1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 477: Tình cảm

      Uyển Tình nghe xong câu này, đột nhiên cảm thấy trước kia bản thân biết rất ít, chỉ biết Từ Khả Vy, Mục Thiên Dương, so ra đều kém những người nơi này. : “Bên trong còn có những cái khác, có con hổ cũng nên bảo vệ.”

      “Là phải bảo vệ, bất quá so với núi Trường Bạch, nơi này tính là cái gì? Nơi này có vài người kiểm lâm, nhưng ở cố định chỗ, nhìn được nơi khác. Mỗi lần gặp phải kẻ săn trộm, đều tạm thời báo nguy, cảnh sát tới chậm, là người dân chúng ta phải đuổi theo. Người dân lại có vũ khí tương xứng, kẻ săn trộm rất tàn nhẫn, cho nên rất nguy hiểm.” Uyển Tình thở dài.

      Từ Trọng nghĩ phiền đến , : “Bất quá lần trước khi trai của Miểu Miểu trở về, tìn người đến đánh giá chút, xem có thể khai phá để phát triển du lịch hay . Nếu muốn làm, nhất định kinh động đến bên , đến lúc đó tự nhiên quy hoạch lần.”

      Uyển Tình : “Kỳ khai phá cũng chưa chắc tốt, có người địa phương, có người phá hư.”
      Từ Trọng điểm đầu: “ cũng nghĩ như vậy.

      Thiên nhiên, có như thế nào nên như thế nào. tại có kẻ săn trộm gây thiệt hại, nếu như thực muốn xây dựng khu du lịch, người đến du lịch càng nhiều, mọi người có ý thức giữ gìn, loại phá hoại này càng khủng bố hơn.”
      Sau tết Trung thu, Từ Trọng mang Uyển Tình dạo phố đụng phải Miểu Miểu, Miểu Miểu gọi hỏi: “Muốn chơi sao?”

      Từ Trọng liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, ” “ ấy mang theo đứa chỉ sợ có phương tiện, núi có muỗi, đứa thể bị cắn.”

      ra là đau lòng .” Miểu Miểu bĩu môi, “ mang Uyển Tình đến nhà bà ngoại của sao?”

      Từ Trọng sửng sốt: “Mẹ tôi mang ấy tới đó.”
      “Chính mình mang .” Miểu Miểu liếc mắt nhìn cái, tự giác ra phong tình vạn chủng, rồi.

      Buổi tối ở nhà, mẹ Từ thừa dịp Uyển Tình cho đứa bé bú, gọi Từ Trọng vào bếp, vừa vào liền muốn hành hung: “Con có Uyển Tình, vì sao còn liếc mắt đưa tình với Miểu Miểu? Ngày đó lúc làm tiệc rượu mẹ liền phát , tiểu tử con học ngoan!”

      Từ Trọng nghen họng, câu cũng . Mẹ Từ cảm thấy là thừa nhận, nhất thời đánh lên, chạy trối chết, ngày hôm sau liền mang Uyển tình thăm bà ngoại.

      Uyển Tình muốn quá thân cận với người thân của , nhưng người thân như bà ngoại, bắt buộc phải tới lần ? Vừa chợ trở về, mẹ Từ tùy ý kiểm tra lại những thứ cần mang , có nhà, nhưng vẫn về kịp để đưa .

      Bà ngoại của Từ Trọng ở xa chút, mặc dù ở sâu trong núi, nhưng lại ở bìa rừng, xung quanh cũng có mấy chỗ phong cảnh mỹ lệ. mang Uyển Tình theo, đầu tiên bằng thuyền, sau đó tiếp tục đường, Uyển Tình bị chênh vênh thuyền làm cho choáng váng, nhưng phong cảnh xung quanh dị thường, đè xuống khó chịu để .

      Từ Trọng : “Miểu Miểu cũng ở chỗ bà ngoại, chỉ cách chỗ của bà ngoại mấy ruộng lúa.” Hôm qua Miểu Miểu hỏi bà ngoại , trực giác cho biết hôm nay Miểu Miểu cũng tới, là có cảm giác hẹn hò vụng trộm. Nhất thời cảm thấy bừng sáng.

      Uyển Tình cười : “Các người vẫn là thanh mai trúc mã.”

      Từ Trọng xấu hổ lời nào. Uyển Tình : “ có thể theo đuổi ấy.”

      Từ Trọng lặng chút, : “Đừng giỡn!”
      Đến nhà bà ngoại ăn cơm trưa, còn có hàng xóm xung quanh, bà ngoại Miểu Miểu cũng tới, còn dẫn theo Miểu Miểu. Tâm tư Từ Trong quái dị, thực đến hen hò sao? Bất quá Miểu Miểu hẹn hò với , chuyện với bà ngoại chút rồi bước .

      Bà ngoại : “Đứa này rất nhiều năm gặp, học ở đại học Bắc Kinh? Ai nha, quên hỏi nó ở đó như thế nào!”

      Từ Trọng cười : “Chính là giống như TV.”
      Chạng vạng lúc trở về bọn họ cùng Miểu Miểu có chung đoạn đường. Vừa , vừa chuyện phiếm, về tình hình bảo vệ thiên nhiên, Từ Trọng : “Nghe ngọn núi còn có cổ mộ!” Còn có mấy cái truyền thuyết.

      Uyển Tình : “Chuyện này thể nào đâu? Nơi này lại phải là nơi bắt nguồn của nền văn minh nào, hoặc là nơi ở của vương hầu hoàng thất nào, có khả năng có cổ mộ.

      Nếu có, là loại Kim Sa, phải khiếp sợ giới khảo cổ, mà là khiếp sợ toàn bộ thế giới.”

      Miểu Miểu gật đầu: “Vợ đúng!”

      “Ngô…….” Từ Trọng nhức đầu, “Em nhất định là đọc rất nhiều sách, hiểu biết nhiều.”

      Uyển Tình sửng sốt: “Đại học cũng cũng chưa học xong đâu…….” Chưa làm bào lưu kết quả đến đây, ai!

      Miểu Miểu nghe xong, khiêu mi: “ học đại học năm mấy rồi?”

      Uyển Tình xấu hổ cười, lời nào.

      Miểu Miểu dừng chút, có phải làm cho hiểu nhầm hay ? có ý khinh thường ấy, chỉ là tò mò “Đại học còn chưa học xong”__nếu học, làm sao có thể học xong? Bất quá, cũng lười giải thích, tay đúi trong túi quần, chậm rì rì.

      Từ Trọng liếc mắt nhìn cái, cảm thấy lúc trước quả động kinh. Nếu phân biệt được ràng, chừng bây giờ còn cùng chỗ…..Miểu Miểu là tốt, mới coi thường .

      Chấm dứt ngày nghỉ, Từ trọng trở về thị trấn, trước khi ngày. Miểu Miểu cũng muốn , nhưng trễ hai ngày so với . Trước khi , đến thăm Uyển Tình, bế đứa , sau đó thản nhiên : “Từ Trọng là người tốt, cần phải tốt quý trọng……” thanh khi xong còn có điểm run.

      Uyển Tình tưởng, ấy vẫn thích Từ Trọng.
      Sau khi cáo từ, Uyển Tình ở ban công nhìn, thấy bóng dáng của về phía rừng trúc, đột nhiên đưa tay lên ôm mặt, phỏng chừng là khóc, lau nước mắt ?

      Trong lòng Uyển Tình đột nhiên khó chịu, nếu như , bọn họ có phải hợp lại hay ?

      Nghỉ dài hạn chấm dứt, Uyển Tình khôi phục như những ngày trước đây. Chung quy quá quen thuộc xung quanh, cũng dám quen thuộc, cho nên im lặng, có điểm tịch. Chăm sóc đứa , có mẹ Từ giúp đỡ, thậm chí bà nội Từ cũng giúp đỡ, cũng quá vất vả.

      Từ Trọng quay về bất tiện, nên cũng dám trở lại, mẹ Từ phải thúc dục, cứ cách hai tuần về lần. Trời càng ngày càng lạnh, chỉ đắp bằng chăn nằm sàn đủ ấm, cảm lạnh, Uyển Tình cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại có khả năng bảo lên giường ngủ.

      Trời quá lạnh có thể miễn cưỡng chấp nhận, Từ Trọng có thể tốt, sao cả. Nhưng nếu lại lạnh hơn, được, Uyển Tình bắt đầu suy nghĩ biện pháp, tổng yếu phải với mẹ Từ lấy hai cái chăn nữa mới tốt.

      Sau đó có ngày, Leng Keng và Đường Đường ngủ trưa, ngủ ngủ, hai đứa nghiêng người, từ giường lăn xuống. Hoàn hảo cả người nhuyễn, mặc dày, ngã có việc gì. Nhưng mà Uyển Tình vẫn lo lắng, ban ngày hoàn hảo, tận lực để hai đứa ở giữa, lại muốn trở mình, muốn trở mình ngã xuống dưới sàn cũng phải quay vòng, có thể phát đúng lúc.

      Nhưng buổi tối lại được, ngủ ở giữa, hai đứa ở hai bên, nửa đếm như vậy rất sợ hãi.

      có kinh nghiệm, cho mẹ Từ. Mẹ Từ lặng chút__Trước kia chiếc giường có mép giường, đừng đứa , người lớn cũng ngã xuống được, là chưa bao giờ gặp tình huống như thế này.

      Sau đó lại đến bến giường trải chăn ra, mẹ Từ sợ chạm vào đứa , những chiếc chăn cần đến đều mang tới đây, đợi hai đứa ngã xuống cũng sợ đau.

      Chờ Từ Trọng trở về, chăn cuối cùng cũng đủ.
      Uyển Tình thở ra, với hai đứa : “Các con cũng biết báo ân a?”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 478:

      Lúc tới lễ nguyên đán, Từ Trọng trở về hỏi Uyển Tình: "Em xem khi nào chúng ta ly hôn? Ban đầu cho rằng, đến lúc đứa bé được nửa tuổi, nhưng tại phát , kế tiếp là lễ mừng năm mới, trong nhà rất nhanh mặc giúp, trong nhà sợ yên tĩnh, nếu sau lễ mừng năm mới chúng ta hẵng làm? Sau lễ mừng năm mới với gia đình, đê em vào trong thành ."

      Uyển Tình gật đầu: "Như vậy cũng được."

      Từ Trọng lại hỏi: "Tiền của em còn đủ dùng ?"

      "'Đủ." Uyển Tình cau mày: "Ba mẹ thường xuyên tiêu tiền, cần nhiều tiền của . Em thể chiếm tiện nghi của , này đó cũng đong đếm được . . . . ."

      " cần nữa." Từ Trọng cũng nhíu mày.

      "Mọi người quan tâm em như vậy, phần nhân tình này, tiền bạc cũng so sánh được. Em muốn làm tổn thương trái tim hai người họ, nhưng mà . . . . . ." Uyển Tình xong, nghẹn ngào đứng lên: "Kỳ lúc trước chúng ta nên làm như vậy . . . . . . . ."

      "Đều như vậy rồi, còn có cái gì đâu? Em là , về sau còn nếm nhiều đau khổ, em cho là em gặp được người tốt sao . . . . . . .Hơn nữa em giúp ít việc."

      "Sau khi em , phiền toái của còn nhiều . . . . . ." Uyển Tình .

      Từ Trọng thở dài, cũng có chút lo lắng sau này.

      Nửa tháng sau, lại xin nghỉ trở về, lúc này lại càng lo lắng -- ở văn phòng nghĩ đến chuyện ly hôn, nên bắt đầu làm nhanh, nhưng sau đó lại phát ra vấn đề nghiêm trọng: trong vòng năm vợ sinh con xong thể ly hôn, ý niệm lúc trước của bọn họ thể thành lập! Trừ phi đứa phải con .

      Từ Trọng cầm túi, lo lắng, xuống xe. Chú và mở của ở trong thôn có mở cái tiệm tạp hóa, ngang qua đó, thấy mẹ Từ và Uyển Tình ở đó, bước đến. Cùng mọi người trò chuyện lúc, rồi về nhà!

      Mẹ Từ vội vàng trở về nấu cơm, đem Uyển Tình và đứa ném cho , chính mình trước. Hai người lấy xe đẩy giúp đứa lên phía trước, xong đường cái lên đường , thể đẩy, bắt đầu nghĩ biện pháp phân công hợp tác.

      "Hay là kêu mẹ đem xe con về." Từ Trọng .

      Uyển Tình lấy ra dây đeo: " giúp em chút, em để Đinh Đinh ở sau lưng, sau đó ôm Đương Đương, đẩy xe."

      Từ Trọng vừa giúp buộc đứa , vừa : " ôm Đương Đương, em đẩy xe." Mặc dù đường có nhiều đá, nhưng đẩy xe trống cũng rất thuận lợi.

      Uyển Tình gật đầu. Để đứa sau lưng xong, hai tay đẩy xe, Từ Trọng ở bên cạnh ôm Đương Đương có chút ngốc.

      Lúc này, đường cái truyền đến giọng : " làm cha như vậy hả? Đứa sắp tuổi, còn ôm được!"

      Hai người quay lại, thấy Miểu Miểu mang theo cái túi du lịch tới.

      Từ Trọng nghi hoặc hỏi: "Tại sao em lại trở về? phải công tác sao?"

      Miểu Miểu thở phì phò : "Ông chủ phiền phức, cho nên em từ chức! Dù sao cũng sắp tới lễ mừng năm mới, em trở về chơi vào ngày, qua năm lại tìm công tác mới."

      Từ Trọng đồng ý : "Kiếm ăn thôi, trước sau gì cũng phải chịu khổ, tính tình cần táo bạo như vậy."

      Miểu Miểu trừng cái: " quản nhiều như vậy làm gì!"

      Từ Trọng ngừng lại, câm miệng.

      Miểu Miểu thả túi xuống, hai tay hướng Đương Đương vỗ: "Tiểu Khả Ái, đến gì ôm nào."

      Đương Đương nhìn lúc, cơ thể lập tức đổ về phía .

      "Ôi a." Miểu Miểu cao hứng thôi: "Con thích gì sao?"

      Uyển Tình kì quái : "Nó ràng sợ người lạ, nghĩ tới lại hợp với ."

      "Đây phải hợp ý, là do tôi xinh đẹp! Tiểu tử này thích mỹ nữ!"

      Từ Trọng hừ : " mình là mỹ nữ, biết xấu hổ."

      Miểu Miểu trừng : "Tại sao em phải mỹ nữ? Dám từ xem, em đem con trai ném vào trong ruộng!"

      "Á --" Uyển Tình kinh ngạc kêu lên.

      Miểu Miểu vội vàng : "Đừng nóng vội, tôi đùa thôi. mà, tôi chỉ muốn dọa ta thôi, kết quả so với ta còn gấp hơn, xem tôi dọa được ta. Được rồi, tôi giúp ôm con trai." xong liền cùng Uyển Tình ôm đứa trước.

      Uyển Tình còn đẩy xe, Miểu Miểu thấy vậy, quay đầu với Từ Trọng: " đẩy xe , cũng sợ bà xã mệt sao."

      Trở lại nhà họ Từ, mẹ Từ nhìn thấy Miểu Miểu, ánh mắt lập tức căng thẳng, trừng mắt về phía Từ Trọng:rốt cuộc tiểu tử này có biết hay , bà xã và mối tình đầu là thiên địch a!

      Từ Trọng vẫy vẫy cánh tay, uống nước.

      Mẹ Từ đem đứa lưng Uyển Tình xuống, hỏi Miểu Miểu: "Nghỉ? Vất vả cho cháu rồi, mau ngồi."

      Miểu Miểu ngồi xuống, chơi đùa với đứa . Chỉ có và Uyển Tình ở đây, như nghĩ tới cái gì nhìn Đương Đương, : "Đứa này giống Từ Trọng."

      "Ách . . . . . "

      "Con lại có điểm giống ." Miểu Miểu điểm cái mũi của Đinh Đinh.

      Uyển Tình khẽ cắn môi, ấy có ý gì?

      Buổi tối, Uyển Tình với Từ Trọng. Từ Trọng : "Có lẽ ấy hoài nghi ? Tiệc rượu trăm ngày ngày đó, ấy hoài nghi. ấy rất thông minh."

      " ấy có thể ra hay ?"

      Từ Trọng dừng lại chút, hoàn toàn lo lắng, lại với chuyện nhất định phải để đứa tuổi mới được ly hôn. hỏi: "Em rất vội sao? Nếu vội, chúng ta xem xét lại, nghĩ cách khác. Đến lúc đó em cứ việc , chuyện còn lại để xử lý. Nếu như vội, chờ đứa tuổi, miễn cho mọi người lại em."

      "Nếu như vậy, mọi người sao?"

      " sao. Đàn ông thể so với phụ nũ."

      Uyển Tình cười tang thương: "Thanh danh phụ lòng dễ nghe sao? Về sau kết hôn? muốn thử quay lại với Miểu Miểu?"

      Từ Trọng trầm mặc lát: " với ấy . . . . có khả năng."

      " thử, làm sao biết? ấy .. . . .Em cảm thấy ấy còn thích . Miểu Miểu phải thông minh, là có trí tuệ, người con như thế, biết người đàn ông như thế nào đáng tin. rất đáng tin,

      Từ Trọng nghĩ: " phải với ấy như thế nào?" Tạm biệt Miểu Miểu, trong lòng vẫn giống tuổi 16 rung động, biết vẫn thích , mà cảm giác được Miểu Miểu vẫn còn thích , cho nên liền có thêm lòng tin.

      Uyển Tình dừng chút, lát sau lại : "Dù sao ấy cũng nghi ngờ, có thể đem chuyện của chúng ta với ấy! ấy đồng ý tốt, còn thôi, cũng biết roc điểm này, nên quên quên , cũng miễn phải nhớ thương!"

      Từ Trọng im lặng lúc, : " nghĩ tới em là người dứt khoát như vậy, cũng rất giống ấy."

      "Em cũng dứt khoát như vậy. Em cảm thấy ấy là người thẳng thắn, cho nên đề nghị đừng kéo dài, bằng ấy để ý tới ."

      Từ Trọng : "Vậy ngày mai tìm ấy?"

      Uyển Tình cười: " tìm ấy làm gì?"

      Từ trọng sửng sốt, lắp bắp : "Để thổ lộ." Sau đó mặt đỏ đến bên tai.

      Uyển Tình cười trộm.

      bực mình, phụng phịu : "Đó cũng là vì tốt cho em. Nếu Miểu Miểu đáp ứng , chờ em rồi, lấy Miểu Miểu, cũng miễn cho cha mẹ phản ứng lớn.

      " đừng để cho Miểu Miểu phải chịu ủy khuất." Uyển Tình nhíu mày: "Loại gánh vác này cần ! Nếu ấy cho rằng ấy ở cùng chỗ có mục đích trong sáng, cẩn thận ấy lại bảo đám em kia của ấy ấn vào ruộng!"

      Từ Trọng hơi run run, đoán chừng cảm giác bị quần ẩu vẫn còn mới mẻ.

      Uyển Tình cười.

      ngượng ngùng hỏi: " ngày mai tìm ấy . . . . . .Tìm ấy . . . . . ." Hai chữ thổ lộ ra được.

      "Đừng kéo dài!" Uyển Tình : "Miểu Miểu nếu hài lòng loại quan hệ này của chúng ta, chúng ta lập tức ly hôn. cần để ý tới em, em chỉ là người lạ, quan hệ gì, quan trọng của đời ."

      Từ Trọng gật đầu: "Thế nhưng em cũng yêm tâm, Miểu Miểu là người tốt, làm khó dễ em. Cho dù tức giận, ấy cũng giúp đỡ đồng bào nữ."

      Uyển Tình lại bật cười. Sau đó Từ Trọng lại được tự nhiên đứng lên, hỏi ngày mai nên mặc quần áo gì. Hôm nay về nhà, vừa vặn mặc đồng phục, Uyển Tình : "Hãy mặc bộ này!"

      "Có phải rất hung ác ?"

      " ! Có cảm giác an toàn! mặc bộ này, chính khí nghiêm nghị, lại đẹp trai -- vụng trộm cho biết, lúc nãy ở đường, Miểu Miểu vẫn nhìn , nhất định là vì hôm nay mặc bộ quần áo này đặc biệt suất."

      Mặt Từ Trọng đỏ lên, để mũ lên đầu: "Em xem như vậy có được ?"

      Uyển Tình lắc đầu: "Mũ đừng mang!"

      Sau đó hai người lại chút nên tìm Miểu Miểu như thế nào, Uyển Tình thầm nghĩ, đàn ông gặp phải tình , cũng trở nên ngốc nghếch.

      Từ Trọng nghĩ đến ngày mai có thể thổ lộ với Miểu Miểu, mà lại có thể cảm thấy Miểu Miểu đồng ý, có chút kích động, với Uyển Tình: "Về sau để cho đứa nhận và Miểu Miểu làm cha mẹ nuôi được ?"

      "Được."

      Từ Trọng cao hứng ngủ, cảm thấy tương lai tốt đẹp. Uyển Tình cũng dần dần ngủ, lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bên ngoài "Phanh " tiếng. Từ Trọng đứng lên cái vù.

      Uyển Tình cũng mở mắt, mở đèn, sau đó nhìn thoáng qua đứa còn ngủ say, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Từ Trọng ngồi dậy, xốc chăn đứng lên, chạy ra cửa. Uyển Tình nghe được bên ngoài có thanh , cũng mặc quần áo ra ngoài, nhìn thấy đèn từ các hộ gia đình từ từ sáng lên, thậm chí có người mở cửa vào trong sân.

      " đám chó Nhật!" Có người mắng.

      Lại có người hỏi: "Khuya khoắt như vậy, làm sao bây giờ?"

      Từ Trọng xoay người vào cửa, thay nhanh bộ quần áo, với Uyển Tình: "Em mau ngủ !"

      " định đâu vậy?"

      "Bọn săn trộm! Phải bắt bọn họ lại!"

      Uyển Tình cả kinh, muốn gọi lại, chạy . Những người trong nhà khác, có vài người cũng chạy . Uyển Tình thấy mẹ Từ và cha từ cũng dậy, mặc áo khoác ngoài xuống.

      Mẹ Từ khoát tay: " có việc gì, con mau ngủ , tóm được, trở lại."

      Uyển Tình gật đầu, xoay người lên lầu, lại quay đầu hỏi: "Vừa mới nãy là súng?"

      Mẹ Từ khoát tay, gì.

      Uyển Tình bước từng bước nặng nề lên lầu, ở lầu thấy căn nhà ở đỉnh núi kia cũng sáng đèn, cũng có người ra cửa. đột nhiên cảm thấy lạnh, ngôì gường lúc, mãi cho đến khi đứa tỉnh lại muốn uống sữa. Sữa của đủ, cuống quít pha sữa bột, để cho hai đứa ăn no, sau đó cảm thấy mệt mỏi, mới ngủ.

      Ngủ thẳng đến sáng sớm, nghe được bên ngoài có thanh , cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy. Bên ngoài rất ầm ĩ, khiến cho nội tâm bất an. bối rối mặc quần áo tử tế ra ngoài, nghe được mẹ Từ kêu khóc om sòm.

      như tên bay lao ra ngoài, thấy đối diện trong sân, có người nâng cái gì đó. chạy theo mọi người, nửa đường, mẹ Từ chạy lên phái trước ngăn những người đó lại, nằm ở bên cạnh vật đó khóc lớn. thiếu chút nữa ngã sập xuống, rốt cuộc chạy tới, nhìn thấy Từ Trọng!

      Từ Trọng nhắm hai mắt, mặc đồng phục cảnh sát, người nhiễm máu, trán có lỗ kho cạn máu . . .

      "Ông trời ơi --" Mẹ Từ khóc lớn.

      Uyển Tình lặng lúc, khàn giọng : "Từ Trọng!" Sau đó khóc lên, tiếng khóc cơ hồ vang vọng trời đất.

      Vì sao lại như vậy? Vì sao? !" nghĩ ra! Từ Trọng tốt như vậy, ngày mai tìm Miểu Miểu, vì sao ông trời lại đối với như vậy? bất công!

      "Hãy nén bi thương." biết khóc bao lâu, có người nhàng ôm : "Đứa khóc, mau xem nó."

      Uyển Tình lấy lại tinh thần, phát mình trở về nhà họ Từ. ngẩng đầu, nhìn thấy Miểu Miểu. Viền mắt Miểu Miểu hồng hồng, khẳng định khóc rất lâu. Uyển Tình nhìn lúc, ôm lấy ấy: "Miểu Miểu . . . . . . ."

      "Được rồi được rồi . . . . . .Tôi biết thương ấy." Miểu Miểu cho là bọn họ , thậm chí hoài nghi hôn nhân của họ có tình khác, nhưng nghĩ tới, Từ Trọng chết, lại thương tâm như vậy. Xem ra, đoán sai.


      Uyển Tình lắc đầu: " biết . . . . . ." biết Từ Trọng khao khát tương lai của hai người như thế nào.

      "Hai người còn có con." Miểu Miểu nghẹn ngào : "Bà nội Từ ngất thôi, mẹ Từ khóc mãi, . . . .Tuổi còn trẻ, ủy khuất chút, kiên cường lên . . . . . ."

      Uyển Tình cầm lấy hai tay run lên của : "Miểu miểu . . . . . ." Miểu Miểu tốt như vậy, Từ Trọng tốt như vậy, ông trời ơi vì sao ngày cho bọn họ cơ hội?

      "Tôi ở bên cạnh ." Miểu Miểu dùng giọng điệu làm yên ổn lòng người : "Trước chăm sóc cho đứa trẻ."

      Uyển Tình gật đầu, xoay người chăm sóc đứa .

      Nhìn đứa , khóc lên: "Bảo bảo . . . . Ba Ba mất." Chưa bao giờ nghĩ rằng để con mình gọi Từ Trọng là ba ba, nhưng tại, dạy bọn chúng kêu tiếng: "Ba ba là người rất tốt . . . . . . Các con nên vì người mà kiêu ngạo."

      Nhà họ Từ bỗng nhiên thay đổi lớn, kinh động toàn bộ người trong thôn. Mẹ Từ cơ hồ khóc đến điên rồi, bà nội Từ nằm giường, tinh thần của cha Từ cũng ổn định . . . . . Tang của Từ Trọng, toàn dựa vào rể của Từ Trọng xử lý.

      Chị của Từ Trọng cũng vô cùng vội vàng, bà nội Từ, mẹ Từ, Uyển Tình, ba người đều cố gắng an ủi. Bà nội Từ có con cháu, cần quan tâm, nhưng mẹ Từ phá lệ quan tâm. Mà mất em trai, trong lòng cũng khó chịu. Uyển Tình thuộc loại nơi nương tựa gả đến đây, còn mang theo hai con , tất nhiên thể quên . . . . .

      Uyển Tình thương tâm khổ sở, giống với bọn họ. chịu kích thích, oán hận ông trời, oán hận vận mệnh! Đêm qua từ Trọng còn bàn kế hoạch đại cả đờ, mắt thấy hạnh phúc cả đời, tại sao trong nháy mắt, ông trời lại đối với như vậy? con người tốt, ông trời là ghen tị sao?

      Quan tài Từ Trọng đặt trong nhà, có rất nhiều người lục tục đến, bạch thiên hắc dạ, khua chiêng gõ trống mời đạo trưởng.

      danh nghĩa pháp luật Uyển Tình là vợ của Từ Trọng, người thân mật nhất của Từ Trọng, mỗi lần lãnh đạo của Từ Trọng đến, cán bộ trấn huyện lý, đều phải gặp . nhớ được bọn họ, cũng nhớ được bọn họ gì. Vừa nhìn thấy quan tài Từ Trọng, còn nhìn thấy . . . . Miểu Miểu, liền khổ sở hô hấp được.

      Ở nông thôn, tang là chuyện còn lớn hơn việc vui. Tiệc rượu cưới xin, tiệc được bao nhiêu, tang cũng là để mọi người nhận thức. Mỗi ngày Miểu Miểu đều đến giúp Uyển Tình, giúp Từ Thanh giảm bớt ít gánh nặng

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 479: Phòng tránh mà thấy

      ngày tới, nghe được cha Từ hỏi rể của Từ TRọng: “Tóm được tên trộm chưa?”

      rể oán hận : “ chạy sớm!”

      Diểu Diểu nghe xong, nhắm thẳng lên lầu Từ gia, đến ban công phơi nắng mặt đất, cầm điện thoại ra gọi: “, ông chủ của muốn đầu tư du lịch phải ? Mặc kệ dùng cách gì, để cho ta đầu tư nơi này của chúng ta! Em muốn người ta coi trọng nơi này hơn, để những tên trộm ấy dám đến nữa!”

      Uyển Tình và Từ Thanh ở trong phòng chuyện, nghe được có thanh vang lên.

      Diểu Diểu đột nhiên hét lớn tiếng: “Từ TRọng chết , chính là vì bắt những tên trộm này!”

      Đột nhiên Diểu Diểu hét lớn tiếng: “Từ TRọng chết, cũng vì bắt những tên trộm đó!”

      Uyển Tình vội vàng kéo , bởi vì vài ngày này khóc và thức đêm nhiều, cổ họng có chút khàn: “ làm sao thế?”

      Diểu Diểu lắc đầu, cúp điện thoại: “Chúng ta thể sáng tạo lợi ích kinh tế, thế nào cũng chỉ bằng , chỉ có thể dựa vào những người có tiền mà thôi. Chỉ cần có người đồng ý tiêu tiền vào đầu tư ở nơi này, tự nhiên chính phủ quan tâm. Ông chủ của tôi vừa lúc muốn khai phá du lịch, bằng mở ở nơi này!”

      Từ Thanh : “Em cần làm những việc này!”

      Diểu Diểu cắn môi, lời nào.

      Uyển Tình trầm thấp thở dài, cầm tay : “ cần chuyện như vậy với của ... ấy khó xử. Việc buôn bán lợi ích là hết, nhỡ đâu ông chủ của ấy đồng ý!”

      ấy thuyết phục được ông chủ, là ấy đủ năng lực!” Diểu Diểu .

      Uyển Tình cứng lại, vỗ vai , .

      Buổi tối, ngoài cửa sổ đạo sĩ gõ rất náo nhiệt, Uyển Tình ru con ngủ trong phòng, đột nhiên nghe đến bên ngoài có thanh. đứng dậy vừa thấy, gặp Diểu Diểu mặc bộ áo chẽn, tay mang theo lọ rượu trắng, lung lay thoáng động tới.

      “Diểu Diểu?” Uyển Tình gấp gáp vội đỡ lấy .

      Diểu Diểu chống người , ngồi xuống mặt đất: “Uyển Tình... Tôi nghĩ muốn vài lời với .” thở ra khí tức, có hương rượu nồng đậm.

      .” Uyển Tình ngồi xuống bên cạnh .

      Diểu Diểu nâng cốc: “ muốn thế nào?”

      “Tôi cần...” Uyển Tình ngửi được mùi rượu người , khổ sở .

      “Tôi đây uống vào?” Diểu Diểu nhìn , hai mắt mênh mông nước. ngửa đầu uống ngụm, đem mặt tựa vào mép giường, tay bó lấy chấn: “Đây là con của ấy...”

      Uyển Tình há mồm, hai chữ “ phải” nên lời. dám !

      tại biết nên làm gì cái gì, muốn chiếm danh vị người thân của Từ Trọng mất. rể của Từ Trọng đến tìm lãnh đạo của , muốn đặt bia liệt sĩ cho , mà mặt dường như phản đối. Nếu lập, làm vợ của Từ Trọng, tự nhiên được hưởng trợ cấp trọng điểm. Mà chắc chắn thể lấy bất kỳ ưu đãi gì!

      Nhưng là, nếu như cho mọi người, và Từ Trọng vốn phải vợ chồng, con phải của , có kết quả gì?

      sợ chính mình gặp khó khăn gì, nhưng mọi người có thể Từ Trọng. tại nếu tình của cuộc hôn nhân này lộ ra ánh sáng, Từ Trọng có thể chịu nổi ? Nhỡ đâu cấp lấy lý do Từ Trọng lừa gạt hôn nhân mà ban danh liệt sĩ cho sao?

      Cái danh xưng liệt sĩ này, đúng là an ủi sau cùng của Từ gia rồi...

      Nếu công khai toàn bộ, phải là báo ân, mà là lấy oán trả ân!

      Uyển Tình nằm úp sấp giường khóc lên: “Diểu Diểu... tôi nên làm gì bây giờ?”

      Diểu Diểu uống đến say khướt, khóc ròng : “Uyển Tình, tôi thể nghĩ được là Từ Trọng chết rồi... ràng ngày đó ấy vẫn ở đó, tôi còn đấu võ mồm với ấy!”

      ấy vẫn chuyện với tôi!” Uyển Tình : “ ấy quá nhiều, tuyệt đối thể tưởng tượng được ấy cái gì!”

      “A... cần cho tôi.” Diểu Diểu hai mắt đẫm lệ mông lung, mang theo nụ cười nhìn : “Đó là lời hai người với nhau, tôi thích nghe!”

      Uyển Tình im lặng rất lâu, mãi đến khi Diểu Diểu nằm úp sấp ở bên giường, mới : “Tôi cũng muốn cho .”

      thể , nếu trong lòng Diểu Diểu càng bi thương hơn. Có lẽ Diểu Diểu vẫn thích Từ Trọng, nhưng ấy chưa kịp thổ lộ, biết hạnh phúc từng gần hai người đó trong gang tấc thế nào, tiếc nuối bớt chút, thương tâm cũng bớt chút.

      Uyển Tình đỡ Diểu Diểu lên giường, chính mình lại học theo Từ TRọng ngả ra đất nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, con tỉnh trước.

      Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có tiếng người. Mấy ngày này, suốt đêm đều có người ở.

      Uyển Tình ngồi xuống dỗ con, sữa người vẫn đủ cho con uống chút, kéo áo, cho Đinh Đinh ăn trước, nha đầu này sinh ra say, tính tình hơi khó chịu, cho nó ăn trước, nó liền nháo, Đương Đương có phong cách soái ca, bình thường dù khóc thế nào, khi phát mẹ chăm sóc em trước, tiếng khóc liền hơn.

      Chính lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng chuyện, rất thấp, nhưng Uyển Tình còn nghe thấy là thanh của đàn ông.

      “Nên là ở trong này ?” Thanh của Từ Thanh truyền đến, rồi sau đó gõ cửa.

      Uyển Tình cho rằng muốn vào, vội kêu lên: “Đừng vào! Em ... cho con bú!”

      “A...” Từ Thanh dừng lại: “Diểu Diểu ở đó ?”

      “Ở đây.”

      “Vậy là tốt rồi.” Từ Thanh thở ra: “ của ấy đến, em gọi nó tỉnh .”

      Uyển Tình định đặt con xuống, nhưng con cắn rời, vội la lên: “Tối hôm qua ấy uống rượu, còn chưa tỉnh.”

      “Chúng ta chờ ở đây lát.”

      Uyển Tình vội cho Đinh Đinh ăn xong, cũng để ý Đương Đương khóc rống thế nào, lôi kéo áo, tóm tấy tóc vuốt qua, nhàng giữ cửa kéo ra đường : “Chị...”

      Từ Thanh tới: “Em tiếp tục cho ăn , chị gọi nó tỉnh.”

      ấy mới ngủ chút.” Uyển Tình liếc mắt nhìn bên ngoài cái, trong bóng đêm, bóng lưng người đàn ông đứng ở bên cạnh ban công, thân hình thon dài, hơi gầy chút. thấp giọng hỏi: “Đó là...”

      Diểu Diểu...” Từ tHanh thấp giọng : “Để ấy tiến vào ôm người tiện lắm, để chị gọi nó tỉnh.”

      Uyển Tình gật đầu, Từ Trọng vừa mới chết, ví như để người đàn ông khác tiến vào phòng , truyền ra bên ngoài, chung quy lại đều ảnh hưởng đến danh dự của Từ Trọng.

      Từ Thanh đánh thức Diểu Diểu, sắc mặt đỏ hồng, mở mắt ra nhìn : “Chị là ai?”

      “Tôi là chị Thanh Thanh.” Từ Thanh , đỡ dậy: “ em trở lại rồi.”

      nào cơ?” Diểu Diểu khóc hỏi. Giờ phút này đầu óc tỉnh táo, cả người giống như đứa trẻ yếu ớt.

      ruột của em.” Từ Thành giày cho : “Ngày hôm qua mới gọi cho em đấy thôi? em suốt đêm trở về.”

      Diểu Diểu sửng sốt lúc: “ ấy muốn khai mở, em đế ý đến ấy.”

      “Được rồi, ánh mắt của ấy toàn là tơ máu, chắc là cả đêm ngủ đó.”

      Diểu Diểu bĩu môi, đứng lên thoáng lung lay ra cửa. Từ Thanh đưa ra ngoài, Uyển Tình nghe thấy tức giận : “Buổi sáng em gọi điện cho , giờ qua vài giờ, sao lại suốt đêm trở về...”

      từ nước ngoài về.” Giọng nam than .

      Diểu Diểu gì, lát sau có tiếng bước chân trầm trọng xa, tiếp theo là Từ Thanh vào cửa, với Uyển Tình: “Sao em lại ngủ mặt đất?”

      “Em để cho Diểu Diểu ngủ giường.” Uyển Tình , ho hai tiếng.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 480: Mẹ Từ đoạt đứa (1/3)

      “Có phải bị cảm hay ?” Từ Thanh vội hỏi, “Cổ họng em hôm qua hơi khan, hôm nay thể nghe ra là giọng nam hay nữ! Mau nằm giường , chị lấy thuốc cho em.”

      “Em sợ bà nội…..” Uyển Tình .

      “Chị gọi người tới mang thuốc tới, hẳn là có gì đáng ngại, chỉ cần em nhớ phải uống nhiều nước sôi. lát còn phải vào thành, trăm ngàn đừng bị bệnh.”

      Uyển Tình gật đầu, hôm nay cần phải đưa di thể của Từ Trọng hỏa táng.

      Bởi vì đủ xe, có thể vào trong thành chỉ có người của Từ gia và số người thân quan trọng. Đầu của Uyển Tình có điểm choáng váng, có thể là bị bệnh.

      Ba Từ cần mang theo đứa , miễn cho phiền toái. chưa từng cùng đứa tách ra, luyến tiếc, nhưng dám gây thêm phiền toái cho mọi người, đành phải gửi đứa cho bác của Từ Trọng. Bác của Từ Trọng muốn ở nhà với bà nội Từ, vào trong thành.

      Đứa vừa đến tay của bác Từ, liền ngừng náo loạn.

      Bà nội từ : “Liền mang thôi, để cho bọn chúng đưa tiễn ba của mình .”

      Uyển Tình ôm lại đứa , con khóc khiến tâm đều nát.

      Đến trong thành, thuận tiện đến kí túc xá của Từ Trọng nhận lại đồ của . Còn số đồ của ở văn phòng, bây giờ là cuối năm, đôn cảnh sát đặc biệt nhiều việc, mọi người làm việc cũng thực rất tận tâm, loại thu thập di vật còn lại cũng rảnh quan tâm. Sở trưởng chờ sau khi ông ấy sắp xếp lại công tác, dù sao hậu của Từ Trọng còn rất nhiều thủ tục và văn kiện cần phải làm, đến lúc đó cùng những người khác đưa tới Từ gia.

      Sau khi trở về, mọi người an tang Từ Trọng ở nghĩa trang liệt sĩ của trấn .

      Sau đó, Uyển Tình bị ốm hai ba ngày, trong hai ba ngày đó, Từ gia mang trả lại những gì mượn để làm tang cho Từ Trọng, nên làm gì cũng làm tất cả, chờ sau khi tốt lên, còn việc gì để làm.

      ôm đứa , đứng ở cửa sững sờ.

      Mẹ Từ quét rác ở bên ngoài, thấy , buông cái chổi tới, ôm đứa bé còn lại còn nằm trong nôi: “Vì sao con ôm con , ôm con trai?”

      “Con bé rất hay khóc.” Uyển Tình .

      Mẹ Từ thở dài: “Trong phòng của con còn có những gì của Từ Trọng? Đều sắp xếp lại mang tới phòng khác , miễn nhìn tới lại thương tâm.”

      “Vâng.” Uyển Tình xoay người, lên lầu với bà.

      Uyển Tình đối với đồ vật của mình rất ràng, những gì của Từ Trọng chưa từng có chạm qua. tại, phàm phải của , đều lấy ra.

      Sau
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 481: Nhóm máu

      Cha Từ phát ra bà, ngoắc bà đến.

      Mẹ Từ lập tức qua, thấy bàn bày đống đồ, phần lớn là sách vở chữ NHật, chắc là di vật của Từ Trọng để lại ở đồn công an. thấy tờ giấy chứng nhận hiến máu đơn đốc đặt trước mặt Từ phụ, tay đưa ra lấy qua: “Đứa này sao vẫn hiến máu?”

      Mẹ Từ học sơ trung, biết chữ, thế nhưng nhận thức có chút lạc hậu, cảm thấy hiến máu làm sức khỏe tốt.

      Lãnh đạo của Từ Trọng vừa nghe thấy, liền giải thích chút, hiến máu là chuyện vinh quang, Từ Trọng lại là cảnh sát, có tác dụng làm gương.

      Mẹ Từ cười ngượng ngùng, đặt giấy chứng nhận hiến máu lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cha Từ bất động. cha Từ cầm tờ chứng nhận hiến máu, với bà: “Sở trưởng hai đứa bé kia phải con của Từ Trọng.”

      “Hả?” Mẹ Từ kinh ngạc, trừng mắt nhìn ông, hồi lâu sau lại nhìn lãnh đạo: “ mê sảng gì thế>?”

      Sở trưởng noies: “Tôi chỉnh lý mấy thứ của Từ Trọng mới phát giấy chứng nhận hiến máu này, phát nhóm máu của cậu ấy là nhóm AB, tôi nhớ khi hai đứa bé sinh ra, bệnh viện xét nghiệm nhóm máu cho chúng, bé mang nhóm máu 0!”

      người khác ở bên cạnh : “Sở trưởng cho chúng ta biết, chúng ta cảm thấy việc nghiêm trọng, cũng thể tùy tiện hàm oan người khác, liền chạy đến bệnh viện lấy tư liệu, là nhóm máu 0!”

      Sở trưởng : “Vốn dĩ cảm thấy việc kết hôn của Từ Trọng có chút kỳ lạ, chỉ là lúc ấy nhúng tay vào chuyện đó cũng tốt. Toi lén hỏi qua cậu ấy, cậu ấy là cái hũ nút, lâu mãi cũng cậy ra câu. Tôi nghĩ là cậu ấy thanh tỉnh lại, nên là có đến cái gì, ai biết... thực là bị lừa...”

      Ông Từ Trọng bị lừa còn tốt, lấy hiểu biết của ông đối với Từ Trọng, Từ Trọng hơn nửa là cam tâm tình nguyện bị lừa. Nhưng việc đủ phiền, ông muốn càng phiền phức hơn, Từ Trọng lại được tôn thành liệt sĩ, ông muốn người có chút bẩn thỉu nào, ràng liền đem tất cả sai lầm đổ lên người Uyển Tình.

      Vốn việc này có thể mặc kệ, nhưng tiền trợ cấp của Từ Trọng cao như thế, đầu tiên muốn để lại cho vợ con, đứa này cũng phải của cậu ta, cũng thể để người ngoài lấy tiền ! Sở trưởng nghĩ để toàn bộ tiền tử cho cha Từ, mẹ Từ, dù sao hai người cũng còn hơn nửa đời người, cần tiền bạc dưỡng lão.

      Mẹ Từ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :