1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 566: quá phũ phàng

      Có thi chính thức liền có thi lại. ôn tập được hơn tháng, nội dung thi lại cũng đơn giản, thế nhưng đến khi thi đậu mới thoải mái. Trường học vốn còn sợ thi đậu nên tính nới điểm cho , kết quả vừa thấy bài thi, cần nới!

      Uyển Tình hoàn thành cuộc thi, còn chưa nhìn đến thành tích, trước tiên về Kim gia chuyển đồ đạc. Kim gia cách trường học hơi xa, chuyển vài thứ đến Y Toa Bối Lạp, về sau xem tình hình, có thời gian mới trở về, còn nếu bài vở nhiều quá liền ở lại bên này.

      Về phần Đinh Đinh Đương Đương, chỉ có thể vất vả lái xe đưa đón, buổi tối để bọn chúng ở cùng Uyển Tình, miễn cho lại tìm người.

      Kim lão phu nhân và Mục lão gia có chút luyến tiếc, Uyển Tình : "Có thể ngẫu nhiên để cho bọn chúng ở bên cạnh qua đêm, cháu cũng thường xuyên trở về ."

      Mục lão gia : "Nếu cho bọn chúng chuyển nhà trẻ , chuyển tới phía ngoài trường học của cháu , ông và bà ngoại cháu cũng chuyển tới đó luôn."

      "Như vậy nhiều phiền toái a?" Uyển Tình .

      "Cháu học tới hai năm đó!" Kim lão phu nhân "Cho bọn chúng chuyển trường , chúng ta có thể chuyển, dăm ba bữa thấy được cũng sao, chủ nhật trở về là được rồi. Nếu để chúng ta qua đó, dù sao ở nội thành cũng xa, quan trọng là đừng dày vò bọn quá."

      "Cũng thể dày vò ông bà a. . . . . ." Uyển Tình thấp giọng .

      "Chuyện này bàn sau." Kim lão phu nhân .

      --- ------ ---

      Ô tô từ Kim gia xuất phát , giờ sau, từ tiểu khu Y Toa Bối Lạp ra ngoài, sau đó ngang qua cổng thành phố C. Uyển Tình nghi hoặc hỏi: " nơi nào a?" Địa phương nên ngừng lại cũng chưa ngừng, đây là hướng đâu đây?

      Mục Thiên Dương cầm tay lái, chuyện, qua vài phút mới mở miệng : "Nhắm mắt lại được ?"

      "Để làm gì?"

      "Ừm. . . . . . cũng biết muốn làm gì?"

      Uyển Tình phát tốc độ giảm, nhìn nhìn bốn phía kiến trúc cao ngất, hỏi: "Chẳng lẽ muốn đem em lừa lên mái nhà, sau đó đẩy xuống?"

      Mục Thiên Dương gì, dừng lát, đáp lại: "Vậy em có dám hay ?"

      Uyển Tình nhắm mắt lại.

      Mục Thiên Dương cười, lái xe chạy vòng vo ngoằn ngoèo cái, sau đó tiến vào nơi có tấm bảng đề tên tiểu khu "Lan Đình Nhã cư".

      Sau khi dừng xe, Uyển Tình hỏi: "Có thể mở mắt chưa?"

      "Chưa!" Mục Thiên Dương lấy tay bịt mắt lại, "Chờ chút." Sau đó xuống xe, dẫn xuống, đường tiến vào thang máy rồi lại ra thang máy.

      Uyển Tình nghe được thanh mở khóa, hình như là vào phòng ở, rốt cục buông tay xuống: "Mở mắt ra."

      Uyển Tình mở to mắt, mới đầu có điểm thích ứng với ánh đèn sáng rực, sau đó nhìn thấy gian phòng ấm áp, khắp nơi tràn đầy hơi thở cuộc sống. đầu tiên là vui vẻ, sau đó cố ý hỏi: " giấu em nuôi bồ nhí?"

      Mục Thiên Dương thở dốc: "Em cố ý ? !"

      "Khụ. . . . . ." Uyển Tình ngượng ngùng cười, "Đây là cái gì?"

      "Cái này a. . . . . ." Mục Thiên Dương đến bên cạnh đèn bàn gần sô pha, cầm quyển lịch bàn phía dưới cây đèn đưa cho "Vốn định làm phòng tân hôn của chúng ta."

      Tân hôn? Bọn họ thương lượng nhiều lần về hôn , Uyển Tình vừa nghe được từ "Hôn" đầu liền choáng váng, biết với thế nào. Cầm lấy lịch bàn, phát đó là bốn năm trước , rốt cục cũng sáng tỏ rồi. . . . . . Là lần đầu tiên.

      ". . . . . . chuẩn bị khi nào vậy?" đột nhiên khó chịu đứng lên, cảm thấy lúc đó làm phí hoài thời gian ở cùng .

      "Rất sớm." " rất sớm nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với em. nghĩ tới khi em được hai mươi tuổi, chúng ta liền có thể trở thành vợ chồng hợp pháp ."

      "Thiên Dương. . . . . ." Uyển Tình bổ nhào vào trong lòng ngực "Chúng ta làm giấy chứng nhận chứ?"

      "Nhưng bà ngoại em. . . . . ."

      " cho bọn họ!" Uyển Tình "Dù sao chỉ là cái giấy chứng nhận mà thôi, vừa vào cục dân chính, ra cục dân chính, liền OK ."

      " sợ bị bà ngoại em phát , chết thực thảm." Mục Thiên Dương ngoài miệng thìnói như vậy nhưng lại cười toe tóet.

      Hai người tìm thời gian thích hợp quay về A thị, máy bay chỉ cần giờ, khác ngồi xe công vụ lắm, cũng cần cố ý cho ai hoặc bị ai phát . Làm xong giấy chứng nhận kết hôn liền lập tức trở về, xem như ở thành phố C hẹn gặp lần, trải qua thế giới của hai người.

      Lý tưởng thực viên mãn, lại quá phũ phàng.

      Hai người lấy các giấy tờ liên quan cần làm giấy chứng nhận đến cục dân chính, nhân viên công tác vừa thấy tư liệu hai người liền khó xử : "Mục tiên sinh, Đinh tiểu thư, có lão thái thái tên là Phó Tiểu Hương, còn có lão tiên sinh họ Mục với chúng tôi rằng, nếu hai người tới làm giấy chứng nhận kết hôn thể để cho hai người làm. . . . . ."

      "A?"

      "Bọn họ như vậy, nếu các muốn làm, muốn cho bọn họ biết. . . . . ."

      Uyển Tình vẻ mặt buồn bực.

      Mục Thiên Dương cả giận : "Hai người bọn họ có phải ăn no có chuyện gì làm hay !"

      "Được rồi được rồi. . . . . . Đó là ông nội và bà ngoại, chúng ta làm theo họ ."

      "Ô. . . . . ." Mục Thiên Dương ủy khuất gần chết.

      Hai người thu lại giấy chứng nhận, lại quay về thành phố C. Buổi tối ở Kim gia ăn cơm, Mục lão gia ở đó. Ông và Kim lão phu nhân nghe được tin tức, Mục Thiên Dương đen mặt, Uyển Tình cúi đầu chột dạ, hiểu hết lòng nhau.

      Ăn cơm xong, Kim lão phu nhân : "Ta và ông nội các cháu thương lượng rồi, hôn lễ định vào tháng bảy sang năm, hi vọng mặt trời lớn lắm. Sau khi hôn lễ kết thúc, các cháu còn có thể hưởng tuần trăng mật khoảng tháng, sau đó Uyển Tình liền trở về học."

      "A." Uyển Tình cũng dám nhiều lời, miễn cho bị hỏi tới việc vụng trộm làm giấy chứng nhận.

      Mục Thiên Dương còn buồn bực đen mặt, cũng để ý tới ai.

      Uyển Tình lén lút chọc cái, liền ngẩng đầu: "Như vậy rất tốt."

      Kim lão phu nhân cười thầm: "Uyển Tình vẫn học, về sau có chuyện gì liền để cho thư ký liên lạc, căn cứ thời gian an bài."

      Sau khi khai giảng, Uyển Tình liền lên lớp học tháng. Đại học năm 3 bắt đầu các môn học chuyên ngành, việc chọn môn học vẫn chưa xong, bình thường có thời gian nhiều lắm, chạy tới chạy lui vô cùng mệt mỏi, vì thế liền quyết định qua quốc khánh chuyển trường cho bọn .

      Thời điểm Quốc khánh, cả nhà Maldives du lịch, chơi đến thần thanh khí sảng. Sau khi trở về, liền chuyển trường cho bọn .

      Đinh Đinh Đương Đương nghi hoặc hỏi: " nhà trẻ khác? Có phải gặp các bạn học tại nữa hay ?"

      "Ừ, chúng ta biết nhiều bạn học khác nữa."

      "Bạn học khác có đáng hay ?" Đinh Đinh hỏi.

      "Đương nhiên đáng a!"

      "Được rồi. Bạn học tại con cũng thích lắm."

      Uyển Tình sửng sốt, cảm thấy tình thực nghiêm trọng, bọn chúng ở trường học gặp chuyện gì thoải mái?

      Dù sao cũng gặp hiệu trưởng chuyển trường, liền thuận tiện hỏi.

      Hiệu trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng : "Mục phu nhân. . . . . . cũng biết, nơi này của chúng tôi. . . . . . Những đứa trẻ trong này cũng xấu, có số đứa khó tránh khỏi yếu ớt, tính tình có chút lớn. Nhưng mà bọn chúng cũng phát sinh chuyện xung đột gì, chẳng qua trong lời . . . . . . Ách, có vẻ. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Uyển Tình bình thường mang theo đứa chơi, thường xuyên gặp được những đứa bị làm hư. Dù mình cũng có đứa , cũng quen nhìn, cho nên cùng Mục Thiên Dương nhất trí quyết định muốn đem đứa trông coi tốt. Nghe hiệu trưởng như vậy, cũng ràng, lo lắng hỏi: "Đứa trẻ của chúng tôi sao? Bình thường bọn chúng có hư ?"

      Hiệu trưởng lắc đầu: "Triển Huy và Triển Nhan rất ngoan, rất hiểu chuyện! Gia giáo nhà quý vị tốt!"

      Vip489: vừa muốn động kinh

      Uyển Tình cùng lớp học đồng học đạo ra phòng học, lớp học đồng học : " nghĩ tới có bạn . . . . . . Ai, quả nhiên nam nhân tốt ——"

      " chưa có bạn a!" Đột nhiên có người kêu lên, " chỉ gặp tình ."

      "Di? Chẳng lẽ. . . . . . kỳ là có bạn trai ? !"

      "Quả nhiên nam nhân tốt đều có bạn trai !"

      "Trời ạ, ta đây tốt hảo chúc phúc !"

      Uyển Tình ngây người, thể nào? Kia trông nom a di. . . . . . Nên khóc, hay nên cười?

      Uyển Tình cùng đồng học phân lộ, người hướng ra ngoài trường , sắp tiếp cận cửa trường nghe được nhân kêu : "Uyển Tình!"

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu, nhìn đến hăng hái trông nom Hạo Nhiên tới.

      Trông nom Hạo Nhiên tay còn cầm vừa mới toạ đàm dùng là tư liệu, tới : " nghĩ tới ở trường học gặp được ngươi. . . . . ."

      Uyển Tình gật đầu: "Ta cũng còn nghĩ đến."

      "Ngươi tại. . . . . ."

      "Đại học năm 3." Uyển Tình .

      Trông nom Hạo Nhiên gật đầu: "Cùng ."

      Uyển Tình do dự chút, dù sao đều phải ra cửa trường, chỉ có thể chậm quá theo cùng nhau.

      "Nghe ta mẹ , ngươi có đứa ?" Trông nom Hạo Nhiên hỏi.

      Uyển tình thế cấp bách việc gật đầu.

      Trông nom Hạo Nhiên thở dài: " nghĩ tới ngươi cùng Mục Thiên Dương cùng chỗ. . . . . ."

      Uyển Tình biết nên cái gì, chỉ có trầm mặc.

      "Ngươi biết , ngươi nhưng làm ta hại thảm ! Mẹ ta ngươi đều có đứa , mà ta. . . . . ."

      "Ngươi phải gặp sao?" Uyển Tình cười.

      đau đầu : "Cho nên đành phải chạy nhanh đem nhân mang về gia, chắn, lấp, bịt của mẹ ta khẩu!"

      tới đây, hai người chạy tới đường cái thượng. Uyển Tình suy nghĩ như thế nào cùng cáo từ, đột nhiên người đánh tới, trực tiếp đụng phải trông nom Hạo Nhiên trong lòng.

      Trông nom Hạo Nhiên hoảng sợ, bị khống chế lui từng bước, hai tay đem nhân đỡ lấy, thuận tiện ra bên ngoài thôi, hiển nhiên là nghĩ thương tổn đối phương, nhưng lại nghĩ đối phương chiếm tiện nghi. Nhưng ngay sau đó, tay tùng , lại để ý, mà là hổn hển quát: "An tiểu kết ngươi điên rồi! Đường cái thượng đánh thẳng về phía trước!"

      Uyển Tình vừa nghe, xem qua , là mặc đạm hồng nhạt áo khoác nữ đứa , tươi cười rất là sáng ngời.

      An tiểu kết bắt tay câu ở cổ của thượng, cười : "Nghe ngươi trong mắt trang dưới nữ nhân khác, luyến tiếc ta chịu chút ủy khuất nga?"

      "Đứng vững!" Trông nom Hạo Nhiên sắc mặt khẽ biến thành hồng, ngữ mang mệnh lệnh.

      An tiểu kết le lưỡi, chậm rãi buông ra, đứng vững, sau đó thấy được Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Chợt, vừa cười nhìn trông nom Hạo Nhiên: "Ai vậy a?" Vừa trong ánh mắt trang dưới nữ nhân khác, liền sách thai!

      "Ta muội."

      An tiểu kết dừng chút, thực bình tĩnh hỏi: "Ngươi có muội?"

      Uyển Tình nghe được ra, có chút mất hứng .

      "Làm muội muội. Mẹ ta thu con nuôi."

      "Nga. . . . . ." An tiểu kết tốt hỏi lại cái gì, nhưng ràng tâm tình tốt , cúi đầu đá đường cái, lời nào. phải keo kiệt, mà là trông nom Hạo Nhiên trong lời sơ hở nhiều lắm. qua nhà , có nghe cùng mẹ nó đề cập qua a!

      Trông nom Hạo Nhiên cũng tưởng khởi vấn đề này, lập tức đôi lời lại ràng lắm , đành phải cầm tay , đối Uyển Tình : "Cùng nhau ăn cơm?"

      " được." Uyển Tình , "Ta còn có việc, lần khác ."

      "Gặp, liền cùng nhau ." An tiểu kết ngẩng đầu.

      Uyển Tình nhìn , vẻ mặt rối rắm, thầm nghĩ: ngươi ràng khó chịu, còn làm trận cái gì a?

      Lúc này, đường cái đối diện truyền đến tiếng la: "Mẹ ——"

      Uyển Tình mạnh ngẩng đầu, gặp Mục Thiên Dương xe đứng ở ven đường, nhịn được trong lòng run lên. Đinh Đinh Đương Đương ghé vào bên cửa sổ, hướng ngoắc. lập tức : "Ta lão công cùng đứa đến đây, ta trước, lần khác liên hệ ."

      An tiểu kết vừa nghe, lập tức vui vẻ , thấy phải , thân thủ bám trụ , theo trông nom Hạo Nhiên người lấy ra danh thiếp: "Nha, đây là danh thiếp." Nguyên lai có lão công có đứa nha, vậy phải tình địch ~HOHO!

      Uyển Tình nhìn thoáng qua: "Hảo, ta tối nay cho các ngươi gọi điện thoại." xong thừa dịp đèn xanh, chạy hướng đường cái đối diện.

      xem liếc mắt cái điều khiển tòa Mục Thiên Dương, ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

      "Mẹ. . . . . ." Đinh Đinh Đương Đương thấu lên, "Cái kia thúc thúc cùng tỷ tỷ là ai a?"

      "Là thúc thúc a di." Uyển Tình buồn cười sửa đúng, phát ô tô động , nhìn thoáng qua được lời Mục Thiên Dương. Chậc, còn so đo ? là bất đắc dĩ.

      "Vì sao mời thúc thúc a di trong nhà ăn cơm?" Đương Đương hỏi.

      "Lần khác thỉnh nga." Uyển Tình nhìn thoáng qua trong tay danh thiếp, do dự chút, bỏ vào trong bao.

      "Mẹ ta cho ngươi xem hôm nay bức tranh bức tranh." Đinh Đinh mở ra túi sách, xuất ra hé ra xinh đẹp tranh màu nước, "Mẹ ngươi xem đây là ta bức tranh ."

      "Còn có ta bức tranh ." Đương Đương cũng đem tranh màu nước lấy ra nữa.

      Uyển Tình nhìn thoáng qua, vuốt bọn họ đầu : "Rất được nga ~"

      "Ta thích nhất vẽ tranh ! So với ca hát khiêu vũ đều thích!" Đinh Đinh bảo bối đem bức tranh thu hồi đến, "Trong chốc lát cấp ông cố cùng rất bà ngoại xem."

      "Hảo." Uyển Tình thân ái bọn họ, nhìn phía trước Mục Thiên Dương.

      Rất nhanh ra lan đình nhã cư, Mục Thiên Dương ngừng hảo xe, Uyển Tình mang theo đứa xuống xe, cho bọn đem túi sách lưng hảo. Mục Thiên Dương tới, ôm lấy Đinh Đinh. Uyển Tình cũng đem Đương Đương ôm lấy, nhìn chăm chú vào vẻ mặt của . quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

      Uyển Tình lắc đầu.

      Mục Thiên Dương cười nhạt chút, vào thang máy sau, đột nhiên : "Cho ngươi đánh vài lần điện thoại, ngươi đón."

      Uyển Tình sửng sốt, lắp bắp : "Bởi vì học, tĩnh, Tĩnh , sau lại lại nghe toạ đàm. . . . . . Ngươi ——"

      Đinh ——

      Mục Thiên Dương ôm nữ nhi ra ngoài, uyển tình thế cấp bách việc đuổi kịp, vẻ mặt khuôn mặt u sầu. Người này vừa muốn động kinh chứ?

      Bởi vì hôm nay trở về trễ, bảo mẫu đem làm cơm tốt lắm. Mục lão gia cùng Kim lão phu nhân ở ban công cao thấp kì, Đinh Đinh Đương Đương chạy tới, theo chân bọn họ trong trường học chuyện phát sinh.

      Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương cùng nhau trở về phòng, thay quần áo, phóng thư. . . . . .

      Uyển Tình : " trường học bắt đầu bài giảng tòa."

      "Nga?" Mục Thiên Dương sửng sốt, "Ngươi vừa mới ngươi nghe toạ đàm."

      ". . . . . . Ta trước đó biết là toạ đàm."

      Mục Thiên Dương vốn chính là có điểm điểm thoải mái, nghe đến đó, rốt cục nổi giận: "Ngươi cho ta đọc quá lớn bắt chước đâu? !" Toạ đàm có thông tri, thông tri thượng cái gì vậy đều viết rành mạch, hội biết? !

      Uyển Tình quay đầu nhìn , mãn nhãn khiếp sợ: "Ngươi. . . . . . Ngươi vẫn là tin ta?" xong đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Mẹ đều có , nếu tín , tìm ai khóc a?

      Mục Thiên Dương dừng chút, dịu Liễu Tình tự : "Ta tin. Khả ngươi tất yếu nơm nớp lo sợ, tổng đem cùng tương quan chuyện gạt ta!"

      "Đối với ngươi . . . . . ."

      Mục Thiên Dương sửng sốt, chẳng lẽ trùng hợp, hiểu lầm ? bất đắc dĩ : "Đừng khóc , ăn cơm ."

      ngủ sau, hai người mới bắt đầu chậm rãi chuyện này. Uyển Tình nghe giảng tòa nguyên nhân, Mục Thiên Dương tin , cũng tức giận.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 567: tàn khốc

      Cuộc thi vừa chính thức, liền phải thi lại. ôn tập hơn tháng, nội dung thi lại đơn giản, thế nhưng thi đỗ rất thoải mái. Trường học vốn sơ thi đỗ, còn tính thả lỏng chút cho , kết quả vừa nhìn thấy bài , cần thả lỏng!

      Uyển Tình giao bài thi xong, còn chưa nhìn đến thành tích, về Kim gia trước để chuyển số thứ. Kim gia cách trường học hơi xa, chuyển vài thứ đến Y Toa Bối Lạp, về sau xem trường hợp, đến lúc có đủ thời gian mới quay về, học kỳ mới ở bên này.

      Về phần Đinh Đinh , chỉ có thể vất vả lái xe đưa đón, buổi tối để cho bọn họ đứng ở nơi có Uyển Tình, miễn phải tìm người.

      Kim lão phu nhân và Mục lão gia có điểm luyến tiếc, Uyển Tình : “Có thể cho bọn chúng thỉnh thoảng qua đêm ở đây, cháu cũng thường xuyên trở về.”

      Mục lão gia : “Bằng chuyển nhà trẻ cho bọn chúng, chuyển đến bên ngoài trường học của cháu , ta và bà ngoại cháu cũng cũng chuyển đến bên kia.”

      “Vậy có nhiều phiền toái?” Uyển Tình .

      “Cháu phải học tới hai năm!” Kim lão phu nhân , “Chuyển trường cho bọn , chúng ta có thể chuyển, dăm bữa nửa tháng thấy cũng sao, chủ nhật trở về là được. Nếu chúng ta qua, dù sao cũng cùng thành phố cũng xa, quan trọng là đừng ép buộc đứa .”

      “Cũng nên ép buộc hai người…..” Uyển Tình thấp giọng .

      “Rồi sau.” Kim lão phu nhân .

      --- --------

      Ô tô xuất phát từ Kim gia, giờ sau, qua bên ngoài tiểu khu Y Toa Bối Lạp, sau đó ngang qua cửa khẩu C đại. Uyển Tình nghi hoặc hỏi: “ nơi nào?” Địa điểm nên ngừng ngừng, đây là hướng đâu?

      Mục Thiên Dương cầm tay lái, chuyện, qua vài phút mới mở miệng: “Nhắm mắt lại?”

      “Làm sao?”

      “Ngô……… cũng biết muốn làm gì?”

      Uyển Tình phát tốc độ giảm dần, nhìn kiến trúc cao ngất ở bốn phía, hỏi: “Chẳng lẽ muốn lừa em lên mái nhà, sau đó đẩy em xuống dưới?”

      Mục Thiên Dương gì dừng lát, hỏi lại: “Vậy em có dám hay ?”

      Uyển Tình nhắm mắt lại.

      Mục Thiên Dương cười, vòng xe lại vòng, tiến đến tiểu khu “Lan đình nhã cư”.

      Sau khi dừng xe, Uyển Tình hỏi: “Có thể sao?”

      !” Mục Thiên Dương đưa hai tay che mắt lại, “Chờ chút.” Sau đó xuống xe, đường tiến vào thang máy, rat hang máy.

      Uyển Tình nghe được thanh mở khóa, coi như vào phòng ở, rốt cuộc buông tay xuống: “Mở.”

      Uyển Tình trợn mắt, bắt đầu có điểm thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cuộc sống. Đầu tiên là vui vẻ, sau đó cố ý hỏi: “ lừa em nuôi gia đình ?”

      Mục Thiên Dương vỗ: “Em cố ý ?”

      “Khụ……..” Uyển Tình ngượng ngùng cười, “Đây là cái gì?”

      “Này là……” Mục Thiên Dương đến gần sô pha và bàn nến, đưa tay lấy mọt quyển lịch ở bàn đưa cho , “Vốn định dùng để làm tân hôn trong nhà của chúng ta.”

      Tân hôn? Bọn họ thương lượng qua rất nhiều lần về hôn , Uyển Tình nghe được chữ “Hôn” đầu liền choáng váng, biết nên như thế nào với . Tiếp nhận quyển lịch, phát là bốn năm trước, rốt cục minh bạch……Là lần đầu tiên.

      ……. chuẩn bị từ khi nào?” đột nhiên bắt đầu khó chịu , cảm thấy lúc đó cùng với rất phí thời gian.

      “Rất sớm.” , “ sớm muốn cùng kết hôn với em. nghĩ đến, em vừa mãn hai mươi tuổi, chúng ta là có thể trở thành vợ chồng hợp pháp.”

      “Thiên Dương………” Uyển Tình bổ nhào vào trong lồng ngực của , “Chúng ta lĩnh chứng chứ?”

      “Nhưng là bà ngoại của em…….”

      cho bọn họ!” Uyển Tình , “Dù sao cũng chỉ là lĩnh chứng mà thôi, vào cục dân chính, ra cục dân chính, liền OK.”

      sợ bị bà ngoại em phát , bị chết rất thảm.” Ngoài miệng Mục Thiên Dương như vậy, lại cười đến cười toe tóe.

      Hai người tìm thời gian quay về A thị, mù mịt chỉ cần giờ, cũng ngồi xe giao thông công cộng giống như người bình thường, cũng cần cố ý cho ai, bị ai phát . Lĩnh chứng xong xuôi lập tức quay về, coi như hẹn hò lần nữa ở C thị, trôi qua thế giới của hai người.

      Lý tưởng thực đầy đủ, thực rất lại tàn khốc.

      Hai người lấy đầy đủ giấy tờ đến chứng nhận ở cục dân chính, nhân viên công tác vừa thấy tư liệu của hai người, khó xử thuyết: “Mục tiên sinh, Đinh tiểu thư, có vị lão thái thái kêu Phó Tiểu Hương, còn có vị lão tiên sinh họ Mục cho chúng ta biết, nếu hai người tới kết hôn, thể làm cho các người…..”

      “A?”

      “Bọn họ như vậy, nếu các người muốn làm, phải cho bọn họ biết……”

      Vẻ mặt Uyển Tình buồn bực.

      Mục Thiên Dương cả giận : “Hai bọn họ có phải ăn no có chuyện gì hay !”

      “Được rồi được rồi…..Đó là ông nội và bà ngoại, chúng ta làm theo cho bọn họ.”

      “Ô…..” Mục Thiên Dương oan ức muốn chết.

      Hai người thu lại giấy chứng nhận, lại quay về C thị. Buổi tối ăn cơm ở Kim gia, Mục lão gia cũng ở đó. Ông và Kim lão phu nhân biết được tin tức, Mục Thiên Dương đen mặt, Uyển Tình cúi đầu rất chột dạ, tự mình hiểu lấy.

      Ăn cơm xong, Kim lão phu nhân : “Ta và ông nội của các cháu thương lượng tốt lắm, hôn lễ định vào tháng bảy năm sau, hi vọng quá nắng nóng. Sau khi hôn lễ kết thúc, hai đứa có thể hưởng tuần trăng mật tháng, sau đó Uyển Tình lại quay về học.”

      “Nga.” Uyển Tình cũng dám nhiều lời, miễn cho bị hỏi chuyện vụng trộm lĩnh chứng.

      Mục Thiên Dương còn buồn bực đen mặt, ai cũng để ý ới.

      Uyển Tình lén lút nhéo cái, ngẩng đầu: “Như vậy cũng tốt.”

      Kim lão phu nhân cười thầm: “Uyển Tình còn muốn học, về sau có chuyện kết hôn để cho thư ký dâu liên lạc với nó, căn cứ vào thời gian sắp xếp.”

      Sau khai giảng, Uyển Tình lên khóa được hai tháng, đại học năm thứ ba bắt đầu học bài chuyên ngành, vẫn chưa chọn môn học cho khóa tới, bình thường có nhiều thời gian lắm, chạy tới chạy lui vô cùng mệt, vì thế quyết định qua ngày quốc khách chuyển trường cho đứa .

      Ngày quốc khách, cả nhà du lịch ở Maldives, chơi đùa cho tinh thần sảng khoái. Sau khi trở về, liền chuyển trường cho đứa .

      Đinh Đinh nghi hoặc hỏi: “ nhà trẻ khác? Có phải nhìn thấy những bạn tại hay ?”

      “Uh, chúng ta muốn quen biết nhiều bạn khác.”

      “Những bạn khác đáng sao?” Đinh Đinh hỏi.

      “Đương nhiên đáng !”

      “Được rồi. Bạn tại cũng quá thích.”

      Uyển Tình sửng sốt, cảm thấy tình nghiêm trọng, bọn ở trường xảy ra chuyện gì thoải mái?

      Dù sao cũng phải tới nhà trẻ chuyện chuyển trường, nhân tiện hỏi luôn.

      Giáo viên ở trường mầm non mồ hôi lại chảy ròng ròng : “Mục phu nhân….. cũng biết, nơi này của chúng ta…….Bọn trẻ trong lớp cũng sai, có số đứa khó tránh khỏi yếu ớt, tính tình có chút lớn. Nhưng mà, bọn chúng cũng có phát sinh xung đột gì, chẳng qua trong lời …..Ách, có vẻ……..Ha ha…….”

      Bình thường Uyển Tình mang theo đứa chơi, thường xuyên gặp phải đứa bị làm hư. Dù bản thân cũng có con, cũng nhìn quen, cho nên nhất chí với Mục Thiên Dương quyết định trông nom đứa tốt. Nghe giáo viên như vậy, hiểu, lo lắng hỏi: “Gia đình bọn đâu? Bình thường bọn họ có thói quen xấu sao?”

      Giáo viên dài lắc đầu: “Triển Huy và Triển Lãm vô cùng vĩ đại, rất ngoan! Nhà các người gia giáo tốt!”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 568: Gặp được tình

      Uyển Tình tập trung nhìn, Liễu Y Y!

      Liễu Y Y đeo kính, tóc buộc đơn giản ở sau đầu, ăn mặc cũng mộc mạc, ràng là cố tình làm xấu chính mình, nhưng mọi người vẫn nhìn ra được kia khuôn mặt rất đẹp.

      Uyển Tình nghe thấy có người : "Đáng tiếc, tốt trang điểm chút, khẳng định giây cũng giết tứ phương."

      Uyển Tình thầm nghĩ: người ta chính là muốn thế, còn cho rằng " tốt", bất quá là chỉ là thay đổi cách ăn mặc chút thôi, bằng . . . . . . Sở Thiệu khẳng định phát điên.

      Uyển Tình mấy tháng nay gặp mặt Y Y ít, thường đều là Thiên Tuyết kêu các cùng nhau , nơi nơi tìm đồ ăn ngon. Thường thường ăn đến nửa, Sở Thiệu cũng ra ngay lúc đó, vẻ mặt khiển trách: "Em làm sao có thể bỏ lại vị hôn phu!" chính là: " về sớm, khấu trừ tiền lương của em!"

      Y Y chính là điển hình ngự tỷ, chỉ thản nhiên vài câu, liền ngoan như con mèo.

      Uyển Tình nghĩ: đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Liễu Y Y đến bục giảng, thử thử míc, với mọi người: "Mọi người cần thất vọng, tôi chỉ là giúp lão tổng chúng ta đọc thông tri, hôm nay người chủ giảng vẫn là sư huynh các người."

      Bên dưới cười vang, có người hét: " phải dạy mới có thể thất vọng."

      Y Y bình tĩnh : "Ngày mai vào buổi chiều, công ty CG phỏng vấn ở trường học, cố ý chọn các bạn cùng học, sau khi toạ đàm kết thúc có thể tới đây tham gia."

      Uyển Tình nghe đến đó, đột nhiên sửng sốt! CG? Sư huynh? Rất tuấn tú? Tốt nghiệp mới vài năm, đại hồng nhân giới IT. . . . . .

      người phát lạnh, thầm nghĩ đến người.

      Đúng lúc này, Liễu Y Y rời khỏi bục giảng, nam tử thon dài thanh nhã tới,tao nhã cười với mọi người: "Bắt chước muội, chào các em học sinh, là Quản Hạo Nhiên."

      Ba ba ba ba. . . . . .

      Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

      Uyển Tình nhìn nhìn bốn phía, giận thể ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu xuống.

      Quản Hạo Nhiên cười : "Vừa mới rồi là vợ lão bản của chúng ta, các ngươi trăm ngàn lần cần tỏ vẻ ái mộ cái gì cả, bằng đến công ty CG phỏng vấn khả năng bị lão bản từ chối từ ngoài cửa."

      "A. . . . . ." Chúng nam sinh thất vọng thở dài, ngay cả nữ sinh cũng hít vào.

      Quản Hạo Nhiên tiếp tục : "Lão bản của chúng ta thực gian trá, cố ý để lão bản nương đến, để mọi người phỏng vấn. . . . . . mọi người cũng biết."

      Mọi người cười to, có người hỏi: "Quản sư huynh, phá hủy kế hoạch của lão bản, sợ lão bản làm khó dễ sư huynh sao?"

      " sợ, tôi cũng coi như nửa lão bản." Quản Hạo Nhiên , "Hơn nữa chúng ta có lão bản nương, lão bản nương là người lý. Nếu các cậu vào công ty CG, bất hạnh bị lão bản làm khó dễ, có thể tìm lão bản nương cứu mạng. ấy bây giờ là lập trình viên chính của CG, hoan nghênh các cậu khiêu chiến ấy!"

      "Ta $#^%^!" Sở hữu nam sinh cũng nhịn được chửi má nó. Đại mỹ nữ là lập trình viên chính? CG kia bọn họ là đâu, đâu vẫn là đâu?

      Quản Hạo Nhiên cùng mọi người kéo gần lại khoảng cách, chính thức bắt đầu toạ đàm, ánh mắt thản nhiên đảo qua chính giữa phòng học.

      Uyển Tình rụt cổ: bị phát . . . . . .

      Uyển Tình nhớ tới sau khi trở về, nghĩ muốn sang thăm Quản Vận Phương lần, bình thường lại liên hệ, nhịn được chột dạ.

      là rất được, cũng biết Quản Vận Phương nghĩ như thế nào. Hẳn là đúng giờ liên hệ , ngày lễ ngày tết cũng nên nhìn vừa thấy. . . . . . Đều do mấy tháng này quá nhiều tình, khiến chút cũng nhớ ra được.

      Quản Hạo Nhiên rất nhiều, Uyển Tình nghe hiểu lắm, bất quá cũng theo thói quen ghi chép.

      Toạ đàm tiến hành tới gần hai giờ, mọi người hứng thú bừng bừng, ai bỏ về trước. Nữ sinh chung quanh Uyển Tình cũng nghe hiểu lắm, bất quá đám tâm hoa nộ phóng, : "Rất đẹp trai a!"

      "Rất có sức quyến rũ! Tớ có sức chống cự với kiểu đàn ông này a! Trái tim của tớ muốn ngừng đập nè. . . . . ."

      " biết ấy có bạn hay chưa. . . . . ."

      Uyển Tình chút, nhớ tới Quản Vận Phương, oán niệm: bạn người nào, ai cả, bạn trai cũng có. . . . . .

      Khụ! Hi vọng mấy tháng qua, có bạn chứ, bằng . . . . . . Mẹ nuôi phát điên.

      " tại mọi người có thể hỏi." Quản Hạo Nhiên .

      Toạ đàm sắp sửa chấm dứt, để lại thời gian 10 phút cho hỏi đáp. Nam sinh hỏi đều là vấn đề học thuật, nữ sinh cảm thấy quả thực là lãng phí thời gian.

      Quản Hạo Nhiên giảng giải xong, : "Kế tiếp."

      Nữ sinh giơ tay lên, giơ phi thường cao.

      Quản Hạo Nhiên nâng nâng mi, muốn đem míc trao cho nữ sinh. Nhưng là đây. . . . . . Nam nữ ngang hàng, cho được, đành phải chỉ nữ sinh bên cạnh Uyển Tình.

      Nữ sinh này chính là người vừa mới cùng Uyển Tình chuyện phiếm, thấy Quản Hạo Nhiên chỉ vào mình, cao hứng muốn điên rồi: "Tớ sao? Là tớ sao?"

      "Là cậu là cậu. . . . . ." Các nữ sinh xung quanh , "Hỏi mau ấy có bạn hay !"

      "Ừ." Nữ sinh đứng lên, có người đem míc đưa cho . khẩn trương kéo kéo quần áo, hít sâu hơi hỏi: "Quản sư huynh, ưu tú như thế, cũng coi như nhân sĩ thành công. Nhưng nhân sĩ chân chính thành công, là phải vừa giỏi học thuật, vừa giỏi nuôi dạy con cái! Xin hỏi có bạn chưa? đối với tình và gia đình có quan niệm như thế nào?"

      Uyển Tình thiếu chút nữa chửi thề. Nữ sinh này chỉ muốn hỏi Quản Hạo Nhiên có phải còn độc thân , nhưng còn hỏi vấn đề cách rất đường hoàng.

      Tuy rằng mọi người đều biết tâm tư các nữ sinh, nhưng đột nhiên cũng rất tò mò: Quản Hạo Nhiên trả lời như thế nào.

      Rất nhiều người có lẽ nghiệp thành công, nhưng trị gia lại rối tinh rối mù. Thông qua vấn đề này, chừng hiểu hơn Quản Hạo Nhiên chút.

      Quản Hạo Nhiên dừng chút, hơi hơi có chút kinh ngạc. Nguyên bổn tưởng rằng là đơn thuần hỏi có bạn hay , nhưng nghĩ tới, nữ sinh này hỏi còn có chút thâm ảo. nhịn được nhìn lướt qua bên cạnh Uyển Tình, : "Vấn đề này là. . . . . . phức tạp."

      " có thể từ từ trả lời." Nữ sinh vội vàng .

      Quản Hạo Nhiên cười: "Tình là chỉ có thể ngộ mà thể cầu. Gặp, tốt quý trọng, tốt che chở. Có những người kết hôn, lại đối với người mình bầu bạn có cảm giác , mà là đối với người khác tim đập thình thịch. . . . . . Tôi biết người khác như thế nào, nhưng nếu là tôi, tuyệt đối theo đuổi tình , bởi vì tôi có thê tử của tôi. Kết hôn với tôi, tôi quý trọng, che chở thê tử của tôi, cũng sinh ra cảm tình, có lẽ tình thực đạm, thân tình càng nhiều, nhưng quan trọng hơn là trách nhiệm! Mội người làm sao có thể vì tâm tư có chút dao động với bên ngoài mà thương tổn ? ta lại làm sao mà biết, ta cuối cùng đối với ấy đến chết sống lại? May mà là, tôi cần làm cho việc này rối rắm, bởi vì tôi tại kết hôn, cũng gặp tình của tôi rồi, tôi tuyệt người bên ngoài!"

      "A. . . . . ." Mọi người cả kinh. có rồi?

      "Tôi sau khi gặp được ấy, trong mắt liền thể có nữ nhân khác, chỉ sợ ấy phải chịu chút ủy khuất nào, chính là đơn giản như vậy. Về phần gia đình tôi, đương nhiên quan trọng hơn so với nghiệp. Tiền nhiều hơn nữa, địa vị cao tới đâu, đổi được lòng người ấm áp hạnh phúc."

      Ba ba ba. . . . . . Mọi người vỗ tay, kéo dài thôi, Uyển Tình cũng là người trong đó.

      Toạ đàm chấm dứt, mọi người lục tục rời khỏi phòng học. Có người hỏi vấn đề liên quan đến bài giảng, có người đứng ở bên cạnh bục giảng hỏi luôn Quản Hạo Nhiên.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 569: Lại muốn động kinh

      Uyển Tình và bạn học ra khỏi phòng, bạn học : " nghĩ tới ta có bạn . . . . . . Ai, quả nhiên là đàn ông tốt ——"

      " ấy chưa có bạn a!" Đột nhiên có người kêu lên " ấy chỉ ấy gặp tình ."

      "A? Chẳng lẽ. . . . . . Kỳ ấy có bạn trai? !"

      "Quả nhiên đàn ông tốt đều có bạn trai !"

      "Trời ạ, vậy mình chúc phúc cho ấy!"

      Uyển Tình ngây người, thể nào? Vậy dì Quản . . . . . . Nên khóc, hay nên cười?

      Uyển Tình và bạn học chia đường ra , mình ra ngoài trường, sắp tới cổng trường nghe có người kêu : "Uyển Tình!"

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu, thấy Quản Hạo Nhiên hăng hái bừng bừng tới.

      Quản Hạo Nhiên tay vừa cầm tài liệu dùng làm tọa đàm, tới : " nghĩ tới lại gặp cậu ở trường. . . . . ."

      Uyển Tình gật đầu: "Mình cũng nghĩ đến."

      "Cậu tại. . . . . ."

      "Đại học năm 3." Uyển Tình .

      Quản Hạo Nhiên gật đầu: "Cùng ."

      Uyển Tình hơi do dự, dù sao cũng đều phải ra cổng trường, chỉ có thể chầm chậm cùng với cậu ấy.

      "Nghe mẹ mình cậu có con rồi?" Quản Hạo Nhiên hỏi.

      Uyển Tình vội vàng gật đầu.

      Quản Hạo Nhiên thở dài: " nghĩ tới cậu và Mục Thiên Dương đến với nhau . . . . . ."

      Uyển Tình biết nên cái gì, chỉ có thể trầm mặc.

      "Cậu biết , cậu hại mình thảm! Mẹ mình cậu đều có con, mà mình. . . . . ."

      "Cậu phải gặp tình rồi sao?" Uyển Tình cười.

      Cậu ta đau đầu : "Cho nên đành phải nhanh đem người về nhà, lấp kín miệng mẹ mình!"

      tới đây, hai người ra tới đường cái. Uyển Tình suy nghĩ nên cáo từ cậu ấy như thế nào, đột nhiên có người đụng vào, trực tiếp đâm xầm vào lòng Quản Hạo Nhiên.

      Quản Hạo Nhiên hoảng sợ, bị khống chế lui từng bước, hai tay đỡ lấy người đó, thuận tiện đẩy ra bên ngoài, hiển nhiên là muốn làm tổn thương đối phương, nhưng nghĩ tới đối phương lại chiếm tiện nghi. Nhưng ngay sau đó, cậu ta thở phào hơi, để ý tới nữa mà là hổn hển quát: "An Tiểu Kết em điên rồi! đường chạy loạn lung tung!"

      Uyển Tình vừa nghe, nhìn qua, là mặc áo khoác màu hồng nhạt, tươi cười sáng ngời.

      An Tiểu Kết vòng tay qua cổ cậu ấy, cười : "Nghe giả bộ trong mắt khác, luyến tiếc em chịu chút ủy khuất a?"

      "Đứng vững!" Quản Hạo Nhiên sắc mặt khẽ biến thành hồng, giọng mang ý ra lệnh.

      An Tiểu Kết le lưỡi, chậm rãi buông cậu ta ra, đứng vững, sau đó thấy được Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Chợt, ta vừa cười vừa nhìn Quản Hạo Nhiên: "Ai vậy a?" Vừa mới cậu ấy giả bộ trong mắt nào khác, cậu ta liền phá hủy lời của mình!

      "Em ."

      An Tiểu Kết dừng chút, thực bình tĩnh hỏi: " có em ?"

      Uyển Tình nghe ra được, ấy có chút mất hứng .

      "Làm em . Mẹ nhận con nuôi."

      "À . . . . . ." An Tiểu Kết hỏi lại cái gì, nhưng ràng tâm tình tốt, cúi đầu đá đá đường cái, lời nào. phải keo kiệt, mà là trong lời Quản Hạo Nhiên sơ hở nhiều lắm. qua nhà , nghe ấy và mẹ có đề cập qua a!

      Quản Hạo Nhiên cũng muốn rời khỏi vấn đề này, sau đó đôi lời lại ràng lắm, đành phải cầm tay , với Uyển Tình: "Cùng nhau ăn cơm nha?"

      " được." Uyển Tình "Mình còn có việc, lần khác ."

      "Gặp dịp liền cùng nhau ." An Tiểu Kết ngẩng đầu.

      Uyển Tình nhìn , vẻ mặt rối rắm, thầm nghĩ: ràng khó chịu, còn đòi cùng chỗ cái gì a?

      Lúc này, đối diện đường cái truyền đến tiếng la: "Mẹ ——"

      Uyển Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy xe Mục Thiên Dương đứng ở ven đường, nhịn được trong lòng run lên. Đinh Đinh Đương Đương ghé vào bên cửa sổ, hướng ngoắc ngoắc. lập tức : "Ông xã và con mình đến đây, mình trước, lần khác liên hệ ."

      An Tiểu Kết vừa nghe, lập tức vui vẻ, thấy phải , chạy theo , lấy danh thiếp người Quản Hạo Nhiên ra: "Nha, đây là danh thiếp của ấy." Nguyên lai có chồng có con nha, vậy phải tình địch ~HOHO!

      Uyển Tình nhìn thoáng qua: "Được rồi, tối nay mình gọi điện thoại cho các cậu." xong thừa dịp đèn xanh, chạy về hướng đối diện đường.

      liếc mắt Mục Thiên Dương ngồi bên tay lái cái rồi ngồi vào ghế phía sau.

      "Mẹ. . . . . ." Đinh Đinh Đương Đương lại gần "Chú và chị kia là ai a?"

      "Là chú và dì." Uyển Tình buồn cười sửa lại cho đúng, phát ô tô chuyển động, nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương lời. Chậc, phải còn so bì ? là bất đắc dĩ mà.

      "Vì sao mời chú dì về nhà ăn cơm?" Đương Đương hỏi.

      "Lần khác mời nha." Uyển Tình nhìn thoáng qua danh thiếp trong tay, do dự chút rồi cũng bỏ vào trong túi.

      "Mẹ, con cho mẹ xem bức tranh hôm nay con vẽ." Đinh Đinh mở túi sách ra, hé ra bức tranh màu nước xinh đẹp "Mẹ, mẹ xem đây là bức tranh của con."

      "Còn có bức tranh của con." Đương Đương cũng đem tranh màu nước lấy ra nữa.

      Uyển Tình nhìn thoáng qua, vuốt đầu bọn chúng, : "Rất đẹp nha ~"

      "Con thích nhất vẽ tranh! Thích hơn so với ca hát khiêu vũ!" Đinh Đinh đem bức tranh bảo bối thu hồi lại "Lát nữa đưa ông cố và bà cố xem."

      "Được." Uyển Tình hôn bọn chúng, nhìn Mục Thiên Dương phía trước.

      Rất nhanh tới Lan Đình Nhã cư, Mục Thiên Dương ngừng xe, Uyển Tình mang theo đứa xuống xe, đem cặp sách đeo lên lưng bọn chúng. Mục Thiên Dương tới, ôm lấy Đinh Đinh. Uyển Tình cũng ôm Đương Đương, nhìn chăm chú vào vẻ mặt . quay đầu lại: "Sao vậy?"

      Uyển Tình lắc đầu.

      Mục Thiên Dương cười nhạt chút, sau khi vào thang máy, đột nhiên : "Gọi cho em vài cuộc điện thoại, em nghe."

      Uyển Tình sửng sốt, lắp bắp : "Bởi vì học, im … im lặng, sau lại…lại nghe tọa đàm . . . . . ——"

      Đinh ——

      Mục Thiên Dương ôm con ra ngoài, Uyển Tình vội vàng đuổi kịp, khuôn mặt u sầu. Người này lại muốn động kinh sao?

      Bởi vì hôm nay về trễ, bảo mẫu làm cơm. Mục lão gia và Kim lão phu nhân chơi cờ ở ban công, Đinh Đinh Đương Đương chạy tới, theo chân bọn họ chuyện phát sinh trong trường học.

      Uyển Tình và Mục Thiên Dương cùng nhau trở về phòng, thay quần áo, bỏ sách ra. . . . . .

      Uyển Tình : "Cậu ấy giảng bài ở trường học."

      "A?" Mục Thiên Dương sửng sốt "Em vừa mới em nghe tọa đàm."

      ". . . . . . Em trước đó biết là tọa đàm của cậu ấy."

      Mục Thiên Dương vốn có chút thoải mái, nghe đến đó, rốt cục nổi giận: "Em cho rằng chưa từng học đại học ? !" Tọa đàm đều có thông báo, thông báo cái gì cũng viết rành mạch, lại biết? !

      Uyển Tình quay đầu nhìn , trong mắt khiếp sợ: ". . . . . . vẫn tin em?" xong đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Mẹ còn, nếu tin , tìm ai khóc a?

      Mục Thiên Dương dừng chút, tâm tình hơi dịu : " tin. Nhưng em cần phải nơm nớp lo sợ, cuối cùng đem chuyện liên quan cùng cậu ta gạt !"

      "Em với . . . . . ."

      Mục Thiên Dương sửng sốt, chẳng lẽ trùng hợp, hiểu lầm? bất đắc dĩ : "Đừng khóc, ăn cơm ."

      Sau khi ngủ, hai người mới bắt đầu chậm rãi chuyện này. Uyển Tình nguyên nhân nghe giảng tọa đàm, Mục Thiên Dương tin, cũng tức giận.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 571: cháu rể đến đây.

      Mục Thiên Thành ở nhà cửa Lan Đình Cư, lúc trước vẫn bán. Mục lão gia di chuyển đến bên này, gọi Mục lão gia đến ở, Mục lão gia khinh thường: Cùng Mục Thiên Dương ở gần nhau...

      Mục Thiên Thành chỉ có thể buồn bực lui vào góc tường vẽ vòng tròn.

      tại muốn hết năm, và Trâu Tranh, Thiên Tuyết trái lại di chuyển vào, bởi vì thương lượng, quyết định ngay ở nơi của Mục Thiên Dương hết năm, chính mình chủ động nấu cơm, càng thêm ấm áp. Tuy hẹp chút, nhưng càng náo nhiệt.

      Bởi vậy tới gầy quá năm, uyển Tình ở nơi đó đều có người. Mọi người từ sáng đến tối đều ở trog này, xem ti vi, chơi game, chuyện phiếm, chời đùa với bọn trẻ con... tối rồi mới mỗi người trở về.

      Bọn Uyển Tình ở thành phố A khi trở về, gặp được Mục Thiên Thành phê đấu Thiên Tuyết, Thiên Tuyết ở ghế sofa, đối diện họ, chị dâu họ, bên trái là Mục lão gia, Kim lão phu nhân, Ngô Nhã... dãy đều là trưởng bối, cảm thấy nhàm chán thôi. Nghe được Uyển Tình trở lại, vội vàng nhảy dựng lên, chạy tới ôm trẻ: “Ôi tiểu bảo bối, muốn chết rồi...”

      “Lại làm gì?” Mục Thiên Dương hỏi.

      Thiên Tuyết đặt bé xuống, cười hì hì: “ ... chúng ta chờ ...”

      Mục Thiên Thành lập tức chỉ vào : “ họ như cho em biết, nha đầu kia đêm về ngủ, mỗi ngày biết ngủ ở chỗ nào, qua năm mới, nó lại chạy tới pha trộn với đàn ông.”

      “Em sợ quấy rầy và chị dâu!” Thiên Tuyết lập tức .

      “Nó và Uyển Tình giống nhau, Em lại xem Uyển Tình như đứa ?”

      Mục Thiên Dương nhàn nhạt .

      Thiên Tuyết cảm động đến rơi nước mắt.: “ quá đúng”

      Mục lão gia liên quan, ông cũng quan tâm chuyện cả đời đại của cháu ! Cháu đáng như vậy, bị người đàn ông hư hỏng lừa làm sao bây giờ? Ông lập tức : “ thể như vậy! Nếu cảm tình đến mức thể tách rời, như thế nào sao mang về nhà ra mắt!”

      “Đúng thế!” Mục Thiên Thành gật đầu.

      Ngô Nhã cũng gật đầu, lo lắng : “Lại ai phản đối con, con che đậy làm gì?”

      Mục Thiên Dương hạ lệnh: “Dẫn người trở về, thấy em cũng kết giao qua lại vài năm rồi? Có cái gì mà dẫn về? Về sau ai dám lén lút ra ngoài kết gia vài năm lộ mặt, xem cắt chân của cậu ta! Tới cùng là em cho cậu ta tới, hay là cậu ta muốn tới? Cậu ta đau lòng em, chúng ta vẫn đau lòng em! Chỉ cần lộ mặt, an bài tốt cho em.”

      Thiên Tuyết cúi đầu : “Được rồi, dù sao ấy cũng chỉ mình, gọi tới ăn cơm tất niên cũng được, nhưng mọi người được làm ấy khó xử.”

      “Xem tình hình!” Mục Thiên Dương hừ lạnh.

      Mục lão gia hỏi: “Cái gì mà mình? Cậu ta có người nhà sao? Khó mà làm được, mệnh quá mỏng, có phúc, cháu theo cậu ta khổ...”

      “Ông nội, ông mê tín gì đó?” Thiên Tuyết gì.

      “Cùng đến đây nhìn lại .” Mục Thiên Dương .

      Thiên Tuyết chép miệng, tìm Uyển Tình và cháu mình: “Chị dâu, cậu phải giúp mình, cháu cưng à, thúc thúc A Thành tốt đúng ? Làm rất nhiều món ăn ngon cho các cháu đúng ?”

      “Đúng.” Hai đứa bé thành thực trả lời.

      “Vậy nhóm người các cháu có thích hay ?”

      “Thích.”

      “Uhm.” Thiên Tuyết ra sức hôn bọn chúng: “Ngày mai A Thành tới, nhớ cho ba ba biết, cho người khác biết nữa chú ấy rất tốt.”

      Hai đứa con nít do dự chút, nhìn Uyển Tình. Thiên Tuyết cũng nhìn Uyển Tình, sáu tròng mắt đều giống như nai con.

      Uyển Tình cười lạnh : “Xem tình hình...”

      “Làm sao...” Thiên Tuyết : “Cặp đôi các người...”

      “Đôi chúng tôi làm sao?”

      “... thể nào, nếu các người phản đối, mình chỉ có thể tự tử.”

      Uyển Tình thở dài, nhấn đầu cái: “Chừng nào cậu tự tin như thế rồi hả?”

      ấy có gia thế tốt, trước kia còn là lái xe, mình sợ ông nội và chướng mắt.”

      “Cậu để ý là được rôi. Mình còn có gia thế tốt, đại học cũng chưa học xong, còn là hai lần kết hôn... Ưm, nếu cậu phản đối, cậu liền đáp trả lại là được.”

      Thiên Tuyết run lên cái: “Mình dám! Nếu chỉ là cố ý bới móc, đều biến thành huyết hải thâm thù rồi.”

      “...”

      Sáng sớm hôm sau, mọi người liền ở nhà chuẩn bị cơm tất niên. Người giúp việc nghỉ, trước khi chuẩn bị cho bọn họ ít nguyên liệu nấu ăn, nên nấu ở nhà nấu, bọn họ nhận làm cũng dễ dàng.

      Những người ở nhà biết nấu ăn có ba người: Uyển Tình, Ngô Nhã, Mục Thiên Thành.

      Ngô Nhã am hiểu đồ ăn Trung Quốc, chỉ biết làm chút điểm tâm, hai ngày trước bà chuẩn bị ít, hôm nay chủ yếu theo mọi người làm mì vằn thắn.

      Mục Thiên Thành cũng làm chút đồ ăn, nhưng mọi người thích đáng, cho phép quấy rối, Uyển Tình liền kêu lại, hợp những món ăn nguội, dù sao kỹ thuật cắt rau của cũng tốt. mục Thiên Dương cũng đồng ý, nhiều nguy hiểm? Uyển Tình da thịt mềm mịn, bị dao cắt làm sao giờ? Mục Thiên Thành da dày thịt béo, cần sợ!

      Uyển Tình và Mục Thiên Thành chuẩn bị được sai biệt lắm, cũng tới làm mì vằn thắn, đồ ăn là buổi tối ăn, giữa trưa nấu cái lẫu, ăn bánh chéo.

      Tiến hành được nửa, chuông cửa vang lên, Mục Thiên Thành nhảy dựng lên: “Ông nội ơi cháu rể ông đến”

      “Còn chưa chắc.” Mục Thiên Dương .

      Uyển Tình liếc cái, cấu mặt cái, lưu lại chút bột mì, Mục Thiên Dương liếc mắt , lấy tay lau lại.

      Mục Thiên Thành mở cửa, nhìn đôi nam nữ đứng ở cửa. Thiên Tuyết cười sáng sủa: “ họ!”

      Ầm.

      Mục Thiên Thành đóng cửa lại, Thiên Tuyết cười bỗng quay đầu khổ sở nhìn A Thành: “Em theo ...”

      Mục Thiên Thành hít sâu hơi, lại mở cửa ra: Mẹ kiếp, vẫn là người này, chưa thay đổi.

      gì nhìn Thiên Tuyết, Thiên Tuyết nhìn , giống như muốn khóc.

      yên lặng lui vào: “Mời vào.” Sau đó quay đầu với mọi người: “Đến đây.”

      Mọi người ngẩng đầu, Thiên Tuyết và A Thành tiến vào, đứng ở cửa bất động.

      Vẻ mặt Thiên Tuyết tức giận, nếu bọn họ dám lời xuôi tai, lập tức kéo người rời .

      Mục Thiên Dương nhíu mày, bí hiểm.

      Mục lão gia dịu mắt, cảm thấy trái tim có phần tốt, cái này cái này... phải người kia sao? Trước có gặp qua, hình như là lái xe của nhà bọn họ? Ông phải khinh thường người khác, chỉ là... Ông có phần khó chuyển đổi, bọn họ là như thế nào tiến đến? Hẳn phải là...

      “Chú A Thành!” Đinh Đinh mềm dẻo hô tiếng, mọi người hồi phục lại tinh thần,

      Mục Thiên Dương cúi đầu liếc nhìn bé cái, ngẩng đầu nhìn Uyển Tình.

      Uyển Tình cúi đầu làm vằn thắn, làm vằn thắn, làm vằn thắn...

      “Vào .” Mục Thiên Dương bất đắc dĩ dựa vào ghế sofa, xem ra chỉ có mình hay biết gì. hừ khẽ chút, tay nhéo mặt Uyển Tình

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :