1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 111: Tiểu Tam
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lâm Nhĩ Kỳ mượn cớ rời , Nhiếp Tử Phong cũng làm theo lời Nhiếp Tử Vũ là trở lại xe trước, mà đứng nguyên tại chỗ đợi .

      Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chiếc đồng hồ cao cấp ở tay, thời gian càng trôi qua, đôi mày rậm của Nhiếp Tử Phong càng nhíu chặt hơn, trong lòng càng nôn nóng hơn.

      Cũng mười phút trôi qua rồi, chắc là xảy ra chuyện gì chứ!

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong cũng nhịn được nữa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng nhấn dãy số. Nhưng mà sau lúc nhạc chuông đổ, lại bị chuyển sang hộp thư thoại. Lại gọi lại mấy cuộc, cũng đều bị như vậy.

      "Chết tiệt!" Lại dám nhận điện thoại của ! Nhiếp Tử Phong tức giận đến suýt nữa đập bể tan tành chiếc điện thoại ở trong tay.

      Lo lắng yên khiến cho Nhiếp Tử Phong thể chờ đợi được nữa, liền đứng dậy muốn vào trong tìm. “, chúng ta qua đó tìm xem sao.” với quản gia, nhưng mà sau đó lại nghe thấy tiếng trả lời như mong muốn của quản gia. Dienx dandf Kê quyu dong.

      hiểu nhìn lại, phát quản gia đăng trừng to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình.

      Vẻ mặt Nhiếp Tử Phong kiên nhẫn, nhăn mày lại, lạnh lùng : "Sao ông lại dùng ánh mắt này nhìn tôi, mặt tôi có. . ."

      Nhưng mà vẫn chưa hết câu, bị lời cắt ngang của quản gia làm cho giật mình.

      "Cậu chủ. . . Cậu. . . Cậu có thể đứng lên. . ." Bất chợt nhìn thấy đứng lên rất vững vàng, quản gia còn tưởng rằng mình hoa mắt. Khi ông dùng sức tự nhéo mình cái xong, có cảm giác đau đớn truyền tới, lúc này ông mới phát ra mình nhìn lầm, suýt nữa mừng rơi nước mắt luôn.

      Nhiếp Tử Phong sững sờ ngay tại chỗ. lúc lâu, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía hai chân của mình.

      Thực . . .

      thực có thể đứng lên. . .

      Mừng rỡ xen lẫn kích động tự nhiên nảy sinh, làm cho Nhiếp Tử Phong quên chuyện muốn tìm Nhiếp Tử Vũ.

      Những người qua lại đường nhìn với ánh mắt hiểu, xung quanh vang lên những lời bàn tán ồn ào cũng bị ném ra sau đầu, giờ phút này chỉ có suy nghĩ, đó chính là: đứng lên được, phải người tàn phế!

      Nhưng mà mừng rỡ cũng duy trì được bao lâu, cả người Nhiếp Tử Phong đột nhiên run lên, sau đó cả người lảo đảo muốn ngã ra sau. May mà quản gia nhanh tay nhanh chân chạy lên phía trước đỡ lấy , lần nữa đỡ ngồi lại xe đẩy. Dienx.dandf Kiê, quyu dong.

      "Cậu chủ, cậu sao chứ?" Quản gia lo lắng nhìn hỏi.

      "Tôi sao." Bởi vì này khiến cho Nhiếp Tử Phong vô cùng cao hứng nên tâm trạng rất tốt, đôi mày rậm vốn nhíu chặt đầy vẻ lo lắng trong nháy mắt biến thành hư . dùng tay đấm đấm lên bắp đùi của mình, nhưng mà lại có chút phản ứng nào.

      Nhìn thấy nụ cười của dần biến mất, quản gia vội vã an ủi:

      " liên quan, cậu có thể đứng lên chứng tỏ chân của cậu có thể hồi phục, sau này từ từ tốt lên thôi.”

      "Ừ." Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, dằn lại mất mát vào trong lòng. Chí ít điều này chứng minh được hai chân của tàn phế cả đời!

      Nhìn vẻ mặt trầm mặc của , quản gia thương nên muốn tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, vội vàng lảng sang chuyện khác.

      "Cậu chủ, sao chủ vẫn chưa trở lại vậy nhỉ? Chúng ta có cần phải tìm ấy ?” Ông lại vấn đề đề cập trước đó.

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Phong mới nhớ tới chuyện tìm Nhiếp Tử Vũ. Tầm mắt của rơi chiếc đồng hồ, chân mày tự chủ lại nhíu lại.

      Mười lăm phút đồng hồ! vẫn còn chưa trở lại!

      Giữa lúc Nhiếp Tử Phong định tán thành ý kiến tìm Nhiếp Tử Vũ của quản gia, đột nhiên có giọng sắc bén ở bên cạnh vang lên cắt ngang lời định . điễnn dàn nên quýndon.

      "Con đàn bà dâm đãng, đồ đê tiện, mày dám cướp người đàn ông của tao, để xem hôm nay tao có đánh chết mày !” câu khó nghe vang lên trong đám người ồn ào, Nhiếp Tử Phong thuận thế nhìn qua bên đó, nhìn thấy cảnh đánh ghen.

      Chỉ nhìn thấy người phụ nữ trung niên có thân hình đẫy đà nắm tóc kéo đeo chiếc túi có mái tóc ngắn mặc chiếc váy màu đen quá mông, vừa kéo vừa ngừng mắng chửi, đương nhiên xinh đẹp kia cũng cam chịu tỏ ra yếu thế, nhéo vào bên hông mỡ thịt của người phụ nữ kia, cố gắng giãy ra.

      Mà đứn ở bên cạnh đám người vây xem đó, có người đàn ông đầu hói, bụng bia lớn, đeo vàng đeo bạc người, toàn thân tản ra hơi thở của người đàn ông có tiền, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người phụ nữ đánh nhau, biết phải làm sao, thỉnh thoảng ông ta bước lên khuyên can, nhưng cuối cùng lại nhận được dạy bảo của người phụ nữ trung niên kia.

      Nhìn thấy như vậy, quản gia bất đắc dĩ thở dài : “Lại là vợ chính thức đánh ghen với tiểu tam.”

      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, quay đầu lại: "Ông biết?"

      "Ừ, loại chuyện như thế này, ti vi chiếu nhiều rồi.” Quản gia khẽ gật gật đầu, lơ đãng. “Cậu chủ, chuyện này liên quan tới chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng tìm chủ .”

      "Ừ." Nhiếp Tử Phong gật gật đầu rồi thu hồi tầm mắt.

      Giữa lúc quản gia muốn đẩy Nhiếp Tử Phong rời khỏi, người phụ nữ xinh đẹp từ đầu tới cuối vẫn đưa lưng về phía quay đầu lại, mà đứng lúc đó Nhiếp Tử Phong nhìn sang lần thứ hai.

      Lúc bốn mắt nhìn nhau, nhất thời vẻ mặt của đông cứng lại!

      "Dừng!"



      Diễnnliqd. Đột nhiên Nhiếp Tử Phong mở miệng bảo dừng lại, điều này khiến cho quản gia nhất thời ngẩn người ra. dàn nên quýndon

      "Cậu chủ. . ." Ông hiểu muốn hỏi xảy ra chuyện gì, lời vẫn chưa kịp hỏi, bị lời lắp bắp của Nhiếp Tử Phong cắt đứt.

      Ông thấy Nhiếp Tử Phong khẽ nhếch miệng, tầm mắt ngưng trệ ở màn vừa rồi, đôi môi run rẩy đôi môi: "Vũ Vũ. . . Đó là Vũ Vũ. . ."

      chủ? Chỗ nào chứ?

      Quản gia nhìn theo tầm mắt của , nhưng tìm lúc lâu cũng thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ bóng dáng. Thế nên nhịn được hỏi lại: "Cậu chủ, chủ ở chỗ nào vậy?"

      "Ở đó, người phụ nữ bị đánh kia . . là Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong bị hoảng sợ tới mức được câu hoàn chỉnh.

      "Cái gì! ?" Quản gia bị lời của làm cho hoảng sợ, lần nữa dời ánh mắt của ông tới đo, ông : “Cậu chủ, chắc là cậu nhìn nhầm rồi? Người kia làm sao lại có thể… Trời ạ! Đúng chủ!” Trong lúc những lời này, ánh mắt của quản gia cũng trừng lớn lên.

      Ngoại trừ quần áo bên ngoài, và gương mặt trang điểm đậm, mỗi góc cạnh của gương mặt đều vô cùng tinh xảo, phải Nhiếp Tử Vũ còn ai vào đó!

      "Cậu chủ. . ." Tại sao lại có thể như vậy, quản gia nên lời rồi.

      Nhiếp Tử Phong rất nhanh phản ứng kịp, mà câu đầu tiên chính là: “Đẩy tôi qua bên đó.”

      Nghe vậy, quản gia cũng bất chấp mọi việc, đẩy về hướng bên kia.

      . . .



      Da đầu đau như bị xé rách ra, khiến cho ta đau đớn tới mức sắp còn cảm giác nữa. Taoo do leê quíy dđono.

      Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, khiến cho khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ phẫn nộ, người phụ nữ rất trẻ, , nên , hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông từng đồng ý cưng chiều thương ta nhất, thế nhưng lúc này chỉ đứng ở bên nhìn ta bị người ta đánh, vẻ mặt vô cùng thất vọng và đau khổ.

      ra, lúc ở giường thề non hẹn biển, chỉ là lừa gạt mà thôi.

      Nghĩ tới đây, có đôi môi đỏ tươi nở ra nụ cười cay đắng, giây sau, đôi mắt lại khôi phục lại lạnh lẽo như băng.

      "Con đàn bà thối tha, tao mày đó con tiểu tam kia! Mày là loại tiểu tam, lại hạ tiền! Dám cướp người đàn ông với tao, tao thấy là mày chán sống rồi! Hôm nay bà đây xé quần áo của mày ra cho thiên hạ nhìn, bà đây gọi là XXX nữa.”
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 112: Tương kế tựu kế
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Người đàn bà thối tha, tao mày đó con tiểu tam kia! Mày là loại tiểu tam, loại hạ tiện! Dám cướp người đàn ông với tao, tao thấy là mày chán sống rồi! Hôm nay bà đây xé quần áo của mày ra cho thiên hạ nhìn, bà đây gọi là XXX nữa.”

      Người phụ nữ trung niên vừa xong, kéo hai tay của về phía bà ta, rồi bắt đầu ra sức xé quần áo người của .

      Thấy thế, những người vây xem ở xung quanh ồn ào hít hơi, nhưng ai bước lên ngăn cản người phụ nữ trung niên hung ác kia, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng đứng xem kịch vui. Ngay cả người đàn ông khiến cho hai người phụ nữ gây náo loạn ở sân bay cũng tự chủ mà lui ra xa, giữ khoảng cách, sợ mình bị vạ lây. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Nghe bà ta thề độc như vậy, trong nháy mắt sắc mặt của liền thay đổi. ta ra sức túm chặt lấy quần áo của mình, cho bà ta thực được, nhưng mà thân hình bé của phải là đối thủ của người phụ nữ trung niên, chỉ lát sau chiếc áo của bị kéo lên khuỷu tay.

      “Tao muốn mọi người nhìn thấy ràng cái cơ thể dơ bẩn của mày, để tao xem sau này mày dám ra ngoài quyến rũ đàn ông nữa ! Loại đàn bà đê tiện, dám tranh giành đàn ông với tao, tao khiến mày chịu nổi!”

      Đáy mắt của người phụ nữ trung niên chợt loé lên thâm độc, rồi chỉ nghe thấy “Xoẹt——!' tiếng, chiếc áo của bị bà ta xé thành hai mảnh.

      Xung quanh có những tiếng chỉ trỏ khiến cho đỏ mặt lên, nhưng mà ta quật cường chịu rơi nước mắt, chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên, cạnh khoé : “ quản được chồng của mình là do bà có bản lĩnh, có phẩm hạnh lại còn ra đây gây chuyện xấu hổ như vậy! Theo tôi thấy, bà nên đâm đầu vào đâu chết luôn cho rồi!” xong, ta lấy hai nửa chiếc áo quấn quanh, hất hàm nhìn bà ta với ánh mắt kiêu ngạo.

      "A! Mày còn dám mắng tao! Được, hôm nay tao lột sạch mày, tao làm con mày!” Người phụ nữ trung niên thở gấp, lúc tay chân muốn đụng vào chiếc váy ngắn của , đột nhiên có tiếng quát truyền tới.

      "Dừng tay!"

      giọng lạnh lùng và tức giận, lạnh lẽo tới mức có chút nhiệt độ nào. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Tất cả mọi người đều nhìn lại theo tiếng đó, sau khi nhìn thấy ngây ngẩn cả người.

      . . .

      Đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong xuyên thấu qua chiếc kính râm, vô cùng tức giận, nhất là khi nhìn thấy chiếc áo của bị lột ra lộ nội y kêu gợi màu đen ở bên trong, nhất thời ánh mắt của khó coi tới cực điểm.

      nhanh chóng cởi chiếc áo khoác Armani người mình ra, sau đó ném về phía sau cho quản gia, quản gia lập tức hiểu ý cầm áo khoác lên khoác vào vai của , đồng thời cũng kéo về bên này.

      chủ, sao chứ?”

      Lời lo lắng của quản gia vang lên, khiến cho Lạc Thuần kinh ngạc vì xuất của bọn họ lại càng kinh ngạc hơn.

      chủ?

      ta nhíu mày nhìn về phía Nhiếp Tử Phong ngồi xe lăn, nhìn đánh giá lượt từ xuống dưới.

      Mái tóc đen rũ xuống, chiếc kính râm che hết hơn nửa khuôn mặt, mặc dù nhìn thấy mặt của , nhưng theo trực giác của ta, người đàn ông này nhất định nhìn rất đẹp trai. Mặc dù mặc áo sơ mi màu đen và quần tây tối màu, nhưng dưới toàn thân đều là những hàng hiệu đẳng cấp, vừa nhìn là biết có giá xa xỉ rồi!

      Chỉ tiếc điều, lại là người tàn phế. . .

      Nghĩ tới đây, trong nháy mắt dưới đáy mắt của Lạc Thuần thoáng thở dài cái.

      Mà đồng thời trong lúc ta đánh giá , Nhiếp Tử Phong cũng đánh giá ta.

      ấy thay quần áo khi nào?

      Đôi mắt như chum ưng của nhìn chằm chằm vào chiếc áo bị xé rách, và chiếc váy ngắn chỉ che được cái mông của , ánh mắt của Nhiếp Tử Phong càng tối lại, vẻ mặt càng sa sầm. Giữa lúc muốn mở miệng để chất vấn xảy ra chuyện gì, người phụ nữ trung niên phản ứng kịp, bắt đầu vùng lên:

      “À, ra mày còn có cả gian phu nữa sao! Đồ đê tiện! Mày đúng là biết xấu hổ!” Chửi kia xong, người phụ nữ lại quay đầu lại xông tới bên cạnh của người đàn ông quát: “Câu nhìn chút, đây là tình nhân bé của cậu! Mới xuống khỏi giường của cậu, trèo lên giường của người đàn ông khác tốt hơn! ngờ là người tàn phế! XXX, đúng là của cậu!”

      Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời trở nên lạnh lẽo, quản gia ở bên cạnh vội vã mở miệng ngăn lại.

      "Chú ý lời của bà!"

      còn đỡ, vừa xong người phụ nữ trung niên càng cao giọng. “Thế nào? Tôi thế nào? Đồ đê tiện này…”

      "Còn dám chửi bới ấy câu nữa, tôi kiện bà, bà có tin !” Nhiếp Tử Phong ngoan độc tuyên bố.

      Vừa dứt lời, nhất thời bốn phía đều im re.

      Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là người phụ nữ, bị uy hiếp trước mặt của mọi người khiến bà ta mất mặt chịu được, thế nên bà ta kiêu ngạo chỉ tay vào mũi của Nhiếp Tử Phong, khiêu khích : "Cậu có biết tôi là ai hay ! Cậu dám kiện tôi, có tin tôi . . ." Đột nhiên lời của người phụ nữ trở nên im bặt, nhìn lại, chỉ thấy trong đôi mắt của bà ta phản chiếu ra tấm danh thiếp mạ vàng. điễnn dàn nên quýndon.

      Tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Phong.

      Nhìn thấy những chữ ở danh thiếp, chỉ có người phụ nữ này bối rối, mà hầu như tất cả mọi người ở đây đều bối rối. Đều mở to mắt ra với ánh mắt tin tưởng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Phong ngồi trong xe đẩy, nhưng toàn thân lại toả ra khí thế vương giả!

      thể ngờ được người đàn ông tàn phế này lại là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nhiếp Phong, ở bên cạnh, vẻ mặt của Thuần Lạc cũng có chút biến hoá.

      "Tôi chờ bà!" Hung hăng quăng ra câu như vậy, rồi Nhiếp Tử Phong lập tức ném danh thiếp cho quản gia, quản gia lập tức nhét vào trong tay của người phụ nữ.

      Sau khi xong việc, thèm quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhiếp Tử Phong bảo quản gia đẩy xa ra. Mà được nửa, Nhiếp Tử Phong quay đầu lại nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ vẫn đứng yên bất động tại chỗ, nên nhịn được quát lớn lên.

      “Em còn đứng đó làm gì nữa, còn mau qua đây nhanh lên!”

      Nghe vậy, Lạc Thuần mới phản ứng kịp, vội vàng theo.



      theo Nhiếp Tử Phong ra khỏi đại sảnh của sân bay, cuối cùng tới khu vực bãi giữ xe ở gần đó. Sau khi đươc tài xế và quản gia đỡ lên chiếc xe Rolls-Royce, Nhiếp Tử Phong hung dữ trừng mắt nhìn, Lạc Thuần cũng ngồi lên xe theo, đột nhiên cầm cổ tay , lạnh nhạt . điễnn dàn nên quýndon.

      "Em xảy ra chuyện gì vậy? phải với là muốn làm chút việc sao? Chẳng lẽ đó là chút việc của em? Còn nữa quần áo này của em là sao? Thay lúc nào, còn cả cái gương mặt này nữa!”

      Nhìn vẻ mặt cứng ngắc hơi giật mình nhìn mình, quả là Nhiếp Tử Phong muốn tức điên lên rồi. Cùng lắm chỉ mười lăm phút đồng hồ thay đổi quần áo, lại còn là người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

      Nghe vậy, Lạc Thuần hiểu.

      ra là ta nhận nhầm người, đây cũng lên lý do vì sao ta rat ay cứu giúp mình. ra là nhận nhầm mình thành người quen của ta!

      Đột nhiên, dưới đáy mắt trừng to lên của ta thoáng qua chút gian xảo, cũng vạch trần nhầm lẫn của , trái lại tương kế tựu kế bày ra bộ mặt lã chã chực khóc, nhào vào trong lòng của Nhiếp Tử Phong.

      “Hu hu…Em cũng làm gì bọn họ, em quen biết bọn họ…” ta vội vàng phủi sạch quan hệ. Vừa vừa ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của . Khi thấy hơi thả lỏng chân mày, ta lại càng cố sức khóc lớn hơn.

      khóc khiến cho tức giận dưới đáy lòng của Nhiếp Tử Phong biến mất trong nháy mắt, chỉ lát sau chỉ còn lại đau lòng.

      "Được rồi, đừng khóc. . ." Nhiếp Tử Phong vỗ lưng của an ủi, cũng quên những vấn đề trước đó. “ chung, sau này muốn đâu nhớ cho biết, có biết ? Đừng để phải lo lắng cho em.”

      “Vâng.” Lạc Thuần ở trong lòng gật gật đầum khoé miệng khẽ cong lên cười trộm.

      Xem ra, người đàn ông này rất dễ lừa gạt.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 113: Người giống nhau
      Editor: Táo đỏ phố núi

      đường trở về nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong cũng nghi ngờ gì. Chỉ thỉnh thoảng hỏi bộ quần áo này là thế nào, Lạc Thuần dối ba câu rồi lại khóc như trước đó, cho đến khi Nhiếp Tử Phong đau lòng chịu được nhắc lại chuyện này nữa.

      Nhà họ Nhiếp ——

      Lúc quản gia sắp đẩy Nhiếp Tử Phong vào phòng ngủ, Nhiếp Tử Phong quay đầu lại, với Lạc Thuần: "Trước tiên em hãy về phòng thay quần áo .”

      "Được." Nghe thấy thả mình , Lạc Thuần vội vã xoay người về về hướng bên cạnh. điễnn dàn nên quýndon.

      "Chờ chút!" Đột nhiên Nhiếp Tử Phong gọi lại.

      "Còn có chuyện gì sao?" Lạc Thuần mở to đôi mắt vô tội nhìn , vẻ mặt có chút hốt hoảng. Chẳng lẽ, ta phát ra cái gì. . .

      Nhiếp Tử Phong lạnh lùng dùng hàm dưới chỉ chỉ về căn phòng đối diện với phòng của mình, : “Phòng của em ở trong này, em về bên đó làm gì! ?”

      Nghe vậy, tim của Lạc Thuần nhất thời thót lên tận cổ họng, ấp úng lúc lâu cũng ra được câu: "Em. . ."

      "Bỏ ." Nhiếp Tử Phong khoát tay áo, đột nhiên thay bằng vẻ mặt thần thần bí bí, sau đó cười : " lát nữa thay quần áo xong cứ tới đây biết ? tin vui muốn cho em biết.”

      ". . . Vâng." Dưới ánh mắt mỉm cười của , Lạc Thuần gật gật đầu. Mãi cho tới khi được đẩy vào phòng ngủ của mình, ta mới lại căn phòng mà Nhiếp Tử Phong chỉ, đẩy cửa ra.

      Vừa mở cửa ra, Lạc Thuần bị trang trí bên trong làm cho loá mắt.

      Căn phòng được trang trí theo phong cách địa trung hải, bên dưới chùm đèn thuỷ tinh rất lớn, là bức tường màu tím nhạt vô cùng lãng mạn, chăn gối nệm đều có màu trắng được thêu hoa cỏ. ta chậm rãi đóng cửa lại, miệng ta há hốc ra lúc lâu sau vẫn khép lại được.

      Đây là căn phòng mà ta có mơ cả đời cũng có được…

      lát sau, Lạc Thuần thu lại vẻ mặt của mình. ta dùng ánh mắt hâm mộ nhìn lượt khắp căn phòng, sau đó mới mở tủ quần áo ra, nhưng nghĩ đó là môt phòng riêng chỉ chứa quần áo. Ngoại trừ những trang sức ở bên ngoài, sáu tầng thuỷ tinh đều để những đôi giày dép, hơn nữa ngăn khác ở tủ còn chứa đầy những đồ trang sức óng ánh, lộng lẫy rất chói mắt.

      Lạc Thuần tiện tay lấy bộ quần áo ở giá, vừa nhìn thấy nhãn mác vẫn chưa được xé, mà số tiền ghi ở đó cũng khiến ta trừng lớn hai mắt lên.

      " bộ quần áo bất kỳ cũng bằng nửa năm tiền lương của mình, người phụ nữ này quá xa xỉ!” xong, ta đỏ mắt.

      khỏi bắt đầu ghen tị với mà Nhiếp Tử Phong nhận nhầm là mình.

      Lúc nghĩ ngời, tiếng chuông điện thoại truyền tới cắt ngang suy nghĩ của ta, vị hoảng sợ mà bộ quần áo ở trong tay bị rơi xuống thảm. Cũng sợ người khác nghe thấy, ta vội vã lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi ra, vừa nhìn lên màn hình hiển thị dãy số, vẻ mặt ta nhất thời trầm xuống.

      “A lô, có chuyện gì sao?” Trong lòng ta tình nguyện bấm nút nhận cuộc gọi, vừa về phía để đồ trang sức khiến người ta loá mắt kia, ngón tay lướt lướt qua. điễnn dàn nên quýndon.

      biết đầu bên kia điện thoại gì đó. Chỉ thấy ta vốn yên lặng lắng nghe nhưng đáy mắt lại lên vẻ vô cùng chán ghét, sau đó hét lên về phía đối diện: “Em biết rồi!” Sau đó liền cúp ngang điện thoại.

      Lạc Thuần cúi người xuống vội vã nhặt bộ quần áo ở dưới đất lên, nhưng mà cũng xoay người thay luôn, mà chọn mấy món trang sức nehst vào trong túi của mình. Dù sao người này có nhiều tiền như vậy, có lấy chút cũng có vấn đề gì.

      Chỗ này thể ở lại nữa rồi! Lạc Thuần đương nhiên ngu ngốc tới mức thay quần áo xong sang phòng của Nhiếp Tử Phong, lấy đồ trang sức xong ta muốn trốn ra ngoài, khuỷu tay cẩn thận đụng vào cái kệ bên cạnh, thấy dưới chân vang lên tiếng “loảng xoảng”, đồ đạc rơi hết xuống đất.

      " là!"

      Lạc Thuần oán trách câu, khom lưng xuống nhặt lên, vừa nhìn mới phát ra đó là khung ảnh.

      Có lẽ là do hiếu kỳ chủ nhân của căn phòng này, thế nên ta tò mò ngửa lên xem. Nhưng khi ta nhìn người trong hình xong, đôi mắt trợn to lên như chuông đồng.

      Trời đất, đời này lại có người giống nhau như vậy sao!

      Nhìn thiếu nữ mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa trong hình, thiếu chút nữa Lạc Thuần quên cả hô hấp. Ánh mắt run run dừng lại tấm hình đó lúc lâu, lúc này ta mới phản ứng được.

      Bởi vì trong tấm ảnh, thiếu nữ kia cực kỳ giống , mỗi góc cạnh đều giống như từ khuôn đúc ra vậy, cũng khó trách tại sao Nhiếp Tử Phong nhận nhầm ta. Dienx , dandf Kê quyu dong.

      Trong lòng Lạc Thuần cả kinh, cũng đúng vào lúc này, bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.

      " chủ, thay quần áo xong chưa ạ? Cậu chủ người qua bên đó.”

      Ngoài cửa, thấy trả lời, quản gia lại gõ gõ cửa tiếp: “ chủ?”

      "Ông bảo ấy chờ chút, tôi qua ngay lập tức!”

      “Được.” xong còn tiếng động gì nữa.

      Lặng lẽ cầm khung hình đặt lại chỗ cũ, Lạc Thuần hít hơi sâu, sau đó mới ra khỏi phòng thay đồ. ta cố lấy dũng khí mở cửa ngó ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy hành lang vắng vẻ có ai, ta vội vã chạy ra ngoài quay đầu lại.

      . . .



      Hoàng hôn hạ màn che xuống, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới chậm chạp trở lại nhà họ Nhiếp.

      Lúc lên lầu, chân mày của Nhiếp Tử Vũ nhíu chặt lại, trong đầu toàn ra khuôn mặt đầy nước mắt nhưng rất kiên cường. Buổi trưa nay lúc ở sân bay, lúc vừa quay đầu lại ngẫu nhiên lại nhìn thấy bạn thân của mình là Triệu An Nhã bị người đàn ông kéo . Bởi vì lo lắng nên bỏ Nhiếp Tử Phong lại để đuổi theo. Nhân dịp Triệu An Nhã mượn cớ toilet, liền chạy theo, đường điện thoại di động bị rớt, nhưng mà bạn tốt lại chỉ khóc ngừng mà chịu gì, đành phải vỗ về an ủi bạn, đây cũng là lý do vì sao lại về trễ.

      "Haizz. . ." Nhiếp Tử Vũ thở dài tiếng từ trong miệng ra, lắc lắc đầu muốn đem những suy nghĩ hỗn loạn để sang bên. Ngay lúc định mở cửa phòng vào, cửa phòng ở bên cạnh đột nhiên mở ra.

      " đâu?"

      cần đoán, người dùng giọng điệu lạnh lùng như thế để hỏi, dưới nhà họ Nhiếp chỉ có người.

      "Làm chút chuyện." Nhiếp Tử Vũ xoay người lại, dăm ba câu muốn gạt qua bên. "Quản gia có đưa bữa tối lên cho chưa?”

      " đâu?" Nhiếp Tử Phong quan tâm câu hỏi của . đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào , giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của : “Vì sao nghe điện thoại của ? Em thực vội tới mức có thời gian nhận điện thoại sao!” Dienxdandf Kê quyu dong.

      Nghe thấy bắt đầu tra hỏi nguyên nhân, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đau đầu.

      Bàn tay xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, buồn bã : “Em muốn cãi nhau với , vì để tránh phiền phức đừng hỏi gì nữa.” mệt mỏi quá, thực là mệt muốn chết rồi!

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong gì.

      Nhiếp Tử Vũ đương nhiên cho là thực buông tha cho như vậy, cho nên dời tầm mắt qua nhìn người , thấy vẻ mặt sa sầm của .

      Quả nhiên. . .

      Ở trong lòng đếm ngược mấy giây, rồi lời sẵng giọng của Nhiếp Tử truyền đến.

      "Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc em xem lời của là cái gì! Gió thoảng bên tai sao? ! phải là trước là em qua phòng , cho em biết chuyện sao? Vì sao em nghe lời!"
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 114: Kết hôn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đối với phẫn nộ của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt cái, sau đó chờ mắng xong rồi mới mở miệng.

      "Xong chưa?"

      "Cái gì?"

      "Em mắng xong chưa?" Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng hỏi, xoa xoa huyệt thái dương đau của mình. "Em mệt chết , mắng xong rồi em muốn nghỉ ngơi. Nếu như vẫn chưa mắng đủ để dành ngày mai lại mắng tiếp, có được ?” Ở cùng với Triệu An Nhã ngày, lại vì nghi ngờ hành vi kỳ lạ của ấy ngày, khiến cho Nhiếp Tử Vũ mệt tới mức chịu nổi. theo nhưng lại biết được gì, tự hỏi sao lại mệt như vậy.

      "Em đây là. . ." Lời của Nhiếp Tử Phong liền im bặt lại, bởi vì Nhiếp Tử Vũ vừa cúi người xuống hôn lên gò má của cái. Khi vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng bỏ lại câu: "Ngủ ngon." Sau đó mất.

      lát sau. Dienx dandf Kê quyu dong.

      Nhiếp Tử Phong sờ lên chỗ bị hôn qua, bực mình nhìn cửa phòng đóng chặt lại của , lẩm bẩm : "Muốn hôn cũng nên hôn lên môi chứ. . ."

      Mặc dù như vậy, nhưng mà vẫn bỏ qua cho .

      . . .

      đêm ngon giấc, ngày hôm sau Nhiếp Tử Phong mới nhớ tới vẫn còn chưa cho Vũ Vũ biết chuyện có thể tự đứng lên. Cho nên nhanh chóng rửa mặt, chải đầu rồi lập tức bảo giúp việc gọi Nhiếp Tử Vũ lên, kết quả là cằn nhằn nữ giúp việc lúc lâu, nhưng lại dẫn người muốn thấy tới.

      "Chết tiệt, lại chạy đâu rồi!" Nhiếp Tử Phong khẽ rủa tiếng, trong lòng thầm thề: chờ khi nào trở về nhất định phải trang bị cái thiết bị định vị người của , như vậy suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều có thể biết ở đâu!



      Sau khi ăn cơm xong, Nhiếp Tử Phong bị đẩy vào trong thư phòng. Bởi vì liên quan tới vết thương ở chân, cho nên mọi công việc trong tập đoàn Nhiếp Phong đều giao cho ba Nhiếp, nhưng mà sau khi tình hình của ổn định lại, lại muốn tiếp tục công việc.

      Thay đổi hoàn cảnh làm việc, tốc độ Nhiếp Tử Phong xử lý công việc cũng nhanh hơn trước rất nhiều. Bởi vì hơn nửa thời gian phải làm vật lý trị liệu phục hồi chức năng, vì vậy nên có số chuyện tuyệt đối dây dưa kéo dài, cho nên có lúc rất vô tình chút mềm lòng!

      Ký xong phần tài liệu, giữa lúc Nhiếp Tử Phong muốn xem phần tài liệu còn lại, có tiếng gõ cửa cắt ngang . Dienx dandf Kê quyu dong.

      "Mời vào."

      Cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân lộc cộc vang lên.

      Tưởng là nữ giúp việc bưng cà phê vào cho mình, ngẩng đầu lên khẽ : "Đặt cà phê lên bàn, có thể được rồi.”

      Nhưng mà đợi lúc lâu, đối phương vẫn chậm chạp có phản ứng gì.

      nghe thấy lời của tôi sao? Tôi đặt cà phê xuống, có thể…”

      Nhưng mà chờ hết câu, giọng trong trẻo vang lên cắt ngang lời của . “Tử Phong, là em.”

      Giọng quen thuộc lọt vào tai, trong nháy mắt trước mặt của Nhiếp Tử Phong hé lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. thả bút ký tên xuống kêu “cạch” tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới tới.

      “Là ?” Vẻ mặt lạnh nhạt của tràn ra, hơi nhíu mày lại, khoé miệng nở ra nụ cười khiến người ta khó suy đoán được: “Tôi nghĩ biến mất khỏi cái thế giới này rồi chứ, tới đây làm gì?”

      Nghe vậy, vẻ mặt của Quan Duyệt sửng sốt, giây sau lộ ra biểu tình uất ức, dùng ánh mắt khổ sở đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong .

      " trách em lâu như vậy mà tới thăm sao?" ta cắn môi, đáy mắt ngân ngấn nước mắt. " phải em muốn tới thăm , là do nhiều việc quá, bận quá sắp xếp được, cho nên. . ."

      “Bận tới mức thời gian gọi cuộc điện thoại cũng có?” Nhiếp Tử Phong khẽ châm chọc , vạch trần ta: “Tôi còn tưởng sau khi biết tôi bị tàn phế, sợ tôi nhờ vả , cho nên mới tới.”

      Nhưng mà có chút ta sai! ta bận rộn nhiều việc.

      ta nên bận rộn mới đúng! Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.

      Dù sao trong khoảng thời gian này ở đằng sau làm nhiều việc mờ ám với các xí nghiệp của Quan Thị như vậy, cũng nên có chút hiệu quả mới đúng chứ!

      Mà vào lúc này ta tới tìm đến , chắc là nội bộ rất loạn rồi!

      “Em…” Khí thế bức người của bất giác khiến cho Quan Duyệt có chút phẫn nộ, vẻ mặt cũng thay đổi. Nhưng nghĩ tới tình trạng nay của công ty nhà mình, ta chỉ có thể tự mình nhịn xuống. tự nhủ ở trong lòng: dù cho có tàn phế, nhưng tiền tài và địa vị của đủ để bù đắp khuyết điểm này rồi!

      " hận em như vậy sao? Được rồi, muốn nhìn thấy em, em đây. . ." xong, lau giọt nước mắt rơi ở khoé mắt, xoay người muốn khỏi.

      "Chờ chút!".

      Cười chế giễu. Thấy ta muốn rời khỏi, Nhiếp Tủ Phong lập tức muốn ngăn cản ta.

      Đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong khẽ sáng lên tia gian xảo, khớ miệng khẽ cong cong lên thành hình vòng cung, mắt nheo lại.

      Nếu cứ để cho ta như vậy lợi cho ta quá rồi, cho nên cái bẫy mà thiết kế trước đó phải quá uổng phí rồi sao? !

      Vì thế cho dù trong lòng vô cùng chán ghét ta nữa, cũng cố gắng nhẫn nhịn lại. "Đừng , chỉ giỡn với em chút thôi mà.”

      Nghe vậy, Quan Duyệt hơi sững sờ. ta chậm rãi xoay người, đôi mắt mang theo nước mắt rưng rưng nhìn ánh mắt dịu dàng kia của Nhiếp Tử Phong xong, ta lập tức nín khóc mỉm cười. Dien_dan l3_quy1don^.

      "Tử Phong, làm em sợ muốn chết!" ta tới bên cạnh , lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

      Kìm nén lại oán hận, bàn tay của Nhiếp Tử Phong xoa xoa khuôn mặt trang điểm kỹ càng của ta, dịu dàng : “ biết em bận rộn nhiều việc, hơn nữa, rất thích người phụ nữ mạnh mẽ như em!”

      Vừa nghe xong, lần thứ hai Quan Duyệt ngây người ra. lúc lâu, ta lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngồi chồm hỗm ở trước mặt của Nhiếp Tử Phong, ngẩng đầu thâm tình nhìn : "Tử Phong. . . mới vừa cái gì? . . ."

      Quan Duyệt cho là mình nghe nhầm, mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong hôn cái lên trán của ta, sau đó dùng giọng cực kỳ nhàng dịu dàng với ta.

      "Ngốc ạ, em nghe nhầm, em. Hơn nữa, còn ngừng em, còn muốn. . ." đến đây, Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười tươi tắn với vẻ mặt thần bí, dưới ánh mắt chờ mong của ta ra mấy chữ: “Kết hôn với em!”

      "Kết hôn? !" Quan Duyệt lặp lại lời của , ta thể tin được có thể ra mấy chữ “Kết hôn với em” êm tai như vậy. Nhất thời sững người tại chỗ biết phải làm sao. Dien_danl3_quy1don^.

      ta muốn kết hôn cùng với , hơn nữa còn muốn tới mức phát điên lên, nhưng đó là trước khi chân của chưa bị tàn phế. Mà bây giờ chân của bị tàn phế rồi, muốn ta phải chăm sóc cho , chuyện này… ta bắt đầu do dự.

      “Ừ.” Nhiếp Tử Phong ngắt chóp mũi của ta, cười : “Chúng ta cũng đính hôn, em kết hôn với em kết hôn với ai? !” Nhiếp Tử Phong vừa , vừa chú ý tới biến hoá khuôn mặt của ta, sau khi nhìn thấy giãy giụa trong ánh mắt của ta, ý cười khoé miệng của tràn ra cả khuôn mặt.

      Người phụ nữ biết sống chết, dám lấy ra để đùa giỡn xoay vòng như vậy, vậy đừng trách huỷ diệt ta cách triệt để! Dám động tới người phụ nữ của Nhiếp Tử Phong ! khiến cho ta máu phải trả bằng máu! Nhiếp Tử Phong hung ác thề ở trong lòng.

      “Chuyện này…”

      “Sao vậy? Em muốn kết hôn với ? Có phải là bởi vì chân của …” Nhiếp Tử Phong vừa vừa nhìn về phía hai chân của mình, cười : “Em yên tâm, chân của chỉ tạm thời lại được thôi, chỉ cần kiên trì ngày nào đó tốt lên, hơn nữa… Cho dù có bị phế đảm bảo “tính phúc” cả đời cho em, trước tiên, em có muốn thử chút ?” sâu xa.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 115: Tâm tư của
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lời ám chỉ ràng của Nhiếp Tử Phong khiến cho Quan Duyệt ngẩn ra, nụ cười tươi rói đọng khóe môi. ta nhìn ánh mắt lộ ra vẻ ái muội của , trong lòng bối rối.

      phải gả cho người đàn ông này sao?

      Mặc dù , nhưng lại càng chính bản thân mình. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều sĩ diện, sao có thể vì lợi ích mà lại gả cho người đàn ông tàn phế!

      Nhưng. . .

      Nhớ tới vừa rồi mới lời thề son sắt kia, khiến cho bản năng chống cự của Quan Duyệt có chút xao động.

      Theo như lời có khả năng phục hồi lại, chỉ cần kiên trì phục hồi chức năng có khả năng khôi phục, kể từ đó, phải là đạt được ước nguyện của mình sao? ta tự an ủi ở trong lòng như vậy, nụ cười cũng dần dần thả lỏng. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      “Sao có thể như vậy được? Em như vậy làm sao có thể kết hôn với được chứ.” Quan Duyệt gắt giọng, hai cánh tay khéo léo quấn lên cổ của Nhiếp Tử Phong, dùng ánh mắt thâm tình nhìn , những lời dối trá: "Cho dù chân của vĩnh viễn tốt lên chăng nữa, em cũng vì vậy mà vứt bỏ . tin, có thể cảm nhận trái tim em. . ."

      Đôi môi đỏ mọng chu lên, ta cầm lấy bàn tay của đặt lên lồng ngực của mình, muốn cảm nhận nó.

      "Ồ." Nhiếp Tử Phong khẽ kêu lên tiếng, im lặng rút tay về: “Vậy là tốt rồi.” Nhìn ta mắc câu, trong lòng của Nhiếp Tử Phong cũng thoải mái ít.

      Thấy cười, Quan Duyệt cho là tin lời của mình, thế là khỏi kéo cúi đầu xuống, dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên.

      Đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong lên ghét bỏ dễ phát , ngồi thẳng người lên, theo bản năng đầu khẽ nghiêng qua bên tránh thoát khỏi nụ hôn của ta. nhàng kéo cánh tay của ta từ cổ mình xuống, hắng giọng . Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      "Ngày kết hôn em có muốn thay đổi ?"

      " cần." ngờ được, Quan Duyệt lại có thể lắc lắc đầu. Khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhiếp Tử Phong, lúc này ta mới ý thức được mình có chút bồn chồn lo lắng. "Ý em , thời gian cũng được thông báo rồi, giới truyền thông cũng biết, cho nên chúng ta cũng cần thay đổi nữa." Ngoài miệng giải thích như thế, nhưng mà trong lòng lại nghĩ tới nguyên nhân khác.

      "Phải ? cũng thể chờ đợi được muốn kết hôn với em ngay." Nhiếp Tử Phong cười quỷ dị nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng lạnh lẽo, nhưng ngoài miệng vẫn câu như vậy.

      Bởi vì những lời này của , nhất thời Quan Duyệt như mở cờ trong bụng, nở nụ cười tươi từ khóe miệng lan ra tới khóe mắt. Mặc dù hôm nay biểu của Nhiếp Tử Phong đối xử với mình rất khác thường, nhưng mà cũng cho là hành động như vậy là do cái chân tàn tật của gây nên, vì sợ có người nào gả cho , vì thế thể chờ đợi được mới gấp gáp cầu mình như vậy.

      Giữa lúc ta vẫn thầm nghĩ trong lòng, Nhiếp Tử Phong mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra cái hộp.

      " nhờ thư ký chuẩn bị xong nhẫn cưới, em xem có thích ?" Vừa vừa mở hộp ra.

      Ánh mắt của Quan Duyệt vừa nhìn, nhất thời vui mừng xuất trong ánh mắt. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Ánh mắt của ta kích động nhìn sang, thấy bên trong chiếc hộp thiên nga đen, có chiếc nhẫn kim cương tạo thành hình hoa hồng, nhìn qua ước chừng khoảng mười cara, mặt cắt kim cương rất đẹp, chế tác tinh xảo, nhìn rất sang trọng và xa hoa, ngay cả người nhìn thấy kim cương nhiều như Quan Duyệt cũng tránh khỏi kinh ngạc tới ngây người.

      "Chiếc nhẫn này là. . ." Lúc này Quan Duyệt kích động đến nên lời. ta khiếp sợ che miệng mình lại, sợ là là mình thất lễ mà hét lên chói tai.

      Vẻ mặt vui mừng của ta bị Nhiếp Tử Phong nhìn sót chút nào, nhìn bộ dạng vui mừng đến rơi nước mắt của ta, đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong từ từ cong lên thành nụ cười lạnh lẽo.

      ta càng cao hứng càng nắm chắc thảm hại của ta khi khiến ta rơi xuống!

      "Tử Phong, chiếc nhẫn này. . . là cho em sao?"

      Bỗng nhiên Quan Duyệt ngẩng đầu lên, tà ác ở khoé miệng của Nhiếp Tử Phong cũng biến mất ngay lập tức.

      dùng ánh mắt khẳng định nhìn Quan Duyệt, mỉm cười gật gật đầu, lấy chiếc nhẫn từ bên trong ra, vừa đeo vào tay vừa : "Đây là do đặt người có chuyên môn cao để chế tác chiếc nhẫn cưới này cho em, toàn thế giới chỉ có cái, và chỉ có mình em mới xứng với nó." thâm tình , nâng bàn tay ta lên, hôn vào chiếc nhẫn cái.

      Thấy thế, Quan Duyệt cảm động đến rơi nước mắt.

      "Tử Phong, đối xử với em tốt quá, em rất !" Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh ngón áp út, Quan Duyệt càng cảm thấy lựa chọn của mình là sai.

      Dù cho sau này thực bị tàn phế có làm sao? Chỉ cần có tiền có thế, vậy còn sợ được hạnh phúc nữa sao? ! Nghĩ tới đây, ánh mắt của Quan Duyệt trở nên kiên định.

      "Em sắp trở thành dâu của Nhiếp Tử Phong rồi, đối xử tốt với em đối xử tốt với ai?” sờ sờ loạn lên khuôn mặt của ta, ánh mắt khẽ dâng lên lạnh lùng. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Nghe vậy, đôi mắt trong veo của Quan Duyệt trở nên tối sầm, sau đó ta ngẩng đầu lên nhìn , do dự : "Vậy Vũ Vũ làm sao bây giờ. . . Em biết hai người bọn có quan hệ vượt quá tình cảm em. . . muốn kết hôn với em, ấy nhất định đau lòng . . ."

      Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền nhìn thấy Nhiếp Tử Phong biến sắc.

      " chỉ xem ấy như em mà thôi, em, mới là dâu duy nhất của ! Còn nữa, cho ấy tới tham gia hôn lễ.” Chỉ có mình tham gia hôn lễ mà thôi, Nhiếp Tử Phong thầm bổ sung câu ở trong lòng.

      " vậy sao?" Nghe đến đó, Quan Duyệt nhảy cẫng lên.

      "Ừ." Nhiếp Tử Phong chút chậm trễ gật gật đầu. "Trước lúc chúng ta kết hôn, luật sư giải trừ quan hệ nhận nuôi, tới lúc đó ấy và chúng ta có chút quan hệ nào, cho nên ấy có tư cách tham gia hôn lễ. Như vậy em vui vẻ chưa?”

      Vui chứ, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ!

      Đương nhiên, Quan Duyệt thực ngây ngốc ra những lời này mất công khiến cho Nhiếp Tử Phong nhìn thấu suy nghĩ của mình.

      "Thực phải làm như vậy sao? Dù sao Vũ Vũ và cũng có mười tám năm tình nghĩa em, làm như vậy với ấy có phải hơi tàn nhẫn ?” ta giả dối bất bình thay cho Nhiếp Tử Vũ.

      xong, nụ cươi tươi của Nhiếp Tử Phong nhất thời cứng đờ khóe môi. Đột nhiên nâng cằm của ta lên đối diện với đôi mắt như chim ưng của mình, lạnh nhạt : "Chẳng lẽ em quên những việc mà ba năm trước ấy làm với rồi! ? đối xử như vậy đối với ấy, em cảm thấy có quá tàn nhẫn ?”

      "Em. . ." Nghe thấy nhắc tới chuyện của ba năm trước, trong lòng của Quan Duyệt nhất thời căng thẳng, nhất là khi ta nhìn thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Phong cuộn trào lửa giận, nhất thời ta sợ hãi tới mức tầm mắt biết nhìn chỗ nào nữa.

      Bất ngờ, ta hít hơi sâu, lắc lắc đầu : ", tàn nhẫn. đối xử với ấy như vậy, là do ấy tự làm tự chịu, trách người khác được."

      "Vậy là được rồi." Nhiếp Tử Phong buông hàm dưới của ta ra, nở nụ cười lạnh lẽo: "Có can đảm lừa gạt người của , khiến cho ấy có kết cục tốt!” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      Mặc dù lời này là Nhiếp Tử Vũ, nhưng hiểu sao Quan Duyệt lại cảm thấy bất an trong lòng. Để tránh cho vẻ hoang mang của mình bị lộ ra nhược điểm gì, Quan Duyệt nhanh chóng thay bằng vẻ tươi cười, thay đổi chủ đề.

      "Tử Phong, em có thể cầu xin việc ?"

      "Chuyện gì?" Nhiếp Tử Phong làm bộ thờ ơ hỏi, thực trong lòng nở nụ cười đắc ý. Nhìn bộ dạng chần chừ giãy giụa của ta, khó để đoán ra ta đưa ra cầu gì.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :