Chương 52: Cửa bị phá Uyển Tình rùng mình, trợn mắt nhìn : "Chậm chút, thoải mái. . . . . ." "Kêu to lên." "A ——" Uyển Tình cảm thấy thẹn trào nước mắt, phục tùng mệnh lệnh của . Mục Thiên Dương tựa hồ vẫn hài lòng, vẫn rống to: "Lại kêu!" Uyển Tình nức nở tiếng, đề cao lượng. Có lẽ là tiếng kêu kích thích , động tác của càng thêm điên cuồng: "Lại kêu! To lên!" Như thế, bốn năm lần. Uyển Tình nghĩ là hưng phấn, đến cuối cùng phát là phẫn nộ, thân hình nho thừa nhận tàn phá của đến mức dậy nổi, chỉ đành phải cầu xin tha thứ: "Dừng lại mà. . . . . . Ô ô. . . . . . A ——" Mục Thiên Dương cắn răng, giống như thú điên chạy nước rút, câu. ". . . . . . Ô ô. . . . . . Van cầu . . . . . ." Thấy người ở càng lúc càng điên cuồng, Uyển Tình rốt cục nhịn được la to, "Thiên Dương, Thiên Dương —— thả tôi ra. . . . . . Cầu xin . . . . . ." Mục Thiên Dương bỗng dưng ngừng lại, bắt đầu hôn lên khuôn mặt nhắn của , dưới thân lại biến thành chậm rãi thong thả ra vào như lúc ban đầu kia. lát sau, buông môi của ra: "Sớm tôi phải có việc gì sao?" Uyển Tình lúc này mới hiểu được, phải kêu lớn lên, mà là phải gọi tên của . Đúng lúc này, cửa bị ai đó đá phanh ra. Mục Thiên Dương phản ứng cực nhanh nhấc chăn lên, phủ lên hai người. Uyển Tình sợ tới mức ôm chặt , cần đoán cũng biết là ai, quay đầu lại trừng mắt ra cửa nhìn Mục Thiên Tuyết: "Em phát điên cái gì? !" Mục Thiên Tuyết chỉ vào bọn họ, ngón tay run rẩy: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi . . . . . ." " ra ngoài!" Mục Thiên Dương mệnh lệnh chân đáng tin. "Các ngươi. . . . . ." Mục Thiên Tuyết vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng chấn kinh quá độ, "Các ngươi quá đáng ——" còn khờ dại nghĩ bọn họ chỉ là đùa, nghĩ tới là loại quan hệ này, ràng ngay trong phòng làm chuyện này! " ra ngoài!" Mục Thiên Dương vẫn ra lệnh. Uyển Tình tựa vào trong lòng , run rẩy khóc. Mục Thiên Tuyết tuy rằng nhìn thấy quang cảnh trong chăn, nhưng nhìn hình dạng của chăn, cũng biết hai chân Uyển Tình còn vòng ở lưng của Mục Thiên Dương. cách khác, tại nơi đó của bọn họ còn. . . . . . Còn. . . . . . "A ——" Mục Thiên Tuyết điên cuồng quát to tiếng, xoay người bỏ chạy, cửa cũng đóng. Mục Thiên Dương hít sâu hơi, đè lại Uyển Tình tiếp tục vận động. Uyển Tình muốn bị dọa đến có dục vọng, kêu to: "Đóng cửa! Thiên Dương, đóng cửa!" "Câm miệng!" Mục Thiên Dương hét lớn tiếng. Uyển Tình dám nữa, yên lặng thừa nhận xâm nhập của … Chương 53: trai tốt Khi ăn cơm chiều, mẹ của Mục Thiên Dương gọi điện thoại đến, Mục Thiên Tuyết với bà: "Về sau con muốn ở đây!" "Như thế nào đột nhiên muốn ở đấy?" Mục Thiên Dương cảnh cáo nhìn , : " mình trai ở đây rất đơn , ngay cả cơm cũng ăn ngon, con phải giám sát ảnh!" "Được rồi." Ngô Nhã suy nghĩ chút, "Nếu nhìn thấy nữ nhân nào cùng , nhớ cho mẹ biết." " cho mẹ để làm chi?" Mục Thiên Tuyết biết cố, giống như rất ngây thơ. "Mẹ muốn tìm nữ nhân lung tung! Con hẳn là cũng thích nữ nhân tùy tùy tiện tiện làm đại tẩu của mình ?" "Vậy cũng được." Mục Thiên Tuyết cúp điện thoại, với Mục Thiên Dương, "Em về sau ở nơi này, ở đến ta mới thôi!" chỉ vào Uyển Tình. Uyển Tình cúi đầu im lặng ăn cơm, căn bản để ý tới . Mục Thiên Dương cũng chỉ là thản nhiên liếc cái, giống như tuyên cáo của có đánh giá gì, làm tức giận đến ném luôn cả bát đũa xuống, quả thực nuốt trôi. Mục Thiên Dương : "Gia sư riêng dạy em lễ nghĩ, em học như vậy sao?" Mục Thiên Tuyết ủy khuất cắn môi dưới, cầm chén lên. Là thiên kim tiểu thư liền ngay cả quyền lợi tức giận cũng có sao? Làm cái gì đều phải để ý, phát giận cũng phải nhịn, thời điểm gì cũng có thể luống cuống, thể tổn hại hình tượng. . . . . . Ngày hôm sau học, ô tô chạy đến phụ cận trường học, Mục Thiên Dương kêu A Thành dừng xe, sau đó với Mục Thiên Tuyết: "Xuống xe." "Vì cái gì? Còn chưa tới." "Em muốn cho người thấy em cùng Uyển Tình cùng ô tô sao?" xác thực nghĩ tới! hừ tiếng, cao ngạo hất cằm lên, nhìn Uyển Tình: "Sao ta xuống!" " thích." Mục Thiên Dương . Uyển Tình ngẩng đầu nhìn , biết là haylà giả. Bất quá Mục Thiên Tuyết đích xác tức giận, mở cửa xuống, còn hung hăng đá cước: " khốn kiếp! Em bỏ được! Em hận chết được!" ràng người đó trước kia thương , Đinh Uyển Tình vì cái gì xuất ? ! Mục Thiên Dương cười cười: "Chú ý hình tượng, đứa em tốt! hai bước, với bọn nhà giàu kia, em giống với bọn họ, em phải mắt cao hơn đầu, thiên kim đại tiểu thư chỉ biết hưởng thụ!" Dứt lời, xua tay cho A Thành lái xe. Thiên Tuyết tức giận đến muốn đá lại lần nữa, nhưng thấy lên lui tới đường cái đều là xe tư gia đưa học sinh học, chỉ phải nhịn xuống, mềm mại tao nhã bước hướng trường học đến. Vài phần chung sau, đến cổng trường, vừa lúc gặp Đỗ Thiến xuống xe. Đỗ Thiến cười: "Í, đây phải Mục đại tiểu thư sao? Như thế nào, Mục gia tan sản sao, ngươi cư nhiên phải bộ đến trường?" Thiên Tuyết bễ nghễ liếc nhìn cái: "Tôi chỉ là thể nghiệm cuộc sống mà thôi." Chính lúc này, xe của Mục Thiên Dương từ phía sau mở ra, quay cửa kính xe xuống: "Thiên Tuyết ——" Đỗ Thiến cùng những người khác vừa thấy, đều nín thở ngưng thần, si ngốc nhìn . chính là Mục Thiên Dương a! Bộ dạng đẹp, lại là kinh thương, khi ở nhà, ai có nghe cha của mình khen ? Cha của ai hy vọng xa vời gả con cho ? Ngay cả các chỉ có mười bảy tám tuổi, nhưng Mục Thiên Dương cũng già a! Dù sao tương lai của các định, gả cho cái đại phú hào hay đám hỏi với chủ xí nghiệp nào đó. . . . . . Nếu muốn như vậy, lựa chọn kia tự nhiên là tốt nhất, tốt nhất thể nghi ngờ chính là Mục Thiên Dương! "Làm gì? !" Thiên Tuyết khẩu khí tốt. Ở từng đều cẩn thận chờ mong khi, cũng chỉ có mới dám sử sắc mặt. "Sao lại tức giận?" Mục Thiên Dương ôn nhu cười, "Cho dù đúng, em cũng đừng trừng phạt mình chứ? rất đau lòng!" "Oa, của Thiên Tuyết tốt!" "Thiên Tuyết hạnh phúc a, mình cũng muốn người như vậy…" Chung quanh truyền đến thanh liên tiếp tán thưởng, làm cho lòng hư vinh của Thiên Tuyết thỏa mãn lớn. lầm bầm, biết là cố ý mà… "Đặt trước cho em cái đồng hồ Patek Philippe ?" Đây là em ruột của , sao lại để cho người ta coi ? lý ra phải quản giáo nghiêm thêm, nhưng ở bên ngoài, ai cũng đừng vọng tưởng khi dễ ! Chung quanh truyền đến thanh hít khí. Trời ơi, Patek Philippe! dùng Patek Philippe để vội tới giải thích với em mình? Thiên Tuyết trừng liếc mắt cái: "Cũng phải chuyện gì cùng lắm ! Em học đây!" Hơi quá đáng! Patek Philippe đâu phải là đồ có đâu, cư nhiên bị lấy ra diễn trò! Mục Thiên Dương cười, lái xe xa. Chung quanh những người quen biết Thiên Tuyết vây lại hỏi: "Thiên Tuyết, cậu hạnh phúc a! cậu làm cái gì, muốn dùng Patek Philippe giải thích cho cậu!" " có việc gì, cãi nhau chút thôi." Thiên Tuyết liếc Đỗ Thiến bên cạnh cái, sắc mặt Đỗ Thiến rất tốt, hừ tiếng bước . Mọi người lại hâm mộ: "Cãi nhau liền mua Patek Philippe cho cậu a! Ai, cậu đừng để ý đến Đỗ Thiến, ta chính là ghen tị cậu có người tốt"
Chương 54: Đập lên mặt ta Giờ ăn cơm trưa, ở căn tin trường học. Uyển Tình bưng khay đựng cơm, tìm chỗ ngồi. đám người ngang qua sau lưng , ly nước lạnh như băng đột nhiên giội thẳng về phía sau lưng . "A ——" Uyển Tình hét lên tiếng, quay đầu lại vừa thấy, áo sơ-mi trắng của mình bị ướt. có nghe thấy thanh xin lỗi, ngẩng đầu, phát đám người kia ngay cả dừng cũng chưa dừng, lập tức về phía trước. Quả nhiên là cố ý! Uyển Tình khẽ cắn môi, nhìn bóng dáng cao ngạo kia, hai tay run rẩy. "Có bản lĩnh liền tới báo thù a!" Bên tai truyền đến thanh vui sướng khi người gặp họa. Uyển Tình nhìn qua, là Mục Thiên Tuyết. Mục Thiên Tuyết nhìn chằm chằm khay đựng cơm trong tay , hào phóng hiến kế: "Đập lên mặt ta!" Uyển Tình phẫn nộ đột nhiên thoải mái: "Tôi mới ngu như vậy, đập ta, tôi ăn cái gì?" xong quay đầu lại vừa thấy, đám người hãm hại kia tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống. Đối diện các chính là Đỗ Thiến, ánh mắt khiêu khích, cần hoài nghi, ly nước kia nhất định là giội! Uyển Tình bĩu môi, tìm vị trí khắp ngõ ngách ngồi xuống, lấy ra khăn tay chà lau áo sơ-mi. Lau được nữa, muốn ăn cơm, trước mặt vang lên tiếng. hoảng sợ, ngẩng đầu, thấy khay chứa cơm thừa canh cặn ở phía khay cơm của mình. Trong khay cơm kia chỉ chưa đồ thừa vậy mà đổ vào trong khay đồ ăn của mình. cảm thấy dạ dày bộ trận ghê tởm, tức giận ngẩng đầu, gặp Mục Thiên Tuyết cầm cười đứng ở phía trước. Mục Thiên Tuyết cầm khay cơm kia lên, cười : "Thực xin lỗi, mình muốn cầm đến chỗ để khay ở nơi đó, nhưng cẩn thận ngả vào bạn, thành ra bị như vậy . . . . . . Bạn để ý ?" Uyển Tình khẽ cắn môi, nhịn lại tức giận đầy ngập đầu : "Cậu gì?" "Mình a. . . . . ." Mục Thiên Tuyết nghiêng đầu tưởng tượng, "Mình bạn tức giận! Ha ha, mình quay về phòng ngủ trưa , bạn từ từ ăn." còn có thể nuốt trôi sao? ! Uyển Tình bưng khay cơm lên, lướt nhanh qua Mục Thiên Tuyết, bỏ đồ ăn vào trong thùng rác. Trở lại phòng ngủ, Uyển Tình phát mình có quần áo để thay, nhíu mi, rất là phiền não. Nhiều nhiều gian nan như vậy, ngày mai nhất định phải mang đến mấy bộ quần áo. . . . . . Xoay người rửa mặt, mở vòi nước nóng, lấy khăn mặt thấm nước, lau lên lưng mình. Phòng ngủ là gian phòng dành cho bốn người, trừ bỏ , có hai người trở về, đánh răng ở bên cạnh. Xem bộ dáng này của , nhịn được hỏi: "Sao lại biến thành như vậy?" "Là Đỗ Thiến." cúi đầu . Hai nữ sinh liếc mắt cái, cười : "Cậu cách xa chút là tốt rồi. Cậu vừa tới, muốn ra oai phủ đầu thôi mà, qua trận tốt rồi." "Chỉ là! Tầm mắt rất cao, địch nhân cũng muốn chọn. Trường học chúng ta, chỉ có Thiên Tuyết có tư cách trở thành đối thủ của ." "Cắt! Thiên Tuyết căn bản khinh thường. Đỗ gia cùng Mục gia, căn bản là hai cấp bậc phải ?" "Ôi chao, buổi sáng hôm nay, mình thấy của Thiên Tuyết, đẹp trai…” , bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, người bạn cùng phòng trở lại. Hai nữ sinh lập tức ngậm miệng, chuyên tâm rửa mặt. Uyển Tình nghi hoặc, nhìn lại, thấy Mục Thiên Tuyết tới. là oan gia ngõ hẹp! Uyển Tình nghĩ thầm. Chương 55: Đánh nhau Mục Thiên Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn : "Cút ngay, tôi phải súc miệng!" Uyển Tình treo khăn mặt lên, vào phòng, bò lên giường. Hai nữ sinh kia vào, đổi áo ngủ ở bên, hỏi : "Cậu đổi quần áo sao?" Uyển Tình : "Mình quên mang." "A. . . . . ." người nữ sinh , "Tớ đây cho cậu mượn? Cậu cũng muốn đổi áo sơ-mi luôn chứ?" "Nhiều chuyện làm gì?" Thiên Tuyết ở bên ngoài , "Cẩn thận lòng hảo tâm được báo đáp!" Hai nữ sinh kia cười cười, gì nữa. Uyển Tình buồn bực lát, đột nhiên phát , giường duy nhất còn lại trong phòng ở bên cạnh mình. . . . . . Thừa dịp Thiên Tuyết chưa vào, cầm lấy gối đầu thay đổi cái phương hướng. Lúc trước là đầu đối đầu, tại là chân đối chân. . . . . . lát sau, Mục Thiên Tuyết bò lên, vừa thấy liền phát hỏa. Hai bạn học bên kia ngủ, cũng muốn cãi lộn, cầm lấy gối đầu đánh cái Uyển Tình, hạ giọng : " đổi lại đây cho tôi!" "Chuyện gì?" Uyển Tình ngồi xuống, cũng đè thấp thanh xuống. Thiên Tuyết chỉ vào gối đầu của mình: "Tôi luôn luôn ngủ bên này, muốn tôi ngửi chân thối của sao?" Uyển Tình đành phải đổi lại, cũng để ý đến , liền nằm xuống như vậy. Thiên Tuyết nằm xuống, hiểu sao có chút hưng trí bừng bừng, ngủ được, chống nửa người kéo tóc . Uyển Tình giận dữ, xoay người nhìn. Thiên Tuyết giọng cảnh cáo: " được cáo trạng với tôi!" Uyển Tình sửng sốt chút, bất đắc dĩ : " biết." Buổi chiều, Mục Thiên Dương tự mình tới đón các . A Thành cùng A Hoa mỗi người lái chiếc xe tới đây, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết người ngồi chiếc. Trở lại biệt thự, Uyển Tình thay quần áo, vừa mới vào phòng thay quần áo, Thiên Tuyết bước vào. "Có việc gì sao?" Uyển Tình hỏi. Thiên Tuyết đánh giá gian nho này, trong mắt đầy ghen ghét. mở nhanh tủ quần áo ra, thấy đủ loại kiểu dáng hàng hiệu, quay sang với Uyển Tình: "Đây đều là tôi mua sao?" "Ừ." Uyển Tình thản nhiên trả lời, chút sợ hãi. Thiên Tuyết giận dữ lật tung cả bàn trang điểm: "Tôi cũng có! vì cái gì đối tốt với như vậy?" Uyển Tình sửng sốt chút, sâu kín : " mới đối tốt với tôi. . . . . . Tôi muốn đứng ở nơi này, tôi chỉ muốn về nhà." " ——" Thiên Tuyết nghĩ tới như vậy, cứng lại, tiếp đó tin, ghét bỏ , " ít giả bộ thanh cao! đều cùng với tôi lên giường rồi, còn giả bộ làm gì?" Uyển Tình muốn để ý đến , cầm lấy quần áo vào phòng tắm. Thiên Tuyết thấy để ý tới mình, cảm giác mất mặt, nổi giận đùng đùng bổ nhào tới, kéo tóc . " làm gì vậy? !" Uyển Tình hét to. "Giáo huấn ! Hồ ly tinh!" Đẩy Thiên Tuyết ngã mặt đất, cả người bổ nhào lên, điên cuồng xé. Ban đầu, Uyển Tình dám đánh trả, sau lại bị như thế, cũng nắm lại tóc Thiên Tuyết. Thiên Tuyết đau xót, thể tin rống to: " cư nhiên dám đánh tôi? !" " có thể đánh tôi, tôi sao thể đánh ?" ". . . . . ." Thiên Tuyết tức giận đến phát run, " được đánh trả!" "Tôi cũng phải là đồ ngốc!" "Tôi. . . . . . Tôi cắn chết !" Thiên Tuyết cắn bả vai Uyển Tình. Uyển Tình đau đến rống to, nắm chặt nắm tay đánh mạnh lên lưng của nàng. Đánh cho đến lúc khó phân thắng bại, nghe thấy tiếng hô của Mục Thiên Dương: "Các người làm gì vậy? !" Hai người cứng đờ, vội vàng tách ra. Mục Thiên Dương nhìn các , thở hốc vì kinh ngạc: "Đều đứng lên cho tôi!" Hai người vội vàng đứng lên, Thiên Tuyết sợ, Uyển Tình càng sợ.
Chương 56: Đối tốt với Mục Thiên Dương chỉ vào các , ngón tay phát run: "Đều nhìn vào gương cho tôi! Thấy các người thành cái dạng gì!" Hai người đến trước gương, chỉ thấy trong đó có hai bà điên. "A ——" Thiên Tuyết lập tức che mặt, ba chân bốn cẳng sửa sang lại tóc cùng quần áo. "Vừa mới đánh cho , tại kêu la cái gì?" Mục Thiên Dương phụng phịu, "Thực nên cho người bên ngoài nhìn xem bộ dáng tại của Mục đại tiểu thư!" Thiên Tuyết thở phì phì, . Uyển Tình cúi đầu, yên lặng lấy tay chải vuốt tóc. "Nếu thấy các người đánh nhau lần nữa, em cũng đừng muốn Patek Philippe!" Thiên Tuyết phục: " sao ta——" " ấy ." Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm đồ trang điểm, trang sức, quần áo. . . . . . mặt đất. Vung tay lên, "Đều làm bài tập !" Sau đó kêu người hầu tới thu dọn. Khi làm bài tập, Thiên Tuyết lại cùng Uyển Tình tranh chổ, làm tức giận Uyển Tình đến ngồi xổm xuống ghế dựa. Thiên Tuyết vui, với Mục Thiên Dương: " xem ta " "Em còn để tới?" Mục Thiên Dương sẳng giọng trừng , "Im lặng chút! còn phải làm việc, quấy rầy , cẩn thận Patek Philippe của em!" "Em cần!" Thiên Tuyết bỗng dưng rống to. Cái người này suốt ngày dùng cái đó uy hiếp , xem giống như con rối. Mục Thiên Dương nhíu mày: "Được rồi được rồi. . . . . . Em nhìn ấy quen, trở về đại trạch !" "Em cho mẹ biết ——" Đinh Uyển Tình mới là ngoại nhân, vì cái gì lại đuổi ? "Tùy!" Mục Thiên Dương cũng vui để ý tới . "A!" tức giận kêu tiếng, cầm bút lên tiếp tục làm bài. Viết được vài chữ, nhịn được cầm lấy quyển sách ném lên đầu Uyển Tình. Uyển Tình sửng sốt chút, để ý tới. Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, cũng chưa gì. Buổi tối khi ngủ, Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình: "Thiên Tuyết bắt nạt em quá." " thể nào." Uyển Tình , " muốn tốt với tôi thôi…" Mục Thiên Dương sửng sốt chút, hôn vai của : "Rốt cục biết tôi đối tốt với em sao?" Uyển Tình sửng sốt, trong lòng tràn đầy sợ hãi. . . . . . . sao lại trở nên ôn nhu như vậy? có mưu gì? "Sao lời nào?" Mục Thiên Dương hỏi. ". . . . . . cái gì?" Mục Thiên Dương bất mãn loại phản ứng này của , xoay người đè lại, cởi quần áo . Uyển Tình đột nhiên phát , so với chuyện phiếm cùng , tình nguyện cùng làm chuyện này hơn. Hưng trí ngẩng cao đầu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bang bang phanh, hình như là từ phòng của Thiên Tuyết truyền đến. Mục Thiên Dương sửng sốt, quản, tiếp tục động. "A ——" Tiếng kêu của Thiên Tuyết truyền đến. Mục Thiên Dương phiền táo nhíu mi, qua loa chấm dứt trận chiến này, khoác quần áo rời khỏi phòng. Thiên Tuyết vẫn còn kêu, vội vàng gõ gõ cửa: "Thiên Tuyết em làm sao vậy?" Thiên Tuyết rất nhanh mở cửa ra, khuôn mặt nhắn chấn kinh nhìn : "Trong phòng em có chuột!" "Chuột?" "Dạ!" Mục Thiên Dương hít sâu hơi, đoán được là cố ý, búng trán cái: "Ngủ !" Thiên Tuyết chu chu miệng, thấy xoay người bước , kêu lên: "!" "Chuyện gì?" " cùng ta. . . . . ." "Chuyện người lớn, con nít được quản!" "Em mà là con nít, ấy cũng là con nít!" "Ngủ !" Mục Thiên Dương tức giận ra lệnh. Những ngày sau, cùng ngày này đều sai biệt lắm. Khi ở trường, Thiên Tuyết vừa mắt Uyển Tình, khi có cơ hội liền khi dễ chút. Bất quá, ở bên ngoài phải bảo trì của hình tượng thiên kim tiểu thư, cho nên chưa bao giờ giống Đỗ Thiến ở trước cống chúng dưới khi dễ Uyển Tình. Về đến nhà, ngược lại đánh lại trận nào nữa, nhưng Thiên Tuyết luôn luôn có biện pháp làm Uyển Tình bất an. Đến đêm, khi phát Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ở trong phòng làm việc, bên ngoài bắt đầu giở trò. Mục Thiên Dương rất thương , cho tới bây giờ chân chính phạt . Nhưng mỗi lần nháo, Mục Thiên Dương chỉ dạy dỗ , cho tới bây giờ chưa từng qua Uyển Tình, làm trong lòng rất thoải mái, càng thêm chán ghét Uyển Tình, dần dần thành thế đội trời chung. Chương 57: Nam nhân già Bỗng ngày kia, chỉ có chiếc xe đến đây đón người. Thiên Tuyết kỳ quái, chẳng lẽ muốn cho người ta thấy cùng Đinh Uyển Tình cùng chiếc xe? Nếu vậy trực tiếp cho mọi người biết Đinh Uyển Tình là tình nhân của ! Quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Uyển Tình, thấy cầm theo sách, xuyên qua hàng xe trùng điệp, thẳng về phía trước, giống như có xe vậy. Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu nhíu mày, đến hướng ô tô. nghĩ tới, hôm nay Mục Thiên Dương lại tự mình tới đón. Thiên Tuyết vui vẻ, ngồi vào bên người , thấy nhìn công văn, bộ dáng giống như rất chăm chú. nhìm chăm chăm cái, rậm rạp chằng chịt đều là chữ, hoàn toàn có hứng thú. Trong dòng xe cộ chật chội, ô tô chậm rãi về phía trước. Thiên Tuyết hỏi: " đợi Đinh Uyển Tình sao?" "Như thế nào, em muốn ấy chung?" Mục Thiên Dương thu hồi công văn. "Thôi ! Ai nghĩ đến ta? Chỉ là có ai cho em khi dễ, trong lòng có chút thoải mái!" Lúc này, thấy Uyển Tình đứng ở dưới trạm xe buýt, kinh ngạc hỏi, " ta làm gì thế?" Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, : " ấy phải về nhà." Thiên Tuyết sửng sốt: "Nguyên lai ta cũng có nhà a!" "Ai có nhà? Cũng phải từ trong đá mà sinh ra!" "Em còn nghĩ ta là vật tư hữu của chứ!" Thiên Tuyết đột nhiên câu, "Chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi!" Mục Thiên Dương sặc, giận dữ hỏi: "Em học được ở nơi nào?" "Ách. . . . . ." Thiên Tuyết mặt đỏ lên, ấp úng trả lời, "Ngôn tình tiểu thuyết. . . . . ." "Ít xem những thứ kia !" Còn " Chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi", đây là lời mà thiên kim tiểu thư nên sao? "Hừ. . . . . . Em cũng tin côta xem những thứ này." Thiên Tuyết bất mãn lẩm bẩm. Đột nhiên, mắt Mục Thiên Dương nhíu lại. Thiên Tuyết cảm giác quanh mình tràn ngập hơi thở nguy hiểm, rùng mình cái. Ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là Uyển Tình chuyện cùng với nam sinh. Thiên Tuyết vui sướng khi người gặp họa cười, : "Đó là người tuấn nhất ban chúng em, ba là luật sư, mẹ làm trong bộ giáo dục, ông nội là tư lệnh quân khu. Hai thúc thúc, người trong bộ đội, người làm ở toà thị chính, đệ tử tiêu chuẩn của cán bộ cao cấp!" Uyển Tình tránh nam sinh kia như rắn rết, thấy xe buýt tới gần, lập tức nhảy lên. Cái gọi là đệ tử của cán bộ cao cấp, chỉ có thể nhìn mà than thở. Mục Thiên Dương thấy, sắc mặt dịu , liếc mắt trắng Thiên Tuyết cái: " hỏi em sao?" Thiên Tuyết gật đầu như trống bỏi: "Em chỉ nhắc nhở mà thôi, giống như rất thích Uyển Tình. Tuy rằng em biết Uyển Tình sao lại ở cùng , nhưng nhìn giống như ấy tình nguyện. Chuyện này dùng ngón chân đầu cũng có thể nghĩ đến, nữ hài tử mười bảy mười tám tuổi coi trọng nam nhân già sao, hoặc là là bị bức bách, hoặc là vì tiền, tổng vì tình ? Nếu tìm kiếm trợ giúp ở người đẹp trai, sao lại có thể ——" "Em ai là nam nhân già? !" Mục Thiên Dương nguy hiểm cắt đứt lời . cứng lại, cười mỉa : "Em đây là dùng biện pháp quá! so với ấy lớn hơn cả mười tuổi, có thể như vậy thôi. . . . . ." "Mười tuổi tính là cái gì?" Mục Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi. mới 27 tuổi, ràng rất trẻ, ràng ở độ tuổi sung mãn nhất! " tính là cái gì, dù sao các người nên chia tay thôi!" Thiên Tuyết hừ lạnh, "Bất quá thời điểm cùng nữ nhân hai mươi tuổi khác ở cùng còn coi được, ấy mới mười mấy tuổi, còn chưa có trưởng thành, như vậy tưởng tượng, quả thực là hai người ở hai thế giới!" "Tin hay ném em xuống? !" ". . . . . ." Thiên Tuyết ngoan ngoãn câm miệng. Chương 58: Mời Uyển Tình ở, Thiên Tuyết có người để khi dễ, cảm thấy rất nhàm chán, dứt khoát trở về nhà. Trước khi còn hỏi Mục Thiên Dương: "Đinh Uyển Tình có trở về hay ?" Mục Thiên Dương muốn trở lại , miễn cho lại tới đây khi dễ người. Sau khi nghĩ lại, nếu là từng bước tính toán kĩ, về sau đều là người nhà, kết thù cũng tốt. Thừa dịp các vẫn còn , ở chung nhiều chút hẳn là có thể cải thiện tình huống. Ầm ĩ cũng có thể ầm ĩ ra tình cảm, cái này gọi là " đánh quen" ! Vì thế : "Ừ, tối mai trở lại ." "Em ngày mai đến đây." Thiên Tuyết , "Em ở lại nơi này! ấy , em cũng !" Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em đây là muốn làm gì?" "Đánh hồ ly tinh! Thanh trừ tai họa!" Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, quả nhiên là còn . So sánh với nhau, Uyển Tình bình tĩnh hơn rất nhiều, chắc là do khi còn trẻ gặp nhiều đau khổ. Nếu Uyển Tình rời khỏi Đinh gia, chắc cũng cùng giống nhau, là đại tiểu thư vô ưu vô lo. . . . . . Nghĩ đến Đinh gia, đột nhiên nhớ tới, lâu để ý Đinh Thải Nghiên . Đều là Uyển Tình này, chiếm hơn phân nửa tâm tư của , hồn nhiên quên mình còn đùa giỡn với Đinh Thải Nghiên. Nếu này hai ngày nay bảo bối có ở đây, liền tốn chút tâm tư ở người Đinh Thải Nghiên . Lập tức mở di động gọi điện: "Chu bộ trưởng, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm , mảnh đất kia còn muốn ông hỗ trợ nhiều a!" "Ngươi tiểu tử này, mảnh đất kia phải vật trong bàn tay ngươi sao? Còn muốn ta hỗ trợ cái gì?" "Đây phải muốn tìm cơ hội thịnh tình khoản đãi ông sao?" Chu bộ trưởng làm quan cũng coi thanh liêm, có quá tham lam, là tối trọng yếu, là người háo sắc. Mục Thiên Dương cùng vài câu, ha hả cười, khá là chờ mong: "Tốt lắm, buổi tối gặp." Mục Thiên Dương tắt điện thoại, lại gọi cho Đinh Thải Nghiên: "Thải Nghiên, có rảnh ?" "A —— Thiên Dương!" Đinh Thải Nghiên còn ngái ngủ, đột nhiên nghe được thanh của , kêu to tiếng ngồi dậy. Mục Thiên Dương này là quá khó nắm chắc! Lần trước hẹn ăn cơm lần, tặng lễ vật, để cho những thiên kim tiểu thư kia đố kị lại ao ướt. Đinh gia tiền tài quyền thế bình thường, ở xã hội thượng lưu luôn luôn đứng giữa, gặp được người gia thế so với kém hơn, muốn kết giao, so với tốt hơn, người ta lại muốn để ý đến . vất vả mới bởi vì , những người đó chủ động đến kết giao với , tuy rằng chuyện đều chua như giấm, nhưng biết, các đều đố kỵ! Kết quả, mấy ngày nay lại để ý tới ! Gọi điện thoại cho thư ký , luôn bận, còn tưởng rằng chính mình cũng chưa kiến được ưu đãi gì liền thất sủng, nghĩ tới lại tự mình gọi điện thoại cho mình. Xem ra, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, bằng liên hệ với . Ngẫm lại cũng đúng, chính là tổng giám đốc của Mục thị, có thể bận sao? càng vội, chứng minh càng có thực lực, tiền đồ của cũng càng khả quan. . . . . . "Rảnh." bới tóc lên, ngọt ngào , " liên hệ với người ta, người ta đều rảnh đến mốc meo !" " có lỗi, gần đây bề bộn nhiều việc." Mục Thiên Dương lời , nỉ non nhàn nhạt giống như với tình nhân, " mới vừa làm xong, phải liền gọi cho em sao?" Thải Nghiên khanh khách cười trận, cũng chuyện, chờ lời mời của . Quả nhiên, Mục Thiên Dương liền hỏi tiếp: "Em ở đâu, tới đón em?" "Em ở nhà. . . . . ." Thải Nghiên nhàng mà . Nếu có thể đến đây đón , truyền ra ngoài, mọi người hơn phân nửa đoán chân bước ngai vàng của Mục phụ nhân. Về sau, ai còn dám khinh thị ? " tới đón em, cùng ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều đánh golf ?" "Tốt!" Thải Nghiên của thanh hơi hơi kích động. Mục gia! Cửa lớn Mục gia hướng rộng mở! đến năm, trở thành Mục phu nhân! Chương 59: Triệu Mĩ Na Buổi chiều đến sân gôn, mấy bạn tốt của Mục Thiên Dương ở đó, đều là danh môn cùng xí nghiệp tài tuấn, mỗi người đều là kẻ có tiền, tiền đồ vô lượng. Nam nhân chơi bóng, tự nhiên thể thiếu mỹ nữ làm bạn, cho nên ở giữa cũng ngồi vài vị thiên kim tiểu thư. Ngoài ý định, có bạn cũ của Mục Thiên Dương - Triệu Mĩ Na. Mặt khác vài người, Đinh Thải Nghiên cũng nhận thức. Bình thường tham gia yến hội đều gặp qua, bất quá các phần lớn đều nhìn trúng . Triệu Mĩ Na bị mọi người vây quanh ngồi ở bên trong, giống như sao quanh trăng sáng. Tất cả mọi người biết từ trước cùng Mục Thiên Dương là đôi, cũng cho rằng bọn họ chung quy chính là đôi. Ai biết, nửa đường nhảy ra Đinh Thải Nghiên, lập tức thành người thứ ba. luôn luôn là tao nhã, chưa bao giờ vú cả lấp miệng em, lớn tiếng chuyện. Sau khi bị vứt bỏ, cũng cho tới bây giờ nháo qua. Nhưng chính là như vậy, đống bằng hữu càng cảm thấy tổn thương bởi bất công, cần phải mở miệng, toàn bộ mũi nhọn muốn hướng về phía Đinh Thải Nghiên. Trước đó, bọn họ cũng biết Đinh Thải Nghiên đến, cho nên đều khuyên Triệu Mĩ Na. Khuê mật thiên kim : "Đinh Thải Nghiên chỉ là con của cái tiểu thương, hơn nữa trước kia là con riêng! Ba mẹ ta thời đại học sinh ra, kết quả lại chia tay . Qua vài năm tìm tới cửa, đuổi chính thê của người ta , tu hú chiếm tổ chim khách! Có người căn bản phải con ruột của Đinh gia, là mẹ thấy Đinh Chí Cương phát triển tốt, cố ý lừa !" "Chỉ là!" Người thiên kim tiếp lời, "Vô luận mặt nào, cùng Thiên Dương đều môn đăng hộ đối, mẹ Thiên Dương phản đối, mình thấy Thiên Dương cũng phải là lòng. ta dễ giận lại có khí chất, keo kiệt này, chút cũng đạt tiêu chuẩn, Thiên Dương sao có thể coi trọng ? Hơn phân nửa là đùa vui thôi!" "Thiên Dương vĩ đại như vậy, tự nhiên cũng chỉ có người đồng dạng vĩ đại như cậu mới xứng đôi! Hôm nay các cậu nhờ kĩ chút, xem tính toán cái gì. Nếu là vui đùa, kêu bận tâm mặt của cậu, huyên quá khó nhìn lắm, đối với ai cũng khồng tốt!" , chỉ thấy Mục Thiên Dương mang theo Đinh Thải Nghiên xuất . Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trận khó coi. Triệu Mĩ Na gượng cười nhìn bọn họ, ôn nhu tao nhã, ngược lại làm trấn định mọi người. Mục Thiên Dương làm bộ như bọn biết Thải Nghiên, bàn tay to vung lên, chỉ vào Thải Nghiên : "Đây là Thải Nghiên." Tựa hồ, ngay tại đây giới thiệu quan hệ của bọn họ. Mọi người cười mỉa chào hỏi. Biểu tình của nam nhân lập tức liền hoà hợp lại, rất thân thiện hoan nghênh. Duy độc vài tên thiên kim kia, trong ánh mắt hàm chứa địch ý. Đinh Thải Nghiên cần. tại tâm tình của vô cùng tốt. giới thiệu cho bằng hữu của , điều này đại biểu cái gì? Đại biểu quan hệ của bọn họ càng lúc càng gần, muốn chính thức thành quan hệ bạn bè giữa nam và nữ! Đích xác có thể là như vậy, nhưng là có thể chỉ là chơi chút, mới xem tâm tư của nam nhân này đối với mình. Nhưng biết, tình cảnh xã hội thượng lưu tốt đẹp bây giờ trong đầu óc đều là mong muốn trở thành Mục phu nhân luôn được mọi người nịnh bợ!
Chương 60: Tâm cơ Khi chơi bóng, thấy Triệu Mĩ Na có tới quấn Mục Thiên Dương, Đinh Thải Nghiên thầm nghĩ: tính ta thức thời! Chơi xong, có người đề nghị bơi , Mục Thiên Dương lắc đầu, chỉ vào Thải Nghiên : "Bồi ấy ăn cơm." Các nam nhân nhìn thoáng qua Thải Nghiên, Thải Nghiên nhịn được xấu hổ. thể tưởng được, Mục Thiên Dương thương trường mạnh mẽ vang dội, ngoài đời chỗ nào cố kỵ thể thân mật như vậy. Mọi người cũng dự đoán được Mục Thiên Dương như vậy, từ trước đối với Triệu Mĩ Na cũng chưa coi trọng như vậy. Triệu Mĩ Na đứng ở xa xa, thản nhiên nhìn bên này cái, gì. Những người khác sắc mặt khác nhau. Nam nhân phần lớn cùng Mục Thiên Dương có quan hệ tốt nếu thích Đinh Thải Nghiên, bọn họ cũng chỉ có chúc phúc, tất cả cười đến mập mờ, xem như thừa nhận thân phận của Đinh Thải Nghiên. Nhưng nữ nhân tốt như vậy, vô luận là vì chị em tổn thương bởi bất công, hay là xuất phát từ ghen tị của bản thân, đều oán hận nhìn chằm chằm Đinh Thải Nghiên. Đinh Thải Nghiên trong lòng ngọt ngào đến phải phát run, điểm nho hận ý ấy, căn bản cần để ý. Mục Thiên Dương! Mục Thiên Dương! Có lẽ chỉ là người thành đạt, cũng là nam nhân biết chăm sóc. Nếu gả vào nhà giàu có đồng thời còn có thể có được nam nhân mình, là cỡ nào hạnh phúc? Đinh Thải Nghiên nghĩ, tay tự giác đến gần kéo tay của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn cái, với mọi người: "Chúng tôi trước đây." "Thiên Dương!" Phía sau đột nhiên Triệu Mĩ Na la lên. Thải Nghiên nhìn qua, trong lòng cười lạnh: rốt cục nhịn được sao? Mục Thiên Dương nhìn Triệu Mĩ Na, khóe miệng giật giật, cúi đầu với Thải Nghiên: " chút." Tay Thải Nghiên cầm lấy tay hơi hơi căng thẳng, thực sợ giờ phút này thả ra mất . Bất quá nghĩ lại liền cảm thấy mình lo lắng quá, khi cần vẫn nên rộng lượng chút. Tại phương diện này, Triệu Mĩ Na đúng là cao thủ trong đó, hẳn là phải học chút. Vì thế, buông ra, ngọt ngào cười: "Tốt, em chờ ." Mục Thiên Dương liền về phía Triệu Mĩ Na. Thải Nghiên quay đầu lại, thấy mọi người nhìn , có chút được tự nhiên. "Chúng tôi trước." Có người . Mọi người lục tục rời , nữ nhân trong đó đến bên người Đinh Thải Nghiên, lấy lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy : " đừng nằm mơ nữa! Thiên Dương bất quá là chơi đùa chơi đùa với thôi, cho là có tư cách tiến vào nhà giàu sao? ngay cả tư cách xách giày cho Mĩ Na cũng xứng!" "Vậy cũng nằm mơ!" Đinh Thải Nghiên chút khách khí phản kích. " có ý gì?" "Nếu tôi muốn tiến vào nhà giàu là làm mộng, vậy tại tôi cách giấc mộng cũng xa , mà lại cảm thấy tôi có khả năng đó mới là nằm mơ! Liền nhìn xem giấc mộng của chúng ta ai trở thành trước !" ". . . . . ." Nữ nhân oán trừng mắt nhìn cái, hất tay tránh ra. uốn éo đầu, thấy Triệu Mĩ Na đứng ở trước mặt Mục Thiên Dương, cúi đầu rơi lệ, nhất thời chấn động, nhìn về phía Mục Thiên Dương. Thần thái tại của Triệu Mĩ Na, là nam nhân ai cũng động lòng, sợ cũng động lòng. Triệu Mĩ Na mặc quần áo thể thao màu trắng, giờ phút này cúi đầu rơi lệ, là mảnh mai tới cực điểm, chút cũng có hăng hái khi chơi bóng. Đinh Thải Nghiên nghĩ, ta nhất định cho tới bây giờ khóc ở trước mặt Mục Thiên Dương, lúc này đột nhiên khóc, bất quá muốn cho Mục Thiên Dương nhìn thấy khác mặt của , vãn hồi tâm của . Nếu, phải là Mục Thiên Dương, Triệu Mĩ Na chắc thành công . Các cũng biết, tâm của Mục Thiên Dương, sớm giao cho người nữ nhân tên là Đinh Uyển Tình. Chỉ có nữ nhân kia, vô luận là khóc, hay là cười, đều làm cho trái tim của chấn động. Dù chỉ là sợ hãi liếc trộm dò xét cái, cũng thích. Ngay cả Mục Thiên Dương chính mình đều cảm thấy đáng sợ, khi nào để ý như vậy? Nguyên bản, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là cái gì đâu? Theo như lời Thiên Tuyết, công cụ làm ấm giường mà thôi… từ bây giờ mình đổi lịch post chút thứ 7 và chủ nhật mình post mà dành thời gian edit hai hố khác 5 p/s: nếu muốn mình tăng năng suất hãy nhấn Thanks hoặc ấn nút Share và Like ở cuối bài để ủng hộ mình nhé --- ------ ------ ------ ------ ----- Chương 61: Mua đồ ăn Cuối cùng, Mục Thiên Dương cũng có để ý tới Triệu Mĩ Na, đối với nước mắt của làm như thấy, xoay người đến bên Đinh Thải Nghiên: "Chúng ta ăn cơm Tây ?" Đinh Thải Nghiên đắc ý nhìn thoáng qua Triệu Mĩ Na, Triệu Mĩ Na ngấn lệ nhìn , trong mắt xẹt qua tia lãnh ý. khỏi run run, với Mục Thiên Dương: "Em phải về đổi quần áo mới được." Bình thường đến nhà hàng Tây đều phải cần mặc lịch vào, thân quần áo bọn họ như thế này khẳng định là được "Còn cần quay về sao? Cùng cửa hàng thời trang ! cũng muốn đổi quần áo." Mục Thiên Dương ôm thắt lưng của nàng rời . Đến cửa hàng thời trang, Mục Thiên Dương hai ba lần liền chọn xong bộ quần áo để thay, Đinh Thải Nghiên ở bên tỉ mỉ chọn lựa. Mục Thiên Dương cũng gấp, an vị ở bên chờ , lấy di động ra gọi Uyển Tình. Đinh Thải Nghiên nghĩ công bận rộn, vẫn ngọt ngào nhìn lén , hoàn toàn thể tưởng được, đầu dây bên kia chính là người em cực kỳ hận. Uyển Tình chợ mua đồ ăn cùng Từ Khả Vi. Vốn, Từ Khả Vi mới ra viện, muốn Từ Khả Vi mệt như vậy, đều hết thảy có làm cho. Nhưng Từ Khả Vi lâu ra ngoài hít thở khí mới mẻ, gặp người ngoài, tuyệt muốn đợi ở nhà, Uyển Tình đành phải cùng bà. Các mực mua đồ ăn ở chợ này, cho nên người bán đồ ăn đều nhận thức. "Í! Đây phải chị Từ sao? lâu gặp chị, chị đâu vậy?" Người bán cá hỏi. Uyển Tình cười : "Mẹ con bị điều tỉnh công tác trận, vừa trở về." qua với người ngoài chuyện Từ Khả Vi sinh bệnh, tại tốt rồi, lại càng . "Trước đây phải tăng lương sao?" Người bán hàng rong . Từ Khả Vi : "Lại tăng cũng chỉ có như vậy, còn thể chiếu cố Uyển Tình, cả ngày phải lo lắng đề phòng." "Đúng đó đúng đó. . . . . ." Người bán hàng rong lập tức như tìm được tri , "Con càng lớn càng tốn nhiều tiền, đặc biệt tại cái tuổi này, lại đặc biệt con . Phải đề phòng chút, cũng đùa giỡn được." Uyển Tình nghe xong, đột nhiên chán ghét người đó, giống như người đó chỉ vào mũi mình vậy. Từ Khả Vi cũng thích, biết người đó có ý gì. Con mình bị kiềm chế, sợ là vị thành niên mang thai chạy về nhà, thậm chí mỗi ngày đổi bạn trai, chuyện này nghe phải hai lần. Nhưng Uyển Tình của bà, sao có thể hiểu chuyện như vậy? Từ Khả Vi cười cười: "Uyển Tình còn , tôi lo lắng lắm." Người bán hàng cười : "Vậy cũng được! Bà ở nhà, Uyển Tình thường xuyên người đến mua đồ ăn, nhưng tiết kiệm , chỉ mua rau mua thịt, chỉ mua đồ rẻ mua đồ đắt tiền, như vậy quản gia được như vậy cũng nhiều lắm." Mới vừa xong, điện thoại trong bao tay Uyển Tình vang lên. chấn động, dãy số này chỉ có Mục Thiên Dương biết, sau lại bị Mục Thiên Tuyết biết, trừ bỏ bọn họ, ai gọi tới. cố gắng trấn định, lấy điện thoại di động ra. Người bán hàng vừa thấy, mắt choáng váng. Người này thực tiết kiệm, quản gia tốt. . . . . . Cư nhiên có cái máy rất đẹp này! Thời đại công nghệ phát triển, có di động có nghĩa là người có tiền, hai ba trăm ngàn cũng có thể mua cái. Nhưng cái này của Đinh Uyển Tình, nhìn như vậy, ít nhất phải hai ba nghìn ? nhìn liếc mắt Từ Khả Vi cái, cảm thấy mình vừa người nhà tiết kiệm, lời quản gia tốt đều là chê cười. Từ Khả Vi : "Ba bé mua cho ." Sau đó thanh toán tiền, cầm cá mang rồi. Người bán hàng nghi hoặc, nguyên lai phải nữ nhân ly hôn hay góa phụ a. . . . . . Vương ca bán thịt cách vách thầm mến ta lâu , xem ra nhất định thất tình rồi. . . . . .
Chương 62: Muốn tôi làm sao đây? Uyển Tình lùi về phía sau Từ Khả Vi vài bước, tiếp điện thoại, hạ giọng: "Này. . . . . ." " làm gì?" Mục Thiên Dương hỏi. "Theo giúp mẹ tôi mua đồ ăn." "A?" Mục Thiên Dương nhướng mi, "Em mua đồ ăn? Vậy nấu cơm sao?" "." Bằng mẹ nằm viện lâu như vậy, ăn cái gì? Mục Thiên Dương giật giật khóe miệng: "Tôi ra là người tốt hiếm thấy, muốn biết mùi vị cơm em làm như thế nào đó." Uyển Tình . đây là, muốn nấu cơm cho ăn sao? Mục Thiên Dương lại hỏi: "Có nhớ tôi hay ?" Uyển Tình giật mình, ngẩng đầu nhìn Từ Khả Vi, thấy đứng ở trước cửa hàng phía trước mua trứng gà, nhất thời thở phào nhõm hơi. " nhớ ta?" Mục Thiên Dương truy vấn. Uyển Tình tức giận : "Tôi nhớ làm gì?" Mục Thiên Dương sửng sốt, nhất thời nở nụ cười. Con nhóc kia! Thấy đối tốt với , cư nhiên dám hô to gọi với ! Tuy rằng cho tới bây giờ qua, thậm chí nhiệt tình giường ngược , nhưng trực giác của nữ nhân sao mà nhạy cảm. Cho dù đầu óc phản ứng lại, nhưng bản năng biết: tuy lời có phần đe dọa, giường lại cầu vô độ, nhưng bản chất lại luyến tiếc thương . Uyển Tình nghĩ tới mình ra câu này, nhất thời bị dọa sợ, lắp bắp sửa miệng: "Nhớ, tôi có nhớ. . . . . ." Hy vọng, đại nhân đại lượng, so đo liều lĩnh vừa rồi của . Mục Thiên Dương so đo, chỉ là hỏi: "Nhớ tôi làm sao?" "A?" "Nhớ địa phương cứng rắn nhất của tôi? Hay nhớ tôi dùng nó hung hăng em?" Mục Thiên Dương xong, thở hổn hển hơi, chợt cảm thấy bụng dưới cứng rắn lên, kiến cho được tự nhiên xê dịch thân thể. Vừa lúc, Đinh Thải Nghiên mặc bộ váy liền áo xẻ cổ chữ v siêu thấp thấy hơn nửa bầu ngực ra ngoài, còn tưởng rằng dáng người của mình rất nóng bỏng, làm cho bị như vậy . vừa lòng cười, với người bán hàng "Bộ này !" Đêm nay, khiến cho quỳ xuống dưới váy mình, nhất định phải đạt được chuyện tốt này! Mục Thiên Dương kéo khóe miệng chút, như vậy cũng tốt, vốn nghĩ mặc bại lộ chút, hiểu lầm này là tuyệt vời. Uyển Tình vậy cũng có thể giúp phen. Uyển Tình lại bị lời của sợ tới mức phát run, nắm chặt quyền che dấu nội tâm của mình: " cần như vậy. . . . . ." "Như thế nào?" Mục Thiên Dương thấy Đinh Thải Nghiên làm tóc , quyết định mau chóng chấm dứt đề tài chuyện này, "Em có biết tôi tại cùng ai ?" "Cùng ai?" Uyển Tình yên hỏi. Kỳ , càng muốn hỏi, người kia cùng có quan hệ gì? "Đinh Thải Nghiên!" Uyển Tình sửng sốt hồi lâu, hỏi: " cùng ấy kết hôn sao?" Mục Thiên Dương chọn mi. Kết hôn? cư nhiên nghĩ xa như vậy? "Có thể. Ai mà biết được?" "Nếu ấy biết chuyện của chúng ta, giết tôi mất." "Em còn tới phiên ta giết!" Mục Thiên Dương xong, cúp điện thoại. Ai giết ai còn biết đâu? Uyển Tình cũng cúp điện thoại, vừa ngẩn đầu, thấy Từ Khả Vi đứng ở trước quầy bán trứng nhìn mình, hoảng sợ. vội vàng lên: "Mẹ, mình thôi." Từ Khả Vi đưa trứng gà cho , vừa bên hỏi: "Ai gọi vậy?" "Là bạn học." Từ Khả Vi tìm tòi nghiên cứu nhìn : "Bạn trai của con?" " có!" Uyển Tình vội vàng phủ nhận. Từ Khả Vi tin, vươn tay: "Đưa di động cho mẹ xem." Uyển Tình đành phải đưa cho . sớm dự phòng ngày này, đều chuẩn bị tốt rồi. Từ Khả Vi vừa mở, phát trong danh bạ chỉ có năm tên: Đinh Chí Cương, Tiểu Tuyết, Dương Dương, thầy Triệu, thầy Chu. Lại mở nhật kí cuộc gị ra, trừ bỏ Dương Dương mới vừa gọi tới, chỉ có trước hai ngày Tiểu Tuyết gọi điện thoại. Xem ra, hai người này là bạn học của , xem tên cũng là nữ sinh. Từ Khả Vi trả máy lại cho : "Học cho tốt. Chờ lên đại học , mẹ phản đối con quen bạn trai, nhưng tại học quan trọng hơn." "Con biết mà." Uyển Tình thân thiết địa ôm cánh tay bà, "Con mới quen bạn trai đâu! Con phải ở cùng mẹ!" " ngốc cái gì đó?" Từ Khả Vi buồn cười hỏi, trong lòng lại cảm giác trận ngọt ngào. Quả nhiên, con chính là tiểu bảo bối của mẹ. cứ đinh đinh là mình đăng rồi mới chết Chương 63: Biến cố Đinh Thải Nghiên trang điểm tốt, nhận được ánh mắt tán thưởng của Mục Thiên Dương, nhất thời tin tưởng mười phần. Mục Thiên Dương kéo , quét thẻ trả tiền, rời khỏi cửa hàng thời trang. Mới vừa lên xe, liền nhận được cuộc gọi: "Chu bộ trưởng? Như vậy a. . . . . . Được, tôi lập tức đến." Thải Nghiên hỏi thăm . cúp điện thoại, vuốt mũi chút: " bộ trưởng mời ăn cơm, mang em gặp ha!" Thải Nghiên vội vàng đáp ứng: "Vâng!" Mục Thiên Dương gượng cười, cho xe chạy, ánh mắt nhìn về phía trước lại phát ra lãnh ý. Tới nhà hội sở nổi danh của tư nhân, hỏi người phục vụ: "Chu bộ trưởng đến đây chưa?" "Đến rồi, ở ghế lô." Người phục vụ cười nhiệt tình, "Mục tổng mời theo tôi." Hai người vào ghế lô, thấy thoáng cái trung niên nam nhân mập mạp. Nam nhân nhìn thấy Đinh Thải Nghiên, mắt sáng rực lên chút, sau đó mới đứng lên nghênh đón Mục Thiên Dương: "Mục tổng, lâu gặp." Mục Thiên Dương cùng bắt tay: "Chu bộ trưởng cần khách khí, gọi tôi là Thiên Dương là tốt rồi. Ông gọi tôi là Mục tổng, tôi dám nhận đâu." "Cậu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể đem Mục thị phát dương quang đại, tiếng Mục tổng còn đảm đương nổi sao?" "Có đúng vậy, tôi rốt cuộc vẫn chỉ là vãn bối, tự nhiên dám nhận." Mục Thiên Dương kéo Uyển Tình đến trước mặt, "Đây là Đinh Thải Nghiên, Đinh tiểu thư." "Đinh tiểu thư, xinh đẹp!" Chu bộ trưởng lập tức cùng Đinh Thải Nghiên bắt tay, ánh mắt dừng lại ở ngực vài giây. Đinh Thải Nghiên thầm hận chính mình, sớm biết rằng có biến cố này, nên chọn bộ quần áo này! Mục Thiên Dương là quân tử, lại công bị lão nam nhân này ăn đậu hủ, ngẫm lại liền ghê tởm. Nhưng nay, lại chút cũng dám biểu ra ngoài, vẫn là lễ phép cười cười. Khách sáo xong, ba người ngồi xuống quanh bàn tròn. Thừa dịp Đinh Thải Nghiên chú ý, Mục Thiên Dương nháy mắt với Chu bộ trưởng cái. Chu bộ trưởng hiểu ý, uống hai hớp rượu liền nới: "Thiên Dương a, mảnh đất kia chỉ sợ có chút vấn đề. . . . . ." Mục Thiên Dương sắc mặt có chút khó coi, lại vẫn tiếp tục cười : " phải tốt lắm sao? Sao còn có vấn đề?" "Cậu cũng biết, muốn mua miếng đất này, lại chỉ có nhà cậu." Chu bộ trưởng gượng cười, tựa hồ định liệu trước, tính kế cái gì đó. Mục Thiên Dương sắc mặt liền có chút cứng đờ: "Kìa Chu bộ trưởng, ông chút, muốn như thế nào mới có vấn đề?" "Cái này sao. . . . . ." Chu bộ trưởng khụ hai tiếng, bắt đầu đống số liệu cùng tình thế. Đinh Thải Nghiên nghe hiểu lắm, chỉ có thể càng ngừng quan sát sắc mặt của bọn họ, cảm giác khí chậm rãi cứng đờ. Sắc mặt của Mục Thiên Dương tốt, ngay cả uống cũng uống liền ba ly rượu. biết làm sao bây giờ, nghĩ thầm rằng mình có thể giúp tốt, cái nhìn của đối với mình khẳng định tốt hơn. Lúc này, thấy Chu bộ trưởng đánh giá , cười, giơ ly rượu lên: "Mời, Chu bộ trưởng, mua bán phải có nhân nghĩa, cần phải tổn thương hòa khí, chén này Thải Nghiên kính ông!" Chu bộ trưởng cười: "Mỹ nữ kính rượu, tôi dám theo!" Chu bộ trưởng uống cạn ly rượu, sắc mặt dịu rất nhiều, Mục Thiên Dương vẫn quá vui. Thải Nghiên lặng lẽ đè tay , đứng lên đến bên người Chu bộ trưởng, rót rượu cho : "Đến, Chu bộ trưởng, này chén tôi thay thế Thiên Dương kính ông!" Chu bộ trưởng cười lạnh, thầm nghĩ dựa vào cái gì thay thế Mục Thiên Dương? Mục Thiên Dương đều bán rồi, còn giúp kiếm tiền! Bất quá khi Thải Nghiên lại gần , mập mờ nhìn ngực của , tiếp nhận ly rượu, bàn tay to đầy đặn ở kiều đồn của sờ soạng phen. Chương 64: Diễn trò Thải Nghiên cứng đờ, nhìn cười, nhưng có động tác. vừa thấy, lá gan lớn hơn nữa, ràng liền xoa kiều đồn của buông tay. Cư nhiên được voi đòi tiên? Thải Nghiên vội vàng tránh ra, lại rót rượu cho Mục Thiên Dương. Hừ! Hôm nay thực bị ngươi ăn đậu hủ, nếu để Mục Thiên Dương biết, sao còn có thể tiến vào Mục gia? Chu bộ trưởng lưu luyến chà xát ngón tay, với Mục Thiên Dương: "Đương nhiên, cũng phải thể thương lượng." Thải Nghiên vui vẻ, thấy mắt của nhìn chằm chằm mình, nhất thời cảm thấy trầm xuống. Mục Thiên Dương thần sắc chậm rãi: "Vậy là tốt rồi." xong nâng chén kính rượu. Thải Nghiên thấy, muốn giúp đàm phán thành công cuộc trao đổi này, ở bên trong khí sinh động, liền lại rót rượu bọn . Mục Thiên Dương rất cảm kích nhìn cái, cười, càng thêm ra sức, cho dù cẩn thận bị Chu bộ trưởng ăn đậu hủ cũng nhịn xuống. Cuối cùng, ràng ngồi ở giữa hai người, hai bên khuyên bảo, hai bên cười làm lành. Từ từ, Mục Thiên Dương cùng chu bộ trưởng đều có vài phần men say. Mục Thiên Dương đột nhiên ôm vai , ở mặt hôn cái, ở bên tai : " toilet." Đinh Thải Nghiên bị hôn, đầu hơi chóng mặt, phiêu phiêu đám mây, vui sướng trả lời: "Được. . . . . . Được. . . . . . ." Mục Thiên Dương buông ra, bước chân loạn choạng rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, đột nhiên đứng thẳng thân thể, ánh mắt lộ ra tinh quang, thanh thản tựa vách tường, cười lạnh. Trong gian phòng, Đinh Thải Nghiên còn rót rượu cho mình, Chu bộ trưởng đột nhiên ôm vai của : "Đến đến, chúng ta tiếp tục." Thải Nghiên muốn đẩy ra , nhưng vì nghiệp của Mục Thiên Dương, chỉ có thể nhịn. Chu bộ trưởng ôm vai , làm bảo rót rượu cho mình, sau đó lại gắp thức ăn cho , ngón tay nơi đầu vai lưu luyến, ánh mắt dừng ở ngực , từ phía nhìn xuống, nhìn cái xót gì, ngay cả kia hai điểm hồng hồng đều thấy được. Hít hơi. . . . . . Chu bộ trưởng nuốt nước miếng, lại ôm chặt chút, hôn lên mặt : "Tiểu mỹ nhân. . . . . ." "Ông làm gì vậy?" Thải Nghiên hoảng sợ, " Ông mau thả ta ra!" "Sợ cái gì? lại ở đây." Chu bộ trưởng tay bóp eo của , tay quay mặt qua, hôn xuống miệng . Đinh Thải Nghiên nhảy dựng đầu lưỡi mập mạp trơn trượt ở ngoài miệng mình tham lam tìm kiếm, cảm thấy được trận ghê tởm. dùng sức muốn đẩy ra , nhưng lại sợ đắc tội , dám dùng sức quá mạnh. "Em cho tôi hôn thôi!" Chu bộ trưởng sắc tâm nổi lên, ngồi chồm hổm lên cấp bách hôn , "Em cho tôi hôn hai cái, ta khó xử , cho mảnh đất kia!" ". . . . . ." Đinh Thải Nghiên có chút do dự, hề phản kháng hoàn toàn như vậy. Chu bộ trưởng lập tức bắt lấy cơ hội, ở mặt hôn đến hôn . Thải Nghiên cắn răng cái, nhắm mắt lại. Chu bộ trưởng vừa thấy, tay chặn ôm đến sô pha. Thải Nghiên hoảng sợ, muốn ngồi xuống: "Ông muốn làm gì? Mau thả tôi ra!" "Đừng nháo!" Chu bộ trưởng đè nặng , "Tôi liền hôn em! Chúng ta nên nắm lấy cơ hội, đừng cho phát ." xong kéo đai an toàn của ra, miệng dừng lại trước ngực hồng mai. " ——" Thải Nghiên quát to tiếng, dùng sức đá đánh .