1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67: Ra nước ngoài học
      Editor: Táo đỏ phố núi

      nhát dao kia đâm lên người của Nhiếp Tử Phong rất sâu, đây cũng là nguyên nhân gây mất máu quá nhiều, nhưng may mắn là nhát dao này đâm vào chỉ cách tim centimet, nên gây ra tổn thương nghiêm trọng, nhưng có thể hôn mê thời gian dài. Đó là tin tức mà bác sĩ thông báo với mọi người.

      Thoát khỏi bờ vực tử vong, sau khi phẫu thuật xong, Nhiếp Tử Phong nhanh chóng được chuyển vào phòng bệnh VIP, trừ Quan Duyệt kiếm cớ vội vã rời và Lãnh Duy Biệt hiểu tình hình phải tới đồn cảnh sát, những người còn lại đều ở lại trong bệnh viện.

      "Tôi hỏi thủ tục nhập viện cho Tử Phong." Ba Nhiếp xong, liền ra khỏi phòng bệnh.

      Phòng bệnh rộng lớn và xa hoa như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại hai người là mẹ Nhiếp và Nhiếp Tử Vũ.

      Nhìn Nhiếp Tử Phong bình thản nằm giường bệnh, vẻ mặt có thể chút huyết sắc nào, vẫn trong tình trạng hôn mê, Nhiếp Tử Vũ vừa áy náy vừa đau lòng. Mặc dù sau chuyện này mọi người cũng trách , nhưng cũng nhịn được mà tự trách mình.

      Từ đầu tới cuối, thống khổ của bị mẹ Nhiếp nhìn thấy. Nhìn bộ dạng bi thương của , rất muốn tiến lên an ủi , nhưng nghĩ tới việc kia, mẹ Nhiếp nhịn được xúc động.

      "Vũ Vũ." Đột nhiên, mẹ Nhiếp gọi.

      Nhiếp Tử Vũ lau nước mắt , quay đầu lại nhìn về phía bà.

      Thấy hốc mắt của vừa đỏ vừa sưng, mẹ Nhiếp cũng cảm thấy đau lòng, suy nghĩ chút xem có nên hay . Nhưng sau khi do dự chút, bà hít hơi sâu, hỏi: "Mẹ nhớ trước đây phải con vẫn muốn được tới Paris sao? Sau khi nghỉ hè xong, mẹ cho con du học ở đó, con cảm thấy như thế nào?"

      Những lời của mẹ Nhiếp đối với Nhiếp Tử Vũ thể nghi ngờ giống như sấm sét giữa trời quang, miễn cưỡng lúc lâu, Nhiếp Tử Vũ mới chậm chạp phản ứng kịp.

      Mở to đôi mắt ngập nước né tránh ánh mắt của mẹ Nhiếp, trong lòng cảm thấy đau.

      phải muốn du học, nhưng sau khi trải qua chuyện này, còn lựa chọn. Bởi vì tồn tại của , chỉ mang lại những tổn thương cho Nhiếp Tử Phong, có thể hiểu tại sao mẹ Nhiếp lại tới vấn đề này.

      Thấy chậm chạp trả lời, mẹ Nhiếp hối hận. Nhưng ánh mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Phong nằm giường bệnh, bà càng quyết tâm bắt buộc mình phải tàn nhẫn, : "Con hãy suy nghĩ cho kỹ rồi cho mẹ câu trả lời chắc chắn, biết ?"

      Nghe vậy, trong mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt lóe lên đau lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu cái.



      Nhiếp Tử Phong bị thương nằm viện, vì vậy mọi công việc trong tập đoàn Nhiếp Phong đều rơi vào tay của người sớm nghỉ hưu là ba Nhiếp và mẹ Nhiếp. Mà Nhiếp Tử Vũ suốt ngày ở trong bênh viện chăm sóc cho Nhiếp Tử Phong hôn mê bất tỉnh, từ việc như lấy bông thấm nước thoa lên môi cho khỏi khô, cho tới việc nặng như lau người cho , mọi việc đều tự thân tự lực làm, oán trách câu.

      . . .

      ngày kia, Nhiếp Tử Phong ở trong phòng bệnh VIP–

      "Nước. . . Nước. . ." Hôn mê mấy ngày, lúc Nhiếp Tử Phong tỉnh lại câu đầu tiên chính là đòi nước. Cổ họng khô khốc đến mức đau rát, cố gắng mở to hai mắt ra tìm kiếm nguồn nước, nhưng mà mí mắt giống như rất nặng mở ra được, thân thể tê dại khiến cho động đậy được chút nào.

      Ngay chính lúc này, đôi tay mềm mại từ sau đầu nâng lên, sau đó bỏ ống hút lên môi . cần biết là ai đưa nước tới cho , Nhiếp Tử Phong theo bản năng liền nhanh chóng hút hơi mạnh.

      Đợi tới khi cổ họng hết khô khốc rồi, cái đầu choáng váng cũng tỉnh táo lại được chút, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

      Mở mắt ra, rồi mở hai mắt ra, bóng dáng mơ hồ dần dần ra ràng, cho tới khi hoàn toàn nhìn thấy ràng khuôn của người, từ đáy mắt của Nhiếp Tử Phong chợt loé lên chút mất mát, bởi vì cùng là khuôn mặt kiều diễm, nhưng mà đối phương phải là người mà suy nghĩ tới.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68: con đường nào
      Editor: Táo đỏ phố núi

      " tới đây lâu chưa?" Nhiếp Tử Phong mệt mỏi có chút sức lực vừa dùng hai tay chống người lên vừa , nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm bóng dáng muốn tìm, nhưng đáng tiếc là, căn phòng bệnh rộng lớn như vậy nhưng chỉ có ta.

      Nhìn thấy mất mát từ trong đôi mắt của , đáy mắt Quan Duyệt chợt cảm thấy lo lắng. Nhưng đột nhiên ta nghĩ tới cái gì đó lại trở nên tự đắc, dịu dàng trả lời: "Vẫn luôn ở đây."

      Dứt lời, thấy cả người của Nhiếp Tử Phong ngẩn ra, sau đó đôi mắt đen láy nhìn ta với vẻ dám tin.

      " như vậy, tức là vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi?" hỏi dò.

      "Đúng vậy." Quan Duyệt gật đầu, vẻ mặt thản nhiên giống như vậy.

      Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời tối sầm lại, nét mặt lạnh lùng như băng: "Vậy. . . Còn Vũ Vũ sao? Tại sao phải là ấy tới chăm sóc tôi?" vì cứu nên mới bị thương, huống chi lại là người của , tại sao phải là ấy tới chăm sóc mình.

      "Vũ Vũ sao. . ." Quan Duyệt xong, vẻ mặt muốn lại thôi, nhìn Nhiếp Tử Phong lộ ra ánh mắt nguy hiểm, ta cười trộm : " ấy … ấy có việc, cho nên thể tới chăm sóc cho được."

      "Có việc gì?" Còn có việc gì quan trọng hơn được chứ!

      "Cái này. . . Em dám ."

      "Tại sao dám ? Chẳng lẽ ấy làm chuyện gì mà muốn cho người ta biết sao?!" Nhiếp Tử Phong sưng mặt lên.

      Nhìn vẻ mặt của dần trở nên tái xanh, Quan Duyệt biết là tin lời của mình, trong lòng vừa vô cùng đắc ý, lại vừa ra vẻ đáng thương, trả lời: "Cũng phải như vậy… Nhưng mà kể từ khi bị thương Vũ Vũ chưa từng tới thăm, mà suốt ngày theo tiên sinh Lãnh chơi khắp nơi, du sơn ngoạn thuỷ … cho biết, em cũng có khuyên ấy tới thăm , nhưng mà ấy , là chuyện này liên qua đến em, còn chuyện bị thương liên quan gì tới ấy, ấy cần thiết phải tới thăm …" xong, ta cố ý dò xét thái độ của , giả vờ xem xét nét mặt của .


      Nghe Quan Duyệt kể lại như vậy, nét mặt của Nhiếp Tử Phong tái xanh , trán cũng nổi lên gân xanh.

      " ấy như vậy?" Nhiếp Tử Phong cất giọng chất vấn.

      "Đúng vậy." Quan Duyệt gật đầu cái, lộ ra nét mặt bi thương. " ấy còn , em là người phụ nữ của , chăm sóc là trách nhiệm của em…"

      Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn đẩy cho người phụ nữ khác, tia hy vọng cuối cùng của Nhiếp Tử Phong đối với cũng tan vỡ.

      Nhiếp Tử Vũ, em làm như vậy vì muốn cắt đứt sao!

      Hai tay rũ xuống hai bên nắm chặt thành quyền, Nhiếp Tử Phong cau mày lại, đôi mắt đen láy như sắp phun ra lửa.

      Nghĩ tới việc để ý đến mười năm chênh lệch tuổi tác giữa , thậm chí có thể vì mà bỏ cả sinh mạng của mình, mà lại coi như cặn bã, coi người ngu đùa giỡn trong tay, Nhiếp Tử Phong nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, lửa giận lên tận đỉnh đầu luôn rồi.

      Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vì câu của mình mà rơi vào thù hận sâu sắc, Quan Duyệt cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng thông minh như ta, cũng quên việc tiếp tục giãi bày.

      "Tử Phong, em cảm thấy đau lòng thay cho , dù sao Vũ Vũ cũng là em của , tại sao ấy có thể như vậy?" xong, chỉ cần giả mù sa mưa nặn ra mấy giọt nước mắt, để chứng minh lời của mình là .

      Nhìn thấy ta vì thương xót cho mình mà rơi lệ, nguội lạnh trong lòng của Nhiếp Tử Phong nhất thời trở nên mềm yếu hơn rất nhiều. Đột nhiên, tự tay kéo Quan Duyệt khóc thút thít vào trong ngực, lúc sau : "Ít nhất ấy câu sai, em là người phụ nữ của tôi."

      Lúc câu này, nét mặt của Nhiếp Tử Phong rất kiên định. Cũng biết là với ta, hay là tự nhủ với mình.
      Nghe vậy, Quan Duyệt vô cùng cao hứng vòng tay qua eo ôm chặt.

      Bên trong phòng bệnh, tình cảm rất nồng nàn.

      Bên ngoài phòng bệnh, có bóng người hoảng hốt chạy .



      ‘Em là người phụ nữ của tôi!’

      Về nhà thay bộ quần áo khác, Nhiếp Tử Vũ ngờ được là khi quay trở lại lại chính tai mình lại nghe được câu này. Trong lòng, đau như dao cắt, bất chấp đau thương, hơi chạy ra khỏi bệnh viện.

      biết là chạy mất bao lâu, tới khi mệt mỏi còn sức để chạy tiếp nữa mới dừng lại.

      Nhớ lại ngày hôm đó mẹ Nhiếp với những lời sâu xa để cho tự suy nghĩ câu trả lời, lại nhớ tới vừa nãy Nhiếp Tử Phong ôm Quan Duyệt vào trong ngực, Nhiếp Tử Vũ đau lòng tới mức chịu được muốn hôn mê.

      đời này, còn ai nữa. Tất cả những người từng thương đều rời xa . thương của mẹ Nhiếp, tình của Nhiếp Tử Phong cũng vậy, trong lòng bọn họ đều còn tồn tại của

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ uất ức chảy nước mắt.

      Ngồi chiếc ghế dài ở ven đường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm và bao la như biển, nước mắt khiến đôi mắt trở nên mông lung.

      Ngày dài như vậy, thế giới rộng lớn như vậy.

      nên, con đường nào đây?

      . . .
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Ba năm sau
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ba năm sau, tại ga đến trong sân bay quốc tế.

      Dòng người bắt đầu tuôn ra trong đại sảnh của sân bay, mấy trăm người phóng viên quay phim nhốn nháo đứng chờ, những nhân viên của các toà soạn báo có tiếng nhất Đài Loan cũng đều tới đông đủ, chỉ để trực tiếp đưa tin.

      Được tạp chí Time của Mỹ bình chọn là nữ minh tinh có tiềm lực nhất, Nana vốn là người mới nhưng đúng là mấy năm nay là nữ minh tinh nổi tiếng và có tiềm lực nhất. dùng giọng trong trẻo và nhí nhảnh của mình để chiếm lấy chú ý của mọi người, từng mấy lần đạt được giải thưởng quốc tế cao nhất, lần này tới Đài Loan, dẫn tới chú ý của các tạp chí lớn.

      Nhưng mà bên ngoài đối với với thần tượng Nana nổi danh này, có rất ít thông tin.

      Bởi vì từ khi xuất đạo tới nay vẫn luôn đeo mặt nạ để gặp người khác, mà cũng tiếp nhận phỏng vấn. ai nhìn thấy khuôn mặt của , ai biết bao nhiêu tuổi, chỉ biết là tóm lại, điều vô cùng bí

      Chẳng biết từ lúc nào, trong đại sảnh vang lên giọng ngọt ngào của người phát ngôn.

      Đám đông mọi người đều theo nơi phát ra giọng mà bước tới, mấy trăm phóng viên căng thẳng thần kinh, nhao nhao chạy xô tới chỗ phát ra tiếng , tranh nhau để được phỏng vấn.

      Mấy trăm đôi mắt tìm kiếm trong dòng người kia người phụ nữ có tên là Nana, nhưng mà đáng tiếc đó là, ai trong số họ nhìn giống như người nổi tiếng, tất cả đều giống như hành khách về nước bình thường. Lúc nọi người ở đây đều cảm thấy thất vọng, có diện mạo xinh đẹp rơi vào tầm mắt của mọi người.

      Chỉ thấy buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt như bàn tay, ngũ quan rất tinh tế xinh đẹp giống như Barbie. Tuy nhiên mặc rất đơn giản áo T shirt và váy jeans, nhưng ở giữa đám đông vẫn rất nổi bật giống như minh tinh.

      Tất cả mọi người đều cho là rất tương xứng với Nana, nhưng đáng tiếc, Nana là gốc Mỹ, còn này lại là người Trung Quốc.

      . . .

      Đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn trong đám người tìm kiếm người muốn tìm, nhưng đảo đảo lại mấy lần, vẫn thấy bóng dáng của ta trong đó.

      Chẳng lẽ quên là hôm nay về nước?

      Suy nghĩ như vậy, đôi lông mày tinh tế của khỏi nhíu lại, đôi môi trái tim trề ra, giữa lúc chấp nhận số phận chuẩn bị kéo hành lý ra phía ngoài, đột nhiên có sức mạnh đoạt mấy vali hành lý trong tay của , kinh hoảng quay đầu lại thấy bó hoa bách hợp trắng.

      Trong nháy mắt, tiếng kêu lên vì kinh hoảng sắp thốt ra khỏi miệng đổi thành bật cười.

      " phá sản? Chỉ có thể mua tặng em bó hoa bách hợp này thôi sao?" Tuy là oán giận, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng nhận lấy bó hoa.

      "Ừ, phá sản, từ bây giờ trở em phải nuôi rồi." Vừa những lời này, gương mặt tuấn tú lịch ra trong đôi đồng tử trong veo của .

      Năm tháng để lại bất kỳ dấu vết nào gương mặt của người đàn ông này, nụ cười rất dịu dàng giống như lần đầu mới gặp , khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.

      Nhớ tới giờ phút này đứng ở đất nước mình sau khi xa cách ba năm, ba năm qua chưa từng gặp ta lần, mũi của chua xót, hốc mắt có chút đỏ lên. Đột nhiên nhào vào trong vòng tay ôm ấp của ta.

      " Lãnh, lâu gặp."

      Sau khi sửng sốt chút, đáy mắt của Lãnh Duy Biệt lên dịu dàng, " rất nhớ em." xong, dùng lực ôm chặt lấy .



      Ba năm trước, vào buổi tối cảm thấy bất lực nhất, lúc cho rằng ai cần mình nữa, là ta vươn tay ra với , cũng là ta khiến cho cảm thấy bản thân mình vẫn có người thương. Biết nguyện ý ở lại Đài Loan, ta giúp xử lý tất cả các giấy tờ, thủ tục, bỏ tiền ra giúp ra nước ngoài du học, cũng để cho có cơ hội lựa chọn thoát ra ngoài lần, trở thành ca sĩ nổi tiếng, do đó mới có như bây giờ.

      sai, chính là tiểu thiên hậu Nana mà rất nhiều các phóng viên chờ đợi kia, cũng là tiểu thư nhà họ Nhiếp bỏ nhà vào ba năm trước, Nhiếp Tử Vũ.

      . . .

      Chiếc xe BMW mày trắng chạy chậm rãi ở đường. Ngồi xe, Nhiếp Tử Vũ ngừng nhìn xung quanh, muốn đem trí nhớ của ba năm trước nhớ lại toàn bộ.

      Mà nhìn thấy hành động như vậy của , Lãnh Duy Biệt chỉ cười cười.

      "Em phải là trở lại Đài Loan để tham gia quay phim chụp hình sao? Còn người đại diện và nhiếp ảnh gia của em đâu?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười : "Em xin bọn họ dời thời gian lại chút, tuần sau bọn họ mới tới."

      "Vậy à." Lãnh Duy Biệt hiểu gật đầu, sau đó lại hỏi: "Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?" ta máy móc hỏi, nhưng vẫn có chút tâm tư riêng.

      "À. . ." Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu tính toán suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú của Lãnh Duy Biệt, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chắc là phải đợi khai giảng mới trở về." Tuy là minh tinh, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng lơi lỏng chuyện học hành, năm nay bằng thực lực của mình thi được vào trường đại học bậc nhất ở Mỹ.

      "Vậy em có thể được nghỉ ngơi chút." Lãng Duy Biệt cực kỳ hài lòng.

      "Đúng vậy." Nhiếp Tử Vũ đồng ý gật đầu, cười tít mắt : "Em rất nhớ đồ ăn vặt ở Đài Loan, và cả hải sản nữa, cho nên lần này em trở về em chuẩn bị để được ăn nhiều." Ở nước Mỹ mấy năm, Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn chưa quen được đồ ăn ở Mỹ, có ngày nào là tưởng niệm đồ ăn ở quê nhà.

      Đối với tham ăn của , Lãnh Duy Biệt chỉ cười sủng nịnh.

      Thừa dịp lúc đèn đỏ, Lãnh Duy Biệt quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ. Càng lớn lên nhìn càng xinh đẹp, Nhiếp Tử Vũ duyên dáng kiều, ta lòng rung động vì .

      Ba năm này, ngày nào ta nhớ , cũng có ngày nào . Chẳng qua là ta dám dễ dàng ra khỏi miệng, bởi vì ta sợ chạm đến tổn thương từ đáy lòng của . ta hiểu rất , mặc dù Nhiếp Tử Vũ rời khỏi Đài Loan ba năm, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng của người kia …

      "Vũ Vũ." Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt kêu lên.

      "Hả?" Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, đôi mắt mỉm cười nhìn vẻ mặt muốn rồi lại thôi của ta.

      "Em. . ." Lãnh Duy Biệt do dự lát, ta cắn răng cái, vẫn nhịn được mà : "Bác trai bác rất nhớ em, em có muốn trở lại nhà họ Nhiếp chuyến ?" Ba năm trước, chào mà tạo ra trận sóng to gió lớn ở nhà họ Nhiếp, tin tức tìm người của đăng các tờ báo lớn. Nếu như làm khó dễ ở bên trong, người nhà họ Nhiếp sớm tìm được .

      Nghe vậy, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cứng ngắc khoé môi. hoảng hốt luống cuống chớp chớp đôi mắt, kích động : "Xem tình hình như thế nào rồi tiếp."

      Xem bộ dạng né tránh của , tim của Lãnh Duy Biệt đau nhói lên, khỏi mở miệng hỏi: "Em muốn biết tình hình của cậu ấy sao?"

      xong câu đó, khí trong xe nhất thời trầm xuống. Sau khi thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên tia đau lòng, Lãnh Duy Biệt mới ý thức được mình phạm sai lầm.

      lúc cảm thấy áy náy muốn xin lỗi, lại nghe thấy Nhiếp Tử Vũ sâu xa : " ấy cũng sắp kết hôn rồi." xong, cố gắng nặn ra nụ cười, có điều nụ cười đó vô cùng chua xót.

      Lời xin lỗi nuốt lại vào trong bụng, Lãnh Duy Biệt xuay chuyển lời , đôi mắt thâm thuý: "Ai với em?"

      Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi, ánh mắt vốn trong vắt nhất thời trở nên tối sầm lại: "Qua tin tức báo chí." Nhiếp Phong là tập đoàn xuyên quốc gia nổi tiếng ở hải ngoại, mà Nhiếp Tử Phong là người đứng đầu tập đoàn, khi bọn họ định ngày kết hôn xong, báo chí liền liên tục đưa tin tức này lên, muốn biết cũng khó.

      Vì sợ Lãnh Duy Biệt cảm thấy áy náy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thở hắt ra, khôi phục lại vui vẻ, dùng giọng điệu thoải mái :

      "Em rất tốt, cần lo lắng cho em." Cho dù có đau lòng nữa, những chuyện kia cũng đều qua rồi.

      "Ừ. . ." Thấy muốn lại chuyện này, Lãnh Duy Biệt cũng ép nữa.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Ba năm sau
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ba năm sau, tại ga đến trong sân bay quốc tế.

      Dòng người bắt đầu tuôn ra trong đại sảnh của sân bay, mấy trăm người phóng viên quay phim nhốn nháo đứng chờ, những nhân viên của các toà soạn báo có tiếng nhất Đài Loan cũng đều tới đông đủ, chỉ để trực tiếp đưa tin.

      Được tạp chí Time của Mỹ bình chọn là nữ minh tinh có tiềm lực nhất, Nana vốn là người mới nhưng đúng là mấy năm nay là nữ minh tinh nổi tiếng và có tiềm lực nhất. dùng giọng trong trẻo và nhí nhảnh của mình để chiếm lấy chú ý của mọi người, từng mấy lần đạt được giải thưởng quốc tế cao nhất, lần này tới Đài Loan, dẫn tới chú ý của các tạp chí lớn.

      Nhưng mà bên ngoài đối với với thần tượng Nana nổi danh này, có rất ít thông tin.

      Bởi vì từ khi xuất đạo tới nay vẫn luôn đeo mặt nạ để gặp người khác, mà cũng tiếp nhận phỏng vấn. ai nhìn thấy khuôn mặt của , ai biết bao nhiêu tuổi, chỉ biết là tóm lại, điều vô cùng bí

      Chẳng biết từ lúc nào, trong đại sảnh vang lên giọng ngọt ngào của người phát ngôn.

      Đám đông mọi người đều theo nơi phát ra giọng mà bước tới, mấy trăm phóng viên căng thẳng thần kinh, nhao nhao chạy xô tới chỗ phát ra tiếng , tranh nhau để được phỏng vấn.

      Mấy trăm đôi mắt tìm kiếm trong dòng người kia người phụ nữ có tên là Nana, nhưng mà đáng tiếc đó là, ai trong số họ nhìn giống như người nổi tiếng, tất cả đều giống như hành khách về nước bình thường. Lúc nọi người ở đây đều cảm thấy thất vọng, có diện mạo xinh đẹp rơi vào tầm mắt của mọi người.

      Chỉ thấy buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt như bàn tay, ngũ quan rất tinh tế xinh đẹp giống như Barbie. Tuy nhiên mặc rất đơn giản áo T shirt và váy jeans, nhưng ở giữa đám đông vẫn rất nổi bật giống như minh tinh.

      Tất cả mọi người đều cho là rất tương xứng với Nana, nhưng đáng tiếc, Nana là gốc Mỹ, còn này lại là người Trung Quốc.

      . . .

      Đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn trong đám người tìm kiếm người muốn tìm, nhưng đảo đảo lại mấy lần, vẫn thấy bóng dáng của ta trong đó.

      Chẳng lẽ quên là hôm nay về nước?

      Suy nghĩ như vậy, đôi lông mày tinh tế của khỏi nhíu lại, đôi môi trái tim trề ra, giữa lúc chấp nhận số phận chuẩn bị kéo hành lý ra phía ngoài, đột nhiên có sức mạnh đoạt mấy vali hành lý trong tay của , kinh hoảng quay đầu lại thấy bó hoa bách hợp trắng.

      Trong nháy mắt, tiếng kêu lên vì kinh hoảng sắp thốt ra khỏi miệng đổi thành bật cười.

      " phá sản? Chỉ có thể mua tặng em bó hoa bách hợp này thôi sao?" Tuy là oán giận, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng nhận lấy bó hoa.

      "Ừ, phá sản, từ bây giờ trở em phải nuôi rồi." Vừa những lời này, gương mặt tuấn tú lịch ra trong đôi đồng tử trong veo của .

      Năm tháng để lại bất kỳ dấu vết nào gương mặt của người đàn ông này, nụ cười rất dịu dàng giống như lần đầu mới gặp , khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.

      Nhớ tới giờ phút này đứng ở đất nước mình sau khi xa cách ba năm, ba năm qua chưa từng gặp ta lần, mũi của chua xót, hốc mắt có chút đỏ lên. Đột nhiên nhào vào trong vòng tay ôm ấp của ta.

      " Lãnh, lâu gặp."

      Sau khi sửng sốt chút, đáy mắt của Lãnh Duy Biệt lên dịu dàng, " rất nhớ em." xong, dùng lực ôm chặt lấy .



      Ba năm trước, vào buổi tối cảm thấy bất lực nhất, lúc cho rằng ai cần mình nữa, là ta vươn tay ra với , cũng là ta khiến cho cảm thấy bản thân mình vẫn có người thương. Biết nguyện ý ở lại Đài Loan, ta giúp xử lý tất cả các giấy tờ, thủ tục, bỏ tiền ra giúp ra nước ngoài du học, cũng để cho có cơ hội lựa chọn thoát ra ngoài lần, trở thành ca sĩ nổi tiếng, do đó mới có như bây giờ.

      sai, chính là tiểu thiên hậu Nana mà rất nhiều các phóng viên chờ đợi kia, cũng là tiểu thư nhà họ Nhiếp bỏ nhà vào ba năm trước, Nhiếp Tử Vũ.

      . . .

      Chiếc xe BMW mày trắng chạy chậm rãi ở đường. Ngồi xe, Nhiếp Tử Vũ ngừng nhìn xung quanh, muốn đem trí nhớ của ba năm trước nhớ lại toàn bộ.

      Mà nhìn thấy hành động như vậy của , Lãnh Duy Biệt chỉ cười cười.

      "Em phải là trở lại Đài Loan để tham gia quay phim chụp hình sao? Còn người đại diện và nhiếp ảnh gia của em đâu?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười : "Em xin bọn họ dời thời gian lại chút, tuần sau bọn họ mới tới."

      "Vậy à." Lãnh Duy Biệt hiểu gật đầu, sau đó lại hỏi: "Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?" ta máy móc hỏi, nhưng vẫn có chút tâm tư riêng.

      "À. . ." Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu tính toán suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú của Lãnh Duy Biệt, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chắc là phải đợi khai giảng mới trở về." Tuy là minh tinh, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng lơi lỏng chuyện học hành, năm nay bằng thực lực của mình thi được vào trường đại học bậc nhất ở Mỹ.

      "Vậy em có thể được nghỉ ngơi chút." Lãng Duy Biệt cực kỳ hài lòng.

      "Đúng vậy." Nhiếp Tử Vũ đồng ý gật đầu, cười tít mắt : "Em rất nhớ đồ ăn vặt ở Đài Loan, và cả hải sản nữa, cho nên lần này em trở về em chuẩn bị để được ăn nhiều." Ở nước Mỹ mấy năm, Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn chưa quen được đồ ăn ở Mỹ, có ngày nào là tưởng niệm đồ ăn ở quê nhà.

      Đối với tham ăn của , Lãnh Duy Biệt chỉ cười sủng nịnh.

      Thừa dịp lúc đèn đỏ, Lãnh Duy Biệt quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ. Càng lớn lên nhìn càng xinh đẹp, Nhiếp Tử Vũ duyên dáng kiều, ta lòng rung động vì .

      Ba năm này, ngày nào ta nhớ , cũng có ngày nào . Chẳng qua là ta dám dễ dàng ra khỏi miệng, bởi vì ta sợ chạm đến tổn thương từ đáy lòng của . ta hiểu rất , mặc dù Nhiếp Tử Vũ rời khỏi Đài Loan ba năm, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng của người kia …

      "Vũ Vũ." Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt kêu lên.

      "Hả?" Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, đôi mắt mỉm cười nhìn vẻ mặt muốn rồi lại thôi của ta.

      "Em. . ." Lãnh Duy Biệt do dự lát, ta cắn răng cái, vẫn nhịn được mà : "Bác trai bác rất nhớ em, em có muốn trở lại nhà họ Nhiếp chuyến ?" Ba năm trước, chào mà tạo ra trận sóng to gió lớn ở nhà họ Nhiếp, tin tức tìm người của đăng các tờ báo lớn. Nếu như làm khó dễ ở bên trong, người nhà họ Nhiếp sớm tìm được .

      Nghe vậy, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cứng ngắc khoé môi. hoảng hốt luống cuống chớp chớp đôi mắt, kích động : "Xem tình hình như thế nào rồi tiếp."

      Xem bộ dạng né tránh của , tim của Lãnh Duy Biệt đau nhói lên, khỏi mở miệng hỏi: "Em muốn biết tình hình của cậu ấy sao?"

      xong câu đó, khí trong xe nhất thời trầm xuống. Sau khi thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên tia đau lòng, Lãnh Duy Biệt mới ý thức được mình phạm sai lầm.

      lúc cảm thấy áy náy muốn xin lỗi, lại nghe thấy Nhiếp Tử Vũ sâu xa : " ấy cũng sắp kết hôn rồi." xong, cố gắng nặn ra nụ cười, có điều nụ cười đó vô cùng chua xót.

      Lời xin lỗi nuốt lại vào trong bụng, Lãnh Duy Biệt xuay chuyển lời , đôi mắt thâm thuý: "Ai với em?"

      Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi, ánh mắt vốn trong vắt nhất thời trở nên tối sầm lại: "Qua tin tức báo chí." Nhiếp Phong là tập đoàn xuyên quốc gia nổi tiếng ở hải ngoại, mà Nhiếp Tử Phong là người đứng đầu tập đoàn, khi bọn họ định ngày kết hôn xong, báo chí liền liên tục đưa tin tức này lên, muốn biết cũng khó.

      Vì sợ Lãnh Duy Biệt cảm thấy áy náy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thở hắt ra, khôi phục lại vui vẻ, dùng giọng điệu thoải mái :

      "Em rất tốt, cần lo lắng cho em." Cho dù có đau lòng nữa, những chuyện kia cũng đều qua rồi.

      "Ừ. . ." Thấy muốn lại chuyện này, Lãnh Duy Biệt cũng ép nữa.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Ba năm sau
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ba năm sau, tại ga đến trong sân bay quốc tế.

      Dòng người bắt đầu tuôn ra trong đại sảnh của sân bay, mấy trăm người phóng viên quay phim nhốn nháo đứng chờ, những nhân viên của các toà soạn báo có tiếng nhất Đài Loan cũng đều tới đông đủ, chỉ để trực tiếp đưa tin.

      Được tạp chí Time của Mỹ bình chọn là nữ minh tinh có tiềm lực nhất, Nana vốn là người mới nhưng đúng là mấy năm nay là nữ minh tinh nổi tiếng và có tiềm lực nhất. dùng giọng trong trẻo và nhí nhảnh của mình để chiếm lấy chú ý của mọi người, từng mấy lần đạt được giải thưởng quốc tế cao nhất, lần này tới Đài Loan, dẫn tới chú ý của các tạp chí lớn.

      Nhưng mà bên ngoài đối với với thần tượng Nana nổi danh này, có rất ít thông tin.

      Bởi vì từ khi xuất đạo tới nay vẫn luôn đeo mặt nạ để gặp người khác, mà cũng tiếp nhận phỏng vấn. ai nhìn thấy khuôn mặt của , ai biết bao nhiêu tuổi, chỉ biết là tóm lại, điều vô cùng bí

      Chẳng biết từ lúc nào, trong đại sảnh vang lên giọng ngọt ngào của người phát ngôn.

      Đám đông mọi người đều theo nơi phát ra giọng mà bước tới, mấy trăm phóng viên căng thẳng thần kinh, nhao nhao chạy xô tới chỗ phát ra tiếng , tranh nhau để được phỏng vấn.

      Mấy trăm đôi mắt tìm kiếm trong dòng người kia người phụ nữ có tên là Nana, nhưng mà đáng tiếc đó là, ai trong số họ nhìn giống như người nổi tiếng, tất cả đều giống như hành khách về nước bình thường. Lúc nọi người ở đây đều cảm thấy thất vọng, có diện mạo xinh đẹp rơi vào tầm mắt của mọi người.

      Chỉ thấy buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt như bàn tay, ngũ quan rất tinh tế xinh đẹp giống như Barbie. Tuy nhiên mặc rất đơn giản áo T shirt và váy jeans, nhưng ở giữa đám đông vẫn rất nổi bật giống như minh tinh.

      Tất cả mọi người đều cho là rất tương xứng với Nana, nhưng đáng tiếc, Nana là gốc Mỹ, còn này lại là người Trung Quốc.

      . . .

      Đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn trong đám người tìm kiếm người muốn tìm, nhưng đảo đảo lại mấy lần, vẫn thấy bóng dáng của ta trong đó.

      Chẳng lẽ quên là hôm nay về nước?

      Suy nghĩ như vậy, đôi lông mày tinh tế của khỏi nhíu lại, đôi môi trái tim trề ra, giữa lúc chấp nhận số phận chuẩn bị kéo hành lý ra phía ngoài, đột nhiên có sức mạnh đoạt mấy vali hành lý trong tay của , kinh hoảng quay đầu lại thấy bó hoa bách hợp trắng.

      Trong nháy mắt, tiếng kêu lên vì kinh hoảng sắp thốt ra khỏi miệng đổi thành bật cười.

      " phá sản? Chỉ có thể mua tặng em bó hoa bách hợp này thôi sao?" Tuy là oán giận, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng nhận lấy bó hoa.

      "Ừ, phá sản, từ bây giờ trở em phải nuôi rồi." Vừa những lời này, gương mặt tuấn tú lịch ra trong đôi đồng tử trong veo của .

      Năm tháng để lại bất kỳ dấu vết nào gương mặt của người đàn ông này, nụ cười rất dịu dàng giống như lần đầu mới gặp , khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.

      Nhớ tới giờ phút này đứng ở đất nước mình sau khi xa cách ba năm, ba năm qua chưa từng gặp ta lần, mũi của chua xót, hốc mắt có chút đỏ lên. Đột nhiên nhào vào trong vòng tay ôm ấp của ta.

      " Lãnh, lâu gặp."

      Sau khi sửng sốt chút, đáy mắt của Lãnh Duy Biệt lên dịu dàng, " rất nhớ em." xong, dùng lực ôm chặt lấy .



      Ba năm trước, vào buổi tối cảm thấy bất lực nhất, lúc cho rằng ai cần mình nữa, là ta vươn tay ra với , cũng là ta khiến cho cảm thấy bản thân mình vẫn có người thương. Biết nguyện ý ở lại Đài Loan, ta giúp xử lý tất cả các giấy tờ, thủ tục, bỏ tiền ra giúp ra nước ngoài du học, cũng để cho có cơ hội lựa chọn thoát ra ngoài lần, trở thành ca sĩ nổi tiếng, do đó mới có như bây giờ.

      sai, chính là tiểu thiên hậu Nana mà rất nhiều các phóng viên chờ đợi kia, cũng là tiểu thư nhà họ Nhiếp bỏ nhà vào ba năm trước, Nhiếp Tử Vũ.

      . . .

      Chiếc xe BMW mày trắng chạy chậm rãi ở đường. Ngồi xe, Nhiếp Tử Vũ ngừng nhìn xung quanh, muốn đem trí nhớ của ba năm trước nhớ lại toàn bộ.

      Mà nhìn thấy hành động như vậy của , Lãnh Duy Biệt chỉ cười cười.

      "Em phải là trở lại Đài Loan để tham gia quay phim chụp hình sao? Còn người đại diện và nhiếp ảnh gia của em đâu?"

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười : "Em xin bọn họ dời thời gian lại chút, tuần sau bọn họ mới tới."

      "Vậy à." Lãnh Duy Biệt hiểu gật đầu, sau đó lại hỏi: "Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?" ta máy móc hỏi, nhưng vẫn có chút tâm tư riêng.

      "À. . ." Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu tính toán suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú của Lãnh Duy Biệt, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chắc là phải đợi khai giảng mới trở về." Tuy là minh tinh, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng lơi lỏng chuyện học hành, năm nay bằng thực lực của mình thi được vào trường đại học bậc nhất ở Mỹ.

      "Vậy em có thể được nghỉ ngơi chút." Lãng Duy Biệt cực kỳ hài lòng.

      "Đúng vậy." Nhiếp Tử Vũ đồng ý gật đầu, cười tít mắt : "Em rất nhớ đồ ăn vặt ở Đài Loan, và cả hải sản nữa, cho nên lần này em trở về em chuẩn bị để được ăn nhiều." Ở nước Mỹ mấy năm, Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn chưa quen được đồ ăn ở Mỹ, có ngày nào là tưởng niệm đồ ăn ở quê nhà.

      Đối với tham ăn của , Lãnh Duy Biệt chỉ cười sủng nịnh.

      Thừa dịp lúc đèn đỏ, Lãnh Duy Biệt quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ. Càng lớn lên nhìn càng xinh đẹp, Nhiếp Tử Vũ duyên dáng kiều, ta lòng rung động vì .

      Ba năm này, ngày nào ta nhớ , cũng có ngày nào . Chẳng qua là ta dám dễ dàng ra khỏi miệng, bởi vì ta sợ chạm đến tổn thương từ đáy lòng của . ta hiểu rất , mặc dù Nhiếp Tử Vũ rời khỏi Đài Loan ba năm, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng của người kia …

      "Vũ Vũ." Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt kêu lên.

      "Hả?" Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, đôi mắt mỉm cười nhìn vẻ mặt muốn rồi lại thôi của ta.

      "Em. . ." Lãnh Duy Biệt do dự lát, ta cắn răng cái, vẫn nhịn được mà : "Bác trai bác rất nhớ em, em có muốn trở lại nhà họ Nhiếp chuyến ?" Ba năm trước, chào mà tạo ra trận sóng to gió lớn ở nhà họ Nhiếp, tin tức tìm người của đăng các tờ báo lớn. Nếu như làm khó dễ ở bên trong, người nhà họ Nhiếp sớm tìm được .

      Nghe vậy, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cứng ngắc khoé môi. hoảng hốt luống cuống chớp chớp đôi mắt, kích động : "Xem tình hình như thế nào rồi tiếp."

      Xem bộ dạng né tránh của , tim của Lãnh Duy Biệt đau nhói lên, khỏi mở miệng hỏi: "Em muốn biết tình hình của cậu ấy sao?"

      xong câu đó, khí trong xe nhất thời trầm xuống. Sau khi thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên tia đau lòng, Lãnh Duy Biệt mới ý thức được mình phạm sai lầm.

      lúc cảm thấy áy náy muốn xin lỗi, lại nghe thấy Nhiếp Tử Vũ sâu xa : " ấy cũng sắp kết hôn rồi." xong, cố gắng nặn ra nụ cười, có điều nụ cười đó vô cùng chua xót.

      Lời xin lỗi nuốt lại vào trong bụng, Lãnh Duy Biệt xuay chuyển lời , đôi mắt thâm thuý: "Ai với em?"

      Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi, ánh mắt vốn trong vắt nhất thời trở nên tối sầm lại: "Qua tin tức báo chí." Nhiếp Phong là tập đoàn xuyên quốc gia nổi tiếng ở hải ngoại, mà Nhiếp Tử Phong là người đứng đầu tập đoàn, khi bọn họ định ngày kết hôn xong, báo chí liền liên tục đưa tin tức này lên, muốn biết cũng khó.

      Vì sợ Lãnh Duy Biệt cảm thấy áy náy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thở hắt ra, khôi phục lại vui vẻ, dùng giọng điệu thoải mái :

      "Em rất tốt, cần lo lắng cho em." Cho dù có đau lòng nữa, những chuyện kia cũng đều qua rồi.

      "Ừ. . ." Thấy muốn lại chuyện này, Lãnh Duy Biệt cũng ép nữa.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :