1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 497: lễ phép

      Tựa hồ cảm giác được tâm tình của mẹ tốt, cả đêm Đinh Đinh đều rất im lặng. Sáng sớm ngày hôm sau, hai bé tỉnh lại trước Uyển Tình, cũng dám quấy rầy , hai người giúp đỡ lẫn nhau mặc quần áo, mặc nửa ngày, cũng mặc xong, khuân mặt nhắn vo thành nắm.

      Khi Uyển Tình tỉnh lại, thấy hai đứa mặc nội y giữ ấm ngồi ở giường, kinh hãi: “Hai đứa có chuyện gì sao ngủ được? Lạnh làm sao bây giờ?” Trong phòng này có điều hòa, cư nhiên lại ngổi như vậy.

      Đinh Đinh đưa tay vuốt lông mi của : “Mẹ, cười cười.”

      Uyển Tình sửng sốt, càm lấy bàn tay bé của bé, cười : “Mẹ cười.”

      Đinh Đinh chép miệng, cúi đầu : “Người xấu.”

      “Vì sao mẹ lại hư rồi?”

      “Là cái chú kia…….” vừa , “Cái người ngày hôm qua.”

      Uyển Tình sửng sốt.

      Hai đứa xem biểu tình của , đồng thời : “Người xấu.” Hại mẹ vui.

      Uyển Tình thở dài, giúp bọn chúng rời giường. Sau khi ăn điểm tâm, chuẩn bị đăng ký hộ khẩu cho bọn . Sau đó còn phải tìm hiểu chút những nhà trẻ ở gần đây, cũng phải bắt đầu tìm việc.

      Sau khi ra khỏi nhà, Uyển Tình khóa cửa, đột nhiên kéo kéo quần của . cúi đầu vừa nhìn, theo hướng tay mà chỉ xuống dưới lầu. xoay người, thấy bóng lưng của người đàn ông ở chỗ rẽ xuống lầu.

      Mục Thiên Dương…….

      Uyển Tình đóng cửa lại, dắt hai đưa xuống. Hai đứa sợ té, nên đều bám vào lan can để xuống lầu, đến phía sau Mục Thiên Dương, hai đứa xuống sau Uyển Tình.

      Mục Thiên Dương ngủ. Vốn Uyển Tình còn muốn chạy, nhưng trong lòng lại khó chịu. Vì sao phải như vậy? ràng có Trâu Tranh! Cho dù kết hôn là có tình khác, và Trâu Tranh có tình cảm, cũng là vợ chồng hợp pháp. như vậy tính là cái gì đây? muốn phải làm như thế nào?

      Uyển Tình thống khổ đứng, sau vài phút, với : “Đánh thức chú ấy, nếu chú ấy sinh bệnh.”

      tình nguyện, kéo tay áo Mục Thiên Dương, kéo chút, sợ Mục Thiên Dương Tỉnh, lập tức trốn phía sau Uyển Tình. Cứ như thế lần kéo lần trốn, qua lại vài cái, Mục Thiên Dương tỉnh, lười phiền phức, đứng yên chỗ kéo, vẫn lay động.

      Mục Thiên Dương rốt cục ngẩng đầu lên, bé mạnh chạy về phía sau Uyển Tình.

      Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, né tránh tầm mắt của , nắm tay đứa chuẩn bị . Mục Thiên Dương đột nhiên đứng lên, giành xuống lầu trước.

      : “Chú ấy chưa ‘cám ơn’.”

      Đinh Đinh : “ lễ phép.”

      nhìn thoáng qua Uyển Tình thiếu chút nữa bị xô ngã, : “Còn phải ‘xin lỗi’.”

      Uyển Tình bất đắc dĩ: “Chỉ có các con biết lễ phép, được chưa~”

      -

      Mục Thiên Dương lái xe, mãnh liệt nhấn ga, xông qua mấy cái đèn đỏ, trở lại khuân viên của Mục gia. Dừng xe lại, nghiêng ngả lảo đảo chui ra cửa xe, kịp đóng, liền vọt vào biệt thự.

      Mục lão gia ăn điểm tâm, nhìn thấy giống như cơn lốc chạy lên lầu, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

      Ngô Nhã ở đối diện lắc đầu: “ biết.”

      Mục lão gia nghĩ chút, hẳn là công ty có việc gấp, quay về tìm tài liệu . Mục lão gia gật đầu, yên tâm thoải mái ăn điểm tâm. Ăn xong, phát Mục Thiên Dương còn chưa có xuống lầu, vừa định gọi người lên xem, lại thấy Mục Thiên Dương giống như quỷ phiêu xuống.

      Mục lão gia bị dọa, hỏi: “Cháu làm sao vậy?”

      Mục Thiên Dương trả lời, xoay người vào phòng. Mục lão gia nghi hoặc, chỉ thấy cầm theo rất nhiều chai rượu đỏ!

      Mục lão gia vừa thấy, chuyện xấu, đứa này khi nào bắt đầu say rượu? Thấy Mục Thiên Dương cước bộ lảo đảo lên lầu, ông gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “Cháu mau quay về, hai của cháu hôm nay thích hợp!”

      Thiên Tuyết ở giường tập yo-ga, vui vẻ cười : “Đương nhiên thích hợp~”

      “Cháu nên vô tâm vô phế!” Mục lão gia nóng nảy, “Nó uống rượu! Năm chai! lên lầu!”

      Thiên Tuyết sửng sốt, xoay người ngồi xuống: “ ấy ở nhà? Làm sao có thể? Còn uống rượu?” Lúc Uyển Tình ở, cho dù có khó chịu có độc, cũng làm loạn thân thể của bản thân.

      Thiên Tuyết nghĩ mãi , nhanh chóng về nhà. Về đến nhà, Mục lão gia lại lại ở phòng khách, thoạt nhìn rất nóng vội.

      “Ông nội!” Thiên Tuyết kêu to, “ hai đâu?”

      Mục lão gia chỉ về hướng phòng chứa rượu: “Lại lấy rượu! Nó làm sao vậy? Có phải có tin tức của Uyển Tình hay ?”

      Thiên Tuyết sửng sốt, phất phất tay: “Yên tâm, có việc gì.” xong chạy đến phòng chứa rượu, ngửi được mùi rượu nồng nặc.

      Thiên Tuyết bật đèn, nhìn thấy những chiếc chai rượu tinh sảo, tìm vòng, mới tìm thấy Mục Thiên Dương ở trong đống rượu. còn tưởng rằng uống sạch nửa số rượu đâu, kết quả chỉ ôm chai rượu, uống vài hớp, người dựa vào kệ đựng rượu nhúc nhích.

      làm sao vậy?” Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, nâng ly rượu nhìn, “ điên rồi? Đây là chuẩn bị để kết hôn dùng?”

      Mục Thiên Dương lời nào, lấy lại ly rượu tay . Thiên Tuyết đưa, duỗi tay ra lấy chai khác dùng sức mở nắp chai.

      Thiên Tuyêt lại cướp của , căm tức hỏi: “ chuyện với đó? lại trúng cái gió gì?”

      Mục Thiên Dương cả giận : “ trúng cái gió gì? ấy kết hôn! ấy có hai đứa con! Em sớm biết phải ?”

      Thiên Tuyết sửng sốt lát, hỏi: “Cậu ấy ?”

      “Phải.” Mục Thiên Dương suy sút dựa người vào kệ rượu, thống khổ : “ ấy ……. ấy ấy kết hôn……Vì sao ấy lại như vậy?”

      hỏi sao?” Thiên Tuyết nghe xong, “Cậu ấy kết hôn, nhưng người đàn ông kia chết nha!”

      Mục Thiên Dương ngẩn ngơ, ngẩng đầu hỏi: “Em cái gì?”

      Thiên Tuyết bất đắc dĩ, xem ra chờ hai người bọn họ ràng với nhau là có khả năng, vậy để cho ! vừa muốn , Mục Thiên Dương đột ngột đứng lên, chạy ra khỏi phòng rượu.

      Thiên Tuyết há hốc mồm, đây là định làm gì?

      -

      Mục Thiên Dương lái xe rời biệt thự, nửa đường bị cảnh sát giao thông chặn lại.

      Cảnh sát giao thông bất đắc dĩ : “Vượt đèn đỏ, say rượu, chạy quá tốc độ cho phép…….Mục tiên sinh, như vậy khiến chúng tôi rất khó xử.”

      Mục Thiên Dương : “Phạt bao nhiêu? Các người liên hệ với thư ký của tôi . Tôi có việc gấp, có thể dùng xe đưa tôi chút hay .”

      Cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua xe công vụ của chính mình, gì trả lại hộ chiếu cho : “Mục tiên sinh, lần sau nên như vậy.” có tài có thế, chúng tôi rất khó xử! Hoàn hảo lần này xảy ra tai họa, coi như có gì .

      “Cảm ơn.” Mục Thiên Dương thu lại hộ chiếu, tiến vào trong xe, lần này chạy rất chậm. Chậm rãi chạy, vừa chạy, vừa nghĩ.

      Chạy đến khu Uyển Tình ở, đúng lúc thấy Uyển Tình dắt hai đứa mang theo đồ ăn về, chậm rì rì vào bên trong.

      dừng xe lại, theo sau. đến cửa nhà Uyển Tình, đưa tay nhấn chuông cửa. Nhất vài phút, cũng chưa thấy người mở cửa. nóng giận đập mạnh cửa chút: “Đinh Uyển Tình! biết em ở bên trong!”

      Rất nhanh, cửa được mở ra, Uyển Tình khó xử nhìn : “ muốn làm sao nha?”

      Mục Thiên Dương chen vào, giận giữ hét: “Em muốn làm sao?”

      Uyển Tình bị hoảng sợ, chợt nghe thấy tiếng Đinh Đinh khóc. Vừa quay đầu lại, thấy Đinh Đinh chú chó con bằng bông, đứng ở trước phòng ngủ khóc.

      Chương 498: Đích thực cùng Trâu Tranh

      Uyền Tình thấy bé bị dọa, vội vàng buông Mục Thiên Dương ra qua: “Đinh Đinh, đừng khóc, đừng khóc, có việc gì nha……”

      “Oa___” Đinh Đinh vẫn khóc lớn, nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương dùng sức dậm chân, muốn .

      “Chớ sợ chớ sợ, chú ấy phải người xấu.” Uyển Tình vội vàng ôm bé vào trong phòng. cũng từ phòng khách chạy vào theo, chạy nhanh lên giường, trốn vào trong chăn.

      Uyển Tình thấy cậu bé như vậy, buồn bực muốn chết. Mục Thiên Dương rượu điên cái gì___đúng! chính là mượn rượu làm càn, cả người toàn mùi rượu!

      Uyển Tình kịp khuyên , dùng sức an ủi Đinh Đinh. Đinh Đinh khóc khản cả giọng, thân mình bởi vì sợ hãi mà run run, tâm Uyển Tình đều phải nát.

      “Ngoan ngoãn, có việc gig, chú ấy phải người xấu, chỉ là thanh của chú ấy lớn……”

      “Ô ô…….” Đinh Đinh ôm lấy , “Mẹ, mẹ…….Tìm Văn, chú Văn……Dì Tiếu…….Đánh chú ấy……”

      “Tốt lắm tốt lắm, mẹ lập tức tìm chú Văn, gọi điện thoại cho dì Tiếu, đánh thành trứng thối có được ?”

      “Chú ấy hung……” Đinh Đinh khóc thút thít , nắm chặt cánh tay , quay đầu nhìn cửa, “Trốn….Trốn ….”

      “Ngoan ngoan…….Chú ấy rồi.”

      chui từ trong chăn ra, giữ chặt Đinh Đinh, lấy tay lau nước mắt cho bé: “Em , đừng khóc nha.”

      hai…….” Đinh Đinh buông Uyển Tình ra, dựa vào cậu bé, “Rất sợ….”

      “Chớ sợ chớ sợ, có hai ở đây.”

      “Ô ô……..”

      khóc, khóc.”

      Mục Thiên Dương ở trong phòng khách nghe thấy tiếng khóc của Đinh Đinh, tỉnh rượu____anh uống tận năm sáu chai, đương nhiên là có chút say, bằng sao có gan rống to ở nơi này? biết bắt đầu từ bao giờ, nỡ mắng Uyển Tình, hôm nay cư nhiên…….

      bị chính mình làm tỉnh lại.

      Nghe được tiếng khóc của Đinh Đinh, cảm thấy bản thân xong đời. Dọa con thành như vậy, tương lai ở nơi nào? Nghĩ tới về sau con thân cận chính mình, liền ủ rũ, vừa nãy còn dâng trào tức giận, nháy mắt liền biến thành con cừu , ngoan ngoãn ngồi xuống dựa lưng vào tường.

      Đinh Đinh khóc mệt mỏi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Uyển Tình đặt bé lên giường, với : “Trông em, mẹ làm cơm.”

      Ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhìn Mục Thiên Dương ngồi dựa vào tường.

      qua, vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống : “Đứa ,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 499: Mục Thiên Thành


      “A?” Uyển Tình nghĩ tới, lúc ở Thái Binhf, giống như có vài lần nghe người ta của Diểu Diểu kết hôn: “Bọn họ... Thiên Thành Văn Sâm...”

      “Cậu hãy nghe mình .” Thiên Tuyết : “Bọn họ tìm đôi, phân biệt cùng đối phương kết hôn giả. Về phần tại sao lại tìm Trâu Tranh, bởi vì nhiều năm trước Trâu Tranh đều ở nước ngoài, họ từng hẹn hò với ấy, thế nhưng vì có chút hiểu lầm nên chia tay. Về sau hiểu lầm được hóa giải, tình cũ phục lại, liền quyết định kết hôn. Văn Sâm càng tốt hơn, người nhà ấy cũng ở đây, ấy cái gì là cái đó, bạn Trâu Tranh lại dáng vẻ dịu dàng xinh xắn, nhà Văn Sâm hài lòng chịu dduowjc1”

      cách khác...” Bỗng nhiên UYển Tình muốn khóc, vài năm nay vì cái gì!: “ ti vi..”

      “Đó là truyền thông tình hình.” Thiên Tuyết cũng rất bất đắc dĩ: “ họ có tên tuổi gì, trai mình khác. Về nước vừa làm thiết kế vừa làm tổng giám đốc cả tập đoàn lớn, tiêu đề tốt? người đại diện của Trâu Tranh ở sau luwngd dẩy cái, nghĩ muốn tuyên truyền tên tuổi của ta, cũng tức chết rồi, muốn biết Râu Tranh, kết quả ta là người của Long Diễm Minh, lại nhanh mồm nhanh miệng, tác phong cũng hiệu quả, đợi người khác tìm tính sổ, giải quyết tên đầu sỏ là người đại diện trước, muốn dạy dỗ ta cũng được! Nhưng sợ cậu nhìn thấy tin tức lại trở về, gắng kiện cáo những bên truyền thông kia... ai, đúng! Về sau truyền thông lên toàn, náo loạn đến mấy tháng, cậu biết soa?”

      Uyển Tình oan ức khóc lên: “Nhìn thấy ấy có vị hôn thế, mình tức chết rồi, con còn thiếu chút nữa sinh non, mình còn nhìn... huhu...”

      Uyển Tình cảm thấy quá oan uổng, vì Mục Thiên Dương mà bỏ qua nhiều năm như thế, tất cả cũng chỉ vì cái tin tức giả.

      “Đươc, đừng khóc nữa.” Thiên Tuyết đưa khăn tay cho : “Cậu còn có nghi ngờ gì nữa, cùng nhau . Chắc là nhìn thấy cậu, não đại hồ đồ, cũng nhớ được những chuyện khác đâu...”

      Uyển Tình lau nước mắt: “Lúc kết hôn... mình có nhìn video clip.”

      “Vậy mà cậu vẫn hiểu lầm?” Thiên Tuyết kêu lên sợ hãi.

      Uyển Tình sửng sốt phen, nằm úp sấp ghế sofa khóc rống lên: “Mình chỉ nhìn thoáng qua... mình nên nhìn thêm vài lần...” Nhìn thêm vài lần, nhất định có thể thấy được .

      Thiên Tuyết nghĩ chút, quyết đoán lấy ipad ra, tìm kiếm video năm đó. Mở màn, là Mục Thiên Thành và Trâu Tranh kết hôn. Đáng tiếc, Uyển Tình cũng phải xem hết.

      “Lúc mình lục soát, viết Mục Thiên Dương, ai biết nhảy ra hôn lễ của và Trâu Tranh!”

      “Cậu cũng biết baidu như thế nào rồi! Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành chỉ khác có chữ, mà còn cố gắng lên án truyền thông, nửa năm đó cậu tìm có thể thấy rất nhiều.”

      “Khó trách cậu và ông nội vui vẻ như vậy...” Hóa ra phải Thiên Dương, phải...

      Trong clip bắt đầu là Thiên Tuyết là em của Mục Thiên Thành, về sau giới thiệu Mục Thiên Dương, lại nhàn nhạt thêm câu: “ ra đây mới là ruột, chú rể là họ...”

      Uyển Tình rơi lệ: “Sao lại có phóng viên như thế, mình nhìn nên mới xem, sau đó lại thấy cậu cài hoa, mình nhìn được nữa...”

      “Phù rể cũng cài hoa...” Thiên Tuyết cũng muốn khóc, nhìn thấy sắc mặt trầm của mình : “Trước hôn lễ, Vĩnh Ninh, tiết thanh minh mới đến, tảo mộ cho mẹ cậu, vẫn đợi đến ngày giỗ của mẹ cậu, mới bắt đầu hôn lễ, chúng ta ra sức thuyết phục ấy mới quay lại.”

      Uyển Tình cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn .

      ấy đợi được cậu, trong lòng rất tuyệt vọng rồi? nghĩ cậu ở đâu cũng quên dì. nghĩ tới, đến ngày giỗ của dì cậu cũng đến, ấy nghĩ là... có thể cậu trở lại nữa. Thế nhưng ấy đợi cậu mười năm, cho dù nhiều tuyệt vọng thế nào, vẫn tiếp tục đợi. Chúng ta nghĩ tìm được cậu rồi, nhưng ấy , cậu muốn tự do, liền cho cậu tự do, quấy rầy cậu nữa, chủ yếu muốn để cho cậu hành trình ấy quấy nhiễu...”

      Trong công ty, Mục Thiên Dương ngồi yên ghế, chẳng lẽ thể sớm chút gặp được Uyển Tình, đều do Mục Thiên Thành...

      nghiến răng nghiến lợi : “Cậu ta ở đâu?”

      Văn Sâm yên lặng nhìn thoáng qua: “Nên là ở nhà ...” Ngốc nghếc vài năm nay đều nghiên cứu nấu ăn, gần đây cũng có chút sở thích, mỗi ngày đều nấu cơm chờ về nhà... có cảm giác hạnh phúc như thế sao biết chuyện gì sắp xảy ra?

      Mục Thiên Dương nhảy dựng lên, lao ra văn phòng, Văn Sâm nghĩ muốn đánh nguwoif, vội theo.

      Mục Thiên Thành ở nhà làm bún thịt, thịt được rồi, đeo tạp dề ngồi trong phòng khách chơi game. Nghe được chuông cửa vang lên, còn hôm nay sao Văn Sâm tới sớm thế, vui vẻ chạy mở cửa. Cửa vừa mở ra, có quả đấm bay tới, rất nhanh trốn , sau đó thấy là Mục Thiên Dương.

      Quyền thứ hai của Mục Thiên Dương bay qua, Mục Thiên Thành né, trực tiếp bị đánh cho lui lại mấy bước. Sau đó Mục Thiên Dương ấn sofs, bắt đầu đối đãi tàn bạo.

      “Ôi, họ, lần này lại là vì sao?” Chị dâu trở lại, cùng chị dâu chàng chàng thiếp thiếp, chạy tới đây đánh người làm gì?

      Văn Sâm theo sát chạy vào, xem hồi náo nhiệt, quyết định cứ để cho Mục Thiên Dương phát tiết trước, dù sao da của Thiên Thành cũng dày, đánh cũng xấu ...

      Mục Thiên Dương phát tiết vài phút, ném Mục Thiên Thành ở ghế rồi đứng lên.

      Mục Thiên Thành xoa khóe miệng: “Muốn ăn bún thịt ?”

      Mục Thiên Dương sửng sốt phen, liếc cái, thấy chỉ bị thương ngoài da, cũng chuẩn bị gì gì đó, ra cửa lớn.

      Hai vị mỹ nữ đứng ngoài cửa, thấy ra, mạnh mẽ trốn , vốn để ý, vài bước đột nhiên quay đầu : “Trâu Tranh?” nhớ Mục Thiên Thành Văn Sâm kia để vợ giả ở cách vách.

      Người phụ nữ mặc váy đỏ cười chào hỏi: “Hi, ...” Tôi cường nén cái , cho dù là giả, ngày lễ ngày tết, cũng cùng Mục Thiên Thành đến nhà ta ăn cơm, diễn trò cho ông nội xem, làm sao nhớ? Tốt xấu gì tôi cũng là đại mỹ nhân?

      Mục Thiên Dương ngoan độc lườm cái, vào thang máy.

      Trâu Tranh hừ với bóng lưng của tiếng, vào trong nhà Văn Sâm hỏi: “Sao lại thế này?”

      Mục Thiên Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Tiếu Tiêu đứng bên cạnh , sửng sốt phen nhớ ra: “Đây phải bà chủ của UYển Tình sao, sao lại ở cùng với em?”

      Trâu Tranh bám vai Tiếu Tiêu: “ ấy là chị em từ đến lớn của em, cũng là bị lão phu nhân nhà em thu dưỡng, vẫn là tiền bối ở học viện thiết kế của em, lúc chúng ta kết hôn, chị ấy cũng đến mà.”

      “Xin nhờ, lúc chúng ta kết hôn, chị em của em đống lớn, giống như tuyển chọn mỹ nhân, làm sao nhớ được?”

      Trâu Tranh phất tay, nhìn Văn Sâm cười : “Đúng, chỉ nhìn phù rể thôi.”

      Văn Sâm: ... Cậu ta nhìn tôi, chẳng lẽ nhìn ?

      Tiếu Tiêu đột nhiên hỏi: “Các quen Uyển Tình?”

      Chương 500: Chờ mình khóc xong

      “Uyển Tình?” Trâu Tranh nghĩ tới, “Hình như em nghe qua cái tên này rồi, chính là từng nghe qua ở Mục gia!”

      Mục Thiên Thành : “Đó là chị dâu của !” Sau đó bắt đầu hỏi Tiếu Tiêu tình huống của Uyển Tình mấy năm gần đây, nghe Trâu Tranh mới từ trấn Thái Bình về, lại nghĩ tới nơi Tiếu Tiêu định cư, hỏi: “Các người là người Long Diễm Minh, làm sao có thể vào trong đó? Chẳng lẽ các người làm chuyện xấu ở bên kia? Loại cây thuốc phiện?”

      Trâu Tranh trở mặt, xem thường cái: “Lão phu nhân của chúng ta là dưỡng lão ở đó.”

      Mục Thiên Thành lặng chút: “ .” còn muốn lần này có nằm cũng trúng đạn, dạng này xem ra….. họ đánh chết , là may mắn!

      Lúc đính hôn với Trâu Tranh, người đại diện của Trâu Tranh làm loạn kiểu gì, liên lụy đến Mục Thiên Dương. Lúc ấy Mục Thiên Dương vui, muốn để Trâu Tranh gả tới, Mục Thiên Thành vì rất nghe lời cả, cũng quyết định đổi người. Nhưng mà, bọn họ đột nhiên phát , Âu Kì Thắng là lão đại của hắc đạo cư nhiên lại phải kêu Trâu Tranh tiếng chị___nguyên lai người phụ nữ này là đứa được Phó lão thái nhận nuôi ở nhi viện.

      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành nhớ tới tâm nguyện của Mục lão gia, hỏi thăm chút, Phõ lão thái tuy rằng có chính thức nhận Trâu Tranh làm cháu , nhưng lại rất coi trọng Trâu Tranh, chính Trâu Tranh cũng , kết hôn, lão thái thái chắc chắn xuất ! Vậy bọn họ nhất định phải kết hôn, bằng làm thế nào để chế tạo ra cơ hội làm cho Phó lão thái và Mục lão gia gặp lại?

      Lúc trước Mục Thiên Thành điều tra được Phó lão thái, sau khi kết hôn, tất yếu biết được, nhưng là bà và Mục lão gia là gặp lại người cũ, cảm thấy cần, vốn có điều tra.

      hẳn là nên điều tra! điều tra ra trấn Thái Bình, có phải phát Uyển Tình hay ? chừng, có thể phát ra trước lúc Uyển Tình kết hôn với Từ Trọng, vậy, Uyển Tình sớm trở lại, đại ca nhìn sinh con, nhìn đứa lớn lên……..

      Ô oa! Đại ca biết chuyện này, nhất định giết ! Nhất định giết !

      -

      Uyển Tình biết chân tướng tình, ngừng được. Trách ai? Trách ai? Chuyện này rốt cuộc trách ai? tưởng trách bản thân mình, nhưng lại cảm thấy ủy khuất! Đây căn bản là ông trời hại !

      Thiên Tuyết đưa khăn tay cho : “Có muốn cón dế như tớ đến hay ?”

      Uyển Tình lặng chút, thuyết: “……Chờ tớ khóc xong…….”

      Lúc này, nghe thấy có người ấn chuông cửa, Thiên Tuyết buông khăn tay mở cửa, người tới là Mục Thiên Dương. quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình cúi đầu lau nước mắt, còn chưa có ngẩng đầu.

      xoay người cầm túi sách rời , với Mục Thiên Dương: “Em
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 501: Để cho em hài lòng.


      Uyển Tình cẩn thận xuống giường, sợ hãi có trộm, đến bếp lấy dao phay, đường lại nhớ tới, lấy dao phay làm gì, nhỡ đâu là người quen, cũng mỡ cửa, lấy dao chém ai chứ?

      muốn để về, lại sợ trộm cậy cửa, ràng tay nhấc lên, tay nắm di động qua.

      Ngoài cửa im ắng, có động tĩnh cậy cửa, Uyển Tình ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, quả nhiên là Mục Thiên Dương, mở cửa: “ chưa ?”

      Mục Thiên Dương hừ tiếng.

      Uyển Tình kéo cửa ra: “Vào .”

      Mục Thiên Dương vào, thấy cầm dao, hỏi: “Em muốn làm gì?”

      “Em sợ có trộm.” Uyển Tình xấu hổ .

      Mục Thiên Dương dừng lát, lời chứa đầy hàm ý: “Em là người phụ nữ, mang theo hai đứa bé ở đây, đúng là rất nguy hiểm.”

      Uyển Tình gì: muốn để em dọn đến ở với chứ gì? Chuyện giữa chúng ta còn chưa ragf, trước phải lo lắng thôi ~

      Mục Thiên Dương thấy gì, đoán là nghĩ ra suy nghĩ của mình, có chút được tự nhiên, vội sửa lại: “Em đưa điện thoại cho , về sau tới, gọi điện trước. Bình thường ai nhấn chuông cửa cũng cần mở, nhỡ đâu là nhân vật khả nghi, em cũng có thể gọi điện cho , nhất định tới ngay!”

      Mục Thiên Dương xong, mạnh mẽ dừng lại, cảm thấy như vậy cũng giống như là rắp tâm bất lương. A, đúng, đây là người phụ nữ của , trong phòng còn có con của , đâu nào là rắp tâm bất lương chứ? Thế nhưng có loại cảm giác yếu thế, sợ Uyển Tình ỷ vào như vậy cố ý cho nếm mùi đau khổ.

      Uyển Tình lại nghĩ đến lúc trước quên số điện thoại của , nếu cũng bỏ lỡ vài năm nay, giờ khắc này, mới nhận thức sâu sắc, toàn bộ đều là lỗi của mình, đặt dao phay xuống, đưa điện thoại cho .

      Mục Thiên Dương lập tức cầm lấy lưu số của mình vào.

      Uyển Tình : “Lúc mang thai, em muốn gọi điện cho .”

      Mục Thiên Dương ngừng lát, ngẩng đầu nhìn .

      “Nhưng là điện thoại bị hỏng, chờ em mua điện thoại mới, đổi lại nhớ ra có số của ... thực xin lỗi...”

      Mục Thiên Dương mạnh mẽ ôm lấy : “ sa, cũng là sau khi em mới nhớ kỹ số của em, nhưng là, cho dù nhớ ràng thế nào, đều gọi được.”

      “Thiên Dương....” Uyển Tình ôm chặt : “Thực xin lỗi...”

      Hai người gắt gao ôm ấp nhau, bỗng nhiên, bụng của thầm kêu lên.

      Uyển Tình lui lại.

      xấu hổ : “Còn gì ăn được ?”

      mực ở bên ngoài?”

      “Uhm.”

      “Chờ em chút.” Uyển Tình cầm lấy dao, vào nhà bếp, nhìn bên trong tủ bát, nấu cho bát mì.

      Mục Thiên Dương cầm lấy di động của , lưu dãy số của , sau đó ngứa tay nghĩ muốn xem gì đó, do dự tới lui, dám làm gì, để điện thoại lên bàn trà.

      Uyển Tình bưng bát mì ra ngoài, thấy trong bát nóng hôi hổi, vội vàng nhận lấy: “ đây, đừng để bị nóng.”

      Uyển Tình đưa cho , sờ sờ cái mũi: “ ăn trước , em hơi lạnh, lấy thêm áo.”

      Mcuj Thiên Dương thấy chỉ mặc áo ngủ mỏng nhạt, trong lòng bắt đầu tự trách: “Em... nên mặc áo vào trước.”

      Uyển Tình nở nụ cười: “ sao.” Sau đó trở về phòng khoác thêm chiếc áo lông.

      Sau khi ra ngoài, ngồi trong ghế sofa đơn. Mục Thiên Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cắn cắn môi, ngồi xuống bên cạnh . Mục Thiên Dương ấm áp trong lòng, dùng tay trái cầm lấy tay phải của , mười ngón tay đan xen, gắt gao cầm lấy. Uyển Tình cài tay lại, cánh tay kia cũng phủ lên.

      Mục Thiên Dương sâu sắc nhìn , có chút được tư nhiên ra lệnh: “Ăn !”

      Mục Thiên Dương cười, cúi đầu dùng tay phải ăn mỳ, ăn xong, thỏa mãn : “Qua nhiều năm ăn cơm em nấu rồi.”

      “Chỉ là chén mì.”

      “Cũng là em làm.”

      Uyển Tình ngừng lát, rút tay trong tay ra. nỡ, chịu thả ra. Uyển Tình : “Em rửa chén.”

      giúp em.”

      “Nhà em chỉ có mấy cái bát, đừng làm vỡ bát của em.”

      Mục Thiên Dương đành phải buông ra, đánh thương tội nghiệp : “ mua cho em nhé.”

      Uyển Tình liếc cái, : “Lát nữa .”

      ngừng lại, gật đầu, trong lòng bắt đầu khẩn trương. cái gì? Nếu người kết hôn với chết, cũng cần lo lắng mình là người thứ ba, tự nhiên muốn ở cạnh . tin tưởng cả trái tim và thân thể của cũng chưa bao giờ phản bội , nhưng vì sao lại gả cho người khác?

      Uyển Tình rửa bát xong, rót cho chén nước sôi, vào trong phòng khách, ngồi xuống bên cạnh : “Nè.”

      Mục Thiên Dương cầm lấy uống ngụm, nhanh chóng : “ về con trước .”

      Uyển Tình gật đầu.

      “Sinh khi nào? Tháng bảy? Tháng sáu? phải tháng năm , như thế là sinh non rồi?”

      “Là 22 tháng sáu.” Uyển Tình .

      “Có tính là sinh non ?”

      , với thai đôi, bọn chúng cũng coi như sinh muộn.”

      Mục Thiên Dương lấy sờ trán : “Gầy như vậy, chắc là dinh dưỡng đầy đủ, khi nào kiểm tra chút.”

      “Uhm, nghe lời .”

      Nghe ? Mục Thiên Dương vô cùng vui sướng, gắt gao ôm vào lòng: “Uyển Tình, đừng nữa có được ? Có chuyện gì vui, em có thể hết ra, em muốn du lịch cũng được, nhưng đừng đối xử với như thế, ít nhất hãy giữ liên lạc với .”

      “Em nữa.” Uyển Tình khổ sở , im lặng giây lát hỏi: “... sao lại có thể khẳng định con là của ? Em từng kết hôn, đó, tuy đó là giả, nhưng em và ấy cũng chưa xảy ra cái gì cả.”

      muốn có hiểu lầm gì, sốt ruột ràng trọng điểm.

      đoán là giả!” Mục Thiên Dương hung hăng : “Tính cách của em hiểu sao? đụng chạm em chút, em muốn chết muốn sống, làm sao có thể cho người khác động vào?”

      Uyển Tình mạnh mẽ véo eo cái.

      thấy đau liền hít ngụm khí, yếu kém : “ chỉ thôi, trước kia em sợ động tâm với , phải là vì thế sao? Lại , em còn mang thai con của .”

      chút cũng nghi ngờ soa?”

      có lựa chọn nào khác, đây là đáp án tất nhiên. Nếu em bảo làm sao bây giờ? thể mất em, ngoài để cho hài lòng, những khả năng khác, cũng dám nghĩ.”

      Uyển Tình khóc ròng : “Có lẽ đủ hoàn mỹ, nhưng vẫn là viên mãn!”

      sờ mặt : “Hài lòng, chẳng khác nào hoàn mỹ.”

      Uyển Tình hít sâu hơi, đến Từ Trọng: “Em hi vọng ấy còn sống.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 502: Đặt tên


      Mục Thiên Dương: "Ừ, cũng hi vọng ta còn sống."

      Uyển Tình tựa vào trong lồng ngực của , nắm lấy tay : " phải rất hận em sao? Nếu lúc trước em dũng cảm chút, trở về tìm …"

      "Em làm vậy." Mục Thiên Dương ôm chặt , " biết em … đều biết. Bất quá, nếu có lần sau, để em phải lo lắng gì nữa. bao giờ ngừng em, cũng thỏa hiệp với bất kỳ ai. Tóm lại, tuyệt đối cùng bất luận kẻ nào làm chuyện xằng bậy. Nếu em phát có chuyện loạn thất bát tao, như vậy nhất định là bị người hãm hại!"

      Uyển Tình hừ : "Còn chưa có phát sinh liền trốn tránh trách nhiệm!"

      "Trời đất chứng giám!" Mục Thiên Dương kêu to oan uổng, "Như vậy , khi có hành vi gây rối, hoan nghênh em tới trừng phạt ! Chỉ cần em đừng bỏ em muốn làm gì cũng đều được! Cùng lắm trước mặt dân chúng cả nước quỳ thảm giặt đồ thôi …"

      " cho là là ai a?"

      " chính là ba ba của Đinh Đinh Đương Đương a." Mục Thiên Dương đáng thương : "Vậy em cứ tùy tiện trừng phạt ."

      "Được rồi được rồi…" Uyển Tình đối với trong lòng hổ thẹn, chút cũng nghĩ làm khó , " trễ thế này, quay về sao?"

      "Em đuổi ?"

      "… Vậy ngủ phòng em trước kia , em tại ngủ phòng của mẹ em."

      " thể cùng ngủ với hai đứa trẻ sao?"

      " muốn sáng sớm ngày mai lúc Đinh Đinh tỉnh lại sợ tới mức thét chói tai sao?"

      Mục Thiên Dương vừa nghe, có cảm giác muốn chết tâm: "Làm sao bây giờ? Đinh Đinh có phải thích ?"

      "Con phải thích, mà là sợ hãi."

      Vậy càng nghiêm trọng!!! Mục Thiên Dương thuận theo buông tha lôi kéo tay áo của : "Em nhất định phải giúp ! Đây chính là Triển Nhan a!" đột nhiên dừng lại hỏi: "Con đại danh gọi là gì?"

      Uyển Tình được tự nhiên : " phải là Triển Nhan hay sao?"

      Mục Thiên Dương cao hứng ôm : " gọi là Triển Nhan ư? !"

      Uyển Tình được tự nhiên : "Đặt tên là đả thương tế bào não, tên có sẵn, em làm sao lại cần?"

      Mục Thiên Dương mạnh mẽ nâng mặt lên, hung hăng hôn xuống! Dù cho cái gì cũng giải thích, chỉ là nghe đến cái tên này, biết đứa bé chính là của !

      --- ------ ----- Quay lại thời gian trước kia, tại nhà lớn Mục gia.

      Mục lão gia ôm từ điển, gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Rốt cuộc lấy tên là gì đây? Nếu kêu Mục Đinh , nghe tại rất nhiều đứa bé đều lấy tên như vậy."

      "Mục Đinh? Dốt đặc cán mai? !" Thiên Tuyết hỏi.

      Mục lão gia vừa nghe, nét mặt già nua đỏ lên, cầm từ điển lên nhưng bỏ qua: "Đứa cháu mắng ta a!"

      "Cháu sai rồi cháu sai rồi …" Thiên Tuyết lập tức nhận sai "Là Mục Đinh, là Mục Đinh."

      " cần!" Mục lão gia thở phì phì , "Nghe tốt!"

      " … " ra vừa mới nghe tốt, bị chút liền trở nên nghe tốt nha?

      Mục lão gia tiếp tục lật vèo vèo, chợt nhớ tới: "Nhà chúng ta thế hệ tiếp theo vốn là Triển Tự, muốn cầu tên Triển Tự nghe có vẻ tốt. Bất quá thế hệ nay đối với cái tên cũng coi trọng, theo cũng được." Đương nhiên, cá nhân ông vẫn là hi vọng theo.

      "Triển Tự rất tốt a." Mục Thiên Thành , "Triển Bằng, Triển Vọng, Triển Phi …"

      "A ~ họ văn chương tồi a!" Thiên Tuyết cười "Em còn tưởng rằng đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển đây này."

      Mục Thiên Thành dùng trái quýt ném .

      bất mãn kêu to: "Vì sao ném em a?"

      "Bởi vì cháu ngoan!" Mục lão gia .

      Thiên Tuyết bệt miệng: "Ông có cháu cố còn thương cháu rồi …"

      "Đó là đương nhiên a!" Mục lão gia dương dương đắc ý , tiếp tục lật tìm từ điển, "Chữ này viết hơi nhiều, về sau bảo bảo đến trường, học viết chữ phải mệt chết được à?"

      Uyển Tình & Thiên Dương & Thiên Thành & Thiên Tuyết: Ông nội ông là hình mẫu cháu thương con a!

      Mục lão gia : "Các con cần cho là đúng như vậy. Lúc trước Thiên Thành cùng Thiên Dương mới vừa mới học, Thiên Thành bỏ chạy trở về hỏi ta, vì sao tên của nó so với họ khó viết như vậy, hại nó như thế nào đều viết được, thời điểm viết chính tả cũng bởi vì viết tên mà nộp bài thi trễ!"

      Mục Thiên Thành tin: "Cháu làm sao có thể có loại lịch sử đen tối này!"

      "Chính là cháu chứ ai." Mục lão gia .

      Thiên Tuyết cùng Uyển Tình cười đến ngã trái ngã phải.

      "Gọi là Triển Phi thế nào?" Mục lão gia hỏi Uyển Tình.

      Uyển Tình cảm thấy có thể, vừa muốn chuyện Mục Thiên Dương đáp lại: "Khó nghe!"

      Mục lão gia phục, quăng từ điển : "Vậy cháu lấy cái tên !"

      Mục Thiên Dương nắm tay Uyển Tình: "Ông nội lấy đều là tên bé trai, vạn nhất là sao?" thích con a, vì sao ông nội chỉ lấy tên con trai? Vạn nhất làm cho trứng thụ tinh cảm ứng được, tiến hóa thành con trai làm sao bây giờ?

      Mục lão gia sửng sốt, đúng vậy, còn cần chuẩn bị tên bé ! thể để cho Uyển Tình cảm thấy ông trọng nam khinh nữ a! Ông lập tức cầm từ điển lên, tên bé chính là hoa hoa cỏ cỏ, lăng la tơ lụa, kim ngân châu báu thôi …

      Trải qua nửa ngày, chọn chọn lại cũng chọn được cái tên vừa lòng, huống chi còn muốn cùng "Triển" hợp thành. Cuối cùng ông hỏi: "Bằng gọi là Mục Triển Tình , nghe được lắm! Chẳng phải cũng có tên Uyển Tình ở bên trong sao?"

      Thiên Tuyết lập tức phản đối: "Đây là mẹ con hay là chị em a?"

      "Đúng a." Mục lão gia tỉnh lại "Trước kia người ta đều kiêng dè, tại tuy rằng còn kiêng dè nữa, nhưng người bình thường cũng đặt tên đứa bé trùng với tên cha mẹ …"

      "Cái này được." Thiên Tuyết thở ra hơi "Con thấy phim truyền hình và tiểu thuyết đều như vậy là phạm húy! Đương nhiên, lấy tên này cũng được trừ phi trong tình huống bình thường là người mẹ chết!"

      Mục lão gia cùng Mục Thiên Dương đều nhìn , muốn đánh nhau với .

      nhún vai : "Con cũng phải lung tung. Mọi người nếu muốn nguyền rủa Uyển Tình cứ việc lấy tên này. À, trong sách có người phụ nữ chết, là vì người đàn ông kia quá ấy! Nhưng cuối cùng là bi kịch, người phụ nữ này bị ung thư chết, người đàn ông đó ôm thi thể của ấy nhảy xuống biển tự tử … " Thiên Tuyết nhìn Mục Thiên Dương, " cần điên cuồng như vậy, tốt cùng Uyển Tình sống là được!"

      Mục lão gia nghĩ, con bé này thế nào lại điềm xấu xưa cũ như vậy, là muốn đánh nhau với nó.

      Mục Thiên Dương thấy mọi người trong phòng loạn thành đoàn phát hỏa, gầm : " cần náo loạn, gọi là Triển Nhan !" cũng thích kêu Triển Tình. Uyển Tình đối với là độc nhất vô nhị, tuy rằng nữ nhi cũng độc nhất vô nhị, nhưng giống nhau, tên thể có chỗ tương tự, bằng cảm thấy lợi ích của Uyển Tình bị xâm phạm !

      "Triển Nhan? Triển Nhan …" Mục lão gia đọc hai lần, " sai, nghe rất hay, cảm thấy ý tứ cũng tệ."

      Thiên Tuyết vuốt cằm: " đời vui vẻ … Quả nhiên tệ."

      Mục Thiên Dương sắc mặt hơi có chút được tự nhiên.

      "Liền tên này !" Mục lão gia vỗ bàn, "Quả nhiên đứa bé được đặt tên hay cũng là chính cha của nó lấy, ta già rồi già rồi …Về sau đứa trẻ của Thiên Thành, Thiên Tuyết, các con tự mình đặt !"

      Thiên Tuyết hì hì ôm cánh tay ông: "Ông nội già a. Ông nội còn cần đặt tên của bé trai nữa a ~"

      "Ta còn cần làm cái gì? Tên bé do trai con đặt, vậy tên bé trai do chị dâu con đặt ."

      "Chị dâu con" ba chữ làm cho Uyển Tình đỏ mặt.

      Thiên Tuyết quay đầu : "Uyển Tình, cậu cần thẹn thùng, đặt cái tên ."

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, thấy nhìn chăm chú vào mình, đáy mắt tựa hồ lên chút ánh sáng. ngơ ngẩn đáp : "Triển Huy ."

      Triển Huy, Triển Nhan.

      Ánh mắt sáng lạn, khuôn mặt tươi vui.

      Chương 503: Đây là ba ba


      Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, khí tươi mát. Uyển Tình làm điểm tâm ở trong phòng bếp, Đinh Đinh ôm gấu bông loạng choạng ca hát ở trong phòng khách: “Hỉ Dương Dương ~ con cừu ~”

      Uyển Tình nghe bé hát nửa ngày, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai câu, phòng chừng là nhớ được nữa. Bưng đồ ăn ra, Uyển Tình nhìn bộ dáng của bé, cảm thấy chơi rất tốt lại đáng , kêu lên: “Con cừu ăn cơm!”

      “Nga~” Đinh Đinh lập tức chạy tới.

      Uyển Tình đặt bát đũa xuống bên hỏi: “Con cừu đâu?”

      Đinh Đinh làm cái mặt quỷ: “Bị Hôi Thái Lang bắt !”

      từ trong phòng ngủ chạy ra: “Em mới bị bắt !”

      Đinh Đinh cười hì hì, qua kéo lấy tay cậu bé: “ hai tức giận.”

      “Hừ.” rợn rợn cái mũi, muốn ngồi lên cái ghế, “Về sau bảo vệ em.”

      “Để mẹ!” Uyển Tình sợ cậu bé ngã sấp xuống, chạy tới ôm bé ngồi lên ghế, sau đó cũng ôm Đinh Đinh ngồi lên ghế, “ em nên cãi nhau nha.”

      mân mê miệng: “Con ầm ỹ.” Sau đó nhìn Đinh Đinh cái, “Em cũng nên nghe lời.”

      Đinh Đinh gật đầu: “Em nghe lời.”

      Uyển Tình vui mừng sờ sờ đầu bọn , chuẩn bị vào phòng bếp nấu cháo, quay người lại, nhìn thấy Mục Thiên Dương từ trong phòng ngủ ra, trừng lớn mắt: phải được ra sao?

      Mục Thiên Dương ủy khuất nhìn : muốn hưởng thụ tình cảm cha con, con ngoan như vậy, đáng như vậy! Muốn…..ôm quá, muốn….hôn quá, còn muốn nhéo má……..

      Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, tưởng thừa dịp Đinh Đinh phát , giấu .

      “Uyển Tình…….” Mục Thiên Dương rất ủy khuất rất ủy khuất……

      Đứa nghe được thanh quay đầu, mạnh trừng lớn mắt.

      “A____” Đinh Đinh hét lên tiếng, ném đôi đũa trong tay.

      “Đừng sợ!” Uyển Tình vội vàng , “Đây là ba ba!”

      Mục Thiên Dương sửng sốt, kích động : “Đúng vậy, ba là ba ba của các con.”

      Đinh Đinh căn bản nghe được, nhanh chóng lui xuống chiếc ghế, kết quả phù phù tiếng ngã mặt đất, toàn bộ cơ thể nằm úp sấp.

      “Mặt giãn ra!” Mục Thiên Dương đau lòng muốn chết, chạy tới nâng bé dậy. Phát thân thể của bé rất và nhuyễn, lòng bàn tay nhất thời run lên trận. Thân hình bé yếu ớt như vậy, cần phải cần thận, bằng làm đau …….Sau đó lại muốn, đây là con của , con

      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 504: Thân cận với đứa cần trí tuệ

      Mục Thiên Dương lần lượt ngồi xuống, thấy Đinh Đinh ở phía đối diện cầm bát, cầm thìa tự mình ăn cơm, có lúc dùng thìa lấy xong, cơm rơi vãi xuống mặt bàn. hỏi: " cần cho chúng ăn sao?"

      Uyển Tình : " cần, vất vả mới dạy được, giờ cứ chậm rãi là tốt rồi, tại đừng nhìn làm cho bọn chúng làm rớt cơm hay làm rơi bát."

      "Nga." Mục Thiên dương nhìn chằm chằm Đương Đương.

      Đương Đương liếc cái, hơi hơi nghiêng người, muốn đưa lưng về phía .

      Uyển Tình cảm thấy gặp được mấy đứa liền làm chuyện ngốc nghếch —— đương nhiên, tâm tư người làm cha là có thể hiểu được. Chỉ sợ nếu từ từ nhìn đám trưởng thành, chuyện ngốc nghếch càng nhiều đây. Uyển Tình sợ cứ nhìn chằm chằm Đương Đương mà ăn cơm, : " cũng ăn ." bát đều lấy tới, cơm cũng xới để vào rồi, cần giả bộ thấy!

      Mục Thiên Dương quay đầu, nhếch miệng cười, vội vàng bưng cơm lên ăn. Ăn vài miếng, Uyển Tình gọi: " giúp Đương Đương ăn chút bánh bao ."

      Bánh bao được cắt thành nhiều miếng , vừa vặn để cho đám nuốt được, nhưng đôi khi chúng dùng thìa xúc chuẩn lắm.

      Mục Thiên Dương buông bát đũa giúp Đương Đương xúc chút, sau đó nhìn Đương Đương ăn vài miếng, xác định thành vấn đề, mới tiếp tục ăn. Ăn xong chén, Uyển Tình xới cho thêm chén thứ hai.

      Trẻ con ăn chậm, nửa bát chưa ăn xong, ăn xong hai chén. Vì muốn cùng đám ăn xong dọn bàn, tiếp tục ăn chén thứ ba!

      . . . . . . Đương nhiên, chính cũng rất đói bụng.

      lát sau, Đinh Đinh đột nhiên buông bát, duỗi thẳng thắt lưng, vươn bàn tay bé về phía cái nồi thấy: còn. . . . . .

      Bé nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ngẩng đầu, cũng nhìn chằm chằm bé.

      Bé hít hít cái mũi, nhìn chằm chằm bát của mình, sau đó nhìn Uyển tình, muốn khóc: "Mụ mụ. . . . . . Đinh Đinh còn muốn. . . . . ."

      "A?" Uyển Tình cả kinh, vội vàng bế con lên, " khóc khóc, vẫn còn mà!"

      " còn nữa. . . . . ." Đinh Đinh bất mãn nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương, nhìn Uyển Tình vừa khóc vừa kể, " phải ba ba. . . . . . Ba ba để Đinh Đinh đói bụng. . ."

      "Là ba ba , ba ba cũng rất đói bụng. Vẫn còn mà, con xem, ba ba cố ý để lại cho con đó." Uyển Tình chỉ có thể cảm thấy may mắn vì Mục Thiên Dương vét hết, còn có thể cạo ở đáy nồi ra nửa bát nữa.

      Đinh Đinh nhìn chằm chằm bát cơm của bé, chậm rãi thôi khóc. Đúng là còn có nửa bát, đủ để bé ăn.

      Uyển Tình sờ sờ đầu bé: "Ba ba hiểu Đinh Đinh nhất, làm sao có thể để Đinh Đinh đói bụng đây?"

      Mục Thiên Dương ở trong lòng đập đầu vào Trường Thành ba trăm lần: Trời ạ! Hãy ban cho ta trí tuệ , rốt cuộc phải như thế nào mới có thể lấy được cảm tình của con a!

      nhàng : "Cơm nước xong, ba ba đưa con cùng Đương Đương mua thứ gì ngon ăn được ?"

      Đinh Đinh cắn bánh bao, để ý tới .

      "Chúng ta mua đồ chơi?"

      " mua." Đinh tiếp tục cúi đầu, nhìn .

      ? Mục Thiên Tuyết? Mục Thiên Dương nghĩ muốn về nhà đánh người: em vì sao muốn cướp bát cơm của a! Đồ chơi nên là mua a! ủy khuất nhìn Uyển Tình liếc mắt cái: em vì sao cho gặp đám trước chứ?

      Uyển Tình thở dài: "Em lâu dạo phố, cơm nước xong cùng ."

      "Tốt ~" Mục Thiên Dương vui vẻ , tiếp theo trong lòng lại lo: biết trong cặp có đủ tiền hay . . .

      Có đủ hay ? Mục tổng giám đốc tính mua cả chợ sao?

      Ăn xong điểm tâm, Mục Thiên Dương xin rửa chén. Uyển Tình nghĩ chỉ có vài cái bát, liền giao cho , dặn dò: "Đừng kích động, từ từ làm."

      Mục Thiên Dương nặng nề gật đầu. nhất định làm vỡ, bằng nữ nhi nghe thấy, dữ tợn . . .

      Đinh Đinh Đương Đương ở trong phòng khách nhìn lén, có điểm tò mò, lại có điểm sợ hãi. Nghĩ đến ba ba của Kiều Kiều thương Kiều Kiều như vậy, bọn chúng cũng muốn biết ba ba có thể thương bọn chúng như vậy hay , cho nên trong lòng cũng có chút chờ mong thân cận, chính là trước mắt vẫn còn nhút nhát.

      Uyển Tình ra, chọt chọt vào hai cái mũi của bọn chúng: "Làm sao vậy? Ba ba rửa chén đó, các con xem ba ba là tốt nha. Mụ mụ cho các con ăn mặc xinh đẹp, sau đó cùng ba ba dạo phố được ?"

      Đương Đương sao cả, Đinh Đinh trầm mặc lát, lắc đầu.

      Uyển Tình : "Con luôn khẩu thị tâm phi, mẹ biết mà." Sau đó đưa bé thay quần áo.

      Đinh Đinh quả là muốn ra ngoài, trẻ con ở nhà là ngồi yên, chỉ là trong lòng có điểm e ngại Mục Thiên Dương. Thấy Uyển Tình chọn y phục cho bé, liền : "Muốn mặc đồ mua ."

      "Được." Uyển Tình lập tức mang 2 bộ quần áo trẻ em Thiên Tuyết mua ra, hỏi Đương Đương, "Con cũng mặc đồ mua nhé?"

      Đương Đương gật đầu: "Vâng!"

      Thay quần áo xong, Mục Thiên Dương cũng rửa xong bát —— đại tổng giám đốc rửa xong vài cái bát giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi, bởi sợ làm vỡ. Hoàn hảo, hết thảy bình an.

      Uyển Tình dẫn đám từ phòng ngủ ra, Mục Thiên Dương thấy Đinh Đinh mặc áo khoác nhung màu hồng, nhất thời cả người như mềm nhũn.

      Thiên Tuyết cho rằng trẻ con con phải đáng , vừa cute vừa bé mềm mại vừa trắng trẻo mới giống tiểu công chúa, cho nên chọn quần áo đều là lông xù, trắng nõn; con trai phải soái, nên chọn áo gi lê, âu phục, chỉ là size xuống, đúng là nam giới Âu Mĩ kiểu mẫu!

      Kết quả Đinh Đinh Đương Đương tách ra đứng, giây giết 100 người; đứng chung, quả thực là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài sắc a, giây số người bị giết phải là 100+100, mà là 100×100!

      Mục Thiên Dương muốn ôm Đinh Đinh, lại nhớ trước mắt được, đành phải nhìn sang Đương Đương. Lúc trước mải sốt ruột vì con , nhìn kỹ Đương Đương, lúc này phát Đương Đương cũng rất đáng , cũng bé mềm mại.

      Con trai càng đặc sắc ở chỗ —— tiểu tử kia lông mi ánh mắt đều giống , lại có thể có dáng vẻ trang trọng nghiêm túc, làm cho nhớ tới bản thân mình trong gương.

      "Con vui sao?" Mục Thiên Dương nhàng nắm bả vai bé: "Sao cười vậy?" Con cần bắt chước ba ba a! Trẻ con phải cười mới đáng !

      Uyển Tình hừ : "Còn phải ! Với giống nhau như đúc!"

      Mục Thiên Dương xấu hổ : " sửa, về sau cười." Tuy nhiên nghe đứa trẻ với mình giống nhau như đúc, có điểm hưng phấn tìm ra, đứng lên hôn cái lên mặt .

      Uyển Tình nhìn trừng trừng, vừa định , Đinh Đinh muốn đẩy ra, nổi giận đùng đùng : " cho phép cắn mụ mụ!"

      "Cha. . . . . ." Cha phải cắn mẹ con a! "Cha đó là thơm, mới thơm. Mụ mụ phải cũng thơm con sao? Cha cũng muốn thơm." xong liền muốn thơm bé.

      Đinh Đinh đúng lúc quay lưng lại ôm lấy Uyển Tình, cả khuôn mặt đều chôn ở đùi .

      Mục Thiên Dương than tiếng, đành phải ôm lấy Đương Đương thơm vài cái, xem như an ủi.

      Đương Đương cảm thấy ghê tởm cứng đờ người, vươn tay bé dùng sức lau.

      Mục Thiên Dương cảm thấy bị ghét bỏ, ủy khuất nhìn Uyển Tình.

      Uyển Tình : "Nó thích bị người ta thơm. Tuổi còn , lại giống như người lớn, còn chú ý rất nhiều thứ . . . Nhất định là di truyền !"

      Mục Thiên Dương nghĩ rằng, di truyền thế làm sao? Người quen, đương nhiên thể để cho hôn tới hôn lui a! muốn nhi tử làm tốt lắm, nhưng mà. . . . . . Ba ba phải người liên quan a!

      Ai, chỉ có thể chậm rãi kết thân! Hy vọng có thể mau chóng, bằng chờ con trai trưởng thành, có thân cũng có thể cho thơm —— thân là cha nó, có trực giác như vậy.

      Chương 505: nhà.


      Xuất phát, mỗi người ôm đứa! Mục Thiên Dương quay đầu nhìn Uyển Tình và Đinh Đinh, cuộc đời chưa bao giờ thấy thỏa mãn nhue vậy. Đây là gia đình ấm áp mà thiết tha mong ước.

      dùng bàn tay ôm chắc lấy Đương Đương, cánh tay kia ôm Uyển Tình, cảm giác như toàn bộ thế giới đều ở trong tay.

      Đương Đương cúi đầu vừa thấy, phát chỉ dùng bàn tay ôm lấy mình, kinh ngạc và dùng bái kêu lên: “Ba, ba rất lợi hại!”

      Mục Thiên Dương cười : “Đương nhiên, bởi vì ba là ba con!”

      Đinh Đinh liếc cái, chuyện, có phần khinh thường.

      Mục Thiên Dương nghĩ, đây là vẻ mặt gì? Lại ghét bỏ , về sau con cũng cần quá sùng bái...

      ra khỏi nhà, Mục Thiên Dương phát mình lái xe thể ôm con, do dự chút với Uyển Tình: “Chúng ta phương tiện công cộng ?”

      Uyển Tình nhìn thấu cách nghĩ của , cười gật đầu.

      Vì thế nhà bốn người giao thông công cộng, quần chúng vây xem đều gia đình này là đẹp, hái đứa trẻ đáng vô cùng.

      Mục Thiên Dương cảm thấy rất tốt, ôm chặt con hơn chút nữa, muốn cho cả thế giới biết đây là vợ và con của .

      Bởi vì vừa mới nghe Thiên Tuyết mua đồ chơi cho con, trong lòng cũng thấy ghen, liền đến cửa hàng đồ chơi trước, hỏi con: “Thích cái gì?”

      Đinh Đinh phát ôm chó theo, lập tức mất hứng, ghé vào vai Uyển Tình: “Mẹ, về nhà.”

      “Qúa giờ về nhà rồi... con xem cái kia đáng , để cho nó làm bạn với Uông Uông được ?”

      Đinh Đinh nghĩ chút, gật đầu.

      Mục Thiên Dương lập tức quét sách tất cả búp bê vải trong cửa hàng.

      Uyển Tình đen mặt: “Làm sao mang về được?”

      Mục Thiên Dương nhìn vóc dáng khá lớn, mặt giãn ra còn ôm hết, yên lặng thả về, lại có chút nỡ, do dự chút, để ở dưới này, : “Đợi Nhanh Nhanh trưởng thành có thể chơi cái này.” Sau đó gọi điện thoại cho quản gia: “Kêu lái xe lái tới xxx, tốt nhất là mang theo hai chiếc.”

      Cúp điện thoại, hỏi lại Đương Đương muốn cái gì. Đương Đương đối với việc mình luôn đứng sau em , bình tĩnh: Xem ra thế giới này con chính là bảo bối, về sau nhất định bé bắt nạt em , cũng bắt nạt em nhà khác.

      Đường Đương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình : “Con thích cái gì, cho ba biết?”

      Um, đây là có thể tùy tiện chọn ? Đương Đương khác với Đinh Đinh, Đinh Đinh có Uông Uông nên nhìn những cái khác đều chướng mắt, cái gì bé cũng có, toàn bộ món đồ chơi đều muốn chơi, vì thế thực hứng thú.

      Mục Thiên Dương cảm thấy: Con phải giống như thế mới có thể được, nếu người làm cha như cực kỳ có cảm giác thành tựu.

      Bây giờ Đương Đương có nhiều hứng thú với mấy món đồ chơi xếp hìh, xếp gỗ , nhưng trước kia từng thích. Nhân viên cửa hàng cũng nghĩ tiến cử những món đồ chơi bổ ích, Mục Thiên Dương nghĩ muốn mua toàn bộ, lại sợ UYển Tình đồng ý.

      Uyển Tình : “ đừng quá khoa trương, mua ít mô hình, muốn dạy bọn chúng nhận mặt chữ, nhận thức cái này nọ là được rồi.”

      “Nhận chữ có phải quá sớm ?”

      “Chờ qua sinh nhật bọn chúng, em chuẩn bị đưa chúng đến nhà trẻ.”

      “A...” Tháng sáu là sinh nhật rồi, nhà trẻ thể ngày nào cũng chơi với con được, Mục Thiên Dương nỡ.

      Uyển Tình thấy như vậy, nghẹ giọng hỏi: “ tuổi nào mới thích hợp?”

      Mục Thiên Dương vừa nghe lập tức : “Hơn hai tuổi ! Chúng cũng có nhiều thời gian được thương.”

      “Vậy được rồi” Uyển Tình gật đầu: “Đủ bốn tuổi lại tính, quá muộn được. Bình thường bọn chúng tiếp xúc với trẻ khác, chậm thêm cũng tốt. tại Đinh Đinh cũng có chút thẹn thùng, cũng thích chuyện, em muốn để nó tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ khác.”

      Đinh Đinh nghe nhắc đến mình, quay đầu nhìn , cho rằng mẹ mình tốt, điềm đạm đáng hô lên: “Mẹ...”

      “Mẹ khen con mà.” Uyển Tình cười : “Đinh Đinh nhà mình tốt đẹp, thế nhưng lá gan phải lớn hơn chút...”

      Đinh Đinh sợ hãi vùi mặt vào cổ : “Uhm.”

      Uyển Tình sờ đầu bé, hi vọng bé lớn lên chút tốt rồi.

      Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình vẫn ôm , vương tay: “Em ôm mãi mệt, để ôm cho.”

      Đinh Đinh vội vàng né tránh: “Con ... con tự .”

      “Được rồi.” UYển Tình đặt bé xuống đất: “Mẹ mệt rồi, con đứng lúc, cùng mua xong đồ chơi tiếp.”

      Đinh Đinh chậm rãi đứng vững: “Hóa ra mẹ ôm mình mệt, bé nhìn Mục Thiên Dương, chỉ bàn tay có thể ôm mình, giống như rất lợi hại, về sau để cho ôm cũng tốt...

      Mua xong đồ chơi, lái xe của Mục gia cũng đến. Lái xe nhìn thấy Uyển Tình và con, nghẹn họng nhìn trân trối.

      Uyển Tình có chút xấu hổ.

      Mục Thiên Dương : “Quản cho tốt cái miệng của các !”

      Lái xe lập tức gật đầu, đây là cho phép bọn họ cho lão gia rồi...

      Có biện pháp mật báo nào khác ?

      ra khỏi cửa hàng đồ chơi, Mục Thiên Dương : “Hôm nào thăm ông nội.”

      Uyển Tình gật đầu.

      “Vẫn còn mua cái gì?”

      “Con muốn ăn kẹo ngọt.” Đinh Đinh nhìn Uyển Tình .

      “Con cũng muốn!” Đương Đương kêu lên.

      “Trẻ được ăn quá nhiều đồ ngọt!” Uyển Tình .

      Mục Thiên Dương tìm kiếm cửa hàng bán kẹo, tới vòng, nhìn đến siêu thị nhập khẩu. Siêu thị có rất nhiều kejpo, nhưng thích hợp cho trẻ ăn sao? Mục Thiên Dương hơi choáng váng đầu óc.

      Quay đầu nhìn thoáng qua Uyển Tình, lấy ra di động gọi cho Thiên Tuyết: “Hàng ăn!”

      “Làm gì, chưa ràng với UYển Tình sao?”

      “Đừng rủa , cẩn thận thu mua cửa hàng của em, hỏi em, kẹo nào tốt cho trẻ ăn.”

      “Cái này em lắm nha, QQ đường, kẹo hồng?” Thiên Tuyết tự phen, hỏi: “ giờ ở đâu?”

      Mục Thiên Dương : “Trung tâm Mỗ Moõ.”

      “Em nhớ ở đó có tiệm chuyên làm kẹo, dẫn chúng xem, xem chúng thích loại nào.” Thiên Tuyết địa điểm cho , lại đề nghị: “Lầu 4 có nhà hàng bánh ngọt, bên trong có bánh ngọt rất ngon! Còn có quần áo và đồ chơi, đừng quên mua, Uyển Tình cho em mua quá nhiều, mua chắc là cậu ấy phản đối!”

      “Được.” Mục Thiên Dương nghe xong, cảm thấy thời gian cả ngày hôm nay đều có thể bố trí, lập tức mang con mua kẹo.

      Hai đứa con nít ưa khổ người lớn, tạo hình kẹo que, mỗi đứa cầm chiếc, những cái khác cũng để vào mắt. Thế nhưng Mục Thiên Dương vẫn mua rất nhiều cái khác, thiếu chút nữa quên mất Uyển Tình sợ con ăn hỏng răng, có thể nghĩ muốn chiều chúng chút.

      Tiếp theo muốn mua quần áo, Uyển Tình : “Ăn cái gì?” Nhớ tới vừa mới nhìn thấy quảng cáo rạp chiếu phim, : “Nếu đến rạp chiếu phim xem ? Hình như gần đây có phim hoạt hình, nếu có, xem xong ăn cơm trưa.”

      “Được!”

      Rạp chiếu phim thiếu phim điện ảnh gia đình. Vừa lúc có bộ phim hoạt hình nước ngoài, bốn người liền xem. Đinh Đinh Đương Đương lần đầu xem phim, tự nhiên tràn ngập tò mò. Phim điện ảnh khó biết, hoạt hình lại đáng , hai đứa rất thích, xem xong còn lẩm nhẩm tha, ôm Uyển Tình : “Mẹ, muốn xem nữa.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :