1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 130.2: Dục vọng dưới đáy mắt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Phong quay đầu nhìn về phía bóng dáng bận rộn của bà, hiểu sao trong lòng có cảm giác bất an.

      Tay nghề của bà Trần Phương rất tốt, tốt giống như đầu bếp của nhà hàng năm sao, Nhiếp Tử Vũ vừa ăn khen, bàn cơm tràn đầy tiếng cười của . Ăn xong bữa cơm tối, mặt trời cũng xuống núi. Trước khi Nhiếp Tử Vũ để lại số điện thoại cho Trần Phương để liên hệ khi cần, sao đó kéo Nhiếp Tử Phong có vẻ mặt kỳ quái rời . Bị kích động nên hoàn toàn chú ý tới, cũng chính trong nháy mắt xoay người rời , vẻ mặt của bà Trần Phương lên vẻ nỡ, đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.

      Tiễn Nhiếp Tử Vũ , mãi cho tới khi bóng dáng của biến mất khỏi tầm mắt của mình, bà Trần Phương mới lưu luyến rời vào trong nhà. Nhưng ngờ là ngay lúc đó, có bàn tay nắm lấy cổ tay của bà lôi trở lại.

      Còn chưa kịp phản ứng, giọng sắc sảo vang lên: “Mẹ biết ta?”

      Bà Trần Phương nhìn lại, trong nháy mắt dưới đáy mắt ưu thương lên khuôn mặt được trang điểm rất đậm, mà gương mặt này so với gương mặt mà bà vừa tâm tâm niệm niệm kia khác gì nhau.

      “Thuần Nhi?” Bà Trần Phương trợn to hai mắt, nhìn ta bằng ánh mắt dám tin, đột nhiên kích động: “ là con sao!”

      Lạc Thuần trừng mắt lên liếc nhìn bà cái, sau đó chán ghét hất tay của bà ra, nhìn theo hướng Nhiếp Tử Vũ rời , lại hỏi tiếp: “Hai người kia có quan hệ gì với mẹ? Mẹ biết bọn họ sao?” Thỉnh thoảng quay về chuyến, ngờ lại gặp được người đàn ông lần trước nhận nhầm ta ở sân bay, còn có cả người phụ nữ nhìn mặt nữa.

      “Mẹ và bọn họ quen biết nhau.” xong, dưới đáy mắt của Trần Phương lên giãy giụa.

      quen biết tại sao mẹ còn mời bọn họ ở lại dùng cơm!” Lạc Thuần hề tin tưởng lời của bà.

      Nghe vậy, Trần Phương nhìn ta chăm chú rồi giải thích: "Hôm nay, thiếu chút nữa bọn họ đụng xe vào mẹ, sau đó đưa mẹ siêu thị mua đồ ăn để đền bù lại, rồi lại có lòng tốt đưa mẹ về nhà, vì vậy mẹ mới mời bọn họ ở lại dùng cơm. Đúng rồi, Thuần Nhi, con ăn cơm chưa, mẹ nấu món mà con thích ăn nhất …”

      Nhưng mà lời của bà còn chưa hết, bị Lạc Thuần cắt ngang chút lưu tình nào.

      cần đâu!” Lạc Thuần ghét bỏ liếc mắt nhìn bà cái, “Chẳng qua tôi chỉ về nhà lấy hai bộ quần áo mà thôi, lấy xong liền.” xong vào trong nhà.

      “Thuần Nhi, con vẫn ở cùng chỗ với người đàn ông kia sao?” Thấy thế, Trần Phương vội vã vào theo. “Người đàn ông kia thích hợp với con, ta có vợ và có con rồi, con hãy nghe lời mẹ, nên tiếp tục lui tới với ta nữa có được ?”

      “Chuyện của con cần mẹ quan tâm.” Lạc Thuần lạnh lùng bỏ lại câu như vậy.

      “Rầm!” tiếng vang lên, cánh cửa phòng bị đóng bằng lực rất mạnh. Nhìn cánh cửa đóng lại, rốt cục bà Trần Phương nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

      trách đối xử với mình như vậy, bởi vì tất cả đều do tay của bà tạo nên.



      Trở lại nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong được thông báo là ba Nhiếp gặp mặt bạn học, còn mẹ Nhiếp du lịch với bạn thân của mình. Nhiếp Tử Vũ về phòng chọn bộ quần áo để tắm, sau đó vào tủ quần áo chọn bộ âu phục để mặc, d,0dylq.d. đột nhiên phát có chỗ là lạ.

      quay đầu lại nhìn kỹ lần nữa, cắn răng thầm nghĩ chút, lúc này mới thấy chỗ nào đúng!

      “A!” Thét lên tiếng chói tai, khiến cho Nhiếp Tử Phong vừa mới tắm rửa xong vào phòng của cũng phải hoảng sợ, vội vã chạy vào trong phòng để quần áo.

      "Vũ Vũ, xảy ra chuyện gì? xảy ra chuyện gì?" lo lắng nhìn Nhiếp Tử Vũ mặc áo choàng tắm đứng yên tại chỗ trừng mắt lên nhìn. Nhưng mà biết nhìn đâu, ánh mắt thất thần.

      lát sau phản ứng lại, Nhiếp Tử Vũ từ từ quay đầu lại nhìn cái, sau đó khó khăn thốt ra ba chữ: “ thấy nữa.”

      thấy? Nhiếp Tử Phong nhăn mày lại.

      thấy cái gì?” hỏi.

      Nhiếp Tử Vũ mở to đôi mắt ngập nước, bỗng nhiên uất ức nhìn , : “Cái lắc tay bằng thuỷ tinh mà tặng em vào lúc sinh nhật mười bảy tuổi.”

      Bởi vì là món quà tặng nên vô cùng quý trọng, để vào trong kệ rồi từ đó giờ dám đụng tới, nhưng mà ngờ vừa nãy nhìn lại thấy đâu nữa! Và cả số đồ trang sức bằng kim cương khác nữa.”

      ra là cái này sao.” Nhiếp Tử Phong cười, nhéo nhéo vào mặt của : “Đánh mất cũng sao cả, sau này em muốn bao nhiêu cũng có thể mua cho em, đừng buồn nữa được .”

      Tại sao buồn được chứ! Nhiếp Tử Vũ hò hét ở trong lòng.

      “Nhưng mà phải do em làm mất, mà là thấy nữa.” rất , khuôn mặt nhắn nhăn nhó như trái khổ qua.

      Nhìn vì đau lòng mà bĩu môi lại, quả Nhiếp Tử Phong lại nảy sinh ham muốn. “Hết cách rồi. Nếu ngày mai đưa em làm cái được ?” đành lòng nhìn thấy đau lòng, đề nghị.

      “Nhưng mà ngày mai còn phải làm mà.” Làm sao có thời gian đưa chứ!

      Nhiếp Tử Phong cười cười, vẻ mặt thâm tình nhìn , dùng bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của . “Vì em, cho dù mất dự án mấy trăm triệu, cũng tiếc.”

      Nghe vậy, khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Táo đỏ le^e quyy do^nn

      Nhiếp Tử Phong nâng cằm lên, đáy mắt lên tia dục vọng.

      Vừa tắm rửa xong còn chưa kịp thả tóc xuống, loà xoà ở phía sau gáy, có mấy sợi còn sót lại, nhìn rất gợi cảm. Sắc mặt hồng hào như quả đào mật chín, đôi mi vẫn còn dính nước chớp lên chớp xuống, cánh môi đỏ mọng bóng láng rất mê người, khiến cho người ta nhịn được có loại xúc động muốn được âu yếm. Chiếc áo choàng tắm rất rộng làm lộ ra bả vai mềm mại của , và cả thân hình lồi lõm khiến cho người ta vô cùng hứng thú của , phía dưới là đôi chân dài và đẹp khiến cho người ta mơ màng, khỏi khiến cho Nhiếp Tử Phong nghĩ tới mùi vị của chiếc đùi này ngày hôm qua quấn lên thắt lưng của mình.

      "Vũ Vũ…" Giọng của Nhiếp Tử Phong lại trở nên khàn khàn và trầm thấp.

      Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của lên ham muốn chút che giấu nào, khuôn mặt nhắn của nóng bừng lên như nước sôi. “Hôm nay được, em rất mệt.” xong, vòng qua người muốn ra ngoài.

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy hông của , rồi ôm tới chiếc ngăn tủ bằng thuỷ tinh đặt xuống.

      ... mau buông em ra.” Nhiếp Tử Vũ muốn chạy trốn, sau đó hai tay của lại ôm chặt lấy eo của , chân với tới đất, chỉ có thể gấp tới mức mặt đỏ tới tận mang tai.

      “Chẳng lẽ em muốn kết hôn với nhanh chút sao?” tay của Nhiếp Tử Phong an phận men theo bên ngoài đùi của lên, quanh quẩn ở bên hông của .

      “Muốn chứ, nhưng mà…” Kết hôn và việc này có liên quan gì chứ.

      cười xấu xa khi lấy hai tay của khoác lên hai vai của mình, sau đó cúi người ghé sát vào bên tai , thổi khí: “Bé cưng à, phải nhanh chóng khiến em mang thai mới được.” xong, dùng tay cởi dây lưng áo choàng tắm của ra, cảnh xuân bên trong lập tức lộ ra.

      Dưới ánh đèn dìu dịu, da thịt của trơn mềm như em bé, hai bầu ngực của bị trêu chọc cho đứng thẳng lên, có màu hồng hồng nhìn rất mê người.

      .” Nhiếp Tử Vũ miệng đắng lưỡi khô gọi .

      “Vũ Vũ bé của , phải em nên đổi cách xưng hô rồi sao?” Vào thời gian vô cùng thân mật thế này mà gọi là “”, điều này khiến cho có cảm giác tội lỗi, giống như người con là em của mình vậy.

      “Vậy em nên gọi là gì?” Từng đợt sóng tình trong lòng cuộn cuộn dâng lên, khiến cho cả người mềm nhũn sắp chịu nổi.

      Nhiếp Tử Phong cười khẽ tiếng, tay nắm chỗ đẫy đà của đùa giỡn, rồi thấp giọng : “Muốn gọi là Tử Phong, hoặc là honey, hay là chồng đều tuỳ ý em chọn.”

      Lời vừa dứt, Nhiếp Tử Vũ xấu hổ vùi đầu vào trong lòng của .

      Nhiếp Tử Phong dụ dỗ cởi thắt lưng của mình ra, cho tới khi cả hai người đều trần truồng hết ra, sau đó cơ thể của bắt đầu có phản ứng, lúc này mới hôn lên đôi môi như cánh hoa của , câu: “ bé ngoan của .” Sau đó bắt đầu động thân tiến vào .

      Chỉ lát sau, từng đợt rên rỉ và thở dốc như vào cõi tiên liên tục vang lên trong phòng để quần áo, hơn nữa sóng sau cao hơn sóng trước, mãi lâu vẫn thể dừng lại.

      ※ Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      Ngày hôm sau ——

      Nhiếp Tử Phong liền thực lời hứa của , sau khi ăn cơm trưa xong dẫn . Đầu tiên là tới cửa hàng tiffany để đặt chiếc lắc tay bằng thuỷ tinh giống như cái mất, sau đó hai người bắt đầu tuỳ ý thăm thú số cửa hàng.

      nhìn thử xem cái này có được ?” Nhiếp Tử Vũ trộm cười hề hề giấu bộ quần áo ở phía sau lưng.

      “Hả?” Nhiếp Tử Vũ xem cà vạt nghe thấy vậy nhìn về phía , sau khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi ở trong tay xong, khoé mắt lập tức co quắp lại. “Vũ Vũ, phải em thực muốn …”

      "Thử xem ~ em đảm bảo nhìn rất đẹp!” Nhiếp Tử Vũ vỗ ngực cam đoan.

      "Dù cho em có đảm bảo cũng vô ích, bởi vì mặc loại quần áo như vậy!” ghét nhất là màu hồng nhạt! Thử nghĩ xem, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Phong mà lại mặc bộ quần áo màu hồng nhạt, còn đâu là uy nghiêm nữa.

      "Ôi ~ xin đấy, em rất muốn nhìn thấy mặc mà.” Màu da của rất thích hợp với màu hồng nhạt, tự tin là mặc vào nhất định có thể khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt! Nhưng mà Nhiếp Tử Phong thèm liếc nhìn lấy cái, tiếp tục quay đầu xem cà vạt.

      thử! ?” Khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Vũ nhăn nhó lại, ánh mắt lên mất mát.

      “Ừ, hừm.”

      “Được rồi!” Nhiếp Tử Vũ hứng thú cắn cắn môi, dùng giọng chỉ hai người nghe được, : “Vậy đêm nay em tới nhà của Nhã Nhã ngủ.” Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      câu còn chưa dứt lời, nhận được ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong: “Em dám!” Nhìn đáy mắt lên nghịch ngợm của , thực là Nhiếp Tử Phong tức nghiến răng nghiến lợi!

      giống như cây thuốc phiện vậy, khi dính vào thể nào từ bỏ được. Trời mới biết ham muốn biết bao nhiêu! Tối hôm qua liều mạng chiến đấu tới khi trời sáng, mà còn cảm thấy chưa đủ, dám nghĩ nếu như được chạm vào , vậy điên mất!

      Nhưng mà…
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 131: Vậy như thế này? Em thích ?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Vừa liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi mặc vào giống như trai bao trong tay của , Nhiếp Tử Phong nhíu mày. Đột nhiên, đôi mắt của loé lên tia sáng ranh mãnh, : “ như vậy , nếu như đêm nay em chủ động, vậy thay.” là người làm ăn rất ma mãnh, đương nhiên cũng phải biết tranh thủ giành quyền lợi cho mình chứ.

      “Nghĩ hay quá nhỉ!” Mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ tới tận mang tai, bỏ lại câu đó, rồi để chiếc áo sơ mi lại vị trí cũ, nổi giận đùng đùng xoay người muốn rời . Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhanh tay giữ tay của lại.

      Cầm chiếc áo sơ mi ở kệ xuống, Nhiếp Tử Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng như đào của Nhiếp Tử Vũ, giơ tay lên xoa xoa mái tóc của , “ chỉ đùa với em thôi mà.” Mặc dù đây cũng là trong những tâm nguyện của . Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chu môi ra, rồi né tránh khỏi bàn tay xoa đầu của , “Đừng có xoa đầu em như vậy.” Cảm giác giống như mình là thú cưng của vậy.

      Vừa dứt lời, thấy Nhiếp Tử Phong cười trộm, Nhiếp Tử Vũ còn chưa hiểu nụ cười kia của có ý nghĩa gì, cảm nhận được có bàn tay đặt ở mông của mình, cách lớp vải xoa xoa cặp mông của .

      Bởi vì đụng chạm của , khiến cho thân thể của Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía , lại thấy nhìn về phía mình nháy mắt: “Vậy như thế này? Em thích ?” xong, khoé miệng nở nụ cười mê người.

      "Biến thái!"

      nhìn xem mình ở chỗ nào, Nhiếp Tử Vũ nhịn được hét lên tiếng. Nhưng mà giây sau bốn phía quay lại nhìn với ánh mắt ngơ ngác hiểu khiến cho sắc mặt của lập tức đỏ lên như trứng tôm chín. Càng khiến tức giận hơn nữa là, người gây ra tai hoạ vẫn ngại chưa đủ còn đứng cười trộm ở bên cạnh .

      Đáng ghét! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

      Nhiếp Tử Vũ oán hận trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Phong cái, rồi vội vã đẩy ra. " mau thử , nếu em !” Hận có cái lỗ nào để chui vào cho rồi.

      “Được.” Nhiếp Tử Phong cười sang sảng, ném cho cái nhìn mờ ầm, rồi chậm rãi vào phòng thử đồ.

      Nhìn thấy bóng lưng của biến mất, Nhiếp Tử Vũ lại nghe thấy xung quanh mình ngừng truyền tới những tiếng thầm to , cuối cùng che khuôn mặt nóng bừng như lửa của mình, cúi đầu chạy ra khỏi cửa hàng.

      . . .

      Nhiếp Tử Phong trời sinh có dáng người rất đẹp, cho nên cho dù mặc cái gì cũng đều đẹp, cho dù là màu sắc nào chăng nữa, mặc lên người của cũng sáng như ánh mắt trời, khiến cho người ta khỏi liên tưởng tới từ mặt trắng .

      Nhưng mà lúc từ trong phòng thay đồ bước ra, những người phụ nữ chăm chú nhìn với ánh mắt hâm mộ, nhưng mà trong đó có bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      này!” Nhiếp Tử Phong khẽ cười lắc lắc đầu.

      Cho là bởi vì mới vừa rồi mình đùa giỡn khiến xấu hổ nên náu , khỏi bật cười và bắt đầu tìm bóng dáng của .



      "Sau này chúng ta cần gặp mặt nhau nữa." Khuôn mặt nhắn tô son trát phấn rất tinh xảo lên lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lẽo. Hai tay của Lạc Thuần vòng ở ngực, hất cằm lên nhìn người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu, bụng bia to đùng, cái đầu trọc lóc, lạnh lùng : “Đây là lần cuối cùng tôi chọn quần áo cho , sau này xin hãy tìm người khác .”

      “Thuần Nhi, đừng gây rối.” Người đàn ông sửng sốt, nụ cười tươi rói cứng ngắc môi. Vốn cho là ta chỉ giận dỗi với mình giống như bình thường thôi, thế nhưng khi ông ta nhìn vào đôi mắt đầy kiên định kia lập tức trở nên luống cuống. “Thuần Nhi, em sao? Em thực muốn ở cùng chỗ với sao? Vì sao? Chẳng lẽ là vì vợ , ấy…”

      Nhưng mà đợi ông ta hết câu, Lạc Thuần cắt ngang chút lưu tình nào. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      “Bởi vì muốn chia tay chia tay thôi.” ta dăm ba câu qua loa cho xong, ánh mắt nhìn ông ta đầy chán ghét.

      Trước kia mực khăng khăng đòi theo ông ta, nhất định là lúc đó bị điên rồi! Vợ ông ta đánh ở trước mặt mọi người nhưng ông ta lại trơ mắt ra đứng ở bên cạnh để nhìn, cái này gọi là lúc đau khổ và tuyệt vọng tới cực điểm cũng nhận ra nhu nhược của ông ta! Bây giờ suy nghĩ kỹ rồi, tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt đều là giả dối, nếu như cả đời này mình thực theo ông ta có ngày nào tốt lành cả!

      Nghĩ như vậy, trước mắt của Lạc Thuần lên khuôn mặt điển trai nam tính và cương nghị, nhất thời trong lòng trở nên mềm mại, khoé miệng cũng ra nụ cười nhợt nhạt.

      Nhìn người đàn ông ở trước mặt này hề có chút hình tượng đàn ông nào, nghĩ lại người đàn ông kia ra mặt vì mình, là người đàn ông vừa đẹp trai lại có nhiều tiền, thoáng cái nhìn ra khác biệt! Dựa vào cái gì mà phải phó thác mình cho loại người như thế này, những người phụ nữ xinh đẹp như chỉ hợp với người như Nhiếp Tử Phong!

      “Nếu có chuyện gì nữa tôi đây.” Lạc Thuần thèm liếc nhìn ông ta lấy cái, xoay người muốn rời .

      Nhưng mà người đàn ông kia lại có ý định bỏ qua cho ta, liền lên phía trước ngăn cản trước mặt của ta. “Thuần Nhi, em thực muốn làm cho mọi chuyện tới nông nỗi này sao? Chẳng lẽ em vẫn oán hận vì chuyện lần trước sao? phải xin lỗi với em rồi sao? Vì sao em chịu tha thứ cho chứ?”

      “Mau tránh ra!” Lạc Thuần ghét bỏ nhìn ông ta, giãy giụa,khiến cho ít ánh mắt nhìn lại. Mặc dù nghe thấy những người phụ nữ kia những gì, nhưng mà bằng ánh mắt của bọn họ, ta cũng có thể đoán được sơ sơ, cho nên ta càng tức điên lên. “Tôi hãy mau tránh ra, có nghe !” ta cố gắng hạ giọng, lạnh lùng . di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      , tránh! Nếu như em chịu chuyện ràng với , tránh.” Người đàn ông rất kiên trì với lập trường của mình.

      “Chết tiệt!” Lạc Thuần khẽ nguyền rủa tiếng, định giơ tay lên cho ông ta cái tát. Đột nhiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng ở cách đó xa, cả người ngẩn ra, giây sau liền thay bằng bộ dạng uất ức và vô cùng đáng thương.

      “Cứu mạng với.”

      Người đàn ông nhìn về phía , nhìn thấy dưới đáy mắt ngân ngấn nước mắt. Còn chưa kịp suy nghĩ về biểu bất ngờ này của ta, nghe thấy phía sau vang lên giọng đầy lo lắng.

      “Vũ Vũ, em sao chứ?” Nhiếp Tử Phong nghe thấy như vậy chạy tới, khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ dây dưa với người mà mình tâm tâm niệm niệm, sắc mặt tối sầm lại. “Ông muốn làm gì ấy!”

      “Tôi…” Người đàn ông sửng sốt, đáy mắt lên kinh ngạc.

      Nhưng mà Lạc Thuần ở bên cạnh phản ứng đầu tiên. Nhân dịp người đàn ông sơ ý ta tránh thoát ra khỏi bàn tay kiềm chế cổ tay mình của ông ta, vội vàng chạy lại núp ở phía sau của Nhiếp Tử Phong.

      “Em sao, chúng ta mau thôi.” Rất sợ người đàn ông kia làm hỏng chuyện của mình, Lạc Thuần vội vã muốn kéo rời khỏi đây.

      được!” Nhiếp Tử Phong từ chối, đôi mắt như chim ưng của gắt gao nhìn người đàn ông thấy tới mà lộ ra vẻ khiếp sợ. Đột nhiên, nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt trầm hỏi: “Ông là người đàn ông ở sân bay lần trước đúng ?”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 132: Đôi môi vừa hôn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đột nhiên, nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt trầm hỏi: “Ông là người đàn ông ở sân bay lần trước đúng ?”

      Nghe thấy câu nhắc nhở như vậy của Nhiếp Tử Phong, người đàn ông cũng phản ứng lại.

      “Cậu… Cậu chính là người tên là Nhiếp Tử Phong đó sao?” Vừa vừa thể ra vẻ mặt cung kính. Nếu như ông ta nhớ nhầm, người đàn ông ở trước mặt chính là Tổng giám đốc của tập đoàn xuyên quốc gia Nhiếp Phong rất nổi tiếng, cũng chính là người đàn ông giải vây cho Lạc Thuần ở sân bay lần trước. Nghĩ tới đây, người đàn ông chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu và Thuần Nhi có mối quan hệ như thế nào?”

      Nghe vậy Lạc Thuần đứng núp ở sau lưng của Nhiếp Tử Phong hít ngụm khí lạnh. Khuôn mặt của ta lên sợ hãi, oán hận nhìn người đàn ông, hận thể dùng ánh mắt giết chết ông ta. Cũng chính lúc này ta bắt đầu lo lắng Nhiếp Tử Phong có phát ra là nhận nhầm người rồi .

      Chân mày của Nhiếp Tử Phong nhướn lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông, trong đầu rối loạn, hình như trong trí nhớ của từng nghe thấy ai gọi cái tên này rồi. “Ông Thuần Nhi là…”

      di@en*dyan(lee^qu.donnn) định mở miệng hỏi, nhưng mà chưa kịp hết câu, nghe thấy tiếng khóc lóc từ phía sau truyền tới, cắt ngang lời của .

      Tiếng khóc khiến cho Nhiếp Tử Phong và người đàn ông cùng ngẩn người ra, rối rít quay lại nhìn về phía Lạc Thuần. thấy đôi mắt đỏ hoe của ta, khóc đến khàn cả giọng, ta dùng ánh mắt vô cùng uất ức nhìn Nhiếp Tử Phong, ngẩng đầu lên nức nở : "Ông ta. . . Mới vừa rồi ông ta vô lễ với em.” xong, nước mắt lại càng chảy xuống nhiều hơn, bộ dạng điềm đạm đáng kia đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ và che chở.

      Nhìn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng ngày càng khó coi, Lạc Thuần biết mình chuyển đề tài thành công rồi, mặt ta vừa đắc ý, mặt khác lại ra sức thể mình chịu rất nhiều uất ức.

      Đầu óc nóng lên, Nhiếp Tử Phong hề nghĩ ngợi, quả đấm vung lên giáng thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông. Chỉ nghe thấy trong cửa hàng vang lên tiếng thét chói tai, Nhiếp Tử Phong cúi người xuống cho ông ta mấy đấm nữa, cho đến khi ông ta nằm yên dưới đất được câu nào mới thôi.

      Người đàn ông khiếp sợ nhìn Lạc Thuần đóng kịch y như , khỏi mở miệng : “Thuần Nhi, rốt cuộc em …”

      Chẳng qua là ông ta chưa kịp xong, Nhiếp Tử Vũ cho ông ta quả đấm. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      "Đủ rồi." ngờ được Nhiếp Tử Phong lại ra tay tàn nhẫn như vậy, Lạc Thuần bị hù cho sợ hãi. ta vội vàng tiến lên kéo Nhiếp Tử Phong lùi về phía sau, nhìn người đàn ông nằm thoi thóp dưới đất, lo lắng : “Ông ta chỉ đụng vào mặt em chút thôi, ... có gì lớn, cần phải so đo với ông ta làm gì.” giống như chuyện xảy ra vậy.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong những hả giận, mà còn dùng sức đạp cái vào người đàn ông, hùng hùng hổ hổ : "Cầm thú! Người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám đụng vào! Tôi thấy ông chán sống rồi!”

      Bởi vì đột nhiên xuất kiện này, trong cửa hàng nhất thời nhốn nháo cả lên. Có người khâm phục dũng mãnh của Nhiếp Tử Phong, có người phỉ nhổ người đàn ông vô tội ngã dưới đất, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng bàn tán ầm ĩ cả lên.

      Mắt thấy tình hình ổn, nhân viên bán hàng vội vàng gọi điện cho quản lý, chỉ lát sau quản lý chạy tới. Người quản lý có đôi mắt tinh tường nhận ra đối phương là chủ tịch lừng lẫy của tập đoàn Nhiếp Phong, vì vậy vừa khom người vừa cười giảng hoà.

      "Nhiếp tổng, xin hỏi xảy ra chuyện gì?"

      Nhiếp Tử Phong nhìn cũng nhìn ta cái nào, chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất lạnh nhạt : “Tên khốn kiếp này dám xàm sỡ người phụ nữ của tôi!” Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

      Quản lý sửng sốt, quay đầu lại nhìn người đàn ông đáng thương, có nhiều thời gian suy tính vội vàng bảo nhân viên an ninh tới, kéo người đàn ông kia ra ngoài. Sau đó lại xin lỗi với Nhiếp Tử Phong, sau khi nhận được đồng ý của , lúc này ta mới rời .

      Người đàn ông kia bị kéo , mọi chuyện coi như kết thúc. Dĩ nhiên người cao hứng nhất vẫn là Lạc Thuần.

      "Xin lỗi, khiến lo lắng. . ." Lạc Thuần cắn môi cúi đầu xuống. Bỗng dưng, ta nhớ tới điều gì đó theo trực giác nhìn về phía chân cuả , trong nháy mắt trừng to đôi mắt lên, lúc này mới ý thức được vấn đề.

      có thể đứng lên được!

      tia sáng lạnh lẽo chợt loé lên trong đôi mắt của Lạc Thuần, nhất thời ánh mắt trở nên kiên định.

      “Đây phải là lỗi của em.” Nhiếp Tử Phong nhàng nâng cằm của ta lên, dịu dàng nhìn ta, lau những vệt nước mắt còn loang lổ. “Em cần thiết phải lời xin lỗi, biết ?”

      "Vâng." Đối mặt với khuôn mặt điển trai của , Lạc Thuần khỏi cảm thấy áy náy, trong nháy mắt đắm chìm trong dịu dàng của . ta khỏi suy nghĩ, người đàn ông hoàn mỹ như vậy nếu chỉ thuộc về mình ta tốt biết bao. . .

      Hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào ngũ quan của ta, Nhiếp Tử Phong khẽ cười tiếng, sau đó cúi người hôn lên cánh môi kiều diễm của ta. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .

      lúc Lạc Thuần bị nụ hôn của làm cho kinh hoảng quên biết phản ứng như thế nào, ta nghe thấy Nhiếp Tử Phong cười khẽ tiếng, sau đó : “Ngoan ngoãn đứng đây chờ chút được ? thay quần áo rồi ra ngay, chúng ta rời khỏi chỗ này.”

      “…Vâng.”

      vất vả mới phản ứng được, dưới ánh mắt dịu dàng của Lạc Thuần gật đầu cái, cho đến khi bóng dáng của biến mất bên trong phòng thay đồ, nhất thời khuôn mặt của ta cũng đỏ ửng lên. Die nd da nl e q uuydo n.

      hôn , hôn ! Trong đầu chỉ có bốn chữ này, ta còn nghĩ tới bất cứ chuyện nào khác nữa. Đưa tay lên vuốt ve đôi môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của , ta mừng rỡ thể kiềm chế được. Nhìn cửa phòng thay đồ đóng lại, giây này ta nghe thấy tim mình đập thình thịch.

      Coi như coi mình là người thế thân có làm sao? Đợi đến khi xác định kết quả, còn sợ chịu trách nhiệm với mình sao? ! Chỉ cần kết quả thuộc về , mọi chuyện phải là xong hết rồi sao? !

      Nghĩ tới đây, khoé miệng của Lạc Thuần nở nụ cười giảo hoạt. Ngay đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong túi xách, ta kiên nhẫn, nhìn thoáng cái tên hiển thị màn hình, lập tức giả bộ bày ra bộ mặt vui vẻ, sau đó nhận cuộc gọi.



      Nhiếp Tử Vũ ngồi lát ở bên ngoài hành lang của cửa hàng, nhưng mà mãi thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong đâu. Lại xấu hổ vòng quay trở lại, nhưng mà lúc quay lại thấy rất kỳ lạ, mọi người ở trong cửa hàng dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn , khiến cả người được tự nhiên. Die nd da nl e q uuydo n.

      tới trước phong thay đồ để đợi, nhưng mà cuối cùng sốt ruột chịu được nên tiến lên để gõ cửa. “Chưa xong nữa à?”

      vừa dứt lời, đồng thời cửa phòng thay đồ cũng được mở ra.

      “Bảo bối, em kiên nhẫn được nữa sao?” Nhiếp Tử Phong nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, đưa tay ôm eo đầy nắm tay của , để ý còn có những người khác ở đây, cúi xuống hôn lên cái trán của , hỏi: “Sao rồi? Tâm trạng tốt hơn chưa? Hết khó chịu rồi chứ.”

      “Hả?” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn . “Rốt cuộc …” Ánh mắt của nhìn xuống, đột nhiên chú ý thấy hề thay quần áo, nhất thời khuôn mặt nhắn tối sầm lại.

      "Này! nhất định chịu thay sao?” Mè nheo lâu như vậy mà cuối cùng lại chịu thay, báo hại chờ ở ngoài kia lâu như vậy! Rốt cục người đàn ông này làm cái gì vậy chứ!

      “Thay? Em là chiếc áo sơ mi ẻo lả đó sao? phải vừa mới thay ra hay sao? Em thấy?” Nhất thời nét mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên suy sụp.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 133: Bí mật thân thế
      Editor: Táo đỏ phố núi

      thay khi nào?” Nhiếp Tử Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn hiểu nhìn . Chẳng lẽ thay ra rồi nhân lúc ở đây đổi lại rồi? Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ hết chỗ luôn. “ thích bộ quần áo mà em chọn cho sao? Em đau lòng quá mất.” xong lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc.

      …” phải là thích, nhưng mà màu hồng nhạt như vậy chỉ hợp với phụ nữ chứ hợp với người mạnh mẽ như ! Nhưng… Nhìn bộ dạng uất ức tới cực điểm của Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng Nhiếp Tử Phong cũng phải thoả hiệp. Giơ tay lên gọi nữ nhân viên bán hàng đóng gói lại, lúc này mới cưng chiều nhéo nhéo cái mũi của Nhiếp Tử Vũ, : “Như vậy được chưa?”

      “Được rồi.” Vẻ lo lắng của thoáng cái biến mất, Nhiếp Tử Vũ giống như đạt được mục đích đùa giỡn của mình, rất đáng .

      Nhìn bộ dạng cười híp mắt của , Nhiếp Tử Phong lắc lắc đầu gì. Nhìn ra cả đời của chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay của !

      Haiz!

      Việc này tạm thời cứ biểu như vậy , Nhiếp Tử Phong tính tiền xong vô cùng thân thiết ôm Nhiếp Tử Vũ khỏi đó.

      Nhưng có điều biết, tất cả những chuyện này đều được thu vào trong đôi mắt đầy oán hận.

      . . .


      Lạc Thuần đường kéo hành lý về nhà, nhớ lại chuyện xảy ra ở bách hoá trưa nay, càng nghĩ, đôi mắt kia càng trợn lớn lên như cái chuông đồng.

      đời này lại có hai người giống nhau như vậy sao? !

      Trước kia chỉ được xem hình của mà Nhiếp Tử Phong nhận nhầm là mình, nhưng hôm nay được nhìn gần như vậy, khiến cho ta càng chấn động hơn! là hai người giống nhau, chẳng thà người soi gương. Bởi vì ngũ quan của hai người có gì khác nhau cả, giống như là được đúc ra từ khuôn.

      Rất khó để tưởng tượng, các là hai người khác nhau nhưng lại có hình dáng giống nhau như vậy.

      Nghĩ tới đây, đột nhiên Lạc Thuần ngẩn người ra, đáy mắt chợt loé lên tia khác thường. Bởi vì cùng lúc đó, trong đầu ta nghĩ tới chuyện, ta vội vã bước nhanh chân về nhà hơn.

      Về tới nhà, ta lấy chìa khoá ra mở cửa, bất chấp tất cả thả hành lý trong tay xuống, bắt đầu tìm kiếm.

      “Mẹ, mẹ ở đâu rồi? Mẹ?” ta cội vã chạy vào căn phòng đối diện cửa chính, vừa mở cửa ra nhìn thấy người mẹ trong miệng của ta, bà Trần Phương ngồi đưa lưng về phía ta, bóng dáng của bà thẳng tắp hề động đậy, rất nhanh Lạc Thuần đoán ra bà ngẩn người.

      ta hít hơi sâu, chậm rãi bước từng bước về phía của bà.

      Bà Trần Phương ngồi ngẩn người, mà trong tay của mà cầm tấm hình nhìn đến ngây ngẩn!

      Tấm hình chụp lâu năm rồi, có chút cũ kỹ. Nhưng điều khiến cho Lạc Thuần chú ý phải là tấm ảnh, mà là hình ảnh hai đứa bé giống nhau như đúc ở trong tấm ảnh!


      "Cái này. . ." ta hít ngụm khí lạnh, vội vàng giật lấy tấm ảnh ở trong tay của bà Trần Phương, hai tròng mắt trợn to lên. “Chuyện này là sao đây? !” Nếu như ta nhớ nhầm, mình khi còn bé giống y chang như đứa bé ở trong hình, nhưng quan trọng hơn là người nữa là ai?

      ngờ đột nhiên con của bà lại trở về, trong khoảng thời gian ngắn bà Trần Phương há hốc miệng vì kinh ngạc, quên biết phải phản ứng như thế nào, mãi cho tới khi có tiếng thét chói tai của Lạc Thuần truyền tới.

      “Mẹ, tấm hình này là sao đây!”

      Bà Trần Phương phản ứng kịp ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của , trong đôi mắt trống rỗng của bà chỉ chớp mắt cái ngập đầy nước mắt. Bà nghiêm túc nhìn tấm hình ở trong tay của Lạc Thuần, che dấu, mà chỉ lắc lắc đầu rồi oà khóc lên.

      Nhưng mà Lạc Thuần cũng vì nước mắt của bà và vứt đề tài này qua bên, trái lại còn nắm lấy bả vai gầy yếu của bà, lắc lắc thân thể của bà, nổi giận đùng đùng khẽ gầm lên với bà: “ cho con biết, người hình này là ai! Chết tiệt, mẹ mau cho con biết !” ta thô bạo lay lắc người của bà, vẻ mặt của ta lúc này rất dữ tợn, nhìn vô cùng đáng sợ.

      lúc lâu sau cũng nhận được câu trả lời, Lạc Thuần tức giận đẩy bà ngã ra giường, nắm chặt tấm hình ở trong lòng bàn tay. “Mẹ cho con biết đúng ? Được rồi! Mẹ có tin là con xé nát nó !” ta lạnh lùng uy hiếp.

      được!” Nghe vậy, bà Trần Phương vội vã bò dậy khỏi giường muốn cướp lại tấm hình, nhưng mà lại bị Lạc Thuần né tránh nên ngã vào khoảng . “ được xé nó, Thuần Nhi, mẹ xin con đó.” Đây là tấm hình duy nhất của bà, bà thể mất nó được.

      “Vậy mẹ mau cho con biết người trong hình là ai!” Lạc Thuần quát lên khàn cả giọng, khuôn mặt nhăn nhó lại.

      Vừa dứt lời, nước mắt của bà Trần Phương lại càng rơi xuống nhiều hơn. Hai mắt của bà đẫm nước nhìn Lạc Thuần, gương mặt nhăn nhúm lại, thoáng cái nhìn già hơn so với tuổi mấy tuổi.

      ấy… ấy… ấy là con của mẹ, là đứa mười tám năm trước mẹ bỏ rơi, là em của con…” xong, bà ta ngã ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, hai vai càng run rẩy nhiều hơn.

      Ký ức niêm phong lại giờ mở ra, hình ảnh của quá khứ như cơn hồng thuỷ tuôn trào ra. Mười tám năm trước, bà sinh ra hai đứa bé sinh đôi ở bệnh viện, nhưng vì cuộc sống khốn khó nên thể bỏ rơi đứa trong đó, vì vậy bà bỏ rơi đứa bé sinh sau Lạc Thuần phút đồng hồ. Ngày đó bà len lén đặt đứa ở trong vườn hoa, tất cả ở trước mắt, thậm chí bà cảm giác được tất cả như diễn ra ở trước mắt mình.

      À, em

      ta chỉ suy đoán mà thôi, ngờ đúng như ta nghĩ!

      Lạc Thuần cũng biểu ra biểu tình khiếp sợ, mà chỉ dùng ánh mắt mỉa mai nhìn người mẹ thở ra hơi kia, nhân tiện chuyển tầm mắt sang tấm hình trong tay.

      Nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc ở trong ảnh, trong nháy mắt trước mắt ta lại lên hình ảnh Nhiếp Tử Phong ôm bé kia rời , thế là ta nhếch khoé môi lạnh lùng lên. “Bây giờ em ấy ở đâu?”

      " biết." Bà Trần Phương nghẹn ngào lắc lắc đầu, hít hơi rồi : "Mười tám năm qua, mẹ chỉ gặp mặt nó có lần.” Mặc dù thời gian ở chung đến hai tiếng đồng hồ, nhưng mà đối với bà rất quý giá rồi.

      Nghe vậy, Lạc Thuần do dự nhìn về phía bà, đột nhiên ta nghĩ tới điều gì, hỏi: “Chính là người lần trước suýt chút nữa đụng vào mẹ? Bên cạnh của ấy còn có người đàn ông rất cao ráo và điển trai?” Nếu như ta đoán sai, ngày đó ta nhìn thấy người rời cùng với Nhiếp Tử Phong chính là ấy.

      “Ừ.” Bà Trần Phương gật gật đầu, lên tiếng trả lời. Trước mắt lên gương mặt luôn tươi cười.

      Nhiếp Tử Vũ, Vũ Vũ, con của bà. . . Nghĩ tới, trong lòng lại quặn thắt lại. Mặc dù có khả năng chăm sóc cho , nhưng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ đáng của , bà nghĩ hẳn là được chăm sóc rất tốt, cho nên bà cũng cảm thấy yên tâm.
      Thực là vô cùng mỉa mai mà!

      ấy được sinh sống trong xã hội thượng lưu, được người khác thương cưng chiều trong lòng bàn tay như nàng công chúa, ấy có được tất cả những thứ mà khổ sở tìm kiếm! Còn lại vì kế sinh nhai mà mười ba tuổi bắt đầu làm thuê, sau đó bán cả thân thể của mình mới đạt được những thứ mà mình muốn.

      khác biệt lớn như vậy, làm sao mà oán hận người mẹ của mình, vì sao năm đó người bà bỏ rơi phải là mình!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 134.1: Có thai với trai
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lạc Thuần cảm thấy vô cùng cam lòng! Cùng từ trong bụng mẹ chui ra, tại sao lại có cuộc sống phải lo nghĩ gì, còn mình gặp đủ mọi khó khăn, có bất cứ thứ gì cả! Nhất là khi nhớ lại bộ dạng cưng chiều của Nhiếp Tử Phong với ta, điều này khiến cho khó có thể chịu đựng được!

      Nghĩ tới đây, đôi con ngươi của ta co rút trận, đáy mắt lên tầng băng. Đôi mắt lạnh lẽo từ từ chuyển sang nhìn người mẹ của mình khóc ở bên cạnh, mưu kế dần dần hình thành ở trong lòng của ta.

      “Mẹ có ý định tìm em ấy sao?”

      "." Bà Trần Phương lắc lắc đầu, nghẹn ngào trả lời: "Nó có cuộc sống riêng của mình, mẹ muốn quấy rầy tới nó.” Bà có thể thấy sống rất tốt, vậy bà cũng đủ hài lòng rồi, còn bất cứ kỳ vọng nào khác nữa. Bà chìm đắm trong đau thương của mình, hề chú ý tới đáy mắt của Lạc Thuần lên chút lạnh lùng và hà khắc.

      Lạc Thuần hơi nheo mắt lại, rồi : “Mẹ muốn em ấy nhận ra mẹ sao, cũng muốn em ấy biết mẹ nhận ra em ấy sao?”

      câu này chọc trúng chỗ đau của bà Trần Phương, chân mày của bà nhíu lại, vẻ mặt trở nên bi thương và đau đớn.

      Trầm mặc chút, lát sau, bà đau khổ lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ : “Nó muốn nhận biết người mẹ từng vứt bỏ mình.”

      "Làm sao mẹ biết?” Lạc Thuần hừ lạnh , vẻ mặt trở nên lãnh: “ chừng em ấy rất muốn được nhìn nhận lại mẹ của mình!”

      Nghe vậy, nhất thời bà Trần Phương sững sờ tại chỗ.

      "Mẹ có số điện thoại của em ấy ?"

      "Con muốn làm gì?" Trần Phương hiểu nhìn ta, nhìn thấy đáy mắt của ta lên lạnh lùng và nghiêm túc lập tức trở nên cảnh giác hơn: “Thuần Nhi, nó là em của con, con thể làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho nó được.” dienndnle,qu.y don

      "Mẹ cảm thấy với người phụ nữ trói gà chặt như con có thể làm gì được em ấy sao?” Nhìn bộ dạng của bà vô cùng muốn bảo vệ ta, Lạc Thuần đoán là bà có số điện thoại của bé kia.

      Bất ngờ, khoé môi đỏ thẫm của ta cong lên, trong nháy mắt ta nở ra nụ cười bí hiểm và kỳ lạ. “Được rồi, mẹ cứ từ từ mà suy nghĩ về chuyện này, con muốn nghỉ ngơi rồi.” xong nhét tấm ảnh ở trong tay mình vào tay của bà, đợi bà kịp phản ứng, ta đứng dậy ra khỏi cửa.

      Mà trong chớp mắt xoay người đóng cửa kia, khoé mắt của ta khẽ liếc nhìn về ngăn tủ mà Trần Phương vội vàng khoá lại kia.

      . . .



      "Xế chiều hôm nay có việc tới được, hãy chăm chỉ làm việc ^_^~by người của Vũ Vũ."

      Ngồi ở trong phòng làm việc chờ Nhiếp Tử Vũ đến, kết quả người tới nhưng lại có tin nhắn gửi tới. Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn dòng tin nhắn màn hình điện thoại, vẻ mặt có chút mất mát cũng có chút vui mừng.

      Mặc dù chịu khổ vì mẹ Nhiếp phản đối, nhưng mà cũng ảnh hưởng tới tình cảm của hai người. Hơn nữa tình cảm càng ngày càng mặn nồng hơn, mà Vũ Vũ cũng càng ngày càng phóng khoáng, khi hai người triền miên còn từ chối nữa mà đôi khi còn chủ động, hai người lăn lộn ở giường càng lúc càng bùng cháy, hơn nữa còn có khả năng vãn hồi được nữa rồi.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong khỏi liếc mắt nhìn về phía cuốn lịch, nhìn thấy cuốn lịch số ngày càng lúc càng bôi đỏ nhiều hơn, khoé miệng khỏi nở nụ cười vui vẻ.

      Theo như bộ dạng cần mẫn mỗi ngày của , chắc là lâu nữa, Vũ Vũ có kết tinh tình của hai người thôi. Đến lúc đó, cho dù mẹ có phản đối chăng nữa, nhưng cũng phải nhìn mặt mũi của đứa mà chỉ có thể thoả hiệp mà thôi.

      Nhiếp Tử Phong tưởng tượng lâu nữa Vũ Vũ có bộ dạng e thẹn mặc áo cưới, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, có loại cảm giác hạnh phúc chưa từng có bao giờ.

      Sau khi cười ngây ngô với màn hình điện thoại lúc lâu, lúc này mới đặt điện thoại xống. Lúc định tiếp tục xử lý công việc tiếp đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, “Cốc, cốc, cốc.”

      "Mời vào!" nhưng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chăm chú vào tập tài liệu chi chít tiếng .

      Cánh cửa từ từ mở ra, ngay sau đó là những tiếng giày cao gót giẫm xuống nền nhà kêu lộp cộp truyền tới, chỉ lát sau dừng lại trước bàn làm việc.

      Chờ đợi lúc lâu thấy lên tiếng, Nhiếp Tử Phong hiểu ngẩng đầu lên, sau khi nhìn người ở trước mặt lập tức sửng sốt.

      "Vũ Vũ, em. . ." Nửa câu sau nuốt vào trong bụng khi nhìn thấy cách ăn mặc của .

      "Em tới đưa cơm trưa cho ." Trong giọng trong trẻo lộ ra vui sướng, khuôn mặt được trang điểm nhạt kia lên vẻ ngượng ngùng. Nhiếp Tử Vũ giơ giơ chiếc hộp tiện lợi ở trong tay lên, sau đó vòng qua lại bên cạnh người của .

      Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ này phải là Nhiếp Tử Vũ, mà chính là Lạc Thuần đóng giả.

      Trước đó ta tìm được số điện thoại mà mẹ mình giấu kỹ, sau đó mượn danh nghĩa của mẹ mình để lừa bé kia ra ngoài cho tới khi xong việc mới trở về, lúc này mới yên tâm để to gan bắt đầu làm chuyện của mình. Nhưng mà sợ Nhiếp Tử Phong nhìn thấy sơ hở, ta còn lên mạng tìm hiểu chút về hình tượng của Nhiếp Tử Vũ, như tóc uốn lọn đổi thành từng lọn lớn, trang điểm đậm sửa thành nhạt, sau khi xác định là tuyệt đối có bất cứ sơ sót nào mới qua đây.

      Nghĩ tới đây, đáy mắt của Lạc Thuần khẽ sáng lên. Hôm nay, ta muốn thành công! Đợi tới khi kết quả định, như vậy tất cả những điều mà ấy được hưởng biến thành của ta!

      Nhìn hộp tiện lợi mà Lạc Thuần để ở trước mắt, ánh mắt của Nhiếp Tử Phong trợn to lên.

      "Vũ Vũ, phải là em có việc tới được sao?” lần nữa ánh mắt lại chuyển qua người của ta, hiểu hỏi lại.

      Nghe vậy, nụ cười khoé miệng của Lạc Thuần khẽ căng thẳng, ngay sau đó lập tức nở nụ cười, thè lưỡi: "Người ta muốn cho niềm vui bất ngờ mà thôi!"

      "Em đó, nhóc con này!" Nhiếp Tử Phong cố ý làm bộ vui dí dí cái trán của , ánh mắt dời xuống phía dưới, dưới đáy mắt lập tức như có ngọn lửa thiêu đốt. “Quần áo của em như này là sao.”

      Rốt cuộc cũng nghe thấy nhắc tới điểm này, Lạc Thuần lập tức nở nụ cười e thẹn, xoay vòng ở trước mặt .

      "Người ta mới mua, cố ý mặc để cho ngắm, thế nào? đẹp à?” xong giả vờ cười e thẹn, nhìn thấy đáy mắt lên lửa dục, ta biết mình chọn quần áo rất chuẩn xác rồi.
      Trong lòng Nhiếp Tử Phong như bị lửa đốt nóng rừng rực. Hôm nay mặc bộ quần áo rất dịu dàng và đáng , chiếc áo ren thắt eo, chiếc váy ngắn màu đen chỉ che được cái mông, khi di chuyển làn váy tung bay, lộ ra đôi chân trắng nõn, cặp đùi thon dài rất đẹp và chiếc quần chữ T gợi. . .

      Mười lăm tuổi Lạc Thuần bắt đầu gia nhập vào tình trường, cho nên tất nhiên hiểu trang phục như thế nào có sức quyến rũ trí mạng với đàn ông. Đương nhiên người đàn ông trước mặt này cũng ngoại lệ! Lấy trình độ cưng chiều của với Nhiếp Tử Vũ, nhất định là vô cùng ấy, như vậy có thể chỉ ngày hôm nay thôi có thể mang thai đứa con của , đến lúc đó. . .

      Nghĩ tới đây, Lạc Thuần cười, mở rộng hai chân biết e ngại ngồi lên đùi của , hai tay ôm lấy cổ của làm nũng : “Người ta nghĩ là thích em ăn mặc như thế này.”

      Bộ ngực mềm mại kề sát vào lồng ngực của , Nhiếp Tử Phong cúi đầu là có thể nhìn thấy chiếc áo ngực bằng ren màu hồng của , nhất thời cảm thấy bụng dưới của mình căng thẳng, trận lửa dục dâng lên ở trong lòng.

      "Đương nhiên thích." Giọng của khàn khàn, bàn tay của di chuyển từ chiếc eo của lên bộ ngực. “Nhưng mà tiểu tinh. thích bộ dạng mặc gì của em hơn. . ."

      Vừa nghĩ tới vóc người lồi lõn của dưới chất liệu may mặc này, Nhiếp Tử Phong nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc muốn hung hăng đích thân lên lại nghịch ngợm quay đầu , sau đó cầm miếng sushi trong hộp tiện lợi nhét vào miệng của .

      "Làm việc lâu như vậy chắc là đói bụng rồi.” xong, lè lưỡi ra liếm sốt mayonnaise dính ở ngón tay. Bộ dạng đó của ta vô cùng khêu gợi, muốn dừng cũng được.

      Nhìn ta nháy nháy mắt với mấy cái, Nhiếp Tử Phong cười, sau đó bàn tay nâng đầu của ta lên.

      " bằng, chúng ta cùng nhau ăn." xong, đôi môi liền hung hăng tiến sát lại.

      Chính là rất hợp ý của ta! ánh mắt giảo hoạt chợt lên trong mắt của ta, ta lập tức nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ nụ hôn của .

      . . .

      Sau khi hoàn thành nụ hôn, miếng sushi kia biết cuối cùng vào bụng của ai. Lạc Thuần thở hổn hển dựa vào lồng ngực của Nhiếp Tử Phong, thở gấp từng ngụm từng ngụm khí.

      "Tiểu tinh, kỹ thuật của em tiến bộ ít rồi.” Nhất là vừa rồi hôn mà nhất định chịu thua kém chút nào, đến bây giờ Nhiếp Tử Phong vẫn còn có chút khiếp sợ. Hơi nhíu mày nhìn về phía , cảm thấy có chỗ nào đó đúng phải? Bởi vì nụ hôn của hề ngọt như khát khao mà có cảm giác rất quái dị! Có lẽ là quá nhạy cảm rồi! Cuối cùng Nhiếp Tử Phong nghiêng đầu kết luận như vậy.

      Di3n~đ@n.l3,quý.d0n. "Cái khác em cũng có tiến bộ."

      "Hả?" Nhiếp Tử Phong cười sang sảng, vẻ mặt ý vị nhìn ta. Lúc định hỏi là cái gì, bàn tay của ta đặt bả vai của rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới, từ cổ xuống lồng ngực, rồi lại từ xuống bụng dưới, sau đó bàn tay nhanh nhẹn cởi khoá quần của ra, dò vào bên trong xoa xoa cái nóng rẫy của .

      Bàn tay bé mềm mại vuốt ve côn trụ của , kích thích đầu óc của Nhiếp Tử Phong, rất cả những kinh ngạc về biến mất còn chút dấu vết. Chỉ thấy khẽ rên tiếng, sau đó mở miệng quát: “Đủ rồi!”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :