1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85.1: Vạch trần !
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của , trong lòng của Nhiếp Tử Phong nhất thời căng thẳng, giống như có cái gì đè vào trái tim , ngột ngạt tới mức sắp thở nổi.

      Trái tim rất đau đớn, đau đớn vì . Nhưng biết phải mở miệng chất vấn tại sao ba năm trước ra từ biệt như thế nào, cũng biết phải an ủi như thế nào, cuối cùng vì rối rắm và đau khổ trong lòng của mình, chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời của .

      lúc lâu nhận được câu trả lời của , nước mắt của Nhiếp Tử Vũ lại càng rơi nhiều hơn.

      dùng ánh mắt đau khổ để nhìn mình, khiến cho Nhiếp Tử Phong nhíu chặt chân mày lại, nghẹn ngào mở miệng hỏi: " cho em biết? Rốt cuộc em làm sai ở chỗ nào? Vì sao các người đều hận em như vậy? Nếu như ghét em, năm đó tại sao lại thu nhận em mà lại trực tiếp đưa em vào nhi viện cho rồi!" Nhiếp Tử Vũ suy nghĩ bắt đầu mở miệng .

      Vừa hết câu, lập tức gặp ánh mắt lên án của Nhiếp Tử Phong.

      " cho phép em như vậy!" đau lòng của Nhiếp Tử Phong cuối cùng cũng kìm nén được nữa. bá đạo ôm lấy cách mạnh mẽ, cảnh cáo: " cho phép em mình như vậy, thế giới này ai hận em hết."

      là món quà mà Thượng đế cho , là bảo bối của . Cho dù làm tổn thương , nhưng biết, chưa ngày nào hết thích .

      "Ưm. . ." Trong mũi chua xót, nước mắt nóng bỏng rơi khỏi hốc mắt chảy xuống má rồi rơi bờ vai của , làm ẩm ướt áo , đồng thời cũng làm bỏng da thịt của .

      Lần này, Nhiếp Tử Vũ từ chối cái ôm của . đem đầu mình chôn vào trong cổ của , thoả sức khóc, dùng nước mắt để phát tiết bi thảm của mình.

      biết qua bao lâu, khi khóc mệt rồi, tiếng khóc của Nhiếp Tử Vũ dần, Nhiếp Tử Phong mới buông ra.

      "Lau nước mắt , bây giờ đưa em bệnh viện."

      "Được." Nhiếp Tử Vũ gật đầu, tiếp nhận chiếc khăn tay đưa qua, lau nước mắt vẫn loang lỗ khuôn mặt của mình, quay đầu lại, dùng ánh mắt cảm kích nhìn , do dự lúc rồi : "Cảm ơn !"

      . . .

      Sau đó Nhiếp Tử Phong đưa Nhiếp Tử Vũ tới bệnh viện kiểm tra vết thương, vố tưởng chỉ là bị thương ngoài da nhè thôi, ngờ cái trán kia của Nhiếp Tử Vũ lại bị tổn thương sâu như vậy, vết thương dài bằng ngón tay, lúc ấy Nhiếp Tử Phong bị kinh sợ. thể tưởng tượng được lúc đó làm sao mà Nhiếp Tử Vũ có thể chịu đựng được.

      Vết thương phải khâu năm mũi xong, sau đó lấy ít thuốc, lúc này Nhiếp Tử Phong mới đưa Nhiếp Tử Vũ xuất viện. Sợ bà nội lại làm gì nữa, cho nên Nhiếp Tử Phong định đưa tới công ty, để tới khi trễ chút về nhà cùng . Nhưng ngờ Nhiếp Tử Vũ lại từ chối, cuối cùng thể lay chuyển được bướng bỉnh của , thể làm gì khác, Nhiếp Tử Phong chỉ có thể đưa về nhà họ Nhiếp.

      đường trở về, Nhiếp Tử Phong đăm chiêu đánh giá vẻ mặt thay đổi của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng đấu tranh.

      "Có việc gì cứ ." Sớm nhìn thấy thái độ của muốn lại thôi, lúc này Nhiếp Tử Vũ nhịn được nữa mới ra khỏi miệng: "Muốn hỏi gì cứ hỏi, muốn cái gì cứ ." Cứ coi như là báo đáp lại quan tâm của lúc trước.

      Thấy vậy, Nhiếp Tử Phong cũng do dự nữa.

      "Em… Biết người tên là Nana ?"

      Câu vừa ra, thấy Nhiếp Tử Vũ biến sắc, trong mắt lên vẻ kích động.

      lại có thể nhắc tới Nana! Chẳng lẽ… phát ra cái gì sao… Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ cắn chặt răng lại, chậm chạp trả lời.

      " biết sao?" Mãi nhận được câu trả lời, Nhiếp Tử Phong khỏi kinh ngạc nhìn .

      Nhiếp Tử Vũ vội vàng né tránh ánh mắt của , lắc đầu cái mạnh: " biết. Cho tới bây giờ em chưa từng nghe thấy cái tên này."

      "Vậy kỳ lạ ." Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt thâm sâu của mình nhìn vẻ mặt khác thường của Nhiếp Tử Vũ, sau đó nặng nề : " cảm thấy ấy rất giống người."

      "Ờ." Nhiếp Tử Vũ thờ ở đáp lại, muốn tránh tới chuyện này nữa: "Tới phía trước cho em xuống xe, em muốn mua đồ chút." dám nghe tiếp nữa, chỉ cần nán lại ở cùng giây, lại càng chột dạ hơn. Cho dù chính miệng thừa nhận, nhưng cũng bị nhìn ra rồi.

      Nhiếp Tử Phong trầm mặc dừng xe lại theo chỗ chỉ, nhưng có để cho xuống xe, mà xoay người lại đối diện với mình, hơi cong khoé môi lên, dùng ánh mắt nham hiểm hung ác nhìn : "

      "Em muốn biết là ai à?"

      " muốn biết." Nhiếp Tử Vũ thẳng thừng từ chối, nhưng vừa ra khỏi miệng hối hận. Trong lòng thầm nguyền rủa, Nhiêó Tử Vũ dò xét nhìn vẻ mặt tuấn của Nhiếp Tử Phong cứng ngắc lại, lúc lâu sau : "Em mua đồ đây." xong né tránh khỏi giam cầm của .

      Tuy nhiên ngay vào giây phút đẩy cửa xe ra để xuống xe, Nhiếp Tử Vũ nghe thấy giọng khe khẽ của .

      " chờ câu trả lời của em."

      . . .



      thực tế lúc Nhiếp Tử Vũ lượn lờ lang thang hơn tiếng đồng hồ chọn tới chọn lui mấy món đồ ở trong siêu thị xong, lúc ra sớm thấy tung tích của Nhiếp Tử Phong đâu. Nhưng vẫn chưa kịp thở ra lại nhận được điện thoại của người đại diện Joe gọi tới, là Nhiếp Tử Phong kiên quyết muốn gặp đêm nay, mà còn nhất định phải trình diện! Nhiếp Tử Vũ liền biết mình sắp toi mạng rồi.


      Buổi tối bảy giờ thập phần, bận rộn ngày Nhiếp tử phong đúng giờ đạt tới kiều sở thông tri nhà ăn. Chỉ là vừa đến nhà ăn tiền, Nhiếp Tử Vũ bị đỉnh đầu viết được bảng hiệu đùa nở nụ cười.

      Ánh mắt sáng như ngọc lên tia lạnh lẽo, cánh môi mỏng cong lên thành nụ cười. Nhìn vào bảng hiệu sáng ở phía , vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên nguy hiểm.

      Hình thức rất hay, lại có thể chọn nhà hàng bóng tối! Như vậy xác định là người khác nhìn thấy diện mạo của rồi! Chẳng qua là… Nana, cho là tôi cách nào biết được mặt mũi của sao? À, vậy khỏi khinh thường Nhiếp Tử Phong này quá rồi!

      chút chần chừ, Nhiếp Tử Phong rất kiên quyết bước vào nhà hàng. Cái gì gọi là nhà hàng hắc ám, chính là dùng cơm truong phòng tối. Nhiếp Tử Phong vừa bước vào sân trước liền bị thu phương tiện truyền tin (điện thoại di động), sau đó người phục vụ đưa vào phòng bao.

      Vừa mới ngồi xuống, giọng trong trẻo và quen thuộc ở đối diện vang lên.

      "Bởi vì chuyện này liên quan đến nghiệp của tôi, tôi hy vọng để ý chuyện tôi lựa chọn địa điểm như thế này." thể nghi ngờ, đó là giọng phát theo giọng Mỹ bản địa.

      Giọng quen thuộc chút đè nén nào, đúng như giọng nghe thấy bờ biển, cũng bởi vậy nên Nhiếp Tử Phong khẳng định người trước mặt đây chính là Nana mà phải là người khác.

      Trong bóng tối, cong môi lên cười: "Đương nhiên là để ý rồi."

      "Dây lắc tay của tôi mang tới ? Nếu có thể, tôi hy vọng bây giờ có thể trả lại cho tôi." Nhiếp Tử Vũ biểu rất ràng.

      Nhưng Nhiếp Tử Phong lại từ chối.

      "Tôi vốn mượn chuyện này để mời ăn tối, nếu cầm lắc tay rồi bỏ chạy mất, chẳng phải uổng phí tâm tư của tôi sao?" dùng giọng điệu ngả ngớn để , trong giọng thể rất vui vẻ.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nhíu mày.

      " luôn dùng cách thức này để theo đuổi con à?"

      " chính xác là phụ nữ." Rồi nghe thấy Nhiếp Tử Phong khẽ cười tiếng, đùa: "Sao thế? ra tiểu thư Nana vẫn là con sao?"

      "Dĩ nhiên là !" Vừa ra câu phủ định, quả Nhiếp Tử Vũ muốn cắn lưỡi tự sát luôn.

      Ở đối diện lại truyền tời tiếng cười khẽ của Nhiếp Tử Phong, lúc sau, mới nhàng hắng giọng, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc : "Tôi biết , ấy rất giống . À phải, chính xác là rất giống ấy." Ngoài lề đủ rồi, rốt cục Nhiếp Tử Phong cũng vào vấn đề trọng điểm.

      "Vậy sao? Rất nhiều người cũng như vậy." Nhiếp Tử Vũ rất bình tĩnh lên tiếng. chút để ý hỏi: "Đó là như thế nào?"

      Nhiếp Tử Phong im lặng lát, rồi mới chậm chạp trả lời:

      " ấy rất đáng , cũng rất vui vẻ hoạt bát, đối với tôi mà , ấy là người vô cùng quan trọng."

      Nghe đến đó, đột nhiên trong lòng của Nhiếp Tử Vũ trở nên căng thẳng, dòng nước ấm chảy qua trong lòng. Cổ họng nghẹn ngào, hạ giọng từ từ hỏi: " Quan trọng như thế nào?" Trong lòng của quan trọng như thế nào?

      Hỏi xong, người đối diện lại im lặng lúc lâu, đột nhiên Nhiếp Tử Phong chuyển đề tài.

      "Chúng ta tới những ký ức vui đó nữa, tiểu thư Nana, cảm thấy con người tôi như thế nào?" Giọng điệu lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc.

      Ký ức vui?

      lại có thể đem mình trở thành ký ức vui!

      Nhiếp Tử Vũ nên lời, tim đau nhói lên.

      Mãi thấy câu trả lời của , Nhiếp Tử Phong cho là nghe thấy, vì thế hỏi lại lần nữa, lúc này mới gọi tâm trí của Nhiếp Tử Vũ trôi tận đâu quay trở về.

      Trong bóng tối, trước mắt ra khuôn mặt tuấn và sâu sắc của Nhiếp Tử Phong, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ hơi nổi lên những gợn sóng lăn tăn, trả lời: " nhiều tiên, đẹp trai, tôi tin nhất định có rất nhiều phụ nữ quỳ gối dưới chân của , đúng ?"

      "Chính xác là như vậy." Nhiếp Tử Phong chút khiêm tốn, vô cùng đồng ý. "Vậy có hứng thú làm bạn tôi ?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ lập tức mở to hai mắt ra, vẻ mặt dám tin.

      Thấy im lặng trả lời, Nhiếp Tử Phong tiếp: "Tôi tương đối có hứng thú với , lần đầu tiên nhìn thấy tôi bị vẻ thần bí của hấp dẫn rồi, cho nên mới mượn cơ hội này hẹn ra ngoài, như thế nào? có hứng thú thử kết giao với tôi ?"

      Nghe thấy giọng điệu của giống như đùa giỡn, Nhiếp Tử Vũ ở đối diện đầu óc trở nên mơ màng, phát ra lớn chuyện rồi.

      Tại sao lại có thể như vậy!

      Thậm chí còn chưa xác định được có phải là mình đưa ra cầu kết giao…

      Chẳng lẽ, Nana?

      Nghĩ tới đây, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đau đớn. Tuy cả hai đều là , nhưng Nhiếp Tử Vũ mới đúng , còn Nana chỉ là che giấu mọi cảm xúc trong chiếc mặt nạ…

      " đồng ý ?" Nhiếp Tử Phong hỏi lại lần nữa.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85.2: Vạch trần !
      Editor: Táo đỏ phố núi

      " đồng ý ?" Nhiếp Tử Phong hỏi lại lần nữa.

      Suy nghĩ bị gián đoạn, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới tỉnh táo lại. Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong ở đối diện, nhưng ràng cảm nhận được ánh mắt dừng lại người của mình, và chờ đợi câu trả lời.

      "Tôi…" do dự lát, hít hơi sâu, trả lời: "Thành xin lỗi, tôi thể đáp ứng được cầu này, bởi vì tôi có người trong lòng rồi."

      Câu trả lời của vừa xong, trong chớp mắt bầu khí trong phòng bao liền thay đổi.

      Nhiếp Tử Vũ khẩn trương ôm lấy lồng ngực đạp thình thịch của mình, cảm giác vô cùng khó thở. Ngay tại lúc hai người đều im lặng lúc lâu, lúc Nhiếp Tử Vũ cho là nhắc lại vấn đề này nữa, đột nhiên lại nghe thấy giọng thô bạo vang lên.

      "Là người nào? thích người nào?"

      biết tại sao lại cảm thấy tức giận, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Vẫn chưa kịp phản ứng, cảm giác được tay trái của mình bị bàn tay to nắm chặt, sức lực rất lớn giống như muốn bóp gãy tay của .

      " làm tay tôi đau rồi." Nhiếp Tử Vũ thấy đau nên giãy giụa giật tay ra.

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong mặc kệ có đau hay , lòng chỉ quan tâm tới vấn đề mình muốn biết: " cho tôi biết, thích ai rồi?! Chẳng lẽ là họ Lãnh…" tới chỗ này, đột nhiên Nhiếp Tử Phong dừng lại nữa.

      lòng chỉ lo giật tay lại nên Nhiếp Tử Vũ nghe thấy lời sau cùng của , suy nghĩ lại nếu muốn câu trả lời, cho câu trả lời.

      "Tôi thích người đại diện của tôi, chúng tôi quen nhau thời gian dài rồi!"

      Nhiếp Tử Vũ hét câu này xong, cảm giác được bàn tay to buông lỏng tay mình ra, vì thế nhanh chóng rút tay mình về.

      quen nhau thời gian dài rồi sao?

      Vậy còn Lãnh Duy Biệt kia sao?

      Nhiếp Tử Phong bất ngờ nở nụ cười lạnh, trong lòng càng lạnh lẽo hơn, đôi mắt đen nhánh cũng toé ra lạnh lẽo như băng.

      Xem ra Nhiếp Tử Vũ chỉ đùa giỡn mình mình, mà còn đùa giỡn cả Lãnh Duy Biệt nữa!

      Lợi hại, quả là rất lợi hại!

      nhịn được mà chậc chậc khen ngợi ở trong lòng, nhưng cũng càng hận nhiều hơn.

      Lúc đồ ăn của Nhiếp Tử Vũ được mang lên, hai người bắt đầu ăn cơm. Vì ăn cơm trong phòng tối cho nên cũng có số chuyện phát sinh. Lúc dùng cơm thỉnh thoảng Nhiếp Tử Phong bày tỏ tình cảm mến với Nhiếp Tử Vũ (Ở đây là Nhiếp Tử Phong bày tỏ thích của mình đối với Nana), hãy suy xét cho mình cơ hội. Thái độ nghiêm túc coi như trước đó phát sinh chuyện gì, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ im lặng chỉ cười gì.

      lát sau bữa tối cũng chấm dứt, tới lúc ra nơi ánh sáng.

      Ngay lúc người phục vụ đưa hai người ra phòng bao, trong bóng tối, giọng của Nhiếp Tử Phong khẽ vang lên: " xác định là cần toilet chứ?" Để nhân cơ hội này chạy trốn.

      "Tôi vô cùng xác định là mình cần." Nhiếp Tử Vũ trả lời vô cùng chắc chắn.

      "Được rồi." lát nữa vạch trần gương mặt của .

      Sau khi im lặng lúc lâu, rốt cục hai người có thể nhìn thấy tia sáng rồi. Càng lúc càng ra nơi có ánh sáng ràng hơn, nụ cười khoé miệng của Nhiếp Tử Phong từ từ giảm , trong đôi mắt đen nhánh loé lên tia sáng khác thường, khoé miệng nhếch lên nụ cười gian xảo giống như quỷ satan từ dưới địa ngục, gian ác khiến cho người ta sôi máu.

      Rốt cục hai người cũng tới sân trước. lúc Nhiếp Tử Phong muốn xoay người vạch trần thân phận của vang lên tiếng chuông rất êm tai, ngăn cản lại lời và hành động của .

      "Tiên sinh, là điện thoại của ngài." Người phục vụ chuyển điện thoại tới.

      Nhiếp Tử Phong vừa nhận lấy điện thoại, nhìn thấy cái tên hiển thị màn hình xong, cả người cứng ngắc lại.

      "Sao lại có thể như vậy được." Trong màn hình ra hai chữ "Vũ Vũ" này, khiến cho Nhiếp Tử Phong kinh ngạc nên lời.

      Vũ Vũ đứng ở ngay sau lưng , làm sao có thể gọi điện thoại cho được!

      Tuy là dám tin, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.

      "Em là Nhiếp Tử Vũ." Đầu bên kia truyền tới giọng trong trẻo của Nhiếp Tử Vũ. "Bây giờ ở đâu?"

      Vô cùng kinh ngạc, Nhiếp Tử Phong quay đầu lại nhìn người phụ nữ ở sau lưng mình. Chỉ nhìn thấy mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc xoăn xoã tung xuống, từ mũi trở lên có đeo mắt kính che hết nửa khuôn mặt. Nhìn thấy nhìn , nhịn được dùng khẩu hình miệng hỏi sao thế.

      Thấy như vậy, nhất thời trong lòng của Nhiếp Tử Phong như chìm xuống đáy cốc, làm ra vẻ ung dung hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      " có gì, nhưng mà Lãnh có chút chuyện. Bây giờ bọn em ở nhà hàng XX, ấy muốn hẹn cùng ăn khuya, có muốn qua đây ?"

      Đồng tử co rút trận, Nhiếp Tử Phong chần chừ chút nào đáp ứng luôn: "Được, tới ngay." Sau khi xong tiện thể cúp điện thoại luôn.

      Đôi mắt lạnh lùng như băng của nhìn chằm chằm người phụ nữ thần bí ở trước mặt, Nhiếp Tử Phong nở nụ cười lạnh lùng hỏi: "Tôi muốn giới thiệu cho người, có đồng ý cùng với tôi ?"

      "Tôi…"

      "Cũng chỉ là bữa ăn khuya như thế này thôi, sau khi xong việc tôi trả lại lắc tay cho , như thế nào?"

      "Chuyện đó… Thôi được rồi." Ngoài dự kiến, lại từ chối.

      Nhận được lời đồng ý của xong, Nhiếp Tử Phong thẳng ra cửa. Đôi mày tuấn nhướn lên, trong đôi mắt vụt qua tia sáng lạnh lẽo, thể ra bây giờ tâm trạng của vui vẻ gì.

      Giọng kia có thể làm giả, nhưng khuôn mặt thể giả được rồi.

      muốn xem bọn họ có những mánh khoé gì!



      Đúng hẹn tới nhà hàng XX theo như lời của Nhiếp Tử Vũ, đưa x echo nhân viên đậu ở bãi giữ xe xong, Nhiếp Tử Phong liền kéo theo Nana vào bên trong của nhà hàng, người phục vụ nhanh chóng đưa bọn họ vào phòng bao.

      "Tới rồi sao?" Lãnh Duy Biệt đứng dậy nghênh đón, dịu dàng tươi cười rất lịch : "Ngồi , hai người muốn ăn gì?"

      "Tuỳ ý." Lạnh nhạt ra hai chữ này, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn sang người ngồi bên cạnh Lãnh Duy Biệt. Lại nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ cũng đeo kính râm xong, bị ức chế.

      "Trời tối rồi, vì sao còn đeo kính mát?" Nhiếp Tử Phong biết còn cố hỏi.


      Nghe vậy, Lãnh Duy Biệt vội vàng trả lời thay : "À. . . Đôi mắt của Vũ Vũ hơi sưng lên chút, cho nên. . ."

      "Tôi hỏi Nhiếp Tử Vũ, Lãnh Duy Biệt, chẳng lẽ cậu là người đại diện của ấy sao?" Nhiếp Tử Phong vui lớn giọng , cho tới khi người bên cạnh mình kéo kéo góc áo của , lúc này mới biết là mình thất lễ rồi.

      "Mắt em hơi sưng chút, vì muốn mọi người ăn cơm trôi, cho nên em đeo kính mát thôi, như vậy cũng được sao?" Đối diện truyền tới giọng khàn khàn.

      Lời được tự nhiên của khiến cho Nhiếp Tử Phong giận quá hoá cười, đôi mắt của lên tia sáng, quả nhiên lộ ra sơ hở rồi! Giọng này, quả nhiên phải là của Vũ Vũ!

      Cũng được! Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      Nhiếp Tử Phong từ từ ngồi xuống, tuỳ tiện ăn chút điểm tâm xong, bầu khí trong phòng bao trở nên ngột ngạt. Vì để cho khí quá mức gượng gạo, Lãng Duy Biệt hiền lành chủ động mở miệng.

      "Đây là tiểu thư Nana đúng ?"

      Lời vừa mới ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Phong ngay lập tức hỏi lại: "Sao cậu lại biết?"

      "Tôi có nghe Vũ Vũ , tiểu thư Nana ở nước Mỹ rất nổi tiếng."

      Nghe xong câu này, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ ngồi bên cạnh Lãnh Duy Biệt nháy mắt biến đổi, khoé miệng giật giật nhưng câu gì nữa.

      "À? Vậy thú vị." Nhiếp Tử Phong nở nụ cười nhạt di chuyển tầm mắt nhìn tới Nhiếp Tử Vũ, nhếch môi :

      "Nhưng mà lúc trưa hôm nay, ấy ấy biết người này. Chẳng lẽ. . . Vũ Vũ mà chúng ta biết phải là cùng người?"

      "Cậu những lời này là có ý gì?" Lãnh Duy Biệt bênh vực kẻ yếu là Nhiếp Tử Vũ, khôngvui khi nghe thấy những lời hung hăng của : "Chẳng lẽ lại có hai Vũ Vũ? Nhiếp Tử Phong, chuyện này cậu cũng đùa quá trớn rồi đó!"

      "Có phải là hai người hay , lát nữa cậu biết ngay thôi." Nhiếp Tử Phong thấy Lãnh Duy Biệt biết chuyện gì cảm thấy buồn thay cho cậu ta, đồng thời cũng vì những thủ đoạn tinh vi vô cùng thông minh của Nhiếp Tử Vũ mà cảm thấy vô cùng thất vọng.
      Hai người đàn ông to lớn như vậy, lại bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.

      Nghĩ lại, lạnh lẽo lại tràn ra trong ánh mắt, sắc mặt của lập tức trở nên cứng ngắc lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Nana ngồi bên cạnh.

      "Nếu như để cho Nana lộ ra gương mặt này với mọi người, Vũ Vũ kia bỏ kính mát xuống, để cho chúng ta nhìn xem có phải là Nhiếp Tử Vũ , hay lại là… Giả mạo!"

      "Rầm!" tiếng, Lãnh Duy Biệt đập bàn đứng lên. Gương mặt nho nhã tuấn trở nên xanh mét, dưới cơn thịnh nộ ta chú ý tới hình tượng gì nữa khẽ hét lên với : "Nhiếp Tử Phong, cậu điên rồi đúng ? Vũ Vũ muốn người khác nhìn vẻ mặt này của ấy nên mới đeo kính, cậu muốn ấy khó xử sao?"

      "Hừ!" Nhiếp Tử Phong cười nhạt, thèm quan tâm, chêu trọc : "Sắc mặt khó coi hơn tôi cũng nhìn thấy rồi, cậu nghĩ rằng tôi và cậu còn để ý chuyện đó nữa sao?"

      "Cậu…" Lãnh Duy Biệt cứng họng.

      "Đủ rồi!" Nhiếp tử Vũ ngồi bên cạnh Lãnh Duy Biệt nhịn được nữa hét lên, nhất thời mọi người câm như hến, im lặng tới mức tiếng cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.

      " muốn nhìn thấy em bi thảm như thế sao? Được, em thoả mãn cho !"

      Vẫn là giọng khàn khàn như cũ, nhưng lại mang theo chút run rẩy.

      Nhiếp Tử Phong khinh thường nhìn tự biên tự diễn, từ từ tháo mắt kính xuống, cho tới khi lộ ra cả khuôn mặt...
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86: Tất cả đáp án
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Làm sao có thể!

      Chuyện này sao có thể!

      Nhìn thấy đối diện lộ ra khuôn mặt xinh xắn nhắn, giờ đây trong lòng của Nhiếp Tử Phong thể dùng hai từ ‘Khiếp sợ’ để hình dung được nữa.

      Nếu như ấy phải là Vũ Vũ, vậy ấy là ai? Chẳng lẽ đoán sai sao? ấy phải là Vũ Vũ mà chỉ là Vũ Vũ trong tưởng tượng với hình hài của Nana?!

      Khi nhìn thấy ánh mắt thất thần và hốc mắt sưng đỏ của , cùng với gương mặt tiều tuỵ, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác thương cảm và xót xa.

      " thấy toại nguyện chưa?" Giọng của Nhiếp Tử Vũ có chút nghẹn ngào, mạnh mẽ trừng to hai mắt lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc và áy náy của Nhiếp Tử Phong, có cảm giác phức tạp phân biệt được ràng, cười tự giễu : “Xem ra cách ứng xử của em rất tệ, khiến cho người khác nghi ngờ em là giả mạo.”

      "Vũ Vũ. . ." Tự biết ngượng, lúc lâu sau Nhiếp Tử Phong cũng nên lời, mới vừa rồi cả vú lấp miệng em giờ phút này biến mất thấy đâu.

      Coi như nhìn thấy ánh mắt áy náy của , vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ tái xanh đứng lên, ném ra câu : "Bỗng dưng em nuốt nổi bữa ăn khuya này nữa rồi, mọi người cứ từ từ dùng tiếp.” xong, cầm lấy túi xách ra bên ngoài, hoàn toàn để ý tới ý cầu xin của Nhiếp Tử Phong.

      Nhiếp Tử Vũ rời , tự nhiên Lãnh Duy Biệt cũng có khả năng tiếp tục ở lại chỗ này nữa.

      "Tự giải quyết cho tốt ." Lạnh lùng ra câu như vậy xong, quay đầu nhìn về phía Nana ngồi thất thần ở bên cạnh, : “Tôi nghĩ loại người đàn ông này cũng thích hợp với , có muốn rời khỏi , thuận đường tôi đưa về.”

      thấy Nana chút do dự liền đứng dậy theo, sau đó ra khỏi phòng bao.

      "Ầm!" tiếng, cửa phòng bao đóng kín lại, bên trong căn phòng rộng lớn xa hoa như vậy, chỉ còn lại mình Nhiếp Tử Phong.

      Đối mặt căn phòng trống vắng như vậy, gân xanh trán trơn bóng của Nhiếp Tử Phong cũng nổi lên, đột nhiên nổi giận đập quyền mạnh lên bàn.

      . . .

      Cùng lúc đó, bên ngoài khách sạn.

      Chiếc xe BMW màu trắng chạy ra khỏi khách sạn với tư thế vô cùng đẹp mắt, sau đó từ từ chạy ra đường quốc lộ. Bên trong xe, ba người lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, sắc mặt hẹn mà cùng biểu ra giống nhau, khí căng thẳng nên lời.

      "Em xác định chắc chắn cậu ta phát ra chứ?” Lãnh Duy Biệt lái xe ở bên cạnh hỏi.

      "Vâng." Ngồi ghế lái phụ, Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, còn giọng khàn khàn nguỵ trang như lúc nãy nữa. ở bên cạnh dùng nước tẩy trang tẩy gương mặt son phấn ở mặt, chỉ lát sau lộ ra khuôn mặt nhắn trắng nõn và xinh đẹp. làm ra hốc mắt sưng đỏ, chỉ là để phòng ngừa bất trắc, nhưng ngờ được cuối cùng Nhiếp Tử Phong vẫn vạch trần ra, điều này khiến cho có chút mất mát.

      "Vũ Vũ." Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt khẽ gọi .

      Lãnh Duy Biệt chần chờ lúc, rồi hỏi: "Tại sao trực tiếp cho Tử Phong biết em chính là Nana?"

      Nghe vậy, trong nháy mắt ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ tối sầm lại, chậm chạp trả lời lại: "Bởi vì. . . có chút phiền toái cần thiết." Nếu như mà ấy biết mình dối với ấy, ấy càng hận nhiều hơn. . .

      Toàn bộ tâm tư của đều viết ở mặt, mà Lãnh Duy Biệt chỉ cần nhìn thẳng vào là hiểu được tất cả. Lặng lẽ thở dài cái ở trong lòng, ta : " ngày nào đó cậu ta biết em còn có thân phận khác." thế giới này có con gió nào lọt tường.

      "Em hiểu mà." Nhiếp Tử Vũ khẽ cụp mắt xuống, nhìn ra bên ngoài xe. Nếu như vậy, cùng lắm lại lần nữa biến mất thôi…

      Chuyện đêm nay mặc dù kinh tâm động phách, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ hề hối hận khi quyết định làm như vậy.

      "Vậy sau này em định làm như như thế nào? Mỗi ngày phải đối mặt với cậu ta, có muốn chuyển ra khỏi nhà họ Nhiếp ? Hay để em cầu xin với bác để cho em tới ở chung với .” Biết mẹ Nhiếp yên tâm khi Vũ Vũ ở mình cho nên mới cầu chuyển về nhà ở, cho nên Lãng Duy Biệt mới đưa ra cầu này.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười yếu ớt từ chối: " cần, em nghĩ sau này ấy yên lặng thời gian thôi." Dù sao mới vừa rồi cho ít đả kích, mấy ngày sau này ấy vô cùng áy náy đối với .

      lúc hai người chuyện với nhau, Nân ngồi ở ghế sau cũng tháo mắt kiếng xuống, lộ ra khuôn mặt xinh xắn vô cùng diêm dúa.

      “Lại có thể giấu giếm mình lâu như vậy, Nhiếp Tử Vũ, chắc là cậu muốn chết rồi!” sai, người mới vừa rồi sắm vai Nana chính là Triệu An Nhã, gỡ mái tóc giả ở đầu ra, chống nạnh :

      “Ân tình này, để xem cậu trả lại cho mình như thế nào! Cậu có biết hay , lúc nãy mình bị hù sợ muốn chết luôn.” Chỉ sợ Nhiếp Tử Phong tới gỡ mắt kính của ra.

      "Xin lỗi mà ~" Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại bày ra vẻ mặt cầu khẩn tiêu chuẩn, dưới mắt có chút khổ sở nhàn nhạt.

      "Thôi." chịu nổi luồng sóng điện của Nhiếp Tử Vũ truyền tới, Triệu An Nhã khuẩy khuẩy tay, có chút cảm thấy may mắn : "Nhưng mà may mắn là cho tới khi chúng ta rời khỏi phòng ăn ta cũng với mình câu nào, nếu , vậy coi như xong đời rồi!"

      Nhớ lại tình huống nguy hiểm lúc nãy, trái tim bé của Triệu An Nhã cũng muốn nhảy ra ngoài luôn.

      Tối nay, lúc cùng ăn cơm tại căn phòng tối đen với Nhiếp Tử Phong cũng là bản thân , cho tới khi Nhiếp Tử Phong dẫn đầu ra khỏi phòng ăn xong, mới mới nhanh chóng đổi thân với Triệu An Nhã sớm núp ở bên, để cho ấy đóng giả thành mình. Biết tốc độ của mình có nhanh hơn nữa cũng nhanh bằng bọn họ được, cho nên Nhiếp Tử Vũ liền kêu người đại diện của mình chuẩn bị trực thăng chờ sẵn ở lầu, đây cũng chính là nguyên nhân chọn nhà hàng XX để gặp mặt. Dĩ nhiên, trong đó có chi tiết mà Nhiếp Tử Phong đoán sai, đó là lúc Nhiếp Tử Vũ gọi điện thoại cho , chính là giọng do Lãnh Duy Biệt xử lý bằng máy tính.



      Sau đó Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ về nhà họ Nhiếp, chuyện mấy câu rồi rời . Bây giờ là hơn mười giờ tối, nhưng mà nhà họ Nhiếp vẫn đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.

      "Xem ra nhất định là vẫn chọn chọn cái gì đó cho ngày kết hôn rồi.” Nhiếp Tử Vũ thầm xong, thẳng vào đại sảnh.

      Vậy mà chân trước của mới vừa bước chân vào đại sảnh, chân sau thấy bóng dáng đen nhánh đột nhiên chạy tới bên cạnh của , ngăn cản đường của . Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài dự đoán vẫn là người thích tới tìm để kiếm người.

      Đôi mắt hung dữ tìm kiếm ở sau lưng của Nhiếp Tử Vũ, cũng biết là nhìn cái gì. Bỗng dưng, sắc mặt của ta sưng lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươì đâu? Tử Phong đâu rồi?”

      Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ trợn mắt cái, rất buồn bực : " phải tôi cho chị biết là tôi gặp bạn rồi sao?”

      "Tôi rất mệt mỏi, rảnh mà lộn xộn với chị.” Nhiếp Tử Vũ xong muốn vòng qua người của ta để , nhưng mà Quan Duyệt lại bắt được , để cho .

      "Hừ, đừng cho là tôi tin chuyện vớ vẩn của !" Nhiếp Tử Vũ ra ngoài, Tử Phong cũng chậm trễ chưa về, đừng với ta đây chỉ là chuyện trùng hơn, bởi vì đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!

      " tin hay tuỳ." Đối với việc cố tình gây của ta, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cố sức tránh thoát khỏi bàn tay của ta, thèm quay đầu lại, thẳng lên cầu thang.

      "Ừ?" Trở về là biết ngay thôi.

      Mà trong nháy mắt vừa mới lên lầu kia, chiếc xe Rolls-Royce màu đen nhanh chóng vào trước cửa, rồi dừng lại.

      Quan Duyệt bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nhưng mà Nhiếp Tử Phong vừa xuống xe cũng thèm nhìn tới ta cái, thẳng lại hỏi quản gia vừa nghe thấy tiếng xe chạy ra kia.

      ấy đâu?”
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87: Là cháu quấn lấy ấy
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Giọng điệu lạnh như băng giống như có thể đóng băng được người vậy, gương mặt u ám kia như được đúc nên, nhưng mà chỉ cái liếc mắt nhìn khiến cho người khác dám tới gần.

      "Cậu chủ, người cậu có phải là. . ." Hai chữ chủ còn chưa ra khỏi miệng, bị giọng sắc bén khẽ hét lên cắt đứt lời của ông.

      "Nhiếp Tử Phong, cho em là người chết hay sao?” Bị bỏ qua nhiều lần như vậy, khiến cho những tính toán của ta có kiên nhẫn nữa cũng chịu được. Quan Duyệt về phía , chắn ở trước mặt của , hay tay bắt lấy cổ tay của , để cho nhìn thẳng vào ánh mắt đau lòng của ta.

      "Em cho phép tìm ta!"

      Nhiếp Tử Phong khẽ liếc ta cái, ngay sau đó tiếp tục sa sầm nét mặt hỏi quản gia: "Có phải ấy ở trong phòng hay ?" xong, vòng qua bên để tránh khỏi ta, nhấc chân nhanh chóng muốn vào bên trong.

      Vừa mới mở miệng như vậy, nhưng lại hoàn toàn coi như mình tồn tại, đột nhiên Quan Duyệt giống như nổi điên hét lên: “Nhiếp Tử Phong, đứng lại đó cho em!” xong liền bước lên để chuyện, ôm lấy vòng eo gầy gò của .

      Quản gia đứng ở bên cạnh kinh ngạc trợn to hai mắt lên, vẻ mặt sững sờ. Mà lúc này, Nhiếp Tử Phong thể coi như thấy ta được.

      "Buông ra!" thờ ơ nhìn cánh tay quấn quanh thắt lưng mình ra, thấy có chút ý định nào muốn thu hồi lại, vì vậy nhíu mày lại lạnh lùng : “Cùng câu tôi muốn tới lần thứ hai, biết điều hãy buông tay ra! Nếu đừng trách tôi khách khí với em!”

      " cần, em buông!"

      Nhiếp Tử Phong mang theo vẻ lạnh lùng khẽ cong môi lên, đáy mắt loé lên tia sáng nguy hiểm. ra sức kéo cánh tay của ta ra khỏi người của mình, sau đó hung hăng đẩy ta ra bên cạnh.

      chuẩn bị trước, lại giày cao gót nên chân của Quan Duyệt bị lảo đảo cái, giây sau cả người chật vật ngã xuống đất.

      Trong lòng ta vừa tức giận vừa lo lắng, ta trừng to hai mắt, miệng há hốc ra, bộ dạng thể tin được nhìn đối xử chút khách khí với mình như vậy. Lúc muốn hét lên vì tức giận, đột nhiên, ánh mắt của ta liếc nhìn thấy bóng dáng chậm rãi từ phòng khách ra, vì vậy lập tức thay bằng bộ dạng vô cùng uỷ khuất, tốc độ thay đổi sắc mặt, khiến cho người ta kịp nhìn.

      "Tử Phong, chúng ta cũng sắp kết hôn, làm sao lại có thể đối xử với em như vậy!"

      xong, ta nghẹn ngào tiếng, lập tức hai giọt nước mắt trong suốt tràn ra theo trong hốc mắt, trùng hợp lại rơi vào ánh mắt của hai người chậm rãi từ trong nhà ra.

      Nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng của ta, Nhiếp Tử Phong cũng hề có chút cảm giác áy náy nào, ngược lại cảm thấy buồn bực gãi gãi đầu, vẻ mặt kiên nhẫn. Ngay lúc muốn mở miệng cái gì đó, đột nhiên có giọng lạnh lùng ở bên cạnh chen ngang vào.

      "Tử Phong, cháu làm cái gì với Duyệt Nhi vậy? !" Ở trong phòng khách mãi thấy Quan Duyệt mang trà lên, vì vậy lão phu nhân mới ra ngoài theo, ngờ lại nhìn thấy cảnh như vậy.

      Bà ta dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Phong có chút nào gọi là xấu hổ kia, mẹ Nhiếp ở bên cạnh cũng lại để dìu Quan Duyệt đứng lên. Sau đó đau lòng vội vàng kiểm tra xem Quan Duyệt có bị thương ở đâu , lúc này mới lạnh lùng quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Phong.

      "Ai có thể tới cho tôi biết xảy ra chuyện gì !”

      Ánh mắt tàn khốc đảo mắt nhìn qua từng người ở đây, bà ta gõ gõ cây quải trượng xuống mặt đất, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn tới quản gia đứng phía sau của Nhiếp Tử Phong.

      Nhìn thấy ánh mắt của bà ta, quả gia sửng sốt, sau đó vội vàng mở miệng thuật lại: “Là như vậy, mới vừa rồi cậu chủ…”

      Nhưng mà ông ta chỉ mới vừa mở miệng ra chuyện, bị giọng nữ vừa vừa khóc cắt đứt.

      “Là do cháu sai!” Nhìn thấy vẻ mặt của lão phu nhân càng trở nên nghiêm trọng, nước mắt của Quan Duyệt càng rơi xuống nhiều hơn, vẻ mặt của ta càng trở nên bất lực. “Là do cháu làm việc nên làm, mới khiến cho Tử Phong đẩy cháu ra, bà nội, bà cũng đừng trách Tử Phong nữa.”

      Nghe vậy, sắc mặt của lão phu nhân chẳng những dịu chút nào, mà ngược lại còn nhíu mày chặt hơn nữa. “Là chuyện động trời gì mà nó lại đối xử với cháu như vậy, Duyệt Nhi, bà nội biết cháu có lòng tốt, nhưng trong chuyện này, cháu cũng đừng giúp cho Tử Phong nữa. Người đàn ông khi ra tay đánh được lần, có … có hai, bà nghĩ bà cũng muốn trong nhà họ Nhiếp xảy ra chuyện bạo lực!”

      Đôi mắt của Quan Duyệt nước mắt lưng tròng nhưng trong ánh mắt cũng chợt loé lên chút ma mãnh, nhưng trước khi bị người khác phát , ta thay bằng vẻ mặt đáng thương.

      ta lén lún liếc mắt dò xét thấy vẻ mặt tốt chút nào của Nhiếp Tử Phong, cắn môi : “Chuyện này hoàn toàn thể trách Tử Phong được, ấy muốn tìm Vũ Vũ, cháu nên ngăn cản ấy, tất cả mọi sai lầm đều là lỗi của cháu, bà nội, bà đừng trách Tử Phong nữa.”

      "Cái gì! ?"

      Vừa nghe đến hai chữ Vũ Vũ này, chỉ có lão phu nhân, mà ngay cả mẹ Nhiếp cũng hít hơi sâu.

      "Tử Phong? Vũ Vũ ra ngoài gặp bạn, còn chưa trở về, con tìm nó làm gì chứ?” Mẹ Nhiếp trăm điều hiểu nhìn vẻ mặt xanh mét của Nhiếp Tử Phong, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

      Quản gia đứng ở bên cạnh nhịn được đứng ra giải thích: “Cái này… chủ vừa mới về nhà rồi ạ.”

      "Lại là Nhiếp Tử Vũ! Tĩnh Nhi, con xem cái con bé mồ côi này còn muốn gây ra bao nhiêu chuyện nữa mới toại nguyện đây! Sớm các con năm đó đừng nhận nuôi ta, nhưng con lại chịu nghe! Bây giờ lại hại Duyệt Nhi và Tử Phong gây ra mâu thuẫn, mẹ xem con hối hận chưa!” tới Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt của lão phu nhân ngay lập tức ra vẻ chán ghét, cũng nhìn Quan Duyệt với vẻ mặt hoàn toàn ngược lại.

      “Chuyện này…” Mẹ Nhiếp muốn giả thích, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của lão phu nhân, đành phải nuốt lại những lời định ra vào trong lòng, ngược lại với Quan Duyệt: “Duyệt Nhi à, trai tìm em đó là chuyện rất hợp tình hợp lý, mẹ nghĩ có chuyện gì đáng ngại, con cứ…”

      Nhưng mà đợi cho bà hết câu, lão phu nhân mở miệng quát bảo bà ngưng lại: “Vậy đợi cho tới khi con bé mồ côi kia dụ dỗ Tử Phong lên giường con mới biết là cái gì là đáng ngại sao?! Mẹ thấy chuyện này rất nghiêm trọng. Tĩnh Nhi, con hãy đuổi con bé mồ côi kia ra khỏi nhà họ Nhiếp ngay lập tức , giây phút mẹ cũng muốn nhìn thấy ta!”

      "Mẹ, mẹ đừng như vậy. Trước hết nghe xem Tử Phong muốn tìm Vũ Vũ có chuyện gì , sau đó lại. . ."

      "Lại như thế nào? Dù sao mẹ cũng biết cái con bé mồ côi kia cũng có cái gì tốt cả. Mới trước đây rất thích quấn lấy Tử Phong, lúc lớn lên suốt ngày mặc bộ quần áo lộ hết da thịt lắc lư ở trước mặt của Tử Phong, vừa nhìn biết là phải loại con tốt lành gì.” Lão phu nhân căm giận và bất mãn .

      Nghe thấy bà ta nhiều lần chửi bới và nhục mà Nhiếp Tử Vũ, tức giận ở trong lòng của Nhiếp Tử Phong cũng bùng phát ra.

      ấy có quấn lấy cháu!” Nhiếp Tử Phong nhíu mày lại, vẻ mặt rất nghiêm túc và lạnh lùng. Hai tròng mắt như mắt diều hâu của khiến cho lão phu nhân dời mắt khỏi người Quan Duyệt nhìn sang , nhếch môi lên lạnh lùng câu: “Là cháu quấn lấy ấy!”

      Lời cũng như vậy, hành vi của cũng như vậy! Trong khoảng thời gian trước tới nay, vẫn là nhịn được mà vướng mắc với , còn lần tránh thoát khỏi .

      "Cháu. . . Tử Phong, cháu những lời vớ vẩn gì vậy!” Nghe được lời vang và mạnh mẽ của , sắc mặt của lão phu nhân lập tức thay đổi hết trắng lại xanh. “Cháu hãy lời với bà nội, là do cái con đàn bà đê tiện kia quyến rũ cháu đúng ? ra, bà nội trách cháu. Dù sao cháu cũng là người đàn ông có tinh lực dồi dào nhịn được bị cám dỗ là chuyện bình thường. . ." Từ bà ta hết gọi là cái con bé mồ côi kia đến người đàn bà đê tiện, đủ để thấy bà ta có bao nhiêu chán ghét đối với Nhiếp Tử Vũ.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88: Huỷ bỏ hôn ước
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Đủ rồi, cháu cho phép bà ấy như vậy nữa!" Nhiếp Tử Phong vô cùng tức giận nhíu mày lại, đột nhiên thấy hét lên như vậy, nên lão phu nhân giương mắt lên nhìn, theo bản năng : "Vũ Vũ cũng có làm chuyện gì có lỗi, cháu hi vọng bà tìm ấy để chuyện."

      Tâm cao khí ngạo, chủ nhân trong gia đình, cho tới bây giờ đều là bà ta dạy dỗ người khác, lão phu nhân chưa bao giờ nghĩ tới có ngày đứa cháu mình quý nhất lại lên tiếng trách móc mình, trong thời gian ngắn, sắc mặt của bà ta hết đỏ chuyển sang trắng rồi lại tái xanh.

      "Cháu. . . Cháu. . . Cháu sao có thể những lời như như thế với bà được chứ, bà là bà nội của cháu... Sao cháu có thể... " Bởi vì quá đau lòng, bà ta thể được câu hoàn chỉnh.

      "Cho dù là bà nội nữa, phải bà cũng nên có bộ dạng của bậc bề , phải sao?” Nhiếp Tử Phong chút lùi bước, mà tiếp tục dùng giọng lạnh lùng khiến cho người khác sôi gan : "Cho dù bà thích Vũ Vũ chăng nữa, ấy cũng là phần tử trong nhà họ Nhiếp, cũng là con người. Sao bà có thể ra tay đánh ấy như vậy, dùng cái ly ném vào trán ấy! Bà có biết vết thương ở trán bị rách ra phải khâu năm mũi ? Hơn nữa Vũ Vũ chỉ mới là bé mười tám tuổi, vẫn là bé chưa đủ mười tám tuổi!”

      Dĩ nhiên Nhiếp Tử Phong biết bà ta chưa bao giờ thích Vũ Vũ, nhưng vẫn nghĩ là bà ta biết chừng mực, cho dù đối với người đáng ghét cũng như vậy.

      "Tử Phong, đủ rồi, đừng nữa." Đứng ở sau lưng lão phu nhân, mẹ Nhiếp lắc đầu cái, dùng ánh mắt ý bảo nên nữa. Bởi vì dù thế nào nữa, bà ta cũng là trưởng bối.

      "Đủ rồi sao? Con cho là con mới như vậy còn lâu mới đủ!?” Gương mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong lạnh lùng, cười nhạt: “Từ khi Vũ Vũ còn có khuynh hướng bạo lực với ấy rồi, thậm chí còn nhốt ấy vào phòng tối cho ấy ăn uống gì, trong khi ai hỏi tới bà cũng coi ấy như cháu ruột, nhưng mà chuyện này chỉ khi nghe được những người giúp việc chuyện cháu mới biết được! Bà vẫn thừa nhận rằng mình làm rất quá đáng sao?”

      Khi tới chuyện cũ, Nhiếp Tử Phong đối với Nhiếp Tử Vũ ngoại trừ đau lòng chỉ có đau lòng. Vẻ bề ngoài của Vũ Vũ luôn khiến cho người ta nghĩ là là người luôn hoạt bát và rộng rãi, nếu như phải ngẫu nhiên nghe được người giúp việc chuyện phiếm với nhau, thể ngờ được là phải trải qua những nỗi đau như vậy, cũng có thể hiểu được sau khi nghe chuyện này xong có bao nhiêu kinh ngạc và sợ hãi.

      tới đây, hốc mắt của mẹ Nhiếp đỏ lên, trong mắt là tràn ngập vẻ áy náy.

      Bà cũng biết chuyện này của Vũ Vũ, nhưng mà ngại lão phu nhân là bề nên dám mở miệng. Nhưng bây giờ lại nghe thấy Nhiếp Tử Phong bênh vực kẻ yếu là Vũ Vũ, trong khi chính mình là yếu đuối đứng ở bên, trong lòng bà dâng lên cảm giác chua xót.

      Mà cũng nên vì Vũ Vũ mà sớm đứng ra bênh vực, như vậy, hôm nay Vũ Vũ bị đánh tới mức phải vào bệnh viện.

      lòng mà , Nhiếp Tử Phong vẫn còn chưa hết. chờ cho đau lòng và xót xa trong lòng mình dịu chút, sẵng giọng chỉ chỉ vào lão phu nhân, tiếp: “Bà có biết vì sao cho tới bây giờ Vũ Vũ vẫn dám việc này ra với chúng cháu ? phải vì ấy cảm thấy sợ hãi mà ra, mà ấy cảm kích! ấy biết nhà họ Nhiếp có ơn với ấy, cho nên muốn ra chuyện này để gây xáo trộn trong gia đình, tình nguyện chịu đau chịu khổ mình. Những điều này bà có biết ? Thậm chí cháu từng nghĩ, năm đó nếu đưa ấy tới Viện Nhi còn tốt hơn ở đây để bị khi dễ, đánh đập!” Câu sau cùng, dường như Nhiếp Tử Phong hét lên.

      Cũng bởi vì như vậy, rốt cuộc mẹ Nhiếp nhịn được áy náy mà rơi nước mắt.

      Trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ. Mỗi người ở đây đều có vẻ mặt nặng nề vô cùng, khí cũng trở nên căng thẳng và phức tạp.

      Nếu mẹ Nhiếp và Nhiếp Tử Phong lòng cảm thấy áy náy, Quan Duyệt nóng ruột tới mức như bị lửa đốt.

      Chuyện này sao lại biến thành như vậy? nên như vậy!

      Nhìn vẻ mặt của lão phu nhân dần dần trở nên xấu hổ, Quan Duyệt ở bên cạnh, trong lòng vô cùng suốt ruột.

      ràng chuyện này có lợi cho ta, sao tự dưng lại quẹo sang có lợi cho Nhiếp Tử Vũ rồi!

      được, ta tuyệt thể để cho Nhiếp Tử Vũ chiếm tiện nghi được!

      Nghĩ tới đây, Quan Duyệt lại vội vàng khóc lên, nghẹn ngào : "Bà nội sai, Vũ Vũ cũng sai, người sai là con, mọi người có muốn trách trách con .” Bất chấp tất cả, ta nhận hết mọi lỗi lầm lên người của mình.

      Trong lòng tính toán, vốn cho là tất cả mọi chú ý tập trung hết lên người mình, nào ngờ đâu, lúc lâu sao lão phu nhân lại ra câu, bốn chữ,….

      ", là bà sai." Đây là lời lòng của bà ta. Giương đôi mắt màu nâu lên nhìn Nhiếp Tử Phong với ánh mắt kiên định, ngưng tụ trong ánh mắt của bà ta phải phẫn nộ mà là áy náy. Sau đó nhìn thấy con dâu đứng sau lưng khóc thành tiếng, bà ta lòng cảm nhận được mình làm sai quá nhiều rồi.

      "Bà nội làm sao có thể làm cái gì sai được? Bà chỉ vì muốn giúp cháu nên mới. . ." Quan Duyệt vẫn muốn cái gì đó nữa, nhưng mà lại bị ngắt lời.

      "Cho tới nay trong lòng của bà đều có vướng mắc với nó, bởi vì phải là con nối dõi của nhà họ Nhiếp, mà chỉ là đứa bé bị vứt bỏ, cho nên bà mới đối xử với nó như vậy. Các người trách ta là bà già ngoan cố cũng được, trách ta máu lạnh vô tình cũng được, dù sao chuyện cũng xảy ra rồi.” Bà ta bất đắc dĩ lắc đầu, mới cảm nhận được Nhiếp Tử Vũ chịu thiệt thòi rất nhiều.

      Đúng vậy, cho dù chán ghét Nhiếp Tử Vũ như thế nào nữa, bà ta cũng nên đối xử với như vậy.

      Bà ta đem nhẫn nhịn của thành cái cớ để đánh đập chửi bới, hoàn toàn xem thường kính trọng của . Bà ta sai lầm rồi, sai lầm nghiêm trọng…

      Vẻ mặt áy náy, cái lắc đầu lặng lẽ của lão phu nhân khiến cho bà ta dường như già thêm mấy tuổi, vẻ mặt mệt mỏi. Bỗng dưng, bà ta quay ra sau lưng vẫy vẫy : “Tĩnh Nhi, đỡ mẹ vào trong phòng , mẹ muốn nghỉ.”

      “Vâng ạ.” Mẹ Nhiếp vội vàng lau nước mắt, chút chậm trễ, bước lên đõ bà ta vào phòng ngủ.

      Cho tới khi bóng dáng của hai người khuất, lúc này khí trong đại sảnh mới tốt lên chút.

      "Quản gia, bảo nữ đầu bếp chuẩn bị giúp tôi mấy món mà Vũ Vũ thích ăn." Nhiếp Tử Phong quay đầu lại dặn dò, vẻ mặt cứng ngắc cũng được buông lỏng chút.

      “Vâng ạ.”, nhận được mệnh lệnh, quản gia vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

      Lập tức, cả phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt.

      Nhìn ánh mắt che kín đầy sương mù của Nhiếp Tử Phong dừng lại người của mình, Quan Duyệt khẩn trương tới mức nuốt nước miếng, lần lượt hít hơi sâu để khiến mình bình tĩnh lại. Rất vất vả mới ổn định được dòng suy nghĩ của mình, lúc ta muốn nở ra nụ cười nhạt định cái gì đó, thấy Nhiếp Tử Phong nhếch môi lên, lạnh lùng ra câu: d,0dylq.d.

      "Chúng ta huỷ bỏ hôn ước ."

      Bảy chữ như nước chảy mây trôi nhưng lại có uy lực vượt xa bom nguyên tử, lập tức khiến cho những suy nghĩ của Quan Duyệt bị phá vỡ tan nát còn chút gì, nhất thời nụ cười mặt ta đông cứng lại khoé môi.

      lâu sau, khó khăn lắm Quan Duyệt mới nhếch môi lên, lộ ra nụ cười như có như vẻ mặt chua xót, đôi môi run rẩy hỏi: “Tử Phong… đùa với em sao?”

      Huỷ bỏ hôn ước, chuyện này…

      Chuyện này sao có thể… Bọn họ sắp kết hôn rồi, làm sao có thể…

      , nhất định là đùa!

      Quan Duyệt tự an ủi mình ở trong lòng, nhưng mà câu tiếp theo của Nhiếp Tử Phong khiến cho những lời an ủi chính mình của ta như nước chảy về biển đông.

      “Tôi với bên ngoài là em huỷ bỏ hôn ước trước, cứ như vậy em phải lo lắng gì dư luận.” Cho rằng ta lo lắng chuyện này, cho nên Nhiếp Tử Phong suy nghĩ biện pháp giải quyết cho ta.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :