1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 487: trai của Miểu Miểu(1/3)


      Tiếu Tiêu : “Vậy quay về , tôi ở đây trông đứa .”

      Uyển Tình nhìn thoáng qua Đinh Đinh lắng nghe bà nội Kim kể chuyện xưa, : “Vậy làm phiền , đừng để bọn chúng làm phiền đến người lớn.”

      “Yên tâm .” Tiếu Tiêu .

      Sauk hi Uyển Tình xa, Tiếu Tiều đến phòng ở phía sau sân bay, nhìn thấy hai người đàn ông kiểm tra máy bay trực thăng. qua hỏi: “Cái này các người yên tâm chứ? với các người ấy thực rất đợn giản, làm sao có thể có vấn đề?”

      “Chỉ là có chút lo lắng!” người đàn ông , “Nào có chuyện trùng hợp như vậy, con của ta hái hoa vàng ? Chứ phải biết phu nhân thích bé , là ý ?”

      Tiếu Tiêu cả giận : “Là Kiều Kiều bọn họ dẫn tới, ý của là tôi có mưu đồ gây rối?”

      “Tôi có ý này.” Người đàn ông giải thích, “Dù sao sau này cũng chú ý chút, nên tùy nhiện nhận người vào trong nhà. Nếu may lão phu nhân xảy ra chuyện, chúng ta phải làm như thế nào?”

      Tiếu Tiêu thở dài: “Được rồi được rồi…….Hôm nay ấy với tôi làm xong , các có thể yên tâm ?”

      “Vậy là tốt rồi.” Hai người đàn ông gật đầu. Bọn họ phụng mệnh chăm sóc, bảo vệ lão phu nhân, cũng hi vọng có gì ngoài ý muốn, bằng cái mạng của bọn họ cũng đền được.

      Qua vài ngày, Uyển Tình làm xong Uông Uông, buổi tối vui vẻ đưa tới trước mặt Đinh Đinh. Đinh Đinh vừa thấy, chạy từ giường xuống: “Uông Uông.”

      nghe thấy tiếng kêu lớn của Đinh Đinh, ghét bỏ : “Em là con chó !”

      Đinh Đinh sửng sốt, quay đầu nhìn nó: “ mới là con chó !”

      “A, nên đánh nhau.” Uyển Tình thấy tình thế cấp bách vội kéo bọn chúng ra, biết làm sao với hai tiểu tổ tong này, nơi nào cũng đối nghịch nhau, nhưng khắc thấy, liền sốt ruột hỏi : “Mẹ, / em đâu rồi?”

      Sao lại sinh ra hai đứa như vậy.

      thấy Đinh Đinh bĩu môi, bản thân cũng chu miệng, các đầu ngón tay đan vào nhau, lát sau ngẩng đầu : “Em cần tức giận…..”

      xin lỗi.” Đinh Đinh bất mãn .

      chịu .

      Hốc mắt Đinh Đinh đỏ lên: “ hai hỏng, để ý đến nữa…….”

      “Được được được rồi, xin lỗi.” lập tức lau nước mắt cho em .

      Đinh Đinh ôm lấy con cún con tay Uyển Tình: “Đây là của em, cho .”

      nhăn cái mũi: “ mới cần.” Bé mới thích những thứ ngây thơ như thế này, hừ!

      Đinh Đinh nhéo nhéo chú cún trong lòng, nhìn Uyển Tình: “Tại sao nó lại kêu…...”

      Uyển Tình há miệng thở dốc, biết nên giải thích như thế nào.

      Đinh Đinh : “Con biết, Uông Uông mất……” xong tưởng vứt bỏ “Uông Uông”, nhưng lại luyến tiếc.

      Uyển Tình : “Uông Uông còn, chẳng qua ở nơi khác.”

      “Ở đâu vậy?”

      “Uh….nước U Linh.”

      Đinh Đinh nằm gối đầu lên gối, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm . Uyển Tình thấy bé lắng nghe, tiếp tục : “Ở nước U Linh, ở rất xa. Nơi đó có rất nhiều động vật, có chú cún như Uông Uông, cũng có con mèo , con ngựa rất nhiều…..”

      Uyển Tình bắt tất cả các tế bào hoạt động, qua 20 phút, đứa ngủ. thở ra hơi, xem ra mỗi lần bé ngủ đều cần phải kể chuyện xưa, ngày mai phải đọc rồi ghi nhớ lại đồng thoại Andersen và Green mới được. biết đứa bé ba tuổi nghe có hiểu ? Nếu mưa mấy quyển truyện cổ tích ?

      Buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên Đinh Đinh quấn lấy muốn kể chuyện xưa, những chuyện khác lại muốn nghe, lại chỉ muốn nghe chuyện về Uống Uông ở nước U Linh. Uyển Tình vội chạy, có phải đứa bé đến thế giới này vì muốn tra tấn ? Viết chuyện xưa phải là người bình thường có thể làm được?

      Bất quá nhìn hai mắt tràn ngập hi vọng của con , con trai đứng chờ đợi ở bênh cạnh, đành phải nhận mệnh thôi! Ô ~~~~~~

      Qua hai năm, trong thôn xảy ra chuyện lớn ___rốt cuộc nơi này cũng phải khai phá, nghe trai Miểu Miểu xây dựng. Đừng trong thôn, toàn bộ trấn, trấn lân cận, hơn nửa thị trấn đều sôi trào lên.

      Uyển Tình ra có nhiều cảm giác lắm, dù sao cũng phải phần ở đây, ngôi nhà nào, rất nhanh phải ly khai, vô luộn có khai phá như thế nào, đều có đóng góp hay lợi ích nào của . cứ làm theo lẽ thường, lấy tiền lương trả nợ, giao tiền thuê nhà.

      Kiều Kiều còn chưa có học, mỗi ngày đều cùng Đinh Đinh tới Văn gia. Tháng giêng còn chưa kết thúc, còn có rất nhiều đứa chơi pháo, Uyển Tình sợ Đinh Đinh cũng chơi, liền dặn dò cẩn thận, để cho Kiều Kiều trông hai đứa .

      Chạng vạng, Uyển Tình cùng Tiếu Tiêu tới Văn gia đón con. vào trong Văn gia, thấy ông chủ Văn giết gà.

      Tiếu Tiêu hỏi: “Con của tôi đâu!”

      “Đầu Gỗ mang ra ngoài chơi diều.” Ông chủ Văn , “Đầu Gỗ khó có thể quay về chuyến, ông nội tôi nấu cơm, người nhà ăn cùng nhau, cũng lưu lại ?”

      “Uyển Tình còn chưa có ăn cơm đâu, chúng ta quay về trong cửa hàng ăn !” Tiếu Tiêu , xoay người lên đồi, “Chơi diều ở nơi nào?”

      về hướng kia .” Ông chủ Văn chỉ chút, “Để Uyển Tình ăn ở nơi này .”

      Uyển Tình : “Người nhà của các người ăn cơm với nhau, tôi ở lại xem náo nhiệt gì? Chị Tiếu Tiêu lưu lại , em mang đứa đến cửa hàng, nếu chỉ có mình A Sanh.”

      sau .” Tiếu Tiêu kiên nhẫn .

      lên đồi, qua mấy cánh đồng, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Kiều Kiều và Đinh Đinh .

      Kiều Kiều chơi diều, gió thổi khiến cho tóc của bé bay toán loạn. Uyển Tình thấy gió lớn, nhìn thoáng qua Đinh Đinh , thấy hai đứa đều đội mũ, thở dài nhõm hơi.

      Đinh Đinh đứng ở bên cạnh người đàn ông mặc áo lông màu xám, người đàn ông ngồi mặt đất, chơi diều với bọn chúng.

      Uyển Tình thấy giọng hỏi Tiếu Tiêu: “Đó là em trai của ông chủ Văn?”

      “Em họ.” Tiếu Tiêu , qua gọi, “Kiều Kiều!”

      Đinh Đinh quay đầu, thấy Uyển Tình, vui vẻ chạy tới: “Mẹ___”

      “Ai! Hai đứa cẩn thận chút!” Uyển Tình kêu lên, “Đừng đạp lên lúa mạch!” Đây là đất của Từ gia, người khác giẫm lên sao, giẫm hỏng mất mạng!

      tay Đinh Đinh ôm con cún bằng bông, vui vẻ bổ nhàu vào lòng : “Mẹ, con chơi thả diều, bay còn cao hơn hai.”

      “Đều là chú thả.” bất mãn .

      Đinh Đinh đá mình.

      Uyển Tình vừa định ngẩng đầu cảm ơn với em họ của ông chủ Văn, thấy bọn muốn đánh nhau, vội vàng kéo, sau đó nghe thanh kinh ngạc của người đàn ông: “Uyển Tình?”

      Uyển Tình ngẩn ra, cảm giác giống như bị sét đánh. mạnh ngẩng đầu, thấy được khuân mặt của em họ ông chủ Văn.

      “Văn Sâm?” thở dốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã.

      Văn Sâm nắm diều, nhìn đứa trong lòng , mạnh chút, diều bị đứt dây, bay ra xa. Kiều Kiều kêu lớn, những có nghe vào, hỏi Uyển Tình: “ là……Vợ của Từ Trọng?”

      Uyển Tình cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy : “…… trai của Miểu Miểu?” Văn Sâm, Văn Miểu…….Ông chủ Văn đều là họ Văn, nên sớm nghĩ đến! Nên sớm nghĩ đến!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 488: họ đánh người


      Chính là……

      Trước kia nghe bọn người Mục Thiên Dương gọi là “Văn Sâm”, vẫn tưởng chỉ là tên văn! Trong văn phải là có những cái tên như Quỳnh Sâm, Văn Sâm như vậy sao? nghĩ tới là họ Văn tên Sâm! Bằng ……Bằng sớm chạy!

      Uyển Tình nghĩ như vậy, kéo đứa bỏ chạy, đạp lên lúa mạch của Từ gia cũng quan tâm. Xem ra cần phải rời khỏi đây trước, bằng ….. dám tưởng tượng!

      Văn Sâm nhìn bóng lưng của , vẻ mặt trước sau như biểu tình.

      Tiếu Tiêu thấy chạy trối chết, cũng có đuổi theo, mà quay lại hỏi Văn Sâm: “Các người quen biết?”

      “Uh.” Tất cả Văn Sâm đều thản nhiên, vừa lấy di động ra vừa về phía trước, “Chị dâu cùng về nhà ăn cơm ?”

      Tiếu Tiêu tò mò quan hệ của và Uyển Tình, cũng cự tuyệt, kêu Kiều Kiều theo: “Đầu gỗ! Hai đứa con của ấy phải của cậu chứ?”

      phải?” Văn Sâm bình tĩnh thuyết, lặng chút, quay đầu hỏi, “ phải là của Từ Trọng?”

      Tiếu Tiêu cũng lặng chút, : “ biết đâu. ấy bị Từ gia đuổi tới gian phòng củi, còn thu tiền thuê nhà của ấy, người lớn ức hiếp ấy. Bên ngoài đều đồn đứa phải của Từ Trọng, bằng vì sao Từ gia lại đối xử với ấy như vậy?”

      Văn Sâm gật đầu, khi ăn cơm tối hỏi mọi người trong nhà chuyện của Uyển Tình. Mọi người vừa nghe, mắt bốc lên lục quang, đều nghĩ đứa của Uyển Tình là con của . Nếu là như vậy, liền tốt quá, song bào thai, Từ gia cần bọn họ, bọn họ mong Văn Sâm kết hôn chỉ chờ mười năm sau……

      Văn Sâm gì, : “ phải của con. Bất quá ba ba của đứa có thể quen biết, đến đây rất lớn, việc này làm tốt, liền khai phá được.”

      Nếu khai phá được? Như vậy sao được! Quan hệ đời đời này, toàn bộ người dân trong huyện!

      Người của Văn gia lập tức chỉ cần ngươi lời ta lập tức thuyết đứng lên, đến chuyện đứa phải của Từ Trọng, Tiếu Tiếu bĩu môi : “Có số vô liêm sỉ còn tưởng rằng ấy dễ thông đồng, lấy cớ làm quần áo ngụy trang đến cửa hàng của tôi, để cho ấy tùy cơ ứng biến, lại có người nhân cơ hội sỗ sàng.”

      Mắt Văn Sâm nhíu lại: “Sao lại vậy? ấy bị ức hiếp?” Dám ức hiếp bà chủ kiêm chị dâu của , đánh a! Văn Sâm liếc mắt nhìn em xung quanh cái, sức mạnh hẳn là mạnh hơn nhiều so với năm trẻ đó……..

      “Làm sao có thể?” Ông chủ Văn , “Chị dâu của em lợi hại hơn nhiều? Trực tiếp đánh người!”

      Uyển Tình lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vội vàng trốn tránh, chưa thấy mệt,
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 489: Gặp mặt với Trâu Tranh

      Chờ bé ngủ thiếp , uyển Tình tiếp tục thu dọn các thứ, hành lý thể mang nhiều, trừ vài bộ quần áo và đồ dùng trẻ con gì đó, chăn và chậu rửa mặt các loại cũng mang được. đường vẫn còn phải chăm sóc con, mang được nhiều như thế. Bình thương tuy tiết kiệm, nhưng cũng biết điểm dừng, có vài thứ nên bỏ cũng bỏ!

      Nhìn đống quần áo trẻ con, nhăn mày lại. Hai tay để ý bọn chúng, còn có thể xách hành lý sao? Xem ra quần áo cũng thể tùy tiền cầm theo, có thể phải chuyển phát nhanh.

      Trấn có điểm chuyển phát, có thể ký gửi ra ngoài, chỉ là hơi chậm chút.

      Ngày hôm sau, Uyển Tình xin phép Tiếu Tiêu, lên trấn chuyển hộ khẩu cho con.

      Đinh Đinh Đương Đương ra khỏi hộ khẩu của Từ gia từ năm kia, vẫn ở trong thôn này. sớm nghĩ tốt, lúc chuyển cũng chuyển hộ khấu luôn, quay lại thành phố A liền trực tiếp chuyển đến hộ khẩu của .

      Thủ tục di chuyển xong xuôi, Uyển Tình lại còn tiền bạc.

      Trước sợ Mục Thiên Dương điều tra , vẫn dám đụng đến chi phiếu, về sau cầm tiền lương, sợ vứt ở nhà, vẫn chỉ có thể lấy ra. Chỉ là trấn trước đây sử dụng ngân hàng ở đây, hơi cân nhắc chút, làm bưu điện, cảm giác có thể Thiên Dương thể tưởng được, cũng điều tra.

      Nơi đó Tiếu Tiêu trả 3000 tiền lương tháng, ngày lễ ngày tết vẫn là có cả lì xì, tiền ăn, quần áo lấy ở tiệm may cũng cần mua... ngoài con ra, bình thương, tiêu tiền rất ít, bởi vậy còn để lại được hơn hai vạn...

      Vốn dĩ đủ tiền là có thể , nhưng nghĩ đến con còn , bất tiện, cứ tiếp tục ở đây, nhưng là giờ được.

      Uyển Tình lấy đủ tiền bạc xong, về nhà tìm mẹ Từ. sợ mẹ Từ làm khó dễ chính mình, đến tiệm sửa xe tìm Từ Thanh trước. Hai năm qua Từ Thanh vụng trộm giúp ít, cũng chuyện giúp ở Từ gia.

      xong ý đồ của mình, Từ Thanh : “Chị về trước, em sau.”

      Uyển Tình gật đầu, đến Từ gia trễ hơn nửa tiếng. Có ở đây, mẹ Từ làm khó dễ , qua năm mới, mẹ Từ cũng muốn làm khó dễ người, mà cũng kéo dài hai năm, mẹ Từ cũng muốn nhanh để cho , sau đó chính mình mắt thấy, tâm phiền.

      Uyển Tình trả tiền xong hơi, bắt đầu kí gửi hành lý, sau khi gửi xong, tìm đến Tiếu Tiêu xin nghỉ việc.

      Tiếu Tiêu sửng sốt, vừa nghĩ đến có quan hệ với Văn Sâm, có nên giữ lại ? Vừa muốn, tới cũng được, miễn cho người của lão phu nhân lại , và A Sênh cũng phải người địa phương, là chuyên môn đến chõ này để người của bà Kim bảo hộ, làm quân áo cho bà nội Kim, thực ra là ngụy trang.

      Uyển Tình thấy do dự, : “Dù sao hôm nay em cũng muốn , nên mới đến tiếng với chị!”

      “Sao em lại gấp như thế?” Tiếu Tiêu hỏi.

      Uyển Tình dừng chút, : “Dù sao cũng , sớm hay trễ có gì khác nhau?”

      “Em sớm, chị có thể may cho em bộ quần áo.” Tiếu Tiêu nghĩ ngợi, chính mình và Văn gia còn có quan hệ gì? Sao phải vì Văn gia mà giữ lại? Liền tính tiền lương cho , lại cho thêm tháng lương: “Có thời gian nhớ trở về thăm chị!”

      Uyển Tình vội vã, cũng khách khí với , cuống quýt gật đầu, mang theo con đến bến xe. tới cửa, đụng phải A Sênh mang theo người phụ nữ tiến vào. A Sênh hỏi: “Uyển Tình nơi nào thế?”

      ấy rồi.” Tiếu Tiêu .

      “A?” A Sênh kinh ngạc.

      Uyển Tình nhìn người phụ nữ bên cạnh A Sênh, trong lòng nghi ngờ: “Hình như gặp ở nơi nào...

      Bỗng nhiên, Tiếu Tiêu xông tới, cầm lấy tay của người phụ nữ kia kích động kêu lên: “A Tranh! Cậu chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?”

      Uyển Tình nhìn chằm chằm A Tranh, thấy xinh đẹp giống binhd thường, trong đầu nhanh chóng lên cái gì.

      A Sênh với : “Đây là chị của tôi.”

      “Chị?” Uyển Tình nhớ tới họ của A Sênh, khắp cả người lạnh lẽo, nghĩ tới, người phụ nữ này từng thấy, ở ti vi: “Trâu ... Trâu Tranh!”

      “Nơi này cũng có người nhận ra tôi sao?” Trâu Tranh vui vẻ .

      Uyển Tình nắm chặt con, lắp bắp : “Tôi thực phải rồi...”

      Thế giới sao lại như vậy? Trâu Tranh sao lại ở đây? ấy phải vợ của Mục Thiên Dương sao? Thiên! Chẳng lẽ Mục Thiên Dương đến đây.

      Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, nắm Đương Đương, bước trở nên rất nhanh.

      Trâu Tranh nhìn bóng lưng của , dùng móng tay sờ môi: “Uyển Tình... hình như nghe thấy tên này ở đâu đó?” Nghĩ chút, nghĩ ra: “Ai, thôi...”

      -

      Mục Thiên Thành đuổi tới trấn Thái Bình khi đó, trời tối rồi. Văn Sâm và quan chức địa phương khảo sát cả ngày, ở khách sạn ăn cơm

      Bọn quan chức với Văn lão đại: “Nơi này của chúng ta chỉ có là trù nghệ tốt nhất, đến lúc đó có thể mở quán rượu!” Ngụ ý, sau khi khu di lịch chính thức được mở ra, ngành ăn uống có thể kiếm tiền cho Văn lão đại.

      Văn lão đại cân nhắc thấy được, liền gật đầu, cũng thực đồng ý, làm chuyện lớn rất mệt, tại sốt ruột muốn được phục hôn!

      Văn Sâm nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, ra bên ngoài nghe. Mục Thiên Thành còn có ăn cơm, Văn Sâm dẫn ăn. Mọi người chăm chú nhìn, gặp người này khí độ bất phàm, đứng lên hỏi: “Đây là...”

      “Em trai của ông chủ tôi, ta đối với việc dã ngoại rất có kinh nghiệm...”

      “A...a...a...” Mọi người lập tức tôn sùng Mục Thiên Thành. Trước có nghe muốn làm du lịch phải có người thiết kế đường bộ chuyên nghiệp, nghĩ tới người này lại chính là em trai của ông chủ! Xem ra công ty này cực kỳ coi trọng hạng mục đầu tư ở đây... quan chức cũng thấy an tâm.

      Mục Thiên Thành đến xem chị dâu , ăn vài miếng cơm, rượu cũng uống. văn Sâm uống hai chén, nhưng quanh năm lăn lộn bàn tiệc, căn bản hề đáng kể với . Trái lại, bên cạnh là đám huyện trưởng, trấn trưởng... say đến biết gì.

      Mục Thiên Thành muốn tìm Uyển Tình, Văn Sâm buông đũa xuống: “ ấy ở đây mình, đêm hôm khuya khoắt tìm bất tiện lắm.”

      “Em sợ đêm dài lắm mộng!”

      “Kia tìm chị dâu của , để cho chị ấy làm người trung gian!”

      Văn lão đại vừa nghe, muốn cùng bọn họ, liền ném chén đĩa xuống.

      Cửa hàng quần áo đóng cửa từ sớm, Tiếu Tiêu và Trâu Tranh, Trâu Sênh ở lầu uống rượu. Kiều Kiều nhìn ba người phụ nữ xinh đẹp biến thành con ma men, cảm thấy cực kỳ khó khăn, nghe được thanh của Văn lão đại, lập tức chạy mở cửa, tố cáo: “Mẹ uống rượu rồi!”

      “A... Uống rượu sao? Tốt!” Văn lão đại nhếch miệng cười, uống rượu có thể làm chuyện rồi, đêm nay có thể ở lại rồi.

      Tiếu Tiêu lung lay thoáng động xuống, mắt say lờ đờ nhìn Văn lão đại: “ muốn làm gì? Con phán cho tôi rồi...” xong muốn đánh nhau với , kết quả lại lảo đảo ngã vào trong lòng , đúng tiêu chuẩn thương nhung nhớ!”

      Văn lão đại ôm vào lòng, với Văn Sâm: “Xem ra hôm này được, ngày mai .”

      đâu?” Tiếu Tiêu .

      tìm Uyển Tình.” Văn lão đại .

      Tiếu Tiêu cười khúc khích: “Bọn họ rồi!”

      Mục Thiên Thành vội hỏi: “ đâu vậy?”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 490: Hình như có mấy đời


      Tiếu Tiêu : “ biết……Tôi nhường! rồi! trở lại!”

      “Tôi !” Mục Thiên Thành tưởng gặp trở ngại.

      Văn Sâm liếc mắt nhìn cái: “Tối hôm qua gọi điện cho em, từ A thị đến nơi này đến 24 giờ chứ?”

      “Em cũng phải cố ý!” Mục Thiên Thành vội vàng giải thích, “ đường kẹt xe lúc, đến muộn lát……Vì sao nhìn xem ấy ở đâu?”

      làm sao biết ấy chạy nhanh như vậy?”

      “Xong rồi, họ đánh chết em……..Nhất định đừng để họ em biết, chúng ta coi như chưa thấy qua ấy.”

      Văn Sâm liếc mắt xem thường cái, hỏi Tiếu Tiêu: “ ấy có nơi nào hay ?”

      Tiếu Tiêu lắc đầu.

      Mục Thiên Thành hỏi: “Trước kia ấy làm những gì?”

      “Chắc là trả tiền …….Bên kia còn mấy tháng ấy chưa trả xong, nhất định phải thanh toán. Ân……Khẳng định tới ngân hàng!” Tiếu Tiêu vung tay lên, ôm lấy ông chủ Văn, “Ai, ấy ban ngày chạy ở trấn , các người hỏi biết…….Văn Hâm, em muốn ngủ.”

      “Tốt!” Ông chủ Văn lập tức ôm lấy lên lầu, với Kiều Kiều, “Đóng cửa.”

      Mục Thiên Thành và Văn Sâm ra, hai người đứng ở ven đường lát, Mục Thiên Thành : “Bây giờ em hỏi ngay!”

      Văn Sâm gật đầu: “ khách sạn trước, mọi người nơi đó biết Uyển Tình.”

      Dân ở trấn ít, rất dễ để hỏi thăm. đến giờ, Mục Thiên Thành tìm đến bưu điện, lấy được địa chỉ của Uyển Tình. Chỉ nghĩ, đây là nơi tới.

      “A thị……Chẳng lẽ quay về căn nhà lúc trước?” Mục Thiên Thành suy nghĩ lát, “Chị dâu mang theo đứa , phỏng chừng biết đối mặt với họ như thế nào ? Hơn nữa ấy cũng sinh con với người khác, họ cũng…….”

      “Ai ấy sinh con của người khác?” Văn Sâm hỏi.

      phải là nói___”

      “Con của ấy là đôi song sinh, phỏng chừng chính là tổng giám đốc.”

      Mục Thiên Thành sửng sốt, kháp : “Hỗn đản! cư nhiên làm em sợ!”

      Văn Sâm vụng mở : “Mau nghĩ biện pháp! Nếu trở lại A thị, ấy lại , xem em làm sao bây giờ?”

      Mục Thiên Thành muốn khóc: “ phải là bị họ đánh sao, em cũng phải là thể đánh lại~”

      “Là em có lá gan đánh trả.”

      “………” Rơi lệ chạy nhanh! Mục Thiên Thành ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi, “Phái tiên phong dò thám trước để……”

      lát sau, trong di động truyền đến giọng nữ: “Alo……”

      Mục Thiên Thành lặng chút, vội la lên: “Em thở?”

      “Làm sao vậy?”

      “Mục Thiên Tuyết! Em có phải là có đàn ông hay ? dạy em như thế nào, em cư nhiên bị người ta ăn luôn! ”

      Thiên Tuyết thở dài: “ rốt cuộc muốn như thế nào? Em ngủ! Ngày mai em còn có việc!”

      cho em biết, em đừng để bắt được em, đừng để bắt được tên gian phu kia___”

      Văn Sâm khụ tiếng: “ trọng điểm.”

      Mục Thiên Thành lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn vâng tiếng.

      Thiên Tuyết : “Em biết chỉ có Văn Sâm là quản được . Khuya khoắt, hai người giường vận động, vì sao lại quấy nhiễu giấc mộng của em?”

      “Tốt nhất là em nằm mơ!” Mục Thiên Thành cả giận , đừng tưởng rằng là nghe hiểu, kia ràng là thanh của tình cảm mãnh liệt vưa qua.

      Thiên Tuyết phẫn nộ : “ có việc gì!”

      “Nga, bọn tìm được Uyển Tình.”

      Thiên Tuyết lặng chút, động tiếng lăn xuống giường, sau đó kêu đau rồi đứng lên. Mục Thiên Thành nghe thấy người đàn ông : “Cẩn thận”, lại kích động: “Ai ở bên cạnh em? Đưa điện thoại cho .”

      bị động kinh!” Thiên Tuyết quát, “Đàn ông của em, để cho xem à! Làm xong chính bóp chết ! Uyển Tình đâu? Ở chỗ nào?”

      Mục Thiên Thành ngẩn ra, cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ đọc, sau đó hỏi: “Đây hẳn là nhà của ấy ở A thị ?”

      “Uh.” Thiên Tuyết , “ tại em ở C thị, lập tức quay về, ràng mọi chuyện cho em!”

      Mục Thiên Thành có điểm ủy khuất, vì sao lại bị con nhóc này ra lệnh rồi? A, đúng, phỉa con nhóc, lên giường với đàn ông…..

      Thị trấn Thái Bình cùng tỉnh với C thị, cùng tỉnh với A thị. Lúc Uyển Tình rời trấn là buổi chiều, hết xe từ trấn đến C thị. chỉ có thể thị trấn trước, ở khách sạn đêm, sáng sớm hôm sau ngồi xe tới C thị, lại từ C thị mua vé xe lửa A thị.

      Hoàn hảo bưu điện ở thị trấn Thái Bình điền tốt ngày, cần sợ chuyển phát tới trước .

      Bất quá, Thiên Tuyết lại tới trước .

      Thiên Tuyết nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành, ban đêm trở về A thị, sau đó đến nhà nhìn, thấy người, hôm sau cũng nhìn thấy người. Thiên Tuyết nghĩ Mục Thiên Thành lừa , còn muốn quay về mắng . May mắn có Văn Sâm đảm bảo, mới bằng lòng tin Uyển Tình xuất .

      Thiên Tuyết mặc áo gió, tóc buộc gọn sau đầu, cả người mang theo cỗ hương vị thanh thuần, lại có cỗ hươn vị của từng trải. ôm túi sách ngồi ở trước của nhà của Uyển Tình, đợi từ sáng tới tối, ngay cả cơm cũng là gọi đưa tới, sợ lúc ăn người lại trở về.

      Rốt cục, buổi chiều ngày thứ ba, Uyển Tình mang theo đứa quay lại.

      Thiê Tuyết ngồi ở cầu thang, xa xa thấy bóng của , thể tin___vì sao còn dẫn theo đứa ? Còn lớn như vậy…….. giống như qua mấy đời!

      Thiên Tuyết chậm rãi đứng lên, muốn qua, bánh bao trong lòng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

      Uyển Tình nghe thấy thanh, ngẩng đầu, dừng cước bộ chút, nhìn Thiên Tuyết trưởng thành rất nhiều, cũng có cảm giác qua mấy đời.

      Hai người hổi tưởng hồi lâu, rốt cuộc Thiên Tuyết phá vợ trầm mặc trước, tức giận nhìn : “Cậu rốt cục cũng quay về?”

      Uyển Tình phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, nhưng lại bất động. Sau đó lại muốn lên, Thiên Tuyết có thể ôm cây đợi thỏ ở nơi này, phải đại biểu bị bại lộ sao? Vậy căn bản chạy thoát……..

      Thiên Tuyết lên ôm lấy , khóc lên: “Cậu là xấu! Cậu biết sau khi cậu , tớ với hai có bao nhiêu tĩnh mịnh ? Sớm biết cậu phải , tớ kết giao với mấy người bạn rồi!”

      Uyển Tình vừa nghe, nhớ tới hai người bọn họ trừ bỏ đối phương, cũng còn người bạn nào, nhất thời cảm thấy đẩy ra được, tay ôm lấy : “Thực xin lỗi…..Tớ trở về.”

      Thiên Tuyết nghe xong, vui mừng : “Vậy là tốt rồi. Bằng cuộc sống lạnh như tuyết đâu.”

      Uyển Tình vừa nghe thấy thanh đứng đắn của , bật cười, nhớ tới những ngày như hình với bóng trước kia.

      Thiên Tuyết buông ra, ngồi xổm người xuống trước mặt hai đứa , quan sát lát, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cháu của tớ?”

      “Ách…….” phải chỉ có thể hoài nghi sao? Sao có thể nhật định đây là con của Mục Thiên Dương?

      Thiên Tuyết cúi mặt xuống suy sụp: “Cậu dám phủ nhận?”

      “Tớ…..”

      “Có thể phủ nhận, cho phép cậu dối! Cậu , có phải hay ? Có phải hay ? Cậu , là sao?”

      Uyển Tình rối rắm, nghĩ Mục Thiên Dương kết hôn, thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được. được tự nhiên : “Tớ vừa xuống xe, rất mệt, đứa cần phải ngủ, lên lầu rồi sau.”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 491: Đến chỗ của mình.

      Thiên Tuyết vui vẻ : “Được!” Sau đó nhìn nhìn đứa bé, tay muốn ôm, vốn là muốn ôm bé trai, lại sợ Uyển Tình thấy mình trọng nam khinh nữ, có chút ái ngại, dù so cũng đại diện cho Mục gia, vì thế liền đổi sang ôm Đinh Đinh.

      Đương Đương mếu máo, vì sao nhà người ta đều thích bé trai, nhà bọn họ ai cũng chỉ thích bé ? tới chỗ nào ai cũng chỉ thích ôm Đinh Đinh, bé lại vẫn hi vọng người dì này có thể ôm bé...

      Uyển Tình ôm bé, thấy khuôn mặt nhắn của bé nhăn lại, hỏi: “Làm sao vậy? Mệt hả? Lên lầu ngủ nhé.”

      Đáy lòng Đương Đương thở dài, tựa vào vai : Để cho mọi người thích Đinh Đinh hơn chút . Nếu em tủi thân, vừa thấy em khóc nhè, bé liền đau đớn, dù sao mẹ cũng bất công!

      Lên lầu mở cửa, dường như cả phòng là màu đèn – bức màn vài năm kéo ra, hôm nay trời đầy mây giờ lại gần tới chạng vạng, hoàn toàn có ánh sáng. Trong khí, hoảng hốt nghe thấy mùi nấm mốc bốc lên...

      Thiên Tuyết lanh mồm lanh miệng : “Làm sao mà ở đây được? Đến chỗ mình !”

      “Như vậy sao được?” Uyển Tình từ chối nhanh chóng: “Dọn dẹp chút là được rồi.” xong liền ấn công tắc bật đèn.

      Lạch cạnh lạch cạch tiếng, có sáng.

      Thiên Tuyết : “Điện cũng có, làm sao ở được? Cậu vẫn còn khách khí với mình làm gì.”

      “Ai chưa?” Uyển Tình thích ứng với ánh sáng yếu ớt trong phòng, xuống vào phòng bếp, mở ra chốt mở mạch điện, đèn sáng.

      Thiên Tuyết buồn bực đóng cửa lại, nghe được tiếng Uyển Tình mở bếp gas, qua: “Vài năm dùng được, vẫn là gọi công ty nhiên liệu đến kiểm tra .”

      Uyển Tình nắm dây dẫn lửa đốt, lại đóng lại: “Cậu đúng.” Sau đó lấy nước sôi từ vòi, thầm vài tiếng ra được ít nước gỉ màu vàng.

      “Hôm nay cứ đến nhà mình trước , bản thân mình thuê nhà ở bên ngoài, bình thường ai ở, đủ cho cậu nghỉ lại!” Thiên Tuyết biết vừa về, có thể muốn gặp quá nhiều người, cho nên giải thích ràng.

      Quả nhiên, sắc mặt của UYển Tình thoải mái hơn chút.

      Thiên Tuyết thấy do dự lại : “Con mệt mỏi như thế, cần được nghỉ ngơi. giờ trong nhà chỗ nào cũng là bụi, làm sao bọn chúng ngủ được? Ngày mai kêu công ty vệ sinh tới dọn dẹp chút, sau đó trùng tu lại điện nước và khí gas, ở mới an tâm được. giờ mà ở, nhỡ đâu rò điện, bay hơi, chỉ có cậu hối hận! Mà khí hít vào cũng tốt, bọn chúng như thế, yếu ớt như thế, hệ miễn dịch rất thấp.”

      Uyển Tình khó xử mà : “Vậy được rồi.” Hai ngày này con đều ngủ ngon, cần phải ngủ giấc ngoan rồi.

      Đinh đinh từ người Thiên Tuyết quay đầu nhìn : “ Mẹ, đói bụng...”

      “Đói bụng hả?” Thiên Tuyết lập tức hỏi, hỏi xong mới hiểu được ý tứ trong lời , vội vàng : “Chúng ta ăn cơm!” xong liền ôm Đinh Đinh chạy ra ngoài cửa, sợ chạy xong, UYển Tình chịu tới.

      Uyển Tình chỉ có thể tắt điện, ẵm Đương Đương, mang theo ít hành lý theo.

      ra khu nhà, Thiên Tuyết ôm Đinh Đinh đến trước chiếc ô tô trắng, vừa mở cửa xe vừa hỏi Uyển Tình: “Cậu ngồi đằng sau, bé muốn ngồi cùng với cậu sao?”

      “Cùng nhau .” Uyển Tình hỏi: “Dâ an toàn đằng trước hợp với nó.”

      Thiên Tuyết gật đầu, ôm Đinh Đinh ra ghế sau, rời khi đó còn hôn lên mặt nó cái: “Tiểu xinh đẹp, cháu chết mất!”

      ?” Đinh Đinh nghi ngờ, phải bồ câu nhà hàng xóm nuôi sao?

      “Đúng, của cháu!” Thiên Tuyết thích nỡ buông tay sờ soạn mặt của bé, quay đầu lại tình cảm ôm ấp đứa bé trong tay Uyển Tình cái, sau đó, đưa hành lý của UYển Tình vào trong cốp xe.

      Uyển Tình được tự nhiên, xem xe này vẻ ngoài bình thường, nhưng biết là nhãn hiệu gì, nhưng giá cả chắc chắn là xa xỉ. Thiên Tuyết dù nhận thức nhãn hiệu, nhưng túi của dùng là LV. Đột nhiên UYển Tình cảm thấy mình và cách biệt trời vực rồi. Thời gian ba năm, giữa các , còn có thể trở lại như trước hay ?

      Thiên Tuyết đặt hành lý xông, thấy đứng mặt đất ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Cậu làm sao thế? Nhanh lên xe !”

      “A...” Uyển Tình chui vào trong xe, để cho hai đứa trẻ ở hai bên người mình, sau đó dùng tay ôm lấy chúng.

      Thiên Tuyết ở phía trước cài dây an toàn, khởi động ô tô: “Chúng ta ăn cơm trước , sau đó đến chỗ mình!”

      “Được.”

      “Muốn ăn cái gì!”

      Uyển Tình sửng sốt phen, : “Tùy !” Rời lúc lâu, biết nên ăn cái gì rồi. Nếu Từ Khả Vi còn sống, tất nhiên là ăn cơm của bà làm.

      Dừng lại lúc lại nghĩ, nếu Từ Khả Vi còn sống, chính là có ngày hôm nay sao? Cuộc sống là tổng thể, mỗi bước chệch là thay đổi toàn cục, là hiệu ứng bươm bướm, giống như thời gian, xảy ra chuyện bất đồng, cũng thể có tương lai.

      “Ăn cái gì giờ?” Thiên Tuyết lẩm bẩm: “Qúa dầu mỡ đối với dạ dày trẻ con cũng tốt?”

      cần đầy mỡ!” Uyển Tình gấp gáp : “Dạ dày của bọn chúng lại vẫn còn yếu, nếu quá nhiều dầu, cay quá, hay quá cứng đều được.”

      “Ưm... Mình nhìn xem.” Thiên Tuyết cầm lấy điện thoại, dùng phần mềm tìm kiếm nhà hàng ăn.

      Uyển Tình : “Lái xe được nghịch điện thoại.”

      “A...” Thiên Tuyết lập tức dừng xe ở ven đường, chuyên tâm chơi đùa điện thoại, lát sau quay đầu lại hỏi: “Ăn đồ Dương Châu thế nào? Nghe ông chủ là người của Dương Châu, mở quán từ khi chúng ta còn học, thanh danh lan xa rồi!”

      “Là sao? Trước kia cũng qua, vậy ăn cái đó .”

      “Được!” Thiên Tuyết lập tức lái xe chạy lên phía trước , với Đinh Đinh Đương Đương: “Bảo bối , vội, lập tức có thể ăn ngon rồi!”

      Đinh Đinh trừng mắt nhìn, có phần mệt mỏi rã rời, Đương Đương lăn lông lốc xoay xoay, đánh giã bãi để xe.

      Đến trước cửa quán ăn Dương Châu, Thiên Tuyết ngừng xe xong, mang theo Uyển Tình và hai đứa bé xuống. Uyển Tình thấy ít người nhìn qua, vốn là trông xe, sau đó là xem người, ánh mắt có chút đặc sắc, chắc là đoán gì đó?

      vào trong quán ăn, lập tức có người chào đón, rất nhiệt tình. Uyển Tình nhìn biển chức danh ngực viết quản lý, cũng phải người phục vụ bình thường, chẳng lẽ rất quen thuộc với Thiên Tuyết? Xem ra, Thiên Tuyết thường xuyên tới đây!

      Thiên Tuyết : “ phòng riêng!”

      “Mời bên này! Bốn người sao?”

      “Đúng.” Thiên Tuyết vào trong phòng, đặt Đinh Đinh lên ghế, chống lại ánh mắt mệt mỏi của bé, hỏi: “Đói bụng lắm hả?”

      Đinh Đinh nhìn cái, có phần quen, thân thể lui sang bên cạnh.

      Thiên Tuyết cũng thèm để ý, réo người mang thực đơn đến, sau đó đưa cho Uyển Tình, Uyển Tình chọn cháo và bánh bao. Thiên Tuyết thêm loại bánh bao khác, xíu mại và sủi cảo chưng.

      Uyển Tình muốn : như thế nào ăn cho chết sao? Nhưng chăm chú nhìn dáng người của , có vẻ như béo lên rồi... chắc là vài năm nay đứa này ăn rất nhiều, nên .

      Sau khi đồ ăn mang lên, Thiên Tuyết hỏi Đinh Đinh Đương Đương: “Các con muốn ăn gì?”

      Hai đứa thấy quá nhiều đồ ăn, biết gì, nghĩ chút, đứa chỉ vào bánh bao, đứa chỉ vào bánh chẻo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :