1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 572: Hạ độc thủ

      Uyển Tình quay đầu lại: "Tự kỷ động thủ, phong y túc thực." (ý nghĩa chính là "Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.")

      "Ừm." Mục Thiên Dương thu hồi tay, cầm miếng da sủi cáo, biết làm như thế nào.

      Đương Đương hỏi: "Ba ba, có muốn con dạy ba ?"

      Mục Thiên Dương đen mặt: "Con xem con gói thành cái dạng gì ?"

      "Ít nhất con tự gói. . . . . ." Đương Đương ủy khuất , giống như quần áo chờ mặc cơm chờ há mồm. Hừ, người lớn sao a? Chỉ kêu đứa học. . . . . .

      Mục Thiên Dương cảm thấy bị xem thường, lập tức gói cái, mặc dù khó coi, nhưng đúng là sủi cảo. đem sủi cảo đưa tới trước mặt Đương Đương, Đương Đương nhìn thoáng qua, nhìn lại mình gói . . . . . . Thở phì phì để ý tới . Bởi vì gói cái khá lớn, Đương Đương gói cái vô cùng .

      Uyển Tình : "Đừng náo loạn." Khách mời đến, như vậy thực lễ phép.

      Thiên Tuyết và A Thành gần tới, Thiên Tuyết ôm cánh tay A Thành, tay A Thành có mang theo quà tặng. Thiên Tuyết : "Ông nội, mẹ. . . . . . Đây là A Thành."

      Ngô Nhã hơi hơi nhíu mi, khó xử nhìn Mục lão gia và Mục Thiên Dương.

      "Ngồi ." Mục lão gia .

      Sô pha đủ chỗ ngồi, Uyển Tình và Trâu tranh ngồi ghế, hai đứa cũng ngồi ghế. . . . . . Trước mắt sô pha còn chỗ ngồi nào.

      Kim lão phu nhân đứng lên nhường chỗ ngồi, Ngô Nhã cũng theo đứng lên, đỡ bà ngồi lên sô pha, còn mình tìm ghế ngồi, nhìn Thiên Tuyết : "Ngồi bên cạnh ông nội ."

      "Dạ." Thiên Tuyết đáp ứng, lôi kéo A Thành ngồi bên cạnh Mục lão gia, ôm cánh tay Mục lão gia "Ông nội ~"

      "Ừ." Mục lão gia cười, nhìn thoáng qua A Thành "Tuấn tú lịch , xem ra mắt cháu ta tệ."

      "Tất nhiên rồi ~" Thiên Tuyết đắc ý , nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương. Sắc mặt Mục Thiên Dương nhìn ra biểu tình, nhìn ra thái độ của nên dám chọc .

      "Tự kỷ động thủ, phong y túc thực." (Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.) Mục Thiên Dương .

      Uyển Tình nhìn cái, lời này của ràng là cho A Thành nghe, xem bộ dáng là muốn làm khó A Thành. Nghĩ đến tài nấu ăn của A Thành, gì liếc cái.

      A Thành xấu hổ cười, cùng mọi người chào hỏi qua, buông quà tặng ra, rửa tay gói sủi cảo .

      Cái sủi cảo thứ nhất, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành chờ nhìn bị chê cười, kết quả. . . . . . Ta phi! Đây gói?

      Mười cái sủi cảo sau, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành quyết định gói, xem TV xem TV, xem báo xem báo.

      Thiên Tuyết cúi đầu cười trộm, với Uyển Tình: "Chị dâu, buổi tối để cho A Thành giúp chị nấu cơm nha?"

      "Được." Uyển Tình vui vẻ đáp lời.

      Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi: "Hai đứa em bắt đầu từ khi nào?"

      Đến rồi!

      Thiên Tuyết ngồi nghiêm chỉnh, A Thành cũng khẩn trương thẳng cột sống. Sau đó Thiên Tuyết trả lời: "Ừm. . . . . . Cụ thể quên, dù sao cũng là tự nhiên mà đến ở cùng nhau thôi ."

      "Kia khi nào đến ở cùng nhau ?"

      ". . . . . ." trai phải là kẻ dễ bắt nạt! Thiên Tuyết thành thành trả lời "Bốn năm trước . . . . . ."

      Xôn xao tiếng! Mục Thiên Dương xé nát tờ báo, Mục Thiên Thành trực tiếp đem cái ghế ngồi xô ngã xuống. A Thành buông sủi cảo, vẫn nhúc nhích.

      Mục Thiên Dương đem tờ báo xé thành hai nửa, hỏi Uyển Tình: "Khi nào ăn cơm?"

      "Ách. . . . . . tại là có thể. . . . . . Ách, nửa tiếng nữa ." Sắc mặt của ấy là khủng khiếp.

      "Vậy nửa tiếng nữa." Mục Thiên Dương đứng lên, với A Thành "Chúng ta xuống lầu đánh cầu lông chốc ."

      "Ừ, em cũng ." Mục Thiên Thành .

      "Được." A Thành đứng lên.

      Thiên Tuyết vội la lên: "Phải nấu sủi cảo ."

      "Còn nửa tiếng nữa."

      "Chúng ta ăn lẩu trước ."

      "Ừ, chúng ta trước tiên vận động chút." Mục Thiên Dương khoát tay lên vai A Thành, cùng ra ngoài. Mục Thiên Thành ở bên ghìm cổ A Thành.

      Thiên Tuyết nhìn mọi người: "Con. . . . . . Bọn họ. . . . . ."

      Uyển Tình do dự chút : "Chúng ta đợi chút ." Lén lút ngủ với em người ta bốn năm, đánh cho tàn phế tính là rồi. Đợi chút, hình như chỉ có bốn năm, Thiên Tuyết dối!

      Thiên Tuyết cắn cắn môi, ngồi xuống, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài. Cho đến khi bắt đầu nấu lẩu, ba người kia mới trở về, tựa hồ tiến hành hồi vận động cực độ, đầu ba người đều là mồ hôi.

      Thiên Tuyết muốn chạy về phía A Thành, nhưng sợ làm Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành tức giận, đành phải ngoan ngoãn ngồi đó. Chờ A Thành tới, mới thấp giọng hỏi: " có việc gì chứ?"

      A Thành lắc đầu, ở dưới bàn nắm tay , để cho yên tâm.

      Kế tiếp thực tốt lành, buổi chiều làm cơm tất niên, A Thành nấu vài món ăn, khắc cho bọn trẻ mâm mười hai loại hoa quả cầm tinh các con giáp. Bọn trẻ vui vẻ kêu to: "Chú A Thành tuyệt quá!"

      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành ghen tỵ: phải là khắc hoa quả sao? Đó là mình muốn học thôi!

      A Thành nấu đồ ăn ăn ngon, Mục lão gia khen dứt miệng. Chậc chậc, đàn ông mà biết nấu ăn rất bạn , cháu lại là đứa ăn hàng, đúng là tuyệt phối!

      Mục Thiên Dương biết, Mục lão gia đối với đứa cháu rể này có ý kiến gì, nhưng bản thân khó chịu a! Thế nào cũng phải tìm cơ hội làm cho chịu chút đau khổ! Hừ, tại là cuối năm, thể náo loạn thoải mái, trước cứ để đó!

      Cơm nước xong, tiết mục cuối năm đều làm nửa, mọi người lục tục rời , Mục lão gia gọi Thiên Tuyết: "Sáng mai lại đây ăn bánh trôi."

      "Dạ." Thiên Tuyết vui vẻ cười, trở lại nơi ở của và A Thành, đem quần áo A Thành treo lên, thấy ngực lưng đều có vết xanh tím, liền khóc lên "Bọn họ tại sao lại có thể hạ độc thủ như vậy!"

      A Thành vỗ vỗ đầu : " có thể hiểu được, việc này chứng minh bọn họ thương em."

      " đau sao?" Thiên Tuyết nước mắt lưng tròng hỏi "Có bị thương chỗ nào ? Xương sườn, nội tạng?"

      "Yên tâm, bọn họ đánh người rất có kỹ xảo . . . . . . Chúng ta tình cảm hòa hợp bọn họ khẳng định đánh đến tàn phế đâu."

      Thiên Tuyết sửng sốt, yên lòng: "Cũng đúng." Khó chịu khó chịu, nhưng người nhà của vẫn biết nặng . Hơn nữa nếu quả thực đánh tới xảy ra chuyện hay, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là . hỏi: "Có muốn tắm cái ? Em xoa cho , trong nhà có rượu thuốc ?"

      A Thành lấy trong ví lấy ra bình rượu : " họ em đưa . . . . . ."

      ". . . . . ." Đánh người xong còn đưa thuốc?! Mục Thiên Thành em để yên cho đâu!

      Vài ngày sau, Uyển Tình và Mục Thiên Dương lại quay về A thị, đúng hẹn gặp Quản Vận Phương.

      Mục Thiên Dương còn có hai buổi tiệc rượu, gặp Quản Vận Phương xong, hai người cũng vội vã trở về, mà là trở về nhà lớn Mục gia.

      Mục Thiên Dương tham gia tiệc rượu Uyển Tình và đứa ở trong biệt thự, mẹ con ba người phân biệt nhau ra ôm sách xem. lúc ấm áp yên tĩnh, điện thoại vang lên, Uyển Tình vươn tay bấm máy: "A lô?"

      "Uyển Tình?" Trong điện thoại truyền đến thanh của người đàn ông trung niên.

      "Ai vậy?" Uyển Tình khép sách lại, tùy ý hỏi.

      Điện thoại bên kia lại trầm mặc xuống, tim Uyển Tình đột nhiên run lên: Đinh Chí Cương? !

      "Là ta." tiếng này, rất quen thuộc, nhưng tựa hồ phải Đinh Chí Cương.

      Uyển Tình mờ mịt, trong lòng lướt qua chút phiền chán: "Ông là ai?"

      ". . . . . . Ta là Đỗ Viễn Minh."

      Uyển Tình sửng sốt, Đỗ Viễn Minh? vừa tức giận lại vừa bình tĩnh, cuối cùng thế nhưng nở nụ cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 573: Sinh thêm đứa

      Đỗ Viễn Minh sâu kín thở dài: “Có thể gặp mặt sao?”

      Uyển Tình trầm mặc lát, nghĩ tới ông ta vô duyên vô cớ phủ định đáp án, nếu cự tuyệt, chỉ sợ ông ta ra rất nhiều chuyện của , vì thế : “Có thể.”

      “Vậy khi nào cháu rảnh?”

      “Ta hỏi Thiên Dương.”

      “……Vậy cháu chọn thời gian tốt rồi liên hệ tới ta.”

      Uyển Tình có tâm tư xem sách, đợi cho Mục Thiên Dương quay về, chuyện này cho biết. Mục Thiên Dương nhíu mày: “Ông ta tìm em làm gì?”

      “Em làm sao mà biết, nhưng mà em đáp ứng ông ta. Em dám mình____”

      “Đương nhiên cùng em!” Mục Thiên Dương giải thích, nhìn thoáng qua đứa , “Mang bọn về C thị trước.”

      Uyển Tình gật đầu.

      Ngày hôm sau, Mục Thiên Thành chạy về đến đây, hai người lại lười chuyến, sau đó tạm thời gọi điện thoại cho Đỗ Viên Minh, hẹn ở nhà hàng cao cấp.

      Đỗ Viễn Minh tới trước bọn họ, nhìn thấy bọn họ, đơn giản co quắp đứng lên: “Uyển Tình….”

      Uyển Tình há miệng thở dốc, biết nên xưng hô với ông ta như thế nào, dừng chút vuốt cằm: “Đỗ tổng.”

      Thần sắc Đỗ Viễn Minh ảm đạm, rất nhanh thanh thỉnh lại, máy móc : “Mời ngồi.”

      Hai người ngồi xuống, chờ nhân viên phục vụ bưng trà lên, đều tự nhấp vài hớp, có người chuyện, Uyển Tình chủ động hỏi: “Đỗ tổng tìm tôi có việc gì?”

      “Cũng có việc gì?” Đỗ Viễn Minh thấp giọng , “Chú nghĩ …..Cháu quay về Đỗ gia nhìn xem.”

      thấy đầu.” Uyển Tình hỏi.

      Ông ta gật đầu: “Con của cháu…….Chú nhìn qua ở mạng, là xinh đẹp.”

      Uyển Tình gật đầu, nghĩ rằng về sau thể để cho phóng viên chụp ảnh đứa , bằng quá nguy hiểm, có thể bị bắt cóc.

      Đỗ Viễn Minh có chút vô lực, biết cái gì với , dừng lại chút hỏi: “Mẹ cháu……..Cháu chuyển mộ phần cho bà ấy?”

      Uyển Tình liếc ông ta cái: “Năm trước liền chuyển, nửa năm.” phải ông thiệt tình với mẹ sao? Vì sao chuyển mộ phần lâu như vậy mới phát ?

      “Chú biết.” Đỗ Viễn Minh , “Lúc thanh minh chú co tới nhìn bà ấy, có đôi khi là sinh nhật bà ấy….Ngày giỗ chú có mặt mũi . Năm trước lúc sinh nhật bà ấy, chú còn lạy bà ấy, đợi đến tháng bảy lại tới, thấy được. Chú vẫn luôn muốn hỏi cháu, đáng tiếc liên lạc được.” Ông xong, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương cái.

      Uyển Tình hiểu, ông ta tới tìm Mục Thiên Dương.

      tại bà ấy chôn cất ở đâu?” Đỗ Viễn Minh hỏi.

      Uyển Tình lời nào, Mục Thiên Dương : “ tình đều trôi qua, Đỗ tổng cần gỉ phải dây dưa? Tôi nghĩ mẹ của Uyển Tình, cũng hi vọng ông lại xem bà.”

      Đỗ Viễn Minh yên lặng.

      Mục Thiên Dương đưa tay lôi kéo Uyển Tình, muốn đứng dậy cáo từ, điện thoại của Đỗ Viễn Minh đột nhiên vang lên, hai người đành phải tạm dừng.

      Đỗ Viễn Minh nghe điện thoại, giọng hai câu rồi cắt đứt, ngẩng đầu với hai người: “Ăn cơm cùng nhau , chú giới thiệu người cho hai người nhận thức.”

      Uyển Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương nắm tay : “.”

      Ba người trực tiếp đến nhà hàng, ngồi ở ghế đợi khoảng mười phút, có người phục vụ tiến vào: “Đỗ tiên sinh, Thôi tiểu thư đến.”

      Đỗ Viễn Minh đứng lên, về phía cửa.

      Uyển Tình và Mục Thiên Dương ngẩng đầu, thấy Thôi Trinh Hi tới, nhìn được liếc mắt nhìn nhau cái, đều thực mê hoặc.

      “Viễn Minh.” Thôi Trinh Hi thấp giọng hô, sắc mặt có chút e lệ. Đỗ Viễn Minh đỡ thắt lưng của ta, giúp ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, với Mục Thiên Dương và Uyển Tình: “Vị này là tiểu thư Thôi Trinh Hi đến từ Hàn Quốc, là diễn viên, các người hẳn là biết ?”

      “Có hơi nghe thấy.” Uyển Tình .

      Đỗ Viễn Minh nhìn về phía Thôi Trinh Hi giới thiệu bọn họ, Thôi Trinh Hi gật đầu mỉm cười: “Phiền toái hai người đợi lâu.”

      có việc gì.” Mục Thiên Dương thản nhiên , cầm lấy thực đơn đưa cho Uyển Tình, “Muốn ăn cái gì?”

      Bên kia Đỗ Viễn Minh cũng cầm lấy thực đơn đưa cho Thôi Trinh Hi, dịu dàng : “Đồ ăn Trung Quốc được ?”

      “Em thích đồ ăn Trung Quốc.” Hai tay Thôi Trinh Hi cầm thực đơn, im lặng chon đồ ăn.

      Uyển Tình thấy bọn họ trong lúc đó có cỗ ám muội, nhớ tới Trâu Tranh và Thiên Tuyết Thôi Trinh Hi có rất nhiều ông bầu, chẳng lẽ Đỗ Viễn Minh là trong số đó? Đỗ Viễn Minh có chút quan tâm đối với ta, thoạt nhìn giống như đơn giản chỉ là ông bầu……Có điểm tình cảm.

      Bốn người đều có khẩu vị gì, chậm rì rì ăn cơm, hành vi giống như cổ nhân “Lúc ăn ”, ai cũng chuyện nhiều.

      Ăn xong, Thôi Trinh Hi có lỗi : “Em nghĩ vào toilet chút.”

      Đỗ Viễn Minh gật đầu: “ chờ em.”

      Thôi Trinh Hi cười gật đầu, lại hướng về phía Uyển Tình, Mục Thiên Dương hơi hơi hỏi thăm, sau đó cầm túi sách toilet.

      Uyển Tình nhìn Đỗ Viễn Minh: “Chú và Thôi tiểu thư……..”

      Đỗ Viễn Minh mệt mỏi : “Thiến Thiến mất, chú muốn sinh thêm đứa …..”

      Uyển Tình ngạc nhiên, nhưng mà nghiệp của ông ta lớn như vậy, tự nhiên là muốn có người thừa kế, sinh thêm đứa cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, vì sao lại là Thôi Trinh Hi?

      Uyển Tình : “ ta là người Hàn Quốc.” Người Trung Quốc bó, ngôi sao Trung Quốc cũng bó, tìm cái cây gậy làm gì?

      Đỗ Viễn Minh chua sót cười: “Thỉnh thoảng tiếp xúc qua vài lần, có chút cảm giác, có lẽ là duyên phận . Lại , tình có phân cái biên giới nào đâu?”

      “A……..” Này còn có tình ? Tình của ông cũng nhiều. Uyển Tình lười trách cứ cái gì, có tí ác độc thuyết: “Ngôi sao Hàn Quốc rất thích phẫu thuật thẩm mĩ.” Nếu bọn họ kết hôn, cũng chắc chắn sinh ra đứa xinh đẹp.

      Đỗ Viễn Minh cười: “Kỳ ta cũng chân chính là người Hàn Quốc. Mẹ ta là người Triều Tiên, sau khi mang thai nhập cư trái phép đến Hàn Quốc, kết hôn với người Hàn Quốc lấy được quốc tịch, sau đó ở luôn nơi đó. Mấy năm trước ta ngoài ý muốn chỉnh dung, nhưng chú thấy ảnh của ta lúc trước, rất thanh tú.”

      Uyển Tình muốn , ta có thể vì tiền của ông. Nhưng tiếp theo lại muốn, Đỗ gia hại mẹ , quan tâm sống chết của ông ta làm gì? Ông ta bị lừa hết, mới vừa vặn báo thù vì mẹ.

      gật gật đầu: “Đó là chuyện của ông, tôi và Đỗ gia có quan hệ gì, về sau……Cũng cần lãng phí thời gian gặt mặt nhau chứ.”

      xong, Thôi Trinh Hi trở lại. Uyển Tình đứng dậy: “Chúng tôi trước.”

      Đỗ Viễn Minh bất đắc dĩ gật đầu, nhìn bọn họ rời .

      Thôi Trinh Hi mê hoặc nhìn ông ta: “Làm sao vậy?”

      có việc gì.” Đỗ Viễn Minh đưa tay nắm tay ta, “Em chúng ta khi nào kết hôn tốt?”

      Thôi Trinh Hi sửng sốt, áp chế được sắc mặt vui mừng: “ quyết định , em nghe lời .”

      -

      Mục Thiên Dương trở lại C thị, bắt đầu làm.

      Mấy ngày này Thiên Tuyết trôi qua rất khoái hoạt, cơ hồ mỗi ngày đều mang A Thành Lan Đình Nhã Cư ăn cơm, đương nhiên, mỗi lần đều là A Thành xuống bếp. còn tưởng rằng mọi người thừa nhận A Thành, Mục Thiên Dương cũng so đo nữa!

      Mục Thiên Dương làm hồi, liền gọi điện thoại kêu tới công ty. kích động chạy tới, đáy lòng cũng có chút sợ, làm tốt chuẩn bị phương pháp đối mặt với .

      vào công ty, trước tiên nhìn đến A Thành phân phó cấp dưới làm việc, cười híp mắt, trực tiếp vào văn phòng của Mục Thiên Dương.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 574: Sẵn sàng, gả! (1)

      Người bên cạnh A Thành : "Là đại tiểu thư nha ~ khá, quả nhiên là chuyện tốt hoàn hảo!"

      A Thành ánh mắt sắc bén đảo qua: "Xem ra ngươi thực nhàn rỗi? Mấy báo cáo đó trong ba ngày phải giao!"

      "A ——" cấp dưới hét thảm tiếng, Tôn phó tổng ngươi thể như vậy. . . . . .

      A Thành trong lòng hừ lạnh: Lão tử thèm quan tâm tới ngươi! Đó là nữ nhân của ta!

      Thiên Tuyết vào văn phòng Mục Thiên Dương, miêng cười tươi tắn : " ~"

      Mục Thiên Dương nâng mi, thản nhiên liếc mắt nhìn cái, ngoan ngoãn đứng vững: ", tìm em sao?"

      Mục Thiên Dương chậm rãi lật văn kiện, trả lời. Thiên Tuyết đứng ở nơi đó, là đứng ngồi yên. Được lát, Mục Thiên Dương mới : "Ngươi thực có tiền đồ đấy."

      "Em làm sao vậy?" Thiên Tuyết bất mãn hỏi.

      "Ta nghĩ đến ngươi so với trai ngươi, so với họ ngươi con mắt nhìn người phải lợi hại hơn!" Mục Thiên Dương mạnh quăng ngã văn kiện, giận dữ, "Kết quả ? Ngươi thế nào lại có liên hệ với ? ! Lúc trước thấy ngươi cùng thích hợp, ta nghĩ ngươi nhãn giới cao, coi trọng , ai biết ngươi cùng cùng chỗ!"

      " ấy tốt chỗ nào?" Thiên Tuyết bất mãn hỏi: "Đừng tưởng rằng em biết, đều là chèn ép ấy!"

      Mục Thiên Dương chấn động, đẩy mạnh cái ghế cái mà đứng lên: " với ngươi cái gì?"

      " ấy mới phải như !" Thiên Tuyết quét mắt từ xuống dưới nhìn trai: " quả thực chính là đồ thần kinh!"

      "Ngươi ——" Mục Thiên Dương chỉ về phía , "Ngươi phản rồi!"

      "Ai bảo ấy tốt?"

      "Ta. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi nha đầu giỏi rồi! Ngươi còn tới đây bảo vệ ? Bị người lợi dụng cũng biết! Ngươi cho là có tình cảm với ngươi?!"

      "Ta Mục Thiên Tuyết còn có tư cách làm cho người ta thiệt tình mình sao?"

      Mục Thiên Dương cứng lại, lật bàn: "Dù sao ai cũng có thể thiệt tình ngươi, còn có khả năng!"

      " có khả năng là cái đại đầu quỷ!"

      "Ngươi dám thô tục?"

      "Đại đầu quỷ làm sao là thô tục ?!"

      "Ngươi ——" Mục Thiên Dương tức khí , "Ngươi là trưởng thành rồi cứng rắn rồi! Ngươi còn dám cùng ở chung bốn năm lên tiếng ——"

      "Nếu cứ luôn như vậy, em lên tiếng sao?" Thiên Tuyết ủy khuất .

      "Lại thành sai lầm của ta rồi?"

      "Là em sai." Thiên Tuyết ủy khuất rơi nước mắt, " chỉ là muốn em tốt! ấy kiên định làm việc, năng lực tốt, lại biết đau lòng cho em, nấu cơm cho em. . . . . . Còn có thể là ủy khuất em?"

      "Hừ! Chờ thành lão công ngươi, ta ủy khuất !"

      " ——" Thiên Tuyết cứng lại, tức giận đến xoay người bước : " chính là lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử!"

      Mục Thiên Dương tức khí lật bàn, lát sau dùng máy nội bộ bàn rống lên với thư ký: "Gọi Tôn Chí Thành vào đây!"

      Thư ký hoảng sợ, nơm nớp lo sợ gọi điện thoại cho Tôn Chí Thành. Những người vừa mới bị Tôn Chí Thành huấn giáo huấn qua giờ vui sướng khi người gặp họa: thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi lợi hại cũng có người thu thập được!

      A Thành lập tức vào văn phòng Mục Thiên Dương, thấy văn kiện đầy đất, Thiên Tuyết mất. theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa, rồi? Náo loạn vì mâu thuẫn? ấy nhất định rất khó chịu. . . . . .

      "Ngươi ——" Mục Thiên Dương tức giận chỉ vào .

      lập tức quay đầu: "Tổng giám đốc, ngươi tìm ta?"

      Mục Thiên Dương chỉ vào nửa ngày, nhưng biết như thế nào thu thập . như thế nào, người này mấy năm nay đắc tội cũng có chút oan uổng. . . . . .

      hít sâu hơi: "Ngươi dám đả thương Thiên Tuyết nửa điểm, ta đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

      A Thành lạnh nhạt : "Ta đả thương ấy."

      "Hừ. . . . . . Ngươi nhưng ra được nước cờ hay đấy!"

      A Thành trầm mặc, lát sau : "Có từ kêu là đẹp cả đôi đường. Ta bảo toàn được chính mình, cũng bảo toàn chỗ ấy."

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, chỉ mạnh ra ngoài cửa: "Còn ra!" Mẹ nó! Đánh cũng phải, mắng cũng phải, còn làm gì được bọn chúng?

      Kế tiếp vài ngày, Thiên Tuyết thường Lan Đình nhã cư, nhưng vừa nhìn thấy Mục Thiên Dương liền xoay đầu.

      Mục Thiên Dương vừa thấy, cũng chịu được . đều là vì ai a? còn cùng con bé giải hòa, hỏi nó chuẩn bị gả đây! Nếu nó khó chịu, trông nom, trước tính toán , xong xuôi chuyện của cùng Uyển tình tổ chức hôn sau!

      Mục lão gia nhìn huynh muội nhà này, cùng Đinh Đinh Đương Đương giống y hệt, thậm chí so với lúc Đinh Đinh Đương Đương náo loạn mâu thuẫn còn ngây thơ hơn, nhịn được buồn cười. Chờ Mục Thiên Dương rồi, ông hỏi Thiên Tuyết: "Ngươi như thế nào lại dỗi với trai người a? Cẩn thận nó cho con ăn trái cây nha!"

      " ấy cho con ăn trái cây đâu!"

      "Xem ra con là muốn gả cho A Thành." Ngô Nhã .

      Ngô Nhã Tâm lý kỳ đối A Thành có ý kiến, cảm thấy xứng với Thiên Tuyết. Nhưng Mục lão gia ý kiến, Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành tuy rằng mặt bất mãn, nhưng kỳ nhúc nhích chút phản đối, bà cũng chỉ có thể duy trì thế này.

      "Hừ!" Thiên Tuyết tức giận đến nghiến răng: "con lại vội!"

      "Con vội nhưng ta vội, con xem Đinh Đinh Đương Đương bao lớn? A Thành tuổi cũng chứ?"

      "Ách. . . . . ." Thiên Tuyết ngẫm lại cũng là, A Thành tựa hồ thực thích Đinh Đinh Đương Đương, phỏng chừng cũng muốn làm phụ thân chứ? lập tức buông gối ôm ra, kéo tay Uyển Tình: "Uyển Tình, bằng chúng ta cùng nhau kết hôn ?"

      "A?" Uyển Tình kinh ngạc trừng lớn mắt.

      "Đồng thời cử hành hôn lễ, nhiều náo nhiệt, nhiều lãng mạn a?!" Thiên Tuyết nghĩ tới hứng thú : "Như vậy cũng bớt việc ! Bằng chị năm nay làm, em nhiều nhất là năm sau làm, rất phiền toái. tại danh sách tân khách cũng có, nơi tổ chức cũng có, chỉ cần thêm vào số thứ, chỗ này của em chỉ cần chuẩn bị áo cưới là đủ rồi, bớt việc a! Ông nội, mẹ, các người đúng ?"

      Mục lão gia cùng Ngô Nhã Tư suy nghĩ phen, Ngô Nhã nghĩ đến Mục Thiên Dương xưa nay quái dị, : "Chuyện này ta làm chủ được."

      Mục lão gia : "Nhớ tới rất sai, đồng thời gả cháu , thú cháu dâu, xác thực náo nhiệt, trong lòng ta cũng thấy tốt. Bằng chỉ có ngươi xuất giá, trong lòng ta là nhiều khó chịu a!"

      "Ông nội là cùng ý kiến?"

      "Ta đồng ý vô dụng." Mục lão gia lắc đầu: "Đây là hôn lễ của trai ngươi, ngươi nghĩ chiếm tiện nghi của nó, phải được nó đồng ý."

      "Ai chiếm tiện nghi của ấy a?" Thiên Tuyết lẩm bẩm, ấy tính tình nhen, Uyển Tình đồng ý là có thể ! lập tức quay đầu nhìn Uyển Tình, đáng thương : "Đại tẩu. . . . . ."

      Uyển Tình mới dám đáp ứng đâu. biết tâm tư Mục Thiên Dương, đau Thiên Tuyết là đau đến tâm khảm, ra vẻ cùng A Thành còn có chút ân oán, nhất định là lo lắng. Trong lòng tuy rằng đồng ý, nhưng mấy ngày hôm trước ầm ỹ trận, có điểm sượng mặt. . . . . .

      "Chính cậu với ấy! Tớ ở bên cạnh hát đệm!"

      ". . . . . . Được rồi." Thiên Tuyết nghĩ ầm ỹ trận, trong lòng cũng băn khoăn. Hai mươi mấy năm là huynh muội, nào có thù nào qua đêm, nhất định là rồi hết, chính là. . . . . . thực bực mình với ! Quả thực là cái bệnh thần kinh!

      Kế tiếp, Thiên Tuyết nhìn thấy Mục Thiên Dương đều là tươi cười. Mục Thiên Dương nghĩ rằng: vô xum xoe, gian trộm!

      Đợi đến tiết Nguyên tiêu ngày đó, mọi người cùng nhau ăn bánh trôi. Ăn nửa, khí tốt lắm, Thiên Tuyết nhân cơ hội : ", em với ngươi thương lượng chuyện."

      "!" Mục Thiên Dương ngắn gọn sáng tỏ, nhìn đám ăn bánh trôi, cảm thấy gian xảo

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 575: Mất mặt rồi

      “Em nghĩ... lúc và Uyển Tình cử hành hôn lễ, em và A Thành cũng bắt đầu! em kết hôn cùng ngày, em và Uyển Tình vẫn là chị em tốt, thât tốt...”

      “Khụ...” A Thành ngồi ở bên cạnh, viên bánh trôi trực tiếp mắc kẹt trong cổ hỏng, ràng bị kinh ngạc.

      Thiên Tuyết sửng sốt, nhớ tới kiện vô cùng nghiêm trọng: A Thành còn chưa cầu hôn , gấp cái gì?

      Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt, nhìn ra, cười lạnh: “Người ta còn chưa bảo em gả cho người ta, em gấp cái gì?”

      Ngô Nhã cũng nhớ tới, A Thành căn bản chưa hề cầu hôn, thương lượng hôn lễ gì chứ? Đây là người con vừa lạnh nhạt vừa nóng, quả thực là làm bậy, nhất thời vừa tức vừa giận, cái gì cũng ăn vào nữa. Là Thiên Tuyết tốt, khiến A Thành lại chưa hề tính toán cưới con mình!

      Thiên Tuyết cúi đầu, ra sức ăn bánh trôi, tức đến mắt cũng đỏ lên.

      Bên cạnh còn có Mục Thiên Thành, Trâu Tranh và Kim lão phu nhân, đều dễ chuyện... này hình như là Thiên Tuyết mất mặt rồi.

      Tất cả mọi người cực kỳ xấu hổ, biết ai hơn ai. Chẳng những a Thành cực kỳ xấu hổ, lại vẫn cảm thấy rất nguy hiểm. Chuyện này, cái xử lý tốt, bị mọi người bỏ lại lầu rồi?

      rất muốn cầu hôn, chỉ là... vẫn cảm thấy xứng với , cho nên quyết định chờ chút. Trùng hợp là năm nay Mục Thiên Dương muốn kết hôn, cho rằng cho và Thiên Tuyết chuyện gì, chắc là đến phiên bọn họ vẫn còn hai ba năm, thừa dịp này chuẩn bị đạt chút thành tích, sau đó lại...

      Ai, nha đầu kia, gấp cái gì chứ? Gấp đến độ cũng biết gì cho phải, chỉ nghĩ muốn hung hăng ôm lấy , hung hăng thương .

      Thiên Tuyết cúi đầu càng ngừng ăn bánh trôi, ăn ăn, khóc lên, nửa bánh trôi từ trong miệng trượt vào trong bát.

      Tất cả mọi người dừng động tác.

      A Thành rút tờ khăn giấy, lau nước mắt cho . mạnh mẽ đẩy bát, quát lên với : “Đều là !”

      “Uhm, sai rồi...” A Thành thấp giọng , bàn tay vỗ vai , đưa ôm vào trong ngực.

      Mục Thiên Dương quay đầu, tràn đầy hối hận, nhưng giải thích cũng nên lời, chỉ có thể cúi đầu gẩy bánh trôi ở trong bát.

      A Thành lau nước mắt cho Thiên Tuyết, trong lòng thực biết thế nào, cắn răng cái, liền quỳ xuống.

      Mọi người hoảng sợ, Đinh Đinh Đương Đương bị ngăn cách bởi cái bàn nhìn ra được, bèn duỗi thẳng cổ, khiến Uyển Tình phải kéo chúng trở lại.

      A Thành nhìn Thiên Tuyết : “Gả cho !”

      Thiên Tuyết sửng sốt, nổi trận lôi đình, bưng bánh trôi lên nghĩ muốn đập vào mặt . Dừng lát, phát như thế tốt lắm, thấy bên cạnh có ly trà, liền cầm lên hất vào mặt .

      “A.” Đinh Đinh Đương Đương sợ tới mức trừng to mắt, Uyển Tình và Thiên Dương vội vàng che mắt bọn chúng. Hai đứa lại tò mò tách ra, nhìn rời mắt. đương Đương cảm thấy mình quá đáng sợ, sợ tới mức giật mình cái, bưng bánh trôi lên ra sức ăn, giống như an ủi mình.

      “Hu oa... tôi lấy chồng!” Thiên Tuyết khóc lớn lên, vừa mới náo loạn truyện cười, ràng là thêm dầu vào lửa.

      A Thành cũng phát hành động lần này của mình thỏa đáng, tiến về phía trước bước, hung hăng ôm lấy .

      “Buông ra!”

      A Thành ôm chặt lấy , bất động, nước trà theo tóc chảy xuống, nhưng mắt cũng chớp cái.

      Thiên Tuyết khóc đến toàn thân phát run, biết khóc bao lâu, muốn khóc nữa, muốn gọi , lại cảm thấy bị đám người ở chung quanh nhìn đến tổn thương mặt mũi, nhất thời chân tay luống cuống, khóc càng lớn tiếng hơn.

      Mục Thiên Dương bất đắc dĩ : “Mang vào trong phòng nghỉ ngơi chút .”

      Uyển Tình gấp gáp đứng lên: “Mau theo mình.” xong liền về phía gian phòng.

      A Thành đứng dậy, đỡ Thiên Tuyết qua, vào phòng, Uyển Tình tiếp nhận Thiên Tuyết, với : “ rửa mặt .”

      A Thành gật đầu, xoay người ra ngoài. vào buồng vệ sinh, Mục Thiên Thành theo, đưa cho tấm khăn lông : “Vất vả cho , nha đầu của nhà chúng ta đôi khi đáng tin, tha thứ cho em ấy nhiều chút, cũng ngủ vài năm rồi, cần trả hàng lại.”

      A Thành: !!!!

      Mục Thiên Thành vỗ vai , xem như đồng ý rồi.

      Uyển Tình khuyên can Thiên Tuyết, lại ra, mọi người cũng dám lại chuyện này.

      Mặt mũi Thiên Tuyết vẫn mất, rời cũng chịu cùng A Thành, mà đến chỗ Mục Thiên Thành. Trâu Tranh pháp vào ngày mai, tuần lễ thời trang lạp tức sắp khai mạc ròi. Những năm qua đều sớm, năm này qua tết Nguyên tiêu, cho nên hơi gấp.

      Thiên Tuyết : “Em với chị!”

      Trâu Tranh sửng sốt, nghĩ muốn rời vài ngày cũng được, cùng khi trở về mọi người cũng quên chuyện hôm đó, tâm tình của cũng khôi phục lại.

      “Được, chị làm cho em tấm vé mày bay, biết còn , phải nơi khác rồi chuyển máy bay rồi.”

      Thiên Tuyết cắn răng : “Nhiều mấy tấm, gọi Uyển Tình cùng.” Đều do Mục Thiên Dương, muốn bắt cóc vợ của , hừ...

      “Ách...” Trâu Tranh cũng dám xằng bậy, nhìn Mục Thiên Thành.

      Mục Thiên Thành: “Đặt đặt , chị dâu muốn , với họ.”

      Thiên Tuyết lập tức gọi cho Uyển Tình, Uyển Tình thể rời khỏi con được, , Thiên Tuyết : “Con cùng , cậu gả cho mình, nào có Paris? Vừa lúc mua mấy bộ quần áo, nhỡ đâu có hoạt động gì còn mặc?”

      “Mình thương lượng với cậu .” Hôm nay Mục Thiên Dương chọc tới , muốn trả thù đây mà.

      Uyển Tình cúp điện thoại, hỏi Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương nỡ, nhưng về phương diện khác lại nghĩ: để cho mang con theo hình như quá bá đạo, mà vợ của người khác đều đến Pháp mua sắm, hàng hiệu, vợ càng muốn mua, vợ là để cưng chiều, Uyển Tình nhà giống như gì cũng chưa hưởng thụ qua...

      Mục Thiên dương lại là áy náy, lại là tha, : " thôi, nhiều mua mấy bộ y phục. cần nỡ tiêu tiền, của ta mắc kẹt chải quét bạo."

      Uyển tình do dự : " quá muốn a, hài tử..."

      "Đồng khởi , hài tử cũng nên ra ngoài gặp từng trải. Ta để cho thiên thành cùng các ngươi , quá hai ngày ta có rảnh, ta tiếp các ngươi."

      Uyển tình nghĩ nghĩ, tốt xấu về sau là muốn làm phú thái thái, hàng hiệu thời thượng nên là xem như môn bắt buộc, mà còn Trục lý Tiểu Tử đều là thời thượng vòng nhân vật, càng muốn hiểu biết, chẳng thế về sau xuất môn hỏi gì cũng biết, là bị người cười đến rụng răng?

      "Vậy được rồi. Tuần lễ thời trang bao lâu a? Có thể hay bỏ qua khai giảng."

      "Khai giảng phải còn có vài ngày sao? trước , chẳng qua ngoạn chơi vài ngày liền trở lại."

      Uyển tình gật đầu, sáng sớm hôm sau tùy ý thu thập điểm đông tây liền cùng Trâu tranh, Thiên Tuyết ra phát. Mục Thiên thành mua được vé máy bay, so với các chậm ngày qua . Chờ đến Paris khi đó, uyển tình các ở quán rượu Mỹ Mỹ địa ngủ giấc, Trâu tranh khẩn căng vội vàng tham gia tuần lễ thời trang khai mạc thức, uyển tình cùng Thiên Tuyết mang theo hài tử, chuẩn bị ra ngoài ngắm cảnh.

      Mục Thiên thành việc này vừa tới, liền là đến làm bảo tiêu, định phòng liền theo sau.

      Uyển tình hỏi: "Ngươi nghỉ ngơi sao?"

      "Ta thể lực hảo."

      Thiên Tuyết hừ tiếng, đem cameras gì gì đó toàn bộ cho .

      Chương 576: Điều hương sư cấp cao

      Paris danh lam thắng cảnh nhiều lắm, hôm đó bọn họ dạo chơi từ Tháp Eiffel đến Khải Hoàn Môn, ngày hôm sau lại Cung điện Louvre, ngày thứ ba Lâu đài Versailles và Nhà thờ Đức bà Paris, ngày thứ tư mới sàn diễn xem catwalk.

      Hôm nay có buổi trình diễn thời trang của Trâu Tranh, Thiên Tuyết và Uyển Tình cùng theo đến hậu trường liền nhìn thấy mảnh rối ren, lộn xộn. Người mẫu catwalk vốn mặc nội y, lúc này ở phía sau hậu trường, phần lớn họ ngay cả quần áo cũng chưa mặc, đều trần truồng .

      Người mẫu và nhân viên công tác tập mãi thành thói quen, Uyển Tình và Thiên Tuyết lại hoảng sợ, vội vàng che mắt của đứa lại, sau đó cũng dám tò mò, trực tiếp khán phòng.

      Thông báo về buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu mà trong khán phòng ngồi ít người.

      Những nhân vật có tiếng tăm trong làng mốt, người Uyển Tình cũng quen biết, Thiên Tuyết còn có thể quen biết vài người, liền lặng lẽ giới thiệu cho . Mặt khác còn có mấy ngôi sao giải trí, Âu Mĩ có, Trung Quốc có. Ngôi sao Trung Quốc Uyển Tình tất nhiên biết, Âu Mĩ chỉ biết có người, bởi vì trước đó lâu xem qua bộ phim điện ảnh ta đóng. Nhưng ra tất cả Thiên Tuyết đều biết, lại phen giới thiệu cho Uyển Tình.

      Trâu Tranh tới, trước tiên bắt chuyện cùng những nhân vật tiếng tắm, sau đó chạy đến chỗ các bên này. Tất cả mọi người tò mò nhìn qua, thấp giọng nghị luận: Là ai vậy?

      Trâu Tranh ôm đứa xoa hai cái, với Uyển Tình: "Chị có muốn lên diễn vòng hay ? Em cố ý làm cho chị bộ a, còn có đứa , trang phục trẻ em!"

      "Em đừng đùa !" Uyển Tình .

      "Em !" Trâu Tranh "Nếu chị đồng ý phải thay quần áo, ra sân khấu biểu diễn! Bảo Bảo ngoan như vậy, tuyệt đối là kinh hỉ lớn!"

      " mặc áo lót?"

      " phải là vô ích sao?"

      "Chị dám." Uyển Tình buông tay, động tác đứng lên này cư nhiên vô cùng tao nhã, vài người trong giới thiết kế sư đều đánh giá , rằng có ý vị Đông Phương.

      "Có cái gì dám? Đây là trang phục thu đông, cũng lộ hàng." Trâu Tranh .

      "Vẫn là dám, Thiên Dương ngày mai tới rồi."

      Trâu Tranh liếc mắt cái xem thường, lúc này trợ lý của tới: "Tổng giám đốc SF và phu nhân tới!"

      "A?" Trâu Tranh cả kinh, lập tức ra ngoài.

      Thiên Tuyết liền thẳng thắt lưng, chỉnh sửa y phục người, hai tay ôm Đương Đương ngồi bên cạnh mình.

      lát sau, Trâu Tranh dẫn đôi nam nữ trẻ tuổi tới, đôi nam nữ này là người da vàng.

      Uyển Tình nghi hoặc hỏi: "Là từ trong nước đến sao?"

      " phải." Thiên Tuyết "Là tổng giám đốc công ty nước hoa SweetFighting và điều hương sư cấp cao."

      "Nước hoa?"

      "Nước hoa là mốt thể thiếu! Nghe bọn họ là người Trung Quốc, nhưng lại ở nước Mĩ gây dựng nghiệp, đó tên là Sweet, là điều hương sư thiên tài! SF trong vòng vài năm lượng tiêu thụ nước hoa liền nằm trong top mười thế giới, có thể thấy được ấy điều chế nước hoa có sức quyến rũ lớn như thế nào! Đương nhiên, muốn kiếm tiền còn cần phải kinh doanh giỏi, việc này dựa vào người đàn ông bên cạnh kia ——Fighting, tổng giám đốc SF. Nghe bọn họ là vợ chồng, cùng nhau tạo ra vương quốc nước hoa này, là quá lợi hại !"

      Uyển Tình gật đầu.

      Trâu Tranh dẫn Sweet cùng Fighting về phía khán phòng, Sweet và Fighting nhìn thoáng qua Uyển Tình các bên này, đoán chừng vì các là người da vàng lại còn mang theo đứa , ở Paris như vậy thoạt nhìn có vẻ đặc thù .

      Hai người đến dãy trước ngồi xuống vị trí chính giữa, thoạt nhìn là khách quý hôm nay.

      Thiên Tuyết thở dài: "Mình định bước tiếp theo kinh doanh nước hoa đây, xem ra Trâu Tranh cũng muốn phối hợp chủ đề mà trang phục của ấy thiết kế với nước hoa. Người nổi tiếng chính là phải dạng vừa, vừa ra tay là có thể mời được Sweet đến đây, biết mình có thể tới làm quen hay . . . . . ."

      "Kinh doanh nước hoa phiền toái như vậy sao?" Uyển Tình hỏi.

      "Chỉ cần có thể tìm được điều hương sư có năng lực mọi việc khó. Ừm, mình trước tiên đem trang phục làm tốt, về sau còn có châu báu trang sức, ví da, giầy da. . . . . . Công việc bận rộn đây."

      Uyển Tình vỗ vỗ vai : " từng bước thôi, cậu tất nhiên thành công ."

      Thiên Tuyết gật đầu, lại thể ngờ được sau khi về nước công ty của lại gặp phải hồi nguy cơ.

      Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương tới, dẫn Uyển Tình và đứa du lịch sông Xen.

      Thiên Tuyết : " tới cũng vừa vặn, em muốn mang Uyển Tình “đổ máu” (ý nghĩa là tiêu tiền, mua sắm), dẫn theo đứa tiện, liền giao cho ."

      Mục Thiên Dương gật đầu, kêu Uyển Tình mua nhiều chút, đừng nương tay. Chờ Thiên Tuyết mang đại lộ Champs Elysees, liền cùng Mục Thiên Thành dẫn đứa chơi.

      Hai người đàn ông mang theo đứa , khỏi khiến cho người ta đều đoán rằng —— bọn họ là gia đình đồng tính luyến ái, có người kỳ thị, có người muốn bắt chuyện. Bọn họ cũng muốn bắt chuyện, bọn họ cũng phải, hơn nữa bọn họ là đến ngắm cảnh .

      Hai đứa ngày có mẹ liền có chút mất hứng. Mục Thiên Dương buồn bực thôi: các con nhiều ngày gặp ba như vậy tại sao lại có mất hứng a?

      "Kỳ con cũng nhớ ba ba ." Đinh Đinh .

      "Nhưng là nhớ nhiều như nhớ mẹ."

      "Mẹ là mẹ a. . . . . ." Đinh Đinh ưu sầu, như thế nào mới có thể làm cho ba ba vừa lòng đây?

      "Ba ba cùng mẹ chẳng lẽ nên giống nhau sao?"

      Đương Đương cảm thấy ngốc, con mắt ghét bỏ: "Mẹ là nữ, ba ba là nam, tại sao có thể giống nhau?"

      Mục Thiên Dương: . . . . . . Lão Tử sinh con ra để kéo chân sau của ba sao?

      "Chính là, giống như vậy." Đinh Đinh .

      "Vậy sao các con nhớ ba ba nhiều hơn chút?"

      "Bởi vì bé trai lợi hại hơn."

      ". . . . . ." Được rồi, nhận mệnh vậy.

      Hoàn hảo Uyển Tình rất nhanh trở lại, mang theo bao lớn bao , vẻ mặt u sầu.

      "Làm sao vậy?" Mục Thiên Dương nghênh đón, tiếp nhận các thứ trong tay " mua được thứ gì thích à?"

      "Mệt. . . . . ." Uyển Tình ngồi lên giường, ôm đứa "Các con làm sao vậy?"

      "Con nghĩ mẹ quan tâm con !" Đinh Đinh .

      "Làm sao có thể? Ba ba nhiều ngày rồi chưa gặp được các con, cho nên đem các con tặng cho ba ba ngày a, bằng ba ba là ghen tỵ. Đến đây, xem mẹ mua cho các con những gì này!" Uyển Tình mở túi ra "Nha, đây là mũ quả dưa cho Đinh Đinh, còn có giày , Đương Đương con cũng có mũ, còn có cái cặp . . . . . ."

      "Cám ơn mẹ!" Hai đứa ôm Uyển Tình hôn mấy cái, Đinh Đinh vừa đội mũ mới vừa "Mẹ lâu rồi kể chuyện xưa, hôm nay kể chuyện nha, kể chuyện Uông Uông !"

      "Được." Uyển Tình chọc chọc cái mũi bọn chúng "Tiểu Triển Nhan, Tiểu Triển Huy cùng trải qua nguy hiểm với Uông Uông được ?"

      "Cái gì là trải qua nguy hiểm?" Đương Đương hỏi.

      "Chính là cùng Uông Uông ở cùng nhau, ở U Linh quốc liền trở nên rất lợi hại."

      Đinh Đinh kinh hỉ trợn to mắt: "Con có thể gặp được Uông Uông?!"

      "Ừ, kể cho các con nghe chuyện xưa, các con vĩnh viễn liền cùng Uông Uông ở chỗ."

      "Tốt" Đinh Đinh hưng phấn mà vỗ tay, lôi kéo Đương Đương " hai, chúng ta cùng nhau! Chúng ta phải trở nên lợi hại."

      Đương Đương : " lợi hại, em cần!"

      "Vì sao?" Đinh Đinh mất hứng " khi dễ em."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 577: Giúp em

      bảo vệ em. Uông Uông và bảo vệ em, em cần phải lợi hại.”

      Đinh Đinh suy nghĩ lát, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi. Vậy phải bào vệ tốt em, nếu buông ra Uông Uông và em, em chơi với , có kẹo cũng cho ăn!”

      “Được rồi được rồi, nhât định bỏa vệ em, em là em của mà.”

      Đinh Đinh cười: “Cám ơn hai.” Sau đó quay đầu với Uyển Tình, “Mẹ, để cho hai làm hùng! Đại hung!”

      “Tốt. Chờ mẹ tắm rửa cái, ăn cơm tối trước, ngủ liền kể cho các con!” Uyển Tình thở dài , quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, thấy nằm nghiêng giường ngẩn người, dựa vào qua, “Tưởng cái gì?”

      “Hừ, em quên mất còn có .”

      “Làm sao mà quên ?” Uyển Tình nghi hoặc thuyết, “Em cũng tới nước U Linh a…….Chẳng lẽ kể cả ba mẹ vào?”

      “Được!” Đinh Đinh vui vẻ kêu to.

      Mục Thiên Dương lặng chút: “Hừ!” Sau đó đưa tay kéo mũ của Đinh Đinh.

      Đinh Đinh bất mãn nhìn , ôm đầu, xoay người chạy.

      Uyển Tình nhìn mũ của Đinh Đinh , lại nhìn , đột nhiên hiểu ra, nhịn được cười. Mục Thiên Dương xoay người ngăn chận , khom lưng. vội vàng đưa tay sờ loạn ở trong túi sách của mình: “Đừng đụng! Đừng a……Ha ha ha…..Có của , có của !”

      Mục Thiên Dương ngừng tay lại, vội vàng ngồi dậy, lấy từ trong túi ra chiếc hộp : “Caravat!”

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cuối cùng vừa lòng.

      Uyển Tình mở hộp ra, lấy caravat vòng qua cổ : “Buộc lại …….”

      Đâu đâu cũng thấy Mục Thiên Dương mỉm cười, đối diện với mắt của : “ lần em đưa lễ vật cho , đều là caravat. Nguyên lai………Khi đó em nghĩ buộc lại …..”

      Uyển Tình đỏ mặt lên: “Khi đó em nghĩ như vậy…….”

      từng nghĩ chướng mắt cái caravat kia, bởi vì chưa bao giờ thấy đeo. Thẳng đến lần trước chuyển nhà, mới phát ở tủ quần áo ở Y Toa Bối Lạp.

      “Ngô, đó là ý trời. tại nhĩ như vậy là tốt rồi.” Mục Thiên Dương .

      Mặt Uyển Tình đỏ như máu, đẩy xuống giường: “Em tắm rửa, …. đổi bộ quần áo .” Thắt caravat tốt.

      Sau khi về nước, Uyển Tình và Thiên Tuyết vội vàng khai giảng, Thiên Tuyết lập tức phải tốt nghiệp, sau mi khổ kiếm thuyết: “Vừa phải làm luận văn, vừa phải biện hộ!”

      Uyển Tình trắng mắt liếc nhìn cái: “Cậu thấy đủ ! Cậu nghiên cứu sinh đều sắp tổ nghiệp, tớ ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp………Tiếng cấp bốn còn chưa qua đâu, còn máy tính cấp hai! Học kỳ này nhất định phải qua!”

      “Nhiệm vụ học kỳ này của cậu là chuẩn bị hôn lễ!” Thiên Tuyết thể nhắc nhở .

      “A……Học xong học kỳ này, cũng chỉ còn hai học kỳ? Vạn nhất tớ qua được làm sao bây giờ?”

      Thiên Tuyết vỗ vỗ vai : “Cố gắng còn có thu hoạch.”

      Uyển Tình phen rối rắm, về nhà cho Mục Thiên Dương: “Học kỳ này em nhất định phải qua tiếng cấp bốn và máy tính cấp hai! Học kỳ sau phải qua cấp sáu, học kỳ tiếp theo nữa là phải làm luận văn tốt nghiệp, có thời gian…..”

      “Uh.” Mục Thiên Dương thản nhiên lên tiếng, đưa quyển vở có kế hoạch hôn lễ cho , “Chú nhật tháng này đâu, chụp ảnh áo cưới.”

      “…….”

      “Tháng sau chọn phù dâu, phù rể và danh sách thiệp mời. Hoa hồng làm sao bây giờ, Đinh Đinh ?”

      “Tháng sao?” Uyển Tình thống khổ bổ nhào vào người , “Em nghĩ kết hôn, em phải thi.”

      “Tháng em đọc sách.” Mục Thiên Dương thở dài, “Tháng này chụp ảnh cưới. Chuyện khác có thể giao cho người khác xử lý, chụp ảnh cưới em cũng thể giao cho người khác chụp ?”

      Hai người thảo luận công tác chuẩn bị cho hôn lễ, Thiên Tuyết ở bên kia dữ dội.

      Lúc Thiên Tuyết ở khóa, nhận được cuộc điện thoại, là cục thuế vụ gọi tới, trốn thuế.

      Khi nào trốn thuế?

      Thiên Tuyết vừa căm giận quay về công ty, vừa gọi điện cho kế toán, kết quả gọi được. gọi điện cho quản lý, vẫn gọi được. Chờ quay về công ty, thấy chuyên gia thiết kế và những nhân viễn khác đều ở, duy nhất chỉ có quản lý và kế toán! Nguyên lai là quản lý và kế toán làm giả sổ sách, lấy tiền của rồi cuốn gói chạy , lại trả lại cho cái tội danh trốn thuế!

      Thiên Tuyết thiếu chút nữa tức điên, theo cảnh sát chuyến, quay về thấy phòng quản lý và kế toán rỗng tuếch, nhất thời cảm thấy bản thân vô dụng.

      Từ mưa dẫm thấm đất, biết người quản lý công ty là quan trọng nhất. tự nhận là mình có bản lĩnh như Mục Thiên Dương, dám tự mình lãnh đạo, cho nên cam kết cho người quản lý chuyên nghiệp. Kết quả…….

      nên tin tưởng người khác. Về sau nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải học cái bằng tiến sĩ quản lý công thương sao?

      “Ô……” Thiên Tuyết ngồi chồm hổm mặt đất, khóc lên.

      Khóc bao lâu, có người từ bên ngoài tới, đứng ở trước mặt . Mặt trôn ở trong khuỷu tay, để ý đến người ta. Đối phương ngồi xổm xuống, có loại cảm giác quen thuộc, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy A Thành.

      “A Thành…….” Thiên Tuyết dựa vào qua, bắt lấy cổ áo tây của , “Ô ô…..”

      A Thành nhàng ôm lấy , vỗ vỗ lưng của , sau đó ôm lấy rời . Trở lại chỗ ngồi, nấu chén mì cho , vừa ăn vừa khóc thút thít nghẹn lại việc xảy ra, hỏi: “A Thành……Có phải em rất vô dụng hay ?”

      “Là kẻ địch rất giảo hoạt.”

      “Ô oa……..”

      “Đừng khóc, còn có mà.” A Thành .

      ?” Thiên Tuyết ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt lấy , “A Thành, giúp em được ?”

      “Được.” hỏi cần giúp cái gì, đáp ứng trước rồi. Chuyện của , thể đáp ứng.

      tới giúp em quản lý công ty.” Thiên Tuyết , “Em để làm tổng giám đốc cho em……, tổng giám đốc! Tổng giám đốc Tuyết thị! Chúng ta cùng nhau đưa nó thành kiêu ngạo!”

      A Thành ngạc nhiên: “Này…….”

      “Tốt thôi tốt thôi, liền giúp em thôi! từ chức công việc chỗ hai, em mời !”

      “Em sợ lừa tiền của em sao?”

      Thiên Tuyết lặng chút, lắc đầu: “Em sợ. Nếu muốn gạt em, em biết.”

      Trong lòng A Thành chua xót, mạnh ôm lấy : “Tốt, nhận lời mời của em, ngày mai phải từ chức!”

      Thiên Tuyết giống như con mèo cuộn mình ở trước ngực của , ngón tay vẽ vẽ tranh ở trước ngực của : “Tiền lương chỗ này của em, có thể cao bằng chỗ của hai? Nhưng mà, chờ chúng ta lên mặt, nhiều lên!”

      “Uh.” A Thành nhìn , “ cần rất cao, có cũng được.”

      “A?”

      “Lấy thịt đền bù.” cúi đầu thuyết, lãm vào trong ngực.

      xấu!” Thiên Tuyết ủy khuất tiếng, lại giống như nước ôm lấy cây chìm di chuyển ôm lấy , “A Thành…… cần cho hai biết, em muốn ấy biết.”

      “Uh.” A Thành vỗ lưng của , hai mắt thâm thúy trầm tĩnh như hồ.

      Vốn tháng này chuẩn bị trình lên từ chức. muốn mở công ty, làm ra phen công trạng, bằng cho dù ở Mục thị có cao tới đâu, đều giống như dính ánh sáng từ , lợi dụng quan hệ cạp váy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :