1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối chọn cha - Giản Anh (7.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2
      26/1/2015
      Edit: autumnfirefly


      Uống xong trà chiều, bắt đầu dần dần có khách, vẫn còn mải nghĩ lời vừa rồi của bà chủ.

      xin nghỉ phép mấy hôm, nên mấy ngày làm lại đổi ca với Xảo Lệ, làm đến 5h, để cho Xảo Lệ 3h tan làm trước.

      “quý khách muốn phần bánh...., phải ạ?" nhắc lại lần nữa các món ăn khách vừa gọi.

      “đúng rồi” Hoàng Mẫn đem thực đơn trả lại cho , buồn bã với đồng nghiệp ngồi đối diện mình “làm sao bây giờ? Nghe phó tổng giám đốc đến giờ còn chưa tỉnh lại, nghe có nguy hiểm đến tính mạng.”

      “Phó tổng” hai từ nhạy cảm này làm cho bước chân của Tâm Vũ chậm lại, “nguy hiểm tính mạng” bốn chữ này đủ khiến lạnh cả người.

      “tại sao có thể như vậy?” Cao Tú Nhã ấm ức : “ người tốt như phó tổng sao có thể gặp phải loại tai họa bất ngờ như vậy? nhưng mà mấy chiếc xe đụng vào nhau, có mấy người tử vong tại chỗ, phó tổng của chúng ta cũng coi như mạng lớn.”

      Hoàng Mẫn Hàm cau mày tiếp lời: “ cũng đúng, biết tình hình ra sao rồi, nếu phải vì còn bận việc ở phòng phó tổng, tớ muốn bay đến Đông Lượng thăm ấy….”

      Tâm Vũ lo sợ yên, đầu óc vô cùng hỗn loạn, chỉ nghe thấy hai chữ “ Đông Lượng”. ấy cũng Đông Lượng….

      cũng biết mình lấy đâu dũng khí, can đảm quay trở lại, hỏi hai kia: “ xin hỏi hai người đến Ngô Du, phó tổng giám đốc Ngô sao?”

      Hoàng Mẫn Hàm kinh ngạc: “đúng vậy. là….?”

      ấy!

      Trái tim giống như chết, giống như bị ném vào hố băng, khiến toàn thân đông cứng, trong đầu chỉ điên cuồng lập lại câu ….

      có nguy hiểm đến tính mạng ! nguy hiểm đến tính mạng….

      Tâm Vũ cũng biết mình làm cách nào trở lại phòng bếp, chỉ biết sau khi đặt thực đơn lên bàn bếp, hai chân giống như nhũn ra, nước mắt ào ạt rơi xuống.

      " chuyện gì vậy em ? " Du Thanh Phân vội vàng đỡ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

      " em ….thân thể đột nhiên có chút thoải mái…. " lau nước mắt, mặt tái nhợt hỏi " bà chủ, em….em có thể xin phép về nhà nghỉ ngơi được ? "

      muốn tìm . Bất kể dùng phương pháp gì, gọi chị cả giúp cũng được, gọi chị hai giúp cũng được, chỉ muốn Đông Lượng tìm .

      " được, em về nghỉ " Du Thanh Phân giúp cởi tạp dề, lại lấy giúp túi xách.

      " có cần chị gọi taxi giúp em ? "

      " , cần, em về đây, cảm ơn chị, bà chủ… "

      Thời tiết lúc 3h vô cùng nóng, hoảng hốt đến bãi đậu xe, bước vừa nhanh vừa vội, khi ngồi được vào trong xe, liền cảm thấy toàn thân rét run.

      Đây là lần đầu tiên lái xe của làm, nhân viên quản lý nhìn thấy liền cẩn thận hướng dẫn đỗ xe vào vị trí này, vốn muốn đợi trở về đem xe trả lại cho , nghĩ tới tại hôn mê bất tỉnh.

      Trời ơi ! khi thấy mấy ngày gọi điện thoại, nên cảm thấy bất thường, nên tìm mới đúng, nếu như phải vừa rồi nghe hai kia , chắc vẫn còn tiêu cực chờ đợi, chờ tự mình xuất ….

      Vậy mà, xuất như nào vậy ?

      muốn bởi vì gia thế cách biệt mà cự tuyệt sao ?

      sai, theo như tính cách mềm yếu của mình, chắc chắn làm như vậy, có dũng khí đối mặt với ánh mắt của người khác, vô cùng tự ti.

      Nhưng mà, nếu như vĩnh viễn tỉnh lại lần đó ở bệnh viện là lần cuối cùng được gặp ….

      ! thể như vậy !

      nhất định sao !

      trong nháy mắt quyết định, nếu như bình an vô , mặt dày ở bên cạnh , mặc kệ người nhà phản đối ra sao, cũng lùi bước, chỉ cần có thể bình an tỉnh lại…

      " à, sao chứ ? "

      Có người gõ cửa xe, mở mắt nhìn người ở bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào trong xe, giống như chiếu vào trong mắt , chỉ cảm thấy mơ hồ có bóng đen, đầu óc hỗn loạn, cổ họng giống như bị chẹn lại.

      làm sao vậy ? đầu óc choáng váng, người lạnh quá…

      " à, biết Ngô Du à ? sao lại lái xe của cậu ấy ? " người bên ngoài tiếp tục gõ cửa.

      Vì vậy, người này cũng biết Ngô Du ? còn nhận ra xe của , hoặc giả ta có thể cho biết tình hình tại của ấy….

      Nhưng mà, thể trả lời ta, cũng thể hỏi ta, đầu của gục xuống tay lái, trước khi mất ý thức còn mơ hồ nghe thấy tiếng còi chói tai vang lên…

      Tâm Vũ dần dần tỉnh lại, phát mình nằm ghế salon, trong phòng bật điều hòa, cơ hồ có chút thanh, vô cùng yên tĩnh.

      Đây là đâu vậy ?

      Phía ngoài bình phong có người chuyện, thanh cố ý hạ xuống thấp, nghe họ cái gì.

      Túi xách của đâu rồi ? phải ở xe chứ ?

      ngồi dậy, đầu óc vẫn còn có chút váng vất.

      Tỉ mỉ quan sát căn phòng, đập vào mắt là đồ cổ cùng tranh chữ thoạt nhìn có vẻ hề rẻ, làm cho càng thêm nghi hoặc, đây là đâu vậy ?

      lặng lẽ đến gần tấm bình phong, muốn nhìn chút đây là đâu, lại kinh ngạc nhìn thấy vài quản lý cấp cao của công ty hay đến dùng bữa tại quán ăn nơi làm việc, họ ngồi xung quanh chiếc bàn dài, mà người ngồi ở vị trí chủ vị làm giật mình, tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật này.

      ta chưa đến quán chanh bao giờ, lần cùng Xảo Lệ đưa thức ăn, đúng lúc thấy ta chờ thang máy ở tầng 1, là Xảo Lệ cho biết.

      Sao lại ở đây ? là ai đưa từ trong xe đến đây ?

      Bất kể thế nào, tại phải lúc chờ đợi ở chỗ này, muốn tìm Ngô Du, phải về nhà tìm hộ chiếu rất lâu có dùng tới, nếu giờ mà nó quá hạn tiêu rồi.

      " tỉnh rồi. " Lăng Tuấn phát ra , liền ngừng chuyện cùng quản lý, mỉm cười nhìn " đợi tôi chút, hội nghị sắp kết thúc rồi. "

      vội vàng khoát tay : " ách, , cần, làm phiền nữa, cảm ơn cứu tôi mạng…. "

      Lăng Tuấn nghe vậy mỉm cười : " chỉ tiện tay thôi, tiểu thư cần khách sáo "

      Mấy quản lý rối rít nở nụ cười, có nhận ra hai người chuyện giống như diễn kịch cổ trang, Tâm Vũ hiểu sao họ cười.

      Bọn họ cười cái gì vậy ?

      Lăng Tuấn hớn hở : " vào nằm thêm chút , mặc dù chỉ là cảm nắng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi nhiều, trong tủ lạnh có đồ uống, uống nhiều bổ sung nước. "

      hoàn toàn muốn ở lại đây, muốn trở về a ! " cần, tôi về nhà bổ sung cũng được. "

      Lăng Tuấn liếc nhìn đồng hồ đeo tay : " nhưng mà bạn Hứa sắp đến rồi, nếu bây giờ gặp được con bé đâu. "

      Tâm Vũ giật mình kinh ngạc trợn mắt : " ….cái gì ? bé con ? bé con sao ? con bé sao lại tới đây ? a…., phải, sao lại biết con bé ? "

      ta dù bận vẫn ung dung đáp : " con bé gọi điện thoại cho , là tôi nhận , tôi với con bé là bị ngất xỉu, con bé vội vã muốn qua thăm , vì vậy tôi liền bảo lái xe đến đón con bé. "

      " cái gì ? " Tâm Vũ gì chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tuấn.

      Sao có thể như vậy ?

      Vị tổng giám đốc này có phải quá tốt bụng ? con bé muốn qua, ta liền bảo lái xe đón con bé tới. ?

      Làm sao bây giờ ? là mẹ cũng thể trước, cũng chỉ có thể chờ con bé đến vậy.

      " hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây, 10h sáng mai họp tiếp, các vị về . "

      Nghe được Lăng Tuấn đột nhiên tan họp, Tâm Vũ hết sức băn khoăn : " cái đó…. Tổng giám đốc, tôi ra ngoài chờ được rồi, cứ tiếp tục họp . "

      ta dù bận vẫn ung dung nhìn : " tôi muốn nghỉ ngơi. "

      Tâm Vũ gì nữa.

      Thân là tổng giám đốc công ty lớn, người ta muốn nghỉ ngơi, nhân viên phục vụ bé như còn biết gì nữa.

      Nhưng mà, nghĩ sao cũng nghĩ được lý do ở lại, cúi gập người chào Lăng Tuấn, cảm kích : " hôm nay vô cùng cảm ơn , xin hỏi túi xách của tôi ở đâu, tôi ra ngoài chờ con là được rồi…. "

      Cốc cốc cốc

      đợi ta trả lời, cửa mở ra, Tâm Vũ thấy bé con dè dặt vào, ngẩn ra.

      " tiểu thư, tiểu thư Phạm Tâm Vũ, mẹ sao chứ ? làm con sợ muốn chết " con bé nhào vào ngực , ôm lấy , đem mặt chôn ở ngực .

      " mẹ sao " Tâm Vũ nâng mặt con dậy " ngược lại, con tùy tiện chạy đến đây có cho ai biết ? ông bà nội tìm thấy con làm sao bây giờ ? "

      " bà nội chợ chiều rồi, con gọi điện bảo bà là mẹ đón con ăn cơm, lúc sau đưa con về. "

      Tâm Vũ thở phào nhõm.

      may là con bé với người lớn là ngất xỉu, nếu bố mẹ chồng trước của rất lo lắng, có khi đến tận nơi ở thăm , chuyện bé xé ra to mất.

      " vừa đúng thời gian ăn tối, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi. " Lăng Tuấn đứng lên " mẹ con hai người có thể từ từ tán gẫu ở xe. "

      Con bé tò mò nhìn Lăng Tuấn : " chú chính là chú Lăng Tuấn vừa nhận điện thoại ạ ? "

      Lăng Tuấn mỉm cười : " là chú " suy nghĩ chút thêm " cháu xinh đẹp giống như chú nghĩ, cháu với mẹ cháu giống nhau, đều là mỹ nhân. "

      Tâm Vũ có tâm trạng cùng ta ăn cơm, cũng hiểu tại sao ta lại đưa mẹ con ăn cơm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, về nhà tìm hộ chiếu.

      " đúng rồi, tiểu thư Phạm Tâm Vũ, hôm nay con nhìn thấy chú Ngô Du nhé. " con bé vui vẻ nở nụ cười, bộ dạng rất hưng phấn.

      " con con nhìn thấy ai ? " Tâm Vũ giật mình giống như bị điện giật " Ngô Du…chú Ngô Du ? "

      " đúng ạ " con bé vui vẻ " giờ tan học, bố còn chưa đến, chú Ngô Du đến trước, chú ấy mua kem cho con ăn, còn dẫn cả Đa Đa theo nữa. "

      vội vàng hỏi : " là sao ? con lừa mẹ chứ ? "

      Con bé kỳ quái nhìn mẹ mình " sao con lại phải lừa mẹ chứ ? "

      Tâm Vũ thở phào nhõm.

      Cũng đúng, con bé cần phải làm vậy để lừa .

      Nhưng mà nếu như bình an vô , tại sao nhân viên công ty lại ở Đông Lượng hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tính mạng ?

      " con đói bụng rồi " con bé lớn tiếng kêu.

      Tâm Vũ hết sức lúng túng : " ách, chúng ta về nhà, về nhà rồi ăn… "

      " thể nể mặt tôi sao ? " Lăng Tuấn thảnh thơi nhìn mẹ con , mỉm cười : " tôi rất muốn mời hai người ăn cơm, cũng rất muốn có người ăn cơm cùng tôi. "

      đợi tiếp tục từ chối, con bé ôm cánh tay : " mẹ à , thôi, chú Lăng Tuấn muốn mời chúng ta ăn cơm, ăn cái gì được đây ? con muốn ăn thịt bò bít tết được ? chúng ta lâu rồi chưa có ăn thịt bò bít tết… "

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1
      6/3/2015
      Edit : autumnfirefly
      " tiểu thư Phạm Tâm Vũ à, nếu như chú Ngô Du với chú Lăng Tuấn đều muốn kết hôn với mẹ, vậy mẹ chọn ai ? "

      đợi trả lời, con bé liền tự hỏi tự đáp " con chọn chú Ngô Du, vì chú Ngô Du có Đa Đa, chú Lăng Tuấn có, hắc hắc ! "

      " con được bậy " Tâm Vũ giọng trách mắng con " chú Lăng Tuấn là ông chủ của công ty mẹ làm việc, là người có thân phận địa vị, chẳng qua là hôm nay tốt bụng mới mời chúng ta ăn cơm, con tuyệt đối được tùy tiện gọi điện thoại làm phiền chú, biết chưa ? "

      Hai mẹ con vừa vừa tán gẫu, vừa rồi là Lăng Tuấn đưa mẹ con các về, ba người ở nhà hàng nổi tiếng về món bò bít tết dùng bữa tối, con bé vừa ăn vừa đông tây nam bắc hỏi Lăng Tuấn đống vấn đề, lại đem chuyện là bà mẹ độc thân ra, khiến vô cùng khẩn trương.

      Bà chủ ở quán muốn rằng mình độc thân, nếu như vị tổng giám đốc Lăng này ra ly hôn làm sao bây giờ ?

      " còn lâu mới là tốt bụng mời chúng ta ăn cơm, con có ngốc vậy đâu. " con bé dương dương tự đắc nhướng đuôi lông mày " chú Lăng Tuấn thích mẹ, mẹ à, sức quyến rũ của mẹ kinh người mà. "

      Tâm Vũ muốn bịt miệng con bé lại. vị tổng giám đốc Lăng cao cao tại thượng kia làm sao có thể thích ? người ta như vậy làm sao có thể thích phụ nữ bình thường như được ? hơn nữa bọn họ chẳng qua là lần đầu tiên gặp mặt a.

      biết đầu óc con bé này nghĩ cái gì nữa ?mới học lớp 3 biết chuyện đương, lớn lên biết còn thế nào nữa ?

      " mẹ à, ra …..con hy vọng mẹ nhanh chút tìm được người đàn ông tốt, dù là chú Lăng Tuấn hay là người khác, con đều giơ hai tay hai chân tán thành, chỉ cần họ đối xử tốt với mẹ là được rồi. "

      Tình cảm của con khiến vô cùng cảm động, xoa xoa đầu con bé, thở dài, vừa mở cửa vừa với con : " chuyện của người lớn rất phức tạp, con nên suy nghĩ linh tinh, nhanh vào nhà gọi điện thoại cho bà nội, hôm nay con ở nhà, cặp sách ngày mai nghĩ cách qua lấy. "

      ở phòng ăn mượn lúc phòng trang điểm lại, gọi điện thoại cho Ngô Du nhưng mà điện thoại lại luôn trong tình trạng tắt máy, làm cho vô cùng lo lắng.

      Tại sao về lại chịu gặp mặt ? đặc biệt đến trường để gặp bé con, cũng gọi điện thoại cho , điện thoại cũng luôn tắt máy, vì sao vậy ?”

      Mới suy nghĩ, cửa nhà đối diện lại đột nhiên mở ra.

      Con bé vui mừng kêu lên “chú Ngô Du!”

      Tâm Vũ theo phản xạ lập tức quay người, quả nhiên Ngô Du đứng trước mặt .

      ràng cũng chỉ 10 ngày thấy mà thôi, nhưng giống như trải qua rất nhiều năm vậy, sau đó, nước mắt khống chế mà chảy ra...

      Trời ạ, sao tự dưng lại khóc? kì lạ mà....

      hít hít cái mũi, muốn ổn định chính mình, nhưng mà cũng uổng công vô ích, kinh ngạc nhìn , mãi cũng lên lời.

      “hai người cứ từ từ mà tán gẫu, con chơi với Đa Đa đây, ngày mai là thứ bảy, con cần học, hai người cũng cần làm, hai người muốn tán gẫu bao lâu cũng được, cần trông con đâu.” Con bé cười hì hì, chớp mắt cái, sau đó nhanh như làn khói chạy vào nhà Ngô Du, thuận tay đóng cửa lại.

      Tâm Vũ hít hít mũi, muốn gọi con về, nhưng mà kịp nữa, cửa cũng đóng rồi.

      Ngô Du tới trước mặt , vì lau nước mắt, hỏi “sao lại khóc?”

      vì sao cả.” né tránh tầm mắt quan tâm của , làm bộ có chuyện gì, xoay người mở cửa vào nhà, vừa vào bên trong liền hỏi về khi nào thế? Điện thoại của vẫn luôn gọi được.”

      Ngô Du theo vào, cười khổ: “ điện thoại di động ngày đầu tiên rơi mất ở sân bay rồi, quá lệ thuộc vào sản phẩm khoa học kĩ thuật, kết quả chính là hết sức phiền phức, dễ dàng.”

      “rơi rồi?” Tâm Vũ hơi sửng sốt. ngờ chuyện sau đó là như vậy, chẳng trách mãi gọi được cho “ vậy tìm lại được chưa?”

      cười, mắt ánh lên vui vẻ: “ dĩ nhiên là tìm được rồi, làm gì có kẻ ngốc nào lại mang chiếc điện thoại mấy vạn tệ trả về cho chủ cũ chứ?”

      “ừ, kể cũng phải…” cứ như vậy nhìn , giống như hồn phách còn chưa có trở về vị trí cũ “ chuyện đó, sao em lại nghe được tin ở Đông Lượng bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, còn….hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tính mạng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

      ra là em cũng nghe được cái tin đồn nhảm ấy.” ôm vào lòng, tay vòng quanh eo , giải thích: “ bị tai nạn là phó tổng giám đốc Vu, ấy tên là Vu Ưu, Vu trong Vu Sơn, Ưu trong ưu tú, đọc lên nghe rất giống tên , mà điện thoại của mãi thông được, vì vậy cuối cùng tin tức truyền ra thành bị tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tính mang, thậm chí tỉnh lại.”

      ra là như vậy….” thất thần nhìn ánh mắt ôn nhu của , nghĩ đến khi nghe được tin bị hôn mê, trái tim lại đau đớn " làm em sợ hãi, em tưởng còn được gặp nữa. "

      Ánh mắt lấp lánh niềm vui " vì vậy, cho dù cho rằng mình xứng với , em cũng được đẩy ra, biết ? "

      " a ? " mắt nháy nháy mấy cái.

      ấy gì vậy ? chẳng lẽ chuyện biết là con cái nhà giàu có, cũng biết rồi sao ?

      thể nào, còn chưa có hỏi cái gì mà, làm sao có thể biết được ?

      " ra , Du Thanh Phân là chị họ của . " trong mắt chợt có ánh sáng vô cùng nhanh lóe qua.

      Tâm Vũ kinh ngạc, ngẩn người " sao, sao cơ ? "

      Bà chủ là chị họ của ? chị ấy vì sao cho biết ?

      Trời ơi ! nghĩ lại xem gì với chị ấy vậy ? mà chị ấy lại trả lời như thế nào….

      Chuyện tình cảm, người ngoài rất khó xen vào, em muốn làm như thế nào cứ làm như vậy, đừng để nuối tiếc là được.

      ra bà chủ là chị họ của , cho nên mới phải với câu kia….

      --

      Chị ấy với rằng, Ngô Du là em họ của tổng giám đốc công ty, như vậy tổng giám đốc Lăng Tuấn, Ngô Du cùng bà chủ đều là họ hàng, cho nên quán Chanh mới có thể mở ở bên trong công ty, mới có thể có diện tích mặt bằng lớn như vậy…

      Sao có thể như vậy ?

      suy nghĩ hỗn loạn nhìn Ngô Du, lại thấy tâm trạng trở nên nhõm, ánh mắt nhìn thẳng .

      " buổi chiều trở về công ty, sau khi hết bận đến quán tìm em, lại thấy em đâu, lại gọi được cho em, chị Thanh Phân với chuyện lúc, rằng em biết nhà mấy đều hiển hách, em có hứng thú với cuộc sống làm thiếu phu nhân nhà giàu, cũng muốn bị bố mẹ xoi mói, nên định chia tay , chị ấy bảo cần chuẩn bị tâm lý trước. "

      Cái gì ? sao chị ấy lại với ?

      Tâm Vũ cảm thấy da đầu tê dại, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, vội vàng giải thích : " , phải như vậy, chỉ là cảm thấy, cảm thấy người nhà chấp nhận em, cho nên…. "

      " cho nên định rời bỏ . " nhìn sâu, mày nhíu lại.

      Thần sắc bắt đầu hốt hoảng : « phải bỏ rơi, mà là… "

      " là gì ? " chờ nghe đây.

      lúng túng cúi đầu, cắn môi dưới, hồi lâu mới giọng : " lúc mới biết chuyện, em quả thực có ý định ấy, rất tự ti, cảm giác mình xứng với , nhưng mà…. "

      " nhưng mà ? " chớp mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, chính là muốn ép ra lời lòng, cho lùi bước.

      " nhưng mà…. " hoảng hốt liếm môi " nghe được tin có thể nguy hiểm tính mạng, em liền thay đổi suy nghĩ. "

      " cho biết suy nghĩ bây giờ của em ." điệu của tuy đều đều nhưng lại có cỗ khí thế bức người.

      Mặt Tâm Vũ đỏ bừng, trái tim đập liên hồi, bấp chấp : " em mặt dày ở bên cạnh , mặc kệ người nhà phản đối ra sao, cũng lùi bước. "

      Gương mặt tuấn tú mỉm cười, mắt sáng lòe lòe nhìn : " đây mới chính là những lời muốn nghe. "

      bỗng nhiên kéo ôm chặt vào lòng, khiến dán sát vào thân thể nóng rực của mình, cúi xuống hôn , đầu lưỡi lướt qua cánh môi .

      Tâm Vũ chỉ cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của bất chợt sát lại gần, hơi thở của xâm nhập đôi môi , tự chủ được, bám chặt áo , cánh tay khẽ run.

      Thân thể dây dưa cùng chỗ, kịch liệt hôn , hai tay quấn chặt quanh eo , nụ hôn sâu kéo dài mãi đến khi cả hai người đều thở được mới thôi.

      Ý thức được nụ hôn này quá mức mãnh liệt, khác hoàn toàn với nụ hôn trước đây, Tâm Vũ run lên, hô hấp cũng theo đó mà rối loạn.

      chạm vào như vậy khiến chân chính cảm nhận được mình là người phụ nữ, trái tim hiu quạnh nhiều năm như vậy nay có thể tìm lại được nhiệt tình, qua nhiều năm như vậy, chỉ là người mẹ, người vợ, mà bây giờ người phụ nữ.

      Cảm nhận được phản ứng của cùng đều mãnh liệt như nhau, tình dục được dấy lên, chút nghĩ ngợi ôm vào phòng.

      bật đèn, lần nữa dịu dàng hôn , cảm giác mặt nóng kinh người, càng muốn thương, vì vậy vội tiến tới mà trằn trọc hôn , khiến thích ứng với hơi thở của .

      Đầu óc Tâm Vũ trống rỗng, đôi mắt mở to ngượng ngùng nhìn .

      đặt lên đệm, vuốt ve đồng thời dần dần cởi quần áo , bàn tay vỗ về thân thể mà môi hôn lên ngực , hy vọng mình có thể tiếp xúc lâu với thân thể mềm mại này.

      Tâm Vũ mềm nhũn, nhắm hai mắt lại, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực, môi của hôn đến đâu khiến xấu hổ đến đó, hơi thở dần gấp gáp.

      Trời ơi, sao có thể như vậy ?cả nơi tư mật nhất của cũng hôn, làm cho hoàn toàn chìm đắm, đem bản thân mình giao cho ….

      Khi nào tiến vào bên trong ?

      Trong lúc ý loạn tình mê, lấp đầy , liên tục rong ruổi trong cơ thể , thân thể nghênh đón , mong muốn nhiều hơn, lại nhiều hơn….

      --- đoạn phân cách--- khiếp toát mồ hôi, làm đoạn này mất máu quá, chung là tớ miêu tả đoạn này được hoàn mỹ lắm, mọi người cứ từ từ mà tưởng tượng nhá * cười ngượng ngùng*

      Buổi trưa là lúc quán bận rộn nhất, mặc dù bữa sáng đông khách nhất, nhưng mà bữa sáng dù sao cũng đơn giản, hơn nữa là ba người cùng làm mà giống bữa trưa, chỉ có mình Du Thanh Phân làm, phục vụ giao cho Tâm Vũ cùng Xảo Lệ, ba người bận đến tối mặt tối mũi.

      Trong lúc bận rộn này vị khách mời mà đến khiến cho trong quán xuất trận xôn xao, khi ta chọn xong chỗ ngồi, mọi người còn tự giác tiến lên ngồi xung quanh bàn , cố ý giữ khoảng cách với ta.

      " là tổng giám đốc kìa ! " Xảo Lệ hưng phấn, hiển nhiên đầu óc bây giờ đều là tình cảm mến.

      " ấy lần đầu tiên đến đấy… " tâm trạng của Tâm Vũ cùng Xảo Lệ giống nhau, với , người này chính là họ của Ngô Du, cũng là họ bà chủ của họ.

      Buổi sáng với bà chủ là biết chị ấy là chị họ của Ngô Du, chị ấy chỉ cười, còn trêu chọc khiến ngẩn người tại chỗ lúc lâu.

      Buổi sáng với đưa bé con học, sau đó cùng làm, bởi vì sợ xấu hổ, nên đến quán ăn sáng.

      Hạnh phúc bỗng chốc lại đến, cũng chốc chốc lại nghĩ đến mình là người phụ nữ ly hôn nữa, là làm còn hối tiếc nữa.

      Reng reng !

      Có tin nhắn, mở điện thoại ra, ra là gửi đến.

      Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé, đặt chỗ ở quán bít tết Newyork mà con bé thích ăn nhất rồi, phần thưởng vì bé thi tháng đứng thứ hai lớp.

      Cái gì ? con bé thi tháng ? lại chẳng biết gì cả…

      tự chủ, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười mỉm.

      muốn chăm sóc con bé như con ruột, phải chỉ là suông đâu.

      " chị Tâm Vũ. " Xảo Lệ vọt vào quầy bên trong " tổng giám đốc, ấy …muốn chị ghi order. "

      Tâm Vũ hơi ngẩn người, có chút bất an, song thể chậm trễ khách, bước nhanh ra ngoài.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :