1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 550: Form Elisa

      Liễu Y Y nghĩ đến kia nhà ba người cũng ở đây, nhịn được buồn bã, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, muốn nhìn tới gì đó quen thuộc trong trí nhớ.

      hít hơi, xoay người lên lầu. Mới vừa , đầu Sở Thiệu và ba Liễu đầy mồ hôi từ trong hoa viên tiến vào, xem ra đúng là luyện Judo.

      Khấu Băng đứng dậy, những người khác cũng theo đứng dậy, chào ba Liễu.

      Sở Thiệu thở phì phò hỏi: "Y Y đâu?"

      "Lên lầu lấy này nọ." Thiên Tuyết .

      "À. Vậy các cậu ngồi trước, tớ nhìn xem." Sở Thiệu xong, với ba Liễu, "Cha, con lên trước chút. . . . . ."

      "Ai là cha cậu?"Ba Liễu hừ tiếng, " lên ." xong hỏi đám người Khấu Băng, "Nó lấy cái gì?"

      Khấu Băng : "Là hàng xóm đối diện trước kia cho gì đó." xong thuận tiện hướng ông hỏi thăm chuyện của Bạch gia.

      Ông nhớ chuyện tự nhiên nhiều hơn Y Y chút, bất quá cũng chưa cái gì đặc biệt. Khấu Băng cũng gọi người nhớ kỹ, chuẩn bị lấy về cho Kim lão phu nhân —— Kim lão phu nhân tự nhiên muốn biết nhiều chuyện của con hơn.

      Y Y qua mười mấy phút đồng hồ mới xuống dưới, Khấu Băng thiếu chút nữa nghĩ đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn gọi người lên nhìn. Sở Thiệu theo phía sau , đưa tay phủi tro bụi đỉnh đầu của . lại đây : " có lỗi, tìm hơi lâu." Sau đó đưa cái hộp phong cách cổ xưa qua. Đưa tới giữa trung biết đưa cho ai, dừng chút cho Uyển Tình.

      Uyển Tình sửng sốt, liếc mắt nhìn Khấu Băng cái, đưa tay tiếp nhận đến.

      Mở ra nhìn nhìn, tạo hình thực tinh xảo, nhưng phát được cái gì, chỉ có thể nhìn mọi người. Lúc nhìn đến Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành đưa tay: "Cho xem."

      vội vàng giao cho , nhìn có thể tìm được cái bí mật gì sâu hay .

      Mục Thiên Thành nhìn cẩn thận trong trong ngoài ngoài lần, : "Thoạt nhìn như là Thụy Sĩ sản . Bát hộp là Thụy Sĩ người phát minh , nơi đó kỹ thuật phi bình thường kỹ càng."

      "Thụy Sĩ?" Mục Thiên Dương thào tiếng, "Có thể dấu này nọ bên trong hay ?"

      "Mới có thể, bất quá phải mở ra mới biết được." xong nhìn Khấu Băng và Uyển Tình, " có thể hủy sao?"

      Uyển Tình : " tốt nhất là giả dạng hủy nó , đây là đồ dì lưu lại, cho bà ngoại."

      "Yên tâm."

      "Trở về lại hủy ." Khấu Băng , "Quấy rầy lâu lắm, chúng ta nên tạm biệt."

      Mọi người chào tạm biệt Liễu gia, có việc lại liên hệ.

      Liễu Y Y và Sở Thiệu đưa bọn họ đến bên ngoài, Sở Thiệu ôm Liễu Y Y, nhìn Thiên Tuyết và Uyển Tình : "Chúng ta kết hôn vào tháng năm sang năm! Hai mươi bảy tháng năm!"

      "Như thế nào phải ngũ nhị ○?"

      "Bởi vì 527—— thê ngô!" Sở Thiệu xong, cúi đầu nhìn Liễu Y Y.

      Liễu Y Y cong khuỷu tay lên chọc bên hông phải của chút, mỉm cười hạnh phúc.

      "Biết rồi!" Thiên Tuyết chịu nổi kêu lên, "Chúng ta xem có thời gian ."

      Khấu Băng nhìn nhìn bốn phía, sau khi lên xe sắp xếp thuộc hạ đóng ở ngoài tiểu khu, để tránh có người đến bất lợi với Liễu gia. tin tưởng, Đổ Vương giao hộp bát lỗi thời cho Liễu Y Y, tất nhiên là để lại tin tức, chỉ sợ có thể tra ra ít bí mật.

      Chính là, thời điểm giao hộp bát cho Liễu Y Y, Liễu Y Y mới tám tuổi, mà Bạch Đông Minh và Triệu Uyển Uyển, là qua nhiều năm mới gặp chuyện may. Chẳng lẽ lúc ấy bọn họ muốn dự cảm đến nguy hiểm?

      Trở lại Mục gia, mọi người trước cho Kim lão phu nhân chuyện phát sinh bên kia. Kim lão phu nhân cầm hộp bát nhìn trong chốc lát, dây cót, nghe được trong hộp nhạc truyền đến thanh Đinh Đinh Linh Linh, là khúc《fur Elise》kinh điển. Nghe xong , bà giao hộp nhạc cho Mục Thiên Thành: "Mở ra nhìn xem ."

      Mục Thiên Thành mở hộp ra, các bộ phận cùng cách ở bàn. Uyển Tình và Thiên Tuyết tò mò nhìn, Đinh Đinh vươn tay sờ.

      Uyển Tình bắt lấy tay bé, bé nhìn Uyển Tình: "Là cái gì?"

      "Về sau mua cho con." Uyển Tình nhìn ra bé muốn, lúc vừa mới nghe nhạc, bé liền mở to mắt. Con nít thích à? trước kia cũng có hộp bát , bất quá bị Đinh Thải Nghiên làm hỏng rồi.

      Mục Thiên Thành hủy hộp bát , quan sát tất cả linh kiện lần, thất vọng : "Cái gì đều có."

      "Đây là cái gì?" Mục Thiên Dương chỉ vào hoa văn để trần hộp, đó là loạt văn điêu khắc ở mặt, chữ cái uốn lượn xinh đẹp, giống như đóa hoa bình thường.

      Mục Thiên Thành : "For Elise, chính là《 fur Elise 》. . . . . . A, đúng, đây là From Elise!"

      "Đến từ?" Trình độ ngữ của Uyển Tình còn dừng lại ở thời trung học, theo bản năng làm phiên dịch đơn giản nhất .

      Mục Thiên Thành nghĩ chút, nhìn Thiên Tuyết : "Em lấy laptop của đến!"

      "Ừ. Vậy các người trước cần , chờ em đến đây sau!" muốn bỏ qua chi tiết. . . . . .

      Thiên Tuyết ôm nhanh laptop Mục Thiên Thành xuống dưới, sau lát khởi động máy, Mục Thiên Thành với mọi người, "Phiền toái các người xem trước bên ngoài."

      Mọi người nhìn ra bên ngoài, đánh xong mật mã.

      Thiên Tuyết lườm cái: "Có cái gì thần bí?"

      "Hừ ~" nhàng hừ tiếng, Long Diễm Minh cũng dám coi khinh, hơi chút kiêng dè chút cũng là tốt.

      mở cái trang văn Uyển Tình xem hiểu, đánh nhanh chữ, rất nhanh : "Đây có thể là dòng đồng hồ Thụy Sĩ tên là Elise. . . . . . Xem ra chúng ta phái người Thụy Sĩ!"

      Uyển Tình sửng sốt, nhìn Kim lão phu nhân. Kim lão phu nhân : "Ta già, tự mình , cho người tin cậy nhìn xem ."

      Khấu Băng trầm ngâm lát: "Bản thân tôi là muốn tự mình , lại sợ nơi này gặp chuyện may."

      Trải qua thương nghị, cuối cùng để Trâu Tranh và Mục Thiên Thành dẫn đội qua, Khấu Băng phái đám ác ôn cho bọn , để phòng bất trắc. Mục Thiên Thành sợ, có rất nhiều bạn bè ở nước ngoài, việc này tất nhiên an toàn.

      rồi, mọi người chỉ có thể chờ. và đoàn người Trâu Tranh là lặng lẽ , Khấu Băng an bài, trước đây tổ chức tại sân bay, xe tốc độ cao đuổi theo họ đứng đằng sau ống kính nên tìm thấy cũng đến mức có cái hành động chó cùng rứt giậu gì, Mục gia bên này chỉnh thể an toàn.

      Chủ nhật qua hết, Thiên Tuyết nên quay về trường học. Khấu Băng sợ hãi vạn nhất, kêu tạm xin nghỉ hai ngày. nghĩ hai ngày này tiết cũng nhiều, đáp ứng. Thấy Mục Thiên Dương có hơi yên lòng, hỏi: " nghĩ cái gì vậy?"

      " có việc gì." Mục Thiên Dương trả lời buồn. Nguyên bản ngày mai nên lĩnh chứng minh , ×! Như thế nào xui xẻo như vậy?

      Uyển Tình biết khó chịu cái gì, đưa tay cầm tay . tại xác thực tốt xách việc này, Mục Thiên Thành lại mang theo Trâu Tranh mạo hiểm, bọn họ vẫn là trước đợi chút .

      Mục lão gia vừa thấy biểu tình của bọn họ, nghĩ tới. Ông đau lòng cháu trai, lại rất muốn Uyển Tình vào cửa nhà mình, liền thở dài: "Ai, vốn Thiên Dương và Uyển Tình, ngày mai nên kết hôn . . . . . ."

      Kim lão phu nhân vừa nghe, có chút hờn giận: "Đứa lớn như vậy, còn có kết hôn?"

      Mục lão gia : "Bà cũng phải biết, cháu bà mang quả cầu chạy . . . . . ."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 551: Vàng thỏi

      Uyển Tình xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, chột dạ.

      Kim lão phu nhân cứng lại, ngoan độc liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương cái: “Kia cũng là do lỗi của người đàn ông.”

      Mục Thiên Dương giả chết, đúng đúng đúng, là sai... Lão phu nhân thiên vạn biệt hạ ngáng chân, cưới được người vợ này cũng quá vất vả rồi.

      Uyển Tình nghĩ muốn giúp , nhưng trước mặt chính bà ngoại của mình, biết thế nào.

      Mục lão gia thấy bọn họ vợ chồng son khó xử, ra mặt trợ giúp: “Đây là ý trời, ông trời muốn UYển Tình đơn liền gả , người thân chúc phúc. giờ tìm thấy bà, cũng tra ra mọi chuyện ràng, để cho nó được thuận lợi vui vẻ gả .”

      “Đó là tự nhiên.” Kim lão phu nhân liếc xéo ông cái: “Vốn dĩ ngày mai kết hôn, lĩnh chứng xong rồi hôn lễn.”

      “Lĩnh chứng.”

      Kim lão phu nhân lại làm khó dễ: “Bởi vì cháu ngoại tôi có nhà mẹ đẻ, các người định khiến cho nó trực tiếp dời qua đó, cũng phong quang chút nào sao?”

      “Sao có thể chứ?” Mục lão gia nghiêm túc : “Vốn định qua mấy tháng nữa rồi cử hành hôn lễ, cái gì cũng thu xếp rồi, thế nhưng bọn chúng kéo dài nhiều năm như thế, tự nhiên muốn đăng ký trước thôi.”

      “Vẫn sai khác lắm.” Kim lão phu nhân : “Đều làm sao bây giờ? Nhất định phải phong quang chút, long trọng chút, cháu trai của ông kết hôn hoành tráng như thế, cháu đích tôn nên càng hoành tráng hơn!”

      “Đó là đương nhiên, huống chi còn là cưới cháu ngoại của bà...”

      Hai vị trưởng lão xong, tâm tình kích động, gọi người sắp đặt hôn lễ đến, cùng thảo luận chi tiết rồi.

      Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, vạn phần buồn bực.

      Buổi tối ngủ, Đinh Đinh bị Kim lão phu nhân ôm , Đương Đương cũng bị Thiên Tuyết ôm , hai đứa mắc dù có chút nỡ xa mẹ, thế nhưng bà ngoại và đều tốt, hơi chút thương cảm, hai đứa cũng đành lòng, chỉ có thể qua ngủ cùng.

      Mục Thiên Dương hai tay hai chân tán thành, hi vọng trải qua những ngày như thế khiến chúng thiếu bám lấy Uyển Tình chút, cũng mưu lợi vì tương lại.

      Chuyện tương lai vẫn là để sau rồi , trước mắt con có ở đây, sắc tâm của lại trỗi dậy, lại bởi vì kết hôn sao hôn cần an ủi, lại cầu vô độ, Uyển Tình cũng từ chối. Cho nên đêm nay, thân thể cuối cùng cũng được thỏa mãn.

      Ngày hôm sau rời giường, nhìn Uyển Tình, cười giống như mèo ăn vụng. uyển Tình đỏ mặt, người chụp lên lưng : “ đứng đắn chút !”

      hừ : “Trước mặt em còn đứng đắn nỗi gì?”

      Uyển Tình trừng : “ dám đứng đắn ”

      “Sao nào?” nhíu mày, tràn đầy dịu dàng ôm vào ngực mình.

      “Lưu manh!” Uyển Tình thấp giọng quát lớn.

      Đinh Đinh Đương Đương trở về phòng, chính bọn chúng tự rời giường tìm mẹ. Thiên Tuyết và Kim lão phu nhân đưa bọn chúng trở về, Uyển Tình và Mục Thiên Dương mới tỉnh. Hai đứa ở bên giường mình chơi trò chơi, nghe được tiếng của cha mẹ, hai đứa cũng học theo, Đinh Đinh chau mày với Đương Đương, nổi giận đùng đùng : “Lưu manh!”

      Uyển Tình thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu lấy khăn lụa bỏ Mục Thiên Dương cái. Mục Thiên Dương nhặt lên, đuổi theo ôm lấy cổ , từ từ cài lên cho : “Được rồi, ở bên ngoài lại như thế.”

      dám.” Uyển Tình liếc cái, cảm thấy khuê phòng tình thú là tất yếu, nhịn được cười lên tiếng, ngẩng đầu hôn lên mặt : “Ôm con xuống ăn cơm.”

      Mục Thiên Dương lại hôn thêm lúc, mới vui vẻ ôm lấy con. Nhưng con lại muốn tự mình , cho ôm, chỉ bước theo, chú ý an toàn của bọn chúng.

      Sau khi ăn xong điểm tâm, nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, bọn họ vừa mới đến thủ đô của Thụy Sĩ.

      Sau hai giờ, Mục Thiên Thành gọi điện thoại trở về: “Vợ chồng Đổ vương ở lại đông tây, là dạng giống như hộp gỗ, cũng là đồng hồ được làm thủ xông, thế nhưng hòm cần mật mã, là sáu ký tự, lại vẫn có chữ cái văn...”

      Mọi người vừa nghe, lập tức lấy giấy bút chuẩn bị nghiên cứu mật mã. Khấu Băng bày ra tư liệu nhà của Kim Uyển Uyển, xem xét sinh nhật...

      Chỉ nghe ca tiếng, Mục Thiên Thành : “ cần hoảng, mở ra rồi.”

      Mục Thiên Dương sửng sốt: “Cậu mở ra như thế nào?”

      “Em là ai hả?” Mục Thiên Thành : “Huống chi còn là loại khóa mật mã bền.”

      “Đưa vào cái gì?” Kim lão phu nhân hỏi.

      thanh chìa khóa, nhìn lầm mà , hẳn là chìa khóa quỹ bảo hiểm của ngân hàng Zurich... chúng ta đến Zurich trước, sau đó lại liên hệ!”

      Cúp điện thoại, KHấu Băng nghi ngờ : “Sao cậu có thể khẳng định?”

      “Chẳng lẽ ấy cũng có?” Thiên Tuyết , sau đó sửng sốt, nhìn Mục Thiên Dương: “Em có rồi đúng hay ?”

      “Vô nghĩa!”

      Mục Thiên Thành đến ngân hàng Zurich, trải qua phen trắc trở, gọi điện thoại trở về kêu mọi người vẽ mấy thứ văn kiện, mới thành công mở ra quỹ bảo hiểm, lấy ...

      Kim lão phu nhân sốt ruột hỏi: “Là thứ gì đó?”

      Mục Thiên Thành dừng phen : “Vàng thỏi!” Sau đó truyền ảnh chụp về, quả nhiên là... vàng thỏi1

      Mọi người hồi lâu chuyện, lâu sau Mục Thiên Dương mói : “Nên là còn có những vật khác, chờ bọn họ trở về rồi sau.”

      Kim lão phu nhân gật đầu.

      Lại qua cả ngày, Mục Thiên Thành và Trâu Tranh mới trở về, hai người phong trần mệt mỏi, đem rương hành lý xinh xắn trao cho Kim lão phu nhân.

      Kim lão phu nhân để cho Uyển Tình mở ra, chỉ thấy bên trong chất đầy những thứ linh tinh, vàng thỏi an phận ở góc, chiếm vị trí cũng lớn, nhưng thể tích cũng rất khách quan, mặt khác có đống giấy, có ảnh chụp, còn có bút ký viết tay, lại vẫn có chút tư liệu tán loạn.

      Mọi người cùng ý chí coi như có vàng thỏi, thăm dò những trang giấy kia.

      Đinh Đinh Đương Đương bò qua, Thiên Tuyết ràng thưởng cho mỗi đứa thỏi vàng, hai đứa ôm lấy chơi lúc, cảm thấy chói mắt, trả lại cho Thiên Tuyết, Thiển Tuyết buồn bực: “Các cháu đúng là biết tốt xấu?”

      Hai đứa leo đến trước người Kim lão phu nhân và Uyển Tình, Kim lão phu nhân ánh mắt bằng người trẻ tuổi, quản những thứ đó viết cái gì, mà là ôm ảnh chụp ra xem, Uyển Tình còn lại là ôm con thôi.

      cùng là tấm hình đen trắng, rất mờ nhạt, mặt người mặc quần áo, Kim lão phu nhân đoán, đây là Kim Uyển Uyển lúc trẻ.

      xấp ảnh chụp theo thời gian, Kim lão phu nhân nhìn ảnh chụp chậm rãi từ màu tối đến khi có màu sắc rực , Kim Uyển UYển dần dần thay đổi, biến thành già hơn, cùng Bạch Đông Minh gặp nhau, nhau, kết hôn, sinh con...

      Sau đó là ảnh chụp của Bạch Phẩm Nhu, ghi lại từ lúc bé đến khi lớn dần, sau cùng là tấm ảnh gia đình, tràn đầy hạnh phúc.

      Uyển Tình : “Này là nhà bọn họ, tòa nhà này là biệt thự của bọn họ.”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 552: Hung thủ

      Khấu Băng cầm laptop tay đưa cho Uyển Tình, Uyển Tình còn chưa có thói quen gặp chuyện gì cũng đưa mình lên vị trí đầu, nghi hoặc tiếp nhận lấy, mở ra.

      "Đọc cho ta nghe." Kim lão phu nhân .

      Uyển Tình gật đầu, cầm cuốn sổ đọc: " biết bắt đầu viết từ đâu, nhưng tại thể liên hệ được với mẹ, chỉ có thể đem phán đoán của mình viết xuống đây. Nếu mình gặp chuyện bất trắc, hi vọng bà ấy có thể thông qua đây biết được chân tướng."

      Kim Uyển Uyển kể lại quá trình mình bị thất lạc — bị Khâu Ngũ gia đưa tới ven con suối ở thành phố C, giao cho đôi vợ chồng xa lạ, mà đôi vợ chồng kia lại là người buôn lậu. Sau đó theo đôi vợ chồng kia lâu, bà liền phát thích hợp, đem hai cái vòng cổ Kim lão phu nhân giao cho bà đeo vào, trong đó đem cái đeo lên cổ Kim Diễm Diễm.

      Bà ấy vẫn nhớ mình là ai, có đoạn thời gian nghĩ đến cha mẹ ruột cần mình —— cha mẹ nuôi lại cứ đánh chửi mình như vậy. Chờ bà cùng Bạch Đông Minh sống cùng nhau sau đó nghe được tin tức đứt quảng của Long Diễm Minh, mới biết được gia đình mình cơ hồ nhà tan cửa nát, từng trở về tìm Kim lão phu nhân.

      Nhưng người ta căn bản để ý tới bà, là biết làm sao.

      Bà sửa lại biện pháp, sòng bạc danh nghĩa của Long Diễm Minh, chơi quán bar, nhân cơ hội hỏi thăm. Mới nghe được nửa bị người đuổi giết. Bà mẫn cảm phát giác được rằng trong Long Diễm Minh có người muốn bà xuất , muốn bà nhận tổ quy tông.

      biết là ai, chỉ có thể thầm điều tra, đồng thời tìm kiếm em . Bỏ rơi em , trong lòng bà thực áy náy. Nghĩ đến mình ở Triệu gia chịu khổ, sợ em cũng đồng dạng phải chịu khổ. Nếu là như vậy, bà nhất định có mặt mũi gặp mẹ. Bà hy vọng có thể tìm được em , sau đó cùng nhau về nhà.

      Về nhà là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của bà.

      Trong quá trình tìm kiếm Từ Khả Vy, bà biết là ai đuổi giết mình: "Chủ mưu phía sau bức màn là chú ba. , ông ta phải là chú ba của mình! chừng cha cũng bị ông ta hại chết, mẹ khẳng định bị ông ta giam lỏng rồi, bằng vì sao mình tìm thấy?"

      Bà để lại các loại tư liệu tìm kiếm Từ Khả Vy, cuối cùng manh mối đứt đoạn ở Phúc Lợi Viện. Bà nghĩ tìm được rồi, ở cuốn sổ bà viết: "Hơn phân nửa là em ấy, chỉ cần trở về điều tra người này tốt rồi. Em ấy cùng mình ở cùng thành phố, có lẽ cả hai từng gặp mặt …"

      Đáng tiếc khi bà tìm xảy ra tai nạn xe cộ. Bà sợ hãi Âu tam gia phát Từ Khả Vy nên dám tìm. Cuộc tai nạn xe cộ kia làm cho bà và Bạch Đông Minh nằm viện nửa tháng, sau khi khỏe hẳn, hai người liền vụng trộm Thụy Sĩ, cuối cùng mở két sắt ra để vào các thứ này kia.

      "Nếu phát sinh chuyện gì bất trắc, hi vọng em hoặc mẹ có thể tìm thấy mấy thứ này. Mình yên lòng nhất là Phẩm Nhu, hi vọng hai người chiếu cố cho con bé tốt."

      Uyển Tình khép quyển sổ lại, nhìn Kim lão phu nhân. Kim lão phu nhân nước mắt đầy mặt, sau hồi lâu mới : "Lòng muông dạ thú!"

      Uyển Tình quay đầu lại, phát Khấu Băng và rất nhiều người cũng có ở đây, xem bộ dáng là thu thập Âu tam gia .

      Thu thập Âu tam gia tốt, dù sao Lão đại đương nhiệm là cháu của ông ta, đại bộ phận thế lực Long Diễm Minh đều ở trong tay bọn họ.

      Sáng ngày thứ hai, Khấu Băng trở về hướng Kim lão phu nhân báo cáo. Tình hình bây giờ được lạc quan cho lắm, thực nghĩ qua là khả năng đám người kia đều bị Âu gia giết.

      Kim lão phu nhân : "Trước tiên đem Âu Kỳ Thắng xử lý!"

      Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương cả kinh.

      Mục Thiên Dương nhờ Âu Kỳ Thắng giúp ít việc, vài năm nay hợp tác với nhau làm việc, cùng nhau phát tài; Uyển Tình gặp qua Âu Kỳ Thắng vài lần, ấn tượng xấu, mà khi Từ Khả Vy gặp chuyện cũng may có có hỗ trợ —— hai người nhẫn tâm.

      Kim lão phu nhân oán hận : "Lão già kia làm hại mẹ con chúng ta chia lìa nhiều năm như vậy, cuối cùng dương cách trở, vĩnh viễn xa cách, Phẩm Nhu và con rể cũng bị hại chết . . . . . . Tại sao ta lại đau lòng cho dã chủng nhà ? !"

      Khấu Băng gật đầu: "Cái này để cháu ."

      "Đợi chút!" Uyển Tình kêu lên.

      "Sao vậy?" Kim lão phu nhân nghi hoặc nhìn .

      "Bà ngoại, bà muốn giết Âu Kỳ Thắng?" Uyển Tình hỏi.

      " giết , giết ta! Giết tất cả mọi người nơi đây!"

      "Nhưng mà. . . . . . có biện pháp khác sao?"

      "Như thế nào, cháu biết ?" Kim lão phu nhân sắc bén hỏi.

      Mục Thiên Dương : " cứu Uyển Tình, so với mạng còn nặng hơn. Nếu lúc trước , khả năng lão phu nhân bà ngay cả người thân cuối cùng cũng mất ."

      Uyển Tình gật đầu: "Có thể lưu lại mạng của hay ?"

      Kim lão phu nhân hơi cân nhắc, gật đầu: "Nếu cứu huyết mạch cuối cùng của ta, ta liền thả cho con đường sống . . . . . . Nghĩ biện pháp ngăn lại! Chuẩn bị mấy cân thuốc phiện đưa đến Bất Dạ Thành , để cảnh sát đem bắt , làm cho ở bên trong ở vài ngày, chờ ân oán của ta và ông nội kết thúc rồi sau!"

      Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy vào, kêu lên: "Lão đại chạy rồi!"

      " ràng chút!" Khấu Băng nổi giận gầm lên tiếng.

      Người nọ hoảng sợ, nghĩ đến lão phu nhân cùng Âu gia bất hòa, lập tức sửa miệng : "Âu Kỳ Thắng! Âu Kỳ Thắng vừa mới ngồi máy bay tư nhân Hải Nam rồi!"

      " Hải Nam làm gì?" Khấu Băng nghi hoặc, xoay người với Kim lão phu nhân "Ta nhìn xem."

      giờ sau, dẫn theo người trở về — Trợ thủ đắc lực của Âu Kỳ Thắng, Sở Duy.

      Sở Duy hướng Kim lão phu nhân khom người chào, gật đầu với Uyển Tình: "Tiểu thư."

      Uyển Tình liền ngồi thẳng lưng, nhìn .

      Kim lão phu nhân hỏi: "Lão đại nhà ngươi đâu?"

      "Lão phu nhân cũng biết, Lão đại và Tam lão gia cũng có tình cảm ông cháu."

      " có tình cảm ông cháu, cất nhắc lên vị trí Lão đại? Lúc ấy tính toán như thế nào? !"

      Sở Duy cười, nhìn Khấu Băng liếc mắt cái: "Kỳ Thắng lo chức Lão đại này, phải có Băng gia hay sao? Tam lão gia tự nhiên thích, còn bằng giúp đỡ bù nhìn có phải ?"

      "Hừ ~" Kim lão phu nhân nở nụ cười, vẻ mặt ôn hoà nhìn "Ta thích ngươi thẳng như vậy. Ngươi , Lão đại các ngươi tính thế nào ?"

      "Lão đại Hải Nam, tất nhiên là mặc kệ mọi chuyện."

      "Tam lão gia nhà ngươi đồng ý? mặc kệ quản sao? Trốn có ích lợi gì? Người phía dưới cũng bởi vì có ở đây mà động thủ! ở đây, cái lão già kia càng có thể trực tiếp ra lệnh!"

      Sở Duy vuốt cằm cười: "Lão phu nhân chờ xem là được rồi, qua đêm nay tự nhiên là gặp được."

      "Ý ngươi là trước đêm nay chúng ta vẫn thể hành động?" Khấu Băng nhíu mi mắt, sát khí hơi lộ ra.

      "Lão đại phân phó, có mệnh lệnh của , tất cả đều cho phép nhúc nhích. cách khác, đến lúc đó các em đều tọa sơn quan hổ đấu — ái chà, hai đại nguyên lão đánh nhau, em tiểu bối cũng chưa có tư cách xen vào nha ~"

      "Ta làm như thế nào tin tưởng ngươi?" Kim lão phu nhân hỏi, "Chờ các ngươi kéo dài tới buổi tối, chúng ta liền trở thành thịt nằm thớt !"

      Sở Duy hơi trầm ngâm: "Nếu lão phu nhân thua, tiểu thư An An chỉ sợ cũng phải chịu liên lụy. ấy tại gả cho người ta, tuy mất mạng nhưng ít nhất cũng chịu những ảnh hưởng khác, cũng thương tâm khổ sở. Lão đại thích ấy nhiều năm như vậy, làm sao có thể bỏ được?"

      Uyển Tình và em Mục gia cả kinh: Âu Kỳ Thắng thích Kim An An? Nhưng Kim An An phải gả cho a! Tương tư đơn phương?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 553: Hết thảy đều kết thúc

      Kim lão phu nhân trầm mặc lát : “ ra cậu ta rất cuồng dại. , vài năm nay cậu ta cũng làm được sai, bản thân tôi cũng rất vui khi cậu ta và An An ở bên nhau. Ai có thể bản thân cậu ta đuổi người? Đừng đánh ngựa tre của tiểu thanh mai, ít nhất là gần gũi người có thế lực nên được lợi trước! Nhưng mà cậu ta cư nhiên bị người khác chiếm tiện nghi, phải xứng đáng sao?”

      Sở Duy bộ giống như giận dỗi : “Lão phu nhân, ngài muốn bậy về lão đại của tôi như vậy, tôi có thể giúp ấy hạ mệnh lệnh!”

      Kim lão phu nhân bật cười: “Cháu xem cháu xem…….Cậu ta còn có em trung thành và tận tâm theo nữa! Lão đại này cũng phải suông!”

      “Vậy lão phu nhân ngài tin hay là tin?”

      “Cậu cứ ngồi ở đây.” Kim lão phu nhân chỉ chỉ vào vị trí sô pha dưới mông , đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Dương, “Cháu , cho dù Âu Kì Thắng giúp ông nội cậu ta để đối phó ta, người trong phòng này, cam đoan khó giữ được?”

      Mục Thiên Dương sửng sốt, vì sao đột nhiên nghĩ tới mình? còn tưởng rằng bản thân còn có cảm giác tồn tại đâu?

      câu môi cười, lộ ra cỗ hương vị tà mị cuồng luyến, trần đầy tự tin thuyết: “Tự nhiên giữ được.”

      Uyển Tình nhiều năm thấy nở nụ cười như vậy, trong lòng kinh hãi, nhớ tới lúc vừa gặt , nhất thời muốn đánh anh___giả bộ cái gì!

      bất mãn ngắm nhìn cái: “ giữ được liền giữ được?”

      “Đó là đương nhiên.” Mục Thiên Dương lập tức nhìn , sắc mặt trở nên dịu dàng, “Sợ?”

      “Em đều bị hù chết!” Uyển Tình bất mãn thuyết.

      “Có đây.” lập tức bắt lấy tay , vuốt chiếc nhẫn màu ngọc bích tay . Uyển Tình đỏ mặt lên, muốn rút về, nắm chặt tay , giải thích, “ Nghĩa Hải gọi cho lão đại của cậu ta cuộc điện thoại, Long Minh Diễm nội chiến, để cho tới ngư ông đắc lợi.”

      “Tại sao có thể như vậy? Uyển Tình kinh hãi.

      phải người đường, có nhiều thế lực như vậy, chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ người trong phòng này hao tổn sợi tóc. Về phần Long Diễm Minh cái gì……..” sờ sờ cằm, “Hình như người ở nơi đó có gì liên quan tới chúng ta.”

      Uyển Tình cứng lại, nhìn Kim lão phu nhân.

      Kim lão phu nhân cười, đột nhiên thoải mái: “Nó đúng. Tuy đó là nghiệp của ông ngoại cháu ta muốn bảo vệ, nhưng giữ đến giữ cũng phải do con cháu chúng ta kết thừa! Lúc nguy hiểm sao cả, đến lúc mạng còn giữ được, nên chấp nhất như vậy. tại nơi đó người liên quan đến chúng ta, bị hủy lại có quan hệ gì?”

      Uyển Tình gật đầu. Kỳ cũng có cảm tình gì với Long Diễm Minh, chỉ là theo bản năng nghĩ đến đó là những thứ của Kim lão phu nhân. Nếu Kim lão phu nhân buông bỏ, tự nhiên cũng buông. Hơn nữa đây cũng phải cố ý đụng đến, mà là hai tướng cùng hại nhau.

      “Được rồi.” Mục Thiên Dương cười , “ và Nghĩa Hải tuy rằng thân với lão đại kia, nhưng đều là bạn học, vài năm này hai lần hợp tác làm ăn, cũng gặp mặt vài lần…….. ta còn thiếu cái nhân tình, về sau còn có cơ hội, cũng xằng bậy.”

      Uyển Tình nhàng thở ra, lại nhịn được lo lắng. quay đầu liếc mắt nhìn Sở Duy cái, Sở Duy lười nhác dựa vào sô pha, cúi đầu sửa móng tay.

      Thời gian đến buổi tối còn lâu, mọi người biết Âu Kì Thắng hành động như thế nào, Khấu Băng vẫn tiếp tục an bài thủ hạ, bảo đảm có sai sót nhầm lẫn.

      Mọi người đứng trong việc gì ở trong biệt thự, lên mạng lên mạng, đánh bài đánh bài, canh gác canh gác……..

      Tám giờ tối, Sở Duy ngồi xuống bên cạnh Thiên Tuyết, nhìn máy tính của . mình Thiên Tuyết xoát vi bác, có chút nhàm chán, thấy ngồi lại gần, có hứng thú hỏi: “ biết Sở Thiệu ?” nghi hoặc rất lâu, hai người có phải có quan hệ gì hay .

      Sở Duy liếc nhìn cái: “Cháu trai của Sở tư lệnh?”

      “Đúng. biết? Các người là____”

      “Tôi là con riêng của ba !”

      “Tê____” Thiên Tuyết khiếp sợ trừng lớn mắt, “Sao, làm sao có thể?”

      Sở Duy bật cười: “ tin?”

      Thiên Tuyết sửng sốt, vầng trán nhiễm lên tức giận: “ gạt tôi?”

      Đột nhiên điện thoại của Sở Duy vang lên, lập tức nghe, lát sau lên tiếng “ biết”, sau đó cúp điện thoại.

      Tất cả mọi người nhìn , Kim lão phu nhân hỏi: “Làm sao vậy?”

      chỉ chỉ máy tính của Thiên Tuyết, : “Tiếp tục.”

      Thiên Tuyết nghi hoặc, mở cái trang web mới, sau đó thấy được tin tức mới nhất. Lão bản phía sau màn Bất Dạ Thành, người nối nghiệp của tập đoàn Âu thị Âu Kì Thắng, hít thuốc phiện trong khách sạn ở Hải Nam bị bắt. Lúc cảnh sát đến đó, còn phát trong phòng của còn có tiểu minh tinh……..

      Kim lão phu nhân nở nụ cười, gọi điện thoại cho Khấu Băng, đến nửa giờ, Âu tam gia bị chế trụ, người phía dưới chút cũng loạn, lại muốn bị chỉ trích, ràng có thể trốn được nhà lao, ai biết vì sai lại công khai lên án ?

      Mọi người trầm mặc, đột nhiên cảm thấy Âu Kì Thắng hy sinh rất lớn.

      Thiên Tuyết điểm điểm mấy tính, cười : “ nghĩ tới, tại tin tức nóng nhất là của cái kia tiểu minh tinh.”

      Sở Duy khom người xuống, cười đến giảo hoạt: “Lão đại của chúng ta vào nơi đó, biết mất bao nhiêu năm, còn muốn dựa vào tôi chuẩn bị chuyện bên ngoài cho ấy. Chờ ấy ra, người phía dưới cũng tôn ấy là lão đại! tại tôi ở trong này, vạn nhất bị truyền ra ngoài, chừng tôi bán đứng ấy, đến lúc đó tôi liền thảm! Tôi sao mà vất vả, để cho ấy giúp ta nâng người mới nên tính cái gì?”

      Mọi người sửng sốt, mới nhớ tới là ông chủ của công ty giải trí.

      Thiên Tuyết khách sáo liếc mắt nhìn cái: “ cư nhiên gọi lão đại của giúp người mới của công ty mình? ta cũng đồng ý?”

      “Tôi tôi có nỗi khổ riếng.”

      “……”

      “Đúng rồi.” Sở Duy đột nhiên nhìn Kim lão phu nhân, “Lão phu nhân, tại lão đại của chúng ta vì ngài và tiểu thư mà vào, kế tiếp Long Diễm Minh sợ là do Băng gia làm chủ? Chờ lão đại chúng ta ra, lão phu nhân tính cho ấy vị trí nào?”

      Kim lão phu nhân sửng sốt, hơi hơi nhíu mi: “Cậu , cậu muốn ở bên ngoài giúp ……..”

      “Có sổ việc, là lão đại chúng ta làm lên, tôi tự nhiên phải giúp ấy. Nhưng Long Diễm Minh này, tôi còn biết quy củ, thể làm rắn mất đầu. Tôi chỉ hy vọng, lão phu nhân cần chiếm những gì thuộc về lão đại của chúng ta.”

      “Của tự nhiên là của .” Kim lão phu nhân , “Cái khác liền giao cho Băng gia xử lý .”

      Sở Duy gật đầu, cũng chỉ cầu thế này. Lão phu nhân kết liễu Âu gia: thanh toán cừu hận lớn như vậy, cho dù Âu Kì Thắng có bán chức quan của mình, chỉ sợ cũng thể làm lão đại. Bất Thành Dạ là do Âu Kì Thắng thành lập lên, chỉ cần bảo vệ cái này, chờ Âu Kì Thắng ra, cũng có vùng trời. Dù sao…….. người đàn ông là cần phần nghiệp, nếu cái gì cũng có, đến lúc đó phải làm sao?

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 554: Chấm dứt ân oán

      Âu Kì Thắng lại dám để ý người nhà, chính mình chạy tới cục cảnh sát uống trà! Âu gia hận chết, chút cũng có ý định bảo vệ ! Tuy rằng Âu tam gia muốn bảo vệ, nhưng bị Khấu Băng giám thị, có cách nào khác hành động. Những người khác của Âu gia lại càng nguyện ý bảo vệ, có Long Diễm Minh, còn có Âu thị, thiếu kình địch này, Âu thị mới có thể là của bọn !

      Về phần những người khác, hiểu được phen khổ tâm của Âu Kì Thắng, đương nhiên muốn phối hợp . Cho nên rất nhanh bị phán tội, bỏ tù ba năm.

      Sở Duy nhàng thở ra, xem chừng khoảng hai năm là có thể giảm hình phạt ra tù. Chính mình chỉ cần trông nom hai năm, cũng miễn cho mệt mỏi như vậy. Bằng từ lâu rồi. . . . . . tình khó khống chế a!

      Trước khi Âu Kì Thắng bị bỏ tù, Kim lão phu nhân quay về thành phố C tìm Âu tam gia đối chất. Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương đồng hành, Thiên Tuyết cũng liền quay về trường học học.

      Uyển Tình nhìn Âu tam gia, phát ánh mắt của có chút độc. Điểm kỳ dị là, lại sợ. Nếu như là trước kia, nhất định thực sợ hãi. Nhưng tại, sợ, chỉ cảm thấy hận, cảm thấy đây là kẻ tiểu nhân!

      Là lão! Làm hại mụ mụ cùng dì lang bạt kỳ hồ, bị mất mạng!

      Là lão! Làm hại bà ngoại mấy năm nay đau khổ tìm kiếm, độc tịch mịch!

      Uyển Tình cảm thấy rất xúc động, muốn xông lên lột bộ da nhăn nheo đó xuống, xem tim của lão, máu của lão có màu gì!

      Mục Thiên Dương phát kích động, cầm tay : "Làm sao vậy?"

      Uyển Tình hít sâu hơi, lắc đầu: " có việc gì." Để cho bà ngoại xử lý , bà ngoại khẳng định so với càng hận. Bà ngoại nhưng là chịu 40 nhiều năm tịch, tìm kiếm 40 năm, lại chỉ tìm được đống tin dữ, mấy bia mộ. . . . . .

      "Vì sao?" Kim lão phu nhân rất hận, nhưng nhìn Âu tam gia trước mặt gầy trơ cả xương, nhớ lại cả đời này, đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh. Người cũng già, nếu có gì để quan tâm, cũng chẳng còn gì đáng nghĩ.

      Âu tam gia cười, bộ mặt dữ tợn: "Tính toán vì cái gì đây? Còn phải là vì vị trí kia, vì ích lợi! Người khác Âu tam gia, cũng là người có danh tiếng, nhưng ở trước mặt ngươi cùng đại ca, ta chỉ có thể làm thiếp! Ở trước mặt nhị ca, ta cũng phải chịu nhún! Ta chán ghét loại cảm giác này, luôn bị người áp xuống! ràng rất lợi hại, còn phải nghe mệnh lệnh của các ngươi. . . . . . giận con cháu lại chịu thua kém, ta vất vả trù tính cả đời, lại người có thể kế thừa! Kết quả là, cái gì cũng chưa làm được. . . . . ."

      Âu tam gia xong, chống gậy run rẩy đứng lên khỏi ghế. Sau đó đột nhiên, từ trong tay áo rộng thùng thình của chiếc áo choàng ngắn lão mặc xuất thứ, nhắm thẳng vào mặt Kim lão phu nhân. Mà trong tay , là khẩu súng.

      Uyển Tình hoảng sợ, vừa muốn kêu to, nghe được bên tai có người hô: " cho phép nhúc nhích!"

      vừa thấy, chỉ thấy Mục Thiên Dương trong tay cũng nắm khẩu súng, vững vàng nhắm ngay Âu tam gia.

      "Thiên Dương!" thở dốc vì kinh ngạc, khi nào có súng? Lấy từ đâu?

      "Đừng sợ." Mục Thiên Dương dịu dàng , nhìn cái, "Em đưa bà ngoại ra ngoài."

      "Ta cần!" Uyển Tình theo bản năng . Đó là súng a! Vạn nhất Âu tam gia siết cò súng, phải rất nguy hiểm!

      "Yên tâm, già đến độ đứng vững, chỉ sợ có khí lực nổ súng; cho dù có khí lực, khẳng định cũng mau bằng ; cho dù bắn, cũng có thể có thể run lên —— liền bắn trượt!"

      " cần hay giỡn!" Uyển Tình gầm .

      Vừa rống xong, chỉ nghe đoàng tiếng, Âu tam gia nổ súng —— bị lời của Mục Thiên Dương chọc giận!

      Ba người hoảng sợ, phát mình vẫn còn sống, vừa thấy, Âu tam gia quả nhiên bắn trượt. . . . . .

      Người ở phía ngoài nhanh chóng tràn vào, nhất tề mấy khẩu súng nhắm vào Âu tam gia.

      Kim lão phu nhân vươn tay, lấy súng trong tay Khấu Băng, cũng nhắm vào Âu tam gia. Bà trong đầu nhớ lại thời trẻ phóng đãng kềm chế được khi còn chồng còn sống. Lúc tuổi còn trẻ vào sinh ra tử, làm sao chưa từng có tình cảm? Ngược lại là càng lúc yên ổn, càng khảo nghiệm lòng người.

      ràng là huynh đệ! Huynh đệ sát cánh bên nhau đầy nhiệt huyết! Cái sóng gió gì đều vượt qua, cuối cùng. . . . . . đám trở mặt thành thù.

      Kim lão phu nhân siết cò súng, Âu tam gia cười, họng súng rũ xuống. Như vậy cũng tốt, cho để lão trả đại ca . . . . . .

      Đoàng!

      Viên đạn bắn vào bức họa nổi tiếng tường, lưu lại hố đen bốc khói.

      Âu tam gia thân mình cứng đờ.

      Kim lão phu nhân trả lại khẩu súng cho Khấu Băng, khoác áo choàng lên vai: "Cháu ngoại, chúng ta ."

      Uyển Tình đỡ bà, ra ngoài, nhìn Mục Thiên Dương liếc mắt cái.

      Mục Thiên Dương hạ tay xuống xoay người, giật mình, lại giơ tay lên ——

      Đoàng!

      Uyển Tình sợ tới mức trong lòng nhảy dựng, mạnh mẽ quay đầu, thấy Mục Thiên Dương về phía mình, thổi thổi họng súng.

      ". . . . . ."

      "Lão dọa đến , chỉ là trả lại."

      Uyển Tình quay đầu lại xem, thấy Âu tam gia còn vững vàng đứng, lông tóc vô đả thương, bất quá đờ người. thở dài, cùng Mục Thiên Dương đỡ Kim lão phu nhân ra ngoài.

      được hai bước, nghe Khấu Băng : "Các huynh đệ luyện bắn súng, cần thương tổn được tam lão gia sợi tóc."

      Uyển Tình trừng lớn mắt, lập tức nghe được phía sau ầm đùng ba thanh , giống như bắn pháo. tứ chi cứng ngắc, biết nên phản ứng gì. Nghe xong lát, ngược lại bình tĩnh, giúp đỡ Kim lão phu nhân tiếp tục lên phía trước, giống như đây là tiếng pháo.

      Khấu Băng để thủ hạ đập tan nát thư phòng Âu tam gia, đối ngoại tuyên bố là lão thái thái tìm được cháu , cao hứng, cho nên đốt pháo chúc mừng.

      Mọi người rồi, Âu tam gia lỗ tai nổ vang, lúc tuổi còn trẻ trải qua chiến trường màn xuất trong đầu, nhớ tới Kim lão đại từng ở trong mưa bom bão đạn cứu lão. . . . . . Lão giơ súng lên, ngậm vào họng —— như vậy trượt được ?

      Đoàng!

      Lão có thể gặp lão đại rồi, cho dù lão đại cũng muốn gặp lão nữa.

      -

      Trở lại chỗ ở của Kim lão phu nhân, phát Kim An An ở đó. Kim An An vội vàng chào đón, lo lắng hỏi: "Bà nội, người mấy ngày nay có việc gì ? Cháu rất sợ hãi!"

      " có việc gì." Kim lão phu nhân vỗ vỗ tay .

      Kim An An tin, nhìn Uyển Tình: "Bà nội có việc gì?"

      " có việc gì."

      Kim An An thở phapf: "Vậy là tốt."

      Buổi tối ở nơi này, Uyển Tình hỏi Mục Thiên Dương: " làm sao có thể có súng?"

      Mục Thiên Dương trầm mặc chút, : "Thiên Thành cho mượn."

      " ta tại sao có thể cho mượn thứ này!" Uyển Tình bất mãn, quyết định muốn cách ly nam nhân của mình khỏi tên nguy hiểm!

      "À, vì bảo vệ em thôi."

      "Vậy nổ súng?"

      "Đương nhiên. thường bãi bắn bia, bắn có thể chơi sao?" Hơn nữa có cái quái thai Mục Thiên Thành kia ở đó, sợ người trong nhà có năng lực tự bảo vệ mình, cùng Thiên Tuyết dạy dỗ, làm sao có thể học?

      "Nhưng . . . . . ." Uyển Tình xoay người ngăn chặn , quát, "Về sau được!"

      "Chính là sợ gặp nguy hiểm." xòe tay: "Đương nhiên phải mỗi ngày đều dùng đến."

      "Đây là phạm pháp!"

      "Khụ. . . . . . Em mới là hắc đạo thiên kim, là lương dân."

      "Em ——" Uyển Tình cứng lại, cúi đầu cắn . Ni như thế nào thành hắc đạo thiên kim nha? Cảm giác tương lai thể kham nổi rồi. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :