1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 121: Trước đêm tân hôn 2
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cũng biết là do lời nhàng của khiến cho người ta yên tâm, hay bởi vì nguyên nhân nào khác, mà Nhiếp Tử Vũ thực như có ma xui quỷ khiến lập tức ngậm miệng lại.

      Trong phòng, yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy ràng; ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân lộn xộn và những tiếng chửi rủa ngừng từ xa lại gần. Cách cánh cửa, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn của người đàn ông kia ở dưới lớp mặt nạ.

      Khi nghe thấy bàn tay chạm vào nắm cửa sắt, nghe thấy tiếng chốt cửa xoay tròn kêu lên, trái tim của Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt và khẩn trương đập thình thịch. Bà bàn tay bịt miệng của biết đổ mồ hôi từ lúc nào.

      Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nghe thấy giọng xa lạ từ bên ngoài truyền tới.

      "Xin lỗi tiên sinh, ông thể vào."

      "Vì sao? !"

      Sau đó Nhiếp Tử Vũ nghe thấy giọng xa lạ ở ngoài cửa gì đó, chỉ biết là người đàn ông kia nghe xong đạp đạp lên cửa kêu “rầm” lên tiếng! sau đó ông ta cũng mất.

      Chắc khoảng hai phút trôi qua, ngoài cửa còn thanh gì nữa rồi.

      "Phù." Tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dỡ xuống, Nhiếp Tử Vũ khỏi thở phào cái. Cụp mắt xuống nhìn, lúc này mới phát ra bàn tay kia vẫn bịt miệng của mình, vì vậy vội vàng gạt .

      "Tiểu thư, ta rồi, cần phải sợ nữa.” giọng nhàn nhạt khẽ vang lên, hiểu sao khiến cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy có chút quen thuộc.

      vừa quay đầu lại, trong tầm mắt lên bóng dáng đen thui.

      Đó là người đàn ông hoá trang thành ác ma màu đen bạc, từ múi trở lên mang mặt nạ màu bạc, dưới ánh đèn nhìn có loại cảm giác tà ác.

      "Cám ơn giúp đỡ của ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu đầu với , xong định mở cửa ra.

      "Chờ chút." Người đàn ông kéo cổ tay của lại, ngăn cản cho . " vội vã ra ngoài như vậy, sợ người đàn ông kia ở bên dưới ôm cây đợi thỏ sao? Tôi khuyên vẫn nên ở lại chỗ này chờ thêm chút. có bạn cùng sao? có thể bọn họ tới tìm .”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu. lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở màn hình lên nhìn, vẻ mặt thoáng trở nên mất mác.

      "Hết pin rồi." thở dài cái, bất ngờ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt chờ đợi nhìn người đàn ông ra tay giúp đỡ mình, hỏi: “ có thể cho tôi mượn điện thoại di động của dùng chút được ?”

      Người đàn ông nhún vai, lắc lắc đầu: "Sorry, tôi mang theo di động."

      "Cái đó. . ." Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ đảo đảo vòng, thầm nghĩ chút rồi : “Tôi có thể nhờ việc được ? có thể xuống dưới tìm người giúp tôi ? Chỉ lát thôi, lát thôi mà, cầu xin .” muốn nhờ tìm Joe giúp , chỉ cần như vậy là có thể rời khỏi nơi này rồi.

      Chỉ tiếc. . .

      "Lại lần nữa phải xin lỗi rồi, rất xin lỗi vì tôi thể ra khỏi cánh cửa này, bởi vì tôi cũng trốn người.” Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu.

      Trong nháy mắt vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên suy sụp, vòng qua người đàn ông, bắt đầu ngắm nhìn xung quanh căn phòng, nhưng bất đắc dĩ, đây là gian phòng khách, chỉ có ti vi có điện thoại.

      Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ đối mặt với bức tường trắng xanh ngừng do dự, đột nhiên nghe thấy ở sau lưng vang lên tiếng khoá cửa “Cạch cạch” cái. vội vã quay đầu lại, cảnh giác hỏi: "Tại sao lại phải khoá lại?”

      Người đàn ông quay đầu lại, thản nhiên : " khóa lại, chẳng lẽ muốn để cho người đàn ông kia vào lôi ra?” xong, về phía Nhiếp Tử Vũ.

      "Đừng bước tới đây!" Nhiếp Tử Vũ cảnh giác lùi lại, giữ khoảng cách với .

      "Tôi làm bị thương, phải vừa rồi thấy rồi sao?” Cánh môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, tạo thành nụ cười nhàng, mở miệng: “Hơn nữa, tôi có người phụ nữ mình , ngoại trừ ấy ra, tôi chạm vào người nào. Vì vậy có thể yên tâm.”

      Nghe thấy giọng của rất kiên định giống như là đùa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới cảm thấy yên tâm.

      căn phòng vắng vẻ, nam quả nữ, nếu như là trước đây, Nhiếp Tử Vũ khẳng định là chịu được quá phút đồng hồ, nhưng mà lần này lại rất kỳ lạ, có loại cảm giác muốn rời khỏi.

      Thấy khoanh hai tay trước ngực đứng ở trước cửa sổ sát đất, người đàn ông có lòng tốt hỏi.

      "Muốn uống chút nước trái cây ?” xong, rót ly đưa cho .

      Nhiếp Tử Vũ từ chối mà đưa tay nhận lấy, cám ơn xong, ngửa đầu uống ngụm. Lúc này mới phát ra cổ họng mình khô khốc, thế là hơi tu hết ly nước trái cây luôn.

      “Lại uống thêm ly nữa nhé?” Người đàn ông lại hỏi.

      "Cảm ơn." Nhiếp Tử Vũ chút để ý cười cười, đưa ly lại để rót cho mình ly. Bất ngờ, con ngươi của chợt loé sáng, nhìn vào ly nước màu vàng, hỏi: “Đây là ly nước trái cây gì vậy? Uống rất ngon.” Lúc đầu chỉ là là nước chanh bình thường, ngờ là càng uống càng thấy ngon, ngoại trừ hương chanh, trong đó còn có hương vị hoa quả khác. Taoo do leê quíy dđono.

      "Là dùng nhiều loại hoa quả để tạo thành.” Người đàn ông giải đáp thắc mắc cho , rồi đến bên cạnh , cùng ngắm sao đêm. “Đúng rồi, tại sao lại tới vũ hội hoá trang này?” Người đàn ông hỏi.

      "Vạn bất đắc dĩ." Nhiếp Tử Vũ vẻn vẹn ra bốn chữ này, bất đắc dĩ lắc đầu. Hỏi lại: “Còn ?”

      "Nếu như tôi cũng là bất đắc dĩ, có tin ?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ khẽ cười ra tiếng, nhưng lại gì. Rất kỳ lạ, lần đầu tiên ở cùng với người lạ ở trong căn phòng, nhưng lại hề cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy cũng tệ lắm.

      "Đêm vẫn còn dài, chờ bạn của tìm được đoán chừng chắc vẫn còn rất lâu, chúng ta chuyện phiếm .” Người đàn ông đề nghị, rồi lại rót thêm cho ly nước trái cây.

      " phải bây giờ chúng ta chuyện sao?"

      "Ha hả. . ." Người đàn ông ngượng ngùng sờ sờ mũi, đưa ra đề tài: “ có bạn trai chưa?”

      Lời vừa xong, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ dưới lớp mặt nạ trở nên căng cứng, lát sau, khẽ trả lời: “ có.” xong, trước mắt lại lên khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, trong lòng dâng lên từng cơn đau đớn.

      Bởi vì câu trả lời của , người đàn ông kinh ngạc tới mức há hốc miệng, dùng giọng điệu dám tin hỏi: “Sao như vậy được? xinh đẹp như vậy sao có thể có bạn trai? dối toi có đúng ! ?”

      " có, có, tôi dối đâu." Nhiếp Tử Vũ cười khổ lắc lắc đầu, muốn tiếp tục đề tại này nữa, vì vậy quay sang hỏi lại : “ phải có người phụ nữ mình sao? Vậy nhất định là bạn rồi, bằng chúng ta chuyện về hai người .”

      Người đàn ông trầm mặc chút, lúc lâu sau mới mở miệng: " xác định muốn biết sao?” giống như chuyện người khác.

      "Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu. " ấy là người phụ nữ như thế nào?”

      "Vậy được rồi." Người đàn ông cúi đầu trả lời, thở dài hơi rồi : "Đầu tiên, tôi muốn đính chính lại chút, ấy phải bạn của tôi, mà là người phụ nữ tôi say đắm. Tôi ấy tới tận xương tuỷ, cả đời này chỉ muốn có mình ấy, nhưng tôi lại thể xác định, ấy có nghĩ như vậy hay …”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 122: Trước đêm tân hôn 3
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Có ý gì?" Ý của có phải là đơn phương ? Nhiếp Tử Vũ trợn to hai mắt lên, thể tin được người đàn ông ở trước mắt lại là người si tình như vậy, bởi vì tại những người đàn ông mà thầm phụ nữ ít ỏi tới mức đáng thương, cũng có thể là quý hiếm tới mức sắp đưa vào sách đỏ được rồi.

      Người đàn ông quay đầu lại, nhìn Nhiếp Tử Vũ, môi mỏng nhấc lên: "Bởi vì ấy tin tôi, vì vậy tôi thể xác định được là ấy có tôi .”

      "À. . ." Cảm giác thấy đôi mắt của nhìn chằm chằm vào mình, bất giác Nhiếp Tử Vũ có chút chột dạ, giống như là trong lời kia của là mình vậy. "Tôi nghĩ. . . Có lẽ là chưa cho ấy cảm giác an toàn rồi. . ."

      Nghe vậy, người đàn ông ngẩn ra.

      "Là như vậy đúng ?" Là bởi vì cho cảm giác an toàn, cho nên mới tin sao? Đôi mắt đen láy nhìn lâu, trong lòng người đàn ông khỏi dâng lên cảm giác áy náy.

      "Ừm." Nhìn thấy khoé môi nhếch lên nụ cười cay đắng, Nhiếp Tử Vũ đành lòng, lời an ủi: "Đương nhiên tôi cũng xác định được có phải ấy cảm thấy như vậy , dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.” Dđienn damn leie quyýdon.

      Suy đoán của em như vậy cũng đủ rồi, đủ để cho hiểu tại sao em lại rời khỏi !

      Đương nhiên, những lời này người đàn ông chỉ tự nhủ trong lòng mình mà thôi.

      . . .

      Sau đó hai người ngồi xuống đất, vừa nhìn bầu trời tối đen vừa chuyện, lúc lâu sau, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo vách tường, kim đồng hồ chỉ tới số chín.

      "A, trễ thế này rồi sao." Nhiếp Tử Vũ đặt ly rượu trong tay xuống muốn đứng lên. Nhưng mà cả người vừa mới đứng thẳng dậy, mặt mày lại choáng váng, hai chân của mất thăng bằn, cả người có xu hướng ngả về phía trước, may mà có người đàn ông nhanh chóng đỡ , nếu có lẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.

      " sao chứ?" Người đàn ông đỡ , mặt biểu lộ lo lắng, nhưng mà đáy mắt lại lên chút gian xảo.

      " có gì, chỉ là, đột nhiên tôi cảm thấy. . . đầu rất choáng váng." Kỳ lạ, xảy ra chuyện gì! Nhiếp Tử Vũ ôm lấy cái đầu càng lúc càng choáng váng của mình, còn cả người lại lâng lâng. Cả hai cảm giác này khiến cho đầu óc của rối tung lên, cũng hiểu vì sao lại như vậy.

      "Choáng váng đầu? Vậy hãy nằm nghỉ chút .” Người đàn ông vờ vịt đỡ lại giường, nhưng lại bị Nhiếp Tử Vũ tránh ra được.

      "Tôi sao, tôi phải rồi." Nhiếp Tử Vũ phải là người ngốc, biết lúc này nên rời khỏi đây là tốt nhất, bằng chỉ lúc nữa là bất tỉnh, còn biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Nghĩ như vậy, lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn chút, rồi lảo đảo về phía cửa.

      Thấy bộ dạnh cảnh giác của , người đàn ông cong môi nở nụ cười, bước lên ngăn cản : “Bộ dạng này của có thể ra ngoài được sao?” xong ôm lấy hông của , ôm vào lòng mang .

      " làm cái gì vậy?" Bị kéo vào trong lòng, Nhiếp Tử Vũ còn sức lực giãy giụa trong lồng ngực của , nhưng bất đắc dĩ, lúc này cả người còn chút sức lực nào, chút cũng có, vì vậy thể nào tránh né khỏi được.

      Ngẩng đầu lên nhìn người trước đó còn tỏ ra chăm sóc mình, bất ngờ, Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy mắt loé lên gian xảo. Trong lòng căng thẳng, đầu óc hỗn độn, nghĩ tới ly nước trái cây vừa rồi. uống hết hơn nửa bình, còn ta hình như uống hớp nào.

      Nước trái cây, đúng vậy, nhất định là do nước trái cây kia biến trở thành như thế này!

      Nhiếp Tử Vũ hối hận thôi, dùng lời có chút sức lực hỏi: “ cho tôi uống cái gì…”

      Người đàn ông cười khẽ tiếng, bàn tay vuốt ve đôi má hồng hào như quả đào mật khiến cho người ta có loại xúc động muốn cắn miếng của , đầu tựa sát vào bên tai của , dùng giọng dịu dàng : "Nước trái cây thôi. . . Nhưng mà độ cồn nhiều hơn nước trái cây hai mươi phần trăm mà thôi…”

      Cồn!

      Trời ạ, lại thể nhận ra trong ly nước trái cây đó còn có vị cồn!

      Tại sao có thể như vậy. . . Chuyện này tại sao lại biến thành như vậy chứ. ngờ mới thoát khỏi tay sói lại lọt vào trong hang sói, trời ạ, thực cũng đen đủi quá !

      Vậy lúc này. được, Nhiếp Tử Vũ mày nhất định phải giữ tỉnh táo! Nhiếp Tử Vũ cố sống cố chết căn môi dưới của mình, muốn dùng đau đớn để giữ lại ý thức dần mơ hồ của mình.

      " muốn thế nào?"

      Nghe vậy, người đàn ông giống như nghe thấy câu chuyện đùa, cất tiếng cười to. dùng ngón tay tinh tế của mình vuốt ve làn da nhẵn nhụi của , vẻ mặt thâm tình nhìn , từ từ câu: "Trai đơn chiếc, trong cùng căn phòng, cảm thấy tôi nên làm thế nào?”

      Tiếp xúc gần gũi, khiến cho Nhiếp Tử Vũ nhận thấy đốm lửa thiêu đốt trong đôi mắt của . Bỗng chốc, cảm thấy hoang mang.

      " nên, nên làm chuyện như vậy đối với tôi. . . Tôi van xin . . ." nhíu chặt mày, lắc đầu mạnh, trong chớp mắt đôi mắt của bao trùm tầng hơi nước.


      Nhìn bộ dạng lã chã chực khóc rất đáng thương của , khoé miệng của người đàn ông càng cong hơn.

      "Ngoan nào, rất dịu dàng với em mà.”

      Vừa xong tiếng như vậy, giữa lúc Nhiếp Tử Vũ còn khiếp sợ mở to hai mắt ra chưa kịp suy nghĩ gì, môi của mạnh mẽ chiếm đoạt môi của . kịp phản ứng miệng của bị chiếm giữ, chiếc lưỡi tinh xảo chút khách khí cạy mở hàm răng của , chiếm đoạt tất cả ngọt ngào của . Người đàn ông hôn Nhiếp Tử Vũ tới mức hoàn toàn quên mất bản thân mình, còn Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy ấm ức, nước mắt thi nhau chảy xuống.

      cần, cần. . .

      lắc đầu muốn chống cự lại nụ hôn thô bạo và cuồng nhiệt của , nhưng mà tay của người đàn ông lại cố định ở đầu khiến cho thể trốn thoát được. Hơn nữa lại càng hề cố kỵ mà quấn quít lấy lưỡi của , gần như là liều mạng chiếm đoạt vẻ đẹp của .

      biết hôn bao lâu, đến lúc phổi của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy sắp ngạt, lúc này người đàn ông mới thả môi của ra.

      "Ngoan chút, dịu dàng với em chút, nếu . . . Em cũng biết rồi đó!" Người đàn ông , gợi lên nụ cười tà ác. Bồng ngang Nhiếp Tử Vũ lên, thẳng lại chiếc giường lớn kia.

      'Rầm!' tiếng, Nhiếp Tử Vũ bị ngã xuống giường. Nhưng mà kêu lên tiếng, mà dùng giọng run run : “ được làm như vậy đối với tôi.”

      "Vì sao? Vì sao lại thể? Cục cưng à, đời này chỉ có mình mới có thể đối xử như vậy đối với em thôi!" Người đàn ông nhanh chóng cởi quần áo người mình ra, sau đó đặt ở dưới thân mình.

      "Bởi vì. . . có người phụ nữ mình . . . Tại sao còn có thể làm như vậy đối với tôi. . ." cần, cần! Cảm giác được bản thân có sức chống đỡ, sợ hãi tới mức mặt trắng bệch ra.

      "Người phụ nữ . . ." Người đàn ông nghiền ngẫm câu này, cuối cùng ra câu: "Người phụ nữ tôi , bây giờ ấy nằm ngay dưới thân của tôi. . ." xong liền vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của , nhiệt tình trồng trọt dâu tây.

      Người phụ nữ tôi . . . Ngay dưới thân của tôi. . .

      Ý của ta là. . .

      Táo đỏ dien đàn le quy don.

      Vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên tái xanh, nước mắt càng trào ra nhiều hơn. ta lừa ! ra vừa nãy chỉ như vậy khiến cho thả lỏng cảnh giác để lừa ! thực tế ta cũng là tên đàn ông bay bướm, thấy !

      ". . . buông tôi ra. . . Buông tôi ra, cái tên cầm thú này." Nhiếp Tử Vũ liều mạng cào cấu lên nửa người cường tráng của , nhưng mà sức lực càng ngày càng , cuối cùng nâng nổi đôi tay của mình để đánh được nữa.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 123: Trước đêm tân hôn 4
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nước mắt của , khiến cho người đàn ông cúi đầu hôn ở cổ dừng lại động tác. Từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của dưới lớp mặt nạ nhìn vào khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt dưới lớp mặt nạ của , vẻ mặt của cũng trở nên rối rắm.

      nhàng gỡ chiếc mặt nạ của ra, nhìn thấy khuôn mặt loang lổ nước mắt ra, trong lòng đau xót.

      "Ngoan, đừng khóc nữa, được ?" dịu dàng an ủi, cúi đầu hôn những giọt nước mắt của .

      Bởi vì đột nhiên trở nên dịu dàng, cho nên Nhiếp Tử Vũ cũng còn khóc nữa. Dùng chút sực lực còn lại của mình, mở to đôi mắt ra nhìn , nghẹn ngào nhìn cái.

      " ngoan của .” Thấy rốt cuộc cũng còn khóc nữa, người đàn ông lại bắt đầu vừa di chuyển lên bắp đùi thon dài của , vừa dùng giọng êm ái dụ dỗ, : " em, hãy giao mình cho được ? Thả lỏng, làm em bị thương. . ."

      Lời của giống như có ma lực vậy, ràng cảm nhận được đôi bàn tay mang theo vết chai vuốt ve ở người mình, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại ngoan ngoãn nằm yên, nhắm mắt lại, khi đụng vào cũng thả lỏng người ra…

      Tay của giống như có lửa nóng, sờ tới chỗ nào chỗ đó như bị thiêu đốt. Trong lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt, thân thể cũng run rẩy, cả người khó chịu khiến cho uốn éo người.

      "Ưm. . ." tiếng ngâm nga tràn ra từ môi của , lúc mở mắt ra, đôi mắt ngập nước tràn ngập cảm giác ham muốn.

      Người đàn ông trêu chọc đòn chí mạng! Bắt đầu kề sát vào! Bàn tay chậm rãi vào trong làn váy, men theo thân thể tinh tế của , tay kia lại kéo khoá kéo ở sau lưng của xuống, chỉ lát sau cởi hết quần áo người của xuống, chỉ còn lại đồ lót.


      Ánh trăng hoà với đèn điện chiếu vào da thịt trắng nõn của , đẹp tới mức làm cho người ta si mê.

      "Em đẹp. . ." Người đàn ông khỏi cảm thán, vì vẻ đẹp của mà trở nên kích động.

      Bàn tay đẩy đẩu nội y phía sau của ra, đôi gò bồng trắng nõn được giữ lại nảy ra trước mặt , nhất thời kích thích thần kinh của . Máu toàn thân dâng trào lên, lý trí và thương xót bị ném qua bên. Bất chấp giãy giụa của Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân, mạnh mẽ tách hai chân của ra, kéo vật che đậy cuối cùng của ta, đem chính mình đẩy vào bên trong của

      Cảm giác đâu đớn xé rách từ dưới thân dưới truyền tới, nhất thời đưa lý trí xa của Nhiếp Tử Vũ quay trở về. Sắc mặt trắng bệch, thống khổ cắn răng nhìn người đàn ông rong ruổi người của mình, cảm giác đau đớn tràn ra, nước mắt tràn mi. Cả khuôn mặt nhuộm đầy nước mắt.

      , đây phải là . . .

      lại có thể lên giường mới người đàn ông vừa mới quen chưa tới hai canh giờ…

      !

      thét lên ở trong lòng, kháng cự, nhưng mà thân thể lại lần lượt bị lửa nóng người hạ gục…

      Cuối cùng ham muốn chiến thắng lý trí.

      Những tiếng rên rỉ nho và tiếng thở dốc, khiến căn phòng trở nên kiều diễm. . .



      Rạng sáng.

      Đôi mi dày và dài như cánh chim của khẽ rung động, chỉ lát say, mí mắt nâng lên lộ ra đôi mắt trắng đen ràng. Đôi mắt mở to nhưng còn sáng như ngọc giống nhưu trước kia nữa, lúc này chỉ còn lại trống rỗng.

      Toàn thân đau đớn giống như bị xe tải cán qua nhắc nhở chuyện phát sinh tối qua thực xảy ra, thậm chí còn có thể cảm nhận được người đàn ông kia tiến thẳng vào người mình kịch liệt như thế nào, thở dốc liên tục, và cả lúc lên đỉnh gọi là bảo bối nữa.

      Thân thể, khẽ run lên. biết lạnh lẽo ở đâu chui vào trong chăn, khiến cho lạnh tới run cả người.

      Ngay vào lúc này, cánh tay vươn ra nắm lấy cánh tay của , giây sau rơi vào lồng ngực ấm áp đậm chất nam tính.

      Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, làm ướt gối đầu. Ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ hô lên muốn tránh thoát ra, nhưng sợ mình cử động mạnh đổi lấy huỷ hoại ngừng nghỉ của . Cho nên đành phải nhẫn nại, phải nhẫn nại.

      biết qua bao lâu, hít hơi sâu, cố lấy dũng khí lật người nhìn thẳng vào người đàn ông đoạt trinh tiết của mình, người đàn ông khiến cho còn trong trắng nữa. Cuối cùng giơ tay lên run run nhấc chiếc mặt nạ mặt của ra.

      muốn nhìn ta cho , muốn cả đời mình đều nhỡ kỹ khuôn mặt của ta, hận ta!

      Hai tròng mắt gắt gao trừng lên nhìn , sau khi nhấc chiếc mặt nạ mặt của lên, Nhiếp Tử Vũ bối rối. giây sau, tầm mắt của cố định mặt của .

      !

      Tại sao lại là !

      khiếp sợ nhìn vẻ mặt ngủ say giống như trẻ con của , thể tin được đó lại là . Đôi mày kiếm kia, ngũ quan như tạc kia của , mỗi góc cạnh đều quen thuộc tới mức cho dù nhắm mắt cũng nhận ra, ba chữ to xuất trong đầu của Nhiếp Tử Vũ.

      Nhiếp Tử Phong!

      này, suy sụp hít hơi, cắn đôi môi của mình, sợ là chính mình nhịn được mà gọi ra tiếng…

      ra là . . .

      Lúc này, Nhiếp Tử Vũ biết là nên khóc hay nên cười. vui vẻ vì trong trắng của mình bị chính người mình chiếm đoạt, nhưng lại cảm thấy đau đớn khi dùng loại thủ đoạn này để chiếm đoạt thân thể của

      Diễn ddanf Lê quí don

      Tại sao, tại sao lại đối xử với như vậy. . .

      Hôm nay cùng người phụ nữ khác tiến vào lễ đường thần thánh, vì sao vẫn dùng loại thủ đoạn này để dằn vặt , mạnh mẽ lưu lại dấu vết của người của

      Từng vấn đề tuôn ra, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ có thời gian xem xét lại, cảm giác được bàn tay ôm mình hơi nhúc nhích, giây sau vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

      . . .

      Nhiếp Tử Phong mở hai mắt ra, giây thứ nhất nhìn thấy được người mà tâm tâm niệm niệm, cho nên khoé miệng khẽ cong lên thành nụ cười hạnh phúc.

      Nhìn lên gò má của vẫn còn lộ ra vết tích khóc, thương ôm chặt vào trong lòng mình, giống như là muốn khảm vào người mình luôn vậy.

      Tối hôm qua, rốt cuộc cũng trở thành người của cách triệt để rồi.

      Vẻ đẹp của vượt quá tưởng tượng của , làm cho muốn ngừng mà được, nếu phải vẫn bận tâm đây là lần đầu tiên của , rất có thể muốn cả đêm rồi. Nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng tối hôm qua, khiến cho hạ thân của Nhiếp Tử Phong lại bắt đầu rục rịch, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.

      "Bảo bối. . ."

      dùng giọng điệu khàn khàn gọi tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên từ trán rồi xuống miệng của , tới cổ rồi xuống bầu ngực đầy đặn của , nhưng mà nhìn thấy da thịt trắng nõn của vẫn còn lại chút dấu vết, bụng dưới lại trướng lên, khiến cho Nhiếp Tử Phong nhịn được hút khí hơi.

      Chết tiệt!

      khẽ nguyền rủa tiếng ở trong lòng, rồi suy nghĩ cách làm giảm lửa nóng người mình, nhưng biết làm sao, những nụ hôn kia khiến cho lửa nóng trong người càng lúc càng trở nên mãnh liệt, khiến cho toàn thân cảm thấy đau đớn.

      muốn ! Tế bào toàn thân đều gào thét muốn !

      Thế là mặc kệ việc vẫn còn ngủ say, cử động người hai tay chống ở hai bả vai , bên hông ra sức tiến thẳng vào người .

      Mà Nhiếp Tử Vũ vốn giả bộ ngủ dưới những nụ hôn của cũng bất an nhúc nhích người, bây giờ lại gây náo động như vậy, cả người cũng nổi lên phản ứng. Bởi vì biết người chiếm giữ mình là , cho nên cả người cũng thả lỏng ra, mặc dù mở mắt ra, nhưng vì để phối hợp với cũng nâng người mình lên, giúp giải nhiệt. . .

      Dần dần dưới điều khiển của , cũng thả lỏng lòng mình ra, cùng trầm luân.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 124: Lại bỏ trốn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ sát đất khúc xạ vào trong căn phòng, chiếu sáng tất cả mọi vật. sàn nhà, quần áo trong của đôi nam nữ rơi tán loạn, giường, đôi nam nữ nằm tựa vào nhau mà ngủ.

      Mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong mỉm cười hôn lên Nhiếp Tử Vũ gối đầu ngủ cánh tay của mình, khoé miệng vô thức cong lên thành hình vòng cung, trong lòng cảm thấy ấm áp. nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình lúc lâu, đột nhiên đưa tay ra chỉ chỉ vào cái mũi của . Taoo do leê quíy dđono.

      biết lát nữa tỉnh dậy, khi phát ra người đàn ông tối qua là mình có phản ứng gì!

      lúc còn nghĩ ngợi, đột nhiên ngoài của có tiếng gõ cửa vang lên. Sợ Vũ Vũ giật mình thức giấc, cho nên Nhiếp Tử Phong vội vã mặc áo ngủ ở bên cạnh vào rồi vội vã ra ngoài.

      "Chuyện gì?" Nhiếp Tử Phong nhíu mày, vui nhìn người người giúp việc cắt ngang khoảnh khắc hạnh phúc của .

      "Cậu chủ, có vị gọi là 'Joe' tiên sinh ở dưới lầu, ta muốn gặp cậu.”

      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, sau đó gật gật đầu: " bảo cậu ta chờ lát, tôi xuống ngay.” xong, lập tức khép cửa lại.

      tới thời gian nên giải quyết triệt để tất cả các vấn đề!

      Nhiếp Tử Phong nghĩ như vậy, quay người trở lại giường, cúi người xuống hôn lên trán của Nhiếp Tử Vũ, sau đó mới xoay người mở tủ quần áo ra lấy bộ quần áo sạch rồi cầm vào phòng tắm.

      . . .

      "Có việc gì?" Dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo vest vào vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong có vẻ như tỏa sáng, tinh thần sảng khoái, trán cũng toả ra khí chất sáng ngời.

      Nhìn thấy khuôn mặt điển trai của lộ vẻ tươi cười, Joe nhìn ra là có tâm trạng rất vui vẻ.

      "Tôi làm tất cả mọi việc giống như lời dặn dò của rồi, vậy có thể cho tôi biết Na… đúng, Vũ Vũ ấy sao rồi?" Tất cả đều làm theo như lời ta , tối quan đưa Vũ Vũ tới đây rồi sau đó lại đưa những nhân viên khác rời khỏi đây. Mà chờ ở khách sạn cả đêm cũng thấy bóng dáng đâu, rất sợ xảy ra chuyện gì, vì thế mới sáng sớm vội vã chạy tới đây rồi.

      " ấy trở thành người phụ nữ của tôi rồi, ấy rất ổn.” Nhiếp Tử Phong bá đạo tuyên bố, xem như trả lời câu hỏi của ta.

      Nghe đến đó, dù cho có ngốc chăng nữa, Joe cũng hiểu được.

      "Vậy lịch trình ngày hôm nay. . . Ý tôi , để cho Vũ Vũ rời khỏi đây sao?” ra đây là vấn đề mà ta quan tâm nhất.

      Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày lại, hai chữ rất kiên định bật ra khỏi miệng: " !" người của rồi, làm sao có thể để cho rời khỏi được? Hơn nữa, sớm quyết định rồi, chờ tất cả những chuyện này kết thúc dùng gông xiềng hôn nhân để buộc lại bên người của mình. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong nhìn Joe chăm chú, lúc sau : "Bây giờ ấy , tương lai cũng bao giờ ."

      "À. . . Thế nhưng. . ." Mặc dù sớm có đoán ra được, nhưng khi Joe thực nghe thấy điều này vẫn tránh khỏi cảm thấy hốt hoảng. Tạm thời tới chuyện Vũ Vũ quan trọng đối với công ty như thế nào, chỉ bằng tư cách là bạn bè ta cũng nên mấy câu giúp . “Hôm nay kết hôn, tại sao lại muốn giữ ấy lại, chẳng lẽ muốn Vũ Vũ làm…”

      Nhưng mà Joe chưa hết câu, Nhiếp Tử Phong liền sẵng giọng cắt ngang lời của ta.

      " ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là người vợ duy nhất của tôi!"

      kiên định trong lời tuyệt đối thể nghi ngờ gì. Joe nhìn vẻ mặt rất dứt khoát của , liền hiểu phải đùa. Nhưng mà, tạp chí có tới hôn lễ là vào hôm nay, chuyện này bảo ta lý giải lời này của như thế nào đây.

      "Vậy hôn lễ hôm nay?"

      " có hôn lễ!" Đây chính là câu trả lời của . Sau khi xong Nhiếp Tử Phong liền đứng dậy.

      Khóe miệng cong cong thành nụ cười nham hiểm, ánh mắt nheo lại biết nhìn đâu, lúc này biểu của Nhiếp Tử Phong biến đổi hoàn toàn, khiến cho người ta thể biết được suy nghĩ điều gì.

      . . .

      Sau khi biết được đáp án của Joe rời , chờ tới khi bóng dáng của ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, Nhiếp Tử Phong liền vội vã bảo người làm chuẩn bị bữa sáng, còn mình trở về phòng tiếp tục cùng người ở trong lòng hâm nóng lát.

      Nhưng mà điều thể ngờ tới là, khi hớn hở đẩy cửa phòng ra nhìn về phía giường của mình, lại hề nhìn thấy người mình mong muốn, sau đó lại vào phòng tắm tìm, nhưng mà vẫn hề thấy đâu. chỉ có như vậy, quần áo vốn vẫn rơi vãi đầy dưới đất của cũng biến mất còn chút gì.

      Đối mặt với chăn nệm lộn xộn ở giường, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, sắc mặt tái xanh.

      Chết tiệt! lại bỏ trốn rồi!



      Cuối cùng vẫn bỏ trốn.

      Ngồi ở trong xe taxi, hai tay của Nhiếp Tử Vũ ôm ngực, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhắn trắng bệch như tờ giấy.

      Thực ra mới sáng sớm tỉnh rồi, nhưng mà giả vờ ngủ say mà thôi. Sau khi xuống dưới lầu, cũng len lén xuống dưới lầu, lại nghe thấy đoạn đối thoại của và Joe, ngờ là tất cả chuyện tối qua là do sắp xếp. tiếp nhận được chuyện này, cho nên nhân cơ hội trốn ra từ cửa sau.

      Hôm nay, kết hôn. . .

      đánh mất trái tim, mất trong sạch, nhưng muốn ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng mất . Mặc dù , nhưng muốn xen vào cuộc hôn nhân của , trở thành người thứ ba khiến người ta phỉ nhổ…

      Những màn hình cực lớn ở bên đường truyền hình trực tiếp trường bổi hôn lễ của , có thể là gây chú ý của toàn thành phố. Nhìn những hình ảnh ra vào có đôi có cặp của bọn họ mấy ngày qua, thậm chí còn có thể tưởng tượng ta, chỉ lát nữa thôi, cười rực rỡ, trao nhẫn cho chị ta, sau đó trong những lời chúc phúc của mọi người, thâm tình ôm hôn chị ta…

      !

      Nghĩ tới đây, nước mắt của thi nhau trào ra, trong lòng nhói đau từng cơn, khiến cho lúc lâu sau mới có thể trở lại bình thường.

      tiếp nhận được! muốn suy nghĩ nữa, lắc đầu mạnh, cố gắng gạt bỏ tất cả những suy nghĩ khiến mình đau khổ ra khỏi đầu.


      Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ rời khiến cho Nhiếp Tử Phong bị đả kích nặng nề, chỉ lát sau liền lái xe rời khỏi biệt thự ở bờ biển, về hướng khách sạn ở, luôn tiện điện thoại cho Joe ngăn cản lại.

      Chết tiệt!

      Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức gân xanh trán cũng tuôn hết ra, khoé mắt giật giật, đập cái vào tay lái.

      Tất cả đều giống như tính toán của , chỉ có chuyện rời khỏi là nằm trong suy nghĩ của ! khó có thể tưởng tượng, nếu phát trễ chút, có phải lại muốn cách xa ba năm rồi mới gặp lại .

      lúc còn suy nghĩ, chợt có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, thèm dừng xe, trực tiếp mở Bluetooth nhận nghe.

      Vừa mới nhấn nút nhận, còn chưa kịp câu ‘alo’, đầu bên kia lên tiếng rồi.

      “Tử Phong, con ở đây vậy? tới hai canh giờ nữa là hôn lễ bắt đầu rồi, sao bây giờ con vẫn ở bên ngoài, còn mau trở về !” Người chuyện chính là mẹ Nhiếp.

      Nhiếp Tử Phong cau mày, thản nhiên : "Hôn lễ vẫn cử hành bình thường.” Cho dù xuất !

      “Nhà họ Quan qua đây hỏi nhiều lần, hỏi là khi nào con mới tới?”

      "Chờ con bắt được cục cưng của con , rồi tự nhiên con đến.”

      “Cái gì? Tử Phong, cái thằng này mớ cái gì vậy?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ cười tiếng, nhân tiện thêm câu: "Con dẫn người của con về ra mắt ba mẹ.” xong, để ý tới phản ứng của đầu bên kia liền cúp điện thoại.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương này là quà dành cho chị em FA ạ, ko đâu chơi ở nhà đọc truyện cho đỡ buồn ^_^

      Chương 124: Lại bỏ trốn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ sát đất khúc xạ vào trong căn phòng, chiếu sáng tất cả mọi vật. sàn nhà, quần áo trong của đôi nam nữ rơi tán loạn, giường, đôi nam nữ nằm tựa vào nhau mà ngủ.

      Mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong mỉm cười hôn lên Nhiếp Tử Vũ gối đầu ngủ cánh tay của mình, khoé miệng vô thức cong lên thành hình vòng cung, trong lòng cảm thấy ấm áp. nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình lúc lâu, đột nhiên đưa tay ra chỉ chỉ vào cái mũi của .
      biết lát nữa tỉnh dậy, khi phát ra người đàn ông tối qua là mình có phản ứng gì!

      lúc còn nghĩ ngợi, đột nhiên ngoài của có tiếng gõ cửa vang lên. Sợ Vũ Vũ giật mình thức giấc, cho nên Nhiếp Tử Phong vội vã mặc áo ngủ ở bên cạnh vào rồi vội vã ra ngoài.

      "Chuyện gì?" Nhiếp Tử Phong nhíu mày, vui nhìn người người giúp việc cắt ngang khoảnh khắc hạnh phúc của .

      "Cậu chủ, có vị gọi là 'Joe' tiên sinh ở dưới lầu, ta muốn gặp cậu.”

      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, sau đó gật gật đầu: " bảo cậu ta chờ lát, tôi xuống ngay.” xong, lập tức khép cửa lại.

      tới thời gian nên giải quyết triệt để tất cả các vấn đề!

      Nhiếp Tử Phong nghĩ như vậy, quay người trở lại giường, cúi người xuống hôn lên trán của Nhiếp Tử Vũ, sau đó mới xoay người mở tủ quần áo ra lấy bộ quần áo sạch rồi cầm vào phòng tắm.

      . . .

      "Có việc gì?" Dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo vest vào vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong có vẻ như tỏa sáng, tinh thần sảng khoái, trán cũng toả ra khí chất sáng ngời.

      Nhìn thấy khuôn mặt điển trai của lộ vẻ tươi cười, Joe nhìn ra là có tâm trạng rất vui vẻ.

      "Tôi làm tất cả mọi việc giống như lời dặn dò của rồi, vậy có thể cho tôi biết Na… đúng, Vũ Vũ ấy sao rồi?" Tất cả đều làm theo như lời ta , tối quan đưa Vũ Vũ tới đây rồi sau đó lại đưa những nhân viên khác rời khỏi đây. Mà chờ ở khách sạn cả đêm cũng thấy bóng dáng đâu, rất sợ xảy ra chuyện gì, vì thế mới sáng sớm vội vã chạy tới đây rồi.

      " ấy trở thành người phụ nữ của tôi rồi, ấy rất ổn.” Nhiếp Tử Phong bá đạo tuyên bố, xem như trả lời câu hỏi của ta.

      Nghe đến đó, dù cho có ngốc chăng nữa, Joe cũng hiểu được.

      "Vậy lịch trình ngày hôm nay. . . Ý tôi , để cho Vũ Vũ rời khỏi đây sao?” ra đây là vấn đề mà ta quan tâm nhất.

      Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày lại, hai chữ rất kiên định bật ra khỏi miệng: " !" người của rồi, làm sao có thể để cho rời khỏi được? Hơn nữa, sớm quyết định rồi, chờ tất cả những chuyện này kết thúc dùng gông xiềng hôn nhân để buộc lại bên người của mình. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong nhìn Joe chăm chú, lúc sau : "Bây giờ ấy , tương lai cũng bao giờ ."

      "À. . . Thế nhưng. . ." Mặc dù sớm có đoán ra được, nhưng khi Joe thực nghe thấy điều này vẫn tránh khỏi cảm thấy hốt hoảng. Tạm thời tới chuyện Vũ Vũ quan trọng đối với công ty như thế nào, chỉ bằng tư cách là bạn bè ta cũng nên mấy câu giúp . “Hôm nay kết hôn, tại sao lại muốn giữ ấy lại, chẳng lẽ muốn Vũ Vũ làm…”

      Nhưng mà Joe chưa hết câu, Nhiếp Tử Phong liền sẵng giọng cắt ngang lời của ta.

      " ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là người vợ duy nhất của tôi!"

      kiên định trong lời tuyệt đối thể nghi ngờ gì. Joe nhìn vẻ mặt rất dứt khoát của , liền hiểu phải đùa. Nhưng mà, tạp chí có tới hôn lễ là vào hôm nay, chuyện này bảo ta lý giải lời này của như thế nào đây.

      "Vậy hôn lễ hôm nay?"

      " có hôn lễ!" Đây chính là câu trả lời của . Sau khi xong Nhiếp Tử Phong liền đứng dậy.

      Khóe miệng cong cong thành nụ cười nham hiểm, ánh mắt nheo lại biết nhìn đâu, lúc này biểu của Nhiếp Tử Phong biến đổi hoàn toàn, khiến cho người ta thể biết được suy nghĩ điều gì.

      . . .

      Sau khi biết được đáp án của Joe rời , chờ tới khi bóng dáng của ta biến mất khỏi tầm mắt của mình, Nhiếp Tử Phong liền vội vã bảo người làm chuẩn bị bữa sáng, còn mình trở về phòng tiếp tục cùng người ở trong lòng hâm nóng lát.

      Nhưng mà điều thể ngờ tới là, khi hớn hở đẩy cửa phòng ra nhìn về phía giường của mình, lại hề nhìn thấy người mình mong muốn, sau đó lại vào phòng tắm tìm, nhưng mà vẫn hề thấy đâu. chỉ có như vậy, quần áo vốn vẫn rơi vãi đầy dưới đất của cũng biến mất còn chút gì.

      Đối mặt với chăn nệm lộn xộn ở giường, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, sắc mặt tái xanh.

      Chết tiệt! lại bỏ trốn rồi!



      Cuối cùng vẫn bỏ trốn.

      Ngồi ở trong xe taxi, hai tay của Nhiếp Tử Vũ ôm ngực, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhắn trắng bệch như tờ giấy.

      Thực ra mới sáng sớm tỉnh rồi, nhưng mà giả vờ ngủ say mà thôi. Sau khi xuống dưới lầu, cũng len lén xuống dưới lầu, lại nghe thấy đoạn đối thoại của và Joe, ngờ là tất cả chuyện tối qua là do sắp xếp. tiếp nhận được chuyện này, cho nên nhân cơ hội trốn ra từ cửa sau.

      Hôm nay, kết hôn. . .

      đánh mất trái tim, mất trong sạch, nhưng muốn ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng mất . Mặc dù , nhưng muốn xen vào cuộc hôn nhân của , trở thành người thứ ba khiến người ta phỉ nhổ…

      Những màn hình cực lớn ở bên đường truyền hình trực tiếp trường bổi hôn lễ của , có thể là gây chú ý của toàn thành phố. Nhìn những hình ảnh ra vào có đôi có cặp của bọn họ mấy ngày qua, thậm chí còn có thể tưởng tượng ta, chỉ lát nữa thôi, cười rực rỡ, trao nhẫn cho chị ta, sau đó trong những lời chúc phúc của mọi người, thâm tình ôm hôn chị ta…

      !

      Nghĩ tới đây, nước mắt của thi nhau trào ra, trong lòng nhói đau từng cơn, khiến cho lúc lâu sau mới có thể trở lại bình thường.

      tiếp nhận được! muốn suy nghĩ nữa, lắc đầu mạnh, cố gắng gạt bỏ tất cả những suy nghĩ khiến mình đau khổ ra khỏi đầu.


      Đột nhiên Nhiếp Tử Vũ rời khiến cho Nhiếp Tử Phong bị đả kích nặng nề, chỉ lát sau liền lái xe rời khỏi biệt thự ở bờ biển, về hướng khách sạn ở, luôn tiện điện thoại cho Joe ngăn cản lại.

      Chết tiệt!

      Nhiếp Tử Phong tức giận đến mức gân xanh trán cũng tuôn hết ra, khoé mắt giật giật, đập cái vào tay lái.

      Tất cả đều giống như tính toán của , chỉ có chuyện rời khỏi là nằm trong suy nghĩ của ! khó có thể tưởng tượng, nếu phát trễ chút, có phải lại muốn cách xa ba năm rồi mới gặp lại .

      lúc còn suy nghĩ, chợt có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, thèm dừng xe, trực tiếp mở Bluetooth nhận nghe.

      Vừa mới nhấn nút nhận, còn chưa kịp câu ‘alo’, đầu bên kia lên tiếng rồi.

      “Tử Phong, con ở đây vậy? tới hai canh giờ nữa là hôn lễ bắt đầu rồi, sao bây giờ con vẫn ở bên ngoài, còn mau trở về !” Người chuyện chính là mẹ Nhiếp.

      Nhiếp Tử Phong cau mày, thản nhiên : "Hôn lễ vẫn cử hành bình thường.” Cho dù xuất !

      “Nhà họ Quan qua đây hỏi nhiều lần, hỏi là khi nào con mới tới?”

      "Chờ con bắt được cục cưng của con , rồi tự nhiên con đến.”

      “Cái gì? Tử Phong, cái thằng này mớ cái gì vậy?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ cười tiếng, nhân tiện thêm câu: "Con dẫn người của con về ra mắt ba mẹ.” xong, để ý tới phản ứng của đầu bên kia liền cúp điện thoại.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 125: Cầu hôn ở sân bay
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lúc đó mẹ Nhiếp trừng mắt lên nhìn vào điện thoại báo tín hiệu bận máy, lúc lâu sau mới phản ứng được. Bên tai lại vang lên mấy câu vừa rồi của Nhiếp Tử Phong, nhất thời, đôi mày thanh tú cau lại.

      Nó lại gây ra chuyện gì nữa đây!

      Trong lòng mẹ Nhiếp dâng lên cảm giác bất an, bà ngơ ngẩn đứng ngây người ra đó có chút phản ứng nào, giọng lanh lảnh kèm theo chút lo lắng vang lên ở phía sau lưng của bà.

      “Bác , Tử Phong nghe điện thoại rồi ạ?” Quan Duyệt mặc áo cưới, trang điểm kỹ càng từ trong phòng trang điểm ra, vội vã hỏi thăm: “Thời gian cử hành hôn lễ cũng sắp tới rồi, Tử Phong sắp về tới chưa ạ?”

      Mẹ Nhiếp xoay người, dùng ánh mắt áy náy nhìn vẻ mặt chờ đợi của Quan Duyệt, cổ họng giống như mắc nghẹn: “Nó… Nó về ngay.” xong cố ý nở nụ cười, muốn ta yên lòng.

      "Vậy là tốt rồi." Quan Duyệt gật gật đầu, tảng đá ở trong lòng tạm thời được đặt xuống. lòng chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình nên ta hoàn toàn phát ra ánh mắt của mẹ Nhiếp lên chút khác thường, : “Con còn tưởng Tử Phong nuốt lời rồi chứ.”

      "Làm sao có thể như vậy được." Mẹ Nhiếp khoát khoát tay, giúp cho Nhiếp Tử Phong: "Tử Phong phải là loại người như vậy, huống chi phải gần đây mối quan hệ của các con rất tốt sao? Nó làm sao có thể bỏ mặc con được.”



      "Cũng đúng." xong, Quan Duyệt miệng cong lên nở nụ cười hạnh phúc.

      Mấy ngày nay, Nhiếp Tử Phong ngày càng chiều chuộng ta hơn, thỉnh thoảng ăn nhà hàng xong, dẫn ta mua đồ, dường như muốn chiều chuộng ta tới tận trời luôn.

      “Đươc rồi, con vào trong tiếp đãi mọi người , để mình bác ở ngoài chờ được rồi.”

      “Dạ.” Đưa mắt nhìn mẹ Nhiếp vội vàng rời , lúc này Quan Duyệt mới quay trở lại phòng trang điểm.

      . . .



      Vội vã chạy về khách sạn của mình lấy hành lý chuẩn bị sẵn rồi, sau đó Nhiếp Tử Vũ liền chạy thẳng tới sân bay.

      Sân bay, dòng người trong phòng chờ bắt đầu di chuyển, ngồi ở trong đó, hai tay của Nhiếp Tử Vũ lo lắng ôm ngực của mình, tới thời gian làm thủ tục, trong lòng cầu xin đừng xảy ra chuyện gì.

      Nhưng hình như ông trời nghe thấy lời cầu xin của , ngay lúc lại làm thủ tục, Nhiếp Tử Vũ định cầm túi hành lý vào chỗ kiểm tra an ninh, bàn tay mạnh mẽ giữ cổ tay của lại, vừa ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt tuấn lộ ra biểu tình lo lắng phản chiếu trong đôi mắt đen trắng ràng của .

      …” Nhiếp Tử Vũ thể tin nổi nhìn chiếc trán chảy mồ hôi ròng ròng của , đôi mắt trợn to lên như chuông đồng.

      Sao lại xuất ở đây? Sao biết được mình ở chỗ này? phải bây giờ nên xuất trong buổi hôn lễ sao? Trong nháy mắt vô số vấn đề dâng trào lên giống như sóng biển, khiến cho đầu óc rối tung lên.

      Phóng nhanh vượt ẩu, dọc đường bị ghi biết bao nhiêu hoá đơn phạt, Nhiếp Tử Phong nắm chặt lấy cổ tay của , giống như là chỉ cần buông ra biến mất gặp lại được nữa. kịp thở, dùng sức kéo vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy , bá đạo tuyên bố.

      “Em là của , ngoại trừ ở bên cạnh , chỗ nào em cũng được !” Giọng điệu rất chân thành và kiên quyết.

      Nghe thấy tuyên bố như vậy, sống mũi của Nhiếp Tử Vũ chua xót, viền mắt cũng đỏ ửng lên. cố gắng giãy giụa cơ thể của mình, sa sức tránh ra khỏi lồng ngực của , lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với .

      “Em phải là của !” chính là ! Theo biết tất cả đều do sắp đặt!

      Nhìn viền mắt đỏ ửng lên của , trong lòng Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau xót. bước lên, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại lùi lại phía sau mấy bước, còn ra lệnh cho .

      "Cách xa em ra chút, được phép qua đây!" Nhiếp Tử Vũ hạ quyết tâm, muốn giữ khoảng cách với . Đôi mắt hờ hững nhìn , kiềm chế đau đớn ở trong lòng, đột nhiên căn răng hít hơi sâu, : “Em xin đấy, bỏ qua cho em , được ? Cầu xin đừng gây tổn thương cho em nữa.” Giọng của hươi run run, xem ra tâm trạng rất lo lắng.

      Tròng mắt của Nhiếp Tử Phong vì lời cầu xin này của mà nhất thời trở nên tối sầm, hầu kết trượt lên trượt xuống, lộ ra vẻ thương nhìn , : “ làm em bị tổn thương, Vũ Vũ, tin được ?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười khẽ tiếng, hai hàng nước mắt trào ra từ khoé mắt.

      lấy ánh mắt u oán nhìn biểu tình thương tiếc của , khoé miệng khẽ nở nụ cười như có như .

      Nhìn lại quá khứ, sau khi làm nhiều chuyện như vậy với , làm sao có thể tiếp tục tin tưởng làm bị tổn thương… Nụ cười của Nhiếp Tử Vũ dần dần trở nên đau khổ, lắc đầu cái, lát sau :

      “Em phải rồi, quay về , dâu của còn đợi kìa.” xong, Nhiếp Tử Vũ định xoay người chạy .

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong lại đuổi theo lần nữa, hơn nữa lần này ôm chặt từ phía sau, chặt, mặc kệ cho giãy giụa như thế nào cũng buông ra.

      Tựa đầu vào bả vai của , Nhiếp Tử Phong ghé sát vào bên tai của , dùng thanh chỉ hai người nghe được : “ dâu của ở chỗ này, em bảo quay về đâu?”

      Hơi thở ấm áp phả vào da thịt của , khiến cho cơ thể mẫn cảm của run lên. Trong đầu, tất cả những suy nghĩ bị câu kia của làm cho đơ ra, cũng làm cho ngừng khóc.

      vừa mới gì? dâu của ở chỗ này… Ý của là…

      Lúc Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ, Nhiếp Tử Phong lại buông lỏng ra, sau đó xoay người của lại đối mặt với . Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại liếc mắt thấy thâm tình dưới đáy mắt của .

      Nhìn vẻ mặt trợn mắt há miệng vì dám tin của , đột nhiên Nhiếp Tử Phong quỳ chân xuống dưới đất, nhân tiện móc cái hộp từ trong túi áo vest, chính là món quà trong ngày sinh nhật lấy ra, chiếc nhẫn.

      Nhiếp Tử Vũ hiểu nhìn , bỗng nhiên tim đập liên hồi.

      Cánh môi mỏng cong lên thành hình vòng cung, Nhiếp Tử Phong thâm tình nhìn thẳng vào : “Vũ Vũ, gả cho được ?” xong mở hộp ra.

      Tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ nhìn xuống, khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ từ trong chiếc hộp, chiếc nhẫn long lánh chói mắt, hai mắt trợn to lên, quên cả suy nghĩ.

      "Cái này. . ."

      phải là nằm mơ đấy chứ? lại có thể. . . lại có thể cầu hôn ?

      Nhiếp Tử Vũ cảm thấy bối rối, vì chuyện bất ngờ này.

      Nhiếp Tử Phong biết hành động cầu hôn này của có chút ngoài ý muốn, có chút khác biệt so với dự định cầu hôn lúc đầu của mình, nhưng vì muốn giữ ở lại, chỉ có thể dùng hành động thực tế của mình để làm cho hiểu tình của đối với .

      Thấy mãi chịu lên tiếng trả lời, khỏi mở miệng nhắc lại lần nữa: “ em, Vũ Vũ, em đồng ý gả cho chứ?”

      thâm tình của hấp dẫn ít người dừng lại, chẳng biết từ lúc nào, những người đường vây ở xung quang bọn họ. Bọn họ vì si tình của người đàn ông mà hâm mộ, vì chần chừ của người phụ nữ mà cảm thấy nóng ruột.

      " à, đồng ý lời cầu hôn của ấy !” Có ông già chờ đợi được nửa mở miệng khuyên nhủ.

      "Đúng vậy, đúng vậy, xem bạn trai của si tình biết bao nhiêu, mau chóng đồng ý với ấy .”

      "Ôi ~ hâm mộ, nếu như có người đàn ông như vậy cầu hôn với tôi, tôi đảm bảo là tôi lập tức đồng ý ngay.”

      Trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lời khuyên nhủ và hâm mộ truyền tới từ bốn phương tám hướng. Mọi người cố nán lại chưa chịu làm thủ tục để chờ phản ứng của người phụ nữ.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :