1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 97: Ở trong xe (H)

      Uyển Tình cắn chặt răng, dám phát ra tia thanh phản kháng. Tay của Mục Thiên Dương lướt qua thắt lưng của , chậm rãi hướng về phía trước, nắm thứ mềm mại trước ngực của . Đối với vướng bận của áo sơ mi gì đó, tay chặn nó đẩy lên, sau đó bàn tay đến sau lưng , mở móc khóa áo nội y.

      Cúi đầu, mút vào nơi no đủ của , dần dần nổi giận lên: "Mặc thành như vậy, em cố ý sao?" xong cởi sơ mi cùng nội y của ra, làm nửa người của xích lỏa mà ngồi đùi .

      lâu, mục tiêu của Mục Thiên Dương chuyển hướng nửa người dưới của , hừ lạnh tiếng: "Em quả nhiên là cố ý!" Cư nhiên mặc quần bò!

      hai lời, cũng cởi sạch dưới nửa người của . Hừ, tự gây nghiệt thể sống! Em mặc cái váy, cởi sạch em.

      Tách hai chân ra ngồi ở đùi mình, nâng mông của lên, làm cho dễ dàng đối diện thứ cứng rắn của mình, chậm rãi áp xuống.

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình than , hai tay gắt gao mà bắt lấy vai , thân mình mẫn cảm run rẩy.

      "Thả lỏng chút. . . . . ." Mục Thiên Dương thấp giọng thở gấp, cảm giác chỉ có tiến vào phần đầu. Nhưng nhịn được, liền mạnh ấn xuống, đồng thời va chạm lên ——

      "A ——" Uyển Tình hét lên tiếng, ngã vào trong ngực , dưới thân cùng chặt chẽ kết hợp.

      "Đừng. . . . . ." Mục Thiên Dương thỏa mãn mà phát ra tiếng rên rỉ, ở bên tai ôn nhu hôn, "Thoải mái sao, bảo bối?"

      Uyển Tình cúi đầu rên rỉ, có trả lời.

      nâng mông lên đâm lên , chậm rãi làm cho ngồi thẳng lên con trai . nắm eo nhắn của , nâng thân thể của từ xuống dưới: "Bảo bối, tự mình đến. . . . . ."

      "Tôi muốn. . . . . ."

      "Ngoan. . . . . . thích. . . . . ." liếm hôn ngực cùng xương quai xanh của .

      Uyển Tình cắn chặt răng, nghe lời vặn vẹo, nhưng động rất . Mục Thiên Dương cũng cấp bách, đợi động đoạn thời gian mới : "Con mèo em gãi ngứa sao? Động nhanh chút, vừa mới chuẩn bị cho em như thế nào? Mông nâng lên chút, lại hung hăng ngồi xuống ——"

      Bị nửa uy hiếp nửa dẫn đường, nghe lời vặn vẹo, thẳng đến lúc kích động thở dốc, hận nơi này thể lớn chút, liền xoay người áp đảo .

      "Thiên Dương. . . . . ." Uyển Tình thở hồng hộc mà kêu khóc, " được. . . . . . Mệt mỏi quá. . . . . ."

      "Ngoan. . . . . ." Mục Thiên Dương cầm thắt lưng của , nâng từ xuống dưới, "Này phải ở giúp ngươi sao?"

      Đột nhiên, yếu đuối xuống, tựa vào trước ngực run rẩy. bất đắc dĩ thở dài, thương hôn , tiếp tục động tác chưa xong của .

      Sau tiếng gầm lúc, dừng lại, cảm giác thiên hạ người run rẩy, bàn tay duỗi đến chỗ kết hợp của bọn họ, xoa nắn đóa hoa của .

      "A a a. . . . . ." Uyển Tình ngửa đầu kêu to, run rẩy càng thêm lợi hại, " đừng. . . . . . A. . . . . ."

      Lúc lâu sau, mới buông lỏng tay, nhàng vỗ về thân thể của : "Rất thoải mái sao bảo bối. . . . . ."

      Uyển Tình khí lực trả lời .

      ôm lấy , vẫn chút chút hôn vai đầu của . Nếu. . . . . . thể làm cho lòng của mình, vậy tốt dạy dỗ thân thể của là tốt rồi, làm cho thân thể của thể ly khai mình. . . . . .

      Đây là biện pháp của khi có cách nào nữa. . . . . .

      Nghỉ ngơi phải sai biệt lắm , Uyển Tình muốn phải về, lại phát tay như có như vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại. nhàng mà lánh trốn tránh, châm chước mở miệng: "Tôi. . . . . . Cần phải trở về."

      "Đừng nóng vội." Mục Thiên Dương hôn môi , bắt đầu từ ôn nhu đến chậm rãi nóng lên. Nhưng người phía trước ràng tiếp thu thực , dùng sức muốn đẩy ra. nổi giận buông ra, cả người ngập tràn tức giận, "Em làm cái gì? !"

      " sưng. . . . . ." Uyển Tình thấp giọng trả lời, hai tay ôm lấy cổ , ôn thuần cọ cọ trước ngực , " đừng hôn địa phương mẹ tôi có thể thấy. . . . . ."

      Mục Thiên Dương nhất thời mềm lòng, vui sướng cho ôn thuần của , khóe môi thể phát nhếch lên, thấp giọng : "Vậy buông tha cho em. . . . . ."

      Uyển Tình thở phào nhõm hơi, nhưng tiếp theo phát đúng, cái ở lại trong cơ thể của . . . . . . Giống như khôi phục hùng phong.

      "Thiên Dương ——" hoảng sợ khẽ gọi.

      đè lại: "Đừng nháo. . . . . . Thời gian còn sớm, lại đến."

      Uyển Tình buồn bả muốn khóc, cũng dám cự tuyệt, chỉ có thể lại cho đùa nghịch mình.

      Tuy rằng là gian hẹp, nhưng vẫn thay đổi vị trí thân thể. Lúc này đây, so sánh vừa mới càng kéo dài, đùa đến lúc khóc khàn khàn, cả thân xe đều lắc lư. Xong rồi, mặc quần áo tử tế, thả về nhà.

      Uyển Tình cảm thấy dưới thân dính dính, cũng quản được nhiều như vậy, mệt mỏi xuống xe, vẻ mặt uể oải.

      Mục Thiên Dương tay bắt trở về, hoảng sợ, khẽ gọi: " làm gì vậy? Đừng như thế, tôi phải về nhà!"

      " làm em thoải mái, cái biểu tình gì thế?" Mục Thiên Dương hờn giận hỏi. Nữ nhân thỏa mãn sau, phải nên ra thái độ kiều mỵ? Ai giống giống như mẹ chết vậy!

      Uyển Tình khổ sở từ chối nửa ngày, đẩy ra, đành phải : "Tôi biết nên biểu tình gì, mau cho tôi , vạn nhất bị mẹ tôi phát ——"

      "Được rồi!" Mục Thiên Dương buông ra, theo xuống xe, đóng cửa xe, đến phòng điều khiển, "Trở về ."

      Uyển Tình sửng sốt chút, như được đại xá: "Tôi đây. . . . . ."

      Tuyệt lưu luyến xoay người, cước bộ có chút như nhũn ra. dám trì hoãn, sợ chậm bước lại bị bắt trở về, chạy nhanh về hướng đối diện.

      Mục Thiên Dương buồn bực ngồi vào trong xe, nhìn xinh bóng dáng của . đến cửa lớn ngoài tiểu khu, ngừng chút, lại xoay người ra ngoài.

      nhíu mày lại, thấy đến ven đường, vô thố ôm hai tay, bộ dáng tựa hồ muốn đến lại muốn đến.

      xuống xe, về phía . chạy vội lại đây, giữ chặt : " muốn làm gì?"

      "Em làm gì vậy?"

      Uyển Tình do dự nửa ngày, bất lực : "Bảo an tỉnh. nhận thức tôi, tôi dám vào, tôi. . . . . . Tôi sợ cho mẹ tôi biết."

      Mục Thiên Dương nghe xong, lông mi nhíu lại, ngay sau đó liền xoay người về phía ô tô.

      Uyển Tình đứng giữa đường cái, biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . . . thể giúp mình nghĩ biện pháp sao?

      Mục Thiên Dương mở cửa xe, đơn độc giây, đóng cửa xe lại lại đây, trong tay nhiều hơn kiện tây trang. đến trước mặt , cầm tây trang che lên đầu .

      Uyển Tình trước mắt tối sầm, vội vàng đẩy ra: " làm gì?"

      Mục Thiên Dương càng che lại, ngồi xuống ôm lấy .

      Uyển Tình chỉ cảm thấy trận thiên toàn địa chuyển, lại lấy quần áo đầu xuống, nhìn : ". . . . . ."

      "Che lại, ôm em vào."

      Uyển Tình sửng sốt chút, để tây trang lại đầu, nghe lời tựa vào trước ngực . ôm đến tiểu khu, khi vào cửa bị bảo an ngăn trở. Bảo an vừa mới chữ "", con ngươi sắc bén của liền bắn qua, sợ tới mức chọc tức người ta cũng dám.

      Thấy bảo an bị dọa ngây người, vừa lòng thu con ngươi lại, ôm Uyển Tình tiếp tục vào trong.

      Chương 98: Chuyển phát thuốc

      "Ngoan, có thể ra ngoài ."

      Uyển Tình lạp dưới áo khoác của , ở dưới ánh đèn đường mông lung nhìn . Đột nhiên, có chút sững sờ. giống như. . . . . . đáng sợ như bình thường vậy.

      "Nhà nào?"

      Uyển Tình vừa nghe, đột nhiên đứng thẳng dậy, muốn xuống đất. ôm chặt : "Đừng lộn xộn, đưa em đến lầu dưới."

      Uyển Tình thấy giãy dụa được, đành phải nhìn bốn phía, ngón tay chỉ về phía trước. ôm tới, để xuống. Tây trang thiếu chút nữa rơi mặt đất, Uyển Tình vội vàng bắt lấy, hai tay đưa cho , cúi đầu có nhìn nét mặt của .

      Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn đỉnh đầu , chậm rãi tiếp nhận.

      "Tôi lên rồi." Uyển Tình nhàng mà , xoay người vào trong hành lang.

      Mục Thiên Dương nghe tiếng bước chân của , đứng yên tại chỗ lâu. Cuối cùng, trầm trọng thở ra hơi, xoay người trở về. đến tiểu khu, thấy bảo an ở đó nhìn xung quanh, giật giật khóe miệng: "Đưa bạn về nhà."

      "A a a ——" bảo an vội vàng gật đầu, bộ dáng tỉnh ngộ. Người này thoạt nhìn giống với nha, cái trừng mắt lại đây rất có khí thế, khẳng định phải người bình thường. biết con nhà ai vận khí tốt như vậy?

      Uyển Tình ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, tùy tiện chuẩn bị chút đồ ăn no bụng, dài ngày thay quần áo lao động tắm rửa, ngồi sững sờ ở sô pha.

      Mở TV, thấy quảng cáo vô đau dòng người, bỗng dưng ngồi thẳng thân mình. . . . . . . gần đây uống thuốc tránh thai! ở nhà, ai nghĩ tới đến a, tự nhiên có khả năng dự bị loại đồ vật này!

      Uyển Tình lạnh cả người, chạy nhanh về phòng, cầm lấy di động gọi điện thoại cho .

      Mục Thiên Dương thấy điện thoại của , thầm nghĩ là chuyện khó có được. chủ động tìm mình, khẳng định có chuyện gì tốt, nhưng vẫn nhận: "Alô."

      "Thiên Dương!" Uyển Tình thấp giọng gọi tiếng, "Tôi. . . . . ."

      "Làm sao vậy?"

      "Tôi ngày hôm qua chưa có uống thuốc. . . . . ." Uyển Tình gấp đến độ mau khóc, "Tôi. . . . . . Tôi lại dám đặt loại đồ vật này ở trong nhà, hơn nữa, ai biết . . . . . ."

      Mục Thiên Dương trố mắt chút, : "Tự đến tiệm mua thuốc tránh thai."

      "Nhưng. . . . . ." Uyển Tình ngẩn ngơ. Đúng vậy, hẳn là tự mình mua thuốc, loại chuyện tình này sao có thể phiền ? cắn cắn môi, thanh rất , "Tôi biết."

      "Ừ." Mục Thiên Dương chậm rãi lên tiếng, cúp điện thoại.

      Uyển Tình hít sâu hơi, cầm lấy túi tiền, xuống lầu. chợ trước mua mấy thứ đồ ăn, thẳng đến lúc muốn nướng người dưới thái dương lớn mới đến bên ngoài hiệu thuốc.

      Do dự chút, dám vào a. . . . . .

      Cố lấy dũng khí vào, nhìn thấy cái cân cạnh cửa, nhịn được đứng cân chút, giống như nặng lên. ( tay xách theo vài cân đồ ăn, quên . . . . . . )

      Xuống cân, đến trước quần bán hàng, nhân viên cửa hàng hỏi: "Tiểu thư mua cái gì?"

      Uyển Tình hoảng sợ, lắp bắp : "Tôi. . . . . . Tôi mua. . . . . ." lắc đầu, "Quá nóng, mua chút trà."

      Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cái, : "Ngày nóng như vậy, ra cửa sao mang theo dù?" xong liền lấy trà lài giải nhiệt cho .

      Uyển Tình nhìn nhìn, lại mua hộp hoắc hương chính khí dịch*, lại cầm hai dạng, lấy thêm thuốc dự bị, liền tính tiền rời .

      *http://www.cndzys.com/upload/image/20140430/20140430153246_29377.jpg

      Về đến nhà, bực bội mà ngã lên giường, muốn khóc. Nửa ngày sau, lại đứng lên gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: "Tôi dám ! Ngươi giết tôi !"

      Mục Thiên Dương sửng sốt, đột nhiên vui vẻ. Người này, cư nhiên có lá gan phát giận với ! hừ lạnh tiếng: "Chờ!"

      Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng ném điện thoại. Nửa ngày sau mới phản ứng lại, chờ? Chờ cái gì? Trời, tự mình lại đây giáo huấn ? !

      Uyển Tình lại gọi điện thoại cho , lại phát chuyển tới tay thư ký: "Tổng giám đốc họp, xin hỏi ngài là ai?"

      Uyển Tình há miệng thở dốc, cúp điện thoại. Lúc này, chuông cửa vang lên, chạy tới mở cửa, thấy ngoài cửa hình như là người đưa thư, liền rớt ra kẽ hở: " tìm ai?"

      "Đinh Uyển Tình sao? Chuyển phát của ."

      "A?" khi nào có chuyển phát? Mở cửa ra, tiếp nhận đến vừa thấy, bọc ngăn nắp,ước chừng lớn bằng quyển sách, thấy phía dưới người gửi là Mục Thiên Dương, cả kinh, bất động thanh sắc của ký nhận.

      Trở lại phòng, vội vàng mở bao ra, đúng là hai quyển sách, hai bản tư liệu ôn tập rất hữu dụng. Ném sách ở giường, dùng sức giũ cái bao bên ngoài, cái gì cũng chưa giũ ra được. Suy sụp mà ngồi ở giường, phải đưa thuốc tránh thai tới sao?

      Cầm lấy sách lục lọi, từ bên trong rút ra ngoài cái túi trong suốt, bên trong có hai viên thuốc màu trắng. . . . . .

      Uyển Tình nhất thời thở phào nhõm hơi, cầm lấy thuốc đến phòng bếp rót nước, sau đó nuốt nhanh xuống. Nuốt xong nhớ tới, thuốc này. . . . . . Cùng lần đầu tiên uống giống giống nhau, là nhãn hiệu khác sao?

      Hai ngày sau.

      Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình quét tước phòng bếp, dọn rác ra khỏi nhà. Dọn rác xong trở về, phát pho tượng thần đứng trước cửa nhà, thở hốc vì kinh ngạc, đứng thẳng bất động ở chỗ cũ.

      Mục Thiên Dương quay đầu lại, thu hồi tay bấm số điện thoại: " lên!"

      Uyển Tình chạy nhanh lên, hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt: ". . . . . ."

      "Mẹ em phải làm sao?" Mục Thiên Dương gẩy gẩy tóc của , "Mở cửa nhanh, bên ngoài nóng chết."

      Uyển Tình nhìn bốn phía, sợ có hàng xóm ngang qua, vội vàng mở cửa cho vào.

      " . . . . . . sao lại đến?" Vốn muốn hỏi sao biết Từ Khả Vi làm, nhưng hơi cân nhắc chút chỉ biết là điều tra.

      Mục Thiên Dương quan sát phòng ở chút, có chút bất mãn nhíu mày, nhưng cũng chưa cái gì. ngồi ở sô pha, hướng ngoắc ngón tay: " muốn uống nước."

      Uyển Tình nhíu nhíu mày, chạy tới phòng bếp rót nước.

      Mục Thiên Dương nhìn nước nóng hôi hổi, nhanh nhíu mày: " có lạnh?"

      " có!" Uyển Tình ôm gối ôm tựa vào chỗ khác sô pha, cách rất xa, "Nhà của chúng tôi máy đun nước lâu dùng, tốn tiền!" Cho nên có nước khoáng bên ngoài đưa, chỉ có nước sôi tự nấu.

      Mục Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài, lười uống. Kéo kéo cà- vạt, nhìn bốn phía: "Cũng có điều hòa?"

      "Bán!" Mẹ sinh bệnh vài năm nhu cầu cấp bách dùng tiền kia, bán ít đồ vật, ngay cả phòng ở đều thế chân mượn nợ. muốn mẹ trực tiếp bán , nhưng mẹ đồng ý, bằng cũng thể trở thành vật tay Mục Thiên Dương!

      Mục Thiên Dương đưa tay: "Lại đây."

      Uyển Tình do dự chút, chuyển dời tới, bị phen ôm vào trong lòng ngực.

      " làm cái gì?" Uyển Tình giận dữ, " tra tấn tôi còn đủ? Còn đến nhà của tôi?"

      "Vậy tới." Mục Thiên Dương , từ túi trong lấy ra cái thẻ, nhét vào trong tay , "Thẻ phòng khách sạn, về sau hai giờ chiều nào cũng vào trong đó chờ . . . . . ."

      "Tôi !" Uyển Tình kêu to.

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút: "Vậy vẫn nửa đêm gọi em ra ngoài xe làm?"

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 99: Ôn tồn

      Uyển Tình nghĩ tới thốt ra hai chữ kia, mặt đỏ lên, khó xử nhìn : "Mỗi ngày tôi ra ngoài, có người thấy! Nếu bọn họ nhắc tới trước mặt mẹ tôi làm sao bây giờ?"

      "Cho nên tới nơi này tìm em." Mục Thiên Dương cúi đầu hôn , Uyển Tình dùng sức giãy dụa cũng kết quả, ngược lại còn khiến cho phát hỏa, nghiêng người đè lên người , bàn tay to vén làn váy của lên.

      " làm gì? !" Uyển Tình kêu to, "Buông! Hỗn đản! Cầm thú! A ——"

      Mục Thiên Dương kéo quần lót của , sợ hãi , vội vàng cầu xin tha thứ: " cần. . . . . . cần. . . . . . Van cầu , đây là nhà của tôi. . . . . ."

      Mục Thiên Dương để ý , bàn tay áp chế , bàn tay cởi bỏ dây lưng của mình. Mắt thấy thả cự vật ra, gần như hỏng mất: "Thiên Dương. . . . . . cần, van cầu . . . . . ."

      Mục Thiên Dương lãnh nghiêm mặt, , tách chân của ra, lần ưỡn vào.

      "A ——" Uyển Tình quát to tiếng, nằm ở sô pha khóc lớn.

      Mục Thiên Dương bắt đầu luật động, thấy chỉ khóc, động tác trở nên điên cuồng: "Có chút phản ứng! Bằng , làm cho tới khi mẹ em trở về mới thôi!"

      Uyển Tình hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn . Sợ thực làm như vậy, vội vàng ôm lấy . Thân thể đổ mồ hôi, làm ướt áo sơmi. ôm chặt , mặt dán trong ngực , nghe tiếng tim đập hữu lực của , cho thấy biểu tình của mình.

      "Thiên Dương. . . . . . Ừm. . . . . ."

      "Bảo bối, kêu lớn tiếng hơn. . . . . ."

      Uyển Tình nuốt xuống nước mắt, nghe lời rên rỉ, kêu đến khi lửa tình trong bùng nổ, làm bị đâm như muốn bay lên.

      "Thiên Dương! Đủ rồi đủ rồi. . . . . ." Uyển Tình chịu nổi kêu to, "Mau dừng! Dừng. . . . . . A. . . . . ."

      Mục Thiên Dương chuyên nhất kịch liệt cắm vào, giật giật phóng thích mình, ngừng lại.

      Uyển Tình run rẩy , mỗi tấc da thịt đều run rẩy, giống cá mắc cạn ngồi phịch dưới thân .

      Mục Thiên Dương nghỉ ngơi hồi, đau lòng hôn hôn cái trán , ngẩng đầu, thấy rèm cửa sổ chỉ kéo lên nửa, : "Về sau kéo toàn bộ bức màn lên."

      Uyển Tình nhìn lại, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Mục Thiên Dương đè lại: " có việc gì, chúng ta vừa lúc bị chặn lại. . . . . ." xong ôm mông của , gắt gao ấn về phía mình.

      "Đừng. . . . . ."

      "Ôm chặt , chân vòng qua thắt lưng của ."

      Uyển Tình khó hiểu nhìn , hôn chút: "Nghe lời."

      nghe lời làm theo, ôm đứng lên, chỗ kết hợp có tách ra.

      "Phòng tắm ở nơi nào?"

      Uyển Tình chỉ phương hướng, ôm bước qua, có chút chất lỏng từ chỗ bắp đùi của hai người rơi xuống.

      "A. . . . . ." Uyển Tình nhịn được rên rỉ, ôm chặt thân mình của , sợ mình rơi xuống.

      vào phòng tắm, đặt bồn rửa tay, sau đó cởi quần của mình, mới chậm rãi rời khỏi.

      "Ừ. . . . . ." Uyển Tình cắn răng, gắt gao níu lấy bả vai .

      nhìn nơi đó, yết hầu trượt lên xuống: "Ngoan , chúng ta tắm rửa. . . . . ." Sau đó liền cởi quần áo của .

      Hai người thân thể xích lỏa đứng dưới vòi hoa sen, quỳ xuống đưa lưng về phía mình.

      " cần. . . . . ."

      "Nghe lời, cho em ra, bằng mang thai làm sao bây giờ?" Tuy rằng hôm trước gửi vi-ta-min qua bưu điện cho , nhưng có nghĩa vẫn là muốn cho thừa nhận khả năng thụ thai. Dù sao, còn . . . . . .

      Nếu lần trước làm vậy mà hoài thai, liền. . . . . . Khi khác sau.

      Ngón tay dò xét vào trong cơ thể , ôn nhu moi móc chơi đùa.

      Uyển Tình hai tay chống lên tường, cắn răng run rẩy.

      Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của , thân dưới dần dần khôi phục. Đợi mình lấy chất lỏng ở trong cơ thể sạch , ngón tay cũng có rời khỏi.

      "Đủ, đủ rồi . . . . . ." Uyển Tình hỏi.

      "Ừ." Mục Thiên Dương đáp , "Cho nên, chúng ta tiếp tục làm lần khác."

      Thân mình Uyển Tình cứng đờ, tiếp theo lại ở dưới tiến công của mềm mại xuống.

      "Nước nước, rất thích sao. . . . . ." Mục Thiên Dương khàn khàn , làm có chút nghe .

      "Thiên Dương. . . . . ." Uyển Tình phát muốn vào, kêu lên, " cần. . . . . . Đau. . . . . . Đầu gối đau quá."

      Mục Thiên Dương lúc này mới nhớ tới sàn nhà phòng tắm lạnh như băng lại cứng ngắc, lui từng bước, kéo lên, lật người lại chống ở tường.

      " cần có được hay ?"

      "Nó cứng ngắc , dù sao cũng phải làm cho nó ra. Bằng , em có biện pháp khác."

      Uyển Tình ngậm miệng, vội vàng lắc đầu. cũng thể dùng tay hoặc là địa phương khác giúp chuẩn bị!

      Mục Thiên Dương cũng đau lòng , tự nhiên bức như vậy. Hơn nữa, muốn cho mình, cũng thể lưu lại cho ấn tượng nào đó chán ghét.

      Nâng chân của lên, chậm rãi tiến vào. Nước ấm ào ào vẩy lên người, hơn nữa tự bản thân bùng nổ, làm cho toàn thân hai người đầy mồ hôi. Có lẽ là bởi vì ở nhà , càng làm cho kích động, đợi thở gấp xong, liền đứng lên mãnh liệt va chạm.

      Sau khi chấm dứt, còn luyến tiếc buông ra, muốn lại đến lần thứ ba. Nhưng xem bộ dáng của , mệt muốn chết, liền ngừng tâm tư. Tắm rửa thân thể, mặc quần áo ẩm ướt ra ngoài, nước tóc ngừng xuống.

      Mục Thiên Dương hít sâu hơi: "Có máy sấy ?"

      " chờ chút." thanh Uyển Tình có chút khàn khàn, chân cũng phát run, đường đều gian nan.

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, đến sô pha ngồi, mặt còn đỏ ửng sót lại.

      Uyển Tình kéo kín rèm cửa sổ, tìm ra máy sấy đưa cho . liếc nhìn cái, nhúc nhích. đành phải cắm điện, tự mình sấy cho .

      Sấy xong rồi, Mục Thiên Dương giữ chặt : "Ngồi xuống."

      khó hiểu ngồi xuống, lấy máy sấy qua, lại sấy cho .

      ngơ ngác, hoàn toàn nghĩ tới lại làm như vậy.

      Cầm tóc của sấy khô nửa, vỗ vỗ mặt của , vào phòng tắm, lát sau truyền đến thanh: "Cây lược nào là của em?"

      "A?" Uyển Tình sửng sốt chút, , "Cái ngắn ấy."

      xong, đứng dậy cất tốt máy sấy, sửa sang sô pha lại tốt, thấy ở có chút dấu, mặt nóng lên, lập tức phòng tắm lấy đồ lau.

      Mục Thiên Dương chải đầu cùng lúc trước sai biệt lắm, thấy tiến vào, ánh mắt ôn nhu: "Lại đây."

      "Để làm chi?" Uyển Tình nơm nớp lo sợ bước qua, sợ lại làm cái gì.

      đặt tại trước người, cầm lấy lược chải đầu cho , chải đầu xong, cắn cắn cái lổ tai : " rồi."

      "Ừ."

      để lược xuống, lôi kéo trở về phòng khách, lấy hai hộp thuốc ra cho : "Uống đúng liều, ngày mai lại đến."

      Tay Uyển Tình co rụt lại, ngẩng đầu nhìn .

      hôn chút: "Yên tâm, chỉ cần em nghe lời, ở đến trước khi mẹ em về nhà rời ."

      Uyển Tình lui từng bước, vắt chéo tay vắt chéo tay sau lưng: "Thuốc cần đặt ở nơi này! Bị mẹ tôi phát làm sao bây giờ?"

      Mục Thiên Dương suy nghĩ chút, gật đầu: "Hôm nay có việc gì, đều rửa cho em, ngày mai chúng ta ăn lại làm."

      " mau!" Uyển Tình muốn nghe loại lời này , kêu to đưa đẩy ra bên ngoài.

      sắc mặt trầm xuống, tối tăm nhìn .

      Uyển Tình sợ tới mức nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp : "Tôi. . . . . . Tôi là. . . . . ."

      "Quên ." Mục Thiên Dương so đo cùng , xoay người rời .





      Chương 100: Bôi thuốc

      Chuông cửa vang bốn năm lần, Uyển Tình nhìn chằm chằm sách ôn tập, bất động như núi.

      Coi như mình vắng là được, rất nhanh rời . cần để được vào, là cầm thú biết thoả mãn! Lại cho tiến vào, nhất định mệt chết!

      Mới vừa nghĩ như vậy , di động ô ô ô mà vang lên đến, nhìn thoáng qua, cũng nghe, cho nó rung ở giường. Coi như mình ra ngoài mang theo là được. . . . . .

      Di động đình chỉ động tĩnh, lát sau lại chấn động chút, hình như là tin nhắn. Uyển Tình do dự lát, mở ra xem.

      " biết em ở trong."

      Uyển Tình cắn chặt răng, đưa tay vò loạn tóc, chạy tới mở cửa. Mở cửa ra, Mục Thiên Dương sắc mặt trầm tiến vào, túi đựng máy tính cầm tay đưa cho .

      tiếp nhận đến, nặng đến thiếu chút nữa ngã mặt đất.

      Mục Thiên Dương đóng cửa lại, đưa tay nắm cằm , nhàng quơ quơ: "Vật , dám ra mở cửa?"

      "Tôi. . . . . . Tôi ngủ!" Uyển Tình , " có nghe thấy."

      nhìn chằm chằm vào , đoán hay là giả. Mấy ngày nay đích xác là hơi quá đáng chút, ngày hôm qua phát đóa hoa của đều sưng lên muốn trầy da. Uyển Tình xoay người, cước bộ có chút bình thường. đặt túi đựng máy tính lên bàn trà: "Muốn uống trà ?"

      "Ừ." Mục Thiên Dương ngồi xuống ghế sô pha, lấy máy tính ra, xoay người nhìn nhìn chung quanh, bất đắc dĩ thở dài.

      Uyển Tình bưng bình trà nóng lại đây, đặt ở góc bàn trà: " muốn làm việc? Vậy tôi đây trở về phòng đọc sách." xong muốn chạy trối chết.

      " có mạng?" Mục Thiên Dương lên tiếng.

      Uyển Tình dừng lại: "Tôi máy tính." Đương nhiên cần mạng.

      ngẩng đầu, ngoắc : "Lại đây!"

      Uyển Tình do dự chút, chậm rãi bước qua, cầu xin tha thứ : "Tôi còn đau đấy. . . . . . hôm nay có thể hay . . . . . ."

      " vốn muốn!" Mục Thiên Dương , hai mắt nhíu lại, lộ ra nụ cười mập mờ, "Như thế nào, em muốn? nhất định đem hết toàn lực!"

      "Tôi mới có!" Uyển Tình kêu to, sợ tới mức lui từng bước, "Kia. . . . . . Vậy còn tới làm gì?"

      " cần em thể đến đây?" Mục Thiên Dương lấy túi tiền ra, ào ào rút ra hai trăm, cuối cùng lại thêm hai trăm, "Cho em! Xuống dưới lầu mua mạng vô tuyến cho ! Dùng hết là của em, đủ gọi điện thoại cho ."

      Uyển Tình vắt chéo tay sau lưng, vẻ mặt kiên quyết: "Tôi !"

      "Em có nghe ?"

      "Tôi nghe!" Uyển Tình vừa tức vừa giận, "Tôi ở trong này ở nhiều năm như vậy, mọi người phụ cận đều nhận thức. Nếu người bán cho mẹ tôi biết, mẹ tôi hỏi tới tôi, tôi như thế nào?"

      Mục Thiên Dương vỗ lên bàn trà: "Em là tiểu bá vương ở trong này? Làm sao tất cả đều nhận thức?"

      Uyển Tình nhìn , cắn chặt răng, hai mắt chậm rãi ẩm ướt, ủy khuất khóc lên.

      Mục Thiên Dương vừa thấy, gân xanh trán giật giật, đứng dậy tự mình ra cửa.

      Uyển Tình lau lệ, xoay người trở về phòng. Hơn mười phút sau, chuông cửa lại vang lên. trước tiên ở mắt mèo trong nhìn thoáng qua, đích mới mở cửa.

      Mục Thiên Dương thấy ánh mắt đỏ rực, kiên nhẫn : "Có cái gì tốt mà khóc?"

      Còn phải ! Uyển Tình để ý đến , xoay người lại về phòng mình. Mục Thiên Dương ngăn lại, thấy tay có cái gì, sợ tới mức lui bước, liền thối lui đến trong lòng . thừa cơ ôm lấy , người tất cả đều là nhiệt lượng bên ngoài mang đến, nóng đến mức co rụt lại.

      "Cầm." đưa gì đó tay cho .

      Uyển Tình vừa thấy, là kem ly, kinh ngạc nhìn .

      "Nhìn làm gì?"

      "Tôi cần!" Uyển Tình đẩy ra.

      tay chặn kéo trở về, căm tức hỏi: "Muốn đút em ăn sao?" Đối tốt với còn cảm kích!

      Uyển Tình đành phải lấy lại đây, chui nhanh vào phòng.

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cầm theo máy tính của mình theo vào.

      Uyển Tình ngồi ở trước bàn học, bên đọc sách, bên ăn kem ly, tim đập bùm bùm. muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì? Tổng đến mức độc chết . . . . . .

      Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, thấy cầm máy tính tiến vào, ngây người vài giây, : "Nơi này có bàn!"

      " ngồi giường!" bất mãn liếc cái, đá cánh cửa cái liền đến giường ngồi.

      Uyển Tình nhìn thoáng qua, lập tức xoay người, đưa lưng về phía vẫn nhúc nhích. Đột nhiên, đầu của từ vai duỗi lại đây, cả người cứng ngắc: " rốt cuộc muốn làm chi?"

      "Đút ăn miếng."

      Uyển Tình liền cầm kem ly đưa tới, nở nụ cười, kéo đầu qua, hấp mút môi .

      "Đừng. . . . . ."

      "Đừng lộn xộn." thấp giọng , cầm mặt , ôn nhu liếm đủ, vẫn còn chưa thỏa mãn , "Ngọt dã man."

      Uyển Tình hít hơi, chưa cái gì, xoay người tiếp tục đọc sách.

      "Muốn chảy rồi." .

      "Tôi muốn ăn ." Uyển Tình cúi đầu , muốn ném vào thùng rác.

      Mục Thiên Dương mặt tối sầm: "Ăn luôn!"

      Uyển Tình dừng lại lát, nhìn cái, nghe lời ăn sạch . Ăn xong, vừa lòng cong môi chút, lại ôm lấy , mút hương vị của môi .

      "Lại muốn em . . . . . ." lẩm bẩm bên tai .

      Uyển Tình hề phản ứng. biết, đến phải là vì chuyện này sao? Lúc đầu, bọn họ ở sô pha, trong phòng tắm làm, về sau, lại ở sàn nhà của phòng khách, giường của , ghế trước bàn học muốn . Ngày hôm qua, vừa vào cửa đặt cửa phòng trộm. Cạnh cửa có tấm gương, còn bắt buộc xem. . . . . . Xem như thế nào bị chiếm đoạt. . . . . .

      ý muốn chết đều có.

      " là muốn em đủ." Mục Thiên Dương hôn hôn lên vai , khắc chế mà buông ra, vứt máy tính ở bàn , "Nằm lên giường ."

      Uyển Tình khóe miệng giật giật, lười chất vấn lật lọng, nghe lời lên giường chuyến, cũng cầu xin tha thứ . Dù sao, cầu cũng vô dụng. . . . . . Nam nhân bị thú tính chi phối, có lý trí cùng lương tâm đáng .

      Mục Thiên Dương quỳ gối xuống giường, vén váy lên, thấy bộ biểu tình trống rỗng như nhận lấy cái chết, yết hầu khó chịu buồn bực.

      "Uyển Tình, em là phải rất hận ?" vừa , bên nâng nửa người dưới của lên, cởi quần lót của ra.

      Uyển Tình , lấy tay bịt miệng, phòng ngừa trong chốc lát phát ra thanh.

      Mục Thiên Dương từ ví trong lấy ra cái hộp nhìn tròn, vặn mở, bên trong là gel trong suốt. dùng ngón tay lấy chút, bôi lên chỗ riêng tư của . Uyển Tình cảm giác nơi đó chợt lạnh, nâng thân lên: " làm cái gì?"

      "Nằm xuống." Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm đóa hoa của có quay đầu lại, trong mắt chỉ có cẩn thận, có tình dục, "Thuốc này giúp em mau chóng khôi phục, miễn làm em khó chịu."

      Uyển Tình ngẩn ngơ, sửng sờ nằm xuống, chẳng lẽ vừa mới trách lầm ?

      Mục Thiên Dương bôi bên ngoài đóa hoa vài lần, Uyển Tình cảm thấy rất thoải mái, có cái loại cảm giác đau rát lúc trước. Đột nhiên, cảm giác ngón tay chui vào trong, hoảng sợ mà kêu lên: "Thiên Dương ——"




      Chương 101: dạy cho em


      "Bên trong cũng phải bôi." Mục Thiên Dương an ủi , "Ngoan, thả lỏng, đừng phát ra thanh, bằng cũng dám cam đoan phản ứng."

      Uyển Tình kinh ngạc nhìn , biết có là lừa mình hay .

      Mục Thiên Dương há nhìn ra tiểu tâm tư của ? Cũng lười lại giải thích, đưa thuốc mỡ liền thăm dò vào bên trong. Ngô, chặt. . . . . . Hy vọng nhẫn được.

      Uyển Tình trừ bỏ đau, có cảm giác khác. Nhớ tới lời vừa mới , chẳng lẽ nghĩ mau chóng có cảm giác sao? thừa nhận, vô luận tình nguyện hay , trừ bỏ vài lần ban đầu, về sau đều thực thoải mái, muốn ngừng mà được.

      Cái loại cảm giác này rất sợ. ràng hận như vậy, nhưng trầm luân bên trong tình dục khơi mào. sợ lâu ngày, chính mình trở nên giống chính mình.

      Theo ngón tay ra vào, đột nhiên rên rỉ tiếng. Mục Thiên Dương bỗng dưng ngẩng đầu nhìn , thấy khó chịu nhíu mi.

      Hẳn là đau ?

      Quả nhiên, Uyển Tình tiếng " Đau" , tựa hồ muốn cầu chút. Sau đó, dùng gối đầu che lên mặt, cho chính mình phát ra thanh.

      Mục Thiên Dương khó chịu giật giật, tiếp tục bôi thuốc cho . Bôi thuốc xong, cả người đầu đầy mồ hôi. ném thuốc, ;"Tự mình mặc!" Sau đó chạy ra khỏi phòng.

      Uyển Tình chậm rãi ngồi xuống, nghe thấy phanh tiếng, hình như là theo hướng toilet truyền đến.

      Uyển Tình mặc quần vào, nhặt thuốc mỡ lên nhìn thoáng qua, hộp có chữ viết. Tuy rằng là chữ cái tiếng , nhưng ghép lại giống tiếng , cũng biết là nước nào sản xuất.

      lặng lẽ ra ngoài nhìn thoáng qua, nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, biết làm cái gì, trở về ngồi vào ghế đọc sách.

      Mười đến phút sau, Mục Thiên Dương vào, lẩm bẩm thầm oán: "Có cái nữ nhân có thể muốn làm gì làm, mình còn tắm nước lạnh. . . . . . Mình nhất định điên rồi!"

      Uyển Tình đánh dấu lên sách, nhíu nhíu mày, cầm lấy gôm tẩy . Đáng tiếc là bút trung tính, tẩy đến tẩy tẩy xong, nhiều nhất nhạt chút.

      5 giờ, Mục Thiên Dương thu thập tốt máy tính rời , lưu thuốc mỡ lại cho : "Buổi tối tắm rửa xong tự mình bôi thuốc. Sợ mẹ em phát , liền giấu kĩ . Em cẩn thận như vậy, làm này hẳn là khó."

      Uyển Tình thầm oán nhìn cái, .

      Mục Thiên Dương ngẩng đầu thắt caravat, đột nhiên dừng lại: "Uyển Tình, em lại đây."

      "Làm sao?"

      "Thắt cho caravat." Đưa caravat cho .

      "Tôi ."

      " dạy cho em." Mục Thiên Dương bên dạy thắt từng bước.

      Uyển Tình nhìn, nhịn cười, liên tục gật đầu. Chờ thắt tốt lắm, vui mừng đưa máy tính qua: "Tốt lắm, tôi mở cửa cho !"

      "Em ——" Mục Thiên Dương chán nản, lôi kéo caravat ra, " Em tới!"

      Uyển Tình buồn bực, đều thắt tốt lắm còn cởi bỏ làm gì? đành phải buông máy tính, tình nguyện đến trước mặt , kiễng mũi chân.

      " phải như vậy. Là như thế này. . . . . . Bên kia. . . . . . Sai rồi, bên này. . . . . ." Mục Thiên Dương chỉ huy , rốt cục thắt tốt caravat. Nhìn thoáng qua gương, lắc đầu: " được, làm lại."

      Uyển Tình thở dài hơi, đành phải làm lại. Lại đến ba bốn lần, cũng vừa lòng, chán nản : "Cứ như vậy , đều nhanh đến sáu giờ!"

      " thắt tốt tôi !" Cư nhiên dám đuổi ! Chán sống!

      Uyển Tình áp chế cơn tức, bất đắc dĩ tiếp tục. Lại làm vài lần, rốt cục vừa lòng , hôn lên mặt cái: "Ngày mai Nhật Bản, ba ngày mới trở về, nghỉ ngơi tốt."

      Uyển Tình kì lạ, ngẩng đầu, cửa vừa đóng lại, người muốn rồi.

      Mục Thiên Dương vuốt caravat còn lưu lại nhiệt độ của , cứng ngắc giật giật khóe miệng. xong Nhật Bản, cũng dám nhìn , chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt vui sướng của . chán ghét , ước gì cách càng xa càng tốt, biết.

      Uyển Tình nghỉ ngơi hai ngày, tâm tình tốt vô cùng. Đến ngày thứ ba, mà bắt đầu có vẻ bệnh, sợ hãi Mục Thiên Dương xuất . Lại qua hai ngày, quả nhiên đến đây, lần này vẫn là đến buổi sáng. Uyển Tình nhìn , hy vọng lắm lắm mình là đại lực sĩ, xách ném ra khỏi cửa, tốt nhất ra khỏi biên giới!

      Oán thầm, suy nghĩ đều giấu ở trong lòng, khép na khép nép thỉnh vào cửa, dâng trà.

      Mục Thiên Dương nào có tâm tư uống trà, trực tiếp túm vào trong lòng, hỏi: "Vết thương lành chưa?"

      " đừng như vậy. . . . . ."

      "Cho xem xem." Mục Thiên Dương đặt đến trước người, tay lập tức chui vào trong quần .

      " cần đầu tiên liền làm những thứ này được hay ?" Uyển Tình hơi tức giận .

      Mục Thiên Dương sửng sốt, : "Tôi đến làm chuyện này, chẳng lẽ còn cùng em chuyện đương?"

      Uyển Tình á khẩu trả lời được.

      "Cũng được. Chúng ta làm, đến chuyện đương." rút tay ra, nhìn , " , em bắt đầu trước."

      Nếu có thể , thà rằng cấm dục năm —— , cấm đến khi mình mới thôi!

      Uyển Tình mạc danh kỳ diệu nhìn , lời nào.

      cười chút, ôm vào trong ngực, bên âu yếm bên hỏi: "Có nhớ hay ?"

      "Có." dối muốn cần bức bách có thể ra miệng.

      "Muốn làm sao?"

      ". . . . . . Đều muốn."

      "Ừ? Bao gồm làm sao?"

      Uyển Tình thở gấp tiếng, xoay người leo lên người , ngồi ở đùi , chủ động hôn , dùng hành động đến chứng minh.

      Mục Thiên Dương cao hứng, hơn mấy ngày phát tiết qua, tình dục càng thể vãn hồi, rất nhanh hay dùng chính mình lấp đầy .

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình rên rỉ tiếng, giống con mèo giống nhau cọ ngực của , " lên giường được ? Nơi này thoải mái. . . . . ."

      "Em tốt là tốt rồi. . . . . ." Mục Thiên Dương ôm lấy , hướng vào phòng ngủ, cứng rắn từng bước va chạm nơi mềm mại của .

      "A ——"

      "Em nha đầu này." Mục Thiên Dương đột nhiên sủng nịch , bước nhanh phóng tới giường, mãnh liệt sáp nhập cái, " Nha đầu hư! Có phải hay thích vừa vừa làm em, mới cho đổi đến giường?"

      "Tôi có ——"

      "Mới là lạ? Em thích, kia vì sao sớm?"

      "Tôi , là nghe!"

      Mục Thiên Dương suy nghĩ chút, còn giống như là có chuyện như vậy, cười hôn , ôn nhu thoải mái.

      . . . . . .

      Uyển Tình cảm giác đói, từ trong lòng Mục Thiên Dương chui ra. Mục Thiên Dương buộc chặt cánh tay: "Làm cái gì?"

      "Giữa trưa , tôi nấu cơm."

      "À." Mục Thiên Dương buông ra, thấy đưa lưng về phía mình mặc quần áo, với theo, "Làm cho phần."

      "Vâng." Uyển Tình đáp ứng, mặc quần áo liền ra ngoài, cũng chưa liếc cái.

      Cơm làm được nửa, đột nhiên vào phòng bếp, sợ tới mức đẩy nhanh ra bên ngoài: " làm gì?"

      "Em làm sao vậy?" Mục Thiên Dương nghi hoặc hỏi, " dấu gian phu ở trong bếp?"

      " bậy bạ gì đó!" Uyển Tình , "Đối diện phòng khách người khác xem tới được, bị người khác thấy làm sao bây giờ."

      "Đóng cửa sổ lại!"

      "Có khói dầu."

      "Được rồi." Mục Thiên Dương phẫn nộ xoay người.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      littleprincess1305 thích bài này.

    3. littleprincess1305

      littleprincess1305 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      17
      tks bạn nha, hóng tiếp^^:yoyo52:
      michellevn thích bài này.

    4. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 102: Phu nhân tương lai

      Mục Thiên Dương nhìn đồ ăn nhíu mày.

      Uyển Tình sợ hãi : "Thực xin lỗi, nhà của tôi đồ ăn tốt, hơn nữa tôi nấu ăn tốt. . . . . ."

      " có việc gì." Mục Thiên Dương cười, ngồi xuống trước bàn ăn.

      làm, so với cái gì cũng tốt hơn. Về sau đều sớm tới tìm mới được, ngốc đến hơn tám giờ mới , ăn chực cơm trưa cùng cơm chiều. tại ăn, muốn cái thời điểm gì mới có thể đợi tự tay làm cơm.

      Uyển Tình thở dài nhõm hơi, cho thêm cơm.

      Mục Thiên Dương nhìn ba món ăn bàn: thể tính món ăn rau trộn dưa chuột, cà tím kho tàu nóng hổi, ghét nhất bị ớt sừng trâu xào tiêu xanh—— ghét ớt xanh, vô luận làm như thế nào đều chán ghét! Châm chước chút, xuống tay với rau trộn dưa chuột trước.

      Tê. . . . . . cay! cắn răng nuốt vào, đổi cà tím kho tàu.

      A. . . . . . Mặn quá! nhìn thoáng qua Uyển Tình, muốn đả kích , tiếp tục nuốt vào. Quả nhiên. . . . . . Nấu ăn tốt.

      Uyển Tình cúi đầu ngồi ở đối diện , ăn trước miếng ớt xanh, sau đó cà tím kho tàu, rau trộn dưa chuột. . . . . . Mày cũng mặt nhăn chút, chậm rãi ăn cơm.

      có vị giác sao? Mục Thiên Dương sờ sờ yết hầu: "Cho ly nước."

      "Hả." Uyển Tình nghi hoặc nhìn cái, đến phòng bếp.

      Tiếp nhận nước, Mục Thiên Dương ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa ly, tiếp tục ăn cơm. Tuy rằng hương vị tốt, nhưng rốt cuộc là làm , vẫn là ăn hãnh diện.

      Ăn mấy miếng, lại bảo Uyển Tình: "Rót nước."

      chén cơm chưa ăn xong, uống ba ly nước, Uyển Tình lo lắng nhìn : ". . . . . . có việc gì chứ?"

      " có việc gì." rút khăn tay bên cạnh ra, lau mồ hôi. vợ này, cần rèn luyện nấu ăn a! Bằng chồng con chết!

      Mục Thiên Dương rất nhanh uống hết ba ly nước, ngẩng đầu muốn lại kêu Uyển Tình rót, thấy vùi đầu ăn cơm, đầu cơ hồ chôn vào trong bát. Linh quang chợt lóe, đứng phắt dậy kéo nữ nhân này lên, thấy tươi cười đến thu hồi nổi.

      Uyển Tình hoảng sợ, biến sắc, dùng sức chụp tay : " làm sao? Buông!"

      "Đinh Uyển Tình!" Mục Thiên Dương hét to, "Em nữ nhân này! Em cố ý !"

      "Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi biết cái gì!" Uyển Tình tránh ra bỏ chạy.

      Mục Thiên Dương đuổi theo nhanh. trốn vào phòng ngủ, nhưng chậm bước, khóa cửa kịp, chỉ có thể thối lui đến bên kia giường, cùng diều hâu bắt gà con.

      "Lại đây!"

      " . . . . . . có bệnh a!"

      "Còn giả bộ?" trực tiếp qua, Uyển Tình có đường lui, liền bò lên giường, muốn từ giường nhảy ra. phen đè lại, giơ tay lên đánh lên mông .

      Ba ba ba! Đánh liền ba bốn, Uyển Tình đau đến khóc lớn.

      "Thả ra. . . . . . Đau quá. . . . . ."

      "! Có phải cố ý làm cay như vậy, mặn như vậy hay !"

      "Tôi có. . . . . ."

      Ba tiếng, Mục Thiên Dương lại đánh cái: "Còn dám sạo!"

      "Ô ô. . . . . . Tôi sai lầm rồi. . . . . ." Uyển Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn , "Đừng đánh , đau quá. . . . . ."

      Mục Thiên Dương thấy khóc, có chút mềm lòng. Nhưng nghĩ đến đồ ăn cái bàn khó có thể nuốt xuống kia, nhất thời lại vẻ mặt băng sương. phen đẩy ra: "Em chán ghét như vậy? Vậy bằng trực tiếp hạ độc !"

      Uyển Tình đứng lên, ôm mông đau đớn: "Tôi. . . . . . Tôi chỉ đùa chút thôi. . . . . . Ai, ai kêu luôn đối với tôi như vậy."

      " đối với em như vậy làm sao? !" Mục Thiên Dương rống to. đối với còn chưa đủ tốt? nghỉ làm mặc kệ công ty, mỗi ngày đến dính lấy , còn đối với tốt!

      " giọng chút!" Uyển Tình bồ nhào qua, che miệng , "Hàng xóm nghe thấy."

      Mục Thiên Dương trừng , trừng đến khi sợ hãi lấy tay về. Nửa ngày sau, hỏi: "Ớt xanh hương vị như thế nào?"

      Uyển Tình xấu hổ cười: "Rất tốt."

      "Em có biết thích ăn ớt xanh?"

      "Ừ. . . . . ." Uyển Tình cúi đầu, dám nhìn .

      sắc mặt tối tăm , tối tăm . . . . . . Chậm rãi, nhiễm lên chút sắc thái vui mừng. A, còn biết chút cái thích. . . . . . Đáng giá!

      "Quên !" đứng lên, " ra ăn cơm."

      Sau khi rời khỏi đây, ớt xanh đem đến chính trước mặt mình, đem dưa chuột cùng cà tím toàn bộ cho Uyển Tình.

      Uyển Tình hỏi: " phải thích ăn ớt xanh?"

      "Hôm nay bắt đầu thích ăn ! Em giải quyết dưa chuột cùng cà tím !"

      Uyển Tình đáng thương hề hề nhìn , lòng dạ khoang dung: "Cho em rót nước!"

      Uyển Tình vừa nghe, buông đũa liền chạy về hướng phòng bếp, lát sau bưng ly nước ra, nhưng có uống, mà thay vào đó đổ vào bên trong đồ ăn đảo trộn, vừa ăn bên cạnh.

      Mục Thiên Dương nhìn, đầu tiên là vẻ mặt như mây đen dần dần bao phủ , tiếp theo lại đẩy ớt xanh qua: "Quên , thấy em đáng thương . . . . . . Tha cho em."

      Uyển Tình vui vẻ, vội vàng kéo ớt xanh qua, ngẩng đầu cười về phía cái.

      Trong lòng chấn động, ngơ ngác phản ứng kịp. . . . . . . cười với ? Nội tâm của mừng như điên, hốc mắt đều cơ hồ ẩm ướt.

      "Uyển, Uyển Tình." khàn khàn gọi tên .

      "Ừ?" Uyển Tình ngẩng đầu, thành gương mặt trước sau như chút thay đổi, càng có loại bản năng xa cách khi đối mặt với .

      "Ăn nhiều chút." , ngón tay run run vén tóc bên mặt lên, "Về sau cho phép như vậy ."

      "Á . . . . ." Uyển Tình được tự nhiên giật giật, toàn bộ lực chú ý chuyển tới mông. Xuống tay nặng như vậy, làm sao còn dám. . . . . .

      Mục Thiên Dương vừa thấy, xì cười ra tiếng đến.

      Uyển Tình bất mãn nhìn cái, tiếp tục ăn cơm.

      --- ------ ------ ---------


      Mục Thiên Dương muốn rời công ty, bị chính mình trợ lý có khả năng nhất - Văn Sâm chặn đường .

      "Có việc?" Mục Thiên Dương nhíu mày.

      Văn Sâm mặt chút thay đổi: "Nghe tổng giám đốc gần nhất thường xuyên ở công ty?" Mục Thiên Dương này, ngẫu nhiên còn nghe mấy câu. Cho nên, nhận được thỉnh cầu của nhân mã khắp nơi, chỉ có thể tự mình tìm người nào đó đàm chuyện.

      "Ừ, có vấn đề sao?" Mục Thiên Dương mặt lên chút chột dạ. Gần nhất xác thực công việc đọng lại nhiều lắm, ràng mang theo máy tính hết sức xử lý. Nhưng nữ nhân này rất ngọt, ngẫu nhiên trì hoãn, cũng là có cách nào khác. Dù sao chỉ có vài ngày, khai giảng, đều bình thường lại!

      "Tổng giám đốc tại lại muốn ra ngoài?" Văn Sâm nhìn máy tính tay .

      "Chuyện của tôi ai cần lo?" Mục Thiên Dương hí mắt.

      Văn Sâm lắc đầu: "Tôi chỉ là muốn với tổng giám đốc, buổi chiều hôm nay có ba hội nghị quan trọng, trong đó cái là ban quản trị."

      "A. . . . . . Loại hội nghị này thể chủ trì sao?"

      Văn Sâm lời nào, nội tâm điên cuồng rít gào: đây là hội nghị sao? Đám đổng kia, có Mục Thiên Dương , ép tới sao? Rít gào xong, tiếp tục bình tĩnh : " thể."

      Mục Thiên Dương nghẹn chút: "Vậy nghỉ biện pháp, chuyển nó đến tháng Chín !"

      "Vì sao?" Văn Sâm nhíu mày, " Bộ dáng tổng giám đốc gần đây giống như bề bộn nhiều việc."

      "À. . . . . . Chung thân đại , là có việc."

      Văn Sâm ánh mắt trừng lớn: "Chung thân đại ? Tổng giám đốc . . . . . ."

      "Giữ bí mật." Mục Thiên Dương thấp giọng, "Phu nhân tương lai quá khó theo đuổi, tôi còn cố gắng."

      Văn Sâm thở hốc vì kinh ngạc, cư nhiên vẫn là chân ái! dùng lực gật đầu: "Tổng giám đốc thôi! Ta cho bọn họ, hội đồng quản trị tháng sau tổ chức."

      "Tốt! Vất vả cho !"

      "Tổng giám đốc cố lên!"

      "Cám ơn." Mục Thiên Dương vẻ mặt ngưng trọng vào thang máy. Lão đồng học, có lỗi . . . . . .

      --- --------
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      dunggg thích bài này.

    5. samsam123

      samsam123 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      20
      Chương 103: Rửa chén(H)

      Uyển Tình làm xong bộ đề, Mục Thiên Dương vừa hối thúc vừa làm phiền , kéo đến sô pha xem phim điện ảnh. Xem đến khúc gay cấn nhất, điện thoại cố định bên cạnh vang lên, Uyển Tình cả kinh, có điểm tha nhìn ID người gọi đến, là số cửa hàng bán hoa.

      vội vàng kêu Mục Thiên Dương: "Tắt thanh!"

      Mục Thiên Dương bấm nút tạm dừng, thấy tiếp điện thoại, tiến đến bên tai , liếm tới liếm lui cổ , thuận tiện nghe thanh đối diện.

      "Mẹ." Uyển Tình đẩy ra, che phone chút, "Người cái gì? Hả, tốt, con chiếu cố mình , dạ, người bận ạ."

      Uyển Tình 2 phút, tắt điện thoại, cũng biết có nghe hay , làm bộ như có chuyện gì tiếp tục xem phim.

      Mục Thiên Dương nhúc nhích, màn hình máy tính vẫn yên lặng. cắn cắn lỗ tai : "Mẹ em cái gì?"

      " có gì."

      "Bà ấy bà đêm nay trở lại, nghe thấy." Mục Thiên Dương cầm thứ mềm mại trước ngực .

      Uyển Tình nhảy ra: "Tôi đọc sách !"

      "Tốt lắm, làm em." Mục Thiên Dương kéo lại, "Chúng ta xem kết cục."

      Uyển Tình cũng muốn biết kết cục, ỡm ờ ngồi trở lại, lại bị ôm vào lòng. vặn vẹo hai cái: "Nóng. . . . . ."

      "Vậy gọi người đưa điều hòa đến?"

      "——" biết sợ bị phát , còn đưa điều hòa, là muốn cho khắp thiên hạ bị nam nhân bao dưỡng sao?

      Mục Thiên Dương nhẫn nại cười: "Vậy cần ngại nóng, có nóng đâu."

      Xem phim xong, rốt cục bỏ được xử lý công , Uyển Tình muốn lại thôi, nửa ngày mới : "Cái kia. . . . . . Tôi muốn mua đồ ăn." Cho nên cũng nhanh !

      Mục Thiên Dương nhãn tình sáng lên: " cùng em?"

      " cần!" Uyển Tình kêu to.

      gật gật đầu, lấy ví tiền ra, rút ra tờ trăm cho : "Mua thịt! Đừng cho ăn chay cực khổ giống người già!"

      Uyển Tình chu miệng lên, người này da mặt thực dày.

      "Như thế nào?"

      ". . . . . . quay về sao?"

      tươi cười ôn hòa, giọng điệu cũng rất lãnh: "Muốn đuổi ?"

      " phải." Uyển Tình vội vàng phủ nhận, cầm tiền trong tay , cũng khách khí với . Tiền mẹ cho vốn còn có hạn, mình còn có thể mua thịt, thêm cũng chỉ có thể ăn chay. muốn ăn thịt, đương nhiên muốn tự mình bỏ tiền ra!

      Từ ngày đó loạn xuống bị đánh mông, cũng dám động tay chân đồ ăn nữa. Bất quá tự nhận là nấu ăn xa tới cấp bậc đầu bếp, cũng so ra kém bà Trương, biết vì sao còn ăn ngon như vậy. ràng rất kén ăn , ngay cả bà Trương làm cơm đều ghét bỏ, đến nơi này của , cư nhiên ngay cả ớt xanh đều ăn. Phỏng chừng là thời tiết nóng, nhà lại có điều hòa, nóng đến đầu óc bị hư!

      Mua con cá, Uyển Tình cố ý làm canh cá cay*, thấy ăn đầu đầy mồ hôi, trong lòng cười trộm, nghĩ trong lòng cho ăn ra viêm dạ dày mới tốt!

      *[​IMG]
      món này mình biết nên dịch tạm như vậy bạn nào biết món gì cho mọi người cùng biết nha

      Mục Thiên Dương ăn ăn, thầm tiếng: "Em nha đầu này. . . . . ."

      Uyển Tình hoảng sợ, chẳng lẽ bị nhìn ra? sợ hãi nhìn cái, thấy cố gắng cắn thịt bò, cảm thấy những gì mình vừa nghe xong là ảo giác.

      "Cố ý làm cay như vậy à?" nhìn .

      xấu hổ cười, nguyên lai phải là ảo giác: " thích ăn cay sao?"

      "Ừ, về sau cần làm." ăn hơn cũng tốt.

      Cơm nước xong, hai người đều có chút căng cứng, Mục Thiên Dương túm đến sô pha xem tivi. Nhìn đến 8 giờ, đẩy đẩy : " cần phải trở về!"

      "Rót cho ly nước."

      Uyển Tình đành phải rót nước cho .

      Rót nước xong, thu thập bát đũa rửa chén. Rửa được nửa, đôi tay từ sau lưng sờ lên, sợ tới mức nhảy dựng lên: " làm gì vậy?"

      " làm thôi." Lời tuy như vậy, tay lại chui vào quần áo .

      ". . . . . ." Uyển Tình từ chối vài cái, "Tôi muốn rửa chén!"

      "Rửa, lại cột lấy tay em." Mục Thiên Dương nắm thắt lưng của , hôn tới hôn lui lỗ tai .

      Uyển Tình nhíu nhíu mày, thấy có động tác tiến thêm bước, liền tiếp tục rửa chén. May mắn hôm nay đối diện có người, có người thấy.

      Đột nhiên, tay trượt xuống dưới, Uyển Tình cứng đờ, vừa định ngăn cản, ra lệnh: " Rửa bát của em!"

      Uyển Tình trong lòng sợ hãi, vẫn tiếp tục rửa chén. Tay trượt vào váy, cách quần lót vuốt ve đóa hoa của , môi thế công cũng có yếu bớt.

      "Thiên Dương. . . . . ."

      "Sớm muốn ở trong phòng bếp ăn em!"

      " cần!" Uyển Tình khẽ gọi, " cần ở trong này."

      "Đừng nhúc nhích!" Mục Thiên Dương .

      "Mẹ tôi sắp về đấy!"

      "Bà ấy hôm nay về." Ngón tay từ trong mép quần xâm nhập, cắm nhanh vào .

      "A ——" Uyển Tình hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã. gắt gao nắm chặt bàn bếp, thanh hàm chứa tiếng khóc , "Vạn nhất bà ấy trở về. . . . . ."

      "Yên tâm." Tay kia của thành chui vào trong áo, cầm thứ nở nang trước ngực , " khóa cửa, bà ấy trở lại cũng vào được."

      "Ô. . . . . ." Uyển Tình lắc đầu khổ sở, " quá đáng. . . . . ."

      "Chẳng lẽ em muốn sao? Tiểu nhũ tiêm của em đều cứng lên đây này, phía dưới cũng bắt đầu ẩm ướt."

      "Hỗn đản!" Uyển Tình xấu hổ và giận dữ lẫn lộn tức giận mắng.

      "A, giọng chút." Mục Thiên Dương chơi đùa sai biệt lắm, khiến cho mông vểnh lên, kéo quần lót của xuống, lấy ra cự vật của mình nhắm ngay, chậm rãi tiến vào. . . . . .

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình rên rỉ, " cần. . . . . . Đừng ở chỗ này……"

      "Thả lỏng chút bảo bối. . . . . ." Mục Thiên Dương thở gấp, "Cho vào."

      " cần. . . . . ."

      " nghe lời tức giận!"

      Tứ chi Uyển Tình phát run, khóc phía trước nằm úp sấp chút, xem như đồng ý thỉnh cầu của .

      Nhưng Mục Thiên Dương vẫn cảm thấy khó khăn, đành phải tách hai chân ra chút. vào, thở dài nhõm hơi, nhàng đưa ra cắm vào, cười xấu xa : "Bảo bối, bát của em còn có rửa xong đâu."

      "A. . . . . ."

      "Mau rửa." đâm vào trước chút, "Bằng trừng phạt em a ~" xong lắc lư phần eo, dùng cự vật kia ở trong thân thể vẽ vòng tròn.

      Uyển Tình a nha tiếng, cả người đều thiếu chút nữa té xuống. lại thúc giục lần, mới run run cầm bát lên.

      Sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên thực thích tại đây làm chuyện này. Thấy hai tay phát run, mắt đầy ý xấu rút ra lại sáp nhập, tuy rằng động tác , lại cơ hồ làm cho chân Uyển Tình đứng vững. Tiếp theo, tay lại duỗi đến phía trước người vuốt ve cánh hoa của .

      "A. . . . . ." Bát thiếu chút nữa rơi vỡ, Uyển Tình cầu xin tha thứ, "Thiên Dương. . . . . . Tôi rửa xong lại làm được ? Bằng làm xong lại rửa?"

      " được!" Mục Thiên Dương , " nghĩ vừa làm vừa rửa. Từ ngày đầu tiên nhìn em nấu cơm, nghĩ như vậy. Mỗi lần nghĩ làm sao muốn em ở nơi này như vậy, cả người đều cứng rắn . . . . . ."

      " đừng !" Uyển Tình cầu xin tha thứ. làm còn tính, còn loại ngôn ngữ ô uế này. . . . . .

      "Mau, mau rửa. . . . . ." Mục Thiên Dương liếm cổ , "Nhìn em nấu cơm rửa chén vất vả như vậy, mới đến thưởng cho em a. Em xem phía dưới em nhiều nước, tích táp, rào rào, nghe thấy ? Em cũng thích . . . . . ."
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :