1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 94: Tự mình hại mình
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bệnh tình của lão phu nhân rất nhanh ổn định lại, được chuyển tới phòng bệnh thường, lúc này người nhà họ Nhiếp mới thở phào hơi. Mẹ Nhiếp về tới nhà nghe thấy tin Nhiếp Tử Vũ thu dọn đồ đạc rời , cho dù trong lòng rất áy náy với , nhưng ngại vì trong tình huống thế này cũng chỉ có thể để mặc cho .

      . . .

      Hôm sau.

      Bên trong phòng bệnh chỉ có màu trắng thuần khiết, trong khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ truyền tới tiếng “tí tách” của máy điện tâm đồ, ngoài thanh đó ra còn tiếng động nào khác.

      Đột nhiên, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đẩy cửa phòng ra, sau đó đôi chân thon dài bước vào bên trong phòng bệnh. đôi mắt đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo quan sát cả căn phòng bệnh, sau đó mới thận trọng đóng cửa phòng lại.

      Tiếng giày cao gót giẫm lên nền gạch liên tiếp vang lên ‘lộc cộc lộc cộc’. Chỉ lát sau, bóng dáng màu đỏ tươi nhanh chóng đứng bên cạnh giường bệnh.

      Quan Duyệt vươn tay, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt chút huyết sắc nào của lão phu nhân. Đột nhiên, khoé miệng đỏ tươi nở nụ cười quỷ dị, ngay sau đó tay trái thò vào trong túi lấy ra cành hoa cúc đặt lên ngực của bà ta.

      "Hừ, bà già, chết là do mạng của bà lớn.” xong nụ cười dưới đáy mắt của Quan Duyệt biến mất, ngược lại thay bằng giọng mỉa mai. "Nhờ hồng phúc của bà, Nhiếp Tử Phong và con đàn bà đê tiện Nhiếp Tử Vũ rốt cuộc hoàn toàn chấm dứt rồi. Cho nên, tạm thời tôi cần lo lắng bị Tử Phong huỷ bỏ hôn ước với tôi nữa rồi."

      ta tin tưởng, chỉ cần Nhiếp Tử Vũ bỏ , như vậy Nhiếp Tử Phong vẫn có thể là của ta! Bởi vì ở đời này, có người nào có thể xứng với Nhiếp Tử Phong giống như ta nữa! Nghĩ tới đây, nụ cười ở khóe miệng của Quan Duyệt dần dần lan ra tận đuôi mắt.

      Nhìn máy điện tâm đồ vẫn chạy ổn định, đáy mắt của Quan Duyệt loé lên tia tàn nhẫn.

      "Mặc dù bác sĩ có thể cả đời của bà bị hôn mê bất tỉnh, nhưng vì bảo đảm đạt được mục đích của mình, tôi lưu lại cho bà con đường sống nào, mất công ngày nào đó bà lại đứng ra chỉ điểm tôi.”

      Đối xử với kẻ địch, ta chưa bao giờ nhân từ nương tay, cho dù là người bà ngày xưa hết mực thương mình, ta cũng quyết lưu tình!

      "Nhớ, muốn trách trách Nhiếp Tử Vũ, là ta hại bà biến thành như vậy! Còn nữa đường xuống hoàng tuyền, đường thuận lợi." Dứt lời, ta liền nhanh chóng rút hết bình tiếp dưỡng khí của bà ta ra.

      thấy lão phu nhân hôn mê co quắp người lúc, máy điện tâm đồ nhanh chóng biểu lên xuống ổn định, chỉ lát sau liền xuống đều.

      Nhìn qua dường như là đường thẳng, Quan Duyệt càng nở ra nụ cười tà ác.

      Nhiếp Tử Vũ , lão phu nhân chết rồi, đời này, còn bất kỳ kẻ nào có thể cản trở bước chân của ta nữa rồi ! Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cầm túi xách lên muốn xoay người rời .

      Nhưng khi ta xoay người, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy ở trước mặt ra bóng dáng màu trắng, nụ cười trong nháy mắt cứng ngắc lại ở khóe môi.

      " ra là do chị làm sao!"



      dám tin trong giọng mang theo chút run rẩy.

      Khuôn mặt tinh xảo của Nhiếp Tử Vũ bởi vì biết được chuyện này mà trở nên tái xanh, khoé mắt co quắp lại. Nhìn Quan Duyệt bị bắt tại trận có chút trở nên hoảng hốt, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, lúc lâu cũng bình tĩnh lại được.

      "Làm sao chị có thể. . . Tại sao có thể. . ." dùng ánh mắt lên án mạnh mẽ nhìn Quan Duyệt, đột nhiên ánh mắt nhìn lên cái máy điện tâm đồ thấy đường sóng xuống, trong lòng hơi hoảng sợ. để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Quan Duyệt, nhanh chóng tới phía trước cửa sổ muốn nhấn nút cấp cứu khẩn cấp.

      Nhưng mà đúng lúc ở sắp đè xuống cái nút kia, Quan Duyệt đột nhiên giữ tay lại, ngăn lại hành động của .

      " muốn cứu sống bà già đáng chết này sao? có cửa đâu!" ta vất vả mới khiến cho bà già này chết , tuyệt đối thể để cho Nhiếp Tử Vũ cứu sống bà ta!

      Nghĩ tới đây, đáy mắt của Quan Duyệt dâng lên tia khát máu, tay phải đột nhiên chuyển sang nắm lấy tóc của Nhiếp Tử Vũ tóc, tay liều mạng kéo lùi về phía sau.

      "A!" Nhiếp Tử Vũ thét lên tiếng, da đầu đau đớn như bị xé rách ra, cả người chật vật ngã ngồi xuống dưới nền nhà. Nhìn lên thấy Quan Duyệt từ cao nhìn mình, cắn răng khẽ hét lên : "Tôi cho là chị còn chút lương tâm, ngờ chị lại bị điên tới mức như vậy!” Ngày thường lão phu nhân dối xử tốt với ta như vậy, tại sao ta lại có thể ra tay độc ác như vậy.

      "Hừ! Là do khiến cho tôi phát điên như vậy đấy!” Quan Duyệt xì mũi coi thường, gương mặt được tô son trát phấn trở nên nhăn nhó, vẻ mặt khó ưa: "Nếu như phải do ba lần bốn bận cướp Tử Phong từ bên cạnh tôi, tôi có biến thành như vậy ?!”

      Tất cả đều trách ta, đều do ta!

      "Tôi chưa bao giờ làm như vậy!" Nhiếp Tử Vũ chịu yếu thế hét trở lại, nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, lần nữa chạy về phía giường bệnh.

      "Tôi cho phép cứu bà ta!" Thấy lại cố gắng bấm chuông, Quan Duyệt gào thét tới mức mặt đỏ tía tai, đáy mắt bốc hoả lên. Đưa tay lên giáng cái tát, Nhiếp Tử Vũ vội vàng kịp tránh né bị choáng váng.

      Nhẫn nại chịu cơn đau đớn ở mặt, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi trợn mắt trừng trừng nhìn ta, liều hết sức lực nhấn chuông cấp cứu khẩn cấp, thuận tay bỏ ống cung cấp dưỡng khí lên cho bà ta.

      Mắt nhìn thấy thể ngăn cản thành công được, vẻ mặt của Quan Duyệt lập tức đen lại. Đôi tay chống lên tường, vẻ mặt chút hốt hoảng, ngược lại đáy mắt lại loé lên chút quỷ kế.

      Đôi mắt đẹp của ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ thở phào nhõm, cắn răng nghiến lợi từ trong miệng thốt ra câu : “ nên hành động như vậy, nên? Được rồi! Nhiếp Tử Vũ, tôi khiến cho sống bằng chết!”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt còn chưa kịp suy nghĩ lời của ta là có ý gì, đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo nham hiểm, sau đó dùng đầu đập vào vách tường.

      Cũng chỉ trong nháy mắt, máu tươi từ chiếc trán trắng nõn của Quan Duyệt tràn ra, chảy xuống gương mặt của ta, nhìn hết sức đáng sợ.

      "Chị. . ." Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ trợn to đôi mắt, dám tin ta làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại sững sờ ngay tại chỗ thốt nên lời.

      Cũng ngay tại lúc này, hàng loạt bác sĩ ý tá tràn vào phòng bệnh, mà ở phía sau họ, mà theo sau còn có Nhiếp Tử Phong vốn bàn bạc về bệnh tình của lão phu nhân!

      Khi Nhiếp Tử Phong nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ ngây người như phỗng đứng ở trước giường bệnh với sắc mặt trắng bệch, trong mắt của nhắt thời sẫm lại.

      "Xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở chỗ này?" lạnh lùng hỏi, vẻ mặt chút thay đổi.

      "A, Tử Phong, rốt cuộc cũng tới. Em rất sợ đó.” Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Phong xuất , ngay lập tức Quan Duyệt lộ ra bộ dạng đáng thương, cố gắng nặn ra chút nước mắt, nhào vào trong ngực của Nhiếp Tử Phong.

      Cảm giác được mềm mại ở trong ngực, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chú ý tới tồn tại của Quan Duyệt. Vốn là kiên nhẫn muốn đẩy ta ra, nhưng mà tầm mắt nhìn thấy cái trán của ta ngừng chảy máu, liền ngưng động tác lại.

      "Vết thương này của là có chuyện gì xảy ra?" dằn lòng lại hỏi.

      Vấn đề của vừa vặn đúng ý của ta, vì vậy vội vàng nghẹn ngào : "Ưm, em. . . Em rất sợ. . . Vũ Vũ, ấy bị điên rồi. . . ấy chỉ muốn giết bà nội, ấy còn phải giết em."
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 95: Biến chuyển
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thấy vẻ mặt ta hãm hại mình mà chút biến sắc, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể cực kỳ bội phục hành động của ta, đồng thời cũng vì mình mà lại lần nữa cảm thấy bi ai. ngờ được là mình lại có thể giống như đứa ngốc bị ta tính kế hết lần này tới lần khác!

      Quả , trán của ta có thương tích, mọi người cũng bao giờ ngờ được là ta tự làm mình bị thương, mà liên tưởng tới việc bị người khác gây nên.

      Nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong đen lại, trong con ngươi đen như mực thoáng qua tia sáng sắc bén khiến người khác hiểu được. liếc mắt nhìn Quan Duyệt khóc như hoa lê đẫm mưa, cổ họng nghẹn ngào hỏi: "Nhiếp Tử Vũ, em còn có gì muốn giải thích ?"

      Nhiếp Tử Vũ khẽ quét mắt nhìn cái, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của , mạnh mẽ cắn răng.

      " cũng nhận định là do em làm, vậy em có giải thích nhiều hơn nữa cũng có tác dụng." Cần gì phải lãng phí nước miếng.

      "Tốt lắm!" Nhiếp Tử Phong nhàng đẩy Quan Duyệt ra, rồi đưa hai y tá tới cầm máu cho Quan Duyệt, sau đó mới lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, dùng giọng lạnh lùng như băng : "Em nhiều lần gây thương tích cho những người thân của , em xem nên làm gì với em!”

      xong, từng bước tiến lại gần .

      Thấy thế, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ, vội vàng lùi lại mấy bước giữ khoảng cách với .

      "Tốt lắm, em cũng vậy, nhắc lại với lần nữa! Cho dù có tin hay , em chẳng làm cái gì cả!" khuôn mặt nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ kiên định, chịu thua nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kiên quyết của Nhiếp Tử Phong.

      "À, em cho rằng lời bằng chứng của em tin sao? Nhiều nhân chứng như vậy, em bảo phải tin tưởng tất cả những chuyện này phải do em gây nên như thế nào?" xong, ánh mắt lại nhìn lướt qua Quan Duyệt ở bên cạnh, khi ràng nhìn thấy khoé miệng của ta cong lên nụ cười, ánh mắt của nhất thời trầm xuống.

      ". . . !" Nhiếp Tử Vũ quả biết gì nữa, sắc mặt giận đến mức thoắt xanh thoắt trắng, lúc lâu từ miệng mới nhả ra câu : "Em chưa bao giờ biết ra lại ngu xuẩn như thế này!" xong, hề nhìn Nhiếp Tử Phong lấy cái nào nữa, quay đầu liền hướng về phía ngoài cửa ra.

      "Làm chuyện xấu liền muốn bỏ chạy sao? Nhiếp Tử Vũ, em đứng lại đó cho !" Nhiếp Tử Phong gầm xong, nhanh chóng đuổi theo.

      Nghe thấy tiếng bước chân của sắp theo kịp, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ hoảng loạn, theo bản năng nhanh chân chạy tới thang máy, nhưng lại phát thang máy xuống, vì vậy chỉ có thể vào lối cầu thang bộ, nhưng mà tiếng bước chân ở sau lưng vẫn dừng lại, ngược lại càng lúc cách càng gần.

      "Đủ rồi!" Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ dừng bước chân lại ở khúc quanh của cầu thang. xoay người cái lạnh lùng nhìn về phía sau lưng, Nhiếp Tử Phong cao bễ nghễ nhìn xuống mình, khẽ hét lên: "Nhiếp Tử Phong, rốt cuộc muốn như thế nào!"

      chịu đủ rồi, là đủ rồi! Tại sao lại phải chịu loại đãi ngộ công bằng này, tại sao ràng làm những việc đó mà người nào chịu tin tưởng . Bọn họ tình nguyện tin tưởng người mới chỉ quen biết ba năm, cũng đồng ý tin tưởng người thân như ! đúng, có khi trong tiềm thức của bọn họ, cũng phải là thành viên trong nhà họ Nhiếp.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ khỏi nở nụ cười khổ.

      muốn em phải thừa nhận như vậy sao? Có phải là chỉ cần em thừa nhận là do em làm bỏ qua cho em ? Được, vậy em thừa nhận, là do em làm! Tất cả đều là do em làm! Là em đẩy lão phu nhân xuống lầu, vết thương trán của Quan Duyệt cũng do em gây nên! hài lòng chưa?” Tâm trạng của Nhiếp Tử Vũ mất khống chế nên quát lên với , do kích động mà cả người run rẩy lên giống như chiếc lá rụng cuối thu.

      “Vũ Vũ…” Nhìn vẻ mặt thống khổ của , vốn là vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong lạnh lùng thay đổi, trong nháy mắt lên tia đau lòng. đưa tay ra muốn vuốt ve gò má sưng đỏ của , nhưng lại bị Nhiếp Tử Vũ nhẫn tâm đẩy xa.

      tránh ra! nên đụng vào em!” cần có ý tốt giả dối! Sau khi hung hăng quăng cho cái tát, rồi lại cho viên kẹo, còn lạ gì!

      Nhiếp Tử Vũ quật cường nuốt nước mắt vào trong hốc mắt, hất cằm lên : “Lấy được đáp án rồi, bây giờ có thể để cho tôi chưa?”

      “Em …” Lông mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại chỗ.

      Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trợn mắt nhìn , hừ lạnh cái sau đó xoay người muốn khỏi, nhưng lại bị Nhiếp Tử Phong kéo lại.

      làm cái…” câu lên án mạnh mẽ còn chưa hết khỏi miệng, Nhiếp Tử Vũ bị mạnh mẽ kéo thẳng vào trong lòng của . Thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc lượn lờ ở trước mũi, khiến cho trong nháy mắt nóng nảy hoảng loạn ở trong lòng dần bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ tới mới trước đó giây vẫn còn lạnh lùng trách cứ mình, lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ đau xót, bắt đầu giãy ra.

      “Khốn kiếp, buông em ra!” liều mạng đánh vào vòm ngực rắn chắc của , lên tiếng phản kháng.

      Nhưng mà lúc lâu sau, Nhiếp Tử Phong chỉ im lặng chịu bạo lực của , hề nhăn mày chút. lúc Nhiếp Tử Vũ có cách nào, định há miệng cắn cổ tay giữ chặt lấy , đỉnh đầu bỗng dưng vang lên giọng trầm thấp của .

      xin lỗi.”

      xin lỗi? Tại sao lại muốn xin lỗi với ?

      chợt ngẩng lên, lại hoàn toàn đối mặt với đôi mắt đen nháy vô cùng áy náy của .

      Đôi mắt đen nháy của Nhiếp Tử Phong nhìn vào đôi mắt long lánh trong suốt của Nhiếp Tử Vũ ở trong ngực vì kinh ngạc mà há hốc miệng, trong lòng đau đớn quặn thắt lại, vì vậy nhắc lại lần nữa: “ xin lỗi.”

      Nhiếp Tử Vũ á khẩu, im lặng nhìn , lúc lâu sau mới phản ứng được “…Tại sao muốn lời xin lỗi với em.” Còn nữa, mặt tại sao lại lên vẻ đau lòng như vậy…

      rất bình tĩnh khiến Nhiếp Tử Phong rất hài lòng, cũng bởi vì vậy hít hơi sâu, chậm rãi : “Bởi vì trách lầm em, cho nên mới muốn xin lỗi em, xin lỗi, là do hiểu lầm em, là do nên chưa điều tra tìm hiểu trách lầm em.”

      quá vọng động rồi, là do ghen tức của quá lớn cho nên khi nghe nhắc tới Lãnh Duy Biệt liền mất lý trí, lời nào hiểu lầm , làm nhục . vì hành động lỗ mãng của mình mà cảm thấy đau lòng.

      Nghe như vậy, mất mát dưới đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ bỗng sáng lên: “… Ý của là…”

      tin tưởng em, tin tưởng tất cả những chuyện này phải do em làm.” Nếu như tối hôm qua còn có chút hoài nghi, nhưng vừa rồi chứng kiến thấy nụ cười đắc ý khóe miệng của Quan Duyệt, chắc chắn phải do làm.

      Nhiếp Tử Vũ thể tưởng tượng nổi biến chuyển của , nhưng đồng thời gương mặt cũng nở ra nụ cười lạnh lẽo, giọng châm chọc: “Ngày hôm qua phải vạn lần chắc chắn là do em làm sao? Thế nào hôm nay lại xác định phải do em làm rồi?” Trong lòng vô cùng uất ức.

      “Vũ Vũ… biết được sai lầm của mình rồi.” Nhiếp Tử Phong vạn lần áy náy , thâm tình liếc mắt nhìn : “Ngày hôm qua là do hành động theo cảm tính, quá nông nổi rồi, nhận lỗi với em, em đừng giận được ?” Giờ khắc này, giống như đứa bé, cầu xin tha thứ của .

      Chẳng qua là, làm sao Nhiếp Tử Vũ có thể tha thứ cho .

      lạnh lùng cong môi nở nụ cười, thừa dịp chưa chuẩn bị đẩy ra, : “ thể nào!” xong liền nhanh chóng chạy xuống lầu.
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 96: Em ghen
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn bóng lưng vội vã rời của , Nhiếp Tử Phong biết mình gây tổn thương cho rồi, do dự lúc lâu, cuối cùng đuổi theo. Sau đó Nhiếp Tử Phong trở lại phòng bệnh, bác sĩ rời chỉ để lại y tá canh chừng lão phu nhân hôn mê bất tỉnh.

      Tầm mắt của Nhiếp Tử Phong dừng lại người của Quan Duyệt, bỗng dưng chú ý thấy hai tay của ta nắm chặt thành quyền, mặt có chút hoảng hốt, ngay sau đó sâu xa mở miệng hỏi: " sao chứ?"

      "Ách. . . Em sao." Quan Duyệt lắc đầu cái, nhìn đáy mắt có chút rối rắm. "Tử Phong, xử lý Vũ Vũ thế nào rồi?" ta hỏi dò.

      " ấy chạy rồi." Nhiếp Tử Phong đôi ba lời sơ qua về chuyện này, sau đó nhíu mày suy nghĩ chút, lại tiếp: "Lần này ấy làm rất quá đáng, cho nên đưa chuyện này giao cho cảnh sát xử lý rồi."

      "Cái gì?" Quan Duyệt sợ hãi kêu lên tiếng, đáy mắt thoáng qua chút hốt hoảng. " là. . ." Cảnh sát, giao việc này cho cảnh sát sao. . . Trong lòng của Quan Duyệt rối loạn thành nùi.

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhìn cũng chưa từng nhìn ta cái, gật đầu : "Nếu ấy thừa nhận, vậy tôi thể làm gì khác hơn là tìm ra chứng cớ khiến cho ấy phải thừa nhận!" Sau khi xong, đột nhiên ánh mắt tối sầm xuống.

      "Chuyện này. . ."

      Nhìn ánh mắt kiên định của , trong nháy mắt sắc mặt của Quan Duyệt trắng bệch như tờ giấy.

      . . .

      Bỏ qua oán hận lúc trước đối với Nhiếp Tử Vũ sang bên, trong lòng Nhiếp Tử Phong có đáp án, nhưng bởi vì có chứng cớ chứng minh tất cả chuyện này là do Quan Duyệt gây nên, cho nên chỉ có thể kềm chế mà bất động. Nhưng vì để tránh lại xảy ra những chuyện tương tự như hôm nay nữa, cho nên dứt khoát đưa lão phu nhân bất tỉnh ra nước ngoài, hơn nữa còn thuê chuyên gia chăm sóc, khiến cho Quan Duyệt có cơ hội nữa. Mặt khác, còn thuê người giám sát nhất cử nhất động của Quan Duyệt. . .



      Màn đêm buông xuống, tại nhà hàng Tây nổi tiếng ở trung tâm thành phố Đài Bắc–

      Mấy ngày phong ba liên tiếp khiến cho lòng của Nhiếp Tử Vũ buồn bực tới cực điểm, cho dù thức ăn có ngon hơn nữa vào trong miệng cũng có mùi vị.

      Nhiếp Tử Vũ máy móc nhai thịt bò bít tết, ánh mắt trống rỗng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn nhưng người đường ở bên ngoài, trong đầu có suy nghĩ gì.

      Thấy thế, đại diện Joe thở dài.

      "Rốt cuộc mất bao lâu mới có thể khôi phục lại như cũ?" Cũng qua mấy ngày rồi, vẻ mặt vẫn chút thay đổi, để cho ta nhìn thấy cũng nản. "Bảo bối đáng và ngọt ngào của tôi khi nào mới quay trở về đây.”

      về được.

      Nhiếp Tử Vũ thầm ở trong lòng, rồi thu hồi tầm mắt. Ánh mắt rơi vào hơn phân nửa bàn ăn lãng phí, dùng tiếng lưu loát hỏi: "Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi chúng ta trở về khách sạn thôi." Vừa xong liền muốn đứng dậy.

      "Ôi chao, món điểm tâm ngọt còn chưa đưa lên mà.” Joe vội vàng ngăn lại. Thấy vẻ mặt của lên chút kiên nhẫn, trong tròng mắt xanh thẳm chợt lóe sáng lên, ta vội vã chuyển chủ đề.

      “Đúng rồi, chuyện lần trước đó xử lý như thế nào rồi? Nhiếp Tử Phong vẫn gọi điện thoại cho tôi, muốn hẹn ra ngoài để tự mình xin lỗi với . Tại sao ta lại muốn xin lỗi với vậy?”

      Lần trước?

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, lông mày nhíu lại.

      Thấy nghĩ ra, Joe tốt bụng nhắc nhở: “Chính là lần trước và tiên sinh Lãnh ở khách sạn, sau cái lần hẹn với Nhiếp Tử Phong đó. Lần đó xảy ra chuyện gì sao?”

      tới đây, Nhiếp Tử Vũ nghĩ ra, chính là lần trước lập mưu để loại bỏ nghi ngờ của Nhiếp Tử Phong, suýt bị vạch trần thân phận của mình.

      có chuyện gì xảy ra hết.” lắc đầu cái, dặn dò: “Về sau nếu như ta lại gọi điện thoại tới hẹn , biết người nào là Nana biết ?” cũng muốn ‘Nana’ và có bất kỳ quan hệ nào nữa, nếu đến lúc đó lại mất công tìm cách giải quyết.

      Nhưng mà vừa xong, Nhiếp Tử Vũ lại mãi nhận được câu trả lời của Joe. ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát ra tâm mắt của chăm chú nhìn cách đó xa, miệng khẽ mấp máy run.

      làm sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?” Nhiếp Tử Vũ lo lắng hỏi.

      Joe nhìn cái, lâu sau mới nặn ra được câu hoàn chỉnh: “Tới… ta tới…”

      “Tới? Ai tới chứ hả?” Nhiếp Tử Vũ hiểu nhìn theo tầm mắt của ta, nhưng mà trong chớp mắt nhìn bóng dáng người kia, thân thể cứng ngắc như đá.

      “Nana trốn nhanh lên chút.”

      Bên tai của Nhiếp Tử Vũ vang lên giọng lo lắng của Joe, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ vẫn ngồi yên tại chỗ có phản ứng.

      tới, kịp nữa rồi…” Bởi vì chạy tới trước mặt mình…


      Xa xa nhìn sang, Nhiếp Tử Phong còn tưởng rằng mình nhìn lầm người, chẳng qua chỉ là có bóng lưng giống Vũ Vũ. Nhưng trong lúc bóng lưng kia xoay người sau đó bốn mắt nhìn nhau, khiếp sợ xác định mình nhận nhầm người. Vì vậy đẩy bạn ở bên cạnh ra để tới.

      “Vũ Vũ, sao em lại ở chỗ này?” Lại có thể gặp ở đây, khiến cho có chút ngoài ý muốn. Hai ngày gặp, cho tới giờ phút này nhìn thấy , mới phát mình lại nhớ như vậy.

      “Em…” Nhiếp Tử Vũ giật giật khóe môi, vẻ mặt hốt hoảng.

      “Dùng cơm sao? Chúng ta có thể cùng dùng cơm với nhau ?” Vừa rồi nhìn về chỗ đối diện của , sau khi nhìn thấy Joe, vẻ mặt cứng đờ. Hồi lâu, nhíu đôi mày tuấn lại, dùng giọng thâm trầm : “… Là người đại diện của Nana có đúng ? Làm sao lại ở….”

      Lời mới tới đây, đột nhiên dừng lại. Đôi mắt sắc bén của Nhiếp Tử Phong chuyển qua chuyển lại giữa Nhiếp Tử Vũ cùng Joe, đột nhiên sắc mặt nhăn lại cái, : “Các người quen biết?”

      Nghe vậy, Joe vội vàng khoát tay phủi sạch quan hệ: “, , , tôi và vị tiểu thư này quen… Tôi chỉ… Chẳng qua tôi nhìn thấy ấy ngồi mình ở đây có chút…có chút độc… cho nên mới lại đây ngồi cùng… Dáng dấp của ấy xinh đẹp như vậy… Liền muốn hỏi ấy, hỏi ấy có đồng ý….” Dưới đôi mắt gần như có thể nhìn thấu tất cả của Nhiếp Tử Phong, lời của Joe trở nên mạch lạc.

      Joe vẫn chưa giải thích xong, bị Nhiếp Tử Phong hung hăng cắt ngang.

      ấy muốn!”

      Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ có Joe ngây ngẩn cả người mà Nhiếp Tử Vũ cũng ngây ngẩn cả người.

      “Tại sao lại trả lời thay em?” Nhiếp Tử Vũ nhíu mày lại, thể vui. vẫn còn ghi hận vụ lúc trước sỉ nhục và trách cứ mình ở bệnh viện. Đôi mắt trong veo thoáng nhìn, quay đầu lại nhìn về phía Joe : “Bất kể cái gì tôi cũng đều đồng ý.”

      “Vũ Vũ, đừng lộn xộn với !”

      “Người nào lộn xộn với ! mới là người đừng có mà đứng đây gây náo loạn mới đúng!” Nhiếp Tử Vũ sưng mặt lên, nhìn về phía cách đó xa : “ thấy bạn vẫn còn đứng tại chỗ chờ sao? Còn nhanh chạy qua đó?” xong đẩy cái.

      Vốn có chút tức giận nhưng khi Nhiếp Tử Phong nghe thấy câu này, nhất thời đổi giận thành vui.

      “Vũ Vũ, có phải em ghen ?” ngả ngớn nở nụ cười trêu tức, gương mặt tuấn lãng tràn đầy vui vẻ, tâm tình khó có được lúc vui như vậy.

      điên rồi sao?” Nhiếp Tử Vũ vừa nóng vừa giận, mặt cũng đỏ lên rồi. Nhưng mà trong lòng khỏi vì câu của mà cảm thấy rung động. “ và em có quan hệ thế nào, tại sao em lại phải ăn dấm? Bệnh thần kinh!” nhịn được buột miệng mắng.
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 97: Mệnh sao chổi
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thấy bộ dạng đỏ mặt của , những lo lắng trong mấy ngày nay của Nhiếp Tử Phong biến mất sạch, tâm tình trở nên rất tốt, khỏi mở miệng cười to.

      Mà Joe bị lãng quên ở bên nhìn hai người đấu võ miệng, bất giác thở phào cái, vì cơ trí của mình mà cảm thấy tự hào. May mắn ta chỉ viện lý do vớ vẩn, ngờ lại qua được.

      "Nếu tiên sinh Nhiếp biết vị tiểu thư này, vậy tôi quấy rầy nữa." Bị xuất bất ngờ của Nhiếp Tử Phong sớm còn khẩu vị nữa, Joe mượn cớ chạy , lòng bàn chân như được bôi dầu, vòng qua Nhiếp Tử Phong chạy thẳng ra khỏi nhà hàng.

      "Này, đợi chút." Đừng để mình ở lại nơi này chứ!

      Nhiếp Tử Vũ nhìn bóng dáng của sợ hãi của Joe vội vã chạy , khuôn mặt nhắn tinh xảo nhất thời nhăn lại như trái khổ qua. Hơn nữa vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Nhiếp Tử Phong hàm chứa ý cười, nhất thời mặt của đen lại.

      "Em ăn no rồi, trước." Vừa xong liền cầm lên túi xách lên cũng chuẩn bị rời .

      Chẳng qua là chỉ mới vừa đứng lên, liền bị Nhiếp Tử Phong đè xuống ngồi trở lại, hơn nữa còn nhanh chóng ngồi vào chỗ bên cạnh , ngăn lại bên trong chiếc bàn và ghế sô pha, chặn con đường duy nhất mà có thể rời .

      " muốn làm gì." Nhiếp Tử Vũ nhíu đôi mày xinh đẹp lại, đáy mắt lên chút vui.

      "Nếu gặp nhau ở đây rồi, em cùng dùng xong bữa tối rồi hãy .” chút khách khí ra lệnh, nhíu mày lại: “Dù gì em cũng là “em ” của , cùng ăn bữa cơm với người trai này, chắc cũng phải việc gì khó khăn.”

      Trong nháy mắt, ý định rời của Nhiếp Tử Vũ bị câu này của làm cho hoá thành hư . Ngồi tại chỗ, sững sờ nhìn vẫy tay gọi phục vụ, rất tự nhiên gọi món, trong lòng hiểu sao cảm thấy chua xót và đau đớn.

      bao lâu rồi, nghe thấy cách xưng hô em này nữa rồi…

      Cho đến khi Nhiếp Tử Phong ăn xong bữa, Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn chưa tỉnh lại trong cách xưng hô của .

      " gọi người bạn kia của lại cùng dùng cơm .” Ba người cùng ăn với nhau, ít nhất đỡ lúng túng hơn so với hai người.

      Nhiếp Tử Vũ thầm tính toán như vậy, nhưng ngờ Nhiếp Tử Phong nhìn cũng nhìn cái liền : " ấy rồi."

      Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ biến đổi lúc trắng lúc xanh, quay đầu lại nhìn về hướng cửa, làm gì còn bóng dáng của người phụ nữ kia nữa…

      Lại nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, thấy cánh môi mỏng của khẽ nhếch lên tạo nên nụ cười đáng đánh đòn, kết quả là, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời tối sầm lại.



      Nhiếp Tử Phong chỉ gọi cho mình phần bò bít tết, đồng thời còn gọi cho món kem hương vị mà thích. Sau khi món ăn đưa lên đủ, bàn ăn, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm vào nhau. Vốn có tâm trạng ăn uống gì nữa, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên đếm thời gian, mong nhanh chóng ăn xong để rời .

      Sau khi ăn được nửa, Nhiếp Tử Phong quay đầu nhìn chưa đụng tới kem tí nào, mi tâm khẽ nhíu lại.

      "Tại sao ăn? hợp khẩu vị của em sao?"

      "Bởi vì có người đáng ghét ở bên cạnh, em nuốt trôi." Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt , vẻ mặt chút thay đổi.

      Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong hơi khựng lại, ngay sau đó thả dao nĩa ở trong tay ra, lấy khăn ăn lau lau khoé miệng của mình. Trong đôi mắt đen nháy chứa đầy áy náy, sâu xa : “Em định tha thứ cho ?”

      "Em là cái gì mà phải tha thứ cho ?” Nhiếp Tử Vũ cười khẽ tiếng, lạnh lùng châm chọc : "Tổng giám đốc Nhiếp làm sai chỗ nào à?”

      xong, chân mày của Nhiếp Tử Phong càng nhíu chặt hơn.

      "Vũ Vũ, đừng dùng loại giọng điệu này chuyện với , phải kẻ thù của em."

      Nhiếp Tử Vũ cười lạnh hỏi ngược lại: "À? phải kẻ thù vậy là cái gì?" Hôm đó những lời của ở trong bệnh viện, phải là đối xử với như kẻ thù vậy là cái gì? Đến bây giờ nghĩ tới, Nhiếp Tử Vũ vẫn còn cảm thấy đau lòng.

      Thấy cố làm ra bộ dáng lạnh lùng, Nhiếp Tử Phong lại thở dài lần nữa.

      "Phải làm thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho ? !" Giữa bọn họ có hiểu lầm quá nhiều, khiến cho lòng vô cùng mệt mỏi, còn sức để mà hận nữa. "Chuyện của ba năm trước đây, cũng tha thứ cho em, em lại thể tha thứ cho sao?"

      Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cũng làm cho hiểu ra điều ra bản thân chưa từng hận , chẳng qua là đối với hành động vứt bỏ của , cảm thấy tức giận, từ đó lấy việc oán hận để lấy lại thăng bằng. Bây giờ hiểu ra ràng rồi, , muốn quay lại với , cho dù trước đây từng làm gì với mình.

      Rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng nhìn thẳng vào .

      Nhưng mà phải bởi vì lời thành khẩn của , mà là vì lời kia của .

      Chuyện ba năm trước đây? Tha thứ cho em?

      A. . . làm chuyện gì, mà cần tha thứ cho ! ?

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ nở ra nụ cười châm chọc, kìm nén vẻ mặt của mình, sau đó mới lạnh lùng : "Em biết ai với cái gì, hoặc là chính suy nghĩ lung tung cái gì đó, nhưng em ràng cho biết, chuyện ba năm trước đây, em cũng cần tha thứ của !” Bởi vì căn bản chưa từng làm sai.

      Nếu như thành toàn cho và Quan Duyệt là sai lầm, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chính là !

      "Em. . ."

      Thấy vẻ mặt của nghiêm túc giống như là đùa, Nhiếp Tử Phong sửng sốt, đáy mắt có chút gợn sóng nổi lên.

      thừa nhận sai lầm mà làm, cho nên cần tha thứ của ! ? Là thế phải ? !

      Nghĩ tới đó, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong đột nhiên trầm xuống, gương mặt tuấn lãng của dâng lên tầng lạnh lẽo.

      “Em chưa từng hối hận về chuyện ba năm trước mình làm?”

      Mặc dù hiểu tại sao lại quan trọng chuyện này, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn trả lời: “Đúng.” Nhưng mà trả lời trái với lương tâm.

      “Cũng hối hận?”

      “Chưa từng hối hận!”

      Dứt lời, trong nháy mắt, khí trở nên rất tệ, so sánh với lời chuyện phiếm nhàng ở bản khác, bàn này của Nhiếp Tử Phong thích hợp.

      Gương mặt tuấn tú cứng ngắc lại, sau lúc trầm mặc, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nặn ra câu.

      “Em .”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ trợn to cặp mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc cho là mình nghe nhầm.

      Thấy chậm chạp có phản ứng, trong lồng ngực Nhiếp Tử Phong như có trận lửa thiêu đốt, nhịn được gầm với câu: “ để cho em , em có nghe thấy sao?” Xem ra cực kỳ đè nén, đôi tay cũng nắm chặt thành quyền.

      Nhiếp Tử Vũ vừa sửng sốt, sau khi thấy mặt xanh mét, cũng bất giác nổi giận, vì vậy tức giận hét trả lại : “Cho dù em muốn cũng phải đứng dậy em mới được chứ? bảo em thế nào?” Người đàn ông này xảy ra chuyện gì sao, chỉ lát sắc mặt đổi là đổi ngay, chọc chỗ nào chứ?

      hồi lâu, Nhiếp Tử Phong cắn răng, miễn cưỡng đứng dậy tránh ra lối cho .

      chút do dự nào, Nhiếp Tử Vũ cầm túi xách ở bên cạnh lên rồi đứng lên ra khỏi chỗ ngồi. Vốn là muốn sải bước ra ngoài, nhưng dường như đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, quay ngược trở lại. Sau đó ánh mắt đau lòng nhìn Nhiếp Tử Phong, nặn ra câu : “Em biết tại sao lại nổi giận với em, còn nữa, chuyện ba năm trước đây, em có thể vạn lần khẳng định cho biết, em làm chuyện gì có lỗi với , em rời khỏi là vì muốn tốt cho . Về phần có tin hay tùy .” xong liền thẳng ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, Nhiếp Tử Phong lọt vào cục diện bế tắc do chính mình tạo ra.

      Nét mặt của ấy chân thành như vậy, ánh mắt của ấy kiên định như thế, và cả lời của ấy…

      sai lầm rồi sao? ấy chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với sao?

      Chẳng lẽ ba năm trước đây còn chuyện gì xảy ra nữa mà biết sao? Và cả câu kia của : em rời khỏi là vì tốt cho . Đây là ý gì…

      Ngàn vạn suy nghĩ rối thành nùi, đầu óc loạn cả lên, bất chấp ánh mắt khác thường của người khác nhìn, Nhiếp Tử Phong vội vã thanh toán hóa đơn rồi đuổi theo.


      “Buồn cười!” Trong lúc chờ đợi đèn xanh, Nhiếp Tử Vũ nhớ tới sắc mặt của Nhiếp Tử Phong mới vừa rồi thay đổi liền thay đổi ngay, giận đến mức đứng giậm chân tại chỗ. “ ấy cho mình là cái gì? Tại sao muốn cười với mình, liền cười, muốn nổi giận với mình liền nổi giận ngay! Tại sao tại sao?”

      Vừa nghĩ tới rất giận, còn muốn hối hận nữa sao?

      Mỗi lần đều để mặc cứ nổi giận với mình! nên nắm lấy chửi mắng trận, nên cứ bỏ như vậy! Hơn nữa, tại sao lại là ! Tại sao?

      Nghĩ tới đây Nhiếp Tử Vũ có loại xúc động muốn quay đầu lại dể chửi mắng cho Nhiếp Tử Phong trận, lúc Nhiếp Tử Vũ cảm thấy thầm chán nản vì chuyện này, đèn xanh chờ đợi lâu sáng lên. Mà tới khi nhìn thấy chỉ còn lại năm giây nữa thôi.

      “A!” dòng người ồ ạt qua, làn xe ở hai bên chuẩn bị chạy.

      Nhiếp Tử Vũ nhấc chân lên muốn nhân dịp mấy giây cuối cùng chạy tới, nhưng mà cố hết sức mới chạy tới giữa đường nghe thấy tiếng hét của đám người ở đối diện vang lên, vẻ mặt hẹn mà trở nên hốt hoảng.

      Theo tầm mắt của bọn họ quay đâu nhìn lại, sau khi Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy chiếc xe tải lao về hướng của mình, đầu óc ngưng suy nghĩ, chân giống như bị đóng đinh tại chỗ thể động đậy được. Đám người ở sau lưng, trước mặt cái gì đó, nhưng mà vào giây phút này tất cả mọi thanh đều nghe thấy gì hết, trong mắt chỉ còn ánh sáng chói mắt.

      Lúc xe chỉ còn cách tới ba thước nữa, giọng lo lắng đột nhiên truyền tới phía sau .

      “Cẩn thận” Hai chữ ràng, mới khiến lấy lại phản ứng. Nhưng mà chỉ còn mấy giây, trong mắt của chỉ còn lại tuyệt vọng… Vào lúc nhắm lại hai mắt kia, cảm thấy có lực rất mạnh đẩy về phía trước, giây sau đó chỉ nghe thấy tiếng: “Rầm rầm!” tiếng vang lớn, đám người bắt đầu thét chói tai.

      Thân thể có đau đớn như dự tính, ý thức cũng bình thường.

      Nhiếp Tử Vũ bỗng chốc mở hai mắt ra, phát mình nhếch nhác ngã nhào đất, mà những người trước mặt lại hoảng sợ nhìn phía sau ở cách đó xa.

      Cẩn thận…

      Lúc ngã xuống có câu lo lắng kia vang lên ở bên tai, nhất thời trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

      Chắc phải là

      biết kiềm chế sợ hãi bao nhiêu ở trong lòng, Nhiếp Tử Vũ mới chậm rãi đứng lên quay đầu evef phía bóng dáng ngã trong vũng máu.

      Khi thấy toàn thân mặc bộ vest Armani quen thuộc, tim của cũng thót lên rồi. Khi nhìn thấy ràng có ít tóc rơi xuống khuôn mặt trắng bệch đẹp trai của , nhịn được nữa mà rơi nước mắt, tuyệt vọng tới cực điểm.

      Chạy đến trước mặt của , chợt quỳ rạp trước mặt của , khóc nâng lên đầu ngừng chảy máu ra, ra sức ôm chặt vào trong ngực mình.

      “Tại sao lại làm như vậy, tại sao lại ngốc như vậy?”

      Máu đặc sền sệt dính lên bàn tay trắng nõn của , tạo thành đối lập ràng, mùi máu tanh nồng đậm lượn lờ ở trước mũi, giây phút này đau lòng muốn chết luôn.

      Còn sót lại chút ý thức cuối cũng, Nhiếp Tử Phong khó khăn mở mí mắt của mình ra, nở nụ cười thê thảm: “Đừng khóc… muốn em khóc…” Hơi thở mong manh, giọng như có như , khiến cho người ta nắm bắt được.

      Nhưng mà sao Nhiếp Tử Vũ có thể khóc được! Hơn nữa khi nghe thấy câu an ủi của , càng khóc nhiều hơn nữa.

      “Đến cuối cùng phải cứu em bao nhiêu lần mới cam tâm? muốn khiến cho cả đời của em phải nợ ân tình của sao? cần, em từ chối! phải chống đỡ cho em, em muốn chết , Nếu như dám trước em, vậy em… Vậy em thành quỷ cũng tha cho !” ác độc lời thề thốt.

      Nghe thấy lời nửa uy hiếp nửa lo lắng của , Nhiếp Tử Phong buồn cười, nhưng mà thân thể của đau đến mức khiến cho cười nổi. dùng bàn tay dính máu tươi của mình xoa xoa gò má trắng nõn của , thâm tình liếc mắt nhìn .

      “Trơ mắt nhìn em chết, so với chết, càng làm cho khó chịu hơn…” Sau khi dùng hết hơi sức xong câu cuối cùng này xong, Nhiếp Tử Phong liền ngất .

      !” tiếng hét khàn khàn của vang lên tới tận chân trời.

      Máu tươi, nhiễm đỏ nửa bầu trời.


      “Nhịp tim, Huyết áp…”

      Nhân viên cấp cứu vội vàng đưa Nhiếp Tử Phong bất tỉnh nhân đưa lên xe cứu thương, vừa làm xử lý khẩn cấp cho vừa ghi chép tin tức.

      Ngồi ở bên, Nhiếp Tử Vũ chần chừ bất an, khuôn mặt nhắn bị dọa cho sợ hãi tới mức còn tí máu nào.

      Xin đừng xảy ra chuyện, van xin , xin đừng xảy ra chuyện gì!

      Đôi mắt ngân ngấn nước của biết bao nhiêu lần cầu xin ông trời đừng mang , lại vừa tự trách hành động mạo hiểm của mình.

      Nếu như phải bởi vì cướp đường, cũng xảy ra chuyện như vậy. Tất cả đều là lỗi của , nhưng tại sao ông trời lại cho người nằm băng ca là !

      là sao chổi trong đời của , là người có điềm xấu, lần nào cũng vươn mình ra, dùng tính mạng của minh để bảo vệ , nhưng lại thể làm gì được! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ hận mình quá vô năng.

      Ông trời, van xin người đừng làm tổn thương !

      Nước mắt theo khóe mắt của chảy xuống dưới, đôi mắt mông lung nhìn Nhiếp Tử Phong cả người đẫm máu, trong lòng đau dữ dội.

      Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy, sống nổi nữa…



      Nhiếp Tử Phong được đẩy vào phòng giải phẫu, ba Nhiếp, mẹ Nhiếp nhận được tin tức rất nhanh vội vã chạy tới, cùng còn có Lãnh Duy Biệt.

      “Vũ Vũ, em có sao ?” Lãnh Duy Biệt từ xa nhìn thấy thân thể Nhiếp Tử Vũ co rúm lại ở trong góc, đầu tựa vào đầu gối. Mặc dù sớm có dự liệu, nhưng lúc thấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch và đôi mắt sung đỏ dường như sắp mở ra nổi, vẫn nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

      “Ưm… Em…” Vừa nhìn thấy thân ảnh của ta, Nhiếp Tử Vũ liền lập tức từ dưới đất đứng lên nhào vào trong ngực của ta, nhưng vẫn luôn khiến cho cảm thấy hoàn toàn yên tâm được.

      đời này, lồng ngực duy nhất có thể làm yên atam nằm trong phòng giải phẫu.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ càng thêm khó chịu.

      “Máu, rất nhiều máu… ấy vì cứu em mà bị xe đụng… ấy chảy rất nhiều máu… Hu hu… Em nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ…” Hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Duy Biệt, khóc thành tiếng…
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 98: Quan hệ mẹ con căng thẳng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn bộ dạng cùng khổ sở của , Lãnh Duy Biệt có cảm giác cho là như vậy. Người phụ nữ mình mến lại rơi lệ vì người đàn ông khác, đời này càng có chuyện gì khiến cho người ta đau khô và thất vọng hơn chuyện này.

      lúc Lãnh Duy Biệt biết nên an ủi như thế nào, giọng lạnh như băng truyền tới phía sau hai người.

      "Vũ Vũ, lại là con hại Tử Phong sao?"

      Giọng quen thuộc nhưng còn tràn ngập dịu dàng nữa, khiến cho hai người ôm nhau đồng thời cùng ngẩn ra.

      Nhiếp Tử Vũ từ trong ngực của Lãnh Duy Biệt nhô đầu ra, nhìn về phía người chuyện, giây sau đó, vẻ mặt cứng ngắc lại. Bởi vì người chuyện phải là người nào khác, chính là mẹ Nhiếp thường ngày hiểu và cưng chiều nhất.

      Nhưng mà giờ phút này, mặt của bà còn đau lòng hoặc thương tiếc, mà là loại vẻ mặt mạnh mẽ lên án mà chưa bao giờ nhìn thấy mặt của bà, cùng với đôi mắt đầy oán hận.

      "Con. . ." Bị nét mặt của bà làm cho ngơ ngẩn, lời của Nhiếp Tử Vũ mắc trong cổ họng, cố gắng cái gì đó, nhưng dưới vẻ mặt lạnh lùng của mẹ Nhiếp, câu cũng thốt ra được.

      trầm mặc của thể nghi ngờ gì nữa chính là chấp nhận tội lỗi của mình, trong nháy mắt đáy mắt của mẹ Nhiếp dâng lên tầng mờ mịt.

      " là con. . . Đến cuối cùng con muốn tổn thương Tử Phong bao nhiêu lần con mới có thể hài lòng!" Sống làm người mẹ, mẹ Nhiếp cũng muốn ra câu này, hơn nữa Nhiếp Tử Vũ còn là đứa con mà nuôi lớn lên. Nhưng mà Nhiếp Tử Phong là đứa con trai ruột thịt của bà, bà cách nào cười trừ, rồi làm bộ như có gì xảy ra được.

      "Con. . . xin lỗi, mẹ. . .Xin lỗi. . ." Ngàn vạn áy náy, ngay cả dùng hết tất cả từ ngữ ở đời, cũng đủ để hết lỗi lầm của , và hết những mắc nợ mà nợ bọn họ.

      Nhìn thấy nước mắt của Nhiếp Tử Vũ rơi xuống, cho dù bà có oán giận nữa, mẹ Nhiếp cũng vô lực rồi.

      lúc lâu sau, bà lắc đầu cái, hít sâu cái tỉnh táo nhìn rồi : "Đừng xin lỗi, nếu như con cảm thấy có lỗi, vậy con hãy .”

      "Mẹ. . ."

      riêng gì Nhiếp Tử Vũ vì nghe thấy câu này mà trợn mắt lên, ngay cả Lãnh Duy Biệt, và cả ba Nhiếp đứng bên cạnh bà cũng vô cùng kinh ngạc đến ngân ngẩn cả người.

      Người đầu tiên phản ứng kịp với câu của mẹ Nhiếp, ba Nhiếp nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt phức tạp, sau đó kéo kéo vạt áo của mẹ Nhiếp, cố gắng khuyên: "Tĩnh Nhi, tôi thấy chuyện này thể hoàn toàn trách Vũ Vũ…”

      Nhưng mà đợi ông xong câu, mẹ Nhiếp lạnh lùng cắt đứt lời của ông.

      "Em muốn nghe!" Bà lắc đầu cái, hất tay của ông ra, ánh mắt kiên định nhìn Nhiếp Tử Vũ, coi thường vẻ mặt sụp đổ của , : "Mẹ xem con trở thành con nuôi, nếu như con cũng coi mẹ nuôi, vậy hãy rời khỏi chỗ này , vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại.” Cho dù có chút áy náy đối với , nhưng trải qua việc Nhiếp Tử Phong hết lần này tới lần khác bị thương vì , áy náy đó cũng mài mòn thấy đâu nữa.

      “Bây giờ Tử Phong chưa bết sống chết như thế nào, mẹ muốn con rời ngay lúc này là tốt nhất, sau này liên quan gì tới con nữa.” Đè nén đau lòng ở trong lòng lại, bà lấy phương thức tàn nhẫn nhất để kết thúc mối quan hệ: “Còn hơn mười ngày nữa con đủ mười tám tuổi rồi, đến lúc đó, mẹ nhờ luật sư hủy bỏ quan hệ nhận nuôi. Mẹ cho con khoản tiền, con muốn đâu , chỉ cần ở lại Đài Loan…”

      cần…”

      Lời của mẹ Nhiếp như lưỡi dao sắc bén, khiến bị thương khắp người. Nhưng ngay cả khi trong lòng rỉ máu, Nhiếp Tử Vũ cũng có trách bà tuyệt tình, bởi bì biết mình có tư cách đó.

      “Con đâu hết, con muốn ở lại đây. Bất kể ấy có chuyện gì hay , con chăm sóc ấy!” ấy vì mình nên mới vào phòng phẫu thuật, tại sao có thể rời bỏ vào lúc này.

      Nếu như may mắn sống sót, như vậy dùng cả sinh mạng để bảo vệ , bồi thường lại , nếu như bất hạnh qua đời, như vậy cũng sống mình!

      “Mẹ, con van xin mẹ đừng đuổi con , để cho con ở lại đây có được ?” Đây là cầu duy nhất của . Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt khổ sở cầu xin mẹ Nhiếp, biết cầu khẩn bao nhiêu lần: “Con đồng ý với mẹ, sau này con ngoan ngoãn, con hại… Tử Phong bị thương nữa, con van xin mẹ hãy để cho con ở lại có được .”

      Thấy thế, mẹ Nhiếp rơi nước mắt, nhưng cố gắng quay đầu lại nhìn nữa.

      Nhìn hai người rối rắm hành hạ lẫn nhau, ba Nhiếp ở bên cạnh khỏi lắc đầu cái: “Tĩnh Nhi, cái người này, sao phải khổ như thế chứ, em cứ để cho Vũ Vũ ở lại đây . Tôi thấy Tử Phong có tướng may mắn, có chuyện gì.”

      Chẳng qua là lời vừa xong, lập tức nhận được ánh mắt lên án mạnh mẽ của mẹ Nhiếp.

      nhàng rồi!” Bà hung hăng trừng mắt liếc nhìn ba Nhiếp tỏ ra vô tội, lửa giận tức thời chuyển sang người của ông: “Vũ Vũ là con của , chẳng lẽ Tử Phong phải sao? Tử Phong tuổi còn trẻ giúp gắng vác chuyện công ty, cảm kích nó thôi tại sao lại dung túng người khác làm tổn thương nó?”

      Bà mất khống chế khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt, trong đó vẻ mặt của ba Nhiếp là kinh hoảng nhất.

      Ông vươn tay ra vịn bả vai run rẩy của mẹ Nhiếp, ép buộc bà nhìn thẳng vào mắt mình.

      “Câu kia của em là có…” hai chữ ý gì còn chưa kịp ra khỏi miệng, thấy đèn của phòng phẫu thuật tắt, sau đó có tiếng mở cửa truyền tới.

      Vốn vì lời của mình mà cảm thấy có chút hoảng hốt, vừa nhìn thấy mẹ Nhiếp né tránh khỏi kiềm chế của ông, lại nghênh đón. Bắt được tay của bác sỹ liền hỏi.

      “Bác sỹ, con tôi sao rồi?”

      Sau đó Lãnh Duy Biệt và Nhiếp Tử Vũ cũng theo kịp mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn bác sỹ.

      “Rất may mắn, thương thế của cậu ta tính là rất nghiêm trọng. Máu cầm, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.” Bác sỹ lạnh nhạt : “Người bị thương tỉnh lại rồi, lát nữa chuyển tới phòng bệnh, sau đó mọi người có thể vào thăm cậu ấy rồi.”

      Tin tức tốt tới đúng lúc khiến cho Nhiếp Tử Vũ thở phào nhõm, nhưng chưa kịp thốt lên lời nào, nghe thấy bác sỹ hỏi:

      “Vị nào là người nhà của bệnh nhân?”

      “Là tôi, là tôi.” Ba Nhiếp và mẹ Nhiếp hẹn mà cùng đứng ra, quên mất chuyện trước đó.

      “Xin theo tới phòng làm việc của tôi chuyến, tôi có chuyện cần cho các người biết.” Bác sỹ lộ vẻ mặt nặng nề hết những lời này xong, liền dẫn đầu rời . Ba Nhiếp và mẹ Nhiếp chút chậm trễ lập tức theo sát.

      Nhìn bóng dáng của ba người biến mất ở khúc quanh, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ hiểu, có loại dự cảm bất thường…


      Sau khi Nhiếp Tử Phong được đưa vào phòng bệnh, Nhiếp Tử Vũ nhờ Lãnh Duy Biệt ra ngoài chuẩn bị chút dụng cụ, sau đó liền vào phòng bệnh.

      Bên trong phòng bệnh, trắng tinh dính hạt bụi, trắng tới mức có chút chói mắt và rất nghiêm trang.

      Nhiếp Tử Vũ bước nhanh tới giường, bởi vì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong chậm rãi mở mắt, liền vội vàng hỏi.

      có cảm giác như thế nào? Có chỗ nào đau ? Có cần em gọi bác sỹ?” hơi liên tục hỏi ra ba vấn đề, chờ đợi lúc lâu, đáp lại là tiếng cười yếu ớt của Nhiếp Tử Phong.

      Nhìn bộ dạng vì mình mà khẩn trương của , Nhiếp Tử Phong rất vui vẻ. “ rất khỏe, sao, em cần phải lo lắng cho dùng ánh mắt dịu dàng nhìn , an ủi .
      Last edited by a moderator: 20/12/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :