1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 126: Trừng phạt đúng tội
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đôi mắt trong veo ngập nước nhín về bốn phía, nhìn vẻ mặt chờ đợi của từng người, Nhiếp Tử Vũ trở nên sáng tỏ, chỉ giây sau đôi mắt của ngân ngấn mông lung.

      Rồi lại rời tầm mắt về phía Nhiếp Tử Phong quỳ chân dưới đất, ánh mắt chăm chú nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ cắn chặt môi.

      phải là nằm mơ! Tất cả đều là ! thực cầu hôn với mình! chỉ như vậy, còn . . .

      Nhưng mà, có thể tin tưởng được ?

      Nước mắt rơi xuống như mưa, nhưng mà lần này, phải rơi nước mắt vì đau khổ, mà là vui mừng quá nên rơi nước mắt. Bởi vì trong lòng của , sớm nhận định rằng: Cho dù có thể tin tưởng hay , cũng đều lựa chọn tin ! Cho nên lần này…

      "Vũ Vũ, em đồng ý ?" Nhiếp Tử Phong mỉm cười nhìn , thâm tình dưới đáy mắt chưa bao giờ thay đổi.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu cũng có gật đầu, mà chỉ nhìn , hít hơi hỏi: "Hôn lễ của phải làm sao bây giờ." cầu hôn với , vậy để Quan Duyệt ở đâu?

      "Có hôn lễ, thế nhưng có chú rể." Đời này kiếp này, người muốn lấy chỉ có mình .

      Nghe thấy câu trả lời này của , lo lắng của Nhiếp Tử Vũ mới được gạt qua bên. Đôi mắt cụp xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương ở trong chiếc hộp kia là chiếc nhẫn được tạo hình trái tim, do dự chút, rồi chậm rãi đưa tay của mình ra.

      Nhìn thấy động tác của , Nhiếp Tử Phong biết là câu trả lời của . nhanh chóng lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra đeo vào tay , lúc này mới phát tay của mình rất run.

      " em.” thâm tình lên tiếng, tiếng vỗ tay và chúc phúc vang lên từ bốn phía, trong phòng chờ sân bay rất náo nhiệt.

      Ở dưới chú ý của mọi người, Nhiếp Tử Phong đứng dậy từ dưới mặt đất, ôm vào trong lòng mình, đồng thời trong lúc ôm , Nhiếp Tử Phong nghe thấy người chúi đầu ở trong lồng ngực của mình hỏi:

      định giải quyết Quan Duyệt như thế nào?”

      " ta? À. . ." Nhiếp Tử Phong lộ ra nụ cười thâm hiểm, trong mắt chợt lên chút lạnh lùng và nham hiểm. dienndnle,qu.y don

      . . .



      Nhìn hơn nửa quan khách khỏi, gương mặt tô son trát phấn rất tinh xảo của Quan Duyệt trở nên cau có, hai tay của ta nắm chặt hoa cưới, dường như muốn bóp nát nó luôn. ta nhìn gương mặt đáng sợ của mình trong gương, đột nhiên đứng lên vứt bó hoa cưới xuống dưới đất, đôi tay nâng váy, bàn chân hung hăng giẫm lên bó hoa.

      “Khốn kiếp, chết tiệt!” ta vừa điên cuồng giẫm đạp lên đoá hoa cưới vô tội, vừa gạt tất cả những đồ trang điểm ở bàn xuống rơi vãi khắp nơi, để xả tức giận ở trong lòng mình. Đợi sau khi đập bể đồ xong, lúc này ta mới dừng lại, nhìn vẻ mặt hung ác chút hình tượng của mình trong gương.

      "Nhiếp, Tử, Phong!" ta nghiến răng nghiến lợi ra ba chữ từ trong miệng của mình, lửa giận trong lòng bùng lên rất mạnh, dường như muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ, mỗi lỗ chân lông đều như toé ra lửa, ánh mắt trở nên u ám. Bộ dạng nhìn khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

      Đột nhiên, ta nở nụ cười châm chọc, giây sau bắt đầu cười lớn lên: "Ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . ." Viền mắt đỏ lên, ta vừa cười vừa rơi nước mắt, hai điểm mâu thuẫn, khiến cho người ta nhìn vào càng thấy kinh khủng hơn.

      Thời gian cử hành hôn lễ qua nửa giờ, khi ta lòng mong mỏi Nhiếp Tử Phong quay trở lại, đột nhiên MC lại tuyên bố: huỷ bỏ hôn lễ.

      Tin tức này đối với ta mà , thể nghi ngờ đả kích nặng nề! ta có thể tưởng tượng ra, ngày mai báo chí viết ra tiêu đề gì.

      Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      "Ngày kết hôn, chú rể thấy bóng dáng đâu, dâu chưa bước vào cổng nhà giàu bị ruồng bỏ!"

      Nghĩ đến cảnh vừa rồi mọi người nghe tin đều dùng ánh mắt thương hại để nhìn mình, Quan Duyệt liền cảm thấy tức giận, lửa giận bùng lên trong mắt.

      "Nhiếp Tử Phong! cũng dám đùa giỡn tôi! Tôi khiến cho phải trả giá đắt!” ta tức giận thét lên, sau đó xoay người giơ chiếc gương trang điểm lên hung hăng đập bể.

      Tiếng ‘Loảng xoảng” vang lên, cái gương vỡ thành từng mảnh .

      Ngay lúc Quan Duyệt cầm lấy cái ghế muốn tiếp tục đập bể đồ đạc, của phòng trang điểm đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

      "Chị, xảy ra chuyện hay rồi!"

      Quan Duyệt nghe thấy nhìn về phía người tới, là em của mình Quan Lăng.

      "Chuyện gì!" ta vui nhìn em mình, sắc mặt vẫn khó coi như trước.

      Ánh mắt của Quan Lăng nhìn đống hỗn độn ở dưới đất, dừng lại chút.

      Lại khiến cho Quan Duyệt có cơ hội tức giận: "Nếu như mày muốn tới đây xem tao có đau lòng tới chết , cút ra ngoài cho tao!” ta kiên nhẫn nhìn em mình, dưới mắt lên chán ghét vô cùng.

      "Em. . ." Bị tức giận của ta dọa cho sợ hãi khiến cho Quan Lăng rất muốn cứ như vậy mà bỏ chạy, nhưng lại vì vấn đề mặt mũi nhà họ Quan nên vội vã mở miệng: “Chị, bây giờ ở màn hình, tất cả đều là ảnh chụp của chị, chị mau xem chút .”

      "Ảnh chụp gì?" Quan Duyệt lạnh lùng nhìn em mình, bỏ chiếc ghế trang điểm ở tay xuống. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      … Chính là, chính là loại ảnh chụp kia đó.” Quan Lăng biết mở miệng như thế nào.

      Thấy Quan Lăng ấp a ấp úng, sắc mặt của Quan Duyệt tối , lập tức sải bước ra sân của hôn lễ.

      ta muốn nhìn xem, Nhiếp Tử Phong giở trò gì!

      . . .

      Quan Duyệt tới trường hôn lễ, lập tức nhận ra có điều thích hợp! Bởi vì ánh mắt của quan khách phải nhìn ta với ánh mắt đồng tình hoặc thương hại nữa, mà là nhìn với ánh mắt vô cùng chán ghét, buồn nôn. Thậm chí còn có mấy người phụ nữ tới mắng ta với khẩu khí ngang ngược: “ biết xấu hổ!”, còn các phóng viên nhào tới chắn ở trước mặt ta, liên tục “tách tách” chụp ngừng, và quên đưa ra câu hỏi:

      "Tiểu thư Quan, xin hãy giải thích chút về những tấm hình này.”

      "Tiểu thư Quan, xin hỏi những tấm hình này là hình sao?”

      "Tiểu thư Quan. . ." dfien ddn lie qiu doon

      Tiếng bàn tán và các câu hỏi liên tiếp vang lên, khiến cho Quan Duyệt vốn có tâm trạng tốt, sắc mặt lại càng trở nên vô cùng khó coi.

      “Cút !” ta tức giận hét lên, sau đó đẩy bọn họ ra về phía trước. Trước chỉ trỏ của mọi người ta lại trước màn hình lớn, nhìn thấy màn hình vốn để ảnh cưới của mình và Nhiếp Tử Phong lúc này lại đặt hình khiêu dâm.

      Trong ảnh nữ chính bị người đàn ông đặt dưới thân, thay đổi rất nhiều tư thế. Nam chính khuôn mặt được làm mờ, nhưng nữ chính lại nhìn thấy rất ràng.

      “Cái này… Cái này sao lại… Những tấm hình này tại sao lại ở đây…” Nhìn tới đây, Quan Duyệt cũng được lời nào nữa. Sắc mặt ta tái nhợt vì sợ hãi, người liên tục lùi lại. Những hình ảnh này phải bị ta thiêu huỷ rồi sao, tại sao lại xuất ở đây.

      Giọng của ta tuy , nhưng mà vẫn lọt vào tai của các phóng viên, thế là vấn đề càng trở nên nghiêm trọng hơn.

      "Tiểu thư Quan, thừa nhận người trong hình này là rồi sao?”

      "Tiểu thư Quan, chúng tôi xác nhận lại đó là ảnh chụp lúc học trung học, xác định đó là …” dfien ddn lie qiu doon

      "Tiểu thư Quan. . ."

      Sắc mặt của Quan Duyệt từ trắng đổi sang xanh, ta tức giận xô đẩy những người phóng viên bao vây ở xung quanh mình, quát lớn lên với MC ở cách đó xa: “Tắt , mau tắt cho tôi! Còn các người nữa, cút , được chụp nữa! Nếu tôi kiện các người!” ta hung dữ uy hiếp.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 127: Tố cáo mưu sát
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhưng mà các phóng viên chẳng những nghe theo lời của ta ngoan ngoãn chụp ảnh nữa, mà trái lại chụp lại tất cả những hình ảnh cau có khó chịu như chú hề của ta.

      Ở bên cạnh, những vị khách bàn tán rất sôi nổi, các phóng viên thi nhau đặt câu hỏi, hai loại thanh ồn ào đan xen vào nhau, nhất thời làm cho Quan Duyệt tức giận tới sắp phát điên lên, trong lòng như muốn nổ tung ra.

      “Cút, tất cả hãy cút hết cho tôi!” ta giống như nổi điên lên giật lấy máy quay phim và chụp hình ở trước mặt, đập mạnh xuống đất vỡ tan ra. “Ai dám chụp hình tôi, tôi đập nát máy ảnh của người đó, có nghe !” ta khàn giọng hét lên, sắc mặt cũng đỏ lên.

      Tất cả các phóng viên nhìn nhau, bởi vì lời đe doạ của ta mà còn chụp nữa, cùng lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với ta, rất sợ người tiếp theo bị hãi là mình.

      Bên này xử lý xong, Quan Duyệt quay người lại phía MC ngây người ra quát lớn: “Tắt hết cho tôi, chết tiệt, có nghe thấy hay !”

      Thấy ta hét lớn như vậy, MC mới vội vã chạy lại rút phích cắm điện ra, lúc này mới coi như xong việc.

      Chỉ lát sau, có nhóm bảo vệ vào. Tốp năm tốp ba phóng viên bị mời ra ngoài, trước khi bọn họ ra ngoài, tất cả các hình ảnh chụp được đều bị nhân viên an ninh bắt xoá bỏ hết.

      “Chuyện gì vậy! Mời chúng tôi tới đây nhưng lại cho chụp ảnh! Có nhầm vậy!” Trong số đó, có những phóng viên bất mãn khẽ càm ràm mấy câu.

      cái gì! ?” Quan Duyệt sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ lại. nhanh chóng bước lại trước mặt của người phóng viên vừa mới chuyện kia, quát: “Là ai mời mấy người tới? !”

      “Còn có thể là ai được nữa? Đương nhiên là người bày ra buổi hôn lễ này rồi.” Người phóng viên cũng tỏ ra yếu thế, hét trả lại, nở nụ cười nhạt.

      Người bày ra buổi hôn lễ này?

      Đột nhiên dưới đáy mắt trống rỗng bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.

      . Nhiếp Tử Phong!

      Nhớ lại những hành động và thay đổi quá lớn của mấy ngày nay, Quan Duyệt bị này làm cho hoảng hốt tới mức lùi lại phía sau mấy bước. Đều do ta bị tình làm cho ngu muội, vứt hết cảnh giác của bản thân mình.

      Từ việc huỷ bỏ hôn lễ trước đó, bây giờ là chiếu hình khiêu dâm, Quan Duyệt càng nghĩ càng sợ hãi, vẻ mặt càng ngày càng trở nên quái dị. Hai tròng mắt biết nhìn nơi nào, khuôn mặt tô son trát phấn còn chút huyết sắc nào.

      như vậy đến, tất cả những chuyện ngày hôm nay đều do tay của bày ra? Từ hủy hôn cho tới chiếu hình khiêu dâm, tất cả đều do làm! !

      Nghĩ tới đây, Quan Duyệt hiểu ra tất cả."Ha ha. . . Ha ha ha. . ." ta thể tin được ôm lấy miệng của mình, biết là khóc hay cười nữa.

      Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người có mặt tại hôn lễ đều tập trung vào người của ta. Nhưng mà ta vẫn thèm để ý tới hình tượng cười to, đợi sau khi cười đủ rồi, ta nhanh chóng thu hồi lại nụ cười của mình, đáy mắt lại loé lên sắc bén.

      "Nhiếp Tử Phong, tôi muốn giết !" Cho dù mục đích của làm như vậy vì cái gì! có gan làm phải xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, tuyệt đối tha thứ cho .

      Đột nhiên, Quan Duyệt hung hăng kéo chiếc khăn cài đầu xuống, ném mạnh xuống đất, ngay sau đó túm váy lên hùng hổ định ra cửa.

      Nhưng mà ngoài ý muốn, ta còn chưa kịp ra ngoài, nhóm cảnh sát mặc cảnh phục từ bên ngoài vào.

      "Vị nào là Quan Duyệt?" Cảnh sát ngó nghiêng bốn phía, hỏi thăm.

      Chỉ thoáng cái, lần thứ hai tiêu điểm lại tập trung vào người của Quan Duyệt.

      Nghe thấy đối phương tới tìm mình, Quan Duyệt mở to mắt đánh giá bọn họ, cố nén lửa giận ở trong lòng xuống, : “Chính là tôi.”

      Nhân viên cảnh sát dẫn đầu nhìn cái, dùng giọng nghiêm túc : “Có người tố cáo có liên quan tới vụ án mưu sát. có quyền giữ im lặng, nhưng lời của …”

      "Cái gì! ?"

      Vừa nghe đến vụ án mưu sát, mọi người lại ồn ào hít hơi, dùng ánh mắt thể tin nhìn Quan Duyệt lượt từ xuống dưới. Ngay cả Quan Duyệt cũng thể tin được.

      " giỡn mặt với tôi sao? có biết tôi là ai hả? Tại sao tôi lại có liên quan tới vụ án mưu sát được!” Quan Duyệt cảm thấy buồn cười.

      " nay chúng tôi tiện tiết lộ, nhưng có đầy đủ chứng cứ chứng minh là do làm, làm phiền hãy theo chúng tôi chuyến.” xong vẫy tay cái, hai tên cảnh sát lập tức lại bên cạnh ta.

      "Buông tôi ra!" Quan Duyệt ra sức giãy giụa, vẻ mặt biến sắc. Tránh thoát, ta dùng ánh mắt đau khổ nhìn về phía ba mẹ mình vừa mới nghe tin chạy tới, vội vã kêu lên: “Ba mẹ, các người mau tới cứu con.”

      Nhưng mà ba Quan mẹ Quan làm như nghe thấy lời cầu cứu của ta, vội cúi đầu xuống, sau đó quay đầu ra phía bên ngoài.

      . . .



      Nhiếp Tử Phong đưa người vợ chưa cưới vừa mới cầu hôn thành công xong chơi ngày, đợi tới khi màn đêm buông xuống mới chậm chạp quay trở về nhà họ Nhiếp.

      "Tử Phong à, rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao đây.” Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong xuất , ba Nhiếp mẹ Nhiếp vốn lo lắng và chờ đợi lâu vội vàng chạy ra đón. Đột nhiêm tầm mắt rơi vào người bên cạnh của Nhiếp Tử Phong, vẻ mặt của mẹ Nhiếp sửng sốt, : “Vũ Vũ cũng về rồi.”

      “Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, tươi cười ngọt ngào nhìn Nhiếp Tử Phong cười nhìn mình.

      ràng cảm giác được tình cảm đặc biệt giữa hai người, mẹ Nhiếp cúi đầu nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau của bọn họ, nhất thời dưới đáy mắt lên lo lắng: “Mau vào .” xong, bà tiến lên kéo Vũ Vũ ra khỏi người của Nhiếp Tử Phong, sau đó quay đầu lại Nhiếp Tử Phong mau ngồi xuống.

      "Tử Phong, sao bây giờ con mới trở về? Mẹ gọi điện thoại di động tại sao con lại nghe máy? Còn nữa, con có biết hôm nay xảy ra chuyện gì ? Duyệt Nhi, vậy mà ấy. . ."

      Mẹ Nhiếp liên tục ra mấy vấn đề liền, hoàn toàn kịp thở, có thể thấy được bà muốn cho biết nhiều như thế nào.

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong chỉ bình thản cười nhạt cái, gật gật đầu: "Con biết hết."

      "Con biết?" Mẹ Nhiếp trừng to mắt lên nhìn , "Nhưng mà con hề xuất ở buổi hôn lễ mà.” làm sao mà biết được?

      "Bởi vì này tất cả những chuyện này đều là con làm." Câu đầu tiên của Nhiếp Tử Phong giải thích được tất cả.

      “Con làm?” này thể nghi ngờ gì là đả kích lớn đối với mẹ Nhiếp. Bà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Tử Phong, mới phát ra mình hề hiểu chút nào. “Tại sao con lại làm như vậy?”

      “Tất cả những chuyện này đều là trừng phạt đúng tội của Quan Duyệt.” đến đây, trong nháy mắt vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong tối sầm xuống. “Mẹ, mẹ còn nhớ ba năm trước con vì sao mà bị thương ? Và cả bà nội vì sao lại bị rơi xuống dưới lầu?”

      "Đương nhiên nhớ." Chuyện này làm sao bà có thể quên được, bởi vì tất cả những chuyện này đều liên quan tới người. xong, mẹ Nhiếp liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ ngồi ở bên cạnh.

      Giống như là nhìn thấy được mẹ Nhiếp suy nghĩ điều gì, Nhiếp Tử Phong vội vã giải thích: dien~ dán lequdo “Tất cả những chuyện đó đều do Quan Duyệt làm! ta thuê người làm hại Vũ Vũ, con vì cứu Vũ Vũ nên mới cẩn thận mà bị thương. Còn bà nội ngã xuống dưới lầu, cũng là do Quan Duyệt!”

      Mẹ Nhiếp giống như hiểu được về đầu tiên, nhưng mà vế sau.

      “Lúc đó ở bệnh viện, phải con cũng tin là do Vũ Vũ bà nội mới…”

      ", là do con sai rồi." Khi đó bị kích thích mới có thể nhận định là do Vũ Vũ làm, nhưng sau này. . .

      "Bà nội tỉnh lại, chính miệng của bà cho con biết là Quan Duyệt đẩy bà xuống dưới lầu."
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 128: đương dưới ánh trăng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Nhiếp Tử Phong, mẹ Nhiếp muốn tin cũng được. “Vì vậy chuyện Duyệt Nhi bị cảnh sát bắt ngày hôm nay cũng là vì…” bà đem tất cả những lời của Nhiếp Tử Phong liên kết lại, rất nhanh đưa ra kết luận.

      “Hừ.” Nhiếp Tử Phong biết nhìn chỗ nào, hừ lạnh cái, đôi mắt đen láy khẽ loé lên: “Có đầy đủ chứng cứ, lần này ta muốn chạy trốn cũng khó!”

      Nghe thấy như vậy, mẹ Nhiếp vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ! Bà trừng mắt lên dám tin nhìn khoé miệng cong lên thành nụ cười lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong, ánh mắt loé lên.

      Bây giờ bà hiểu được , vậy mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy ở sau lưng mọi người. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      “Haiz.” Mẹ Nhiếp thở dài cái, ánh mắt lại có chút hoảng hốt nhìn vào Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ, bà vô cùng đau lòng, khẽ lắc đầu. “Biết người biết mặt biết lòng, ngờ là Duyệt Nhi lại là người có lòng dạ độc ác như vậy. Bà nội đối xử với ấy tốt như vậy, mà ấy cũng có thể rat ay được, lại còn đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người của Vũ Vũ.” xong, ánh mắt của bà dừng lại người của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt lên áy náy: “Vũ Vũ, xin lỗi con, trong khoảng thời gian này con chịu khổ rồi.”

      xong bàn tay của bà cầm lấy tay của Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà bàn tay lại vô tình đụng vào vật nhô ra, bà buông tay ra cúi đầu nhìn xuống, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa của nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương sáng chói, nhìn vào vô cùng chói mắt.

      “Cái này...” cho là mình hoa mắt, mẹ Nhiếp chớp chớp mắt, nhưng mà cho dù bà có chớp bao nhiêu lần, chiếc nhẫn kia vẫn nằm ở đó.

      Trong lòng bỗng có loại dự cảm chẳng lành, bỗng nhiên bà hoảng hốt nhìn vào khuôn mặt tươi cười vì hạnh phúc của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng lộp bộp cái, bà vội vã xác nhận lại: “Chiếc nhẫn này là ai tặng cho con à?” Nhẫn được đeo vào ngón giữa, tượng trưng cho vợ chưa cưới.

      Nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Nhiếp Tử Vũ nhất thời đỏ ửng lên, ngượng ngùng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương tay của mình, giữa lúc muốn mở miệng trả lời vấn đề này cho bà, đột nhiên có giọng rất dịu dàng xen vào.

      “Mẹ, mẹ còn nhớ lúc buổi sáng gọi điện thoại cho con , con cho mẹ biết rồi phải sao?” cần đoán cũng biết người chuyện là Nhiếp Tử Phong.

      Cả người mẹ Nhiếp ngẩn ra, bà từ từ quay đầu lại, trong đôi mắt lo lắng của bà phản chiếu ra hình ảnh cười đến vui sướng của Nhiếp Tử Phong. Cũng trong lúc đó, bên tai lại vang lên lời chuyện của hai người khi sáng, lúc đó, câu khiến cho đôi mắt của bà trợn to ra, lo lắng tới mức tim sắp ngừng đập.

      Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      Trời ơi, phải là

      ! Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần phải là điều mà bà nghĩ, nếu tội lỗi của bà rất lớn! Bà ngừng cầu xin ở trong lòng.

      chú ý tới khác thường của bà, Nhiếp Tử Phong chuyển ánh mắt sang nhìn Nhiếp Tử Vũ, giây sau vẻ mặt trở nên dịu dàng như nước. dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn , khoé môi cong cong lên: “Con rồi, con dẫn người của mình về gặp ba mẹ, người đó chính là Vũ Vũ.”

      Nhiếp Tử Vũ ngồi ở bên cạnh mẹ Nhiếp thấy ánh mắt tràn đầy tình của nhìn sang, lập tức thấy xấu hổ cắn cắn môi, ánh mắt biết nhìn đâu. Ai có thể ngờ được rằng, ngày hôm qua còn đau khổ vì tình, ngày hôm nay người đàn ông mến lại tới trước mặt lời cầu hôn, giống như ở dưới địa ngục thoáng cái được bay lên thiên đường, cảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

      Có người vui cũng có người buồn.

      Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ chút che giấu nụ cười hạnh phúc của mình, tâm tình của mẹ Nhiếp như chìm xuống đáy vực. Sắc mặt của bà tái nhợt, bà im lặng lúc lâu, đột nhiên bà lắc lắc đầu.

      "! Các con được phép ở cùng chỗ! Tuyệt đối thể!” Mẹ Nhiếp kích động đứng dậy khỏi ghế salon, hét lớn về phía Nhiếp Tử Phong: "Tử Phong, con có thể lấy bất cứ người phụ nữ nào đời này, nhưng mẹ cho phép con ở cùng chỗ với Vũ Vũ!”

      Bất ngờ bị mẹ Nhiếp phản ứng như vậy khiến cho hai người thấy hoảng sợ, nhất là Nhiếp Tử Phong, chỉ thoáng cái sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, còn Nhiếp Tử Vũ lại có vẻ mặt đau lòng.

      Ngũ quan tuấn của Nhiếp Tử Phong vì bị lời ngăn cản của bà mà trở nên lạnh lẽo như tầng băng, khẽ nhíu mày lại, ánh mắt thâm trầm nhìn mẹ Nhiếp, lạnh nhạt : “Con hiểu, tại sao mẹ lại phản đối con và Vũ Vũ, cho tới bây giờ phải mẹ vẫn rất thích Vũ Vũ sao? Vì sao cho phép chúng con ở cùng chỗ! ?”

      Lúc đầu bị tai nạn xe phải nằm viện cảm thấy bà hài lòng đối với việc và Vũ Vũ ở cùng chỗ, khi đó chỉ cho rằng bà trách cứ Vũ Vũ hại mình bị thương. Thế nhưng qua khoảng thời gian dài như vậy, và cũng giải thích tất cả những hiểu lầm của bà đối với Vũ Vũ rồi, phản ứng của bà vẫn giống như vậy, điều này khiến cho vô cùng kinh ngạc.

      Hai tầm mắt tập trung lên người của mình, khiến cho sắc mặt của mẹ Nhiếp tràn đầy vẻ bối rối và phức tạp. Dienx dandf Kê quyu dong.

      “Cho tới bây giờ mẹ vẫn rất thích Vũ Vũ, nhưng mà mẹ cho phép các con ở cùng chỗ!” Cho dù như thế nào, bà cũng thể để cho bọn họ sai lầm được, nhìn vẻ kiên định của mẹ Nhiếp, khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đau đớn.

      “Vì sao! Con và Vũ Vũ lòng nhau, vì sao mẹ lại cho phép bọn con ở cùng chỗ!” Giọng điệu của Nhiếp Tử Phong bắt đầu tốt.

      "Bởi vì hai đứa là em! em sao có thể ở cùng chỗ được!” Mẹ Nhiếp kích động hét trả lại, sau đó bà mới ý thức được mình quá kích động, vội vàng cúi đầu xuống để bọn họ khỏi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của mình.

      Nghe vậy, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, dường như có thể kẹp chết con ruồi.

      ra nguyên nhân là như vậy sao.

      dùng vẻ mặt thăm dò nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẹ Nhiếp, ổn định lại nhịp tim của mình, mở miệng dùng giọng điệu nhàn nhạt : “Nếu như mẹ vì nguyên nhân này mà ngăn cản bọn con ở cùng chỗ, con có thể là mẹ cần phải lo lắng. Bời vì chúng con giải trừ quan hệ nhận nuôi rồi, còn là em nữa!”

      “Cái gì? !” Vừa nghe thấy như vậy, mẹ Nhiếp hoảng hốt ngẩng đầu lên. “Con giải trừ quan hệ nhận nuôi, chuyện này xảy ra khi nào?” Vì sao bà lại biết gì!

      “Con nhờ ba giải quyết ổn thỏa chuyện này rồi.” Nhiếp Tử Phong thêm gì nữa, nhưng mà giọng điệu thay đổi, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ con có thể giới thiệu với mẹ vợ chưa cưới của con, là tiểu thư Nhiếp Tử Vũ được chưa?”

      Ba chữ vợ chưa cưới giống như hòn đá lớn rơi vào trong lòng của mẹ Nhiếp, khiến cho bà đau đớn tới mức sắp thở nổi nữa. Bà nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ đau lòng, rồi lại chậm rãi nhìn ánh mắt vô cùng chờ mong của Nhiếp Tử Phong, trong lòng lại dâng lên cảm giác tội lỗi, bà cảm thấy mình phạm vào tội lỗi rất lớn mà trời đất cũng dung tha!

      ", mẹ cho phép! Muốn mẹ đồng ý chuyện của hai đứa, trừ phi mẹ chết!” Mẹ Nhiếp hét lên với câu này xong, sau đó xoay người chạy như bay khỏi phòng khách.

      Khi Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ phản ứng kịp, còn thấy bóng dáng của bà đâu nữa rồi.

      Dienx dandf Kê quyu dong. ※

      Mẹ Nhiếp phản đối, đó là đả kích rất lớn đối với Nhiếp Tử Vũ. Mặc dù Nhiếp Tử Phong vô số lần an ủi , với rằng tất cả hãy giao cho , nhưng mà Nhiếp Tử Vũ vẫn nhịn được mà cảm thấy đau khổ ở trong lòng. Bởi vì ngay cả người thân nhất của cũng tán thành chuyện bọn họ ở cùng chỗ, còn có thể hy vọng ai có thể chúc phúc cho bọn họ được chứ?

      Buổi tối, Nhiếp Tử Vũ nằm ở giường, mãi thể vào giấc ngủ được. lăn qua lăn lại, muốn ngăn cản bản thân nên nhớ lại, nhưng mà mỗi khi nhắm mắt lại, trước mắt lại lên vẻ mặt lạnh lùng đến đau lòng của mẹ Nhiếp, và bên tai của lại vang lên những lời ngăn cấm của mẹ Nhiếp.

      chịu đựng gần hai tiếng đồng hồ vẫn thể thoát ra được, Nhiếp Tử Vũ liền đầu hàng. dậy khỏi giường, tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác lên người, sau đó ra khỏi phòng, thẳng lên sân thượng ở lầu ba.

      sân thượng khôi phục lại hình dạng như trước, cất bước lại chiếc xích đu, đôi mắt trong veo trong nháy mắt phản chiếu ra vầng trăng sáng tỏ, khoé miệng cong lên thành nụ cười hạnh phúc.

      Nhớ lúc còn mỗi khi trăng sáng lại kéo lên đây, sau đó nép vào lòng của , kể cho nghe những chuyện xảy ra ở trường học. Bây giờ nhớ lại, quãng thời gian đó quả thực rất vô tư, hồn nhiên và đẹp đẽ biết bao.

      Nhìn bây giờ, bắt đầu cảm than thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ chớp mắt cái trở thành người phụ nữ trưởng thành, cũng đạt được giấc mơ của mình, tình của , nhưng mà…

      Nhiếp Tử Vũ lại nghĩ tới mẹ Nhiếp, thế là tiếng thở dài lập tức thốt ra khỏi miệng, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại.

      Đúng vào lúc này, giọng mang theo ý cười vang lên đỉnh đầu của : “ nghĩ cái gì vậy?”

      giây sau, Nhiếp Tử Vũ cảm nhận thấy chiếc xích đu di chuyển, sau đó có cánh tay ôm lấy hông của .

      Cả đêm khó có thể chìm vào giấc ngủ chỉ có Nhiếp Tử Vũ, mà còn có cả Nhiếp Tử Phong nữa. Nghĩ đến thể nào yên lòng được, thế nên vội vã sang phòng của để tìm , nhưng mà ngờ thấy bóng dáng của đâu. Sau khi vòng ở vườn hoa và số chỗ, lúc này mới lên sân thượng. Liếc mắt liền nhìn thấy nép mình tựa vào chiếc xích đu.

      Ngồi vào chiếc ghế tựa, dịu dàng ôm ngồi lên đùi của mình, cánh tay của Nhiếp Tử Phong đặt ở hông của , cười : “ thấy em lúc cười lúc buồn bã, em nghĩ tới chuyện gì?” xong hôn cái lên hai má trắng nõn của . Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      muốn làm cho phải lo lắng vì mình, Nhiếp Tử Vũ vội vàng che giấu đau buồn ở dưới đáy mắt , cười cười lắc đầu: " có gì."

      dối!” Nhìn thấy ánh mắt phức tạp trong mắt của , Nhiếp Tử Phong liền đoán ra đau buồn vì lời kia của mẹ Nhiếp. Bàn tay vén mấy sợi tóc ra sau tai của , gặm nhấm vành tai mềm mại như ngọc của , dùng giọng trầm thấp đầy dụ dỗ : “Tiểu tinh, mau cho biết em suy nghĩ điều gì, nếu trừng phạt em.” xong, bàn tay của di chuyển lên phía , ám chỉ trừng phạt lên bộ ngực của .

      "Á, đau!" Nhiếp Tử Vũ lấy cùi chỏ đâm đâm vào lồng ngực của , chu miệng ra vẻ vui nhìn . “ có gì mà, còn hỏi nữa.” xong, vặn vẹo người muốn thoát khỏi ngực của .

      "Á, đừng nhúc nhích!"

      phải Liễu Hạ Huệ, ôm ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, thể nào tỏ ra thờ ơ được, hơn nữa đối phương lại là người phụ nữ mà thương! Vì vậy giãy giạu của Nhiếp Tử Vũ quả thực là đòn trí mạng thể nghi ngờ, nhất thời đốt lên lửa dục trong lòng , toàn thân như bốc cháy, bụng dưới cứng rắn và đau đớn.

      "Làm sao vậy? sao chứ?" Nhìn thấy ngũ quan căng thẳng của , Nhiếp Tử Vũ lo lắng hỏi.

      " có việc gì, chỉ cần em đừng cử động nữa." Chẳng biết từ lúc nào, giọng của Nhiếp Tử Phong trở nên khàn khàn và trầm thấp. lần lượt hít sâu, cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo.

      Lúc đầu Nhiếp Tử Vũ hiểu nỗi thống khổ của do đâu mà có, nhưng sau đó cảm nhận được phía dưới chỗ mềm mại của bị thứ gì đó chỉa vào lập tức hiểu ta, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

      " lưu manh!" giọng quát lên, sau đó vội vàng muốn tránh ra khỏi người của , nhưng mà ngờ Nhiếp Tử Phong lấy hai tay đặt vai , giữ chặt lại.

      Cách lớp vải mỏng, ràng Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được phản ứng của , ngượng ngùng đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn biết làm gì cho phải.

      "Tiểu tinh, em mới lưu manh phải ?” Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong cong môi lên nở nụ cười như hồ ly, ghé sát vào mặt của .

      Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ khẩn trương, ấp ấp úng úng nên lời, lại nghe thấy lên tiếng lần nữa: “Vậy lưu manh cho em xem!” xong, đôi môi liền mạnh mẽ hôn lên miệng của . Di ienn#danglle e#q quiq on.

      Nụ hôn của với khí thế mạnh mẽ và dâng trào, mang theo cảm giác thể chờ đợi được nữa. chút lưu tình cạy mở hàm răng của ra, trêu chọc lưỡi của , triền miên chơi đùa, rất kích thích.

      Trước đó cũng hôn mấy lần, nên lần này Nhiếp Tử Vũ thả lỏng hơn rất nhiều. Hai tay vốn để ở trước ngực của biết quấn lên cổ từ lúc nào, nhắm mắt lại, dưới nhiệt tình vào kích động hôn trả lại .

      Dây dưa thời gian ngắn, lúc này nụ hôn cũng từ từ kết thúc.

      lúc Nhiếp Tử Phong thả lỏng mình ra, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu mới phát áo khoác mình khoác người rơi xuống dưới đất, mà cổ áo ngủ của mình cũng bị kéo trễ xuống dưới khuỷu tay, lộ ra nội y và mảng da thịt trắng như tuyết.

      "Vũ Vũ… "

      Men theo ánh trắng, ánh mắt như lửa nóng của Nhiếp Tử Phong nhìn nửa người gần như loã lồ của , yết hầu an phận trượt lên trượt xuống. Bàn tay của tách chân của ta, ngồi chỗm hỗm lên đùi của , khiến cho mặt đối mặt với mình cùng ngồi xuống, càng cảm nhận được ràng hơn vô cùng muốn .

      muốn em, cho được ?” xong, lại hôn cái lên mặt của , những chiếc hôn dày đặc lưu chuyển dần dần xuống dưới cổ của .

      " được." Bởi vì trêu chọc của , hô hấp của Nhiếp Tử Vũ cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, tay của muốn đầy người ra, nhưng khi bàn tay đụng vào lồng ngực nóng hổi của cũng trở nên mềm nhũn .

      "Cho …" nóng cháy hơi thở phun ở của cổ, làm cho thân thể của hơi bị run lên.

      " nên" Nhiếp Tử Vũ khó khăn từ chối, nhưng mà cuối cùng ham muốn cũng chiến thắng, chỉ lát sau cả người chỗ nào bi chạm vào trở nên nóng như lửa, trong lòng có giọng reo hò. khó khăn nhìn vào ánh mắt tràn đầy ham muốn của , nuốt ngụm nước bọt: "Chí ít cũng thể làm ở chỗ này."

      Rốt cuộc cũng nhận được đồng ý của , Nhiếp Tử Phong khỏi đắc ý. "Sợ cái gì, ở đây có người mà." nở nụ cười quyến rũ, để ý việc hài lòng kéo nội y của xuống, nhất thời hai bầu ngực nảy ra, khiến thần kinh của như bị kích thích.

      Vì vẻ đẹp của khỏi xuýt xoa, bàn tay để ở eo của cũng nhịn được nữa mà bắt đầu trêu chọc người của .

      ", chúng ta về phòng được ? nên làm ở chỗ này... " Đối mặt với như thế này, rất xấu hổ.

      "Ngoan nào bé~ em cảm thấy làm chuyện này dưới ánh trăng rất vui vẻ, rất kích thích sao?" Nhiếp Tử Phong vừa vừa cởi dây lưng của mình ra, kéo khóa quần xuống, sau đó đưa tay thâm nhập vào bên trong nội y của , nhanh chóng kéo xuống dưới đùi của . Diễng đáng ele quiý don.

      Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy hạ thân của mình hơi hơi lạnh, nhịn được run run chút, còn chưa kịp phản ứng ở dưới người của mình truyền tới cảm giác thỏa mãn, đỉnh đầu cũng truyền tới tiếng hít khí thỏa mãn của Nhiếp Tử Phong.

      Thế là cả đêm này, hai người thực điên cuồng cả đêm ở dưới ánh trăng.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 129: Mang thai
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tinh lực của Nhiếp Tử Phong nhiều hơn tưởng tượng của Nhiếp Tử Vũ rất nhiều. Cho dù có cầu xin tha thứ hoặc lấy lòng như thế nào nữa, vẫn hành hạ tới hơn nửa đêm. Cuối cùng khi sức cùng lực kiệt, khi tinh lực bị ép khô, tưởng rằng gần sáng bỏ qua cho mình, nhưng ngờ chỉ bỏ qua cho nửa tiếng, sau đó lại từ sân thượng trở về phòng của chiến đấu tiếp, quấn quít tới khi mặt trời mọc mới chịu bỏ qua cho .

      Kết quả sau đêm phóng túng chính là ngày thứ hai toàn thân đau nhức, bò xuống giường nổi, vẫn là do Nhiếp Tử Phong “thân mật” ôm tắm, kết quả là ở bồn tắm dùng tay ăn hết kem của xong, lúc này cảm giác mới thoải mái hơn rất nhiều.

      Buổi sáng ăn xuống xong cũng hết nửa ngày rồi, sau khi ngủ đủ giấc buổi chiều Nhiếp Tử Vũ bị Nhiếp Tử Phong lôi hẹn hò.


      “Người vẫn còn đau nhức hả?” Ngồi xe, thỉnh thoảng Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ ngồi ghế phụ ở bên cạnh qua gương chiếu hậu, ngừng hỏi: “Nếu như khó chịu quá cần phải nữa, đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé.”

      có thể đừng hỏi vấn đề này nữa được .” buổi trưa thôi mà hỏi biết bao nhiêu lần, hỏi nhiều tới mức làm xấu hổ muốn chết luôn. Nhiếp Tử Vũ vừa tức vừa thẹn phủi phủi tay mình, giọng : “Nếu như biết kiềm chế lại chút em phải chịu khổ như vậy…”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong lập tức bật cười ha ha. Mãi tới khi Nhiếp Tử Vũ trừng mắt lên nhìn , lúc này mới cam lòng thu hồi lại nụ cười của mình. “Được rồi, lần sau cố gắng.”

      ra thể trách tại sao lại ham mê cơ thể của như vậy được, là do quá ngọt ngào khiến thể buông tay ra được, cho nên mới thèm để ý tới lời cầu xin của , hết lần này tới lần khác muốn . Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong khỏi nhớ lại hình ảnh của tối qua ở dưới thân mình liên tục thở gấp, nhất thời lại thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể lại căng thẳng.

      "Đúng rồi." Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nghiêm túc nhìn về phía . Taoo do leê quíy dđono.

      "Làm sao vậy?" Nhiếp Tử Phong hiểu hỏi lại.

      Bởi vì nghĩ đến chuyện kia, nên mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, hoảng sợ giọng : "Chúng ta. . . Lúc đó chúng ta, có phải sử dụng biện pháp an toàn?”

      “Ừ.” Nhiếp Tử Phong thoải mái thừa nhận. Trước kia ở giường cùng với người phụ nữ khác, nhất định sử dụng, để ngừa chuyện bất trắc, còn có thể bắt bọn họ dùng thuốc tránh thai.

      “Vậy nếu như em mang thai phải làm sao bây giờ?” Lấy trình độ dũng mãnh của tối hôm qua, xem ra có thể trúng rồi cũng nên? Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ nhìn lướt qua, thấy mây đen giăng đầy mặt của Nhiếp Tử Vũ, dưới đáy mắt trong veo như ngọc của nhất thời trở nên tối sầm lại. “Sao vậy? Em muốn đứa con thuộc về chúng ta sao?”

      hai mươi tám tuổi, trưởng thành rồi, cũng là thời gian nên có con rồi, hơn nữa đối phương lại là người phụ nữ thương, vì thế rất muốn nhanh chóng có vài đứa con thuộc về .

      “Dĩ nhiên là muốn rồi.” Trước mắt ra những đứa trẻ con đáng như trong phim truyền hình, gương mặt của Nhiếp Tử Vũ lên nụ cười ngọt ngào. Nhưng mà… “Nhưng mà em vẫn chưa chuẩn bị để làm mẹ, hơn nữa, phải mẹ vẫn tán thành chuyện chúng ta ở cùng chỗ sao…” đến đây, ánh mắt mang theo nụ cười của nhất thời biến mất chút dấu vết. Diễng đáng ele quiý don.

      Nhìn vẻ mất mát của , trong lòng của Nhiếp Tử Phong đau nhói, vội vã an ủi : “Em hãy nghĩ tới mặt tích cực ấy, nếu như em mang thai con của chúng mình, mẹ còn có thể phản đối được nữa sao?”

      Nghe vậy, ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ sáng lên niềm hy vọng: “Đúng nhỉ.” Nếu như có đứa con của , mẹ nể tình đứa bé mà ngăn cản bọn họ nữa.

      Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh nhìn thấy lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ tự tin, nở nụ cười: “Xem ra phải nhanh chóng khiến em mang thai mới được.”



      Buổi hẹn hò rất bình thường, nhưng mà lại có ý nghĩa rất to lớn đối với Nhiếp Tử Vũ, bời vì đây là lần đầu tiên mà hai người bọn họ hẹn hò! Do chân của Nhiếp Tử Phong vừa mới hồi phục nên thể vận động nhiều được, vì vậy bọn họ cố gắng ít mà chỉ chọn những trò chơi ngồi chơi được. Như xem phim, chơi điện tử, hát Karaoke, giống như những đôi tình nhân bình thường. Rất nhanh, thời gian trôi qua hết cười trong tiếng cười hạnh phúc của bọn họ.

      Đến tối, Nhiếp Tử Phong lái xe về nhà, chuyên tâm chuyện với Nhiếp Tử Vũ, cho nên cẩn thận để xảy ra cố. Đúng lúc tới đèn đỏ mà kịp phanh lại, mà lúc kịp phản ứng lại đụng phải người qua đường.

      Xe dừng lại, Nhiếp Tử Vũ vội vã mở cửa xe xuống xem người qua đường bị đụng như thế nào. vừa tới chỗ vạch kẻ đường dành cho người bộ, thấy người phụ nữ trung niên ngã ở dưới đất, dùng tay chống người để đứng dậy, mà bên cạnh người của bà có ít rau dưa, hoa quả rơi vãi ra.

      Bất chấp tất cả, Nhiếp Tử Vũ vội vàng chạy tới nâng bà dậy, rồi vội vàng kiểm tra vết thương người của bà: “Xin lỗi, rất xin lỗi. Dì à, dì có bị thương ? Có bị đau ở chỗ nào ? Dì có muốn bệnh viện kiểm tra ?”

      Sau đó đối phương chỉ khoát tay với , : “Tôi sao, cần phải lo lắng cho tôi.” xong ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ. Khi người phụ nữ kia nhìn thấy gương mặt của Nhiếp Tử Vũ xong, nhất thời cảm thấy sửng sốt. Diễng đáng ele quiý don.

      Rất kinh ngạc vì biểu tình của bà, Nhiếp Tử Vũ hiểu nhìn bà. Nhưng ngờ người phụ nữ kia đột nhiên lại kích động nắm lấy cổ tay của mình, sau đó lo lắng : “Thuần Nhi, tại sao con lại ở đây?”

      "Dạ?" Nhiếp Tử Vũ nhìn hốc mắt phiếm hồng của người phụ nữ trung niên, hiểu chuyện gì. “Dì à, dì cái gì vậy ạ?”

      Người phụ nữ nước mắt lưng tròng nhìn , kích động : “Mẹ biết mẹ có lỗi với con, Thuần Nhi, con vẫn chịu tha thứ cho mẹ sao? Mẹ biết sai rồi.” xong, đột nhiên ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong lòng, oà khóc lên.

      Nghe thấy lời của bà, trong nháy mắt Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc ngay tại chỗ. Ánh mắt của chăm chú nhìn về phía người phụ nữ ôm mình khóc tới mức thở ra hơi, tay chân luống cuống, đẩy ra được mà đẩy cũng xong.

      "Dì à. . . Dì nhận nhầm người rồi phải ạ? Cháu phải là người tên là Thuần Nhi giống như dì gọi, cháu tên là Nhiếp. . ."

      Lúc Nhiếp Tử Vũ định giải thích, phía sau truyền tới giọng lo lắng của Nhiếp Tử Phong.

      "Vũ Vũ, em sao chứ?"

      Nhiếp Tử Phong từ từ đẩy cửa xe bước xuống, nhìn thấy cảnh tượng người phụ nữ trung niên kia ôm Nhiếp Tử Vũ khóc lóc, vội vã bước nhanh chân lại trước mặt của hai người. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

      "Vũ Vũ, chuyện này là sao vậy?" Ánh mắt lạnh lùng của đảo qua người của người phụ nữ trung niên, hiểu hỏi.

      "Em. . ." Nhiếp Tử Vũ lên vẻ mặt khổ tướng.

      Nhưng mà người phụ nữ ôm ở trong lòng cũng sửng sốt, sau đó từ từ đẩy Nhiếp Tử Vũ từ trong lòng mình ra, sau đó nhìn thấy ánh mắt hoang mang và khiếp sợ của Nhiếp Tử Vũ nhìn mình, run run mở miệng.

      "Vũ Vũ. . . tên là Vũ Vũ?" phải là Thuần Nhi?

      "Vâng." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, có chút xin lỗi : "Xin lỗi, cháu phải là như trong lời của dì, cháu tên là Nhiếp Tử Vũ."

      Vừa dứt lời, thấy ánh mắt của người phụ nữ trợn to ra, dưới đáy mắt là vẻ thể tin được! Giống như là gặp quỷ vậy!

      p/s: Ôi bận bù đầu mà vẫn ra chương được, phục mình quá mất!!! Có ai ủng hộ mình nhỉ???? Điểm danh cái nào!!
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 130.1: Dục vọng dưới đáy mắt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chỉ thoáng cái bầu khí trở nên rất quái dị, người phụ nữ trung niên trợn to mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng. Đèn xanh sáng lên, phía sau những tiếng còi vang lên, Nhiếp Tử Phong giật mình vội vàng kéo hai người qua bên, : “Có chuyện gì lên xe hãy tiếp.”

      “Vâng.” Nhiếp Tử Vũ cũng phản ứng kịp gật gật đầu, đỡ tay người phụ nữ lên xe. Mà người phụ nữ kia cũng hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn để cho tuỳ ý đỡ mình lên xe ngồi.

      Xe bắt đầu về phía trước, Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn hai người qua kính chiếu hậu cái, hỏi Nhiếp Tử Vũ: “Chuyện này là sao vậy? Vũ Vũ, em biết dì ấy à?” xong, chân mày của nhăn tít lại.

      biết.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Đừng biết, đây là lần đầu nhìn thấy bà ấy mà! Nhìn người phụ nữ trung niên vẫn chăm chú nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười khẽ, dịu dàng nhìn bà: “Dì à, dì sao chứ?”

      “Tôi…” Nhìn vẻ mặt chân thành của Nhiếp Tử Vũ, người phụ nữ giật giật khoé môi, lát sau mới phản ứng kịp, lập tức dùng ánh mắt phức tạp để nhìn , khó khăn : “ mới tên là Nhiếp Tử Vũ phải ? họ Nhiếp à? Là nhà họ Nhiếp ở núi Dương Minh sao?”

      “Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, đáy mắt toát lên kinh ngạc. “Nhưng mà dì à, sao dì lại biết chúng cháu ở núi Dương Minh vậy?”

      Nghe vậy, trong nháy mắt mặt của người phụ nữ trung niên lên vẻ đau xót, lập tức chớp chớp mắt khẽ giải thích: “À là thế này, trước đây tôi là giúp việc ở đó, vì vậy nên có biết chút.” xong, người phụ nữ nắm chặt cổ tay của . Taoo do leê quíy dđono.

      cổ tay truyền tới lực rất mạnh giống như muốn bóp nát tay của vậy, Nhiếp Tử Vũ bị đau bất giác nhíu mày lại, giật giật tay mình lại: “Dì à, dì có thể buông tay của cháu ra , tay của cháy hơi…” chữ “đau” của còn chưa ra khỏi miệng, người phụ nữ lập tức thả tay của ra.

      “Xin lỗi, xin lỗi…” bà khom lưng cúi đầu xuống xin lỗi, lại còn xoa xoa cổ tay của , vội : “Con bé này, làm cháu bị đau sao? Rất xin lỗi.” Đáy mắt lên áy náy.

      sao ạ.” Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lắc lắc đầu. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó quay đầu về phía Nhiếp Tử Phong : “, có thể lái xe tới siêu thị nào gần đây ? Vừa nãy chúng ta làm rớt hết đồ ăn của dì ấy rồi.”

      “Được.” Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.

      " cần, chỉ là chút đồ ăn thôi, lát nữa tự mình tôi mua là được.” Người phụ nữ trung niên từ chối.

      “Cái đó sao như vậy được.” Nhiếp Tử Vũ sưng mặt lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà : “Chúng cháu suýt đụng trúng dì, khiến cho dì hoảng sợ, còn khiến cho đồ ăn của dì rơi hết ra, sao có thể mua trả lại cho dì được chứ.”

      Người phụ nữ nhìn bộ dạng vui của , cuối cùng cũng từ chối nữa.

      Sau khi đưa người phụ nữ tới siêu thị, Nhiếp Tử Vũ bảo Nhiếp Tử Phong ở lại bên ngoài còn mình vào mua đồ ăn cùng. Vừa mua đồ ăn vừa chuyện phiếm với bà, từ miệng của bà biết tên của bà là Trần Phương, cũng biết bà là mẹ đơn thân, thường ngày làm công việc là giúp việc. Sau khi mua đồ ăn xong, Nhiếp Tử Vũ quyết định đưa bà về nhà. Bà Trần Phương cứ luôn miệng hai là cần, nhưng mà thể lay chuyển được suy nghĩ kiên định của Nhiếp Tử Vũ được, cuối cùng đành để cho bọn họ đưa bà về nhà.

      Đưa bà Trần Phương về tới nhà, Nhiếp Tử Vũ vốn định rời , nhưng ngờ bà lại nắm tay của lại, vẻ mặt hiền lành nhìn : “Các cháu ở lại ăn bữa cơm được ?”

      Kết quả là, Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giữ lại.



      Đây là khu nhà lầu cũ nát, bên trong có quá năm hộ gia đình. theo dì Phương vào trong nhà của bà, Nhiếp Tử Vũ nhịn được đứng lên xem xét chung quanh. phòng khách nho , giấy dán tường ở vách tường bong ra, trang trí rất đơn giản chỉ có cái bàn và vài cái ghế dựa, ngoài ra có gì khác, Nhiếp Tử Vũ nhìn quanh lượt rồi đưa ra kết luận, trong phòng khách này cái có giá trị nhất chính là cái ti vi có tuổi đời rất lâu kia thôi. Mặc dù rất đơn sơ, nhưng lại rất ngăn nắp và sạch , có thể nhìn ra thường ngày rất hay được dọn dẹp.

      Trần Phương đưa những thức ăn mà Nhiếp Tử Vũ bỏ tiền ra mua vào trong phòng bếp, chỉ lát sau bê hai ly nước sôi ra.

      “Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước sôi, chỉ có thể để cho hai người uống tạm vậy.” Đặt hai ly nước lên bàn, vừa Trần Phương vừa nở ra nụ cười áy náy.

      sao ạ, cháu cũng thích uống nước sôi mà.” Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu tỏ vẻ để ý, cầm ly nước ở trước mặt lên uống ừng ực ngụm lớn. Sau khi uống xong, với Nhiếp Tử Phong mấy câu rồi kéo dì Phương vào bếp.

      Thấy Nhiếp Tử Vũ bình dị và gần gũi chứ kiêu căng chút nào bà Trần Phương cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì theo như bà thấy, những đứa của mấy nhà có tiền rất kiêu ngạo, tính tình đại tiểu thư, nhưng ngờ Nhiếp Tử Vũ lại rất dễ gần khiến cho người ta ấm lòng như vậy. Nhìn sờ khắp chỗ này tới chỗ kia, bộ dạng vô cùng đáng , bất ngờ, đáy mắt của Trần Phương lên vẻ hạnh phúc.

      Sau đó Trần Phương bắt đầu vo gạo nấu ăn, cho Nhiếp Tử Vũ làm bất cứ cái gì hết, mà chỉ bảo rửa rau. Hai người vừa chuyện vừa nấu ăn, giống như mẹ và con với nhau vậy.

      “Đúng rồi dì Phương, dì vừa gọi cháu là Lạc Thuần, đó là con của dì à?” Rửa rau xong Nhiếp Tử Vũ bắt đầu mở to đôi mắt ngập nước dịu dàng nhìn Trần Phương quay lưng về phía mình để xào rau, tò mò hỏi: “ ấy và cháu nhìn rất giống nhau sao? Vì vậy dì mới có thể nhận sai người?”

      “Ừ, nó là con của dì.” Trần Phương dừng công việc làm lại, quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt lên bất đắc dĩ, giống như thông qua để nhìn người. “Nhưng mà, các người tuyệt đối giống nhau. Là do lúc đó dì hoa mắt nên mới nhìn nhầm cháu thành nó.”

      “Hì hì.” Nhiếp Tử Vũ cười tiếng, le lưỡi : “Cháu xin lỗi, nhé, lúc mới bắt đầu dì ôm cháu gọi cháu là con của dì, cháu còn tưởng là gặp phải người lừa đảo rồi chứ.” Cũng làm có chút hoảng hốt.

      sao.” Ngoài dự đoán, Trần Phương chỉ lắc lắc đầu. “Đúng rồi, Vũ Vũ. Dì vừa mới nghe thấy cháu gọi người đàn ông kia là ?”

      “Vâng, là trai cháu, ấy tên là Nhiếp Tử Phong.” đến Nhiếp Tử Phong, đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ liền lên ngọt ngào.

      nhìn thấy tình say đắm trong ánh mắt của , Trần Phương lại hỏi: “Nhìn dáng vẻ của cậu ấy có vẻ rất thương cháu, chắc là người rất tốt.”

      “Đúng vậy ạ.” Nhiếp Tử Vũ gật đầu mạnh: “Từ ấy rất thương cháu, để cho cháu chịu uất ức chút nào. Khi trưởng thành mặc dù chúng cháu có xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng mà bây giờ đều ổn hết rồi.”

      biết có phải là Nhiếp Tử Vũ nghe nhầm hay , nhưng mà khi vừa xong nghe thấy bà Trần Phương thở phào nhõm cái.

      “Vậy là tốt rồi.” Vì nghe thấy câu trả lời của , bà Trần Phương rất vui mừng. “Ba mẹ cháu sao? Bọn họ có đối xử tốt với cháu ?”

      “Dạ, tốt.” Bà hỏi câu, Nhiếp Tử Vũ trả lời câu. “Cháu và ba gặp nhau rất ít, ông ấy bề bộn nhiều việc, nhưng mà cháu biết ông ấy thương cháu. Còn về phần mẹ cháu, bà ấy rất cưng chiều cháu, đều xem cháu như đứa trẻ mà thương cháu. À đúng rồi dì Phương, cháu quên cho dì biết, cháu là do nhà họ Nhiếp nhận nuôi, chứ phải là con ruột của ba mẹ.” dfien ddn lie qiu doon

      Nhiếp Tử Vũ xong nhìn về phía bà Trần Phương, vốn tưởng rằng bà ấy có vẻ mặt rất kinh ngạc, nhưng mà ngờ bà ấy chỉ khẽ gật đầu cái rồi có phản ứng nào khác.

      “Hả? Dì Phương, dì thấy kinh ngạc chút nào sao?” Giống như trước đây nếu ra này, người nào cũng biểu ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ cơ mà.

      Nhìn thấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Nhiếp Tử Vũ, lúc này Trần Phương mới ý thức được phản ứng của mình có chút hờ hững, cho nên vội vàng cười, : “À, dì nhìn thấy bộ dạng của hai đứa nhìn giống nhau vì vậy cũng đoán ra được, ngờ hai đứa thực phải là em .”

      “Là vậy ạ.” Nhiếp Tử Vũ hiểu ra gật gật đầu.

      Sau khi chấm dứt đề tài này, hai người lại chuyện lúc, chỉ lát sau, bàn thức ăn được làm xong.

      Nhiếp Tử Vũ ở trong bếp làm phụ bếp, còn Nhiếp Tử Phong lấy máy tính xách tay ra bắt đầu xử lý công việc. Nhìn màn hình có tập tin mà trợ lý gửi tới, khoé môi mỏng của Nhiếp Tử Phong cong lên, tạo thành nụ cười nham hiểm.

      Đúng như đoán, Quan Duyệt giết người thành, chứng cứ vô cùng ràng và xác thực, ở trong tù mười năm thể ra được. Mà lúc ở trong tù thể nộp tiền bảo lãnh, đây là cầu mà đại cổ đông như trao đổi vị trí tổng giám đốc với ba Quan.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong vô ý thức nhìn về phía phòng bếp, thấy Nhiếp Tử Vũ biết chuyện gì, mà hưng phấn bừng bừng cầm dao thái. Sợ cẩn thận khiến mình bị thương, Nhiếp Tử Phong sợ tới mức đặt mông ghế vội vàng đứng dậy định lại ngăn cản, nhưng ngờ dì Phương lại nhanh hơn bước, lại đoạt con dao từ trong tay của Nhiếp Tử Vũ, thấy vậy mới yên tâm. Diễng đáng ele quiý don.

      Xử lý công việc xong khép laptop lại, Nhiếp Tử Phong bắt đầu dạo quanh căn phòng có chút cổ xưa này.

      Đồng ý ở lại dùng cơm, là vì muốn khiến cho Vũ Vũ mất hứng, cho nên mới đồng ý. Nhưng mà chuyện này cũng có nghĩa là thực muốn ở lại. Ngược lại phải là do hoàn cảnh, mà là bà Trần Phương kia.

      Nhiếp Tử Phong cảm thấy bà ấy rất quái dị, mặc dù bên ngoài nhìn rất thân thiện dễ gần, nhưng luôn có cảm giác là lạ nên lời.

      Đụng vào bà ấy nhưng mà đòi tiền bồi thường, hơn nữa lại còn mời bọn họ về nhà làm khách, hình như bà ấy là người quá tốt. Quan trọng nhất là, ánh mắt bà ấy nhìn Vũ Vũ rất bình thường, nhưng rốt cục là bình thường chỗ nào, lại ra được.

      Nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt của Nhiếp Tử Phong liếc nhìn vào căn phòng đối diện, thế là cất bước tới nắm chốt cửa. Lúc muốn xoay tròn để mở cửa, giọng yếu ớt vang lên ở phía sau.

      "Đây là phòng của con tôi, cậu thể vào được.” Trần Phương tới trước mặt của lên tiếng ngăn lại.

      “Xin lỗi.” Bàn tay nắm chốt cửa của Nhiếp Tử Phong vội buông ra, biểu tình mềm mỏng hỏi: “Toilet ở đâu ạ?”

      “Ở kia, tiên sinh Nhiếp.” Trần Phương chỉ chỉ vào phòng ở cách đó xa.

      Nhạy cảm nắm bắt được ánh mắt loé lên nhõm của bà, Nhiếp Tử Phong nhìn vào căn phòng đóng chặt cửa ở trước mặt, mày nhăn lại hỏi dò: “Con ở cùng với dì sao?”

      “Ừ.” xong, ánh mắt của bà Trần Phương dần lên bi thương: “ mấy tháng rồi tôi thấy mặt nó.”

      “Vì sao?” Nhiếp Tử Phong tiếp tục hỏi. Diễng đáng ele quiý don.

      Nghe vậy, Trần Phương cười khổ, lắc đầu : “Bởi vì tôi khiến cho nó đau lòng, tôi muốn nhắc tới chuyện này nữa, được chứ.”

      Khoé môi của Nhiếp Tử Phong giật giật, cam lòng gật đầu cái. lúc muốn xoay người lại bàn ngồi, lời của bà Trần Phương lần thứ hai truyền tới.

      “Tiên sinh Nhiếp, cám ơn cậu.”

      “Cám ơn vì cái gì?” Nhiếp Tử Phong sửng sốt, hiểu ý của bà. Đôi mắt như chim ưng của nhìn chằm chằm vào Trần Phương mỉm cười với lúm đồng tiền nhìn , bà mở miệng .

      “Vì tất cả.”

      Trần Phương bỏ lại câu sâu xa như vậy rồi vào trong bếp.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :