1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 141.4: Chân tướng ràng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      tha thứ cho em! tha thứ hết cho em đó!” Nhiếp Tử Phong vừa vừa kéo ta ôm vào lòng, giống như chỉ sợ mình buông ra ta rời khỏi mình lần nữa vậy.

      Lời của vừa đúng ý của ta, nhưng ta vừa đắc ý lại vừa ghen ghét vì Nhiếp Tử Vũ được Nhiếp Tử Phong sâu nặng như vậy! ràng là cùng từ trong bụng mẹ sinh ra, nhưng ta lại có gì cả, ta rất cam lòng!

      Nhiếp Tử Phong cảm nhận được người ở trong lòng mình dần nín khóc rồi, lúc này tảng đá ở trong lòng mới được đặt xuống.

      thực tha thứ cho em sao?”

      Trong lòng vang lên giọng của ta, nghe giọng hề khóc nữa.

      “Ừ.” Nhiếp Tử Phong chậm rãi buông ta ra, nhìn khuôn mặt loang lổ nước mắt của ta, nhíu mày lại vì đau lòng. “ tha thứ cho em, nhưng mà sau này cho phép em lại rời khỏi nữa.”

      “Được.” Lạc Thuần chần chừ gật đầu cái.

      Nhiếp Tử Phong thâm tình chăm chú nhìn ta, bàn tay nhàng lau những giọt nước mắt của ta, sau đó đột nhiên đỡ gáy của ta.

      Đến rồi.

      Trong lòng có giọng nhắc nhở ta, Lạc Thuần vội vã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Cũng đúng vào lúc ta khép đôi mi lại kia, đôi môi lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong hôn lên đôi môi của ta…

      . . .

      Cùng lúc đó có tiếng mở cửa, đôi mắt trợn to lên và dần dần dâng lên tầng nước mờ mịt, Nhiếp Tử Vũ kinh sợ che miệng của mình lại, chỉ sợ mình khóc rống lên khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

      đặc biệt nhờ Nhã Nhã xin nghỉ tiết học buổi chiều cho mình, vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện bất chấp cơ thể mình được khoẻ, để rồi tới đây lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này!

      giữ đầu của người phụ nữ hôn cách say đắm, mà tay của người phụ nữ kia cũng vòng qua cổ của , nơi mà từng đụng vào. Tay trái của khẽ vuốt ve ở sau lưng của ta, cuối cùng là an phận thâm nhập vào trong làn váy của ta… Làm những chuyện mà từng làm với mình.

      Trong nháy mắt kia, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy trái tim mình như vỡ vụn ra. muốn chạy trốn khỏi đây, muốn tránh né khỏi tình cảnh khiến đau lòng muốn chết này, nhưng mà máu toàn thân như đông lại, hai chân cứng ngắc khiến cho thể nhích được. Kết quả là, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người thân mật ở trong phòng làm việc, chỉ cánh cánh cửa.

      khư khư giữ mình vì , còn sao? tìm niềm vui mới, thậm chí thèm để ý tới công việc để tìm vui. Điều này khiến cho khỏi liên tưởng tới ngày đó nổi giận có phải vì trật đường ray nên tìm lý do để áp đặt lên người của !

      Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tim mình lạnh lẽo, cắn răng cố gắng để cho mình nhìn thấy bộ mặt của , nhân tiện nuốt nước mắt vào trong. Nhưng mà nước mắt của lại làm trái với lương tâm, giọt hai giọt, phát ra những tiếng vang, tí tách rơi xuống mặt đất.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy sắp nghẹt thở, đột nhiên giọng cung kính vang lên ở phía sau của .

      chủ, sao lại vào?”

      Nhiếp Tử Vũ vừa ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt hoang mang của trợ lý của Nhiếp Tử Phong. Rất sợ phát ra tồn tại của mình, sợ quấy rầy chuyện tốt của , trực giác mách bảo nên nên rời , nhưng mà lại hoảng hốt cẩn thận làm rớt tập tài liệu ở trong tay của trợ lý.

      Chỉ nghe thấy “Lạch cạch” tiếng, mọi vật như ngưng đọng lại.

      Nhiếp Tử Vũ ngưng lại động tác khom lưng của mình, cách cánh cửa Nhiếp Tử Phong cũng dừng lại hành động thân mật.

      “Là ai! ?” Giọng lạnh lẽo vui truyền qua khe cửa lọt ra ngoài.

      giây sau Nhiếp Tử Vũ nghe thấy tiếng oán hận của người phụ nữ vang lên, sau đó tiếng bước chân trầm ổn cũng nối gót vang lên.

      Trong lòng Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt trợn to lên.

      nên rời khỏi đây! Nhưng mà vừa mới nhấc chân lên trong lòng lại lại xuất vấn đề mà mới vừa nãy vừa nghĩ tới. Tại sao lại phải chạy trốn? Người làm sai là , vậy tại sao lại phải trốn? Hẳn là nên chất vấn tại sao lại đối xử với như vậy, cho nên phải ở lại đây!

      Sau khi đưa ra quyết định xong, Nhiếp Tử Vũ hề rời . Khoé miệng khẽ nở nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa có thể mở bất cứ lúc nào kia, trong đôi mắt lên lạnh lùng.

      “Tổng giám đốc, và cả…” hai chữ chủ còn chưa ra khỏi miệng, cánh cửa bị mở ra.

      Quần áo của Nhiếp Tử Phong có chút lộn xộn, sợi tóc cũng hơi rối, nhưng toàn thân của vẫn tản ra hơi thở vương giả sắc bén như trước. Đôi mắt lạnh như băng của khẽ quét qua những tập tài liệu rơi lả tả ở dưới đất, sau đó nhíu mày hỏi: “Cậu làm việc như thế nào vậy? Có chút đồ mà cũng…”

      Mới được nửa câu trong đôi mắt của phản chiếu ra bóng dáng khiến cho ngừng lại.

      Đó là khuôn mặt lên vẻ đau thương và tuyệt vọng, ngũ quan xinh đẹp như búp bê Barbie khiến cho người ta thương, nhưng mà lúc này sắc mặt đặc biệt trở nên tái nhợt. Bên trong bộ âu phục hồng nhạt kia là thân thể mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mất.

      Đối mặt với ánh mắt đầy hận ý của Nhiếp Tử Vũ nhìn mình, Nhiếp Tử Phong kinh ngạc tới mức được câu nào. “Em…” Đôi mắt co rút, suy nghĩ của như ngừng lại.

      Tại sao lại có thể có hai Vũ Vũ! vô cùng kinh ngạc nhìn Nhiếp Tử Vũ ở trước mặt, khoé mắt co giật.

      Nhiếp Tử Vũ cũng gì, chỉ lạnh lùng nhìn , rất lạnh lùng. nên mở miệng chất vấn ! Nhưng mà muốn lên tiếng! phải đợi lời giải thích của , cũng muốn nhìn xem cuối cùng giải thích cho việc mình trật đường ray như thế nào!

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào lúc hai người trầm mặc nhìn nhau, bên trong phòng làm việc truyền tới giọng nũng nịu của người phụ nữ.

      “Phong, là ai vậy?” Ngay sau đó có những tiếng bước chân vang lên.

      Lúc người phụ nữ ở bên trong ràng ràng xuất ở trước mặt của mình, tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng tập trung nhìn vào ta.

      hết sức kinh hoàng, , hẳn là tất cả mọi người ở đây đều kinh hoàng như vậy, cũng bao gồm cả người phụ nữ tới kia.



      Khuôn mặt giống nhau như đúc, ngũ quan giống nhau như đúc, mái tóc uốn quăn cũng giống nhau như đúc. Chỉ khác nhau là người tản ra khí chất xinh đẹp còn người có khí chất trong sáng.

      Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, trừng to mắt dám tin người đứng ở trước mặt , giờ phút này chỉ nghe thấy tiếng tim của mình đập “thình thịch” rất mạnh, trừ thanh này ra, nghe thấy bất cứ thanh nào nữa.

      “Tại sao lại có hai chủ vậy chứ!” Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là trợ lý, ta hét lên giống như gặp quỷ vậy, hoảng sợ lùi lại hai bước.

      Cũng chính vì tiếng hét chói tai của ta, khiến cho ba người Nhiếp Tử Phong, phản ứng lại.

      Tại sao ta lại xuất ở đây!

      Lạc Thuần trừng đôi mắt lên, vẻ mặt chột dạ nhìn Nhiếp Tử Vũ đứng ở ngoài cửa, trong lòng ngừng thâm kêu khổ! Người tính bằng trời tính, ngờ lại gặp ta trong hoàn cảnh này, như vậy phải mọi kế hoạch của bị ngâm nước hay sao?

      được, rât vất vả mới đến được bước này, cho dù như thế nào cũng thể thất bại vì ta được!

      Nghĩ tới đây, Lạc Thuần vội vã che giấu chột dạ của mình , lộ ra vẻ mặt giật mình.

      là ai?” Lạc Thuần đánh đòn phủ đầu.

      Nghe vậy, cả người của Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, vẻ mặt thể tin nhìn ở trước mặt có vẻ bên ngoài vô cùng giống mình kia, suýt nữa cho là mình nghe nhầm.

      là ai? ta là ai? Trang điểm giống y hệt như , rốt cuộc ta muốn làm gì! Nghĩ tới đây, nhất thời sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời tối sầm lại.

      “Hỏi tôi là ai, chẳng thà trước tiên hãy giới thiệu mình chút là ai!” lạnh lùng cong môi nở nụ cười lạnh. Nhìn vẻ mặt như hoa của ta, bây giờ Nhiếp Tử Vũ hiểu rồi! ra tấm hình mà Nhiếp Tử Vũ cầm trong tay thực là có , nếu như đoán nhầm người phụ nữ trong tấm hình kia chính là ta!

      Lúc trước nghe mẹ Nhiếp Tử Vũ là người dịu dàng động lòng người, Lạc Thuần vốn cho rằng ta là nhân vật dễ ăn hiếp, nhưng ngờ nhìn ánh mắt lạnh như băng lúc này của ta, khiến cho có chút sợ hãi, hơn nữa phẫn nộ trong đáy mắt kia tuyệt đối thua mình! Nhất thời, ngây ngẩn cả người, biết phải mở miệng như thế nào.

      Ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Vũ tạm thời bỏ qua ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Lạc Thuần, sau khi ràng tất cả mọi chuyện ở đây, quay qua nhìn Nhiếp Tử Phong từ đầu tới cuối lời nào kia, cong khoé môi lên.

      bao lâu rồi?”

      Cái gì? Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt hỏi lại .

      Thấy thế, hai tay của Nhiếp Tử Vũ nắm chặt thành quyền, nghĩ tới chuyện vừa rồi mới nhìn thấy, nhịn được khẽ hét lên: “Các người như vậy bao lâu rồi?”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 142: Ra khỏi nhà
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lời lạnh lùng mang theo chút nhiệt độ nào, lạnh như băng, khiến cho người ta nhịn được run rẩy cả người. Người nào biết cứ nghĩ rằng người những lời này là Nhiếp Tử Phong, nhưng mà lúc này những lời kia lại phát ra từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ.

      Nhiếp Tử Vũ lời này ra, nhiệt độ xung quanh như ngưng đọng lại, khiến cho khí ở xung quanh ngột ngạt sắp thở nổi.

      Trợ lý sợ ngây người, Lạc Thuần cũng ngây ngẩn cả người, mà bản thân người trong cuộc là Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ, lại cứ nhìn nhau chằm chằm, có cảm xúc phức tạp khó thành lời ở giữa họn họ, khiến cho bọn họ thể dễ dàng mở miệng được.

      đau đớn trong ánh mắt kia của , khiến cho ánh mắt của cũng đau nhói lên. Nhiếp Tử Phong ngơ ngẩn nhìn khoé môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khổ sở của , hiểu ra người nào mới thực .

      sai rồi! Hơn nữa vô cùng sai lầm! hiểu lầm ! thậm chí còn xem người phụ nữ khác là , thiếu chút nữa làm nên chuyện có lỗi với … Dienxdandf Kê quyu dong.

      Buồn bực, hối hận, áy náy, tất cả những cảm xúc ngừng dâng trào lên trong ngực trong tâm trí của , nhưng mà đối mặt với đau lòng lên khuôn mặt của , lại mở miệng được lời nào.

      Im lặng, nghĩa là cam chịu.

      Nhìn vẻ mặt buồn bã và áy náy của , Nhiếp Tử Vũ đau lòng như dao cắt.

      giải thích, nghĩa là muốn hai người bọn họ…

      Đôi mắt của chua xót nhìn đánh giá hai người, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hô hấp khó khăn, trong bụng cũng cuộn lên ngừng, cảm giác buồn nôn ngừng dâng lên, giây sau khom người ói ra. Mà những người vốn vây quanh người lập tức lùi ra xa mấy bước, chỉ có vẫn đứng nguyên.

      “Oẹ…” Tiếng nôn ẹo tê tâm liệt phế vang lên, nhưng mà ngoại trừ nước nôn ra bất cứ thứ gì cả.

      Nhớ lại cảnh tượng mà vừa mới thấy lúc nãy, kết hợp với tình cảm bi thảm của mình lúc này, thoáng cái nước mắt của Nhiếp Tử Vũ trào ra. cảm giác như mình nôn tới mức tất cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp nôn ra ngoài, cả người mềm nhũn ra, đầu óc trống rỗng suy nghĩ được điều gì.

      d,0dylq.d. Trong khí tràn đầy chua xót.

      biết qua bao lâu, Nhiếp Tử Vũ ngồi thẳng lên, lấy chiếc khăn tay mà trợ lý đưa tới lau lau khoé miệng, câu đầu tiên thốt ra là: “ muốn ấy sao? Được, tôi tặng ấy cho . Như vậy sau này cần phải đóng giả thành tôi để dụ dỗ ấy nữa.”

      Đôi mắt của ngân ngấn nước mắt, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại quật cường ép trở lại, sau đó hất cằm lên nhìn thẳng về phía Lạc Thuần đứng ở bên cạnh.

      “Tôi…” Lạc Thuần kinh ngạc, ngờ lại có thể ra câu kia.

      Vốn định tiếp tục giả vờ để khiến cho Nhiếp Tử Phong phân biệt được, nhưng ngờ bình tĩnh của ấy để lộ ra ấy chính là Nhiếp Tử Vũ! Bây giờ nên làm gì đây? Tiếp tục giả vờ hay là bỏ qua? Lạc Thuần đấu tranh ở trong lòng.

      ! Nếu như mà bỏ qua Nhiếp Tử Phong khiến vô cùng mất mặt! Nghĩ tới đây, đáy mắt của Lạc Thuần loé lên vẻ kiên định, cuối cùng dùng giọng nũng nịu .

      “Rốt cục cái gì vậy chứ? ấy vốn là của tôi mà, nhưng mà là ai vậy? Tại sao lại xuất ở đây?”

      ấy khóc gây khó dễ, tin là mọi chuyện lại đơn giản như vậy? Đương nhiên cũng tin ý tốt của ấy. Nhưng mà khi Lạc Thuần nhìn thấy khoé mắt đỏ ửng của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng khỏi cảm thấy quặn thắt lại, dường như có chút áy náy với ấy. Tuy nhiên giây sau gạt phắt . Diễng đáng ele quiý don.

      , tại sao lại phải có cảm giác áy náy với ấy! Từ cái gì ấy cũng có, chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông thôi, cần phải cảm thấy áy náy với ấy làm gì!

      “À…” Nhiếp Tử Vũ khẽ cười tiếng, rồi khẽ liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của xong, trong nháy mắt như sơi xuống vực sâu vạn trượng, thoáng cái thịt nát xương tan.

      nên tiếp tục cãi lại ư? Cãi lại rằng mình mới thực là Nhiếp Tử Vũ chân chính?

      Thôi , vẫn nên quên hơn…

      buồn bã và hối tiếc lắc lắc đầu, quyết định quên . Dù cho là Nhiếp Tử Vũ làm sao? Chuyện giữa bọn họ như vậy rồi, nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì, vì vậy… Sau khi Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, đưa tay lên lau những giọt nước mắt.

      Sau đó bỏ lại câu: “Chúc các người hạnh phúc.” Sau đó, liền xoay người rời .

      Nhìn thấy bóng lưng rời của , cả người của Nhiếp Tử Phong run lên muốn đuổi theo , nhưng mà lý trí nhắc nhở còn có chuyện phải xử lý cho nên chân giơ lên lại hạ xuống.

      Lạc Thuần nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ khuất dần, lúc này mới từ từ thở phào cái, quay đầu lại nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Nhiếp Tử Phong, giây sau nở ra nụ cười dịu dàng.

      Nhìn tình hình này, chắc chắn là tin tưởng mình mới chính là Nhiếp Tử Vũ thực ! Diễng đáng ele quiý don.

      Đáy mắt khẽ loé lên tia gian xảo, ta thâm tình nhìn Nhiếp Tử Phong : “Tử Phong, chúng ta vào thôi.” xong theo thói quen ôm lấy cánh tay của , cười thoải mái như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Nhiếp Tử Phong cũng hề từ chối cái ôm của ta, đôi mắt của lặng lẽ liếc nhìn Lạc Thuần mỉm cười rất đỗi dịu dàng kia. Mấy giây sau, đột nhiên bàn tay của đẩy ta tới vách tường, vào lúc ta chưa kịp phản ứng, bàn tay của đặt vào chiếc cổ mảnh khảnh của ta.

      nhếch môi mỏng lên, lạnh lùng thốt ra câu khỏi miệng, “Tôi tin là có rất nhiều lời muốn với tôi!” phải là câu hỏi mà là khẳng định.

      “Ưhm…” Bất ngờ bị tập kích như vậy khiến cho Lạc Thuần hoảng hốt, vẻ mặt trắng bệch ra, hàm răng cũng tự chủ được run lên bần bật. ta mở to đôi mắt lên sợ hãi nhìn , khó có thể tưởng tượng được người đàn ông hung ác ở trước mặt này lại là Nhiếp Tử Phong!

      Ở chung mấy ngày, ta vẫn cho rằng người lịch và nho nhã, là người đàn ông mười tốt rất hoàn hảo. Bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy tức giận như vậy, giống như là sứ giả tới từ địa ngục vậy, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. SSdienng dànlew quy9on.

      “Em…” ta giãy giụa giống như muốn điều gì đó, nhưng mà đợi cho ta xong, Nhiếp Tử Phong hung hăng đẩy ta cái mạnh vào trong phòng làm việc.

      Rồi nghe thấy tiếng “Rầm”, cửa phòng đóng lại, hành lang khôi phục lại yên tĩnh.



      Sau khi rời khỏi tập đoàn Nhiếp Phong, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ chịu được nữa mà rơi những giọt nước mắt vô cùng ấm ức kia. thèm để ý tới kinh ngạc của người qua đường, khóc giống lên, nước mắt tràn ra như nước lũ, vừa khóc vừa chạy lại phía đầu đường. Đợi cho tới khi khóc hết nước mắt xong, lúc này mưới gọi taxi, sau đó địa chỉ cho họ.

      . . .

      Cả đêm Nhiếp Tử Vũ về, đây là chuyện mà Nhiếp Tử Phong dự đoán được. Nhưng mà điều ngờ được là, Nhiếp Tử Vũ tròn ba ngày rồi! Điều này khiến cho càng thêm lo lắng, có khi nào lại rời giống như ba năm trước đây . SSdienng dànlew quy9on.

      quan tâm tới công việc còn bề bộn, ở nhà cả ngày để chờ về. gọi vô số cuộc gọi, di động cũng bị gọi cho nóng máy lên luôn, cũng cho người khắp những nơi mà có thể ở, nhưng mà mãi vẫn tìm thấy bóng dáng của đâu.

      mang chứng minh thư, có hộ chiếu, người chỉ có mỗi chiếc điện thoại di động và ít tiền lẻ, có thể đâu?

      Trong lòng Nhiếp Tử Phong đau khổ, giữa lúc bực bội muốn bắt đầu nổi trận lôi đình, lại xuất .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 143: Quỳ xuống
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Em đâu?" Vừa thấy bóng dáng của xuất , Nhiếp Tử Phong chờ ở trong phòng lâu vội đứng dậy nghênh đón. Nhìn gầy hơn rất nhiều so với trước, khuôn mặt cũng tái xanh , cảm thấy đau lòng và thương xót.

      Nhiếp Tử Vũ thoáng nhìn cái, nhếch môi lên, mỉa mai : " đâu ư? quên rồi à? phải em vẫn luôn ở bên cạnh sao?"

      "Vũ Vũ, đừng như vậy mà, biết mình sai rồi." nhìn ánh mắt lạnh lùng và đau thương của , lại càng cảm thấy áy náy. "Muốn đánh muốn mắng gì cũng tùy em hết, chỉ cần em bình tĩnh nghe giải thích thôi, được ?" kéo cổ tay của muốn ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại chút lưu tình rút tay của mình ra.

      " có gì để giải thích hết, tất cả chân tướng đều giống như những gì em nhìn thấy." ôm người phụ nữ kia rất thân thiết ở trong phòng làm việc, tình cảnh kia thể xoá nhoà khỏi tâm trí của , mỗi lần nhớ tới là lòng lại quặn thắt lại.

      "Vũ Vũ, đó là bởi vì. . ." Nhiếp Tử Phong muốn giải thích, nhưng mà chưa kịp hết câu Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cắt ngang lời muốn .

      "Đừng là do ta có gương mặt và cách trang điểm giống em cho rằng đó là em! Nếu thực nghĩ như vậy, càng khiến cho em ghê tởm thôi!" hề che giấu thất vọng về , khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy oán hận đối với !

      Chỉ vì có gương mặt giống nhau, mà lại xem người phụ nữ khác là . Chuyện này cũng đủ hiểu là , hiểu về ! Nếu như đổi lại là gặp chuyện này, khẳng định là mình nhận nhầm, bởi vì mỗi cử chỉ hành động của đều khắc sâu vào trong lòng , thể xoá nhoà.

      Lời của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ, thể cãi lại, bởi vì quả đúng là như thế. Mặc dù cảm thấy có cái gì đó đúng nhưng mà lại dễ dàng cho qua, cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm đó.

      Nhìn vẻ mặt ảm đạm chút tia sáng nào của , Nhiếp Tử Vũ khỏi cười nhạo thành tiếng, nhân tiện lại : "Nếu như thực chỉ thích mỗi gương mặt của em, ra người phụ nữ kia rất thích hợp với !"

      Nuốt những lời giải thích vào trong bụng, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong khốn khổ nhìn vẻ kiên định của Nhiếp Tử Vũ, khúm núm : "Vậy phải làm như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho ?"

      Tha thứ, ôi. . . Nghe thấy câu này của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ như rỉ máu.

      Nhìn lại quá khứ, từ đầu đến giờ, những chuyện sai lầm làm với còn ít ư? hiểu lầm bao nhiêu lần? mà rơi biết bao nhiêu nước mắt? lần lượt tha thứ cho , nhưng mà đổi lại được cái gì? Là việc ngừng hiểu lầm và tạo nên những vết thương lòng cho .

      , nhưng điều này cũng có nghĩa là sau khi bị gây tổn thương xong lại tha thứ cho !

      Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ hít sâu hơi, lạnh lùng : "Điều em muốn là toàn tâm toàn ý em, có thể nhớ từng hành động hay thói quen nhất của em, chứ phải là người đàn ông luôn miệng em rất nhiều, nhưng lại lăn lộn giường với người đàn bà khác! Chỉ vì người đàn bà kia có khuôn mặt giống em như đúc!"

      Mấy ngày nay khó khăn lắm mới che giấu được vết thương, giờ lại bị vạch trần, máu tươi chảy ra đầm đìa, đau đớn tới mức sắp rơi lệ. nhìn ánh mắt đau xót của Nhiếp Tử Phong nhìn mình, cố tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên : “Em đăng ký ở lại trong trường rồi, ngày mai chuyển vào đó.” xong, nở nụ cười đau khổ xoay người muốn lên lầu, nhưng mà chưa được hai bước nghe thấy ở phía sau “cộp cộp" tiếng, giọng của vang lên.

      sai rồi, là do ngu ngốc, khốn nạn, xem người phụ nữ kia thành em, cho dù em oán hận như thế nào nữa, cũng đều chấp nhận hết, bởi vì tất cả những chuyện này là do tự tìm lấy. Nhưng mà điều duy nhất muốn cầu xin em là xin em đừng , đừng rời khỏi .”

      muốn rời ! Cho dù là nhìn thấy giây thôi cũng chịu được! muốn mất , thực muốn!

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ khẽ xoay người sang chỗ khác. Nhưng mà khi tầm mắt của nhìn thấy , trong chớp mắt kia, đôi mắt của khẽ run lên, cảm giác rung động khẽ tràn lên ánh mắt.

      Hai chân của gập lại, dùng ánh mắt cầu xin để nhìn mình, vẻ mặt tràn đầy hối hận, phải là Nhiếp Tử Phong còn ai vào đây? Nhưng mà, Nhiếp Tử Vũ thể tin được cảnh tượng mà nhìn thấy trước mặt này!

      quen sống an nhàn sung sướng, từ mang mình ánh hào quang người thừa kế của 'Tập đoàn Nhiếp Phong', luôn tỏ ra kiêu ngạo với người khác, nhưng mà lúc này người đàn ông kia quăng kiêu ngạo của mình, quỳ xuống cầu xin đừng rời khỏi , đây sao? Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc.

      Nhiếp Tử Vĩ cảm động là dối, nhưng mà tự với mình, nên khinh địch mà tha thứ cho cách dễ dàng như vậy.

      đứng lên , đừng để cho em có cảm giác mình là tội nhân.” Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cắn chặt hàm răng, cố gắng nuốt những giọt nước mắt sắp tràn khỏi bờ mi.

      “Trừ khi em em rời khỏi, nếu đứng lên!” Nhiếp Tử Phong kiên quyết! Kiêu ngạo, tự tôn gì gì đó cũng quan trọng bằng ! Nếu quả bắt quỳ ở đây tuần rồi mới chịu tha thứ cho , vậy cũng đồng ý quỳ.

      Vẻ mặt của vô cùng nghiêm túc, khiến cho Nhiếp Tử Vũ biết là chỉ cho có mà thôi.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mở miệng đáp ứng, cũng đứng dậy, hai người cứ giằng co như vậy.

      Nhiếp Tử Vũ cắn răng, nhíu mày lại do dự lát, lúc cuối cùng định buông tha, giọng chói tai vang lên từ phía sau, cắt ngang lời định ra khỏi miệng của .



      "Các con làm cái gì!"

      Giọng uy nghiêm quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ cùng sửng sốt, hai người nghe thấy vậy cùng quay đầu lại nhìn, thấy mẹ Nhiếp mặc bộ quần áo màu xanh ngọc rất quý phái đứng ở cửa nhìn hai người với vẻ mặt khiếp sợ, mà phía sau của bà Dịch Minh Lan cũng há hốc miệng ra nhìn.

      cảm giác bất an lan tràn từ dưới lòng bàn chân lên, trong lòng Nhiếp Tử Vũ run sợ, nhưng chưa kịp mở miệng mẹ Nhiếp bước chân về phía bọn họ.

      “Tử Phong, con… con ….” Cảm giác khiếp sợ đủ để hình dung tâm trạng của bà ngay lúc này. Hai mắt của bà thất thần nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn quỳ dưới đất, hề vì nhìn thấy mình mà thay đổi sắc mắt, lúc lâu mới ra được câu đầy đủ: “Con… Con tại sao lại phải quỳ xuống như vậy? Còn mau đứng lên.”

      xong, muốn cúi người xuống để đỡ đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Phong lạnh lùng gạt .

      " cần lo cho con!" Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong kiên định nhìn Nhiếp Tử Vũ, nâng cằm của mình lên, dùng giọng kiên định cho người khác nghi ngờ gì : “Nếu như em đồng ý với , vậy vẫn cứ quỳ! được làm được!”

      tìm thấy câu trả lời từ Nhiếp Tử Phong, mẹ Nhiếp đành quay qua tìm câu trả lời từ Nhiếp Tử Vũ.

      "Vũ Vũ, đến cuối cùng có chuyện gì xảy ra!” Giọng điệu của bà ngoại trừ nghi hoặc còn có chút giận dữ.

      "Con. . .”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 144: Giằng co
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bầu khí trở nên gượng gạo, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau. Nhiếp Tử Vũ biết làm sao, Nhiếp Tử Phong kiên định, còn mẹ Nhiếp lại có vẻ mặt oán giận, ngay cả người liên quan là Dịch Minh Lan lại có vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.

      Đối với ánh mắt sáng quắc của mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ tự chủ được trở nên run rẩy, cũng được nửa lời. nên cái gì bây giờ? vì mình chịu tha thứ nên Nhiếp Tử Phong mới quỳ xuống sao, hay là mình có cách dễ dàng đáp ứng được cầu của nên mới chịu đứng lên? Nhiếp Tử Vũ có loại dự cảm rất mạnh mẽ, cho dù nữa, mẹ Nhiếp cũng rất oán hận .

      “Con có lời nào để .” Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt cụp mắt xuống, cong môi nở nụ cười yếu ớt. Đáy mắt lên đau đớn, nhưng mặt lại ra nụ cười, hai cái rất mâu thuẫn, khiến cho người ta đoán ra được cảm xúc nào mới là cảm xúc của .

      Nhiếp Tử Vũ trả lời cách rất bình thản khiến cho mẹ Nhiếp hơi ngẩn người ra, đôi mắt sáng của bà khẽ liếc nhìn cái, thoáng nhìn thấy khoé miệng của lên nụ cười cay đắng. Vì vậy, trong lòng lại thấy căng thẳng, tình cảm phức tạp dâng trào trong lồng ngực của bà.

      “Con theo mẹ lên lầu.” Mẹ Nhiếp nghiêm mặt lại, lạnh lùng với Nhiếp Tử Vũ.

      được!” giọng khác vang lên thua gì giọng lạnh lẽo của bà, phát ra từ miệng của Nhiếp Tử Phong: “Chính con tự làm sai nên con cam tâm tình nguyện quỳ xuống, chuyện này liên quan gì tới Vũ Vũ cả.”

      Vốn nhìn thấy quỳ như vậy bà vô cùng tức giận rồi, bây giờ lại thấy nhận tất cả mọi tội lỗi lên người của mình, nhất thời mẹ Nhiếp cảm thấy trong lòng mình như có ngọn lửa bùng cháy lên, khiến cho tất cả kiên nhẫn của bà thiêu thành tro. Dine đàn lêquy don.

      “Nhiếp Tử Phong, con điên rồi sao! Mẹ đẻ ra con, nuôi con lớn bằng này cũng chưa từng bắt con phải quỳ lần nào! Rốt cục con làm chuyện gì thể tha thứ được mà phải quỳ với con bé như vậy!” Nhìn thấy con trai ruột của mình quỳ gối với người khác, khiến cho người làm mẹ như bà sao có thể đau lòng được, trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt của mẹ Nhiếp trở nên lạnh lùng nhưng cũng thèm liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ chút nào.

      Nghe thấy lời nghiêm khắc của bà, trái tim của Nhiếp Tử Vũ cũng trở nên lạnh giá, vất vả mới ngăn những giọt nước mắt trở lại, lúc này chúng lại tràn ra, khiến cả gương mặt như phải bỏng.

      Thời gian này, thái độ của bà thay đổi phải là nhìn thấy. Nhưng mà chỉ cho là nhất thời bà tiếp nhận được chuyện con bỗng nhiên trở thành con dâu, ngây thơ mà nghĩ rằng: chờ qua thời gian nữa tiếp nhận được chuyện của bọn họ, ngờ rằng chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Bây giờ xem ra, phải là bà tiếp nhận được, mà là bà ghét bỏ mình, căn bản thèm tiếp nhận! Diễn dàng lequdon

      "Nhiếp Tử Vũ, con lập tức tới thư phòng của mẹ!” Mẹ Nhiếp cố gắng nhẫn nhịn đề mình nổi nóng tại đây, cũng bởi vậy gương mặt của bà nhăn nhúm lại.

      Trước đây bà còn có cảm giác áy náy đối với , nhưng mà bây giờ chỉ còn lại oán hận. Đáng lẽ năm đó bà nên nghe theo lời của mẹ chồng, đưa tới nhi viện.

      Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp xoay người cái, sải bước nhanh lên lầu.

      Còn Nhiếp Tử Vũ cũng chỉ hơi ngẩn ra, rồi cũng lập tức ngoan ngoãn lên theo bà.

      “Vũ Vũ, nên qua đó.” Nhiếp Tử Phong thấy thế, vội vàng đứng dậy từ dưới đất. vội vàng kéo vạt áo của lại, muốn ngăn cản , nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng thèm liếc nhìn lấy cái, lạnh lùng bỏ lại câu.

      “Đừng để cho em phải ghét .” Sau đó nhân lúc Nhiếp Tử Phong tròn mắt lên, rút tay ra lên.

      Nhìn thấy bóng dáng của hai người nhanh chóng khuất bóng sau khúc quanh lên cầu thang, hiểu sao Nhiếp Tử Phong có loại dự cảm lành…



      Trong thư phòng rộng lớn như vậy, chỉ có chiếc đồng hồ phát ra tiếng kêu “tích tắc, tích tắc”, cánh cửa mở ra, phong thái mang đậm tình trí thức ra ở trước mặt.

      Nhiếp Tử Vũ theo bà vào thư phòng rồi thấy bà khoá cửa lại, sau đó lại ngồi ghế sô pha.

      “Ngồi .” Trong khoảng thời gian lên lầu, mẹ Nhiếp tạm thời nén oán hận xuống tận đáy lòng. Bà khẽ nhìn vẻ mặt vô cảm của Nhiếp Tử Vũ, đát mắt chợt loé lên đau lòng mà người khác dễ phát ra.

      “Cám ơn.” Nhiếp Tử Vũ rất khách sáo và xa lạ lời cám ơn, rồi ngồi xuống sô pha đối diện với bà.

      thân thiết của hai người trong quá khứ còn chút lại chút gì nữa, lúc này chỉ còn lại trầm mặc. Sau khoảng thời gian khá dài, mới nhìn thấy mẹ Nhiếp nhấc môi lên.

      Nhiếp Tử Vũ cho rằng bà gọi mình vào thư phòng là muốn hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện vừa rồi, nhưng mà điều khiến cảm thấy ngoài ý muốn là, bà hề nhắc tới, nhưng mà điều mà bà ra khỏi miệng lại khiến cho tim của đập chậm nhịp.

      “Mẹ định ghép Minh Lan và Tử Phong thành đôi, con cảm thấy như thế nào?” Tuy là hỏi, nhưng mà trong giọng của bà hề có chút nào gọi là hỏi ý kiến cả, mà giống như là khẳng định.

      Bởi vì nghe thấy câu này của bà, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng quặn thắt lại, nhưng mà cũng hề câu nào.

      Bởi vì dạo này xảy ra rất nhiều chuyện, khuôn mặt bằng bàn tay của trở nên gầy gò còn chút thịt nào, sắc mặt trở nên tiều tuỵ, đôi mắt to còn mang theo ý cười như trước kia nữa, mà lúc này Nhiếp Tử Vũ nhìn như người bị bệnh, hề có chút sinh khí nào.

      Nhìn vẻ mặt đầy kiên định của mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười châm chọc hỏi: “Mẹ muốn nghe con điều gì?” ra, bà chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện của mình và giây này, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ nguội lạnh như tro tàn.

      Đôi mắt của mẹ Nhiếp lặng lẽ nhìn thấy đơn trong đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ, bà khẽ run lên. Tình cảm mẹ và con lâu như vậy, phải bà có chút tình cảm nào với , nhưng mà lúc này thể mềm lòng, vì thế trong chuyện này chỉ có thể bỏ qua đau lòng của thôi. Diendanlee quyydonn

      “Mẹ hi vọng con chúc phúc cho bọn họ.” Bà phải là thánh, nếu như bắt bà lựa chọn trong hai đứa bé, người mà bà bảo vệ là con trai ruột của mình.

      Mặc dù cũng dự đoán trước được, nhưng mà khi Nhiếp Tử Vũ nghe thấy lời chút che giấu này của bà, vẫn nhịn được mà muốn khóc lớn lên.

      “Nếu như con con thể chúc phúc cho bọn họ được sao?” nhịn cảm giác muốn khóc xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Mẹ biết là ấy cầu hôn với con, mẹ cảm thấy ấy còn có hứng thú muốn cưới người khác làm vợ sao?”

      Câu của dường như đúng trọng tâm, khiến cho mẹ Nhiếp chậm chạp mãi có phản ứng.

      “Đó chỉ là chuyện mà các con tự mình làm ra, mẹ hề công nhận! chỉ là bây giờ, mà sau này mẹ cũng đồng ý chuyện của các con!” Bà tuyên bố cách ngoan độc, vẻ mặt rất khó coi.

      Nhìn thấy ánh mắt của mẹ Nhiếp khữ loé lên vẻ lo lắng, khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch, nở nụ cười rất đẹp : “Mẹ nhìn thấy ấy con rất nhiều sao? ấy vì muốn cầu xin con đừng , thậm chí ấy còn quan tâm tới tự tôn và lòng kiêu ngạo của mình mà quỳ xuống dưới chân của con, chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm để cho con trai của mẹ vì cưới được con mà phải sống cuộc sống đầy đau khổ sao?”

      thèm để tâm tới tình cảm mẹ con trước đây, vậy cố giữ cũng làm sao? cảm kích công ơn nuôi dưỡng cho tới bây giờ của bà, nhưng cái này cũng có nghĩa là buông tha cho tình của mình! Lequydoon

      “Mẹ…” câu này lên nỗi đau trong lòng của mẹ Nhiếp.

      Đối mắt với khí thế bức người của Nhiếp Tử Vũ, bà kinh ngạc, bởi vì bà chưa từng nghĩ, ra những lời này.

      “Con thực muốn như vậy sao?” Bà nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

      “Con chỉ ra mà thôi.” Nhiếp Tử Vũ nâng cằm mình lên.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 145: thực đúng là tàn nhẫn như vậy
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hai bên giằng co tranh cao thấp, ai chịu thua.

      Nhưng mà mặc dù Nhiếp Tử Vũ tỏ ra như có chuyện gì, nhưng trong lòng của sớm rỉ máu. Bọn họ tới bước đường này là chuyện bao giờ nghĩ tới, nếu như có thể cũng muốn cục diện trở nên bế tắc như thế này, nhưng mà bây giờ phải là thời gian để mềm lòng, tình của thể chịu thua được! Nghĩ vậy, ánh mắt của lại càng trở nên kiên định hơn.

      “Con hiểu, vì sao mẹ lại thể tiếp nhận con.” Rốt cuộc có điều gì tốt? Làm con bà có thể tiếp nhận được, tại sao đổi thân phận bà lại tiếp nhận được? hiểu, thực hiểu!

      Khuôn mặt của mẹ Nhiếp sa sầm xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi: “Con thực muốn biết nguyên nhân?” Nếu như muốn bà ra nguyên nhân mà bà chôn chặt trong lòng mười tám năm, mới buông tha thằng bé, như vậy đây cũng là lúc bà nên cho biết.

      “Đúng vậy!” Nhiếp Tử Vũ vội vàng gật đầu, đáy mắt lên kiên định.

      “Được, vậy mẹ cho con biết.” Mẹ Nhiếp gật gật đầu, hít sâu hơi, dùng ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn , dưới mong đợi của , bà cắn cắn môi : “Bởi vì con và Tử Phong là em!”

      “Chúng con phải!” Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười lạnh lẽo, chớp chớp đôi mắt. Vì sao lại là những lời này! Ngoài những lời này ra còn điều gì để nữa sao? “Con và ấy phải là em, con chỉ là đứa bé mồ côi được ba mẹ nhận nuôi mà thôi, giữa chúng ta có chút xíu quan hệ huyết thống nào. Xem như con cầu xin mẹ, xin mẹ đừng lấy lý do này ra để ngăn cản chúng con nữa được ! Con chịu nổi…”

      Nhưng mà đợi cho Nhiếp Tử Vũ hết câu, mẹ Nhiếp lên tiếng lần thứ hai cắt ngang lời của .

      “Các con là em ruột!” Nín thở tập trung tinh thần, bà nhắm mắt lại, bà cố gắng lấy dũng khí để ra này.

      Cũng vì câu này của bà mà nhiệt độ trong thư phòng giảm hẳn xuống, trong khí là yên lặng đến đáng sợ, yên lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy cách ràng.

      Sau hồi im lặng, mẹ Nhiếp khẽ mở hai mắt ra. Cũng chính lúc này, đáy mắt mà nhìn thấy chấn động trong ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ.

      Nếu như có thể, bà cũng muốn giữ chặt bí mật này ở trong lòng của mình, cho đến khi bà chết . Nhưng mà hoàn cảnh bắt buộc, đây là lý do duy nhất khiến cho bọn họ thể tiếp tục phạm sai lầm, vì thể ngay cả khi tàn nhẫn như vậy, bà cũng phải ra.

      “Con và Tử Phong, là em ruột.” Giống như sợ nghe thấy , mẹ Nhiếp lặp lại lần nữa. Sau đó bà chớp chớp mắt, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ con biết nguyên nhân mà mẹ phản đối hai đứa rồi chứ!”

      “Mẹ…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà giống như là đùa, sau khi Nhiếp Tử Vũ trố mắt lên nhìn, dần dần lên tuyệt vọng. “, đây phải là … Mẹ dối con có đúng ?” Bởi vì muốn cho bọn họ ở cùng chỗ, cho nên bịa ra chuyện này khiến cho bọn họ tổn thương, để tách bọn họ ra!

      Nhiếp Tử Vũ tự với mình ở trong lòng hết lần này tới lần khác rằng đây phải là , nhưng mà nước mắt lại tự chủ được mà cứ rơi xuống, tới khi phát ra, mặt của loang lổ vệt nước mắt.

      Nhìn bộ dạng kích động và dám tin của , sao mẹ Nhiếp lại hy vọng đây phải là ! Nhưng mà bày ra trước mắt, bà cũng có cách nào tin được.

      Bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha lại trước tủ sách, lấy ra cuốn sách kệ sách, sau đó lại ngồi xuống ghế sô pha.

      “Con tin đúng ?” Bà dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi, đôi mắt trong trẻo của bà cũng có tầng nước.

      “Đúng vậy!” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu. “Trừ khi mẹ đưa bằng chứng ra, nếu con nhất định tin lời của mẹ!” có chứng cứ, cho dù là chữ cũng tin!

      Dường như sớm đoán được như vậy, mẹ Nhiếp lặng lẽ nhìn cái, sau đó lấy tờ giấy từ trong cuốn sách, đưa cho : “Xem chút .”

      “Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống bỗng ngừng lại, Nhiếp Tử Vũ hiểu nhìn bà, chậm chạp có phản ứng gì.

      phải con muốn có bằng chứng sao? Đây chính là bằng chứng.”

      Nghe vậy, tim của Nhiếp Tử Vũ khẽ đập mạnh hơn. lát sau, hai tay của run run nhận lấy tờ giấy mà bà đưa, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào tờ giấy cũ kĩ ngả vàng kia.

      tờ giấy to viết câu , “Xin hãy chăm sóc cho con của tôi, kính nhờ.”

      “Đây là… Có ý gì?” giây sau, hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Nhiếp, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

      Mẹ Nhiếp quan tâm tới vấn đề của , mà chỉ : “Lật mặt sau lên.”

      Nhiếp Tử Vũ nghe vậy lật mặt sau của tờ giấy lên, lần thứ hai cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt đột nhiên khựng lại. ra phía sau của câu kia, lại viết những dòng chữ dài cả trang giấy, nét cứ rất đẹp, giống y như dòng chữ ở mặt bên kia, chắc chắn là được viết từ cùng người.

      nhẫn nại nhìn kỹ, đọc từng dòng, tim của bắt đầu đập “thình thịch thình thịch”, đầy vẻ lo lắng và hoảng hốt. lúc lâu sau, khi đọc hết sót chữ nào, ánh mắt của lên tuyệt vọng.

      Nôi dung cơ bản của bức thư có thể khái quát thành câu như sau: “Đây là đứa con của , hãy chăm sóc cho nó tốt…

      Nhìn vẻ mặt của trắng bệch như tờ giấy, mẹ Nhiếp bắt đầu nghi ngờ có phải mình quá nhẫn tâm với hay , nhưng mà bất đắc dĩ, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi, biết thân phận của mình.

      “Con bị vứt bỏ ở trong vườn hoa, bức thư này là Tử Phong nhặt được, nhưng mà lúc đó nó chỉ đọc được câu ở phía trước, ôm con đưa cho chúng ta, nội dung của bức thư này là sau này mẹ mới nhìn thấy, cũng chỉ có mình mẹ biết.” Bởi vì bà đem bức thư này giấu , trước giờ bí mật này cũng chỉ có mình bà biết.

      Nhiếp Tử Vũ cũng tiếp lời, bây giờ ngẩn người vì hoảng hốt.

      “’’ trong bức thư, mẹ đoán chắc đó chính là ba con, cũng là ba ruột của con. Còn mẹ đẻ của con, chính là mối tình đầu của ba con.” Mẹ Nhiếp , đáy mắt lên áy náy. Nhưng mà phải là đối với Nhiếp Tử Vũ, mà là đối với ba Nhiếp chết.

      Mười tám năm trước, bởi vì bà biết được này, nhưng mà bà sợ bà ra mất người mà bà , cho nên bà ích kỷ giấu bí mật này . Vì sao lại áy náy với Nhiếp Tử Vũ, đó là vì có cách nào để cho hai ba con bọn họ nhận nhau được, thể để cho biết thân phận của được, đây cũng chính là lý do bà coi Nhiếp Tử Vũ như con ruột mà thương , phải là , mà là áy náy.

      Nghe vậy, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ bắt đầu rơi xuống, giống như chiếc vòng trân châu bị đứt ra ngừng rơi từ mặt của xuống dưới. sợ hãi, sợ hãi tới mức toàn thân cũng trở nên run rẩy, khẽ buông tay ra, tờ giấy kia liền bay xuống dưới đất. cắn môi dưới, dùng sức để cắn khiến cho môi dưới của đỏ lên giống như sắp chảy máu ra.

      Tại sao lại có thể như vậy. . .

      Chuyện này sao lại biến thành như vậy…

      Trước mặt lên khuôn mặt của Nhiếp Tử Phong, trong lòng quặn thắt lại từng cơn, trong bụng cũng ngừng cuộn lên.

      … Sao có thể là em được chứ! Sao có thể!

      Nước mắt tràn ra, ngừng lại được. che miệng, sợ là mình khóc lớn lên thành tiếng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :