Chương 79: Tôi phải về nhà Thiên Tuyết cùng Uyển Tình vào biệt thự, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở ghế sô pha ăn dưa hấu. Sửng sốt chút, hai người bước qua, Thiên Tuyết hỏi: " Trở về sớm như vậy? gặp oanh oanh yến yến của ?" "Biết các em nghỉ, định dẫn các em ra ngoài ăn cơm." " nơi nào ăn?" Thiên Tuyết vội vàng ngồi vào bên người , ôm cánh tay hỏi, "Cơm Tây sao? Cơm Tây rất phiền toái, đổi chổ đơn giản hơn , ăn lẩu được ?" "Ngươi là làm sao vậy? nhà hàng Tây cho mát, lại thích ăn ở chổ đó để ‘sưởi ấm’?" Mục Thiên Dương buông vỏ dưa hấu ra, đưa tay về phía Uyển Tình. Uyển Tình vội vàng để tay mình vào tay bị kéo đến bên người mình. ôm , ở trong mái tóc hít chút. Thiên Tuyết nhíu mày: "Em còn ở trong này mà, các người sao chú ý chút?" "Vừa mới nơi nào ?" Mục Thiên Dương hỏi. Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên có khí thế, cầm dưa hấu lên. Uyển Tình thấy như vậy, hẳn là là muốn Mục Thiên Dương biết. Nhất thời rối rắm, rốt cuộc nên hay ? , thế nào? đúng là tò mò. " đến bên ngoài nhìn rồi vào." Uyển Tình , "Thiên Tuyết muốn bơi lội, chúng tôi đến bể bơi nhìn chút." "À. . . . . . Em hình như chưa có áo tắm, buổi tối nhân tiện mua vài món." "Em cũng muốn." Thiên Tuyết , " Áo tắm của em mang theo." "Được rồi, đều mua." Mục Thiên Dương xong, lại hỏi Uyển Tình muốn ăn cái gì. Thiên Tuyết lại vui: " sao hỏi em?" "Em cái gì chưa ăn qua?" "Em. . . . . ." Lời tuy như vậy, nhưng quan tâm em mình, lại quan tâm ngoại nhân, có thể hay hơi quá đáng? Uyển Tình có chút vô lực mà nhíu mi dưới: "Tùy tiện , tôi qua, cũng có cách nào khác cho ý kiến. . . . . ." Kỳ , rất nhớ nhà. Ngày hôm qua đáp ứng, tại cũng cho cơ hội mở miệng, ràng là được . Thiên Tuyết ăn dưa hấu đến nửa, nhớ tới người trong ga ra, nhớ tới mùa hè năm mười bốn tuổi, với Mục Thiên Dương: ", em muốn vương miện của cartier!" "Em lại nữa?" Mục Thiên Dương giận dữ. Vương miện kia khảm kim cương, biết bao nhiêu tiền sao? Mua cái đồng hồ còn chưa đủ, còn muốn vương miện! Hơn nữa, nhắc tới vương miện, Uyển Tình muốn về nhà. Quả nhiên. . . . . . Uyển Tình nhìn , sâu kín : "Tôi muốn về nhà." Thiên Tuyết bị rống tiếng, rầu rĩ tựa vào ghế sô pha. Mục Thiên Dương day day trán, hỏi: "Em muốn vương miện làm gì?" "Tháng sau sinh nhật em, em phải mang nó ở party!" Uyển Tình ngồi thẳng người: "Lần trước phân thắng bại sao, nếu mua cho , hôm nay phải cho tôi về nhà!" ràng là nghỉ phép, lại mẹ mình là nghỉ hai ngày, nhất định phải tranh giành phen. Mục Thiên Dương mặt bình tĩnh, . Uyển Tình vừa thấy, nghĩ đến ý chí sắt đá tuyệt đối đáp ứng, hốc mắt phút chốc đỏ lên, đưa tay kéo lấy ống tay áo của , đáng thương hề hề rơi lệ: "Thiên Dương. . . . . ." khóc, muốn quỳ xuống cầu xin , nhất thời mềm lòng, phen giữ chặt lại: "Được rồi!" Uyển Tình ngừng khóc, ánh mắt cũng nháy mắt chút, liền nhìn như vậy. Chương 80: Các em đánh trận Mục Thiên Dương rất muốn cứ như vậy thả , nhưng muốn cho cảm thấy được mình rất quan tâm , bắt đầu kéo lên lầu. Thiên Tuyết thấy cư nhiên dùng mỹ nhân kế, giận dữ nhảy tới, ngăn bọn họ lại: " muốn cho trở về? Vậy phải mua cartier cho em!" Mục Thiên Dương đau đầu, giằng co trong chốc lát, buông Uyển Tình ra, xoay người lại trở lại ngồi sô pha. Uyển Tình vội vàng vô cùng tới, khẩn cầu : " muốn tôi làm cái gì? Tôi đều làm tất cả! Tôi chỉ có thể gặp mẹ tôi ba ngày mà thôi, van cầu . . . . . ." Thiên Tuyết tức giận mà rống to: " có cốt khí chưa? Quả thực là mất mặt nữ nhân của chúng ta!" Mục Thiên Dương bất mãn hô to gọi với Uyển Tình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cái, đột nhiên hạ quyết đoán: "Như vậy! Các em đánh trận!" Cái gì? Hai người kinh ngạc nhìn . Mí mắt cũng nâng chút: "Ai thắng, tôi đáp ứng với người đó. Thiên Tuyết thắng, tôi ——" Còn chưa xong, hai người đột nhiên bổ nhào vào nhau. Vặn cánh tay, kéo tóc, bàn trà cùng sô pha bị đụng vào binh binh lách cách, hồi gió tanh mưa máu. Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm hồi, bực bội ngồi ghế sô pha, nhìn các đánh. hồi thời gian qua , Uyển Tình cưỡi ở người Thiên Tuyết, hung hăng nhéo mấy cái, đứng lên nhìn Mục Thiên Dương: "Tôi phải về nhà!" Lúc này, Thiên Tuyết cước đạp tới , bổ nhào tới đè lên ghế sô pha, hung ác ấn mấy cái, ép tới thể động đậy, quay đầu với Mục Thiên Dương: "Em phải có cartier!" Uyển Tình nóng vội, duỗi năm ngón tay ra chộp tới mặt . "A ——" Thiên Tuyết né tránh, " cư nhiên muốn hủy dung tôi!" " muốn mưu sát!" " ——" "Đủ rồi!" Mục Thiên Dương trầm giọng đánh gảy lời các . Hai người sửng sốt, nhìn , hét lên: "Tôi (Em) thắng!" Mục Thiên Dương hít sâu hơi, chỉ vào Uyển Tình: "Em, về nhà!" Thiên Tuyết muốn kháng nghị, lại chỉ vào Thiên Tuyết: "Em, cùng cùng mua cartier!" Cuối cùng, hai người đều thoải mái . Thiên Tuyết ngồi trở lại sô pha, ôm lấy dưa hấu tiếp tục ăn. Uyển Tình trực tiếp lên lầu, lát sau xuống dưới, rửa mặt, cột đuôi ngựa, thay đổi hàng vỉa hè mang đến từ trong nhà. Mục Thiên Dương thấy nhìn cũng nhìn mình cái, rống to: "Uyển Tình!" Uyển Tình sửng sốt chút, xoay người: " đáp ứng rồi." Cánh tay Mục Thiên Dương đặt ở bên người nắm thành quyền, hơi hơi phát run. Cư nhiên nhìn ? đồng ý về nhà, thể đối với tốt hơn chút? hôn tạm biệt, cười với , liếc cái rồi ? "Lại đây!" lớn tiếng gầm , hù Thiên Tuyết run cái.
Chương 81: Em Uyển Tình lui từng bước, muốn tông cửa chạy. Nhưng hôm nay chạy thoát, ngày mai sao? khổ sở cắn cắn môi, chậm rãi bước qua. Mục Thiên Dương ngón tay giật giật, nhất thời biết phải như thế nào thu thập . Áp đến giường? Vậy sau khi chấm dứt, hôm nay cũng quay về nhà được. quan tâm có trở về được hay , nhưng chỉ sợ về sau càng hận . Uyển Tình thấy nãy giờ gì, túi sách tay rơi xuống đất. tiếng trống vang lên, ba người trong phòng khách đều phục hồi tinh thần lại. Uyển Tình cầm lại túi sách, vẻ mặt thất hồn lạc phách, khàn khàn : "Tôi thay quần áo. . . . . ." cũng biết, bỏ qua . . . . . . Trở lại phòng ngủ, Uyển Tình bổ nhào giường, níu lấy ga giường khổ sở khóc rống. dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể nắm chặt quyền lần lần đè nén xuống. Đột nhiên, vật nặng đặt ở lưng . sợ hãi kêu lên, mới vừa quay đầu lại, người bị Mục Thiên Dương bế lên. Mục Thiên Dương lật mình lại, ném lên giường, phẫn nộ bổ nhào lên, liền hôn lên miệng . "Buông. . . . . ." Uyển Tình giãy dụa kêu to, "Tôi hận ! Tôi hận ! Tôi hận !" Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên: "Em hận ! Em có ngày hận tôi sao?" Uyển Tình nhìn , đột nhiên xoay đầu , khí lực cả người đều rút , ô ô ô khóc lên. Mục Thiên Dương đột nhiên buông ra, xoay người ngồi ở bên: "Em . . . . . . Ba ngày sau, tôi lại tính sổ với em!" Uyển Tình sửng sốt, ngồi nhanh dậy, thể tin nhìn . thả mình ? hôm nay có thể về nhà? Mục Thiên Dương với mình, chỉ cần tại dựa vào đó, tiếng"Tạ ơn" , đều tha thứ cho . Ba ngày sau, tuyệt khó xử , nhất định ôn ôn nhu nhu mà. Chẳng những như vậy, nghỉ hè đều cho về nhà. . . . . . Vài giây sau, Uyển Tình động , cũng chưa về phía , mà nhặt lên túi sách mặt đất, cũng quay đầu lại ly khai phòng ngủ. Mục Thiên Dương nắm chặt đồ thủy tinh trang trí đầu giường, phanh tiếng nện mặt đất. Uyển Tình hoảng sợ, sợ hãi đổi ý, chạy nhanh xuống lâu. Mục Thiên Dương cười lạnh với khí tiếng: "Xem …Mày chiếm được cái gì? Còn phải bị phá hư. . . . . ." Dù sao kết quả đều giống nhau. vĩnh viễn nhìn kỹ , nghiên cứu muốn cái gì, lại càng phát . . . . . . . Dưới lầu, Uyển Tình mới vừa tới cửa, sau lưng truyền đến thanh: "Đinh Uyển Tình!" Uyển Tình quay đầu, nhìn Thiên Tuyết: "Chuyện gì?" " được thương tổn tôi!" Thiên Tuyết nặng nề , vẻ mặt thập phần nghiêm túc. "Yên tâm, tôi thương tổn được." Uyển Tình , "Mà tôi…Lại có thể tùy thời bị tra tấn tới chết!" "Vậy rồi đừng quay về đây!" Thiên Tuyết đột nhiên rống to. Uyển Tình bi thương cười: " nghĩ rằng tôi muốn trở về sao?" Thiên Tuyết thấy vẻ mặt tuyệt vọng kia của , sợ run chút, lấy lại tinh thần, rồi. " sai rồi." Thiên Tuyết ngã ngồi ở s ô pha, thào , " có thể thương tổn . . . . . .Vừa rồi làm được ." Thiên Tuyết ngẩn người lâu, Mục Thiên Dương ổn định tâm tình xong: "Phát ngốc cái gì? đem quần áo đổi , ra ngoài ăn cơm!" Thiên Tuyết nhìn : " phải thích ?" Mục Thiên Dương sửa sang lại móc tay áo dừng chút, nhíu mày : "Chuyện người lớn em được quản." " để làm chị dâu em ?" Thiên Tuyết sợ hãi hỏi. "Được rồi. . . . . ." Mục Thiên Dương vuốt cằm, " suy nghĩ đề nghị của em." Thiên Tuyết phẫn nộ đứng lên: " mơ ! Em tình nguyện chết!" Ba ngày sau, Uyển Tình trở lại biệt thự, bà Trương cho biết, Mục Thiên Dương mang theo Thiên Tuyết về nhà . Uyển Tình đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ cơn tức giận to lớn của , nghe ở nhà, lại là thả lỏng, lại là lo lắng. Thả lỏng chính là, tại có việc gì; lo lắng chính là, khi nào trở về? Buổi tối đúng hạn ngủ, lại ngồi ở giường chờ giờ. Lúc này cũng chưa trở về, hẳn trở lại ? Uyển Tình yên tâm nằm xuống ngủ, mơ mơ màng màng còn chưa ngủ, liền cảm giác có người áp lên người, đôi môi nóng bỏng hôn mình. Biết là , sợ hãi, rất bình tĩnh hô: "Thiên Dương. . . . . ." Mục Thiên Dương dừng lại, mở đèn lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của : "Còn chưa ngủ ?" "Ừ." Mục Thiên Dương cười, tâm tình thoáng chốc tốt hơn nhiều. Nhìn … Chắc là chờ mình . Tuy rằng có khả năng, nhưng… Có thể tưởng tượng như vậy. hôn , đứng dậy vào phòng tắm. Uyển Tình ngồi xuống, lôi kéo áo ngủ người, yên bất an chờ. Khi Mục Thiên Dương ra ngoài, thấy còn chưa ngủ, biết là bởi vì chuyện ngày đó đợi trừng phạt của . như vậy, làm cho biết nên sinh khí hay là an ủi. Tức giận là, chỉ sợ , thương . An ủi là, còn biết sợ , có phản kháng . . . . . . Đột nhiên, phát bộ dáng của có điểm bất đồng, ánh mắt nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm ngực . Uyển Tình có chút khẩn trương, ngực phập phồng ngừng. Mục Thiên Dương bước qua, thân thể chỉ có bọc khăn tắm thoạt nhìn gợi cảm vô cùng, bọt nước ngực theo cơ bụng lăn xuống, chui vào bên hông. quỳ gối giường, đẩy tóc trước người Uyển Tình ra, thấy mặc kiện áo ngủ nửa trong suốt. Áo ngủ màu đen thần bí lại khêu gợi, cổ áo khoét cao thấp, làm cho bộ ngực sữa bị che đậy, hai điểm đào hồng phấn như như . Mục Thiên Dương cảm thấy được yết hầu khô khốc, cỗ lửa nóng từ phía dưới dâng lên. khàn khàn hỏi: "Ai dạy em mặc thành như vậy?" Uyển Tình : "Là mua cho tôi." Mục Thiên Dương bỗng dưng xốc chăn lên, hai chân của Uyển Tình toàn bộ lỏa lồ bên ngoài, ngay cả quần đều nhanh che được. Uyển Tình kéo nhanh lấy vạt áo ngủ, muốn che khuất nơi đó. Ai ngờ, hành động này khiến cho phần no đủ phía nhảy ra ngoài. Mục Thiên Dương hít sâu hơi. vừa vội vàng kéo áo ngủ lên, quỳ xụp xuống, như vậy cuối cùng che khuất cả ba chỗ. Nhưng áo ngủ nửa trong suốt này, che xong so với che càng mê người hơn. Mục Thiên Dương từng bước tới gần , cầm mặt của , giọng điệu mê hoặc nỉ non: "Dù sao là chuẩn bị cho , còn che cái gì?" "Tôi. . . . . ." Uyển Tình né tránh , hận thể tìm cái hầm ngầm nhảy xuống. "Ngoan. . . . . . trách em." Mục Thiên Dương vội vàng hôn , kéo tay vòng thắt lưng của mình, "Thiên Tuyết ở đây, em kêu lớn tiếng hơn, thích nghe." " cần. . . . . ." Uyển Tình khó chịu . "Em lại nghe lời ?" Mục Thiên Dương cắn lỗ tai , bàn tay vuốt ve nơi mềm mại trước ngực , bàn tay dọc theo cái eo nhắn xuống phía dưới. trước tiên ở mông vuốt ve, chậm rãi, chuyển đến phía trước, cách áo ngủ khinh bạc đè ép đóa hoa của . "A. . . . . ." Uyển Tình bị cao thấp giáp công, cả người khó chịu, nhịn được tràn ra thanh.
Chương 82: Sinh bệnh (H) Trải qua nhiều ngày đêm như vậy, sớm tìm ra điểm mẫn cảm của , giờ phút này hoặc nặng hoặc địa gặm cắn địa phương này, làm cho kìm lòng đậu mà vì run rẩy. "Thích ?" nắm bắt nhũ hoa của , "Nơi này của em dựng đứng rồi ." "Đừng nữa. . . . . ." Uyển Tình cong người về phía, bộ ngực no đủ đứng thẳng ở trước mắt . nắm eo của , cúi đầu liếm hấp, tay kia tại hạ mặt cởi bỏ nội khố của . Quần là kiểu dây buộc, chỗ hoa huyệt còn có cái động. A, đây quả thực là . . . . . Hôm nay thời gian thưởng thức , hôm nào có thể thử xem! Mặc nội y như vậy, bên ngoài mặc váy liền áo, rất tiện. Ném miếng vải kia xuống, đẩy cánh hoa của ra, ở bên tai cười khẽ: "Bảo bối, em đều ướt rồi." " đừng. . . . . ." Uyển Tình khóc . "Ngoan, chuẩn bị tốt cho , em nhiều nhiều." Mục Thiên Dương xong, ngón tay đột nhiên đâm vào. "A. . . . . ." Uyển Tình khẽ kêu tiếng, run rẩy nằm người , cái mông vểnh về phía sau . Động tác này đột nhiên tới, rất dễ dàng rời khỏi ngón tay . Nhưng lại gắt gao theo sát , giống bị hút vậy, chút đều có trượt ra ngoài. "Em xem, em luyến tiếc mà." " ràng là !" Uyển Tình cả giận . "Phải ?" Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, ngón tay bắt đầu ở bên trong chơi đùa. "Ừm. . . . . ." Uyển Tình cắn môi dưới, cho mình phát ra thanh. Mục Thiên Dương thả ngã lên giường, nhìn mị thái quyến rũ của : " cần cắn, kêu ra . . . . . ." Uyển Tình thuận theo mà đấm đánh , hai mắt mỉm cười, bên lấy tay ngón tay đè ép vách tường bên trong của , bên cúi đầu hấp nhũ hoa của . "Uyển Tình. . . . . . Ngày mai phải nội trú osa?" "A. . . . . ." Uyển Tình rên rỉ, cố gắng nhìn , ". . . . . . đồng ý?" "Đồng ý , ai đến thỏa mãn ?" nhàng hôn môi của , "Đừng , ở nhà giúp ." "Tôi cần. . . . . ." Uyển Tình , " cần như vậy có được hay . . . . . . A —— chút. . . . . ." "Em cần? cần còn nhiều nước như vậy? !" ngón tay ra vào tật nhanh, nghe thấy tiếng nước tinh tế của mình, xấu hổ muốn chết! Thấy sai biệt lắm , rút ngón tay ra, kéo khăn tắm dưới người mình, đường vào —— "A ——" Uyển Tình kêu tiếng, cả người trở nên mềm nhũn. Mục Thiên Dương bắt đầu dùng sức ra rồi lại vào, ra rồi lại vào, thẳng đến khi Uyển Tình kêu to. Sau đó, lại lật qua, từ sau lưng tiến vào. Liền thay đổi mấy tư thế, rốt cục luyến tiếc lại gây sức ép cho , phóng thích chính mình. Uyển Tình tỉnh lại, theo bản năng lấy đồng hồ báo thức, bên cạnh đột nhiên bàn tay duỗi đến, đẩy tay về. mở mắt ra, thấy Mục Thiên Dương quần áo chỉnh tề. Mục Thiên Dương bỏ tay vào trong chăn, há mồm muốn gì đó, lại cảm thấy yết hầu ngứa ngứa, nhịn được ho khụ khụ. Mục Thiên Dương nâng dậy, ôm lấy ngồi giường, lấy từ bên cạnh qua chén nước đưa tới cạnh miệng : "Há mồm." Uyển Tình muốn tự mình uống, giật giật cánh tay, phát bị chăn bao lấy, đành phải nhận đồ này của . Uống xong ly, Mục Thiên Dương lại cầm lấy bình thủy đổ ly. lúc này mới phát bên giường bày bàn trà, ấm nước, chén nước, máy tính, văn kiện. . . . . . Chồng chất ít. Mục Thiên Dương rót nước xong, lại cầm lấy bàn cái túi giấy, từ bên trong lấy ra mấy viên thuốc đủ mọi màu sắc, đưa cho : "Đến, uống thuốc." "Tôi uống ngày hôm qua rồi." Uyển Tình muốn xuống giường. Mục Thiên Dương sửng sốt, hiểu được chính là thuốc tránh thai. nắm chặt ly nước tay, ấn sắp sửa xuống giường trở về: "Em bị cảm, uống thuốc!" Uyển Tình vừa nghe, rốt cục hiểu được mình vì sao cả người khó chịu . còn tưởng rằng, nguyên nhân là do ngày hôm qua bị giày vò quá lâu. uống thuốc, thấy máy tính bàn trà đầy tiếng Nhật, đáy lòng nghi hoặc: chẳng lẽ, ở trong này bồi mình? lát sau, vội vàng vội vội buông ly nước xuống, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn: "Mười hai giờ? ! Tôi muộn rôi!" " xin nghĩ cho em rồi." Mục Thiên Dương , "Nằm trở về! Nghỉ ngơi tốt !" "Tôi muốn học!" Uyển Tình hét lớn tiếng, vào buồng vệ sinh. Vừa rời khỏi cánh cửa chút, nhịn được thân mình nhoáng lên cái, thiếu chút nữa té xỉu. Lấy lại bình tĩnh, vịn tường đến cạnh bồn rửa tay, cầm lấy kem đánh răng của mình cùng bàn chãi đánh răng. . . . . . Cả người khí lực. . . . . . bị bệnh? , cho dù sinh bệnh, cũng phải học! Chỉ có điều này, mới được là chính mình . Ngày đầu tiên bước vào nơi này, liền vứt bỏ bản thân. Trừ bỏ kiến thức còn có thể là của mình, cái gì đều có … Uyển Tình nén lệ, vào phòng thay quần áo, chậm rãi mặc quần áo. Mở cánh cửa thông vào phòng ngủ ra, Mục Thiên Dương sớm ở bên ngoài chờ . phen ôm lấy , ném lên giường. " làm gì?" Uyển Tình rống to, "Tôi tối hôm qua thỏa mãn ! Tôi muốn học!" Thỏa mãn? liền coi nó như nhiệm vụ? Mục Thiên Dương giận dữ: "Em bệnh thành như vậy, em có thể học sao? Còn có thể ảnh hưởng tới người khác!" Uyển Tình sợ run hồi, phẫn hận : " cố ý! Tôi có bị bệnh! gạt tôi! muốn muốn tôi học!" Mục Thiên Dương càng thêm tức giận đến lợi hại, giống như điên rồi, giơ lên tay bạt tai đánh tới. "A!" Uyển Tình sợ tới mức né tránh, cái tát kia nhưng có đánh vào mặt mình, ở vai ngừng lại, nhưng bàn tay mang đến cơn gió sắc bén, còn có cỗ tức giận. Mục Thiên Dương buông tay, hung hăng nó: "Tùy em nghĩ như thế nào!" thu thập tốt máy tính, khỏi phòng. Uyển Tình kinh hồn, vài phút mới tỉnh táo lại. khẩn cấp muốn rời , ngoài cửa lại truyền đến thanh. hoảng sợ, thể động đậy. Cửa phòng mở ra, vào là bà Trương . thở phào nhõm hơi, cơ hồ xụi lơ ở giường. Bà Trương bưng thức ăn tới, đặt ở bàn trà, múc cháo cho : "Tiểu thư, mau ăn chút." "Tôi. . . . . ." Uyển Tình tại cấp bách nhất chính là học, căn bản có tâm tư ăn cơm. Nhưng dạ dày này, là có chút trống , đành phải tiếp nhận. Uống hai chéo cháo, bà Trương còn muốn kêu uống bát nữa, lắc đầu: " thể ăn nữa . . . . . ." Bà Trương đành phải buông bát, thuận tay kéo chăn dưới thân , nhét vào trong chăn: "Vậy muốn ăn cái gì? Tôi lại làm, cháo ăn mau đói." Uyển Tình lắc đầu, thuận thế nằm xuống. Bà Trương đắp chăn tốt cho , thu thập bát đũa rời . Uyển Tình gọi bà lại: ". . . . . . rồi sao?" "Ở thư phòng." Uyển Tình buồn bực nằm trở về. Sách của cùng bài tập còn ở thư phòng, ở đó, lấy sao đây? Bà Trương biết là muốn trộm học, thấp giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, nghỉ ngơi tốt ngày , tiên sinh ở trong này bồi đến trưa luôn đấy!" Uyển Tình biểu tình ngẩn ra, : " là ở giám thị tôi!" Bà Trương tốt cái gì nữa. Ai, đứa đáng thương.
Chương 83: Tức giận Uyển Tình vốn muốn ngủ, nhưng vừa nằm xuống, đầy mấy phút liền mơ mơ màng màng . Tỉnh lại lần nữa, thân thể còn khó chịu như vậy, cảm giác có người sờ trán mình, lại kéo chăn ra rờ rờ cổ mình, mở mạnh mắt ra, trừng Mục Thiên Dương trước mặt: " làm gì vậy? !" sinh bệnh rồi, thể nghỉ chút sao? Mục Thiên Dương liếc trắng cái, kéo quần áo , trực tiếp vươn tay: "Đưa nhiệt kế cho ." Uyển Tình sửng sốt, lúc này mới cảm giác dưới nách có đồ gì đó. đưa tay sờ mó, phát áo ngủ mình bị đổi. Ai đổi vậy? Chắc là bà Trương . Mục Thiên Dương cởi quần áo cho , nhưng thể nào hảo tâm thay quần áo giúp như vậy. Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua nhiệt kế, đưa tới trước mặt : "37, 5 độ, giảm chút ." Uyển Tình biết đây là cái ý tứ gì, liền ừ tiếng. ngồi xuống, nhìn chằm chằm: "Em , lừa em ?" Uyển Tình mở há mồm, hỏi: " xin nghỉ vài ngày cho tôi?" "Khi nào tốt rồi thôi!" Uyển Tình nghe xong, rất cao hứng. Khi nào tốt rồi thôi? Tiêu chuẩn của là gì? cũng nên hai ngày ba bữa lại giày vò mình, khiến cho cả đời mình có cách nào khác tốt. " Thiên Tuyết vừa mới gọi điện thoại đến, ra biện pháp hạ sốt." nghe xong, lại hung hăng mắng cái nha đầu kia trận. "Biện pháp gì?" Uyển Tình có tâm tư quan tâm em bọn họ, nhưng muốn chuyện phiếm, đành phải ngoan ngoãn tiếp lời. nhìn , nhàng phun ra hai chữ: "Làm, tình!" "Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Uyển Tình tức giận trừng . cười: "Có thể muốn em tốt lên nhanh như vậy, cho nên coi như xong." ". . . . . ." "Như thế nào?" lại gần , "Em muốn làm cùng ?" "Thiên tài muốn cùng làm. . . . . ." Uyển Tình giọng khó chịu, vội vàng đẩy ra, bưng nước lên mãnh liệt nuốt xuống. Mục Thiên Dương ngồi bên cạnh trong chốc lát, đột nhiên : " Em hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai hẳn là miễn cưỡng có tinh thần, muốn học cũng phải thể. . . . . ." Uyển Tình nhìn , ánh mắt đầy hi vọng. "Đáp ứng cầu, liền cho em ." Uyển Tình nhíu mày. Lại là cầu! Lại là giao dịch! " muốn?" " . . . . . . trước !" Mục Thiên Dương chỉ nhìn , cũng chuyện, giống cho : tôi cho ban ân, còn muốn cò kè mặc cả? Uyển Tình nở nụ cười , thần sắc đau thương: "Tôi đáp ứng !" Mục Thiên Dương nhìn biểu tình của như vậy, đáy lòng có chút khó chịu, nhưng giọng điệu lại lộ ra mảy may: "Trường học muốn các em nội trú, đều chỉ là vì tự học buổi tối, cùng lắm sau khi lớp tự học buổi tối tan học đón em, em vẫn ở trong nhà." Uyển Tình biết, là vì làm chuyện kia, ngẩng đầu nhìn : " có thể đổi nữ nhân khác." Mục Thiên Dương trừng , đột nhiên đứng lên, cước đá ngã lăn bàn trà. "A!" Uyển Tình sợ tới mức thét chói tai. "Đinh Uyển Tình! Em tỉnh lại cho !" chỉ vào rống giận, "Muốn học? Xem khi nào tâm tình tốt !" Uyển Tình sửng sốt trong chốc lát, thấy giống cuồng phong càn quét ra bên ngoài, gấp đến độ hô to: "Thiên Dương ——" lập tức nhảy xuống giường: "Tôi sai rồi! A ——" Bàn trà cùng ly nước quẳng nát, thủy tinh bị bể ít, giẫm lên. Mục Thiên Dương nghe thấy thanh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hai chân chảy máu, trong lòng giống bị đâm đao. vừa định tới, lại đúng lúc ngừng cước bộ, quay đầu bước . Uyển Tình nhìn chân của mình, nước mắt chảy ròng ròng. Quay đầu lại, liền thấy bóng dáng lạnh lùng của . phát . . . . . . vì dừng lại, vì đau lòng. cắn răng, cầm lấy điện thoại đầu giường, gọi xuống dưới lầu: "Bà Trương , phiền bà lên giúp con chút." "Lập tức tới!" Bà Trương trả lời. Vừa rồi tiên sinh đến phân phó , chân tiểu thư bị thương, kêu thầy thuốc cho . vừa mới gọi điện thoại cho thầy thuốc, chuẩn bị lên. Chân bị thương, Uyển Tình hai ngày xuống giường, cũng thấy qua Mục Thiên Dương, giống như vẫn trở về. Có lẽ, ra ngoài tìm nữ nhân . Nghĩ vậy, tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực. Khổ hình của muốn xong sao? Nếu từ nay về sau trở lại, có phải hay có thể lén chạy trốn? Có thể hay , qua hồi lại trở về, kêu thu thập đồ vật cút ? Vậy là quá tốt! Uyển Tình chỉ là suy nghĩ chút, liền nhịn được cả người kích động run rẩy. chỉ muốn thoát khỏi cái lồng vàng này. ở trong này hơn ba tháng , rất nhiều chuyện bắt đầu quen. cần quen! Tất cả đều là tra tấn, nếu hoàn toàn quen , quên phản kháng, quên mình kêu là "Đinh Uyển Tình" , là người. . . . . . Dưới lầu truyền đến thanh ô tô, Uyển Tình bắt đầu lo lắng đề phòng. Mấy ngày nay đều có thầy thuốc vội tới xem bệnh cho , mỗi lần ô tô vừa vang, chỉ sợ là Mục Thiên Dương. Đợi vài phút, nghe được tiếng bước chân sâu cạn đồng nhất truyền đến, là hai người, vậy nhất định là bà Trương cùng thầy thuốc. Uyển Tình thở phào nhõm hơi. Thầy thuốc là lão nhân tóc hoa râm, mang kính lão, đối với người bệnh cũng rất nghiêm khắc. trước bắt mạch cho Uyển Tình, : "Cảm mạo tốt hơn sai biệt lắm ." "Khi nào có thể xuống giường?" " sai biệt lắm là có thể." Lão thầy thuốc cởi bỏ băng gạc chân , đổi thuốc cho , "Chân phải miệng vết thương , có thể dùng lực, đổi thuốc xong hai bước thử xem, bị rách ra, có thể đến hoa viên tán bộ từng bước ." Uyển Tình nghĩ nghĩ, từ nơi này tới cửa, sau đó từ cổng trường đến phòng học, giống như cũng xa lắm, hẳn là thành vấn đề. Chỉ là Mục Thiên Dương ở đây, hai người lái xe kia, hẳn là dám đưa học. Buổi tối, Uyển Tình điểm chân, từng bước xuống lầu ăn cơm. Ăn được nửa, nghe cửa lớn bên ngoài mở ra, cả kinh cái thìa đều rơi ở bàn. trở lại. . . . . . bên bà Trương cũng nghĩ như vậy, sợ lại chịu trách cứ của Mục Thiên Dương, vội vàng thay cái thìa mới, lau khô cái bàn sạch . Uyển Tình nhìn hành động của bà, hít sâu hơi, cố gắng bình phục cảm xúc, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón. Đúng lúc này, nghe bà Trương kêu lên: "A Thành!" Uyển Tình nhìn lại, quả nhiên là A Thành, thở phào nhõm hơi: " làm tôi sợ muốn chết. . . . . ." A Thành sửng sốt chút, đến trước mặt , cung kính mà cúi đầu cái: "Tổng giám đốc vừa mới gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần tiểu thư nguyện ý, ngày mai là có thể học." " !" Uyển Tình nhãn tình sáng lên, đột nhiên có sức sống. A Thành gật đầu: "Tổng giám đốc còn , tiểu thư có thể thu thập vài bộ quần áo, ở lại trường học." Điều này làm cho Uyển Tình có chút ngoài ý muốn, nhất thời nghĩ ra Mục Thiên Dương muốn làm gì. Muốn cần mình , cho nên "Sung quân" mình ra ngoài, giống như quá đúng. Nếu cần, hẳn là đến mức còn nhớ cho an bài việc này. . . . . . Bất quá, nghĩ đến có thể thoát khỏi trận, rốt cuộc có chút cao hứng. Nếu có thể thừa dịp này, nghĩ biện pháp từ bên người rời …! rời , ít nhất có thể gặp mẹ nhiều hơn. Chương 84: Nội trú Tâm tình Uyển Tình kích động, nét vui mừng có chút lộ gương mặt. Sợ hãi A Thành cáo trạng, cố gắng khống chế biểu tình: "Tốt… Sáng mai buổi đưa tôi sao?" Tình huống bây giờ, cũng thể đường xa. Đây là khu biệt thự, đến trạm xe buýt đều phải nửa ngày. "Đương nhiên." A Thành gật gật đầu, "Tôi quấy rầy tiểu thư ăn cơm." Uyển Tình sung sướng gật đầu, nguyên bản ăn chén cơm đều vô, vì chuyện này, cư nhiên ăn hai chén đầy. Buổi tối, bà Trương giúp thu thập quần áo, vật phẩm. Bà Trương luôn luôn quan tâm , nhưng rốt cuộc vẫn là lấy tiền lương của Mục Thiên Dương, vẫn là có chút phòng bị. Chờ bà Trương rồi, mở thùng khóa kỹ ra, bỏ hai bộ quần áo giá rẻ vào. Vạn nhất, có cơ hội về nhà sao? Chuyện này cũng thể cho bà Trương thấy, bằng bà ấy cho Mục Thiên Dương làm sao bây giờ? Sáng sớm hôm sau, Uyển Tình ăn điểm tâm xong, tinh thần sảng khoái lên xe. Trong lòng có hy vọng nho xa vời, có chút nhảy nhót, thoải mái chưa từng có. A Thành nhìn thoáng qua từ kính sau, vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng hơi có ý cười của . Tuy rằng tổng giám đốc phải báo cáo nhất cử nhất động của , nhưng đó là chính là việc mà người thủ hạ phải làm, đương nhiên muốn tự giác chút. Ngày hôm qua tiếp nhận mệnh lệnh, chuyện có thể học cho , lúc trở về, liền ngoan ngoãn gọi điện thoại báo cáo: "Tiểu thư biết." "Ừ." "Tiểu thư rất kinh ngạc." "A?" Mục Thiên Dương dừng chút, " gì?" tự nhiên hiểu được, Mục Thiên Dương muốn hỏi chính là phản ứng cụ thể của Uyển Tình, nhưng cẩn thận tưởng tượng —— "Tiểu thư giống như rất cao hứng." Lời này vừa biết lại nháo ra chuyện gì. "Tiểu thư hỏi tôi, ngày mai có đưa hay ." Lời này càng thể , tổng giám đốc chừng giết ! Cho nên, cuối cùng chỉ có thể dối câu: "Tiểu thư giống như có điểm thất thần, khi tôi rời còn có phản ứng lại đây." Sau đó Mục Thiên Dương cũng có chút thất thần, sửng sốt lát mới tắt điện thoại. Nghĩ đến tình huống ngay lúc đó, A Thành còn có chút mồ hôi rét run. May mắn tổng giám đốc tiếp tục hỏi, bằng muốn che lấp như thế nào? "Tiểu thư." A Thành đột nhiên mở miệng, "Người muốn gọi cuộc điện thoại cho tổng giám đốc hay ?" "Cái gì?" Uyển Tình trừng , " muốn tôi gọi điện thoại cho ? !" ta sao sớm! Nếu chậm, Mục Thiên Dương lại sinh khí làm sao bây giờ? Uyển Tình vội vội vàng vàng tìm di động. ". . . . . ." A Thành gian nan mở miệng, "Tôi chỉ là . . . . . Đề nghị chút." Uyển Tình bất mãn liếc cái, để lại điện thoại di động, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người. A Thành còn muốn cái gì, cuối cùng chỉ có thể quên . là vì tốt. Tổng giám đốc bắt đầu để bụng với , phản ứng chút, cuộc sống tự nhiên tốt hơn chút. Hơn nữa, nếu tổng giám đốc , tỷ… " ở nơi nào?" Uyển Tình đột nhiên lên tiếng, đánh gảy suy nghĩ của . A Thành vẫn là thái độ làm người thuộc hạ trung thành kia: "Tổng giám đốc xuất ngoại thị sát ." "Xuất ngoại?" Uyển Tình hai tay nắm chặt, con mắt loạn chuyển. ở quốc nội? Vậy có thể. . . . . . vội vàng hỏi, " khi nào trở về?" "Đừng. . . . . . Tôi biết." Nếu báo cáo tình huống tại lên, tổng giám đốc hẳn là khẩn cấp bay trở về ? Đến trường học, A Thành đưa Uyển Tình đến phòng ngủ. Nam nhân được tiến vào ký túc xá nữ sinh, quản lý ký túc xá hỏi tình huống, biết được A Thành chỉ là tài xế, : "Tôi đưa lên, nơi này có quy định, có người thể vào!" Tuy rằng người này có thể là thiên kim tiểu thư, nhưng bên trong còn đống thiên kim tiểu thư mà! Tình nguyện đắc tội người, tuyệt thể đắc tội với đám! "Chân ấy bị thương, bà giúp đỡ chút." "Yên tâm ." Quản lý ký túc xá khoát tay, chờ rồi mới phát , đỡ Uyển Tình bên, đâu còn có khí lực để xách thùng lớn của ? Uyển Tình nhìn, : "Ngươi giúp ta va-li con trai, tôi mình thôi." Đúng lúc này, cầu thang truyền đến thanh: "Đinh Uyển Tình! cũng biết đến đây!" Uyển Tình ngẩng đầu, thấy Thiên Tuyết mặc váy liền áo màu vàng nhạt. Thiên Tuyết thấy cư nhiên mang dép lê, hai chân đều bị quấn đầy băng gạc, hỏi: " làm sao vậy?" "Các quen biết?" Quản lý ký túc xá ở bên cạnh gian nan cầm thùng. Thiên Tuyết tùy ý ừ tiếng, lấp lánh nhìn Uyển Tình, thấp giọng hỏi: " đến trường học? Tôi trước kia hỏi , phải mặc kệ sao? chờ học xong giờ tự học buổi tối, tới đón . Sao, bị thất sủng nữa?" Uyển Tình lẩm bẩm : "Mệnh lệnh của , tôi nghe là được, nào dám hỏi vì sao?" Thiên Tuyết hừ lạnh tiếng, thấy lên lầu gian nan, tình nguyện vươn tay: "Được rồi, tôi đỡ !" hai bước, có chút lo lắng hỏi, " có thể sao? Hai chân đều bị thương?" "Chân phải tốt hơn rồi, sợ nhiễm trùng, nên còn quấn chút." Uyển Tình liếc nhìn cái, ấp úng , "Cám ơn. . . . . ." Tới phòng ngủ, Thiên Tuyết cũng vội vả đến phòng học, an vị ở ghế nhìn thu dọn đồ vật . Uyển Tình hỏi: " tại phải tự học sớm sao?" Thiên Tuyết nhún nhún vai: "Dù sao đều muộn rồi! Giáo viên hỏi tôi, tôi tôi trợ giúp bạn học đến đây!" Uyển Tình cắn cắn môi, , biết tán gẫu cùng cái gì. Thiên Tuyết tao nhã tựa lưng vào ghế ngồi, chơi tóc trong chốc lát, lại hỏi: " ta Mĩ, ngươi biết ?" " tại biết." Uyển Tình thản nhiên . Thiên Tuyết sửng sốt chút, chất vấn: " sao quan tâm chút?" "Tôi cần quan tâm ." Chỉ cần thỏa mãn . " ——" Thiên Tuyết cứng lại, rất là vì mình mà cảm thấy đáng, " tôi đều cho . . . . . . Quên !" Dù sao mẹ cũng thể nhận Đinh Uyển Tình, nơi đó chừng qua thời gian liền ngán, muốn khuyên để tâm đến người , ngược lại còn hại . Uyển Tình treo hai bộ quần áo, cảm thấy chân đau, an vị ở ghế thu thập. Thiên Tuyết thấy dung móc áo vào bộ, đứng dậy treo vào trong tủ quần áo, thấy đều phiền , vươn tay hướng về : "Cho tôi!" Uyển Tình liếc nhìn cái, cũng tốt cự tuyệt. Thiên Tuyết đứng bên tủ quần áo giúp đỡ, câu được câu chuyện cùng , đáng tiếc chỉ trả lời cho có lệ. Cuối cùng Thiên Tuyết đến thành tích kiểm tra tháng: "Tôi vừa mới thi đến thứ năm, có biết thi đứng bao nhiêu sao?" "Bao nhiêu?" "Thứ ba!" Thiên Tuyết giống như pháo nổ , "Người đứng thứ tư kia nhất định hận chết được! lần này so với lần trước thấp hơn hai mươi điểm, là cố ý cho bọn họ lên sao? Kết quả đệ tứ danh vẫn là thi qua ! Lần trước thi thứ nhất, ba người bọn họ đều bị đặt ở phía dưới, cũng là cùng nhau mất mặt. Lần này hai người khác đều bò lên , còn bị đè xuống. . . . . . A, rất mất mặt ! nhất định hận chết được. . . . . ." Uyển Tình thản nhiên mà a tiếng, giống như chút cũng quan tâm. Chẳng những quan tâm ba người kia, giống như cũng để ý mình từ thứ nhất rớt xuống thứ ba. Thiên Tuyết giận dữ, bắt đầu bùng nổ: "Chân sao lại thế này? Các người ở nhà chơi sm à?" "Cái gì. . . . . . Chơi sm. . . . . ." Uyển Tình mà nhìn . nhất thời bạo phát. Móa! Cư nhiên nghe hiểu! cùng tôi làm ướt khăn trải giường nhiều lần như vậy, cư nhiên nghe hiểu? ! Làm cho thiên kim tiểu thư cao quý ngây thơ này sao mà chịu nổi!
Chương 85: Mời Uyển Tình muốn thừa dịp Mục Thiên Dương ở, trộm về nhà, là quá ngây thơ rồi! Mỗi ngày học bù, học xong tiết chính khóa còn có tiết tự học, làm sao có thời giờ? Hơn nữa trường học chỉ còn lại có học sinh năm ba bọn họ, tất cả đều ở trường, cho nên cửa trường giới nghiêm, đến khi giờ học bù chấm dứt, bất luận kẻ nào đều thể bước ra khỏi trường học. Nếu là nguyên nhân này, quay về nhà được cũng sao. Uyển Tình duy nhất lo lắng chính là Mục Thiên Dương, nếu trở lại, khẳng định lại gọi quay về biệt thự. Lo lắng đề phòng liên tục đến ba ngày trước khi tiết học bù chấm dứt, ngày đó Mục gia có người đến tìm Thiên Tuyết, khi quản lí trí túc xá đến thông tri, Uyển Tình sợ tới mức cả người cứng ngắc, sợ là Mục Thiên Dương. Thiên Tuyết buông tiểu thuyết xuống ra ngoài, hơn mười phút sau trở về, là người. Uyển Tình trộm thở phào nhõm hơi. Thiên Tuyết cầm xấp giấy màu hồng nhạt, cởi dây nơ buộc chặt xuống, liền mở từng cái nhìn thoáng qua. Uyển Tình cùng hai bạn cùng phòng khác đều có chút nghi hoặc, lát sau, người trong đó hỏi: "Thiên Tuyết, đây là cái gì?" "Thư mời." Mục Thiên Tuyết , "Ba ngày sau sinh nhật tôi, mời các người tham gia." " ? !" "Đương nhiên! A, tìm được rồi!" Mục Thiên Tuyết đem thư mời đưa qua, "Của bạn!" Sau đó lại tìm ra hai tờ, cho Uyển Tình cùng bạn cùng phòng khác, tiếp theo sửa sang lại những thư mời còn lại tốt, liền lần lượt vào từng phòng ngủ đưa thư. Lúc này chỉ đưa cho nữ sinh, còn nam sinh khi buổi chiều học mới phát. Toàn bộ lớp đều mời, hơn nữa đều tỏ vẻ tham gia, kể cả Đỗ Thiến luôn luôn cùng đối lập. Con cháu nhà giàu có, giao tiếp cũng là loại bồi dưỡng từ . Cạnh tranh trong hai năm, bọn họ đều toàn bộ trưởng thành, vào thế giới người lớn, trong khoảng thời gian này, ai mời bọn họ tham gia yến hội, chính bọn họ cũng tự mở vài buổi tiệc, nhân cơ hội tốt nhận thức nhiều những người này, cùng mọi người câu thông tình cảm, vì tương lai chuẩn bị sẵn sàng. Ngày học thêm chấm dứt đó, Uyển Tình thu thập tốt hành lý, cùng Thiên Tuyết rời khỏi phòng ngủ. ra cửa trường, thấy được ô tô quen thuộc, Thiên Tuyết cúi đầu cười, ở bên tai : "Xem ra tôi vứt bỏ rồi, cũng tới đón !" xong liền kéo vali đến chiếc xe, là ô tô đại trạch Mục gia phái tới đón . Uyển Tình phát ngốc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy thoải mái trước nay chưa có. quay ngược về phòng ngủ, để thùng lớn mang từ biệt thự đến xuống, thay đổi quần áo, lấy ra mình ban đầu túi du lịch bằng vải màu lam của mình, bỏ ít bài giảng lớp cùng quần áo của mình, liền chạy nhanh như bay tới cửa trường. Thiên Tuyết ở xe, nhàn chán đến chết mà bắt đầu gõ tay, đột nhiên, nhớ tới cái gì, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: ", mặc kệ nữa à!" Phía trước là lái xe của đại trạch Mục gia, dám lộ ra quá nhiều, cho nên đơn giản chữ"", nghĩ đến lái xe cũng đoán ra cái gì, lại càng đến mức về cáo trạng cho Mục lão thái gia cùng Mục phu nhân. Bất quá Mục Thiên Dương ngược lại lập tức liền hiểu được: "Chuẩn bị yến hội sinh nhật của em tốt, chuyện của em được quản!" "A. Em nghĩ vị bạn cùng phòng kia của em hẳn đến đấy chứ…" " phải !" Mục Thiên Dương ràng hữu lực , "Em gọi cho cuộc điện thoại, miễn cho nghĩ mình được tự do." "A. . . . . ." Thiên Tuyết tắt điện thoại, lại gọi cho Uyển Tình. Uyển Tình vừa mới ra cửa trường, nghe điện thoại vang lên, giật mình cái, còn tưởng rằng là Mục Thiên Dương. nhìn nhanh về phía đường cái, thấy được người cùng xe của , mới chậm rãi lấy điện thoại ra, thấy là Thiên Tuyết, thở phào nhõm hơi. "Alô." "Ba ngày sau, đừng quên tham gia yến hội sinh nhật của tôi!" "Tôi. . . . . ." " Tôi cái gì tôi? mua cho nhiều quần áo như vậy, đến lúc đó tự mình tới chọn kiện, đừng ăn mặc tự tiện làm mất mặt tôi!" "Tôi có thể hay ?" Thiên Tuyết cười lạnh tiếng: " hỏi tôi là tốt rồi!" ". . . . . . trở lại?" "Đúng vậy, đại từ đại bi, trước thả côvề nhà. Nếu luyến tiếc, tôi lập tức cho , làm cho phái người đón ——" "Đừng ——" Uyển Tình quát to tiếng, thấp giọng , "Tôi ." "Vậy là tốt rồi." Thiên Tuyết cúp điện thoại. Uyển Tình hít sâu hơi, cảm thấy mình phơi nắng đến sắp té xỉu. còn có ngán sao? còn buông tha mình? nghĩ, trải qua ba vòng này, muốn quan tâm đến rồi. Uyển Tình về đến nhà, Từ Khả Vi ở nấu cơm, thấy đầu đầy đổ mồ hôi, đau lòng : "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi, mẹ lấy dưa hấu cho con." "Con tự lấy." "Bảo con ngồi yên đó." Từ Khả Vi giả bộ phẫn nộ. Uyển Tình thấy bà tinh thần tồi, đành phải ngồi xuống. Dưa hấu mang đến, hai người cùng nhau ăn, Uyển Tình hỏi: "Mẹ, ở nhà mình nhàm chán ?" "Cũng phải sao?" Từ Khả Vi , "Mẹ muốn làm, con lại mặc kệ." "Đừng, con là lo lắng cho thân thể mẹ. . . . . ." Uyển Tình cũng có chút rối rắm. muốn mệt thân thể của Từ Khả Vi, cũng muốn cho Từ Khả Vi nghẹn ra bệnh tâm lý gì. Nếu Mục Thiên Dương tiếp tục nuôi dưỡng , căn bản lo lắng tiền đủ xài, nhưng việc này thể làm cho mẹ biết. Số tiền gởi ngân hàng lần trước, mẹ còn phải tiếp tục uống thuốc cùng tái khám, sang năm vừa muốn lên đại học, mẹ sớm hay muộn cũng tìm công việc. "Con chính là hay lo lắng vớ vẩn, mẹ cũng chuyên dọn dẹp, có yếu ớt sao như vậy?" Từ Khả Vi xong, cười dài chuyển biến khẩu khí, thương lượng , "Mẹ gần đây có lưu ý, phát chỗ làm việc cũng tệ lắm, liền muốn hỏi con có đồng ý hay ." "Mẹ xem." Uyển Tình cũng ngụm đồng ý, rốt cuộc muốn tham khảo chút. "Ở công ty thiết kế làm hành chính." Công ty thiết kế? Uyển Tình nghĩ nghĩ, thiết kế là công việc có trí nhớ cũng vô dụng, vậy thân mình mệt, vậy hành chính lại là làm cái gì? Từ Khả Vi : "Bổ sung báo cáo, sửa sang lại số liệu và vân vân. Chỗ công ty kia rất tốt, cũng xa nhà, hơn nữa tiền lương cao, phúc lợi cũng dường như đầy đủ hết." "Vậy ." Từ Khả Vi cười: "Con ta được đảm nhiệm chức vụ này hay ? Cuối tuần phỏng vấn, thông qua mới có thể làm!" "Mẹ của con lợi hại nhất, nhất định thông qua!" Nghỉ ngơi hai ngày, Uyển Tình nhớ tới sinh nhật của Thiên Tuyết, lắp bắp cho Từ Khả Vi. Từ Khả Vi thấy dáng vẻ khẩn trương, buồn cười : "Biểu tình này là gì? Sợ mẹ đáp ứng sao?" Uyển Tình làm nũng : "Sợ mẹ con làm việc đàng hoàng." "Quen vài người bạn là chuyện bình thường, huống chi con mười tám tuổi rồi. Ai cả đời có mấy bằng hữu? tại con nhiều như vậy, có chị em đến giúp đỡ, ngẫu nhiên có khó khăn, còn phải dựa vào bằng hữu hỗ trợ sao? Nếu sợ ảnh hưởng con học tập, vào tuổi này, quen bạn trai mẹ cũng ngăn cản, mẹ rất là tiến bộ đấy!" câu được, Uyển Tình khanh khách cười ngừng. Nhưng nhớ tới Mục Thiên Dương, muốn mất quyền lợi quen bạn trai, đành lòng đau thương. muốn làm cho Từ Khả Vi phát tâm của mình, cười, cười đến vô cùng sáng lạn.