1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 560: Làm quà theo cầu

      Mục Thiên Dương vừa mừng vừa lo. lo lắng đứa để ý tới chính mình, cố ý chọn thời điểm bọn họ chơi nghiêm túc đến, ai biết nhàng tiếng, bọn họ sau đó trở lại. Đây đại biểu cái gì? Đại biểu bọn họ. . . . . .

      Cúi đầu, thấy hai đứa trẻ nhìn mình trông mong, vội vàng đưa quà qua, có hơi luống cuống tay chân: "Đây là , đây là em."

      Đinh Đinh mím môi cười, yên lặng tiếp nhận. Đương Đương cầm lấy liền nghịch, hỏi: "Là cái gì?"

      "Con đoán?"

      "Con đoán ~" Đương Đương bĩu môi, cúi đầu tiếp tục nghịch.

      Đinh Đinh cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Đương Đương là cái hộp tứ phương, sai biệt lắm với quà khác, mà chính mình là cái hộp thực dẹp, còn dẹp hơn hộp đựng sôcôla đâu! biết gói cái gì, bé có hơi tò mò, nhưng giống với cái khác, lại có chút buồn bực, thực sợ mở ra cái bản thân thích.

      Bé cúi thấp đầu, ngón tay móc móc giấy đóng gói.

      Mục Thiên Dương cẩn thận hỏi: "Đinh Đinh, con thích?"

      Đinh Đinh qua, nằm đầu gối , hai mắt vụt sáng vụt sáng hỏi: "Ba ba cho con biết trước, là cái gì."

      " cho con biết, vốn có gì vui."

      "Nhưng mà. . . . . ." Cúi đầu gục đầu xuống, có hơi rối rắm. Thấy Đương Đương muốn mở ra, vội vàng nhìn, kết quả là đống mảnh . Bé nhăn mi lại, thất vọng.

      Xem ra ba ba chọn quà. . . . . . Ô. . . . . . Vậy trong chốc lát muốn giả bộ làm cao hứng mới được, bằng ba ba khổ sở .

      Đương Đương có thất vọng, nhặt đồ vật lên, hỏi Mục Thiên Dương: "Ba ba, đây là cái gì? Chơi như thế nào?"

      "Cái này phải tự mình lắp ráp, lắp ráp tốt lắm, con biết." Mục Thiên Dương xong, nhặt đồ vật lên bàn, dạy lắp ráp.

      Đinh Đinh cũng ghé vào bên xem, phát mảnh chỉ có mấy đồng, ở giữa có con ngựa, cầm lên, đặt bốn chân ngựa lên bàn, miệng học tiếng vó ngựa "Phi phi phi" , làm cho con ngựa lên phía trước.

      hai cái rồi, phát bốn chân ngựa có thể hoạt động. xoay người, đặt ngựa ngang bằng ở mặt bàn, tay cái cái kéo chân ngựa, dạy con ngựa đường. đến trong tay Mục Thiên Dương, ngẩng đầu vụng trộm nhìn thoáng qua, thấy Mục Thiên Dương giúp Đương Đương, xê dịch chân ngựa lên cánh tay Mục Thiên Dương.

      Đầu ngựa ngưỡng rất cao, bịch tiếng, cả con ngựa ngã sấp xuống .

      Mục Thiên Dương quay đầu, nhặt ngựa lên, làm cho chân ngựa trước sau dính cánh tay mình: "Con xem ~"

      Đinh Đinh đưa tay kéo hai cái, chân ngựa ổn. Bé : "Con ngựa chạy ~"

      "Lập tức chạy." xong cầm con ngựa, kéo dây cót ở cổ ngựa, kéo vài cái đặt ở bàn, con ngựa tự động lạch tạch lạch tạch lên phía trước.

      "Oa ~" Đinh Đinh trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn , "Cùng điều khiển xe giống nhau sao?" Chú tặng điều khiển xe, bất quá đưa bé là Baby, bé vẫn tương đối thích khóc.

      "Ưm. . . . . . Kỳ có hơi giống với."

      "Làm sao giống?"

      "Cái này cần điều khiển từ xa, tự mình ."

      "Vậy nó lợi hại hơn!" Đinh Đinh , ngẩng đầu cười , "Ba ba cũng lợi hại."

      Mục Thiên Dương nhếch miệng cười, đưa tay cầm mặt bé, hung hăng hôn cái: "Thiên thần , ba con nhất!"

      Đương Đương vừa nghe, đưa tay đẩy chút.

      lập tức buông Đinh Đinh ra, : "Ba cũng Đương Đương, giống nhau, ai kêu các con là song bào thai đây!"

      "Cái gì là song bào thai?" Hai đứa bé trăm miệng lời hỏi.

      "Chính là các con đồng thời từ trong bụng mẹ ra."

      "À." Hai bé gật đầu.

      Đương Đương muốn giả bộ cái xe ngựa, Mục Thiên Dương thắt nó ở phía sau ngựa, kéo xe ngựa, bắt đầu tới.

      "Nguyên lai là chơi như vậy." Đinh Đinh .

      Mục Thiên Dương cười, cầm lấy vài cái tượng gỗ : "Nhìn xem đây là cái gì?"

      "A?" Đinh Đinh lập tức cầm cái khá lớn trong đó, quay đầu nhìn Uyển Tình chuyện với người ta, "Đây là mẹ?"

      "Đừng, đây là nhà chúng ta." Mục Thiên Dương cố ý gọi người vẽ ảnh gia đình bản Q, sau đó gửi công ty làm đồ chơi chiếu."Đây là , đây là em, đây là ba và mẹ. . . . . . Tốt lắm! Chúng ta ngồi xe ngựa, sau đó Bắc Kinh, Paris. . . . . ."

      vừa , bên bỏ người vào xe ngựa. Đương Đương vui vẻ bắt đầu lữ trình, còn có tàu hỏa , ô tô , xe điều khiển v.v.

      Mục Thiên Dương nhìn Đinh Đinh, Đinh Đinh nhìn trong chốc lát, ôm quà của mình đến bàn. Mục Thiên Dương mở ra cho , dựng thẳng khối cờ-lê đến trước mặt .

      Ánh mắt của vừa mở, kêu lên: "Vỏ!"

      Uyển Tình nhìn qua, nở nụ cười chút. Trải qua mấy tháng giày vò, hai người cha và con này cuối cùng hòa hợp tình cảm.

      Mục Thiên Dương ôm bé vào lòng mình, buông giấy các-tông: "Đây là hợp lại đồ. . . . . . Chúng ta cùng hợp vỏ lại."

      "Được." Đinh Đinh trước trận chơi lắp ráp, lắp đến lắp thực cảm giác thành tựu, lập tức lắp ráp với Mục Thiên Dương.

      Đến lúc ăn cơm, chỉ lắp ra phần tư, lắp cái đầu vỏ nữa ra. Đinh Đinh quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, đến gần hôn cái, mặt đỏ hồng : "Cám ơn ba ba. . . . . . Đinh Đinh rất thích quà này."

      Hốc mắt Mục Thiên Dương nóng lên, hôn trán bé cái: "Đinh Đinh thích, ba ba an tâm.”

      Đinh Đinh ôm , rất : "Đinh Đinh càng ưa thích ba ba nha, còn thích hơn thích vỏ. . . . . ."

      Mục Thiên Dương kích động ôm . uổng công ba tháng cố gắng nha, đứa này cuối cùng lớn tiếng ra con ba! ! ! đột nhiên dâng lên cỗ tâm tư chọc ghẹo của con , hỏi: "Vậy mẹ đâu? Con ưa thích ba ba, hay là mẹ?"

      Đinh Đinh nhăn mạnh lại mi, cái miệng nhắn vểnh lên, phiền não cực kỳ.

      Mục Thiên Dương thấy bộ dáng này của bé, đau lòng thôi, vừa muốn "Ba hỏi " , Đinh Đinh tội nghiệp : "Càng ưa thích mụ mụ. . . . . ."

      ". . . . . ." Sấm sét giữa trời quang!

      Mục Thiên Dương ngây người sau lúc lâu, thẳng đến Uyển Tình tới, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Đinh Đinh thấy giống như mất hứng, dắt ống tay áo của : "Đinh Đinh cũng thực thích ba ba."

      "Lại làm sao vậy?" Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, thấp giọng hỏi.

      Mục Thiên Dương lắc đầu: " có việc gì. . . . . . cao hứng." Con đối với từ quan tâm đến thân cận nha, nhưng mà. . . . . . tự nhiên làm bậy! thể sống! ràng muốn thực thích, vì sao muốn tranh cái "Càng" đâu?

      Đinh Đinh lo lắng lo lắng nhìn . cười, đưa tay nựng nựng khuôn mặt nhắn của bé. nhếch miệng cười, nghĩ ba ba hẳn là khổ sở.

      Người chủ tiệc bị đống người vây quanh ở bên cạnh bàn, chuẩn bị thổi nến. Đinh Đinh nghe được người ta "Hôm nay là hai người các con sinh nhật nha" , đột nhiên hỏi: "Con và cùng ngày sinh nhật sao?"

      "Đúng vậy." Uyển Tình cười , "Các con là song bào thai, cùng ngày sinh ra, lớn giống nhau đấy ~"

      "Lớn giống nhau? Vậy tại sao còn có , em chứ?"

      "Ách. . . . . . sinh trước con."

      Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương: "Ba ba là cùng sinh ra."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 561: Tiểu ma tinh

      “Ách...” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vấn đề con cái, là hại người.

      Mục Thiên Dương : “Đại khái đến, là như vậy tồi, thế nhưng vẫn có chênh lệch nho ...”

      “Con phải làm chị!” Đinh Đinh , lôi kéo Đương Đương thương lượng: “Đương Đương, về sau để em làm chị có được ? cũng làm lâu như thế rồi, về sau để cho em làm chị.”

      “Ôi chao, ai ôi chao, ôi...” Uyển Tình kêu to: “ thể như vậy!”

      “Ba ba...” Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương chỉ có trái tim nhảy bùm bùm, nhìn mọi người lại nhìn Đương Đương.

      Đương Đương biết sắp đồng ý với em , lập tức kêu lên: “ được, con là .”

      Ba ba đúng là có tiết tháo, em làm nũng chút, chút thương cảm, ba liền đồng ý luôn, Tuy nhiên... Tuy chính mình cũng thể chịu nổi em như thế, cũng chuyện gì cũng đồng ý, nhưng chỉ kiểu duy nhất, tuyệt đối đồng ý, bé là , cả đời là .

      Đinh Đinh mếu máo miệng, liền muốn khóc.

      Thiên Tuyết vội : “Được, được, trước tiên thổi nến , lại cháy bây giờ!”

      “Được được, lát nữa chúng ta lại tiếp...” Uyển Tình : “Tới tới tới, hát chúc mừng sinh nhật.”

      Sau khi hát xong, người đưa bánh ngọt , Đinh Đinh đến trước mắt Đương Đương: “, bánh ngọt đưa cho ăn, để em làm chị có được , em muốn là người lớn.”

      “Em là người .”

      cho em , về sau em chăm sóc , giống chị Kiều Kiều chăm sóc chúng ta.”

      Đương Đương lắc đầu.

      Đinh Đinh đành phải tìm Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ôm trở về tìm Đương Đương: “Đương Đương, con để cho Đinh Đinh ngày làm chị được ?”

      Bỗng dưng Đương Đương đứng lên, thở phì phì nhìn , muốn đắc tội con , cũng nghĩ đắc tội con trai sao, lập tức : “Được, được, công bằng, công bằng!”

      đồng ý với em .” Đinh Đinh .

      ...”

      Đương Đương với Đinh Đinh: “Tìm ba hỗ trợ, xấu hổ.”

      “Em...” Đinh Đinh tránh mục Thiên Dương ra, chính nghĩa ngôn từ : “Tự bản thân em cũng làm được.”

      Mục Thiên Dương: “...” Lão tử nợ các người sao...

      “Tới đây, chụp ảnh với !” Thiên Tuyết chạy tới, ôm lấy Đinh Đinh: “Các cháu cần náo loạn, cộng lại đều bốn mươi tuổi, mau tới đây chụp ảnh gia đình”

      Mục Thiên Dương buồn bực theo sát qua. so đo với trẻ con, khi chụp ảnh cười đến cưc kỳ vui vẻ. Với , vợ con đều có, tại vạn sung túc, có gì hay phiền não.

      Đinh Đinh Đương Đương liền bất đồng, bọn chúng còn tuổi, não có chuyện khác, chút việc đều phải để lại, cho nên đều mất hứng.

      Hai đứa mỗi đứa bên, ai cũng để ý ai, biến thành người ngắm ngía cực kỳ bất đắc dĩ: “bảo bối, Tiểu thọ tinh, nơi này hấp dẫn được lực chú ý sao.”

      Uyển Tình xoa mặt hai đứa: “Ngoan nào, lát nữa lại tức giận, giờ chụp ảnh .”

      “A...” Hai người lập tức ngồi thẳng, lại vẫn vụng trộm lẫn nhau, thế nhưng lại cười tươi như hoa với máy chụp ảnh.

      Sau khi chụp xong, lại vô cùng nghe lời tiếp tục nổi giận, kiêu ngạo khiến đám người lớn cười ngất.

      Vài ngày sau, Đinh Đinh biến đổi nhiều phương pháp để cho Đương Đương thừa nhận mình là chị, thế nhưng... đều thất bại.

      Ví như lúc này, bé ngồi ghế xem ti vi, thấy Đương Đương cầm súng bắn nước từ ngoài sân vào, kêu lên: “Đương Đương, giúp em lấy kem...”

      Uyển Tình chó phép bọn chúng cơm tới há mồm, bình thường muốn ăn gì, đều phải tự tìm người giúp việc, “Xin hãy giúp cháu”, “cảm ơn”. Cho nên lúc này, bé kêu hô rất lớn, người hầu cũng bưng lại cho bé.

      “Đương Đương... em lấy giúp chị.”

      Đương đương để ý đến.

      Bé hô vài tiếng, bất đắc dĩ : “, em muốn ăn kem.”

      Đương Đương cười, lập tức chạy tới nhà bếp.

      Đinh Đinh suy sụp khuôn mặt nhắn: quá thông minh, chút cũng lừa gạt được .

      Đương Đương cầm thìa kem đưa tới: “Nào, ngày chỉ được ăn hai cái, đây là cái cuối cùng rồi.”

      Đinh Đinh tiếp nhận : “ cho em ăn tiếp có được ?”

      “Mẹ được.”

      Đinh Đinh chỉ có thể thở dài, mẹ luôn muốn quản bọn chúng. Ba và tuy rất chiều , nhưng vẫn dám nghe lời mẹ. Hóa ra mẹ lợi hại như thế, về sau bé cũng muốn làm mẹ, như vậy, cũng dám nghe lời mình, bé có thể là chị rồi...

      Uyển Tình từ ngoài tiến vào, nhíu mày: “Sao con lại ăn cái này, hôm nay nóng, giảm cái...”

      Đinh Đinh đưa kem cho : “Cho mẹ ăn.” Hôm nay mọi người tới Kim gia ăn thịt nướng, bên ngoài bay tới mùi thịt nướng, bé muốn ăn.

      Biết nữ chi bằng mẫu, bé đảo mắt vòng, Uyển Tình biết bé muốn làm gì! Thế nhưng lạnh như băng gì đó thể ăn nhiều, tuy là nhà mình làm, nhưng ăn nhiều cũng tốt.

      được, ra ngoài , chậm chút.” Uyển Tình tiếp nhậ phần kem còn lại: “Đều bị con phá hủy, chỉ biết ăn thôi...

      “Hì hì...” Đinh Đinh cười, lui ra sau: “Đương Đương, chúng ta ăn thịt nướng...”

      “Con dế...” Đương Đương lớn tiếng .

      “Đương Đương! Đương Đương!”

      Đương Đương hoàn toàn để ý đến...

      Đinh đinh đành phải : “Được rồi, , muốn thôi...”

      con dế, để ý!”

      “Hừ!”

      Uyển Tình đau đầu : “Các con đúng là hai tiểu ma tinh!”

      Kim lão phu nhân từ lầu xuống dưới, cười : “Tiểu ma tinh vừa mới bắt đầu nghịch ngợm, về sau càng khiến cháu thêm đau đầu!”

      Uyển Tình lập tức đỡ bà: “Cháu chờ bọn chúng đủ bốn tuổi mới đưa nhà trẻ, giờ càng ngày càng náo loạn, cháu muốn đưa sớm chút!”

      “Nhà trẻ có gì tốt? Chúng ta cũng phải thể trông!” điểm này, Kim lão phu nhân và Mục Thiên Dương giống nhau, đều bỏ được bọn trẻ.

      Mục Thiên Dương là nghĩ muốn bóp chết thiên tính của trẻ quá sớm, ...

      Thế nhưng, kế hoạch biến hóa khó lường. nếu con muốn nhà trẻ sao?

      Kiều Kiều được nghỉ hà, qua đây chơi chút, lão phu nhân liền muốn giữ bé lại đến khi hết nghỉ hà. Biệt thự của Kim gia, bình thường vắn người, có mấy đứa trẻ đến náo nhiệt hẳn lên.

      Đinh Đinh Đương Đương thường đến khu vui chơi công cộng chơi đùa, nhận thức được bạn mới, có những bạn mới đến nhà trẻ, thường kể chuyện “giáo viên của tớ như thế nào”, “trong nhà trẻ những bạn khác như thế nào”. Hai đứa sớm tò mò, chỉ là cho tới bây giờ nghĩ qua.

      Sau khi Kiều Kiều tới, dạy bọn chúng viết chữ, chính mình cũng làm bài tập, hai đứa hỏi: “Chị làm gì?”

      “Làm bài tập.”

      “Bài tập là cái gì?”

      giáo giao cho.”

      giáo ở nhà trẻ à?”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 562: Trở nên ưu tú hơn

      Vào ban đêm, hai đứa liền cho Uyển Tình và Thiên Dương: "Ba mẹ, tụi con muốn nhà trẻ!"

      Mục Thiên Dương và Uyển Tình sửng sốt, hỏi: "Vì sao muốn nhà trẻ a?"

      "Bởi vì có thể làm bài tập." Đương Đương .

      Mục Thiên Dương lảo đảo cái —— Ta phi! Chẳng lẽ mình sinh ra đứa bá chủ học đường?

      Uyển Tình cũng kinh ngạc rớt cằm. Hơn nữa ngày, mới dở khóc dở cười : "Muốn làm bài tập a? Về sau con hối hận … Ha ha ha …"

      "Mẹ. . . . . ." Đương Đương bất mãn nhìn .

      "Khụ, mẹ cười con."

      "Vậy chúng con có thể nhà trẻ sao?" Đinh Đinh hỏi.

      Uyển Tình và Mục Thiên Dương liếc mắt với nhau cái, đồng thanh : "Thuận theo tự nhiên ."

      Hai người nhìn nhau cười, với đứa trẻ: "Có thể."

      "A ——" hai đứa vui vẻ hoan hô.

      Ngày hôm sau hai người phải tham quan nhà trẻ. Mục lão gia và Kim lão phu nhân nghe , cũng theo, đem chuyện này trở thành đại hạng nhất.

      Nhà trẻ nhìn thấy hai chiếc siêu xe đỗ tại đây liền kinh sợ.

      Mục Thiên Dương tất nhiên muốn cho đứa tốt nhất, cho nên trực tiếp nhà trẻ song ngữ tốt nhất gần đấy, năm thu phí gần mười vạn.

      Uyển Tình chép miệng, đem trong ngoài nhà trẻ nhìn qua lần, cơ sở thiết bị hoàn mỹ, gian hoạt động rộng lớn, đại bộ phận giáo viên là người nước ngoài. Nấu cơm cũng sạch , đầu bếp đều có giấy phép, còn có đầu bếp chuyên làm điểm tâm. . . . . .

      Uyển Tình cũng có tâm lý sính ngoại, đối với giáo viên đến từ quốc gia nào cũng sao cả. So với để cho đứa học ngữ, càng hy vọng đứa học chút thi từ của dân tộc, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm đây.

      Mục Thiên Dương cũng thế. Đối với Mục gia mà , thứ thiếu nhất chính là tiền, nếu muốn làm đào tạo tinh , trực tiếp hướng Eaton đưa qua, đây chính là hiệu trưởng nước bồi dưỡng hơn 20 vị Thủ tướng thế giới!

      Hai người bọn họ đối với nhà trẻ liền có hai cái cầu: an toàn, dạy hư đứa trẻ.

      Hai năm trước xem tin tức học sinh nhà trẻ bị chém, cả nhà đều sợ chuyện ấy, cho nên chỉ cần có thể cam đoan tính mạng đứa an toàn, bao nhiêu tiền đều được. Về phần giáo dục cầu ngươi dạy giỏi, chỉ cầu ngươi đừng dạy hư!

      Trường học này thoạt nhìn tệ, mấy người họ cũng muốn chọn nơi khác liền trực tiếp quyết định chọn nơi này, chuẩn bị cách ngày nữa đưa tới.

      Sau đó, Mục Thiên Dương và Uyển Tình mang theo đứa mua cặp sách . Rất nhiều thứ này nọ, trường học đều phát, nhưng đứa lần đầu tiên trường học, chỉ bọn chúng hưng phấn, làm cha mẹ cũng kích động, mỗi thứ đều phải tự mình lựa chọn.

      Mang theo cặp sách , Uyển Tình đột nhiên thở dài.

      Mục Thiên Dương hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Bọn chúng đều phải học, việc học của em còn chưa có xong đâu." Uyển Tình cảm thấy trong lòng có chút áp lực. Mẹ có thể thực gây thất vọng hay ?

      Mục Thiên Dương nhãn tình sáng lên, ôm hông của : " làm cho em tạm nghỉ học, em nếu như muốn còn có thể tiếp tục học."

      Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn , trong lòng có chút động, nhưng lát sau lại lắc đầu: "Quên . . . . . . Đều quên hết rồi làm sao còn học lại được?"

      "Người ta sáu mươi tuổi còn thi đại học đó, làm sao có thể theo kịp?"

      "Nhưng mà …" Uyển Tình do dự chút, "Đứa đều học, như vậy có thể rất kỳ quái hay ?"

      Xem ra là muốn tiếp tục hoàn thành việc học. Mục Thiên Dương : "Sinh viên cũng có thể kết hôn, sinh đứa sao chứ? Chẳng lẽ người sáu mươi tuổi thi đại học có đứa sao? Kim Dung còn học tiến sĩ đó, đây phải là càng kỳ quái hay sao?"

      ". . . . . ."

      "Dù sao phải đợi chúng ta kết hôn mới quay về A thị, đứa lại đưa nhà trẻ, em cần lúc nào cũng chiếu cố bọn chúng, cũng tốn thời gian. tìm ít chuyện làm, có thể rất nhàm chán, thế sao đọc? Chờ khi lấy bằng tốt nghiệp, chúng ta liền trở về."

      Uyển Tình gật đầu. cũng muốn làm cho mình trở nên ưu tú hơn chút, nghĩ về sau khi bị người ta nhắc tới, được cái gì, ngay cả đại học cũng chưa học xong, chẳng qua bởi vì là cháu ngoại của Kim lão phu nhân, bởi vì có đứa con nên mới gả được cho nhân vật lớn Mục Thiên Dương này!

      cũng cần như vậy!

      Cho dù người khác muốn gả cho Mục Thiên Dương là vì có núi dựa, có đứa , nhưng chính cũng muốn bị soi mói! phải làm đến —— cho dù đơn độc, cũng phải xứng đôi với Mục Thiên Dương!

      Uyển Tình thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tiến bộ! cầu hoàn mỹ nhưng cầu ưu tú.

      hít sâu hơi, với Mục Thiên Dương: "Cứ như vậy ! Chờ em lấy được bằng tốt nghiệp, chúng ta lại cử hành hôn lễ!"

      "A?" Đây phải là muốn ít nhất hai năm à.

      "Em nhất định lấy được !" Nắm tay!

      "Nhưng mà. . . . . ."

      cười, lôi kéo cà vạt Mục Thiên Dương: "Có hôn lễ làm động lực, em có lý do gì thành công đâu?"

      Mục Thiên Dương vừa vui mừng lại vừa khổ sở, bất đắc dĩ : "Vậy em có thể dùng năm hoặc là nửa năm học xong hay ? Vì hôn lễ cuả chúng ta."

      "Ách. . . . . ." Uyển Tình suy sụp cúi mặt, " cần tạo áp lực cho em, em nhất định hai năm mới học xong! Ách. . . . . . Được rồi, đợi lấy bằng tốt nghiệp, thời điểm nào nên làm cái nào làm!"

      "Ừm." Mục Thiên Dương hôn chút "Nhưng nhắc nhở em, em học kỳ sau là tham gia cuộc thi, môn học chưa qua. Nếu em muốn hai năm lấy được bằng tốt nghiệp phải cố gắng từ giờ trở . Trước khi nhập học hẳn là có thi lại, tốt nhất em thừa dịp thi lại đem các môn học kỳ sau đều nắm bắt, bằng . . . . . . Khả năng phải thi lại các môn trọng yếu đấy."

      "A? !" Uyển Tình đau khổ, nhiều môn học như vậy!

      Đứa ngày đầu tiên nhà trẻ, cả nhà đều xuất động. Lúc tới tham quan trường học hai chiếc xe, mà lúc đến trường lại biến thành năm chiếc xe! Thiên Tuyết, Tiếu Tiêu, Kiều Kiều đều tới đây, Mục Thiên Thành vừa lúc ở thành phố C nên cũng tới .

      Hiệu trưởng kia đổ mồ hôi a, người nhà này là. . . . . . Rất thận trọng! Đây là nhà trẻ quý tộc a, tất cả mọi người đều là người có tiền nhưng giống các ngươi điên cuồng như vậy a.

      Đại bộ phận đứa nhà trẻ đều là buổi sáng, thời điểm bọn họ đến, người khác cũng đưa đứa của mình nhà trẻ. Uyển Tình nhìn đường dãy siêu xe, nhớ tới tình hình thời trung học mình bị Mục Thiên Dương chuyển tới trường quý tộc, lập tức hướng đứa : "Ở trường học phải nghe lời, cho phép cùng bạn học náo loạn gây gổ. cho phép cãi nhau, đánh nhau, tranh giành này nọ. . . . . ."

      Ngươi nộp 10 vạn, người khác cũng nộp 10 vạn a! Trường học bình thường mà đánh nhau cái có thể chỉ là bồi thường tiền thuốc men, ở nơi này mà đánh nhau cái có khả năng là xảy ra chiến tranh thương trường a!

      Uyển Tình nơi này vừa đem đứa giáo dục tốt, chút xe, liền đụng tới Mục Thiên Thành tới, lôi kéo hai đứa : "Bảo Bảo ngoan a, chú với các cháu, trăm ngàn lần để bị người ta khi dễ a ~ nếu có người khi dễ các cháu, các cháu liền khi dễ lại! Có chú làm chỗ dựa cho các cháu, chú giúp các cháu đánh bọn họ!"

      Uyển Tình: . . . . . .

      Mục Thiên Dương mới vừa ở xe nghe thấy được Uyển Tình như thế, vừa định đánh Mục Thiên Thành, Thiên Tuyết lại chen vào cái: "Hay hay! Bảo bối bé của dì, trăm ngàn lần được để bị người ta khi dễ. Nếu ai khi dễ các cháu, các cháu liền đánh lại ! Dùng tay đánh được dùng chân, dùng người đánh được dùng ghế!"

      Mục Thiên Dương: . . . . . .

      Tiếu Tiêu cũng có đứa , khụ tiếng : "Các cháu ngoan nghe lời là được, nếu có người khi dễ các cháu liền cho giáo viên nha."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 563: Học tập

      Uyển Tình cuối cùng cũng nhả ra khí, hoàn hảo có người hiểu biết.

      Mục lão gia và Kim lão phu nhân cũng muốn chắt của mình chịu thiệt, lúc trước nghe lời của Thiên Tuyết và Thiên Thành, còn cảm thấy đủ. Nhưng khi nghe xong những lời của Tiếu Tiêu, mới nhớ tới thể xằng bậy, gật gật đầu : “Cũng phải, dù sao cũng thể để người ức hiếp.”

      Uyển Tình và Mục Thiên Dương cảm thấy áp lực rất lớn, ầm thầm quyết định dạy con tốt, tuyệt đối thể khinh thường! Cầy sói bên cạnh nhiều lắm, nghĩ qua là do khả năng dài sai lệnh!

      Hai người tự mình đưa đứa vào phòng học, khi ra thấy mọi người còn chưa , thương lượng qua, Mục Thiên Thành đưa Kim lão phu nhân và Mục lão gia gặp lão Hữu, Tiếu Tiêu mang Kiều Kiều gặp ông chủ Văn___ông chủ Văn vì truy thê, mang tiệm cơm từ trấn Thái Bình đến mở ở đây, trước mắt ở C thị.

      Mọi người rồi, cũng chỉ còn lại Mục Thiên Dương, Uyển Tình, Thiên Tuyết.

      Thiên Tuyết kéo cánh tay Uyển Tình, với Mục Thiên Dương: “ làm , em mang Uyển Tình chơi, buổi chiều chúng em đón đứa .”

      Mục Thiên Dương : “Vậy phiền toái em bồi Uyển Tình, phải quay về A thị họp, tại sân bay.”

      “Vậy khi nào trở về?”

      “Buổi chiều trở lại, cho nên việc đón đứa cũng làm phiền em, và Uyển Tình phụ trách.” xong hôn lên gò má của Uyển Tình cái, lái xe nghênh ngang rời .

      Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết : “Đúng lúc, tớ có việc tìm cậu.”

      “Chuyện gì?” Thiên Tuyết kích động hỏi.

      Uyển Tình cho , chính mình muốn quay về học xong đại học.

      Thiên Tuyết vỗ tay: “Vẫn luôn chuẩn bị sẵn cho cậu! Sách và máy tính của cậu lúc trước, tớ chuyển toàn bộ đến Y Toa Bối Lạp. Sách giáo khoa đại học năm ba và năm tư của tớ đều ở đó, sợ cậu quay về, lại luyến tiếc!”

      Hai người lập tức quay về Y Toa Bối Lạp, Thiên Tuyết lục tung, lật ra tất cả giáo trình đại học. Uyển Tình lật qua lật lại, còn phát ra thẻ đoàn viên và thẻ học sinh của mình.

      “Muốn quay về còn phải làm thủ tục, trường học giờ hẳn là còn có người, để tớ gọi điện thoại hỏi chút.” Thiên Tuyết .

      Trường học nghỉ, có quản lý Lưu, nhưng mà công việc của quản lý Lưu chỉ quản lý và xử lý những việc liên quan tới tốt nghiệp, chuyện trở lại học làm được, phải đợi đến khi khai giảng năm học mới mới có thể làm.

      Uyển Tình hỏi chút, biết được quay trở lại học phiền toái, liền sắp xếp lại sách vở học kỳ sau, thanh thản ổn định ôn tập. Thiên Tuyết lại quay về trường học tìm đề thi cuối học kỳ của sinh viên năm hai, để cho thử làm.

      vốn tưởng rằng mình xem hiểu sách này, nhưng lúc nhìn lại phát có khó khăn gì, thậm trí càng dễ dàng lý giải so với mấy năm trước. Phỏng chừng bởi vì là khoa văn, cho nên đơn giản hơn so với khoa lý? Nếu như là khoa lý, đống công thức, đồ hình, khẳng định bị choáng váng!

      tại khó khăn duy nhất là tiếng ! còn nhớ kiến thức khi học trung học, nhưng những từ mới khi học đại học, cơ hồ quên toàn bộ! Đọc sách giáo khoa, chỉ có thể biết đại khái, cụ thể xảy ra chuyện gì hoàn toàn nên lời.

      Mỗi ngày đều phải ôm từ điển Oxford, hán với nhau để dịch.

      Đinh Đinh ở trường học thích ứng rất nhanh, ngày đầu tiên đón bọn chúng, bọn chúng khóc, bổ vào trong lòng Uyển Tình và Mục Thiên Dương muốn mẹ, tưởng ba ba, Đinh Đinh còn muốn Uông Uông. Sau vài ngày, hai đứa kể cho mọi người nghe những chuyện xảy ra ở trường học, học cái gì, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi…..Toàn bộ đều phải biểu diễn lần.

      tại bọn chúng có bài tập, liền chơi những gì mình thích. Bưng chiếc ghế ngồi ở bên cạnh bàn trà, nắm đất xét, dùng bút màu vẽ tranh ở giấy, làm bộ làm tịch đọc sách…..

      Lúc này, Uyển Tình cầm sách ngồi sô pha, vừa ôn tập, vừa chú ý đến động tĩnh của bọn chúng.

      Mỗi lần thấy Mục Thiên Dương, đều cảm thấy được tự nhiên___vợ và đứa đều đến trường, luôn luôn cảm thấy thích ứng.

      ngày, Đinh Đinh quỳ rạp sàn nhà chơi cờ vua. Bọn chúng căn bản biết chơi, đẩy tới đẩy lui, Đinh Đinh “Em thắng”, để cho bé thắng.

      Chơi lát, cảm thấy nhàm chán, hai đứa liền bảng chữ cái ra học chữ. Quân cờ lăn dưới đất, toàn bộ bàn cờ được làm bằng giấy.

      Mục Thiên Dương trở về, thấy hai cái tâm can bảo bối quỳ rạp sàn nhà, ánh mặt trời chiều tà chiếu vào đầu bọn chúng, làm tóc mềm mại phát ra kim quang, trái tim đều tan chảy.

      Đinh Đinh mặc chiếc váy màu hồng, chân đeo đôi giày da màu đỏ, hai cái đùi khom trung, hoảng a hoảng a hoảng a……..

      Cánh tay trái của Mục Thiên Dương vắt áo khoác tây, trực tiếp dùng tay phải kéo bé lên: “Bảo bối quỳ rạp sàn nhà vệ sinh, sinh bệnh?”

      “Sạch .” Đinh Đinh ôm cổ , “Ba ba, hôm nay con học thơ.”

      “Cái gì thơ?”

      “Trước giường minh nguyệt quang, nghi tất nhiên thượng sương……” Đinh Đinh mềm ngâm nga.

      Đinh Đinh lớn tiếng tiếp: “Cử đầu vọng minh nguyệt, cúi đầu tư cố hương!”

      cũng biết.” Mục Thiên Dương đặt áo khoác tây lên sô pha, dùng tay còn lại ôm .

      nhíu mày : “Con gọi là Triển Huy!” khó nghe muốn chết, bị người cười.

      Mục Thiên Dương nghẹn nghẹn, liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé.

      “Con gọi là Đinh Đinh, cũng kêu là Triển Lãm.” Đinh Đinh cười hì hì , “ hai chỉ là thôi~”

      cho phép gọi!” hổn hển , “Ở trong nhà trẻ được kêu!” Lần trước con bé vừa gọi, những bạn khác đều cười cậu.

      Đinh Đinh hừ tiếng: “Tên của bọn chúng cũng dễ nghe! Tên của chúng ta dễ nghe! chấp nhặt với bọn chúng!”

      “Con bắt chước ở đâu?” Uyển Tình dở khóc dở cười, chấp nhặt đều đến đây.

      Mục Thiên Dương hỏi bọn chúng mấy câu về chuyện ở nhà trẻ, rồi để cho bọn chúng tự chơi, quay đầu hỏi Uyển Tình: “Xem xong làm sao?”

      Uyển Tình thống khổ thở dài: “Xem hiểu! Ngoại ngữ của thế nào? Dạy em ?”

      “Tốt!” Mục Thiên Dương cao hứng đáp: “Em muốn học ngoại ngữ như thế nào?”

      Uyển Tình lặng chút, tức giận bóp cổ : “ biết mấy ngôn ngữ? môn em cũng biết!”

      “Tốt lắm tốt lắm, sai rồi, nhất định dốc lòng giảng dạy! Nhưng mà…….Học phí tính như thế nào?” mờ ám nhìn .

      Uyển Tình nhìn ánh mắt , chỉ biết suy nghĩ lung tung chuyện hài hòa, nhịn được đỏ mặt lên, giơ từ điển Oxford lên muốn đánh nhau với .

      học phí cũng được cũng phải có thưởng?” Mục Thiên Dương ủy khuất lẩm bẩm. Trong nhà có hai cái tiểu ma tinh, bình thường thể tận hứng.

      “Nghĩ hay quá nhỉ!” Uyển Tình gầm , từ điển vừa muốn rơi xuống người , chợt nghe tiếng ô tô vang. đoán là Kim lão phu nhân trở lại, vội vàng buông, lại thấy Đinh Đinh chớp mắt nhìn mình. xấu hổ khụ tiếng: “Ba ba và mẹ đùa giỡn……”

      “Phải.” Mục Thiên Dương ôm thắt lưng của , hôn lên mặt cái, với đứa , “Tuyệt đối thể lấy sách dày đánh người nha!Đương nhiên, ngoại trừ những người ức hiếp các con!”

      Uyển Tình trừng mắt cảnh cáo cái, ra ngoài đón Kim lão phu nhân. tới cửa, thấy Sở Duy đỡ Kim lão phu nhân tiến vào. nghi hoặc : “Vì sao Sở tiên sinh tới đây?”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 564: Từng có việc

      Sở Duy : "Tìm vị hôn phu của ”.

      Vị hôn phu. . . . . . Uyển Tình vẻ mặt liền 囧.

      Mục Thiên Dương từ bên trong ra, ôn hòa cười với Kim lão phu nhân: "Bà ngoại, người trở lại." Sau đó nhìn Sở Duy, sắc mặt có điểm tốt —— cùng Uyển Tình đứa cũng có rồi, có thể cần "Vị hôn phu" a? "Lão công" chết a? !

      Sở Duy quan tâm tới đau khổ này, với : "Đêm mai lần đầu công chiếu, nghe cậu ?"

      Kim lão phu nhân nhãn tình nhất mị, quay đầu lại hỏi: "Cái gì lần đầu công chiếu?" Lần đầu công chiếu bình thường là phim điện ảnh , nếu Sở Duy có liên quan cũng hợp lý. Nhưng liên quan gì đến Mục Thiên Dương? Chẳng lẽ tên này lại ngoan ngoãn, đùa giỡn gì với tiểu minh tinh nào?

      Sở Duy : "Mục tổng năm trước đầu tư bộ phim, sắp sửa công chiếu, phỏng chừng kiếm rất nhiều tiền đấy."

      Kim lão phu nhân lia mắt quét Mục Thiên Dương cái, với Uyển Tình: "May mắn còn chưa kết hôn, nếu nó dám xằng bậy, mình con cũng có thể sống được."

      Uyển Tình dở khóc dở cười: "Bà ngoại. . . . . ."

      "Chẳng lẽ hai đứa thương lượng qua?"

      Uyển Tình sửng sốt, thu lại tươi cười, liếc cái Mục Thiên Dương: "Cháu biết."

      " quên mất." Mục Thiên Dương bất đắc dĩ : "Đó là vài năm trước Sở tổng vừa mới tiến vào ngành giải trí, vì giúp ta chống đỡ, thử đầu tư mấy trăm vạn vào bộ phim, ai biết cuối cùng thu về mấy ngàn vạn! cảm thấy có tiền dễ kiếm, cho nên mới làm lần thứ hai thôi. . . . . . luôn tích tiểu thành đại, thấy tiền sáng mắt, tuyệt đối phải bị sắc mê hoặc! Nếu ngày mai em cũng cùng ?"

      "Em !" Uyển Tình theo bản năng .

      Kim lão phu nhân lại : " xem cũng sao. Cái giới đó chỉ luẩn quẩn thôi, người đầu tư là lão đại, có người dám nhìn sắc mặt cháu đâu! Cháu về sau có khả năng cả đời xã giao, rèn luyện rèn luyện cũng là tốt.

      "Dạ. . . . . . Vậy được rồi." Uyển Tình cùng trưởng bối đối nghịch, chỉ có thể đáp ứng.

      Mục Thiên Dương liếc mắt cái trấn an : có đây.

      Uyển Tình đáy lòng thở dài, có điểm lo lắng.

      Mục Thiên Dương sợ tức giận, buổi tối còn lăn qua lộn lại giải thích hai lần, cũng phát thệ: " về sau bao giờ dính vào cái giới đó nữa!"

      Uyển Tình vỗ vỗ vai : " có việc gì, dù sao là vì kiếm tiền thôi, làm sao lại muốn đem cơ hội cho người khác? Chỉ cần giữ mình trong sạch là được, bằng em người cũng có thể tự sinh tồn."

      " sai lầm rồi. . . . . . TAT!" Mục Thiên Dương lệ rơi đầy mặt.

      Uyển Tình sao cả. tin tưởng , trước kia cũng chưa cùng ngôi sao xằng bậy, tại làm sao có thể xằng bậy?

      "Bất quá nghe đầu tư điện ảnh mà nghĩ qua là mệt a?" lo lắng thuyết, "Có thể kiếm tiền dù sao cũng là số ít, thiệt nhiều phim đều thu lại được đâu. . . . . . phải mở to hai mắt, đừng để bên ngoài đánh lừa. đến cùng, phim hấp dẫn người ta nhất phải là đặc biệt gì, mà là chuyện xưa cùng truyền tải được cảm xúc thân thuộc."

      " về sau làm nữa." Đem cơ hội để cho người cần ! đầu tư điện ảnh, gọi ngôi sao bồi rượu, cũng chuyên sủng người nào, quả thực là đứng trong bùn dính mùi bùn (người giới đó dù sao đều áp dụng quy tắc ngầm với nhau thôi)!

      vẫn thực muốn làm việc khác, xong hai bộ thu tiền ngừng chơi. Tiếp tục chơi, vạn nhất quá mệt, nuôi nổi lão bà và đứa cũng tốt. . . . . .

      Ngày hôm sau, Uyển Tình salon làm tóc. Mục Thiên Dương kêu Thiên Tuyết bồi , hỗ trợ làm tham khảo.

      Thiên Tuyết hỏi muốn làm gì, đại khái chút, Thiên Tuyết cả kinh : "Em cũng phải ! Em xem mạng tuyên truyền rất tệ a, em muốn xem!"

      " thôi." Mục Thiên Dương biết em mình mê nhất là điện ảnh, đương nhiên đáp ứng rồi, lại hỏi: "Chỗ em có quần áo thích hợp ?"

      " muốn như thế nào?"

      "Cao quý hoa lệ lại hở hang!"

      "Em nghĩ. . . . . . Đại khái trước mắt có." Thiên Tuyết bất mãn : " lại sớm! Gần đây thiệt nhiều ngôi sao đến mua đồ, còn có cả ngôi sao hôm nay tham gia công chiếu lần đầu, các nhà thiết kế của em đều việc làm xuể! Em bảo bọn họ làm cho Uyển Tình mấy bộ, nhưng có làm lễ phục dạ hội a. . . . . ."

      " có việc gì, có chuẩn bị, chỉ sợ ấy thích."

      "Vậy hỏi Trâu Tranh!"

      Trâu Tranh bắt đầu thiết kế các mẫu mới cho mùa xuân hè sang năm, vừa vặn làm cái váy, còn rất phù hợp cầu của Mục Thiên Dương, liền đưa tới cho Uyển Tình.

      Uyển Tình nghĩ Thiên Tuyết cũng là làm trang phục, trong lòng có điểm băn khoăn. Thiên Tuyết nhưng ra sao cả, vốn với đẳng cấp của Trâu Tranh giá rất cao, để ấy làm, mới càng có thể tôn lên vẻ đẹp và giá trị của Uyển Tình!

      Thiên Tuyết hỏi Trâu Tranh: "Chị ?"

      "Chị ." Trâu Tranh hừ lạnh tiếng, "Chị cùng cái cây sậy kia hợp!"

      "Thôi Trinh Hi?" Thiên Tuyết thiếu chút nữa hét lên.

      Trâu Tranh gật đầu.

      Uyển Tình trong lòng đối với Thôi Trinh Hi có chút vướng mắc đáp, hỏi: " ấy cũng ?"

      " ta là nữ thứ!" Thiên Tuyết nhăn mi: "Sớm biết !"

      "Làm sao ?" Trâu Tranh : "Chúng ta là bên đầu tư, ta là xin cơm, còn sợ ta vui sao?"

      Uyển Tình hỏi: "Cậu cùng ấy từng có chuyện?"

      Trâu Tranh hừ lạnh tiếng: " ta xem thường quần áo của tớ, ta nghĩ ta là ai hả? Tớ còn nghĩ làm cho ta đâu! Nhãn hiệu của tớ ở trong nước chỉ tài trợ cho ngôi sao hạng nhất, lần đó là Sở Duy muốn thổi phồng ta lên, bảo tớ giúp! Đều là người Long Diễm Min, tớ liền giúp việc này Sở Duy, ai biết cái cây sậy kia lại mặc! muốn kêu Sở Duy chèn ép ! Bất quá họ Sở trong mắt chỉ có tiền, muốn chèn ép cũng là kiếm đủ tiền sau. . . . . ."

      "Nghe ta tại thu hút rất nhiều tài trợ." Thiên Tuyết , "Nếu muốn chèn ép, tiếp tục nữa chỉ sợ làm được."

      "Trừ phi ta có thể bắt được con cá to." Trâu Tranh là hoạt động cả hai thị trường, chính thức vẫn là quốc tế, hơn nữa là nhà thiết kế phải người mẫu, đối với số kiểu người như Thôi Trinh Hi quả thực chẳng thèm ngó tới.

      Thiên Tuyết cúi đầu: "Quần áo đêm nay của ta là của nhà thiết kế bên em làm . . . . . ."

      "Làm hỏng khóa kéo của ta!" Trâu Tranh ác độc .

      "Nhị tẩu, em ở thực cố gắng gây dựng nghiệp nha, cũng dám xằng bậy. . . . . ." Thiên Tuyết hít sâu hơi, "Chờ em kiếm đủ sau!"

      Trâu Tranh gì: "Cùng tính tình với Sở Duy! Hả? Ngươi cùng ——" nhớ từng thấy tin về bọn họ.

      "Em có bạn trai." Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, vẻ mặt hạnh phúc.

      Lãng phí vài giờ mới làm tốt tạo hình, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương tự mình đến đón.

      Trâu Tranh , trước, lười cùng Mục Thiên Dương hàn huyên. Mục Thiên Dương đến sau, lại để các chờ, chính mình cũng thay đổi bộ quần áo, xử lý tóc chút, sau đó ôm lấy Uyển Tình: " thôi."

      "Em?" Thiên Tuyết hỏi.

      "Em mà?"

      Thiên Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn .

      nhìn nhìn chiếc xe duy nhất, cũng thể để cho Mục tiểu thư mặc như vậy lái xe ? Để ở chỗ này chờ cũng tốt, chỉ đành : "Lên xe !"

      Ba người song song ngồi ở chỗ ngồi phía sau ô tô, phía trước lái xe là người trung niên có điểm biết gì —— ông biết bọn họ là cái quan hệ gì, nhưng người ở phía ngoài biết, nghĩ loạn làm sao bây giờ?

      Người lái xe vô vị cứ thế lái , đưa bọn họ đến nơi lần đầu công chiếu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :