1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 482: Kêu ta trả tiền lại

      Mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ của Từ Trọng, nước mắt lăn rào rào xuống.

      Mẹ Từ thể tưởng tượng được còn có mặt mũi khóc, phác qua hai lỗ tay của : “Vì sao lại gạt Từ Trọng nhà chúng ta? Con tiện nhân này! tinh hại người! Là hại chết Từ Trọng!”

      “Mẹ, mẹ người nên như vậy!” Từ Thanh vội vàng kéo bà ra.

      Đứa bị dọa, oa oa khóc lớn. Uyển Tình ôm chặt Đinh Đinh ở trước ngực, rên tiếng.

      Mọi người nhìn vẻ mặt của , biết chấp nhận, cũng truy hỏi.

      Ấn tượng của Từ Thanh đối với tệ lắm, khổ sở dậm chân: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

      Uyển Tình khàn khàn khóc : “Là tôi lừa Từ Trọng, thực xin lỗi….”

      Ba Từ tức giận vỗ bàn: “ câu thực xin lỗi của là xong sao? cút! cút cho tôi! Nếu đứa phải là con của Từ Trọng, nhà chúng tôi dung được !”

      Hai tay Uyển Tình phát run, quỳ mặt đất nổi. Cứ như vậy, cảm thấy rất có lỗi với Từ Trọng!

      Mẹ Từ tức giận : “Như thế nào? còn muốn giở trò gì ở đây? Còn muốn gạt tiền trợ cấp của Từ Trọng nhà tôi? Tôi cho biết, có cửa đâu! Chúng ta xét nghiệm cái A gì đó, tôi muốn lột da của !”

      “Mẹ bình tĩnh chút trước!” Từ Thành và Từ giữ chặt bà.

      Uyển Tình : “Con có ý tứ đó……Con …….Thực xin lỗi, con !” đứng lên, xoay người ra khỏi phòng.

      Thân thể mẹ Từ nhoáng lên cái, ngã xuống bên cạnh ba Từ.

      Chỉ yên lặng trong chốc lát, thím của Từ Trọng : “Để cho ta như vậy sao? Nửa năm này mẹ và chị tốt với ta như vậy, tiêu ít tiền, sao kêu ta trả? Gà vịt đều giết sạch vì ta…….” xong bĩu môi. Sauk hi Uyển Tình đến, bà nội Từ bỏ ra ít tiền để mua đồ, thím Từ nghĩ tới hai đứa con dâu của mình còn được đại ngộ như vậy đâu, trong lòng có điểm bất mãn.

      Từ Thanh bất mãn liếc mắt nhìn ba cái, người thím này e rằng lại làm cho thiên hạ càng thêm náo loạn.

      Bà nội Từ : “Phải đó! Thanh Thanh cháu mau xem, đừng để ta giả bộ lấy gì đó của chúng ta.”

      Từ Thanh cảm thấy như vậy có điểm hơi mất nhân tính, nhưng dám tuân theo mệnh lệnh của trưởng bối, hơn nữa em trai của bị lừa……. thở dài, xoay người ra ngoài.

      Mẹ Từ hung tơn : “Tôi còn ghi tên hai đứa được nhận hoàn toàn phần trợ cấp, giao toàn bộ tiền mà Từ Trọng để lại cho ta……..”

      Thím Từ : “Cho dù đứa là của Từ Trọng, cũng thể cho ta! Vạn nhất ta mang tiền , để đứa lại cho chị, chị phải làm sao bây giờ?”

      Chú Từ trừng mắt nhìn bà cái, khiến cho bà dám nữa, bà chỉ có thể câm miệng,

      Mẹ Từ đột nhiên nhớ tới kiện, mạnh ngồi thẳng: “ thể để ra !”

      “Con còn giữ ra?” Bà nội Từ cả giận .

      Mẹ Từ vội la lên: “ ta còn thiếu Từ Trọng tiền!”

      “Thiếu bao nhiêu?” Bà nội Từ nghe vậy, mắt lộ ra tinh quang.

      Mẹ Từ mấy ngày hôm trước sắp xếp lại di vật của Từ Trọng, phát cuốn sổ ở bên trong, đó có ghi tiêu dùng của đứa . Bà hừ : “Còn cả những đồ vật mà con tiện nhân kia đưa cho tôi, giả bộ trong tháng lễ tết, bên trong còn có quyển sổ tiếc kiệm, đó có mấy vạn đồng! ta khẳng định khôn phát , bằng chắc chắc lấy!”

      Bà vốn giao sổ tiếc kiệm cho Uyển Tình, nhưng những ngày gần đây luôn tranh cãi với Uyển Tình về chuyện đứa , huyên náo có điển bất hòa, nghĩ nên để thời gian sau rồi sau, cũng muốn quan sát thái độ của Uyển Tình chút. Nếu Uyển Tình an phận, bà liền giấu , Uyển Tình còn muốn có tiền phải tìm đến bà, bà có thể lấy chuyện này để quản Uyển Tình.

      Thím Thẩm kỳ quái thuyết: “Từ Trọng ghi những cái này sao? Chẳng lẽ chờ đứa trưởng thành, mới tìm bọn chúng tính sổ?” xong sửng sốt, “ phải là nó biết đứa phải con của nó chứ?”

      Mọi người vừa nghe, trầm mặc.

      Mẹ Từ tức giận đến run cả người: “Làm sao có thể? Nó phải biết rằng, nó ăn cái này đau mà dám kêu?”

      Thím Thẩm lời nào, thầm nghĩ là con trai chị quá mềm lòng, bình thường đều thích làm việc tốt, lại luôn xả thân giúp người, những căn bản chính là ngốc! có thể ăn cái đau này mà dám kêu, có thể cũng chừng.

      Mẹ Từ nhớ tới chuyện phát sinh ngày đó với Uyển Tình, đúng là Từ Trọng lừa gạt mình. Bất quá bà tin Từ Trọng lừa gạt mình, bà là mẹ , sao có thể giúp người ngoài gạt bà đâu? Bà tiếp thu được khả năng này! Nhất định là Đinh Uyển Tình xấu xa, là ta xằng bậy với người đàn ông khác, càng đặt đứa lên đầu Từ Trọng!

      Bà đứng lên: “Tôi muốn tìm ta trả lại tiền! trả tiền xong, cho phép !”

      Lúc này, Từ Thanh ở trong phòng Uyển Tình, bởi vì có những người khác ở đây, liền hỏi Uyển Tình những chuyện này là sao. Uyển Tình do dự hồi, cho , để cho quyết định có công khai hay .

      Ai ngờ Từ Thanh nghe xong, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin : “Em nên cho mẹ chị biết! Nếu mẹ biết em trai lừa bà, bà rất khổ sở.”

      Uyển Tình gật đầu: “Em .” Chỉ cần Từ gia cần phần chân tướng này, cũng ra.

      Từ Thảnh cảm thấy rất có lỗi với , chuyện này là Từ Trọng khởi đầu, cho dù lợi dụng , cũng thể đổ hết trách nhiệm lên người . Đột nhiên, nghe thấy có người đến, Từ Thanh ra ngoài, thấy mọi người kéo đến đây.

      Mẹ Từ cầm sổ sách, kêu Uyển Tình trả lại tiền.

      Bà nội Từ : “Bình thường ăn cơm chù cũng phải tính! phải làm ruộng? Gà vịt được nuôi lớn dễ dàng lắm sao?”

      Mẹ Từ mở sổ sách ra, đọc từng lên từng khoản từng khoản, mỗi lần đọc xong, liền hỏi Uyển Tình: “ có phải hay ?”

      Uyển Tình lăng lăng gật đầu: “Phải…..”

      Mẹ Từ gấp sổ sách lại, với Từ Thanh: “ lấy máy tính đến đây!”

      Từ Thanh nhìn Uyển Tình, vô cùng đành lòng.

      Uyển Tình : “Chị hai chị lấy .”

      Mẹ Từ lấy cuốn sổ đánh lên đầu chút: “Chị hai cũng là để gọi!”

      Uyển Tình mạnh câm miệng.

      Từ Thanh : “Mẹ xin mẹ bớt giận, đánh ấy chỉ mệt mẹ thôi. Chúng ta tính toán sổ sách với ấy là được, cần phải nổi giận.” xong, xin lỗi liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, xuống dưới lầu tìm máy tính.

      Mẹ Từ đoạt lấy máy tính, run rẩy ấn, muốn ấn sai lầm, ấn xóa từng cái đều rất cẩn thận, những người khác cũng giả bộ như nhìn thấy. Dù sao Uyển Tình cũng thiếu bọn họ, bắt đầu đều là tiền? Mấy ngày nay bọn họ có quan tâm , hay quan tâm?

      Tính xong, Mẹ Từ đưa máy tính cho Uyển Tình xem: “Tám ngàn tám! Nửa năm thức ăn này, mỗi tháng coi như mất ngàn, lại tính bù đắp tổn thất tinh thần, tổng cộng phải trả hai vạn!”

      Bà nội Từ : “Hai vạn sao có thể đủ? Nghĩ đến con của ta được nuôi tốt như vậy! Tám vạn! phần cũng thể thiếu, trả đủ cho phép !”

      Mọi người dị nghị, nhìn chằm chằm Uyển Tình.

      Uyển Tình cắn môi : “Tôi có tiền……”

      Mọi người trầm mặc trận, mẹ Từ đổ ập đồ vật xuống người : “ muốn nợ?”

      Uyển Tình lắc đầu.

      “Vậy có trả hay ?” Mẹ Từ rống to.

      “Tôi …..” Uyển Tình , “Nhưng tại tôi có tiền…….”

      “Vậy làm trả nợ của tôi!”

      Uyển Tình gật đầu.

      Mẹ Từ rốt cuộc nhàng thở ra.

      Bà nội Từ : “ đâu làm việc? ta chạy làm sao bây giờ?”

      Mẹ Từ : “Làm việc ở ngay trấn ! ta dám chạy! trước tiếng với nhà ga, cho phép ta lên xe.” Rồi hướng chồng của Từ Thanh , “Con chào hỏi với người ở bến xe.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 483: Trong chốn u minh còn có thể được(1/3)

      rể Từ : “Việc này sao có thể lộ ra?”

      Mẹ Từ cứng lại, tức giận lời nào.

      Uyển Tình : “Con …..Con hoàn lại tiền.”

      Mẹ Từ thư thái chút, mở sổ sách ra nhìn qua, lát sau chỉ vào giấy : “Nơi này còn có bốn vạn, khôn biết là chuyện gì vậy, nhất định là tiêu hết!”

      Uyển Tình nhất thởi run lên, đó là bốn vạn của . Tám vạn này biết, lại thêm bốn vạn, còn tới năm nào tháng nào mới có thể ? : “Tiền mua đồ đều viết, viết khẳng định là phải. Có thể là tùy tiện viết, mẹ thể tính lên đầu con.”

      Mẹ Từ liếc mắt trừng cái, dứng lên: “Vậy lập tức chuyển ra ngoài! Phỏng ở trong nhà của tôi phải nơi để cho ở! Chính tìm phòng ở ! Về sau hàng tháng ít nhất phải đưa tôi ngàn đồng, băng …….Bằng cứ chờ xem!” xong còn liếc mắt nhìn Đình Đình Đương Đương cái, giống như uy hiếp. Kỳ , nếu Uyển Tình muốn chạy, bà cũng có biện pháp gì.

      Nhưng cái nhìn này của bà, Uyển Tình lại tưởng , vội vàng : “Con ! Con trả lại tiền!”

      Từ Thanh : “Để cho ấy ở nơi nào? Từ Trọng mới mấy ngày, ấy liền mang đứa chuyển ra ngoài, bên ngoài nghĩ như thế nào?”

      Mẹ Từ vừa nghe, biết nên làm thế nào.

      Bà nội Từ : “Bên chỗ lão , phải có phòng của Nhị Thẩm sao? Cho ta ở đó , để cho ta trả tiền thuê nhà hai tháng!”

      Lão trong miệng bà chính là chú của Từ Trọng, Nhị Thẩm là em dâu của bà, ba Từ, chú Từ đều kêu như vậy, bà là xưng hô theo đứa . Nếu phải xưng hô cho đúng phải là bà nội Từ Nhị.

      Bà nội Từ Nhị là lúc còn trẻ gả cho Từ Nhị gia, nhiều năm có con, bác sĩ vừa nhìn, là nam thể sinh. người đàn ông thể sinh, luôn luôn có người . Bà nội Từ Nhị lúc còn trẻ lại xinh đẹp, mà có người bắt đàu đánh chủ ý lên người bà. Tình cảm của bà nội Từ Nhị với chồng bà rất tốt, hai người rất hợp, chỉ lo kiếm tiền, sau đó nuôi con nuôi cái, mình ở bên ngoài trị bệnh.

      Kết quả Từ Nhị gia lầm đường lạc lối, làm chuyện lừa bán trẻ con! Bà nội Từ Nhị khuyên can được, nhìn đến chuyến kiếm tiền này, theo Từ Nhị gia làm chuyến, đồng thời chon đứa thích hợp để nuôi.

      Sau đó đồng phạm của bọn họ bị bắt, Bà nội Từ Nhị và Từ Nhị gia mặc kệ. Vừa lúc tay còn ôm còn chưa bán, coi như con của mình mang về nuôi.

      Sau khi ôm trở về, hai người mình sinh ở bên ngoài. Người bên ngoài biết tin, nhưng người nhà lại tin bọn họ. Ba của Từ Nhị gia, cũng chính là ông nội của Từ Trọng, đóng cửa chất vấn, mới biết chân tướng! Lúc ấy mọi người cũng nhiều lời, chỉ là đến hai năm Từ Nhị gia liền bị bệnh gần chết. Tiền lúc trước ông ta lừa bán trẻ con đều tiêu hết, bà nội Từ Nhị có tiền, liền theo mọi người cùng nhau làm cơm. Nhưng là tất cả mọi người ăn đủ lo, liền kêu bà tặng con cho người khác hoặc bán , dù sao cũng phải con đẻ.

      Bà nội Từ Nhị luyến tiếc, thà rằng mình nấu rau dại ăn.

      Bà nội Từ Trọng bất mãn, thừa dịp bà nội Từ Nhị chú ý, vụng trộm ôm đứa , để cho bà nội Từ bắt . Bởi vì nhà mẹ đẻ của bà nội Từ cách rất xa nơi này, nên đường hơi xa chút. Bà nội Từ nhân việc này quay về nhà mẹ đẻ chuyến, sau đó tùy tiện đưa đứa cho người khác, rồi lại quay về.

      Bà nội Từ Nhị phát , đại náo hổi, người của Từ gia “Tâm địa độc ác, cư nhiên trộm con của bà, sợ báo ứng sao.”

      Bà nội Từ : “Rốt cuộc là ai tâm địa độc ác? Đứa này là của sao? Là trộm của người ta! Người ta mới là ruột thịt, mới là tâm địa độc ác, bị báo ứng!”

      Bà nội Từ Nhị sửng sốt, sau đó liền điên. Sau đó chú của Từ Trọng lại kết hôn, có phòng ở, liền chiếm phòng ở của bà, để cho bà ở gian phòng bên cạnh. Lúc đó phòng được xây bằng đất bùn, sau đó chú của Từ Trọng sửa sang thành nhà lầu, vẫn chừa phòng cách vách cho bà.

      Sau khi bà qua đời, lúc phòng có ai ở, liền làm phòng chứa củi. tại Uyển Tình chuyển vào, tự nhiên cần phải dọn dẹp phen.

      Từ gia chỉ mang củi , bởi vì củi để dành nấu cơm, còn lại có bẩn bao nhiêu cũng giúp . Phòng ở này là của chú Từ, bó củi bên trong cũng là của chú Từ. Thím Từ có nơi để chứa củi, tự nhiên bất mãn, hỏi bà nội Từ: “Phòng này thuê tháng bao nhiêu, giao cho ai?”

      Bà nội Từ sửng sốt, : “Phòng của các con, giao cho con , lấy bao nhiêu con quyết định.”

      Thím Từ : “Vậy lấy 300 ! Tiền con cần, để cho mẹ hoặc chị dâu , lúc trước ta lừa tiền của chị!”

      Mẹ Từ tự nhiên cũng cần số tiền này, miễn cho lòng em dâu phát sinh hiềm khích, liền giao tiền cho bà nội Từ. Bà nội Từ đau lòng số tiền lúc trước tiêu cho Uyển Tình, đáp ứng, hơn nữa Đương Đương cần Uyển Tình giao tiền.

      Tổng cộng người Uyển Tình đến năm trăm đồng, giao cho bà ba trăm đồng.

      Từ Thành đều muốn khóc, như vậy ức hiếp người quá mức. : “Giường đâu? Lấy cái giường đến đây !”

      Mẹ Từ chị, hung hổ chuyện rất khó nghe.

      Từ Thanh : “Để cho ấy nằm dưỡng bệnh, khi nào có thể kiếm tiền trả lại mẹ?”

      Mẹ Từ cam lòng : “Vậy chúng ta đưa ta cái giường cũ dưới lầu , dù sao cũng chuẩn bị đốt.”

      Giường ở nông thôn trước kia đều làm bằng gỗ, tại đổi thành đệm, loại giường này dùng nữa. Có người dùng để ở phòng khách khi có khách tới chơi, có nơi để tiêu hủy.

      Chú Từ kêu hai đứa con trai của mình về hỗ trợ chuyển giường, hai người còn biết phát sinh chuyện gì, hỏi mọi người ai , bọn họ hỏi nữa, để buổi tối hỏi ba mẹ mình.

      Từ gia còn muốn lấy lại những thứ của đứa , tỷ như xe của trẻ con, sữa bột linh tinh. Từ Thanh : “Các người giữ lại cũng vô dụng, nhìn lại thương tâm! Đều cho ấy !” Sau đó tranh thủ giúp Uyển Tình chuyển ít vật dụng hàng ngày, quét lại chút giúp .

      Làm xong tất cả, Từ gia chuẩn bị cơm tối, Uyển Tình ngồi mình ở nơi ẩm mốc, thầm rơi lệ ở trong căn phòng trống rỗng. Từ Thanh ở lại ăn cơm tối ở Từ gia, bê chăn đêm tới cho .

      đứng lên, cảm động rơi nước mắt.

      Mặt Từ Thanh căng thẳng muốn khóc: “Ngày mai em tới chỗ chị, chị lấy số thứ cho em, em hãy là em mua.”

      Uyển Tình nức nở : “ tại em nào có tiền mà mua đồ?”

      Từ Thanh dừng chút, chồng của tới đây, tay ôm hai bó rơm.

      Từ Thanh : “Để rơm ở dưới giường, sau đó trải lên ít bông.” xong liền trải lên giúp .

      Uyển Tình cũng trải cùng, Từ Thanh khoái tay: “Em cần làm, em mang đứa ra ngoài , miễn để dính bụi, chị và rể em trải là được rồi xong gọi em!”

      Uyển Tình lặng chút, mang đứa ra ngoài, nghĩ ngày mai nên lên trấn tìm việc. Tiền lương trấn có được bao nhiêu? Khi nào mới có thể trả xong. Còn nếu quay về A thị, ngược lại cần sợ, ở đó Từ Khả Vy có để lại căn phòng cho , đó là bảo đảm lớn nhất của .

      Hoặc còn có Mục Thiên Dương……..

      ! kết hôn, nên tìm . muốn giống như Tiết Lệ Na.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 484: Ông chủ Văn giới thiệu công việc


      Hôm sau Uyển Tình phải lên trấn để tìm việc, mất vòng, nhìn thấy chỗ ông chủ Văn tuyển người. vào, lau bàn thấy tưởng là tới ăn cơm. giải thích lý do đến xong, trừng mắt nhìn và đứa lưng, sửng sốt lát, quay đầu tìm ông chủ Văn.

      Ông chủ Văn ra từ phòng bếp, tay cầm theo con dao, con dao còn có vết máu.

      Uyển Tình bị sợ hãi xâm lược, đứng nhúc nhích.

      “Chờ lúc.” Ông chủ Văn , lui vào phòng bếp, rửa tay lát rồi ra, hổi , “ muốn làm sao?”

      phải nơi này của tuyển người sao?” Uyển Tình yếu thanh hỏi.

      Ông chủ Văn đánh giá lát, hỏi: “Sao lại thế này?” Từ Trọng mới mất có vài ngày, tiền trợ cấp có mấy chục vạn, chẳng lẽ đều bị vài người già trong Từ gia nuốt, lưu lại mảy may cho và đứa .

      Uyển Tình dừng chút, : “Tôi cần công việc, tôi cần tiền! Tôi có thể chịu khổ! hãy tin tưởng tôi!”

      Ông chủ Văn thấy chịu , cũng hỏi lại. Dù sao ở nông thôn cũng có bí mật, sau khi quay về nghe ngóng biết. lấy thuốc lá ra, vừa muốn châm lửa, nghĩ tới mang theo đứa , thể để đứa hít phải khói thuốc lá, lại thả lại.

      “Việc ở chỗ này của tôi đều phải tốn sức, , lại mang theo đứa , làm việc này rất mệt.”

      Uyển Tình vừa nghe, hai mắt nổi lên bọt nước: “Phải…..Thực xin lỗi.”

      Ở trấn này dường như chỉ có nhà hàng này mới tuyển nhân viên, những cửa hàng khác đều là tự mình làm việc, mời người ngoài. vòng rồi, chỉ có nhìn thấy hai nhà hàng tuyển nhân viên, và ông chủ Văn cũng coi như quen biết, tự nhiên tới nơi này. Ai biết người ta nhận . xoay người, lại đến cửa hàng khác thử lần, phải mau chóng tìm được côn việc!

      Ông chủ Văn đột nhiên ra ngoài: “ theo tôi.”

      Uyển Tình sửng sốt, vội vàng ôm lấy đứa theo sau.

      Ông chủ Văn đút hai tay vào túi quần, theo ngã tư đường, vào đoạn, vào tiệm may quần áo.

      Cửa hàng này là tự may quần áo bán, rất nổi tiếng ở trấn . Tiệc mừng trăm ngày của Đinh Đinh , hay tiệc cưới của Từ Trọng và Uyển Tình, là may quần áo ở nơi này.

      Chủ của cửa hàng may này là người phụ nữ, lúc này cắt vải với trợ lý, thấy bọn họ tiến vào, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

      Ông chủ Văn : “Tìm em có việc.” Sau đó chỉ về phía với Uyển Tình, “Đây là Tiếu Tiêu vợ trước của tôi, kêu ấy là chị Tiếu là được.”

      Đây là vợ trước của ta? Uyển Tình lặng chút, cung kính hô: “Chị Tiếu!”

      Tiếu Tiêu nhíu lông mi lại: “Chị Tiếu cái gì, nghe qua giống như tiểu thư, biết còn tưởng rằng em làm chuyện bất chính đâu! Phải kêu là chị Tiếu Tiêu.”

      Uyển Tình nha nha sửa miệng.

      Tiếu Tiêu nhìn thoáng qua đứa trong lòng , quay đầu hỏi ông chủ Văn: “ muốn tái hôn?”

      Ông chủ Văn thiếu chút nữa phun: “Đây là vợ của Từ Trọng kia, em biết?” Tiếu cũng đến tham gia tiệc trăm ngày mà.

      Tiếu Tiêu hừ : “Nguyên lai là ! Em biết thấy phụ nữ đẹp là đường được, nhưng người ta mới là quả phụ, thể xuống tay chậm chút sao?”

      Ông lão đại thấy càng lúc càng khóc nghe, đưa tay kéo sang bên, tay vung lên: “Đều ly hôn, đừng động thủ động cước!”

      Ông chủ Văn dừng tay chút, làm bộ muốn bóp , sau đó : “ ấy muốn tìm công việc. Tìm đến chỗ của , em ấy như vậy, có khả năng sao?”

      “Con người vô cùng có tiềm lực.” Tiếu Tiêu hừ .

      “Nếu ngã mệt, còn phải bỏ tiền thuốc men.” Ông chủ Văn , “Nơi này của em nhiều việc, để cho ấy đến chỗ này của em . Cửa hàng của em kinh doanh tốt như vậy, nên sớm tuyển người, mỗi ngày chỉ có em và A Sanh, làm sao qua được? cho em biết, em trăm ngàn lần đừng kêu con của làm việc, bằng cướp quyền nuôi dưỡng!”

      Tiếu Tiêu : “Được rồi, vậy chiều nó !”

      Uyển Tình vừa nghe, thể tin trừng mắt. Xem thái độ Tiếu Tiêu vừa rồi, nghĩ ấy tuyển .

      Ông chủ Văn hạ giọng : “Tiền lương em đừng trả thấp quá, hoài nghi bên phía Từ gia kia xảy ra chuyện, ấy cần tiền dùng gấp, bằng làm sao có thể ôm đứa tìm việc?”

      Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn cái: “Được rồi được rồi, tháng ba ngàn!”

      , cao như vậy? sợ là bóc lột người ta, tháng chỉ trả 800 là cùng, ngờ tới lại hào phóng như vậy.

      “Tốt lắm, em cần làm việc, còn việc gì ?” Tiếu Tiêu hỏi.

      có việc gì.” Ông chủ Văn , với Uyển Tình, “ là tốt rồi cũng may là làm nơi này, Tiếu Tiêu là người tốt, năng chua ngoa tâm đậu hũ, cần sợ ấy!”

      Tiêu Tương ở bên cạnh hừ lạnh tiếng.

      Uyển Tình cảm ơn với , sau đó nhìn Tiếu Tiêu.

      Tiếu Tiêu nhìn lát, : “Đằng sau tôi có phòng, mang đứa vào đó đặt để nó ngủ . Bình thường có thể đứa ở cửa hàng, bất quá phải quản tốt, hơn nữa thể ảnh hưởng đến công việc. Chỗ này của tôi bao ba bữa cơm, nếu có thể làm cơm tốt, tôi và A Sanh làm quá tốt.”

      A Sanh là trợ lý của , nghe vậy ủy khuất nhìn .

      xoa thắt lưng, : “Về sau liền dựa vào em dạy ấy!”

      A Sanh thanh thanh thúy: “Tốt.”

      Hôm nay Uyển Tình ở đây căn bản có làm cái gì, đứa chưa quen với môi trường, vẫn luôn náo loạn, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh đứa . Đến chạng vạng, A Sanh làm cơm tối, đúng là sợ Tiếu Tiêu kêu bản thân, ngày mai cần tới.

      Hoàn hảo, Tiếu Tiêu kêu ăn cơm, ăn cơm tối xong : “Hôm nay cứ như vậy, tan tầm trước . Ngày mai mang theo đầy đủ đồ của đứa , cần làm ở đây cả ngày, đừng để bọn khóc suốt.”

      Uyển Tình có việc gì, mang theo đứa về nhà. Trong nhà còn loạn thành đoàn, dỗ ngủ đứa , sau đó bắt đầu dọn dẹp. Phòng ở bên ngoài hành lang còn có bùn nhão, Uyển Tình nhìn, trong lòng thở dài, hoàn hảo ở chỗ Tiếu Tiêu bao ba bữa, bằng thứ này sao có thể nấu cơm? Chỉ nhóm lửa cũng khó, biết nên chạy đâu tìm, hống chi cần mua gạo, thùng đựng gạo đều có.

      Đột nhiên, thấy Miểu Miểu từ rừng trúc phía sau tới. Phòng của bà nội Từ Nhị, trùng hợp đối diện với rừng trúc, Miểu Miểu vừa ra liền nhìn thấy , vội vàng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?”

      Ngày hôm qua náo loạn lớn như vậy, hàng xóm đều nghe qua ít, cũng ít đến
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 485: Giải trí là cái vòng

      Mục Thiên Dương xuống xe, cài lại nút áo ở giữa lễ phục, sau đó cúi đầu, đưa tay, bàn tay trắng muốt đặt vào trong lòng bàn tay của , chiếc nhẫn tay Lam Bảo Thạch lập tức hấp dẫn những ký giả ở bên ngoài. Mặc dù có bảo vệ và nhân viên phục vụ vây quanh, vẫn có người chen qua chụp ảnh.

      Uyển Tình từ xe bước xuống, có chút khẩn trương đụng phải Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương ôm eo , kéo lại bên mình, lại đưa tay ra đỡ Thiên Tuyết.

      Lần này ký giả điên cuồng, chen lấn nhau!

      Thiên Tuyết vò vò lại tóc bên tai, hoa tai thủy tinh lên tia quyến rũ. ung dung ưu nhã : “Tôi trước, hai người quá nổi bật.”

      Mục Thiên Dương nghĩ, nơi nào đến phiên bọn họ nổi bật? Còn có đạo diễn, diễn viên đấy. . . . .Đây là tuyên truyền cho điện ảnh, loại dân thường như ai biết, tất nhiên thể chiếm nhiều phân lượng.

      Thời gian diễn viên chính tiến vào sân, tiếng người xem hô lên đinh tai nhức óc, rối rít vì minh tinh mình thích mà kêu gào.

      Thiên Tuyết bước vào sân, mọi người ong ong thảo luận: đây là ai? Có phải nhân vật lợi hại nào đó hay , mướn phòng với Âu Kỳ Thắng ở Hải Nam? Âu Kỳ Thắng bị bắt, chắc chắn nâng , nếu nhất định thay thế vị trí Trinh Hi!

      Phóng viên làm theo:Mẹ kiếp! Mục Thiên Tuyết! Mau chụp! Nhất định đại diện tới đây, đây là nhân vật lớn đó!

      Uyển Tình và Mục Thiên Dương vào hội trường, khu người xem cực kì an tĩnh, ở đây đều có nghi ngờ về tuấn nam mĩ nữ này là ai, có phải người mới hay ? Chỉ có rất ít người ở đây biết được là tổng giám đốc tập đoàn Mục thị.

      Phóng viên: Mẹ kiếp! Dựa vào! Mau chụp mau chụp! Tổng giám đốc Mục đó!!!! Bên cạnh là phu nhân của phải ? Các người xem tay nắm chặt nha, ánh mắt dịu dàng, cười nhiều. . . . .Tại sao mình? Tại sao thông báo?

      Khu người xem có chút tức giận xen lẫn chút hâm mộ, cảm thấy bọn phóng viên điên rồi: sao thời điểm Thôi Trinh Hi tôi đến các người ra sức chụp như vậy? Đây là người nào?

      Phóng viên tức giận: cái bọn người này! người tới Trung Quốc cầm gậy xin ăn, có thể so với nơi đầu tư sao? Coi như có Mục Thiên Dương, còn có đạo diễn chứ, nhân vật chính nữa, chỉ là người phụ nữ mưu tính mà xem mình như viên ngọc? thấy Sở Duy làm cho Bang Nghê Bái đồng ý sao? Kế tiếp Bang Nghê Bái giận dữ, Thôi Trinh Hi về.

      Nghê Bái theo cảnh sát Hải Nam vào phòng Âu Kỳ Thắng liền tìm thấy tiểu minh tinh, hôm nay là lần đầu nhóm này diễn trò đánh cá, lời kịch có mấy câu. Đừng xem chỉ có mấy câu kịch, đúng là tài năng năm trước, vừa ra liền đến tảng đá đánh đấm giả bộ, có thể thấy được duy trì khổ sở là dưới ban đầu. Hơn nữa Âu Kỳ Thắng vào tù có lợi gì đối với , mấy tháng gần đây tin tức của vẫn rất nhiều, căn bản vượt qua Thôi Trinh Hi.

      Phóng viên giỏi nhất nghe têngs, hơn nữa có thể trực tiếp nắm giữ tài liệu, sớm biết đại diện công ty gắng sức nâng Nghê Bái, cho nên cũng còn nóng nảy với Thôi Trinh Hi như trước.

      Sau khi bắt đầu buổi chiếu thử, chủ yếu là nhà báo phỏng vấn đạo diễn, sau đó diễn viên cùng với mọi người, ra sức quảng bá phim điện ảnh, chút lúc đóng phim có xảy ra chuyện gì , sau đó các ca sĩ ra sân khấu hát.

      Mục Thiên Dương dẫn Uyển Tình ngồi xuống phía dưới, cho đến nghi thức cuối cùng tiến hành, mới lên sân khấu với tư cách người đầu tư. Lúc lên sân khấu, minh tinh chiếm nửa, nửa còn lại khán giả cũng nhận ra, nhưng mình tinh còn phải nhường đường, để cho bọn họ đứng giữa, mình đứng kế bên.

      Mục Thiên Dương dĩ nhiên đứng ở trung tâm nhất, dắt Uyển Tình, nắm tay cùng nhau lại.

      Mục Thiên Dương thể trước sân khấu, thư ký của tới, sớm cùng người chủ trì chào hỏi, thể phỏng vấn, cho nên người chủ trì xinh đẹp đứng bên cười tủm tỉm “Đây là nhà đầu tư lớn nhất của phim này – Mục Thiên Dương”, những cái khác cũng dám .

      Khán giả giấu bụng nghi ngờ, còn muốn biết người bên cạnh Mục Thiên Dương là ai, kết quả người ta , mọi người chỉ có thể mắng người chỉ trì trăm lần ở trong lòng!

      Người chủ trì rất buồn rầu: chúng tôi là bất đắc dĩ được ? Các người cần xem cảnh tượng trước sân khấy, ra sau sân khấu có bất cứ cái gì, chính là công nhân nha. . . . .

      Lễ mở màn kết thúc, bắt đầu tiến hành xem phim.

      Poster phim tệ. Khúc cuối, thiếu chút nữa Uyển Tình khóc, với Mục Thiên Dương:” kiếm rất nhiều tiền.”

      “Có lời của em an tâm rồi.”

      “Ưmh. . . . chừng cái nhìn của người khác với em khác nhau.”

      Mục Thiên Dương cười: “Vậy em còn kiếm nhiều tiền?”

      Uyển Tình sững sờ, tức giận : “ đừng trêu chọc em...trong đầu em còn nội dung bộ phim đấy.”

      Mục Thiên Dương cười ha ha, người xung quanh đều quay lại hỏi: “Mục tổng sao vậy?”

      “Phu nhân tôi tôi kiếm nhiều tiền.”

      Trong đôi mắt Uyển Tình còn chứa lệ, thấy mọi người nhìn tới đây, xấu hổ chết rồi. Ai biết mọi người lại nịnh nọt : “Cảm ơn lời chúc của Mục phu nhân.”

      Uyển Tình nghĩ, quả nhiên có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

      Cái lễ chiếu mở màn này, đối với toàn thân vẫn còn khá dễ chịu.

      Đạo diễn lăn lộn trong giới mấy chục năm, là người quyết định ảnh đế, ảnh hậu, tự nhiên cũng mò mẫm lên, mắt nhìn đều rất sâu, Uyển Tình chuyện với bọn họ, cảm thấy vô cùng dễ chịu.

      Người mới Nghê Bái rất an tĩnh, đơn giản là biểu ngoan ngoãn; Thôi Trinh Hi khéo léo, mặc dù trong lòng Uyển Tình có thắc mắc, nhưng người ta cũng có tới cửa khiêu khích, cũng rất thoải mái.

      Làm cho hơi thoải mái, lại là hai minh tinh tầm thường ở giữa kia! Hai người có thân phận trong sạch, ôm ý nghĩ may mắn, tìm cơ hội làm nũng với Mục Thiên Dương, liếc mắt đưa tình, còn cố ý dựa dẫm vào người Mục Thiên Dương.

      Uyển Tình hết sức thích.

      Mục Thiên Dương vui, nhàn nhạt liếc Sở Duy cái.

      Sở Duy vừa nhìn, vẫn còn may mắn phải là người trong công ty mình. Nhưng mà cũng điều tra chút, xem sau lưng có kim chủ hay , có gọi điện thoại cho kim chủ, giải thích, tự nhiên người ta nguyện ý làm lớn. Sau đó từ từ, bảng thông báo hai người kia ít , hợp đồng ít . . . . .Cộng thêm khả năng diễn thối nát, chỉ có thể giả mạo vào phim truyền hình --- điện ảnh và phim truyền hình giống nhau! Hơn nữa diễn viên truyền hình đều muốn đóng phim, diễn viên mới đóng phim truyền hình đều bị khi dễ.

      Uyển Tình biết đến khúc sau, chẳng qua lúc đó trở về, Mục Thiên Dương về sau đầu tư vào điện ảnh và truyền hình nữa, vui vẻ dễ chịu: “Vậy cũng tốt, tráng cho có người lão luyện dính người ! giữ mình trong sạch, chịu nổi có chút tâm tư.”

      “Được” Mục Thiên Dương gật đầu, “Cho nên bợ đỡ.”

      “Ừ, dạy em tiếng .”

      Mục Thiên Dương lập tức vui mừng dạy tiếng . dạy tiếng nha, chủ yếu là đối thoại bằng tiếng , làm cho Uyển Tình nửa đêm nằm mơ đều tiếng .

      Trước khi vào học nửa tháng, trong trường học có phát sinh, Uyển Tình trở về làm lại giấy tờ nhập học.

      Về thi lại, có số mục có trong kì thi cuối kì chính thức, là làm bài trắc nghiệm với thầy giáo, hoặc sắp xếp bài tập, viết luận văn. Giờ học này, chỉ có thể tìm thầy giáo, để thầy giáo chỉ thi như thế nào.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 486: Để cho bà cố nội ôm


      Chỗ ở của Kim nãi nãi rất lớn, Uyển Tình qua tường bao vào cửa chính, vừa vừa nhìn. Phía trước là cái sân rất lớn, bốn phía có các loại hoa quả, phía sau mới có phòng ở, chỉ có tầng, nóc nhà bằng ngói lưu ly, vô cùng xinh đẹp.

      Sau khi Uyển Tình theo Tiếu Tiêu vào, thấy hình dáng bàn ghế trong nhà theo phong cách sổ xưa, phỏng chừng làm làm bằng gỗ lim. Bốn phía cũng được bài trí rất cổ kính, có máy hát, lư hương linh tinh, làm cho người ta nhớ tới Thượng Hải cũ ở TV.

      Trong phòng có mở điều hòa, rất ấm áp. Uyển Tình và Tiếu Tiêu ngồi lát, mới có mới có người phu nhân trung niên đỡ lão thái thái tóc bạc trắng ra. Người phu nhân trung niên ăn mặc bình thường, khí chất bình thường, những ánh mắt lão thái thái lại trong trẻo, đeo cái kính kiểu cũ, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, ở sau đầu còn có cái búi tóc. Bà mặc cái áo sườn xám màu xanh, bên ngoài có chiếc áo nhung khoác lên, cổ đeo chuỗi hạt châu.

      Uyển Tình nhìn màu sắc kia, nhớ tới bộ Phỉ Thúy ở Đỗ gia, phỏng chừng là giống nhau ? Xem ra lai lịch của lão thái thái này bình thường.

      Tiếu Tiêu đứng lên cười : “Bà nội, đưa quần áo đến cho bà đây.”

      Kim nãi nãi cười, nhìn Uyển Tình : “Đây là công nhân mới.”

      “Đúng vậy.” Tiếu Tiêu gật đầu, với Uyển Tình, “Đây là trưởng bối của nhà tôi, cũng gọi bà là Kim nãi nãi .”

      Uyển Tình mỉm cười hô tiếng.

      Kim nãi nãi cười gật đầu: “Mau ngồi .”

      Sau khi ngồi xuống, Uyển Tình và Tiếu Tiêu lấy áo khoác ngoài ra cho bà xem. Bà vừa liếc mắt cái, có thử, lại vừa lòng với Tiếu Tiêu: “Quần áo cháu làm ta rất yên tâm! chuẩn bị về nhà ăn lễ mừng năm mới, đúng lúc có thể mặc.”

      Tiếu Tiêu hỏi: “Ngày nào bà nội ?”

      Kim nãi nãi vừa muốn , bên ngoài đột nhiên có thanh truyền đến, bà hỏi: “Sao lại thế này?”

      người đàn ông mặc áo bảo vệ xuất ở cửa: “Là Kiều Kiều của nhà Tiếu Tiêu, mang theo hai đứa hái mai vàng ở bên ngoài.”

      Hai đứa ? Uyển Tình vội vàng đứng lên.

      “Đừng nóng vội.” Tiếu Tiêu giữ chặt , quay đầu với Kim nãi nãi, “Bà nội, cháu ra ngoài nhìn xem.”

      “Cháu xem cái gì? Cháu lại mắng Kiều Kiều cho xem!” Kim nãi nãi giận giữ , với người đàn ông đứng ở cửa, “Mau đưa những đứa trẻ đó vào đây!”

      lát sau, Kiều Kiều và Đinh Đinh tới. Kiều Kiều sợ hãi liếc mắt nhìn Tiếu Tiêu cái, ngượng ngùng cười, chậm rãi tới. Đinh Đinh nhìn thấy Uyển Tình, hai đứa chạy tới, bổ nhào vào người : “Mẹ___”

      “Hai đứa lại làm chuyện xấu?” Uyển Tình lo lăng hỏi, thấy người bọn chúng có bùn, sợ dơ sô pha của Kim nãi nãi, vội vàng đẩy bọn chúng ra, cũng dám đặt xuống, sợ bùn đất rụng xuống thảm. bất đắc dĩ hỏi: “Hai đứa như thế nào biến thành như vậy?”

      Đinh Đinh nháy con ngươi sáng trong như ngọc, đặt cành mai vàng lên tay : “Hoa hoa……Thơm quá, là chị hái.”

      Uyển Tình ôm bé vào trong lòng, bàn tay ôm , xấu hổ nhìn người trong phòng.

      Tay Tiếu Tiêu gõ gõ đầu Kiều Kiều: “Ai kêu con tới hai mai vàng?”

      Kiều Kiều chu miệng: “Con là con của mẹ, mẹ lại bênh con……”

      Kim nãi nãi cười : “Đừng trách con bé, trước đây ta cũng rất thích tới nhà người khác hái hoa.”

      Tiếu Tiêu : “Bà nội, bà lại chiều nó.”

      Kiều Kiều cười, qua ôm cánh tay của Kim nãi nãi: “Kỳ là con nhớ bà cố nội.”

      Kim nãi nãi giơ tay nhéo nhéo mũi bé: “ ngọt!” Sau đó quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm chuyển mắt khỏi Đinh Đinh.

      Mọi người biết, tâm bệnh của bà lại tái phát.

      Kim nãi nãi kích động hỏi Uyển Tình: “Đây là con của ? Bao nhiêu tuổi?”

      “Hai tuổi rưỡi.”

      Kim nãi nãi run rẩy vươn tay: “Cho ta ôm được ?”

      Uyển Tình sửng sốt, cúi đầu nhìn Đinh Đinh: “Đó là Kim nãi nãi……..Ách, bà nội Kim…..” Xưng hô như thế nào.

      Kim nãi nãi bị Đinh Đinh hấp dẫn, chú ý đến rối rắm của , với Đinh Đinh: “Để cho bà cố nội ôm được ?”

      Đinh Đinh quay đầu, mở mắt to nhìn bà, lại quay đầu nhìn Uyển Tình. Uyển Tình gật đầu, bé mới qua, vươn tay lên ôm chút. Thân mình của bé thấp bé, chỉ có thể ôm lấy đầu gối, làm bộ dáng mà thôi. Vừa muốn thối lui, Kim nãi nãi phen ôm lấy : “Ôi! Con bé khá! Nhìn xem lòng ta đều mềm!”

      Đinh Đinh có điểm thói quen, cả người nhéo xoay, kết quả phát người bà có cỗ mùi, nhịn được xúm lại ngửi nhiều chút.

      thoải mái.

      Đinh Đinh ngẩng đầu, nhìn thấy Kim nãi nãi cười từ ái, hoàn toàn bất đồng với hai người bà nội ở Từ gia kia, nhất thời an lòng, có chút ngạc nhiên có chút thích tựa vào người bà.

      Kim nãi nãi thấy bé như vậy, biết bé thích mình, vui vô cùng, ôm bé đặt lên ghế sô pha. Người phu nhân trung niên bên cạnh thấy, giơ tay ra giúp bà. Bà ôm Đinh Đinh, nhìn hỏi: “Đứa bé này? Cũng là con của ?”

      “Vân, là song sinh.” Uyển Tình trả lời.

      Kim nãi nãi liếc mắt nhìn cái, cực kỳ hâm mộ : “Bé trai cũng lại đây, để cho bà cố nội ôm.”

      có chút muốn, bất quá thấy em bị bà “Kèm hai bên”, việc đáng làm phải làm liền qua, thầm nghĩ nếu bà dám ức hiếp em , bé liền khiến cho bà đẹp mắt. đến trước mặt, cho người ôm, tự bé trèo lên.

      Uyển Tình hắc tuyến, hai đứa này vì sao khách khí như vậy?

      Kim nãi nãi thấy hai bé đều thân cận bản thân, vô cùng vui mừng, với người phụ nữ trung niên ở đối diện: “Trong nhà có đồ ăn vặt ? Mau mang ra cho đứa ăn.”

      Uyển Tình cảm thấy ngượng ngùng, tưởng ngăn cản, Tiếu Tiêu giành trước: “Bà nội của chúng ta có sức chống cự đối với trẻ em, đặt biệt là bé , vừa thấy liền đường được.”

      Kim nãi nãi trừng mắt nhìn cái: “Phải! Lúc cháu còn , ta thấy cháu liền được.”

      Tiếu Tiêu cười: “May mắn trước đây cháu gặp được bà!” nhi, nếu có Kim nãi nãi thu nuôi, nào có thoải mái như ngày hôm nay?

      lát sau, người phụ nữ trung niên bưng mâm bánh bích quy tới, : “Ăn cái này bị tổn thương nha.”

      Kim nãi nãi cầm cái đưa cho , tự tay đút cho Đinh Đinh, với Kiều Kiều: “Cháu lớn rồi, tự mình ăn nha.”

      Kiều Kiều cười: “Cháu biết cháu lớn được ưa thích, bà nội cố ôm em trai em .” Sau đó lấy bánh bích quy ăn.

      Tiếu Tiêu muốn trừng bé. Nha đầu kia có biết mình chuyện với ai hay ? Bà cố nội này cũng phải bà nội bình thường!

      Kim nãi nãi cười rỗ lên, hiển nhiên rất thích Kiều Kiều. Bà hỏi Uyển Tình: “Tên đứa bé là gì?”

      “Đinh Đinh, …….” Uyển Tình xong, mặt cứng đờ, này tên gọi có nghĩa gì?

      “Đây là nhũ danh sao?” Kim nãi nãi ngạc nhiên hỏi, “Đinh Đinh , cái tên này khi gọi lên nghe được, rất thanh thúy.”

      Uyển Tình xấu hổ cười: “Tôi cảm thấy kêu rất đáng .”

      “Rất đáng .” Kim nãi nãi , “Bộ dạng càng đáng , rất xứng với cái tên đáng này!”

      Kim nãi nãi ôm Đinh Đinh chịu buông tay, giữ bọn người Uyển Tình lại ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình với Tiếu Tiêu: “Trong cửa hàng có người……”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :