1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 89: mắc nợ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      ", em cần.” Vốn cho là chỉ đùa thôi, nhưng mà sau khi nhìn lại trong mắt vô cùng nghiêm túc, trong nháy mắt Quan Duyệt liền trở nên rối loạn. Sắc mặt của ta trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt tự chủ mà trở nên mờ mịt.

      "Tử Phong, em muốn huỷ bỏ hôn ước, em muốn." ta điên cuồng lắc đầu, bắt được cánh tay của Nhiếp Tử Phong, cúi người cầu xin: “ biết là em rất mà, em thể mất được. Van xin , xin đừng huỷ bỏ hôn ước có được , có được ?”

      Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, ngay lúc này Quan Duyệt còn là người phụ nữ có nhiều mưu mô tính toán như mười lăm phút trước nữa, mà chỉ là người phụ nữ luỵ tình đáng thương.

      Nhưng mà. . .

      đáng thương của ta cũng chiếm được đồng tình của Nhiếp Tử Phong. mặt của Nhiếp Tử Phong là vẻ kiên định chút dao động nào, sau đó nghe thấy lời rất kiên quyết của .

      “Tự mình về . Tôi cho em thời gian tiếp nhận này, sau khi tiếp nhận được rồi, đến lúc đó tôi thông báo cho truyền thông chuyện của hai chúng ta. Đến lúc đó, làm phiền em suy nghĩ ra lý do muốn tiếp tục với tôi nữa.” xong, nhàng gạt tay ta ra.

      "! Em đồng ý! Em đồng ý huỷ bỏ hôn ước!" nhận được lời đáp ứng của , Quan Duyệt đành lặng lẽ rời khỏi. ta cao ngạo hất mặt lên, trong mắt chứa đựng hận như có như . “ cho em lời giải thích, có chết em cũng đồng ý huỷ bỏ hôn ước!” Nhưng cho dù có giải thích, ta cũng huỷ bỏ hôn ước.

      Nghe vậy Nhiếp Tử Phong khẽ liếc mắt nhìn ta cái, : “Muốn giải thích phải ? Được rồi, tôi giải thích cho .”

      Quan Duyệt nín thở tập trung, lòng tập trung vào , chỉ thấy im lặng lát, rồi rất dứt khoát:

      “Lời giải thích là cho tới bây giờ tôi cũng , cũng có khả năng kết hôn với !” Lúc trước đính hôn, hoàn toàn là do bị Nhiếp Tử Vũ vứt bỏ nên mới nhất thời mất lý trí, rồi sau đó lộ ra tin tức kết hôn với ta, từ đầu tới cuối cũng suy nghĩ muốn cùng với ta, càng miễn bàn tới chuyện kết hôn!

      Mặc dù sớm dự liệu được, nhưng khi nghe thấy chút do dự mà ra câu khiến người khác tổn thương này, trong lòng Quan Duyệt vốn bình tĩnh nay lại càng run rẩy nhiều hơn.

      Làm sao có thể! làm sao có thể đối xử với ta như vậy được!

      hận thù từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của ta, trong lòng trở nên lạnh lẽo đông cứng lại. Ánh mắt lạnh lùng của nhìn vào Nhiếp Tử Phong sau khi những lời này xong hề có chút áy náy nào, trong lòng đau như dao cắt.

      ta làm nhiều chuyện vì như vậy, nhưng kết quả là câu cảm ơn cũng có, ngược lại kết quả lại là từ hôn! !

      ta là người phụ nữ quý hiếm trong thương giới, trong cảm nhận của rất nhiều người đàn ông! ta cao ngạo, ta xuất sắc, cả đời ta sống trong ca tụng và nịnh hót của người khác, cao quý giống như con thiên nga.

      Còn bây giờ, ta lại vấp ngã ở đây, trước người đàn ông trong lòng của ta nhưng chưa bao giờ thuộc về ta, chuyện này sao ta có thể chịu đựng được!

      Điều khiến cho ta tức giận hơn cả là, ta lại bị đứa bé mồ côi đánh bại! Cơn tức giận này, dù sao cũng nuốt trôi được. Nghĩ tới đây, vẻ thống khổ của ta càng được thể nhiều hơn so với trước đó.

      "Tử Phong, tình cảm cũng có thể bồi dưỡng, ngay lúc này thích em, nhưng chưa chắc trong tương lai cũng em. Em cầu xin , hãy cho em cơ hội được có được ?”

      cam lòng, ta cam lòng khi mình cứ như vậy mà thua! Cho nên bây giờ, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, ta cũng muốn đoạt lại .

      Nhưng mà, Nhiếp Tử Phong thể cho tính toán của ta được thành công.

      Thờ ơ nhíu mày lại, Nhiếp Tử Phong tiếng động lui về phía sau để giữ khoảng cách với ta.

      "Chúng ta quen nhau ba năm, tôi cũng thể , cho dù chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi.” Trong lòng của chỉ có người duy nhất là Vũ Vũ, sớm để mắt tới người phụ nữ này rồi.

      Lời này, khiến cho cầu xin của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói.

      có cần phải tuyệt tình như vậy ?” ta oán ận câu: “ còn khả năng cứu vãn nữa sao?!”

      “Xin lỗi." Nhiếp Tử Phong chỉ có thể trả lời cho ta bằng hai chữ này. xong, thèm liếc mắt nhìn Quan Duyệt lấy cái nào nữa, mà thẳng lên lầu.

      Nhìn bóng dáng của dần dần khuất ở nơi cầu thang, vẻ đau khổ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều biến mất, mà thay vào đó là ánh mắt căm thù, so với người bất lực thê thảm trước đó giây cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau.

      Nhiếp Tử Phong, quả rất tuyệt tình!

      Trong ngực giống như có tảng đá ngàn cân đè lên, nặng nề và áp lực, dần dần, hai tay buông thõng hai bên đùi nắm chặt thành quyền, gân cổ tay nổi lên rất .

      Chỉ câu xin lỗi của có thể đổi lại những công sức và tuổi thanh xuân mà tôi bỏ ra sao? Hừ! Đừng có nằm mơ!

      Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ, các người vô tình với tôi, cũng đừng trách tôi đối xử độc ác với các người!

      Quan Duyệt chiếm được cái gì đó, những người phụ nữ khác cũng đừng nằm mơ chiếm được!

      . . .



      Sau khi Nhiếp Tử Phong lên lầu xong liền thẳng đến phòng của Nhiếp Tử Vũ, đúng như trong dự tính, cho dù có gõ cửa như thế nào nữa, Nhiếp Tử Vũ cũng lên tiếng. gõ cửa khoảng mười lăm phút cũng thấy gì, lúc này Nhiếp Tử Phong mới câu: “Bữa ăn khuya đặt ở cửa, chờ em nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chúng ta lại tiếp.” Sau đó ngoài cửa còn tiếng động gì nữa.

      Trong phòng, Nhiếp Tử Vũ đeo tai nghe, bật nhạc lượng lớn nhất, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của Nhiếp Tử Phong. Nhưng mà vẫn kiên nhẫn chịu mở miệng, mãi tới khi rời rồi mới bỏ tai nghe xuống.

      Xuống giường, ra mở cửa, mặt đất có chén cháo nghêu mà thích ăn, vì vậy bưng chén vào. Nhưng chỉ đặt ở lên bàn đầu giường, đụng miếng nào.

      cứ nhìn chằm chằm vào đó, bỗng dưng cảm thấy mặt ươn ướt, đưa tay lên sờ, phát đó là nước mắt chẳng biết rơi từ lúc nào. Vì vậy trong ngực cảm thấy đau nhói lên, nước mắt rơi ngày càng nhiều.

      khóc, là vì lúc nãy nghe thấy đoạn đối thoại của Nhiếp Tử Phong và lão phu nhân.

      nghe thấy vì mình mà đứng ra phản bác và bênh vực, chỉ trích lão phu nhân đúng; cũng nghe thấy lão phu nhân cảm thấy áy náy, và cả tiếng khóc của mẹ Nhiếp. Cho nên cũng khóc.

      nên lời là do cảm kích, cao hứng, hay còn có cái gì khác nữa, nhưng nghĩ chắc là mỗi thứ có ít, nhưng mà càng nhiều khổ sở hơn đó là vì bản thân mình và Nhiếp Tử Phong.

      Lão phu nhân từ muốn gặp , nhưng mỗi khi bị đánh chửi xong, Nhiếp Tử Phong lại cười đùa với mình, mang công viên chơi trò chơi, lấy lòng . Khi đó, cho rằng đối đãi với mình như vậy là vì quý mình, nhưng bây giờ mới biết được, đó là bởi vì muốn an ủi .

      Bây giờ ngồi nhớ lại chuyện trước kia, mới phát cực kỳ quan tâm tới .

      Chỉ cần gây ra chuyện gì, lập tức giải quyết giúp . Ngay cả lúc “đến ngày” đau tới mức chết sống lại, chỉ cần gọi cuộc điện thoại, bỏ cuộc họp để giúp mua canh đậu đỏ; lúc lớn lên chút, luôn phá hoại chuyện tốt của và những người phụ nữ khác, cũng chưa bao giờ nhăn mày lại với .

      đối xử tốt với như vậy, nhưng mình chưa đáp lại cho được cái gì hết. Lần đầu tiên, trả giá cũng cảm thấy đáng giá. Thậm chí, còn cảm thấy mình mới là người nợ !

      Nhớ lại, suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ dần dần bay xa. . .

      . . .

      mà làm nhiều chuyện như vậy!

      Đêm khuya im ắng, đêm nay nhất định là đêm ngủ - -
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90: Nhìn bộ mặt của ta
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hôm sau, Nhiếp Tử Vũ liền với mẹ Nhiếp chuyện dọn ra sống ở bên ngoài, nhưng mà mẹ Nhiếp nhất định chịu đồng ý. Mẹ Nhiếp ngại ngùng xin lỗi, sau đó cam đoan để xảy ra chuyện như vừa rồi nữa, sau đó dùng chuyện này cầu xin cần dọn ra ngoài. Vì bất đắc dĩ, Nhiếp Tử Vũ cũng đành nhắc tới chuyện này nữa.

      Nhưng cũng bắt đầu từ hôm đó, Nhiếp Tử Vũ sớm về trễ, thường xuyên nhìn thấy bóng dáng đâu. Có lúc gặp bạn cũ ôn chuyện hoặc ngắm cảnh ở xung quanh, hoặc là ăn những món ăn ngon mà ở Mỹ có, lâu lắm rồi được ăn, hoặc là tình nguyện ngồi ngẩn người trong quán cà phê cả ngày cũng muốn về nhà họ Nhiếp.

      ngày nào đó, nhà họ Nhiếp - -

      Cũng biết vì sao khi trời bắt đầu sáng, người của Nhiếp Tử Vũ liền đầy rẫy những vết thương lớn , tất cả đều có vết máu ứ đọng. Vì vậy, Lãnh Duy Biệt vô cùng đau lòng. Muốn huỷ bỏ cuộc họp.

      Có lẽ những người khác cho vết thương của chỉ là vô tình, chỉ có Nhiếp Tử Vũ mới hiểu , vết thương này của là do có người cố ý tạo thành...



      Trong thư phòng ở lầu hai, cửa được đẩy ra, giọng lanh lảnh vang lên.

      " để xảy ra chuyện gì? phải tôi hãy nhanh chóng giải quyết con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ sao? Tại sao chỉ gây cho nó chút vết thương như vậy? Tôi đưa cho bao nhiêu tiền như vậy, mấy người là đồ ăn hại sao?!" Mấy câu chất vấn liên tiếp vang lên.

      "Phải làm cho dứt khoát chút! Giống như năm đó các người ngộ sát Nhiếp Tử Phong vậy, ra tay độc ác, chút nhân từ nào, có nghe !" xong, nét mặt của ta dần dần trở nên hung dữ và độc ác, trong mắt xẹt qua tia khát máu: "Làm sạch vào, đừng để lưu lại bất kỳ chút dấu vết nào cho tôi! Đừng để giống như ba năm trước, để cho người ta túm được đưa tới đồn cảnh sát, nếu tôi có người quen biết, bây giờ các người vẫn còn ăn cơm tù!"

      Nghe thấy đầu bên kia cam kết và bảo đảm biết bao nhiêu lần, trong lòng Quan Duyệt mới cảm thấy yên tâm hơn chút. Nhưng ta rất thông minh, nên dám buông lỏng, tiếp tục : "Nhưng nếu ngày mai tôi vẫn nhìn thấy ta, số tiền tôi hứa bị trừ nửa, có biết chưa!"

      Giọng ngoan độc sau khi xong, lúc này Quan Duyệt mới "cạch" tiếng gấp điện thoại lại.

      Nhìn điện thoại di động đóng lại, Quan Duyệt nở ra nụ cười hiểm và máu lạnh.

      Ngu ngốc!

      Nhưng mà nếu như tìm người khác rất phiền phức, mà Nhiếp Tử Phong lại nhiều lần nhắc nhắc lại vụ hủy bỏ hôn ước với ta, nên ta đành phải vất vả nhiều lần tới đồn cảnh sát, nhờ người quen giúp đỡ để đưa hai người giúp ta ba năm trước ra tù.

      Nghĩ tới đây, Quan Duyệt cất điện thoại di động , nhanh chóng thay đổi nét mặt. Lúc muốn xoay người xuống dưới lầu để lấy lòng lão phu nhân, trong nháy mắt quay người lại kia, nhìn thấy đôi mắt ở ngoài cửa nhìn thẳng vào ta với ánh mắt khiếp sợ, trong nháy mắt cả người ta đông cứng ngay tại chỗ.

      khí bên trong thư phòng nặng nề tới cực điểm.

      "Bà... " tay ôm ngực, sắc mặt Quan Duyệt trắng bệch. Nhìn đối phương từ từ mở cửa ra, lộ cả khuôn mặt, Quan Duyệt sợ tới mức thở cũng dám thở mạnh, nuốt nước miếng cái, lúc lâu sau mới ra được câu: "Bà... Bà... Bà tới đây từ lúc... nào... "

      Bà ta đột ngột xuất , lại bị tiếng hét giận dữ của ta làm cho kinh ngạc và sợ hãi, lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn, lát sau, lão phu nhân nhìn chằm chằm vào ta, từ miệng thốt ra câu:

      "Cũng lâu rồi, đủ để nghe được tất cả đoạn đối thoại của cháu!"

      Nghe vậy, tất cả những suy nghĩ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói, đầu óc trở nên trống rỗng. lúc lâu sau, ta mới phản ứng kịp muốn giải thích cái gì đó nhưng lời của lão phu nhân khiến cho những lời ta định ngăn lại ở cổ họng.

      "Duyệt Nhi, bà chưa từng nghĩ cháu là loại người như vậy." Bà ta vốn định lên lầu để nhờ ta tra chút tài liệu giúp mình, nhưng ngờ lại nghe được chuyện ta thuê người để giết người. Lão phu nhân khỏi đau lòng, lắc đầu cái, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng. D

      Bởi vì là bạn thân với bà nội của ta, cho nên mới thương ta như cháu ruột. Vậy mà bà ta ngờ được có vẻ ngoài dịu dàng hiền lành nhưng lại có lòng dạ độc ác như vậy, bà ta vô cùng thất vọng.

      Nghĩ tới đây, lão phu nhân khỏi run run, cảm giác sợ hãi.

      ", bà nội hãy nghe cháu giải thích, chuyện phải như bà nghe đâu." người quan trọng luôn ủng hộ ta, cho dù như thế nào Quan Duyệt cũng để mất được. Cho nên ta vội vàng giải thích, nhưng lão phu nhân lại nhẫn tâm lần nữa cắt đứt lời của ta.

      "Bà muốn đem chuyện này cho Tử Phong. " Vừa xong liền xoay người sang chỗ khác.

      ", được!" Vừa nghe đến chuyện bà ta muốn đem chuyện này lại cho Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt sợ tới mức vội vàng chạy lại ngăn cản ở trước mặt của bà ta, cản trở đường của bà ta. "Bà nội, bà đừng như vậy, cháu biết là cháu sai lầm rồi, cháu họ dừng tay ngay lập tức có được ? Cháu van xin bà đừng lại cho Tử Phong." xong, ta nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt.

      Nhìn sang, gương mặt xinh đẹp của Quan Duyệt đầy vẻ lo lắng kèm theo chút hung ác.

      "Bà nội, phải bà cũng rất ghét ta sao? Cháu giải quyết ta rồi, đối với hai người chúng ta đều tốt phải sao?" hề biết mình làm chuyện sai trái, Quan Duyệt tiếp: "Hơn nữa, phải ta có cái gì đó với Tử Phong sao, là do ta cố tình bám lấy Tử Phong, hoàn toàn đoạt lấy ấy từ cháu, bà có biết ?"

      ta cố ý bẻ cong , rồi quan sát sắc mặt của lão phu nhân. Vốn cho là bà ta ít nhiều gì cũng hiểu được nguyên nhân tại sao mình làm như vậy, nhưng ngờ bà ta lại cố chấp lắc đầu.

      Hôm đó Nhiếp Tử Phong lên tiếng tố cáo, khiến cho bà ta suy nghĩ ngày, cũng nhận ra được sai lầm của mình, nên căn cứ vào nơi người ta sinh ra để kết luận nhân cách của người. Ví dụ như bây giờ, bà ta cho ta là người ưu tú, ngờ lại có lòng dạ ác độc như vậy...

      Nghĩ tới đây, lão phu nhân càng áy náy với Nhiếp Tử Vũ vì những chuyện mình làm.

      Nhìn lão phu nhân ngày thường vẫn luôn rất quý mình, luôn lộ ra vẻ mặt hiền lành giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc và lạnh lùng nhìn mình, cả người của Quan Duyệt run rẩy. ta còn muốn điều gì đó nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, lão phu nhân bằng giọng điệu trách cứ.

      "Làm sao cháu có thể làm như vậy đối với Vũ Vũ, cho dù nó có cái gì đó với Tử Phong, cháu cũng thể hại nó như vậy phải sao? Làm sao mà cháu có thể làm ra chuyện như vậy được!" Bà ta mạnh mẽ lên án, trong mắt là vẻ hối tiếc.

      Vốn cho là lão phu nhân ngoan ngoãn vào khuôn khổ, nhưng ngờ vẻ mặt của bà ta có chút dao động nào.

      Vạn bất đắc dĩ, Quan Duyệt hạ quyết tâm, cắn môi uất ức : “Bà nội, cháu mang thai, van xin bà đừng chuyện này ra với Tử Phong có được ? Nếu ấy hận chết cháu mất, cháu tin bà cũng hy vọng con của cháu, chắt nội của bà vừa sinh ra đời có ba chứ?” xong, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin.

      Quả nhiên ta đoán sai, sau khi câu này xong, vẻ mặt của lão phu nhân thay đổi chút. Nhưng cao hứng của ta kéo dài được bao lâu, chỉ vì câu sau mà trong lòng như chìm xuống đáy bể.

      “Nhưng cho dù như thế nào, cháu cũng nên gây tổn thương cho Vũ Vũ, lại còn gây hoạ cho Tử Phong.” Nghe ta kể lại như vậy, lúc này bà ta mới nhớ tới ba năm trước Tử Phong bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, thiếu chút nữa khó giữ được tính mạng, cũng chính vì chuyện này nên bà ta mới càng ghét Vũ Vũ hơn. Nhưng lại ngờ được là chuyện này liên quan gì tới Vũ Vũ, mà liên quan tới người mình rất quý...

      "Làm sao bà lại cố chấp như vây chứ!" Quan Duyệt bị phản ứng của bà ta làm cho tức giận tới mức cũng lựa lời, chút nghĩ ngợi liền buột miệng mắng: "Muốn trách trách con Nhiếp Tử Vũ chết tiệt kia kìa, nếu như phải ta cướp Nhiếp Tử Phong, hôm nay cháu cũng cần làm như vậy đối với ta, bà nghe còn hiểu hay sao?"

      " xin lỗi."

      xong vòng qua ta liền tới hướng cầu thang.
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91: Vu oan giá hoạ (1)
      Editor: Táo đỏ phố núi

      , thể cho Nhiếp Tử Phong biết được!

      Sắc mặt của Quan Duyệt trắng bệch, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo hoàn toàn có chút huyết sắc nào, đôi mắt hốt hoảng đảo loạn nhìn xung quanh, cả người ta vô cùng hoảng sợ.

      Lấy mức độ quý của Nhiếp Tử Phong với Nhiếp Tử Vũ, nếu chuyện ba năm trước phái người bắt cóc ta rơi vào tai của rơi vào tai , vậy tuyệt đối bỏ qua cho mình, thậm chí có thể dẫn tới tai hoạ cho công ty của Quan Thị. Hậu quả này tuyệt đối thể tiếp nhận được.

      Cho nên. . . tuyệt đối thể để cho Nhiếp Tử Phong biết chuyện này!

      Nghĩ tới đây, Quan Duyệt vội vàng đuổi theo. ta bắt được bả vai của lão phu nhân muốn bước xuống cầu thang, mạnh mẽ xoay người của bà ta lại, đối mặt với mình.

      "Tôi cũng ăn khép nép van xin bà rồi, tại sao bà vẫn chịu đáp ứng lời của tôi, bà già ngoan cố này!” Dù sao bộ mặt của ta cũng bị vạch trần rồi, Quan Duyệt cũng còn quan tâm bà ta nhìn mình như thế nào nữa.

      Gương mặt cau có dữ tợn của Quan Duyệt lọt vào trong mắt của lão phu nhân, khiến cho bà ta rất thất vọng và đau khổ.

      Bởi vì bà ta cách nào hình dung ra người phụ nữ sỉ nhục mình ở trước mặt này và người phụ nữ thường ngày luôn dịu dàng như nước quấn lấy mình để lấy lòng này là . Cho nên bây giờ, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Người ta càng sống lâu càng nhìn người chuẩn hơn, vậy mà đôi mắt của bà ta có vài lần như bị mù.

      tức giận, chẳng qua chỉ thất vọng đối với bản thân mình, lão phu nhân thở dài : " phải bà nội giúp cháu, mà là lần này cháu thực làm rất quá đáng rồi.”

      "Quá đáng?" Quan Duyệt đối với câu trả lời của bà ta xì mũi coi thường, khuôn mặt lộ ra vẻ châm biếm. Đột nhiên, ánh mắt của ta chuyển hướng, trầm mặt: "Quá đáng chính là đứa cháu đích tôn chết tiệt của bà mới đúng! Tôi bỏ ra thời gian ba năm ở bên cạnh ta, nhưng cuối cùng lại nhận được kết quả là huỷ bỏ hôn ước và câu xin lỗi!" Chuyện này bảo ta làm sao mà chịu nổi? Cái gọi là lòng tự ái của ta đặt ở chỗ nào!

      Nghe vậy, lão phu nhân bị kinh hoảng tới mức được lời nào.

      "Huỷ bỏ hôn ước? Tại sao Tử Phong lại muốn làm như vậy, cháu cũng có đứa con của nó rồi, chuyện này. . ."

      Nhưng mà câu của bà ta vẫn chưa hết, liền bị Quan Duyệt cười to lên mấy tiếng cắt đứt.

      "Ha ha ha, đồ ngu, các người đều là đồ ngu!" ta điên cuồng cười , đáy mắt mang mỉa mai. Đợi đến khi cười xong, lúc này mới nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của lão phu nhân, nhếch cánh môi lạnh lùng : "Cái con đê tiện Nhiếp Tử Vũ cũng tin lời của tôi..., nghĩ tới bà già nhưng lại hồ đồ như bà cũng tin lời của tôi..., tất cả các người đều là những người ngu ngốc!" Bao gồm cả Nhiếp Tử Phong chà đạp lòng tự ái của ta ở dưới chân cũng như vậy!

      Dường như lời của ta giống như hòn đá lớn, giáng thẳng vào trong lòng của lão phu nhân, bà ta vốn bình tĩnh rồi, lúc lâu sau cũng thở lại bình thường được. Ngoài khiếp sợ ra, bà ta cảm thấy tức giận vì lời dối của ta.

      "Làm sao cháu có thể. . . Tại sao lại có thể gạt chúng tôi. . . Đến cuối cùng cháu có ý định gì!?” Bà ta vô cùng đau lòng chỉ trích.

      "Hừ!" Đối với vẻ mặt đau lòng của bà ta, Quan Duyệt lạnh lùng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, hất cằm lên, cao ngạo : "Bây giờ tôi còn gì phải sợ nữa rồi, cho bà biết luôn, bà biết tại sao Nhiếp Tử Phong lại đính hôn với tôi ? Tại sao ba năm trước Nhiếp Tử Vũ lại phải ra ? Hừ."

      Đáy mắt dâng lên tia sáng lạnh lẽo, Quan Duyệt bĩu môi, tiếp: "Bà còn nhớ ba năm trước báo chí đưa tin chuyện tôi và Nhiếp Tử Phong ra vào khách sạn ? Cũng là do tay tôi bày ra đấy! thực tế đêm đó Nhiếp Tử Phong say đến bất tỉnh nhân , căn bản làm gì với tôi cả. Còn có về phần con đàn bà đê tiện Nhiếp Tử Vũ đó! Đó là bởi vì tôi lừa dối Nhiếp Tử Phong khi ta hôn mê ta chơi khắp nơi với người đàn ông khác, lúc Nhiếp Tử Phong ôm tôi lại trùng hợp lại bị ta nhìn thấy, cho nên ta mới có thể rời . Như thế nào? Xem , các người đều là đám ngu xuẩn, đều bị tôi chơi đùa ở trong tay, ha ha ha. . ."

      Nhiếp Tử Phong được khen là thiên tài, nhưng cuối cùng phải cũng thua ở dưới tay của đó sao!

      Hừ!

      Cho dù như thế nào nữa, vẫn là người chiến thắng cuối cũng! Dĩ nhiên, lần này cũng ngoại lệ!

      Nghĩ tới đây, trong mắt của Quan Duyệt bỗng dưng xẹt qua tia sắc bén lạnh lẽo, nhìn chằm chằm lão phu nhân, trong mắt hàm chứa sát ý.

      Quan Duyệt thẳng thắn trận, khiến cho lão phu nhân bị kinh hoảng mãi vẫn chưa phản ứng kịp. lúc lâu sao, bà ta mới run rẩy đôi môi, khó khăn mới nặn ra được câu .

      "Cho dù bây giờ. . . Tử Phong huỷ bỏ hôn ước với , tôi cũng đồng ý nhận làm cháu dâu của tôi nữa.” người phụ nữ lắm mưu nhiều kế như vậy, xứng với đứa cháu bảo bối của bà ta.

      Lão phu nhân vốn tưởng lời của mình khiến cho thái độ của ta mềm mỏng , nhưng ngờ ta lại giận quá hoá cười, hơn nữa còn láo xược cười to hơn.

      "Bà cho rằng tại sao tôi lại đem những chân tướng này cho bà biết?" Quan Duyệt nở ra nụ cười nham hiểm lạnh lẽo, vẻ mặt đột nhiên u ám xuống.

      ". . ." Nhìn ta nhanh chóng thay bằn vẻ mặt độc ác, trong lòng lão phu nhân dâng lên cảm giác bất an.

      "Hừ! Đó là bởi vì tôi cho bà có cơ hội chân tướng này với Nhiếp Tử Phong!"

      ". . . muốn làm gì tôi. . ." Trực giác của lão phu nhân muốn đẩy tar a, giữ khoảng cách với ta. ngờ đột nhiên Quan Duyệt buông lỏng bả vai của bà ta ra, sau đó từ miệng thốt ra câu .

      "Bây giờ bà biết tôi làm gì với bà rồi . . ."

      xong, lão phu nhân liền thấy ta dùng sức đẩy mình lui về phía sau. Hai mắt trợn to lên, còn chưa kịp hét lên tiếng chói tai, cả người ngã thẳng xuống dưới, liên tiếp lăn xuống bậc cầu thang.

      "Rầm!" tiếng vang lên lớn. Theo tiếng kêu nhìn lại, thấy lão phu nhân lăn tới cửa cầu thang, đầu đụng phải lan can bằng gỗ, hôn mê bất tỉnh.

      Nhìn trán bà ta máu tươi chảy ra, Quan Duyệt nhanh chóng thu lại nụ cười khoé miệng, sát ý trong đáy mắt càng trở nên nồng đậm.

      Người muốn ngăn cản bước của , chỉ có kết quả, đó chính là chết!

      ta chậm rãi bước chân xuống cầu thang, tới bên người của lão phu nhân, ngồi xổm người xuống ôm lấy đầu của bà ta đập mạnh mấy cái xuống đất, cho tới khi trong lòng bàn tay toàn là máu tươi lúc này ta mới hài lòng đứng lên, dùng chân đá đá vào người của bà ta. (ec ec edit mà thấy tởm mụ Quan Duyệt ghê, chưa thấy ai mà dã man như vậy!!)

      "Đến Tào Địa Phủ cũng đừng trách tôi, muốn trách trách đưa cháu đáng chết của bà và cái con đàn bà đê tiện Nhiếp Tử Vũ kia!” Lạnh lùng câu đó xong, lúc này ta mới nhanh chóng lên lầu.

      Bên trong đại sảnh, vắng vẻ tiếng động, yên lặng tới mức có chút dị thường



      Nhưng nếu phải quên giấy tờ quan trọng ở trong phòng ngủ, Nhiếp Tử Vũ vạn lần muốn trở về nhà họ Nhiếp. Bởi vì mỗi lần trở về nhà họ Nhiếp, nhất định phải chạm mặt hai kẻ thù. đứng ở ngoài cửa chần chừ lúc lâu, mới chậm rãi vào đại sảnh.

      Đôi chân thon dài dừng lại giây mà hướng thẳng về phía cầu thang tới, dọc đường Nhiếp Tử Vũ sợ có người phát ra mình. vất cả mới tới cửa cầu thanh, nhưng lại bị màn trước mắt doạ cho sợ hãi.

      Nhìn thấy lão phu nhân mặc sườn xám xanh đen sắc mặt trắng bệch té xỉu ở đất, mà ở dưới người của bà ta, còn có vũng máu.

      xảy ra chuyện gì. . .

      Túi xách trong tay rơi xuống đất kêu ‘ bịch ’ tiếng, Nhiếp Tử Vũ trợn to mắt lên, sợ tới mức vội vàng ngồi xổm người xuống. hoang mang sợ hãi nâng đầu của bà ta lên, cố gắng muốn kêu bà ta tỉnh lại, nhưng chỉ vô ích mà thôi. lúc lâu sau, lúc này mới lo lắng nhớ tới phải gọi điện thoại cấp cứu, lúc để đầu của lão phu nhân xuống, để lấy điện thoại di động ở trong túi xách ra bấm dãy số.

      Sau lưng lại phát ra tiếng “A!”, đinh tai nhức óc.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92: Vu oan giá hoạ (2)
      Editor: Táo đỏ phố núi

      tiếng hét thất thanh khiến cho điện thoại ở trong tay Nhiếp Tử Vũ rơi xuống đất, đồng thời cũng làm cho những người giúp việc vốn tập trung trong phòng khách nghe thấy chạy tới.

      Mọi người nhìn thấy ở trước mặt là lão phu nhân với sắc mặt trắng bệch nằm vũng máu, mà bàn Nhiếp Tử Vũ đầy máu tươi, dùng vẻ mặt hốt hoảng để nhìn bọn họ, mọi người lập tức liên tưởng tới việc đẩy lão phu nhân xuống lầu, vì vậy nhất thời hẹn mà cùng cũng hít hơi.

      Mọi người sợ hãi là dám bước lên trước, thậm chí quên phải gọi xe cứu thương, mà người đầu tiên tỉnh táo lại là quản gia.

      "Các người còn đứng trơ ra đó làm cái gì, mau gọi xe cứu thương ." Quản gia chỉ huy mọi người đâu vào đấy, sau đó mới tới chỗ của Nhiếp Tử Vũ với vẻ mặt ngưng trọng. điễnn dàn nên quýndon.

      "Cháu. . ." Nhiếp Tử Vũ trố mắt lên nhìn, sau đó nhìn thấy trong ánh mắt chợt loé lên vẻ đau lòng, lúc này mới phản ứng lại. chậm rãi cúi đầu nhìn xuống hai tay của mình dính máu tươi, vội vàng lo lắng muốn giải thích: " phải vậy, phải là cháu làm bà ấy biến thành như vậy, phải do cháu làm.” xong, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên bi thương.

      Quản gia để ý tới lời của , chỉ khẽ câu: "Chuyện này chờ ông chủ về lại tiếp.” Sau đó, vội vàng ngồi xổm người xuống ôm ngang lão phu nhân bất tỉnh lên, rồi vòng qua người của ra ngoài cửa.

      Nhìn bóng dáng bọn họ rời , Nhiếp Tử Vũ gấp đến độ thiếu chút nữa muốn khóc lên.

      Bỗng dưng, hốc mắt nàng trở nên đỏ ửng lên, đáy mắt trở nên mờ mịt.

      Chuyện này sao lại biến thành như vậy. . .

      . . .

      Lão phu nhân được khẩn cấp đưa đến bệnh viện đẩy vào trong phòng giải phẩu, nhận được tin tức của quản gia ba Nhiếp và mẹ Nhiếp ở bên ngoài vội vã chạy về, và cả Nhiếp Tử Phong triển khai cuộc họp.

      " xảy ra chuyện gì? Bà nội làm sao lại vào bệnh viện?" Nhiếp Tử Phong vất vả mệt mỏi chạy tới, gương mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, trong đôi mắt đen nhánh càng thêm thâm trầm nhìn thấy đáy.

      Đầu tiên ánh mắt của dừng lại người của Nhiếp Tử Vũ, khi thấy hốc mắt của đỏ ửng lên, ngay sau đó muốn bước lên hỏi thăm tại sao lại khóc. Nhưng mà đợi bước chân về phía , bóng dáng đột nhiên chạy lại bên cạnh , cản trở bước chân của .

      "Tử Phong, tới rồi. Bà nội chảy rất nhiều máu, em. . . Em bị sợ chết mất.” Sau khi lão phu nhân được đưa lên xe cứu thương, sau đó Quan Duyệt cũng liền theo tới. Xác nhận xem bà ta có cứu được nữa , nếu cứu được rất hợp ý của ta, nhưng nếu có… ta cũng nhất định biến thành được!

      Nghe được giọng của ta, trong nháy mắt trong lòng của Nhiếp Tử Phong ra chút phiền não, nhưng vẫn nén lại nhìn ta, hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      Nghe vậy, trong nháy mắt Quan Duyệt lộ ra vẻ đau lòng, sau đó thận trọng quay đầu lại dò xét cái, dám mở miệng.

      Thấy bộ dạng do do dự dự của ta, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong sắc nhất thời tối lại, lạnh lùng : "Có lời gì cứ việc thẳng, cần ấp a ấp úng."

      Dứt lời, lúc này Quan Duyệt khẽ gật đầu, cắn cắn môi, giọng : "Lúc em xuống lầu thấy tay Vũ Vũ đều là máu, sau đó những người giúp việc bàn tán. . . Bàn tán là ấy đẩy bà nội xuống dưới lầu. . ." Quan Duyệt xong, ánh mắt liếc nhìn sang Nhiếp Tử Vũ có sắc mặt trắng bệch, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười hiểm.

      "Đây phải là !" Rốt cuộc nghe lọt tai nữa Nhiếp Tử Vũ gầm tiếng, do tức giận nên mặt cũng đỏ lên. “Tôi có đẩy lão phu nhân xuống lầu, tôi có!” chỉ đúng lúc đụng phải bà ấy ở dưới chân cầu thang, chưa bao giờ làm điều đó!

      Nhiếp Tử Vũ cứ tưởng rằng mình cãi lại ít nhiều gì cũng có người tin tưởng, vậy mà mọi người chỉ dùng ánh mắt đau lòng nhìn cái, rồi lại im lặng, khiến cho lòng của Nhiếp Tử Vũ chìm xuống đáy bể. Cuối cùng ánh mắt của dừng lại người của Nhiếp Tử Phong, vậy mà thèm nhìn lấy cái, liền hỏi thẳng.


      "Quản gia, chuyện là như vậy sao?"

      Nghe được lời của Quan Duyệt, cho dù như thế nào Nhiếp Tử Phong là vô cũng tin Nhiếp Tử Vũ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của quản gia loé lên vẻ phức tạp, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc. “ ấy làm chuyện này!?” giống câu nghi vấn lúc trước, lần này Nhiếp Tử Phong dùng giọng chất vấn.

      "Chuyện này. . ." Quản gia dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Nhiếp Tử Vũ, tình thế khó xử. “Chuyện này đúng như lời tiểu thư Quan , nhưng về chuyện có phải do chủ làm hay , tôi cũng biết…”

      Lúc ấy cả đại sảnh cũng chỉ có hai người là và lão phu nhân, theo lẽ tự nhiên khiến cho người ta nghĩ là do gây ra, nhưng chủ là do ông ta nhìn lớn lên từ bé, ông ta cũng tin là do làm!

      có đáp án ràng, nhưng trong lòng của Nhiếp Tử Phong đại khái là có đáp án.

      Ánh mắt lạnh lùng nhiễm lên tầng bão táp nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp chút huyết sắc nào của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong rất ngưng trọng. lúc lâu sau, thốt ra câu .

      " thể tin được em lại có thể làm như vậy! Nhiếp Tử Vũ, em còn là người sao! ?"

      Câu văn mặc dù ngắn, tuy nhiên từng chứ của nó như tảng băng cứng rắn, nện vào trong lòng của Nhiếp Tử Vũ, nhất thời tạo nên trăm ngàn vết thương, đầm đìa máu tươi.

      Đối mặt với ánh mắt chứa đầy tức giận của , Nhiếp Tử Vũ đau lòng như dao cắt.

      "Em có làm gì hết, chuyện gì em cũng làm. . ." muốn giải thích, nhưng lời còn chưa hết bị Nhiếp Tử Phong nhẫn tâm cắt đứt.

      " biết trước giờ bà nội làm rất nhiều chuyện sai với em, nhưng bà cũng biết được lỗi lầm của mình rồi, bà cũng áy náy đối với em, nhưng tại sao em lại có thể đối xử tàn nhẫn với bà như vậy được! Nhiếp Tử Vũ, vô cùng thất vộng đối với em!" Cùng lúc đó, khỏi bắt đầu cảm thấy hối tiếc vì sao hôm đó để ý tới mặt mũi của mình mà ra mặt vì . Taoo do leê quíy dđono.

      "Em. . ." lên tiếng trách móc nhiều như vậy, từng câu từng chữ như những lưỡi dao sắc bén có thể giết người cách vô hình. Đau lòng, uất ức tràn đầy trong lòng, khiến cho nước mắt của tràn đầy hốc mắt. Chỉ giây sau, nước mắt của tràn ra như vỡ đê, khiến cho tầm mắt của trở nên mông lung.

      cũng làm cái gì, tại sao tất cả mọi người đều tin , tại sao. . .

      cắn chặt môi, dùng ánh mắt khổ sở đau lòng của mình nhìn xung quanh. Nhưng cho dù là quản gia, ba Nhiếp, mẹ Nhiếp, hay là những người khác, mặt bọn họ đều dùng ánh mắt trách cứ và hiểu đối với .

      hồi lâu, mạnh mẽ lau nước mắt, hít hơi sâu, nâng cao cằm lên, vẻ mặt kiên định nhìn Nhiếp Tử Phong :

      "Mặc kệ có tin hay , em làm cái gì hết! Cho dù có đưa em tới đồn cảnh sát, em vẫn là câu kia, em có làm!”

      "Em. . ." Bởi vì nước mắt và kiên định của , trong lòng của Nhiếp Tử Phong bắt đầu dao động.

      Mà từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh quan sát nhìn thấy sắc mặt của nhưu vậy trở nên luống cuống. Thấy thế, ta vội vã sưng mặt lên, lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ .

      "Vũ Vũ, chuyện đến mức này em cứ nhận thôi. Tôi nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn nhận tội, mọi người cũng đối xử với như vậy, dù sao cũng là phần tử của nhà họ Nhiếp mà.”
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93: Muốn cút !
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lời của Quan Duyệt khiến mọi người đều thở dài, mặc dù như vậy, Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn buông lỏng.

      Đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn thẳng vào Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ cong cong môi lên lạnh nhạt : "Tôi làm chuyện gì tôi thừa nhận, giống số người, làm số chuyện nhưng cũng thừa nhận." Lời của có ngụ ý.

      Nghe vậy, vẻ mặt của Quan Duyệt nhất thời đen lại, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

      ". . . có ý gì đây. . ." ta mãnh liệt nuốt nước miếng cái, ngay lúc ta bị nhìn chằm chằm, vẻ mặt có chút hốt hoảng.

      Nhìn ta chột dạ nhưng bộ dạng lại cố giả vờ tỉnh táo, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy chán ghét. "Người khác có lẽ biết chuyện của ba năm trước đây, nhưng thân là người trong cuộc tôi làm sao có thể biết…” tới chỗ này, dừng lại.

      Vừa nghe thấy Nhiếp Tử Vũ nhắc tới chuyện của ba năm trước đây, trong lòng Quan Duyệt hoảng hốt, cái tay mất tự nhiên tự chủ túm chặt vạt áo, sợ tới mức dám câu nào nữa.

      Mà ngoài ta ra, còn người khác, sắc mặt Nhiếp Tử Phong cũng tốt chút nào.

      Trong lòng dâng lên luồng lạnh lẽo, như cả người ở trong hầm đá, cả người phát ra hơi thở làm cho người ta dám tới gần. Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, : "Chuyện của ba năm trước đây, em có tư cách nhắc tới!"

      Lời tuy ngắn, nhưng từng chữ lại vang dội, thể giờ phút này tâm trạng của vui.

      Dưới cơn thịnh nộ đôi mắt của Nhiếp Tử Phong nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Nhiếp Tử Vũ, dòng điện chảy qua, thế lực ngang nhau.

      Nhìn thấy quang minh chính đại giúp cho Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy trong tim rất đau, đau đến mức sắp chịu nổi, dường như muốn ngất xỉu .

      khí trong hành lang vô cùng ngột ngạt, khiến cho người ta thở nổi. lúc Quan Duyệt nhìn Nhiếp Tử Vũ với vẻ hả hê, đèn trong phòng giải phẩu tắt, ngay sau đó mọi người ùa lên.

      "Bác sĩ, tình hình mẹ của tôi như thế nào rồi?" Ba Nhiếp lo lắng hỏi.

      "Cuộc giải phẫu thành công, bệnh nhân vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng. . ."

      "Làm sao có thể!" ta dùng sức đập đầu xuống đất mấy cái mạnh, làm sao bà ta có thể còn sống! Quan Duyệt nghĩ vậy, hoàn toàn ý thức được ra khỏi miệng. Vừa ra, liền cảm thấy hối hận.

      Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta vội vã nở ra nụ cười gượng ép, : "Cháu muốn là bà nội vượt qua giai đoạn nguy hiểm là quá tốt rồi." xong, ta yếu ớt ngã lui về phía sau mấy bước.

      lòng lo lắng nên mọi người để ý câu của ta có ý gì, mẹ Nhiếp vội vàng hỏi bác sĩ tiếp:

      "Nhưng sao?"

      Bác sĩ chần chờ lúc, ánh mắt quét mọi người ở xung quanh lượt, lúc này mới do dự trả lời: “Từ vết thương của bệnh nhân có thể thấy, ngã cầu thang phải là nguyên nhân dẫn tới việc mất máu nhiều như vậy.”

      Nghe vậy, trong lòng của Quan Duyệt lòng ‘ lộp bộp ’ cái, chìm xuống đáy biển. Mà trừ ta ra những người còn lại đều nín thở tập trung, chuyên tâm nghe bác sĩ phẫu thuật .

      "Vậy nguyên nhân chính là cái gì?" Nhiếp Tử Phong tỉnh táo nhất hỏi lại, vừa nhìn vừa dò xét vào mắt của Nhiếp Tử Vũ trợn to mắt lên, khỏi nở ra nụ cười lạnh.

      "Chuyện này. . . Nguyên nhân chính khiến đầu của bệnh nhân bị thương như vậy. Chúng tôi phát đầu của bà ấy bị lõm cái lỗ sâu, mà cái lỗ sâu kia phải là do bị ngã xuống lầu mà tạo thành, cho nên tôi muốn…”

      "Ý của ông là do có người cố ý mà ra?” Nghe đến đó, Nhiếp Tử Phong coi như hiểu, đồng thời dưới mắt dâng lên cơn bão táp, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi.

      Bác sĩ trả lời, ông ta trầm mặc chấp nhận suy đoán của Nhiếp Tử Phong.

      Lấy được lời khẳng định, đôi mắt của Nhiếp Tử Phong như chim ưng gắt ưng gao nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh ra tay, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của , hung hăng siết chặt giống như muốn bóp nát xương của vậy.

      "Làm sao em có thể đối xử với bà già tàn nhẫn như thế được chứ! Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc em có trái tim !" nổi điên quát um lên với , bộ mặt và cơ bắp của do tức giận mà co quắp lại, nhìn rất doạ người.

      Cánh tay mảnh khảnh của đau đến tê dại, dường như khiến cảm thấy mình sắp tàn phế. Đối mặt với vu khống và khiển trách của , Nhiếp Tử Vũ chỉ cười khổ tiếng.

      "Nếu như hôm nay đổi lại là Lãnh, ấy bao giờ chưa điều tra mà trách cứ em.” Đáy mắt ứa ra nước mắt, nhưng lại kiên cường nuốt trở lại. Bởi vì biết, cho dù có rơi nhiều nước mắt hơn nữa cũng ích gì, đổi lại được tín nhiệm của mag ngược lại bị phỉ nhổ.

      Nghe thấy nhắc tới Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Phong vốn tức giận và lo lắng sau đó càng trở nên tức giận hơn nữa, lý trí cũng tiêu hao hết.

      "Em tin tưởng cậu ta như vậy, em hãy cút ngay ! Lăn tới bên cạnh cậu ta , đừng bao giờ trở lại nữa!” xong, hất ra cái mạnh.

      Nhiếp Tử Vũ chuẩn bị trước, bị hất cái mạnh như vậy nên liên tục bị lùi lại mấy bước, cho tới khi cả người đụng phải bức tường, bị đau mới kêu rên lên tiếng.

      "Tử Phong, con đừng như vậy." nhìn nổi nữa, mẹ Nhiếp mở miệng, vẻ mặt ưu sầu nhìn Nhiếp Tử Vũ : " chừng đúng phải do Vũ Vũ làm, con đừng có vội vã kết luận như vậy” Mặc dù bằng chứng ràng khiến bà khó mà tin tưởng, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể như vậy, mới làm tổn thương hoà khí.

      Vậy mà Nhiếp Tử Phong nhìn cũng thèm nhìn cái, trực tiếp hướng về khuôn mặt trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ quát.

      "Em còn đứng ở đây làm cái gì! Còn mau cút !" Sắc mặt tái xanh, Nhiếp Tử Phong lại nổi điên lên.

      Thấy mình khuyên được , mẹ Nhiếp thể làm gì khác hơn là năn nỉ Nhiếp Tử Vũ.

      "Vũ Vũ, con cứ trở về trước , có được ? Tối nay chúng ta lại tình hình của bà cho con biết.”

      Nghe thấy bà dịu giọng năn nỉ mình, lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ đau xót, nước mắt tràn ra như vỡ đê. dùng ánh mất oán hận liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong lần cuối cùng, sau đó liền xoay người chạy .

      Mà nhìn thấy bóng lưng của biến mất, Nhiếp Tử Phong cảm thấy có cảm giác mất mát trước nay chưa từng có.

      Nhiếp Tử Phong, mày điên rồi sao? !

      ấy cũng làm ra chuyện như vậy rồi, mày còn mềm lòng đối với ấy nữa! Còn phải để cho ấy tổn thương mọi người nữa mày mới tỉnh sao?!

      tự nhủ trong lòng biết bao nhiêu lần là cần suy nghĩ về nữa. nhưng trong lòng của giống như muốn đối nghịch lại vậy, thỉnh thoảng nhói đau vì



      Nhiếp Tử Vũ chạy trở về nhà họ Nhiếp, ngay lúc tất cả những người giúp việc bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ, nhanh chóng chạy về phòng ở lầu thu dọn đồ, sau đó gọi điện cho người đại diện tới đón mình.

      Ngồi ở trong xe Joe, Nhiếp Tử Vũ khóc đến thở ra hơi, cho đến khi Joe kìm nén được nữa, lúc này mới chậm rãi đem nguyên nhân hậu quả hết lượt. Nhắc tới việc Nhiếp Tử Phong nhẫn tâm đuổi ra khỏi bệnh viện trước mặt mọi người, càng khóc nhiều hơn nữa.

      "Đừng khóc, cái loại đàn ông đó đáng giá để cho khóc lóc ầm ĩ như vậy.” Joe vừa an ủi vừa bất mãn : “Đó là người đàn ông mắt bị mù mới có thể tin , ngoan nào cục cưng, đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi cũng sắp khóc theo rồi đây này.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :