Chương 139: Thiên vị 2
Editor: Táo đỏ phố núi
Nhiếp Tử Vũ mất khoảng thời gian là năm phút, mới cẩn thận từng li từng tí thay xong bộ lễ phục ra bên ngoài, lúc này lại phát bên cạnh Dịch Thiên Minh ngoài Minh Hạo ra còn có mà biết nữa.
mái tóc xoăn lọn lớn như thác nước buông thả sau lưng, hoà cùng với màu đen và màu tím huyền bí nhìn vô cùng lộng lẫy, da thịt của Nhiếp Tử Vũ bình thường trắng bây giờ lại càng trắng hơn. Dáng người yểu điệu, khiến cho dáng người cao gầy của thoạt nhìn giống y hệt như những người mẫu biểu diễn sân khấu chữ T, ba trăm sáu mươi độ đều hoàn mỹ.
"Perfect." Minh Hạo dùng ánh mắt si mê nhìn chăm chú, đột nhiên vỗ tay cái: “Vũ Vũ, mặc bộ này quả là rất đẹp. Ba, đúng ạ?”
"Đúng vậy, rất đẹp." Dịch Thiên Minh thu hồi kinh ngạc dưới đôi mắt đen láy của mình lại, khoé môi hơi cong lên, ánh mắt xuất thần, giống như là thông qua Nhiếp Tử Vũ để nhìn cái gì đó.
"Ba, ấy là người mẫu của lần biểu diễn này của ba à?” Đứng ở bên cạnh của Dịch Thiên Minh, có dung mạo xinh đẹp kia giọng hỏi với giọng điệu rất cung kính.
" phải." Trả lời thay cho Dịch Thiên Minh chính là Minh Hạo: " ấy là con của dì Nhiếp, thế nào? Lan Lan, đẹp đúng ?”
Nghe vậy, vẻ mặt của bé ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn bằng vẻ mặt dám tin, ta cứ tưởng Nhiếp Tử Vũ là người mẫu, sau đó lại nhìn vẻ mặt mừng của Dịch Thiên Minh, đáy mắt chợt lên tia hiểm.
Nhớ ngày đó cẩn thận đụng vào bộ lễ phục bị ông trách mắng rất lâu, nhưng mà bây giờ ông lại đưa đồ cho khác mặc thử! Hai tay buông thõng của nhanh chóng nắm chặt thành quyền. Dienx dandf Kê quyu dong.
“Mọi người quá khen.” Nhiếp Tử Vũ ngượng ngừng sờ sờ mũi mình, quay đầu lại nhìn mình qua gương, giây sau cũng kinh ngạc vì bản thân mình. Qua tấm gương nhìn thấy hai người phía sau lưng vẫn nhìn mình bằng ánh mắt si mê, trước mắt khỏi ra bóng dáng của người.
biết khi nhìn thấy có vẻ mặt như thế nào.
Nhiếp Tử Vũ nghĩ tới đây, đôi mắt chợt loé lên tia sáng, quay người về phía Dịch Thiên Minh vẫn sững sờ nhìn mình, dùng ánh mắt chờ mong hỏi:
“Chú Dịch, cháu có thể chụp kiểu ảnh để lưu lại làm kỷ niệm ạ?”
Nhưng mà đợi Dịch Thiên Minh trả lời, đứng ở bên cạnh nghiêm nghị từ chối.
"Đương nhiên là thể!" dùng ánh mắt ghen tị để nhìn , khuôn mặt lên lạnh lùng : “Nếu như ảnh chụp bị lưu truyền ra bên ngoài phải làm sao? có chút hiểu biết…” câu còn chưa xong, cánh tay giơ lên ở trước mặt của ta, nhất thời làm cho những lời mà ta định phải nuốt vào trong bụng.
"Có thể." Dịch Thiên Minh dùng ánh mắt thương mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ, nhàng gật gật đầu, lại bổ sung thêm câu: “Cháu muốn chụp bao nhiêu cũng được.” Trong lời thể vô số cưng chiều. Dienx dandf Kê quyu dong.
Lời vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của đứng bên cạnh ông biến sắc, há hốc miệng ra mãi khép lại được. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Thiên Minh, ta lại càng nhịn được mà hít vào hơi.
Bình thường ông đối xử với nghiêm túc như vậy, thậm chí còn cho sắc mặt tốt của người cha nhưng lại tuỳ tiện nở nụ cười với khác, thậm chí còn cho ta thử bộ lễ phục mà ông khổ công nghiên cứu trong mấy tháng, lại còn cho ta chụp ảnh nữa!
“Cám ơn chú Dịch.” Nhận được cho phép, Nhiếp Tử Vũ hai lời chạy vào trong phòng thay quần áo lấy chiếc điện thoại di động mà Minh Hạo mới mua cho mình. Rồi lại tới bên cạnh của Dịch Thiên Minh, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chú Dịch, cháu có thể chụp tấm cùng với chú ?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Dịch Thiên Minh mỉm cười gật đầu, tới bên cạnh , ôm bả vai của .
“Để con chụp cho hai người.” Minh Hạo cướp lấy điện thoại từ trong tay của Nhiếp Tử Vũ, mãi cho tới khi bọn họ chuẩn bị tư thế sẵn sàng mới “tạch” tiếng, chụp tấm ảnh cho hai người.
Nhìn Nhiếp Tử Vũ và Dịch Thiên Minh cùng cươi tươi rói, bị mọi người ném qua bên có vẻ mặt trắng bệch còn chút máu nào, ta cắn môi dưới của mình, dường như sắp bật máu ra.
Sau đó Nhiếp Tử Vũ xem buổi diễn tập, rồi Dịch Thiên Minh mời khách dùng cơm. Mà Nhiếp Tử Vũ tất nhiên là cung kính bằng tuân mệnh, cũng hề từ chối.
※
Lúc đường quay trở về nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ và Minh Hạo chia nhau ngồi hai bên của Dịch Thiên Minh, còn nữa bị lập ngồi ghế phụ cạnh tài xế.
"Vũ Vũ, đây là Minh Lan, là con của chú." Dịch Thiên Minh dùng ánh mắt thương nhìn Nhiếp Tử Vũ, chỉ chỉ về phía ngồi ở ghế phụ, rồi lại : “Minh Lan, Vũ Vũ sinh sau con, con làm chị phải chăm sóc cho con bé tốt vào.” Giọng điệu so với lúc chuyện với Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn khác biệt.
“Vâng.” kính cẩn gật đầu, dám do dự chút nào, chỉ sợ ông lạnh mặt .
“ cần đâu ạ, chị Minh Lan mới tới, chắc hẳn là quen thuộc bằng bên kia, là cháu phải chăm sóc cho chị ấy tốt mới đúng.” Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn , rồi gật gật đầu với Dịch Minh Lan qua kính chiếu hậu. “Xin chào chị Minh Lan, em là Nhiếp Tử Vũ, chị có thể gọi em là Vũ Vũ.”
Vừa xong, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại thấy ta trả lời lại mình, bởi vì ta cũng thèm nhìn, nhất thời nụ cười của Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc môi.
Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thiên Minh đảo qua nhìn Dịch Minh Lan, nhíu mày, ông hắng giọng : "Khụ khụ, Minh Lan, giáo dục của con đằng nào rồi!”
Nghe vậy, cả người của Dịch Minh Lan cứng ngắc lại, nhất thời lưng cũng thẳng tắp lại.
Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy bầu khí trong xe thay đổi, ngờ chỉ vì câu của mình là lại khiến cho ba và con trở nên xấu hổ, lúc định giảng hoà, nghe thấy Dịch Minh Lan cúi đầu .
“Tử Vũ, xin chào.” Giọng của ta mặn nhạt, có chút gợn sóng.
“Hử! ?” Sau khi nghe ta câu này chân mày của Dịch Thiên Minh càng nhíu chặt hơn.
Mặc dù Dịch Minh Lan ngoảnh đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực vô hình nhằm vào mình, khiến cho ta sắp thở nổi. Hai tay để ở đùi nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào thịt khiến cho ta đau đớn, nhưng ta hoàn toàn phát ra.
lúc lâu sau, ta ép buộc bản thân nở ra nụ cười thân thiện, sau đó quay đầu dịu dàng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, : “Vũ Vũ, rất hân hạnh được biết em, sau này chúng ta chung sống vui vẻ nhé.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
ngờ ta lại có chuyển biến nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Nhiếp Tử Vũ cũng biết phải làm sao: “Hả, à được.”
Mặc dù Dịch Minh Lan nở nụ cười, nhưng mà ý cười chạm tới đáy mắt, đợi cho Dịch Thiên Minh dần dần thả lỏng chân mày hơn, lúc này ta mới xoay người sang chỗ khác, giây sau nụ cười môi lập tức trở nên lạnh lẽo, hơn nữa còn lạnh lẽo hơn cả trước đó.
Dịch Thiên Minh càng nhìn Nhiếp Tử Vũ càng cảm thấy thích, ông lấy tấm danh thiếp từ trong bóp của mình ra đưa cho , dùng giọng cưng chiều : “Vũ Vũ, sau này có chuyện gì cứ tới tìm chú.”
“Dạ.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận tấm danh thiếp ông đưa, rồi cất vào trong bóp.
Rất nhanh xe lái tới nhà họ Nhiếp, lúc Nhiếp Tử Vũ xuống xe cẩn thân bị vướng chân nên ngã nhào vào trong ngực của Minh Hạo, lại vừa lúc trời tối nên ai nhìn thấy.
“Các người làm cái gì!” Nhiếp Tử Phong ba chân bốn cẳng lại chỗ hai người đứng, kéo Nhiếp Tử Vũ ra khỏi vòng tay ôm của Minh Hạo, còn bá đạo kéo về phía sau: “Cậu muốn làm gì ấy!”
“Chính là điều nhìn thấy.” Minh Hạo nhún vai, vẻ mặt kiêu ngạo đổi, nhưng đáy mắt lại lên lưu luyến, nên tiết lộ cảm giác chân của cậu ta.
“Tôi cho phép cậu đụng vào người ấy!” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn cậu ta, sau khi những lời này lập tức kéo Nhiếp Tử Vũ vào nhà.
Nhìn bóng lưng dần khuất, nụ cười khoé miệng của Minh Hạo dần trở nên cay đắng.
“ ấy là ai?” Ở bên cạnh, ánh mắt của Dịch Minh Lan cũng nhìn theo phương hướng mà hai người Nhiếp Tử Vũ rời . Nhưng mà Minh Hạo nhìn Nhiếp Tử Vũ, còn ta lại nhìn Nhiếp Tử Phong.
“Nhiếp Tử Phong, trai của Vũ Vũ.” Nhưng mà nếu quan hệ của hai người đó là quan hệ em, chẳng thà đó là quan hệ tình nhân. Cậu ta tự thầm ở trong lòng.
Nghe vậy, ánh mắt của Dịch Minh Lan khẽ run lên, lạnh lẽo dưới đáy mắt biến mất thay vào đó là dịu dàng. “Nhiếp Tử Phong” ta lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, khoé miệng thoáng qua nụ cười dễ phát . Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
※
Nhiếp Tử Vũ bị Nhiếp Tử Phong lôi vào trong phòng, còn chưa kịp mở miệng lời nào, đột nhiên xoay người chặn ở cánh cửa, giây sau bá đạo trao cho nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt.
“Ưm…”
Nụ hôn của vừa thô bạo vừa cuồng dã, mang theo xu thế cuồn cuộn dâng trào cũng mang theo ý vị trừng phạt, tay nhanh chóng cởi cúc áo của ta, còn tay kia lại dò vào trong làn váy của .
Nụ hôn cuồng dã bởi giãy giụa của mà dần dần trở nên dịu dàng hơn, cũng bởi vậy Nhiếp Tử Vũ cũng hề phản kháng nữa mà còn đáp lại nụ hôn của . Dưới khiêu khích của , toàn thân trở nên mềm nhũn, như vũng nước.
"Chết tiệt!" Nhiếp Tử Phong gầm câu, lúc này mới cam lòng buông ra.
Đôi mắt như chim ưng của Nhiếp Tử Phong chăm chú nhìn vào đôi môi sưng đỏ vì bị mình hôn của , chân mày của nhăn tít lại, nhìn xụi lơ thở hổn hển ở trong lòng của mình, lạnh lùng : “Sau này cho phép em có bất kỳ tiếp xúc nào tới thằng nhóc kia, có nghe !”
ngờ rằng câu này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ sửng sốt. lúc sau, đột nhiên cất tiếng cười lớn ở trong lòng của .
Vừa nghe thấy tiếng cười của , lập tức Nhiếp Tử Phong cảm thấy vui. “Em cười cái gì? Chết tiệt, đừng cười nữa!” Nhiếp Tử Phong lắc lắc cánh tay của , muốn ngăn cho cười.
"Ha ha…" nhưng mà Nhiếp Tử Vũ những ngưng cười giống như mong muốn mà lại càng cười nhiều hơn. Đợi cho tới khi cười đủ rồi, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt sắp nổi bão tố lên của , đôi môi chu lên, ý tứ sâu xa , “ ra là ghen sao.” phải là lời nghi vấn mà là câu khẳng định.
" có." Nhiếp Tử Phong phủ nhận, nhưng mà lại tránh được ánh mắt trêu chọc của .
" đáng !" Nhìn vẻ mặt xấu hổ của , Nhiếp Tử Vũ nhịn được giơ tay lên nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của , thè lưỡi. " yên tâm , trong lòng của em chỉ có thôi.” Cả đời cả kiếp này cũng có người nào khác.
Nhìn bộ dạng thâm tình của , trong lòng của Nhiếp Tử Phong tốt hơn rất nhiều, nhưng mà…
"Tên nhóc kia có ý đồ xấu với em!” Mới tới có hai ngày bị cậu ta chiếm tiện nghi tới hai lần rồi, trong lòng khó chịu!
"Vậy sao?" Nhiếp Tử Vũ cho là đúng .
Vậy sao?
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong nhất thời nhăn nhó lại.
Nhìn vẻ mặt của trở nên đáng sợ như ma vương, Nhiếp Tử Vũ nhịn được cười trộm trong lòng, sau đó mới buồn bã : "Chỉ cần em có tình cảm gì khác với ta là được rồi, phải sao?”
Nhìn đôi mắt mang theo ý cười của , lúc này Nhiếp Tử Phong mới cảm thấy tốt hơn.
Bầu khí tồi, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt tinh tế của mình miêu tả lại mỗi góc cạnh của , đột nhiên nghĩ hay là nhân dịp này cho biết chuyện mình mang thai! Cánh môi cong lên thành nụ cười, nắm lấy bàn tay của , khi dùng ánh mắt hiểu lấy tay của đặt lên bụng của mình.
"Vũ Vũ, em…” Đôi mắt của Nhiếp Tử Phong đột nhiên sáng ngời.
“Vâng.” Cho là hiểu ý mình muốn , Nhiếp Tử Vũ e thẹn gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn , : “Em muốn cho biết tin, đó chính là em…”
Nhưng mà đợi cho hết câu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Vũ Vũ, con có ở trong đó ?”
Giọng quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong hẹn mà cùng ngẩn người ra, cả người cứng ngắc lại.
"Làm sao bây giờ?" Nhiếp Tử Vũ dùng khẩu hình hỏi, biểu tình có chút hoảng hốt.
" sao đâu." Nhiếp Tử Phong trấn an câu, sau đó chỉ chỉ vào hướng phòng tắm rồi rón ra rón rén vào đó.
Đợi cho bóng dáng của khuất , lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hít hơi sâu, sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn của mình, sau đó ra cố lấy dũng khí mở cửa ra.
"Mẹ, có chuyện gì sao?" mỉm cười nhìn mẹ Nhiếp đứng ở ngoài cửa, khẩn trương hỏi. Rất sợ bà phát ra mình có điều gì khác thường. Die enda anl eequ uyd onn .
Mẹ Nhiếp khẽ quét mắt nhìn cái, sau đó vòng qua người nhìn vào bên trong lượt, lúc này mới thu hồi lại tầm mắt thản nhiên : “Tới giờ ăn cơm tối rồi, con mau xuống dưới đây .”
"Dạ cần." Nhiếp Tử Vũ hoang mang khoát tay : "Con vừa mới cùng với mấy người nhà chú Dịch ăn cơm ở bên ngoài rồi ạ.”
"Phải ?" Mẹ Nhiếp gật gật đầu xoay người sang chỗ khác, nhưng mà được nửa đột nhiên lại quay đầu lại, có chút thâm ý nhìn cái rồi : "Đúng rồi, lát nữa nếu nhìn thấy Tử Phong, làm phiền con hãy nó tới phòng của mẹ chuyến.” xong đợi Nhiếp Tử Vũ trả lời, liền xoay người rời .
Nhìn bóng dáng của bà khuất hẳn khỏi tầm mắt, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới thong thả đóng cửa lại, sau đó có cánh tay dài ôm lấy từ phía sau, thiếu chút nữa khiến hoảng sợ.
" nhanh , mẹ muốn tìm kìa!" Nhiếp Tử Vũ giãy giụa hai ba cái, rồi đuổi ra ngoài. Bây giờ muốn với nữa, vì bên tai cứ văng vẳng lời của mẹ Nhiếp.
"Được rồi." Thấy bộ dạng lo lắng của , Nhiếp Tử Phong cũng ở lại nữa. Cúi người hôn chút rồi mở cửa phòng ra, trước khi để lại câu : “Buổi tối chờ .” Sau đó vội vã rời khỏi.
Bóng dáng rời khỏi và câu của mẹ Nhiếp cứ hoà trộn vào nhau, chẳng biết tại sao, Nhiếp Tử Vũ lại có dự cảm lành.
Có cảm giác như, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Chương 140: Thẳng thắn
Editor: Táo đỏ phố núi
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ chớp mắt cái, ba người nhà họ Dịch chuyển tới được tuần rồi.
Vừa mới khai giảng, mà bận rất nhiều việc, Nhiếp Vũ Vũ thường cùng với Triệu An Nhã bận rộn cả ngày, mà tối về tới nhà mệt gần chết rồi, ăn cơm tối xong lên lầu nghỉ ngơi. Có lúc cũng cố chờ để chuyện với Nhiếp Tử Phong, để cho biết chuyện mình mang thai, nhưng mà mỗi khi xuất chưa kịp câu nào mẹ Nhiếp hoặc là Dịch Minh Lan đột nhiên lại xuất ở trước mặt của bọn họ, lại được. Cứ như vậy rất nhiều lần, tròn tuần hai người cũng với nhau được câu nào.
. . .
Hôm nay
Ở cửa hàng bách hoá, Dịch Minh Lan e thẹn nhìn vẻ mặt chút biểu cảm nào của Nhiếp Tử Phong, sau đó dùng giọng vô cùng dịu dàng : “ Tử Phong, ở đây có nhà hàng , em muốn…”
Nhưng mà đợi cho ta hết câu, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng cắt ngang lời của ta: “Đưa ấy .” Cánh tay vung lên, trợ lý phía sau vội vàng lên.
Hôm nay theo thông lệ là ngày xem xét ở cửa hàng bách hoá, nhưng ngờ mới sáng sớm mẹ Nhiếp bảo đưa ta cùng, danh nghĩa là chủ nhà dẫn khách tham quan, nhưng mà Nhiếp Tử Phong sao có thể đoán ra được mục đích của mẹ Nhiếp là muốn cho bọn họ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của , Dịch Minh Lan nhàng : “ Tử Phong, người ta muốn cùng ăn cơm trưa với , có được ?” xong cánh tay của ta muốn khoác lấy cánh tay của .
“Xin lỗi, tôi đói.” Nhiếp Tử Phong nhích sang bên cạnh, tránh thoát khỏi cánh tay của ta. Bất ngờ, dừng bước lại lạnh lùng nhìn về phía Dịch Minh Lan, vào lúc ta còn chưa kịp mở miệng : “Còn nữa, mời giữ khoảng cách với tôi. Hôm nay tôi tới đây để làm việc, phải dạo phố với đại tiểu thư như !”
Nghe vậy, nụ cười yếu ớt của Dịch Minh Lan nhất thời cứng ngắc khoé môi.
“ thích em?” lát sau, ta lại khẽ mở miệng: “Hay là em chọc giận chỗ nào rồi?”
Thấy ta thu bớt lại thái độ, Nhiếp Tử Phong cũng nguôi giận chút, dù sao cũng là con bạn thân của ba mẹ, thể đối xử với ta quá khắt khe được, nhưng mà … Nên biểu ra cách ràng mới được.
“Tôi ghét , nhưng tôi hi vọng vợ chưa cưới của tôi hiểu lầm tôi có gì đó với .” Để cho ta khỏi quấn lấy mình nữa, chẳng thà khiến cho ta thấy khoảng cách của mình và ta.
“Chưa… vợ chưa cưới?” Vẻ mặt của Dịch Minh Lan nhất thời trở nên trắng bệch, mất tiêu cự. “ có vợ chưa cưới?” Vì sao bác lại cho biết? !
“Đúng vậy.” Nhiếp Tử Phong trịnh trọng gật đầu, đáy mắt lên dịu dàng: “Hơn nữa cũng biết ấy đấy.”
Biết ấy?
Trong đầu của Dịch Minh Lan thoáng lên những người mà mấy ngày nay ta mới tiếp xúc, vốn cũng có nhiều người chỉ thoáng cái đoán ra, nhưng mà ta dám tin.
“Người mà tới phải là…” ta trừng mắt lên dám tin đây là , nhưng khi ta nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Nhiếp Tử Phong xong, tâm trạng như rơi xuống vực sâu.
Lại là Nhiếp Tử Vũ!
Nhìn Nhiếp Tử Phong ở trước mặt nở nụ cười vui vẻ, Dịch Minh Lan tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận thể xé Nhiếp Tử Vũ ra thành mảnh !
biết ta có cái gì tốt! Suốt ngày chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng người khác, chỉ thiếu mỗi mặt viết mấy chữ “Tôi là đứa ngoan ngoãn”, ngoài vẻ mặt kiên cường của ta ra, cái gì mình cũng đều hơn ta hết, thế nhưng ta lại đoạt được tình của Nhiếp Tử Phong, tuần nay thậm chí ta còn đoạt được thương của ba nữa!
Dựa vào cái gì chứ!
Nghĩ tới đây, đáy mắt của Dịch Minh Lan chợt lên đố kỵ.
“Nhưng mà ấy là em của , các người sao có thể kết hôn được!” nghe mẹ Nhiếp mặc dù bọn họ có quan hệ huyết thống, nhưng mà cũng là em danh nghĩa.
Vừa dứt lời, chỉ thấy lạnh lẽo chợt loé lên trong đôi mắt của Nhiếp Tử Phong, nhân tiện cong môi lên : “Vấn đề này cần người ngoài như phải lo lắng!”
“…”
“Nếu có việc gì nữa tôi phải làm việc, Tiểu Tống, chiều nay cũng cần phải theo tôi. Làm phiền hãy đưa Dịch dạo vòng.” Nhiếp Tử Phong dặn dò hơi.
“Vâng ạ.”
Sau đó, Nhiếp Tử Phong cũng thèm liếc mắt nhìn Dịch Minh Lan tái mặt , mà tới mục tiêu tiếp theo.
Nhìn bóng dáng của nhanh chóng biến mất trong thang máy, Dịch Minh Lan khỏi nổi giận đùng đùng, nhưng lại ngại nơi mình đứng, nên ta chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào trong lòng.
Trợ lý đứng ở bên cạnh nhìn ta, cung kính hỏi: “ Dịch, muốn ăn gì ạ. Ở đây cơm trưa có món Tây còn có…”
" cần!" Dịch Minh Lan chút lưu tình cắt ngang lời của , khi nhìn xung quanh mình có những ánh mắt kinh ngạc nhìn tới, lúc này ta mới thấy mình thất lễ. Vậy là vội vàng nở nụ cười, nhìn người trợ lý ngơ ngác : “Chị , em muốn dạo mình.”
“Nhưng mà…” Trợ lý còn muốn điều gì đó nữa, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dịch Minh Lan, vội gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, tôi đây.” xong, liền chạy mất.
“Nhiếp Tử Vũ chết tiệt!” Dịch Minh Lan nghiến răng nghiến lợi thốt ra cái tên này, ánh mắt nhất thời dâng lên cơn tức giận. ta giận dữ xoay người muốn rời khỏi đây, nhưng mà sau khi nhìn thấy bóng dáng của hai người, nhất thời ta cảm thấy sửng sốt.
Là ấy!
Gương mặt quen thuộc dù trang điểm rất đậm, nhưng mà có hoá thành tro ta cũng nhận ra!
Dịch Minh Lan cười lạnh nhìn Nhiếp Tử Vũ ăn mặc hở hang rất thân thiết ôm gã đàn ông ngoại quốc, thèm để ý ở trước mặt mọi người rất thân mật, trong lòng ta dâng lên cảm giác chán ghét.
Có Nhiếp Tử Phong rồi mà còn ở bên ngoài câu tam đáp tứ, ngờ ta lại là loại phụ nữ như vậy! Loại phụ nữ như ta, sao có thể xứng với Nhiếp Tử Phong được!
Nhìn bóng dáng của hai người dần xa, đáy mắt của Dịch Minh Lan chợt loé lên. ta nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó chạy đuổi theo, vào khoảnh khắc hai người kia hôn môi, ta nhanh chóng chụp lại.
Mặc dù chỉ chụp được mỗi gò má, nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ trong hình chính là Nhiếp Tử Vũ.
Nhìn bóng dáng xa kia, Dịch Minh Lan nở nụ cười lạnh lùng, lập tức cúi đầu xuống bấm dãy số.
. . .
※
Ban đêm, mọi thứ núi Dương Minh đều vắng lặng.
Nhiếp Tử Vũ kéo tấm thân mệt mỏi trở lại nhà họ Nhiếp, nhưng mà chào đón phải là cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng, mà là màn đêm tối như mực. Đầu óc hỗn loạn, mấy ngày nay liên tục bận rộn khiến cho sắp thở nổi nữa.
"Xin lỗi bảo bối, trong khoảng thời gian này mẹ khiến con chịu khổ rồi." sờ sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình, bất đắc dĩ . Lúc bị Triệu An Nhã lôi kéo vào giúp vận chuyên những dụng cụ nhạc để chuẩn bị cho bữa tiệc chào đón tân sinh viên, cuối cùng cũng hoàn thành, giờ có thể nghỉ ngơi rồi.
Cũng may mọi chuyện cũng xong xuôi! Bây giờ chỉ cần tẩy trang lớp trang điểm đậm mặt, sau đó ngủ giấc ngon, ngày mai khoẻ hơn rất nhiều!
Ngẩng đầu lên nhìn bên trong nhà họ Nhiếp mảng đen kịt, con người của Nhiếp Tử Vũ chợt tối lại, có chút hoang mang.
Tại sao đêm nay lại có ai ở nhà…
Last edited by a moderator: 14/7/17
dunggg và Chris thích bài này.