1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80: Em chỉ có thể là của !
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bị mảnh vỡ thuỷ tinh cắt vào lòng bàn tay, máu chảy xuống bàn ăn, vương lên chiếc quần tây màu đen, tạo thành vệt màu đen. Xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, khiến cho người ta muốn ói. Tất cả những thứ đó, Nhiếp Tử Phong đều thấy.

      Bởi vì đối với , nỗi đau ở lòng bàn tay thấm tháp gì so với nỗi đau được khắc sâu trong lòng. Hơn nữa nhớ lại vừa rồi Nhiếp Tử Vũ mới trả lời là 'Được.', nghe xong như thấy cõi lòng của mình tan nát.

      "Phong, bị gì chứ! Sao lại cẩn thận như vậy." Phản ứng đầu tiên của Quan Duyệt là dùng khăn ăn quấn lấy lòng bàn tay mất máu của , nhưng lại bị Nhiếp Tử Phong vô tình vung tay lên hất sang bên.

      " cần em nhiều chuyện!" Lời đúng là với Quan Duyệt, nhưng mà ánh mắt của lại dừng ở người của Nhiếp Tử Vũ.

      Bị nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là Nhiếp Tử Vũ muốn bước lên quan tâm , cũng chỉ có thể kiên cường lui lại. chớp chớp đôi mắt, đem lo lắng đối với dằn lại trong lòng, sau đó nhìn về phía mẹ Nhiếp cầm điện thoại lên để gọi, vội vàng : "Con thấy mọi người vẫn nên đưa ấy tới bệnh viện băng bó trước ."

      Bữa cơm này nuốt cũng trôi, vô cùng áp lực, Nhiếp Tử Vũ rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

      Tâm tư của sao Nhiếp Tử Phong có thể biết. Lửa giận trong lòng của lại bốc lên, dường như áp lực rất lớn, như muốn nổ tung ra như cái nồi hơi.

      Đột nhiên cười lạnh : "Chúng tôi khỏi, để thuận tiện cho các người chuyện đương phải ?"

      Nghe thấy giọng điệu châm chọc và khiêu khích của , tâm trạng của Nhiếp Tử Vũ cũng được tốt.

      Thở dài ở trong lòng, bất dắc dĩ trợn mắt lên : "Em chỉ lo lắng cho , bị thương nên bệnh viện …"

      Nhưng mà chờ Nhiếp Tử Vũ hết câu xong, Nhiếp Tử Phong gầm lên:

      " cần em giả mù sa mưa!"

      Vừa mới được Nhiếp Tử Vũ tiếp nhận, Lãnh Duy Biệt vui nhíu mày, bất ngờ hạ giọng : "Thái độ này của cậu là sao! Vũ Vũ lo lắng cho cậu, cậu cám ơn ấy thôi, tại sao lại mắng ấy!"

      "Liên quan gì tới cậu!"

      Vướng mắc tình cảm, ngày xưa là bạn tốt giờ trở mặt thành thù. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm, khí đối nghịch lan tràn ra.

      "Đủ rồi!" nhìn nổi nữa, mẹ Nhiếp mở miệng . Nhìn hai người như nước với lửa, bà bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. "Vũ Vũ, con và Duy Biệt về trước . Mẹ và Duyệt Nhi đưa Tử Phong bệnh viện băng bó."

      Bề mở miệng, cho dù Lãnh Duy Biệt vui tới cỡ nào cũng phải nể tình.

      "Vậy chúng cháu trước." Lãnh Duy Biệt đứng dậy chào tạm biệt xong, liền mang Nhiếp Tử Vũ khỏi.

      Chờ bóng dáng của hai người khuất sau cánh cửa, rốt cuộc Nhiếp Tử Phong nhịn được nữa đấm đấm lên bàn, bàn tay vốn chảy máu nhất thời càng chảy ra đầm đìa.

      Nhìn bộ dạng nổi giận và thống khổ của , Quan Duyệt càng thêm hận Nhiếp Tử Vũ.

      Ba năm, ta ở bên cạnh ba năm, mặc dù chiếm được vị trí vợ chưa cưới của nhưng lại chiếm được trái tim của . Còn Nhiếp Tử Vũ vừa xuất liền dễ dàng chiếm giữ tâm trí của , mối thù này cho dù như thế nào ta cũng bỏ qua cách dễ dàng!

      Nghĩ tới đây, Quan Duyệt nhịn được mà thầm thề ở trong lòng: Nhiếp Tử Vũ, nhất định tôi bỏ qua cho !

      Mẹ Nhiếp cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Nhiếp Tử Phong, lông mày nhíu chặt lại, lộ ra nét mặt vô cùng phức tạp.

      . . .

      bữa cơm, Nhiếp Tử Vũ và Lãnh Duy Biệt đều ăn được miếng nào. Cho nên lúc đưa Nhiếp Tử Vũ trở về khách sạn, hai người lại dạo chợ đêm chuyến, sau đó Lãnh Duy Biệt mới tiễn về khách sạn.

      " trễ rồi, ngày mai em có buổi quay nên mời lên được." Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt xin lỗi với Lãnh Duy Biệt.

      " sao." Lãnh Duy Biệt cười dịu dàng, đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của . Tuy hôm nay xảy ra chuyện như ý muốn, nhưng ít nhất có chuyện khiến ta rất vui.

      Sau khi tạm biệt, lúc Nhiếp Tử Vũ xoay người vào khách sạn, đột nhiên Lãnh Duy Biệt nắm lấy tay .

      "Vũ Vũ." ta khẽ gọi tên .

      "Hả?" Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Duy Biệt được phóng đại vô số lần ở trước mặt mình, sau đó nụ hôn khẽ rơi lên trán của . Nhất thời khiến cả người đơ ra.

      Đôi môi ấm áp lưu luyến từ từ rời khỏi cái trán của , gương mặt tuấn bỗng dưng phủ lên tầng màu hồng. Thấy vẻ mặt ngu ngơ của , Lãnh Duy Biệt có chút được tự nhiên hắng giọng cái.

      "Em nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon."

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới phản ứng kịp. "Được." đáp lời, cúi đầu xuống, xoay người , nhanh chóng chạy vào trong khách sạn.

      Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy của , Lãnh Duy Biệt đứng im tại chỗ mỉm cười nhìn tới khi bóng dáng của khuất hẳn, lúc này mới lưu luyến rời .



      Dđienn damn leie quyýdon. dám nán lại giây phút nào, Nhiếp Tử Vũ chạy mạch về phòng, mãi cho tới khi đóng cửa xong, trong lòng mới được thả lỏng.

      Bỏ túi xách xuống vào toilet, lấy nước vốc lên mặt rất nhiều lần, lúc này mới tỉnh táo lại. Đợi tới khi ổn định lại, lúc này mới nhìn vào sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, trong ngực dâng lên cơn đau đớn.

      Nhớ lại nụ hôn khẽ lúc nãy của Lãnh Duy Biệt, liền cảm thấy tim mình như ngừng đập. Lông mày khỏi nhăn lại, bắt đầu nghĩ thầm:

      Có phải là làm sai rồi ?

      Có phải là nên đáp ứng đề nghị của ta?

      thấy ngay cả nụ hôn ngủ ngon cũng thích ứng được.

      nên làm như thế nào đây…

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ chỉ biết vô lực. Nếu có hai tay chống đỡ lên bồn rửa mặt, rất có thể ngã ngồi xuống dưới đất rồi.

      Trong lòng cực kỳ khó chịu, khó chịu tới mức thở nổi. rất sợ, sợ nếu như sau này mình phụ lòng Lãnh Duy Biệt phải làm sao … ta đối xử với mình tốt như vậy, mà mình lại … Dđienn damn leie quyýdon.

      Lúc nghĩ tới đây, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, làm nhiễu loạn suy nghĩ của . tắt vòi nước, lấy khăn lau mặt rồi tới cửa.

      "Ai vậy?" vừa mở cửa vừa hỏi.

      Sau khi nhìn thấy bóng dáng của người đứng ngoài cửa, cả người sững lại. giây sau, vẻ mặt của liền biến đổi, theo trực giác muốn đóng cửa phòng lại. Nhưng mà trễ rồi, bởi vì đối phương bước chân vào trong phòng.

      nuốt nước miếng, sau đó mới mở miệng được từ: ". . ." Đối phương đẩy vào trong phòng, sau đó bước chân vào phòng, đóng cửa phòng lại 'Ầm' tiếng.

      Tóc tai hỗn độn rơi xuống, gương mặt tái mét. Gương mặt tuấn vì tức giận mà cau có lại, đôi mắt đen như toé lửa. Bộ áo vest Armani màu đen phập phồng trước ngực, bàn tay vẫn chưa băng bó máu vẫn chảy đầm đìa.

      Nhìn thấy ngừng lại phía mình, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi lui người lại đến khi chạm vào vách tường, còn đường lui nữa.

      Đột nhiên mở miệng, ra câu vô cùng lạnh lùng: "Nhiếp Tử Vũ, em chỉ có thể là của !"
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81.1: Bất ngờ gặp nhau bãi biển
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lời rất bá đạo và có khí phách, giọng điệu kiên quyết chút dao động.

      Đối mặt với ép sát từng bước từng bước lại gần của , cả người của Nhiếp Tử Vũ run rẩy, tất cả các lỗ chân lông người cũng run rẩy. " muốn làm gì …" chợt nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt tự chủ liếc nhìn xung quanh, để tìm chỗ chạy thoát.

      Nhưng cho chút cơ hội nào, Nhiếp Tử Phong đưa tay ra cố định vai , tay nâng cằm lên, để cho đối mặt với ánh mắt sắp nổi cơn thịnh nộ của mình.

      ", tại sao lại đáp ứng thử qua lại với cậu ta!" Vừa mới nghĩ tới chữ 'Được', đôi mắt lạnh lùng như băng của Nhiếp Tử Phong lại dấy lên luồng lửa giận. dùng khí thế áp đảo, đôi mắt chăm chú nhìn , bỏ sót bất cứ nét mặt nào cho dù là rất của .

      ra tới là vì chuyện này. . .

      Nhiếp Tử Vũ cười khẽ tiếng, lạnh nhạt : "Chuyện này liên quan tới ." cố gắng giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công vô ích. thoát khỏi được kiềm chế của , khỏi tức giận cũng vung tay cái, còn giãy giụa nữa: "Nếu như tới tìm em để hỏi chuyện này, có có thể được rồi. Bởi vì em có nghĩa vụ phải trả lời cho vấn đề nhàm chán này!"

      "Chuyện này liên quan đến ?" Lời giải thích của khiến cho tế bào toàn thân của Nhiếp Tử Phong đều tức giận, tàn nhẫn trong người tăng lên gấp bội.

      Chỉ thấy gương mặt tuấn lãng của như Apollon, nhưng ngũ quan bắt đầu cau có, cái trán trơn bóng biết nổi gân xanh lên từ lúc nào. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, nhếch môi lên, gằn từng chữ : "Chỉ cần ngày em vẫn mang họ Nhiếp, chuyện của em đều liên quan tới !"

      "Vậy ngày mai em cầu đổi họ, như vậy được chưa!" nhịn nổi việc cố tình gây , Nhiếp Tử Vũ cũng nổi giận.

      vừa dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng trở nên tệ hơn.

      thể tin được như vậy, toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt, mỗi cọng lông sợi tóc đều như phát ra lửa, tự chủ càng tăng thêm lực kiềm chế ở tay để vai của Nhiếp Tử Vũ.

      Bởi vì đột nhiên gia tăng lực, nên Nhiếp Tử Vũ bị đau tới mức mặt tái nhợt . cắn chặt hàm răng, đối diện trực tiếp với tức giận trong đôi mắt của Nhiếp Tử Phong, kiên cường chịu đựng chứ mở miệng ra cầu khẩn.

      Hai người tức giận phân cao thấp nhìn nhau biết qua bao lâu, đột nhiên đẩy xuống sàn nhà.

      "Đổi họ sao? Tốt lắm! muốn để lại dấu ấn của người của em, để xem em còn có biện pháp nào huỷ !" xong, cả người đều nhào lên, đè thân thể bé của xuống phía dưới.


      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ tay quơ lung tung, lại sơ ý chút, cái tát rơi vào khuôn mặt vui vẻ gì của Nhiếp Tử Phong.

      "Em dám đánh !" Đôi mắt đen như ưng bốc hoả, sắc bén như cái đinh, nhìn chằm chằm vào thân dưới của , cười lạnh : "Nhiếp Tử Vũ, em có biết người phụ nữ đánh đán ông, có hậu quả gì ?"

      Đôi mắt sáng của vì động tác này mà nháy mắt được phóng đại trước mắt , bị đặt ở phía dưới, Nhiếp Tử Vũ càng giãy giụa mạnh hơn.

      " cần, cần, mau buông em ra! Nhiếp Tử Phong, là tên khốn kiếp, mau buông em ra nhanh lên!" khàn giọng hét lên, đôi tay chống trước ngực , ngăn cản bạo hành.

      Nhiếp Tử Phong hôn cách mạnh bạo, từ môi rồi tới cổ. Hơn nữa lúc vùi trong cổ của , ngửi thấy mùi thơm cơ thể khiến càng trở nên điên cuồng. Giống như con dã thú bị đói bụng lâu ngày, điên cuồng thưởng thức con mồi. Nụ hôn của bá đạo, mặt khác, tay của nhanh chóng xé rách quần áo của , lấy tư thế cuồng dã nhanh chóng chiếm giữ vẻ đẹp của . Khi bàn tay của đụng chạm vào da thịt trơn mềm của , giống như bị mê muội, càng trở nên điên cuồng…

      Bộ quần áo màu xanh dương dưới bàn tay của biến thành vải vụn, tim như bị cao cắt, Nhiếp Tử Vũ cảm giác được có bàn tay thô ngừng dao động cơ thể mình. Nhìn Nhiếp Tử Phong như biến thành quỷ satan, khỏi cười khổ tiếng, sau đó từ từ còn giãy giụa nữa.


      Nếu như đây là điều muốn, vậy nguyện ý cho . . .

      Cảm giác được thân thể của cứng đờ như tấm gỗ, Nhiếp Tử Phong đột nhiên dừng lại. từ từ gác tay lên cổ , nhìn vào . Khi đôi mắt tràn đầy lửa dục nhìn thấy khoé mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, dã thú trong người nhanh chóng rút .

      "Em. . . Đừng khóc." Lý trí quay trở lại, đau lòng nhíu mày lại, đưa tay ra muốn lau giọt nước mắt của lăn xuống, nhưng lại nghiêng đầu , bàn tay rơi vào khoảng .

      Bởi vì động tác này của , khiến cho Nhiếp Tử Phong có cảm giác mất mác, giống như trong lòng mất thứ rất quan trọng.

      Nhiếp Tử Vũ quật cường nuốt nước mắt của mình xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vẻ mặt áy náy của , bất ngờ cong môi lên, hỏi: "Tại sao lại hành động tiếp? cứ tiếp tục . Nếu như chiếm đoạt thân thể của em có thể mang lại cho khoái cảm trả thù, vậy cứ việc làm tiếp . Em chỉ cầu xin sau này đừng dây dưa với em nữa!" câu cuối cùng, dường như là hét lên.

      Vừa dứt, Nhiếp Tử Phong vừa mới bình tĩnh lại, giờ lại trở nên kích động.

      "! Cho dù chết , cũng muốn dây dưa với em! Cho dù là kiếp sau, cũng muốn tiếp tục dây dưa với em!" Ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm thề thốt, đôi mắt sắc bén như ưng của tràn đầy quyết tâm.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ trầm mặc. cười khổ nhìn , lúc lâu dùng giọng bi thương :

      "Đừng khiến cho em hận được ?" Hai mắt bất tri bất giác lại rơi vào tầng sương mù, đau lòng nhìn , nhìn người đàn ông mà mình say đắm mấy năm trời, hít hơi sâu, cầu xin : " có cuộc sống tốt của , còn em cũng có cuộc sống riêng của em rồi, chúng ta cần phải dây dưa với nhau nữa, được ?"

      nghĩ thông suốt cần phải buông bỏ, biết mình cố cố chấp thêm nữa cũng có kết quả, mà người phụ nữ khác, còn có cái gì để buông bỏ nữa hay sao?

      cầu khẩn khiến cho tim của Nhiếp Tử Phong căng thẳng, đau đớn dâng lên trong lòng. lúc sau, hỏi: "Em cậu ta sao? nhiều lắm sao?" Lúc hỏi câu hỏi này, giọng của cũng run rẩy.

      Nhiếp Tử Vũ nhìn sâu vào mắt , đáy mắt thoáng qua tia dịu dàng, "Đúng vậy, em ấy. Rất , rất rất , cả đời này, em ai ngoại trừ người đàn ông đó ra." Mặc dù lời ám chỉ Lãnh Duy Biệt, nhưng mà tình này là bày tỏ với hình bóng của người đàn ông trong mắt của .

      " cho phép, cho phép!" Nghe thấy bày tỏ tình với người khác như vậy, đôi mắt của Nhiếp Tử Phong tối lại, trừng lớn lên doạ người, hàm răng nghiến kêu ken két. thù hận bị phản bội bây giờ hoà chung với đau lòng, cùng đánh thẳng vào người khiến cho thù hận đến khắc cốt ghi tầm trong lòng dâng trào lên giống như sóng thần, lồng ngực phập phồng yên.

      Dục vọng trả thù thấm vào trong từng tế bào của , nhíu mày lại chặt, hung dữ : "Cả đời này, em chỉ có thể duy nhất người đàn ông là ! Nếu , khiến cho em sống bằng chết! Nhiếp Tử Vũ, ngày nào đó, bắt em phải trả giá cao vì phản bội !"

      Sau khi hét lên, nhanh chóng đứng dậy. quan tâm xem có phản ứng gì, nhanh chóng bước tới cửa.

      "Ầm!" tiếng vang lên lớn, cánh cửa bị đóng lại mạnh.

      Nhiếp Tử Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn cánh cửa đóng lại kia, nước mắt như thuỷ triều tràn ra hốc mắt…
      Chương 81.2: Bất ngờ gặp nhau bãi biển
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sáng sớm hôm sau,——

      Cả đêm chợp mắt.

      Vội vàng tắm rửa cho tỉnh táo tinh thần, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt như gấu mèo của mình qua gương, Nhiếp Tử Vũ khỏi cảm thấy may mắn vì khi xuất đạo mình sử dụng mặt nạ, nếu hôm nay dám quay rồi.

      Thở dài cái, bắt đầu hóa trang cho mình, đột nhiên trước mắt ra ánh mắt thù hận của Nhiếp Tử Phong tối hôm qua, thất thời nhíu mày lại rối rắm.

      hận như vậy, chuyện này chưa bao giờ nghĩ tới.

      Ba năm trước, tiếng rời khỏi , thành toàn cho và Quan Duyệt, vậy là tạo nên tội ác gì rất lớn sao? thấy hận thù của lớn như vậy, cũng cảm thấy nghi ngờ. Nhớ lại chuyện hôm qua vô tình lãnh khốc, khỏi nhớ lại khi mới gặp lại cũng từng đối xử với mình như vậy.

      Chẳng lẽ. . .

      Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ dừng tay lại, trong mắt thoáng qua tia sáng.

      Chẳng lẽ ba năm trước lúc rời có xảy ra chuyện gì đó mà biết sao? Cho nên mới khiến cho Nhiếp Tử Phong hận mình như vậy?

      lúc Nhiếp Tử Vũ vắt óc suy nghĩ về vấn đề này, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của . thả hộp phấn trang điểm trong tay xuống, tới cửa vừa vừa : "Tới đây tới đây."

      Mở cửa ra, cho là người đại diện tới, nhưng chờ cho nhìn ràng, bị cái tát như trời giáng xuống mặt của mình. Đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trống rỗng, cũng chưa kịp né tránh, bị cái tát giáng thẳng vào mặt rồi.

      Năm ngón tay đỏ tươi in lên gò má trắng nõn của , tạo thành đối lập ràng. Cảm giác nóng hừng hực khiến khuôn mặt sưng lên, gương mặt của Nhiếp Tử Vũ đau tới mức tê dại .

      "Chị. . ." Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào đối phương lai giả bất thiện (người tới có mục đích gì tốt), Nhiếp Tử Vũ định chuyện nhưng cử động khiến cho khuôn mặt đau tới mức sắp rơi nước mắt.

      " ấy đâu? !" Quan Duyệt đẩy Nhiếp Tử Vũ ra, liền sải bước vào trong tìm kiếm bóng dáng mà ta muốn tìm. Nhưng mà sau khi tìm hết lượt, thấy người mà ta dự tính, lúc này ta mới quay ra cửa.

      Cả đêm hôm qua Nhiếp Tử Phong về, ta đoán chắc chắn là tới chỗ người đàn bà vô liêm sỉ này rồi!

      Đôi mắt xin đẹp căm phẫn và tức giận nhìn vẻ mặt vui của Nhiếp Tử Vũ, ta khàn khàn mở miệng hét lên: "Tôi hỏi , Nhiếp Tử Phong đâu rồi?!" Tức giận xông tới đỉnh đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên.

      "Hả, làm sao mà tôi biết được." Nhiếp Tử Vũ cười lạnh tiếng, chịu yếu thế hất cằm mình lên. d,0dylq.d.

      "Đáng chết!" Nhìn bộ dạng cười lạnh của , gương mặt của Quan Duyệt trầm xuống, giống như trời tháng sáu mà lại có lớp sương mù như thời tiết tháng chín, vừa tức, vừa hận, giơ tay lên vừa muốn tát cái tát nữa, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ nhanh nhẹn tránh thoát. Cùng lúc đó, Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên tia gian xảo, nhanh chóng giơ tay lên giáng cho ta cái tát.

      "Bốp!" tiếng vang lên như tiếng pháo, khiến cho đầu óc của Quan Duyệt bị choáng váng.

      Thấy ta trợn tròn mắt lên nhìn, Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt : " cái tát này, coi như trả lại cho chị làm quà gặp mặt, cần phải cám ơn đâu." Ở nước Mỹ ba năm, kỳ thị chủng tộc vô cùng nghiêm trọng, vì vậy bị xem thường ít lần, những người khó dây dưa hơn ta, cũng gặp rất nhiều rồi.

      Nhìn thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ dâng lên giễu cợt, phản ứng đầu tiên của Quan Duyệt chính là: " dám đánh tôi!" Trong giọng tràn ngận vẻ dám tin.

      "Tại sao dám? !" Nhiếp Tử Vũ chịu yếu thế hỏi ngược lại."Sao vậy, chỉ chị mới có quyền đánh tôi, còn tôi được đánh trả lại sao? Chị sinh ra ở nơi cao quý chút, còn tôi là nhi nên thể đánh chị sao?" Bây giờ còn là bé dễ dàng bị người khác bắt nạt nữa rồi, chỉ cần ai dám đụng tới , nhất định đáp trả lại!

      "!" Quan Duyệt tức giận tới mức mặt đỏ tía tai, hai gò má cũng run run.

      "Còn nữa! Tôi phải là bảo mẫu của Nhiếp Tử Phong, lúc nào cũng trông giữ bên cạnh ấy. Nếu như chị tìm thấy tìm khắp các nơi lần nữa, nếu như vẫn tìm được, chị nên tới đồn cảnh sát nhờ họ tìm người giúp chị!"

      Nghe vậy, sắc mặt của Quan Duyệt thoáng chuyển từ trắng sang xanh, khoé miệng run rẩy nhưng mãi thốt ra được câu nào.

      Đột nhiên, ta nhếch môi lên, đôi tay ôm ngực, lấy vẻ mặt khoan dung nhìn Nhiếp Tử Vũ : " ấy và tôi sắp kết hôn rồi, nên biết điều cách xa ấy ra chút, đừng có mặt dày suốt ngày quấn lấy ấy."

      "Hả ~" Nhiếp Tử Vũ hiểu gật đầu cái, rồi nở ra nụ cười tươi rói : "Vậy chị hãy trông chừng ấy cho tốt, đừng để cho ấy có bất kỳ cơ hội nào tới tìm tôi!"

      "!" Quan Duyệt tức chết, bởi vì tức giận nên lồng ngực thở hổn hển. "Miệng lưỡi bén nhọn sao chứ? Cuối cùng cũng chiếm được ấy! À, đúng rồi. Chắc là vẫn chưa biết đúng ? Tôi mang thai con của Tử Phong, coi như ấy đối với chưa dứt tình ra được, cũng còn cơ hội nữa." xong, ta dịu dàng nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.

      Dứt lời, nụ cười nhất thời đông cứng khoé môi của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn nét mặt dịu dàng của Quan Duyệt giống như dối, cảm thấy giống như mình bị đòn cảnh cáo, mọi suy nghĩ bỗng chốc đều biến mất. Trong lòng nặng trĩu, trong tim giống như bị thứ gì đó bóp chặt lại, vô cùng khó chịu.

      Những đau đớn lên trong mắt , Quan Duyệt đều nhìn thấy, cũng cảm thấy rất hài lòng.

      hồi lâu, Nhiếp Tử Vũ hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt lạnh lùng nhìn ta hỏi: "Chị xong chưa? xong rồi chị có thể , thứ lỗi thể tiếp được." xong, chuẩn bị đóng cửa phòng lại.

      "Đợi chút." Đột nhiên Quan Duyệt ngăn lại. Dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của Nhiếp Tử Vũ, ta cười lấy cái thiệp mời từ trong giỏ xách ra bỏ vào tay của : "Hoan nghênh tới tham gia." xong, đắc ý cười to tiếng sau đó liền rời .

      Nhìn bóng dáng ta dần xa, vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ trắng bệch nhìn chằm chằm vào cái thiệp mời trong tay, cảm thấy nó vô cùng chói mắt.
      Chương 81.3: Bất ngờ gặp nhau bãi biển
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cả buổi sáng quay chụp, trong đầu của Nhiếp Tử Vũ chỉ toàn là câu kia của Quan Duyệt, vừa nghĩ tới chuyện ta mang thai đứa con của Nhiếp Tử Phong, hiểu sao trong lòng lại có cảm giác đau đớn. Vô tri vô giác, giống như cái xác hồn cho tới trưa, cũng tới thời gian ăn trưa.

      Ngồi trong phòng ăn, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ như mất hồn nhìn vào hộp cơm tiện lợi xa hoa, chút cũng muốn ăn. Bỗng dưng, có bàn tay vỗ vỗ vào bả vai của , lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

      "Nana, từ sáng tới giờ em như người mất hồn, có chuyện gì khiến em lo lắng sao?" gương mặt đẹp trai, mặc chiếc quần kaki màu đất, áo sơ mi màu xanh lam, người đàn ông có mái tóc vàng nhìn khuôn mặt buồn bã và trắng bệch của Nhiếp Tử Vũ, lo lắng hỏi: "Sắc mặt của em nhìn cũng rất tệ, tối hôm qua ngủ ngon sao?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười nhạt, nở nụ cười yên tâm với ta: "Ừ, em sao."

      Joe gật cái, hiểu là muốn ra. Bỗng dưng, nhìn thấy hộp cơm vẫn chưa đụng tới tí nào, vì vậy nhíu mày : "Ăn nhiều chút, ăn ít như vậy sao được. Buổi chiều em còn phải quay nữa, nếu ăn nhiều vào có sức mà làm việc đâu."

      "Cám ơn, nhưng mà em cũng đói bụng." Nhiếp Tử Vũ từ chối ý tốt, buông đôi đũa trong tay xuống. "Em ra ngoài chút, lát nữa gặp lại." xong, cầm chiếc mặt nạ tinh xảo bằng bạc lên, đeo vào mặt.

      "Vậy em cẩn thận chút, nhớ quay trở lại sớm chút." Joe cũng ngăn cản , để mặc cho dạo.

      . . .

      bãi biển có người nào, gió biển lất phất, thổi vào mái tóc xoăn và đen như mực của . Từng đám mây trắng bay lơ lứng, nước biển xanh thẳm, bờ cát vàng óng, phác hoạ bóng dáng xinh đẹp thành bức tranh tuyệt đẹp.

      Hôm nay quản lý Resort ở bãi biển được nghỉ phép nên người phụ trách phải mất rất nhiều công sức mới mượn được chỗ này. Vì để cho bọn họ quay được dễ dàng hơn, cho nên khu nghỉ mát đón khách, cho nên cả khu này chỉ có đoàn người bọn họ.
      Mang theo mặt nạ, Nhiếp Tử Vũ chân trần bờ cát, để mặc cho hai chân lún vào lớp cát mềm mại, ánh mặt trời nóng nắng chiếu thẳng vào da thịt trắng tinh của .

      Trong lòng vẫn còn rất buồn bực.

      Trong đầu, có muôn vàn suy nghĩ.

      Cho dù gắng muốn dời chú ý của mình, cho dù cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác, nhưng trong đầu vẫn ngừng lặp lặp lại câu kia của Quan Duyệt. Khiến cho đầu óc của muốn nổ tung, hận thể đập đầu vào đâu đó khiến cho nó bất tỉnh .

      "Ôi." tiếng thở dài nặng nề từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ thở ra, đưa đôi mắt nhìn ra bờ biển xa xa, trong lòng bắt đầu muốn chạy bộ. Muốn mượn chuyện chạy bộ để khiến mình quên chuyện đau lòng kia.

      Liều mạng chạy bộ, đột nhiên lòng bàn chân đạp phải hòn đá, cả thân thể nghiêng về phía trước. lúc nhắm mắt lại vì tuyệt vọng, biết ở đâu xuất bàn tay đỡ lấy , cùng lúc đó, có giọng quen thuộc vang lên ở đỉnh đầu.

      "Cẩn thận."

      Cả người rơi vào lồng ngực ấm áp, mùi nước hoa quen thuộc bay vào lỗ mũi. Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, mở hai mắt ra, hoàn toàn đối mặt với đôi mắt trong veo như nước.

      Sao lại là !

      Nhiếp Tử Vũ thét chói tai ở trong lòng, theo bản năng đẩy ra, sau đó lùi lại mấy bước, dưới mặt nạ, vẻ mặt biến sắc.

      Ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên thân hình cao lớn kia, khiến nhìn rất chói mắt. Mái đóc đen như mực rũ xuống, ngũ quan sắc nét. phải là người nào khác, chính là người cả đêm về, người mà sáng sớm nay Quan Duyệt khổ sở tìm, Nhiếp Tử Phong!

      Khí thế hào hùng, cặp lông mày rậm, đôi mắt sáng mang theo chút hoang mang. Nhìn mang mặt nạ trước mặt, cơ thể nóng ran, Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười nhạt.

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt theo trực giác muốn xoay người chạy trốn. Nhưng trong nháy mắt muốn xoay người kia, câu tiếng lưu loát truyền tới:

      "Là tiểu thư Nana sao?"

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới nhớ tới thân phận đại minh tinh Nana của mình, mà phải là Nhiếp Tử Vũ người vô cùng căm hận.

      "Dạ." gật đầu cái, cũng dùng tiếng .

      Giọng quen thuộc khiến cho nụ cười của Nhiếp Tử Phong cứng đơ khoé miệng, nụ cười trong nháy mắt vì kinh ngạc mà phóng đại ra. đôi mắt như nhìn thấu lòng người quan sát đối phương lại lần nữa, chần chừ lúc, lúc này mới thầm lắc đầu cái.

      Làm sao có thể là Vũ Vũ được!

      Điều tra cho biết Vũ Vũ sống trong khu nội trú của trường học, mỗi ngày sau khi học xong tới nhà hàng làm thêm, tại sao có thể là minh tinh được! Hơn nữa giọng điệu của đối phương, nghe ra được là phát của người bản xứ. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong cũng hoài nghi nữa.

      Lo lắng đề phòng, chỉ sợ phát ra mình là Nhiếp Tử Vũ nên hạ giọng xuống, dùng giọng điệu nặng nề hỏi: "Có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì tôi muốn quay trở lại." xong, liền xoay người tới phía nhà ăn.

      Nhìn bóng dáng vội vã mất, Nhiếp Tử Phong cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái như thế nào ra được.

      Thôi, nhất định là do quá nhớ , mới có thể nhìn người phụ nữ mà thấy giống !

      Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ cười khổ tiếng, ngay sau đó quay đầu muốn xoay người sang chỗ khác, ánh mắt vô tình nhìn thấy vật sáng nằm bờ biển. khom lưng cúi xuống nhặt lên, lúc này mới phát ra đó là chiếc lắc tay.

      Lắc tay rất đơn giản, xem ra giá cũng rất rẻ, chẳng qua chỉ làm bằng đá thạch bình thường, có gì đặc biệt.

      Là của ấy sao?

      Nhớ lại trước đó giây vội vàng xoay người rỏi , Nhiếp Tử Phong khỏi suy nghĩ đây là cái lắc tay của . Vì vậy cười khẽ tiếng bỏ vào trong túi, lúc này mới xoay người rời .



      Vô tình gặp gỡ Nhiếp Tử Phong trong khu nghỉ mát, đây là chuyện mà Nhiếp Tử Vũ chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng nó thực xảy ra. Trở lại phòng ăn, hỏi người đại diện Joe, Nhiếp Tử Vũ mới biết ra đây là khu nghỉ mát mà Nhiếp Tử Phong mua lại từ hai năm trước, cũng là người tài trợ cho đợt quay lần này.

      Trong lòng lo lắng khiến cho buổi quay của Nhiếp Tử Vũ lực bất tòng tâm, phải quay lại nhiều lần, cho đến khi bờ biển lại xuất thêm bóng người, trong lòng lại càng thêm bất an.

      "Cut, cut, cut!" Mấy lần quay cảnh dưới biển nhưng được, đạo diễn dù có kiên nhẫn cũng phải nổi giận.

      "Nana, có chuyện gì sao? William hôn sao lại muốn né tránh?! Còn nữa William tay của , bị làm sao vậy! Xin các người đừng có cử động nữa có được hay !"

      "Sor¬ry." Từ dưới biển đứng lên Nhiếp Tử Vũ và vai nam chính liên tiếp xin lỗi, vẻ mặt mệt mỏi.

      Buổi chiều quay cảnh mặt nạ phải đổi thành mặt nạ kim cương xa hoa, phía dưới lộ ra cánh môi mềm mại. Nhiếp Tử Vũ khổ sở chu môi lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. muốn như vậy, nhưng mỗi lần William muốn hôn lên là trước mắt lại lên gương mặt tuấn của Nhiếp Tử Phong, cho nên ý thức được mà né tránh .

      "Rốt cuộc các người muốn như thế nào! ?" Đạo diễn tức giận nổi trận lôi đình, liên tục chửi ra mấy câu thô tục.

      "Đáng chết, tôi làm nữa!" Đều cùng là người trong công ty, gần đây William cũng là ca sĩ nổi danh, ta phiền não gãi gãi đầu của mình, hét lớn lên: "Nếu Nana muốn tôi hôn, vậy làm phiền đạo diễn ông hãy đổi người ." xong, lên bờ cát. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

      Bỏ lại mình Nhiếp Tử Vũ trơ mắt nhìn vai nam chính của mình lên trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, lúc hối hận muốn chìm xuống biển chết cho rồi, giọng nóng nảy của đạo diễn vang lên qua chiếc loa.

      "Này, cậu thanh niên kia, mau qua đây!"

      Mọi người theo tầm mắt của ông ta chỉ, cũng nhìn thấy cách đó xa có bóng dáng đứng che ô, liền xuýt xoa. Mà trong đó, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ càng thêm kinh hoảng!
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82: Bất ngờ gặp nhau bãi biển (2)
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tại sao vẫn còn ở đây!

      Mặt nạ kim cương dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên rực rỡ hơn, khiến cho tất cả mọi người đều hoa mắt. Vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ ở bên trong chiếc mặt nạ tái nhợt . trợn mắt lên nhìn người mà đạo diễn gọi là cậu thanh niên kia, thể tin đó là – Nhiếp Tử Phong! !

      Vốn đứng cầm dù che nắng và gió biển, nhìn mọi người quay phim, Nhiếp Tử Phong thấy đạo diễn gọi, hơi hơi nhíu mày lại. Nhìn Nana vẫn đeo mặt nạ đứng cách xa kia, chợt cong môi lên, dứt khoát đứng dậy về phía đạo diễn gọi mình.

      "Có chuyện gì vậy?" Nhiếp Tử Phong vừa dùng tiếng thuần thục hỏi, vừa tháo kính mát xuống.

      Kính mát tháo xuống khiến cho khuôn mặt tuấn lãng ra ràng, đạo diễn mừng như điên gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng. "Ừ, tôi cho cậu cơ hội rất tốt, cho cậu đóng phim cùng với Nana, cậu thấy sao?" Ông ta tin tưởng trai đẹp xinh, nhất định tạo ra hiệu quả tuyệt vời.

      Chẳng qua lời của đạo diễn vừa dứt, trừ số ít người biết thân phận của Nhiếp Tử Phong lên tiếng ra, những người còn lại đều bỏ phiếu phản đối.


      " được, đạo diễn, làm sao ông có thể để cho người nước ngoài vào diễn được."

      "Đúng vậy, ta biết cái gì, làm sao có thể thay đổi người như vậy được chứ."

      "Tôi cũng đồng ý."

      ". . ."

      Tiếng phản đối vang lên tứ phía, trường quay phim nhất thời trở nên hỗn loạn.

      Đạo diễn vốn vui nhíu mày lại, lơ đãng quét mắt nhìn quanh, mọi người lập tức im bặt lại.

      "Tôi thấy cậu rất phù hợp, cậu có hứng thú ?" Ông ta tin tưởng ánh mắt nhìn người rất chuẩn của mình, cũng thấy cậu ta thích hợp diễn cùng với Nana.

      Nếu như trước đây, Nhiếp Tử Phong nhất định thẳng thắn từ chối. Nhưng lần này biết có chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy bóng dáng ngâm dưới nước ngơ ngác nhìn mình, đột nhiên trong lòng lại rung động, chút cảm xúc chống cự nào mà ngược lại lại hưng phấn muốn thử cảm giác kích thích, cho nên gật đầu đồng ý: "Được."

      Lời của đạo diễn chính là thánh chỉ, cứ cho là mọi người phục nhưng cũng phải nhất nhất làm theo. Thợ trang điểm nhanh chóng hoá trang cho Nhiếp Tử Phong xong, dưới hướng dẫn đơn giản của đạo diễn, nhanh chóng xuống dưới nước.

      Tại sao có thể như vậy được!

      Từ đầu đến cuối đứng ở dưới nước nhìn mọi người bờ bận rộn, rồi lại nhìn Nhiếp Tử Phong từ từ xuống dưới nước về phía mình kia, quả là Nhiếp Tử Vũ khóc ra nước mắt.

      Vì sao chỉ dạo lòng vòng quanh đây lại tới chỗ của ?!

      phải đối mặt với như vậy sao! Sờ sờ cái cằm trống của mình, lỡ như lúc đó nhận ra mình biết làm sao bây giờ? vốn hận như vậy rồi, nếu lại để cho phát ra mình lại lừa dối nữa, hậu quả… dám tưởng tượng!

      lúc Nhiếp Tử Vũ kêu trời than đất, chìm trong lo lắng yên của mình, Nhiếp Tử Phong đến trước mặt của .

      "Nếu có chỗ nào phải, xin hãy bỏ quá cho." lịch gật đầu với cái, giây sau ôm vào trong lòng mình.

      giống như William khiến cho có cảm giác ngại ngùng và xấu hổ, bị Nhiếp Tử Phong ôm vào trong lòng khiến cho tâm lý của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy thoải mái. Đối mặt với ánh mắt dịu dàng của , kìm được lòng đưa tay lên vòng qua cổ của .

      Hai người ôm nhau, ngăn cách bởi tấm mặt nạ, ánh mắt thâm tình nhìn nhai, rất tự nhiên giống như hai người nhau . Khiến cho mọi người đứng bờ liên tục gật đầu thầm khen quả nhiên đạo diễn nhìn lầm người.

      Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hơi thở thơm mát người toả ra lượn lờ trước mũi của , thấm vào trong lòng . Chăm chú nhìn người trước mặt, thậm chí còn biết bộ dạng của , nhưng mà tim của lại đập mạnh liên hồi kiểm soát được.

      Nhưng mà kỳ lạ là, trong lòng lại cảm thấy chán ghét loại cảm giác này.

      cảm giác thần kỳ khiến cho bình tĩnh và bản lĩnh của Nhiếp Tử Phong bị mất sạch, giờ phút này, trong mắt của chỉ có .

      Ngẩng đầu lên nhìn gần trong gang tấc, tim của Nhiếp Tử Vũ đập thình thịch. Những cảm giác lo lắng lúc trước tan thành mây khói, giờ phút này, nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.

      Cảnh tượng hai người ôm nhau rất đẹp khiến cho quay phim và nhiếp ảnh gia ở bên cạnh chụp "Tạch, tạch, tạch" liên tục. Đợi đến khi Nhiếp ảnh gia chụp đủ rồi, lúc này đạo diễn mới bắt đầu kêu lên: "Action!"

      Cơ thể dần dần chìm xuống dưới nước, cảm giác khẩn trương và sợ hãi lại ùa tới. Nhìn mặt nước biển xanh thẳm, nhớ lại mới vừa rồi thiếu chút nữa bị sặc nước, lỗ chân lông toàn thân của Nhiếp Tử Vũ cũng thắt chặt lại.

      lúc cảm thấy lo lắng và bất an, giọng dịu dàng lại vang lên đỉnh đầu của .

      "Đừng sợ, tôi bảo vệ ."

      ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười. Vào trong khoảnh khắc đó, dường như tất cả sợ hãi của đều còn nữa, trong lòng chỉ còn lại bình tĩnh.

      Cả hai người cùng chìm vào trong biển, sau đó nhiếp ảnh gia ở dưới nước cũng vào vị trí của mình, buổi quay chụp chính thức bắt đầu.

      Quay chụp ở dưới nước khó khăn hơn tưởng tượng của rất nhiều. Bởi vì thỉnh thoảng có con sóng đánh tới, khiến cho tạo hình trở nên rối loạn, lại cộng thêm sắp xếp bố trí ở dưới nước cũng dễ dàng, hai người thử rất nhiều lần mới được kiểu, sau đó cố gắng ngừng thở, để cho nhiếp ảnh gia quay và chụp.

      Trải qua hơn giờ đồng hồ quay và chụp, rốt cục cũng gần kết thúc.

      Sau cùng là cảnh ngắn quay cảnh hôn ở dưới nước, cũng chính là cảnh mà Nhiếp Tử Vũ và William liên tiếp mấy lần bị dính NG (No good – cảnh quay bị hỏng).

      Hai mắt của Nhiếp Tử Vũ nhắm nghiền, khóe miệng cong lên nở nụ cười, đôi tay của luồn dưới nách ôm lấy thắt lưng của Nhiếp Tử Phong. Còn tay trái của Nhiếp Tử Phong khéo léo vòng qua eo của Nhiếp Tử Vũ, khiến kề sát mình chút khe hở nào. Tay phải giống như có chút ngả ngớn hơi nâng cằm của lên, nghiêng mặt về phía môi của chuẩn bị cúi xuống.

      Lúc bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau, cả hai đương hẹn mà cùng ngớ người ra.

      Nhiếp Tử Phong nhìn lông mi của Nhiếp Tử Vũ hơi nhíu lại đến xuất thần, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ diễn tả được thành lời.

      Nụ hôn này, hiểu sao thấy rất quen thuộc, giống như từng hôn ấy rồi.

      Đúng lúc trong đầu dâng lên cảm giác nghi hoặc, nghe thấy ở xa xa vang lên tiếng: "Cut!" giây sau, người ở trong lòng liền đẩy ra, tiện đà đứng lên.

      Nhiếp Tử Vũ vô cùng khẩn trương, hơn nữa lúc bị hôn, trái tim của như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. có chút động lòng, nhưng càng sợ phát ra là Nhiếp Tử Vũ. Cho nên khi đạo diễn hô ngừng, ngay lập tức chút do dự liền đứng dậy, thẳng lên bờ.

      Phía sau vang lên giọng lo lắng: "Chờ chút." Sau đó đột nhiên cánh tay trái của bị người ta túm lấy.

      quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong hoảng hốt, tim đập chậm mấy nhịp. lo lắng nhìn ra nhìn ra khác thường của mình, vội vàng : "Có chuyện gì lát nữa lại tiếp." xong liền hất cánh tay của ra.

      "Đợi chút." Lúc này Nhiếp Tử Phong theo phản xạ lên ngăn cản trước mặt của , vẻ kích động kia của , khiến cho có cảm giác bất thường.

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, lúc lâu sau Nhiếp Tử Vũ cũng vô cùng bối rối. lúc cảm thấy mình khẩn trương tới mức sắp ngất lại hé môi ra :

      "Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải ?"
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83: Điên khùng cho em xem!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Câu hỏi này của Nhiếp Tử Phong khiến cho cả người của Nhiếp Tử Vũ nhất thời khựng lại.

      Nhịp tim đập rất nhanh, hô hấp cũng dồn dập, trong nháy mắt này có cảm giác bên tai mình đều là tiếng nhịp đập của mình.

      "Tiểu thư Nana?" Thấy vẻ mặt dưới chiếc mặt nạ trở nên tái xanh, Nhiếp Tử Phong cảm thấy lo lắng theo bản năng hỏi: " sao chứ?"

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới phục hồi tinh thần lại. vội vội vàng vàng né tránh ánh mắt nhìn của , nuốt nước miếng cái, cố làm ra vẻ lạnh lùng : "Tôi sao. Nhưng nếu như muốn dùng cách này để tiếp cận, cảm thấy nó quá cũ rồi hay sao?" xong, thèm nghe bất kỳ lời nào nữa, chạy thẳng lên bờ.

      Chạy lên bờ cát, vốn cho là chuyện này cứ như vậy mà chấm dứt. Nhưng thể ngờ là khi Nhiếp Tử Vũ vừa lấy khăn lông quấn quanh người lại, sau lưng lại vang lên giọng quen thuộc của Nhiếp Tử Phong.

      "Trước đây tôi chưa từng gặp lần nào, xin đừng dây dưa với tôi nữa." để ý chuyện mọi người vẫn còn ở đây, Nhiếp Tử Vũ hét lên với sau đó chạy vào toilet cách đó xa.

      "Đợi chút." Nhiếp Tử Phong cầm cái áo khoác lên, lúc muốn đuổi theo, Nhiếp Tử Vũ chạy nhanh vào trong toilet.

      trơ mắt nhìn bóng dáng của biến mất ở ở trong toilet, đột nhiên trong lòng có cảm giác buồn buồn.

      Hành động khác thường của khiến phải suy nghĩ, quay đầu lại thoáng nhìn thấy Joe người đại diện của Nana, lại phát ta nhìn , sau đó cũng hốt hoảng né tránh tầm mắt của . Cuối cùng, trong lòng của Nhiếp Tử Phong cũng có đáp án.

      Nhất định có chuyện gạt ! Mà trước đây, khẳng định là bọn họ từng gặp mặt!

      . . .

      Sợ bị Nhiếp Tử Phong lại hỏi nữa, Nhiếp Tử Vũ đứng ở toilet gần mười phút, sau đó mới chậm chạp ra ngoài.

      "Sao rồi? ấy chưa?" Nhiếp Tử Vũ tới bên cạnh người đại diện, thận trọng nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Nhiếp Tử Phong.

      " rồi." Joe gật đầu cái, ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Tử Vũ, sâu xa mở miệng hỏi: "Nana, người kia chính là nguyên nhân rời khỏi Đài Loan sao." phải là câu hỏi, mà là lời dự đoán rất chắc chắn. Trong công ty tất ít người biết tên của Nana, mà ta chính là trong số ít người biết đó, cũng biết chuyện trước đây của .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ trả lời.

      im lặng của , thể nghi ngờ khẳng định suy nghĩ của ta. Thấy trong mắt có chút bi thương tràn ra, ta thở dài cái, móc từ trong túi ra tờ giấy note đưa cho . "Đây là tờ giấy ta muốn tôi giao cho ."

      Nhiếp Tử Vũ đưa tay ra nhận lấy, vừa nhìn thấy những dòng chữ tờ giấy xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, theo bản năng nhìn lên tay của mình.

      "Sao vậy?" hiểu phản ứng của , Joe liền nhìn sang, thấy giấy viết dòng chữ - Muốn lấy sợi lắc tay của mình về ? Tối mai hẹn gặp ở nhà hàng Hương Tạ Lệ. Ký tên, Nhiếp Tử Phong.

      Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ tái nhợt cần phải , điều đáng hơn là, khi nhìn thấy địa điểm hẹn gặp thiếu chút nữa thở nổi. Bởi vì nhà hàng kia, chính là nơi trước kia thích nhất.

      phát ra rồi sao? phát ra mình chính là Nhiếp Tử Vũ rồi sao? Nghĩ tới đây, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ vô cùng bối rối.

      nên , nhưng dây lắc tay đó là món quà mà người thầy của tặng khi xuất đạo, đối với nó vô cùng có ý nghĩa, thể bị mất như vậy được…
      Tiếng thoái lưỡng nan, rốt cuộc nên làm sao bây giờ…

      Lông mày của Nhiếp Tử Vũ nhíu chặt lại, khuôn mặt nhắn nhăn nhó lại.



      Cả ngày hôm nay là ngày thống khổ nhất mà Nhiếp Tử Vũ phải trải qua trong ba năm nay! Từ sáng sớm Quan Duyệt đến kiếm chuyện, tới chiều nay lại bị Nhiếp Tử Phong kéo vào, rồi bị Nhiếp Tử Phong uy hiếp, lúc nào cũng phải đề phòng và lo lắng.

      Cả đoàn phim sau khi hoàn thành cảnh quay xong như ngựa dừng vó quay trở lại nước Mỹ, chỉ còn lại Nhiếp Tử Vũ và người đại diện Joe cùng nhau ở lại hưởng thụ kỳ nghỉ hè.

      Trở lại khách sạn, Nhiếp Tử Vũ cứ tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng ngờ là còn chưa đặt mông xuống ghế nhận được cuộc gọi khiến cho lòng căng thẳng.

      Người gọi điện thoại tới là mẹ Nhiếp, ý chính là: Bà yên lòng khi mình ở bên ngoài muốn chuyển về nhà ở, nếu như chuyển về tức là vẫn còn hận bà.

      Ngay cả khi Nhiếp Tử Vũ bảo đảm vô số lần là chưa từng hận bà ấy, cũng khẳng định ở bên ngoài rất an toàn, nhưng cuối cùng cũng cưỡng lại được cầu của mẹ Nhiếp, chỉ có thể tạm thời trở về nhà họ Nhiếp chuyến, trực tiếp gặp mặt chuyện ràng với mẹ Nhiếp.

      . . .

      Gần tối, trong nhà họ Nhiếp núi Dương Minh - -

      " chủ, hoan nghênh trở lại." Nhiếp Tử Vũ muốn bước vào nhà họ Nhiếp, vừa vặn gặp quả gia từ trong nhà ra.

      "Cám ơn." Nhiếp Tử Vũ khẽ cười, ôm lấy ông ta.

      "A. . ." Quản gia có chút sợ hãi nhìn , sau hồi do dự, ông cẩn thận hỏi: " chủ, hận tôi hôm đó đối xử với … Thấy chết mà cứu sao?" Vẫn nhớ hôm đó khổ sở cầu xin mình, quản gia lại cảm thấy đau lòng.

      Nhiếp Tử Vũ khẽ lắc đầu cái, : "Ông cũng chỉ nghe người ta sai khiến thôi." Huống chi, Nhiếp Tử Phong cũng gây ra tổn thương gì cho mình, ngoại trừ tổn thương trong lòng…

      nghĩ tới đây giọng kích động từ đằng xa truyền tới, cắt đứt mọi suy nghĩ của .

      "Vũ Vũ, con trở lại rồi." bóng dáng màu vàng nhạt từ đằng xa chạy như bay tới, lôi ngồi xuống ghế sofa. "Mẹ và Duyệt Nhi xem áo cưới, con cũng chọn giúp bộ ."

      Mới nghe tới hai chữ ‘áo cưới’, trong lòng Nhiếp Tử Vũ nhói lên như bị ai đâm cái: "Con …"

      Cũng cho từ chối, Quan Duyệt ở bên cạnh cũng lên tiếng.

      "Đúng vậy, nhiều người giúp sức tốt hơn, ánh mắt của Vũ Vũ tệ, tôi tin tưởng chọn lựa được bộ áo cưới đẹp giúp tôi!" Trong đôi mắt đẹp chợt loé lên vẻ lạnh lùng, Quan Duyệt cười dịu dàng nhìn Nhiếp Tử Vũ.

      nghĩ tới ta trở lại!

      Mặc dù ngoài mặt là muốn mời, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nhìn thấy ràng trong ánh mắt của Quan Duyệt là muốn đuổi người. Tim chợt nhói đau, nhịn được : "Con rất mệt mỏi, con muốn lên phòng tắm trước được ? Có chuyện gì lát nữa sau."

      "Được, được, được." Thấy vẻ mệt mỏi lên mặt , mẹ Nhiếp muốn làm khó , vội vàng quan tâm : "Chỉ cần con trở lại là tốt rồi, có chuyện gì lát nữa chúng ta lại tiếp, Vũ Vũ con lên tắm trước . lát nữa mẹ đầu bếp nấu mấy món con thích, được ?"

      "Dạ." Được đồng ý của mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ mới gật đầu cái rồi lên lầu.

      vào trong phòng, vừa mở cửa ra liền có mùi hương xông vào mũi. Đôi mắt trong veo của Nhiếp Tử Vũ nhìn khắp căn phòng lượt, nước mắt ngân ngấn.

      Bên trong phòng vẫn trang trí y hệt lúc rời , có gì thay đổi. Duy nhất thay đổi chính là bộ chăn mền nhìn như vừa mới được thay, sắp xếp gọn gàng như vậy, có thể nhìn ra được là có người cố ý dọn dẹp. Ngón tay hơi run run đụng chạm vào những món đồ từng sử dụng, trong lòng của Nhiếp Tử lại dâng lên những gợn sóng.

      "Tại sao lại trở lại?"

      Giọng lạnh như băng xen lẫn tức giận vang lên, Nhiếp Tử Vũ xoay người nhìn lại, ngoài dự kiến, là Nhiếp Tử Phong!



      Mới xử lý công việc ở công ty xong Nhiếp Tử Phong chạy về nhà, vừa mới để cặp táp xuống nghe thấy những người giúp việc bàn tán chuyện trở về. kịp thở vội vã chạy lên lầu.

      Người tựa vào cửa, hai tay ôm trước ngực. Gương mặt khôi ngô của rất lạnh lùng, dùng giọng lạnh như băng, ánh mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ, nhắc lại lần nữa.

      "Tại sao lại trở lại?"

      Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, lúc định trả lời, lại nghe thấy giọng đầy tính uy hiếp của vang lên:

      "Em dám 'Chuyện này liên quan tới ' lại lần nữa, có tin hay vải chặn miệng của em lại!"

      Vô lại!

      Nhiếp Tử Vũ rất muốn mắng ra như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , sợ làm như vậy , vì vậy thể làm gì khác là sửa lời lại. " quản em sao?" Ý cũng khác là mấy.

      Vừa nghe xong, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời tối lại.

      "Ba năm trước em ra dứt khoát như vậy, bây giờ còn trở lại làm gì?" nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn . Nhìn vì tức giận mà cắn chặt hàm dưới lại, bỗng dưng trước mắt lên hình ảnh của Nana, vì vậy trong lòng cảm thấy dao động.
      cho sắc mặt tốt, cũng cần cho sắc mặt vui vẻ.

      Đôi mắt xinh đẹp của Nhiếp Tử Vũ sa sầm xuống, nở ra nụ cười, hất cằm lên : " cho là em muốn trở lại sao?" nếu phải là mẹ Nhiếp năn nỉ quá, căn bản cũng muốn quay trở về.

      "Vậy em hãy , hãy giống như ba năm trước ." Nhiếp Tử Phong lạnh lùng châm chọc, lạnh lùng trong mắt tản ra khắp bốn phía.

      Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng chứa đầy tức giận đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong, hai người oán hận nhìn nhau, lúc sau đột nhiên Nhiếp Tử Vũ bước chân tới cửa.

      Nhưng lúc vòng qua người của , lại bị Nhiếp Tử Phong kéo lại.

      "Em muốn đâu?"

      Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng cong môi lên, quét mắt nhìn cái: " phải muốn em rời khỏi đây hay sao? !" khẽ lặp lại lời của , nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng thêm khó coi.

      Cặp lông mày rậm của chau lại tới mức có thể kẹp chết ocn ruồi, hai mắt sa sầm lại. "Em muốn dọn ở cùng với Lãnh Duy Biệt có phải ?!"

      Đột nhiên chuyển đề tài.

      "Đồ điên!" Đối với việc cố tình gây , Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể mắng những lời như vậy. Cố gắng rút tay mình ra khỏi tay của , vội vã lui trở lại, cố gắng giữ khoảng cách với .

      Nghe thấy lời mắng chửi của , Nhiếp Tử Phong giận quá hóa cười. dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn , đột nhiên ‘Rầm!’ tiếng, cánh cửa đóng lại, cũng nhanh chóng bị khoá trái lại.

      Bởi vì động tác này của , Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên nhìn.

      " muốn làm cái gì? Tại sao lại đóng cửa lại!" xong, liền quay đầu lại, đề cao cảnh giác.

      " phải em là đồ điên sao?" Nhiếp Tử Phong đầy ý lặp lại lời của , đột nhiên, bước dài bước chân về phía .

      Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ giống như con chim sợ ná, theo bản năng liền muốn chạy vào trong phòng tắm. Nhưng mà chân trước của vừa mới bước chân vào phòng tắm, chân sau bị Nhiếp Tử Phong túm được, mạnh mẽ nắm tay của lôi ra ngoài, cũng bắt lấy hai tay của bắt chéo ra sau lưng, chân để lên ngang đùi của ngăn cản động tác giãy giụa của .

      Thấy sợ hãi trong ánh mắt của , Nhiếp Tử Phong bất ngờ nở ra nụ cười thâm sâu, gằn ra từng chữ : "Em là đồ điên, vậy điên cho em xem!"

      Mặc dù sớm dự đoán được, nhưng nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn kia của , trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy kinh ngạc.

      " điên rồi! Vợ chưa cưới của vẫn còn ở dưới lầu!" ra sức giãy giụa, nhưng làm sao địch lại được , chỉ có thể ngoan ngoãn như con cừu non mặc cho xâu xé.

      "Sợ cái gì?" Nhiếp Tử Phong lơ đễnh, tay sờ từ gò má rồi trượt xuống đôi môi của , giọng : "Thế nào? Em sợ bị người ta em quyến rũ sao?"

      "Vô sỉ!" Bị làm nhục khiến cho Nhiếp Tử Vũ tức giận đến mức mặt đỏ tới tận mang tai. Cũng biết lấy hơi sức ở đâu, nâng đầu gối lên đá trúng phần hông của .

      Chỉ nghe thấy Nhiếp Tử Phong kêu đau tiếng, nụ cười trong nháy mắt đông cứng ở môi. đau đớn ở giữa hai chân khiến chống đỡ được, nhất thời trán trơn bóng đổ mồ hôi ròng ròng.

      Mắt thấy thả lỏng, Nhiếp Tử Vũ liền đẩy ra.

      Vội vàng kịp chuẩn bị nên ngay lập tức Nhiếp Tử Phong bị đẩy ngã xuống dưới đất, ôm vết thương của mình kêu rên giống như con dã thú bị thương.

      Nhìn sắc mặt của dần dần tái nhợt , Nhiếp Tử Vũ cũng nhịn có chút chột dạ : "Em. . . . . . Là sỉ nhục em trước… Em …" Vốn muốn đem trách nhiệm đổ hết cho , nhưng mà lời càng về sau, nhìn thấy gò má của còn chút máu nào, Nhiếp Tử Vũ lại bị sợ hãi tới mức nên lời, hốc mắt cũng đỏ lên.

      Mà người vừa bị ngã xuống dưới đất kia Nhiếp Tử Phong nhìn bộ dạng sắp khóc của , áy náy và thương ở trong lòng lại dâng lên.

      Đem những đau đớn kia đè nén xuống, chống người đứng dậy, nở nụ cười áy náy với : "Là tốt, xin lỗi, đều là lỗi của ."

      Nghe thấy xin lỗi, Nhiếp Tử Vũ càng cảm giác có lỗi. Trong nháy mắt những uất ức hoá thành những giọt nước mắt tràn ra như vỡ đê.

      "Đừng khóc, sao, sao hết." Nhiếp Tử Phong đau lòng vừa lau những giọt nước mắt ngừng lăn xuống của , vừa an ủi: " chỉ đùa chút với em thôi, chứ bị sao hết, được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa được ?"

      "Ưm. . ." Hai mắt Nhiếp Tử Vũ đẫm lệ nhìn , cắn chặt môi, hồi lâu mới nặn ra câu: " xấu xa!"

      Thấy thế, Nhiếp Tử Phong khẽ cười ôm vào trong ngực, an ủi tốt.

      Nghe thấy tiếng khóc của dần, căng thẳng trong lòng của Nhiếp Tử Phong mới được thả lỏng ra từng chút . Đưa tay ôm chặt, cằm tì vào đỉnh đầu của , trong lòng cảm thấy yên bình.

      ra khi sỉ nhục đồng thời cũng hành hạ bản thân mình. . . điễnn dàn nên quýndon.

      Ngay giữa lúc này, có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

      "Vũ Vũ, ăn cơm."

      Ngoài cửa truyền tới giọng của mẹ Nhiếp, nhất thời khiến cho Nhiếp Tử Vũ giật mình, đẩy Nhiếp Tử Phong ra.

      "Dạ, con xuống ngay." Nhiếp Tử Vũ vội vàng lên tiếng, dám nhìn Nhiếp Tử Phong, nhanh chóng chạy vào toilet.

      Nghe thấy tiếng chìa khoá rơi xuống, trong nháy mắt Nhiếp Tử Phong lên nụ cười khổ. Sau khi lắng nghe ngoài cửa còn tiếng động gì nữa, lúc này mới sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch của mình rồi tới cửa.

      Nhưng mà khi vừa mở cửa ra, liền bị bóng dáng ở ngoài cửa kia làm cho kinh ngạc, sau đó mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

      "Em làm gì ở đây?"
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84: Bị đánh đập
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn vẻ mặt đau đớn của ta, khiến cho trong lòng ta dâng lên chút chua xót đau đớn. Quan Duyệt nhìn vẻ mặt chút thay đổi, vô cùng thản nhiên của ra từ trong phòng của Nhiếp Tử Vũ, thậm chí bị ta bắt gặp cũng hề có vẻ e ngại, tức giận lại dâng lên trong lòng.

      "Tại sao lại ra từ phòng của ta?" Hai tay rũ xuống hai bên nắm chặt thành quyền, đôi mày lá liễu nhướng lên, vẻ mặt vui.

      "Chuyện này có liên quan gì tới em à?” thèm nhìn tới vẻ mặt tức giận và khiếp sợ của ta, Nhiếp Tử Phong nhún vai cái, lạnh lùng nhìn ta, dùng giọng điệu nghiêm túc mở miệng tiếp: "Tôi cảnh cáo em lần thứ nhất, về sau cần quan tâm chuyện của tôi!" xong, liền vòng qua người ta rời .

      " được !" Quan Duyệt liền vội vàng tiến lên ngăn cản . Kìm nén tức giận ở trong lòng lại, ta dùng dáng vẻ đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong, cắn cắn môi : "Tử Phong, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sao có thể đối với em như vậy."

      "Đối xử với như thế nào?" Nhiếp Tử Phong quan tâm nhìn ta, vẻ mặt kiên nhẫn: "Kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi chúng ta vẫn chưa kết hôn, muốn như thế nào?" hỏi như chuyện đương nhiên.

      "!" Bởi vì lời rất kiên quyết của , nhất thời Quan Duyệt tức giận đến mức đổi sắc mặt.

      Mang theo vẻ say mê nhưng sâu trong đôi mắt tối lại, hàm răng của ta cắn môi chặt dường như muốn rỉ máu ra.

      quá ngây thơ rồi, vốn cho là chỉ cần đính hôn là có được rồi, nhưng thể ngờ được là vẫn giống như trước đây trong lòng có chút địa vị nào, mà tất cả là giành cho con tiện nhân Nhiếp Tử Vũ kia! Là do ta chiếm trọn ! Cho dù là thân thể hay là trái tim của !

      "Chẳng lẽ vẫn còn Nhiếp Tử Vũ?" Quan Duyệt vừa nhắc lại chuyện xưa, vừa quan sát sắc mặt của . Nhìn thấy nét mặt của có chút cứng đờ lại, lửa giận trong lòng càng thiêu đốt mạnh hơn, khiến cho chút nhẫn nại còn sót lại của ta cũng bị đốt sạch luôn.

      "Chẳng lẽ quên năm đó vào lúc bất lực nhất ta vứt bỏ du sơn ngoạn thuỷ cùng với người đàn ông khác sao?" Cảm giác mình kích thích như vậy vẫn chưa đủ mạnh, Quan Duyệt để ý tới sắc mặt của trở nên tái xanh, tiếp tục tiếp: "Tử Phong, đừng ngu ngốc như vậy, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng . thế giới này, chỉ có em mới lòng . . ."

      Nhưng mà Quan Duyệt vẫn chưa hết câu, bị Nhiếp Tử Phong giận dữ cắt đứt.

      "Đủ rồi!" Nhắc lại chuyện cũ, khiến cho nỗi đau được chôn chặt dưới đáy lòng của lại lần nữa bị vạch trần, khiến cho máu tươi chảy ra đầm đìa. hận thù dâng cao trong tim , bởi vì tức giận, nên cơ bắp người cũng giật giật.

      Dưới kinh ngạc của Quan Duyệt, ánh mắt của Nhiếp Tử Phong trở nên trống rỗng biết là nhìn đâu, nghiến răng nghiến lợi : "Tôi vĩnh viễn cũng quên!" Vết sẹo này, khắc sâu tới mức đến chết cũng quên được.

      quên chuyện từng phản bội, tất cả những hy vọng của bỗng chốc biến thành nỗi đau. cũng thề với lòng, ngày nào đó, nhất định đòi lại từ , để cho nến thử những nỗi đau mà phải chịu đựng!

      Nhìn gương mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên u ám, Quan Duyệt biết kế hoạch được thực như ý của mình.

      dùng ánh mắt si mê nhìn lên Nhiếp Tử Phong, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, nức nở : "Tử Phong, cũng biết là em rất mà, cũng biết là em thể mất được." xong, đôi tay vòng qua hông ôm chặt lấy .

      giống như Nhiếp Tử Vũ mang đến cho mình yên tâm, cái ôm của Quan Duyệt khiến cho trong lòng lạnh lẽo như băng.

      Nhiếp Tử Phong đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quan Duyệt nhón chân lên, chạm vào môi của mình, né tránh. Sau tiếng gầm , ôm chặt lấy ta, điên cuồng hôn lên.

      Bởi vì, cần phát tiết!

      . . .

      Chẳng qua biết là, những hình ảnh này lọt vào đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ từ trong phòng ra. . .



      Trở lại Nhiếp gia đêm, Nhiếp Tử Vũ vẫn thể ngủ được, tình trạng mất ngủ so với trước kia còn nghiêm trọng hơn.

      Hôm sau.

      Nhiếp Tử Vũ mực lề mề ở giường chịu dậy, chờ cho Nhiếp Tử Phong khỏi mới rời giường. xuống lầu, vốn định tìm cái gì đó ăn đại cho no bụng, nhưng mà vừa mới xuống dưới lầu, bị Quan Duyệt gọi lại.

      "Đứng lại." Tâm trạng Quan Duyệt nhìn như rất tốt, cười khép miệng lại được. ta lạnh lùng quan sát Nhiếp Tử Vũ mặc quần ngắn và áo T shirt, nhíu mày lại: "Có người đợi ở phòng khách."

      "Ai vậy?" thèm nhìn vẻ khinh miệt trong mắt của ta.

      Quan Duyệt cũng trả lời , chỉ bỏ lại câu: " qua đó biết." Sau đó liền vào trong phòng khách.

      Nhìn bóng dáng ta bước , Nhiếp Tử Vũ hít hơi sâu, lúc này mới bất đắc dĩ đuổi theo.

      Vừa đến phòng khách, khi ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy bóng dáng uy nghiêm ngồi ghế salon xong, hai chân của đứng yên tại chỗ, tất cả suy nghĩ đều dừng lại.

      Thấy vẻ mặt của cứng đờ, Quan Duyệt ngồi ở bên cạnh nhịn được nở ra nụ cười giễu cợt, cố làm ra vẻ nghiêm túc :

      "Vũ Vũ, em cũng quá vô lễ rồi, nhìn thấy trưởng bối sao mau chào hỏi ."

      Nghe vậy, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới phản ứng được. cúi mắt xuống, tránh ánh mắt nghiêm khắc của đối phương nhìn tới, mấp máy môi, cung kính chào: "Chào lão phu nhân."

      Vậy mà thái độ cung kính của cũng được đối phương tôn trọng, ngược lại nhận được cái hừ lạnh.

      Lão phu nhân trong miệng Nhiếp Tử Vũ, ra chính là chủ nhân lớn nhất của nhà họ Nhiếp, là bà nội của Nhiếp Tử Phong.

      Lúc , Nhiếp Tử Vũ cũng học theo Nhiếp Tử Phong gọi là bà nội, nhưng mà sau khi nhận được cái tát xong, liền đổi thành lão phu nhân. Nhiếp Tử Vũ hiểu là bà ấy ưa mình! Chỉ cần bà ấy tới, cố gắng hết sức tránh trong phòng của mình ra ngoài, tránh khỏi phải gặp đối phương để lại bị làm nhục hoặc bị đánh đập.

      Mặc chiếc sườn xám màu xanh đen cao quý, tóc búi lên, vẻ mặt lão phu nhân nghiêm túc và lạnh lùng nhìn , vênh mặt hất hàm lên sai bảo : “ pha cho tôi ly trà."

      Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, quên cả phản ứng.

      Thấy thế, quả gia đứng ở bên cạnh vội vàng lên tiếng phụ hoạ : "Lão phu nhân, chủ pha trà hợp sở thích của ngài, hay để tôi sai nữ đầu bếp pha cho ngài ly được ."

      Lòng tốt của ông ta ngay lập tức bị Quan Duyệt chỉ trích: "Quản gia, ông nghe thấy bà nội chỉ mặt đặt tên muốn Vũ Vũ pha trà hay sao?"

      "Nhưng chủ biết. . ." Quản gia nhăn lại mày, vẫn muốn giúp Nhiếp Tử Vũ.

      "Duyệt Nhi sai, ông nghe thấy tôi muốn con bé nhi đó pha trà hay sao? !" Đôi mắt lạnh lẽo của lão phu nhân liếc qua, quản gia lập tức lên tiếng lui sang bên. Ánh mắt căm phẫn của lão phu nhân chuyển sang nhìn Nhiếp Tử Vũ, bà ta gõ gậy cái, quát lên với : "Còn đứng lỳ ra đó làm gì? bị điếc sao? nghe thấy tôi muốn pha trà hay sao?!"

      Bị bà ta quát lên như vậy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng gật đầu, khẽ lên tiếng: ". . . Vâng." xong, xoay người vào phòng bếp. Vào lúc vào phòng bếp, giọng chán ghét của lão phu nhân truyền tới:

      "Vẫn khiến người ta ưa y như lúc còn bé! Đúng là đồ sao chổi, cũng biết Phong Nhi bị ma ám hay sao mà nhất định muốn nhận nuôi ta!"

      Nghe được câu này, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cảm thấy ê ẩm.

      . . .

      Nhiếp Tử Vũ theo lời dặn của lão phu nhân pha trà cho bà ta xong, lão phu nhân uống ngụm vào miệng, liền khách khí phê bình mùi quá nhạt, muốn pha lại lần nữa. Nhiếp Tử Vũ kiên nhẫn pha lại cho bà ta ly, kết quả lần này bà ta mùi vị quá đậm. Cuối cùng Nhiếp Tử Vũ liên tiếp pha mấy ly, lão phu nhân phải quá nóng là quá lạnh, cuối cùng dứt khoát màu trà đúng, muốn tiếp tục làm khó .

      kiên nhẫn bị mài mòn dần, cho dù là trưởng bối, Nhiếp Tử Vũ cũng có lòng để cung kính tiếp đãi nữa.

      Cho nên đứng trong phòng bếp pha liền mấy chục ly xong, bưng hết lượt ra ngoài.

      Đặt ở trước mặt của lão phu nhân, Nhiếp Tử Vũ nhìn vẻ mặt khiếp sợ mặt của bà ta, cười khẽ mà lễ độ : "Mới vừa rồi ngài tất cả vấn đề cháu đều lưu ý, nhưng vẫn sợ đúng ý của ngài, cho nên cháu pha loại ly. Lão phu nhân, ngài cứ chọn mà uống , ly hợp với khẩu vị của ngài."

      Nhìn khay để rất nhiều ly trà, gương mặt của lão phu nhân cũng tái xanh . Bà ta gõ mạnh chiệc gậy xuống đất, mặt đỏ tới mang tai quát to lên: " có ý gì vậy!"

      " có ý gì, chẳng qua là làm theo lời dặn của ngài mà thôi." nổi giận vì vẫn còn có chỗ e ngại, Nhiếp Tử Vũ vẫn giữ nụ cười nhạt như trước, rất bình tĩnh và thong dong.

      "Láo xược!" Lão phu nhân giận dữ hét lên, giận tới mức đứng bật dậy khỏi ghế salon, giơ cao chiếc gậy lên, nện vào bả vai của .

      Nhiếp Tử Vũ kêu đau tiếng, bởi vì trền bả vai truyền tới đau đớn, gương mặt nhăn nhó lại, cũng dám thốt lên tiếng, chỉ sợ đối phương càng đánh mạnh hơn nữa.

      "Tôi chỉ muốn pha ly trà thôi, như vậy mà cũng vui sao?! Nhà họ Nhiếp nuôi lớn như thế này, bỏ ra biết bao nhiêu là tiền bạc, báo đáp lại như vậy sao?"

      Cho tới nay, Nhiếp Tử Vũ cũng biết mình thiệt thòi trong nhà họ Nhiếp, cho nên lúc , cho dù bà ta có đánh chửi độc ác như thế nào nữa, cũng đều nuốt tất cả những uất ức vào trong lòng, tự nhủ trong lòng bà ta là ân nhân của , coi như bà ta có ghét mình chăng nữa mình cũng thể hận bà ta được.

      Thế nhưng sau khi lớn lên thỉnh thoảng vẫn bị bà ta đánh đập, vả lại mỗi lần đều dùng câu này doạ , cũng thể nhịn được nữa.

      Đôi mắt ngân ngấn nước mắt loé lên vẻ kiên định, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ sa sầm lại lạnh lùng đáp trả: "Những khoản tiền kia làm phiền bà hãy tính toán , tôi đem tất cả những ân tình của nhà họ Nhiếp trả hết sạch toàn bộ luôn!"


      ". . . cãi lại tôi sao?" Lão phu nhân trợn to cặp mắt dám tin. Lửa giận kéo tới khiến cho bà ta khom lưng cầm ly trà bàn trà ném vào đầu , vừa ném vừa mắng: "Hôm nay ta đánh chết loại mồ côi như mày, tôi xem còn dám cãi lại tôi nữa !"

      "Cốp!" tiếng, cái ly ném vào ngay giữa trán của Nhiếp Tử Vũ, nhất thời máu tươi tràn ra từ miệng vết thương.

      Máu tươi chảy xuống từ trán của , đôi mắt mịt mờ, nét mặt tái nhợt tạo ra vẻ đối lập rệt, thoạt nhìn rất đáng sợ. Vậy mà đôi mắt của lão phu nhân đỏ ngàu lên bất kể việc chảy máu ngừng, cầm chiếc gậy ba tong lên nhẫn tâm đánh vào cơ thể gầy yếu của Nhiếp Tử Vũ, vừa đánh vừa chửi.

      Nhiếp Tử Vũ cũng chạy, vẫn đứng ngoan ngoãn ở đó nhìn chằm chằm bà ta. Bởi vì bà ta vừa đánh vừa chửi đối với , nếu như điều này có thể xoá những ân tình nợ nhà họ Nhiếp, cho dù đánh chết cũng chịu, bởi vì mạng của chính là do bọn họ cho.

      Thấy thế, quản gia vội vàng cầm lấy khăn giấy, chạy lên phía trước cầm máu cho . "Lão phu nhân, đừng đánh chủ, ấy phải cố tình muốn cãi lại bà đâu, tôi van xin bà hãy tha cho ấy ."

      "Ông mau cút sang bên cho tôi." Lão phu nhân ra lệnh tiếng.

      " chủ, mau tiếng xin lỗi với lão phu nhân. . ."

      Nhưng mà ông chưa hết câu bị Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng bác bỏ.

      "Muốn đánh đánh , tùy bà. Tại sao tôi phải xin lỗi? Sai cũng phải là tôi!" xin lỗi đồng nghĩa với việc làm sai, tại sao muốn bị đánh phải xin lỗi! phải người ngu, ăn loại thua thiệt là đủ rồi!

      Nghe vậy, lão phu nhân quả bị chọc giận .

      " phải làm sai, chẳng lẽ do tôi làm sai sao? !" Ngũ quan tức giận trở nên vặn vẹo, lão phu nhân dùng gậy gạt quản gia sang bên, giơ cao cây gậy chuẩn bị đánh vào gáy của Nhiếp Tử Vũ.

      Nhiếp Tử Vũ cũng tránh, chỉ đứng tại chỗ chấp nhận.

      Mắt thấy khoảng cách cây gậy hạ xuống càng lúc càng gần, lúc sắp đụng vào người , liền vang lên tiếng quát từ ngoài cửa truyền vào.

      "Các người làm cái gì ở đây!"



      Giọng điệu thô bạo và tiếng bước chân vội vàng vang lên, giây sao đó lão phu nhân ngưng động tác lại.

      Nhìn thấy người tới, Quan Duyệt vốn mang tâm trạng vui vẻ xem kịch hay chạy lên tiếp đón, vẻ mặt lo lắng kể lại: "Tử Phong, tới đúng lúc! Vũ Vũ cãi lại lời của bà nội, bà nội tức giận nên mới. . ."

      Ai ngờ, Nhiếp Tử Phong nhìn cũng chưa từng nhìn ta cái trực tiếp đến trước mặt của Nhiếp Tử Vũ. Khi nâng lên đầu của Nhiếp Tử Vũ cúi xuống lên, thấy trán vẫn chảy máu ngừng, trong mắt nhen nhóm lên ngọn lửa tức giận.

      "Là ai đánh em bị thương thành ra như vậy!"

      móc khăn tay trong túi ra muốn lau vết máu cho , lại bị né tránh.

      " cần quan tâm!" Nhiếp Tử Vũ đẩy ra, đáy mắt có chút ươn ướt.

      "Nhìn xem, nhìn cháu xem, Tử Phong, đây là đứa mà chính cháu khăng khăng đòi nhận nuôi! Cháu xem thái độ của nó với những đứa du côn ngoài đường có gì khác nhau !" Lão phu nhân đem tất cả tội lỗi đổ lên người của Nhiếp Tử Vũ. " lời nào mất tích ba năm, bây giờ trở về, cho dù bà đánh thế nào ta cũng , nhất định là tới để gạt tiền…"

      "Đủ rồi!" Nhiếp Tử Phong nhịn được ngăn lại. Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng cũng rối bời. Đột nhiên nắm lấy tay của Nhiếp Tử Vũ dắt ra ngoài.

      "Tử Phong, cháu mới về lại muốn đâu! ?" Lão phu nhân hỏi với.

      Nhưng mà đáp lại lời bà ta chính là bóng lưng của Nhiếp Tử Phong mang theo Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng mất. die,n; da. nlze.qu; ydonn .

      . . .

      Đem Nhiếp Tử Vũ bị kéo lên xe, lúc này Nhiếp Tử Phong mới thở dốc hơi.

      Đôi mắt lạnh lùng liếc , Nhiếp Tử Vũ lạnh nhạt : "Thả em xuống xe."

      " đưa em bệnh viện." Vừa vừa khởi động xe.

      " cần, em sao."

      "Đáng chết! Em nhất định phải chọc giận mới yên được sao?" Bởi vì cố chấp của khiến cho Nhiếp Tử Phong tức giận đấm đấm lên tay lái, gân xanh trán nổi lên.

      Cũng vì vậy, hốc mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, nước mắt cũng kiềm chế nổi mà từ từ lăn xuống từ hốc mắt.

      Vừa nhìn thấy khóc, tức giận của Nhiếp Tử Phong nhất thời giảm hơn phân nửa. bỏ điện thoại xuống luống cuống nhìn Nhiếp Tử Vũ, liên tiếp an ủi: "Xin lỗi, cố ý đối xử với em như vậy. . ."

      "Rốt cuộc em mắc nợ các người cái gì!" Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ hỏi sâu xa.

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nhất thời bị nghẹn lại, chỗ sau nhất trong lòng cũng bị khuấy động, giọng của khàn khàn, dùng ánh mắt trìu mến nhìn : "Em mắc nợ chúng tôi cái gì hết."

      "Vậy em làm sai cái gì?" Nhiếp Tử Vũ lại hỏi. Tại sao mỗi người đều đối xử với như vậy!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :