1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối chọn cha - Giản Anh (7.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      ko biết hai vợ chồng chị này tình củm sao ta, còn a chồng sao, nếu dứt khoát tc rùi mong 2 người này tiến tới tình cảm!!!!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.3
      3/12/2014
      Edit: autumnfirefly

      Hết giờ làm, Tâm Vũ đợi thêm nửa tiếng mới ra khỏi công ty khoa học kĩ thuật Green Way, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng quen thuộc dừng ở hàng rào bên cạnh cửa.

      Kì lạ… đột nhiên nghi ngờ, cẩn thận nhìn biển số xe, hô hấp bỗng chậm lại.

      ta!

      Hứa Thụy Dương ở trong xe hiển nhiên cũng nhìn thấy , ta xuống xe, tiến về phía .

      Tâm Vũ khẩn trương lại bất an nhìn chồng trước " đến đây làm gì ? "

      " em làm ? " Hứa Thụy Dương cau mày, đồng ý nhìn “ vì sao em làm? Sinh hoạt phí đưa cho em đủ sao?”

      phải vậy...” Tâm Vũ mạnh mẽ khoát tay.

      cũng biết ta mất hứng, da gà nổi đầy cánh tay.

      phải?” ta nghi ngờ nhìn “ vậy tại sao em lại làm?”

      Mặt bất chợt đỏ hồng, thần sắc thiếu tự nhiên, lâu sau mới : “ bởi vì--- em muốn--- bắt đầu--- lần nữa.”

      Hứa Thụy Dương nhướn mày “ bắt đầu lần nữa?”

      “ đúng vậy!” gật đầu mạnh “ chờ công việc của em ổn định, cũng cần phải chu cấp sinh hoạt phí cho em nữa, em muốn tự lo liệu cuộc sống của mình.”

      Sau khi ly hôn, cũng nghĩ quá nhiều, đến đâu hay đến ấy, điều duy nhất đổi là muốn ly hôn mà còn nhận tiền trợ cấp của Hứa Thụy Dương, tại chưa làm được điều đó, nhưng đó là mục tiêu của , cũng cố hết sức để hoàn thành mục tiêu này.

      biết Hứa Thụy Dương lắm....., phải chính xác là ta coi giống em , , điều này vẫn biết .

      Nhưng mà đơn giản cho rằng kết hôn chính là cả đời, hơn nữa giữa họ còn có đứa con, muốn cuộc sống của mình có quá nhiều biến đổi, nhưng cuối cùng mình lại ly hôn.

      Nếu như vài năm sau họ ly hôn, ta cung cấp sinh hoạt phí cho mẹ con nữa, khi đó các nên làm thế nào?

      Vì thế quyết định bắt đầu từ bây giờ mình chăm chỉ làm việc kiếm tiền, trở thành người tự lập, phải dựa vào bất kỳ ai nữa.

      rồi, em chỉ cần chăm sóc con tốt, sinh hoạt phí do phụ trách.” Hứa Thụy Dương nhíu mày .

      Tâm Vũ quật cường nhìn ta: “ em chưa từng đồng ý.”

      Hứa Thụy Dương hơi sững sờ.

      chưa từng đồng ý với nhưng mà luôn nghe lời , cũng nghĩ, tự làm theo ý mình, đến đây làm việc.

      “ em làm, vậy ai chăm sóc cho con?” buồn bã hỏi.

      Nhìn chồng trước mất hứng, Tâm Vũ nuốt nước miếng “ cũng thấy đấy, bây giờ em tan làm, con bé học xong ở trường, sau đó học phụ đạo, 6h mới về nhà, vì thế em vẫn kịp thời gian chợ mua thức ăn, chăm sóc con bé thành vấn đề.”

      Hứa Thụy Dương nghiêm mặt: “nghe chỗ ở là Khang Nghi Hi tìm giúp em, công việc cũng là ấy tìm giúp?”

      Hồi đại học, nhà ta rất gần trường đại học, có bốn tầng, bố mẹ ta tu sửa lại sau đó cho thuê, nhưng chỉ cho nữ sinh thuê, khi đó Khang Nghi Hi cùng Tâm Vũ đều là khách trọ.

      “đúng vậy, tất cả là chị Nghi Hi tìm giúp em, cho em ở nhờ căn nhà chị ấy bỏ trống, bố mẹ chị ấy ở tầng , các bác ấy rất tốt, họ có thể giúp đỡ em chăm sóc con bé, nhà bọn họ cũng có đứa trẻ, là con của trai chị Nghi Hi, là bạn học của bé con, tan học hai đứa nó cùng nhau về nhà, như vậy an toàn rồi chứ?.”

      Tâm Vũ xong, để tránh mình cẩn thận lại đồng ý với ta điều mình muốn, nên hai người tạm biệt mấy vui vẻ.

      ra bố mẹ ta đối với cùng bé con đều rất tốt.

      Lúc còn là khách trọ, bố mẹ ta đối với giống như người nhà, vì vậy khi bọn họ ly hôn, trong năm sau đó, vẫn ở nhà ta, cũng cho người nhà của ta biết bọn họ ly hôn.

      dứt khoát mang bé con rời khỏi nhà ta bởi vì nghe được ta cùng bạn chuyện, đành lòng buộc rời khỏi, luôn phụ thuộc vào gia đình, có năng lực tự lập, ...nghe được lúc, rất khổ sở.

      vốn vẫn cho rằng hai người các có cơ hội ở lại gia đình ta nhưng thực tế tạo gánh nặng cho ta.

      Vì vậy thẳng thắn cho bố mẹ ta biết hai người bọn họ ly hôn, hơn nữa muốn rời khỏi.

      Nhưng mà bố mẹ ta chẳng những đáp ứng rời khỏi, ngược lại, bố ta còn giả vờ bị bệnh để giữ lại, cuối cùng trở thành Hứa Thụy Dương rời khỏi, tự với mình nên tuyệt tình chút, nếu được.

      tại vất vả mới rời khỏi, cũng bắt đầu cuộc sống mới của , thực hiểu vì sao ta còn đến can thiệp cuộc sống của ?

      “em cần với những điều này, lập tức nghỉ việc, em chỉ cần tập trung chăm sóc bé con là được rồi.” Hứa Thụy Dương phiền muộn .

      thể được.” Tâm Vũ kiên quyết .

      ta cong khóe môi nhìn “ vậy giao bé con cho , chăm sóc cho con bé, như vậy mặc kệ em công tác hay , nghỉ việc hay đều tùy em.”

      được!” từ chối “ thể mang con bé , nó muốn ở cùng với em!”

      Hứa Thụy Dương nheo mắt lại “ chỉ đáp ứng bằng lời với em thôi, và em đều có quyền giám hộ, cũng có thể ở cùng với con bé, đây là quyền lợi của cũng là nghĩa vụ của .”

      Tâm Vũ luống cuống: “ vậy sau này tái hôn, bé con phải làm sao?”

      “khi đó hãy .” ta nhếch miệng “ đến lúc ấy, và bé con ở cùng với ấy, ấy nhất định thích bé con.”

      Tâm Vũ càng luống cuống: “ , thể....”

      “tại sao thể?” ta khiêu khích.

      Hốc mắt Tâm Vũ đỏ bừng: “ em mới là mẹ con bé....”

      Hứa Thụy Dương nhìn chằm chằm: “ cho nên người mẹ như em vì kiếm tiền mà bỏ lại con bé?”

      Hai người tranh cãi, có người đến.

      “tôi có thể giúp gì được ?” giọng trầm ổn hỏi.

      Tâm Vũ nhìn sang thấy Ngô Du, nhất thời ngây ngẩn.

      Tại sao lại là ta? ta giống như vừa từ bên ngoài về vậy….

      " , sao ! " vội vàng .

      Ngô Du cau mày nhìn khuôn mặt trắng bệch bị nắng chiếu vào của , trong mắt còn đong đầy nước mắt : " sắc mặt tốt, cơ thể còn thoải mái sao ? "

      ngừng lại, suy nghĩ lát, vội vàng : " có, có nữa, sao. "

      Hứa Thụy Dương nghi ngờ nhìn họ.

      Cơ thể còn thoải mái ? " còn " là có ý gì ? bọn họ có quan hệ gì ? chẳng lẽ nhanh như vậy có niềm vui mới ?

      " bây giờ về nhà sao ? có cần tôi đưa về ? " Ngô Du tiến lên bước hỏi, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hề dừng ở người Hứa Thụy Dương.

      vốn định trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe công ty, nhưng vì trông thấy nên dừng lại, nhìn thấy, người đàn ông kia hung dữ bắt nạt , mà giống như biết làm thế nào để chống trả.

      " …. cần…. nữa " Tâm Vũ tự nhiên cà lăm lên.

      Hứa Thụy Dương càng nghe càng nổi giận.

      cà lăm gì chứ ? người đàn ông này ngay cả ở đâu cũng biết sao ?

      Bọn họ ly hôn, quan hệ cùng ai, ta có tư cách hỏi, hơn nữa tại còn có người thứ ba, ta ngu ngốc mà chất vấn .

      " hôm nay tạm đến đây, hôm khác tìm em tiếp. " ta , giọng vui.

      " cần tới tìm em nữa, ! " Tâm Vũ ước gì ta nhanh chút.

      cho rằng ta chỉ vậy thôi chứ thực bỏ qua cho , cho đến khi ta lên xe bỏ , mới thực thở phào nhõm.

      " giống như rất sợ ta. " Ngô Du nhìn chằm chằm.

      " phải sợ, phải…. aizzz…. " Tâm Vũ thở dài, cuối cùng thẳng : " ta là chồng cũ của tôi, bố mẹ ta đối với tôi rất tốt, mặc dù ly hôn nhưng tôi cũng muốn tranh cãi với ta. "

      " chồng cũ sao ? " nhướn mày " còn tới tận đây tìm , có việc gì sao ? "

      " cũng có. " chân mày Tâm Vũ nhíu chặt " ta muốn tôi làm, muốn tôi chăm sóc tốt cho con , nhưng mà tôi đồng ý, vì vậy ta rất tức giận. "

      Ngô Du gì, khẽ nhếch khóe miệng.

      ra là người đàn ông dù ly hôn vẫn muốn thao túng vợ cũ, nếu như có ai giúp , e rằng vẫn bị chồng cũ thao túng.

      " cái đó, tôi--- tôi đây, xe bus sắp tới rồi. " Tâm Vũ chạy trối chết, ở trong lòng gào khóc tiếng.

      Ôi trời ơi ! làm sao lại với những điều này ? tùy tiện đem chuyện riêng cho người ngoài, quá hồ đồ, cũng quá bi thảm .

      Tâm Vũ hài lòng nhìn bàn ăn bốn món canh--- gà cà ri, cá chiên, đậu hũ kho, rau luộc cùng canh trứng cà chua, đều là những món bé con thích ăn.

      Mấy năm làm bà nội trợ, vốn nấu nướng kém cỏi, cùng mẹ chồng học làm rất nhiều món ngon, tại tự mình làm bàn thức ăn cũng thành vấn đề.

      Nhìn đồng hồ, cầm chìa khóa lên chuẩn bị đón con .

      Mặc dù con bé luôn cần đón, nhưng mà muốn đón con bé, chiều tối gió mát mẻ thoải mái, hai mẹ con cùng bộ về nhà tốt a !

      Nhưng mà, cửa vừa mở, liền ngây ngẩn.

      Ngô Du đỡ con bé từ thang máy ra, ấy còn đeo cặp sách của con bé.
      MooniEDiệp Duệ Linh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.4
      5/12/2014
      Edit : autumnfirefly


      " có chuyện gì vậy ? " khẩn trương nhìn hai người.

      " con bé bị xe máy đụng trúng, đối phương bỏ trốn. " Ngô Du đơn giản .

      Mắt Tâm Vũ trợn to : “bị xe máy đụng vào?” mặc dù mắc bệnh tim, cũng cảm thấy trái tim mình tê dại, con là tất cả của .

      " đừng gấp. " Ngô Du vội vàng : " đừng lo lắng quá, tôi xem qua rồi, bị xe đụng ngã nhưng mà chỉ có đầu gối với khuỷu tay bị xây xướt chút thôi, chưa đến mức cần phải vào viện. "

      vẫn còn rất hoảng hốt, như con ruồi mất đầu : " nhưng mà…. Tại sao con bé lại tự được ? "

      Sợ mẹ mình lo lắng quá mức, bé lớn tiếng khẳng định : " đấy, mẹ, con chỉ là bị dọa sợ với quá đói nên thể tự mình thôi. "

      " con , ? " Tâm Vũ vội vã chạy lại.

      " ! " Ngô Du cùng con bé, hai người đồng thời , lại đồng thời bật cười.

      " hai người cười cái gì ? " hấp hấp cái mũi, hiểu được nhìn họ.

      " mẹ nhìn này, con có thể tự mình . " con bé tự mình men theo tường chậm rãi vào nhà, ngửi thấy mùi hương từ phòng bếp " thơm quá ! con đói chết mất ! "

      Ngô Du vô cùng tự nhiên theo con bé vào phòng khách, để cặp sách xuống sofa sau đó cũng : " đúng là rất thơm ! "

      Ánh mắt con bé sáng lên : " vậy chú cùng ăn cơm với mẹ con cháu nhé ! "

      hề có ý từ chối, : " tốt quá. "

      " A ? " Tâm Vũ sững sờ nhìn hai người : " nhưng mà, nhưng mà, có món ăn gì nhiều…. "

      " vậy là đủ rồi " Ngô Du bước đến bàn ăn, nhìn mấy món ăn gia đình, mỉm cười : " đều là những món tôi thích ăn. "

      Tâm Vũ nhìn , trùng hợp như vậy à ?

      Con bé cũng ngồi xuống, nháy mắt với Phạm Tâm Vũ : " mẹ à, xới cơm cho khách kìa. "

      Tâm Vũ biết vì sao lại biến thành như vậy, nhưng mà cuối cùng ba người lại cùng nhau ăn cơm ở nhà .

      Nếu sớm biết như vậy, làm thêm hai món ăn, trong ngăn đá tủ lạnh vẫn còn chân giò đông lạnh, vẫn đầy đủ mùi vị, màu sắc, đáng lẽ nên bỏ ra cho tan đá mới đúng…

      Chỉ là ấy ăn thực rất ngon miệng, hết ba bát cơm, hai bát canh…

      " khả năng nấu ăn của tiểu thư Phạm Tâm Vũ nhà cháu rất tốt. " bé con giống như ám chỉ cái gì " vợ đảm mẹ hiền như mẹ cháu bây giờ rất hiếm đấy. "

      " con trật tự, mau mau trật tự. " Tâm Vũ liên tục cầu con , mặt đỏ hồng đến tận tai.

      với người ta giống như vợ đảm mẹ hiền, có khác gì đem bán chứ….

      may là, ấy giống như để ý chút nào.

      Hoặc người ta có nghe vào tai, hoặc để trong lòng , cần quá mức khẩn trương.

      " chú à, chú có thể dạy cháu số học được ? "

      Tâm Vũ rửa bát, nghe con vậy, lập tức ra ngoài : " con bé này, con đừng có làm mất thời gian của chú Ngô, mẹ dạy con…. "

      Con bé vô cùng nể mặt : " số học của mẹ kém như vậy, mẹ dạy con được đó. ? "

      " làm gì có chuyện ấy " Tâm Vũ cà lăm, vội bỏ trốn vào bếp : «việc đó, mẹ chuẩn bị trà cho hai người. "

      Rửa bát xong, bưng lên khay chà tranh lạnh tự chế.

      Chanh là bà chủ cho , ấy rất rộng rãi, trong quán có rất nhiều chanh, ấy bảo muốn lấy bao nhiêu tùy , hoàn toàn hề keo kiệt.

      " quả nhiên, chú thông minh. " bé con đối với khả năng giảng bài của Ngô Du bội phục sát đất.

      " hai người uống trà ! " giúp hai người rót trà, khí hòa hợp này khiến dễ dàng thả lỏng thần kinh.

      Nếu như có thời gian, muốn nướng thêm bánh ngọt cho họ nữa.

      Hơn 8h, Ngô Du đứng dậy ra về.

      " tôi về đây, trong nhà còn vật chờ tôi về cho nó ăn cơm nữa. "

      " vật ? " ánh mắt con bé sáng lên : " là gì vậy ? sủng vật sao ? "

      mỉm cười : " là con chó săn màu vàng kim rất đẹp. "

      " phải vật sao ? " bé con hưng phấn kêu lên " cháu muốn nhìn nó. "

      Ngô Du mỉm cười : " cháu muốn xem sao ? vậy sang nhà chú, vậy có thể xem nó rồi. "

      Tâm Vũ nghĩ tới mình có thể lần nữa vào nhà , nhưng mà cũng thể để bé con mình cùng . phải tin , mà tin con mình.

      Con bé từ vô cùng thích động vật, nó vẫn muốn nuôi con sủng vật, nhưng mà trước kia của bị dị ứng lông động vật, vì vậy con bé thể đạt được ước muốn của mình.

      Vì vậy khi đến nhà nhìn thấy vật , nhất định vui đến quên cả về nhà, theo để nhắc nhở con bé về nhà.

      " oa ! xinh đẹp, nó tên là gì vậy ạ ? " vào trong lúc, con bé liền chơi cùng vật , hề sợ hãi chút nào.

      " nó gọi là Đa Đa, Ngô Đa Đa, năm nay ba tuổi, là quý ngài tuổi. "

      Con bé nhàng vuốt ve vật : " haha, Ngô Đa Đa, dễ thương. "

      Từ Tâm Vũ sợ chó nên dám đến gần Ngô Đa Đa, nên xung quanh, tham quan phòng ở.

      Lần trước đến để ý, ra nhà thiết kế theo phong cách cổ điển, gian mở nửa như vậy khiến cảm thấy hết sức rộng rãi, thảo nào có thể nuôi con chó lớn như vậy. !

      Ngẩng lên nhìn, trần nhà là đèn treo bằng đồng cổ, trong góc trưng bày quạt điện theo phong cách phục cổ, vật dụng trong phòng khách lấy màu đỏ làm chủ đạo, ghế sofa đỏ tươi, dưới bàn trà là tấm thảm màu vỏ quýt cực lớn, phòng ăn lấy màu đen làm chủ đạo, đều là phong cách phục cổ, nhưng nhìn tất cả đây giống phong cách của .

      Tuy nhiên phòng ở được giữ gìn vô cùng sạch , hoàn hảo, chẳng những bong tróc mà ngược lại có phong vị cổ xưa ý nhị.

      thực tế, những khu chung cư này đều có 20 năm lịch sử, nhưng giá phòng cũng giảm, bởi vì ban đầu lúc xây dựng rất có uy tín, tất cả đều sử dụng nguyên vật liệu có chất lượng, chịu được phá hủy của thời gian.

      rất thích khu chung cư thanh nhã yên tĩnh này, nhờ phúc của chị Nghi Hi mẹ con mới được ở chỗ như vậy, thực rất cảm kích chị ấy.

      " đây là phòng ở do tôi để lại, ấy rất thích phong cách Thượng Hải thời dân quốc , nên đem toàn bộ phòng ở trang trí thành như vậy, sau khi qua đời, phòng này được để lại cho tôi. "

      Tâm Vũ chợt hiểu ra : " thảo nào tôi cảm thấy phong cách của căn phòng giống . "

      mỉm cười : " vậy phòng của tôi phải như thế nào ? "

      chút nghĩ ngợi : " giống như con người trong sáng, thuần khiết, văn nhã gỗ màu thô, tường màu trắng, vật dụng bằng gỗ đơn giản… "

      đột nhiên ngừng lại, mình cái gì đây ?

      " còn gì nữa ? sao nữa ? " nhìn chằm chằm, trong mắt vui vẻ.

      Tâm Vũ đỏ mặt tránh tầm mắt , mất tự nhiên tìm con . " con , chúng ta về nhà thôi, ngày mai con còn phải học nữa đấy. "

      vui vẻ trong mắt Ngô Du ngày càng đậm.

      này toàn bộ hỉ nộ ái ố, toàn bộ tâm tình đều mặt, hoàn toàn biết cách che giấu, thú vị.

      " nhanh vậy sao ? " con bé chút cũng muốn về, con bé còn cùng Đa Đa chơi vui vẻ.

      " cháu lúc nào cũng có thể sang đây thăm Đa Đa, nếu nhấn chuông mà chú có nhà cháu có thể tự mở cửa vào, mật mã là 5678910.

      " tuyệt ! " bé trưởng thành sớm, vì gặp vật mà trở thành trẻ .

      " nhưng mà…vậy có làm phiền quá ? " cảm kích của toàn bộ đều khuôn mặt.

      Con bé trưởng thành rất sớm vì chuyện bố mẹ ly hôn, tuy là từ trước đến giờ nó đều gì, nhưng sợ nếu con bé cứ tiếp tục như vậy đem bản thân đè nén đến hỏng mất, vì vậy nếu có vật làm bạn, như vậy có lẽ phân tán được suy nghĩ của nó.

      " nếu như cảm thấy đó là làm phiền tôi, vậy sau này cơm tối hai người ăn thừa có thể để lại cho tôi làm đồ ăn mang làm ngày hôm sau ? "

      mỉm cười dịu dàng, Tâm Vũ lại thất thần " cái, cái gì ? "

      Đây là cầu gì vậy ? sao có thể mang đồ ăn thừa làm đồ ăn làm việc ngày hôm sau được ? có thể kén chọn chút ?

      " buổi trưa tôi quá bận rộn nên thường quên mất bữa trưa, đến lúc nhớ ra lại lười ra ngoài, vì vậy thường là bữa sáng ăn bữa sau đó đến tối mới ăn bữa thứ hai. "

      Tâm tính mẫu tử của Tâm Vũ trỗi dậy, vậy quá đáng thương , chắc đói lắm….

      " nếu như tiện đừng để lời của tôi trong lòng, coi như tôi chưa đến…. "

      " thuận tiện ! vô cùng thuận tiện ! " cũng phát giác ra giọng của mình nhiệt tình bao nhiêu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.1
      16/12/2014
      Edit : autumnfirefly

      Ngô Du vừa cúp điện thoại, thư kí Hoàng Mẫn lịch gõ cửa hai cái sau đó đẩy cửa vào.

      " hôm nay sếp cũng ra ngoài ăn sao ? " trêu ghẹo " em vẫn giúp hâm lại đồ ăn tiện lợi à ? "

      gật đầu " làm phiền em. "

      Hoàng Mẫn làm cái mặt quỷ : " thể cho em biết đồ ăn là ai làm được à ? "

      rất muốn biết.

      Phó tổng của bọn họ ở công ty chưa bao giờ dính tin đồn nào, cũng thấy có bạn , mỗi ngày chính là công việc, công việc cùng công việc, nhưng mà gần đây ăn đồ ăn để trong hộp tiện lợi do phụ nữ làm, ngay cả cái hộp cũng là màu hồng, sao có thể khiến suy diễn lung tung chứ ?

      " thể. " cười vui vẻ, trong đầu nghĩ đến hàng xóm tốt bụng.

      Đồ ăn tiện lợi của cũng phải là đồ ăn thừa để lại, tin rằng đồ ăn của còn đặc biệt nghiên cứu để đồ ăn sau khi hâm nóng bằng lò vi sóng vẫn giữ được ngon miệng.

      đơn thuần, lương thiện như vậy mà lại có người đàn ông có thể bỏ rơi ? "em có bạn trai cũng kể cho , nhưng có bạn lại với em, như vậy công bằng. "

      Ngô Du cười nhạt : " bởi vì còn chưa phải bạn nên thể cho em biết, thời điểm thích hợp cho em. "

      Học muội cùng vô cùng thân thiết, công việc rất tận trách, có bí mật gì cũng với , cũng coi là cấp mà đối đãi.

      " phải bạn mà ngày nào cũng làm đồ ăn tiện lợi cho mang theo ? " tin.

      " cái gì tiện lợi ? hai người chuyện gì vậy?” Ngô Tử Huyền gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn em trai : " có người giúp em làm đồ ăn tiện lợi ? em có bạn ? "

      Hoàng Mẫn le lưỡi : " ách--- em ra ngoài đây, chị Ngô chị uống cà phê ạ ? "

      Chị của học trưởng với học trưởng hoàn toàn khác nhau, vẫn luôn cảm thấy Ngô Tử Huyền là người phụ nữ rất khó thân cận, khó chung sống.

      Mà bây giờ, Ngô Tử Huyền toát ra khí thế cao cao tại thượng, ta khẽ nâng cằm " cần, ra ngoài làm việc . "

      " hai người từ từ trò chuyện. " Hoàng Mẫn chạy như bay ra ngoài, chỉ ước mình ở chỗ này.

      Ngô Tử Huyền đợi cho Hoàng Mẫn ra ngoài mới nhìn em trai, tiếp tục vấn đề vừa rồi : " em có bạn phải ? "

      " tìm em có việc ? " Ngô Du đáp mà hỏi ngược lại.

      " có bạn mang về nhà cho bà nội cùng ba mẹ gặp mặt, họ nhất định rất muốn gặp bạn của em. " Ngô Tử Huyền cũng phải đèn cạn dầu, đem đề tài kéo trở lại.

      " chị chắc phải đặc biệt tới để thảo luận chuyện em có bạn hay ? " cười nhạt.

      " ai bảo em về nhà, chị là theo lệnh bà nội đến thăm em. " trách " về nhà, cũng chịu để cho dì Lâm đến giúp em dọn dẹp, em nghĩ xem bà nội nghĩ như thế nào ? "

      cười : " bà nội cho em là con nít sao ? "

      “sắp cho là như vậy rồi.” Ngô Tử Huyền nghiêm nghị hỏi : " em bận như vậy sao? ngày nghỉ cũng bớt chút thời gian về thăm nhà được ? "

      Ngô Du mỉm cười với chị : " chị cũng biết lão nhân gia người thích bức đứa cháu là em đây kết hôn, chị nghĩ em về nhà để chịu thẩm vấn hội đồng sao ? "

      lắc đầu : " em nên cẩn thận chút , có bạn , mọi người lại hoài nghi giới tính của em. "

      chậm rãi mở miệng : " chị à, chị mới cẩn thận chút ấy, vẫn có người tự nhận mình là con rể Ngô gia kìa. "

      Thân thể Ngô Tử Huyền hồi căng thẳng : " em tên kia ? "

      Lúc ly hôn rất ràng, cũng cần phân tiền nuôi dưỡng của ta, ta còn muốn thế nào nữa? là khiến người ta phiền lòng mà.

      " em nghe được tin tức là như vậy. " Ngô Du ngưng mắt nhìn .

      Ngô Tử Huyền cau mày : " được rồi, biết, chị xử lý. " đột nhiên cảm thấy phiền não " chị mày đói, cũng đến đây rồi, chúng ta đến quán Chanh ăn cơm . "

      " ngại em có bạn trai, chúng ta có thể làm bạn được , nếu em vẫn muốn kết bạn cùng tức là em để ý kết bạn hay bạn trai em để ý kết bạn?. "

      Mấy câu này cứ quanh quẩn trong đầu Tâm Vũ, khiến đầu óc nhiễu loạn.

      Bà chủ cách tốt nhất là nên mình ly hôn và có con mà nên mình có bạn trai, làm theo ý của bà chủ nhưng mà hình như bọn họ cũng chẳng quản có bạn trai hay , vẫn gọi điện thoại làm phiền , làm sao bây giờ ?

      " việc này--- xin hỏi tôi có thể phục vụ đồ uống sau bữa ăn được chưa ? " ứng phó được, vậy đành trốn tránh vậy.

      " đồ uống quan trọng, cho số điện thoại của em, buổi tối gọi cho em. " kĩ sư nam quấn quýt tha.

      " , được--- tôi có bạn trai " Tâm Vũ lắp bắp, quẫn bách, mồ hôi rịn đầy trán.

      " bây giờ là thời đại nào rồi ? nào có chuyện có bạn trai thể làm quen người đàn ông ưu tú, có phẩm vị, hiểu phong tình như chứ ? "

      Người đàn ông cùng ngồi đối diện bật cười : " Cao Vĩ Kiệt, cậu đúng là biết xấu hổ. "

      " như tớ gọi là dũng cảm theo đuổi tình đích thực. "

      Đúng lúc Xảo Lệ bưng đồ uống của họ tới, vẻ mặt cợt nhả : " chẳng lẽ cậu thể hỏi số di động của tôi chút được sao ? tôi cũng tìm kiếm tình đích thực đây. "

      mãnh liệt nháy mắt với Phạm Tâm Vũ, Tâm Vũ hiểu ý, bưng khay như bay về quầy đồ uống bên trong.

      Mỗi ngày đều có rất nhiều kỹ sư của công ty muốn xin số di động của , có chút hối hận thẳng mình là người phụ nữ ly hôn, chỉ có bạn trai căn bản ngăn cản được bọn họ a !

      " hoan nghênh quý khách ! "

      Thấy có khách vào, cầm theo thực đơn để khách chọn món, liền nhìn thấy người tới, nhất thời bước chân tự chủ ngừng lại.

      Là Ngô Du… bình thường chỉ dùng bữa sáng, sao hôm nay lại….

      tới ăn cơm, vậy liền tới đây ?

      ngồi xuống bàn… còn có người phụ nữ cùng

      hơi giật mình nhìn người phụ nữ đó.

      người phụ nữ xinh đẹp, áo màu trắng, thắt lưng màu vàng kim, quần ôm sát màu đỏ, giầy cao gót màu đen, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, tóc được tạo hình cùng nhuộm màu kĩ lưỡng, đeo đôi khuyên tròn lớn màu vàng kim, cả người tản mát cỗ khí chất của đại minh tinh.

      Bọn họ xứng đôi, nhưng mà đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình yên…

      " có khách kìa, chị Tâm Vũ, chị ra phục vụ sao ? " đúng lúc Xảo Lệ quay vào phía trong quầy bar, thấy ngẩn người, bèn đụng đụng cánh tay , hảo tâm nhắc nhở.

      " a….được… "

      Tâm Vũ hít hơi sâu, bưng bình nước chanh cùng hai cuốn thực đơn ra ngoài, có chút run rẩy rót nước cho bọn họ.

      " đây là thực đơn của chúng tôi, mời hai vị tham khảo. " mạnh mẽ trấn định, đem thực đơn đặt ở trước mặt bọn họ.

      " lâu tới đây, giống như thay đổi nhiều. " Ngô Tử Huyền cúi đầu xem thực đơn, nhíu mày, cũng xem kĩ hỏi : " chiêu bài của quán các là gì ? "

      Tâm Vũ nhìn đôi tay xinh đẹp lật thực đơn của người phụ nữ kia, móng tay ta sơn màu đỏ, bất chợt nghĩ lần cuối cùng mình sơn móng tay màu đỏ là khi nào ?

      " tiểu thư, tôi hỏi , chiêu bài của quán ăn các là gì, vì sao trả lời ? "

      Nghe được thanh thiếu kiên nhẫn, Tâm Vũ phục hồi lại tinh thần, tầm mắt đột nhiên tiếp xúc với tầm mắt Ngô Du, nhất thời có cách nào suy tư, mặt nhất thời nóng lên.

      " vị tiểu thư này mời giới thiệu chiêu bài của quán ăn. " thay giải vây.

      Tâm Vũ khẩn trương tới tay toát đầy mồ hôi : " a, đúng vậy, quán chúng tôi nổi tiếng nhất là gà cay nấu chanh, cá tuyết chưng với chanh. "

      " có điểm tâm ngọt gì ? " Ngô Tử Huyền cau mày nhìn thực đơn món ngọt trong tay, giống như đối với chủng loại điểm tâm ngọt hài lòng lắm, hoặc có thể là với thái độ khẩn trương quá mức của Tâm Vũ hài lòng.

      " có. Tâm Vũ khó khắn nuốt nước miếng : " có bánh xốp chanh, có chanh cùng trái cây đông lạnh, bánh bông lan chanh mật ong. "

      " đồ uống sao ? " Ngô Tử Huyền giống như giám khảo.

      bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi khô : " đồ uống có cái đó--- trà chanh hương quất, trà chanh đường đỏ, trà chanh táo. "

      Bỗng dưng có cảm giác tự ti, trước mặt bạn xinh đẹp của , cảm thấy mình thua kém…

      " được rồi, tôi muốn phần cá tuyết chưng với chanh, bánh bông lan mật ong cùng trà chanh hương quất. " Ngô Tử Huyền ngẩng lên từ thực đơn, đặt nó lên bàn.

      Tâm Vũ ngược lại nhìn Ngô Du, mặt xuất thần sắc được tự nhiên : " vậy còn, còn ? "

      Ngô Du khẽ chạm ngón tay thon dài vào ly thủy tinh, mỉm cười với : " tôi về phòng làm việc ăn đồ ăn tiện lợi, tại làm cho tôi ly Napoli là được. "

      " Napoli " là loại cà phê duy nhất ở quán, trong ly cà phê cho thêm miếng chanh.

      Ngay trong lúc này mà lại lơ đãng ra hai chữ " tiện lợi ", mặt Tâm Vũ liền ngay lập tức hồng thấu, hoảng hốt thu hồi hai cuốn thực đơn, giọng run rẩy.

      " vâng, được ! mời hai vị chờ, chờ chút ! đồ ăn lập tức được đưa lên. "

      tại sao có thể nhắc đến đồ ăn tiện lợi ở trước mặt bạn chứ ? nếu như bạn hỏi đồ ăn tiện lợi từ đâu mà có, vậy làm sao bây giờ ? mình thành người thứ ba…

      lúc muốn chạy trốn về phòng bếp, Ngô Tử Huyền lại lên tiếng : " bà chủ có ở đây ? "

      " a ? " Tâm Vũ nhìn chằm chằm ta, đầu óc trống rỗng.

      ta gì vậy ? là hỏi bà chủ, bà chủ sao ?

      " tôi hỏi bà chủ có ở đây ? " Ngô Tử Huyền vui nhíu mày : " này nhân viên phục vụ, rốt cuộc bị sao vậy ? từ đầu đến giờ đều ở đây hoảng thần. "

      Tâm Vũ trăm miệng cũng thể bào chữa.

      Oan uổng a, bình thường cũng phải như vậy, là bởi vì có quen biết , nên mới thất thường….

      " vị tiểu thư này là bạn học của bà chủ. " Ngô Du ôn hòa cười tiếng " nếu như bà chủ có ở đây, làm phiền mời ấy ra đây chút. "

      Tâm Vũ cảm giác bắp thịt gương mặt mình cũng cứng ngắc : " vâng, được, tôi cho bà chủ biết. "

      Ngô Du đưa mắt nhìn vội vã vào phòng bếp, cầm chén lên uống ngụm nước, vẻ ngoài khoái trá vừa rồi bỗng chốc sụp đổ.

      " Thanh Phân tìm ở đâu được nhân viên ngốc nghếch như vậy ? " Ngô Tử Huyền vẫn còn hài lòng.

      " chị tính lúc nào mang " ta " về cho bà nội, ba mẹ gặp mặt ? " Ngô Du thông minh sang chuyện khác, để cho chị tiếp tục phê bình người trong lòng.

      " vẫn còn chưa phải lúc. " mi tâm mơ hồ nhíu chặt " trước kia ba mẹ chấp nhận ấy, tại cũng có dễ như vậy, chị rất ràng điểm này. "

      sờ sờ cằm : " vậy chị tính làm gì ? "

      Chân mày Ngô Tử Huyền nhíu lại, giống như hỏi vấn đề hết sức khó khăn : " chị hy vọng xa vời có được chấp nhận của gia đình, chị mày chỉ muốn người chị mày muốn , lần hôn nhân theo ý ba mẹ là đủ rồi, lần này, chị muốn làm theo ý mình. "

      Khóe miệng Ngô Du hơi nhướn lên : " đối phương cũng nghĩ như vậy sao ? "

      Khuôn mặt tinh xảo trầm xuống, đùa cợt : " châm chọc là, chị mày tự cho mình là thiên chi kiêu nữ, lại giống nhau có được đồng ý của người nhà ấy, đây cũng xem như báo ứng . "
      Phương Lăng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2
      22/12/2014
      Edit : autumnfirefly

      " Bảo bối, lại ăn trái cây . "

      Sau bữa tối, gọi con bé lại ăn trái cây, mãi khồng thấy có tiếng trả lời hiểu rằng con bé lại qua nhà đối diện chơi với Đa Đa rồi.

      Đa Đa à Đa Đa, chủ nhân của mày lại ở nhà ? hẹn hò rồi sao ?

      Từ mấy ngày trước nhìn thấy bạn xinh đẹp cao ngạo của Ngô Du, buổi tối mang đồ ăn tiện lợi qua cho nữa mà đổi thành buổi sáng lúc đến quán Chanh ăn sáng đưa cho .

      cũng với bé con rằng chú Ngô Du có bạn , chú ở nhà cũng đừng tùy tiện sang nhà chú, nhưng mà con bé nghe lời , cố chấp ngày nào cũng phải qua chơi với Đa Đa, cũng có biện pháp nào với con mình cả.

      nghĩ liệu có nên cho con bé nuôi sủng vật. Trước đây ở nhà chồng được nuôi bởi em Hứa Thụy Dương dị ứng với lông động vật, tại chỉ có mẹ con sống cùng nhau, nuôi sủng vật cũng thành vấn đề, hơn nữa con bé cũng cần ngày ngày chạy qua nhà đối diện nữa.

      Hắc hắc, nếu như con bé biết có thể được nuôi sủng vật nhất định rất vui vẻ, gọi điện thoại cho con bé, phải gọi con bé trở về để cho bé biết tin tốt này, lại nghe thấy tiếng di động vang lên ở trong phòng.

      có mang di động theo…aizzz, đành giống lúc trước qua gọi bé về vậy, nếu con bé khẳng định có tự nguyện trở về đâu.

      Mật mã nhà …5678.90, dễ nhớ ! muốn quên cũng được a. " bảo bối, về nhà ăn trái cây ! "

      Mở cửa vào, quả nhiên thấy con với Đa Đa cùng nhau ở chung chỗ, bé con cho Đa Đa ăn, gương mặt thỏa mãn, người biết lại tưởng rằng chính ăn.

      " con muốn ăn, mẹ về trước ! " bé con cũng ngẩng đầu, toàn bộ ánh mắt đều rơi người Đa Đa.

      Tâm Vũ tới, giờ còn sợ Đa Đa nữa: " bảo bối, mẹ quyết định chúng ta nuôi con chó , chủ nhật này chúng ta trung tâm chút xem có tìm được con nào nhé. "

      " con muốn. " con bé từ chối.

      nghĩ rằng mình nghe nhầm : " sao cơ ? "

      bé khẽ vuốt ve cổ Đa Đa, kiêu ngạo : " tại con có Đa Đa, con cần nuôi con khác. "

      Tâm Vũ trợn tròn mắt : " nhưng mà Đa Đa là chó của chú Ngô Du, có phải của con đâu."

      " chú con lúc nào cũng có thể đến chơi cùng Đa Đa, muốn dẫn Đa Đa ra ngoài tản bộ cũng được, chú ấy còn , của chú ấy chính là của con với mẹ, bảo con cần khách sáo. " bé hùng hồn .

      " sao, sao cơ ? " Tâm Vũ chấn kinh đến ra lời.

      với con bé lúc nào ? của chính là của…. cùng với con bé? câu này là có ý gì thế ?

      " mẹ, mẹ thích chú Ngô Du ? "

      Con bé đột nhiên hỏi khiến choáng váng.

      thích Ngô Du sao ?

      Làm sao có thể ?

      , thể nào, có bạn , sao có thể thích ….cũng đúng, mới rời khỏi nhà chồng thời gian ngắn, sao có thể nhanh như vậy thích người đàn ông khác ?

      Mặc dù với Hứa Thụy Dương năm trước làm xong thủ tục ly hôn, nhưng mà trong mắt người ngoài, bọn họ là vừa mới ly hôn a !

      giờ chuyện đương, quá hợp lẽ thường rồi…

      " mẹ đỏ mặt kìa, tiểu thư Phạm Tâm Vũ. " con bé bỗng nhiên bật cười, ý cười tràn đầy trong mắt : " con thích chú Ngô, con cảm thấy chú ấy cũng thích mẹ, cũng ghét con, cho nên con đồng ý hai người qua lại, muốn kết hôn con cũng phản đối…. đúng, con ủng hộ hai người kết hôn, như vậy Đa Đa liền trở thành của con, ha hả. "

      Tâm Vũ biết mình có thể gì.

      con chó bèn đồng ý cho mẹ mình tái hôn, chuyện này….

      Cánh cửa đen tuyền chợt có động tĩnh, Tâm Vũ bỗng chốc giật mình.

      về….

      đứng giữa phòng khách, tay chân luống cuống cả lên, mà Đa Đa vui mừng chạy đến cửa chào đón chủ nhân của nó.

      " cháu cho Đa Đa ăn bữa tối rồi nhé ! " bé lập tức kể công.

      " may mắn, có cháu giúp chú chiếu cố Đa Đa. " Ngô Du khen ngợi bé, ngước mắt, điềm nhiên nhìn người hàng xóm tốt bụng, lộ ra nụ cười nhợt nhạt : " khỏe , tiểu thư Phạm Tâm Vũ ? "

      " , về " cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên.

      " tôi có mua donut mang về. " Ngô Du đem hộp donut để lên bàn, với Tâm Vũ : " người toàn mồ hôi, tôi tắm cái, có thể pha cà phê được ? "

      vẫn chưa trả lời, bé con hoan hô đứng lên : " cháu trước đây có mua, nhiều donut, tuyệt quá, cháu thích nhất là ăn loại bánh này ! "

      " chuyện đó, chờ, chờ chút… " Tâm Vũ kịp hai người phải về, bởi vừa xong ngay lập tức vào phòng tắm.

      " mẹ à, mẹ nhanh nhanh nấu cà phê . " bé con hưng phấn thúc giục " con muốn uống nước trái cây, tủ lạnh nhà chú có rất nhiều loại nước trái cây a ! "

      Tâm Vũ lập tức nhìn con : " con còn mở tủ lạnh nhà chú ấy nữa ? "

      Con bé trợn tròn mắt : " đồ ăn của Đa Đa ở trong tủ lạnh, phải bỏ vào lò vi sóng, mở tủ lạnh con làm sao lấy ? "

      " a… ra còn có loại thức ăn như vậy, mẹ tưởng thức ăn cho chó đều là thức ăn gia súc. " người nào đó ếch ngồi đáy giếng lắp bắp .

      Vì để thoát tình huống xấu hổ này, vội vàng nấu cà phê, cùng nước trái cây, sau đó theo thói quen tham quan phòng bếp nhà .

      Dọn dẹp sạch , chỉnh tề, cái gì cần đều có đủ, toàn bộ đều là sản phẩm của Đức, tinh xảo thực dụng, còn có cái xem hồi lâu mà biết là gì.

      Còn có cái này…cái này là gì vậy ?

      cẩn thận suy nghĩ… toàn bộ ngoại ngữ phía đều xem hiểu, nhưng nhìn hình dáng, hình như là máy xay thực phẩm đông lạnh chậm trong truyền thuyết? có thể cất giữ thức ăn nguyên mùi nguyên vị cùng nguyên dinh dưỡng, làm cho chất dinh dưỡng của rau quả phần lớn được chiết xuất ra ngoài, khiến cho nước hoa quả trở nên thơm ngon hơn, kỳ diệu !

      Cái này chắc rất đắt ? trước đây từng muốn mua, bởi sức khỏe bố chồng tốt lắm, muốn tự mình ép nước rau quả dinh dưỡng cho ông uống….

      " tiểu thư Phạm Tâm Vũ, tiểu thư Phạm Tâm Vũ. " bé con gọi từ bên ngoài.

      " làm gì vậy ? " vừa ngẩng lên, thấy phải là con , mà là Ngô Du.

      Hô hấp đột nhiên cứng lại, bởi đột nhiên xuất trong tầm mắt , nụ cười đẹp đẽ giống như vương tử khiến thích ứng kịp.

      " đó là của tôi. " nhìn thấy thứ nghiên cứu " có thể ép ra đồ ăn dinh dưỡng, bà ung thư thời kì cuối, ăn cái gì cũng vào, đành phải dựa vào dinh dưỡng từ nước trái cây.. "

      " a… ra là như vậy. " nhất thời nghẹn lời, biết gì cho phải.

      Bé con cầm cái khay có ba cái bánh donut và nước trái cây ra phòng khách ngồi ăn cùng Đa Đa, Tâm Vũ thấy ngồi xuống quầy bar mang cà phê vừa nấu xong rót vào hai cái ly, cho , cho .

      " tình cảm của tôi cùng với tôi rất tốt, bà vẫn kết hôn để chăm sóc tôi. "

      Tâm Vũ lắp bắp : " vậy, vậy cho nên , chuyện đó… "

      có bố mẹ ?

      Nhìn thấy nét mặt , khẽ mỉm cười : " bố tôi bận công việc, mẹ tôi sức khỏe vốn tốt, sinh tôi xong ngày yếu, là tôi chủ động cầu ở cùng với tôi, để cho mẹ tôi có thể chuyên tâm dưỡng bệnh. "

      Tâm Vũ thở phảo nhõm, vừa rồi rất khẩn trương, sợ sai câu, gợi lại nỗi đau của .

      " vì thế bố mẹ chỉ có mỗi người con là ? "

      nhấp ngụm cà phê mới : " tôi còn có chị , chính là cùng tôi đến ăn trưa ở quán Chanh hôm đó, trước khi kết hôn, chị ấy vẫn ở cùng mẹ tôi. "

      Tâm Vũ ngây người : " chị, chị ? ấy là chị của ? "

      " có vấn đề gì sao ? " mỉm cười dịu dàng trêu chọc .

      Sau ngày hôm đó, buổi tối cũng đem đồ ăn tiện lợi cho nữa mà đổi thành buổi sáng đến lấy ở quán Chanh, nhìn vẫn cứ buồn buồn vui.

      Quá ràng, hiểu lầm chị là bạn của , nhất định là như vậy.

      " , có, có vấn đề gì cả. " chợt dám nhìn thẳng vào mắt .

      Ngô Du ôn hòa : " dáng vẻ chị ấy khá kiêu ngạo, thích làm thân với người khác, vỏ bọc bảo vệ tương đối dày, đối với khách khí, đừng để trong lòng. "

      Mặt Tâm Vũ đỏ bừng, cúi đầu : " có đâu, tôi có để bụng, ra là tôi đúng, ngày hôm đó tôi có cách nào tập trung được… "

      Đều là tại a,… cầm ly cà phê lên định uống ngụm, lại khiến cà phê suýt chút sánh ra ngoài, khiến buồn cười.

      " còn ? " giống như chuyện phiếm hỏi : " nhà còn những ai ? "

      Nhắc tới người nhà, Tâm Vũ chợt buông lỏng, cũng khẩn trương nữa, tủm tỉm : " nhà tôi ở Nam Đầu, tôi còn có hai chị em trai nữa, chị cũng kết hôn, em trai vẫn học đại học, ba tôi là cảnh sát, mẹ là bà chủ gia đình, ông bà nội cũng rất khỏe mạnh, bọn họ ở cùng với bác cả. "

      chậm rãi nở nụ cười : " nghe giống như đại gia đình hòa thuận vậy. "

      " ngược lại a ! " Tâm Vũ bất giác thở dài, ngón tay mân mê hình vẽ bông hồng ly cà phê " tôi thực rất hoài niệm thời điểm ở nhà, mỗi ngày cùng chị em trai cãi nhau, buồn lo, còn tại, mở mắt ra chính là phiền não, hy vọng có thể vĩnh viễn lớn lên…. "

      " việc gì phiền não ? " Ngô Du tựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào , hề nháy mắt.

      vẫn cúi đầu, tay mân mê hình vẽ chiếc ly, căn bản biết nhìn mình chằm chằm, mờ mịt : " chính là cảm thấy tiền đồ mờ mịt, biết sau này ra sao nữa, tôi cùng bé con cả đời sống nương tựa lẫn nhau, nhưng vẫn có thứ thay đổi….nếu như ba con bé tái hôn, con bé có thể có thêm mẹ kế, có thể có em trai hoặc em cùng cha khác mẹ, con bé thể nào mãi liên lạc với em trai, em được, nhưng mà người phụ nữ đó, tôi bây giờ vẫn có cách nào tiếp nhận, aizzz, cảm giác rất phức tạp. "

      " còn gì nữa ? " con ngươi đen của hơi lóe lên.

      " còn có a… " suy nghĩ chút " chính là công việc phục vụ cũng biết có thể làm bao lâu, nếu như bà chủ đóng cửa quán, tôi thất nghiệp, giống như tôi sắp 30 tuổi, đại học tốt nghiệp lại ly hôn có con , có thể tìm được công việc sao ? nếu như tìm được việc làm, chẳng lẽ tôi lại tiếp tục nhận trợ cấp của ba con bé ? nhưng mà tôi thực muốn dùng tiền của ta. "

      " tại sao ? " hơi nheo mắt lại " rất nhiều phụ nữ ly hôn đều chỉ muốn lấy tài sản của chồng, sao lại muốn dùng tiền của chồng trước ? "

      luôn muốn bày tỏ lòng của mình, suy nghĩ kĩ mới : " chính là… cần thiết, lòng tự ái cũng là loại phản kháng của tiềm thức , aizzz, mặc dù rằng vẫn là bạn, nhưng sâu trong nội tâm lại tổn thương sâu sắc, cũng rất oán giận ta, oán giận ta vì sao phá hỏng gia đình yên ấm, tại sao lại làm thay đổi cuộc đời tôi, khiến tôi từ bà chủ gia đình thành người phụ nữ ly hôn bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ…. "

      bỗng nhiên ngừng .

      Trời ạ ! vừa với cái gì vậy ?lại bày tỏ với cái gì vậy ?

      Vẻ mặt kinh sợ làm buồn cười.

      " cần nhìn tôi hoảng sợ như vậy, tôi phải kí giả của tuần san bát quái, ra chuyện của , có thể yên tâm 120%. "

      Tâm Vũ nuốt ực tiếng : " ách, ách, ách…. "

      còn chưa nấc lên, người ta rời khỏi chiếc ghế chân cao, còn thoải mái duỗi người : " đứng lên nào, chúng ta mang Đa Đa tản bộ. "

      " bây giờ ? " nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ cũng 9h rồi.

      " con nghe thấy tản bộ ? " con bé xông lại, con ngươi lòe lòe tỏa sáng " hai người muốn dẫn Đa Đa tản bộ sao ? "

      Ngô Du mỉm cười gật đầu.

      " tuyệt quá ! " bé dẫn đầu, quen cửa quen nẻo chạy lại giúp Đa Đa cầm dây buộc cổ " Đa Đa à, chúng ta tản bộ nha ! "

      Tâm Vũ vẫn còn do dự : " nhưng mà cái đó, cũng khuya lắm rồi, ngày mai....”

      " ngày mai nghỉ. " hai người đồng thanh , ngay cả Đa Đa cũng gâu tiếng, biểu đạt mong muốn ra ngoài tản bộ của nó, lần này ngay cả phản đối cũng có lý do.

      Được rồi ! vậy tản bộ.

      Gần đó có công viên mặt trời, đến đây thời gian nhưng lần cũng chưa vào đây, như vậy là được.

      Huống chi con bé vui vẻ như vậy, cũng muốn con bé mất hứng.

      ra chỉ con bé vui vẻ, cũng vô cùng vui vẻ.
      Phương LăngDiệp Duệ Linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :