1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Hắc Khiết Minh (12 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.2:

      _ biết em còn có sở thích nhìn người khác mùi mẫn.

      Âu Dương Ninh Ninh mặt đỏ lên, trừng .

      _ Tôi tìm thấy phòng nghỉ, phục vụ kia ở đây cũng được. Tôi chỉ muốn ngồi lại trong phòng nghỉ ngơi lát. Nào ngờ hai người kia, mới đến ôm lấy nhau, căn bản chú ý đến có mặt của tôi.

      _ Em nghỉ ngơi ở sau rèm cửa sao?

      có chút nhíu mày hỏi.

      _ Ở ban công.

      xấu hổ dám nhìn , tiến lại ngồi bên sô pha, cởi đôi giày cao gót ra .

      _ Tôi ngắm cảnh ở phía ngoài hai người bọn họ đến. Tôi định ra nhưng kịp. theo ngồi xuống sô pha, cười khẽ ra tiếng.

      _ Cho nên em đành phải ở đây!

      lẩm bẩm tiếng rồi cởi nốt chiếc giày cao gót còn lại. Đau đến toát mồ hôi lạnh.

      _ Làm sao vậy?

      ngồi xuống trước mặt lo lắng.

      _ có gì! Giày mới, mang quen.

      nhịn đau cởi giầy nhưng khóe mắt lại nhíu lại chút.

      _ Này, đừng! Để giúp em!

      cởi giày ra, liền thấy ngón chân cái của sưng đỏ lên, chau mày.

      _ Nổi mụn nước rồi!

      _ Đáng ghét!

      nhạc phía bên trong ngừng hẳn, truyền đến tiếng vỗ tay, tiếp theo là lời của Bart lão gia. đứng dậy, ôm lấy , hướng theo phía hành lang cuối mà . sửng sốt, nhìn .

      _ Này! Hôm nay sinh nhật cha đấy! nên vào đó!

      nhếc khóe môi cười nhạt.

      _ Dù cũng có chuyện gì xảy ra.

      Rời hành lang lầu , ôm vào thang máy lên lầu hai. Điều làm cho kinh ngạc phải là thang máy lỗi thời mà là ôm vào phòng. (Di Di: :)) Di Di thích ah Vào phòng mới có nhiều chuyện để coi)

      Chợt nhìn lên, giật mình nghĩ kia có nóc nhà bởi vì nhìn được cả bầu trời đầy sao. Rồi sau đó cũng nhanh chóng nhận ra phải có nóc nhà, mà là nóc nhà được làm bằng kính trong suốt.

      _ Đây là đâu?

      vẫn nhìn nóc nhà trong suốt đầu, thể dời tầm mắt.

      _ Phòng của !

      đặt lên giường rồi mới đến ngăn tủ lấy thuốc.

      _ Nó bị vỡ chứ?

      _ Đây là thủy tinh đặc biệt. ra đó còn tầng. Nếu muốn xem có thể lên đó!

      nhìn lại, phát chuẩn bị đem đôi giày của cho vào thùng rác.

      _ Này, giày tôi mới mua!

      _ mua cho em đôi mới.

      bỏ qua kháng nghị của , nhanh chóng đem đôi giày cho vào thùng rác. Sau đó lấy bông gòn tẩm vào cồn, cẩn thận lau mụn nước chân .

      _ Thấy vẻ mặt chăm chú của , thầm thở dài, vô lực lẩm bẩm .

      _ Quên ! Dù gì tôi mua giày cũng chỉ để ứng phó tối hôm nay.

      nhìn , khóe môi khẽ nhếch, thêm cái gì, cầm kim đến gần mụn nước của , Ninh Ninh thấy thế nhịn được co rụt lại. Hawke nắm mắt cá chân của , dừng lại động tác, nhìn trấn an .

      _ Yên tâm, đau đâu. trước kia từng làm rồi.

      _ Vì sao?

      tò mò mở miệng.

      _ Tập catwall.

      sửng sốt, Hawke thừa dịp sững sờ, dùng kim khử trùng châm vỡ mụn nước. Khi nước chảy ra hết, liền dùng oxy già sát trùng.

      Nhìn xử lí mụn nước của cách thành thục, Ninh Ninh có chút ngờ đến, vẫn biết từng làm người mẫu nhưng lại từng nghĩ đến việc cố chấp tập catwall đến nỗi chân nổi mụn nước.

      Kỳ lúc trước hiểu người đàn ông này. Giờ từng bước, từng bước hiểu . Lúc trước thể hiểu vì sao mình lại chạy đến đây bởi vì dám suy nghĩ quá sâu. Cũng bởi vì biết ngoại trừ ba mẹ sinh ra, chưa từng quan tâm đến ai khác.Được rồi, thừa nhận, chính là háo sắc, cho nên mới vì người đàn ông đẹp đẽ ngồi trước mặt này mà từ xa xôi chạy đến đây. cùng Bạch Vân tìm Khấu ca chỉ là cái cớ. chính là thể đối mặt với người đàn ông này chấp nhận mình say mê. Nhưng mà say mê vì cái gì? Khuôn mặt đúng là dễ khiến người khác say mê nhưng đâu phải thế giới này chỉ có đẹp trai.

      Có lẽ nên như , chúng ta có thể thử hẹn hò. Dù sao cũng có ghét , lại tỏ vẻ có ý với . Hai người chúng ta có hẹn hò cũng đâu có gì kì lạ.

      sau ! Chuyện này nghĩ cũng chết ai. Là dục vọng cũng tốt, tò mò cũng thế. Thế giới này mỗi ngày đều có người lên giường, mỗi ngày đều có người phát sinh chuyện tình đêm. Cho dù ở cùng chỗ, say mê đêm cũng đâu có sao?

      Sau đó bất quá chia tay, chia tay Đài Loan, ở Mỹ, đến già cũng có cơ hội gặp lại cho đỡ xấu hổ.

      _ Hawke?

      Nhanh người nằm lên giường, lớn tiếng gọi .

      _ Sao?

      lấy băng gạc thay băng bó vết thương.

      _ Tôi thích cùng người khác có chung người đàn ông.

      Tim đập bình bịch bình bịch vang, nhìn thẳng , trấn định .

      _ Cho nên lúc chúng ta bên nhau, được tìm đến người con khác. (Di Di: ối cái này có nên coi là Ninh Ninh tỏ tình ?)

      sửng sốt, dừng thay băng, ngẩng đầu nhìn .

      _ Đồng ý ?

      hơi hơi nhíu mày. Trong mắt tỏa ra ý cười, giọng mở miệng.

      _ Đồng ý!

      _ Tôi hi vọng chúng ta phát triển tốt, nhưng nếu có cảm giác muốn chia tay nên thẳng. Tôi muốn mình trở thành tên ngốc. Ok?

      _ Ok!

      Miệng giác khẽ nhếch, mỉm cười hứa hẹn.

      _ Tôi năm nay 27 tuổi, bao nhiêu?

      _ 30

      _ Ấy.

      Chân gác lên đùi , tay vẫn nắm mắt cá chân của , ngón cái vuốt lên chân . làn khí nóng chợt ập đến.

      _ Em còn muốn biết gì nữa ?

      Đôi mắt xanh lam của dần chuyển sang màu xám, môi nở nụ cười bí .

      _ Tạm thời…

      Đáng ghét! Người đàn ông này nhất định là cố ý, bắt toàn bộ đều chú ý đến nơi tay , làm sao còn có biện pháp suy nghĩ ra câu hỏi? Cắn môi dưới, mặt phiếm hồng.

      _ Chưa nghĩ ra!

      _ có!

      mỉm cười, áp lên giường, cuồng nhiệt hôn. trời, ngôi sao tỏa sáng, dưới lầu phòng khiêu vũ lại lần nữa vang lên. giường hai người còn nghe thấy.



      ở nửa đêm bừng tỉnh, trợn mắt chợt thấy , có chút mê mang.

      _ lại gặp ác mộng sao?

      Nhíu mày, ngồi bên cạnh , lo lắng. Ngực vẫn đập phập phồng, nhìn rồi mới nằm lại giường, nhắm hai mắt lẩm bẩm .

      _ Xin lỗi!

      Tay lau mồ hôi trán , Ninh Ninh nhịn được mở miệng

      _ Hawke?

      cầm tay , hai mắt vẫn nhắm nghiền.

      _ Vết sẹo người là vì sao?

      trầm mặc trong chốc lát, mới liên lụy khóe miệng .

      _ Tai nạn. Khi còn trẻ, do bất cẩn.

      dối. biết vết thương này nhất định có liên quan đến ác mộng của . biết vì sao mình lại muốn hỏi. ràng biết dối lại nhịn nổi mà mở miệng.

      _ Xấu lắm ?

      Thấy , mở mắt ra, nhìn tự giễu .

      _ chết là kì tích rồi!

      nằm hồi giường, đầu gối lên ngực , tay nhàng vuốt vết sẹo của , mở miệng hỏi cái thắc mắc giấu trong lòng lâu

      _ ở bệnh viện hết bao lâu?

      _ Nửa năm!

      Trong lòng hiểu sao có chút đau xót, Ninh Ninh thở dài, giọng .

      _ Em rất mừng vì còn sống.

      Hawke sửng sốt, như là nghĩ tới như thế . dòng cảm xúc dâng đầy trong lòng, trời hàng ngàn vì sao lấp lánh, có chút thất thần. Rất mừng vì còn sống sao? cho tới bây giờ thể nghĩ tới, cũng rất mừng khi sống.

      Cổ họng trận co rút nhanh, biết nên cái gì, trong đầu suy nghĩ hỗn độn. Vòng tay ôm tự chủ mà siết vào chặt hơn. Thấy im lặng, Ninh Ninh cũng lời gì nữa, chính là nghe nhịp tim anhđập, rồi mới nhắm lại mắt, thử lần nữa vào giấc ngủ.

      Nhưng ba mươi phút qua, vẫn tỉnh, thở dài, mở mắt ra, buông tha cho vẻ giả vờ ngủ, mở miệng gọi .

      _ Hawke, ngủ chưa?

      _ Chưa!

      thanh khàn khàn mở miệng, trong đầu suy nghĩ vẫn hỗn loạn như cũ.

      _ Ngôi sao phía bên phải kia rất sáng nha!

      _ Jupiter.

      _ Là Mộc tinh?

      _ Ừ!

      nhìn cái, thấy vẻ mặt hào hứng của , liền hỏi.

      _ Em muốn nhìn ?

      _ Nhín cái gì?

      nhúc nhích, mái tóc dài xõa người . Trong đầu tuy rằng vẫn hỗn loạn, trong nháy mắt, lại hiểu được nguyện ý trao những gì muốn. Cho dù là muốn hái trăng trời, cũng có biện pháp làm được. (Di Di: ôi trời, chiều nữ chính quá ;))

      _ Mộc tinh.

      ngồi dậy, mỉm cười, chỉ chỉ vào kính viễn vọng. sửng sốt.

      _ Xem tới được sao?

      _ Đương nhiên.

      đứng dậy xuống giường, đem bên giường kính viễn vọng đến rồi đến bên tường nhấn vào cái chốt. Hai làn thủy tinh trần nhàng mở ra. Nhìn cái miệng nhắn của Ninh Ninh há tròn ra, mỉm cười rồi ngồi lại bên giường. Hawke ngồi giường, kéo ngồi phía trước rồi mới giúp điều chỉnh tiêu cự. Ninh Ninh dưa mắt nhìn vào ống kính, chỉ thấy đến viên tinh cầu màu đất. mặt cầu có vài vết lồi, nghĩ tới nhìn ràng như thế, khỏi hét lên.

      _ Nhìn rất nha!

      đưa tay choàng qua eo , đem cằm tựa vào vai , khẽ cười .

      _ Mộc Tinh lớn hơn trái đất 1000 lần, có 16 vệ tinh, trong đó 4 cái khá lớn, dùng kính viễn vọng bình thường cũng có thể xem được.

      _ Vệ tinh?

      _ Như mặt trăng đó.

      _ Ưm!

      nhịn được đỏ mặt.

      _ Thành tích môn này của em khá cho lắm!

      Miệng giác khẽ nhếch, chọc thêm.

      _ Em nhìn xem. nó có khối màu đỏ sẫm, gọi là thẩm ban. Như là bão của trái đất vậy. Nó được phát đến nay 300 trăm năm, so với diện tích Địa cầu lớn hơn đến hai lần.

      _ 300 năm sao?

      _ Ừ!

      tiếp tục giải thích.

      _ Bởi vì Mộc tinh là khối khí, mặt ngoài có tròn trĩnh như trái đất, cho nên thể tiêu hao năng lượng. Bởi vậy khi phát sinh dòng khí xoay tròn kéo dài thời gian thể tiêu tan như gió ở trái đất. Cho nên tồn tại đến bây giờ, biết khi nào mới ngừng.

      _ Vậy bên trong nó là gì?

      _ Bởi vì chưa có người lên đó nên biết được. Các nhà khoa học có thể là chất lỏng hoặc dạng sánh.

      _ Sao biết nhiều như thế?

      đem mặt chôn vào hõm cổ , thở sâu rồi mới mới .

      _ Sau khi tai nạn xảy ra, có gì làm, Khấu ca tặng . Cái đó ở bệnh viện giết thời gian rồi sau đó lại mua cái khác tốt hơn. Đến cuối cùng là cái này.

      Ninh Ninh nhìn Mộc tinh, nhàng .

      _ trai rất tốt.

      _ Đúng vậy!

      mỉm cười, hôn lên cái cổ trắng ngần của .

      _ Đừng nháo!

      rụt cổ lại, trừng mắt nhìn cái. đưa ra vẻ mặt vô tội, thấy thế mới quay lại đầu tiếp tục nhìn kính viễn. Ai ngờ được, giây sau, lại tiếp tục hành hạ cổ . Đáng giận, mới vì cảm thấy khổ sở, lại chỉ biết động tay động chân nghịch ngợm.

      _ Này, đừng nháo! Rất nhột!

      đỏ mặt né tránh.

      _ Em nhìn còn chưa xong.

      _ Nó chạy trốn, ngày mai em có thể xem tiếp.

      khóa chặt hai tay , liếm hôn vành tai của , bàn tay luồn vào trong áo, âu yếm nơi tròn đầy của .

      _ Hawke……

      thở gấp bắt lấy tay , lại vô lực rớt ra.

      _ rất thích em gọi tên như thế!

      Tay tiến vào giữa chân , khàn khàn .

      _ Em thơm, lại nóng…… mỗi ngày đều muốn đưa em lên giường, nghĩ đến cảnh em ở trong lòng hòa tan . Nghĩ đến em có biểu tình như thế nào. (Di Di: @.@)

      _ Đừng nữa……

      thể né tránh bàn tay của , cảm giác kì lạ khiến cho toàn thân run rẩy. cắn môi dưới ưm tiếng, mềm nhũn dựa vào lòng . hôn lên môi , cướp lấy khí của .

      _ thích em vì mà loạn ý thế này.

      bên môi , trầm trầm . Rồi nâng thắt lưng của lên, làm cho ngồi ở đùi , tiến vào nơi ấm áp trong cơ thể .

      _ Hawke?!

      thở gấp tiếng, nhanh tay nắm chặt hai bên giường. Đôi tay buông lỏng người . Ánh trăng rơi người lung linh, làn da trắng mịn dịu dàng.

      _ Em đẹp!

      khàn khàn , mê nhìn da thịt trắng mịn của chảy ra mồ hôi rồi mới bởi vì tình dục mà phiếm hồng. khắc chế xúc động của chính mình, chờ thích ứng với rồi mới bắt đầu chậm rãi luật động.

      Sóng triều đánh úp lại, Ninh Ninh hoàn toàn thể tự hỏi ngoài thở dốc cùng cảm nhận . chuyện gì cũng thể làm, chỉ có thể mặc mang chính mình mãnh liệt tiến vào… mênh mông cảm giác.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.1:

      Từ lúc ngủ mơ đến lúc thức dậy là giữa trưa. Ninh Ninh mới mở mắt, thấy Hawke tai đeo Microphone, ngồi bên cửa sổ vừa gõ máy tính, vừa giọng chuyện. còn buồn ngủ nhìn hồi lâu, mới tỉnh táo biết được làm việc. Mặc dù ở Đài Loan từng thấy qua làm việc nhưng số lần nhiều. vẫn nghĩ đại thiếu gia con nhà giàu này cho dù là làm việc chắc cũng chỉ là chức danh danh nghĩa mà thôi. Nhưng khi nghe đúng là làm việc phát ra đều phải là như thế. Bình thường nhìn lúc nào cũng tươi cười, giống như đứa trẻ hoài chịu lớn, khó mà tin được đây chính là bộ dạng trầm ngâm của . Lười biếng ngáp cái, cuộn mình ở giường, im lặng ngắm người đàn ông trước mặt.

      , ngồi ở bên cửa sổ như vậy, rất giống quảng cáo trong tạp chí. Người đàn ông này là quá điển trai. biết gặp qua rất người mẫu thuộc hàng ngôi sao thế giới. Rất khó tưởng tượng lại có hứng thú với nhưng hình như thích ……

      Cũng có thể là do mới mẻ? Do cả đời chưa từng thử qua cảm giác ở chung với người bình thường. Ninh Ninh nhếch môi tự giễu cười. Dù sao cũng tính lấy , hai người ở cùng chỗ, cũng bất quá là theo nhu cầu. Nhưng theo biểu tình của hôm qua, cảm thấy mình cũng chịu thiệt thòi gì. Mặt hơi hơi phiếm hồng, đem tầm mắt từ người dời quanh phòng. Ban đêm chú ý xem, tại nhìn lên, mới phát phòng từ nền tường đến đồ đạc đều phủ màu trắng. Nóc nhà thủy tinh đóng lại, che khuất ánh mặt trời, khó trách thấy chói mắt.

      Đột nhiên, cảm thấy có chỗ đúng, nhìn kĩ lại, mới phát trong tủ quần áo, xen giữa đồ của có quần áo của . ngồi bật dậy, tay che trước ngực, nghiêng người ngó về phía trong cửa tủ, quả nhiên nhìn thấy đồ đạc của mình ở khách sạn đều được treo lên. thậm chí còn thầy trong tủ có đôi giày mới.

      _ Dậy rồi sao?

      Khóe mắt thoáng nhìn thấy động tĩnh, Hawke ngẩng đầu, thấy ngồi ở bên giường, ngừng làm việc, tháo Microphone xuống, đến bên giường ngồi xuống, mỉm cười khẽ vuốt mặt của .

      _ Đói bụng ? cho người đem thức ăn lên?

      _ Đồ của em sao lại ở đây?

      đỏ mặt, nhìn gương mặt điển trai của . Kỳ quái mình thẹn thùng cái gì. Điều nên làm đều làm nhưng khi nhất tới gần, vẫn khiến tim đập nhanh hơn.

      _ cho người đem tới đây!

      môi khẽ cong lại, giải thích.

      _ Cha sáng nay bệnh tim tái phát, Bạch Vân vừa đúng lúc cứu ông, mượn quần áo của em để đến bệnh viện. ấy muốn với em là khăn tắm cũng có thể thay thế quần áo. Nhưng sợ chỉ trong buổi sáng, Chad nhìn thấy hai mỹ nhân choàng khăn tắm chạy khắp nhà cũng bệnh tim theo cha. Cho nên mới sai người đem hành lí của em đến.

      _ giúp em trả phòng?

      _ Ừm!

      cười

      _ Chiếu theo tình trạng em giờ nên ở đây tốt hơn.

      Ninh Ninh nhìn lộ ra khuôn mặt vô tội tươi cười. Vốn có chút tức giận khi tự tiện làm thế. Nhưng cũng đúng. Xem tình huống này, Bạch Vân chắc chắn ở lại nơi này. Hơn nữa chính tại cùng ở cùng chỗ. Chuyện Bạch Vân còn chưa giả quyết xong nên ở đây là tốt nhất.

      _ Bao nhiêu tiền? Em trả lại cho !

      vừa vừa cúi người xuống giường lấy bóp tiền. Hawke duỗi cánh tay dài ra, túm trở về, giọng mang thoe nụ cười .

      _ cần.

      _ Vì sao?

      hoảng sợ, chiếc mềnh người suýt nữa rơi xuống, hai tay nhanh chóng nắm chặt.

      _ Bởi vì khách sạn đó là của .

      cười, khẽ cắn bờ vai non mềm của . ngây người chút, ba giây sau quay đầu trừng mắt nhìn rồi mới hoài nghi hỏi

      _ là giám đốc của Star. Khách sạn toàn cầu có 107 cái.

      _ 108.

      nhíu mày sửa chữa.

      _ Đầu năm ở Scotland mới mở cái.

      _ đùa hay giỡn?

      vẻ mặt tin.

      _ .

      hôn lên trán của , cười . há miệng thở dốc, muốn nhưng lại biết nên cái gì, chính là vẻ mặt bất ngờ trừng . Cuối cùng, buông câu.

      _ Đồ ăn sáng ở khách sạn rất khó ăn.

      _ biết.

      cười khổ, hôn cái môi đỏ mọng của cái.

      _ Em rồi! cũng thử. bảo đầu bếp cải tiến.

      thân mật với , báo hại mặt lại đỏ, nhịn được mở miệng đáp lại , che giấu ngượng ngùng.

      _ Bữa sáng khó ăn như vậy làm sao mà có thể mở thêm nhiều khách sạn như thế?

      _ Bởi vì giường ngủ rất ngon.

      nhíu mày, mặt tươi cười mờ ám. Ninh Ninh đỏ mặt tía tai trừng mắt liếc cái.

      _ Em đồng ý sao? Đồ ăn ăn rồi nhưng giường chưa ngủ.

      liếm hôn vành tai của , cười đề nghị.

      _ Có lẽ chúng ta nên tìm ngày tự mình thử xem.

      _ Em muốn.

      đưa khuỷu tay về sau đỉnh đầu, thừa dịp buông tay, giãy ra khỏi cái ôm của . Ôm lấy mềnh chạy vào phòng thay quần áo. Quay gương mặt đỏ bừng lại .

      _ Muốn thử tự mà thử!

      Nhìn cửa đóng sầm lại, Hawke nhịn được cười ra tiếng, thực thích nhìn bộ dáng thẹn thùng. Bả vai, trước ngực cùng tấm lưng trần đều đỏ hồng. Thoạt nhìn đáng , so với vẻ lạnh lùng thường ngày của đúng là quá chuẩn.

      _ Thay xong quần áo, mới ra khỏi phòng, liền thấy Hawke đứng chờ ở cạnh cửa.

      _ Đói bụng ?

      mỉm cười, kéo tay , đưa đến bên gian phòng bên cạnh. bàn màu trắng ngập tràn thức ăn.

      _ là heo sao?

      buồn cười nhìn bàn đồ ăn trước mặt.

      _ rất đói bụng!

      thay kéo ghế dựa, giúp ngồi xuống.

      _ phải ăn rồi sao?

      có chút kinh ngạc nhìn ngồi xuống ghế đối diện. chẳng phải sáng sớm rời giường sao?

      _ Làm việc!

      nhếch khóe miệng, bắt đầu ăn salad.

      _ Lần trước nghỉ hết tháng, công việc chất thành núi. Lần này nếu sinh nhật cha, còn ở Las Vegas.

      Nhắc tới cha làm cho Ninh Ninh nhớ tới vừa Bart lão gia sáng nay bệnh tim bộc phát. Kỳ quái, nếu vậy sao còn ở đây? Ninh Ninh trừng mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng .

      _ Hawke?

      _ Sao?

      giương mắt, hướng cười.

      _ phải vừa cha bệnh tim tái phát sao?

      ngừng giây, mới lên tiếng.

      _ Ừ!

      nhìn , thể chú ý đến nụ cười còn môi , đáy mắt ý cười lại biến mất. nên xen vào việc của người khác, nên xen vào việc của người khác, Âu Dương Ninh Ninh nên xen vào việc của người khác –

      thanh cảnh cáo được xen vào chuyện của người khác lại vang đầu Ninh Ninh, cúi đầu lần nữa tiếp tục salad. Nhưng cách nào bỏ qua cảm xúc trong lòng kia, biết làm như vậy thực khôn ngoan, vẫn dừng ăn cơm, ngẩng đầu lên, nhìn mở miệng.

      _ đến xem cha sao?

      có trả lời, tiếp tục ăn salad.

      _ nhịn sau lúc lâu, mới lại mở miệng.

      _ Hawke?

      cứng đờ, rồi mới mới .

      _ Alex ở đó. Khi nào có gì ấy gọi về.

      _ tính đến xem cha sao?

      _ Ừ!

      _ Vì sao?

      _ cảm thấy cha muốn đến thăm ông.

      khóe môi khẽ nhếch, giọng có áp lực buộc chặt. nhìn nắm chặt nĩa đến độ ngón tay chuyển sang trắng, vẫn thể ngăn chặn câu hỏi.

      _ Tại sao lại thế?

      _ Em có nhớ tai nạn xe của ?

      ngẩng đầu lên, vẻ mặt thoải mái ưu nhàn nhìn , tự giễu cười.

      _ ở bệnh viện nửa năm, ông lần cũng chưa đến thăm. Từ ngày đầu đến ngày cuối đều có. Người ta cho rằng người nhà làm bằng sắt, té ngã tự mình đứng lên. Cho dù , ông ấy cũng vui. mặt gắn mỉm cười, ngữ điệu thoải mái, đôi mắt xanh mảnh lạnh như băng. kinh sợ nhìn , á khẩu trả lời được, chỉ cảm thấy như là bị người khác đâm vào dao.

      _ Đau quá.

      _ Tránh ra! Đừng động vào ta! Đừng cứu ta! Các ngươi biết sao? Ta là dư thừa! ai muốn ta! Ông ấy căn bản cần ta! Ông ấy cảm kích các ngươi!

      Trước mắt mảnh mơ hồ, hoảng hốt, tựa như nhìn thấy hình ảnh người con trai tóc vàng năm nào giãy giụa giường bệnh.

      _ gặp ác mộng.

      sớm biết nên truy vấn, lại cứng rắn muốn hỏi, kết quả ra, lại làm cho biết đến chuyện khác.

      _ Tai nạn xe cộ…… phải ngoài ý muốn…… Đúng ?

      nhìn , sắc mặt trắng bệch.

      _

      gương mặt trắng bệch, nụ cười gắng gượng mặt, biết vì sao phải nhận được kết luận, chỉ có thể mở miệng .

      _ Lần đó là ngoài ý muốn.

      _ Lần đó?

      thất thanh mở miệng.

      _ Còn có lần khác sao?

      Hawke ngẩn ra, trong lúc nhất thời biết nên phản ứng như thế nào. Vốn tưởng rằng phủ nhận, lại im lặng. Ninh Ninh thở , im lặng là cái gì ý tứ? Lần đó là ngoài ý muốn, lần khác phải? Dao nĩa rơi xuống bàn ăn, thể tin trừng .

      _ ruốt cuộc suy nghĩ cái gì hả?

      _ Thanh niên mới lớn bản tính hiếu kì, mọi chuyện nghiêm trọng như em nghĩ. Hết cả rồi!

      phục hồi tinh thần lại, lần nữa nhếch lên khóe miệng, cầm lấy tay .

      _ Em xem, phải bây giờ rất tốt sao?

      tin. nếu tốt như thế làm gì còn có ác mộng? nếu nghĩ thông rồi sao đến bệnh viện tìm cha . Lần đầu tiên, cảm thấy cười, rất giả dối.

      _ Kia là ngoài ý muốn, em suy nghĩ nhiều quá.

      Hawke xoa lấy đầu , trêu chọc .

      _ Ăn ! Nếu em thành da bọc xương.

      Tâm tính thiện lương hay đột nhiên, phát chính mình quá mức để ý người đàn ông này. , chuyện này căn bản phải chuyện của , căn bản nên để ý, căn bản nên quản chuyện người ta, chỉ là khách qua đường, nên can thiệp vào nhiều. Làm như vậy, rất nguy hiểm, làm càng ngày càng để ý .

      biết vì cái gì, có chút choáng váng muốn ói ra, hình như là có chút kinh hoảng, nhưng nhìn giả dối tươi cười, vẫn là há miệng, lần nữa cầm lấy dao nĩa ăn cơm.

      Chỉ là tình cảm lưu luyến lần, nên bận tâm nhiều quá.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2:

      Hồ bơi, sân tennis, gara, phòng xông hơi, phòng tập thể thao. Bart gia hào nhoáng cứ như là trong phim.

      Bỏ khoảng kiến trúc màu trắng trước mặt, phía sau còn có ba phòng, phía trước là cảnh núi non hùng vĩ. Phía bên cạnh còn có nhà thờ trồng toàn hoa hồng. Ngoài đài phun nước ở trước cửa, giữa hoa viên cũng có. Giữa đài phun nước có nữ thần Hi Lạp điêu khắc tinh tế màu trắng, hoặc đứng hoặc quỳ hoặc nằm, trong tay cầm bình nước chảy nước róc rách. Phía trước các phòng là hoa viên, sau là nhà kính trồng hoa, chung quanh là thảm cỏ tươi tốt, rồi mới rừng rậm. Cuối cùng thấp thoáng là dãi biển xanh như ngọc. Bart gia có rất nhiều người hầu. Mỗi người đều đảm nhận công việc riêng.

      Chad là quản gia, Phổ Âu là đầu bếp, còn có vài người làm vườn, người lái xe, năm bảo vệ với mười hai nam nữ người hầu. Người hầu Bart gia được huấn luyện rất tốt, bọn họ đa số thời gian đều im lặng, động tác nhanh chóng. Có đôi khi còn nghĩ họ như máy móc dùng đúng phong cách dọn phòng, dọn cơm.

      Tất cả mọi người đều do quản gia Chad điều động. Chad là quản gia rất thận trọng, làm việc luôn có nề nếp. Nhưng ông chưa từng gì đến hành động của . Bao gồm cả việc phát lấy giấy vẽ, ngửa đầu phác hoạ tường tượng thiên thần tường. Đầu bếp Phổ Âu luôn cười vui vẻ, mái tóc hoa râm, hai má đỏ hồng giống hệt như ông lão bên nhà vui tính. Ông nấu đồ ăn rất ngon. vài ngày nay, thậm chí bắt đầu ăn bữa sáng ông nấu. biết Khấu ca vì thế cảm kích thôi. Bởi vì còn cứ đến sáng tinh mơ chạy tới quấy rầy bọn họ giường vận động. Kỳ quái là, Phổ Âu là đầu bếp, Chad là quản gia nhưng vóc dáng hai vị này đều phù hợp với trách nhiệm mình có. Phổ Âu gầy như sào trúc, Chad lại béo người như ấm trà, nhất định có rất nhiều người thường nhận lầm chức năng của họ.

      Bạch Vân cùng Khấu Thiên Ngang bệnh viện thăm Bart lão gia. Hawke ngày phải ở công ty đến mười mấy tiếng để làm việc. bởi vì nhàm chán thường lấy kính viễn vọng của nhìn xung quanh hoặc tìm nơi ngồi vẽ. Nhưng hôm nay mới ngồi ghế dựa ngoài hoa viên, vẽ bao lâu, khóe mắt liền phát có gì đó nhúc nhích. nghiêng đầu, thấy hai đứa trẻ ngồi ở cỏ. Gương mặt chúng nó giống nhau như đúc, dùng đôi mắt to đen nhìn .

      _ là ai?

      Cậu bé bên trái dùng tiếng mở miệng hỏi.

      _ Âu Dương Ninh Ninh.

      nhớ tới Hawke từng Alex có đôi song sinh.

      _ tay cầm gì đấy?

      Cậu bé bên phải nhìn cây bút tay hứng thú.

      _ Bút chì.

      Bởi vì này dinh thự này quá lớn, lại luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, cho nên chưa thấy qua em khác của Hawke, nghĩ tới được gặp hai cậu bé này.

      _ làm gì thế?

      Cậu bé bên trái ngó đầu lên.

      _ Vẽ phòng ở.

      Thấy bọn nhóc vẻ mặt tò mò, đem phác hoạ chuyển cho chúng xem.

      _ Woa!

      Hai cậu nhóc vừa thấy đến đài phun nước giấy, liền đồng thời nhìn về phía trước, ngồi chồm hỗm ở cỏ, phát ra tiếng tán thưởng. Ai, chính là đối với các gương mặt xinh đẹp đều có cách. Nhìn hai đứa nhóc gương mặt xinh như thiên thần, khóe môi khẽ nhếch.

      _ Muốn vẽ thử ?

      Hai đứa tròn mắt dường như trong lúc nhất thời thể quyết định. lấy hai tấm giấy vẽ, mở ra đặt bên mỗi tờ hai cây bút chì. Cậu nhóc bên trái hớn hở cầm lấy nhưng lại như là nghĩ tới việc gì, thu tay lại quay đầu nhìn về phía mình. Cậu nhóc bên phải chần chờ chút, lắc đầu .

      _ Con vẽ.

      _ Vẽ gì cũng được.

      Ninh Ninh mỉm cười, đem bản vẽ đặt qua bên, lấy thêm tờ giấy trắng, cầm bút chì vẽ vòng tròn, phía dưới vẽ thêm thân mình, tay chân. Tiếp theo tô điểm thêm mắt cùng cái mũi. Sau đó vẽ thêm người y hệt vậy. Hai người nắm tay nhau, tiếp theo vẽ thêm người lớn có mái tóc dài.

      _ Đây là .

      Ninh Ninh chỉ vào hình vẽ có tóc dài, sau đó chỉ vào hai người bên cạnh.

      _ Còn đây là ai?

      _ Tyre.

      _ Knight.

      Hai đứa nhóc đồng thanh hô to. lấy giấy vẽ cho hai đứa trẻ. Lúc này cả hai đều hớn hở đón lấy, tuy rằng bút chì làm cho quần áo của hai đứa trẻ bị dơ, hai đứa trẻ vẫn ngồi cỏ, chuyên tâm vẽ tranh. lại nhịn được bắt tay vào vẽ hai đứa trẻ đáng . Cho nên khi đôi chân xuất ở trước mặt, hoảng sợ, ngẩng đầu, liền thấy Hawke trong tay cầm cái giỏ, bên chân là con chó Dubin to, vẻ mặt bất đắc dĩ buồn cười.

      _ mỗi ngày đều dạo quanh nhà hết mấy vòng mới tìm được em.

      Nghe được tiếng của Hawke, hai đứa trẻ ngẩng đầu, hưng phấn chạy tới ôm lấy .

      _ Chú Hawke!

      _ Hi, Tyre, Knight.

      thiếu chút bị hai tiểu quỷ làm cho té ngã, mỉm cười nhìn hai cái đầu .

      _ Hai đứa hôm nay học sao?

      _ Dạ, !

      cậu nhóc lắc lắc đầu mở miệng, đứa nhóc bên cạnh liền bổ sung .

      _ Chúng con nghỉ hè.

      Đúng nha! suýt chút quên mất. mỉm cười, ngồi xuống ở cỏ, mở cái giỏ ra.

      _ đúng lúc. Nhìn xem chú đem cái gì này! Chúng ta cùng nhau dã ngoại.

      Trong rổ đầy sandwich cùng bánh, trái cây còn có chai rượu nho cùng hai cái ly. Tyre cùng Knight hoan hô tiếng, nhanh tay chụp lấy sandwich. (Di Di: truyện nào có con nít là Di Di khoái ah~ :”> Hai đứa trẻ này xuất trong truyện Bảo bối háo sắc làm bảo mẫu ah~ Cực kì đáng <3)

      _ Này, đợi chút!

      Ninh Ninh mở miệng ngăn cản, hai đứa nhóc dừng lại động tác, cùng với Hawke giương mắt khó hiểu định làm cái gì. lấy ra tờ khăn giấy ướt, giúp bọn trẻ lau ngón tay đen thui đầy phấn bút chì. Ngồi ở bên nhìn cẩn thận dịu dàng lau tay cùng mặt cho hai đứa trẻ, suy nghĩ trong lòng gian đột nhiên có loại cảm thụ kì lạ, ấm áp dào dạt, khó có thể giải thích cảm giác ở ngực tản ra, dường như có chút thất thần say mê nhìn , tự giác mỉm cười.

      _ Được rồi!

      , vừa rời tay lại thấy tầm mắt cùng nụ cười thần bí của , tim đập bất giác áy náy. Hai đứa được Ninh Ninhh cho phép, đứa lấy phần sandwich ăn ngon lành còn đứa kia cùng chó Dubin chơi đùa. Bị nhìn có chút được tự nhiên, quẫn bách dời tầm mắt, rồi mới chú ý tới trong rổ có đồ uống khác. Định nhắc nhở liền thấy Phổ Âu từ xa tới, trong tay cầm cái giỏ khá. Ông đem giỏ đặt xuống, nhìn bọn họ cười cười, thêm cái gì nhanh chóng bước . Trong io3 ngoài đồ ăn còn có thêm nước chanh cùng Coca. Hawke cầm hai bình Coca đem đến cho hai đứa trẻ rồi trở về bên người ngồi xuống.

      _ Hai đứa nhóc đó đứa nào là Tyre? Đứa nào là Knight?

      Cắn miếng bánh, dựa lưng vào thân cây, tò mò nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi đùa với con chó.

      _ Em hỏi làm khó !

      Hawke cười thừa nhận

      _ chỉ biết hai đứa nhóc đó cá tính phân biệt, có vẻ im lặng, trầm ngâm là Knight, hoạt bát hiếu động là Tyre.

      hiểu vì sao nhận ra được, bởi vì kia hai đứa nhóc tại đều rất hoạt bát.

      _ Em hôm nay vẽ được gì?

      rót cho ly rượu nho.

      _ Vẽ phòng ở với người.

      nhàng bâng quơ . biết vì nguyên nhân gì, người đàn ông này cho dù bận đến mấy, cũng kiên trì mỗi bữa cơm đều phải cùng ăn. Mặc kệ ở trong phòng nào, góc nào chỉ cần đến giờ cơm, luôn tìm được , cùng dùng cơm. Mỗi ngày lúc ăn cơm, luôn hỏi vẽ cái gì, mới đầu chịu được để ý nhưng khi lật bản vẽ của , vẻ mặt chăm chú của khiến cũng thấy rất vui. Mắt thấy vừa ăn bánh lại vừa xem bản vẽ của , nhịn được mở miệng.

      _ Đều là những nơi từ thấy có gì đẹp sao?

      ngẩng đầu, nhìn , khóe môi khẽ cong lên

      _ Em và nhìn thế giới giống nhau.

      sửng sốt, dự đoán được như thế .

      _ chưa bao giờ chú ý tới màu sắc, hoa văn ở đại sảnh, trần nhà cũng như những tượng thiên thần tinh xảo. Cũng chưa bao giờ từng chú ý tới cửa thang máy có khắc hoa Tulip, thậm chí biết được mỗi Hi Lạp trong vườn lại có sắc thái, hành động khác nhau.

      tiếp tục .

      _ Tuy rằng mỗi bữa sáng đều ăn ở phòng ăn, lại biết nó có bức tường thủy tinh ngập tràn màu sắc. trần lại có thánh mẫu Maria.

      tròn mắt nhìn, biết nên cái gì.

      _ Hoặc là bờ biển lúc chiều tà hoặc là ánh mặt trời rơi rừng hoa, hoặc là hải âu đứng nghỉ bên cửa sổ.

      đưa tay chùi trái cây vương môi rồi mới liếm nó, cười

      _ nhìn thấy bản vẽ của em, thậm chí biết mình nơi đẹp đến thế.

      dời tầm mắt, thể khắc chế đỏ mặt, thản nhiên .

      _ Chúng nó vốn đẹp, em chỉ vẽ lại thôi.

      Biết ngượng ngùng, cười cười, thêm cái gì, tiếp tục ăn bánh tay. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, gió thổi qua, mang theo hương vị của biển. Tyre cùng Knight biết khi nào ăn xong sandwich, cùng chó Dubin lăn lộn, rượt đuổi ở cỏ, Ninh Ninh ăn từng chút bánh, suy nghĩ có chút mơn man. Đàn ông, những đứa , chó, nghĩ nếu ai đó biết mình là tình nhân, chắc nghĩ lầm cùng và hai đứa trẻ là gia đình ngọt ngào. cũng chán ghét loại cảm giác làm cho người ta an toàn, ấm áp thế này. Chỉ tiếc chó phải của , đứa phải của , thậm chí người đàn ông bên cạnh này, cũng phải của . Liếc mắt nhìn , còn lật xem bản vẽ của .

      Cùng giường, cũng có giảm bớt mê luyến của đối với , vốn nghĩ nó tốt hơn chút. Ai ngờ được đến bây giờ nhìn đến vẫn là tim đập thình thịch, chỉ cần dựa vào quá gần, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Ảnh hưởng của đối với chỉ tăng giảm, khát vọng của đối với nhiệt tình của cũng như thế. Điều làm thấy băn khoăn là, càng ngày càng để ý lời của hôm đó, cũng càng ngày càng muốn biết những cơn ác mộng của là vì sao xãy ra, muốn biết hết tất cả về .

      xong rồi! Lòng hiếu kỳ giết chết mèo, hiểu được nhưng cách nào ngăn chặn. Sau ngày đó, đề cập đến cha nữa, cũng như thế.

      Gió lại thổi, tán lá nghe xào xạt ngừng. biết vì sao, phiền muộn lại còn vương trong lòng.

      _ Hawke, tiến quân vào Á Châu phải trò đùa. Những người khác đều trở lại, mới là giám đốc, tôi phải. Ít nhất phải ở đây để xem xét chứ? có biết hay ? Tôi biết cha bệnh tim bộc phát, có thể về về, mất của bao nhiêu thời gian đâu.

      Nghe giọng Lộ Khắc như muốn phát điên thấp, Hawke khóe miệng khẽ nhếch.

      _ Biết rồi! Tối nay tôi về!

      dự đoán được lần này lại ràng như thế, điện thoại đầu kia Lộ im lặng chút rồi mới .

      _ Tôi .

      _ Tôi cũng thế!

      Hawke mỉm cười, tắt điện thoại. Kỳ sớm tính phải trở về xử lí công việc, Las Vegas cùng Los Angeles khoảng cách xa. Hơn nữa cha có Khấu ca cùng Bạch Vân chăm sóc, cũng có gì phải lo lắng. Cầm lấy điện thoại bào cho Chad, rồi mới mới đứng dậy xuống lầu tìm Ninh Ninh. Ai ngờ mới xuống lầu, liếc mắt cái chỉ thấy đến Sheila. Hawke nhanh chóng xoay người muốn trốn, giây sau lại thấy Ninh Ninh, lập tức thay đổi chủ ý vội vàng qua. Đáng chết, này bà dì này làm sao biết Ninh Ninh ở đây?

      _ Hi, dì Sheila, hôm nay rảnh đến chơi?

      đưa tay ôm lấy .

      _ Ai nha, ta vừa vặn ngang qua, thuận tiện đến xem lão gia nhà chết hay chưa?

      Sheila cười duyên ra tiếng, cũng nhiệt tình ôm , lại ghé vào lỗ tai thấp giọng cắn răng .

      _ Tên ranh con đáng ghét, cậu khá lắm, nghĩ đem giấu ở đây ta tìm được sao?

      _ Cha dễ dàng chết thế đâu.

      Hawke khuôn mặt tuấn tú tươi cười như trước, cũng đè thấp thanh .

      _ Dì hiểu lầm rồi, con sao dám đem ấy giấu . Chính là cha bệnh tim tái phát, mới cùng chị dâu đến đây.

      Sheila khẽ hừ tiếng, đối với lý do cười nhạt. trừng mắt nhìn đứa cháu ranh ma cái, xoay người đối mặt Ninh Ninh, lập tức lại trở về khuôn mặt tươi cười, dễ gần.

      _ gì là tốt rồi. Ta vừa cho Ngọt Ngào xem vài bộ trang phục Khiết Tân thiết kế, đối với chúng cũng rất có hứng thú. Đúng , cháu ?

      _ Ừm!

      Ninh Ninh ngồi sô pha, cầm chén trà, nhịn xuống cái rùng mình toàn thân đều nổi da gà, môi cố gắng mỉm cười; cơ bản, cũng rất thích người dì xinh đẹp này, nếu đừng luôn miệng gọi mình là Ngọt Ngào cùng cháu . Hawke khóe mắt nhếch lên, cương cười .

      _ Phải ?

      _ Ngọt Ngào, phòng làm việc của Khiết Tây ở Los Angeles, cháu — Ai nha –

      Sheila vừa mới đến bên cạnh Ninh Ninh ngồi xuống, đến nửa, lại đột nhiên kinh hô ra tiếng. Chỉ thấy tách trà bàn đổ tràn, nước trà bắn tung tóe thấm ướt làn váy trắng của Sheila.

      _ xong, có lỗi, con nhất thời làm đổ.

      Hawke trong tay cầm ly trà, vẻ mặt vô tội .

      _ Chanel?! Trời ạ, Chanel của ta!

      Mắt nhìn thấy chiếc váy mình mới mua thấm ướt vàng vàng màu trà Ô Long, Sheila hét lên, nháy mắt biến sắc mặt, giống như bệnh tâm thần chửi ầm lên.

      _ Ranh con đáng ghét này, ta muốn làm thịt ngươi!

      Hawke sớm kéo Ninh Ninh , động tác nhanh chóng chạy cửa, còn quên quay đầu cười .

      _ xin lỗi!

      _ Cẩn thận.

      cái chậu hoa từ cao rơi xuống, Ninh Ninh dùng sức lôi kéo, mới kéo được lùi lại, cứu phen vỡ đầu.

      _ Em đúng là thiên thần của .

      Hawke cười hôn môi rồi kéo tay chạy .

      _ Hawke, là cố ý làm đổ trà sao?

      _ có.

      cười cười , mắt cũng chớp cái, tiếp tục kéo xuyên qua hành lang hoa hồng. nhất định là cố ý. Nhìn vẻ mặt đắc ý, Ninh Ninh chỉ cảm thấy giống như cậu nhóc vừa hoàn thành xong trò đùa của mình.

      Mấy ngày hôm trước, lão Bart từ bệnh viện về nhà dưỡng bệnh, vốn có chút lo lắng nhưng lại biểu bình thường. Mặc dù trước mặt lão Bart, cảm thấy tươi cười rất giả dối, khí có chút cứng ngắc nhưng dường như lão Bart ở đâu khí đều ngộp ngạt như thế nên dần dần quen . Lão Bart trở về ngày thứ ba, mới cùng Bạch Vân vào phòng ông, giới thiệu qua lần, lão gia chỉ biết là bạn của Bạch Vân. Ông miễn cưỡng nhìn chút, chính đối với ông cũng có cảm giác thân thiết, cho nên trừ phi có chuyện gì, thấy trốn được là trốn. Dù sao cũng lấy chồng vào Bart gia, cũng cần phải lấy lòng ông. Cho nên về sau, trừ bỏ thời gian ăn cơm, ít có gặp lão gia. Mà khi ăn cơm, Bạch Vân cùng Khấu ca đều ở đó, lão gia chuyện với Bạch vân còn kịp, cũng có thời gian chú ý người khác. cùng Hawke rơi vào thoải mái, bình thường ngồi vào bàn nhìn bàn bên cạnh mọi người chuyện cãi nhau um sùm cũng quan tâm chỉ quan tâm đến tám giờ. Nhưng gia đình này cũng rất kì lạ, tình cảm cha con hình như suôn sẻ nhất là đối với Hawke. Nhưng từ sau khi ông về nhà dưỡng bệnh, mỗi ngày bữa tối đều xuất ở bàn cơm. Nhưng trừ khi có chuyện quan trọng, Lam Tư cùng Adam bình thường cũng mở miệng, mà Alex cùng hai đứa trẻ sinh đôi là nguồn nước diệt hỏa. Mỗi lần lão Bart muốn phát hỏa, Alex cùng hai đứa trẻ nhanh chóng hòa giải.

      Hawke đột nhiên ngừng lại, Ninh Ninh thiếu chút nữa đụng vào người .

      _ Làm sao vậy?

      theo tầm mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Bạch Vân cùng Khấu ca ngồi ở ghế trong đình. Khấu ca dựa lưng vào ghế, tay ôm lấy đầu vai Bạch Vân, Bạch Vân đầu lại tựa vào vai , hai người say sưa ngủ.

      _ Bọn họ……

      trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy muốn cười.

      _ ngủ.

      Hawke cười giọng nắm tay qua. Bọn họ quả nhiên là ngủ, thậm chí có thể nghe được tiếng gáy của Khấu ca. Hai người kia hiển nhiên là mệt muốn chết rồi, mới có thể ở ngủ say như vậy. biết Bạch Vân cả ngày chăm sóc lão Bart, Khấu tử lại chăm sóc Bạch Vân. Cố khiến lão gia bốc hỏa, đem tình làm cho giống như chiến tranh, cho nên mới khiến hai người mệt đến như vậy.

      _ Đáng thương.

      đồng tình mở miệng.

      _ Rất đáng thương.

      gật đầu đồng ý.

      _ Quy mao! (Minh: tra ra từ này nghĩa gì hết. Ai biết giúp Minh)

      lẩm bẩm.

      _ Mềm lòng.

      tiếp lời.

      _ làm người tốt.

      phê bình.

      _ chõ mõm vào.

      oán giận.

      _ Thần tình khiến người khác mệt mỏi.

      chịu nổi sau.

      _ Giống như tự giết chính mình thôi!

      Hai người nhìn nhau cái, lặng im hai giây, sau đó đồng thời bật cười. Liền sau đó sợ đánh thức hai người kia liền vội vàng rời . Đến khoảng cách an toàn, Ninh Ninh vẻ mặt bất đắc dĩ cười .

      _ Hai người đó quả bất trị.

      _ Đúng vậy! Giống như động vật sắp tuyệt chủng.

      Hawke nhìn , gật đầu đồng ý. liếc mắt nhìn cái.

      _ thích Khấu ca đúng ?

      trận trầm mặc, nắm tay về phía trước . Lâu sau mới rên lên tiếng, hai tai đỏ hồng. Phát mắc cỡ, cắn môi dưới nhịn cười, tầm mắt dời xuống bàn tay nắm tay , biết vì sao tâm tình rất vui vẻ. đột nhiên lại ngừng lại, côcũng dừng lại, rồi mới mới phát bọn họ vào gara. nhìn thấy vài chiếc xe đua thể thao ở đó, quý giá đến cực kì.

      _ biết ? Em thấy người nhà rất là phí tiền.

      bị nhét vào chiếc xe màu đen, nhịn được lẩm bẩm oán giận.

      _ Loại này quý giá nhưng ngồi đúng là thoải mái, thực hiểu chế làm gì, người mua nó có đầu để suy nghĩ nữa.

      _ Tốc độ.

      nhếch miệng cười, cho xe ra khỏi gara.

      _ Hawke?

      Nhìn xe chạy vào đường cao tốc, có chút nghi hoặc hỏi.

      _ Sao?

      _ Chúng ta đâu thế?

      _ có cái này muốn cho em xem.

      quay đầu hướng cười.

      _ Có xa ?

      chỉ mặc quần áo thường ngày bị kéo ra.

      _ !

      _ Ừm!

      dựa vào lưng ghế dựa, bao lâu, làm phát chạy thẳng đường đến sân bay.

      _ Này, phải gần lắm sao?

      _ Đúng vậy.

      cười , rồi mới cho xe ngừng lại, nắm tay Ninh Ninh trong bụng đầy nghi ngờ thẳng vào sân bay. đường bị kéo , vội vàng qua hành lang có vài nhân viên. Ở thời điểm còn chưa biết chuyện gì xảy ra, lại bị nhét vào chiếc xe chuyên dụng của sân bay, tiến về phía máy bay riêng của tập đoàn Bart gia.

      _ giỡn đúng ?

      Trừng mắt nhìn chữ logo Bart gia thân máy bay, thể tin được mở miệng .

      _ No!

      rồi hoàn toàn cho cơ hội kháng nghị, liền ôm vào máy bay. Máy bay cất cánh, nhíu mày thử hỏi lại.

      _ rốt cuộc muốn dẫn tôi đâu?

      vẻ mặt thần bí cười .

      _ Đến nơi em biết.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.1:

      Ok, biết cuối cùng muốn dẫn mình đâu. Máy bay còn chưa đáp xuống, nhận ra thành phố lấp lánh ánh đèn dưới kia.

      _ , em xuống!

      _ Ninh Ninh?

      Nhìn sắc mặt nhợt mặt, hiểu vì sao lại có vẻ sợ như thế.

      _ Em muốn máy bay cất cánh trở về Los Angeles !

      nắm chặt thành ghế, trừng mắt nhìn .

      _ Chỉ sợ được, phải họp.

      cười khổ.

      _ Em muốn cùng xuống đâu!

      lạnh giọng . thèm để ý lời lạnh lùng của , đưa tay chạm vào hai má , xoa .

      _ muốn xuống mình.

      Ninh Ninh nhếch môi, câu. Phát bất an của , ở bên người ngồi xổm xuống, cầm lấy tay .

      _ biết em sợ cái gì nhưng đảm bảo bất luận là ai cũng làm tổn thương em được!

      _ Em có sợ.

      liếc nhìn cái, rồi mới lại rũ mắt xuống, nôn nóng .

      _ Cũng có ai muốn hại em?

      _ Vậy vì sao?

      đưa tay nâng mặt lên, nhìn thẳng vào . có chút u buồn nhìn , lại nhìn ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ. biết người đàn ông này dễ dàng gì cho về, với lại cũng có khả năng máy bay đối chọi cùng . Cắn răng cái, mở miệng hỏi

      _ Chỉ đợi ba ngày?

      này có bí mật, muốn biết là cái gì làm cho muốn xuống máy bay, nhưng cũng hiểu được tại phải là thời điểm, cho nên im lặng hai giây, liền giơ lên khóe miệng, cam đoan .

      _ Được, ba ngày!

      Chỉ ba ngày, có thể ở trong phòng của khách sạn. Thế giới lớn thế này, sòng bạc nhiều như thế hẳn thể trùng hợp như vậy.

      _ Ừm!

      Tự mình thầm, đứng lên, rất nhanh xuống máy bay, thậm chí chờ . Hawke sửng sốt, nhanh chóng xuống theo. này biết làm sao, vừa mới thà chết xuống máy bay, tại hành động lại giống như có người đuổi theo . Khi vào sân bay, thân thể của cứng đờ, hơn nữa chỉ lấy kính của đeo mà còn liên tiếp thúc giục động tác mau chút. Đến lúc lên xe, động tác của vẫn khẩn trương như thế. Dọc theo đường , đối với những khách sạn xa hoa lộng lẫy thèm liếc mắt cái, thậm chí khi hai người đến Star, cũng là cảnh tượng vội vàng, nhìn chớp mắt, cúi thấp đầu rất nhanh đến thang máy, rồi nhanh chóng nhấn nút cho thang lên. Cửa thang máy vừa mở, lập tức vào, cũng nhanh chân theo phía sau . mới vào cửa, đột nhiên có hai người đàn ông chạy vội tới, gọi to.

      _ Lucky! Lucky!

      Hawke sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, Ninh Ninh nhanh chóng nhấn nút đóng thang máy.

      _ Lầu mấy?

      _ hỏi.

      _ Tầng cao nhất.

      rất nhanh ấn vào nút cùng. Thang máy hướng lên , liếc mắt nhìn cái, chỉ thấy sắc mặt xem ra càng thêm tái nhợt.

      _ Em quen sai?

      _ Ai?

      mặt chút thay đổi mở miệng.

      _ Người đàn ông lúc nãy.

      _ Làm sao có thể.

      Đôi môi đỏ mọng của nhanh chóng phủ nhận. nhất định là quen, bằng sao lại đóng cửa gấp như thế? kích động nhấn liên tục vào nút hơn năm lần.

      _ Người ấy thoạt nhìn quen biết em.

      _ Còn em cảm thấy người đó cầu mau mắn.

      bất động thanh sắc . Hawke nhíu mày chút. Đúng là người đàn ông kia kêu lên “Lucky”. Nơi này lại là sòng bạc, có lẽ người nọ muốn ván bài may mắn. Nhưng vẫn cảm thấy Ninh Ninh phản ứng rất lạ. Thấy liếc mắt cái, lời gì nữa, càng muốn điều tra cho cái bí mật kia của .

      Ngâm mình trong bồn tắm, đưa mắt nhìn những ngọn đèn lấp lánh bên cửa sổ. Đáng chết, nên sớm đoán được là muốn tới nơi này. từng ở đây, chỉ là do ngốc đón trước. Vốn nghĩ chỉ cần cẩn thận chút bị ai nhận ra. Vậy là cuối cùng lại gặp phải chú Mike người từ trông lớn lên.

      _ Đáng giận!

      thở sâu, cả người chìm xuống làn nước ấm, mặt nhăn mày ở trong lòng thào mắng. Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện chú Mike thấy phản ứng nghĩ mình nhận lầm người. Nhưng sao chú Mike lại ở đây? vẫn nghĩ rằng chú cùng cha mẹ bất lương của còn ở Đại Tây Dương. Vậy nếu chú ở đây… — ý niệm trong đầu trong đầu làm cho Ninh Ninh giật mình, trồi lên mặt nước, thở dốc rồi mới bước ra khỏi bồn tắm vội vàng lấy khăn tắm choàng lại.

      _ có khả năng, hẳn là

      Lấy khăn mặt bao trùm lên mái tóc dài, cố gắng thuyết phục chính mình. Nhưng khi nãy cũng nghĩ như vậy, kết quả liền gặp được chú Mike. Bất an lan tràn khắp người, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, rồi mới xoay người ra khỏi phòng tắm. Muốn dùng máy tính xem bọn họ ở đâu. Ai ngờ vừa vào phòng liền thấy người đàn ông tuấn, cao lớn đứng ở cửa phòng khách. hoảng sợ, thiếu chút nữa hét lên. Nghe được thanh mở cửa phòng tắm, xoay người lại, mở miệng chào hỏi, cùng .

      _ Chào!

      Ok, người này nhất định phải kẻ trộm, có kẻ trộm nào lại bình tĩnh và cao lớn như thế.

      _ là ai?

      _ Lộ Khắc.

      . nghe qua tên này, người đàn ông này luôn gọi điện hối Hawke trở về.

      _ đến đây làm gì?

      nhíu mày.

      _ Vận chuyển thức ăn.

      chỉ chỉ bàn cơm bên ngoài. Ăn? Hai mắt sáng ngời, vội vàng qua, vừa mới suy nghĩ lung tung, lúc này mới phát bụng mình đói sắp xỉu.

      _ là phục vụ à?

      Cầm lấy nĩa chỉa miếng dưa leo đưa vào miệng, Ninh Ninh hồ nghi nhíu mày. vẫn đứng ở tại chỗ, tựa hồ cảm thấy việc này chơi rất vui, khóe môi hơi hơi giơ lên.

      _ phải.

      cũng nghĩ phải, người đàn ông này quá giống.

      _ Thế cái này?

      _ Tôi có việc phải lên đây sẵn tiện đem theo.

      _ Sao?

      thể nào tin được, tiếp tục ăn salad hoa quả. Lộ khắc đáy mắt mang ý cười, thành thừa nhận.

      _ Tôi muốn xem nào mà làm cho ấy ngày đêm yên lòng. Ngay tại hội nghị mà vẫn có thể để lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

      chưa từng người phụ nữ nào làm cho giám đốc bất lương của trở thành như thế. Còn được dẫn về Bart gia, thậm chí còn quấy nhiễu công tác của ấy.

      _ Chỉ sợ tôi có ảnh hưởng nhiều đến thế! Chắc ấy nghĩ đến ai đó!

      nhún vai cái, cầm lấy ly nước chanh bàn uống ngụm.

      _ Tôi có thể hỏi việc ?

      _ Xin cứ tự nhiên.

      _ ấy là giám đốc của Star? Cái khách sạn nắm trùm toàn Âu Mỹ?

      _ Đúng!

      Lộ Khắc khóe miệng ý cười sâu sắc, trong mắt toát ra ánh nhìn thưởng thức.

      _ Xin lỗi!

      cắt miếng tôm hùm, kèm thêm miếng salad.

      _ rất khó tưởng tượng.

      _ Trừ bỏ việc tùy hứng, ấy có cái đầu kinh doanh rất tốt.

      _ Tùy hứng?

      Ninh Ninh có chút nghi hoặc nhìn .

      _ Vậy là có ý gì?

      _ Có ý gì?

      Lộ Khắc khóe miệng nhếch lên, cơ hồ khi mở miệng liền dừng được.

      _ Ý là chỉ cần có hứng liền lập tức đua xe, lướt sóng, nhảy dù, hoặc là tiếng bỏ việc khai trương khách sạn mới, chạy biến đến Đài Loan. Cho tôi phải tìm như người mất tích…

      càng nghe sắc mặt càng trắng bệch. Đua xe, lướt sóng, nhảy dù đều là loại thể thao có tính nguy hiểm. thể liên tưởng đến ác mộng của . tai nạn xe kia chính là do tuổi trẻ bốc đồng mà ra. dường như muốn tìm cái chết…

      _ Lộ Khắc!

      tiếng tức giận kèm theo khiển trách từ cửa truyền đến. Ninh Ninh hoảng sợ, giật mình khiến socola đính bánh ngọt suýt rơi xuống. quay đầu, chỉ thấy Hawke đến, ngoài cười nhưng trong cười nhìn chàng to con kia.

      _ nhiều chuyện quá!

      _ quên rồi sao, tôi mang thứ này lên vừa lúc gặp bếp trưởng nên thuận tay đem lên thôi.

      Bị giám đốc ran đe nhưng Lộ Khắc vẫn rất bình tĩnh, mắt cũng chớp sang chuyện khác.

      _ ấy xem ra rất đói. bao nhiêu lâu rồi đưa ăn?

      _ Từ trưa đến bây giờ, khoảng mười mấy giờ rồi.」

      Ninh Ninh nghe được hỏi, mở miệng trả lời. Nghe vậy, Hawke quay đầu, thấy đầu trùm khăn mặt. người chỉ quấn cái khăn tắm nhìn như muốn sắp rơi xuống. Thân thể vừa tắm xong mang theo mát lạnh cùng mịn màng. Tóc trong khăn mặt rơi xuống vài giọt ngước. Cả người thoạt nhìn so với đồ ăn bàn còn ngon lành hơn.

      _ Bánh ngọt?

      cầm lấy cái bánh ngọt hỏi . Hawke nhìn , hoàn toàn ngây dại.

      _ ăn sao?

      nhún vai cái, nơi tròn đầy ngực lại trở nên sinh động. lại hồn nhiên chưa thấy, bắt đầu ăn bánh ngọt. Rồi mới lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thở dài .

      _ Thức ăn ở đây ngon hơn ở Los Angeles nhiều. nhớ tăng lương cho nhà bếp.

      _ Tin tôi , tiền lương của nhà bếp tương đối cao.

      Lộ Khắc mỉm cười trả lời. Hawke nghe tiếng của Lộ Khắc. Mới phát bạn tốt này cũng xem cảnh xuân tươi đẹp trước mắt. nhanh chóng xoay người nhắc nhở .

      _ Tôi cũng tin còn việc khác phải làm!

      _ tại sao?

      Lộ Khắc mỉm cười, ngắn gọn đáp.

      _ Tạm thời có.

      _ Lộ Khắc.

      Hawke nghiến răng.

      _ Sao?

      Lộ Khắc nhăn mày.

      _ ra ngoài!

      ngoài cười nhưng trong cười ra lệnh. Biết sắp phát điên, Lộ Khắc khóe miệng cười cười, hề cãi lời , thuận theo hướng cửa ra. Vừa ra đến trước cửa quay đầu .

      _ Tôi thích ấy, so với người lần trước tốt hơn nhiều.

      xong nhanh chóng đóng cửa lại.

      _ Người lần trước là sao?

      Ninh Ninh nhíu mày.

      _ Em để ý sao?

      xoay người.

      _ Tò mò thôi.

      Ninh Ninh thu hồi tầm mắt, tiếp tục bóc vỏ con tôm khác.

      _ Em để ý?

      đến bên người , nâng cằm của lên, lặp lại vấn đề.

      _ Chỉ là tò mò.

      mắt cũng chớp , từ từ đỏ mặt.

      _ Em để ý.

      bên môi nở ra nụ cười, quỳ xuống dưới sô pha, bắt lấy con tôm tay , ngụm ăn luôn nó, rồi mới liếm tay . (Di Di: ấy chỉ muốn ăn tôm :))

      trận tê dại theo đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, hí mắt nhìn hành vi mờ ám của , chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, rồi mới cúi hôn .

      _ Hawke…… Em còn ăn cơm……

      lấy lại hô hấp, thở dốc .

      _ Em ăn mặc thế này chỉ làm người khác muốn ăn em.

      đem áp sô pha, thanh khàn khàn. này luôn vì đồ ăn mà đẩy ra . Lần này lại cho làm như vậy, thà chết còn hơn. đem hết chiêu thức của mình, đường âu yếm hôn môi của , cằm, cổ, xương quai xanh. Vươn tới bờ ngực trắng nõn, khiêu khích.

      _ Ông trời……

      Ninh Ninh thở đốc, hai tay nắm lấy áo . Nhưng cách nào quyết định được là nên đẩy ra hay là kéo về phía mình. Rất nhanh sau đó giây liền xác định. Cơm có thể chờ nhưng… thể.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.2:

      Buổi sáng chín giờ, có người gõ cửa. Ninh Ninh nhắm mắt nhíu mày, đưa tay lay người đàn ông bên cạnh.

      _ mở cửa kìa!

      _ Đừng để ý nó.

      lẩm bẩm, muốn rời khỏi cái giường ấm áp của .

      _ Ồn quá !

      oán giận. Hawke vẫn là lười nhúc nhích, lấy tay che hai tai của lại, lại hôn lên trán , dùng giọng buồn ngủ .

      _ Như vậy ồn nữa!

      Thấy có cách bắt rời giường thở dài, chui vào trong lòng , quyết định để ý tiếng đập cửa kia.

      _ Lucky, ta biết con ở trong đó!

      sợ tới mức mở mắt, Hawke khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, cũng tỉnh, mắt nhập nhèm vừa buồn ngủ vừa mang nghi hoặc.

      _ Lucky?

      Ninh Ninh sắc mặt tái nhợt nhìn , rồi mới mở miệng .

      _ Em xem thử! ngủ tiếp !

      xong vội vàng nhảy xuống giường, tùy tay vơ lấy chiếc áo choàng tắm chạy ra khỏi phòng ngủ. Hawke chậm rãi ở giường ngồi dậy, đưa che miệng, nhíu mày nhìn cửa phòng đóng kín. còn chưa mang dép muốn mở cửa. Cầm lấy điều khiển từ xa mở nút TV, chỉnh kênh, màn hình TV lên. Tiết mục bình thường bỗng chuyển thành camera quan sát.

      Ở ngoài cửa phòng hành lang, ngoại trừ Ninh Ninh còn có hai người đàn ông và người phụ nữ. Bọn họ chuyện, ba người đều ôm rất thân thiết. lại giống như con búp bê đồ chơi có phản ứng. cảm xúc khó hiểu trong lòng dâng lên, nhếch môi, lại muốn chạy ra ngoài đó, đem vào lại lồng ngực , cho ai khác chạm vào. Rồi đột nhiên, người phụ nữ kia phát người Ninh Ninh là áo choàng tắm của liền tức giận muốn xông vào phòng. Ninh Ninh che trước cửa, đưa mặt hướng về phía thang máy với vẻ mặt thể kiên quyết hơn.

      Ba người kia hoảng sợ, bọn họ lại tranh luận trong chốc lát, mới xoay người rời . vẫn đứng ở tại chỗ, xác định ba người đều vào thang máy, mới xoay người vào phòng. đẩy cửa cái, cửa lại nhúc nhích. Chợt phát đây chính là cửa điện tử phức tạp. khi mở ra, nó tự khóa lại. nhịn được muốn cười, lại thấy gõ cửa, cũng thử mở cửa lại, dựa trán vào cửa, hai vai run rẩy.

      khóc? Vẫn là cười? tắt TV, có chút lo lắng chạy ra phòng ngủ, qua phòng khách rồi tới hành lang. hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , mặt tràn nước mắt.

      _ Em…

      dùng ngón cái lau nước mắt của , dịu dàng mở miệng.

      _ Làm sao vậy?

      _ Cửa… khóa rồi!

      xoay đầu qua nơi khác, giọng cách nào khống chế được nghẹn ngào. Biết cảm thấy xấu hổ, đem kéo vào trong lòng, đáy lòng dâng lên cảm giác thương xót.

      _ Sao gõ cửa?

      có trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Thở dài, ôm vào phòng rồi lấy khăn giấy đưa cho . cầm lấy, ngồi xếp bằng giường, lau nước mắt. vẫn đợi cho bình tĩnh trở lại, mới mở miệng.

      _ Em có muốn gì với ?

      trầm mặc, vẫn là cúi đầu.

      _ Lúc nãy ai ở bên ngoài?

      trực tiếp làm hỏi. xiết chặt khăn giấy trong tay, lúc sau mới khàn khàn trả lời.

      _ nhầm phòng.

      dối, biết nhưng cũng hỏi nhiều, nở nụ cười chuyển đề tài khác. đem những hình ảnh của ba người kia cho Lộ Khắc bảo điều tra.

      Ngồi ghế quý phi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, Âu Dương Ninh Ninh dựa đầu vào cửa nhìn khách sạn bên dưới, sòng bạc, bồn phun nước hoa lệ. Cảnh tượng này sao lại quen thuộc như thế, phảng phất có thể nghe tiếng xúc xắc đổ bàn, ngửi được mùi rượu tràn ngập trong khí.

      biết vì sao tự nhiên lại khóc. Nhưng khi đứng trước cửa phòng bị khóa lại cảm thấy tất cả đều đúng. muốn cuộc sống yên ổn, cho nên mới chạy xa tới Đài Loan. Cho tới nay cuộc sống vẫn rất khá, tự cấp tự túc, độc lập. tưởng còn nghĩ đến cuộc sống chạy ngược chạy xuôi của hai người cha mẹ bất lương kia. Cho nên khi đến sòng bạc này sợ lại phải thay bọn họ kiếm tiền.

      Nhưng là…… Bọn họ tuy bất lương nhưng cũng rất . luôn luôn hiểu được…… hung dữ với bọn họ như vậy, bọn họ khi tiến thang vẫn mang vẻ lo lắng cho . Ninh Ninh cắn môi dưới, khổ sở đem mặt chôn hai đầu gối. Mặc kệ lí do là sao. Bọn họ vẫn là người nuôi thành người, nên hung dữ với bọn họ như vậy…

      Đồng hồ tường vang lên, ngẩng đầu. hai giờ chiều. Nhếch môi, lại nhìn đường cái ngoài cửa sổ cái, mới đứng dậy, thay quần áo, vào thang máy xuống lầu. Cửa thang máy ở lầu mở ra, tiếng các loại trò chơi ăn tiền vang lên. biết bọn họ ở đâu nhưng đây phải là vấn đề. Ở thành phố này nhất định gặp lại. qua chỗ các người khách cãi lộn, đến bàn chơi 21 điểm xem vòng, quả nhiên dễ dàng thấy người quen.

      _ Lucky? Con là Lucky đúng ? lâu gặp.

      Người gọi lại là ông tóc xám trắng chơi 21 điểm. nhếch khóe miệng.

      _ Chú Lý Lạp, con tìm Văn Sâm cùng Nana, chú thấy họ ?

      _ Có, họ ở ngay sau con kìa!

      Lý Lạp cười . xoay người, thấy mẹ đứng trước mặt .

      _ Chào con!

      Lí Na e dè mở miệng. Ninh Ninh nhìn người phụ nữ xinh đẹp làm nao lòng người, giờ phút này lại có vẻ có chút nao núng của người mẹ, hốc mắt bất giác có chút ẩm ướt nóng, cổ họng nghèn nghẹn hỏi.

      _ Văn Sâm đâu?

      _ Còn ngủ, ông ấy hôm qua đánh cả đêm.

      Nana gặp con dường như rất vui, mặt lộ ra nhàng thở ra tươi cười.

      _ Con đói bụng ? Chúng ta ăn!

      ăn rồi nhưng vẫn gật đầu. Nana thấy gật đầu, khuôn mặt sáng bừng lên, dắt con về phía trước, khen ngợi hết lời.

      _ Mẹ cho con biết, đầu bếp ở đây tay nghề tuyệt hảo. Nhất là bánh ngọt buổi chiều, đúng là cực phẩm. Mẹ nhiều nơi thế giới như vậy, những đầu bếp có thể cùng đầu bếp ở đây so tài chỉ đếm được đầu ngón tay. Con nhất định phải thử.

      Khách sạn này rất lớn, so với ở Los Angeles sang trọng hơn nhiều với lối kiến trúc hình trụ. Tòa nhà giữa cao sáu tầng. Lầu , hai ba đều là sòng bài. Lầu bốn là phòng gym cùng hồ bơi. Tầng năm là khu vực shopping. Tầng sáu chính là nhà ăn cùng sân thượng. Xung quanh kiến trúc hình tròn là phòng ở. Ngoại trừ tầng cao nhất của Hawke, mỗi tầng đều có hành lang nhìn xuống đều có thể nhìn hết sáu tầng. Ánh mặt trời từ mái vòm rơi xuống, Ninh ngồi dưới cây dù màu trắng, có chút yên lòng nghe Nana kể cuộc sống của bọn họ.

      _ Con nghĩ mọi người còn ở Đại Tây Dương.

      Nhìn bọt khí trong ly chậm rãi nổi lên, hỏi.

      _ Chú Poss của con vào bệnh viện, cho nên chúng ta đến đây.

      Gặp con chuyện, Nana cũng im lặng. Qua sau lúc lâu, cuối cùng nhịn được mở miệng hỏi.

      _ Con có biết mình quen với ai ?

      Mike đến buổi sáng mới cho bà biết gặp Lucky. Hơn nữa còn cùng với người đàn ông lên tầng cao nhất. Nhiều năm lăn lộn ở đây như vậy, bà đương nhiên tầng cao nhất của Star thường mở ra. Cho nên mới lo lắng kéo chồng lên, sợ con bị ngườ ta bắt cóc. Ai ngờ Ninh Ninh lại có thể dễ dàng xuống. Bà biết con bà rất thông minh nhưng vẫn tránh khỏi vì mà lo lắng.

      _ Biết.

      Ninh Ninh xoay cái ly, thản nhiên trả lời.

      _ Vậy con… người đó…

      Nana lo lắng nhìn con .

      _ Người đàn ông có tốt lắm. Người ta cùng những người mẫu hay ăn chơi trác táng, làm nhiều chuyện xấu.

      _ Mẹ đến bây giờ mới lo lắng có muộn quá ?

      Ninh Ninh nhịn hỏi đố câu, có thể thấy được Nana co rúm lại chút hối hận dâng lên trong lòng, Ninh Ninh liền mở miệng giải thích.

      _ Xin lỗi, con cố ý.

      _ , người nên giải thích là mẹ!

      Nana nhìn những ngón tay mình đan lấy nhau, chậm rãi .

      _ Chúng ta là những cha mẹ tốt.

      Ninh Ninh im lặng nhìn bà, lúc lâu mới mở miệng.

      _ Hai người vẫn còn rất trẻ.

      _ , đó phải lí do. Chúng ta định tìm nơi yên ổn trước rồi mới báo cho con.

      _ Chuyện đó có khả năng.

      Muốn hai người đó ở yên nửa năm thà bảo họ chết còn hơn. Họ như là chim của trời tự do nhảy, tiệc tùng như là số mệnh của họ. Ninh Ninh nhìn bà, nhếch môi.

      _ Dù sao con cũng lớn rồi!

      _ Đúng rồi!

      Nana cầm lấy tay con thở dài.

      _ Như chớp mắt cái con liền lớn lên.

      _ Làm ơn đừng đóng phim buồn.

      Ninh Ninh được tự nhiên rút tay về, cầm lấy ly nước bàn đồ, uống ngụm. Nana cười cười, rồi mới nghiêm mặt .

      _ Lucky, con đối với tên kia là sao?

      Nhớ tới Hawke, Ninh Ninh tự giác nôn nóng lên, mở miệng muốn phủ nhận, lại ra lời. Suy nghĩ cả trăm lần cũng tìm được lí do. khỏi nhíu mày, lẩm bẩm .

      _ Con biết.

      _ Con sao lại ở cùng tên kia?

      Khó thấy con để ý đến người đàn ông, Nana liền tò mò. Nhìn vẻ mặt tò mò của Nana, Ninh Ninh biết nếu , Nana nhất định hỏi cho đến chết. Cho nên kể về chuyện của Bạch Vân cùng Khấu Ca sau đó mới biết .

      _ ấy rất đẹp trai cũng giàu có cho nên con muốn hẹn hò thử.

      _ Nghe con tên này cũng tệ lắm. Vậy con còn lo cái gì?

      _ Con có lo.

      _ Vậy do cái gì?

      Nana nhíu mày chỉ ống hút bị cắn nát trong ly của . Ninh Ninh ngậm miệng nhìn ống hút, nhếch môi. Cả nửa ngày sau mới thành mở miệng.

      _ ấy trước ki từng gặp tai nạn giao thông. Từ đ1o về sau luôn thường gặp ác mộng. Con hỏi ấy, lại nhàng bâng quơ trả lời. cùng cha thoạt nhìn có vẻ rất ổn. thực tế có khúc mắc nhưng mà dường như đều chôn sâu dưới đáy lòng. Sau đó đem hết thảy trở thành cái mặt nạ giả tạo.

      càng càng kích động khiến mọi người phải quay lại chú ý.

      _ Lucky!

      Nana cầm tay , ra tiếng ngăn lại. Ninh Ninh im miệng, nhìn Nana, sắc mặt có chút tái nhợt.

      _ Oh my God!

      Chưa từng thấy con vì ai mà kích động như vậy, Nana mỉm cười nhìn .

      _ Con ấy, đúng ?

      Ninh Ninh cả người chấn động, mở miệng muốn phủ nhận, làn môi run rẩy chữ cũng thể ra. ? thương ? Hawke sao?

      _ Nhìn ánh mắt đồng tình của Nana, trong nháy mắt, bối rối vội vàng đứng dậy lại đụng phải bức tường thịt người. Là Lộ Khắc.

      _ Lucky!

      Nana giật mình gọi tên .

      _ Chào, khỏe ?

      Lộ Khắc vững vàng đỡ lấy Ninh Ninh.

      _ Tôi sao.

      Màu máu mặt Ninh Ninh mất hết, có chút choáng váng nhìn . Trong đầu vẫn toàn hỗn loạn đoàn.

      _ Người này là?

      Vừa nhìn thấy Nana, Lộ Khắc lập tức nhận ra bà chính là người phụ nữ trong camera.

      _ Mẹ của tôi.

      Ninh Ninh vội vàng thay hai người giới thiệu, muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người bọn họ.

      _ Cần tôi đưa lên ?

      Thấy gần như sắp xỉu, Lộ Khắc tốt bụng đề nghị. Ninh Ninh hít sâu hơi, cố đứng vững .

      _ Tôi cần!

      _ Lucky, con đừng nghĩ mình tốt.

      Nana lo lắng đỡ lấy .

      _ Đừng gọi tôi bằng tên kia!

      ghét cái tên kia. Ninh Ninh trắng cả mặt cãi lại.

      _ Tôi rất tốt!

      cảm thấy khó càng ngột ngạt. Trong đầu ong ong toàn chữ “ Hawke” ? Hawke? Làm sao có thể? Đùa đúng ? Đây nhất định là chuyện đùa… Suy nghĩ vừa lên, trước mặt mảng tối đen xuất . nhanh chóng ngã xuống.

      _ Lucky!

      Nana lại lần hét lên. Lộ Khắc đúng lúc đỡ được Ninh Ninh, dễ dàng ôm lấy người đưa, chạy nhanh vào thang máy.

      {thiendi18.wordpress.com}

      _ ấy đâu?

      _ Nghỉ ngơi ở trong phòng.

      Hawke đến câu thứ hai, vội vàng vào phòng ngủ. Mới đẩy cửa ra, liền thấy Ninh Ninh nằm giường lớn. Dáng vẻ rất dường như bị cái giường lớn kia nuốt trọn. đến bên giường ngồi xuống, đưa tay hướng về phía . Cho đến khi chạm vào người , cảm nhận độ ấm của , mới có thể xua tan hết lo lắng. thoạt nhìn tốt hơn, hô hấp đều đặn, chỉ như là ngủ. Chính mắt nhìn thấy , cuối cùng cũng nhàng thở ra. Nghe được tiếng bước chân phía sau, mở miệng hỏi.

      _ Sao lại thế này? ấy vì sao mà ngất xỉu?

      _ Thiếu máu.

      Lộ Khắc đứng bên giường, lại lời bác sĩ.

      _ Bác sĩ bị thiếu máu. Nana còn nhiều năm ăn ngủ bình thường nên dễ ngất xỉu.

      _ Nana?

      _ Lí Na, mẹ của . Chính là người phụ nữ trong camera.

      Lộ Khắc giải thích.

      _ làm sao biết được?

      biết Lộ Khắc thần thông quản đại nhưng chỉ mới nửa ngày sao có thể tìm được người nhanh như thế.

      _ ấy !

      ấy ? này dám giấu mà lại kể cho Lộ Khắc biết. quay đầu nhìn Lộ Khắc, thình lình nhớ tới thích mãnh nam. còn nghĩ là giỡn nhưng Lộ Khắc chính là cái loại người cơ bắp đầy mình. cảm giác ghen tuông cuồn cuộn dâng lên trong lòng. thể phủ nhận Lộ Khắc là người có thân hình cao lớn rất dễ cho người khác cảm giác an toàn.

      _ sao thế?

      Thấy vẻ mặt giám đốc có phần khó coi, Lộ Khắc nhíu mày. Đáng chết! Lộ Khắc cao to lại còn biết quan tâm người khác. Càng nhìn càng cảm thấy người này thực chướng mắt. Hawke quay đầu lại, nhìn mê man giường tiếp tục hỏi.

      _ Hai người còn lại là ai?

      _ Cha cùng chú. Ba người đó vừa ở đây. Tôi có chuyện với họ chút. Giờ họ về phòng nghỉ ngơi.

      Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Hawke tắt nguồn, thèm mở miệng ném thẳng vào thùng rác.

      (Di Di: Minh à, ảnh ném 1202, I4 hay HTC ;))

      (Minh: hỏi Hawke để biết thêm chi tiết = =! Em lộn xộn quá Di Di à)

      Lộ khắc thầm thở dài. Quả nhiên điện thoại của giây sau liền reo lên. bắt điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng thay giám đốc giải quyết công việc. thực ra, mấy ngày nay cái ý nghĩ bị lao lực mà chết sớm liên tục nhảy ra trong đầu.

      _ ấy muốn sinh đứa . Đó là sợi dây trói buộc ấy.

      _ ấy là loại côn trùng độc. Hút thuốc phiện tự hủy hại mình.

      _ đứa …… cần đứa …… cần….. Đứa ……

      _ cần ngươi…… cần ngươi……

      _ Hawke!

      bị đánh thức, ác mộng lại như bóng với hình. Đèn loang loáng ngừng chuyển động. Các hèn mọn khe khẽ . Mùi sát trùng tràn ngập gian. Tiếng các y tá thầm.

      _ đáng thương…… Đứa kia ra đời, cha cũng tới thăm…

      _ Hư…… Đừng ở chỗ này nhiều…… Lần trước thiếu chút nữa gặp chuyện may các người vẫn chưa sợ sao?

      _ Khó trách…… Y tá trưởng muốn chúng ta chú ý nó hơn….

      _ Hawke nhìn em. Đó phải là . Là mơ!

      giọng mềm mại xuyên qua ảo ảnh, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy . Thấy ánh mắt khôi phục tiêu cự, Ninh Ninh mới nhàng thở ra. đưa tay lau mồ hôi lạnh trán . hai tay duỗi ra ôm lấy vào lòng, gắt gao siết lấy.

      _ thể tiếp tục thế này!

      Mặt vùi đầu vai , giọng khàn khàn.

      _ Em làm rất sợ.

      Khi mở miệng ra mới phát mình chỉ vì chuyện ngất xỉu mà sợ. Còn có chuyện kia. Từ gặp sau khi, ác mộng vốn qua, quên lại lần nữa dâng lên. Tất cả là vì biết để ý đến . sợ lại bỏ rơi . Ở tập đoàn Bart gia, phải tổng giám đốc, cũng phải giám đốc. biết đối với cha là đứa có cũng được, có cũng sao. Cho nên mới bắt ảo tưởng người mẫu xinh đẹp trong hình kia còn sống. Bà nếu còn sống bà thương đến mức nào. Mới có thể biết hết những suy nghĩ của bà.

      _ cần đứa …… cần đứa …… cần…… Đứa ……

      _ căn bản cần ! ai muốn

      Nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại ôm chặt trong lòng, vẫn cảm thấy trận kinh hoảng.

      _ Hawke.

      Ninh Ninh bị ôm có chút thở nổi, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở.

      _ Em thở được!

      nghe vậy thả lỏng lực đạo, vẫn ôm lấy , vùi đầu vào gáy .

      _ Xin lỗi!

      _ sao!

      Ninh Ninh thấp giọng, đưa tay mát xa gáy , giúp bình tĩnh trở lại.

      Trong đêm tối, ánh đèn ngoài cửa sổ vẫn lấp lánh, trong phòng yên lặng nghe tim đập của . ngủ bị làm giật mình, mới phát gặp ác mộng. Nhưng lúc nãy, cách nào lay dậy khiến sợ muốn chết. Nhìn đau khổ ở trong ác mộng giãy dụa. Trong phút chốc, phát . xác định là từ khi nào, giống như là hay biết. Suy nghĩ của , tầm mắt của luôn nhìn về hướng . Đường cong thân thể theo cánh tay, lồng ngực, thắt lưng, thậm chí là ngón tay , cổ họng , lỗ tai . Mỗi chi tiết, mỗi bộ phận đều làm cho say mê. Người đàn ông cực kì điển trai này lại vô cùng phức tạp làm cho nhịn được là để ý từng cử chỉ của . khinh bạc, thành , ngu ngốc, dịu dàng, tùy hứng, suy tư….. Còn có đau khổ của . Nhắm mắt lại, tựa vào vai , chỉ cảm thấy tim mình rất đau. nghĩ đau khổ như vậy nghĩ luôn ở trong mộng giãy dụa. Vậy mà đến khi tỉnh lại vẫn như có gì xảy ra, nở nụ cười chọc ghẹo.

      _ Hawke?

      _ Sao?

      _ Vì sao mà có Casa Lina?

      Cơ ngay gáy lại lần nữa cứng ngắc đứng lên rồi mới nở nụ cười.

      _ Chỉ là và Sheila muốn tìm trò vui.

      _ Phải ?

      ngẩng đầu, nhìn nụ cười giả dối của . cơ hồ là có chút tức giận nhìn , lời cũng .

      _ Tai nạn kia rốt cuộc là sao?

      buông ra, xoay người xuống giường, rót li nước, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ.

      _ rồi đó là ngoài ý muốn.

      _ Hawke.

      gọi . xoay người lại.

      _ mớ.

      Ngoài cửa ánh đèn chừng chớp tắt, chiếu sáng lên bầu trời đêm. Hawke nhìn chằm chằm giường, lúc lâu thể nhúc nhích. Rồi mới xoay người, ra ngoài. Ninh Ninh nhìn rời , nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại. Chỉ có thể cười lớn tiếng, che giấu tiếng khóc muốn phát ra.
      Last edited: 10/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :