1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 99: Bị thương
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Sao em có thể lo lắng được chứ, chảy rất nhiều máu, sắc mặt tái như vậy, em rất lo lắng. . . Em rất lo lắng lỡ như . . ." Nghĩ tới cảnh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đến bây giờ trong lòng Nhiếp Tử Vũ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

      " chết sao?" Nhiếp Tử Phong cười yếu ớt tiếp lời .

      Lập tức nhận lấy ánh mắt mạnh mẽ lên án của nhiếp Tử Vũ: "Em cho phép tới từ này."

      Dứt lời, thấy Nhiếp Tử Phong nở nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt của chợt sáng lên.

      "Yên tâm, phúc lớn mạng lớn, em xem phải bây giờ vẫn khoẻ mạnh đó sao?" Nhiếp Tử Phong vừa vừa lấy tay chống người ngồi dậy, bị tai nạn xe như vậy nhưng chỉ mất chút máu thôi chứ bị đau chỗ nào nữa, chuyện này ngay cả cũng cảm thấy có chút ngoài dự tính.

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng ngăn lại : "Đừng cử động, chỉ mới làm phẫu thuật xong thôi.” lại đỡ tiếp tục nằm xuống, nhìn thấy nụ cười của cứng ngắc môi.

      "Sao thế? Đau chỗ nào sao? Em bảo đừng cử động rồi, chịu nghe. Em lập tức gọi bác sĩ tới.” Vừa xong liền xoay người muốn chạy , nhưng mà Nhiếp Tử Phong lại bắt lấy cổ tay , ngăn cản hành động của .

      Đôi mắt đen nhánh của chợt loé lên chút lo lắng, Nhiếp Tử Phong cụp mắt nhìn về phía hai chân của mình, mở miệng sâu xa : “ sao, chẳng qua là… chân của …”

      "Chân của làm sao?" xong, Nhiếp Tử Vũ vội vàng muốn kiểm tra nhưng lại lần nữa bị Nhiếp Tử Phong ngăn lại.

      " sao, chắc là do suy nghĩ nhiều thôi.” Lần nữa lấy lại nụ cười, nhưng mà lần này nụ cười còn vui vẻ như trước nữa, mà mang theo chút phức tạp…

      Cùng lúc đó –

      " thể nào, , chuyện này tuyệt đối có khả năng!" Từ chất vấn, bác bỏ, rồi đến tuyệt vọng, nhất thời nước mắt tuôn ra ào ào khoé mi. Mẹ Nhiếp mím môi chặt, sợ rằng mình giữ được hình tượng mà khóc lớn tiếng lên.

      Còn ba Nhiếp ngồi bên cạnh bà, cũng có sắc mặt tốt chút nào: “Bác sĩ, bị như vậy sao?”

      "Đúng vậy." Mặc dù biết này khiến bọn họ khó lòng tiếp nhận được, nhưng ông ta cũng phải báo cho bọn họ biết tình hình của bệnh nhân, để bọn họ biết mà bốc thuốc theo đúng bệnh, sớm chọn được biện pháp. "Tình hình giống như lời tôi vừa mới , cho nên tôi hy vọng hai vị có thể trấn an bệnh nhân, để cho ta sớm tiếp nhận trị liệu.”

      Lời khẳng định của bác sĩ vừa mới xong, chỉ thấy mẹ Nhiếp vì đau đớn khóc ầm lên nên lời.

      "Bác sĩ. . . Tôi van xin ông nhất định phải cứu lấy con trai của tôi. . . Nó mới hai mươi tám tuổi. . . Còn cả tương lai phía trước, nếu như. . . nếu như chân của nó mà cứ bị như vậy. . Tôi . . ." tới chỗ này, bà nổi nữa.

      Thấy thế, ba Nhiếp ở bên cạnh vội vàng trấn an : "Em đừng khóc, phải bác sỹ vẫn có hy vọng sao? Chỉ cần Tử Phong chịu tiếp nhận trị liệu, nó vẫn có thể trở lại như trước.”

      “Nhưng…”

      Nếu như Tử Phong biết tin dữ này có phản ứng tiêu cực như thế nào đây? Nếu như nó tiếp nhận trị liệu làm sao đây? Bà phải làm sao… Bà chỉ có đứa con duy nhất này thôi!

      Hai người lại nghe bác sỹ giải thích lúc nữa, sau đó mới chậm rãi rời . đường tới phòng bệnh của Nhiếp Tử Phong, mẹ Nhiếp vẫn luôn sụt sịt khóc, ba Nhiếp ở bên cạnh vẫn ngừng an ủi.

      Tất cả đều qua thôi.

      Tử Phong cũng vượt qua thôi!


      Mẹ Nhiếp từ từ đẩy cửa phòng ra, vốn là cố gắng nở nụ cười với Nhiếp Tử Phong tỉnh lại, nhưng lúc bà nhìn thấy ngồi ở bên cạnh, chuyện vui vẻ với Nhiếp Tử Phong xong, trong nháy mắt lòng bà lạnh như băng, nụ cười cứng ngắc môi.

      Bà bước chân tới bên giường bệnh, tay nắm lấy Nhiếp Tử Vũ ngồi ở ghế kéo , chỉ vào cánh cửa phòng bệnh mở rộng phía ngoài, quát lớn lên với : “ hãy , tôi muốn nhìn thấy nữa, hãy cút xa chút cho tôi.”

      “Mẹ…” Nụ cười của Nhiếp Tử Vũ tắt lịm, vẻ mặt của tái xanh, nhìn đôi mắt ửng đỏ mẹ Nhiếp, dưới mắt nước mắt lưng tròng.

      cần phải gọi tôi là mẹ! Tôi phải là mẹ !” Vừa nghĩ tới chuyện con trai bà phải chịu những đau đớn kia, tất cả lý trí của mẹ Nhiếp còn nữa. Thấy vẫn đứng im tại chỗ, chậm chạp chịu , bà nhịn được bước tới xô đẩy : “ hãy khỏi đây cho tôi, tôi cút có nghe thấy ! hãy cút xa vào, vĩnh viễn cần xuất ở trước mặt của chúng tôi nữa! Coi như chưa từng có người nào như vậy!”

      Bởi vì có chút hổ thẹn với , cho nên bà mới đối xử tốt bà cưng chiều như vậy. Nhưng hôm nay bà hiểu, bà sai rồi, bà sai hoàn toàn rồi! Bởi vì nhân từ với chính là tàn nhẫn với chính mình!

      “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Tại sao đối xử như vậy với Vũ Vũ!” Nằm giường trơ mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ tay trói gà chặt bị chính mẹ của mình xô đẩy, Nhiếp Tử Phong vô cùng đau lòng. cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng bởi vì quá gấp gáp, cho nên cả người lại ngã trở về.

      “Ba, sao ba mau lại ngăn cản mẹ lại.” Người suy yếu nên dậy nổi, chỉ có thể hướng về phía ba Nhiếp đứng ở bên cạnh nhờ giúp đỡ. Nhưng trong lúc sốt ruột ba Nhiếp chỉ lộ ra vẻ mặt đau lòng nhìn , chậm chạp có hành động gì.

      “Mẹ, mẹ bị điên rồi sao, mẹ mau buông Vũ Vũ ra, mẹ thấy là mẹ làm ấy bị đau rồi sao?” Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ sắp khóc đến nơi, Nhiếp Tử Phong gấp gáp như kiến bò chảo nóng.

      Nghe vậy, mẹ Nhiếp chẳng những buông ra, ngược lại càng dùng sức hơn đẩy qua bên, sau đó mới quay đầu lại quát Nhiếp Tử Phong: “Mẹ điên rồi, mẹ bị điên rồi đấy! Bởi vì ta nên mẹ mới bị điên!” Vừa dùng sức đẩy Nhiếp Tử Vũ.

      dự đoán được là bà lại đẩy mạnh như vậy, ngay lập tức Nhiếp Tử Vũ ngã lăn xuống đất, đầu đụng phải cái tủ, vừa đúng vào bết thương cũ cho nên nhất thời máu rỉ ra.

      Đau, rất đau, nhưng mà dám kêu đau! Bởi vì biết, vào lúc này có tư cách để kêu đau.

      Thấy trán của bắt đầu chảy máu, Nhiếp Tử Phong lo lắng, dùng hết sức để ngồi dậy, nhưng lần này được may mắn như lần trước, và do nóng lòng về Nhiếp Tử Vũ, nên còn chưa ngồi dậy hết vội vàng xuống giường, cho nên cả người ngã lăn xuống khỏi giường bệnh.

      “A! Tử Phong!” Thấy thế, mẹ Nhiếp vội vàng chạy lại đỡ, quỳ rạp gối xuống bên cạnh để đỡ dậy. “Con sao chứ? bị gì chứ? Tại sao lại muốn xuống giường chứ, tại sao?” Vừa ánh mắt vừa dừng lại đùi của , nhất thời nước mắt tuôn ra.

      Sau đó, Nhiếp Tử Vũ cũng bò dậy từ dưới đất lại bên cạnh , kiểm tra khắp người giúp : “ sao chứ?”

      tránh ra!” Mẹ Nhiếp chút cảm kích, đẩy ra đáy mắt mang theo oán hận.

      …” Nhiếp Tử Phong vốn định có chuyện gì, nhưng lúc định mở miệng, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó. kinh ngạc nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ba Nhiếp từ khi ông bắt đầu bước chân vào phòng, sau đó ánh mắt lại dời sang mẹ Nhiếp ôm mình khóc ra hơi.

      Lại chú ý tới tầm mắt của bọn họ nhìn, sửng sốt. Sau đó nhíu chặt chân mày lại, cắn môi giãy giụa. Rốt cuộc cũng hiểu tại sao bọn họ lại có vẻ mặt cứng ngắc như vậy.

      Nhưng mà bởi vì hiểu ra, cho nên lòng của cũng nặng trĩu xuống…
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100: Em ở đây thương hại ?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sau khi ý thức được khả năng xảy ra chuyện này, trong nháy mắt Nhiếp Tử Phong trở nên ngây người, đầu óc trống rỗng. Nhưng nghi hoặc của kéo dài được bao lâu, câu sau đó của mẹ Nhiếp lập tức khẳng định suy nghĩ của là đúng.

      Biết sớm muộn gì cũng biết được này, nhưng cuối cùng mẹ Nhiếp vẫn đành lòng, cho nên quay đầu lại, nức nở :

      "Con trở nên như vậy đều là do ta làm hại!” Bà cũng nhịn được nữa, giữ hình tượng nữa mà khóc rống lên, tất cả ra vẻ hồi nãy bị huỷ trong chốc lát.

      Đứng ở bên, Nhiếp Tử Vũ thể hiểu được ý tứ trong lời của bà, cho tới khi đột nhiên đôi mắt của Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, cúi nhìn hai chân của mình giống như là nổi điên lên, mới hiểu ra được.

      khiếp sợ lấy tay che miệng mình, nước mắt hốc mắt thi nhau chảy xuống, trong lòng dâng lên loại cảm giác khó chịu như dời sông lấp biển.

      Tại sao có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy!

      trợn mắt, há hốc miệng nhìn hai chân còn chút cảm giác của , áy náy xen lẫn tự trách khiến cho nước mắt càng thi nhau rớt xuống. muốn ngăn cản hành động điên cuồng của , nhưng bàn tay mới đưa lên nửa, lùi lại.

      sợ hãi, vô cùng sợ hãi. thể tin được chuyện xấu như vậy lại phát sinh thân thể của người, càng hận hơn khi bản thân mình lại là người đầu sỏ khiến xảy ra chuyện như vậy!

      “Cử động , mau cử động !” Nhiếp Tử Phong nổi điên, đôi mắt bởi vì hai chân của bản thân có cảm giác mà đỏ ngầu lên. ra sức gõ vào hai chân của mình, nhưng mà nó cũng cử động chút nào.

      tự hành hạ mình, đây là điều mẹ Nhiếp muốn nhìn thấy nhất, nhưng mà bà lại thể cho biết này được.

      “Đủ rồi, Tử Phong, đủ rồi!” Bà nhịn được nữa, cắn răng ngăn cản , bàn tay vuốt ve lên chân mày nhíu chặt của , cố gắng khuyên nhủ, : “Có thể chữa được, chân của con vẫn có thể chữa khỏi. Bác sĩ , chỉ cần con chăm chỉ làm vật lý trị liệu, phục hồi chức năng, con vẫn có thể đứng lên lần nữa.”

      "Có thể? A. . ." phải là nhất định, mà là có thể. . .

      Khuôn mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Phong nở nụ cười tự giễu, nhìn đôi chân có cảm giác của mình, hét lớn lên tiếng, cuối cùng ngất .

      . . .

      Khi Nhiếp Tử Phong tỉnh lại lần nữa, là chuyện của giờ sau.

      Trong khoảnh khắc mở mắt ra kia, liền nhìn thấy đôi mắt vô cùng lo lắng. Nhưng mà nhìn vào ánh mắt của , mà lạnh lùng nhìn lượt mọi người vây quanh mình, rồi lạnh lùng thốt ra khỏi miệng chữ.

      " ."

      …” Bởi vì thèm nhìn, nên Nhiếp Tử Vũ đau đớn nhăn mày lại.

      Nhưng dù có gọi tiếng, cũng thể đổi lấy cái liếc mắt của Nhiếp Tử Phong. Đôi mày kiếm nhàng nhướn lên, nhắm đôi mắt lại, giấu thống khổ ở trong đó, suy yếu câu: “Tôi muốn được yên tĩnh chút, làm phiền mọi người hãy ra ngoài hết .”

      Lời của cực kỳ , giống như gió thổi mây trôi, nhưng trong câu chữ mang theo vẻ kiên định, cho thương lượng chút nào.

      Mẹ Nhiếp đứng đợi ở bên cạnh muốn cái gì nữa, nhưng mà lại bị ba Nhiếp kịp thời ngăn cản.

      như vậy, chúng ta ra ngoài trước, để cho con nghỉ ngơi.” xong, kéo mẹ Nhiếp vẫn có ý định rời khỏi ra ngoài.

      lâu sau, Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc cho rằng giờ phút này chỉ còn lại mình ở trong phòng bệnh, tầm mắt của lại nhìn thấy bóng dáng vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ, đôi mắt của tối sẫm lại.

      “Vì sao còn ! Em còn muốn ở đây để chê cười sao?” khàn cả giọng, dùng hết sức lực quát lớn lên với , cơ mặt cũng run lên.

      phải.” Nhiếp Tử Vũ lộ ra vẻ mặt đau lòng, hiểu thể tiếp nhận nổi tin dữ này. dùng ánh mắt dịu dàng, miễn cưỡng nở ra nụ cười mỉm, : “Chuyện này tất cả đều do em gây nên, cho nên em có lý do để ở lại chăm sóc cho .”

      Cứ tưởng rằng như vậy khiến cho Nhiếp Tử Phong dễ dàng đồng ý hơn chút, nhưng ngờ sắc mặt của bỗng càng trở nên xám xịt hơn.

      , cần thương hại của em!”Hai chân tàn phế, chính là người tàn phế, người tàn phế cần phải sống dựa dẫm vào người khác! muốn nhìn thấy như vậy, muốn! “Em lập tức hãy ra khỏi đây, giây phút cũng muốn nhìn thấy em!”

      , em !” kiên trì, cũng kiên trì, chẳng biết lúc nào nước mắt đầy hốc mắt. uất ức để bàn tay mình vào trong lòng bàn tay của , cầu xin: “Em thương hại , hãy để em ở lại được ? Em muốn chăm sóc .”

      Lời cầu xin của khiến lạnh lùng trong lòng nhất thời giảm chút ít, nhưng lúc nghĩ tới tình huống tại của bản thân, lập tức lạnh lùng quăng qua bên.

      “Em !” kiên quyết.

      !” lắc đầu mạnh.

      Ngay lúc này hai người mắt to trừng mắt , giằng co qua lại, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, bóng dáng xinh đẹp lập tức tới.

      “Tử Phong, em nhân được tin liền tới ngay lập tức, làm em sợ chết khiếp. Sao rồi? Vết thương của có nghiêm trọng ?”

      Người tới còn nghi ngờ chính là Quan Duyệt. Đôi mắt tinh tế của ta nhìn Nhiếp Tử Vũ rồi nhìn , cũng nhận ra được khí giữa hai người có chút khác thường.

      Nhiếp Tử Phong gắt gao trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ lã chã chực khóc, sau lúc mới nhìn sang chỗ Quan Duyệt, sau đó ra khỏi miệng. “Đuổi ấy ra ngoài giúp tôi.”

      “Ách…” Quan Duyệt trừng to mắt lên tưởng mình nghe nhầm, cho tới khi Nhiếp Tử Phong nhịn được nữa, hét lớn lên.

      nghe thấy sao?”

      “Em…” Sau khi xác định được bản thân nghe nhầm lời dặn dò của , lập tức Quan Duyệt trở nên vui vẻ, đôi môi đỏ nở nụ cười đắc ý. ta xoay người lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, hất cằm : “Tử Phong bảo , nghe thấy ? Nghe thấy nhanh chóng ra khỏi đây, đừng để tôi phải động tay động chân đuổi ra.”

      Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ vẫn nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Phong, chút nhúc nhích.

      “Còn !” Quan Duyệt tức giận xô đẩy cái, khiến cho Nhiếp Tử Vũ lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      Biết bản thân ở lại chỉ làm tức giận thêm, Nhiếp Tử Vũ do dự lát, gật đầu. “Tối nay em quay lại thăm .” xong, mới xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Nhưng mà bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ vừa biến mất ở phía sau cánh cửa trong nháy mắt thống khổ trong ánh mắt của Nhiếp Tử Phong cũng lộ ra. cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua vẻ đắc ý của Quan Duyệt, mở miệng .

      có thể rồi.”

      Nghe vậy, Quan Duyệt sửng sốt, “Tử Phong, em muốn ở lại chăm sóc …” Đây là cơ hội hiếm có của ta, ta thể làm mất được.

      Thành ý giả dối của ta khiến cho Nhiếp Tử Phong nghe mà cảm thấy buồn cười, nhịn được cười lạnh tiếng, đôi mắt đau khổ liếc nhìn hai chân của bản thân, : “ có thể chăm sóc cho tôi cả đời sao?”

      “Dạ, em sẵn lòng.” Quan Duyệt cho rằng thổ lộ tình .

      “Cho dù biết là có khả năng cả đời tôi trở thành người tàn phế, cũng sẵn lòng?”

      Nghe vậy, nụ cười của Quan Duyệt cứng ngắc môi. Vốn tưởng là đùa, nhưng lại nhìn thấy tự ti và nụ cười tự giễu của , ta biết gì: “Chuyện này…”
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 101: Kêu em cút nữa em hôn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sau khi Nhiếp Tử Vũ rời khỏi phòng bệnh cũng trở về khách sạn ngay lập tức, mà tới phòng làm việc, tìm bác sĩ điều trị cho Nhiếp Tử Phong để hỏi thăm tình hình. Lúc xác nhận chân của Nhiếp Tử Phong vẫn có thể cứu chữa được, thề cho dù như thế nào nữa cũng ở bên cạnh chăm sóc , bảo vệ . Sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

      Lúc ngang qua phòng bệnh của Nhiếp Tử Phong, cố ý dừng lại ngó xem. Nhìn qua khe cửa mở rộng, nhìn thấy Quan Duyệt rời khỏi, chỉ còn Nhiếp Tử Phong khàn giọng hét lên về phía chân của mình, thấy như vậy trong lòng khỏi cảm thấy chua xót, khó khăn lắm mới ngăn cho nước mắt tràn ra như vỡ đê.

      Vì vậy ngày nào đó,

      Bên trong phòng Nhiếp Tử Phong đau,

      Ở bên ngoài phòng Nhiếp Tử Vũ khóc.

      Hôm sau, mặt trời chiếu xuống khắp nơi, khiến cho thế giới này trở nên ấm áp. Chim chóc hót líu lo cây, dưới những hàng cây xanh mướt những bệnh nhân mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng ngồi chuyện ở chiếc ghế dài. khí hài hoà, bình yên.

      Nhiếp Tử Vũ đến đây lâu rồi, vẫn luôn lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh, cứ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Phong nằm ở giường bệnh.

      Nghe nhân viên y tá , tới rạng sáng mới ngủ được. Mà vào lúc này dường như ngủ được ngon giấc, chân mày của luôn nhăn nhíu lại. Phía dưới, khuôn mặt tuấn tái nhợt chút máu, còn hăng hái của ngày xưa, chỉ còn lại suy sụp và mệt mỏi. Nhìn tới đây, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy bối bối biết làm sao.

      biết vừa nhìn vừa suy nghĩ bao lâu, bỗng nghe tiếng “cạch” cái ở ngoài cửa truyền tới. Nhiếp Tử Vũ quay đầu, tưởng là ý tá tới thay thuốc, nhưng ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn vào.

      "…" Trong lòng nao nao, lời của nghẹn ngào ở cổ.

      Đôi mắt thoáng nhìn người nằm giường có động tĩnh gì, tiếng thở dài vang lên. Ánh mắt của Lãnh Duy Biệt lần nữa dừng lại người của Nhiếp Tử Vũ, khuôn mặt đẹp trai của ta tràn đầy vẻ đau lòng.

      biết ngay em ở chỗ này.”

      Hôm qua nghe mẹ Nhiếp tình hình của Nhiếp Tử Phong rồi, mà sáng sớm hôm nay ta trằn trọc chạy tới khách sạn tìm thấy đâu, cho nên ta đoán là ở đây.

      Khoé môi của Nhiếp Tử Vũ giật giật dường như muốn gì, nhưng khi nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của Lãnh Duy Biệt toát lên thương, trong lòng nhất thời bị đè nén lại.

      Sợ đột nhiên Nhiếp Tử Phong tỉnh lại, vì thế Nhiếp Tử Vũ đề nghị:

      "Chúng ta ra ngoài chuyện ."

      "Được."

      theo Nhiếp Tử Vũ ra khỏi phòng bệnh, nhìn khép cửa nhưng vẫn để ra khe hở , thỉnh thoảng lại liếc vào trong nhìn Nhiếp Tử Phong, trong lòng Lãnh Duy Biệt cảm thấy buồn rầu, và vô cùng ghen tị.

      ta cũng muốn được quan tâm!

      buồn cười, người đàn ông hai mươi tám tuổi nhưng lại muốn được người con chưa thành niên quan tâm tới. Nghĩ tới đây, khoé miệng ta tự chủ cong cong lên, nở ra nụ cười chua xót.

      Vào đúng lúc này, Nhiếp Tử Vũ do dự mở miệng.

      “Em biết luôn luôn đối xử với em rất tốt, cũng rất chăm sóc cho em, nhờ mà em mới có ngày hôm nay, nhưng tình cảm của em đối với có loại cảm giác này, cho nên em nghĩ giữa chúng ta chỉ có thể làm bạn mà thôi, có được ?” Lời này khiến cho Nhiếp Tử Vũ suy nghĩ rất nhiều, cũng tập vô số lần, nhưng hôm nay khi ra, mới biết nó khó khăn cỡ nào, khi đối phương vẫn mực chăm sóc cho .

      Nhưng mà còn lựa chọn nào khác, bở vì hạ quyết tâm cả đời chăm sóc cho Nhiếp Tử Phong!

      Sau khi Nhiếp Tử Vũ xong, trong hành lang im lặng lúc lâu.

      Cho rằng có thể nghe thấy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy dưới đôi mắt tràn đầy đau lòng. Vì vậy trong lòng trĩu nặng xuống, biết, khiến bị tổn thương.

      “Em thực xin lỗi.” biết ngàn vạn lời xin lỗi cũng đủ bù đắp cho , nhưng…

      "Vì sao lại xin lỗi ? Đây cũng phải lỗi của em." Lãnh Duy Biệt nở nụ cười gượng ép, giống như mọi khi, ta giơ bàn tay to của mình ra, xoa xoa lên mái tóc mềm mại của . Ngay lúc cụp mắt xuống, đồng thời mặt ta lên chút bi thương.

      vẫn luôn biết tình cảm của đối với chỉ là tình cảm em, cũng biết ngày thẳng thắn thành khẩn với điều này. Cho tới bây giờ chỉ có tự lừa mình dối người, chưa từ bỏ ý định thời gian khiến cho mọi thứ thay đổi, bao gồm cả lòng của . Nhưng mà sau khi trải qua chuyện hôm nay xong, hiểu , thể giống như Nhiếp Tử Phong, ngay cả chuyện cậu ta sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ .

      Là do chính đủ hoàn mỹ, khiến cho thể nào được, cho nên, tất cả những chuyện này phải lỗi của .

      Nghĩ đến đây, Lãnh Duy Biệt nhíu nhíu mày lại, lần nữa lại nở nụ cười dịu dàng có lúm đồng tiền, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn : “Cho tới bây giờ vẫn rất vui khi quen biết em, cho dù trở thành người , nhưng em vẫn là người em thương nhất.” Khi ra hai từ ‘em ’ này, có trời mới biết quyết tâm như thế nào mới ép mình ra được hai chữ này.

      Vừa nghe thấy đồng ý tha thứ cho mình, nhất thời Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mũi mình chua xót, có loại cảm động nên lời. Biết ràng lời của chỉ vì muốn an ủi mình, muốn bản thân phải hổ thẹn với , nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn nhịn được mà đỏ mắt lên.

      “Được rồi, thời gian còn sớm, còn phải làm việc đây, tối quay trở lại thăm em.” Thu hồi lại cánh tay của mình, ta giả bộ vân bê quần áo của mình.

      Nghe vây, Nhiếp Tử Vũ gật đầu : “Để em tiễn ra ngoài.”

      cần.” Lãnh Duy Biệt từ chối ý tốt của , sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn : “Trước khi , em có thể để cho ôm em cái ?”

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nhưng chút do dự: “Được.” xong liền nhào vào lòng của ta.

      Cảm giác được mềm mại ở trong lòng, ta hít hơi sauu mùi cơ thể của , tựa đầu đặt lên đầu của , Lãnh Duy Biệt lộ ra nụ cười thống khổ.

      Đây là lưu luyến cuối cùng của , từ nay về sau, bọn họ chính là bạn bè, chỉ là bạn bè mà thôi.

      Lãnh Duy Biệt tự cảnh báo ở trong lòng mình như vậy, nhắm hai mắt lại.

      Lời ngắn ngủi, cái ôm lâu.

      biết qua bao lâu, trong lòng Lãnh Duy Biệt dâng lên suy nghĩ nên có, ta vội vàng đẩy Nhiếp Tử Vũ ra.

      phải rồi.” ta cười , nhưng mà nụ cười chạm tới đáy mắt.

      “Được.” Nhiếp Tử Vũ cũng giữ lại, chỉ đứng tại chỗ nhìn ta xoay người vào phòng bệnh.

      Nhưng mà lúc về phía giường bệnh, có ánh mắt sắc bén nhắm thẳng vào , lạnh lẽo như băng khiến nhất thời đông cứng tại chỗ.

      …”


      Trong khí tràn ngập căng thẳng, ngột ngạt.

      Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn Nhiếp Tử Phong nằm giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, tim cũng thót lên tận cổ họng. Trong lòng đấu tranh lúc lâu, mới khó khăn mở miệng ra, câu: “ tỉnh lại từ lúc nào?” ra câu muốn hỏi là, tỉnh lại bao lâu rồi, nhìn thấy được những gì.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cũng lập tức trả lời vấn đề của . Mà nhìn chằm chằm lúc lâu, rồi mới lạnh lùng cười châm chọc, : “ lâu lắm, nhưng vừa khéo nhìn thấy các người ở bên ngoài phòng bệnh vô cùng mập mờ và thân thiết.”

      Nhớ tới cảnh mới vừa rồi nhìn xuyên qua khe cửa thấy nhào vào trong lòng của Lãnh Duy Biệt ôm ấp nhau, trong ngực dâng lên cơn lửa giận, ánh mắt tự chủ nheo lại.

      Nghe thấy nhấn mạnh bốn chữ này, nhất thời sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ đen lại, giả thích: “Cái đó chỉ là cái ôm bình thường thôi.”

      “Hả? Phải ? Cái ôm bình thường mà có thể kéo dài tới mười mấy hai mươi phát, em cho là đồ ngốc sao?” Người sáng suốt vừa nhìn cũng nhận ra đó là cái ôm ấp lưu luyến rời, lại có thể trợn mắt dối với chỉ là cái ôm bình thường? Nhất thời, lửa giận ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong càng dâng lên mạnh hơn, dường như khiến cho đánh mất tất cả lý trí.

      có khoa trương như lời của .” Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, cùng lắm chỉ là hai phút mà thôi.

      Lời vừa dứt, thấy gân xanh nổi khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Tử Phong, đôi mắt của đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm, khiến cho người ta dám tới gần. lúc sau, mới lạnh lùng thốt ra chữ.

      “Cút!”

      Vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ biến săc, đáy mắt trong suốt lên đau thương. Nhưng vẫn cắn chặt răng, thể ra kiên định chút kiêng kị đối diện với vẻ mặt gần như là khát máu củ . “, em ! Lần này cho dù đuổi em như thế nào nữa, em cũng !”

      phải ? Được!”

      Giận dữ dâng lên khiến cho Nhiếp Tử Phong đánh mất lý trí, cử động nửa người của mình cầm lấy cái gối đập vào Nhiếp Tử Vũ. Quát lên với : “Cút, em cút khỏi đây cho !”

      Nhiếp Tử Vũ tránh kịp, nên bị đánh trúng. Mặc dù đau, nhưng có chút chấn động, khiến cho lùi lại mấy bước.

      Thấy thế, lý trí của Nhiếp Tử Phong bị bay xa liền quay trở về, trong đôi mắt đen láy dâng lên cảm giác áy náy. Nhưng mà thân là người đàn ông cố chấp, nhất định chịu nhận sai, chỉ quay đầu hề nhìn Nhiếp Tử Vũ nữa.

      Nhìn bộ dáng của như vậy, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ càng cảm thấy đau đớn. cúi người xuống nhặt chiếc gối ở dưới đất lên, sau đó chậm rãi về phía .

      “Tất cả vết thương của đều do em mà ra, cho dù có sỉ nhục em như thế nòa, em cũng rời khỏi .” Giọng điệu của rất kiên định.

      Nhưng lại nhận được cái hừ lạnh của Nhiếp Tử Phong, : “Em nghe vĩ đại!” Rời khỏi ? Ba năm trước phải làm chuyện như vậy sao? Tuy là cười nhạt với , nhưng mà trong lòng cảu Nhiếp Tử Phong khỏi bình tĩnh lại.

      Nhưng muốn cứ như vậy mà quên , vì vậy nghiêm mặt lại, lạnh nhạt : “Cút! cần em phải thương hại! Lưu luyến rời với Lãnh Duy Biệt như vậy, cần phải ở lại chỗ này, cút! giây phút cũng muốn nhìn thấy mặt em…”

      Nhưng mà còn chưa kịp hết câu, miệng bị chặn lại.

      Đôi mắt của khiếp sợ trừng lên nhìn đôi mắt cách tới hai centimet, lâu sau, khi rời người , lúc này mới ý thức được. lấy môi chặn miệng , hôn !

      “Ầm ầm” tiếng vang lên lớn, trong nháy mắt đầu như nổ tung, tất cả những phẫn nộ, nháy mắt đều tan biến như làn khói, thấy bóng dáng đâu.

      “Em…” Khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Tử Phong hơi ửng đỏ lên, xấu hổ dám nhìn vào đôi mắt chứa nụ cười của Nhiếp Tử Vũ, hắng giọng cái nhưng lại biết gì.

      “Sau này lại em cút , em hôn , biết chưa hả?” nghịch ngợm nở nụ cười, mạnh mẽ tuyên bố.

      Nhìn vẽ mặt muốn lại thôi của , lúc này mới hài lòng vỗ vỗ vào cái đầu gối ở sau lưng , đỡ ngồi dậy.

      “Em có nấu ít cháo, nhân lúc còn nóng hãy ăn .” xong, mở bình giữ nhiệt ra, rót bát cháo, sau đó đưa tới.

      Sắc mặt Nhiếp Tử Phong đen lại, muốn “Ai muốn ăn cháo em nấu!”, thế nhưng vừa mở miệng biết sao lại đổi thành: “Có thể uống sao?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ khẽ cười tiếng, khẽ câu: “Chắc là có thể…”

      Khóe mắt của Nhiếp Tử Phong co giật, đưa tay ra nhận. lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ cười dịu dàng với mình, từ trong mũi hừ ra tiếng. “Lấy .” xong, lại khôi phục thái độ lạnh lùng như trước.

      đói bụng lâu như vậy, cũng nên ăn chút. Nếu , em đút cho , có được ?” Nhiếp Tử Vũ xong, múc muỗng cháo, đưa lên miệng .

      Bởi vì muốn lằng nhằng với nữa, cho nên trong lòng Nhiếp Tử Phong vô cùng bực bội: “ kêu em lấy , em nghe thấy sap?” xong, tức giận đẩy muỗng cháo mà đưa tới ra, nhưng ngờ lại đụng vào bàn tay cầm bát cháo của , cho nên cả bát cháo nóng hổi bốc hơi đổ hết lên người của Nhiếp Tử Vũ.

      “Ôi.” Nhiếp Tử Vũ nhịn được hít hơi.

      Hơi nóng khiến cho da thịt trắng nõn của đau đớn, chỗ bị cháo đổ vào nhất thời đỏ bừng lên. cắn răng chịu đau để bát cháo lên tủ đầu giường, khuôn mặt nhăn nhó lại.

      lúc lâu nhận được câu trả lời của , Nhiếp Tử Phong vừa quay đầu lại mới phát ôm lấy cổ tay mình, sắc mặt tái nhợt. Rồi lại nhìn thấy, người vẫn còn sót lại ít cháo, nhất thời mềm lòng lại.

      “Em sao chứ? rồi, muốn ăn, vì sao em còn làm như vậy? Em nghe hiểu tiếng người sao?” Nhiếp Tử Phong nổi trận lôi đình, vén chăn lên muốn xuống giường đưa rửa, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới đôi chân tàn phế của mình, động tác xuống giường nhất thời cứng ngắc giữa trung.

      Nhìn thấy vẻ mặt thất thần cứng ngắc của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ lại đau nhói.

      “Xin lỗi… xin lỗi…” luống cuống và lo lắng, nhìn đôi mắt trống rỗng của , thiếu chút nữa khóc lên vì đau lòng. “Đều là tại em, xin lỗi, đều tại em…”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía .

      Nước mắt trong suốt, tự khóe mắt của chảy xuống, vẻ mặt bất lực khiến cho người ta thương. chậm rãi giơ tay ra muốn lau nước mắt cho , nhưng tay mới giơ ra được nửa lại dừng lại.

      Nhiếp Tử Phong, mày có tư cách gì mà muốn lau nước mắt cho ấy!

      Mày chỉ là người tàn phế, cái gì cũng thể cho ấy được, mày hiểu chưa?

      Nếu như muốn để cho tiếp tục nhìn thấy thảm hải của mình, khiến cho ấy rơi nước mắt, mày hãy rời xa ấy hẳn , để cho ấy , để cho ấy tìm được người đàn ông tốt hơn.

      Trong lòng đấu tranh kịch liệt, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên vô cùng phức tạp.

      lúc lâu sau, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Nhiếp Tử Vũ, trừ thanh đó ra, nghe thấy tiếng gì khác.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 102: Dùng thân bồi thường lại
      Editor: Táo đỏ phố núi


      "Em , nếu như em cảm thấy có lỗi với , vậy em hãy khỏi tầm mắt của .” kìm nén đau đớn trong lòng lại, cố tỏ ra vẻ lạnh lùng . “ tồn tại của em nhắc nhở chỉ là người tàn phế.”

      ", phải là người tàn phế! Bác sĩ rồi chân của vẫn có thể chữa khỏi. Để em ở lại đây , để em bù đắp lại cho , đừng đuổi em , có được ?” hạ giọng khóc lóc cầu xin .

      Nhìn bộ dạng đáng thương muốn chết của , Nhiếp Tử Phong nỡ, nhưng còn cách nào. Đáy mắt thoáng qua đau đớn, mím chặt đôi môi mỏng lại.

      muốn có bất kỳ áy náy nào với mình, lại càng muốn thương hại mình, nếu quả phải sử dụng cách tàn nhẫn mới khiến rời , vậy

      “Bồi thường phải ?” Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong cười lạnh. Ánh mắt của đáng giá dưới khắp người của Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt nhiễm tầng **: “Vậy em hãy dùng thân thể để bồi thường lại!”

      Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ đơ ra lúc, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt u lạnh lẽo của , cắn chặt răng. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      “Được.” đáp ứng. Mạng của đều là do cứu, đừng chi chỉ là cái thân thể này mà thôi. “Nếu như đây là cách thức mà muốn, vậy em đồng ý, em chỉ cầu xin đừng đuổi em .”

      “Em…” Nhiếp Tử Phong trừng to đôi mắt lên, dám tin là thực đáp ứng cầu vô lý này của .

      lúc im lặng biết gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt kiên định của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Vũ lại đột nhiên tiến tới nghiêng người ôm lấy cổ của , sau đó dùng cánh môi mềm mại của chạm lên môi của .

      Đây là lần thứ hai hôn trong ngày!

      So với lần chuồn chuồn lướt nước kia cách biệt nhau trời, lần này nụ hôn của Nhiếp Tử Vũ rất nóng bỏng.

      nhớ lại cách thức hai người hôn môi trong quá khứ, dùng lưỡi ẩm ướt liếm cánh môi khô khốc của , nhân lúc khiếp sợ há hốc ra cái lưỡi xinh đẹp của tiến vào, chủ động trêu chọc lưỡi của , quấn quít chơi đùa.

      Nhiếp Tử Vũ trúc trắc khơi gợi lên ham muốn dưới đáy lòng của Nhiếp Tử Phong. Lý trí của muốn đẩy ra, nhưng lại hôn đáp trả lại , tay trái bất giác cố định đầu của áp sát vào mình, hôn sâu đáp trả lại . Cánh tay còn lại vỗ về lưng của , xoa xoa lại.

      Cái hôn này, thể áy náy và đau lòng vô hạn của Nhiếp Tử Vũ, cũng thể bất đắc dĩ và tình say đắm của Nhiếp Tử Phong…

      biết giằng co bao lâu, cơ thể của Nhiếp Tử Phong bị trêu chọc cho dựng lên, như con dã thú xổng chuồng, bắt trở lại được nữa. Đột nhiên, khàn giọng gầm lên tiếng, sau đó thuận tiện đè Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân mình, thả ra.

      Khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Vũ vốn tái nhợt nhưng vì nụ hôn kịch liệt vừa rồi mà đỏ ửng lên, dưới đáy mắt lên chút e lệ, cả người toả ra hơi thở ngọt ngào mê người, khiến cho người ta có loại xúc động muốn nuốt vào bụng.

      Hai tay chống đỡ ở hai bả vai của , đôi mắt thâm thuý của Nhiếp Tử Phong lên tầng mù mịt.

      “Em xác định! ?” Chẳng qua chỉ thuận miệng hù doạ chút để cho sợ mà chạy mất thôi, nhưng ngờ là lại đáp ứng.

      Khi nhìn vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của , Nhiếp Tử Vũ e thẹn gật đầu: “Vâng.” xong, hai tay lần theo hông của ôm lấy thắt lưng của , sau đó dùng lực khiến đè lên người mình. dczie,n; da. anlzde.qu; ydo /nn .

      to gan làm ra hành động này thể nghi ngờ đó chính là hành động mời chào , khiến cho từ trong ra ngoài của Nhiếp Tử Phong đều muốn .

      Kết quả là, tất cả những suy nghĩ bị quăng sang bên, nôn nóng muốn chặn môi của lại. Mà Nhiếp Tử Vũ cũng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hôn trả lại .

      . . .



      "Các người làm cái gì!" tiếng thét chói tai cắt ngang hành động của hai người.

      Hai người còn hôn say mê kịp phản ứng, bàn tay tiến vào, mạnh mẽ tách hai người ra.

      Nhiếp Tử Phong bị kéo ra, Nhiếp Tử Vũ ở dưới thân khiếp sợ nhìn về phía người tới, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt. Đôi mắt áy náy nhìn người mới tới, Nhiếp Tử Vũ giật giật khoé môi muốn điều gì, nhưng cuối cùng chưa kịp ra khỏi miệng bị đối phương nhanh chân hơn bước trước.

      “Các người là em mà, tại sao lại có thể… Tại sao lại có thể…” Mẹ Nhiếp bị kinh hoảng được câu hoàn chỉnh.

      Làm sao bà cũng thể tin được, chính mình lại bắt gặp cảnh hai người bọn họ vô cùng thân thiết như vậy… Nhớ lại cảnh vừa rồi, oán giận của bà lập tức xuất thêm vẻ đau lòng. Khó có thể tưởng tượng, nếu như bà tới chậm bước, vậy bọn họ gây nên sai lầm lớn… Diễng đáng ele quiý don.

      “Con và ấy có quan hệ huyết thống.” Nhiếp Tử Vũ mở miệng phản bác, đôi mi thanh tú nhăn lại thành đường.

      “Nhưng các người vẫn là em!” Mẹ Nhiếp dùng lời lẽ chính nghĩa khẽ hét lên, tâm trạng có chút phức tạp.

      Nhìn bộ dạng của bà vì mình mà hao tổn tinh thần, Nhiếp Tử Vũ khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn mạnh mẽ nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bà: “Bởi vì con hại Tử Phong bị thương, cho nên mẹ mới chán ghét con tiếp xúc với ấy có đúng ?” Nếu là như vậy, có thể hiểu. Dù sao bất kỳ bà mẹ nào đời cũng hướng về đứa con có quan hệ huyết thống với mình.

      “Tôi…” Nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng mẹ Nhiếp đau đớn.

      phải như thế, phải như thế. . . Bà có chán ghét

      Cho dù hôm qua bà đối xử nhẫn tâm với , nhưng cũng bởi vì quá lo lắng cho Nhiếp Tử Phong, mới bị mất lý trí như vậy. Nhưng mẹ Nhiếp có cách nào suy nghĩ thực của bà cho biết.

      Khoé mắt khẽ liếc nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn ngồi giường nhíu chặt mày lại nhìn hai người các bà, đột nhiên mẹ Nhiếp đen mặt lại, hít hơi sâu : “ chung, cho dù như thế nào nữa, tôi cũng cho phép hai người ở chung chỗ!” Bà lớn tiếng ra lệnh, giọng điệu thể nghi ngờ rất kiên quyết. Diễng đáxng ele saquiý don.

      “Vì sao?” Nhiếp Tử Vũ chịu buông tha, giọng có chút run run: “Vì sao bọn con thể ở chung chỗ?”

      Bởi vì. . . Bởi vì sao? Chắc chắn là bà thể cho biết lý do được!

      Đột nhiên, tia sáng chợt loé lên trong đôi mắt của mẹ Nhiếp, ngay sau đó nghe thấy giọng lạnh lùng của bà: “Bởi vì… bởi vì Tử Phong có Duyệt Nhi! Bọn họ cũng sắp kết hôn rồi! Lý do này chắc cũng đủ rồi chứ? Tôi hy vọng phá hoại mối quan hệ của bọn họ, có nghe !”

      Kết hôn.

      Nghe được hai chữ này, Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người, đồng thời, cũng nở ra nụ cười cay đắng.

      Đúng vậy, sao lại có thể quên. kết hôn nhanh thôi, nhanh chóng trở thành chồng của người khác…

      Nhiếp Tử Vũ cười đau khổ, nhắm mắt lại. Quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Phong thờ ơ, đột nhiên có cảm giác mình buồn cười, biết xấu hổ!

      Bởi vì thiếu chút nữa… phá hoại cuộc hôn nhân của

      “Con biết rồi.” Cho dù lòng đau như dao cắt. Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn cố nở nụ cười. dùng ánh mắt ngấn lệ nhìn Nhiếp Tử Phong lần cuối cùng, để lại câu: “Chúc các người hạnh phúc, em .” Sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh. Diễng đáng ele quiý don.

      Nhìn bóng lưng vộ vàng biến mất của .

      Trong lòng của Nhiếp Tử Phong cảm thấy trống trải, còn mẹ Nhiếp, lại lộ ra vẻ áy náy.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 103: Buông thả lần
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Mấy ngày liên tiếp, Nhiếp Tử Vũ luôn ở trong khách sạn, ba bữa cơm hàng ngày cũng gọi đồ phục vụ từ bên ngoài, nhớ tới lại muốn ăn nữa, cho nên mỗi ngày thường chỉ ăn mấy miếng hoặc uống chút nước. ra khỏi cổng trước, bước khỏi cổng sau, giống như là thân thể có linh hồn, chơi vơi bên bờ vực sinh tử.

      . . .

      ngày kia –

      "Kính coong kính coong." Ban đêm, tiếng chuông cửa lại ngừng vang lên.

      Nhiếp Tử Vũ vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài vẫn còn ướt sũng, mặc áo tắm ra mở cửa. Vốn tưởng là nhân viên phục vụ đưa bữa tối tới, ngờ được người đứng ngoài cửa là người mà khiến cho đau lòng mấy bữa nay.

      Nhìn lại lần. Mấy ngày nhìn thấy, so với trước kia càng thêm gầy yếu hơn. Ngũ quan tinh xảo khuôn mặt còn chút thịt, chiếc cằm vốn được tròn đầy nay lại càng thêm nhọn ra. Nhìn thấy vầng mắt của thâm quầng, mẹ Nhiếp lại càng sinh lòng thương .

      "Mẹ có thể vào ?" Bà giọng hỏi.

      "À, dạ, mời vào ạ." Hồi phục lại tinh thần Nhiếp Tử Vũ nhường đường cho bà vào. Die enda anl eequ uyd onn .

      Sau khi mời bà ngồi vào sô pha trong phòng khách xong, Nhiếp Tử Vũ vào phòng bếp rót cho bà ly nước, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt của bà.

      "Chỉ có nước khoáng, mẹ uống tạm ạ." Nhiếp Tử Vũ nhàn nhạt với mẹ Nhiếp, thái độ so với trước kia ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều.

      " sao." Mẹ Nhiếp chua sót lắc đầu cái, nhận lấy ly nước đưa tới uống ngụm. Nhìn vẻ mặt chút biểu cảm của Nhiếp Tử Vũ, bà có thể nhận ra bản thân mình gây ra tổn thương rất lớn cho .

      "Vũ Vũ, con hận mẹ à?" Đột nhiên, mẹ Nhiếp mở miệng hỏi. Gần đây bà làm nhiều chuyện phải với , cho dù có hận cũng hợp lý thôi.

      Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ khẽ lắc đầu, : " hận." Bình tĩnh nhìn nhận lại, tất cả đều do tạo ra, có tư cách để giận bà.

      Nhận được câu trả lời của , nhưng mẹ Nhiếp chẳng những thoải mái, mà còn nhíu mày lại :

      “Mẹ tới đây là muốn nhờ con chuyện, con có sẵn lòng giúp mẹ ?”

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới nhìn thẳng vào bà, ánh mắt bình tĩnh chút dao động. ra đây mới là nguyên nhân mà bà tìm tới .

      "Ngài , nếu như con có thể giúp được, con nhất định giúp." Bây giờ cho dù bà muốn lần nữa rời khỏi Đài Loan, cũng chấp nhận.

      Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , trong lòng mẹ Nhiếp lại càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, đồng thời sau khi trải qua lúc đấu tranh nội tâm, cuối cùng bà vẫn mở miệng : “Mẹ muốn nhờ con khuyên nhủ Tử Phong, khuyên nó tiếp nhận trị liệu.” Die cendas anl eequ uyd onn .

      Mấy ngày trước, Nhiếp Tử Phong kiên trì cầu bọn họ làm thủ tục xuất viện cho . Vì để đảm bảo cho vết thương của , bà cố ý mời nhóm người điều trị tới để làm vật lý trị liệu cho . Nhưng mà nhiều ngày rồi cứ động đến là lại nổi giận, từng người quản lý mà bà mời tới đều bị làm cho tức giận mà bỏ rồi. Chẳng những thế còn chịu ăn cơm, thường nhốt mình lại ở trong phòng, từ chối chịu gặp bất cứ ai, điều này khiến bà vô cùng lo lắng, sợ chân của kịp thời chữa trị mà mất cơ hội phục hồi.

      Bị tình hình thực tế ép buộc, bà chỉ có thể nghĩ tới .

      “Có được ? Coi như mẹ cầu xin con, cầu xin con hãy khuyên nhủ Tử Phong.” Mẹ Nhiếp nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt mong mỏi.

      “Con…” Nhiếp Tử Vũ định đáp ứng, nhưng lại nghĩ tới chuyện phát sinh ở bệnh viện, vì vậy lại cười chua xót : “ ấy phải có Quan Duyệt sao? Mẹ nên nhờ Quan Duyệt mới đúng, hơn nữa … ấy muốn gặp con.”

      nhiều lần đuổi , ý tứ cũng quá ràng rồi, muốn lại tự tìm mất mặt.

      lúc Nhiếp Tử Vũ muốn từ chối lại nghe mẹ Nhiếp cúi đầu :

      “Duyệt Nhi chưa từng tới thăm…” Từ khi Nhiếp Tử Phong xảy ra tai nạn xe cộ xong, nhìn thấy ta nữa. d,0dylq.d. Mấy ngày nay Nhiếp Tử Phong chịu truyền nước, bà gọi điện thoại tới nhà họ Quan, nhưng kết quả phải ta công tác chính là có ở nhà.

      Mọi người đều , hoạn nạn mới biết chân tình, lúc này coi như bà nhìn thấy bộ mặt của ta rồi.

      “Chị ta tới thăm? Chuyện này…” Nhiếp Tử Phong đau lòng biết bao nhiêu… Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Tử Vũ khẽ nhói đau. Người phụ nữ mà thương , vào lúc khó khăn rời khỏi , làm sao có thể chịu đựng được đả kích này!

      Thấy chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, mẹ Nhiếp tiếp: “Hơn nữa, mẹ khẳng định người mà Tử Phong muốn gặp là con.” Bà vô cùng chắn chắn , ánh mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ có chút phức tạp.

      ra cho tới bây giờ bà vẫn biết con trai của mình và có mối quan hệ khác thường, nhưng bà luôn muốn nghĩ tới, cho tới khi ở bệnh viện bà nhìn thấy cảnh bọn họ hôn môi bà mới có cách nào suy nghĩ được nữa.

      , bà rất sợ giữa bọn họ có cái gì đó, nếu có thể, bà muốn bọn họ tiếp xúc với nhau nữa! Nhưng bây giờ Tử Phong cần động lực, cho nên bà chỉ có thể đặt tia hy vọng cuối cùng vào người của , nếu như Tử Phong có thể vì vậy mà phấn chấn lên, như vậy bà sẵn lòng buông thả lần!

      Nhiếp Tử Vũ biết tại sao mẹ Nhiếp lại chắc chắn như thế, nhưng càng tin tưởng vào những gì mình nghe được.

      " ấy muốn con cút ."

      “Đó phải lời lòng của nó.” Mẹ Nhiếp phủ định, vẻ mặt lộ ra vẻ kiên định: “Mẹ là người đẻ ra nó, mẹ biết suy nghĩ của nó. Tử Phong muốn con cảm thấy áy náy, cũng muốn con thấy thảm hại của nó, cho nên nó mới như vậy.”

      “Chuyện này…” là như vậy sao…

      Thấy vẫn có chút tin, mẹ Nhiếp dứt khoát nắm lấy cánh tay của , cầu xin: “Mẹ cầu xin con, xin con hãy khuyên nhủ nó chút . Nó vẫn luôn có tình cảm với con, mẹ nghĩ chắc chắn là nó nghe lời con .”

      d,0dylq.d. Nhìn thấy đôi mắt của mẹ Nhiếp dần dần đỏ ửng lên, trong lòng Nhiếp Tử Vũ giằng co.

      “Nếu quả như lời mẹ , con đồng ý thử lần…”

      . . .

      Vì vậy ngay đêm hôm đó, Nhiếp Tử Vũ trở về nhà họ Nhiếp cùng với mẹ Nhiếp. Táo đỏ le^e quyy do^nn.



      Ban đêm trời lạnh, bầu trời đen kịt vì sao, chỉ có vầng trăng khuyết với ánh sáng mờ nhạt treo lơ lửng trong trung, nhìn rất đơn.

      Nhiếp Tử Vũ cầm lấy chiếc chìa khoá mà Quản gia đưa cho , mở khoá, sau đó chậm rãi đẩy cửa phòng ra.

      Trong phòng ngủ, có bật đèn. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt vào trong phòng, cũng đủ để cho người ta nhìn khi giơ năm ngón tay lên. lặng lẽ đóng cửa phòng lại, lúc này mới xoay người lại. Nhưng khi tầm mắt của nhìn vào chiếc xe lăn phản chiếu ra ánh sáng màu bạc, nhìn thấy người mà muốn nhìn thấy, lại nhìn ra ban công, phát bóng dáng ngồi thẳng tắp.

      Gió đêm thổi làm cho rèm cửa bay phấp phới. Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào bóng lưng cao ngạo của , thoạt nhìn có chút độc.

      Nhìn thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ xót xa, suýt nữa rơi nước mắt. Sau nhiều lần kìm nén hít sâu mấy hơi, mới nén lại được đau đớn trong lòng, sau đó chậm rãi tới.

      "Hôm nay có sao, nhìn cái gì? Nhìn ánh trăng sao?" dùng giọng điệu thoải mái hỏi, mục đích muốn phá vỡ bầu khí tĩnh lặng này. Nhưng mà cho tới khi ngồi xuống bên cạnh , từ đầu tới cuối cũng liếc mắt nhìn lấy cái.

      Dựa theo ánh trăng, Nhiếp Tử Vũ quay mặt nhìn về phía .

      Khuôn mặt của nhìn ra hình người nữa, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt trắng bệch, hàm dưới râu mọc rậm rạp che kín hết, cả người nhìn muốn có bao nhiêu suy sụp có bấy nhiêu suy sụp, hoàn toàn nhìn ra được khuôn mặt hăng hái trước kia, thể nào khiến cho người ta liên tưởng được với người đàn ông luôn tươi cười lúc trước.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :