1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 516: Ngủ cùng nhau

      Trải qua thời gian mấy tiếng đồng hồ dọn dẹp xong phòng ở, đoàn người Uyển Tình và Thiên Tuyết đều ra ngoài. Trước tiên người nhà đến tiệm trà sữa ngon nhất gần đấy ăn uống, hai đứa mỗi đứa ăn phần điểm tâm, đều rằng ăn rất ngon.

      Ăn xong dạo các cửa hàng. Uyển Tình muốn mua thêm ít vậy dụng tẩy rửa, Thiên Tuyết cùng Mục Thiên Thành tính mua cho đứa mấy món đồ chơi —— quá nhanh nên quên mang theo, ngay cả Uông Uông đều để quên ở nhà, hai đứa có điểm nhàm chán!

      Uyển Tình hỏi: "Cơm chiều định ăn ở đâu? Mình làm sao?"

      "Chỉ có thể để cậu làm." Thiên Tuyết , "Ý kiến họ cũng vậy!"

      Mục Thiên Thành vội vàng : "Chị dâu , em muốn ăn bít tết do chị làm!"

      "Chị sau khi rời vẫn chưa làm lại lần nào, chỉ sợ khó ăn."

      "Em làm cho chị ăn!"

      Uyển Tình cười: " thể tưởng được Văn Sâm thực có lộc ăn nha."

      " …Chị dâu , chị sao lại có thể cười nhạo em vậy?"

      "Bởi vì ấy là chị dâu của ." Thiên Tuyết .

      Mục Thiên Thành yên lặng thừa nhận khó khăn. Kỳ sâu trong nội tâm chị dâu hoàn toàn nhận mình là vợ của họ ? Bằng làm sao có thể trêu đùa mình như vậy? !

      Mang các đồ vật mua sắm trở về, Mục Thiên Dương cũng đến, vừa vào cửa liền ôm Đương Đương hung hăng hôn vài ngụm, oang oang : " lâu gặp bảo bối làm ba ba nhớ muốn chết!"

      Đương Đương giãy ra khỏi người : Làm sao lại rất lâu vậy? ràng buổi sáng mới gặp đây nha!

      Mục Thiên Dương buông cậu bé ra, lại ôm Đinh Đinh. Đinh Đinh tránh ra, lại bị bế lên.

      Đinh Đinh ủy khuất đến độ muốn khóc: Ai muốn người ôm a? bé đâu nghĩ nhận làm ba ba, lại còn Uông Uông của bé xấu, còn bảo bé vứt bỏ nó …Ô ô, biết Uông Uông có phải hay bị người này vụng trộm vứt bỏ rồi a.

      Mục Thiên Dương hăng hái mở ra cái gói to, tay sờ sờ vào, hỏi bé: "Con đoán ba ba mang cái gì cho con đây?"

      Đinh Đinh để ý tới , rầu rĩ vui ôm gấu bông hình dạng con khỉ. để quên Uông Uông ở nhà, Thiên Tuyết chỉ có thể mua con khỉ cho bé. Nhưng Uông Uông mình nằm sô pha, bé lo lắng buổi tối nó ngủ mình sợ lạnh.

      Mục Thiên Dương lôi từ trong cái túi ra đồ vật, để tới trước mặt bé: "Nhìn xem đây là cái gì?"

      Đinh Đinh lười biếng liếc qua, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, cơ hồ xúc động muốn nhảy lên. Nhìn sắc mặt , bé dừng lại chút, rụt rè lấy con chó từ tay , thanh như ruồi muỗi kêu : "Cám ơn."

      "Cám ơn ai a?" Mục Thiên Dương khổ sở hỏi.

      Đinh Đinh nhìn thoáng qua Uông Uông trong tay, ngẩng đầu : "Cám ơn ba ba."

      Mục Thiên Dương hôn cái lên khuôn mặt nhắn của bé, đem gói to đựng cái xe tàu hỏa đưa cho Đương Đương — đây là trong đống đồ chơi tùy tiện lấy ra. Nhìn thấy Đương Đương ôm tay cái xe lửa mới tinh, bất đắc dĩ : "Xem ra con có rồi."

      Đương Đương ném xe lửa trong tay xuống, chạy lại kêu: "Con thích của ba ba hơn!"

      Người mua xe lửa mới - Mục Thiên Thành … Tan nát cõi lòng nhất! bạn , các con thể nịnh nọt như vậy a ~

      Buổi tối, Thiên Tuyết cùng Thiên Thành nghĩ muốn lừa gạt đứa cùng mình ngủ, hai đứa chút do dự cự tuyệt! Chuyện khác còn có thể thương lượng được, riêng chuyện này được — có mẹ ở bên người làm bọn chúng sợ hãi!

      Mục Thiên Dương chỉ có thể cùng Uyển Tình và hai đứa cùng nhau ngủ —— ngủ được cũng phải ngủ, cùng lắm cứ nằm đệm nghỉ. Dù sao cũng thể ngủ ở phòng khách, cũng thể giành giường ngủ với Mục Thiên Thành, nếu bị người ta biết vậy mà cùng Uyển Tình ngủ tách ra … Như vậy quá mất mặt!

      Đinh Đinh Đương Đương phát muốn cướp giường của mình, bốn con mắt tìm tòi khao khát nhìn Uyển Tình.

      Uyển Tình : "Nơi này đủ giường, ba ba ngủ cùng chúng ta. Các con xem, giường này thực rộng nha."

      Đinh Đinh mím môi, rên tiếng tiến vào ổ chăn, đem Uông Uông để bên cạnh mình, cũng chiếm vị trí nho . Đương Đương muốn trèo lên bé kêu lên: "Hầu Hầu đâu? Tôn Ngộ ! Nhanh ôm nó đến đây!"

      Đại khái song sinh quả tâm tư linh thông, Đương Đương xoay người ra chạy ra bên ngoài, kêu Uyển Tình mở cửa cho cậu, sau đó chạy vào phòng khách ôm con khỉ đồ chơi, xe đồ chơi, các loại đồ chơi hoa quả rồi cấp tốc chạy vào.

      Đương Đương đem các món đồ chơi ném lên giường, để Uyển Tình bế mình lên giường, sau đó đem các món đồ chơi sắp sắp xếp xếp thành đống, còn mình nằm xuống, bên cạnh cũng chỉ còn lại chỗ trống cho Uyển Tình có thể ngủ.

      Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn Uyển Tình. Uyển Tình lần đầu tiên thấy đứa quấy phá như vậy, có loại cảm giác mạc danh kỳ diệu.

      Hai đứa nằm trong chăn, ánh mắt đảo qua đảo lại, sợ mẹ tức giận nên vội vàng nhắm mắt lại.

      Uyển Tình qua đem các món đồ chơi lấy ra khỏi chăn.

      Hai đứa mở to đôi mắt đáng thương nhìn .

      "Đừng giả bộ đáng thương, đồ chơi để đây cấn lên người rất đau."

      Hai đứa lập tức rũ mắt xuống, đơn giản là chột dạ, dám giả bộ đáng thương nữa.

      Uyển Tình cầm lấy Uông Uông, Đinh Đinh vội vàng đưa tay ra ôm lấy: "Mẹ …"

      "Được rồi, cái này cho con, cho phép chiếm vị trí của ba ba nghe ." Uyển Tình buông ra, đem con khỉ đồ chơi đưa qua cho Đương Đương, "Con có muốn hay ?"

      Đương Đương trước kia ôm cái gì ngủ cả, dừng chút lại ôm lấy, quyết định thử lần.

      Uyển Tình dọn dẹp cho bọn chúng xong, với Mục Thiên Dương: "Lên giường !" Khẩu khí cường ngạnh cho từ chối!

      Mục Thiên Dương ngoan ngoãn lên giường, nghĩ rằng: làm mẹ liền thay đổi nha! Uyển Tình trước kia dịu dàng bao nhiêu, như con cừu a? Còn như tại, dễ dàng thu thập xong hai tên tiểu quỷ này. có cảm giác, cảm thấy, sau này mình cũng bị thu thập luôn a ~

      Chẳng biết tại sao, cư nhiên lại có điểm chờ mong. (Editor: có sở thích bị ngược a ~~~~)

      Mục Thiên Dương nằm bên cạnh Đương Đương, Uyển Tình nằm bên cạnh Đinh Đinh, để cho hai đứa ngủ chính giữa. Ngủ trong chốc lát, Đương Đương đột nhiên đứng lên, ôm đồ chơi con khỉ bước qua người Đinh Đinh, lại bước qua người Uyển Tình, sau đó tiến vào chăn.

      Mục Thiên Dương: …Con có ý tứ gì đây? Ghét bỏ ba ba sao?

      Đinh Đinh phát mình nằm gần Mục Thiên Dương, cũng đứng lên, bước qua người Uyển Tình, sau đó tách Đương Đương ra, còn mình nằm dựa vào người Uyển Tình.

      Uyển Tình thở dài, hơi lui về phía sau, đắp chăn cho bọn chúng, : "Ngủ ngon a."

      "Còn chưa kể chuyện xưa." Đinh Đinh giọng .

      Uyển Tình đành phải bắt đầu kể chuyện xưa, hơn mười phút dừng lại, hai đứa ngủ.

      Mục Thiên Dương nghiêng người vòng tay qua hông , hôn chút phía sau cổ , cảm thấy thực thỏa mãn, than thở: Sinh mạng quan trọng nhất trong cuộc đời là ba người, đều nằm trong ngực của !

      Uyển Tình vỗ về tay , dường như tiếng động an ủi.

      hỏi: "Chuyện xưa vừa rồi là chuyện gì?" tự nhận là cũng có thời thơ ấu, chuyện xưa cổ tích cơ bản đều nghe qua. Cho dù quên, chắc cũng hoàn toàn quên ? Như thế nào lại có ấn tượng chút gì vậy.

      Uyển Tình hơi dừng chút, ngượng ngùng : "Đinh Đinh nhớ tới Uông Uông, em liền kể bừa vậy thôi."

      "Kể tệ nha." Mục Thiên Dương cười .

      "Được rồi, đừng làm rộn, mau ngủ , đánh thức đứa để dỗ đó."

      Mục Thiên Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng trong chốc lát, đột nhiên chống đỡ thân mình, quay mặt của lại tiến hành hôn môi.

      Uyển Tình đẩy chút, đẩy ra, lại để cho hôn, nụ hôn dài tới vài phút. Sau khi hôn xong, Mục Thiên Dương buông ra, thở dốc : " được … phải tắm nước lạnh cái!" Quả thực là tự làm bậy thể sống!

      Uyển Tình đầu tiên là đỏ mặt lên, tiếp theo khì khì cười trộm.

      Mục Thiên Dương véo lưng cái, cảnh cáo : "Cẩn thận ôm em phòng tắm!"

      Uyển Tình hoảng sợ, cũng cảnh cáo : " cho phép làm xằng làm bậy."

      "Biết rồi." Mục Thiên Dương bĩu môi, lại đè tiếp tục mãnh liệt hồi —— dù sao cũng phải dập tắt lửa, vậy cứ đốt lửa to chút !

      Chương 517: Dị ứng cồn

      Thiên Tuyết muốn dẫn Uyển Tình và đứa chơi, Mục Thiên Thành muốn đơn, tự nhiên muốn góp vui. Mục Thiên Dương là tổng giám đốc, thời khắc phải chú ý hình tượng, rất ít khi điên giống như bọn họ như vậy, nhưng người bọn họ muốn dẫn ra ngoài là người phụ nữ và con của , ngồi yên, cũng muốn theo!

      Mặt mũi và hình tượng đều là mây bay, bắt lấy lòng vợ và con mới là chân !

      đám người bọn họ xuất môn như vậy, rất hấp dẫn ánh mắt. Người biết, còn tưởng rằng hai đôi vợ chồng, mỗi đôi dẫn theo đứa .

      Chơi vài ngày, Mục Thiên Thành phải về A thị, bởi vì hôm sau là ngày lễ tình nhân, phải về tìm Văn Sâm!

      Nghe xong lời của , sắc mặt Mục Thiên Dương, Uyển Tình, Thiên Tuyết đều khác nhau.

      rồi, Thiên Tuyết nhìn Mục Thiên dương và Uyển Tình trầm mặc: “Em…..Về trường học trước, quấy rầy các người.” xong chạy nhanh rời .

      Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, bỗng nhiên thấy hai đứa cũng phải lúc nào cũng đáng . Tỷ như những ngày như lễ tình nhân…….Đứa chính là bóng đèn!

      Chậc ~ hẳn là kêu Thiên Tuyết và Thiên Thành mỗi người mang đứa! Chỉ tiếc, đứa còn rời mẹ được, khẳng định nguyện ý. Về phần Thiên Tuyết và Thiên Thành có đồng ý hay , căn bản nằm trong phạm vi lo lắng của ! ( Thiên Tuyết & Thiên Thành: Uy ~ phá hư thế giới của người khác bị thiên lôi đánh a!)

      Uyển Tình bị nhìn được tự nhiên, ho tiếng: “Buổi tối ăn gì?”

      “Ách……Em muốn ăn gì?”

      “Em biết, có đồ ăn, cần mua thức ăn.”

      “Uh.” Mục Thiên Dương gật đầu, “ cùng với em.”

      “Tốt.”

      Hai người ôm đứa , siêu thị ở phụ cận mua thức ăn.

      đường bán hoa hồng, người đường đối diện tới, có số cầm chocolate.

      Mục Thiên Dương buồn bực, vì sao chuẩn bị củi gạo dầu muốn rồi? Cảm giác lại thổi phồng hoa tươi và chocolate, thích hợp. Chẳng lẽ về sau, những ngày như thế này có bọn họ?

      cảm thấy được! Tình thể qua kì giữa tươi, gặp giờ khắc giữ gìn, ngày hội, sinh nhật, chẳng sợ kết hôn 10 năm, 20 năm, đều hẳn là nên chế tạo lãng mạn. Huống chi, bây giờ còn chưa kết hôn!

      Nhưng là mấy ngày này, mỗi ngày đều cùng chỗ với Uyển Tình, muốn như thế nào mới có thể rời , sau đó thần biết quỳ hay mua hoa hồng và chocolate về? Chế tạo nhạc và sâm banh lãng mãn? Vô luận lấy lý do gì để ra, cũng đoán được ? Vậy còn có cái gì ngạc nhiên vui mừng đáng ?

      Ở ngoài phạm vi, thấy được khu chuyên bán hoa hồng va chocolate vì lễ tình nhân.

      Hai người ngang qua làm như có phát . Đinh Đinh ngồi ở xe mua sắm, đột nhiên giơ tay sờ hộp chocolate: “Mẹ, đẹp.”

      Uyển Tình dừng chút, nhìn Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương : “Đây là kẹo.” Sau đó giơ tay cầm lấy hộp, “Cho con ăn có được hay ?”

      Đinh Đinh muốn chuyện với lắm, cố làm ra gật đầu: “Được.”

      Uyển Tình : “ nên mua. Đứa ăn nghiện, ăn nhiều béo, sau này lúc thay rằng càng phiền toái.”

      Vẻ mặt Mục Thiên Dương u buồn: “ là mua cho em.”

      “…….”

      “Em muốn hay ?” đùa hỏi.

      Uyển Tình cố ý mặt lạnh, đẩy Đinh Đinh về phía trước: “Em cần!”

      Mục Thiên Dương cười trong sáng, cầm hai hộp đuổi theo, bỏ vào trong xe mua sắm, tay đặt ở hông của : “Đừng nóng giận.”

      “Ai tức giận?” Uyển Tình liếc mắt nhìn cái, đẩy tay ra, “Ôm tốt.”

      Mục Thiên Dương cười trộm ôm cẩn thận, nghi hoặc khó hiểu nhìn , : “Phụ nữ là lấy để thương.”

      Uyển Tình thiếu chút nữa ngã sập xuống, giận dữ hỏi: “ dạy loạn con cái gì?”

      Mục Thiên Dương dám .

      mồm miệng trả lời: “Phụ nữ là lấy để thương.”

      Mục Thiên Dương: con trai, đây là con hãm hại ban ha!

      Về nhà, Uyển Tinh làm cơm, Mục Thiên Dương thành nhìn đứa . Hai đứa nhìn chằm chằm chocolate, cầm hộp bot vào trong phòng, để Uyển Tình hưởng thụ mình, sau đó mở hộp khác ra, mỗi người viên.

      cắn cái, nhăn mũi : “Là lạ….Có điểm đắng.”

      Đinh Đinh gật đầu.

      Mục Thiên Dương nhả ra khí, tốt nhất các con thích, bằng về sau mỗi ngày ầm ỹ đòi ăn, bị chứng mập mạp và sâu răng, Uyển Tình tìm ba liều mạng.

      Tuy rằng vị quá ngon miệng, nhưng Đinh Đinh có ý thức được lãng phí, vẫn quyết định ăn hết, cùng lắm còn lại toàn bộ đưa cho mẹ!

      Ăn ăn, Đinh Đinh đột nhiên oh tiếng, cúi đầu vừa lúc thấy: “Có nước….”

      “A, đây là rượu bên trong chocolate của con.” Mục Thiên Dương , “ thích cần ăn.”

      Đinh Đinh cẩn thận nắm chocolate, để làm cho rượu chảy ra, vươn đầu lưỡi liếm chút, : “Là ngọt có mùi lạ……..”

      “Uh, thích liền vứt bỏ .”

      thể quăng.” Đinh Đinh , “Đứa bé tốt lãng phí.”

      “……..” Phải, Đinh Đinh đại nhân.

      Buổi tối, Đinh Đinh ngủ lát, đột nhiên tỉnh lại, phát giác thân thể thoải mái. bé nhéo xoay, khó chịu hô: “Mẹ……”

      Uyển Tình ngủ, bé hô hai tiếng thấy trả lời, cầm lấy tay Uyển tình dùng sức lay động, vừa giơ tay gãi lưng của mình: “Mẹ, con khó chịu……”

      Uyển Tình tỉnh lại, bật đèn, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Rất ngứa.” Đinh Đinh nhíu mày ghé vào người , khó chịu chảy nước mắt.

      Uyển Tình vội vàng nhấc quần áo của bé lên, phát lưng của bé có rất nhiều chấm hồng, hoảng sợ, vội vang lay động Mục Thiên Dương tỉnh lại: “Đinh Đinh sinh bệnh!”

      Mục THiên Dương cũng hoảng sợ, nhìn thoáng qua, cuống quít nhảy xuống giường: “Đừng nóng vội, đưa con đến bệnh viện!”

      Uyển Tình buông Đinh Đinh ra: “Bảo bối, con chịu đựng chút, ba mẹ đưa con tìm bác sĩ.” xong bản thân cũng mặc quần áo.

      phen động tác, cũng tỉnh, thấy Đinh Đinh nằm ở bên cạnh khóc, qua lau nước mắt cho bé.

      Thiên Dương và Uyển Tình mặc quần áo tử tế, sợ trì hoãn bệnh tình, kịp mặc cho đứa , dùng chăn chum lấy bọn chúng ra cửa.

      Hai người chạy tới bệnh viện gần đó, treo khám gấp, bác sĩ kiểm tra: “Dị ứng cồn!” xong trừng mắt nhìn hai người, “Đứa mới mấy tuổi, vì sao để cho bé uống rượu?” Dừng chút, “Có phải nấu cơm có thả rượu hay ? phải rất nghiêm trọng, hẳn là dính vào bao nhiêu, về sau chú ý chút, giọt rượu cũng thể dính.”

      Uyển Tình lặng chút, mờ mịt : “Tôi thả rượu……..”

      Mục Thiên Dương chột dạ thuyết: “Khéo, chocolate, con bé ăn chocolate có rượu.”

      Uyển Tình mạnh trừng mắt , giơ tay nhéo cái: “ làm sao có thể như vậy?”

      lại biết……..” Mục Thiên Dương chán muốn chết, ôm an ủi, “Yên tâm , có việc gì.”

      “Đều tại !” Uyển Tình khóc .

      “Tốt lắm tốt năm, tại tại …….” Mục Thiên Dương , “ cũng đau lòng, mà biết, khẳng định cho con bé ăn.”

      “Ô ô…….” Uyển Tình thấy thể trách , đau lòng rơi lệ.

      phát tốt rồi, về sau cho con bé ăn.”

      Uyển Tình gật đầu, cảm thấy phát sớm cũng có chỗ tốt. Hai năm nay luôn ghi nhớ đứa còn , căn bản cho bọn họ uống rượu, lễ mừng năm mới khi ăn bánh trôi trứng gà, bọn họ cũng cho rượu nếp vào. tại chỉ giọt liền khó chịu như vậy, chờ bọn chúng trưởng thành học uống rượu, lập tức uống chén, kia nghiêm trọng nhiều lắm a?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 518: Vấn đề giáo dục

      Giằng co tới nửa đêm mới được về nhà, Uyển Tình đặt Đinh Đinh giường, Đinh Đinh còn buồn ngủ, nhướng mày lên nhìn .

      hỏi: "Còn khó thở hay ?"

      Đinh Đinh lắc đầu.

      Mục Thiên Dương ôm Đương Đương buồn ngủ, : " mang Đương Đương sang phòng ngủ của Thiên Thành, cho đỡ chật chội."

      Uyển Tình sửng sốt, : "Em mang Đinh Đinh tới phòng Thiên Tuyết vậy, cái giường kia của Thiên Thành cũng hơi ."

      Mục Thiên Dương gật đầu, khuyên : "Đừng lo lắng, có việc gì."

      Uyển Tình hơi nở nụ cười, ôm lấy Đinh Đinh tới phòng Thiên Tuyết. Mục Thiên Dương cũng sang, chờ tới Đinh Đinh ngủ rồi mới rời . Trở lại phòng, ngủ trong chốc lát nhưng rồi ngủ được, lại chạy tới, nằm xuống bên cạnh người Uyển Tình.

      Uyển Tình ssang muốn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?"

      " có việc gì. Chỉ nghĩ muốn ôm em cái." thấp giọng .

      Uyển Tình ừ tiếng, chìm vào giấc ngủ.

      Mục Thiên Dương ôm , cũng rất nhanh tiến vào giấc ngủ, hoàn toàn bị tỉnh lại, Đương Đương mình nằm ở chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

      Sáng sớm khoảng bảy giờ, Đương Đương tỉnh lại, phát mình chỉ có mình, bởi vì trời sáng, bé cũng sợ hãi, nghĩ đến ba mẹ cùng muội muội chắc rời giường trước rồi. Mà chính mình lại vẫn còn nằm giường, bé cảm thấy có điểm xấu hổ.

      Cậu nhóc đứng lên, kiểm tra chăn cùng thảm chút, may mà đái dầm, xem ra chính mình ngày càng lợi hại rồi đó!

      Bé vui vẻ bò xuống giường, phát cửa chỉ khép hờ, bèn ra ngoài, theo phòng bếp tìm được toilet tìm đến phòng khách, nhưng vẫn tìm được ba mẹ cùng em . Bé bắt đầu thấy sợ, cái mũi nhăn nhúm, muốn khóc.

      Ba ba đâu? Mụ mụ đâu? Em đâu? Có phải bị người xấu bắt rồi ? Hay là cần bé nữa?

      Rốt cục, phát cửa phòng của cũng chỉ khép hờ, bé đẩy ra vào, liên sụp đổ: mọi người. . . . . . hóa ra. . . . . . quá đáng. . . . . . Ô oa ——

      Tiếng khóc vang lên, Mục Thiên Dương bừng tỉnh, thừa dịp Uyển Tình cùng Đinh Đinh còn chưa bị đánh thức, lập tức nhảy xuống giường ôm bé ra ngoài, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Đương Đương nức nở : "Mọi người quan tâm con . . . . . ."

      ". . . . . . có a.

      "Ô ô. . . . . . ràng là có." Đương Đương làm ầm lên: "Mọi người đều em ! thương con . . . . . . Con thiếu chút nữa bị quái ăn luôn!"

      Mục Thiên Dương cảm thấy vấn đề này . Với 2 đứa trẻ giáo dục cùng thái độ thể bất công, bằng trong lòng bọn cảm thấy uất ức, dễ phát sinh vấn đề.

      nghiêm túc : "Mọi người đối với con và em là giống nhau ."

      " ngủ cùng con. . . . . ."

      "Con là nam tử hán, nên độc lập, cứ ngủ cùng mụ mụ, chút cũng dũng cảm."

      "Ô ô. . . . . . con sợ bóng tối." sợ! Ô ô. . . . . . Đương Đương ngừng chút, nhìn , "Ba ba sợ sao?"

      "Cha sợ."

      Đương Đương sửng sốt, cúi đầu nhìn ngón tay: "Nhưng là con sợ. . . . . . Con. . . . . ." Bé biết biểu đạt, khổ sở đến muốn khóc.

      Mục Thiên Dương vội vàng : "Con trưởng thành cũng sợ!"

      "Khi nào con lớn?"

      ". . . . . . Ăn cơm ngoan."

      "Còn bao lâu nữa?" Đương Đương đáng thương nhìn , "Con muốn được giống em . . . . . ."

      "Là giống nhau." Mục Thiên Dương ôm chặt bé: "Ngày hôm qua là ba ba tốt. Em bị ốm, ba ba cùng mụ mụ đều thực lo lắng, Đương Đương phải cũng thực lo lắng sao? Ba mẹ sợ em lây bệnh cho Đương Đương, nên dám cho em ngủ cùng con. Vốn, mụ mụ ngủ cùng em, ba ba ngủ cùng con, nhưng ba ba lo lắng cho em, phải thăm em, kết quả ba ba quá mệt mỏi , cẩn thận ngủ mất. Con có thể tha thứ cho ba ba ?"

      Đương Đương cúi đầu, nhìn ngón tay: "Con sợ."

      "Hả?"

      " sợ em lây cho con."

      "Nhưng ba ba cùng mụ mụ sợ. Em bị ốm, ba mẹ thực đau lòng, con cũng ốm, ba mẹ càng đau lòng."

      "Nga. . . . . ." Đương Đương trầm mặc lát, : " sao nữa ạ."

      Mục Thiên Dương thở ra, sờ sờ đầu bé, quyết định chờ bé lớn chút, dạy bé trai phải gánh trách nhiệm của nam nhi Mục gia, còn có nhất định phải trân trọng em ! Tiểu tử ngốc ngươi vẫn chưa tưởng tượng được, em lớn rồi phải gả tới nhà người khác, đến lúc đó ngươi có luyến tiếc cũng phải bỏ a. . . . . .

      Mục Thiên Dương vừa nghĩ tới Đinh Đinh về sau phải lập gia đình, cả người đều cảm thấy tốt. Dừng chút nhớ tới Thiên Tuyết. . . . . . Có loại xúc động hi vọng thời gian dừng lại!

      "Con trai và con giống nhau." Mục Thiên Dương , "Con trưởng thành rất lợi hại, em lớn lên lại , em về sau cần con bảo vệ, bằng bị người ta bắt nạt."

      "Nga!" Vừa đến bảo vệ em , Đương Đương lên tinh thần: "Con để người khác bắt nạt em!"

      "Tốt!" Mặt giãn ra, nửa đời trước có hộ tống, già có Triển Huy hộ tống, ai cũng đừng nghĩ khiến con chịu khổ!

      chuyện lúc, Đương Đương có cảm giác, chính mình cũng phải được coi trọng, mọi người cũng phải thiên vị em . Ngược lại, chính mình giống như rất quan trọng ! Nếu em so lợi hại với bé lợi hại, bé so đo. Bé cảm thấy chính mình hẳn là phải có bộ dáng của trai, sau khi Đinh Đinh tỉnh lại, so với mọi ngày phải quan tâm hơn.

      Đinh Đinh chịu uống thuốc, Uyển Tình cùng Thiên Dương ở bên khuyên, Đương Đương nghe xong, cũng dùng giọng non nớt bắt chước khuyên.

      Uyển Tình kỳ quái nhìn thoáng qua, đứa này hôm nay sao đúng lắm, dường như giống với người lớn vậy.

      Đại khái là cùng tuổi dễ chuyện (o(╯□╰)o), Đinh Đinh có vẻ nghe trong lời , vừa mới như thế nào cũng chịu ăn, bị nhất khuyên, thuận theo : "Con uống, nghe lời ."

      Đương Đương nhếch miệng cười, đột nhiên cảm thấy có thể trông nom được em có cảm giác rất thành tựu —— bình thường đều là bé bị người lớn trông nom. . . . . .

      Hôm nay là lễ tình nhân, nhưng bị chuyện tối ngày hôm qua ảnh hưởng, Uyển Tình vô tâm nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ban ngày mang mấy đứa khu chơi trò chơi, Đinh Đinh tinh thần chưa được tốt, hoạt bát bằng ngày thường. Đương Đương lúc nào cũng chú ý em, cũng cùng chơi với đứa trẻ khác.

      Uyển Tình thấy bọn chúng huynh muội tình thâm, rất là vui mừng. Cảm giác vui mừng này hòa tan lo lắng về thân thể Đinh Đinh.

      Mục Thiên Dương sợ làm sai, kể lại chuyện sáng sớm, : "Về sau cần chú ý hơn, để bọn cảm thấy bị bỏ rơi."

      đến đây, trong lòng lại thấy đau buồn. ràng là xử lý hoàn hảo chuyện ngày hôm qua, như thế nào chuyện giáo dục đứa lại thành vấn đề rồi? Mặc dù có trẻ con nhất định phải thảo luận về chuyện này, nhưng hôm nay là lễ tình nhân a. . . . . .

      Uyển Tình tà tà liếc , có điểm tức giận: "Đều là ! Em bình thường chú ý vấn đề này, ai kêu nửa đêm chạy loạn?"

      ". . . . . . sai rồi." Mục Thiên Dương , "Nhưng mà, em trước kia luôn luôn tránh được, nhưng lúc khó ngủ có thể cũng có lúc chú ý. Có thể đúng lúc phát , cũng là chuyện tốt, có thể lựa chọn phương pháp, giáo dục cho tốt."

      Uyển Tình buồn trong chốc lát, bất mãn : " ngụy biện!" Đinh Đinh dị ứng, cũng như vậy.

      Mục Thiên Dương ôm chặt lấy : "Tốt rồi, đừng nóng giận, về sau nghe chỉ thị của em!"

      Uyển Tình thở dài, cầm tay : "Nhưng đó là với . Em cuối cùng là sợ này sợ kia, thà rằng tránh hết thảy, lại nghĩ tới vạn nhất phiền toái tìm tới cửa làm sao bây giờ. . . . . . em chỉ có người, quả nhiên là được."

      "Vốn là được!" Mục Thiên Dương ôm sát , " cái nhà, có đàn ông làm trụ cột tuyệt đối được!"

      Chương 519: Lại cầu hôn

      Uyển Tình ở trong phòng bếp làm cơm chiều, Mục Thiên Dương ở phòng khách trông con, xem tin tức kinh tế, Đinh Đinh Đương Đương ngồi dưới đất chơi xếp gỗ... được rồi, xem ti vi, trojongj con chỉ là thuận tiện.

      Đương Đương nhìn thoáng qua cửa lớn, nhắc nhở: “Ba ba, đóng cửa.”

      liên quan.”

      “Vì sao?”

      “Vừa rồi gọi điện thoại, có đưa cái gì đó qua, bảo ba giúp chút.”

      “A...” Đương Đương , thế nhưng vừa rồi ba ba mới gọi cú điện thoại, là .

      được cho mẹ.” Mục Thiên Dương .

      “Vì sao?”

      “Bởi vì muốn giữ bí mật.”

      “A...” Đương Đương gật đầu, với Đinh Đinh: “ được cho mẹ đâu...”

      Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương cái, có chút tình nguyện đồng ý.

      Chỉ chốc lát sau, có người đến, Mục Thiên Dương bước dài đến, lại rất nhanh đóng cửa lại, ôm bó hoa hồng tiến vào. Hương thơm nồng nàn lập tức hấp dẫn hai đứa trẻ con, Đinh Đinh Đương Đương trừng mắt to, đặc biệt là Đinh Đinh, thân thể đưnngs thẳng tắp.

      Mục Thiên Dương bỏ hoa hồng vào phòng Thiên Tuyết, tới thấy bọn chúng, tay vuốt mũi chúng cái: “Hôm nay ăn cơm cho ngon, ngày mai đưa các con chơi!”

      “A...” Đinh Đinh có chút thất vọng.

      Khi ăn cơm chiều, Đinh Đinh Đương Đương kiêng ăn, đứa ăn mướp đắng, đứa ăn ớt xanh. Mà còn nhìn thấy đối phương ăn cái gì, mình cũng ăn, thành ra hai đứa cùng ăn mướp đắng và ớt xanh.

      Uyển Tình làm vài món thức ăn, bọn chúng có thể ăn món khác, cũng hề tranh cãi ầm ĩ, quy củ.

      Nhưng uyển Tình vẫn thấy sắc mặt của chúng mờ ám, đặt ớt xanh bỏ vào trong bát của chúng. Đinh Đinh phải cực kỳ bài xích, nhưng Đương Đương nhíu mày: “Cay.”

      “Cái này cay.”

      thể ăn.”

      ăn cao lên được.”

      Đương Đương nhìn Mục Thiên Dương, chỉ thấy ba cũng động vào ớt xanh.

      Uyển Tình ho tiếng: “Làm gương .”

      Mục Thiên Dương run lên, lập tức gắp miếng ớt xanh to đùng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa với Đương Đương: “Ba ba ăn ớt xanh nên mới cao thế này.”

      Đương Đương rưng rưng nuốt xuống.

      Uyển Tình cũng đưa mướp đắng cho Đinh Đinh, Đinh Đinh suy sụp ra mặt.

      Mục Thiên Dương ở bên cạnh cũng phối hợp làm gương, ra sức chịu đựng ăn mướp đắng.

      Uyển Tình : “Ăn cái này xinh đẹp.”

      ăn được...” Đinh Đinh nhăn mặt.

      cũng ăn được, ăn rồi có kẹo ăn tiếp tịch thu Uông Uông.”

      Đinh Đinh chép miệng, nhìn Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương sửng sốt: Con bé này bình thường phải ghét bỏ mình sao, chán ghét mình sao? Như thế nào lúc này mới nghĩ đến mình?

      Tuy muốn so đo với con mình, nhưng rất muốn bắt lấy cơ hội này nắm bắt tâm tư con ... Nhưng là... quyết thể dung túng cho con cái, nếu hại con. vẫn hi vọng con của có dáng vẻ trắng nõn, khỏe mạnh, mê đảo tất cả đàn ông trong thiên hạ! Mà còn, nào dám đối nghịch với Uyển Tình? Hôm nay còn có việc lớn chưa thành, thể kéo thêm hận thù...

      “Đinh Đinh ngoan, nghe mẹ .” dịu dàng .

      Đinh Đinh bất mã xoay đầu , cúi đầu chịu ăn mướp đắng.

      Mục Thiên Dương có chút hối hận, vợ và con thể cùng lấy lòng, là...

      Uyển Tình thây con kén ăn, thở dài nhõm hơi, cơm nước xong ra cửa dạo, mua bóng bay cho hai đứa coi như khen thưởng.

      Buổi tối trở về, trước cho con tắm rửa, sau đó đến người lớn. Mục Thiên Dương : “Em tắm trước , xem bọn chúng.”

      “Uhm.” Uyển Tình xoa bóp khuôn mặt của con: “Đợi mẹ ra kể chuyện xưa cho.”

      Chờ vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, Mục Thiên Dương lập tức lừa gatk hai đứa con: “Chúng ta ra ngoài xem ti vi được ?”

      “Mẹ mắng.” Đinh Đinh .

      đâu, mẹ xem cùng.”

      Mục Thiên Dương tốn nhiều sức lực lừa gạt được hai đứa trẻ đến phòng khách sofs, bật đĩa DVD cho chúng xem, là Tom&Jerry. Sau khi cất kỹ, lấy thảm lông đắp lên người chúng, : “Cứ xem , ba xem mẹ tắm xong chưa!” Ách, lời này có phần hài hòa, ai mặc kệ, trẻ con cũng liên tưởng bậy bạ.

      xoay người vào phòng Thiên Tuyết, đem hoa hồng ôm vào phòng mình.

      Uyển Tình tắm rửa xong ra, nhìn thấy có bó hoa hồng tương trưng cho tình kiều diễm ướt át đặt giường. Mùi hoa thơm ngào ngạt, hợp với rất nhiều trí nhớ và tình cảm trong , lan tràn vào trong đầu óc. Lúc này hoàn toàn hề suy nghĩ đến con ở nơi nào, Thiên Dương ở nơi nào, hoa là ở đâu đến. Chỉ là chậm rãi qua, tay đụng chạm vào cánh hoa...

      Cánh hoa non mềm, truyền lại xúc cảm nơi đầu ngón tay, giống như bị điện giật tiến vào tận đáy lòng, giống như có thứ gì đó nhàng che chở cảm xúc của . Thấy có thiệp ở bên dưới, rút ra, mở ra đọc.

      Thân ái gửi Đinh.

      Bản thân tự nguyện trả giá, cả đời chung thủy, tín nhiệm, bao dung, bảo vệ... cùng với mật mã chi phiếu, xin được cùng em nốt quãng đường còn lại, gọi em là vợ, hi vọng được em đồng ý.

      Mục Thiên Dương.

      Ngày 14 tháng 2 năm...

      Uyển Tình bật cười, thắt lưng mạnh mẽ bị người ta ôm lấy. biết là ai, hơi kinh ngạc chút, trấn định lại.

      \”Đồng ý với .” Mục Thieenn Dương .

      đồng ý đấu?” Uyển Tình hỏi/

      “Em dám?”

      xem em có dám hay ?” Uyển Tình khép lại thiếp, quay đầu hỏi: “Con đâu?”

      “Xem ti vi?” Mục Thiên Dương bất đắc dĩ: “Có thể mặc kệ bọn chúng được ? tại chúng ta thương lượng chuyện quốc gia đại .”

      Uyển Tình hé miệng mỉm cười, hai tay chống lên bả vai của , nhìn , sắc mặt khẽ phiếm hồng. suy nghĩ các loại câu, nghĩ muốn lấy ra câu trả lời, nhưng đều cảm thấy đủ hoàn mỹ. Cúi đầu phát chính mình vẫn mặc áo ngủ, bỗng nhiên cảm giác như vậy chút cũng đủ lãng mạn, hỏi: “Có thể để em thay quần áo trước được ?”

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, lúc này mới cảm giác dường như có chút mềm nhũn ở trước ngực mình, bị đè ép. sinh con, dương như có chút tiến bộ, để cho muốn thể nghiệm chút.

      cần đổi.” trố mắt , ngẩng đầu nhìn mặt : “Những cái khác đều quan trọng. Chúng ta cũng có con rồi, về sau cần xa hoa trụy lạc, vàng bạc châu báu gì, chỉ cần tốt là được rồi.”

      Uyển Tình động lòng: “ là khó có thể tưởng tượng.”

      tại đột nhiên mới thấy mấy ngày nay, cũng khác mấy năm trước rất nhiều. thành người bình thường, người đàn ông của gia đình, hoàn thành trách nhiệm của người làm cha. Này đặt vào mấy năm trước, là khó có thể tưởng tượng.

      cho rằng, vĩnh viễn luôn cao cao tại thường, giày Tây, là người luôn luôn tham mưu và xa xỉ. Đương nhiên, tin tưởng về sau cũng như thế, nhưng ít ra ở trước mặt , giống thế, chỉ là Mục Thiên Dương của gia đình.

      “Em có đồng ý hay ? Mục Thiên Dương sốt ruột hỏi.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 520: Như keo như sơn

      Uyển Tình dừng chút lẩm bẩm : “ bó hoa hồng nghĩ cầu hôn……”

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, phát ánh mắt của phiêu bốn phía, tựa hồ như muốn tìm cái gì vây. hiểu được, lấy từ trong ví ra nhẫn kim cương màu ngọc bích của bốn năm trước, chậm rãi vững vàng……..Đeo vào ngón tay áp út của .

      “Ngón áp út của em còn dài hơn ngón trỏ.” .

      Uyển Tình cắn môi : “Nghe người như vậy trải qua bệnh phát sinh.”

      bừa! Đây là đại biểu hôn nhân của em rất lâu, khi kết hôn, liền tuyệt đối ly hôn, bạch đầu giai lão.”

      Uyển Tình cười, giơ tay ôm lấy cổ , nghiêm túc : “Thiên Dương……..Em chưa từng ngừng ………”

      cũng vậy.” Mục Thiên Dương mạnh phủng ở mặt của , hôn lên…….

      “A____” Uyển Tình thở tiếng, lập tức đứng vững, bị ấn ngã xuống giường, “Ngô……Hoa…….”

      Mục Thiên Dương ôm nhanh chút, đá bó hoa đi___quả thực là lợi dụng người ta xong, liền đá rơi người ta!

      Hai người quấn lấy nhau cùng chỗ, trong khí tràn ngập hơi thở làm người ta mặt đỏ tim đập, cùng với hô hấp ổn định của bọn họ.

      Nghỉ ngơi lát, Uyển Tình : “Tuy rằng……Em rất muốn phá hư khí. Nhưng mà………Đứa đâu?”

      xem TV.” Cả người Mục Thiên Dương toàn mồ hôi, còn đặt ở người , cúi đầu hôn vụn vặt lên khuôn mặt của ……..

      “Đừng tới……..” Uyển Tình cầu xin .

      “Em nợ ba năm, lần sao đủ?”

      “Về sau trả lại .” Uyển Tình cầu xin tựa vào ngực làm nũng, “Nhưng mà đứa là con của chúng ta.”

      “Uh…….” Mục Thiên Dương đứng lên, vừa lau sạch vừa , “ tắm rửa cái, sau đó ôm bọn tiến vào.”

      “Mở cửa sổ chút…….” Uyển Tình chôn mặt ở gối, loại hơi thở điên cuồng này, làm cho người ta nâng đầu dậy nổi .

      Mục Thiên Dương cười, cúi đầu hôn lên vai của chút, sau đó mửa cửa sổ ra tắm. Tắm rửa xong ra, Uyển Tình cũng mặc áo ngủ. có điểm hơi buồn bực, bất quá điểm buồn bực đó còn đánh lại ngạc nhiên và niềm vui khi đứa được sinh ra, cảm thấy mỹ mãn ôm đứa tiến vào.

      buồn ngủ, tiến vào hô tiếng mẹ liền nhắc nổi mắt, lại náo loạn muốn nghe chuyện xưa.

      Mục Thiên Dương nằm ở phía sau Uyển Tình, ngủ lát đứng lên: “ nghĩ…….. còn là nên ngủ bên ngoài ngủ ngon!”

      Uyển Tình bật cười.

      tự tay nhéo chút: “Cẩn thận cho em cũng tưởng.”

      chán ghét!” Uyển Tình mặt đỏ , kéo chăn chum mặt, “Đừng để bị lạnh.”

      “Tuân lệnh, bà xã!”

      “……..”

      Sáng sớm đứng lên, Mục Thiên Dương theo phía sau Uyển Tình. Uyển Tình làm bữa sáng, chuyển trứng gà, thỉnh thoảng trộm hôn cái, hai người như keo như sơn. Nếu như có đứa , tất nhiên còn muốn châm tình cảm mãnh liệt của thế giới hai người.

      Đinh Đinh cảm thấy, hôm nay ba ba điên rồi……. đúng, là choáng váng, cười đến giống như đứa ngốc! Còn luôn vụng trộm hôn mẹ, đừng tưởng rằng bọn chúng phát ! Hừ, ba ba tưởng độc chiếm mẹ, hơi quá đáng, nhất định để cho ba ba thực được! Bằng bọn chúng liền thảm, trở thành những đứa trẻ có người muốn………

      Sau khi ăn điểm tâm, Uyển Tình rửa chén, đuổi Mục Thiên Dương chơi với đứa . Mục Thiên Dương xuân phong đắc ý, có điểm trạng thái ở, làm cho hai đứa càng thêm cảm giác nguy cơ. Nhưng mà trẻ con chính là trẻ con, tưởng phá cũng nghĩ ra cái chiêu gì, chỉ có thể kiên trì bán manh giả đáng thương trăm phần trăm lay động được.

      Uyển Tình thu dọn việc nhà xong, muốn mua thức ăn.

      Mục Thiên Dương : “ cần khổ cực như vậy, chúng ta ra ngoài ăn.”

      “Đồ ăn bên ngoài tốt lắm, đứa còn như vậy, ăn hại bụng làm sao bây giờ?” Uyển Tình , “Hơn nữa mới qua ngày lễ, chắc là biết mỗi ngày đều có người ra ngoài ăn cơm.”

      “Được rồi, sai!” Mục Thiên Dương thừa nhận sai lầm đúng lúc, “ cùng với em.”

      mình em cũng có thể.” Uyển Tình chu miệng , “Mỗi lần mang theo cả nhà, đều bị người vây quanh nhìn……”

      Mục Thiên Dương dừng chút, cảm thấy lời này đúng, nửa ngày mới : “Mang theo cả nhà là được ?”

      Uyển Tình lè lưỡi: “ thôi thôi, chê mất mặt là tốt rồi.”

      Mục Thiên Dương đưa tay nhu mặt : “Đứa ngốc, em còn lè lưỡi…….Đây là cẫu dẫn biết ?” thanh của câu cuối cùng rất .

      Uyển Tình liếc : “Ai quyến rũ ?”

      “Chính là quyến rũ.” Mục Thiên Dương đưa tay ôm thắt lưng của , “ thích……Đáng đến mức làm động lòng người, cả người đều động.”

      Uyển Tình đấm cái.

      Mục Thiên Dương tránh thoái đúng lúc, còn hôn trôm chút. Uyển Tình còn muốn đánh , bắt lấy tay , hôn lên, hai người liếc mắt đưa tình có điểm quá đáng, Đinh Đinh nhìn xem bắt đầu nổi lên nước mắt.

      Nước mắt vừa muốn rơi xuống, chuông cửa vang lên.

      Uyển Tình vội vàng đẩy Mục Thiên Dương ra, sờ sờ tóc : “Em mở cửa.” xong tức giận trừng mắt liếc nhìn cái.

      Đứa thở dài nhõm hơi, bảo tồn lại nước mắt.

      Uyển Tình mở cửa, nhìn Thiên Tuyết mặc áo khoác màu trắng đeo túi Chanel.

      Thiên Tuyết : “Cái chìa khóa kia biết làm sao tới quên mất rồi……” Kỳ , cho dù quên, cũng dám mở. Cảm giác chỗ này là nhà của hai và chị dâu, thể xông loạn.

      Uyển Tình cười rớt ra cửa, quay đầu với Mục Thiên Dương: “Thiên Tuyết quay về.”

      Mục Thiên Dương nhíu mày: “Ngày hôm qua chạy đâu, lúc này mới quay trở lại? đối tượng hẹn hò, xem như thế nào thu thập em!”

      Thiên Tuyết vừa đổi giày vừa : “A ~ đây là em tự giác còn vừa lòng? Em mà ở trong này, nên chê em mười vạn vôn.”

      Mục Thiên Dương lặng chút mới hiểu được. Mười vạn vôn, bóng đèn lớn siêu cấp! Mặt ửng đỏ, cấm lấy tờ báo đến xem, quyết định nên cãi nhau với phụ nữ……. là ầm ỹ thắng!

      Thiên Tuyết liếc cái, nhăc nhở cầm ngược tờ báo, chỉ là hỏi: “ ở đây nhiều ngày như vậy, còn chưa có đến công ty xem? Việc làm ăn đều bị người đoạt xong rồi, còn ngồi được! nên cảm thấy Mục thị lớn, phân công ty này tồn vong có ảnh hưởng. vừa hăng hái phát triển sản nghiệp mới tốt, kết quả bị cái công ty vừa mới gây dựng đánh ngã, truyền ra ngoài có bao nhiêu dọa người?”

      “Đánh ngã là bạn học già của em, em nên đắc ý?”

      “Hừ ~ em đương nhiên đắc ý!”

      Bạn học già? Uyển Tình nháy mắt cái, vì sao có nghe bọn họ đề cập qua, hoàn toàn nghe hiểu …….Có cảm giác có điểm luống cuống.

      Mục Thiên Dương khép lại tờ báo, đứng lên: “Được rồi, đến công ty nhìn xem. Em muốn mang Uyển Tình tản bộ phải nắm bắt thời gian, hai ngày nữa mang ấy về nhà.” xong đến bên cạnh Uyển Tình, lời sai biệt lắm, hôn .

      ! Mở cắn! Thiên Tuyết vội vàng chạy đến sô pha, che mắt đứa lại.

      Hai đứa bất mãn cực kỳ, cầm lấy tay muốn kéo xuống. Thiên Tuyết kinh hãi: các cháu mới hai tuổi rưỡi, nên biết sớm như vậy a!

      Mục Thiên Dương hôn xong, bị Uyển Tình đánh chút.

      liếm liếm môi: “Giữa trưa ăn cơm cùng nhau.”

      Chương 521: Nhìn với cặp mắt khác xưa.

      “Em cùng Thiên Tuyết ăn, làm việc cho tốt, chi phiếu quá ít, em lấy đâu.”

      “...Em cần bao nhiêu?” nha đầu từng trải việc đời, buổi tối khiến cho em xem ngạch trống, tính ra ràng tốt rồi.

      Sau khi , Thiên Tuyết ôm lấy Đinh Đinh, với Uyển Tình: “, đưa cậu đến chỗ mình nhìn! sớm chờ kịp rồi!”

      Uyển Tình nghi ngờ: “Nơi của cậu?”

      “Đúng.” Thiên Tuyết cười thần bí: “Chủ yếu cho cậu nhìn mình với con mắt khác xưa.”

      “Mình vẫn nhìn cậu với con mắt khác xưa.” Uyển Tình , ôm lấy Đương Đương đỉ ra cửa.

      Thiên Tuyết lái xe, dẫn bọn họ đến nơi mua sắm xuống xe, sau đó lên lầu hai, vào cửa hàng quần áo cực kỳ rộng rãi, theo cảm giác nhìn cách trang trí là nhãn hiệu nổi tiếng.

      Nhân viên bán hàng phát khách đến, lập tức chào đón, đến gần : “Bà chủ?”

      “Chị dâu của tôi?” Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Uyển Tình.

      Mấy người nhân viên đều qua, nghe vậy sửng sốt chút mới nhớ tới của là Mục Thiên Dương, chị dâu của liền là...Mọi người cảm thấy kính nể, với Uyển Tình: “phu nhân.”

      Uyển Tình chấn kinh chút, đối với xưng hô này kịp thích ứng, nhìn Thiên Tuyết.

      Thiên Tuyết cười hì hì : “Cửa hàng của mình.” Sau đó đưa đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, kêu nhân viên mang trà sữa đến.

      Nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai đứa trẻ kia, rất nhanh bưng trà sữa đến, cho trẻ sữa, sau đó tò mò hỏi Thiên Tuyết: “Bà chủ, bé...”

      “Của tôi, có giống ?” Thiên Tuyết vui rạo rực .

      Nhân viên cửa hàng thoáng trợn mắt lên chút: “Bà chủ khi nào mang thai chứ?”

      cho thấy!” Thiên Tuyết phất tay, vui đùa: “Đương nhiên là của an tôi và chị dâu tôi rồi, thai long phượng, xinh đẹp !”

      “Xinh đẹp!” Qủa nhiên là gien tốt... a, đầu thai cũng là kỹ thuật! Hai đứa trẻ này lớn lên được rồi, cần biết ba bọn chúng là ai, là ai, chú là ai... người khác cũng chết dưới tay chúng rồi?

      Nhân viên cửa hàng ôm nỗi hận rời , quyết đinh cố gắng làm việc, ổn định cuộc sống! Đến như chuyện đầu thai tốt, đợi kiếp sau ...

      Uyển Tình hỏi Thiên Tuyết: “Cửa hàng của cậu? Khi nào mwor thế? Kiếm được ?”

      “Đương nhiên kiếm được, ba năm rồi,đầu năm làm sao kiếm được, mình đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm từ hồi đại học đến đó vào đây!”

      “Mở cửa hàng vất vả như thế sao?” Uyển Tình cảm thấy đúng, Tiếu Tiêu từng mở hàng quần áo cực kỳ lời, chỉ cần ở nơi địa thế tốt, kiểu dáng tốt, lập tức ăn nên làm ra.

      Thiên Tuyết có chút xấu hổ : “Đây là nhãn hiệu mình tự nghĩ ra.”

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn chữ tường: Tuyết thị, tên tiếng là Snow’s, ngớ ra chút, thán phục : “Cậu quá có khả năng, quả nhiên để cho mình nhìn với con mắt khác xưa.”

      Thiên Tuyết nắm nắm tóc: “Lúc bắt đầu tất cả mọi người đêu xem trọng, thế nhưng và ông nội cực kỳ ủng hộ mình. Bọn họ còn giuos mình, mình cảm thấy như vậy có ý nghĩa. Vốn là nghĩ muốn mở cửa hàng ở thành phố A, bên kia có người hơn. Về sau nghĩ lại, mình càng muốn tự làm, để có chút thành tựu để những người mát mình ngậm miệng! Vì thế liền chọn mở ở thành phố C. Người thiết kế trái lại tìm dễ, vừa rời khỏi trường học luôn luôn khát vọng, tìm được hai người có chút thành tích, phù hợp với phong cách thời trang mà mình muốn, từ từ dâng lên. Mình nghĩ muốn làm thời thượng, sáng lập nhãn hiệu, cho nên định vị cao, vừa ra tới liền là giá mấy vạn, mình lại tận lực chặt đứt những giúp đỡ từ người trong nhà, căn bản là bán được. Mình liền tự mặc người,cùng với những nhãn hiệu nổi tiếng khác, người biết vừa thấy, tự nhiên cũng nghĩ đây là nhãn hiệu lớn, hỏi thăm, ngẫu nhiên có người biết là do em của Mục Thiên Dương làm, cũng nể mặt mũi mua hai bộ... quan trọng là, sau khi mặc xong thấy đẹp, chậm rãi số người mua cũng tăng lên...”

      Uyển Tình gật đầu, nắm tay : “Cậu vất vả rồi, thế nhưng xem ra cậu thành công rồi.” Uyển Tình quay đầu, liền thấy có người vào cửa. đầu là người phụ nữ trẻ tuổi, mặc váy dài, khí chất chói mắt, theo sau là hai người cực kỳ bình thường, hẳn là người hầu.

      Thiên Tuyết đứng lên: “Các cậu ngồi , mình xem.”

      Uyển Tình gật đầu.

      Đinh Đinh giật quần áo của , nhìn người phụ nữ mắc váy dài kia : “Mẹ, là chị tiên nữ.”

      “Ai cơ?” Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc người phụ nữ kia cũng nhìn qua. Phía ánh sáng bên phản lại, ngửa đầu, bị đèn thủy tinh nóc nhà chiếu lên, căn bản thấy vẻ mặt của đối phương. Chờ quay , phát người đó mỉm cười nhinnf .

      Nháy mắt, người phụ nữ đó xoay người, thử đồ.

      Thiên Tuyết chờ ấy vào trong phòng thử đồ liền trở về, ngồi xuống : “ ấy là Thôi Trinh Hi, minh tinh của Hàn Quốc.”

      “A...” Uyển Tình nghĩ tới: “Mấy ngày hôm trước có xem bộ phim võ hiệp, hình như là ấy diễn, ấy troogn rất thanh thuần.”

      Thiên Tuyết gật đầu.

      Uyển Tình với Đinh Đinh: “Nha đầu này thích ấy, kêu là chị tiên nữ.”

      Thiên Tuyết xuy : “Làm gì có tiên nữ? Chỉ có giả vờ làm Bạch liên hoa, bảo bối ngoan cần quá hâm mộ.”

      Đinh Đinh nghe hiểu.

      Thiên Tuyết thở dài, tay sờ mặt bé: “Thích chị tiên nữ sao? Muốn chị ấy ký tên cho cháu ?”

      Ý tứ ký tên Đinh Đinh nghe cũng hiểu, chỉ là đơn thuần thấy người ta thuận mắt thôi.

      Uyển Tình : “Nó hiểu đầu, cần náo loạn, trở thành thói quen xấu tốt.”

      Thiên Tuyết gật đầu, bản thân cũng thích giới diễn viên nghệ sĩ, người đánh giá tốt. Dù sao sinh ý đến cửa, liền tiếp đón, có cái gì cần tham dự yến hội, tiệc rượu , mặt mũi cười đùa mà thôi, nghĩ muốn phát triển thương hiệu của mình.

      Uyển Tình sửng sốt, vội vàng đồng ý, trong lòng vô cùng to mò.

      Từ trung tâm thành phố đến có chút xa, giờ mới đến, nhưng có vẻ gần trường học C.

      Mục Thị chia công ty cũng gần trường đại học C, thế nhưng lại ngược hướng với Thiên Tuyết...

      Tổng bộ của Tuyết thị có vị trí khá hẻo lánh, chỉ là nhà xưởng. Về sau nhà xưởng đó đóng cửa, thành phế phẩm nên Thiên Tuyết thu mua với giá rẻ, để cho nhà thiết kế làm việc ở tầng hai, tầng dưới có tác dụng gì, về sau là nơi may thành quần áo, phát cũng có thể lấy chỗ này làm nơi chụp ảnh.

      Đến bây giờ, tầng dưới gần như nơi triển khai nghệ thuật, người chụp ảnh thường xuyên tới, dường như là phim trường .

      “Có người mượn nơi này làm triển lãm tranh, hàng năm lại có hoa cỏ gì đó tiết ra, rất nhiều nhiếp ảnh gia tới đây, cảm giác nơi này chỉ là nơi tập trung nghệ thuật.”

      “Được đó.” Uyển Tình .

      “Mình cũng hiểu được./” Thiên Tuyết : “Miễn để cho mình chuyển nhà! Mình lúc đầu chỉ có hai nhà thiết kế, tại chia ra theo phõng cách, mình chuẩn bị làm nhãn hiệu thứ hai, các ấy đều hài lòng với nơi này, tính toán hoạt động.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 522: Bạn trai của Thiên Tuyết ~

      lầu là gian rộng lớn, dùng các loại giấy các-tông, bình phong, giá sách phân cách ra thành gian , nhìn phía dưới xem ra rất hỗn độn nhưng nhìn kỹ lại tựa hồ có hương vị khác, quả nhiên là địa bàn của nghệ thuật gia sao?

      Uyển Tình nhìn phòng đầy ma-nơ-canh, vải dệt, máy may … Nhớ tới thời gian làm việc ở chỗ của Tiếu Tiêu. Đương nhiên là nơi này so với chỗ của Tiếu Tiêu quy mô lớn hơn, vị trí cũng giống.

      Thiên Tuyết mang hai nhà thiết kế tới giới thiệu cho Uyển Tình biết, hai nhà thiết kế này đều rất lạnh lùng, lời nào, chào hỏi qua loa xong làm việc.

      Uyển Tình đến văn phòng của Thiên Tuyết ngồi xuống, Thiên Tuyết : "Cậu trước kia chẳng phải cũng làm tại công ty thời trang? Có muốn tiếp tục làm công việc này ?"

      Uyển Tình lặng chút, hiểu được ý nghĩ của , lại bất đắc dĩ : "Mình chỉ là trợ lý mà thôi, quần áo có thể làm, nhưng thiết kế biết. Cậu nếu thuê mình tới may mình làm!"

      "Thôi !" Thiên Tuyết vung tay cái "Cậu tốt nhất vẫn nên làm Mục phu nhân , chị dâu ~"

      Uyển Tình đỏ mặt, có chút quen ấy thay đổi xưng hô với mình, xấu hổ trong chốc lát hỏi: "Cậu mình về sau nên làm sao bây giờ?"

      "Cái gì làm sao bây giờ?"

      Uyển Tình để tay lên bàn, sờ sờ ngón tay đeo nhẫn.

      Thiên Tuyết vừa thấy, cười : "Còn có thể làm sao bây giờ? Nhẫn đều mang, đương nhiên là gả cho của mình, sau đó giúp chồng dạy con a!"

      Uyển Tình thở dài: " nhàm chán. Nhà các cậu bất cứ chuyện gì đều có người hầu hạ, mình nấu cơm, tưới nước trồng hoa có Thành Hưng, căn bản có khả năng giống bà chủ của gia đình khác, mỗi ngày sớm về trễ, ngày qua ngày làm việc."

      "Như vậy hành hạ thành phụ nữ luống tuổi có chồng rồi "Thiên Tuyết " trai mình nỡ."

      "Mình muốn làm việc. Nhưng lại biết mình có thể làm cái gì." Uyển Tình cười tự giễu "Tùy tiện tìm công việc lương hai ba ngàn, đây phải là tự giày vò sao? Nhà các cậu thiếu số tiền này, truyền ra ngoài biết náo loạn thành cái dạng gì …"

      Thiên Tuyết cắn môi, nghĩ tới nghĩ lui thể đưa ra đề nghị gì. Đây vấn đề. Bản thân liền cực độ tán thành phụ nữ sau khi kết hôn chỉ biết hưởng thụ, có hùng tâm tráng chí, là đáng khinh, đến lúc đó đàn ông ở bên ngoài có quá giới hạn cũng phải chỉ là vấn đề của đàn ông.

      Tuy rằng trai rất đau Uyển Tình, nhưng sau khi kết hôn rất nhiều chuyện giống như vậy. Uyển Tình có khả năng làm công việc như người bình thường, như vậy đối với Mục Thị và Mục Gia mà đích thực là khá khó coi. Mà Uyển Tình cũng có nhiều nhàm chán, ngẫu nhiên cùng trai tham gia ít tiệc rượu, ban đầu e là chưa thích ứng; bình thường tham gia cũng là số phu nhân, thiên kim tiểu thư nhà giàu, với cá tính của Uyển Tình chắc thích ứng được …

      Mà tại những buổi tụ hội này, đều là ganh đua so sánh, xoi mói, trào phúng nhau … Hậu thuẫn của Uyển Tình đủ, tự nhiên bị khi dễ. ấy nhịn được, nhưng ảnh hưởng đến tâm tình. Cho dù bình phục, cũng dấu vết tồn tại trong lòng, vậy để lại mầm mống tốt.

      Như vậy xem ra, Uyển Tình đích thực cần công việc thích hợp. Có đôi khi, lấy cớ công việc có thể cự tuyệt những lời mời cần thiết. Hơn nữa, người chồng mà thành công người vợ luôn luôn lo lắng mười phần. Mình thể kiếm xu, luôn ỷ lại đàn ông, lấy tính cách của Uyển Tình, loại suy nghĩ này hẳn là có. Nghĩ tới nghĩ lui cho rằng phỏng đoán này của mình sai tí nào …

      Thiên Tuyết suy nghĩ thông suốt, vừa sửa sang lại cái bàn vừa : "Cậu nên muốn làm nhiều chuyện như vậy, cậu tại cho dù có kế hoạch trọn vẹn, trong khoảng thời gian ngắn cũng có khả năng thực thi đâu. Các cậu chuẩn bị khi nào kết hôn a? Hôn lễ chỉ sợ phải chuẩn bị vài tháng, thời điểm vừa kết hôn phải quen thuộc cuộc sống gia đình trước đúng ? Đứa cũng tới tuổi học, cậu còn phải chiếu cố bọn chúng đấy! Chuyện công việc, về sau từ từ nghĩ."

      Uyển Tình nghe như vậy, cũng rối rắm: "Cậu đúng."

      Hơn nữa có thể làm công việc gì? Đại học cũng chưa tốt nghiệp, ngoan ngoãn làm bà chủ gia đình ! Mục Thiên Dương cần người vợ như thế nào? cần học tập kỹ năng của các phu nhân giới thượng lưu, tỷ như châu báu, thời thượng, thậm chí khả năng biết chút ít về cổ phiếu, có gien ? Cần khả năng nấu nướng sao, cái này xem như thế mạnh của ? Trồng hoa? học qua. Piano? Thời điểm học tiểu học có học qua lớp cơ bản, nhưng rất nhiều năm đánh …

      Aiz, còn có thể làm việc gì đây. Phu nhân của Mục Thiên Dương, có thể ở phòng bếp, nhưng nhất định phải ra khỏi phòng!

      Thiên Tuyết thấy mặt co mày cáu, đứng lên : "! đến chỗ mình ăn cơm!"

      "Chỗ của cậu là sao?"

      "Mình có thuê cái phòng khác." Thiên Tuyết cười hắc hắc.

      Uyển Tình tựa hồ hiểu, cười : "Hắc hắc ~ mang mình ." Nhất định là nơi ở của bạn trai đây.

      Thiên Tuyết mặt ửng đỏ, ôm đứa xuất phát.

      Sau khi lên xe, Uyển Tình đột nhiên nhớ tới: "Trâu Tranh cũng là nhà thiết kế thời trang a!" như thế nào cũng coi như là người nhà ?

      Thiên Tuyết gật đầu: "Đáng tiếc mình cùng ta quen thân, nếu cậu trở về , mình cũng quên ta tên là gì ."

      " … " Có chuyện quen như vậy sao?

      "Lúc trước mình mở cửa tiệm, sau đó ta mới đính hôn với họ. họ để cho ta giúp mình làm tuyên truyền, mình nghĩ ta cũng phải chị dâu của mình, hà cớ gì? Mình liền vẫn tìm ta giúp, ta cũng có đề cập qua. Mình cảm thấy như vậy có vẻ tốt."

      Uyển Tình gật đầu.

      lát sau đến chỗ ở của Thiên Tuyết. Uyển Tình chưa từng tới nơi này, xem lại vị trí, hẳn là cách xa Mục thị, Tuyết thị và thành phố C lắm.

      Phòng ở là chỗ ấm áp, Uyển Tình nhìn tủ giầy có giầy đàn ông, mỉm cười nhìn Thiên Tuyết.

      Thiên Tuyết tiếng động cười, đem đứa đặt sô pha.

      Uyển Tình cũng ngồi, đánh giá bốn phía, thấy được ảnh chụp, khung hình linh tinh gì gì đó có thể làm bại lộ diện mạo của nam chủ nhân ngôi nhà này nhịn được hỏi: "Là ai a? Mình có biết ?"

      Thiên Tuyết dừng chút: "Mình cho cậu biết đâu!"

      Uyển Tình gật đầu: "Vậy được rồi. Bất quá cậu mời mình tới dùng cơm, cơm đâu?"

      "Ách …" Thiên Tuyết ngượng ngùng , "Mình làm, tụi mình mua cơm ngoài ăn ?"

      ". . . . . ."

      " ấy 5 giờ tan ca, mình gọi ấy mua thức ăn về!"

      "Cậu …" Cậu cần đối với đàn ông vênh mặt hất hàm sai khiến a, thực đả thương tự tôn!

      Thiên Tuyết nghĩ đến muốn ăn đồ ăn ngoài đường bán, chạy đến phòng bếp nhìn thoáng qua, trở về : "Tủ lạnh có đồ ăn, bằng cậu làm !"

      "!!!" Này, ràng là cậu muốn mời mình ăn cơm mà?

      Uyển Tình hít hơi, quyết định nấu ăn. Phòng bếp sạch , đồ đạc nấu ăn chỉnh tề, khó tưởng tượng ra khí chất của nam chủ nhân nơi này. Uyển Tình mở tủ lạnh ra, nhìn thấy có số thứ đàn ông thích ăn như: đường đỏ, mật … Xem ra quả thực rất quan tâm Thiên Tuyết!

      Ăn cơm ở chỗ của Thiên Tuyết xong lâu sau liền nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương trở về Y Toa Bối Lạp, thấy được liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nghe cùng Thiên Tuyết ở chung, : "Vậy em cùng ấy chơi ."

      Uyển Tình lại mang theo đứa trở về, kết quả cũng liền bớt thời gian chạy về. vừa về xong, liền chuẩn bị ra cửa, định cùng lão tổng đánh cầu lông, buổi tối còn mời người ta ăn cơm.

      thấy cố ý vì mình mà gấp gáp trở về hết sức cao hứng, ôm lấy hôn cái: "Cùng nha?"

      Chương 523: Người đàn ông của Thiên Tuyết

      cần!” Uyển Tình cự tuyệt, “ ràng, em còn phải chơi với Thiên Tuyết. Với lại chuyện của em cũng hiểu……..Muốn sau này .” hẳn là chuyện làm ăn ? Mang theo vợ hẳn là bị người lên án. Hơn nữa tại , chẳng lẽ mang theo cả đứa ?

      Mục Thiên Dương hiểu ý của : “Vậy để sau này . Yên tâm, chỉ ăn cơm, tuyệt đối khong những chỗ phong hoa tuyết nguyệt!”

      Uyển Tình liếc mắt nhìn cái: “ cũng được, dù sao con em cũng có, sợ .”

      “……Được rồi, sợ em.” Mục Thiên Dương lại hôn mới rời .

      Uyển Tình thấy hai đứa có điểm ngủ gà ngủ gật, ôm bọn lên giường ngủ, bản thân cũng nhắm mắt lát. Nhận được điện thoại của Thiên Tuyết thức dậy.

      Thiên Tuyết hỏi: “Cậu còn muốn lại đây sao? Muốn tớ với vị kia của nhà tớ tiếng.”

      “Muốn!” Dù sao Mục Thiên Dương cũng trở vè ăn cơm, bắt lấy cơ hội hôm nay, chị sợ lại có.

      “Để tớ tới đón cậu đến đây.” Thiên Tuyết vui vẻ .

      Uyển Tình nghi hoặc: chẳng lẽ cậu ấy muốn giới thiệu người đàn ông của cậu ấy sao?

      Trở lại chỗ của Thiên Tuyết, chơi đến năm giờ rưỡi, nghe thấy có người mở cửa. Uyển Tình lập tức quay đầu, đầu tiên chứng kiến túi rau dưa tươi và túi cá sống xuất , sau đó là người đàn ông mặc bộ tây trang đeo giầy da.

      Người đàn ông nghiêng người vào cửa, đưa lưng về phía . Đóng cửa lại xoay người, thấy biểu tình có điểm được tự nhiên, nhưng có kinh ngạc, hiển nhiên là biết ở trong này.

      Người đàn ông này là A Thành a!

      Tuy rằng trước kia cảm thấy bọn họ lúc đó có điểm ám muội, nhưng kém quá xa, vẫn cảm thấy có khả năng.

      Thiên Tuyết cúi đầu cười, lại ngẩng đầu với A Thành: “Em muốn uống nước ăn cá nấu.”

      “Nước cá nấu quá cay.” A Thành dịu dàng , “ tốt với dạ dày, hôm nay ăn cá kho tàu.”

      “Tốt!” Thiên Tuyết vui vẻ .

      A Thành gật đầu với Uyển Tình cái, mang theo đồ ăn vào phòng bếp.

      Uyển Tình đưa tay nhéo Thiên Tuyết cái, nhìn thấy A Thành xoay người vào phòng ngủ, thấp giọng hỏi: “ của cậu biết ?”

      Thiên Tuyết lắc đầu, thực tốt : “Cậu là người đầu tiên biết đến.”

      Uyển Tình ôm đầu: “Vì sao tớ cảm thấy đây phải chuyện tốt?”

      Trù nghệ của A Thành, vài năm trước Uyển Tình lĩnh giáo qua rồi, xác thực thập phần sai. Mà nay, ràng có tiến bộ rất lớn, phòng chừng là bị ăn hàng nhiều bức bách. Đương nhiên, chừng chính là lấy trù nghệ lừa được Thiên Tuyết!

      Tô cá kho tàu thịt cá rất mềm, Uyển Tình ăn ra cỗ hâm mộ ghen tị___số Thiên Tuyết tốt, trù nghệ của A Thành tốt!

      gạt da cá sang bên, gắp thịt cá ngon ở bên trong, chọn chỗ sạch cho Đinh Đinh ăn. Hai đứa rất thích, ăn rất nhiều.

      Uyển Tình nhìn Đinh Đinh, thầm hạ quyết tâm, thể để cho Đinh Đinh ăn đồ ăn ngoài nhà hàng, bằng về sau chỉ cần là đầu bếp đều có thể mang con bé chạy……

      Sau khi ăn xong, A Thành rửa chén, Thiên Tuyết đắc ý hỏi Uyển Tình: “Ăn ngon sao?”

      “Ăn ngon.” Uyển Tình thở dài, còn có thiên ngôn vạn ngữ, lại được. có chút yên lòng đối với A Thành, Thiên Tuyết là thân phận gì, vạn nhất bị lừa tài lừa sắc……..

      Thiên Tuyết cao hứng ngồi chồm hổm mặt đất, nắm eo của Đinh Đinh: “Đinh Đinh, chú A Thành làm đồ ăn có ăn được hay ?”

      “Ăn ngon!” Đinh Đinh xong, còn nuốt nuốt nước miếng.

      “Con cứ ?” Thiên Tuyết lại hỏi .

      Đương Đương gật đầu: “Ăn ngon.”

      “Vậy các cháu có thích chú A Thành hay ?”

      “Thích!” Hai đứa trả lời.

      Thiên Tuyết cao hứng cực kỳ, thưởng cho mỗi đứa cái hôn.

      Vẻ mặt Uyển Tình đầy hắc tuyết, vì sao có cảm giác bị người cắn vào miệng, gây khó dễ?

      A Thành rửa bát xong, bưng đĩa hoa quả ra. Thiên Tuyết và Uyển Tình chuyện về cửa hàng thời trang, chen vào, ngồi ở góc sáng sủa gọt hoa quả. quả táo, gọt ra đoạn vỏ rất dài: gãi. Hai đứa kinh ngạc qua, tựa vào bên cạnh .

      nhìn thoáng qua, điêu khắc quả táo thành con thỏ, cho Đinh Đinh.

      Đinh Đinh kinh ngạc nâng niu trong lòng bàn tay, chạy đến bên cạnh Uyển Tình: “Mẹ, mẹ xem!”

      Uyển Tình vừa thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn A Thành cái. A Thành xấu hổ đổ mồ hôi lạnh, thấy còn ở bên cạnh, tiếng “Chờ chút”, tiếp tục khắc.

      Uyển Tình với Đinh Đinh: “Phải cảm ơn chú.”

      “A.” Đinh Đinh lúc này mới nhớ tới bản thân chưa lời cám ơn, lập tức chạy lại với A Thành, “Cám ơn.”

      A Thành cười: “ cần cám ơn.”

      Đinh Đinh thẹn thùng tựa vào bên, lại thấy điêu khắc ra con heo .

      A Thành đưa con heo cho , tiếng cám ơn, cầm nhìn lát, liền cắn ăn.

      Đinh Đinh trừng lớn mắt, có chút bất mãn nhìn cậu bé.

      Cậu bé vô tội : “Con thỏ sắp biến mất.”

      Đinh Đinh cúi đầu vừa lúc thấy, con thỏ tay mình bắt đầu biến sắc. bé chạy tới bên cạnh Uyển Tình, luống cuống hô: “Mẹ…..”

      Uyển Tình : “Chú gọt táo cho con, là để cho con ăn.”

      Đinh Đinh rối rắm nửa ngày, mở miệng được.

      Thiên Tuyết cười ha ha, đưa tay giữ chặt A Thành: “Con thỏ rất đáng , tiểu bảo bảo luyến tiếc ăn.”

      A Thanh xấu hổ.

      Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh: “Ngày mai mẹ cũng khắc quả táo thành con thỏ cho con được ?” còn chưa điêu khắc qua đâu, biết điêu khắc cái đó có khó quá .

      “Được.”

      “Vậy mau ăn.”

      Đinh Đinh do dự lát, mới chậm rãi bắt đầu ăn. Nhìn thấy con thỏ bị bản thân ngụm ngụm ăn mất, vừa đau lòng, vừa cảm thấy bản thân làm sai.

      A Thành cảm thấy, về sau nên điêu khắc động vật cho trẻ con, đổi thành khắc hoa ……

      Ăn quả táo xong, Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về Y Toa Bối Lạp.

      Sau khi lên xe, Uyển Tình muốn lại thôi, châm chước nửa ngày mới hỏi: “Các người bao lâu?”

      “Ngô…..Hơn ba năm.”

      “Ba năm?”

      “Ai……Ra tay trước chiếm được lợi thế thôi.”

      “……..” phải như vậy. Uyển Tình cảm thấy người đều lớn như vậy, rất sợ chịu thiệt, hỏi: “Ba năm, Thiên Dương và Thiên Thành cũng biết?”

      “Ôi, bọn họ ai cũng có tâm , làm sao có thời gian quan tâm tớ?” Thiên Tuyết đắc ý cười , “Hơn nữa, vài năm này tớ bề bộn nhiều việc, vừa muốn học, vừa muốn mở công ty, ở trong mắt bọn họ, thế nào có nhiều thời gian phong hoa tuyết nguyệt như vậy? Tuy rằng bọn họ cũng có hoài nghi, bất quá cho tới bây giờ tớ cũng quá khác người, cho nên bọn họ cũng chỉ rống mà thôi, kỳ thực cũng phải quá lo lắng. Tớ chịu mang cho bọn họ xem, bọn họ tưởng rằng tớ nhận định đối phương.”

      “Cậu nhận định?”

      “Ngô…….Vài năm này ấy thăng chức vài lần, hẳn là còn thăng tiếp, đợi đên lúc có vị trí thích hợp, cũng coi như nghiệp thành công, đến lúc đó mới cho hai, miễn cho ấy phản đối!” Thiên Tuyết , “Cậu cần phải giúp tớ nha!”

      “Hôm nay cậu mời tớ ăn cơm, là hối lộ tớ ?”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 524: Tạm biệt tiên nữ

      " phải ràng sao? Bọn trẻ cũng thích a Thành thúc thúc a ~"

      ". . . . . ."

      Thiên Tuyết biết lo lắng, : "Cậu yên tâm , ấy đối với tớ tốt lắm.

      Uyển Tình gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Nghĩ muốn nhắc nhở ấy nên luông đề phòng, nhưng lại sợ bạn mình thích nghe. ấy luôn luôn thông minh, hẳn là chịu thiệt thòi.

      Đến khi Isabella xuống xe Thiên Tuyết đột nhiên nhắc nhở mấy tiểu bảo bối: " cần cho ba ba các ngươi hôm nay làm gì a ~ bằng vốn có thịt ngon cùng táo ngọt ăn a ~"

      Uyển Tình thiếu chút nữa hét lên! Cậu phải là mua chuộc chúng tớ sao, lại còn muốn giấu giếm nữa?

      Hai tiểu hài tử với thịt ngon cùng táo ngọt thực động tâm, lập tức gật đầu.

      Thiên Tuyết vươn tay: "Đến, chúng ta móc ngoéo tay."

      "Cái gì là móc ngoéo tay?"

      "Ân. . . . . . Móc ngoéo là hứa giữ lời, cho phép dối, cho phép gạt người, trẻ con dối bị quái ăn luôn!"

      Hai đứa trẻ rất ngạc nhiên bắt chước theo móc ngoéo tay, buổi tối Mục Thiên Dương về hỏi bọn chúng gặp người nào, hai đứa cương quyết .

      Uyển Tình kể là đến phòng Thiên Tuyết ở công ty, nghĩ phỏng chừng bọn gặp nhiều người lắm, thể hết, cũng hỏi nhiều, với Uyển Tình: " hoài nghi Thiên Tuyết ai đó, em có phát dấu vết để lại ?"

      Uyển Tình : "Chúng em bằng tuổi nhau, con em còn nhà trẻ rồi, ấy ngay cả đương đều được a? Người này có phải quản quá nghiêm đây?"

      " đây là sốt ruột a. . . . . ." Mục Thiên Dương thở dài, đột nhiên nhìn , "Em nhìn thấy ai phải ?"

      Uyển Tình sửng sốt: "Nhìn thấy sao?"

      "Là ai? có biết ?"

      " ~ ai ~ tới ~" Uyển Tình .

      ". . . . . ."

      Vài ngày kế tiếp, Uyển Tình vẫn thường cùng Thiên Tuyết ở cùng chỗ, khiến Mục Thiên Dương hơi ghen. Dù sao nghĩ các là chị em tốt, nhiều năm như vậy gặp muốn chuyện nhiều hơn, chỉ có thể rộng lượng thôi.

      Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên sau khi tới thành phố C, có nhiều người muốn mời ăn cơm, đến dự tiệc. Thừa dịp Uyển Tình có người bồi, vừa vặn có thể đáp ứng —— bằng Uyển Tình chịu cùng , lại để mình ở nhà, chán.

      Mỗi lần ăn hoặc tiệc, đều có người hỏi việc hôn nhân đại , đều trả lời: "Hôn lễ chuẩn bị, ít hôm nữa tới ngày, nhất định phát thiệp mời cho mọi người!" Về phần những người muốn từ trong miệng hỏi thăm về bọn cùng mẹ bọn chúng, đó là có khả năng!

      ngày, Uyển Tình cùng Thiên Tuyết rời khỏi công ty của , đến dưới lầu, nhìn thấy rất nhiều người, bên trong bắt đầu chuẩn bị chụp ảnh, chung quanh người hoá trang sư, người lo trang phục, người chạy việc vặt . . . . . . rất bận rộn.

      "Làm cái gì vậy ?" Uyển Tình hỏi.

      Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, : "Là công ty chụp tuyên truyền quảng cáo cho trò chơi." xong lôi kéo Uyển Tình cùng xem.

      Uyển Tình có hứng thú với mấy thứ này: "Có cái gì hay?"

      "Là công ty CG!"

      "Với tớ và công ty AG còn chưa kết thúc mà!"

      "Là công ty của Sở Thiệu cùng Quản Hạo Nhiên!" Thiên Tuyết nổi giận.

      Uyển Tình sửng sốt, có điểm phản ứng kịp mà nhìn chằm chằm .

      "Là bọn họ đoạt việc làm ăn của trai tới!" Thiên Tuyết đưa ngồi xuống thang lầu, nhìn đèn của khu chụp ảnh, "Cậu còn nhớ năm ấy Sở Thiệu muốn trở về mở công ty ?"

      Uyển Tình gật đầu, nhắc tới Quản Hạo Nhiên, dám hỏi nhiều, sợ Mục Thiên Dương biết lại nghĩ lung tung. Tuy nhiên, nghe đến cái tên đó, đột nhiên nhớ tới còn rất nhiều việc chưa làm. còn chưa thăm Quản Vận Phương. . . . . .

      Thiên Tuyết : "Quản Hạo Nhiên cùng hình như là quen nhau trong trò chơi, bị kéo qua làm lập trình viên, Y Y nghe là làm lập trình so với đàn ông còn lợi hại hơn ——"

      "Y Y?"

      "Đúng vậy! Bọn họ ở cùng nhau rồi, phỏng chừng sắp kết hôn nữa."

      " tốt quá a." Uyển Tình cao hứng . Biết được những người từng quen đều hạnh phúc, cũng cảm thấy hạnh phúc lây sang người mình.

      Thiên Tuyết hì hì cười: "Tí nữa tìm bọn ăn cơm ?"

      "Xem bọn có thể hay ."

      Thiên Tuyết gật đầu, còn : " trai tớ tuyệt đối thể nghĩ ra , để cho Quản Hạo Nhiên người ấy thả gia nhập công ty kẻ địch lớn nhất! Công ty CG thành lập chưa tới 4 năm, tại vô cùng sôi động, được khen là kì tích. Nghe bọn họ tại làm đều là trò chơi , tương lai còn có thể làm những trò lớn hơn. Bọn họ lợi hại như vậy, khiến cho trai tớ đành phải vứt bỏ phần kinh doanh này."

      "A?" Uyển Tình cả kinh, "Vậy làm sao bây giờ? phải vứt bỏ?"

      "Phỏng chừng là vậy ." Thiên Tuyết , "Hình như công ty CG mua quyển tiểu thuyết làm bản gốc để thiết kế trò chơi, ấy mặc kệ, chính mình trừ phi tìm được chuyện hay, bằng làm ra cũng có người chơi, có người chơi cũng được tiếng tốt như công ty CG, cho nên ấy chuyển sang làm phần cứng."

      Uyển Tình gật gật đầu, vẫn hiểu lắm.

      Thiên Tuyết vỗ vỗ bả vai : "Yên tâm ! ấy tại làm laptop cùng di động, khẳng định kiếm bộn tiền. Nghe còn muốn cùng CG hợp tác, có tiền mọi người cùng kiếm thôi, thương nhân là gian trá nhất ~"

      Uyển Tình gì, đó là trai cậu, cậu cần như vậy được ?

      "Mụ mụ." Đinh Đinh giật ống tay áo của , chỉ về hướng chụp ảnh, "Tiên nữ ~"

      Uyển Tình nhìn qua đó, thấy Thôi Trinh Hi mặc bộ quần áo thực kì dị—— là cổ trang, kỳ thuộc về trong triều đại nào trong lịch sử, là đồ đại, lại có yếu tố cổ trang, hết sức rườm rà, hơn nữa có chút hở hang. Uyển Tình nhớ trước kia thường xuyên thấy Internet các áp phích trò chơi, người đó cơ bản đều mặc loại này loại quần áo, xem như là dị giới .

      Nghe trò chơi tuyển mỹ nữ chụp quảng cáo, sau đó cho mặc quần áo hở hang, là vì hấp dẫn đám trạch nam mỗi ngày chơi game —— càng là ngôi sao nữ thanh thuần, bọn họ càng thích, lấy làm đối tượng để mơ mộng.

      Thôi Trinh Hi cầm cái pháp trượng bắt đầu chụp ảnh, đột nhiên nhìn tới hướng này, thấy được các , lặng chút mới tiếp tục.

      Thiên Tuyết sờ mặt Đinh Đinh: "Khả năng nhận người của cháu rất tệ nha ~"

      Uyển Tình sờ sờ tóc Đinh Đinh, nhìn Thiên Tuyết : "Nó có trí nhớ tốt, nhớ này nọ so với Đương Đương nhanh hơn. Nhưng Thôi Trinh Hi này cũng dễ nhận ra, khác ngôi sao khác, khi đổi quần áo đến tớ cũng nhận ra, Thôi Trinh Hi này giống như mọi lúc mọi nơi đều như vậy, thực hoài nghi ấy chưa bao giờ trang điểm."

      Thiên Tuyết nhịn được cười lên tiếng: " ta chắc chắn phải chưa bao giờ trang điểm, mà là vẫn chỉ trang điểm theo cùng kiểu. ta bình thường danh tiếng cũng rất tốt, tham gia hoạt động gì đều thực thân mật, hình tượng trong mắt công chúng mười phần hoàn hảo. Nhưng chính là có điểm làm cho mọi người đều lên án! ta chưa bao giờ để người ta chụp được soi gương, xuất ở trường hợp nào, cho dù là quay phim, đều chỉ trang điểm theo kiểu! Nghe người trang điểm của ta , gương mặt chưa trang điểm của ta kỳ rất đẹp, gương mặt sửa chút khí chất thay đổi, nhưng ta chính là thay đổi. Cho nên mọi người , ta có thể là chỉnh hỏng cả mặt rồi —— nữ minh tinh Hàn Quốc đều thích sửa mặt mà!"

      "Khó trách. Khác các ngôi sao khác trong phim, kịch cổ trang kịch vừa ra, tớ nhận ra, ấy lại nhận ra được."

      Vừa xong, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Thôi Trinh Hi liền tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :