1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77.1: Bảy ngày bị nhốt (6)
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hai người tắm rửa xong, sau khi hong khô quần áo xong, trời bên ngoài cũng ngừng mưa. Bởi vì đồ dùng trong nhà gỗ đầy đủ, cho nên Nhiếp Tử Phong quyết định vẫn nên trở lại biệt thự.

      mặt cỏ ướt sũng, cảm nhận được mềm mại dưới chân, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng khỏi vui vẻ, khoé miệng tự nhiên nhếch lên thành đường cong.

      Liếc mắt nhìn thấy nụ cười của , trong lòng của Nhiếp Tử Phong rung động, dịu dàng hỏi: "Em cười cái gì?" Lời vang lên trong gió rất ngọt ngào và dịu dàng, để lộ ra tâm tình của .

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, hốt hoảng quay đầu tránh tầm mắt của : "Em cười cũng được sao?"

      "Cười có thể, nhưng mà nếu như em cười về …" tới đây Nhiếp Tử Phong tạm dừng lát. Ngay sau đó nở ra nụ cười thần bí, nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ : " đoán, có phải em vừa nghĩ tới cái vừa rồi em mới được nhìn cho nên mới cười như vậy có phải ?"

      "Biến thái!" Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, cho cái liếc mắt xem thường.

      Nghe thấy mắng mình như vậy, Nhiếp Tử Phong giận quá hóa cười, cười tà ác, lộ ra nguy hiểm trong đó.

      lấy ánh mắt nóng bỏng nhìn toàn thân từ xuống dưới của Nhiếp Tử Vũ lượt, nghĩ tới cảnh kiều diễm ở trong nhà gỗ, nhất thời liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng cũng trở nên khàn khàn mị hoặc: "Em còn biến thái, em có tin là biến thái với em hay !"

      Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt nhìn mình giống như con sói nhìn con mồi, bất cứ lời nào liền kéo váy lên chạy ‘bịch bịch bịch bịch’ về phía trước, cũng thèm nhìn đường cho kỹ, chỉ cần thoát khỏi là tốt rồi.

      Nhưng mà chạy quá nhanh, lại thêm nước mưa khiến cho mặt cỏ trơn trợt, chạy được mấy bước trượt chân, cả người nhanh chóng nghiêng về phía trước.

      Ngay tại lúc mở to hai mắt chuẩn bị hôn môi xuống đất cái tay mạnh mẽ giữ lại và giọng lo lắng vang lên: "Cẩn thận." Do đến từ phía sau, cho nên chỉ sau giây bị kéo vào vòng tay ấm áp.

      Bốn mắt nhìn nhau, mượn chút ánh sáng mờ nhạt, lúc đó hai người ở sát tới mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của đối phương.

      biết nhìn nhau bao lâu, sau khi Nhiếp Tử Vũ phát đáy nắt lên thâm tình, lúc này mới vội vàng đẩy ra, rời khỏi vòng tay ôm ấp của .

      "Cảm ơn." cúi đầu xuống, lời cám ơn với .

      "Khụ khụ, cần." Nhiếp Tử Phong cũng xấu hổ, được tự nhiên sờ sờ cái mũi, sau đó do dự chút liền nhanh chóng nắm lấy tay của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của , khẽ giải thích, : " mặt đất cực kỳ trơn trượt, để nắm tay em , nếu mất công em ngã lại phải gọi bác sĩ tới đây."

      Cảm giác hơi lạnh ở bàn tay bé của bị bàn tay to của nắm chặt lại, Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được ấm áp trước nay chưa từng có. Nhìn bóng lưng cao lớn của , đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ trở nên dịu dàng.

      dịu dàng như vậy, sao có thể được, chỉ tiếc là, giữa bọn họ có kết quả.



      Sau khi trở lại biệt thự, là hơn mười giờ tối. Tuy tắm rửa sơ qua ở bên nhà gỗ rồi, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn rất săn sóc cho mà chuẩn bị nước tắm, sau đó nhân lúc vào nhà tắm để tắm rửa nấu món mì hải sản thơm phức cho hai người.

      Ăn uống no say, rất nhanh cảm thấy buồn ngủ, Nhiếp Tử Vũ với Nhiếp Tử Phong ngủ ngon xong liền vào phòng ngủ. Còn Nhiếp Tử Phong ở lại, dọn dẹp những thứ còn lại ở trong bếp, sau đó vào thư phòng xử lý công việc.

      Hôm sau - -

      Đêm qua trận mưa rửa lớp bụi bặm, tưới tắm cho hoa cỏ, trong khí thoang thoảng có mùi của bùn đất và hương vị của biển. Giống như những ngày vừa qua, Nhiếp Tử Vũ rửa mặt chải đầu xong xuống dưới nhà ăn.

      Nhiếp Tử Phong tay nghề vô cùng tốt, tuy chỉ làm được mấy món ăn đơn giản trong gia đình, nhưng mà mùi vị lại rất ngon tương đương với đầu bếp trong khách sạn năm sao. Cũng chính vì điều này, nhiều ngày bị Nhiếp Tử Phong hình thành thói quen kén ăn, trừ bỏ những món làm ra, còn lại tất cả đều đụng tới. Có đôi khi bận rộn công việc quá, tình nguyện bị đói nhưng nhất định chịu ăn bánh mì hoặc bánh bích quy.

      đường tới nhà ăn, Nhiếp Tử Vũ đoán xem sáng nay ăn món gì. Nhưng tới khi tới nhà ăn, nhìn thấy trống , bàn có cái gì hết, vô cùng thắc mắc. sửng sốt lát, xoay người vào trong bếp cũng thấy bóng dáng đâu, thậm chí hề có dấu vết nấu ăn.

      "Kỳ lạ vậy." Đôi mi khẽ nhăn lại, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hoang mang. Bình thường vào giờ này Nhiếp Tử Phong làm đồ ăn cho hoặc gọi đồ ăn tới cho rồi, hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?

      Nghĩ tới đây, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ thoáng qua chút bất an. Quay đầu nhìn về cầu thang lầu, do dự lát rồi lên lầu.

      Bước nhanh tới thư phòng của Nhiếp Tử Phong, nhíu mày do dự qua lại. Từ lần bị bắt gặp gọi điện thoại tới giờ chưa vào đó, lần này nếu lại hiểu lầm là muốn chạy trốn làm sao bây giờ? Quan hệ của bọn họ dễ dàng mới có thể hoà hợp được, nếu lại vì chuyện này mà đổ vỡ làm sao bây giờ.

      Làm sao bây giờ? Cuối cùng nên vào hay đây?

      Nhiếp Tử Vũ vô cùng rối rắm.

      Thôi! Cứ vào ! Dù sao muốn chạy trốn cũng có gì sai, ai bảo tiếng nào nhốt tới đây!

      Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, hít hơi sâu đẩy cửa phòng ra.

      ngừng thở, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, ngó đầu vào bên trong để thăm dò muốn tìm kiếm bóng dáng mà suy nghĩ. Nhưng mà cả thư phòng rộng lớn như vậy lại trống , yên lặng như tờ.

      Oa? Vậy mà lại có ở đây?

      Động tác mở cửa ngừng lại, Nhiếp Tử Vũ dám tin điều mình vừa nhìn thấy.

      Lông mày nhíu lại, suy nghĩ xem Nhiếp Tử Phong có thể ở chỗ nào vừa định rời khỏi thư phòng. Tuy nhiên ngay trong lúc xoay người ra, ánh mắt vô tình liếc nhìn ở dưới gầm bàn, hành động nhất thời dừng lại. mở to hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới sàn ở dưới gầm bàn, giây, hai giây, mãi tới năm giây mới phản ứng kịp.
      Nhìn theo tầm mắt kinh ngạc của , thấy bóng người nằm ở đó, chính là Nhiếp Tử Phong.

      Tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất khi nhìn thấy bóng dáng của , Nhiếp Tử Vũ vội vội vàng vàng chạy lên phía trước, nhìn thấy đúng là Nhiếp Tử Phong nằm dưới đất ngất . Sắc mặt của đỏ ửng lên cách bất thường, ngay cả lúc ngất cũng nhíu chặt mày lại, cho thấy trong lòng thoải mái.

      Nhiếp Tử Vũ theo trực giác đặt tay lên trán , lập tức cảm thấy nóng bỏng cả tay.

      "Trời ơi! Phát sốt rồi." Trán của nóng như lửa. Nhìn sắc mặt của vô cùng khó coi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ rối lên biết làm sao.

      Nhất định là bởi vì tối hôm qua! Lại nhớ tới chuyện tối qua sau đó còn để cho mình tắm rửa trước, Nhiếp Tử Vũ đoán chắc là nhất định khi đó bị lạnh. Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Phong mất ý thức, Nhiếp Tửu Vũ lại cảm thấy lo lắng và áy náy trong lòng.

      "Nên làm cái gì bây giờ đây." Nhiếp Tử Vũ lo lắng biết nên làm cái gì bây giờ. Thường ngày chỉ cần bình hơi nhiễm bệnh chút là bác sĩ tới chăm sóc, ngay cả khi mình ở Mỹ ba năm, Lãnh Duy Biệt cũng mời người giúp việc tới chăm sóc cho mình, cho nên lần đầu gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi bối rối.

      Ánh mắt vô tình liếc nhìn thấy điện thoại di dộng ở bàn, Nhiếp Tử Vũ theo bản năng muốn cầm lấy điện thoại di động để gọi cấp cứu. Nhưng sau khi bấm dãy số xong, lại suy nghĩ tới vẫn biết tên của hòn đảo mà bọn họ ở, ngón tay dừng lại.

      Quay đầu lo lắng nhìn về phía Nhiếp Tử Phong nằm dưới đất, Nhiếp Tử Vũ lại đấu tranh nội tâm, sau hơn phút buông điện thoại xuống.

      Thôi.

      Tốt xấu gì cũng sống mười tám năm rồi, chẳng lẽ chăm sóc được người phát sốt sao?!

      Nghĩ tới đây, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt lóe lên kiên định. Lập tức tới trước máy vi tính bàn làm việc của , lên mạng tìm.

      Sau khi tra baidu mới biết, Nhiếp Tử Vũ phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo Nhiếp Tử Phong từ dưới đất lại chiếc giường lớn, sau đó mở tủ lạnh ra lấy miếng đá bỏ vào bọc nilon đựng thức ăn sau đó bao lại lót ở sau đầu của Nhiếp Tử Phong, sau đó lại dùng nước lạnh lau lau lượt cơ thể của , sau đó lấy khăn lạnh để lên cái trán nóng hổi của , lúc này mới xong việc.

      làm tất cả các biện pháp để hạ nhiệt, bây giờ chỉ cầu ông trời khiến cho mau mau tỉnh lại. Nhiếp Tử Vũ ngừng hướng về phía trời xanh để cầu nguyện, sau đó hít từng hơi từng hơi, rồi xuống dưới lầu.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77.2: Bảy ngày bị nhốt (6)
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đầu, choáng váng. Toàn thân, giống như bốc hoả. Ngay lúc Nhiếp Tử Phong cảm thấy thống khổ nhất, bỗng dưng cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ trán toả ra, khiến lửa nóng ở người giảm ít.

      thoải mái

      Bởi vì cảm giác mát mẻ kia, khiến khỏi cảm thấy thoải mái trong người. Cố gắng mở mí mắt nặng nề của mình ra, trước mặt mơ hồ ra bóng dáng.

      Là ai?

      Đó là người nào?

      Trong lòng có hai câu hỏi, cắn chặt răng, dốc toàn lực mở ra hai mắt của mình, để nhìn người trước mặt.

      " tỉnh rồi?" lúc đổi khăn mặt lạnh cho Nhiếp Tử Vũ thấy tỉnh lại, rốt cuộc vẻ mặt lo lắng cũng được buông lỏng ra. kịp cho hít thở, hỏi thôi hồi luôn: " cảm thấy trong người như thế nào? Có chỗ nào thoải mái ? Đầu còn choáng váng nữa ? mê man cho tới trưa luôn, làm cho em sợ muốn chết luôn." Lúc xong câu sau cùng, hốc mắt của hơi đỏ lên.

      Nhìn thấy bộ dạng của lo lắng cho mình, trong lòng Nhiếp Tử Phong khẽ run lên, giống như dòng suối chảy qua trong người, nhất thời xua tan ít nhiệt độ trong cơ thể.

      " … " muốn mở miệng có việc gì, nhưng mà cổ họng lại khô khốc được hết câu.

      "Trước tiên đừng gì hết, uống chút nước ." Nhiếp Tử Vũ xong, đỡ ngồi dậy, sau đó đưa nước lại cho .

      Nhiếp Tử Phong nhận ly nước uống luôn ngụm lớn, có nước thấm nhuần, cổ họng khô khốc tốt hơn rất nhiều. Trả lại ly nước cho , mở to đôi mắt mê mang hỏi: "Là em chăm sóc cho sao?"

      "Chẳng vậy có quỷ vào đây à." Nhiếp Tử Vũ gì trợn trắng con mắt lên, vì vấn đề này của mà trợn mắt há mồm. Nhìn thấy trong mắt mang theo vẻ cảm động, thấy được tự nhiên nên : "Đều vì em nên mới phát sốt, sao em cũng nên chịu trách nhiệm."

      Nghe đem tất cả biến thành trách nhiệm, Nhiếp Tử Phong khỏi cười thành tiếng. Bỗng dưng, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vội ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn : "Tại sao lại ?"

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nhíu mi hỏi lại: " phải bị sốt nên ngơ ngẩn rồi đó chứ? Muốn em nhắc nhở sao? Ở đây là hòn đảo tư nhân của , lại có tàu thuyền hoặc trực thăng, bảo em như thế nào!"


      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , Nhiếp Tử Phong cong cong khoé môi nở nụ cười yếu ớt : "Điện thoại di động, em có thể gọi điện thoại di động cho Lãnh Duy Biệt tới đón em." Quả ngay lúc ngất có suy nghĩ có thể trốn hay .

      Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ có chút biến đổi. im lặng lát, nhìn thẳng vào đôi mắt vô thần của , giật giật khoé môi : " hy vọng em sao?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Nhiếp Tử Phong lập tức phủ định.

      "Đương nhiên là muốn rồi, muốn em mãi mãi ở bên cạnh , vĩnh viễn xa rời."

      "Vậy đừng hỏi những chuyện này." Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, thầm. Rồi bày ra vẻ mặt kiên nhẫn : " ngủ cho tới trưa, chắc là đói bụng rồi. Em nấu cháo cho rồi, nhân lúc còn nóng hãy ăn ." xong, giống như làm ảo thuật biết từ đâu mang tới bát cháo, để ở trước mặt của Nhiếp Tử Phong.

      "Cái này là do em làm?" Nhìn bát cháo được ngon lắm, Nhiếp Tử Phong vui mừng mở to đôi mắt.

      "Uh`m." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, đưa cho cái muỗng: "Đây là lần đầu tiên em nấu, tuy rằng được ngon lắm, nhưng mà em nghĩ chắc là có thể ăn được." Dù sao cũng làm theo trong sách dạy nấu ăn, cho nên chắc là cũng tệ lắm đâu.

      Nhiếp Tử Phong cũng vui vẻ cầm lấy cái muỗng, mà lại làm ra bộ dạng vô cùng mệt mỏi, tính y trẻ con : "Đột nhiên cảm thấy đầu rất choáng váng, em đút cho , dù sao vì em nên mới bị sốt." xong hai cánh tay quấn vào trong chăn.

      Nhìn thấy chơi xấu, Nhiếp Tử Vũ rất muốn từ chối, nhưng nghĩ tới quả vì mình nên mới bị bệnh, vì thế đành phải nén giận xuống. Múc muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi, sau đó mới đưa muỗng cháo vào miệng : "Ăn ."

      mưu được thực Nhiếp Tử Phong há miệng ra nuốt cháo vào trong miệng, nhưng mà giây sau nụ cười liền cứng ngắc môi.

      "Làm sao vậy?" Nhìn thấy có biểu bất thường, Nhiếp Tử Vũ hiểu hỏi: "Có phải là do nóng quá ?"

      Nhiếp Tử Phong vội vàng lắc đầu đáp lại lời .

      hơi nuốt miếng cháo xuống bụng, Nhiếp Tử Phong cười yếu ớt hỏi: "Em nấu cháo gì vậy?"

      “Cháo thịt nạc trứng muối." Nhiếp Tử Vũ trả lời như chuyện đương nhiên, "Sao vậy? hợp khẩu vị của hả, hay là…"

      ", rất hợp khẩu vị của ." Nhìn những vết đen đen trong bát cháo, Nhiếp Tử Phong nuốt nước miếng cái, tiếp tục ăn cháo.

      Sau khi ăn xong bát cháo, Nhiếp Tử Vũ nghe theo lời dặn của tìm kiếm thuốc cho uống xong, sau đó bưng bát cháo vào trong bếp.

      Nhìn trong nồi vẫn còn hơn phân nửa cháo, Nhiếp Tử Vũ nhớ lại vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong sau khi ăn xong, rồi lại nhớ tới mình từ sáng tới giờ chưa có giọt nước nào vào bụng, bây giờ mới cảm thấy đói bụng, vì thế nhịn được nữa múc ít cháo lên ăn.
      Cháo vừa mới cho vào trong miệng, giây sau Nhiếp Tử Vũ phun ra.

      "Đây là cái gì quỷ gì vậy!" Nhiếp Tử Vũ nhíu mày, đặt cái bát trở về chỗ cũ, hương vị ngọt ngán như vậy lại cảm thấy buồn nôn.

      Nhớ tới mới vừa rồi Nhiếp Tử Phong còn khen ngon, ràng khó ăn như vậy nhưng vẫn vui vẻ ăn hết, Nhiếp Tử Vũ khỏi cảm thấy uất ức. Quay đầu lại nhìn nồi cháo, Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

      Thôi, vẫn nên ăn bánh thôi!



      Trải qua chuyện như vậy, quan hệ hai người biến hoá rất nhiều. Mấy ngày liên tiếp, Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ với vẻ mặt lạnh lùng đầy hận thù nữa, cả ngày hai người có việc gì cãi nhau ầm ĩ, giống như những đôi tình nhân.

      Nhưng thời gian ở lại đảo càng nhiều, Nhiếp Tử Vũ cũng bắt đầu lo lắng. Thời gian hẹn quay càng lúc càng gần, mà Nhiếp Tử Phong hoàn toàn có suy nghĩ cho rời , mà lại thể cho Nhiếp Tử Phong biết thân phận của mình, Nhiếp Tử Vũ vì việc này mà suy nghĩ mấy ngày, cho đến ngày Nhiếp Tử Phong rời đảo mua sắm - -

      Sáng sớm Nhiếp Tử Vũ bắt đầu đứng ngồi yên, bởi vì hôm sau là người của đến Đài Loan để quay rồi, nếu tới lúc đó mà thấy thế nào mọi người cũng sốt ruột, cho nên biết xảy ra chuyện gì. Trong lòng của Nhiếp Tử Vũ như có lửa đốt, ngừng suy nghĩ biện pháp, nhưng có cách nào khả thi.

      được, cho dù thế nào cũng phải thông báo cho bọn họ tiếng!

      Nhiếp Tử Vũ nhớ lại lúc muốn lên lầu, đột nhiên có tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa chạy vào. kinh ngạc quay đầu lại cứ tưởng là Nhiếp Tử Phong, nhưng sau khi nhìn người kia xong, lập tức hoá đá ngay tại chỗ.

      Nhìn gương mặt tuấn mỹ của đối phương, Nhiếp Tử Vũ sợ ngây người.

      Làm sao có thể là ta?

      Bởi vì kinh ngạc, nên nên lời. Mãi tới khi đối phương tới trước mặt , vội vàng ôm chặt vào trong lòng, mới phản ứng kịp.

      " …" muốn cái gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đối phương nhanh chóng ngắt lời của .

      " tìm em rất lâu, cuối cùng cũng tìm được em rồi!" thể nghi ngờ đây là câu tràn ngập kích động. Lãnh Duy Biệt ôm chặt lấy thân thể bé của , cứ ôm lâu mãi chịu buông ra.

      Lãnh Duy Biệt vừa kiểm tra xem có bình an vô hay vừa khẩn trương hỏi: "Cậu ta có làm gì với em ? Em có bị thương ở đâu , có chỗ nào thoải mái ?" hơi hỏi mấy vấn đề, ngay cả hô hấp cũng quên luôn.

      Nhìn thấy bộ dạng của ta rất khẩn trương vì mình, Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười yên tâm với ta, : "Em rất tốt, em sao, ấy làm gì em hết. Nhưng mà sao lại có thể tìm tới đây?" vô cùng kinh ngạc, lần trước mặc dù mình có liên hệ với ta, nhưng mà chưa kịp ra địa chỉ bị Nhiếp Tử Phong ngắt dây điện thoại ra, sao ta có thể tìm tới đây được?

      Thấy cười có chuyện gì xảy ra, lúc này Lãnh Duy Biệt mới yên tâm, giúp giải toả thắc mắc trong lòng.

      " truy theo địa chỉ IP trong máy tính của Nhiếp Tử Phong mà tới đây."

      Sau khi Nhiếp Tử Vũ mất tích cách ly kỳ, liền suy đoán việc này thoát khỏi có liên quan tới Nhiếp Tử Phong, về sau tới công ty cậu ta dò hỏi mới biết được cậu ta cũng biến mất. Đương nhiên, cũng biết Nhiếp Tử Phong là người cuồng công việc, chắc chắn là cậu ta vì chuyện riêng mà làm chậm trễ công việc của công ty, khẳng định là mỗi ngày xử lý công việc thông qua máy tính, cho nên liền phái người truy tìm theo địa chỉ IP, sau đó tìm tới chỗ này. Chờ Nhiếp Tử Phong đáp máy bay trực thăng khỏi mới vào. Dienx dandf Kê quyu dong.

      "Như vậy à." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, hiểu rồi.

      "Vũ Vũ, theo trở về ." Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt . cầm bả vai của Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt lo lắng : " nghĩ lát nữa cậu ta trở lại, em hãy nhanh chóng theo ."

      Lãnh Duy Biệt vốn cho là Nhiếp Tử Vũ chút do dự mà gật đầu, nhưng mà lại chậm chạp trả lời ta.

      "Chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này ?" xong, trong mắt của Lãnh Duy Biệt lên vẻ đau lòng. Ba năm nay, điều ta sợ nhất là hai người bọn họ gặp mặt, dễ dàng gì ta mới chờ được bên cạnh có ai, ta muốn mình lại mất cơ hội. "Theo , chăm sóc tốt cho em."

      "Em …" Nhiếp Tử Vũ yên lặng.

      Nhìn thẳng vào đôi mắt rất dịu dàng của Lãnh Duy Biệt, trong lòng cảm thấy áy này. phải biết tình cảm của ta đối mình vẫn như cũ, nhưng cũng thể đối diện được, bởi vì từ đầu tới cuối trong lòng chỉ có người kia. Nhưng nghĩ tới công việc quay phim sắp tới, Nhiếp Tử Vũ do dự lát, rồi quả quyết gật gật đầu.

      "Em theo ."

      Nhận được lời đồng ý của , thấp thỏm của Lãnh Duy Biệt mới được thả lỏng.

      Sau đó quả là Nhiếp Tử Vũ cùng Lãnh Duy Biệt, nhưng mà trước khi , có để lại tờ giấy trong phòng ngủ.

      cơn gió biển thổi vào mặt, bầu khí yên lặng - -

      Mua sắm xong quay rở lại Nhiếp Tử Phong nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ đứng chờ, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Hơn nữa sau khi kiểm tra từng phòng cảm giác bất an của càng lúc càng lớn.

      Trước mắt bỗng dưng lên vẻ mặt muốn lại thôi của sáng nay, phút chốc, Nhiếp Tử Phong dường như nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, bấm xem lịch sử cuộc gọi cồn lưu lại. Đột nhiên ánh mắt dừng lại ở dãy số lạ, nhìn tới thời gian gọi xong, gân xanh trán nhất thời nổi lên.

      nén lại kích động bấm cuộc gọi , đến khi nghe thấy đối diện truyền tới giọng của người đàn ông, rốt cuộc nhịn được nữa, ném điện thoại xuống đất!

      "Chết tiệt!" Đồ ăn mới mua ở trong tay cũng quăng xuống đất, ánh mắt như muốn phun ra lửa, quay đàu lại nhìn ra biển rộng mênh mông, nghiến răng ken két.

      Lịch sử cuộc gọi lưu lại là lần trước lúc hôn mê, nhớ tới nhiều ngày hai người ở chung cách hoà bình, tự nhiên liên tưởng nhất định là chờ đợi cơ hội rời .

      Chết tiệt! Đấm cái lên tường, Nhiếp Tử Phong tức muốn sùi bọt mép.

      lên tiếng muốn rời , mà , lại giống như người ngu bị đùa giỡn hai lần. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      A!

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong cắn răng, thầm thề ở trong lòng.

      Nhiếp Tử Vũ, cho dù ở chân trời góc biển, cũng nhất định tìm được em!!



      Nhiếp Tử Vũ lên máy bay trực thăng tư nhân của Lãnh Duy Biệt xong quay trở về khách sạn, nghỉ ngơi chút nào liền gọi điện cho người đại diện. dối nguyên nhân mấy ngày nay mình mất tích xong, người đại diện cũng hiểu rồi.

      "Nana, là kỳ lạ. Mới vừa rồi gọi điện thoại cho tôi sao câu nào?" Người đại diện ở đầu bên kia khó hiểu.

      "Điện thoại? Tôi gọi điện thoại cho lúc nào chứ?" Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, trong lòng có dự cảm xấu.

      "Hai mươi phút trước." Người đại diện thành trả lời: "À, đúng rồi, là số mà lần trước gọi, gọi tới lại chuyện, là kỳ lạ."

      Số điện thoại lần trước?

      Trí nhớ quay trở lại ngày mà Nhiếp Tử Phong ngất , vì sợ người đại diện lo lắng nên gọi điện thoại báo bình an.

      Bỗng dưng, trong mắt Nhiếp Tử Vũ chợt lóe lên lo lắng, hiểu ra Nhiếp Tử Phong nhất định là biết chuyện rời .

      Trời ơi! có hiểu lầm ?

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ vội vàng phủ định, an ủi chính mình. Chắc là đâu! có để lại mấy chữ cho , nguyên nhân rời , chắc là hiểu lầm đâu.

      Nhưng mà mãi đến cúp điện thoại xong, Nhiếp Tử Vũ lại vẫn nhịn được bắt đầu cảm thấy lo lắng.
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78: Sắp xếp gặp mặt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hôm sau, nhóm phụ trách quay phim chụp ảnh tới Đài Loan. Nhưng may, vì lý do thời tiết, buổi quay phim chụp hình phải đẩy lùi lại, vừa hay Nhiếp Tử Vũ lại có thêm chút thời gian. ngày này, thử gọi vào điện thoại của Nhiếp Tử Phong, nhưng mãi có người nghe máy, điều này khiến cho Nhiếp Tử Vũ càng thêm lo lắng.

      Lúc chiều tối Lãnh Duy Biệt có gọi điện thoại tới cho là mời ăn tối, Nhiếp Tử Vũ chút suy nghĩ liền nhận lời luôn. Nhưng khi Lãnh Duy Biệt sai tài xế đón tới nhà hàng khách sạn xong, mới phát ra mình sai lầm rồi.

      Nhiếp Tử Vũ vừa xuống xe nhìn thấy Lãnh Duy Biệt đứng ngay ở cửa. ta mặc bộ đồ vest màu trắng, mái tóc được vuốt keo ra sau ót, lộ ra khuôn mặt đẹp trai như được đúc nên vậy, vẻ ngoài thân sĩ cộng với khí chất ưu nhã ở bên trong, khiến cho ta trở nên rất xuất sắc hấp dẫn ít ánh mắt của phụ nữ.

      lại chỗ của ta, "Em nghĩ chỉ đưa em tới nhà hàng bình thường." Nhiếp Tử Vũ nhìn bộ quần áo đơn giản người mình, cảm thấy may mắn vì cũng coi như là lịch . "Tới nơi sang trọng như thế này dùng cơm sao? Hay là …" Vẻ mặt của ta có chút nghiêm túc, khiến cho khỏi phỏng đoán tới chuyện khác.

      Nghe vậy, ánh mắt của Lãnh Duy Biệt khỏi quét qua chút phức tạp. Nghĩ tới mục đích hẹn tới đây, vẻ mặt của ta có chút biến đổi, ta hắng giọng :

      "Vũ Vũ, em vẫn còn nhớ chuyện trước đây sao?"

      Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, nụ cười có chút nặng nề: "Đưa em tới nơi này làm gì?"

      "Bởi vì. . ." Lúc Lãnh Duy Biệt muốn giải thích, giọng kích động vang lên sau lưng của Nhiếp Tử Vũ, do đó cắt đứt lời ta muốn .

      "Vũ Vũ." Đó là giọng vừa kích động vừa vui mừng, nhưng cũng vô cùng quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ run lên.

      Trong nháy mắt trước mặt xuất khuôn mặt, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc lại, tim như muốn ngừng đập.

      Cũng ngay lúc trố mắt nhìn, người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ vest màu đỏ đậm từ phía sau tới, nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay của Nhiếp Tử Vũ.

      "Vũ Vũ, là con, đúng là con rồi." Đối phương sau khi nhìn thấy ràng là Nhiếp Tử Vũ, nước mắt như vỡ đê, dường như muốn khóc lên thành tiếng luôn.

      Nhìn thấy đối phương chút nào là ngoài ý muốn khi nhìn thấy , cẩn thận suy nghĩ lại vẫn đề lúc nãy Lãnh Duy Biệt mới hỏi, Nhiếp Tử Vũ dễ dàng nhận ra cuộc gặp gỡ này là do ta sắp xếp. Ánh mắt run rẩy nhìn Lãnh Duy Biệt cúi đầu xuống, có cảm giác mình bị lừa dối.

      tin tưởng ta như vậy, làm sao ta có thể …

      Dường như nhìn thấy đau lòng trong ánh mắt của , mẹ Nhiếp vội vàng nghẹn ngào : "Đừng trách Duy Biệt, là mẹ nhờ cậu ấy làm như vậy, con muốn trách trách mẹ … Là mẹ có lỗi với con …"

      Con bà rời ba năm, có ngày nào là bà nhớ tới , đau lòng. Có lẽ người khác biết nguyên nhân ra , nhưng bà biết rất ràng, bởi vì chính bà ích kỷ mới hại ra tiếng nào.

      ", mẹ có lỗi với con." Từ từ tiếp nhận này, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu : " liên quan tới mẹ, là bản thân con muốn thôi."

      Bà ấy đưa ra quyết định đó có gì là sai cả. Người mẹ bảo vệ con trai của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (Dùng để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, có gì phải bàn cãi hay nghi ngờ.), huống chi bà ấy coi như con ruột suốt mười lăm năm trời, vô cùng cảm kích, có tư cách gì để ghét bỏ bà ấy.

      Đứng ở bên nghe đoạn đối thoại của hai người, lúc này Lãnh Duy Biệt mới biết được nguyên nhân ba năm trước đây Nhiếp Tử Vũ kiên quyết rời . Nhìn hốc mắt của Nhiếp Tử Vũ dần dần đỏ ửng, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

      Mình cái gì cũng biết, lại nghe lời thỉnh cầu của mẹ Nhiếp đưa bà ấy gặp mặt Vũ Vũ, chuyện này, mình làm tổn thương tới Vũ Vũ.

      "Con hận mẹ sao?" Mẹ Nhiếp hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Vũ, khổ sở hỏi. "Năm đó, mẹ phải vì trách con hại Tử Phong bị thương nên mới muốn con du học, mẹ biết phải là lỗi của con. Mẹ chỉ vì. . ." tới đây, mẹ Nhiếp đột nhiên dừng lại nữa, đôi mắt đẫm lệ của bà lên chút đau lòng, vẻ mặt trở nên phức tạp.

      "Con trách mẹ." Nhiếp Tử Vũ cố gượng ép nở ra nụ cười, lắc đầu : "Chuyện qua rồi, bây giờ con rất tốt, mẹ cần phải lo lắng cho con."

      Nhìn bộ dạng của Nhiếp Tử Vũ muốn nhắc lại chuyện cũ, lời chưa kịp của mẹ Nhiếp lập tức nuốt trở lại trong bụng, sau đó vẫn nhìn lâu, lúc này mới lau nước mắt ở khoé mắt.

      Nhìn tình hình ổn thoả, Lãnh Duy Biệt vội vàng rèn sắt khi còn nóng : "Vậy bây giờ chúng ta có thể vào dùng cơm chưa ạ?"

      "Em …" Trải qua chuyện bất ngờ này, Nhiếp Tử Vũ sớm còn khẩu vị ăn uống gì nữa rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời . Nhưng ánh mắt vô tình liếc thấy vẻ mặt chờ đợi của mẹ Nhiếp, vẫn gật đầu đồng ý: "… Được."

      "Bác , xin mời bên này." Nhận được đồng ý của Nhiếp Tử Vũ xong, Lãnh Duy Biệt mới nhàng thở ra.

      "Được."



      theo người phục vụ vào phòng bao, dọc theo đường chỉ nghe thấy giọng của mẹ Nhiếp thao thao bất tuyệt.

      "Ba năm nay con có khoẻ ? Học tập có tốt ? Mẹ nghe con ở nước ngoài còn phải làm thêm, có vất vả ? Sao con gọi điện thoại về, con có biết cả nhà đều lo lắng cho con ?" Tất cả những vấn đề cần hỏi đều hỏi hết lượt.

      Nhìn thấy mẹ Nhiếp lo lắng cho mình như vậy, Nhiếp Tử Vũ chỉ cười buồn, sau đó tóm tắt về cuộc sống của mình. Đương nhiên, ra chuyện mình trở thành minh tinh.

      Hai người vẫn người hỏi người đáp tới trước phòng bao, lúc này mẹ Nhiếp mới kết thúc vấn đề.

      "Ba năm qua, chỉ mình mẹ nhớ con, mà còn có bọn họ …"

      Bọn họ?

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vẫn chưa phản ứng kịp, lại nhìn thấy người phục vụ mở cửa phòng bao ra. Tầm mắt của nhìn thấy hai bóng người ở trong phòng bao liền trở nên cứng ngắc, nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén vô cùng lạnh lùng kia, đầu óc trở nên trống rỗng, suy nghĩ được gì hết.

      hiểu tại sao Nhiếp Tử Vũ lại có bộ dạng như vậy, Lãnh Duy Biệt nhìn theo tầm mắt của , sau khi nhìn thấy Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt ngồi trong phòng bao, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.

      "Tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?!" Ánh mắt tối , vẻ mặt có chút cứng ngắc, phản ứng của ta cũng dễ chịu giống như Nhiếp Tử Vũ. ta theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, lại phát nhìn mình với ánh mắt đau xót, nhất thời, trong ngực nhói đau, ta vội giải thích: "Vũ Vũ, biết tại sao bọn họ lại ở chỗ này."

      thề, chỉ hẹn mình mẹ Nhiếp! Tại sao hai người kia lại tới đây, tuyệt đối hề biết gì!

      "Là mẹ để cho bọn họ tới." Lúc mẹ Nhiếp ra ngoài dùng cơm đúng lúc hai người đó cũng ra ngoài dùng cơm, lay chuyển được suy nghĩ cùng dùng cơm của bọn họ, bà cũng đành ra mình có hẹn dùng bữa với Vũ Vũ cho bọn họ nghe.

      Suy cho cùng Vũ Vũ và Tử Phong sớm hay muộn gì cũng gặp nhau, mọi chuyện cũng giải quyết xong. Hơn nữa Duyệt Nhi và Tử Phong rất nhanh kết hôn với nhau, mẹ Nhiếp chắc chắn có chuyện gì phát sinh nữa, mới đồng ý cho bọn họ cùng tới.

      Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp khỏi quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ có sắc mặt tốt kia, hỏi: "Vũ Vũ, con ngại cả nhà chúng ta cùng đoàn tụ chứ?"
      xukemChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: Thử tiếp nhận ta
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Để ý, ngại, bây giờ còn có lựa chọn nào nữa sao? Người cũng tới đây rồi, dù sao cũng phải vào thôi.

      Trong mắt của Nhiếp Tử Vũ lên chút khổ sở, lắc đầu : " sao." Né tránh ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong ở bên trong nhìn ra, quay đầu với Lãnh Duy Biệt: "Chúng ta vào thôi."

      Biết lo lắng cái gì, Lãnh Duy Biệt tới đỡ , dắt tay vào trong phòng bao.

      Sau khi ngồi xuống, người phục vụ ghi thực đơn xong, trong phòng bao chỉ còn lại năm người.

      Bởi vì tất cả mọi người đều im lặng, nên khí có chút lúng túng. Ngoại trừ mẹ Nhiếp ra, cả bốn người đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

      Mẹ Nhiếp bất ngờ quay đầu lại hỏi câu: "Tử Phong, con muốn hỏi Vũ Vũ chuyện gì sao?"

      Nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong run lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Tử Vũ, trong mắt như càng bắn ra tia lửa.

      ấy lại lần nữa phản bội lại mình, ngày hôm sau sánh đôi với người đàn ông khác. này đủ kích thích dây thần kinh của , nghĩ tới mới vừa rồi Lãnh Duy Biệt còn nắm tay của vào, hận thể hất tung cái bàn này .

      Đột nhiên, nở ra nụ cười như lâu gặp, giọng êm ái : " lâu gặp, ba năm qua em sống như thế nào?" Mặc dù là cười, nhưng nụ cười đó đạt tới đáy mắt.

      ngờ hỏi như vậy, Nhiếp Tử Vũ vô cùng sửng sốt.

      Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra của , có lẽ cho rằng bảy ngày ở chung kia chỉ là ảo tưởng của mà thôi.

      "Em rất tốt." Nếu như làm như chưa từng gặp, tiếp chiêu thôi.

      Nghe thấy trả lời lạnh nhạt, khoé mắt của Nhiếp Tử Phong giật giật, thể tin được lại có thể giả bộ như chưa từng gặp , nhất thời, có ngọn lửa giận vô danh bùng cháy lên ở trong lòng.

      Bộ dạng bất thường của hai người lọt vào ánh mắt của Quan Duyệt ở bên cạnh. Thông minh như ta, sao lại có thể nhìn ra ám muội của hai người.

      Đôi môi tô son đỏ chót cong lên, ta nở nụ cười với Nhiếp Tử Vũ: "Vũ Vũ, ba năm trước sao em tiếng nào mà lại bỏ như vậy?" Đúng là mở bình ra biết trong bình chứa cái gì.

      Lời vừa ra, ngay lập tức vẻ mặt của mẹ Nhiếp mang theo chút áy náy, còn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên tái mét.

      Nhiếp Tử Vũ khẽ liếc ta cái, chút kiêng kỵ cười :

      "Tôi muốn nhắc tới."

      Ba năm qua mài mòn yếu đuối của còn sót lại chút nào, sớm còn là bé dễ bị ta bắt nạt như trước kia nữa. Coi như nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ chỉ cười trừ.

      Bị Nhiếp Tử Vũ coi như tồn tại, Quan Duyệt khỏi tức giận. Đôi mắt xinh đẹp khỏi lộ ra chút khinh thường, ta tiếp tục hỏi: "Hả? Tại sao lại muốn nhắc tới, phải là vì …"

      Nhưng mà lời của ta chưa kịp hết, bị giọng lạnh lùng và thô bạo cắt ngang.

      "Đủ rồi!"

      Ánh mắt như sắp nổi bão của Nhiếp Tử Phong quét nhìn Quan Duyệt, lạnh lùng : "Chuyện này là chuyện của nhà họ Nhiếp, cần em can thiệp vào."

      "Em. . ." Bị Nhiếp Tử Phong thẳng thắn quở trách như vậy, nhất thời sắc mặt của Quan Duyệt trở nên tái nhợt, ta ấm ức cắn môi. ta dùng ánh mắt hung dữ trừng mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ uống trà cách thản nhiên kia, tự thề ở trong lòng. Sớm muộn gì cũng có ngày, ta khiến cho Nhiếp Tử Vũ phải trả giá đắt!

      Đột nhiên Nhiếp Tử Phong nổi giận, khiến cho nhiệt độ trong phòng bao giảm xuống rất nhiều, so với khí lúc trước càng tệ hơn rất nhiều. Nhưng may mắn là, ngay lúc mẹ Nhiếp biết phải làm gì, gì với mọi người đồ ăn được mang lên. Vì vậy, bà nhanh chóng kêu gọi mọi người dùng cơm, mọi chuyện vui đều tạm thời gác sang bên.

      Lãnh Duy Biệt tuy đồ ăn, nhưng toàn bộ tâm trí đều để người của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của , ta càng thêm áy náy.

      Nếu sớm biết là mẹ Nhiếp dẫn theo mấy người Nhiếp Tử Phong tới, ta nhất đinh làm như vậy. Nhưng mà, bây giờ tình hình như vậy rồi, cho dù ta có hối hận cũng có ích gì nữa. Nghĩ tới đây, Lãnh Duy Biệt lại cảm thấy đau đầu.

      "Vũ Vũ, con và Duy Biệt ở cùng với nhau sao?" Đột nhiên, mẹ Nhiếp mở miệng hỏi.

      Nhiếp Tử Vũ nhai thức ăn vừa nghe thấy câu hỏi này nuốt trôi, nên bị sặc, ho khụ khụ trận, mãi tới khi Lãnh Duy Biệt tới giúp, mới nhuận khí, mới tốt lên chút.

      Nuốt thức ăn xuống, lúc ngẩng đầu lên muốn trả lời mẹ Nhiếp, bất ngờ đối diện với ánh mắt mù mờ của Nhiếp Tử Phong. Nhất thời, trong lòng cảm thấy căng thẳng, cả người như đông cứng lại.


      "Vũ Vũ?" Mãi nhận được câu trả lời của Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp kêu lên.

      "Dạ? có, con ở cùng chỗ với ấy." Hồi phục tinh thần, Nhiếp Tử Vũ kích động né tránh tầm mắt tìm tòi của mẹ Nhiếp, lắc đầu .

      " vậy sao? Vậy tiếc quá." Mẹ Nhiếp lộ ra vẻ mất mát, nhìn : "Duy Biệt là người đàn ông tốt, con nên quý trọng cậu ấy."

      "Con biết." Nhiếp Tử Vũ gật đầu. Lãnh Duy Biệt rất tốt, chăm sóc mình thua gì mẹ Nhiếp, nhưng mà có cách nào ta được…

      "Vậy con đồng ý tiếp nhận cậu ấy ?"

      Nhiếp Tử Vũ trầm mặc, cùng lúc đó cảm thấy có ánh mắt sắc bén như dao tập trung người của , muốn đâm thủng da thịt của , đâm thẳng vào tim , khiến cho thể chống đỡ được.

      Trong phòng bao im lặng, mọi người cùng đợi đáp án của .

      Thấy lúc lâu mà cũng trả lời, Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh nhịn được lên nụ cười chua xót.

      ta vẫn biết trong lòng của chỉ có cậu ta, nhưng ta vẫn chịu chết tâm. Cho nên nhân lúc mẹ Nhiếp nhắc tới vấn đề này, ta muốn cho chính mình cơ hội, thử chút xem sao.

      "Vũ Vũ, hãy cho cơ hội để thương em được ? Chúng ta hãy thử xem sao." Lãnh Duy Biệt cầm lấy hai tay của Nhiếp Tử Vũ, dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào ánh mắt giãy giụa của , dịu dàng : "Chúng ta hãy thử thời gian, cũng lâu đâu. Nếu như đến lúc đó, em vẫn , nhắc tới chuyện này nữa, được ?"

      Đối diện với ánh mắt đầy chờ mong của Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Vũ do dự.

      thích ta, nên từ chối. Nhưng mà ngay lúc muốn mở miệng, lại nên lời. Ánh mắt vô tình liếc qua Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt thờ ơ nhìn mình và Lãnh Duy Biệt, trái tim của Nhiếp Tử Vũ giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.

      Đột nhiên, hít hơi sâu, trừng mắt lên nhìn, rồi chậm rãi gật đầu: "Được." Nếu chỉ thử lần, cũng bị mất cái gì. Quan trọng hơn là, Lãnh Duy Biệt quan tâm chăm sóc mình nhiều như vậy, muốn thương hại ta.

      Cuối cùng cũng đồng ý, ngược lại với vẻ vui mừng của Lãnh Duy Biệt, trong phòng bao vang lên tiếng 'Ầm!', cắt ngang khí vui vẻ.

      Cùng với tiếng thét chói tai 'A!' của Quan Duyệt, mọi người quay đầu lại nhìn, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nhiếp Tử Phong mà giật nảy mình.

      Nhìn thấy ly rượu đế cao màu đỏ trong tay của vỡ thành từng mảnh , máu tươi và rượu màu đỏ chảy ồ ồ từ lòng bàn tay xuống khăn trải bàn màu trắng, nhìn cực kỳ chói mắt …
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: Thử tiếp nhận ta
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Để ý, ngại, bây giờ còn có lựa chọn nào nữa sao? Người cũng tới đây rồi, dù sao cũng phải vào thôi.

      Trong mắt của Nhiếp Tử Vũ lên chút khổ sở, lắc đầu : " sao." Né tránh ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong ở bên trong nhìn ra, quay đầu với Lãnh Duy Biệt: "Chúng ta vào thôi."

      Biết lo lắng cái gì, Lãnh Duy Biệt tới đỡ , dắt tay vào trong phòng bao.

      Sau khi ngồi xuống, người phục vụ ghi thực đơn xong, trong phòng bao chỉ còn lại năm người.

      Bởi vì tất cả mọi người đều im lặng, nên khí có chút lúng túng. Ngoại trừ mẹ Nhiếp ra, cả bốn người đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

      Mẹ Nhiếp bất ngờ quay đầu lại hỏi câu: "Tử Phong, con muốn hỏi Vũ Vũ chuyện gì sao?"

      Nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong run lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Nhiếp Tử Vũ, trong mắt như càng bắn ra tia lửa.

      ấy lại lần nữa phản bội lại mình, ngày hôm sau sánh đôi với người đàn ông khác. này đủ kích thích dây thần kinh của , nghĩ tới mới vừa rồi Lãnh Duy Biệt còn nắm tay của vào, hận thể hất tung cái bàn này .

      Đột nhiên, nở ra nụ cười như lâu gặp, giọng êm ái : " lâu gặp, ba năm qua em sống như thế nào?" Mặc dù là cười, nhưng nụ cười đó đạt tới đáy mắt.

      ngờ hỏi như vậy, Nhiếp Tử Vũ vô cùng sửng sốt.

      Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra của , có lẽ cho rằng bảy ngày ở chung kia chỉ là ảo tưởng của mà thôi.

      "Em rất tốt." Nếu như làm như chưa từng gặp, tiếp chiêu thôi.

      Nghe thấy trả lời lạnh nhạt, khoé mắt của Nhiếp Tử Phong giật giật, thể tin được lại có thể giả bộ như chưa từng gặp , nhất thời, có ngọn lửa giận vô danh bùng cháy lên ở trong lòng.

      Bộ dạng bất thường của hai người lọt vào ánh mắt của Quan Duyệt ở bên cạnh. Thông minh như ta, sao lại có thể nhìn ra ám muội của hai người.

      Đôi môi tô son đỏ chót cong lên, ta nở nụ cười với Nhiếp Tử Vũ: "Vũ Vũ, ba năm trước sao em tiếng nào mà lại bỏ như vậy?" Đúng là mở bình ra biết trong bình chứa cái gì.

      Lời vừa ra, ngay lập tức vẻ mặt của mẹ Nhiếp mang theo chút áy náy, còn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên tái mét.

      Nhiếp Tử Vũ khẽ liếc ta cái, chút kiêng kỵ cười :

      "Tôi muốn nhắc tới."

      Ba năm qua mài mòn yếu đuối của còn sót lại chút nào, sớm còn là bé dễ bị ta bắt nạt như trước kia nữa. Coi như nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Vũ chỉ cười trừ.

      Bị Nhiếp Tử Vũ coi như tồn tại, Quan Duyệt khỏi tức giận. Đôi mắt xinh đẹp khỏi lộ ra chút khinh thường, ta tiếp tục hỏi: "Hả? Tại sao lại muốn nhắc tới, phải là vì …"

      Nhưng mà lời của ta chưa kịp hết, bị giọng lạnh lùng và thô bạo cắt ngang.

      "Đủ rồi!"

      Ánh mắt như sắp nổi bão của Nhiếp Tử Phong quét nhìn Quan Duyệt, lạnh lùng : "Chuyện này là chuyện của nhà họ Nhiếp, cần em can thiệp vào."

      "Em. . ." Bị Nhiếp Tử Phong thẳng thắn quở trách như vậy, nhất thời sắc mặt của Quan Duyệt trở nên tái nhợt, ta ấm ức cắn môi. ta dùng ánh mắt hung dữ trừng mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ uống trà cách thản nhiên kia, tự thề ở trong lòng. Sớm muộn gì cũng có ngày, ta khiến cho Nhiếp Tử Vũ phải trả giá đắt!

      Đột nhiên Nhiếp Tử Phong nổi giận, khiến cho nhiệt độ trong phòng bao giảm xuống rất nhiều, so với khí lúc trước càng tệ hơn rất nhiều. Nhưng may mắn là, ngay lúc mẹ Nhiếp biết phải làm gì, gì với mọi người đồ ăn được mang lên. Vì vậy, bà nhanh chóng kêu gọi mọi người dùng cơm, mọi chuyện vui đều tạm thời gác sang bên.

      Lãnh Duy Biệt tuy đồ ăn, nhưng toàn bộ tâm trí đều để người của Nhiếp Tử Vũ. Nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của , ta càng thêm áy náy.

      Nếu sớm biết là mẹ Nhiếp dẫn theo mấy người Nhiếp Tử Phong tới, ta nhất đinh làm như vậy. Nhưng mà, bây giờ tình hình như vậy rồi, cho dù ta có hối hận cũng có ích gì nữa. Nghĩ tới đây, Lãnh Duy Biệt lại cảm thấy đau đầu.

      "Vũ Vũ, con và Duy Biệt ở cùng với nhau sao?" Đột nhiên, mẹ Nhiếp mở miệng hỏi.

      Nhiếp Tử Vũ nhai thức ăn vừa nghe thấy câu hỏi này nuốt trôi, nên bị sặc, ho khụ khụ trận, mãi tới khi Lãnh Duy Biệt tới giúp, mới nhuận khí, mới tốt lên chút.

      Nuốt thức ăn xuống, lúc ngẩng đầu lên muốn trả lời mẹ Nhiếp, bất ngờ đối diện với ánh mắt mù mờ của Nhiếp Tử Phong. Nhất thời, trong lòng cảm thấy căng thẳng, cả người như đông cứng lại.


      "Vũ Vũ?" Mãi nhận được câu trả lời của Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp kêu lên.

      "Dạ? có, con ở cùng chỗ với ấy." Hồi phục tinh thần, Nhiếp Tử Vũ kích động né tránh tầm mắt tìm tòi của mẹ Nhiếp, lắc đầu .

      " vậy sao? Vậy tiếc quá." Mẹ Nhiếp lộ ra vẻ mất mát, nhìn : "Duy Biệt là người đàn ông tốt, con nên quý trọng cậu ấy."

      "Con biết." Nhiếp Tử Vũ gật đầu. Lãnh Duy Biệt rất tốt, chăm sóc mình thua gì mẹ Nhiếp, nhưng mà có cách nào ta được…

      "Vậy con đồng ý tiếp nhận cậu ấy ?"

      Nhiếp Tử Vũ trầm mặc, cùng lúc đó cảm thấy có ánh mắt sắc bén như dao tập trung người của , muốn đâm thủng da thịt của , đâm thẳng vào tim , khiến cho thể chống đỡ được.

      Trong phòng bao im lặng, mọi người cùng đợi đáp án của .

      Thấy lúc lâu mà cũng trả lời, Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh nhịn được lên nụ cười chua xót.

      ta vẫn biết trong lòng của chỉ có cậu ta, nhưng ta vẫn chịu chết tâm. Cho nên nhân lúc mẹ Nhiếp nhắc tới vấn đề này, ta muốn cho chính mình cơ hội, thử chút xem sao.

      "Vũ Vũ, hãy cho cơ hội để thương em được ? Chúng ta hãy thử xem sao." Lãnh Duy Biệt cầm lấy hai tay của Nhiếp Tử Vũ, dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào ánh mắt giãy giụa của , dịu dàng : "Chúng ta hãy thử thời gian, cũng lâu đâu. Nếu như đến lúc đó, em vẫn , nhắc tới chuyện này nữa, được ?"

      Đối diện với ánh mắt đầy chờ mong của Lãnh Duy Biệt, Nhiếp Tử Vũ do dự.

      thích ta, nên từ chối. Nhưng mà ngay lúc muốn mở miệng, lại nên lời. Ánh mắt vô tình liếc qua Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt thờ ơ nhìn mình và Lãnh Duy Biệt, trái tim của Nhiếp Tử Vũ giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.

      Đột nhiên, hít hơi sâu, trừng mắt lên nhìn, rồi chậm rãi gật đầu: "Được." Nếu chỉ thử lần, cũng bị mất cái gì. Quan trọng hơn là, Lãnh Duy Biệt quan tâm chăm sóc mình nhiều như vậy, muốn thương hại ta.

      Cuối cùng cũng đồng ý, ngược lại với vẻ vui mừng của Lãnh Duy Biệt, trong phòng bao vang lên tiếng 'Ầm!', cắt ngang khí vui vẻ.

      Cùng với tiếng thét chói tai 'A!' của Quan Duyệt, mọi người quay đầu lại nhìn, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nhiếp Tử Phong mà giật nảy mình.

      Nhìn thấy ly rượu đế cao màu đỏ trong tay của vỡ thành từng mảnh , máu tươi và rượu màu đỏ chảy ồ ồ từ lòng bàn tay xuống khăn trải bàn màu trắng, nhìn cực kỳ chói mắt …
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :