Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (89)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11: Giúp tôi chuẩn bị nước tắm

      "Tôi đau quá. . . . . ."

      "Chịu đựng!" Mục Thiên Dương kéo về hướng nhà hàng.

      Uyển Tình thân mình lung lay chút, thấy động tác của , la to: "Tôi muốn ăn !"

      " cái gì?" Mục Thiên Dương nguy hiểm nhướng mi.

      giữ chặt , cầu xin : "Tôi van , chúng ta ! Tôi muốn vào! Tôi cần vào. . . . . ." Nếu bị Tiết Lệ Na thấy bọn họ chung với nhau chuyện bán thân phải trở thành rồi sao? Cho dù bán, cũng nuốn Tiết Lệ Na biết, muốn bị Tiết Lệ Na châm chọc khiêu khích đâu!

      Mục Thiên Dương nhìn vào phía trong nhà hàng nội, căn bản nhìn tới Đinh gia nhà ba người. Bởi vì Tiết Lệ Na sợ chồng mình quan tâm Uyển Tình nên cố ý chọn vị trí bên góc bên kia, bọn họ nhìn thấy đường cái, người đường cái cũng nhìn thấy bọn họ.

      "Được rồi. . . . . . Coi như là tôi vì bị thương !" Mục Thiên Dương .

      mang bệnh viện, kiểm tra, phát xương của thiếu chút nữa bị giẫm nứt ra. Mục Thiên Dương nghe xong, khóe môi lên nụ cười lạnh —— Đinh Thải Nghiên, tôi cũng chưa có giẫm, mà lại dám ha!

      Xử lý xong vết thương, hai người ra khỏi phòng cấp cứu. Uyển Tình nhìn qua khu nội trú, thập phần cam lòng. Đây là bệnh viện mẹ nằm, tại mẹ ngay ở lầu, muốn thăm chút. . . . . .

      Mục Thiên Dương xem thấu ý nghĩ của , ban ơn : " lên nhìn chút , cho năm phút."

      Uyển Tình sửng sốt chút, lắc đầu: "Vẫn là thôi ." Nếu mẹ mà tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng này của lo lắng lắm.

      Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày, xoay người bước : "Nếu cần, về sau tôi muốn thấy vẻ mặt này của !"

      Uyển Tình hoảng sợ, đem cánh tay được băng bó tốt theo sau.

      Mục Thiên Dương quay lại nhà hàng mà trực tiếp trở về nhà.

      Nhìn biệt thự đèn sáng rỡ, Uyển Tình có chút kỳ quái. nhớ sáng nay, ngoài ra có ai khác. Chẳng lẽ, người nhà của đến sao?

      vào biệt thự, nữ nhân trung niên mặc quần áo mộc mạc đến, vớiMục Thiên Dương: "Tiên sinh, ngài trở lại? Tôi là Trương Mĩ Phượng. . . . . ."

      " biết." Mục Thiên Dương khoát tay, " làm hai phần cơm chiều!"

      "Vâng" Trương Mĩ Phượng lập tức về hướng phòng bếp.

      Mục Thiên Dương ngồi xuống ghế sô pha, với Uyển Tình: "Bà ta là người giúp việc tôi vừa kêu tới, về sau ngày ba cơm của do bà ta phụ trách. Từ ngày mai, hai người A Thành cùng A Hoa thay phiên theo , muốn ra ngoài phải họ lái xe đưa còn muốn mua cái gì cũng kêu bọn họ mua luôn" dừng chút, suy tư nhìn , "Tôi nghĩ có việc gì cần phải ra ngoài đâu? đâu có nơi nào để . Vậy là tốt rồi cứ ở yên trong nhà !"

      "Mẹ tôi"

      "Đến phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho tôi." cắt đứt lời .

      Uyển Tình cứng lại, có chút phản ứng kịp.

      nhướng mi: " có nghe sao?"

      Chương 12: Phòng tắm

      "Nghe thấy rồi. . . . . ." Uyển Tình ấp úng , xoay người lên lầu, dựa theo trí nhớ trở lại gian phòng tràn ngập ác mộng kia, vào phòng tắm…

      chỉ có thể dùng bàn tay, mở vòi nước nóng, thử độ ấm của nước, trố mắt nhìn bồn tắm lớn dần dần đầy nước.

      Sau lưng truyền đến thanh, hoảng sợ, quay đầu lại thấy Mục Thiên Dương đến.

      Mục Thiên Dương lười nhác vuốt cổ, cởi nút áo sơ mi.

      Uyển Tình : "Tôi. . . . . . Tôi ra ngoài trước."

      Mục Thiên Dương dùng tay ôm lấy thắt lưng của , đem ôm vào trong ngực: "Cùng nhau tắm ! chỉ sử dụng được tay tiện, tôi giúp "

      " cần" Uyển Tình thét chói tai, "Tôi phụ nấu cơm"

      "Nấu cơm là chuyện người giúp việc!" đem đặt tường, đầu gối để giữa hai chân , "Ở trong này, là chủ, cần làm chuyện này! Nữ nhân của tôi, tôi nuôi được!"

      Nữ nhân của . . . . . .

      Uyển Tình cảm thấy cách này chói tai, giống như. . . . . . thân thể của còn thuộc về vậy. khẩn trương nhìn : "Tôi. . . . . . Tôi ra ngoài trước. . . . . . Tôi muốn phiền đâu."

      "Tôi sợ phiền toái." , đưa tay cởi nút thắt trước ngực .

      Uyển Tình dung tay bị thương bắt lấy tay , muốn ngăn cản . Nhưng căn bản có nữa điểm tác dụng, sức của thậm chí cần đẩy ra, cũng có thể cởi bỏ hết quần áo của .

      Nhìn thấy người lưu lại dấu xanh tím, nhớ tới đêm qua tình cảnh mãnh liệt, nửa thân dưới có chút rục rịch.

      càng tới gần thêm, làm cho có thể cảm nhận được dục vọng của mình, bên hôn bên hỏi: "Có phải vẫn còn đau hay ?"

      Vấn đề như vậy, Uyển Tình xấu hổ mở miệng, sâu tựa đầu chôn ở chính mình vai.

      Mục Thiên Dương ném váy của , cởi quần lót của . hoảng sợ phát run, biết muốn làm gì. Đột nhiên, có bất kỳ khúc dạo đầu nào, tiến vào .

      "Đau ——" Uyển Tình quát to tiếng, cánh tay bị thương gắt gao ôm lấy bả vai còn cánh tay bị thương vô lực thả xuống ở bên.

      "Lần sau bảo người làm việc, phải nghe lời." Mục Thiên Dương bắt đầu vận động, "Nghe lời. . . . . . đau. . . . . ."

      "Ô ô ô. . . . . ." Uyển Tình đau đến lệ chảy ròng ròng, chỉ có thể bị động mặc muốn làm gì làm.

      Sáng sớm hôm sau, Mục Thiên Dương mang Uyển Tình đến trung tâm thương mại, theo phía sau là hai người vệ sĩ A Thành cùng A Hoa.

      "Cái này, cái này. . . . . . Còn có cái này!" Mục Thiên Dương tùy tay chỉ đống quần áo, với Uyển Tình, " thử!"

      Uyển Tình sửng sốt chút, theo nhân viên cửa hàng vào phòng thử đồ. Thay xong bộ ra, thấy ngồi ở bên xem báo chỉ, tới, cẩn thận hỏi: "Có được hay ?"

      Mục Thiên Dương cũng ngẩng đầu lên: "Đổi!"

      Uyển Tình trở lại phòng thay đồ, lần nữa thay bộ khác ra.

      "Tiếp tục!"

      Bộ thứ ba . . . . .

      "Đổi!"

      Bộ thứ tư. . . . . .

      "Tiếp tục đổi!"

      căn bản là thấy, Uyển Tình thấp thỏm bất an, biết muốn làm gì. Nhân viên cửa hàng cũng thấp thỏm bất an, biết quần áo như thế nào mới lọt vào pháp nhãn của . . . . . .

      Cuối cùng, lười mở miệng, Uyển Tình cũng dám hỏi lại, liền tiếp tục thử, thử đến mệt mỏi. . . . . .

      "Mục tổng. . . . . ." Nhân viện bán hàng đến bên người Mục Thiên Dương, nơm nớp lo sợ , " thử xong rồi ạ?"

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13: Tự mình mua nội y

      Mục Thiên Dương đọc báo chí ngẩng đầu lên: "Tất cả đều thử rồi?"

      "Vâng!"

      "Cái nào mặc vừa gói lại hết !" buông tờ báo ra, "Đừng gói sai tôi mà phát bộ nào thích hợp, cẩn thận bát cơm của ngươi!"

      "Vâng!" Nhân viên cửa hàng lớn tiếng , lập tức đóng gói.

      Mục Thiên Dương đứng lên, ngoắc gọi Uyển Tình đến bên người mình, vuốt vuốt tóc của : "Mệt chưa?"

      Uyển Tình há mồm, vốn định vâng, nhưng lại thấy đúng, lập tức lắc lắc đầu.

      "Vậy là tốt rồi." quả nhiên thích đáp án này, ôm ra ngoài, đối với nhân viên cửa hàng , "Quần áo và biên lai, tất cả đưa đến biệt thự !"

      Tiếp theo, mang Uyển Tình đến khu bán giày, lại cho hơi thử mấy chục đôi.

      Uyển Tình muốn mắc nợ như vậy, nhưng dám cự tuyệt. Nếu phản kháng lại , biết mình lãnh hậu quả gì. Nếu tiêu tiền có thể làm cho cảm thấy cao hứng, chừng còn chịu ít bị điểm tội. . . . . .

      ra khu bán giày, Mục Thiên Dương ôm , ở bên tai : " tại mua cho vài món trang sức. Đồ trang điểm cùng nội y, còn có cần gì khác, buổi chiều tự mình đến đây mua. . . . . ."

      Nghe được hai chữ "Nội y", Uyển Tình đỏ mặt.

      "Phải đến xem." , "Khi cởi quần áo ra, tôi hy vọng có kinh hỉ. Mua nhiều chút, phải đủ hai mươi bộ, hãy tự mua lấy !"

      ". . . . . . Tôi biết."

      vừa lòng ở mặt hôn cái, dắt đến nơi bán trang sức.

      vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều trang sức như vậy. Mẹ vốn có hai món đồ cũng coi như là đáng giá. Đó là đồ mang theo khi ra khỏi Đinh gia, nhưng vì chữa bệnh đều bán cả. Nhìn thấy Đinh Thải Nghiên vào ngày lễ ngày tết hay lúc tâm huyết dâng trào đều mua trang sức, nếu rời khỏi Đinh gia, chắc cũng là cẩm y ngọc thực như vậy, phục trang đẹp đẽ Đại tiểu thư.

      * cẩm y ngọc thực: Chỉ cuộc sống giàu sang

      "Thích cái gì?" Mục Thiên Dương ở bên tai hỏi.

      "Tôi cảm thấy bông tai này rất đẹp. . . . . ."

      "Có trang sức nào mà đẹp?"

      "Ừ. . . . . . Liền cái này ." Uyển Tình lấy bông tai xuống, đột nhiên nghi hoặc, mang nó lúc nào đây? phải được ra ngoài sao? Chẳng lẽ mỗi ngày ở nhà đều phải mặc đẹp chờ trở về xem sao?

      Di động của Mục Thiên Dương đột ngột vang lên, vừa lấy ra nhìn liền nhíu mày, nghe điện thoại: "A lô?"

      "Mục tiên sinh." Bên kia , "Bệnh nhân giường số 24 tỉnh, đòi gặp con của bà."

      "Bình thường ta ở đó, các ngươi sao?"

      "Ách. . . . . . Đêm qua tỉnh rồi ạ, bà ấy hỏi qua vài lần, cho nên…"

      " biết." Mục Thiên Dương tắt điện thoại.

      Uyển Tình có nghe thấy bên kia cái gì, soi gương xem dây chuyền cổ.

      "Đẹp ?" hỏi Mục Thiên Dương.

      "Đẹp." Mục Thiên Dương đối với nhân viên cửa hàng , "Lấy cái này, tính tiền."

      Chương 14: Được voi đòi tiên

      Tính tiền xong, hai người ra khỏi trung tâm mua sắm, Mục Thiên Dương : "Mẹ tỉnh lại rồi."

      Uyển Tình quay qua nhìn : "Vậy… Tôi có thể hay …"

      Mục Thiên Dương cúi đầu ở bên cổ hít hà, giọng : "Tôi đồng ý nếu về ăn cơm trưa! Hai giờ về, thời gian còn rất dài đúng ?"

      Uyển Tình vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử tay mình, mười giờ. . . . . . Chỉ cón ba giờ nữa, ngồi xe qua lại trì hoãn thời gian cũng còn bao lâu.

      "Có thể hay "

      Mục Thiên Dương giận tái mặt, cả giận : " cho là có thể cò kè mặc cả sao? Nếu phải tôi vui, nghĩ rằng tôi cho biết là bà ta tỉnh sao?! Đừng được voi đòi tiên!"

      "Vâng!" Uyển Tình lập tức , "Tôi nhất định trở về đúng giờ!"

      Mục Thiên Dương hừ tiếng, với A Thành: "Đưa ta ! Đúng giờ trở về!"

      Uyển Tình nhìn cái bóng của mình cửa kính xe, cổ còn lưu lại vết hôn của hai ngày trước. lấy tay che kín lại, tuyệt đối thể bị mẹ nhìn thấy! Nghĩ nghĩ, với A Thành: " đưa tôi về nhà trước." xong báo địa chỉ nhà mình.

      A Thành từ trong kính chiếu hậu nhìn cái: "Tổng giám đốc bảo ta đưa đến bệnh viện."

      "Tôi phải thay quần áo!" Uyển Tình kêu to.

      A Thành do dự chút, tay sờ di động, muốn hỏi Mục Thiên Dương chút.

      Uyển Tình sợ Mục Thiên Dương đồng ý, lớn tiếng : "Tôi trở về đúng hạn, làm cho có thêm phiền toái!"

      A Thành sửng sốt chút, giống như việc này khó để mà , cũng thể với tổng giám đốc: tiểu thư cổ có lưu lại vết hôn của ngài, ấy muốn bị mẹ biết, cho nên xin thay quần áo. . . . . . Tổng giám đốc hơn phân nửa đem chiên giòn cho cá ăn ? Vì thế, tay rụt rụt trở về.

      Uyển Tình về nhà thay áo sơmi, đem vết hôn che lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện. vào phòng bệnh, gặp Từ Khả Vi.

      "Mẹ ——"

      "Uyển Tình?" Từ Khả Vi nhìn , lộ ra nụ cười vui mừng, "Con… Tay con bị làm sao vậy?"

      "A. . . . . ." Uyển Tình sửng sốt chút, cái khó ló cái khôn , "Ở lớp thể dục cẩn thận bị té."

      "Như thế nào lại cẩn thận như vậy?" Từ Khả Vi nhíu mày. Bà nằm ở giường thể động, chờ Uyển Tình đến bên giường, bà nắm chặt tay Uyển Tình, "Có bị thương nặng ?"

      " có việc gì ." Uyển Tình ngồi xuống, "Mẹ ơi mẹ có khỏe ? Con rất lo cho mẹ. . . . . ." xong liền khóc lên. Đều tại Mục Thiên Dương cho gặp bà......

      "Khóc cái gì, ta sao ." Từ Khả Vi , "Con phải học tốt, cẩn thận chút, đừng bị thương nữa, ta nhìn thấy đau lòng."

      "Dạ. . . . . ." Uyển Tình khụt khịt.

      Từ Khả Vi hỏi: " học sao?"

      "Con. . . . . Con xin nghỉ, tí nữa phải trở lại, buổi chiều có trắc nghiệm."
      Chương 15: Phòng thay đồ

      "Có trắc nghiệm sao con còn đến đây!" Từ Khả Vi , "Mẹ có việc gì, phẫu thuật cũng làm xong rồi, còn có thể có chuyện gì? Về sau phải học cho tốt, cần phải để ý đến ta. Luôn trì hoãn mãi cũng tốt, sang năm phải thi vào đại học, phải đặt mọi tâm trí vào việc học."

      "Dạ." Uyển Tình gật đầu.

      Từ Khả Vi trầm mặc lát, hỏi: "Tiền phẫu thuật con lấy ở đâu?" Tuy rằng Uyển Tình vẫn cho bà biết nằm viện tốn bao nhiêu, nhưng bà vẫn hiểu được, số tiền kia nhất định là , huống chi còn phải thay thận?

      "Dạ . . . . ." Uyển Tình khẽ cắn môi dưới, "Là ba ba. . . . . ."

      Từ Khả Vi sửng sốt, nghĩ tới chồng trước bội bạc, sắc mặt có chút tốt.

      Uyển Tình an ủi : "Vốn là chuyện ông ta nên làm! Mẹ người cần phải vì chuyện tiền nong lo lắng, an tâm dưỡng bệnh. Tiền ông ta đưa. . . . . . Đủ cho mẹ điều dưỡng thân thể tốt."

      Từ Khả Vi chuyện, lát sau hỏi về chuyện học tập. xong, đột nhiên hỏi: "Con ăn cơm chưa?"

      "Còn có, chúng ta cùng nhau ăn "

      "Ta tại thể ăn." Từ Khả Vi , "Y tá có truyền c dịch dinh dưỡng ho ta, loại dinh dưỡng chuyên môn gì đó, con cần phải để ý đến ta, ăn ."

      Uyển Tình lắc đầu: "Vậy con ở đây cùng mẹ lát, đường trở về con ăn."

      "Đói bụng lắm làm sao bây giờ?" Từ Khả Vi đồng ý.

      Uyển Tình làm nũng : "Mẹ cho con ở cùng mẹ ! Trở về trường học, biết đến bao giờ mới có cơ hội trở lại đây . . . . . ." xong lại nhịn được muốn khóc.

      "Được được được, ở lại lát, đừng khóc ." Từ Khả Vi thở dài, "Lớn như vậy, còn khóc. . . . . ."

      Uyển Tình trở lại biệt thự, thấy chiếc xe tải dừng ngay trước biệt thự, mấy công nhân bê đồ vào nhà. hỏi Trương Mĩ Phượng: "Bà Trương, bọn họ làm cái gì?"

      Bà Trương : "Tiên sinh mua tủ quần áo và tủ giày cho ! Quần áo cùng giầy đưa tới , tiên sinh vừa mới gọi điện thoại đến, để cho tôi sắp xếp giúp ."

      "A . . . . . Cám ơn." Uyển Tình lên lầu, vừa về phòng liền thấy, giường và mặt đất có đầy túi to quần áo cùng giầy dép.

      Cửa phòng thay đồ mở, bên trong truyền đến tiếng gia cụ hoạt động. Uyển Tình ở giường ngồi xuống, tiện tay mở túi ra, bên trong có váy liền thân màu tím. . . . . . Niên giá là 8888 nhân dân tệ, lúc trước, năm đều xài nhiều như vậy.

      Gắt gao cầm váy, cỗ xúc động đem nó xé bỏ. Đột nhiên nhớ tới Mục Thiên Dương bảo mua nội y, cả thân phát lạnh, quyết định để ý tới. phải sửa sang lại quần áo này nọ, chờ hỏi, quên!

      Rất nhanh, nhân viên giao hàng từ trong phòng thay đồ ra, A Hoa phía sau bọn họ, với Uyển Tình: "Tiểu thư ta xuống trước, có cần gì bảo ta."

      đợi Uyển Tình đáp ứng, ra ngoài, nhàng kép cửa.

      Bà Trương vừa thấy, đứng dậy chạy tới phòng thay đồ, thở dài: " lớn a! Kẻ có tiền sướng, nơi để quần áo đều rộng như vậy."

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 16: Phục vụ nội y

      Uyển Tình vừa qua nhìn, chính xác là rất lớn, so với phòng khách nhà còn lớn hơn. Bốn phía đều là ngăn tủ, ở giữa có bộ ghế sô pha, bố cục mỹ quan, tuyệt gò bó, ngược lại lộ ra sang trọng.

      Uyển Tình mở ra tủ quần áo trong đó, nhìn tủ tây trang thuần màu, hoảng sợ.

      Đây là của Mục Thiên Dương!

      vội vàng đóng cửa lại, về hướng bên kia. Bên kia tủ quần áo màu sắc nhạt hơn, là cái mà công nhân vừa mới lắp ráp xong, tạo thành gian riêng, bên cạnh còn có bàn trang điểm.

      Đây mới là của . . . . . . mở cửa ra, quả nhiên rỗng tuếch.

      Bà Trương xách túi to tiến vào, cầm lấy móc áo từng kiện từng kiện treo lên, thuận tay dùng kéo đem mạc cắt . Tuy rằng giá cả rất dọa người, nhưng bà có lên tiếng, dù sao ở công ty huấn luyện quá, bà biết cái gì nên, cái gì nên .

      Sửa sang quần áo cùng giầy xong, bà Trương phải nấu cơm , Uyển Tình đem đồ trang điểm cùng trang sức số lượng nhiều lắm bàn ra bàn trang điểm. Nhìn thấy này hoa lệ gian, thực mờ mịt. Đây là cuộc sống tương lai của sao? Nuôi dưỡng như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng?

      Cốc cốc cốc ——

      Ngoài cửa truyền đến thanh.

      Uyển Tình bước nhanh ra mở cửa, nữ nhân xa lạ đứng ở cửa.

      "Xin chào, tôi là nhân viên cửa hàng nội y." Nữ nhân , "Mục tiên sinh bảo tôi đưa nội y đến cho tiểu thư."

      Uyển Tình phản ứng đầu tiên là thể cho người xa lạ vào nhà, tiếp theo mới nhớ tới đây là nhà của Mục Thiên Dương, bên ngoài bảo vệ sâm nghiêm, đồng ý căn bản vào được, vì thế mở cửa cho ta vào.

      Nội y? Mục Thiên Dương là đoán được nghe lời, cho nên gọi người tự mình đưa đến sao?

      "Có phòng thay đồ ?" Tặng nội y hỏi, "Nội y cùng loại quần áo khác giống nhau, phải mặc thử mới biết được đẹp hay , bằng chẳng những khó coi, còn có thể làm ngực mình bị hư."

      Uyển Tình có chút được tự nhiên, nhưng vẫn dẫn vào phòng thay đồ.

      Nữ nhân đem theo hai cái va ly, sau khi mang vào liền đem cái trong đó mở ra, tất cả đều là nội y được xếp rất chỉnh tề.

      cầm kiện lên, với Uyển Tình: "Nghe đây là số đo của tiểu thư? Người cần thẹn thùng, chúng tôi thường xuyên thử nội y cho khách hàng. Có chút khách nhân mặc, đặc biệt là người giống như người tiểu nữ sinh, còn phải chúng ta tự mình dạy cho. . . . . . Người muốn thay ở nơi nào?"

      Uyển Tình lãnh nghiêm mặt : "Tôi đến phòng tắm!"

      "Được rồi." ấy cũng có kiên trì, còn cho khi mặc nội y cần chú ý điều gì, sau đó , "Người mặc xong cho tôi xem chút, vạn nhất hiệu quả tốt phải đổi loại khác."

      Uyển Tình gật đầu qua loa, nghĩ thầm rằng là chuyên nghiệp…

      Cuối cùng để lại mấy chục bộ nội y, hiệu quả cũng tệ, các màu đều có. ấy xếp nội y chỉnh tề vào tủ quần áo của , lại mở cái va-ly khác ra, bên trong là đồ ngủ cùng áo choàng tắm các loại.

      "Những thứ này cần thử, người xem màu sắc cùng kiểu dáng, thích giữ lại. Đây là giao phó của Mục tiên sinh."

      câu giao phó của Mục tiên sinh, tựa như vô hình mệnh lệnh, Uyển Tình chỉ có thể từng kiện từng kiện "Thưởng thức" . Hình thức cùng đa dạng rất nhiều, bằng bông, bảo thủ, Uyển Tình toàn bộ lưu lại; sợi tơ, bán trong suốt, thậm chí tình thú, hết thảy đều muốn.

      ta mỉm cười : " Lưu lại , Mục tiên sinh thích"
      Chương 17: Thích

      Uyển Tình ngẩn người, có chút phẫn nộ: " phải thích mới lưu lại sao."

      ta vẫn mỉm cười: "Lưu lại cũng nhất định phải mặc, nhưng mặc Mục tiên sinh khẳng định phải cao hứng. Tôi nghĩ Mục tiên sinh trở về, nhìn tủ quần áo của người này những thứ này tức giận."

      Uyển Tình nghĩ đến hành vi của Mục Thiên Dương vào hai ngày này, thể thừa nhận là ta có thể đúng.

      ta thấy hề kiên trì, liền treo lên cho , thuận miệng : "Nam nhân đều thích thứ hiếm lạ. Người mỗi ngày đều mặc quần áo kín song vào ngày nào đó đổi sang mặc bộ đầy phong tình vạn chủng , tự nhiên thích chết được, bị người khống chế trong tay… Dù sao thu phục nam nhân là chuyện chỉ có thể học hỏi. Đối với nam nhân mình nhất nhất nghe theo được mà phản kháng cũng được. . . . . ."

      Uyển Tình nghe xong, có chút đăm chiêu nhìn . ta thu thập xong đồ đạc của mình, cáo từ . Uyển Tình giống như hiểu cái gì, mở ra tủ quần áo, cầm áo choàng tắm tắm rửa, sau đó chọn bộ quần áo mới thay. Lau chút phấn, văng lên chút nước hoa, điểm chút thần màu, mặc vào tân mua giày cao gót, đến dưới lầu phòng khách đọc sách.

      Mục Thiên Dương khi trở về, chỉ thấy chân trần ngồi sô pha. Tay cầm quyển tạp chí, tóc xoã ngang ngực, che khuất cảnh xuân bên trong.

      cười cười, qua ngồi bên cạnh , thuận tay ôm lên đùi mình.

      ". . . . . ." Uyển Tình hoảng sợ, có chút được tự nhiên, muốn xuống.

      "Ngồi yên." mệnh lệnh, kéo cổ áo liếc mắt cái, cười , "Màu trắng ?"

      Cả khuôn mặt Uyển Tình đỏ bừng , cúi đầu lời nào.

      hôn chút lên mặt , hít hà: " tồi. . . . . . Có hương thơm."

      Uyển Tình ngẩng đầu nhìn , sợ hãi hỏi: " thích ?"

      Mục Thiên Dương sửng sốt, lấy lòng mình? nhìn , cảm giác này cũng tồi, cười : "Thích. hiểu chuyện như vậy, tôi đương nhiên thích."

      Uyển Tình thở dài nhõm hơi, rụt rè : "Tôi muốn cầu xin chuyện"

      Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn : "Cái này cùng tôi trao đổi điều kiện? Mặc như vậy vẫn chưa đủ! Trao đổi điều kiện, còn phải làm càng nhiều việc tới lấy lòng tôi!"

      "Tôi phải. . . . . ." Uyển Tình ủy khuất , "Tôi phải về trường học!"

      "Quay về trường học?"

      "Tôi muốn học!" Uyển Tình nhìn , "Sang năm tôi muốn thi vào trường đại học"

      giận tái mặt, phất tay : "Tôi nuôi có vấn đề, còn muốn thi cái gì? phải vì muốn tìm công việc tốt, nhiều kiếm tiền, sau đó mua quần áo sao? cần !"

      "Tôi học, mẹ tôi đau lòng lắm"

      " phải nghỉ học sao?" nhớ buổi tối hôm trước .

      "Mẹ tôi biết, tôi dấu bà. Bà ấy tại mới làm phẫu thuật, qua thời gian xuất viện , nếu tôi nhanh quay về trường học, bị bà phát . Nếu cuối cùng bị bà ấy biết chuyện hai chúng ta. . . . . . Hai chúng ta. . . . . . Tôi nhất định phải chết!" Uyển Tình xong, khóc lớn lên.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 18: Đừng ở đây

      Mục Thiên Dương mặt trầm, : "Vậy học ở đây, cứ với bà ta học! học nội trú ở đây, mỗi tháng tôi cho về nhà thăm mẹ lần!"

      Uyển Tình khóc thút thít vài tiếng: "Bà…Bà ấy hỏi giáo sư là ai…"

      Mục Thiên Dương bỗng dưng nhìn chằm chằm : " nghe lời tôi sao?"

      Uyển Tình khó chịu : "Ta mới 17 tuổi, đó là chuyện mà tôi nên làm!"

      "Tốt lắm, tôi còn làm gì được !" tức giận gật đầu, đột nhiên đem hai chân tách ra, giữ chặt ngồi đùi mình.

      " làm gì? !" Uyển Tình kêu to.

      mở ra khóa quần của mình, nắm bàn tay bị thương của đưa vào trong.

      "A ——"

      " giọng chút!" Mục Thiên Dương cắn răng, dạy cầm phần thân dưới của mình, "Đừng bị bà Trương nghe thấy được."

      Uyển Tình sợ hãi muốn rút tay về, nhưng bị đè lại . khẩn trương nhìn thoáng qua phòng bếp, thỉnh cầu : " cần. . . . . . Van cầu , đừng ở đây. . . . . ."

      "Làm cho nó cứng lên!" lãnh khốc ra lệnh, "Bằng tôi lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện, cho mẹ biết chuyện của chúng ta!"

      Uyển Tình vội vàng lắc đầu: " cần như vậy, tôi làm liền, tôi làm liền. . . . . ." xong liền gắt gao cầm phần thân dưới của , sau đó hỏi, "Tôi. . . . . . Tôi phải làm như thế nào?"

      nắm cánh tay cao thấp trượt: "Cầm nó, đúng như vậy, đưa tay lên xuống. . . . . ."

      Uyển Tình xấu hổ làm theo, hận thể tìm cái lỗ để chui vào. Rất nhanh, dục vọng của ngay tại bàn tay bé của từ từ cứng lên. Mục Thiên Dương thoải mái mà thở dài tiếng, tay bắt đầu chạy loạn người .

      Uyển Tình thân mình phát run, muốn kháng cự. uy hiếp nhìn cái, chỉ có thể thuận theo ngồi ở đùi , chút dám lùi bước.

      Chậm rãi, tay tiến vào trong quần lót của , vỗ về chơi đùa đóa hoa của .

      " cần. . . . . ." Uyển Tình ưm tiếng, "Đau. . . . . ."

      "Vẫn còn sưng sao?" liếc nhìn cái. Hai ngày trước làm rất nhiều, bất quá tính buông tha cho . . . . . . Bởi vì, là đẹp!

      lát sau, lửa nóng cứng rắn như thiết, đẩy tay ra, đem thân mình nhắc tới đến, làm cho thứ cứng rắn của mình đặt ngay nơi mềm mại của . . . . . . vào!

      "A ——" Uyển Tình khẽ gọi ra tiếng, ngã vào trong ngực , luôn miệng thỉnh cầu, "Đừng. . . . . . Đừng ở đây. . . . . ."

      Bà Trương ở phòng bếp, thấy .

      "Ai bảo nghe lời." Mục Thiên Dương đâm lên vài cái, ôm đứng lên, "Ôm thắt lưng của tôi, đừng rớt!"

      " muốn làm gì?"

      "Lên lầu!"

      ôm xoay người, lên lầu. Mỗi bước lên bậc, đều tiến vào chỗ sâu nhất của . Uyển Tình khó chịu cắn bả vai . Hôm nay cùng hai ngày trước giống, ngoài đau ra còn có tia cảm giác xa lạ. . . . . . Mang theo sung sướng. . . . . .

      Chương 19: Mang giày

      Uyển Tình mới biết mùi đời nhưng lại bị Mục Thiên Dương liên tục ba ngày cầu vô độ, khiến sắc mặt thoạt nhìn rất tái nhợt. Hơn nữa thể thăm Từ Khả Vi, tâm tình của càng thêm bất ổn. Lúc ăn điểm tâm, cả người đều có vẻ uể oải, phấn chấn.

      Ăn nửa Sandwich, vô ý thức dùng dĩa đâm rau xà lách, cả người như vào cõi thần tiên

      Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, lạnh giọng hạ lệnh: "Uống sữa!"

      "A!" Uyển Tình phục hồi tinh thần lại, bưng ly sữa lên uống hơi cạn sạch.

      Mục Thiên Dương còn : "Ăn xong hết ! Tôi thích lãng phí."

      Uyển Tình nhìn trong mâm bữa sáng còn lại nửa, yên lặng cầm lấy ăn.

      Mục Thiên Dương ăn xong, nhưng vẫn hí mắt nhìn , cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Cho đến khi ăn xong rồi, mới như có việc gì đứng lên, với bà Trương: "Mua ít đồ bồi bổ cho ấy! Thân hình giống quỷ quá, nhìn chán!" xong liền rời khỏi phòng ăn.

      Uyển Tình thân thể chấn động chút, cương đờ tại chỗ.

      "Lại đây!" Mục Thiên Dương đứng ở cửa kêu, "Lại đây mang giày cho tôi."

      Uyển Tình khiếp sợ quay đầu, thể tin. gọi làm cái gì? Mang giày? làm người ấm giường còn chưa đủ, còn muốn làm nô tì nữa sao?

      Mục Thiên Dương dưa lưng ở cửa nên nhìn thấy tình huống ở phòng ăn, tự nhiên cũng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của . rất tĩnh táo, nhưng thực nghiêm khắc lập lại lần: "Lại đây!"

      Uyển Tình hít sâu hơi đứng lên, qua, đứng trước mặt , bất động.

      ngẩng đầu nhìn : "Mang giày."

      Uyển Tình môi giật giật, cái gì cũng dám , yên lặng ngồi xổm xuống, mở tủ giày ra, thấy bên trong có vài đôi giày da, cẩn thận hỏi: " mang đôi giày nào?"

      Mục Thiên Dương hỏi lại: " tôi nên mang đôi nào?"

      Uyển Tình sửng sốt chút, nhìn mặc quần tây màu xanh đen nên cầm đôi màu đen hỏi: "Cái này được ?"

      Mục Thiên Dương chuyện, tự hiểu là đồng ý.

      Bởi vì bàn tay bị thương, chỉ có tay kia hoạt động được. Cố sức nâng chân lên nhưng nó vẫn nằm yên bất động. sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn , hai mắt lấp lánh nhìn rất đáng thương.

      Mục Thiên Dương vừa thấy, nâng chân mình lên. vội vàng cởi dép lê cho , mang giày da vào. Lúc định mang chân còn lại Mục Thiên Dương lại tự mình mang vào, ngược lại làm cho sửng sốt.

      cúi đầu, nâng cằm của lên, môi mỏng hôn lên môi của , nặng nề mút: "Bảo bối hôm nay rất nghe lời, thưởng cho chút —— chờ tay tốt hơn, cho trở về học!"

      " ? !" Uyển Tình ngẩng đầu nhìn .

      cười: "Đương nhiên là ."

      Sau khi ra ngoài, Uyển Tình ngồi trong phòng khách, nhìn tay mình chằm chằm đến xuất thần. hy vọng, nó lập tức tốt lên. Đều do Đinh Thải Nghiên! Nếu phải tại ta, có thể lập tức quay về trường học ! Chờ tới lúc tan học, là có thể gặp mẹ rồi. . . . . .

      nghĩ ngợi, từ phòng bếp bà Trương tiến tới, cầm tay tiễn bao cùng cái chìa khóa, giống như phải xuất môn.

      Uyển Tình linh cơ vừa động, hỏi: " Bà Trương, bà muốn ra ngoài sao?"

      "Tôi mua đồ ăn." Bà Trương , "Tiểu thư buổi trưa muốn ăn cái gì?"

      "Tôi cũng biết. Bằng tôi với bà cùng , chúng ta có thể cùng nhau chọn!"

      "Này. . . . . ." Bà Trương khó xử. Tiên sinh giống như đối quản rất chặt, có thể tùy tiện ra ngoài sao?
      Chương 20: Vacheron Constantin

      Chính là lúc này, A Thành đến, : "Tiểu thư, tiên sinh có dặn, ngài thể tùy tiện ra ngoài. Bà Trương, bà tự mình , A Hoa ở bên ngoài, gọi lái xe đưa bà ."

      "Tốt!" Bà Trương như được đại xá, giống như chạy.

      Uyển Tình tức giận liếc A Thành cái, ngồi ghế sô pha xem báo.

      A Thành đến bên cạnh nàng, tay trịnh trọng lạ thường cầm cái hộp: "Tiểu thư, đây là đồng hồ mà tổng giám đốc mua cho ngài."

      Uyển Tình dừng lại, để tờ báo xuống ngẩng đầu, thấy nắp hộp có ký hiệu hình cỏ bốn lá, phía dưới hàng tiếng : vacheron constantin…

      Hình em nó đây
      images

      Vacheron Constantin, cái có thể lên đến mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn, là trong những hãng đồng hồ nổi tiếng thế giới.

      A Cách sẵn có: "Đây là kiểu dáng mà tổng giám đốc đặt cho hãng Vacheron Constantin làm, kiểu dáng này toàn cầu chỉ có . Tổng giám đốc vốn tính hai tháng nữa tặng làm quà sinh nhật cho muội muội người, đại khái là thấy đồng hồ của tiểu thư quá đơn sơ, cho nên sáng sớm liền dặn tôi lấy đưa cho tiểu thư. . . . . ."

      Uyển Tình : "Tôi làm sao biết xấu hổ mà nhận nó chứ?"

      "Tiểu thư cần khách khí, đây là tổng giám đốc phân phó."

      Mục Thiên Dương phân phó? Dù sao thể tuân theo, Uyển Tình cầm lấy. Lấy tay mở hộp ra, vừa nhìn lập tức bị bề mặt khảm kim cương làm loá mắt.

      Trừng mắt nhìn kỹ, qua lời. Tuy rằng kim cương được đính khá nhiều nhìn rất xa hoa nhưng cũng kém phần thanh lịch, cái đồng hồ đáng được người ta thích.

      "Rất đẹp, tôi rất thích." Nàng cứng ngắc .

      "Vậy tôi đây quấy rầy tiểu thư nữa." A Thành xoay người, mới vừa tới cửa, di động vang lên.

      Nhất định là tổng giám đốc gọi để hỏi chuyện đồng hồ thế nào! Xem ra, tổng giám đốc rất để ý Đinh tiểu thư đây. . . . . .

      lấy di động ra xem, vừa nhìn lại phát phải Mục Thiên Dương gọi, mà là số điện thoại Mục gia đại trạch. mơ hồ cảm thấy xảy ra chuyện, bằng người ở đại trạch tìm .

      "Alô. . . . . ."

      "A Thành, thiếu gia gần đây làm gì?" Gọi điện thoại tới là mẫu thân Mục Thiên Dương—— Ngô Nhã.

      "Thiếu gia đều làm rất đều đặn"

      "Đừng gạt ta ! làm đều đặn mà sáng sớm dạo phố? Nữ nhân bên cạnh là ai? !"

      A Thành sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được, ngày hôm qua Mục Thiên Dương mang Uyển Tình mua đồ vật này nọ bị mấy chó săn* chụp tới rồi. Nhất định là phu nhân nhìn thấy tạp chí bát quái đăng tin, cố ý gọi điện hỏi.

      *ở đây ý đến nhà báo đó

      Gần nhất mấy người lớn bên kia rất lo lắng cho hôn của tổng giám đốc, liên tục an bài mấy thiên kim tiểu thư gia cảnh tồi, nhưng tổng giám đốc chút mặt mũi cũng để cho, ngay cả ăn bữa cơm cũng xuất , nên mọi người rất cao hứng. Từ lúc đó, phàm là tổng giám đốc cùng tiểu minh tinh hay người mẫu nào ra ngoài ăn cơm, vừa lên báo phu nhân gọi điện thoại đến khởi binh vấn tội. . . . . .

      "Thực xin lỗi phu nhân, ta biết."

      "Ngươi hội biết? !" Ngô Nhã rống giận, "Ai chẳng biết ngươi cùng A Hoa là hai người tín nhiệm nhất! Chuyện của , lão thiên gia có thể biết, nhưng các ngươi tuyệt đối thể biết! Ngươi có hay ? !"

      "Ta biết." A Thành bất đắc dĩ .

      "Tốt lắm!" Ngô Nhã thở phì phì , "Ngươi cho dù . Ngày nào đó bị ta bắt được, xem ta như thế nào thu thập các ngươi!"

      A Thành nghe thấy tiếng điện thoại bị cắt đứt, lập tức gọi cho Mục Thiên Dương: "Tổng giám đốc. . . . . ."

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 21: Chuyện xấu

      "Chuyện gì?" Mục Thiên Dương giọng điệu nguy hiểm, cho rằng Uyển Tình làm náo loạn.

      " Chuyện ngày hôm qua, có thể bị đám chó săn chụp rồi, phu nhân vừa mới gọi điện thoại tới hỏi."

      Mục Thiên Dương dừng chút, : " cần để ý đến bà ấy."

      "Vâng"

      Trầm mặc vài giây, A Thành nghe bên kia thanh , hỏi: "Tổng giám đốc, chuyện này xử lý như thế nào? Tạp chí cùng tòa soạn báo nên ngăn lại ?"

      "Ảnh chụp như thế nào?"

      "Ách. . . . . . Tôi chưa thấy được. Tiểu thư ở phòng khách."

      "Đừng cho ta thấy!" Mục Thiên Dương thốt ra, chính mình cũng biết vì cái gì mà làm như vậy. Sửng sốt chút, hỏi, "Đồng hồ đưa cho ta chưa?"

      " đưa. Tiểu thư rất thích."

      "Ừ." Mục Thiên Dương cúp điện thoại.

      A Thành lập tức vào nhà, thấy cái hộp đựng đồng hồ nằm ở bàn trà, mà Uyển Tình lật báo.

      "Tiểu thư!" gọi to tiếng.

      Uyển Tình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn : "Làm sao vậy?"

      " có. . . . . . Đồng hồ, ngài đeo sao?"

      Uyển Tình nhìn thoáng qua, : "Sợ làm hư."

      "Tổng giám đốc đưa ngài, khẳng định là hy vọng ngài đeo nó."

      Uyển Tình sửng sốt lát, gật đầu: "Ừ." xong buông báo ra, cầm đồng hồ lên lầu .

      A Thành chờ lầu truyền đến tiếng đóng cửa, xác định vào phòng, nhanh như bay đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy tờ báo, lật đến mục giải trí.

      《 Mục Thiên Dương mang theo nữ tử thần bí đến trung tâm mua sắm, chỉ hai giờ tiêu xài trăm vạn 》


      Phía dưới tiêu đề có tấm ảnh mơ hồ, cơ hồ chỉ thấy được bóng lưng Uyển Tình, Mục Thiên Dương cũng chỉ lộ ra nửa bên sườn mặt. Điều này đương nhiên là bởi vì đám chó săn đó kiêng kị Mục Thiên Dương, dám chụp ràng.

      Nếu Uyển Tình là tiểu minh tinh nổi tiếng, bọn họ sợ. Dù sao có ai nhà giàu lại bao hai minh tinh đâu, Mục Thiên Dương lúc trước cũng ít đâu. Nhưng nếu người này từ trước cho tới giờ vẫn chưa xuất truyền thông, hơn nữa khí chất người vô luận như thế nào đều giống như người trong ngành giải trí, bọn họ tự nhiên cẩn thận —— ai biết Mục Thiên Dương có phải hay đột nhiên động tình? Vạn nhất đem người trong lòng ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó có phiền toái gì, bọn họ khẳng định chịu nổi.

      Cùng lúc đó, Đinh gia biệt thự Đinh Thải Nghiên cũng thấy tin tức này.

      "Mẹ!" đem tờ báo cho Tiết Lệ Na xem, "Người xem người này có giống Uyển Tình ?"

      Tiết Lệ Na sửng sốt: "Như thế nào có thể? ta sao có thể ở cùng chỗ với Mục Thiên Dương?"

      "Cái quần áo này ràng là bộ đồ mà buổi tối hôm đó ta mặc!"

      "Lớn lên giống thôi!"

      "Đây chính là kiểu dáng mới nhất của Chanel! Con nhận sai đâu!" Đinh Thải Nghiên , "Nếu ta quen Mục Thiên Dương, ta mặc nổi ?"

      Tiết Lệ Na nhíu mày suy nghĩ chút, oán hận : "Khẳng định là ba ngươi mua cấp của ta! Cái lão già kia, công ty vừa qua nguy cơ liền mua cho tiểu tiện nhân kia đồ vật này nọ ! Con đừng nghĩ đông nghĩ tây, ta có cơ hội nào nhận thức Mục Thiên Dương?"

      " chừng cũng là ba giới thiệu!"

      " ta so với được với con sao?" Tiết Lệ Na an ủi, "Mục Thiên Dương ngay cả con cũng chướng mắt, sao có thể để ý đến ta?"

      Theo tiêu chuẩn bình thường, Đinh Thải Nghiên cẩm y ngọc thực, cách ăn mặc cao quý, ngoại hình thành thục gợi cảm so với Uyển Tình chỉ có hơn, càng làm hấp dẫn ánh mắt nam nhân. vuốt vuốt mái tóc dài, ném tờ báo : "Hừ! Hơn phân nửa lại là người tiểu minh tinh nào đó! Uyển Tình cái nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên lại kiến cho con lo sợ! Con có thể bại bởi bất cứ ai nhưng thể bại bởi ta!"

      Tiết Lệ Na liếc nhìn cái: "Vậy con còn tranh thủ? Mục Thiên Dương tại là khối thịt béo vô chủ, người khác có thể giành được, con cũng có thể giành được."

      Đinh Thải Nghiên đắc ý nhìn thấy bà: "Yên tâm , ngày nào đó, con trở thành Mục phu nhân!"
      Chương 22: Quần áo mới?

      Uyển Tình ăn xong cơm trưa, gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: "Mục tiên sinh…"

      " gọi tôi có chuyện gì?" Mục Thiên Dương thanh lạnh lạnh, nồng đậm cảm giác uy hiếp xuyên thấu qua điện thoại truyền đến . Tuy rằng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của , nhưng xưng hô này thực chói tai.

      Uyển Tình sửng sốt chút, thử gọi: "Mục tổng?" Bằng phải xưng hô như thế nào.

      Mục Thiên Dương ngón tay gõ bàn công tác, cười lạnh : "Có lẽ nên gọi ‘ Kim chủ ’ thích hợp hơn."

      Uyển Tình biến sắc, áp ủng : "Tôi biết nên xưng hô với như thế nào. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Mục Thiên Dương thời gian cùng thảo luận chuyện này, "Tôi bề bộn nhiều việc! tốt nhất có chuyện quan trọng hơn, bằng xem tôi như thế nào thu thập !"

      Nghĩ đến phương pháp thu thập, thân mình Uyển Tình run lên, thanh run run : "Tôi hôm nay phải bệnh viện thay băng, cho nên tôi muốn báo với tiếng."

      "A, thuận tiện cũng muốn thăm mẹ có phải hay ?"

      ". . . . . . Nếu có thể." Uyển Tình yếu ớt giọng như muỗi kêu , "Đương nhiên, tôi nghe lời ."

      "Chỉ cho phép thay băng, cho thăm mẹ ."

      Uyển Tình nghe xong, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống như mưa. nghẹn ngào hỏi: " thể sao?"

      Mục Thiên Dương phê duyệt văn kiện dừng tay chút, nhíu mi, hỏi: " khóc?"

      " có!" Uyển Tình vội vàng xoa xoa nước mắt, "Tôi . . . . . ."

      Mục Thiên Dương buồn bực, trầm mặc lát, : " ! Từ biệt thự đến bệnh viện chỉ cần nửa giờ, tôi cho hai giờ phải trở về."

      "Cám ơn." Uyển Tình , "Nhưng tôi muốn năm giờ rưỡi mới ."

      "Vì cái gì?"

      "Bởi vì trường học năm giờ tan học, theo nơi đó đuổi tới bệnh viện sai biệt lắm sáu giờ. Tôi muốn làm cho mẹ tôi hoài nghi điều gì."

      "Vậy cho mẹ học ở trường ngoại trú hay nội trú ?"

      "Tôi. . . . . . Tôi lúc trước vẫn học ngoại trú. Vô luận nội trú hay ngoại trú, buổi tối đều phải tự học."

      Mục Thiên Dương phát biểu ý kiến, hỏi: "Còn có việc gì ?"

      " có."

      Ba! cúp điện thoại.

      Uyển Tình đến bệnh viện, phát tinh thần Từ Khả Vi tốt hơn so với ngày hôm qua rất nhiều.

      "Con sao lại tới nữa?" Từ Khả Vi nhìn , tuy rằng trong lòng rất cao hứng, nhưng luôn nhịn được lo lắng cho việc học tập của .

      "Bởi vì tan học nha!" Uyển Tình cười , "Tan học tới thăm mẹ"

      "Buổi tối phải còn giờ tự học sao?"

      "Con có xin nghỉ"

      " cần phải luôn xin phép như vậy!" Từ Khả Vi nghiêm túc .

      "Con biết rồi." Uyển Tình cúi đầu lẩm bẩm, bộ dáng "Con biết sai lầm rồi".

      Từ Khả Vi thở dài, cầm tay : "Tay con thế nào rồi?"

      "Tốt hơn nhiều rồi ạ."

      Từ Khả Vi chỉnh sửa lại vai áo cho , đột nhiên phát quần áo người : "Quần áo mới?"

      "Ách. . . . . ." quên, đây là đồ Mục Thiên Dương mua! Mẹ chưa từng thấy qua!
      Chương 23: dối thiện ý

      Từ Khả Vi lôi kéo góc áo của nhìn ngắm, dù sao cũng từng là phu nhân nhà giàu có, chất liệu như thế nào chỉ chút là có thể cảm thụ được.

      "Rất mắc ?"

      ". . . . . . có mắc. . . . . ." Uyển Tình biết như thế nào giải thích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Từ Khả Vi liếc nhìn cái, hỏi: "Ba con mua?"

      Uyển Tình ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới còn có người ba! biết nên phản ứng ra sao, cứng ngắc gật đầu: "Dạ, ba ba mua…" xong, rất muốn khóc. Ba ba bán , sao có thể mua quần áo cho ?

      Từ Khả Vi thu tay lại, sắc mặt đạm mạc: "Ít nhất đối với con vẫn còn tốt."

      "Mẹ. . . . . ." Uyển Tình biết nên khuyên bà như thế nào.

      Từ Khả Vi cười cười, hỏi: "Các ngươi tại có thường xuyên gặp mặt ?"

      Uyển Tình lắc đầu: " có. Mẹ con kia sao có thể đồng ý? Bọn họ ước gì chúng ta chết đó."

      Từ Khả Vi hừ lạnh tiếng, đột nhiên tức giận đến xương sườn phát đau. Uyển Tình thấy bà sắc mặt trắng bệch, vội la lên: "Mẹ! Người làm sao vậy? Người đừng vội, chúng ta tới bọn họ !"

      vội vàng đem gọi y tá tới, y tá cùng bác sĩ trận bận rộn, mới làm cho Từ Khả Vi qua cơn nguy hiểm.

      Uyển Tình gấp đến độ khóc lên: "Đều là con tốt, con nên khơi dậy chuyện thương tâm của mẹ. . . . . ."

      " có việc gì. Con khóc, mẹ thương tâm ." Từ Khả Vi suy yếu .

      "Được, con khóc!" Uyển Tình vội vàng lau khô nước mắt.

      Nghỉ ngơi hồi, Từ Khả Vi hỏi: "Gần nhất có thi gì ? Thành tích thế nào?"

      "Rất tốt, con có tiến bộ đấy ạ." Uyển Tình , "Lần trước con thi đứng thứ bảy trong lớp, trong trường cũng đúng trăm , muốn đại học nhất định thành vấn đề."

      Từ Khả Vi nghe xong lời của , cuối cùng cũng được an ủi, tâm tình sung sướng.

      Kỳ Uyển Tình bình thường thành tích lúc nào cũng nằm trong top 10 người đứng đầu, giờ mấy tháng học , nếu như học lại, hơn phân nửa nằm vào khoảng dưới hai mươi, chừng thấp hơn. Nhưng lúc này vì an ủi Từ Khả Vi, cũng có biện pháp khác. Cùng lắm sau khi học lại, liền tăng thêm giờ học đem kiến thức bị mất lúc trước lấy lại!

      Hai người lại hàn huyên hơn mười phút, y tá đến: "Người bệnh cần nghỉ ngơi ."

      Uyển Tình tha nhìn Từ Khả Vi: "Con phải rồi."

      "Về sau đừng xin phép , khi nào nghỉ hẳn đến." Từ Khả Vi .

      Uyển Tình gật gật đầu, kiểm tra lại lần, giúp bà đắp cái chăn mới rời . khỏi phòng bệnh, nhìn A Thành đứng ở bên ngoài, hoảng sợ.

      A Thành thấp giọng : "Tiểu thư."

      Uyển Tình nhìn xem bên trong phòng bệnh, lên phía trước vài bước, áp chế tức giận hỏi: "Ngươi kêu y tá vào?" Cư nhiên quấy rầy cùng mẹ mình gặp nhau, là quá đáng!

      A Thành giống như biết suy nghĩ cái gì, : "Tổng giám đốc gọi điện thoại đến thúc dục, tiểu thư đừng quên chính , phải thay băng cái ."

      Chính ?

      Đúng rồi, thay băng mới là chính còn thăm mẹ chỉ là thuận tiện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :