1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Bị trói
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong khí mơ hồ có trận chiến diễn ra, có vẻ hết sức căng thẳng. Mùi thuốc súng tràn ngập, đối mặt với hai người đàn ông bá đạo, Nhiếp Tử Vũ cũng muốn hôn mê luôn.

      "Đủ rồi!" Đột nhiên, lạnh lùng mở miệng, nhìn về phía Nhiếp Tử Phong hét lên: "Em phải là người ở của mấy người, bất cứ người nào cũng có tư cách ra lệnh cho em. Còn nữa …, em muốn làm cái gì cũng liên quan tới , cho nên xin đừng nhúng tay vào chuyện của em, em cầu xin đấy có được ?" nhìn thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Phong chợt loé lên vẻ đau lòng, Nhiếp Tử Vũ chỉ đơn giản muốn hết câu hoàn chỉnh.

      Sau khi xong, chờ Nhiếp Tử Phong phản ứng kịp liền sải bước tới trước xe BMW, mở cửa thẳng lên xe.

      Thấy tình hình phát triển như vậy, Lãnh Duy Biệt cũng tiếp tục giằng co và cố tình gây với Nhiếp Tử Phong nữa, cũng theo tới ngồi ghế lái.

      Chỉ lát sau, chiếc xe BMW màu trắng liền biến mất khỏi tầm mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Phong.

      Nhìn hướng chiếc xe biến mất, hai bàn tay của Nhiếp Tử Phong nắm chặt thành hai quả đấm. Gương mặt tuấn lãng của trở nên xanh mét, gân xanh trán nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lùng khiến cho người ta phát run.

      Vũ Vũ lại có thể bỏ lại mình mà với Lãnh Duy Biệt.

      Điều này có nghĩa là gì?

      Giữa lúc suy nghĩ, lại truyền tới giọng lạnh nhạt của Quan Duyệt từ sau lưng.

      "Hai người bọn họ xứng đôi."

      Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Phong vốn bình tĩnh bây giờ càng thể nào ngăn chặn lại lửa giận dâng trào lên trong lòng. Chỉ thấy mạnh mẽ xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn nụ cười nhợt nhạt của Quan Duyệt, từ trong miệng lạnh lùng thốt ra câu: " câm miệng lại!"

      "Phong. . ." Nụ cười của Quan vui cứng ngắc môi.

      "Hừ!" để ý tới vẻ mặt bi thương của ta, Nhiếp Tử Phong liền thẳng vào trong nhà.

      Nhìn bóng dáng kiên quyết của , đôi mắt của Quan Duyệt nheo lại, cắn răng, đáy mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm.

      Đáng chết! Nhiếp Tử Phong lại có thể vì đứa nhi như vậy mà nhiều lần hét vào mặt , giọng điệu này, Quan Duyệt thể nào nhịn được nữa!

      Nghĩ tới đây, ta nhanh chóng móc điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn ra chuỗi dãy số quen thuộc.

      "Lập tức tìm hai người giúp tôi. . ."



      Lúc xế trưa ——

      "Vũ Vũ, em đứng đây chờ , lấy xe tới sau đó chúng ta cùng ăn trưa." xong Lãnh Duy Biệt liền chạy thẳng tới bãi xe dưới tầng hầm cách đó xa.

      Để lại Nhiếp Tử Vũ đứng chờ ở ven đường với đôi mắt vô thần, chán muốn chết đá đá hòn sỏi dưới chân, suy nghĩ bay tận đâu.

      Sáng sớm thuận tiện cứng với Nhiếp Tử Phong, đây cũng phải là điều Nhiếp Tử Vũ mong muốn, nhưng lại lựa chọn nào khác. Nhớ lại tối hôm qua mẹ Nhiếp khổ sở cầu xin, trong lòng Nhiếp Tử Vũ liền nguội lạnh .

      Tình thân, tình , cái nào nặng cái nào ?

      có cách nào so sánh được, chỉ biết trước mắt tạm thời cứ xa lánh Nhiếp Tử Phong , có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất …

      Nghĩ tới đây, vết sẹo được che giấu dưới đáy lòng của Nhiếp Tử Vũ nhất thời lại bị vạch trần, vết thương rách ra máu chảy đầm đìa, có thể cảm nhận được đau đớn rất ràng.

      tiếng động cơ vang lên trước mặt , Nhiếp Tử Vũ theo bản năng thu hồi lại đau khổ, ngẩng đầu lên nở ra nụ cười, vốn tưởng là xe của Lãnh Duy Biệt, ngờ là chiếc xe tải màu đen.

      lúc thấy kinh ngạc, bỗng cửa xe 'Lạch cạch' tiếng mở ra. Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng, bàn tay mạnh mẽ kéo vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại.


      "Các người là. . . Ưm. . ." Nhìn hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú ở trong xe, Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, còn chưa hết câu liền bị cái khăn tay bịt mũi lại. Sau đó đầy năm giây cảm thấy choáng đầu hoa mắt, giãy giụa yếu dần, cho đến khi ngất .
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Tôi nhảy xuống!
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lãnh Duy Biệt lấy xe trở lại ven đường nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đâu, liền cho rằng nhà vệ sinh để rửa tay. Kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi hết mười lăm phút vẫn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ, dần dần cảm thấy bất an. Gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ có ai bắt máy. Lúc này ta mới kéo người lao công tới nhà vệ sinh tìm người, lại thấy đúng như bà ta trong đó kia. Lúc này Lãnh Duy Biệt mới nhận ra có chuyện gì đó đúng.

      Nhìn đồng hồ qua hơn tiếng đồng hồ, trong lòng Lãnh Duy Biệt suy nghĩ: Có phải về trước rồi hay ?

      Vì vậy lại bấm số điện thoại của nhà họ Nhiếp, nhưng người nghe điện thoại lại là Nhiếp Tử Phong chết bầm kia! Kiềm nén lại tính tình nghiêm túc hỏi cậu ta tình hình bên đó, sau khi có kết quả xong lại khiến cho Nhiếp Tử Phong bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ. Cậu ta hỏi ngược lại sau khi lấy được tin tức thấy Nhiếp Tử Vũ đâu, lập tức lại rống lên ở đầu bên kia điện thoại.

      " tới đồn cảnh sát ở lân cận nhìn màn hình camera giám sát xem, hai mươi phút sau tôi tới đó."



      Vùng ngoại thành, nhà máy bị bỏ hoang ——

      Đầu, hỗn loạn; thân thể, lâng lâng. Nhiếp Tử Vũ khó khăn mở ra mí mắt nặng trĩu, cố gắng quan sát tình hình xung quanh.

      Mạng nhện giăng đầy trần nhà, bốn bức tường bám đầy bụi đất, giấy báo vứt đầy dưới đất, khí có mùi ẩm mốc.

      , ở đâu đây. . .

      Suy nghĩ dừng lại ở hình ảnh cuối cùng trước khi ngất , đôi mi thanh tú của nhíu lại.

      Những người áo đen kia là ai? Tại sao muốn bắt mang tới tới nơi này? Bọn họ muốn làm cái gì? Từng vấn đề như nước thuỷ triều dâng lên trong lòng , lúc muốn cố gắng gượng để ngồi dậy, nghe được tiếng cười cao vút truyền tới từ ngoài cửa, nhất thời khiến sợ hãi nằm im trở lại.

      Theo trực giác muốn nhắm chặt hai mắt lại, nghe tiếng bước chân từ xa truyền tới càng ngày càng gần, tim của Nhiếp Tử Vũ cũng thót lên tới cổ họng, dám thở mạnh. Lo sợ bọn chúng phát ra mình khôi phục lại ý thức.

      Tiếng bước chân hỗn độn dừng lại cách chỗ Nhiếp Tử Vũ tới năm bước chân, ngay sau đó nghe thấy tiếng lách ca lách cách vang lên, tiếng nhai đồ ăn truyền tới.

      "Đại ca, là muốn đem bé này tới để chơi xxoo sao ?" người trong đó hỏi.

      "Dĩ nhiên, ngu sao mà chơi." giọng khác trả lời: "Người chủ trả tiền rồi, muốn chúng ta chơi như thế nào chơi như thế, chỉ cần chơi đùa khiến cho ta nhớ kỷ niệm này là được."

      "Chậc chậc, người phụ nữ kia là tàn nhẫn! Bộ dạng của bé này xem ra vẫn chưa tới mười lăm tuổi."

      "Ai kêu ta chọc tới người nên chọc." giọng khác buồn phiền nóng nảy : "Được rồi được rồi, mày ra ngoài trước , ông đây nhân dịp ta chưa có tỉnh chơi ta ."

      Tiếp đó là tiếng xô xô đẩy đẩy, sau đó cũng chỉ còn lại người đàn ông thô bạo.

      Nghe xong đoạn đối thoại của hai người, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ chìm tới đáy cốc. Người phụ nữ trong miệng của hai người kia, rất nhanh liền hiểu được đó là Quan Duyệt, bởi vì đời này chỉ có ta là hận tới tận xương tuỷ thôi.

      sợ hãi bắt đầu lan tràn ra từ lòng bàn chân, nghĩ tới chuyện có thể xảy ra với mình, trong lòng như tro tàn.

      , thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ mở to hai mắt ra, trước khi người đàn ông còn chưa lại gần mình, khó khăn bò dậy từ dưới đất.

      " ra là giả bộ ngủ sao!" Người đàn ông lấm la lấm lét, vừa nhìn biết phải dạng người tốt gì. ta dùng mắt dâm đãng quan sát Nhiếp Tử Vũ, cười híp mắt : "Vừa hay, ông đây cũng thích làm với cá chết." Vừa vừa muốn lên.

      " cho phép tới đây!" Bởi vì ta tới gần, Nhiếp Tử Vũ liên tục lui lại, lui cho tới khi đụng bức tường thể lui được nữa.

      "Cứ tới đó sao nào?" Người đàn ông cố tình đối nghịch.

      Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt hoang mang sợ hãi nhìn chung quanh, lúc đập vỡ tan cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng chán nản. hạ quyết tâm, lạnh lùng : "Nếu như ông bước tới, tôi … Tôi nhảy xuống!"
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64: Cứu
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Kho hàng nằm ở lầu ba, khoảng cách với tầng trệt nhìn rất cao, từ đây nhảy xuống chết cũng tàn phế. Nhưng Nhiếp Tử Vũ lựa chọn nào khác, thay vì để người đàn ông trước mặt này lăng nhục tình nguyện lựa chon tàn phế!

      Dường như người đàn ông ngờ mình bị uy hiếp, ta ngây người trong khoảng thời gian ngắn. Sau khi nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt bán tín bán nghi thấy ánh mắt của ngập tràn kiên định, lúc này ta mới xác định phải chơi, chẳng qua là…

      "Mày nhảy , nhảy càng tốt! Ông đây cần tốn sức để giải quyết mày, lại có thể nhận được tiền, chuyện này là rất tốt!"

      Thấy đối phương cười hiểm về phía mình, tất cả tế bào người Nhiếp Tử Vũ đều run rẩy. Nhíu mày cái, hạ quyết tâm, môi hơi nhếch lên. Dù sao cũng đều là chết, cho nên cho dù phải chết cũng muốn mình chết cách trong sạch! Nghĩ tới đây, xoay người định leo lên cửa sổ.

      Cũng ngay lúc này, người đàn ông mới vừa rồi còn chế nhạo cũng bước bước dài xông lên phía trước lôi xuống.

      "Con đàn bà thối tha này, lại dám uy hiếp ông mày, xem ra là mày chán sống rồi!" Người đàn ông vừa , vừa xoay người của Nhiếp Tử Vũ lại, giơ tay lên cho cái tát.

      "Á." Hình dấu tay đỏ tươi in mặt của Nhiếp Tử Vũ, cùng với làn da trắng nõn của tạo nên đối lập rất rệt. sợ hãi nhìn người đàn ông hung thần ác sát, liều mạng giãy giụa: "Ông mau buông tôi ra!"

      "***! Ông mày lớn như vậy còn chưa có người nào dám uy hiếp, mày lại dám uy hiếp tao, tao khinh! Nhìn xem hôm nay ông mày giết chết mày như thế nào!" Người đàn ông , sau đó đẩy ngã xuống dưới đất, rồi bàn tay thô bạo di chuyển ở người của .

      "Dừng tay, dừng tay! được đụng vào người tôi!" Bởi vì sợ hãi, giọng của Nhiếp Tử Vũ có chút nghẹn ngào. đấm đá lung tung vào người đàn ông làm bậy người , ra sức vùng vẫy. "Ông dám đụng vào tôi, người nhà của tôi nhất định bỏ qua cho ông. . ."

      Nhiếp Tử Vũ còn chưa hết câu, cái tát rất mạnh lại đánh lên, nhất thời khiến cho mắt hoa đầu choáng váng.

      "Con đàn bà chết tiệt, chết đến nơi rồi mà còn dám uy hiếp ông mày sao!" Người đàn ông văng tục, động tác càng thêm thô bạo. tay của ta lấy hai tay của Nhiếp Tử Vũ bắt chéo lại để lên đỉnh đầu, tay còn lại xé rách áo T shirt của .

      Tất cả những phản ứng mạnh mẽ của đụng vào ta cũng hoá thành hư , mắt của Nhiếp Tử Vũ đỏ hoe, cầu khẩn : " được đụng vào tôi! Van xin ông đừng đụng vào người tôi!" Ai tới cứu ….

      Dường như ông trời nghe được lời van xin của , giữa lúc người đàn ông kéo khoá quần của mình, cửa kho hàng đột nhiên bị đẩy ra. Tiếp sau đó là "Ầm" tiếng, cắt đứt động tác của ta.

      "Đáng chết gấp cái gì, từ từ rồi tới lượt mày, mày gấp gáp cái con khỉ gì!" Bạo hành bị cắt ngang, người đàn ông khó chịu quay đầu lại, ai ngờ quyền xông tới trước mặt ta, khiến cho ta ngã ngay xuống đất.

      Người đàn ông đó còn chưa phản ứng kịp, hai quả đấm mạnh mẽ lại lần nữa đánh tới, rất nhanh và mạnh mẽ, hai ba lần liền đánh cho người đàn ông nằm rạp mặt đất, ôm bụng của mình gào khóc.

      Nhiếp Tử Vũ trợn to đôi mắt kinh hãi nhìn người đàn ông nằm rạp dưới đất dậy nổi, kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa quên cả hô hấp, cho tới khi có giọng dịu dàng vang lên ở đỉnh đầu cùng cái áo vest có mùi nước hoa nhàn nhạt bọc lại thân thể của mình.

      "Vũ Vũ, em sao chứ?"

      Giọng quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ giật mình cái, quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt lạnh lùng vô cùng tức giận.

      ". . ." Thấy mặt đối phương mang theo lo lắng, lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ đau xót, uất ức nên nước mắt thi nhau rơi xuống.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Ngăn cản nhát dao giúp
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lãnh Duy Biệt xong, Nhiếp Tử Phong rất nhanh chạy tới chỗ mà Nhiếp Tử Vũ mất tích, ở những khu vực lân cận đường đều có camera giám sát, cuối cùng đem phạm vi thu hẹp lại, rồi sau thời gian tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ của Nhiếp Tử Vũ.

      Trong đôi mắt ngăm đen của Nhiếp Tử Phong phản chiếu ra hình ảnh khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ khóc, vì thế trong lòng cảm thấy gấp gáp.

      " xin lỗi, xin lỗi, là đến chậm." Trong lòng vô cùng áy náy xin lỗi, sau khi ánh mắt nhìn thấy dấu tay đỏ tươi má của , trong mắt nhất thời dấy lên cơn tức giận: "Ông ta dám đánh em nữa sao?" Vừa , vừa đau lòng muốn sờ lên, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại đột nhiên tránh sang bên, né tránh đụng chạm của .

      Trong lòng, vô cùng khổ sở. rất muốn cứ như vậy mà nhào vào lòng của , uất ức khóc trận. Nhưng khi chú ý thấy thâm tình kia trong mắt của , lui bước. Tối hôm qua những lời của mẹ Nhiếp vẫn còn văng vẳng bên tai của , kìm chế nhất cử nhất động của , khiến cho thể hành động mà suy nghĩ được.

      nhìn vẻ bi thương từ đáy mắt của Nhiếp Tử Phong, lạnh nhạt : "Em sao." xong, lau nước mắt mặt .

      "Làm sao mà sao được!" Thấy bộ dạng lạnh nhạt của , Nhiếp Tử Phong : "Vũ Vũ ngoan, bây giờ phải là là lúc cậy mạnh, coi như em muốn gây chuyện với , để về nhà hãy gây được ?" dịu dàng trấn an , đưa tay ra nắm lấy cánh tay của .

      Nhưng mà Nhiếp Tử Phong ngờ được là, động tác đơn giản này lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ hét lên thất thanh.

      " đừng đụng chạm vào em!" Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt rút tay của mình ra. Tay của bị người đàn ông kia chạm qua, còn sạch nữa. liều mạng chà xát xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đơn của Nhiếp Tử Phong, lúc này mới ý thức được mình khiến cho bị tổn thương.

      "Nếu Vũ Vũ có chuyện gì, vậy trước hết chúng ta hãy xử lý hai người đàn ông này ." Đứng ở bên, nãy giờ im lặng nhìn hai người Lãnh Duy Biệt lên tiếng đề nghị: "Vũ Vũ, trước khi cảnh sát tới, em muốn trừng phạt bọn chúng như thế nào?" Lãnh Duy Biệt xong, dùng chân đá đá người đàn ông nằm dưới đất.

      "Em. . ." Nhiếp Tử Vũ tức cười, nhìn người đàn ông làm tổn thương mình, nghĩ tới chủ mưu của vở kịch này, hồi lâu vẫn quyết định thôi. " thôi, em muốn đợi ở đây nữa." Có cái nhược điểm này, sau này Quan Duyệt nên ra tay đối phó với mới đúng.

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ đứng lên. lúc muốn vòng qua người đàn ông để ra ngoài, người đàn ông vốn bất tỉnh nhân vậy mà lại lồm cồm bò dậy.

      "Con đàn bà thối tha, nếu tao sống được, vậy mày đừng hòng được sống!" Người đàn ông gào lên tiếng, rút con dao từ sau lưng ra, đâm tới hướng của Nhiếp Tử Vũ.

      "Vũ Vũ, cẩn thận!"

      Giọng lo lắng của Lãnh Duy Biệt nhắc nhở bên tai nhưng mà Nhiếp Tử Vũ bị sợ đột ngột tới mức ngây người ra.

      Ánh sáng phản chiếu lên con dao sáng chói, giờ phút này, Nhiếp Tử Vũ nghe được bất kỳ thanh nào khác. Khi con dao còn cách mình tới mét, tuyệt vọng nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng nhát kia, bàn tay chụp lấy , trong nháy mắt đem vào lồng ngực kiên cố.

      Tiếng dao cắm vào người vang lên, nhưng có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, Nhiếp Tử Vũ khiếp sợ mở mắt ra, thấy người ngăn cản cho mình là Nhiếp Tử Phong.

      Gương mặt vẫn tuấn lãng như cũ, chẳng qua là giờ phút này sắc mặt có chút trắng bệch, trong lòng thoáng qua chút bất an, khi liếc thấy vẻ mặt khiếp sợ của người đàn ông ở sau lưng của Nhiếp Tử Phong hiểu ra tất cả.

      "!"

      Kèm theo tiếng hét chói tai của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử phong cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó ngã nhào vào . . .
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66: Nhận hết lỗi lầm
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tiếng còi của xe cảnh sát và của xe cứu thương từ xa vọng lại, chỉ lát sau dừng lại ở dưới lầu. Hai tên tội phạm nhanh chóng bị cảnh sát đưa lên xe. Còn Nhiếp Tử Phong bất tỉnh bị băng ca đưa lên xe cứu thương.

      theo xe ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy những y tá bận rộn quấn băng cầm máu cho Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ giống như đứng bên bờ vực thẳm, lảo đảo sắp ngã, chẳng biết lúc nào rơi xuống dưới.

      Trong lòng bàn tay của dính đầy máu tươi của , dưới toàn thân đều là mùi máu của . Hai mắt đau lòng khẽ nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ tình nguyện người bị thương là mình.

      Nếu như tại , cũng bị đâm cho bị thương như vậy, bây giờ người nằm băng ca cũng phải là … Là ngu ngốc, có lòng cảnh giác, tất cả đều là tại !

      Nếu như xảy ra chuyện gì, biết phải làm như thế nào…

      . . .

      Xe cứu thương rất nhanh chóng tới bệnh viện, Nhiếp Tử Phong khẩn cấp được đẩy vào phòng phẫu thuật, mà ba Nhiếp mẹ Nhiếp nhận được tin tức từ lãnh Duy Biệt cũng chạy tới, tập trung trong hành lang trước phòng phẫu thuật.

      " có chuyện gì xảy ra? Tử Phong tại sao lại bị thương? Ai có thể cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?" Mẹ Nhiếp lo lắng vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch, bà vội vàng kéo hai tay của Nhiếp Tử Vũ, hỏi: "Vũ Vũ, cho mẹ biết có chuyện gì xảy ra?"

      Nhiếp Tử Vũ ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn mẹ Nhiếp nóng lòng như bị lửa đốt, nức nở lúc mới : " xin lỗi. . . Đều là tại con, đều là tại con. . . trai mới. . . Tất cả đều là tại con. . ." tới chỗ này, Nhiếp Tử Vũ khóc thành tiếng rồi.

      "Tại con? Chuyện này. . ." Mẹ Nhiếp giật mình.

      Sau đó Quan Duyệt theo kịp đáy mắt thoáng qua chút gian xảo.

      Mặc dù có đạt được kết quả như dự tính, là khiến cho Nhiếp Tử Vũ thân bại danh liệt, nhưng mà điều này cũng có thể khiến cho mẹ Nhiếp hoàn toàn thất vọng đối với ta!

      Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ nhận hết toàn bộ lỗi lầm lên người của mình, Lãnh Duy Biệt cực kỳ đau lòng, tất nhiên nhịn được mà giải thích cho .

      "Đây phải là lỗi của Vũ Vũ, muốn trách trách hai tên tội phạm kia, Vũ Vũ cũng là người bị hại." Lãnh Duy Biệt dùng vẻ mặt nghiêm túc xoay đầu lại nhìn về phía mẹ Nhiếp, tiếp: "Vũ Vũ bị bắt cóc, là Tử Phong có ý tốt muốn cứu ấy nhưng cẩn thận nên bị thương, cũng thể đổ tất cả lỗi lầm lên người của ấy." những lời lẽ chính nghĩa.

      Nghe vậy, mẹ Nhiếp lời nào, chẳng qua là khiếp sợ nhìn Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hơi có chút biến hóa. phải trách cứ, phải đau lòng, mà có chút phức tạp.

      "Là như thế phải ? Vũ Vũ." Nãy giờ vẫn lên tiếng ba Nhiếp hỏi: "Nếu là như vậy, vậy phải lỗi của con."

      Nhiếp Tử Vũ ngơ ngẩn, trả lời.

      Đem toàn bộ câu chuyện kể lại xong, Lãnh Duy Biệt lại bổ sung: "Hai tên tội phạm kia bị đưa vào đồn cảnh sát, tin tưởng là sau khi bị tra khảo, rất nhanh có tin tức, biết được ai sai khiến bọn họ bắt cóc Vũ Vũ."

      Lãnh Duy Biệt vừa xong, sắc mặt của Quan Duyệt đứng bên cạnh liền thay đổi.

      Cũng vì vậy, tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ mới dời sang người của ta.

      Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ hết sức sắc sảo, khiến cho Quan Duyệt cảm thấy chột dạ, chợt nuốt nước miếng cái, bày ra bộ dạng thản nhiên, đề nghị: "Có lẽ… Bọn chúng muốn cướp của …"

      "Cũng phải có khả năng này." Mẹ Nhiếp gật đầu cái, tuỳ tiện : "Bây giờ bắt cóc căn bản cũng là vì tiền."

      "Nhưng bọn chúng cũng muốn cướp tiền. Nếu phải chúng cháu kịp thời chạy tới, thiếu chút nữa Vũ Vũ bị. . . Hơn nữa trước khi cảnh sát tới, cháu cũng hỏi qua bọn chúng, bọn chúng đến tiền, cho nên cháu nghĩ … Nhất định là có người. . ."

      Ngay giữa lúc này, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, cho nên vấn đề này tạm thời gác qua bên.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :