1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 492:

      Thiên Tuyết lập tức gắp mỗi thứ ít cho bọn chúng, ánh mắt hai đứa lại bị phỉ thúy xinh đẹp hấp dẫn rồi. Bọn chúng chỉ là hai đứa trẻ con, này sao có thể giấu diếm được Thiên Tuyết? Thiên Tuyết lại gắp thêm cho chúng.

      Uyển Tình : “Đủ rồi, ăn xong rồi lại thêm.”

      Thiên Tuyết để ý , hai mắt khát cầu nhìn tiểu bảo bối: “Gọi !”

      Uyển Tình đầy vạch đen, ra là lấy hối lộ?

      Đinh Đinh Đương Đương nhìn giây lát, quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình : “ cần náo loạn, trước tiên ăn cái gì .”

      “Được rồi.” Thiên Tuyết ngồi thẳng người: “Trước cứ tha cho chúng.”

      Uyển Tình: ...

      Thiên Tuyết awnn rất nhiều, tướng ăn tao nhã, động tác thần tốc, chắc là đói chịu được. Đương nhiên, đồng thời cũng đại biểu cho việc ăn rất ngon. Uyển Tình rất quan tâm hiểu biết bản chất ăn hóa của , xem tướng ăn này, vài năm nay chắc là theo đuổi mỹ thực chỉ tăng chứ giảm.

      Thiên Tuyết cũng chưa quên ba mẹ con bọn họ, liên tiếp hỗ trợ thêm: “Nhìn các cậu lịch , ăn nhiều chút! Dạ dày trẻ con thôi, cậu thế nào cũng lịch thế?”

      “Mình...Từ từ ăn.” Uyển Tình thở dái: “Cậu sợ béo lên à?”

      Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn : “Cậu quá quan tâm mình rồi, cậu nhìn ra thịt mình dài sao?”

      “...”

      Ai thấy chứ? Chẳng qua phụ nữ đều thích người ta ấy trở nên béo thôi? Tuy nhiên cảm thấy Thiên Tuyết nhiều thịt xinh đẹp hơn trước kia, khí chất cũng cao nhã rồi.

      Thiên Tuyết : “Sau khi cậu đến bây giờ, mình tăng lên mười cân!”

      Uyển Tình trừng mắt to: “Vậy mà cậu vẫn awnn.”

      “Mình khống chế được tốt.” Thiên Tuyết cười , chút cũng thèm để ý: “Chỉ cần tiếp tục béo lên là ok, mà còn vòng eo vẫn béo lên, mặc quần áo vẫn dunngf số đo nnhuw trước, chỉ là đùi và cánh tay có chút to lên thôi, thế nhưng trước kia mình gầy ốm, cho nên giờ lại vừa vặn.”

      “Minnhf cũng hiểu được.” Uyển Tình cười .

      Thiên Tuyết liếc nhìn cái, nhíu mày: “Cậu quá gầy, đẻ con xonng phải đều béo lên sao, cậu còn gầy hơn trước kia...” Thiên Tuyết than định tiếp tục.

      Nghĩ muốn biết, người sinh con, nuôi hai đứa con, kinh tế lại ổn định, làm sao có thể chăm sóc bản thân tốt được? Nuôi được hai đứa trẻ trắng nõn nã, ánh mắt khờ dại, hành vi hiểu chuyện, chắc là tâm tư của tiêu hao ít? Trời ơi, có thể hay tự trách mà tự sát?

      Cơm nước xong, hai người ôm hai bé rời . Khi lên xe, Uyển Tình hỏi: “Xe của cậu hiệu gì thế?”

      “Maserati, giá hơn hai trăm vạn, khi tốt nghiệp đại học xonng đưa cho mình.” Thiên Tuyết nghĩ đến còn chưa học đại học xong, mà trước kia lại đặc biệt coi trọng, sợ thương tâm, đổi đề tài : “Nghĩ muốn đổi, nhuwnng lại muốn quá xa xỉ, nên chỉ có thể chấp nhận.”

      “Này còn nghĩ?” uyển Tình .

      Thiên Tuyết thở dài: “Năm trước ở mạng phải có Quchs Mỹ mỹ sao? Người người hô lên, ấy liền chọn Maserati... kiết quả người xung quanh cũng hiểu là nó có vấn đề....”

      Uyển Tình bật cười, lại biết Quachs Mỹ Mỹ là chuyện gì...

      Thiên Tuyết ở khu dân cư xa hoa trong thành phố, tiền thuê hơn hai nghìn tháng...

      Uyển Tình muốn hỏi làm ở đâu, tiếp theo lại nghĩ đến hơn nửa là Mục thị ? Nhưng ấy đều muốn mọi thứ là tự lực cánh sinh, nên thể nào. Nhõ đêu? Uyển Tình muốn nhắc đến Mục Thiên Dương, ràng hỏi nữa.

      tại hỏi liệu Mục Thiên Dương có biết chính mình trở lại hay , dũng khí có! trực giác, nên là còn chưa biết! Tuy biết kết hôn, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy được, nneeus biết mình trở lại, chính mình chắc tự tại như vậy

      Nhưng Thiên Tuyết biết , vậy Mục Thiên Dương cũng biết thôi? Nhất định là Văn Sâm cho bọn họ, Thiên Dương sớm hay muộn cũng biết.

      giờ cũng biết nên làm gì. Trốn? haonf toàn đánh mất ý niệm này, cũng biết có khả năng thoát khỏi . Nhưng đối mắt? còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Cho nên, chỉ có thể bước tính bước.

      Uyển Tình tùy thân hành lý lấy quần áo trẻ nnhor giặt, cho bọn chúng tắm rửa xong, liền bảo chúng ngủ. Thiên Tuyết để cho bọn trẻ ngủ giường minhg, : “ tốt?”



      Được được...” Thiên Tuyết nhanh chóng : “Mình muốn ngủ cunngf chúng, muốn chuyện với cậu!”

      Uyển Tình gật đầu, ôm con đến giường . Đinh Đinh khổ đến được, hôm nay cũng được nghe chuyện xưa, hỏi : “Uông Uông?”

      “Lập tức lấy cho con...”

      Uyển Tình cầm Uông Uông qua, đinh Đinh ôm nó an tâm ngủ. Đương Đương thừa lúc bé ngủ, thu lại Uông Uông, thấy bé tỉnh, lại ra sức thu hai lần, sau đó cười trộm.

      Uyển Tình nhéo mũi nó.

      Bé xấu hổ trốn vào trong chawnn, sau đó lại nghĩ tới cái gì, giống như sợ thu lại Uông Uông đau, tay lại vuốt chó , cũng dựa vào Đinh Đinh nhắm mắt lại.

      Trẻ vô tư, dường như vừa nhắm mắt là ngủ.

      Uyển Tình thấy bọn chúng ngủ thiếp , cunngf Thiên Tuyết ra khỏi phòng.

      Thiên Tuyết hỏi: “Chó kia là sao?” Hình như cho tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy, mà còn có phần giống như tự làm, nên có lai lịch đặc biệt...

      Uyển Tình chuyện Uông Uông cho , thổn thức : “Tiểu nha đầu đáng thương, lúc mình còn nuôi con chỏ , cũng nuôi được nó tử tế, về sau cũng dám nuôi nữa. Mới vừa chuyển đến đây, rùa cunngx dám nuôi, ở trong tay mình cũng có thể chết...”

      Uyển Tình nhịn cười.

      Hai người ngồi ghế sofa trong phòng khahcs, Thiên Tuyết hỏi mấy câu, muốn kể khổ, nhannf nhạt qua mấy câu, sau đó : “Mình tuwnngf kết hôn...”

      Thiên Tuyết : “Mình biết...con là của mình? Cậu và người kia, chỉ là giả?”

      Uyển Tình muốn gật đầu, lại thể. Mục Thiên Dương có Trâu Tranh, thể tùy tiện. Nếu Mục Thiên Dương chỉ mình, sợ.. sai lầm rồi, nếu mục Thiên Dương có Trâu Tranh, từ vừa mới bắt đầu, để con ở bên cạnh .

      Cuộc đời, bước sai, cả bước sai. ra, từ vừa mới bắt đầu nên rời . Cũng đúng, rời , có vận mệnh như thế nào? Nhìn tình hinnf của lúc đó, rất sợ cùng càng càng xa. Nhưng hôm nay, chia ra, chẳng lẽ, bọn họ có tương lại ?

      Thiên Tuyết thấy trả lời, cũng hỏi. Có số việc, chỉ cần hỏi là được. trầm mặc giây lát, nghĩ tới chuyện: “Đúng rồi, tên bọn trẻ là gì?”

      “Đứa bé là Đinh Đinh, bé trai là Đương Đương, đều là biệt danh.”

      “Tên sao?”

      Uyển Tình sửng sốt, nhớ tới đoạn trí nhớ lâu mới giọng : “Đinh Đinh là Triển Nhan.”

      Thiên Tuyết cũng sửng sốt : “Tên này có chút quen tai...”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 493: Trước cần


      Uyển Tình cười : “Nghe là cùng nhân vật nặc danh của phim truyền hình? Đáng tiếc mình thấy qua, bằng mình nhận.”

      phải cái này đâu…….” Ánh mắt Thiên Tuyết có chút tối, “Bé trai gọi là ‘Triển Huy’?”

      Uyển Tình thu lại tươi cười, xấu hổ : “Uh.”

      Thirn Tuyết cười rộ lên: “Quả hiên là con của trai tớ! Cậu xem qua bộ phim truyền hình kia, cũng như vậy!”

      Uyển Tình bắt đắc dĩ liếc mắt nhìn cái, buông gối ôm: “Tớ muốn tắm cái.”

      thôi thôi, tớ nhìn cậu cũng mệt mỏi, tắm rửa xong chúng ta ngủ ngon.”

      Uyển Tình vừa mới đứng lên, nghe thấy lời như vậy biết vì sao có điểm được tự nhiên?

      Thiên Tuyết vui tươi hớn hở chuẩn bị dép lê và khăn tắm cho , chờ vào phòng tắm, nghe thấy tiếng đóng cửa Thiên Tuyết cầm điện thoại lên xem, có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Mục Thiên Thành và Văn Sâm gọi tới. Bình thường Văn Sâm gọi điện cho , hơn nữa phân nửa đều là Mục Thiên Thành mượn điên thoại của dùng.

      Thiên Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, gọi điện cho Mục Thiên Thành. Điện thoại vừa nổ chuông, liền truyền đến thanh như khóc của Mục Thiên Thành: “Xong đời! Chị dâu lại chạy, ấy có ở nhà!”

      Thiên Tuyết bình luận chỉ : “Cậu ấy ở chỗ của em.”

      “Em……” Mục Thiên Thành hộc máu, “Vì sao em cho ? Vì sao nghe điện thoại của ? Hại lo lắng mấy tiếng!”

      “Chúng em ăn cơm. Uyển Tình và Bảo Bảo đều đói bụng, nhanh ăn lo, xảy ra vấn đề, chuyện với hai?”

      “Ách……..Kia tại sao?”

      “Chuẩn bị ngủ. Uyển Tình còn tắm, bằng em sao có cơ hội gọi điện cho ?” Tuy rằng Uyển Tình chắc chắn biết bọn họ có liên lạc, nhưng chỉ vụng trộm nghe thôi, nếu Uyển Tình rất xấu hổ.

      Mục Thiên Thành bất mạn : “Sao em lại đưa ấy đến chỗ của em, mà mang ấy về Mục gia?”

      tại nếu quá đột ngột, rất ngại ngùng? Hai đứa lớn như vậy, dọa đến ông nội. Theo ý kiến của em, vẫn là nên chờ hai trở về, bọn họ khôi phục như trước đây, sau đó rồi lại cho ông nội.”

      lập tức gọi điện thoại cho họ?”

      cần!” Thiên Tuyết kêu lên, “Trước cần cho hai.”

      “Vì sao?” Mục Thiên Thành sợ hai kêu: “ nhanh kêu họ quay lại lấy lòng ấy, vạn nhất ấy lại chạy làm thế nào bây giờ?”

      “Mang theo hai đứa , có thể chạy dễ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 494: thể làm hư


      Mặc quần áo tử tế, rửa mặt sạch , Thiên Tuyết lái xe dẫn bọn chúng uống sữa đậu nành và ăn điểm tâm ở Vĩnh Hòa. Ăn bữa sáng xong, trung tâm thương mại, muốn khẩn cấp mua quần áo mới cho những đứa kia! Muộn ba năm, thiếu thiệt nhiều niềm vui làm , muốn bù đắp lại tất cả!

      Uyển Tình đồng ý: “Còn phải về nhà thu dọn lại phòng ở, để lần khác .” Hơn nữa hồi Thiên Tuyết lại phải tiêu tiền, trong lòng có chút được tự nhiên.

      Thiên Tuyết suy sụt hạ mặt: “Vì sao cậu lại làm mất hứng như vậy? Cậu xem Bảo Bảo có bao nhiều chờ mong?”

      Đinh Đinh nhìn mỗi chỗ trong thành phố mới, đều mở to hai mắt tò mò, giờ phút này ngẩng khuôn mặt nhắn thảo luận phòng ở cao.

      Uyển tình do dự chút, biết làm thế nào bây giờ. còn phải quay về thu dọn phòng ở nữa! thu dọn, vẫn phải ở chỗ Thiên Tuyết sao? giằng co, điện thoại của vang lên, là công ty chuyển phát gọi điện tới, hỏi có ở nhà hay , muốn đưa chuyển phát cho …….

      Thiên Tuyết đành phải đánh mất ý niệm mua sắm, đưa về nhà.

      Nhận chuyển phát, Uyển Tình muốn thu dọn phòng, sợ đứa hít phải khí bụi, nhìn Thiên Tuyết : “Cậu dẫn bọn xuống dưới lầu chơi ?”

      “Cậu mệt chứ?” Thiên Tuyết cầm điện thoại gọi cho công ty chuyên dọn dẹp cho hộ gia đình, để người dọn vệ sinh đến, sau đó : “Để cho bọn họ thu dọn, chúng ta dạo phố!”

      Uyển Tình trầm mặc chút: “Còn phải xử lý nước và điện……”

      “Mẹ, TV.” đột nhiên lôi kéo , chỉ vào chiếc TV ở phòng khách.

      Uyển Tình tìm chiếc điều khiển: “Phỏng chừng thể xem.” Cắm phích cắm vào, quả nhiên thể xem, biểu tình chờ mong của hai đứa biến thành thất vọng.

      “Buổi tối có thể xem.” Uyển Tình sờ sờ đầu bọn chúng, quay đầu nhìn Thiên Tuyết, “Để lần khác dạo phố . lát để nhân viên vệ sinh thu dọn phòng, tớ xem xét chút, còn có phải sửa lại điện và nước, nộp tiền cước TV……”

      Thiên Tuyết trầm mặc lát: “Cậu ở tạm ở chỗ của tớ .” Qua hai ba ngày nữa hai trở lại, thu dọn xong nơi này cũng ở!

      Uyển Tình cúi đầu thuyết: “Tớ ở nơi này có cảm giác an toàn.”

      Thiên Tuyết sửng sốt, thở dài : “Vậy được rồi, tớ ở với cậu.”

      Uyển Tình làm việc tới trưa, thu dọn xong phòng ở, duy nhất có TV là tốt. Trước kia là trả phí sợi quang học, tại được, cần phải đóng phía. Trước kia hai đứa được thường xuyên xem TV, nên đặc biệt muốn xem. Uyển Tình chỉ có thể ăn cơm xong rồi xử lý, trả tiền cước phí, hai đứa liền hiểu biết ngồi ở ghế sô pha xem tivi.

      Thiên Tuyết muốn đùa bọn họ, bọn để ý tới, còn ngại Thiên Tuyết phiền. Thiên Tuyết buồn bực, quy củ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn .

      Uyển Tình thu dọn quần áo, nhìn Thiên Tuyết : “Đêm nay ăn cơm ở đây , tớ làm.”

      Nhãn tình Thiên Tuyết sáng lên: “Tốt! Tớ muốn ăn nem rán với sushi do cậu làm.”

      “Cái kia có chút phiền phức, lần khác , hôm nay làm mấy món ăn nhà đơn giản.” Hai năm nay Uyển Tình đều ở chỗ của Tiếu Tiêu, thỉnh thoảng cũng làm cơm, ngày lễ tết còn làm chút điểm tâm tinh sảo, cho nên trù nghệ cũng có hạ xuống.

      Thiên Tuyết ở nhà trông đứa , Uyển Tình ra ngoài mua thức ăn. Vừa ra đến cửa tiều khu, Mục Thiên Thành liền gọi cho Thiên Tuyết: “Chị dâu đâu vậy?”

      “Mua thức ăn!”

      cũng muốn đến ăn!”

      Thiên Tuyết : “ thấy Uyển Tình trước họ, ăn được Uyển Tình làm cơm, họ có thể thèm để ý, nhưng cũng xếp hạng ở phía trước ấy, cảm thấy ấy so đo sao?”

      Mục Thiên Thành rơi lệ: “ muốn quyển quyển bức tranh nguyển rủa em……..”

      “Cứ việc !” Thiên Tuyết cúp điện thoại, cùng đứa xem Hỉ Dương Dương.

      Sau bữa cơm tối, Thiên Tuyết muốn ngủ lại. Kết quả giường của Uyển Tình hơn giường của , nằm được. Uyển Tình kêu ngủ ở giường khác, muốn ốm đứa ngủ, đứa cho ôm, muốn ngủ với mẹ. cảm thấy ngủ mình cũng có ý nghĩa, liền về, bảo ngày mai cùng dạo phố.

      Uyển Tình vốn định ngày mai giúp đứa làm sổ hộ khẩu, nghe vậy chỉ có thể hoãn lại.

      Ngày hôm sau, Thiên Tuyết rốt cục được toại nguyện, mang theo đứa đến cửa hàng thời trang trẻ em, hơi mua cho đứa hơn mười bộ. Uyển Tình ngăn cản , để cho điên. Chờ muốn mua đồ đơn Thiên Tuyết muốn mua mua tất cả những đồ mình thích, Uyển Tình : “Mua bộ, bằng đừng mua.”

      thôi.” Thiên Tuyết ủy khuất nhìn , “Cậu còn để tớ đau cháu tớ sao? Nhìn đẹp như vậy, đều mua đều mua......”

      “Đứa chịu nhiều đối đãi như vậy, nhiều lắm tốt. Vạn nhất làm hư làm sao bây giờ?”

      Thiên Tuyết sửng sốt, nhìn thoáng qua hai đứa , đây và bảo bối của Mục gia, xác thực thể làm hư, muốn cưng chiều cũng để hai đến cưng chiều! ủy khuất chỉ mua bộ, với đứa : “ có tiền, mua bộ là tốt rồi, chờ có tiền lại mua cho cháu.”

      Đinh Đinh lập tức lấy tay để ra ngoài quần áo: “Vậy cần.”

      “Ách…….” Thiên Tuyết hắc tuyến, quay đầu nhìn Uyển Tình, “Cậu dạy bọn tốt.”

      Uyển Tình biết nên biểu tình như thế nào.

      Quần áo đương nhiên là mua, tiếp theo lại nhìn đến đồ chơi. Ánh mắt hoa lên, ô tô cái gì, máy bay , nhiều thứ để thích.

      Thiên Tuyết muốn mua hết cả tiệm đồ chơi, rối rắm chút quyết định để dành quyền lợi cho Mục Thiên Dương, bản thân lo liệu nên làm thế nòa để làm hư đứa , chọn cho bọn chúng hai ba món mà chúng thích nhấ___hình như quá ít, hai ba dạng tính là nhiều chứ?

      chọn chọn lại, chọn chiếc xe tàu hỏa , sau đó lại chịu chọn nữa. Thiên Tuyết chọn ngẫu nhiên cho bé số người tí hon làm hành khách, sau đó hỏi Đinh Đinh: “Cháu muốn cái gì nào?”

      Đinh Đinh nhìn chằm chằm con chó trong lòng: “Cháu chỉ muốn Uông Uông.”

      Thiên Tuyết sửng sốt, thở dài: “Cháu đúng là chuyên chuyện!”

      Uyển Tình: ….. nên dùng loạn từ ngữ với đứa a!

      Tuy rằng Đinh Đinh cần, nhưng Thiên Tuyết muốn bất công, vẫn là kêu bé chọn. Bé ngẩng đầu nhìn, muôn ngàn búp bê vải và đồ chơi màu sắc quyết định được.

      Thiên Tuyết : “Sử Nỗ được ? Đây cũng là con chó.”

      nên!” Đinh Đinh bài xích , “Cẩu Cẩu chỉ cần Uông Uông.”

      “Nga, vậy chúng ta mua Barbie.” Thiên Tuyết lập tức buông Sử Nỗ xuống, con của hai lòng.

      Đinh Đinh do dự chút, phải thực thích, quay đầu nhìn nhìn, chỉ vào con cừu: “Cái kia.” Cái khác biết nhưng cái này biết, là cái này .

      Thiên Tuyết nhả ra khí, mua cho bé con cừu, thuận tiện cũng mua Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang. Bất quá Đinh Đinh vẫn ôm Uông Uông của bé, được đoạn đường, sợ Thiên Tuyết Thương tâm, mới ôm con cừu!

      Thiên Tuyết vui vẻ muốn chế, muốn ôm bé hung hăng cắn vài hớp.

      Chơi ở bên ngoài ngày, Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về nhà, : “Ngày mai tìm cậu.”

      Uyển Tình nghi hiacwj: “Cậu làm?”

      “Ý của cậu là gì?” Thiên Tuyết giả vờ bất mãn, suy sụp hạ mặt: “ chào đón tớ?”

      phải ý tứ đó…..” Uyển Tình biết nên giải thích như thế nào.

      Thiên Tuyết cười hắc hắc: “Được rồi, ngày mai là chủ nhật, hơn nữa bây giờ là tết lịch, chơi vài ngày có cái gì? Ngày mai tớ đến đón cậu, chúng ta mang đứa Disney!” Ngày mai hai về nước rồi, phải nghĩ biện pháp để bọn họ gặp mặt!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 495: Gặp lại như ý nguyện

      Thiên Tuyết và Uyển Tình mang trẻ đến bên trong khu vui chơi, trong khu vui chơi nhiều trẻ , Đinh Đinh Đương Đương bắt đầu được tự nhiên, được lúc chơi đến nghiện, vui vẻ quát to, nhận thức bạn mới.

      Lúc hơn mười giờ, điện thoại của Thiên Tuyết vang lên, lấy ra vừa thấy, là Mục Thiên Thành gọi tới. do dự chút với Uyển Tình: “Mình ra ngoài tiếp điện thoại.” Uyển Tình gật đầu, đoán rằng điện thoại có phải là do Mục Thiên Dương gọi tới hay .

      Thiên Tuyết đến bên ngoài nghe điện thoại, Mục Thiên Thành : “Vừa rồi Văn Sâm gọi điện cho , cả đến thành phố C.”

      Thiên Tuyết sửng sốt: “Sao lại đến thành phố C?”

      “Vé máy bay quay lại thành phố A là buổi chiều, ấy muốn , nhìn thấy vé máy bay về thành phố C, liền...”

      “Ai... Mấy giờ máy bay cất cánh?”

      “Vừa rồi, giữa trưa tới.

      “Được.” Thiên Tuyết cúp điện thoại, trở về chơi đùa với bọn trẻ. Sau khi chơi đủ, ra ngoài ăn cơm trưa. Khi đó tại nhà ăn, chắc là đoán được Mục Thiên Dương xuống máy bay ở thành phố C, chạy tới WC gọi điện thoại cho .

      Mục Thiên Dương ra sân bay của thành phố C, mặc áo gió đen, sắc mặt đông lạnh, giữa lông mày quét xuống mệt mỏi.

      !” Thiên Tuyết thở phì phì kêu , có biết muốn cho xem vợ của cực kỳ vất vả hay , chạy loạn cái gì? Nhanh chóng trở về gặp lại sau ly biệt !

      “Sao thế!” Mục Thiên Dương nhìn thấy lái xe qua, ném hành lý lên mặt đất, trực tiếp đến ô tô.

      Thiên Tuyết sửng sốt phen, hỏi: “Nghe đến thành phố C rồi à?”

      “Uhm.”

      “Khi nào quay lại thành phố A?”

      Mục Thiên Dương mệt mỏi ngồi vào trong ô tô, nhắm mắt lại, chuyện.

      ?”

      “Có chuyện gì sao?”

      Thiên Tuyết im lặng giây lát, : “ có việc gì, chỉ là đột nhiên muốn ăn nem rán huyền ảo của thành phố C, nghe đến bên đó, muốn bảo mang ít về cho em.”

      Mục Thiên Dương hít sâu hơi, áp lực tức giận : “Mục Thiên Tuyết! Ngoài ăn ra em còn biết gì khác ?”

      Thiên Tuyết yên lặng cúp điện thoại, gọi cho Văn Sâm: “ tôi xuống máy bay rồi, mau gọi cho ấy, công ty có chuyện rất quan trọng, để ấy mau trở lại! Nếu hôm nay ấy thể trở về, tôi liền trực tiếp với ấy, sau đó và Mục Thiên Thành bậy, là các hại ấy được sớm gặp lại Uyển Tình!”

      Văn Sâm nghĩ, lão tử nợ nhóm người Mục gia các sao? Thế nhưng vẫn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, công ty có việc gấp, phải lập tức trở về xử lý...

      Thiên Tuyết cúp điện thoại, đột nhiên muốn ăn nem rán, chắc là Mục Thiên Dương cũng mua về cho . chạy về ghế ngồi với UYển Tình: “UYển Tình, hôm nay làm nem rán cho mình , mình muốn ăn nhiều năm rồi!”

      Uyển Tình : “Được rồi, trước phải mua bột mì và đồ ăn .”

      “Chỗ mình có bột mì!” Thiên Tuyết : “Đến chỗ mình !”

      “Có đồ ăn sao?”

      có!”

      “Kia mua đồ ăn!” Uyển Tình liếc cái: “Cậu mua bột mì làm gì? Cậu biết nấu ăn à?”

      “Haha... lấy ra trắng đẹp được à>?”

      “...”

      Hai người mang theo con đến siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện mua đồ ăn vặt cho con. Thiên Tuyết nghĩ lại muốn ăn sushi, ràng là mua sách và công cụ làm sushi, : “Hôm nay làm, hôm nào làm cũng được.”

      Thiên Tuyết thấy phòng bếp rất đẹp, lúc trước UYển Tình tưởng rằng là chủ cho thuê nhà trang trí, kết quả lại phát ra đồ ăn và gia vị đều đầy đủ hết. cảm thấy nghi ngờ, tới phòng bếp, hỏi: “Cậu có nấu cơm ?”

      Thiên Tuyết cười hắc hắc: “Cậu thấy mình nấu sao?”

      đúng, nhìn vẻ mặt cậu liền biết có chuyện gì. Chắc phải thường xuyên có người tới nấu cơm cho cậu chứ?”

      Thiên Tuyết mở to mắt: “Sao cậu lại hiểu mình như thế?”

      “Là ai?” Uyển Tình hỏi.

      Thiên Tuyết nghe điện thoại di động vang lên, vội vàng chạy trốn: “Hôm nào cho cậu!”

      Uyển Tình lắc đầu, quyết định hôm nào thẩm vấn .

      Thiên Tuyết chayjd dến phòng khách, cầm điện thoại của mình, là Mục Thiên Dương gọi tới. nghi ngờ tiếp nhận: “Làm gì thế? trở lại rồi?”

      “Uhm.” Mục Thiên Dương đáp lại tiếng: “Nem nán của em mua rồi, em đến công ty mà lấy.”

      “A?” lại mua , từ thành phố C mang đến đây, máy bay?

      “A cái gì, cần ném nhé?” đúng là lên cơn, vừa nghe nem rán, nhớ tới Uyển Tình cũng thích ăn, hai chân liền chạy mua.

      “Cái kia...” Thiên Tuyết mãi mới khôi phục lại tinh thần: “Em ở nhà em, đưa qua đây được .”

      “Em, , cái, gì?” Mục Thiên Dương muốn phát hỏa.

      Thiên Tuyết : “ đến, nhất định hối hận!”

      Cúp điện thoại, ngồi chồm hổm mặt đất chơi trò chơi với hai đứa bé, Đinh Đinh nhìn thoáng qua phòng bếp, hỏi : “Mẹ làm gì thế?”

      “Đồ ăn.”

      “Con giúp mẹ.” Đương Đương .

      Thiên Tuyết véo cái mũi của : “Con hỗ trợ cái gì, làm phiền là được rồi.”

      Sau lúc, chuông cửa vang lên, chắc là nem rán được mang đến, lập tức đứng lên, với bọn trẻ: “Các con nên lộn xộn, mở cửa.”

      “Bụi Thái Lang đến đây?” Đinh Đinh tò mò hỏi.

      “Đúng, bắt nó, nếu ăn mất con và Đương Đương.” Thiên Tuyết xong, ôm lấy Đinh Đinh.

      Đinh Đinh cười trốn sau Đương Đương, : “Con sợ, có rồi!”

      Đương Đương lập tức ngăn trở bé: “ bảo vệ em!”

      “Hai đứa đáng !” Thiên Tuyết rất muốn ôm lấy bọn chúng, bên ngoài chuông cửa lại vang lên, sợ người nào đó xù lông, vội : “ đuổi theo Hôi Thái Langd dã.”

      Kéo cửa ra, quả nhiên vẻ mặt của hậm hực.

      Thiên Tuyết cười hắc hắc, sợ Uyển Tình nghe thấy, thanh đủ thấp cho có phần làm nũng: “...”

      Cả người Mục Thiên Dương nổi da gà, nện hộp nem rán vào ngực , sau đó vào trong nhà, hỏi: “Có cái gì để cho hối hận được? Nghe ở nhà em dấu đàn ông?”

      “Ách... ai bị đặt thế...” Thiên Tuyết thầm, ở trong lòng xoay cổ Mục Thiên Thành trái ba lần, phải ba lần, sau đó nhổ lên, đá bay !

      Đóng cửa lại, Thiên Tuyết xoay người, phát mấy đứa bé trong phòng khách biến dâu.

      sửng sốt phen, thấy cửa phòng ngủ đóng lại, xem qua, thấy hai đứa trẻ trốn sau cửa, vẻ né tránh hôi thái Lang.

      Thiên Tuyết gì, này là cha của các con, trốn cái gì chứ? Thế nhưng trốn cũng được, nếu nhing thấy bọn chúng, còn tưởng rằng làm ra mạng người, càng chứng minh là giấu đàn ông trong nhà.

      Bỗng nhiên, phòng bếp truyền đến tiếng dầu sôi. Mục Thiên Dương sửng sốt, nhìn Thiên Tuyết: “Biết nấu ăn?”

      Thiên Tuyết ôm hộp nem cười đến tươi như hoa: “Rất giỏi?”

      “Được!” Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn , bước qua bắt gian.

      tới cửa bếp, nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ, bước chân ngừng lại lúc. Đây là hình ảnh giống như từng thấy, cũng là loại hình ảnh mà tha thiết mong mỏi, để cho nhớ tới người... Thâm sâu, người chôn chặt dưới đáy lòng.

      cảm thấy được khí lực cả người như bị rút , chỉ dựa vào bản năng mà đến gần.

      Uyển Tình nổ nem rán bỗng nhiên sửng sốt, giống như cảm thấy có nguy hiểm đến gần, lại giống như... có cái gì áp bách mà đến. Trái tim của nhảy lên thùng thùng, mạnh mẽ quay đầu lại, sợ tới mức lùi lại, thiếu chút nữa làm đổ chảo

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 496: Nhắm mắt theo đuôi.

      "Uyển Tình ..." Mục Thiên Dương nhìn , thể tin được. vươn tay, muốn chạm vào người , lại sợ hãi đây chính là ảo giác, chạm vào , biến mất như làn khói.

      Uyển Tình trợn to mắt, thể động đậy. nhìn , dung mạo vẫn giống như vài năm trước đây, lại phát lông mày cau chặt lại, tựa như phiền não nhiều đến nỗi có giãn ra. nhìn đôi mắt trống rỗng của , tựa như cảm giác được mệt mỏi cùng bi thương của , tựa như thấy hàng đêm nằm ở giường mất ngủ …

      cơn đau theo lục phủ ngũ tạng vỡ ra, lan đến tứ chi. Nước mắt có dấu hiệu nào thi nhau tuôn rơi.

      Mục Thiên Dương thấy, đôi tay lau nước mắt cho , chạm phải gương mặt ấm áp của , phát giống như trong mộng bỗng dưng biến mất, biến thành ánh sáng, cũng biến thành làn khói, vẫn như cũ im lặng đứng ở nơi đó, tựa như đợi vạn năm.

      Tim hung hăng đập, mạnh mẽ ôm lấy : "Uyển Tình!"

      "Uyển Tình …" thống khổ thầm, đem càng ôm càng chặt, giống như nhanh chóng ôm , biến mất.

      Uyển Tình để mặc ôm, phản ứng kịp.

      biết qua bao lâu, Mục Thiên Dương cảm giác có người lôi kéo ống quần của mình. sửng sốt, chậm rãi buông Uyển Tình ra, cúi đầu, thấy đứa bé cơ hồ giống nhau như đúc với nhìn mong đợi - đôi mắt trong suốt lấp lánh, cái miệng nhắn đỏ au, khuôn mặt trắng noãn phấn nộn, ôm búp bê vải …

      Trong lòng run lên, hốc mắt ẩm ướt, chậm rãi ngồi xổm xuống, kích động hô: "Triển Nhan …" Đây là mộng! Là mộng! Uyển Tình tồn tại, Triển Nhan cũng tồn tại.

      chạm vào mặt Triển Nhan, Triển Nhan lại trốn phía sau Uyển Tình, ôm chân Uyển Tình, ló đầu ra chậm rãi thăm dò, tràn ngập cảnh giác cùng khiếp sợ nhìn .

      chấn kinh, đây phải là mộng!

      ngẩng đầu nhìn Uyển Tình, há mồm muốn , lại phát cổ họng đau đến khó chịu.

      “Mẹ …” Đương Đương cũng tới, lôi kéo ống quần Uyển Tình, trốn tránh Mục Thiên Dương, "Đây là ai vậy a?"

      Uyển Tình phục hồi tinh thần lại, nước mắt rơi như mưa. lấy tay lau lung tung vài cái, nhìn Mục Thiên Dương biết nên làm cái gì bây giờ.

      Thiên Tuyết tránh ở ngoài cửa, thấy hoàn hồn, chỉ vào bếp : "Lửa lửa lửa. ... " Nếu tắt lửa, gây ra hỏa hoạn!

      Uyển Tình vội vàng tắt bếp, lôi kéo đứa bé ra ngoài. kịp hỏi hoặc là chất vấn Thiên Tuyết, năng lộn xộn: "Tớ … tớ trước! Nem rán làm xong, cậu tự gói rồi rán lên !"

      Thiên Tuyết nhìn rời , với Mục Thiên Dương: " đuổi theo à?"

      Mục Thiên Dương mạnh mẽ đứng lên, nhanh ra ngoài đuổi theo.

      Uyển Tình vào thang máy, theo bên kia thang máy xuống, gặp dắt đứa bé ra tiểu khu. đứng trong chốc lát, nhìn hai đứa bé đến ngây người, sau đó mới vội vàng quýnh lên chạy theo. ra cửa, nhìn xe của mình đậu ở đường, lên xe, dập mạnh cửa, sau đó nhấn ga, lập tức xuất phát.

      Rốt cục, ô tô chậm chạp đuổi kịp mẹ con ba người.

      Uyển Tình nghiêng đầu nhìn qua tủ kính thủy tinh của cửa hang thấy , lôi kéo đứa bé càng chạy càng nhanh.

      "Mẹ ... " Đinh Đinh ngã cái, sốt ruột kêu : "Đinh Đinh nổi"

      "Nga, mẹ sai lầm rồi!" Uyển Tình vội vàng dừng lại, ngồi xổm xuống phủi váy của bé "Ngã có đau hay ?"

      Đinh Đinh lắc đầu, quay đầu nhìn đường.

      Uyển Tình cũng nhìn sang, thấy Mục Thiên Dương xuống xe tới, gấp đến độ muốn khóc.

      Mục Thiên Dương tới nơi cách vài bước dừng lại, hai người giằng co vài khắc đồng hồ, thấy bất động vội vàng đứng lên, mang theo hai đứa bé tiếp tục về phía trước.

      Mục Thiên Dương yên lặng theo sau, thủy chung theo, thủy chung cách khoảng.

      trong lòng phiền chán thôi, biết nên làm cái gì bây giờ, nhìn thấy xe taxi chạy nhanh quá, vội vàng tìm kiếm bảng hiệu trạm xe buýt.

      Mục Thiên Dương nhìn động tác mê mang của , tựa hồ hiểu được muốn làm gì, vội vàng qua.

      Uyển Tình lui về phía sau, hai tay gắt gao nắm lấy đứa bé. Hai đứa bé tựa hồ cũng cảm nhận cảm xúc của , đều tránh ở sau chân , nhìn lén Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương vươn tay, muốn chạm vào người , lại sợ dọa đến . nghẹn ngào : ", đưa em … đưa em … " khẩn thiết giống như đứa bé, sợ hãi cự tuyệt.

      Uyển Tình nghe được thanh của , cảm giác tan nát cõi lòng. chậm rãi gật đầu, Mục Thiên Dương vui vẻ, nhìn hai đứa bé: " giúp em ôm đứa bé nhé?"

      Hai đứa bé vừa nghe, đều trốn phía sau Uyển Tình.

      Uyển Tình cúi đầu, rơi xuống giọt lệ, đem Đương Đương lôi ra, với con trai: "Để chú ôm con ."

      Chú. . . . . .

      Mục Thiên Dương đầu óc ong ong, thiếu chút nữa đứng vững. vươn tay, đem Đương Đương ôm lấy, với Uyển Tình: "Em phía trước ." muốn nhìn nhiều, cho dù là bóng dáng cũng tốt; muốn xem qua nơi ở của , xem có ổn , cho chạy trốn; sợ hãi phía sau, vừa quay đầu lại, còn ở đó …

      Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, xoay người về phía ô tô của .

      Mở cửa xe, Mục Thiên Dương trước hết để cho cùng Đinh Đinh lên xe, sau đó đem Đương Đương bỏ vào, sau đó ngẩng đầu nhìn , si ngốc nhìn trận, mới thối lui thân mình đóng cửa lại, đến phía trước lái xe.

      Hai tay của run run, lái xe chạy chậm. sợ, sợ đoạn đường này mau chóng kết thúc. có hỏi cư ngụ ở đâu, như là hiểu , chậm rãi lái xe chạy đến nhà .

      Uyển Tình mang theo đứa bé xuống xe, muốn cám ơn, lại được, vội vàng trực tiếp rời .

      Mục Thiên Dương theo sau, nhắm mắt theo đuôi. Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, nhanh về phía trước. Tới cửa nhà, cũng đến. kích động mở cửa, hai đứa bé quay đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, né tránh chạy nhanh vào.

      Uyển Tình vào, vừa định đóng cửa, Mục Thiên Dương tới, tay dừng lại.

      Mục Thiên Dương đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn , vươn tay cầm tay , sau đó lách người vào. Đóng cửa lại, vẫn nhìn như cũ. Uyển Tình cúi đầu, giật giật tay, muốn rút ra.

      chịu thả, phát giật lợi hại, vội vàng đem ôm vào lòng, sau đó nâng đầu lên hôn xuống.

      " … " Uyển Tình gầm tiếng, mạnh mẽ đẩy ra.

      Thân mình run lên cái, cuống quýt thối lui, chậm rãi : "Ôm, có lỗi … …" rất nhớ em. muốn , lại được!

      Uyển Tình xoay người, cúi mặt hít sâu hơi, sau đó xoay người mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.

      Mục Thiên Dương như bị sét đánh, thống khổ muôn vàn hỏi: "Em đuổi ? Em …" Em có biết hay đợi em, chờ em! quay đầu nhìn đứa bé tránh sau cánh cửa phòng ngủ, hỏi, "Đứa bé …"

      " có Trâu Tranh!" Uyển Tình kích động đánh gãy lời của , sợ hãi hỏi đến. Nếu hỏi, biết giấu giếm như thế nào! lát sau, : "Mà tôi … Cũng kết hôn rồi …"

      Thân mình Mục Thiên Dương nhoáng lên cái, hai mắt lên thống khổ cùng khiếp sợ. lát sau, lại nhìn thoáng qua đứa bé, xoay người chạy nhanh, trốn ra khỏi nơi này.

      kết hôn, kết hôn rồi …

      Như vậy là sao?! Là sao? !

      Uyển Tình đóng phanh cửa lại, dựa cửa, sau đó trượt chân mặt đất, ôm đùi khóc lớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :