Chương 43: Mục Thiên Tuyết Mục Thiên Dương buổi sáng ngày hôm sau mới trở về, thấy bà Trương dọn bàn ăn, hỏi:"Uyển Tình ăn xong rồi? Người đâu?" "Tiểu thư học." Bà Trương trả lời. Mục Thiên Dương sửng sốt, nhíu mày chạy lên lầu. Tốt lắm! đêm chưa về, cư nhiên vô cùng cao hứng đến trường. phải tự nhiên muốn cho ghen, chỉ muốn thu thập Đinh Thải Nghiên mà thôi. . . . . . Trường mới là trường học quý tộc, Uyển Tình vừa vào cảm thấy những người chung quanh giống như trình diễn thời trang, mỗi người đều tạo cho mình vẻ ngoài của những kẻ có tiền. Nhưng cho dù tất cả mọi người có tiền, cũng chia ra đại phú cùng tiểu phú, cho nên cũng có ganh đua so sánh với nhau. Trước khi vào học, giáo viên giới thiệu với các bạn cùng lớp. Khi tan học, còn có người đến hỏi : "Đinh Uyển Tình, ba bạn là ai?" Uyển Tình cảm thấy có chút chán ghét, mặt lại mỉm cười : " gọilà Đinh Chí Cương." "Đinh Chí Cương. . . . . ." nữ sinh mới hỏi suy nghĩ chút, "Giống như có nghe qua." cách khác ba ta cũng nổi danh, chừng gia đình ta chỉ có mấy chục cho đến trăm vạn, cho nên mới để cho ta vào ngôi trường quý tộc này. "Ba cậu là ai?" Uyển Tình hỏi. Nữ sinh đắc ý hất cằm lên: "Đỗ Viễn Minh!" Đỗ Viễn Minh chính là chiến tướng nổi danh của thương trường, ngay cả Mục Thiên Dương cũng phải cho mặt mũi. Uyển Tình : "Tôi cũng có nghe qua." "!" Nữ sinh cứng lại, phẫn nộ nhìn , " cái gì? !" " có nghe qua rất kỳ quái sao?" vốn là nghe qua. cũng phải thiên kim tiểu thư, lại muốn tham gia yến hội của những người nhà giàu, cần hiểu những thứ này. " cố ý!" Nữ sinh đứng lên, lấy sách bàn đánh , "Đinh Uyển Tình, cho là là ai?" "Đỗ Thiến cậu đừng như vậy." Bạn học khác giữ chặt , " ta chưa thấy qua việc đời, cậu làm gì cùng ta chấp nhặt?" "Phỏng chừng là thân thích của công nhân viên chức nào đó, dựa vào quan hệ vào ?" Có người , "Cậu cùng ta chuyện là tự hạ thấy giá trị con người của cậu!" "Đúng thế, cậu chính là con của Đỗ Viễn Minh." Nhưng Đỗ Thiến vẫn thoải mái, oán hận trừng Uyển Tình, Uyển Tình thản nhiên nhìn lại , tuyệt sợ hãi, giống như Đỗ Viễn Minh cái gì cũng phải vậy. hít sâu hơi: " lập tức xin lỗi tôi!" "Vì cái gì mà tôi phải xin lỗi?" "Tôi xin lỗi liền xin lỗi !" "Ơ ~ ai ở đây khóc lóc om sòm ?" Phía trước đột nhiên truyền đến thanh. Uyển Tình ngẩng đầu, thấy nữ sinh mặc áo sơ mi trắng, khinh thường nhìn Đỗ Thiến. Đỗ Thiến sửng sốt, biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng tức giận quay đầu lại: "Ai cần lo!" " cản đường tôi!" Nữ sinh . Đỗ Thiến cứng đờ, oán hận tránh ra. Đáy lòng Uyển Tình cười thầm, xem ra ba của nữ sinh này so với Đỗ Viễn Minh còn lợi hại hơn. Nữ sinh từ chính giữa bước qua, : "Người ta đeo Vacheron Constantin, thoạt nhìn so với Đỗ tiểu thư còn có giá trị hơn!" "Tào lao!" Đỗ Thiến trừng mắt nhìn liếc Vacheron Constantin tay của Uyển Tình. cái Uyển Tình bừng tỉnh giả vờ như nghe thấy, cúi đầu đọc sách. "Làm gì phản ứng lớn như vậy?" Nữ sinh châm chọc cười , " chừng là đồ giả!" "Mục Thiên Tuyết!" Đỗ Thiến hét lớn tiếng," cùng tôi đối nghịch là chết hay sao!" "Tại tôi vui thôi!" Uyển Tình đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mục Thiên Tuyết. Vừa rồi cảm thấy nhìn quen mắt, nghe tên này, chẳng lẽ. . . . . . Chương 44: Chà lưng cho tôi Ăn cơm chiều xong, Mục Thiên Dương còn có trở về, Uyển Tình mừng rỡ tự tại. Chắc là hẹn với Thải Nghiên , hy vọng lâu sau, thả mình rời khỏi nơi này. . . . . . Làm bài tới 11 giờ, chuông đồng hồ báo thức vang lên. Từ sau lần trước, liền đặt đồng hồ báo thức, miễn cho cẩn thận quên thời gian, lại bị mượn cớ để chuyện của mình. Tắt đồng hồ báo thức , có chút chần trừ. Còn có hai đề nữa, rốt cuộc nên làm xong hay ? Có lẽ, giống như đêm qua, trở lại. Nhưng biệt thự này chỉ người là , bà Trương cùng hai cái bảo tiêu kia đều có thể là cơ sở ngầm của . Nếu như bị biết, ai biết như thế nào. Uyển Tình hít tiếng, thu thập tốt sách vở quay về phòng ngủ. Khi tắm, nghe được tiếng vang bên ngoài, biết trở lại, cuống quít rửa sạch bọt sà phòng người. Còn có làm xong, Mục Thiên Dương vào rồi. " trở lại?" Uyển Tình động tác có chút cứng ngắc. dám ở trước mặt che che dấu dấu, đành phải đưa lưng về phía . Mục Thiên Dương ừ tiếng, Uyển Tình liếc cái, biết uống rượu, nhưng chỉ là hơi say, cũng có say hoàn toàn. đứng ở trước gương đánh răng, Uyển Tình yên lặng tắm rửa xong, cầm lấy áo ngủ mặc vào. muốn ra ngoài, Mục Thiên Dương mở miệng: "Trường học mới thế nào?" "Rất tốt." Uyển Tình do dự đứng lại, nhớ tới Mục Thiên Tuyết, muốn hỏi chút. Nhưng hẳn là trả lời đâu? Hơn phân nửa mắng chút, có tư cách gì quản chuyện của ? Mục Thiên Dương buông bàn chãi đánh răng ra:"Lại đây chà lưng cho tôi." "Nga. . . . . ." Uyển Tình lôi kéo áo ngủ, đến bên người . nâng cằm của lên, hôn xuống, rmạnh mẽ cạy miệng của ra, bốn phía đoạt lấy. Buông ra, cười hỏi: "Hương vị thế nào?" "Ách. . . . . . A?" Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn , xem ra tâm tình rất tốt. "Kem đánh răng này tươi mát." vung bàn tay to lên, "Mở nước !" Thấy phải cỡi quần áo, chạy nhanh tới mở nước, đưa lưng về phía , miễn cho nhìn thấy thứ nên thấy. lát sau, từ phía sau ôm lấy . Thân mình có chút cứng ngắc, biết tại cái gì cũng mặc. "Ngủ với nhau nhiều lần như vậy, còn quen sao?" hôn lổ tai của , "Uyển Tình. . . . . . Em tôi làm em thoải mái sao?" "A ——" Uyển Tình hét to tiếng, kích động tránh , "… mau tắm , nước xong rồi. . . . . ." như thế nào có thể lời này? Lời khó nghe như vậy, thích nghe! Mục Thiên Dương cười, cúi đầu gần sát mặt của : " thích nghe như vậy sao? Tôi hỏi em ‘ có sướng hay ’ thôi?" " đừng như vậy!" Uyển Tình nhắm mắt lại, khổ sở thỉnh cầu. "Chỉ có thể làm, thể à. . . . . ." Mục Thiên Dương đưa tay vuốt cái mũi chút,"Trêu chọc em thôi! Em thích, về sau là được, nhưng điều kiện tiên quyết là em chọc tôi tức giận." Uyển Tình sửng sốt, như thế nào đột nhiên dễ chuyện như vậy? Nghi hoặc mở mắt ra, thấy tần truồng đứng trước mặt mình. Thấy cái đồ vật giữa hai chân , sợ tới mức lập tức nhắm mắt. Mục Thiên Dương cười ha ha, nằm vào trong bồn tắm lớn. Uyển Tình qua vài giây mới mở mắt, ngồi xổm xuống chà lưng cho . nhìn , làm cho được tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu. Đột nhiên, điện thoại vang lên, : " Lấy cho tôi." Uyển Tình đứng dậy lấy, thấy người gọi đến là "Đinh Thải Nghiên" . Tay run lên, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại mặt đất. Đưa di động cho , : "Cỡi quần áo, tiến vào." Sau đó nghe điện thoại.
Chương 45: Phong ba nơi WC Uyển Tình sửng sốt chút, nghe gọi "Thải Nghiên" , mình ở bên cạnh yên lặng cỡi quần áo, sau đó ngồi vào bồn tắm lớn. vuốt bắp đùi , ý bảo ngồi , ngoài miệng lại với bên kia điện thoại: "Đương nhiên nhớ em. . . . . ." Uyển Tình lẵng lặng ngồi ở bên, nhìn . Ánh mắt sắc bén, làm sợ tới mức run rẩy chút, lập tức cưỡi lên đùi , đối với ngồi xuống cứng rắn của đứng thẳng. "Ừm. . . . . ." Uyển Tình cắn chặt răng, thống khổ bấu vào vai . lát sau, lui xuống dưới, dung khẩu hình chữ, "Đau. . . . . ." Nơi đó của vẫn khô khốc, căn bản vào được. " tắm, chuyện nữa." Mục Thiên Dương tắt điện thoại, ném sang bên, bắt lên đùi, "Tắm rửa lâu như vậy, tôi cương lên rồi, em còn có ướt sao? !" " đừng. . . . . ." Uyển Tình thống khổ than, vì cái gì khó nghe như vậy... "Chê tôi chuyện khó nghe sao?" Mục Thiên Dương rống giận, "Em nghĩ là cái gì vậy, còn xứng được nghe lời ngon tiếng ngọt của tôi sao?" "Đúng! Tôi xứng!" Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu rống lên với , "Chỉ có Đinh Thải Nghiên mới xứng!" Khi tiếng róng kết thúc, phòng tắm mảnh im lặng . Mục Thiên Dương trừng , rùng mình cái, cảm giác như ở trong ngày tận thế, há miệng run lẩy bẩy: "Thực xin lỗi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ." vội vội vàng vàng bắt lấy , nức nở nghẹn ngào , " Tôi sai rồi, tôi nên như vậy. . . . . . muốn tôi làm gì, tôi lập tức làm!" xong, liền định ngồi lên lại cái đó của . lại giữ chặt, thanh bình tĩnh đến ngờ: "Quên ." ". . . . . ." Uyển Tình ngốc lăng nhìn . đẩy ra: "Chờ tôi ở giường." Uyển Tình nửa ngày mới phản ứng lại đây: "Vâng . . . . . Vâng . . . . ." vội vàng ra khỏi bồn tắm lớn, khoác quần áo lên người, cứ như vậy ra ngoài. Mục Thiên Dương khóe miệng khẽ nhếch: "Tính tình còn rất cứng rắn. . . . . ." Tính tình như vậy, nếu cưng chiều chút, lật trời sao! Ngày hôm sau, khi làm tiện đường đưa Uyển Tình học giáo. Uyển Tình còn vì chuyện tối hôm qua nghĩ mà sợ, đường cẩn thận nhìn sắc mặt của . liếc cái: "Nhìn cái gì? Mặt tôi có dính cơm sao?" Uyển Tình lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái cớ: "Ở lớp học có nữ sinh tên là Mục Thiên Tuyết." "Phải ?" Mục Thiên Dương thản nhiên lên tiếng, "Có vấn đề gì sao? " " ta. . . . . . ta chắc là người với người giống nhau thôi." "Em ở ban nhất?" "Vâng" "Vậy đúng rồi, ta là em của tôi." ". . . . . ." "Em ấy khi dễ em?" nào dám em của bậy, vội vàng lắc đầu. Khi tiết tự học buổi sớm xong, WC, bị Đỗ Thiến chặn lại ở buồng vệ sinh. Lúc ấy buồng vệ sinh rất nhiều người, nhưng mọi người thấy Đỗ Thiến ngăn , đều rời , còn"Săn sóc" mà đóng kín cửa. Uyển Tình thấy ba người Đỗ Thiến, mà mình bị buộc đến góc tường, có chút sợ hãi. "Các muốn làm gì?" Đỗ Thiến lạnh lùng nhìn , còn hai nữ sinh khác xông lên giữ chặt cánh tay , còn có phản ứng lại, Đỗ Thiến nắm tóc úp mặt bồn rửa mặt. "Buông!" Uyển Tình hô to. Đỗ Thiến tháo đồng hồ tay của xuốn, ném mạnh xuống đất: "Vacheron Constantin? Ừ? Đinh Chí Cương tính cái gì vậy? cái công ty như vậy, câu đầu tiên của bố tôi làm nó phá sản!" Ba đích xác có năng lực này, nhưng gia giáo Đỗ gia rất nghiêm, cho tùy hứng. Ngày hôm qua trở về, cũng chỉ là tìm cấp dưới của Đỗ Viễn Minh hỏi thăm về Đinh Chí Cương, chút cũng dám đến hỏi Đỗ Viễn Minh. " cứ làm cho phá sản !" Uyển Tình chút cũng đau lòng cho Đinh Chí Cương. Nhưng lời này nghe vào trong tai Đỗ Thiến, cũng loại ý tứ khác. Đỗ Viễn Minh là có tiếng nghiêm khắc, chút dung túng cho con. Nếu chuyện này bị biết, chẳng những đối phó Đinh Chí Cương, còn có thể trừng phạt Đỗ Thiến! Đỗ Thiến cảm thấy Uyển Tình này căn bản là châm chọc mình, khinh thường mình! Còn có, căn bản là biết Đỗ Viễn Minh là ai, cho nên ngày hôm qua biết chắc chắn là cố ý. Đỗ Thiến tức giận nổi điên, xoay người nhìn thấy ở góc sáng sủa có thùng nước do lao công để lại, hăng hái tới, với hai nữ sinh hỗ trợ: "Tránh ra!" Sau đó, thùng nước đục giội lên người Uyển Tình.
Chương 46: Nghĩ hay quá ha Uyển Tình hét to tiếng nhưng thành ướt sũng. Đỗ Thiến cười đắc ý, ném thùng nước : "Chúng ta !" Uyển Tình hộc nước từ trong miệng sang bên, khổ sở khóc lên. Vì cái gì phải gặp chuyện này? Trường học ban đầu của tuy thành tích tốt nhưng căn bản là có việc này! Cảm xúc nhiều ngày đọng lại giống như thủy triều từ từ dâng lên, làm càn ngồi xổm mặt đất khóc lớn, thoáng như mình vừa trải qua ngày tận thế vậy. Cửa phòng WC đột nhiên mở ra, có người đến, thấy màn như vậy sửng sờ ở cửa. Uyển Tình ngẩng đầu, thấy Mục Thiên Tuyết . " ta là em tôi." nhớ tới lời của Mục Thiên Dương. Đây là em của Mục Thiên Dương. . . . . . Mục Thiên Tuyết thấy mặt đất đầy nước đục, nhíu nhíu mày. Vốn muốn WC, nhưng sợ ô uế giày của mình, đành phải xoay người xuống tầng trệt. Trước khi mở cửa, quay đầu lại : "Khóc có gì tốt chứ? Quay về phòng ngủ đổi bộ khác phải được rồi sao?" Tại trường học này, cho dù là học sinh ngoại trú, cũng có phòng ngủ riêng, vì nghỉ trưa, hoặc là ngẫu nhiên ngủ lại đêm. Uyển Tình kinh ngạc có phản ứng. căn bản có quần áo ở trường học, đổi thế nào đây? lát sau, đứng lên, hô to: "Mục Thiên Tuyết !" Mục Thiên Tuyết muốn ra ngoài, nghe thấy thanh lại vòng trở về: "Chuyện gì?" "Tôi có quần áo, có thể hay ——" " muốn tôi cho mượn ?" Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt hung tợn , "Nghĩ hay quá ha!" xong đóng phanh cửa. Uyển Tình rung động trừng mắt nhìn, tiếng chuông báo đến tiết vang lên. Trong phòng học, thầy giáo nhìn chỗ ngồi của , hỏi: "Đinh Uyển Tình có học sao?" Đám người Đỗ Thiến vẫn ngồi đọc sách, cúi đầu. Mục Thiên Tuyết : "Em mới vừa nhìn thấy cậu ta ở WC." "Nga." Thầy giáo nhíu nhíu mày, nếu là ở WC, cũng thể trách cứ người ta. Nhưng vì cái gì giờ còn sớm nữa, nên vào học muộn chứ. . . . . . "Quần áo cậu ta bị ướt." Thiên Tuyết bổ sung, "Cũng biết có phải hay bị người ta cố ý giội, cả người đều ướt đẫm." xong liếc Đỗ Thiến cái. Thầy giáo cũng nhìn Đỗ Thiến, sau đó toàn bộ lớp đều nhìn Đỗ Thiến. Đỗ Thiến ngẩng đầu, căm tức trừng Thiên Tuyết : " có ý gì?" "Tôi cho mọi người biết trước khi ta vào thấy cùng hai cái người hầu của vừa ra ngoài sao? Có lẽ có rất nhiều nhân chứng nga, biết các ấy có nguyện ý làm chứng hay ta!" "Mục Thiên Tuyết !" Đỗ Thiến đứng bật dậy, cước đá văng ghế ra. Mục Thiên Tuyết cũng đứng lên, quẳng sách xuống đất: "Như thế nào?!" "Tốt lắm tốt lắm. . . . . ." Thầy giáo vội vàng gọi các lại, "Đều ngồi xuống !" Những học sinh cái so sánh cái càng có bối cảnh hơn, là thể quản tốt! Thiên Tuyết hừ lạnh tiếng, nhặt sách lên ngồi xuống: "A, giáo, vừa rồi Đinh Uyển Tình cho em biết cậu ta có quần áo!" xong nhún nhún vai, giống như quan hệ cùng mình vậy. giáo gì. ta nó có quần áo, ràng là muốn mượn quần áo của nó a, n đứa này như thế nào như vậy giúp đỡ chút ? ! giáo có cách nào khác, đành phải bỏ lớp học, đến WC tìm Uyển Tình. Uyển Tình vốc nước rửa mặt, nhìn thấy đến, bất lực khóc: " giáo. . . . . ." "Em theo tôi!" giáo . Uyển Tình cầm lấy đồng hồ đặt ở bên, cùng đến ký túc xá của phòng học. tìm quần áo của mình: "Mặc , đối với em vậy là tốt rồi." "Cám ơn, tốt lắm." Thầy giáo thở dài: "Có việc gì thế cứ với tôi ?" " có việc gì." Uyển Tình . muốn truy cứu, giáo còn vừa lúc bớt việc, "Vậy em ở trong này nghỉ ngơi tiết , tôi trở về lớp học ." Uyển Tình tắm rửa, giặt sạch quần áo mình, phơi ở bên ngoài. tại là mùa hè, mau khô thôi. có gì bất ngờ xảy ra, tan học buổi chiều là có thể mặc trở về. Như vậy, Mục Thiên Dương nhìn ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bỗng dưng, xem đồng hồ bàn, cầm lấy cẩn thận kiểm tra lần, trừ bỏ phần ven có chút trầy xước, những cái khác có vấn đề. Hy vọng bị phát . . . . . . Lần này mình mong là Mục Thiên Dương phát ra chị Uyển Tình bị thương cũng như bị người ta hại, để Mục Thiên Dương giải quyết cái con Đỗ Thiến đáng ghét kia để cho ta biết được mùi lợi hại Còn chị Mục Thiên Tuyết mới đầu tưởng chị tốt lắm ai dè đâu chị Uyển Tình xin mượn có bộ đồ để thay mà hông cho, sao mà ích kỷ quá àh Thanks minhhy299 nhìu nha Chương 47: Cùng xe Tan học ra khỏi trường học, Uyển Tình từ trong đống xe tư gia thấy được xe thuộc loại của Mục Thiên Dương. Trong trường học này, ai biết tình huống thực tế của , cần sợ bị người ta thấy, trực tiếp bước qua. Mở cửa xe, thấy Mục Thiên Dương. "Mục. . . . . ." Vừa định kêu Mục tiên sinh, nhớ tới gần đây nhiều lần cầu trực tiếp gọi tên , vội đổi giọng, "Thiên Dương." Mục Thiên Dương từ trong ipad ngẩng đầu lên, đưa tay sờ soạng mặt của nàng chút, cười : "Ngoan như vậy? Vậy mua cho em mấy bộ quần áo mới làm phần thưởng ." Uyển Tình biến sắc, ấp úng : ", cần. . . . . ." Mục Thiên Dương liếc cái: " thích?" Đương nhiên thích! Chỉ cần vui, liền mua quần áo trang sức cho , giống như là người tình của vậy! mới phải! Uyển Tình hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thào tự : phải... phải... Mục Thiên Dương nắm lấy cằm , làm cho đối diện mình: "Em nhìn gì vậy?" Uyển Tình chuyển tầm mắt lên người . : "Em chỉ có thể nhìn tôi." thích bộ dáng mới vừa của , giống như cái gì cũng để vào mắt, lúc nào cũng có thể biến mất. Bởi vì học sinh được xe tư gia tới đón nhiều lắm, đổ đường cái thành đoàn, thấy xe Mục Thiên Dương xa hoa như thế này, cũng chỉ có thể nghẹn khuất mà chạy chậm lại. Đúng lúc này, bóng người đột nhiên ghé vào cửa kính xe, hai tay dùng sức vỗ cửa xe. Mục Thiên Dương nhướng mày, buông Uyển Tình ra. A Thành quay đầu: "Tổng giám đốc, là tiểu thư. . . . . . Ách ——" đột nhiên nhớ tới bình thường kêu Uyển Tình là tiểu thư, biết lại giải thích ràng như thế nào chút. Mục Thiên Dương : "Mở cửa." A Thành mở khóa cửa xe, cửa xe ngay chỗ ngồi của Uyển Tình lập tức bị người ta mở ra, nửa thân mình Mục Thiên Tuyết tiến vào: " sao lại tới đón em ——" thanh líu lo đình chỉ, nhìn Uyển Tình, sợ run lúc lâu, nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương : "Ngồi phía trước ." Mục Thiên Tuyết sửng sốt, tức giận trừng mắt nhìn Uyển Tình, rất là phục. Mục Thiên Dương lớn tiếng lặp lại: "Ngồi phía trước !" Mục Thiên Tuyết buồn bực đóng sầm cửa xe, lúc này lái xe tới đón đuổi theo. Vốn trong nhà có lái xe tới đón tan học, vừa mới nhìn thấy xe của Mục Thiên Dương, nghĩ đến Mục Thiên Dương tới đón mình, cho nên đến đây. Lái xe hỏi: "Tiểu thư, cậu chủ . . . . . ." "Ít phiền tôi!" Mục Thiên Tuyết nghĩ tới mình ở xe với bạn học cùng lớp học mình, tâm tình có điểm xong, đánh lái xe kia chút, đến vị trí phó lái lên xe. Lái xe vốn muốn cùng Mục Thiên Dương chào hỏi, nhưng Mục Thiên Dương cũng có quay cửa kính xe xuống, chỉ có thể đứng ở ven đường nhìn theo bọn họ. Ngồi vững xe, Mục Thiên Tuyết quay đầu trừng mắt nhìn Uyển Tình. Uyển Tình nhìn cái, cũng sợ , cúi đầu nhìn chính mình đầu gối, chút cũng có muốn ý cùng trao đổi. chịu quá ân huệ của Mục Thiên Dương, chỉ chịu quản chế bởi Mục Thiên Dương, chuyện Mục Thiên Dương có cầu, cần phải làm. " ấy là ai!" Mục Thiên Tuyết hỏi Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương để ý , nhét ipad vào trong tay Uyển Tình: "Con chim phẫn nộ kia rất thú vị." Mục Thiên Tuyết thấy thế, thanh bén nhọn vài phần: " ấy là ai? !" Uyển Tình hiểu ý, cầm máy chơi trò phẫn nộ của chim . Mệnh lệnh của thôi, phải ngoan ngoãn vâng theo. Về phần Mục đại tiểu thư gầm rú, cần để ý tới.
Chương 48: biết xấu hổ " thanh chút." Mục Thiên Dương bất mãn nhíu mày, " Đây là khí chất thiên kim tiểu thư của em?" Mục Thiên Tuyết cứng lại, thanh thấp xuống, nhưng vẫn mang theo tức giận : " sao lại ở xe ? Các người quen nhau? Các người là cái quan hệ gì?" Mục Thiên Dương đưa tay ôm Uyển Tình vào trong ngực, cúi đầu nhìn chơi trò chơi, bàn tayy mập mờ ở xương quai xanh sờ mó. Uyển Tình chấn động được tự nhiên, lại dám đẩy ra . ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Tuyết: "Em chúng là cái quan hệ gì?" Mục Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc: " Ngươi … Các ngươi… … là tình nhân của tôi? !" Ba! Ipad tay của Uyển Tình rơi đầu gối. Cả người run rẩy , nước mắt rơi màn hình. Mục Thiên Tuyết chán ghét trừng mắt nhìn cái: " biết xấu hổ!" Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, ôm Uyển Tình lên đùi, nâng cằm lên hôn xuống. Uyển Tình mãnh liệt kháng cự : " cần" "Các người làm gì vậy? !" Mục Thiên Tuyết rống to, "Đinh Uyển Tình! Người nữ nhân biết xấu hổ này, buông tôi ra!" Mục Thiên Dương bật cười: "Cũng phải ấy ôm , em kêu ấy thả ra sao? Em có ngược đấy." ". . . . . ." Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt, bộ biểu tình thể tin, " . . . . . . phải đối với ấy. . . . . ." "Rốt cuộc vẫn là người bên gối của , khách khí chút ." Sợ ra điều gì đả thảo kinh xà, đúng lúc đánh gảy lời . Mục Thiên Tuyết sợ run nửa ngày, dám rống , chỉ có thể làm khó dễ Uyển Tình: " biết xấu hổ! Hồ ly tinh! Tôi đối với như bạn học vậy! cư nhiên quyến rũ tôi!" Kích động mắng xong, cầm túi chanel của mình lên liền đánh lại đây. Bởi vì bên trong xe gian hẹp, túi của vài lần đều súy tới rồi đầu của lái xe A Thành. A Thành dám hé răng, chỉ có thể chịu đựng, lái xe cẩn thận gấp bội. Mục Thiên Dương mặt trầm xuống: "Thiên Tuyết!" "Em muốn cho mẹ!" "Mẹ sớm biết!" Mục Thiên Tuyết sửng sốt: "Sao em lại biết?" Mục Thiên Dương khinh miệt liếc nhìn cái: " em siêng đọc sách em khong chịu nghe, xem báo thử ." Phóng viên chụp vài lần rồi, đừng mẹ, mà tất cả đều bị kinh động , duy độc vị thiên kim tiểu thư này biết. Mục Thiên Tuyết hiểu được, mặt đỏ lên, chán ghét : "Em mới muốn quan tâm tin tức phong lưu của !" "A?" Mục Thiên Dương soi mói, " muốn quan tâm sao? Vậy về sau nên đòi mua cartier, Vacheron Constantin , khi dạo phố cũng đừng hỏi thẻ của ." Mục gia gia giáo tuy rằng nghiêm khắc giống Đỗ Viễn Minh vậy, nhưng chỉ có con là Thiên Tuyết, cho nên cao thấp đều rất coi trọng, tự nhiên bộ dạng của thể tránh khỏi cho chút kiêu căng, cho nên rất nhiều phương diện đều tận lực ước thúc. Quần áo của mỗi tháng chỉ có thêm hai bộ, còn trang chỉ có khi dự tiệc cùng bạn bè, mười tám tuổi có mà có thẻ của riêng mình. . . . . . Nhiều đồ của muốn có chỉ có thể làm nũng với Mục Thiên Dương, để Mục Thiên Dương mua cho . Cho nên, nghe được uy hiếp của , Mục Thiên Tuyết nhất thời yên tĩnh ít. Dù sao cũng là trẻ sống trong đám nhà giàu thích khoe khoan, đương nhiên muốn mình bị chê cười rồi. Nếu là đột nhiên để cho mua đồ vật này nọ , về sau khi xuất có thể khó coi hơn, còn bị nữ nhân Đỗ Thiến kia so sánh? Uyển Tình nghe đối thoại qua lại thường xuyên của bọn họ, yên lặng thu hồi ipad. Xem ra, tình cảm hai em bọn họ rất tốt. Cứ như vậy, về sau đúng là phải cẩn thận hầu hạ Mục Thiên Tuyết, bằng đắc tội , Mục Thiên Dương vì xuất đầu, lại là mình gặp tai ương. Đột nhiên, Mục Thiên Tuyết lại quay đầu lại hỏi: "Quần áo của ấy đều là mua sao?"
Chương 49: Nổi điên "Nếu sao?" Mục Thiên Dương cười cười. Mục Thiên Tuyết nghe vậy, ánh mắt nhìn Uyển Tình khỏi lại mang theo vài phần khinh thị. "Tôi còn nghĩ là thiên kim tiểu thư, nghĩ tới cư nhiên là bị bán" "Thiên Tuyết!" Mục Thiên Dương lớn tiếng quát lớn, "Ai dạy em lời này? Thành bộ dáng gì rồi? !" cái thiên kim Đại tiểu thư, mở miệng ngậm miệng "bị bán " , cũng cảm thấy dọa người a! Mục Thiên Tuyết bị rống, vừa tức vừa giận: " ta dám làm, sao dánh để người khác !" Nhìn nắm tay của Uyển Tình, lại nổi trận lôi đình, " buông ta ra! ta chỉ là cái nữ nhân thấp hèn thôi!" "Nếu còn ăn sạch như thế cho ông nội!" Nhắc tới đến Mục gia lão gia tử, Thiên Tuyết nhất thời ỉu xìu , quay đầu liền bụm mặt khóc nức nở. Trở lại biệt thự, chết cũng chịu xuống xe, phải A Thành đưa quay về đại trạch. A Thành khó xử nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương hừ lạnh: "Mặc kệ nó! Càng sủng càng kiều! Ngươi trực tiếp lái xe rửa, em ấy có gì cũng được nghe theo!" Mục Thiên Tuyết vừa nghe, lao xuống xe như nhanh bay, đuổi theo đánh giỏ xách vào đầu . A Thành cùng Uyển Tình thở hốc vì kinh ngạc, Mục Thiên Dương lại nhíu nhíu mày, xoay người đem tay kiềm lại. Mục Thiên Tuyết đá cái la to: "Đứa em hỗn đản! Ta là của ngươi đấy!" "Người tới!" Mục Thiên Dương mắt cũng nháy chút, "Đưa em ấy về đại trạch!" "A ——" Mục Thiên Tuyết lớn tiếng thét chói tai, càng điên cuồng mà đánh tiếp, " khi dễ em! Khi dễ em! Vì nữ nhân thân thích mà ngay cả em cũng đánh … Ô ô ô… Ngươi phải của ta…" Uyển Tình bị hù doạ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm. Ở trường học, Mục Thiên Tuyết là cỡ nào cao ngạo có khí chất, lúc này như thế nào điên rồi? Trong biệt thự của bà Trương nghe thấy thanh, cũng lặng lẽ lại đây thăm hỏi, kinh ngạc hỏi Uyển Tình: "Sao, làm sao vậy?" Này chẳng lẽ là bạn chính quy của tiên sinh, phát tiên sinh Kim ốc tàng kiều*, cho nên tới cửa đến tính sổ ? * nhà vàng cất người đẹp Uyển Tình ngơ ngác lắc đầu, giọng đẩy : "Người mau vào ." Bà Trương đương nhiên biết chính mình nên quản chuyện của chủ nhân, lập tức vào. Vẫn là trước nấu cơm , xem ra nhiều lắm chỉ người ăn thôi. . . . . . Mục Thiên Tuyết náo loạn nửa ngày, giống đánh vào bông. Nhất thời tức nhịn được, thấy Uyển Tình đứng ở bên cạnh, cước đạp tới, ở ngaygiữa bụng Uyển Tình. "A ——" Uyển Tình quát to tiếng, ngã ngồi mặt đất, cái ót đụng vào khung cửa, đau đến nước mắt chảy thành dòng. "Mục Thiên Tuyết!" Mục Thiên Dương hét lớn tiếng, là tức giận . bỏ ra , xoay người nâng dậy Uyển Tình, "Bị thương sao?" Uyển Tình đau đến lưng đều là tê dại, nhưng vẫn lắc đầu. Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, cuối xuống ôm lấy . Bước vào phòng khách, đặt sô pha. đỡ lưng , làm cho dựa vào đùi mình, kiểm tra đầu của : "Đau?" "Ô. . . . . ." Uyển Tình nắm ống quần . Mục Thiên Dương thân mình chấn động, vội vàng nắm lấy bàn tay bé của , đưa cái gối ôm cho : "Đừng sờ loạn!" Chỉ đụng thôi đều có phản ứng rồi . Uyển Tình cứng đờ, muốn đứng lên. Như vậy đều có thể có phản ứng, là cầm thú sao? ngăn chặn lại : "Làm gì?" "Tôi. . . . . ." Uyển Tình làm sao còn dám động, đành phải ngoan ngoãn nằm úp lại . Mục Thiên Tuyết vào đến, trong đầu có chút sợ hãi, nhưng mặt vẫn là bộ biểu tình kiệt ngạo bất tuân. Mục Thiên Dương liếc cái, với Uyển Tình: "Về sau em ấy nổi điên, em trốn xa chút." Chương 50: Vì cái gì đánh trả Mục Thiên Tuyết thở phì phì ngồi bên: "Cẩu nam nữ!" Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em cái gì?" "Hừ!" Mục Thiên Tuyết quay đầu qua ... . Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn lát, nhưng cũng chưa cái gì, quay đầu kêu bà Trương : "Lấy khối băng đến đây!" . . . . . . Phòng khách tràn ngận im lặng, Uyển Tình ghé vào đùi của Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương dùng khối băng xoa lên gáy , Mục Thiên Tuyết ở bên nhìn, trong mắt tràn đầy ghen ghét. lầm bầm hừ. . . . . . Hơi quá đáng! là của ! còn có quan tâm như vậy đâu, Đinh Uyển Tình này tính cái gì vậy? ! Hơi quá đáng. . . . . . Hơi quá đáng. . . . . . oán hận trừng mắt nhìn Uyển Tình, hai mắt từ giày da màu trắng của Uyển Tình hướng về phía trước. Hừ, toàn thân hàng hiệu, ấy đúng là bỏ được! Bỗng dưng, ánh mắt dừng lại ở cổ tay , ngạc nhiên trừng mắt nhìn Mục Thiên Dương: " ấy mang Vacheron Constantin phải là của em ?" Năm nào lần đầu tiên ấy mua cho cái đồng hồ! "Ừ." Mục Thiên Dương thản nhiên đáp lại, "Nguyên bản chính là của em, ai kêu em học tốt, ra khỏi top 10 người đứng đầu lớp nên liền thưởng cho ấy." "A ——" Mục đại tiểu thư thét chói tai giống như nổi điên. Chiếc đồng hồ Vacheron Constantin toàn thế giới chỉ cái. "Tôi muốn giết !" Mục Thiên Tuyết bổ nhào qua. Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng đứng lên, trốn bên. Mục Thiên Tuyết đè lại, dùng sức kéo tóc : "Tôi cho quyến rũ của tôi ——" "A. . . . . ." Uyển Tình kêu đau, lại dám đánh trả, chỉ có thể lui lại ở góc khóc rống. Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Dừng tay!" "Ngươi là hồ ly tinh! được quyến rũ tôi! Ngươi xứng!" Mục Thiên Tuyết vẫn còn kéo tóc Uyển Tình. Mục Thiên Dương hít sâu hơi, ném túi chườm nước đá lên bàn trà. Phanh tiếng, Mục Thiên Tuyết sợ tới mức buông Uyển Tình ra, xoay người sợ hãi nhìn . " được náo loạn!" Mục Thiên Dương , "Kì thi cuối kỳ vào top 5, cho cái đồng hồ Patek Philippe làm theo cầu của em, khảm kim cương hồng!" Patek Philippe so với Vacheron Constantin càng nổi tiếng và có giá trị hơn. Mục Thiên Tuyết nghe vậy, trong mắt lên ánh sáng, hất cầm lên: "Em nhất định làm được! Nếu em thi được thứ nhất, em phải cái di động khảm kim cương hồng, của Apple!" " Apple loại đó." Mục Thiên Tuyết ngang nhiên xông qua, ôm cánh tay làm nũng: " giúp em làm cái thôi. . . . . ." "Vậy em cố gắng lên." Mục Thiên Dương vuốt đầu , đứng dậy lên lầu, "Uyển Tình em lên đây." "Vâng" Uyển Tình vội vàng theo sau. Mục Thiên Tuyết vừa thấy, sắc mặt mới vừa dịu lại trở nên được tự nhiên. Uyển Tình theo Mục Thiên Dương vào phòng, vừa đóng cửa, Mục Thiên Dương quay đầu: "Vì cái gì đánh trả?" Uyển Tình sửng sốt, lạnh lùng cúi đầu xuống: "Tôi dám." "Cái gì?" " ấy là em của , tôi dám đánh ấy." Mục Thiên Dương cười, nâng cằm của lên: "Nếu em ấy phải là em tôi em động thủ sao?" Uyển Tình dừng chút, cằm hơn hướng về phía trước: "Đó là đương nhiên!" "Hắc!" Mục Thiên Dương tay lấy ôm vào lòng, ôm về hướng giường lớn, "Tôi thích tính tình này của em. . . . . ." Đứng ở bên giường, buông ra, đưa tay cởi nút áo sơ mi của , đồng thời cúi đầu hôn môi. Uyển Tình có chút kháng cự: "Buổi tối được . . . . . ." "Tôi muốn bây giờ." Mục Thiên Dương lôi kéo bàn tay bé của , kéo xuống dưới háng mình, "Em vừa rồi thiếu chút nữa bắt nó tỉnh lại . . . . . ." Uyển Tình né tránh, đứng nhúc nhích. Mục Thiên Dương theo mặt của hôn đến cổ, đột nhiên sửng sốt, đứng thẳng lên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm : "Mùi gì đây?" " Mùi gì?" Uyển Tình căn bản biết hỏi cái gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn . phen bóp trụ cằm , hai mắt bốc hỏa: " người em là mùi gì đây? !" Có H cẩn thận --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ Chương 51: tắm Uyển Tình hoảng sợ, trừng to mắt sợ hãi: "Tôi biết cái gì..." Mục Thiên Dương tay ném lên giường, bổ nhào lên ngăn chặn , bạo lực xé rách quần áo của . Chỉ lát, toàn thân trần trụi, mà vẫn chỉnh tề. " phải mùi của tôi, em làm sao có?" Mục Thiên Dương bóp trụ cổ của , nghĩ qua là có thể làm cho bị mất mạng. Hai hàng lệ từ trong mắt của Uyển Tình chảy xuống, biết... biết... nơm nớp lo sợ há mồm: "Tôi... Tôi biết... Tôi có... Tôi dám a..." nghĩ trộm nước hoa của người ta sao? nào dám? Nào dám... Đột nhiên, nghĩ tới, đưa tay cầm tay : "Tôi nhớ ra rồi..." Tay của Mục Thiên Dương nới lỏng ít: "!" "Là mùi của sữa tắm! Tôi ở chỗ giáo viên tắm lần..." Sữa tắm của giáo viên giống với nơi này. Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, hơi thở người phát ra càng thêm nguy hiểm. "Có người dùng nước đục giội tôi!" Uyển Tình vội vàng chuyện ban ngày cho , " tin hỏi Mục Thiên Tuyết! ấy cũng biết!" "Giáo viên là nam hay nữ?" "Nữ! vẫn là có thể hỏi Mục Thiên Tuyết!" Tức giận rốt cục tiêu tán, Mục Thiên Dương xoay người ngồi dậy: " tắm ngay!" Uyển Tình khổ sở đứng lên, vào phòng tắm. Mười phút sau, bọc khăn tắm trở lại bên người Mục Thiên Dương. Sợ hãi tắm sạch, lại xịt chút nước hoa. Ai ngờ, Mục Thiên Dương : "Rửa mùi nước hoa !" Uyển Tình đành phải lại tắm rửa. Lần này lại đây khi, cả người giống như con rối, tóc còn hơi ướt. Mục Thiên Dương đặt lên giường, kéo dây lưng của mình ra... Phát ngoài khăn tắm cái gì cũng chưa mặc, tươi cười, tựa hồ vừa lòng ít. Nâng chân lên... "A..." Uyển Tình than , đau quá... bám víu bờ vai của , khó chịu nhẫn nại. Mục Thiên Dương cười, động tác rất là ôn nhu: "Ngày hôm nay của em đặc biệt, đầu tiên là bị bạn học giội, sau lại bị Thiên Tuyết đánh, tại lại bị tôi..." "A..." Uyển Tình nhìn , mặt đỏ hồng dựa vào ngực . Bộ dạng này của , tự nhiên so với nhẫn nại rơi lệ càng làm cho vừa lòng hơn. hôn môi, mặt của , giọng hỏi: "Đầu còn đau ?" " đau ..." "Phía dưới sao?" Vừa mới làm như vậy, biết đau bao nhiêu. Uyển Tình cứng đờ chút, tay cầm quần áo của nhịn được nắm chặt: "Còn... Có chút..." Mục Thiên Dương vừa nghe, cũng chậm rãi để ý ma sát . Uyển Tình nhàng mà rên rỉ, chịu nhịn đau đớn. Mấy phút sau, thống khổ biến thành vui thích, hô hấp nhịn được dồn dập, điệu rên rỉ cũng thay đổi. "Ừm..." cắn môi dưới, muốn tiết lộ tình huống của mình. Nhưng Mục Thiên Dương muốn nghe thấy, ái muội hỏi : "Thoải mái sao?" "Ừm..." Uyển Tình biết làm sao trả lời . Tốc độ nhanh hơn: "Bảo bối, cho tôi biết!" "A..." Uyển Tình có cách nào khác lại tựa vào trong lòng ngực, nằm ngã vào trong chăn, "Ừm... Ách..." "Bảo bối!" thanh của Mục Thiên Dương có cỗ hơi thở nguy hiểm.