1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 545: Khó giải quyết.

      Kim lão phu nhân chấn động, ngẩng đầu nhìn : “Ở nơi nào, người đâu?” Uyển Uyển lúc lớn, chỉ sợ là nhớ chuyện.

      “Cháu, cháu có điện thoại, hình như để trong ví tiền, ví tiền đặt phòng.”

      Kim lão phu nhân đứng lên, với Khấu Băng: “Cháu hỏi lại tường tận, bà trước.”

      Khấu Băng đồng ý, cùng mấy thuộc hạ ở lại tiếp tục hỏi.

      Kim lão phu nhân về đến trong nhà, Uyển Tình vội vàng tìm ví tiền, giơ ra tờ giấy kia. Kim lão phu nhân nhìn thoáng qua xa xa, hỏi: “Cháu gọi được chưa?”

      Uyển Tình lắc đầu: “Gọi được.”

      Kim lão phu nhân lại bảo người gọi lần, vẫn có tín hiệu.

      Mục Thiên Dương : “Réo người thăm dò địa chỉ trước, còn có chủ hộ.”

      Kim lão phu nhân lập tức réo người gọi điện thoại, để cho người ở thành phố C làm, sau đó đột nhiên hạ lệnh: “Trở về!” Bà muốn nhìn, năm đó là ai lớn mật như thế, dám bán con của bà.

      Ra lệnh tiếng, lập tức có người bắt đầu sắp xếp, phần cùng Kim lão phu nhân cùng trở về, phần người tạm thời được giữ lại. Đợi tới sân bay thành phố C, vừa lúc chính ngọ, đường cái ngừng loạt xe đón tiếp bọn họ.

      Đinh Đinh Đương Đương lôi kéo Uyển Tình kêu đói, Uyển Tình có chút xấu hổ, nghĩ muốn che miệng chúng lại. Tới đón có ông già, là quản gia của Kim gia. Tai ông ấy nhọn nghe thấy, cười : “Trong nhà chuẩn bị tốt cơm trưa, trước tiên lão phu nhân hãy trở về ăn cơm với mọi người .”

      Kim lão phu nhân cười, xoay người cầm lấy tay Đinh Đinh, với Uyển Tình: “Cháu theo cụ nhé.”

      Uyển Tình quay đầu liếc mắt cười với Mục Thiên Dương cái, Mục Thiên Dương gật đầu, dường như khuyên an tâm, trong lòng thở ra, kéo lấy Đương Đương theo sau.

      Kim lão phu nhân ở thành phố C có tòa biệt thự rất lớn, năm đó Kim lão đại định cư ở thành phố C khi đó thông qua quan hệ mua được. Nhà cửa xung quanh, cực kỳ thanh tĩnh, cũng có kiến trúc dân quốc sai khác là bao, phần lớn là phong cách châu Âu.

      Ô tô lái vào cửa lớn biệt thự, ở trong hoa viên ngừng loạt, Uyển Tình xuống xe, thấy bên trong cả trai lẫn , gài trẻ lớn bé tới nghênh đón, giống như đặt mình trong phim truyền hình.

      vào phòng khách, hai chân giẫm lên thảm trải sàn, đen treo thủy tinh đỉnh đầu có cảm giác như trong mây, ....

      Kim lão phu nhân nghĩ đến mọi người xung quanh đều đói bụng, tạm thời cũng chuyện, chỉ bảo ăn cơm.

      Âu Định Trung : “Chúng ta quấy rầy lão phu nhân nữa, trở về ăn thôi.”

      Kim lão phu nhân gật đầu, ở trong đám người tìm được Khấu Băng : “Cháu ở lại .”

      Âu Định Trung nghe vậy, bước chân dừng lại, nghĩ muốn ở lại. Mọi người nhìn , thoáng xấu hổ, nhấp môi xoay người rời .

      Trở lại nhà lớn Âu gia, lập tức bị Âu tam gia gọi đến hỏi chuyện. cũng chưa ăn cơm, trong lòng hơi có chút cam, nhưng vẫn qua.

      Âu tam gia nằm ở ghế, sắc mặt tái nhợt, cốt sấu như sài, xem ra còn sống lâu nữa, nhưng hai con mắt vẫn sắc bén khiến người khác sợ hãi. bắt đầu làm chuỗi hết những chuyện xảy ra trong hai ngày nay.

      Kim lão phu nhân ở bên kia, mọi người ăn xong, ở trong phòng khách ngồi xuống. kim lão phu nhân với lão quản gia: “Thu dọn cho tiểu thư gian phòng, trở về gấp, cái gì cũng mang theo, nên muốn chuẩn bị.”

      Lão quản gia phân phó với cấp dưới tiếng, chính mình tiếp tục đứng bên cạnh nghe mọi người chuyện.

      Kim lão phu nhân hỏi KHấu Băng: “Hỏi ra cái gì chưa?”

      Khấu Băng : “Hỏi mấy lần, những cái Lão phu nhân đều hỏi. Bởi vì ấy là nghe người ta thuật lại, cho nên cũng biết . Người đàn ông bán tiểu thư , cũng có miêu tả nhiều.”

      Kim lão phu nhân đóng chặt mắt: “ gọi Khưu lão ngũ đến.”

      Kim lão phu nhân năm đó có gọi vài người đưa tiểu thư , Khưu lão ngũ là trong đó. Nhưng về sau, con có tin tức gì, người đưa con cũng tìm thấy. Qua mười mấy năm tìm được Khưu lão ngũ, ông ta làm việc buôn bán ở HongKong....

      Kim lão phu nhân bảo ông trở về hỏi vài câu, ông lúc ấy tình huống rất loạn, còn có người ngầm truy giết bọn họ, mà khả năng người truy giết bọn họ là đối thủ mất còn Nghĩa Hải bang. Lúc ấy đồng thời có mấy vị em chết, hai vị tiểu thư cũng biết đâu, ông dám trở về, lại muốn tiếp tục tìm người, liền tìm lại tìm đến Hongkong...

      Kim lão phu nhân hỏi vài lần, ông đều như thế, cũng thể làm gì ông ta, liền quyết định để lại mạng của ông ta, đợi khi nào tìm được người lại ....

      Khưu lão ngũ tại con cháu thành đàn, đều ở Hongkong, người nhanh gần 80 tuổi còn bị giam lỏng ở Long Diễm Minh.

      Kim lão phu nhân réo người dẫn ông , chỉ chốc lát sau thủ hạ hốt ha hốt hoảng chạy vào: “Khưu lão ngũ vừa mới phát bệnh tim ở trong biệt thự, từ cầu thang ngã xuống... chết.”?

      Sức KHỏe của Kim lão phu nhân tốt, đột nhiên nở nụ cười: “Bị chết tốt! Khấu Băng, cháu thăm dò cho bà, còn có UYển Uyển kia, tra được chưa?”

      điều tra.” Khấu Băng : “Lão phu nhân đừng nóng vội, nếu có thể tìm được Diễm Diểm và Uyển Tình, lại vừa lúc có manh mối của Uyển Uyển, chắc chắn có thể tìm được.”

      Kim lão phu nhân gật đầu: “Cháu là trưởng bối, cần tiểu thư này nọ.” Sau đó với UYển Tình: “Cha của chú Khấu lúc trước cùng tạo dựng nghiệp với ông bà ngoại cháu, tính ra, cháu nên gọi là chú, mà phải là cậu.”

      Uyển Tình cười, hơi làm nũng hỏi: “Cháu đây tới cùng muốn làm gì?”

      Khấu Băng có chút trố mắt, dừng giây lát : “Hô cậu .”

      Uyển Tình sửng sốt, cảm giác ông hình như có chuyện thương tâm, quy củ hô tiếng.

      Chờ ông tới, Kim lão phu nhân đột nhiên thở dài: “Nó có em , cùng năm sinh với mẹ cháu, đáng tiếc về sau bị người ta hại chết... Tuy để lại đứa con, nhưng là đưa ra nước ngoài, mấy năm nay ai gọi nó là cậu.”

      Uyển Tình gật đầu.

      Đột nhiên Uyển Tình nhớ tới, lúc trước điều tra về Kim lão phu nhân, tra được tư liệu của Long Diễm Minh. Em của Khấu Băng, hình như là bị con trai của Tứ gia hại chết. cũng bởi vì chuyện này, Chương Tứ gia mới rời khỏi Long Diễm Minh.

      Xem ra, Long Diễm Minh này đầm rồng hang hổ, nên mang Uyển Tình rời .

      Buổi tối, lại ở nơi biệt thự này, Uyển Tình với : “Thiên Dương, em có chút sợ.”

      “Đừng sợ, có đây.”

      “Em sao lại cảm thấy được, chuyện của mẹ em chỉ đơn giản như vậy?”

      “Này cực kỳ ràng rồi.” Mục Thiên Dương thấp giọng : “Xem ra bà ngoại em cực kỳ tin tưởng Băng gia, nhưng tại chủ nhà là Âu thị... Xem ra Băng gia này đơn giản, hi vọng đó phải là người xấu.” Mục Thiên Dương xong, im lặng tiếp. Nếu người được Kim lão phu nhân tin tưởng có vấn đề, Uyển Tình ở trong này chỉ sợ bị nguy hiểm. Nhưng thành vấn đề, tiếp theo là Âu gia có vấn đề, mà tại lão đại của Long Diễm Minh là Âu Kỳ Thắng.

      Trời ơi, cảm thấy được chuyện này cực kỳ khó giải quyết. thực hận chính mình vào hắc đạo, phát ra bang phái tới bảo vệ Uyển Tình..

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 546: Ngàn lần nén bi thương

      Kim An An quay về nhà mình tối hôm qua, bữa sáng trừ Kim lão phu nhân, còn bàn cơm những người khác đều có thể coi là người Mục gia. Mục lão gia cảm thấy có hơi khách lấn át chủ nên quyết định cơm nước xong xuôi liền rời trước rồi mới chuyện sau.

      Cơm nước xong, vừa mới rời bàn quản gia liền tiến vào : "Băng gia đợi hồi lâu rồi."

      "Sao sớm?" Kim lão phu nhân hỏi rồi với mọi người "Cùng ."

      vào phòng khách, Khấu Băng ngồi ở sô pha liền đứng lên.

      Kim lão phu nhân hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

      "Ăn rồi."

      Kim lão phu nhân nghĩ đến cảnh ngộ của Khấu gia, còn nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nhịn được thở dài, khoát tay để ngồi xuống.

      Uyển Tình cùng Mục lão gia, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Trâu Tranh cũng phân biệt ngồi xuống, đứa được Mục Thiên Thành và Mục Thiên Dương ôm —— hai người bọn họ chia nhau ra chơi đùa với đứa .

      Khấu Băng đảo tài liệu trong tay, với Kim lão phu nhân: "Lão thái thái, chúng ta lần theo cú điện thoại kia tra ra được địa chỉ ."

      "Tìm được người rồi sao?" Kim lão phu nhân khẩn trương hỏi.

      Khấu Băng buông mí mắt, lúng túng : "Trước mắt còn chưa xác định bọn họ có phải người lão thái thái muốn tìm hay , nếu như phải ... Thỉnh lão thái thái. ... Ngàn lần nén bi thương."

      Kim lão phu nhân ngẩn ra, sốt ruột hỏi: "Có ý tứ gì?"

      "Đôi vợ chồng kia vài năm trước qua đời rồi."

      Mọi người kinh ngạc nhìn Khấu Băng, thể tin được có kết quả như thế. Uyển Tình cùng Trâu Tranh đều ngồi bên cạnh Kim lão phu nhân, nhàng cầm lấy tay bà.

      Được lát, mới hỏi: "Bọn họ có đứa bé sao?"

      Khấu Băng nhàng mà hít tiếng, : "Đôi vợ chồng kia gọi là Bạch Đông Minh và Triệu Uyển Uyển —— Triệu Uyển Uyển hẳn là Uyển Uyển nhà chúng ta, ngày sinh của ấy cũng là sinh thần của Uyển Uyển. Chúng ta tìm được cha mẹ nuôi của ấy, theo như bọn họ , ngày sinh, tên, đều chính là Uyển Uyển cung cấp. Vợ chồng Triệu gia có đứa mới mua ấy về nuôi, mới đầu đối xử với ấy tệ, nhưng về sau vợ chồng Triệu gia mang bầu, lại còn sinh được vài đứa, có chút nuôi nổi nên liền đối xử với ấy được như trước. ấy lúc tuổi còn trẻ liền bắt đầu làm công, tiền đều giao về cho trong nhà, còn mình có tiền phải đánh bạc, mỗi lần đều thắng. ... "

      Kim lão phu nhân vừa nghe liền khóc lên: "Nhất định là con của ta. ... "

      Khấu Băng tiếp tục : " ấy ở sòng bạc quen với Bạch Đông Minh, Bạch Đông Minh là người thuộc Nghĩa Hải bang, dẫn ấy chơi nhiều nơi, hai người liền cứ như vậy mà định chung thân."

      "Nghĩa Hải bang?"

      Khấu Băng gật đầu: "Nhưng bởi vì cậu ta và Uyển Uyển ở cùng chỗ, chịu cưới thiên kim của Nghĩa Hải bang, nên liền dứt khoát rời ."

      "Như thế sai ... " Kim lão phu nhân vui mừng cười, rưng rưng hỏi, "Cậu ta đối xử với nó có tốt ?"

      "Tất nhiên là vô cùng tốt." Khấu Băng cũng khó mà nở nụ cười chút "Bọn họ sống chung hơn 8 năm. Mới mất vài năm trước đây, tựa hồ vẫn mực tìm tung tích Diễm Diễm, càng ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

      "Ngoài ý muốn?"

      "Bọn họ lúc trước ở sòng bạc Macao rất có tiếng, tự xưng là “Song Sát”, được người ta phong danh Đổ Vương, Đổ Hậu (vương - hậu cờ bac), còn tự mở sòng bạc. Hẳn là như thế này, có người muốn lật đổ bọn họ, bọn họ lui về ở , sau đó bắt đầu tìm tung tích Diễm Diễm. Cho nên cháu thể khẳng định —— trong quá trình bọn họ tìm Diễm Diễm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay rốt cuộc là đối thủ lúc trước của sòng bạc đuổi tận giết tuyệt, vẫn là. ... Có người muốn bọn họ tìm được Diễm Diễm."

      "Bọn chúng chết như thế nào?" Kim lão phu nhân hai tay nắm thành quyền.

      "Có ngày vào buổi tối có người trà trộn vào nhà để trộm cắp ... Cảnh sát điều tra kết quả là như thế này, bọn họ bởi vì cùng tên trộm xung đột nên bị giết hại. ... "

      Kim lão phu nhân che miệng lại, khóc lên.

      Uyển Tình cũng từng khổ sở muốn khóc, ở bên cạnh vỗ lưng Kim lão phu nhân, sợ bà thương tâm quá đỗi.

      Khấu Băng : "Bọn họ có con ."

      Kim lão phu nhân liền ngồi thẳng lưng, nhìn chớp mắt.

      Khấu Băng lắc đầu: "Đứa kia tên là Bạch Phẩm Nhu, lúc ấy vừa mới học Đại học. Nhận được tin cha mẹ gặp chuyện may từ trường học liền gấp gáp trở về, đường xảy ra tai nạn xe cộ. ... Tử vong ngay tại chỗ."

      "A ... " Kim lão phu nhân ôm Uyển Tình, tê tâm liệt phế khóc lên.

      Uyển Tình cùng Trâu Tranh cũng khóc lên, mấy người đàn ông khác trong lòng cũng luống cuống.

      Qua lâu, Mục Thiên Thành hỏi: "Việc này phải là , phải điều tra ràng."

      Khấu Băng hỏi Kim lão phu nhân: "Có muốn lấy tro cốt xét nghiệm lần hay ? Vạn nhất thông tin sai lệch?"

      Kim lão phu nhân hỏi: "Bọn họ được an táng ở nơi nào?"

      "Ở A thị."

      Uyển Tình đột nhiên : "Cháu gọi điện thoại, cháu trước kia dường như nghe người ta qua bọn họ. ... "

      "Em nghe ai qua?" Mục Thiên Dương hỏi.

      Uyển Tình trả lời, lấy tay lau nước mắt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiên Tuyết. Vừa nhận cuộc gọi, Thiên Tuyết liền rống lên: "Cậu đem trai, ông nội, cháu trai, cháu mình lừa gạt đâu vậy? Mình trở về uống rượu mừng của cậu, liền người cũng thấy!"

      Uyển Tình sửng sốt, nhớ tới cùng Mục Thiên Dương sớm định ra ngày đăng ký kết hôn sắp tới .

      "Này? Uyển Tình, mình chuyện với cậu a? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      ". Cậu có số điện thoại của Liễu Y Y ? Có thể cho mình ."

      "Làm gì?"

      "Cậu nhớ lần chúng mình cùng ấy đánh bài, ấy ấy biết Đổ Vương Macao."

      "Phốc —— thể nào? Lần nào a?"

      "Lần Sở Thiệu trở về đó a! Trước khi mẹ mình gặp chuyện may!"

      "À ~ mình nhớ ra rồi, ấy hình như qua ... Cậu tìm ấy làm gì? Mình giúp cậu liên hệ chút trước ! Cậu ở nơi nào a? mình đâu?"

      "Tối nay cho cậu, khả năng chúng mình rất nhanh trở lại, cậu giúp mình liên hệ nhanh với Y Y chút."

      Cúp điện thoại, Uyển Tình nhìn mọi người : "Là bạn cùng học trung học với cháu và Thiên Tuyết, ấy hình như ở ... đối diện nhà dì. Cháu để cho Thiên Tuyết tìm ấy, giờ chúng ta nên làm gì?"

      Mục Thiên Dương : "Bạch tiên sinh từng ở A thị?" Trong ấn tượng, giống như ở vài yến hội có gặp qua người này.

      Khấu Băng gật đầu: "Phòng của cậu ấy vẫn còn. Di sản của cậu ấy bị cha mẹ nuôi của Uyển Uyển kế thừa, em của Uyển Uyển muốn đem phòng bọn họ ở bán, nhưng bởi vì là phòng may nên bán được, liền bỏ hoang."

      Kim lão phu nhân hỏi: "Bọn chúng xảy ra chuyện, Nghĩa Hải bang trông nom sao? Có thể là người Nghĩa Hải bang làm hay ? Chuyện này nhất định phải điều tra ràng, thể để cho bọn chúng chết vô ích được!"

      "Cháu liên hệ với Nghĩa Hải bang, bên kia còn chưa có đáp lại."

      xong, mọi người lại khởi hành quay về A thị. Vừa ra khỏi cửa, Uyển Tình liền nhận được điện thoại của Thiên Tuyết, Thiên Tuyết : "Sở Thiệu mang Liễu Y Y về nhà, ở A thị đây này. Các cậu phải về đây mới có thể gặp mặt chuyện. Mình đưa số điện thoại của ấy cho cậu, cậu nếu cấp bách liền liên hệ ấy hỏi . ấy ở Sở gia gặp người lớn để thương lượng chuyện hôn nhân đấy!"

      "A?" Uyển Tình cả kinh, nếu như vậy chuyện cần phải cân nhắc. bên này gặp chuyện như vậy, thể để cho người khác chuyện vui bị lây dính chuyện may.

      Thiên Tuyết cúi đầu cười: " tại bàn bạc, phỏng chừng phải đợi tới ngày Quốc khánh hoặc là sang năm mới làm, bất quá nghe thanh của Sở Thiệu thực hưng phấn!"

      Uyển Tình hơi nở nụ cười, cúp điện thoại, tạm thời cần liên hệ Liễu Y Y. Nếu Liễu Y Y ở A thị, về trước rồi mới .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 547: Kinh hồn.

      Đoàn người rất nhanh trở lại thành phố A, xuống sân bay, vẫn là người của Long Diễm Minhd dến đón. Mọi người được ngồi ra mấy chiếc xe, ở đường cao tốc bao lâu, hai bên đường đột nhiên lao ra mấy chiếc xe Audi màu đen, nhanh chóng ngăn cách với mấy chiếc xe, sau đó 2 chiếc nhắm vào xe của Uyển Tình và Kim lão phu nhân ngồi va chạm.

      Ngồi chiếc xe đằng sau, Mục Thiên Thành phản ứng kịp đầu tiên, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tay cầm tay lái, với lái xe: “Để tôi!”

      Mục Thiên Dương theo đó nhìn ra điểm đúng, kinh hãi: “Sao lại thế này?”

      “Xem ra Long Diễm Minh có nội gián!” Mục Thiên Thành hung tợn , thay đổi vị trí với lái xe, nhấn ga xông lên.

      Mục Thiên Dương nhìn cửa kính xe, đánh mất chủ ý nhảy xe, gọi điện thoại cho Uyển Tình: “Bình tĩnh, phải sợ!”

      “Sao lại thế này?” Uyển Tình hỏi, và Kim lão phu nhân mỗi người ôm đứa bé, nhìn bên ngoài, càng có thêm ô tô ngừng va chạm.

      “Bình tĩnh, ngồi trong xe đừng nhúc nhích!” Mục Thiên Dương cũng biết sao lại như vậy, chỉ có thể ra lệnh cho như vậy.

      Kim lão phu nhân ngược lại vô cùng bình tĩnh, để Đinh Đinh ghé vào trong lồng ngực của mình, lấy tay che lỗ tai của bé, với Uyển Tình: “ cần sợ, sao.”

      Uyển Tình gật đầu, chỉ có thể cố gắng giữ tỉnh táo, tin tưởng Long Diễm Minh có kinh nghiệm, chắc chắn có cách đối phó.

      Đột nhiên, Mục Thiên Dương thấy chiếc xe mở cửa kính ra, từ bên trong lộ ra đoạn ống đồng.”

      “Có súng!” hô to tiếng.

      Mục Thiên Thành liền đánh tay lái xuống, va chạm vào chiếc xe đó, đạn bịch cái đập vào đường rào chắn.

      Mục Thiên Dương hít hơi, đẩy cửa xe ra, muốn nhảy xuống.

      cần xằng bậy!” Mục Thiên Thành rống to.

      “Cậu nhanh nghĩ cách !” cũng rống lên.

      Người mặc áo rồng ngồi ở tay lái phụ vội lên tiếng: “Các bình tĩnh chút, Băng gia đều có chuẩn bị!”

      Hai người sửng sốt, trừng mắt nhìn ta, Mục Thiên Dương mạnh mẽ đóng cửa lại, tay kéo lấy cà vạt, ghì chặt người lại: “Con mẹ nó là ai làm>?”

      “Khụ khu,,... Băng gia là người tốt...” Áo rồng cũng có quyền lợi sinh tồn, ...

      Đúng lúc này, tiếng cảnh báo nức nở đến gần, Mục Thiên Thành ngẩn ra, chậm tốc độ lại. Đùng lúc này, có chiếc xe qua bên cạnh, đành lên chiếc vừa mới lộ ra nòng súng kia, hai chiếc xe cùng hướng về phía trước, đánh vào bên cạnh sườn núi mới dừng lại.

      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành thấy chiếc xe kia, mới kinh hãi, Mục lão gia ở chiếc xe đó.

      Hai người xuống xa, phát mấy chiếc xe phía sau đều dừng lại, đoạn dài, xe cảnh sát cũng dừng lại.

      Hai người qua, thấy Khấu Băng, Mục lão gia, Trâu Tranh, ba người ngồi xe, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như ngắm phong cảnh. Hai người sửng sốt hồi lâu, Mục Thiên Dương xoay người xem Uyển Tình, Mục Thiên Thành bất đắc dĩ : “Ông nội, ông sợ sao?”

      “Qủy NHật bản còn sợ, lại sợ bọn này sao?” Mục lão gia khí phách .

      “...”

      “Được, xem lão phu nhân và Uyển Tình.” Chính mình sợ, nhưng lại sợ người khác gặp chuyện may, Mục lão gia lo lắng xuống xe.

      Trâu Tranh và Khấu Băng cũng xuống, đến bên lão phu nhân vừa thấy... Mục Thiên Dương và Uyển Tình gắt gao ôm lấy nhau, coi ai ra gì.

      Mục Thiên Dương : “Em làm sợ muốn chết!”

      Uyển Tình run rẩy : “Hu hu,,, em muốn về nàh.”

      “Được, lập tức về nhà.”

      Mọi người nhớ tới tình hình vừa rồi, cũng có chút nghĩ lại mà sợ, xem bọn họ ôm nhau chỗ, lại gì, cho nên vừa cam lòng cắt ngang bọn họ, vừa muốn cắt ngang. do dự, cảnh sát liền qua.

      Chiếc Audi ở bên cạnh có người bị thương, trực tiếp bị trấn áp. Uyển Tình vốn nên cùng bọn họ đến sở cánh sát lấy lời khai, thế nhưng nơi này có vài vị đại phật, cảnh sát dám ra lệnh cho bọn họ, Khấu Băng để lại hai người giải quyết tốt hậu quả của mình, chính mình tiếp tục hộ tống Kim lão phu nhân rời .

      Lần thay đổi chỗ ngồi này, Mục Thiên Dương và Uyển Tình xe, mang theo hai đứa bé, dọc theo đường , hai người đều ôm chặt con ở trước, cùng nhau cũng ôm lấy nhau. Chuyện vừa rồi, đáng sợ, bọn họ dám tưởng tượng, nhỡ đâu có bất trắc, có hậu quả gì.

      Ô tô trực tiếp chạy đến công viên tưởng niệm, mọi người xuống xe, Khấu Băng dấn đường, tới trước mộ nhà ba người Kim Uyển Uyển.

      Nhìn thấy mộ bia, thâm tâm Uyển Tình chấn động, người tên là Triệu Uyển Uyển ở mộ bia kia có vài phần giống với Từ Khả Vi.

      Bên cạnh có người đàn ông trung niên, ngũ quan đoan chính, khí chất...

      Mà bên kia, viết “Bạch phẩm Nhu”, ảnh chụp là người con còn trẻ tuổi xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mang nét cười, cùng Uyển Tình có hai phần tương tự...

      Kim lão phu nhân che miệng lại khóc lên: “Là tội hại bọn họ...”

      Bà vỗn nghĩ có lẽ chỉ còn tro cốt, là tìm nhầm rồi. Nhưng là nhìn thấy con lớn lên giống hệt Uyển Tình, Triệu Uyển Uyển, từ ánh mắt, mũi... đều giống mình... bà cảm thấy là con bà rồi, ...

      “Lão phu nhân...” Khấu Băng đỡ bà: “ít nhất bà vẫn còn Uyển Tình, cần quá thương tâm...”

      Uyển Tình nhìn mộ bia của Triệu Uyển Uyển, lại nhìn Bạch Phẩm Nhu như hoa như ngọc, hung tợn : “Tôi rất muốn nhìn, là ai qua được.” xong ngồi xổm người xuống, lần mò ảnh chụp của Kim Uyển Uyển: “Uyển Uyển... Mẹ đến đây, con có phải rất hận là mẹ tới muộn hay ? Đây là chồng của con sao? Dáng vẻ rất đẹp, tướng từ tâm sinh, vừa thấy biết là người đáng để phó thác cả đời, ánh mắt của con tốt...Con con cũng được... huhu... mẹ tới sớm chút có phải... nên sớm chút... con, con nếu biết tìm em con, sao trực tiếp tới tìm mẹ...?”

      Kim lão phu nhân tới đây, đột nhiên ngừng lại: “Con tìm mẹ, nhất định là bị kẻ gian ngăn trở rồi, mẹ sai rồi, mẹ nên ngốc nghếch ở quê... nếu nhất định biết đươc tin tức của con...”

      Ban ngày Kim lão phu nhân khóc, có chút vô lực. Mọi người nâng bà dây, từ từ xuống núi, bà : “Tôi phải cho bọn họ đổi sang chỗ tốt, đổi đến bên người lão nhân !”

      “Uhm, điều tra ràng mọi chuyện, chúng ta tiếng với Triệu gia , liền làm .” Khấu Băng .

      Kim lão phu nhân gật đầu, nhìn ông: “Cậu , là lão tam, hay là lão tứ?”

      Khấu Băng dừng lại: “Tôi biết, nhưng tôi thề với lão phu nhân, nhất định phải tôi.” Kim lão phu nhân đột nhiên cười: “Khi đó cậu mới vài tuổi?”

      “Chắc chắn cũng phải cha tôi!” Khấu Băng nghiêm túc .

      Kim lão phu nhân gật đầu: “Cha cậu thích con , nếu là có chủ ý đánh con của tôi, cũng là trộm qua thành con của ông ấy, chắc chắn nỡ bán , ông ấy thương em cậu như thế nào, ông ấy mới làm loại chuyện này!”

      “Vâng...” Khấu Băng nghĩ đến em chết , thanh có chút nghẹn ngào: “Đa tạ lão phu nhân nghi ngờ.”

      “Đừng khách khí.” Kim lão phu nhân vỗ vỗ tay ông.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 548: Nhà cũ của Bạch gia

      Ra khỏi khu mộ, gần đến hai giờ, mọi người trực tiếp khách sạn dùng cơm. Khấu Băng hỏi Kim lão phu nhân buổi tối nghỉ ngơi ở đâu. Bọn họ bên kia có phòng ở, chỉ là tại có người tác quái, qua đó an toàn. Nhưng ở khách sạn mà cũng có thể dễ dàng gặp chuyện may. Cho nên chỉ có thể xem ý của Kim lão phu nhân, sau đó an bài, hết sức bảo đảm an toàn.

      Kim lão phu nhân nhíu mày: "Khách sạn ." Bà tại cũng nguyện ý tới địa bàn Long Diễm Minh.

      "Khách sạn hạng sang tới đây, cũng có thể có chỗ sơ hở trong quản lý." Mục Thiên Thành .

      Mục Thiên Dương nghĩ Uyển Tình trở về thành phố A thị mà quay về Mục gia, nghe xong lời của Thiên Thành lập tức : "Ở lại Mục gia thôi? Hoặc là đến biệt thự danh nghĩa của tôi cũng được. Các người nếu muốn tăng thêm người bảo hộ, tùy ý!"

      Khấu Băng hỏi địa chỉ, Mục lão gia khu biệt thự Mục gia có quan chức ở lại, an toàn luôn luôn bảo đảm. Khấu Băng liền hỏi ý Kim lão phu nhân, Kim lão phu nhân tự nhiên gật đầu. Sau khi ăn xong, mọi người liền quay về Mục gia đại trạch.

      Thiên Tuyết cùng Ngô Nhã bàn luận về chuyện xảy ra, liệu có thể giữ nguyên kế hoạch kết hôn được . Đột nhiên nghe được tiếng ô tô, chạy đến thấy —— mọi người rầm rập vào, còn nhóm xã hội đen, hai người có điểm bị dọa. Rốt cục nhìn đến bọn Mục Thiên Dương, hai người mới thở phào, Thiên Tuyết buông Ngô Nhã ra chạy tới: "Ông nội ~ mọi người đâu vậy?"

      Mục lão gia cười, tay vỗ vỗ vai : " có việc gì có việc gì. . . . . ."

      đám người vừa vừa vào trong, Thiên Tuyết thối lui đến bên cạnh Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương: "Chuyện gì xảy ra?"

      "Kể rất dài dòng, cho cậu biết." Uyển Tình .

      Vào nhà rồi, Khấu Băng liền phái người tỏa ra bốn phía biệt thự làm công tác bảo ản, Mục Thiên Thành chạy tới làm chỉ huy, thực chuyên nghiệp chỉ đạo: "Nơi này người" , "Nơi đó hai người", còn trang bị mấy thứ máy móc công nghệ cao, cam đoan con ruồi bọ đều bay lọt.

      Khấu Băng thấy vậy áp lực khổng lồ: hóa ra cao thủ chống khủng bố ở trong này! Sớm biết vậy lúc đường cao tốc báo nguy, để ta có cơ hội phát huy!

      Đương nhiên, cũng chỉ là ngẫm lại thôi, cũng dám lấy sinh mệnh Kim lão phu nhân ra đùa.

      Làm tốt công tác bảo an, Khấu Băng trở về với Kim lão phu nhân: "Ta tại nhà cũ của Bạch gia nhìn xem."

      Kim lão phu nhân cũng muốn , nhưng nghĩ cho thêm phiền toái, nên ra cầu này.

      Uyển Tình hỏi: "Những người đó bị bắt chưa? Hẳn là tạm thời có việc gì chứ? Cháu cũng , xem có thể hay tìm bạn học của cháu hỏi ít việc của dì!"

      " cũng !" Mục Thiên Dương lập tức .

      Thiên Tuyết cho nên đứng lên: "Muốn tìm Y Y, đương nhiên mang theo tớ rồi! Các người rốt cuộc làm sao nha? Ai bị bắt?"

      Mục Thiên Thành nhấc tay: "Được rồi được rồi, chúng ta cùng ! Chờ tôi thu thập chút đồ đac!" xong tay chống sô pha lộn ngược ra sau cái, chạy lên lầu. lát sau hấp tấp xuống, người thoạt nhìn có thêm gì.

      Thiên Tuyết sờ loạn người : " lấy cái gì vậy? Cho em xem!"

      "Đừng làm rộn." Mục Thiên Thành đẩy tay ra: "Trong chốc lát cho em biết."

      Thiên Tuyết gật đầu, hưng trí bừng bừng thu tay lại.

      Kim lão phu nhân yên tâm mà nhìn Khấu Băng, Khấu Băng : " có việc gì."

      Uyển Tình dỗ đám vài câu, để bọn chúng ngoan ngoãn bồi lão nhân gia, sau đó cùng mọi người ra ngoài.

      Mục Thiên Thành tự mình lái xe, chở Thiên Dương, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết. Thiên Tuyết ngồi bên cạnh hỏi: " mang theo gì thế?"

      Mục Thiên Thành tay ôm tay lái, lấy từ bên hông ra khẩu súng.

      Uyển Tình sợ tới mức chấn động.

      Mục Thiên Dương ôm : "Đừng sợ, nó giỏi mấy thứ này, để cướp cò."

      ". . . . . . Nhưng này là phạm pháp !"

      " phải mỗi người phạm pháp đều bị bắt." Mục Thiên Thành , "Dù sao lại có người biết."

      Thiên Tuyết lườm cái: "Chúng ta phải người a?" Sau đó vuốt vuốt thân súng tới nghiện —— còn biết vật này nguy hiểm, dám lộn xộn.

      Mục Thiên Thành : " được sờ loạn!"

      "Cứ sờ!"

      Mục Thiên Thành lại lấy từ người ra vật đưa sang, lấy lại khẩu súng. Thiên Tuyết đón lấy, sau khi thấy là cái gì, hai tay cứng đờ bất động, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương: " ——"

      "Mục Thiên Thành!" Mục Thiên Dương rống to, "Ngươi lại dám giữ mấy thứ này trong nhà!"

      Lựu đạn!

      Mục Thiên Thành yên lặng lấy lại, há mồm cắn kíp nổ.

      "A ——" Thiên Tuyết cùng Uyển Tình kêu to.

      Mục Thiên Thành bình tĩnh đẩy mảnh đạn lệch ra khỏi miệng, ngửa đầu uống chút, liếm liếm môi : "Là rượu sái . . . . . ."

      Mọi người: ". . . . . ."

      lát sau, Mục Thiên Dương đánh cho mấy cái, đánh xong bạo rống: "Đừng ngươi trước kia cũng như vậy! Ngươi sợ cắn nhầm rồi mất mạng? !"

      ". . . . . ." Đây là lo lắng cho em trai a ~

      -

      Chỗ biệt thự Bạch gia là nơi lâu đời, rất nhiều cây to, nhưng phòng ốc hơi có vẻ cổ xưa. Phòng ở của Bạch Đông Minh gần tám năm người ở lại, lại rách nát, ngay cả mép cửa cũng có rêu xanh.

      Căn phòng này luôn được rao bán, nhưng vẫn bán được. Cái chìa khóa được nhà cha nuôi của Kim Uyển Uyển gửi ở phòng bảo vệ gần đó, Khấu Băng muốn xem phòng ở, bảo vệ vui vẻ dẫn bọn họ vào —— tuy rằng bọn họ tuyệt có bộ dáng muốn mua loại nhà cũ rách nát từng có người chết này!

      Cửa vừa mở ra, lập tức có con gián lủi qua chân, tro bụi cùng mùi ẩm mốc trong khí ập vào mặt, còn có cảm giác lành lạnh. . . . . .

      Bảo vệ sợ tới mức chạy ra ngoài, ở đường xe chạy kêu: "Các ngươi từ từ xem. . . . . . Ta trở về gác, các ngươi xem hết nhớ đem cái chìa khóa đưa ta!"

      rồi lại tốt, mọi người có thể tự do.

      Khấu Băng sai người kéo các tấm vải trắng phủ lên đồ đạc, lại kéo rèm cửa sổ ra, từ từ lộ ra diện mạo phòng ở như cũ.

      Sô pha vải bố, gối đầu in hoa. . . . . .

      Mở ra thấy phòng bếp, cửa sổ sát đất đối diện hoa viên. . . . . .

      Khung nhà bằng gỗ, nhà ba người ấm áp. . . . . .

      Uyển Tình tưởng như thấy được bọn họ, nấu cơm, trồng hoa, gia đình cùng xem phim. . . . . . Thực hâm mộ, lại thực đau lòng.

      đến phòng bếp, mở vòi nước, giọt.

      Có người tìm được nguồn điện, bật đèn, vài cái chợt bật chợt tắt, có cái đèn treo 6 bóng, chỉ sáng 3 cái, vài giây sau, trong đó cái tắt nốt.

      Chớ , đúng là giống quỷ ốc.

      Xem lần dưới lầu, mọi người lên lầu. lầu trong phòng ngủ của Kim Uyển Uyển cùng Bạch Đông Minh mặc đồ cưới, ảnh đen trắng, rất đẹp, phía sau phong cảnh cũng rất đẹp.

      Mục Thiên Dương nắm vai Uyển Tình : "Đó là biển Aege."

      Uyển Tình cười cười, năm đó có thể biển Aege, có thể nghĩ đến biển Aegea. . . . . . Xem ra Bạch Đông Minh đối xử với Kim Uyển Uyển tệ.

      Bên trong phòng ngủ còn gian khác, bàn là mô hình địa cầu rời thành từng mảnh, đồng hồ báo thức hỏng, khung ảnh cùng sách vở phủ kín tro bụi. . . . . .

      Uyển Tình dùng tay lau bụi khủng ảnh, thấy được hình ảnh Bạch Phẩm Nhu tươi cười dịu dàng. Chị ấy nhất định là người dịu dàng, Uyển Tình nghĩ.

      giá sách bên cạnh có rất nhiều sách, Uyển Tình nhìn nhìn, nhìn thấy mấy quyển sách giáo khoa trung học quen thuộc. Bạch Phẩm Nhu tựa hồ so với lớn hơn hai tuổi, nhưng vẫn dùng sách giáo khoa giống . . . . .

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 549: Phó thác của Đổ Vương

      Đến căn phòng thứ ba, Uyển Tình ra ban công, nhìn bốn phía cây cối xanh um tươi tốt, đủ loại kiểu dáng xung quanh biệt thự ... Cúi đầu nhìn cái liền thấy người con mặc quần trắng đứng ở phía dưới đường xe chạy, nhìn lên biệt thự này.

      kinh ngạc chút, khi đối phương ngẩng đầu lên, hé lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhiễm bụi trần, thanh đạm nhu hòa, giống như. ... Tiên Thiên.

      Đúng vậy, Tiên Thiên. So sánh rất thỏa đáng, nhưng là. ... thầm nghĩ đến cái từ này. Có lẽ, có thể là hoa sen. ... nhiễm, .

      Trái tim Uyển Tình đập nhanh, làm sao có thể có người đẹp như vậy?

      Đối phương đột nhiên động đậy đôi môi, hướng nở nụ cười chút.

      chấn động mạnh cái, phục hồi tinh thần lại, xoay người chạy ra bên ngoài.

      "Em đâu vậy?" Mục Thiên Dương vội hỏi.

      "Bạch. ... Bạch Phẩm Nhu!" Uyển Tình kêu lên. biết tại sao, cảm thấy đây là hồn Bạch Phẩm Nhu trở về! chạy nhanh chút, bằng ấy bỏ chạy mất.

      Chờ chạy ra biệt thự, vài thuộc hạ của Long Diễm Minh đứng ở đường xe chạy, đem đó vây quanh. đó dùng đuôi mắt thản nhiên quét mắt liếc bọn họ cái, lộ ra khí thế nên lời, làm cho người ta liền cảm thấy áp lực.

      Uyển Tình sửng sốt, đột nhiên phát ấy dường như cùng vừa rồi giống nhau. Đẹp, rất đẹp, nhưng đẹp dịu dàng, thanh nhã, giống với vừa mới nhìn khi ở lầu, làm cho người ta có loại cảm giác siêu phàm thoát tục.

      Chẳng lẽ. ... Vừa mới rồi thấy sai?

      Uyển Tình há mồm: ". ... "

      "Y Y!" Thanh nam nữ đồng thời vang lên, đánh gãy lời của .

      người đàn ông theo đám người bên ngoài tiến tới, đem ôm vào lòng, ngẩng đầu quát: "Các ngươi làm gì thế?"

      "Sở Thiệu?" Uyển Tình nghi hoặc, mới nhớ tới thanh vừa mới ở bên tai mình là của Thiên Tuyết vọng lại. liếc mắt nhìn Thiên Tuyết cái, lại nhìn người trong lòng Sở Thiệu "Y Y?"

      Liễu Y Y cười, xuất thoát tục cùng dịu dàng cũng ngoài cái loại xinh đẹp thứ ba: ấm áp.

      Uyển Tình trong lòng rung động: ta phi! Đây là làm cho nữ nhân cũng nắm được nữ nhân a! quay đầu nhìn Thiên Tuyết: "Cậu . ... Y Y có thay đổi xinh đẹp ?"

      "Y Y đương nhiên có thay đổi xinh đẹp, ấy vốn dĩ rất xinh đẹp!" Thiên Tuyết dương dương đắc ý , giống như đại mỹ nữ chính là ấy!

      Được rồi, Thiên Tuyết cũng là đại mỹ nữ, nhưng Liễu Y Y... là làm cho người ta ngoài ý muốn, là làm cho người ta trước mắt sáng ngời!

      "Các người tới mua phòng ở?" Liễu Y Y hỏi, khẽ nhíu mi, xuất loại mỹ cảm u buồn "Phòng ở này chết nhiều hơn người."

      Uyển Tình hít sâu hơi: "Chúng mình tìm cậu!"

      Liễu Y Y ngạc nhiên, mời bọn họ đến nhà mình .

      Cha của Liễu Y Y là người vạm vỡ đầu tóc bóng lưỡng, ước chừng cao hai thước, thoạt nhìn thập phần tốt. là khó lý giải, sao ông ta có thể sinh ra con Liễu Y Y đẹp như vậy.

      Mục Thiên Dương nhìn ông ta, lặng chút, ánh mắt hơi kính ngưỡng : "Liễu tổng. ... lâu gặp."

      Uyển Tình về sau mới biết được, cha của Liễu Y Y lúc trước là vận động viên, từng đại biểu quốc gia giành quán quân quốc tế, bất quá bởi vì ngay lúc đó tiền lương trợ cấp quá thấp, đủ để ông ấy nuôi sống nhà già trẻ nên ông ấy liền giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang để kiếm sống, nay là lão đại trong ngành sản xuất đồ thể thao!

      "Mục tổng?" Cha Liễu sờ sờ đầu, hếch ngực, "Có chuyện gì phải làm sao?"

      Liễu Y Y quay đầu : "Cha, đây là chồng của bạn học con. Họ tìm con có việc, cha dẫn Sở Thiệu ra bên ngoài dạo ."

      " ." Sở Thiệu , "Bọn họ nhiều người khi dễ em."

      Liễu Y Y thản nhiên : "Cha, cha mang Sở Thiệu luyện Judo ."

      "Được!" Cha Liễu hưng phấn mà bổ nhào lại đây, xách Sở Thiệu như xách con gà con mang .

      Sở Thiệu kêu to: "Bà xã ——"

      Tay Liễu Y Y vung trung cái, giống như đuổi muỗi.

      Người xem đầu đầy hắc tuyến.

      Liễu Y Y với mọi người: "Mời ngồi, chậm rãi ."

      Uyển Tình hỏi: "Người ở bên kia có phải tên là Bạch Đông Minh, Triệu Uyển Uyển, Bạch Phẩm Nhu hay ."

      Liễu Y Y gật đầu.

      "Bạch phu nhân là dì của mình."

      Liễu Y Y ngốc lăng, nghiêng đầu nhìn .

      Thiên Tuyết muốn chấn kinh rớt cằm.

      Mục Thiên Thành nguyên bản còn cảm thấy em nhà mình rất hoàn mỹ, lúc này so sánh hai người liền cảm thấy nhân ngoại hữu nhân a, yên lặng lấy tay đem cằm Thiên Tuyết đỡ lấy. Thiên Tuyết bất mãn đánh ta cái.

      Uyển Tình trước đem thân thế của mình tường thuật tóm lược lần, sau mới đến Bạch gia, xong, hỏi Y Y: "Cậu có nhớ ít chuyện nào của bọn họ hay ?"

      Y Y : "Nhà mình cùng Bạch gia là cùng ngày chuyển tới đây làm tân gia, lại ở đối diện nhau cho nên tình cảm có vẻ tốt. Mới vài năm đầu, chú Bạch cùng dì Triệu thường xuyên có ở nhà, chị Phẩm Nhu có người hầu chiếu cố, có đôi khi cũng đến nhà mình chơi. Mình cùng chị ấy giao hảo tốt, mình dạy chị ấy đánh quyền, chị ấy dạy mình đánh bài."

      Liễu Y Y chậm rãi nhớ lại, ít việc lặt vặt: "Có năm ba mang mình Macao chơi, mới biết được chú Bạch cùng dì Triệu là Đổ Vương. Về sau bọn họ liền trở lại, mỗi ngày đều ở nhà, nhưng cứ cách đoạn thời gian vẫn ra ngoài, nghe du lịch. Nhưng kỳ quái là, bọn họ thường chọn lúc chị Phẩm Nhu học ra ngoài, ba mình bọn họ vẫn đánh bài!"

      "Có chuyện tình nào bình thường phát sinh hay ?" Khấu Băng hỏi.

      Liễu Y Y dừng chút, nhíu mày : "Bọn họ vẫn luôn bình thường."

      ". ... " Coi như có hỏi .

      Liễu Y Y đột nhiên nở nụ cười: "Rất bình thường hẳn là chú Bạch đánh bài thua mình ? Chú ấy thế nhưng là Đổ Vương Macao, làm sao có thể thua mình? Hơn nữa mình mới chỉ có 8 tuổi, cho dù phải Đổ Vương, cũng thua mình ? Ngô. ... Tuy rằng mình so với người khác hơi thông minh hơn chút."

      Khấu Băng để ý đến câu cuối cùng kia của ấy, lập tức xem trọng đứng lên, nhìn ấy: "Có thể kể lại điểm này ?"

      "Mình cũng nhớ ràng lắm. Khi đó vừa chuyển đến đây hai ba năm, hình như là hai nhà tụ họp gì ? Ngày đó hẳn là thứ Bảy, hoa dành dành nở, chị Phẩm Nhu muốn tự hái, chị ấy cao hứng, ra ngoài cửa sổ tìm cái kéo. Chú Bạch phạm vào nghiện bài, mẹ mình cùng dì Triệu nướng bánh bích quy, mình lúc ấy ở đó, hẳn là còn chưa tới, chú ấy liền lôi kéo mình cùng đánh bài."

      Bộ phận người nghe thoáng kiên nhẫn, tỷ như Mục Thiên Thành, tỷ như thuộc hạ riêng của Long Diễm Minh, bắt đầu nghiên cứu vật dụng trong nhà Liễu gia —— nghĩ muốn nghiên cứu Liễu mỹ nhân, nhưng đôi mắt đẹp của Liễu mỹ nhân thản nhiên đảo qua, nhãn phong lợi hại nha, bọn họ liền sợ hãi!

      "Chú ấy còn cùng mình đánh cuộc đây này, nếu mình thua, đem bánh bích quy thua cho chú ấy —— chú ấy thực thích ăn bánh bích quy dì Triệu làm, mỗi lần mình cùng chị Phẩm Nhu ăn, chú ấy đều đem bọn mình thành kẻ thù ——" Liễu Y Y xong, đột nhiên ngồi thẳng người chút, giọng điệu so với vừa rồi mau hơn "Mình nhớ ra rồi! Mình lúc ấy hỏi chú ấy, nếu mình thắng sao? Chú ấy đem hộp nhạc thua cho mình! Kết quả lâu sau mình mới biết được, cái hộp nhạc kia là chú ấy và dì Triệu chuẩn bị quà sinh nhật cho chị Phẩm Nhu, lúc ấy sắp đến sinh nhật chị Phẩm Nhu!"

      Khấu Băng kinh hãi, kiềm chế tâm tình kích động hỏi: "Hộp nhạc đâu? Cậu ta cho ?"

      Liễu Y Y gật đầu, từ chỗ ngồi đứng lên: "Mọi người chờ mình chút, mình lấy! Mình vốn muốn trả lại cho chị Phẩm Nhu, nhưng chú Bạch đánh cuộc chịu thua, thua bởi mình chính là của mình ... ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :