1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107.1: Phá sản
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sau khi được Nhiếp Tử Vũ giám sát chặt chẽ, hồi phục của Nhiếp Tử Phong nhanh gấp đôi so với trước đó. Có lúc cả ngày đều ngồi ghế, nín thở tập trung làm trị liệu phục hồi chức năng, dĩ nhiên thỉnh thoảng cảm thấy chán nản và thất vọng, nhưng chỉ cần Nhiếp Tử Vũ uy hiếp tiếng là muốn rời khỏi, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng kia nữa.

      . . .

      ngày kia.

      Lúc Nhiếp Tử Vũ muốn xuống lầu bưng cơm lên lầu cho Nhiếp Tử Phong, bất ngờ, lúc vào phòng bếp lại bị cảnh tượng ở bên trong thu hút. nhìn thấy mấy người nữ giúp việc chụm lại chỗ, tạo thành vòng tròn, biết bàn tán chuyện gì, nhưng mà cảnh tượng kia nhìn rất quen thuộc, giống như ba năm trước đây vậy.

      Nhiếp Tử Vũ khẽ lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ ở trong đầu, sau đó cầm lấy cái khay mà nữ đầu bếp để sẵn đó rồi ra ngoài, nhưng mà lúc ở đó, nghe thấy nữ giúp việc bàn tán.

      "Ôi chao, làm sao lại có thể phát sinh loại chuyện như thế này nhỉ. Tiên sinh Lãnh là người tốt như vậy, thượng đế thực quá tàn nhẫn đối với ấy rồi.”

      Chợt vừa nghe đến ba chữ tiên sinh Lãnh, lập tức Nhiếp Tử Vũ trở nên bối rối. Ba giây sau, xác định mình có nghe lầm xong, vội vã xoay người đặt chiếc khay ở đó, về phía bọn họ.

      "Mới vừa rồi có phải các người mới nhắc tới Lãnh ?”

      Bất ngờ có giọng trong veo xen vào, khiến cho mọi người giật mình, vội quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát ra tồn tại của .

      " chủ, vẫn chưa biết gì sao?” nữ giúp việc chịu trách nhiệm chăm sóc cho Nhiếp Tử Phong trong số đó đứng dậy, đưa cho tờ báo mới ra lò, : "Tiên sinh Lãnh, ấy thực quá bi thảm rồi.”

      Quá bi thảm?

      Trong lòng Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, nhận lấy tờ báo mà người giúp việc đưa tới. Khi ánh mắt hoang mang của nhìn thấy cái tiêu đề rất lớn màu đỏ kia ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

      'Toàn bộ xí nghiệp của Lãnh thị bị tan rã, phải đối mặt với món vợ vài tỷ, mấy nghìn công nhân viên về đâu?’

      Dòng tiêu đề cực lớn, phía dưới là nội dung chi tiết được in chữ hơn. Kìm nén nội tâm hoảng hốt của mình, Nhiếp Tử Vũ cố gắng ép buộc mình nhìn xuống phía dưới. Sau năm phút đồng hồ đọc hết bài báo sót chữ nào, tim của cũng vọt lên tận cổ họng luôn.

      "Tại sao lại có thể như vậy. . ." câu nghi vấn thể tin được thốt ra khỏi miệng , khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Vũ tràn đầy vẻ buồn phiền. Nhớ lại mấy ngày trước sắc mặt của Lãnh Duy Biệt vô cùng mệt mỏi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ đau nhói, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.

      Trước mắt lên vẻ mặt muốn lại thôi của , chẳng lẽ muốn tới chuyện này…

      đối mặt với với tổn thất nặng nề như vậy, nhưng mày lại quan tâm tới ấy, lòng tập trung chú ý lên người khác!

      Nhiếp Tử Vũ, mày thực quá tệ rồi!

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ quan tâm tới chuyện gì nữa, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, nhấn dãy số quen thuộc. Nhưng chờ lúc lâu, tiếng nhạc chờ cũng tắt, vẫn bắt máy, lại gọi điện thoại tới nhà ts, cũng thể liên lạc với được.

      Tất cả đều rơi vào bế tắc, Nhiếp Tử Vũ muốn gọi điện thoại tới công ty của ta, nhưng vừa mới nghĩ tới, động tác liền dừng lại. Bởi vì biết số điện thoại chỗ làm việc của ta… Suy nghĩ lại những chuyện liên quan tới ta, phát ra ngoài tên của ta và số tin tức ngoài lề hàng ngày, biết gì về ta cả!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Tử Vũ dâng lên cảm giác áy náy và hối hận. Giữa lúc đứng yên tại chỗ biết phải làm sao, nữ đầu bếp đứng ở bên cạnh dường như nhìn thấu buồn phiền của , vội vàng .

      " chủ, cậu chủ và tiên sinh Lãnh là bạn thân, tôi nghĩ cậu ấy biết làm thế nào để liên hệ được với tiên sinh Lãnh thôi.”

      Đúng rồi!

      ta nhắc tới Nhiếp Tử Vũ mới nhớ tới. Thế là bất chấp, để lại câu cám ơn rồi xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.



      Nhiếp Tử Phong ngồi trong phòng đợi, cơm trưa thấy đâu mà chỉ thấy khuôn mặt lo lắng bất an của Nhiếp Tử Vũ.

      " xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt lo lắng nhìn , dò hỏi: "Sắc mặt của em sao lại khó coi như vậy?" Cũng chỉ xuống dưới lầu chuyến thôi mà, làm sao lại biến thành như vậy?

      kịp lấy hơi, Nhiếp Tử Vũ vội vã chạy tới bên cạnh , hỏi: “ có biết làm cách nào để liên lạc được với Lãnh ?”

      Vừa nghe thấy mấy chữ “ Lãnh”, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong lập tức đen lại. “Hỏi chuyện này làm gì!” lạnh lùng , né tránh ánh mắt của , hiển nhiên là muốn thêm về vấn đề này.

      "Bởi vì em có chuyện quan trọng muốn tìm ấy! Nếu như biết, cầu xin hãy cho em biết ." Lãnh Duy Biệt đối với giống như người bình thường, ấy chỉ đối xử với rất tốt, mà vào thời điểm khó khăn nhất, ấy đưa tay ra giúp đỡ rất nhiều. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sao có thể quan tâm tới được chứ!

      "Có chuyện gì quan trọng em cứ tìm đây này, cần tìm cậu ta làm gì.” Nhiếp Tử Phong dăm ba câu muốn gạt chuyện đó qua bên, muốn nhắc nhiều tới Lãnh Duy Biệt.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ suy nghĩ chút, rồi lập tức nhét tờ báo ở trong tay để dưới chân của .

      hiểu, Nhiếp Tử Phong cúi đầu liếc mắt nhìn tới cái tiêu đề của tờ báo, nhưng lại có chút ngoài ý muốn hoặc biểu ra vẻ khiếp sợ chút nào, chỉ khẽ nhíu mày, tỏ vẻ mình biết rồi.

      "Làm sao vậy?" khẽ hỏi lại, giọng điệu rất lạnh lùng.

      Nhiếp Tử Vũ trừng lớn hai mắt, thể tin được điều mình vừa mới nhìn thấy. " lo lắng gì cho ấy sao?" ấy tốt xấu gì cũng là bạn bè của , tại sao lại tỏ vẻ chút liên quan nào như vậy.

      "Cậu ta cũng phải là cái gì của , tại sao phải lo lắng cho cậu ấy chứ?” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nở nụ cười lạnh nhạt, lấy tờ báo vứt qua bên.

      ra, từ lúc Lãnh Duy Biệt về nước tới giờ, từng nhắc nhở cậu ta, muốn cậu ta để ý những người chú của cậu ta ở trong công ty, nhưng mà cậu ta lại nhất nhất tin tưởng bọn họ làm ra chuyện gì.

      Bình tĩnh nhìn nhận lại, bản lãnh và thủ đoạn trong thương trường của Lãnh Duy Biệt cũng thua kém gì , nhưng cậu ta hay mềm lòng, tính tình lại lương thiện, quá tin tưởng người ở bên cạnh, cho nên mới có kết quả như vậy.

      Nhưng mà Lãnh Thị chỉ có cái vỏ rỗng mà lại có thể chống chọi được tới ba năm mới phá sản, khiến vô cùng bội phục năng lực của Lãnh Duy Biệt.

      …” Nhiếp Tử Vũ bị câu lạnh lùng của khiến cho tức giận nên lời, lát sau, mới chậm rãi mở miệng: “ định giúp ấy sao! ?”

      Nhưng mà lại nhận được câu hỏi ngược lại của Nhiếp Tử Phong: "Vì sao lại phải giúp?"

      Đôi mắt đen của lên vẻ nôn nóng của Nhiếp Tử Vũ, khuôn mặt của Nhiếp Tử Phong lên biểu cảm chuyện liên quan tới mình.

      Tại sao lại muốn giúp tình địch của mình, hơn nữa người này lại đoạt người phụ nữ của ba năm?

      … Được!” Lúc này, Nhiếp Tử Vũ tức giận tới mức thất khiếu (Hai mắt, hai mũi, miệng, hai tai) bốc khói. dùng ánh mắt trách cứ nhìn Nhiếp Tử Phong, vẻ hiểu gật gật đầu: "Ý của muốn cho em biết ấy ở đâu, cũng có ý định giúp đỡ ấy đúng ! Tốt lắm! giúp, vậy em giúp ấy!” Mấy năm qua cũng kiếm được ít mặc dù hơi kém so với những siêu sao, nhưng cũng có thể giúp đỡ ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ xoay người thẳng ra cửa.

      Vừa thấy bóng lưng của xoay người ra, cứng rắn của Nhiếp Tử Phong ngay lập tức trở nên mềm lòng. “Em đâu? Em muốn tìm cậu ta có đúng ? Em biết cậu ta ở đâu sao tìm được chứ!”

      “Chuyện này liên quan gì tới ! Nhiếp Tử Vũ dừng bước lại, quay đầu lại hét lên với : “Em tới trước cửa nhà ấy chờ, lúc nào đó đợi được ấy thôi!” xong tiếp tục ra ngoài.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nổi trận lôi đình.

      "Đứng lại, chết tiệt! Nhiếp Tử Vũ, em đứng lại đó cho !"

      . . .

      Kết quả cuối cùng, Nhiếp Tử Phong vẫn cho biết Nhiếp Tử Vũ biết, những nơi mà Lãnh Duy Biệt có thể ở đó.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107.2: Phá sản
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Magic&Club, đây là câu lạc bộ liên quốc gia rất nổi tiếng.

      Chưa tới đêm, mà câu lạc bộ náo nhiệt ngất trời. Xa hoa truỵ lạc, ánh sáng bật lên, nhảy hát ca múa rất náo nhiệt, ánh sắc muôn màu. Phụ nữ mặc quần áo hở hang, còn đàn ông mặc tây trang rất lịch . Mà tất cả trai đều đến đây với mục đích mua vui.

      Mặc dù Nhiếp Tử Phong với sớm cho người qua đây, nhưng kìm được lo lắng cho Lãnh Duy Biệt, nên Nhiếp Tử Vũ nhân lúc nghỉ ngơi lén chạy tới, nhân tiện đưa bạn thân là Triệu An Nhã cùng.

      " nhìn ra nha, người ít nhã nhặn như Lãnh Thiếu lại có thể tới những nơi như thế này.” Nhìn cảnh tượng nóng bỏng, ướt át ở bên cạnh, Triệu An Nhã nhịn được chế nhạo: “Mình còn tưởng rằng người đàn ông như ta chỉ biết tới quán cà phê, hay đánh golf gì đó là cùng thôi.”

      "Nhã Nhã." Nhiếp Tử Vũ kéo kéo vạt áo của bạn.

      "Được rồi được rồi, xấu Lãnh của cậu nữa, nếu cậu mà tức giận lên mình biết phải làm sao.” xong, khuôn mặt lên vẻ đau khổ. “Đúng rồi, ở đây vừa rộng vừa nhiều người như vậy, chúng ta nên tìm từ đâu đây? Nhiếp Tử Phong địa điểm cụ thể là chỗ nào sao?”

      "Có chứ, ấy là 7-00." Nếu như có nghe lầm.

      "A? Nghe giống như là dãy phòng bao, được rồi, chúng ta tìm dãy phòng bao kia .” xong, kéo Nhiếp Tử Vũ về hường phòng bao để tìm.

      Bên trong câu lạc bộ rộng lớn hơn những gì Nhiếp Tử Vũ tưởng tượng, hai người cũng tìm khoảng hơn mười dãy phòng bao, nhưng cũng thể tìm được phòng bao giống như lời Nhiếp Tử Phong . Tất cả rơi vào bế tắc, hai người vì tiết kiệm thời gian, đành phải chia nhau ra tìm, hẹn nhau sao khi tìm được gọi điện báo cho người kia biết.

      . . .

      Vì để trà trộn vào nên cố ý trang điểm đậm, mặc bộ âu phục màu đen gợi cmả, Nhiếp Tử Vũ mình lẻ loi vào trong dãy hành lang sâu thấy đáy, nên bị những người đàn ông xa lạ bắt chuyện. Nhưng mà làm ra bộ dạng cao ngạo, liếc mắt cũng liếc nhìn đối phương cái mới có thể qua được.

      Nhìn thấy thời gian trôi qua rất nhanh, Nhiếp Tử Vũ cũng khỏi lo lắng. lát nữa Nhiếp Tử Phong tỉnh lại, đến lúc đó nếu như phát thấy, … Thôi kệ! Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm cho được Lãnh !

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ lấy điện thoại từ trong túi ra quyết định tắt nguồn, sau đó tiếp tục tìm.

      Ngay lúc quẹo qua khúc cua, lại vội vội vàng vàng nên đụng phải người đàn ông ở trước mặt.

      "Xin lỗi, xin lỗi." liên tục xin lỗi. Đối phương cũng phản ứng lại, giữa lúc cho rằng chuyện ngoài ý muốn cứ vậy mà qua , đối phương lại ôm lấy tay , ra vẻ ngạc nhiên .

      "Lạc Thuần, sao em lại ở đây?"

      Bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt lên khuôn mặt xa lạ. Cho rằng người ta lấy cớ để bắt chuyện, Nhiếp Tử Vũ vui nhăn mặt lại, lạnh lùng tránh thoát khỏi tay ta.

      "Tiên sinh, nhận nhầm người rồi?"

      xong, vòng qua người ta định rời . Nhưng mà hình như đối phương có ý định buông tha , mà ngăn cản ở trước mặt của , cho tiếp.

      "Lạc Thuần, em giỡn với sao? Đừng đùa nữa! Gần đây thế nào rồi? nghe em và cái ông già Cao kia, bây giờ có định tìm kim chủ mới chưa? Nếu như có… Chúng ta có nên…” xong, người đàn ông nhàng nâng cằm của Nhiếp Tử Vũ lên, vẻ mặt sắc dục đánh giá .

      "Biến thái!" Nhiếp Tử Vũ lưu tình chút nào đạp cước vào háng của ta, rồi lấy tay dùng sức lau lên chỗ cằm bị ta sờ. “Còn quấy rầy tôi nữa có tin tôi tố cáo !”

      Hình dạng bên ngoài của con người, nhưng lại làm những chuyện bằng cầm thú!

      ngờ lại làm như vậy, người đàn ông đau đớn ngồi chồm hỗm mặt đất kêu rên hư hừ, trừ tiếng rên đau ra còn thanh nào khác nữa. Mà Nhiếp Tử Vũ cũng nhanh chóng vòng qua người ta.

      "Con đàn bà chết tiệt, mày đứng lại đó cho ông…” Người đàn ông phản ứng kịp nhe răng ra hướng về bóng lưng của quát lên: “Lạc Thuần, người phụ nữ chết tiệt, lần sao nếu để ông bắt được, ông giết mày!”

      Thoát khỏi người đàn ông, Nhiếp Tử Vũ cũng hoàn toàn bị lạc đường, bởi vì tới lui cũng tìm được phòng bao kia, mà còn quên hết con đường mà mình qua.

      Giữa lúc nhìn những cánh cửa giống nhau mà tức giận, trùng hợp lại nhìn thấy người mặc đồng phục phục vụ từ trong phòng bao ra.

      Ánh mắt chuyển động, vội vã bước lên trước ngăn lại.

      tới trước mặt. “Xin lỗi, quấy rầy chút.”

      "Quý khách, ngài có chuyện gì ?" Nhân viên phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp hỏi.

      Bỏ qua


      "Tôi muốn hỏi , biết phòng 7-00 ở đâu ?"

      Vừa xong, sắc mặt của nhân viên phục vụ trở nên nghiêm túc, sau đó đánh giá Nhiếp Tử Vũ từ xuống dưới, giống như cảnh giác điều gì đó.

      Thấy thế, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng có chút hy vọng. nở nụ cười nhạt, nghiêm túc : “Tôi là thư ký của Lãnh tiên sinh, có việc gấp muốn tìm ấy.”

      Thấy bộ dạng của giống như dối, nhân viên phục vụ gật đầu : “Được, mời theo tôi qua đây.”

      xong liền ở đằng trước Nhiếp Tử Vũ.

      theo nhân viên phục vụ, ánh mắt Nhiếp Tử Vũ nhìn thẳng phía trước. Thảo nào tìm được phòng bao 7-00, ra ở giữa phòng bao còn có cửa bí mật, đó mới là lối vào phòng bao 7-00.

      Nhiếp Tử Vũ vừa hỏi mới biết được, ra ban đầu lấy bảy phòng bao làm phòng bao VIP, tất cả đều là phòng bao tư nhân, vì muốn bảo mật thông tin của khách quý, câu lạc bộ bày chuyên dùng phòng bao này để cho những khách quý bao thuê quanh năm. Mà 7-00 là phòng bao xa hoa nhất do ba người Nhiếp Tử Phong cùng nhau bao thuê, làm nơi tụ tập họp mặt.

      thang máy đến tầng cao nhất của câu lạc bộ, lại vòng tới vòng lui mấy lần, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng tới phong bao 7-00 trong truyền thuyết. Đến đây nhân viên phục vụ liền rời .

      Nhìn xung quanh tầng trệt rộng lớn, trang hoàng hoa lệ như vậy, Nhiếp Tử Vũ kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó mà thẳng lại gõ gõ cửa.

      Nhưng mà đáp lại vẫn là im lặng.

      Đôi mày lá liễu nhíu lại, Nhiếp Tử Vũ cắn răng, chậm rãi đè tay cầm cửa xuống, lặng lẽ đẩy cửa ra. Song khi đẩy cửa ra, chớp mắt nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong kia, khiếp sợ tới mức nên lời.

      thấy bên trong phòng bao xa hoa, vài gần như lộ hết to gan đứng nhảy quầy bar, làm ra những tư thế mê người, hướng theo ánh mắt mà các tập trung nhìn sang, thấy ghế sô pha hơi tối, người đàn ông mặc tây trang nửa người lộ ra lồng ngực gợi cảm trái ôm phải ấp, ngồi đùi ta còn có người phụ nữ loã thể hôn nồng nhiệt.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108: Người con trai yếu đuối
      Editor: Táo đỏ phố núi

      ra là bởi vì dạng này nên mới nghe thấy tiếng gõ cửa của !

      Nhìn đến đây, Nhiếp Tử Vũ lúng túng biết nên dừng ánh mắt của mình ở chỗ nào. nhanh chóng cụp mắt xuống, thầm nghĩ có nên quay trở ra rồi gõ cửa nhắc nhở , người mấy phụ nữ khiêu vũ quầy bar nhìn thấy .

      Nhưng ngoài ý muốn cảm thấy hoảng sợ, mà chỉ lấy ánh mắt khác thường vừa tiếp tục khiêu vũ, vừa :

      "Lãnh thiếu, có khách đến kìa."

      Nghe vậy, ánh mắt của Lãnh Duy Biệt chậm rãi nhìn về phía ngoài cửa. Khi thấy người đứng ở cửa chính là Nhiếp Tử Vũ, đôi mắt nhất thời tối sầm lại, đẩy người phụ nữ ngồi đùi mình ra. Nhưng cũng hoảng hốt và khẩn trương, mà thong thả cầm ly rượu ở bàn uống như trút vào cổ họng.

      Người phụ nữ vô tội kêu lên tiếng, nhưng cũng gì nữa. Chỉ ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi ở dưới đất lên rồi thản nhiên qua bên mặc vào.

      "Em tới đây làm gì?" Khuôn mặt điển trai của Lãnh Duy Biệt nở ra nụ cười nhạt, ta dùng ánh mắt thảnh thơi nhìn người đứng ở ngoài cửa chậm chạp hề cử động, là Nhiếp Tử Vũ, : "Đây phải là nơi mà em nên tới."

      Đây là Lãnh Duy Biệt mà chưa bao giờ từng thấy!

      Mái tóc thường ngày vẫn được chải chuốt gọn gàng ra sau gáy, giờ phút này rối tung rơi ở trước mặt, lông mày xếch lên, nhìn dữ tợn, đôi mắt bình thường vẫn vô cùn dịu dàng, bây giờ lạnh như băng, khoé miệng cong lên gợi lên nụ cười lạnh lùng.

      Thấy thế, trái tim của Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, giật giật môi, lúc lâu mới kiềm chế được gợn sóng ở trong lòng, dùng ngữ điệu bình tĩnh : “Em … Em muốn bàn bạc với .”

      "Bàn bạc? Em muốn chuyện gì?" Kỳ thực cần hỏi Lãnh Duy Biệt cũng biết muốn với mình điều gì, nhưng mà muốn điều đó chút nào. “Em , còn có việc.”

      muốn để tiếp tục ở lại đây, Lãnh Duy Biệt nghiêng mặt qua nắm lấy cằm của người phụ nữ ở bên trái hôn lên. Mà người phụ nữ này cũng ngoan ngoan bò lên lưng của ta, phối hợp nhất cử nhất động với ta.

      "Em ! Hôm nay nếu đồng ý chuyện với em, em đợi ở đây nhất định chịu !” Nhiếp Tử Vũ tới, ngồi ở sô pha đối diện với ta.

      Ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Lãnh Duy Biệt, khiến ta chói mắt thể chịu được.

      Lãnh Duy Biệt khẽ chửi rủa câu, đột nhiên ra sức đẩy người phụ nữ ở bên cạnh ra, sau đó gầm lên: “Biến, đều biến hết cho tôi!”

      Nghe vậy, tất cả những người phụ nữ vội vàng thu dọn đồ đạc chạy lấy người, đến nửa giây, bên trong phòng bao rộng lớn như vậy chỉ còn hai người Nhiếp Tử Vũ và Lãnh Duy Biệt.

      Lãnh Duy Biệt buồn bực lấy tay cào cào mái tóc của mình, rót ly rượu Vodka, rồi uống hơi cạn sạch, sau đó tức giận ném ly rượu xuống đất.

      ‘Choang' tiếng, những mảnh vở thuỷ tinh văng lên khắp nơi, lời xen lẫn tức giận của Lãnh Duy Biệt được ra khỏi miệng.

      "Em rất phiền phức! Em biết ?" Chất cồn gây tê chỉ trái tim ta mà còn cắn nuốt hết lý trí của . Đôi mắt ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng của Nhiếp Tử Vũ, ta quát um lên: "Em có thể tránh ra hay ! giây cũng muốn nhìn thấy em!”


      Nhìn thấy ánh mắt giận hờn của ta, đôi môi của Nhiếp Tử Vũ run run, : “Đây phải là lời lòng của .”

      "Em!" Bị trúng tâm , Lãnh Duy Biệt ngẩn người ngay tại chỗ.

      lâu sau, đôi mắt đục ngầu của ta mới lộ ra chút đau xót, ngay sau đó ngẩng đầu lên, ngả người ngã nằm ở ghế sofa, lâu sau vẫn gì.

      Nhìn bộ dáng suy sụp của ta, Nhiếp Tử Vũ vô cùng xót xa.

      khổ sở như vậy, nhưng mà lại bất lực. . .

      Hai người đều tự đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, trầm mặc lúc lâu, khí bên trong có chút phức tạp.

      biết qua bao lâu, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ ngước mắt lên, nhìn vào mắt của ta, chậm rãi : "Có cái gì em có thể giúp ?"

      Nghe vậy, đôi mắt của Lãnh Duy Biệt khẽ mở ra nhìn về phía , vừa là câu trả lời vừa là câu hỏi.

      " rất kém cỏi phải ?" ta ý mở miệng hỏi, đáy mắt trống rỗng gợn sóng.

      Nhiếp Tử Vũ giật mình, lắc đầu: " rất tốt, là người tốt nhất mà em từng gặp.”

      Nhưng mà sau khi nghe thấy những lời này của , Lãnh Duy Biệt cười khổ. "Vậy vì sao đều đối xử với như vậy. . ." ta cúi đầu nỉ non , mặt vô cùng bi thương.

      Lúc mười tuổi ba mẹ đều mất, ta được bà nội nuôi lớn ở mước Mỹ xa xôi. Khi ra đời ta lựa chọn ở lại nước Mỹ phát triển nghiệp mà trở về nước tiếp nhận Lãnh Thị. ta vất vả tâm lực công tác, nhưng mà đổi lấy lại phản bội tàn khốc của bọn họ. phải là ta biết những hành động cỏn con của bọn họ ở sau lưng ta, mà ta chỉ băn khoăn cùng là người nhà, cho nên dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Nhưng ngờ là Lãnh Thị lại vẫn bị bọn họ vét sạch tài sản, nên mới rơi vào tình trạng phá sản như thời.

      Phá sản, chỉ là chuyện , nhưng điều khiến cho ta thực đau khổ đó chính là tình thân, thậm chí tình thân đánh đổi được tiền tài và địa vị. là quá buồn cười.

      Nghĩ đến đây, trong lòng buồn phiền Lãnh Duy Biệt cầm lấy chai rượu, ngã đầu ngửa cổ ra trút vào họng.

      Mà Nhiếp Tử Vũ ngồi đối diện với ta cũng ngăn lại, bởi vì biết, giờ phút này ta cần phát tiết!

      Sau lúc lâu, khi Nhiếp Tử Vũ trơ mắt nhìn ta uống hết bình rượu, lại định lấy bình nữa, lúc này mới mở miệng ngăn cản.

      "Uống rượu tốt cho sức khoẻ, đừng uống nhiều quá, được ?”

      có ý tốt khuyên nhủ, nhưng đổi lại là cái cười lạnh của Lãnh Duy Biệt.

      "Em đừng có quản !" Ngay cả người thân của còn quản sống chết của , vậy quản làm gì. Nghĩ như vậy, Lãnh Duy Biệt hất tay ra, cầm lấy bình rượu.

      "Bây giờ như vậy, sao em có thể quản được chứ!” Nhiếp Tử Vũ nóng nảy nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ thương xót. “ từng vưới em cho dù khổ cực như thế nào rồi cũng qua , em làm được rồi, vậy tại sao lại làm được!”

      Nghe vậy, động tác rót rượu của Lãnh Duy Biệt dừng lại. ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào , lúc này mới phát ra mắt của đỏ ửng lên, đáy mắt dâng lên tầng mờ mịt.

      "Vũ Vũ. . ." ta kìm lòng được kêu lên, muốn đừng buồn nữa.

      Nhưng mà lại kiên cường gạt mũi cái, sau đó đến bên cạnh ta, thừa dịp ta còn sững sờ lấy bình rượu trong tay của ta.

      "Đừng tra tấn bản thân nữa được ? Em biết rất đau khổ, nhưng nếu muốn khóc em có thể cho mượn bờ vai của em, nhưng cầu xin hãy tự thương xót lấy bản thân mình.” ta giống như người trai. Nhìn thấy tiêu cực và đau khổ như vậy, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

      " đời này có gì là thể giải quyết được, tất cả có cách thôi, mọi chuyện rồi tốt lên thôi, biết ?” Bàn tay vuốt ve mi tâm nhíu chặt của , mũi chua xót, nhất thời nước mắt cũng chảy xuống.

      ". . ." Nhìn vẻ mặt tha thiết mong đợi của , cổ họng của Lãnh Duy Biệt cũng nghẹn ngào, đáy mắt có chút ươn ướt. Nhưng mà tới phút đồng hồ, hai dòng nước mắt lăn dài xuống từ khoé mắt của ta.

      Nhiếp Tử Vũ vô cùng đau lòng, tiến lên ôm lấy ta. Lãnh Duy Biệt cũng từ chối cái ôm của , mà còn ôm chặt lấy .

      Giờ phút này Lãnh Duy Biệt phải là người đàn ông dịu dàng luôn luôn nở nụ cười có lúm đồng tiền nữa, mà chỉ là người con trai yếu đuối…
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 109: Nụ hôn trừng phạt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ ở bên trong club cùng với Lãnh Duy Biệt cả buổi chiều, gần tối hai người cùng nhau ăn bữa tối sau đó lại dạo chút, cuối cùng định mỗi người ngả. Nhưng Nhiếp Tử Vũ yên lòng khi để ta về mình, sợ ta lại uống rượu, vì vậy về nhà cùng với ta, chăm sóc cho tới khi ta nghỉ ngơi xong, lúc này mới rời .

      . . .

      Ban đêm, núi Dương Minh rất vắng lặng hề có tiếng động nào.

      Bóng đêm, u ám.

      Nhìn thấy nhà họ Nhiếp vẫn đèn đuốc sáng trưng, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu nhìn thời gian điện thoại di động, chân mày tự chủ được nhướn lên. Bây giờ khuya rồi, hơn mười giờ đêm rồi, biết ấy như thế nào rồi, trước mắt lên biểu cảm sẵng giọng của Nhiếp Tử Phong, lát nữa, chắc là ấy lộ ra biểu cảm như vậy.

      Nhưng suy nghĩ nhiều cũng phí công, vì thế thở dài vào nhà. Mà Quản gia ở trong đại sảnh đảo mắt nhìn khắp nơi, liếc mắt cái nhìn thấy , vội vàng ra nghênh đón.

      " chủ, rốt cuộc cũng trở về rồi?” Nhìn thấy bình yên vô trở về, quản gia cũng thở phào nhõm.

      "Vâng. ấy sao rồi ạ?" Nhiếp Tử Vũ khẽ cười cái, cụp mắt xuống muốn ông nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.

      "Cậu chủ sao? Sau khi ăn cơm xong cậu ấy nghỉ ngơi rồi."

      Vốn tưởng là sau khi cậu ấy biết chủ trốn ra ngoài giận dữ, nhưng cậu ấy lại tiếng nào, ăn bữa tối như có chuyện gì xảy ra, bảo người làm ra, phản ứng bình thản ngoài dự kiến của ông.

      "Là sao?" Nhiếp Tử Vũ có chút kinh ngạc, khó có khi lại làm khó bọn họ.

      "Ừ. chủ, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn tôi bảo đầu bếp làm chút đồ ăn cho .” Quản gia thân thiết hỏi.

      " cần, cháu ăn ở bên ngoài rồi." Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, sau đó chuyện vài câu với quản gia rồi thẳng lên lầu.

      Sau khi lên lầu, Nhiếp Tử Vũ cũng về phòng của mình luôn, mà xoay người vào phòng của Nhiếp Tử Phong. Tuy rằng guản gia ngủ từ sớm, nhưng mà vẫn muốn xem chút.

      Mở cửa ra, trong phòng ngủ tối đen như mực, chút ánh sáng nào, đưa tay lên nhìn thấy được năm ngón.

      Quả ngủ rồi!

      Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, cảm thấy vui mừng. Lúc muốn lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài, mùi khói thuốc nồng nặc phả tới trước mặt , giây sau ánh mắt của liếc nhìn thấy vết lốm đốm ở chân giường, nhất thời khiến ngẩn cả người. giật giật khoé môi, lúc muốn mở miệng cái gì đó, giọng lạnh như băng vang lên.

      "Em lại đâu!"

      Giọng lạnh như băng mang theo chút độ ấm nào, lạnh lẽo như được truyền tới từ sâu dưới địa ngục.

      Nhiếp Tử Vũ khẽ run lên, theo bản năng ấn chốt mở cửa xuống, lúc nhìn thấy ở dưới đất, thấy bóng dáng cao ngạo ngồi dựa lưng vào chân giường, chứng thực suy nghĩ ở trong lòng của .

      "Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, đừng nên hút nữa.” xong tức tốc lại trước mặt , cướp điếu thuốc kẹp tay của .


      Mà Nhiếp Tử Phong cũng cướp lại, chỉ ở yên tại chỗ lạnh lùng nhìn dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn.

      " trễ rồi, nên ngủ ." Nhiếp Tử Vũ rất thản nhiên , ngồi xổm người xuống, muốn nâng đỡ đứng dậy từ dưới đất.

      Bỗng ánh mắt bình tĩnh hề có chút gợn của Nhiếp Tử Phong dấy lên cơn nóng giận, ngay sau đó thuận thế ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong ngực mình, bất chấp biểu cảm kinh ngạc của , bá đạo hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của .

      Nụ hôn của thô bạo và mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt tiến công thần tốc, hấp thu tất cả những ngọt ngào của , mang theo hờn giận và trừng phạt của đối với .

      Nhiếp Tử Vũ sợ ngây người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn , cho tới khi mùi thuốc lá nồng đậm của chui vào trong yết hầu của , khiến bị nghẹn thở nổi.

      Liều mạng nắm lấy bờ vai của , Nhiếp Tử Vũ ra sức giãy dụa. "Khụ. . . Khụ khụ. . . Buông em ra. . ."

      Lồng ngực sắp ngạt thở, khiến cho Nhiếp Tử Vũ dường như muốn ngất . Vào đúng lúc này, Nhiếp Tử Phong buông ra.

      "Em tìm cậu ta đúng ? !" Sau khi cường hôn xong hề có chút áy náy, mà ngược lại rất vui. Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ ho khan đến nỗi hai má đỏ bừng lên, chân mày nhíu chặt lại.

      Sau đó, Nhiếp Tử Vũ chỉ quét mắt nhìn cái, trả lời.

      " phải với em là em cần sao? Chỗ đó là chỗ nào mà em dám vào! Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng em coi lời của là cái gì!" Vừa ngủ dậy thấy bóng dáng của đâu, biết ngay là chạy tìm cậu ta rồi, luôn kìm nén cơn tức giận của mình lại bây giờ mới xả ra.

      "Em vô tình máu lạnh như được, em thể quan tâm, mặc kệ ấy được!” Nhiếp Tử Vũ cam lòng yếu thế hét trả lại .

      "Đáng chết!" Nhiếp Tử Phong quả thực muốn bóp chết luôn, cũng chỉ có người phụ nữ này mới khiến phát điên như vậy thôi! Đôi mày đen rậm của nhíu chặt lại thành đường, dùng ánh mắt sắc bén nhìn , : " cho người tìm rồi mà, sau này em đừng kích động như vậy nữa, biết ? Chỗ đó thích hợp để cho em tới, nếu xảy ra chuyện gì, . . ." tới đây, Nhiếp Tử Phong được nữa.

      Cả buổi chiều rất lo lắng cho , sợ ở đó xảy ra chuyện gì.

      Nhìn vẻ lo lắng khuôn mặt của , Nhiếp Tử Vũ cũng hiểu ra.

      ra lo lắng cho mình, cho nên mới tức giận như vậy…

      Nghĩ đến đây, khỏi cong cong khóe môi lên, cười khúc khích: "Yên tâm, em kéo Nhã Nhã cùng với em, ấy hiểu biết nhiều, cho nên em có chuyện gì. Hơn nữa phải bây giờ em bình an trở về sao? tức giận gì chứ.”

      nở nụ cười lấy lòng, nhất thời đem cơn tức giận trong lòng của Nhiếp Tử Phong tiêu tán hơn nửa.

      việc tới đây, bỗng Nhiếp Tử Phong lộ ra biểu cảm nghiêm túc, khoé môi giật giật : “Cậu ta sao rồi? Sống hay chết?" Biểu cảm có chút kỳ quái, ràng muốn hỏi nhưng lại cố nén lại.

      " Lãnh sao? ấy tốt lắm, em đưa ấy về nhà rồi mới trở về. Nhưng mà. . ."

      "Nhưng mà cái gì?"

      "Hôm nay lúc em tìm ấy, ấy khóc . . ."

      Nghe vậy, bỗng chốc vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong thay đổi. "Cậu ta khóc?" dám tin trừng to hai mắt lên.

      "Dạ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, : " ấy khóc rất thương tâm." Ngay cả nhịn được mà cảm thấy đau lòng vì ấy.

      Hai người trầm mặc lát, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, hít hơi sâu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhiếp Tử Phong, hỏi: " thể giúp ấy sao?" biết nhà họ Nhiếp gia lắm tiền nhiều của, nếu giúp đỡ Lãnh Duy Biệt cũng khó khăn gì.

      Lời vừa dứt, Nhiếp Tử Phong lại lần nữa trầm mặc.



      Tài chính của Lãnh Thị bị vét sạch, lần lại trở thành tiêu điểm. Mặc dù Nhiếp Tử Vũ vô cùng muốn giúp đỡ ta, nhưng năng lực của có hạn, hơn nữa Lãnh Duy Biệt cũng muốn dùng tiền của , cho nên ta phải phá sản, mấy ngàn công nhân bị thất nghiệp.

      Đột nhiên có ngày, cổ đông thần bí gia nhập Lãnh Thị, tiếc tiền quăng vài trăm triệu vào chỉnh đốn lại Lãnh Thị, đưa Lãnh Thị quay trở về quỹ đạo, việc này mới được chấm dứt.

      Nhìn tiêu đề của bài báo, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng lộ ra nụ cười. dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Nhiếp Tử Phong được y tá trợ giúp cử động phần chân ở cách đó xa, trong lòng vô cùng cảm kích.

      Cảm nhận được ánh mắt đặc biệt, Nhiếp Tử Phong mồ hôi đầm đìa quay đầu lại, lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Nhiếp Tử Vũ, khóe miệng cũng mỉm cười.

      Hai người, đều hiểu ở trong lòng mà ra.
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 110: Biệt ly
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, chỉ lơ đãng lúc tuần lễ trôi qua mất rồi.

      Lãnh Duy Biệt mất tuần mới ổn định lại vết thương lòng của mình, và cũng tốn tuần lễ để xử lý ổn thoả chuyện của công ty. Hơn nữa sau khi ta biết được đại cổ đông bỏ ra số vốn lớn như vậy là Nhiếp Tử Phong, ta càng kiên định với suy nghĩ của mình.

      . . .

      Buổi trưa hôm nay, ánh nắng rạng rỡ, vạn dặm mây - -

      Tại đại sảnh của sân bay quốc tế Đào Viên, hành khách tới lui, bầu khí ồn ào náo nhiệt. dienndnle,qu.y don,

      Trong đó, có trang điểm như thục nữ toàn thân mặc toàn thân bộ âu phục màu vàng nhạt, và người đàn ông mặc bộ quần áo ka-ki thoải mái khiến cho người ta phải liếc nhìn. Ngoại trừ vẻ bề ngoài xuất sắc của bọn họ, còn vì nhìn bọn họ rất xứng đôi.

      Hốc mắt của Nhiếp Tử Vũ hơi đỏ lên, nhìn khoé miệng của Lãnh Duy Biệt luôn nở nụ cười nhàng để an ủi , trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng nỡ.

      " thể sao?" chưa bao giờ biết ly biệt lại khiến người ta đau khổ như vậy.

      Nghe vậy, Lãnh Duy Biệt chỉ cười .

      ra phải là nhất thiết ta phải , nhưng mà bây giờ, ở nơi đây có lý do để ta ở lại nữa rồi.

      Lãnh Duy Biệt nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt tràn đầy cưng chiều, đôi tay của ta theo thói quen xoa xoa lên mái tóc quăn mềm mại của , dịu dàng : “Bà nội lớn tuổi, mà lại là đứa cháu mà bà đích thân nuôi lớn, phải về chăm sóc cho bà.” dienndnle,qu.y don,

      Nghe được câu trả lời của ta, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, nhịn được, nước mắt bắt đầu tràn ra như vỡ đê.

      "Đứa nhóc này, đừng khóc, cũng phải là bao giờ trở lại nữa mà." Nhìn thấy rơi lệ, Lãnh Duy Biệt cực kỳ đau lòng, ta muốn tiến lên ôm vào lòng để an ủi, nhưng lúc ta nhớ tới chuyện suy nghĩ này lập tức bị ta dập tắt ngay.

      "Vậy. . . Vậy chuyện ở công ty phải làm sao bây giờ?" Lãnh Thị vất vả lắm khởi tử hồi sinh, chẳng lẽ lại cứ mặc kệ bỏ như vậy sao?

      "Em quên đời này còn có thứ gọi là Internet sao? Hơn nữa. . . Đại cổ đông mới là ông chủ chính thức, cùng lắm chỉ là ông chủ danh nghĩa thôi.” ta cười chua xót.

      Lời vừa xong, Nhiếp Tử Vũ cũng biết gì.

      Ngay vào lúc này, trong sân bay vang lên giọng ngọt ngào của nhân viên tổng đài: “Chuyến bay từ Đào Viên Mỹ…”

      Vừa nghe xong, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ lại càng rơi nhiều hơn. nắm chặt lấy ông tay áo của Lãnh Duy Biệt, muốn buông ra.

      " rồi, lúc em đau khổ biết tìm ai để được an ủi đây?"

      Cả người Lãnh Duy Biệt ngẩn ra, trong lòng đau nhói, trả lời, mà người bên cạnh ta cũng kịp thời giải vây giúp ta.

      "Được rồi, đừng làm như là sinh ly tử biệt như vậy, Duy Biệt, làm thủ tục .” Nhìn thấy hai người lưu luyến rời, Lâm Nhĩ Kỳ lại có chút kiên nhẫn, luôn miệng thúc giục. “Cũng phải là gặp nhau nữa, sao lại thể bị thảm như vậy!” Hại ta cũng muốn khóc theo.

      Nhiếp Tử Vũ phẫn nộ quay đầu cái, từ miệng ra câu: “ Kỳ, là người máu lạnh.” Cũng giống như người nào đó!

      Bởi vì Nhiếp Tử Vũ bất thình lình ra câu này, khiến cho Lâm Nhĩ Kỳ ngẩn người ra tại chỗ. Mắt ta trợn to lên, miệng há hốc, vẻ mặt dám tin Nhiếp Tử Vũ lại có thể mình như vậy. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nni.

      Thấy vẻ mặt khoa trương của ta, Nhiếp Tử Vũ nín khóc mỉm cười. thu hồi ánh mắt nhìn Lâm Nhĩ Kỳ, lần nữa nhìn qua người của Lãnh Duy Biệt, sau đó khó khăn nở nụ cười, : “Hãy bảo trọng.”

      "Ừ." Lãnh Duy Biệt gật gật đầu, tiến lên ôm lần cuối cùng, rồi cầm lấy hành lý của mình.

      lúc ta chuẩn bị xoay người về phía quầy làm thủ tục, phía sau truyền tới tiếng ồn ào, vốn định cứ thẳng luôn, nhưng khi Lãnh Duy Biệt nghe thấy Nhiếp Tử Vũ hít hơi dài, và cả lời kinh ngạc của Lâm Nhĩ Kỳ.

      " ngờ cậu ta cũng đến đây! ?"

      Lãnh Duy Biệt hiểu xoay người lại, lúc ta ngoài ý muốn nhìn thấy người cũng về phía mình, lập tức cũng ngây ngẩn cả người.



      Ba người trợn mắt, há hốc miệng, ngây người nhìn Nhiếp Tử Phong về phía bọn họ, kinh ngạc tới mức suýt quên cả hô hấp. Mãi cho tới khi dừng lại ở trước mặt bọn họ, lúc này bọn họ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

      ra bọn họ nhìn nhầm!

      "Em nghĩ là đến." Chăm chú nhìn Nhiếp Tử Phong đeo mắt kính, được quản gia đẩy xe lăn vào, Nhiếp Tử Vũ giật mình câu như vậy. Die.^n dan\ & le.^ê qu.y/y do^nn.

      Cũng khó trách lại khiến giật mình như vậy, bởi vì lúc trước bất kể có khuyên nhủ như thế nào Nhiếp Tử Phong cũng chịu ngồi xe lăn ra khỏi cửa phòng, càng thể ngờ được bây giờ lại có thể ngồi xe lăn, xuất tại sân bay. Cho nên bây giờ vô cùng khiếp sợ.

      " đến, để cho cậu ta lại mang em chạy giống như ba năm trước phải làm sao.” Xuyên thấu qua đôi mắt kính, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng quét mắt nhìn Lãnh Duy Biệt, môi mỏng nhếch lên, : " đến giờ rồi, sao lại còn ." Mới mở miệng ra lại thúc giục y như Lâm Nhĩ Kỳ.

      Bởi vì lời chất vấn của , Lãnh Duy Biệt liền kéo suy nghĩ của mình quay trở lại.

      Đôi mắt ngạc nhiên của ta nhìn vào , lúc lâu sau, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động, ta mỉm cười gật đầu : “ ngay đây.” xong, liền muốn xoay người rời .

      "Này, chờ chút!"

      thể tin được cậu ta lại ngoan ngoãn nghe lời của mình mà như vậy, bỗng nhiên chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu lại.

      "Nhiếp tổng còn có chuyện gì?" Lãnh Duy Biệt lại vòng người lại, vẻ mặt kiên nhẫn nhìn : "Có chuyện gì , tôi vội lên máy bay."

      Bị ta dùng lời lạnh lùng như vậy, Nhiếp Tử Phong nhịn được khẽ nguyền rủa: “Đáng chết.”

      ràng cũng luyến tiếc ta, nhưng mà ngoài miệng lại vẫn độc mồm độc miệng bảo ta .

      Nhìn hai người dùng phương thức vô cùng kỳ quái để trao đổi với nhau, Nhiếp Tử Vũ nhịn được nở nụ cười.

      Sau đó hai người lại đấu võ miệng vài câu với nhau, đúng lúc lại vang lên câu nhắc nhở của nhân viên tổng đài, lúc này Lãnh Duy Biệt mới rời . Mà khi ta được khoảng hai mét, Nhiếp Tử Phong ngồi xe lăn hét lớn lên về phía ta: Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      "Bạn tốt, ba năm qua, cám ơn cậu thay tôi chăm sóc cho Vũ Vũ.”

      Bỗng chốc, mọi người ồn ào cùng quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Phong với ánh mắt hiểu, nhất thời khiến cho ngại ngùng cúi đầu thấp xuống, làm cho Lâm Nhĩ Kỳ ở bên cạnh cười to trận.

      Còn Lãnh Duy Biệt chỉ dừng lại chút, nhưng cũng xoay người lại, sau đó thẳng luôn.

      . . .

      Ba người tiễn Lãnh Duy Biệt xong, lúc Nhiếp Tử Phong thục giục quản gia đẩy rời khỏi đại sảnh của sân bay, đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ lại thất thần đứng ngây người ra đó.

      "Sao vậy?" Nhiếp Tử Phong hiểu quay đầu nhìn về phía , lại phát ánh mắt của biết nhìn chằm chằm vào chỗ nào, ngây người đứng đó.

      Đợi mãi thấy trả lời, Nhiếp Tử Phong nhịn được nhắc lại lần nữa: “Này, xảy ra chuyện gì? Em đứng đó nhìn cái gì vậy?”

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới chậm rãi quay đầu, nhưng lại đồng ý lập tức đưa rời , mà quay lại với quản gia: “Mọi người ra ngoài trước , cháu có việc chút .”

      xong cũng quan tâm xem Nhiếp Tử Phong có đồng ý hay chạy về phía dòng người cách đó xa.

      "Đáng chết!" Nhìn bóng dáng hoảng hốt chạy của , Nhiếp Tử Phong khẽ nguyền rủa cậu, chân mày nhăn lại khỏi nghĩ thầm: Có phải ấy nỡ rời khỏi Lãnh Duy Biệt, nên muốn theo cậu ta .
      Last edited by a moderator: 14/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :