1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 472: Chi tiết kết hôn và ly hôn

      Edit: minhhy299

      "Đó là tốt! ngay cả đứa đều sinh cho Từ Trọng!" Mẹ Từ .

      "Con chỉ sợ là có đứa , thể gả cho em ấy nha!" Chị Từ Trọng .

      Mẹ Từ lặng chút: "Đừng bừa, đừng ở trước mặt em con như vậy, nó khổ sở. Cho dù Uyển Tình bây giờ là như vậy, nhưng Từ Trọng chúng ta tốt tính, đau lòng, ấy khẳng định cảm động."

      Mọi người cũng chỉ có thể mong đợi như thế. tại đứa đều có, Từ Trọng lại lớn như vậy, đối với các , quả thực là bánh nóng từ trời rơi xuống, lập tức thúc giục Uyển Tình kết hôn.

      Trước khi kết hôn, tự nhiên còn có rất nhiều công tác chuẩn bị. Nông dân thực coi trọng lễ tiết, kết hôn còn có đống trình tự rườm rà, Uyển Tình hiểu lắm, nhưng muốn gặp cha mẹ của như vậy cũng là thực hiểu được. thể : "Ba mẹ con cũng còn...... Chỉ có mình con."

      Mọi người sửng sốt, khí có hơi cương cứng, lát an ủi , chút như là "Sau khi gả cho Từ Trọng con lại có ba mẹ, lại có nhà"....

      đến làm tiệc cưới, Từ Trọng : "Uyển Tình đều phải sinh, bây giờ trở về làm tiệc rượu có tiện. bằng chờ sau khi sinh, hợp với đầy tháng cùng nhau làm tiệc rượu ."

      Chị của hỏi: "Ý của em là sinh trong thành? Vậy cũng tốt, song bào thai phải cẩn thận chút, chị thấy Uyển Tình khung xương , ở nông thôn xác thực quá an toàn, vẫn là bệnh viện trong thành bảo hiểm hơn. Sau khi sinh xong còn muốn ở cữ, vội vàng làm đầy tháng rất ép buộc và đứa , bằng làm yến tiệc trăm ngày! Trong nhà Uyển Tình có người, cũng cần phiền toái, ngày mai chứng từ, chúng ta trở về , để mẹ ở trong này chiếu cố Uyển Tình. Nếu cần cái gì, lại để ba ba đưa lên."

      sắp xếp ổn thỏa tình gần đây, mọi người nghe xong, đều gật đầu. Ba mẹ Từ cũng đồng ý, chuyện này liền định xuống dưới rồi.

      Buổi tối, Từ Trọng lại mình theo chân ba người bọn họ chuyện dòng họ của đứa . Hai người già có chút do dự, chỗ bọn họ còn có tiền lệ đứa theo họ mẹ đâu.

      Chị Từ Trọng : "Cha mẹ của ấy mất, lại huynh đệ chị em , lấy cái đứa cùng họ ấy, cũng tốt cho dòng họ tổ tông của em ấy mà."

      Ba mẹ Từ vừa nghe, đồng ý.

      Ngày hôm sau, Uyển Tình liền kết hôn với Từ Trọng. lần trước sanh non chuẩn bị kết hôn với Mục Thiên Dương, hết thảy giấy chứng nhận, chứng minh tư liệu đều ngay ngắn. Sau đó đều nhét mấy thứ này cùng nhau ở trong túi mang đến Thành phố C, lúc rời khỏi Thành phố C, bởi vì muốn mang theo giấy chứng nhận, cũng đem giấy chứng nhận và đồ vật trang bị khác trong cái gói to theo, nghĩ tới tại lại tiện.

      Uyển Tình cảm thấy, cái này hết thảy giống như là thiên ý.

      lần này kết hôn thuận lợi, kết hết sau, Mẹ Từ hỏi: "Con muốn chuyển hộ khẩu lại đây hay ?" Chuyển lại đây liền miễn cho về sau chướng mắt Từ Trọng, giận chồng bỏ con!

      Uyển Tình sửng sốt, cư nhiên nghĩ tới vấn đề này. nhìn Từ Trọng, Từ Trọng : "Về sau rồi , tại hộ khẩu phải dễ chuyển như vậy? Uyển Tình mệt chết , về trước."

      "Con chỉ biết đau lòng người ta!" Mẹ Từ cười .

      Uyển Tình thầm nghĩ đến hộ khẩu đứa , lập tức quên hộ khẩu chính mình.

      Ăn xong cơm trưa, ba Từ và thân thích khác quay về Thái Bình, Mẹ Từ ở tại chỗ này, đến buổi tối, liền đuổi Từ Trọng và Uyển Tình qua đêm tân hôn.

      Từ Trọng và Uyển Tình đều cảm thấy xấu hổ, Từ Trọng : "Con quay về ký túc xá ở, Uyển Tình lớn bụng, ngủ cùng nhau tiện, vạn nhất cẩn thận đụng đến tốt."

      Mẹ Từ vừa nghe, lập tức đồng ý.

      Uyển Tình : "Vậy đỡ em vào."

      Từ Trọng sửng sốt, đoán là có lời muốn , vội vàng đỡ vào nhà.

      Đóng cửa lại, Uyển Tình hỏi: "Hộ khẩu của em cũng muốn chuyển sao?"

      Từ Trọng : " cần. Em là hộ khẩu thành thị à? Trước kia nông thôn chuyển lên thành trấn khó khăn, tại thành trấn chuyển về nông thôn khó khăn, em xoay qua chỗ khác cũng chỉ là cái hộ khẩu danh nghĩa, thôn chúng ta hết thảy ích lợi ưu việt đều có em." Từ Trọng hạ giọng, "Dù sao về sau em phải , cũng cần phiền toái."

      Uyển Tình gật đầu, có hơi biết lợi ích ưu việt , liền hỏi . Từ Trọng giọng giải thích với , nguyên lai hộ khẩu nông thôn bình thường đều có phân chia ruộng đất, tại ruộng đất đáng giá bao nhiêu chứ? Cho nên chỉ có dân cư ra, ai tiến vào. Hơn nữa tại quốc gia nhằm vào phúc lợi nông dân chính sách tương đối nhiều, có thể chuyển hộ khẩu tới địa phương , nhưng chút chính sách này chút cũng hưởng thụ đến.

      Từ Trọng xong, bĩu môi: " đầu thai kiếp khác, cũng có địa phương sài."

      Uyển Tình bật cười.

      Từ Trọng gật gật đầu: " đây."

      "Chờ chút!" Uyển Tình thấp giọng , "Chính còn chưa đâu."

      "Chuyện gì?"

      Uyển Tình mở khóa ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra túi đồ màu đen: " bình tĩnh chút , đừng kêu."

      "Cái gì vậy?" Từ Trọng trợn to mắt, "Em giết người?"

      Uyển Tình bắn qua cái xem thường.

      Từ Trọng lên tiếng nở nụ cười.

      Uyển Tình mới biết được cư nhiên cũng hay giỡn, đơn giản lộ ra đồ gì đó trong gói to ra, cư nhiên là sấp tiền mặt!

      Từ Trọng trợn tròn mắt, trừng mắt : "Em......".

      Uyển Tình kéo tốt gói to, : "Đây là tài sản của em, mẹ em để lại cho em, liền nhiều như vậy."

      "À......"

      Uyển Tình lôi kéo đến bên giường ngồi xuống, nhét tiền vào trong tay của . cả kinh: “Em đây là làm gì?"

      "Em nghĩ chờ thời điểm chúng ta ly hôn, đứa đều em nuôi, người khác nhưng biết sao lại thế này, chỉ nghĩ là bố đứa , có trách nhiệm nuôi nấng. Nhưng kỳ có nha? An tại cầm tiền, chờ thời điểm ly hôn lại cho em, coi như là cho em phí nuôi nấng, cũng miễn cho người khác ."

      "......" Từ Trọng trực giác muốn trả lại cho .

      Uyển Tình đẩy trở về: "Coi như giúp em bảo quản tốt lắm. Đứa sinh hạ đến phải cần tiền, cũng thể tất cả đều tự em móc ra, khó coi. cầm, lấy giúp em, miễn cho mọi người nghi đến nghi , làm lộ."

      Từ Trọng cảm thấy cũng đúng. Nuôi đứa phải cần tiền, về sau ly hôn làm cho thoát ra hộ cũng thực khó coi, nhưng muốn lấy tiền, cũng xác thực lấy được, bằng liền theo làm.

      gói tiền kỹ lưỡng: "Em nghĩ thực chu đáo. Yên tâm, tuyệt đối tham ô của em, từng cái từng cái ghi chép cho !"

      Uyển Tình cười: "Em tin tưởng ."

      Từ Trọng lặng chút, bỗng nhiên : "Nhưng là nữ tử kết hôn quản lí nhà mà?"

      "Em đây cần tiền hỏi lại , chúng ta ghi tốt sổ sách là được. Cái này đó bảo quản giúp em , em cầm nhiều tiền như vậy, có hơi sợ hãi."

      Sắc mặt Từ Trọng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn : "Em còn ? biết có ngân hàng sao?"

      sợ Mục Thiên Dương tra động tĩnh tài khoản của . bất đắc dĩ : "Trong ngân hàng em còn có chút tiền, điểm ấy là vì thời điểm ly hôn cho em, bằng cái gì cũng cho em, ra nghe tốt. Đúng rồi, là cảnh sát, ly hôn đối với công tác của có thể có ảnh hưởng hay ?"

      "Làm sao có thể? Tình cảm của cảnh sát vỡ tan, ly hôn? Luật hôn nhân nhằm vào là nhân dân cả nước, cảnh sát phải nhân dân sao!"

      Uyển Tình thở ra: "Vậy là tốt rồi."

      Từ Trọng sợ để ý, còn : "Sở trưởng chúng còn từng ly hôn đấy."

      Uyển Tình nghĩ, tại sao có thể bán đứng sở trưởng chứ

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 473: Sinh con

      Sau khi kết hôn, Uyển Tình được chăm sóc tận tình trước nay chưa từng có, bởi vì mẹ Từ đau lòng con dâu, chờ mong làm bà nội, dường như cái gì cũng cho làm.

      Mẹ Từ chăm sóc rất cẩn thận, bình thường khi mua thức ăn cũng phải chọn cẩn thận. Xung quanh thị trấn có người chuyên làm đồ ăn cho phụ nữ có thai, bà con thường xuyên chạy tới nhà họ mua, còn tự mình nấu, dù sao cũng thể dính thuốc sâu. Gà vịt đều là để cho cha Từ mang từ nông thôn lên, tất cả đều là do nhà nuôi, toàn là gà vịt dân dã, còn thuận tiện mang theo ít thức ăn từ dưới quê lên.

      Đến ngày mùa, cha Từ được, mẹ Từ còn tự mình quay về. Trù nghệ của tuy được tốt lắm, nhưng làm việc cẩn thận, Uyển Tình chỉ nhìn qua lần, liền rất an tâm về an toàn thực phẩm. Hơn nữa nguyên vật liệu được đảm bảo, cũng an tâm để rồi ăn nhiều hơn, rất là vừa lòng.

      Muốn ăn gà muốn ăn vịt, Từ gia có mấy con, toàn bộ đều hầm canh cho Uyển Tình. Uyển Tình cẩm thấy ngượng ngùng, nhưng mẹ Từ có lợi với đứa bé, về sau khi sinh đứa , người mắc bệnh sởi, hơn nữa còn có rất nhiều vị dụ thực tế.

      Uyển Tình nghe vậy, rất cố gắng uống canh gà vịt, nghĩ rằng mẹ Từ chăm sóc mình như vậy, sau này khi sinh ra đứa , ba Từ mẹ Từ trả giá càng nhiều, người thân của Từ gia cũng tặng đồ, bốn vạn đồng kia của Từ Trọng, lấy hai ba vạn trở lại là tốt rồi, còn số tiền còn lại. Bất quá phỏng chừng Từ Trọng cần, vụng trộm lưu trước ……

      Ngày hai mươi tháng sáu, Uyển Tình cảm thấy bụng có động tĩnh, Từ Trọng cuống quít đưa vào bệnh viện, mẹ Từ cũng gọi điện về nông thôn báo tin, ba Từ cùng đám người vội vàng vào thành.

      Uyển Tình nằm viện đêm, sáng hôm sau mới bắt đầu đau. muốn sinh thường, nghe sinh thường tối đối với đứa . Nhưng ngày đau đớn, vẫn sinh được, đành phải sinh mổ, rốt cục ngày hai mươi hai cũng sinh đôi nam nữ, cả Từ gia sung sướng.

      Uyển Tình dường như mệt mất nửa cái mạng, nghĩ rằng nuôi hai đứa con như thế nào, nằm ở giường có điểm u buồn, nhíu mày lại. Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại khôi phục lại tinh thần như trước. Sinh đều sinh rồi, tổng cần phải cố gắng. tại thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Từ gia tự nhiên quan tâm đầy đủ tới , tuy rằng cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, nhưng sức khỏe là tiền vốn, đứa càng quan trọng, cho nên cũng có khách khí với bọn họ. Dù sao bốn vạn đồng đặt ở chỗ Từ Trọng, cùng lắm khi ly hôn phần cũng cần, toàn bộ báo đáp ân tình của bọn họ!

      Sau khi xuất viện ở cữ ở trong căn phòng mình thuê, bởi vì có hai đứa bé, mẹ TỪ sợ mình chăm sóc tốt nên gọi cả chị của Từ Trọng tới. Chị của Từ Trọng sinh hai đứa con trai, đứa lớn nhất học tiểu học, mấy năm gần đây cũng chuyên ở nhà chăm đứa , cũng coi như có kinh nghiệm.

      Uyển Tình ngồi ở giường nhìn hai người bận rộn, thấy quyết định bản thân kết hôn giả với Từ Trọng là đúng. Nếu chỉ có mình , tháng này biết nên làm như thế nào, cho dù thuê bảo mẫu, người ta cũng chăm sóc tốt như mẹ Từ___mẹ Từ là chăm sóc cháu nội.

      càng ngày càng cảm thấy phần ân tình này như ngọn núi lớn, biết tương lai khi ly hôn như thế nào.

      Trong nhà của Từ Trọng còn có bà nội, đống cháu nội, ở giữa còn có cháu ngoại, Từ Trọng là tuổi nhất, bà nội Từ cũng hiểu nhất. Chỉ là bà nội Từ lớn tuổi, mọi người dám để cho bà ngồi xe, nên bà thể vào trong thành thăm Uyển Tình.

      Sauk hi Uyển Tình sinh, trước đó chưa từng có người mang thai long phụng, bà nội Từ càng thêm kích động, vẫn muốn tới xem, nhưng bị ba Từ và Từ Trọng khuyên, để bà tới. Sau trăng tròn của đứa , bà chờ được nữa, ở nhà ngừng thúc dục ba Từ, bên này nhận được tin tức còn cách nào khách, đợi thêm nửa tháng nữa, thu thập chút mang theo Uyển Tình trở về.

      Trước khi mẹ Từ còn tặng hồng bao cho chủ nhà, Uyển Tình nghĩ tập tục nơi này nhiều, may mắn có người cùng, bằng chạm vào điều kiêng kị của người khác cũng biết.

      Uyển Tình vốn nghĩ Thái Bình chỉ là nơi ngang qua để ngắm cảnh mà thôi, nghĩ tới còn có ngày quay lại, lần này , ít nhất cũng phải ở mấy tháng, nhịn được có chút cảm khái.

      Từ gia ở trấn , cách trấn hai dặm mới tới thôn. Phong cảnh trong thôn rất đẹp, người dân lại thuần phác. Uyển Tình vừa , tự nhiên có người vây xem, cũng khen xinh đẹp, Từ Trọng có phúc. Từ Trọng chỉ cười ngây ngô, Uyển Tình lại cảm thấy áp lực.

      Nhà của Từ Trọng có hai tầng, và Uyển Tình ngủ ở tầng , buổi tối khóa cửa phòng. Từ Trọng kéo chăn chiếu ra, bắt đầu trải xuống dưới sàn, Uyển Tình bế đứa tới chiếc giường ngủ.

      Uyển Tình lo lăng hỏi: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, về sau em muốn , phải làm sao bây giờ?”

      “Đừng lo lắng. Nông dân ở nơi này thích ra ngoài làm công kiếm tiền, cho dù có ly hôn, hai người có tách ra, nơi này trừ những người ở trong nhà, người bên ngoài cũng có người biết đâu. tại kết hôn hay ly hôn đều phải tới huyện làm, khi thời gian sai biệt lắm, em tới huyện, lý do có sẵn, làm việc ở bên kia, thể để em và đứa ở nơi này? Đến lúc đó chúng ta vụng trộm ly hôn, em nén , chừng còn giấu giếm được mấy tháng người trong nhà mới biết.”

      “Thực xin lỗi .” Uyển Tình thở dài. Bất quá cũng có biện pháp, bọn họ kết hôn: muốn tách ra, phải ly hôn.

      Từ Trọng phải làm việc, tuần ở nhà được nhiều nhất hai ngày, bọn họ đóng cửa lại phân giường ngủ, cũng có người phát . Chỉ là nửa đêm lúc đứa đói bụng phải cho bú sữa mẹ lại hơi bất tiện, mỗi lần đều phải để Từ Trọng vào toilet. Mà thời tiết mùa hè, trước mặt Uyển Tình thể mặc kín đáo chút, cũng rất khó chịu. Nhưng rồi, khuya khoắt khi đứa tỉnh, có người mở cửa hộ, Uyển Tình cố xoay nắm cửa, lại gây ồn ào, thường thường mệt muốn khóc.

      Dưỡng đứa , so với trong tưởng tượng của còn vất vả hơn nhiều.

      Đến Tết Trung Nguyên, Từ gia hóa vàng mã cho những người mất, Uyển Tình nhớ tới Từ Khả Vy, rầu rĩ vui, mẹ Từ nhìn cái, hỏi: “Ba mẹ con hạ tang ở nơi nào?” Uyển Tình ba mẹ còn, Từ gia nghĩ ba mẹ đều mất.

      “Vĩnh Ninh.”

      Tháng ba là sinh tế của Từ Khả Vy, tháng tư thanh minh, có chết, Uyển tình cũng muốn viếng mộ, nhưng mang theo đứa rất bất tiện, vẫn là . tại là tết Trung Nguyên, cũng thể . Sang năm , sang năm mang theo đứa cùng .

      “Vĩnh Ninh cũng tính quá xa, mất ngày đến nơi.” Mẹ Từ đưa sấp giấy tiền cho , “Con đốt hai đống giấy tiền ở bên cạnh cho bọn họ , để bọn họ tới đây nhận. Chờ đứa lớn hơn chút, bảo Từ Trọng mang theo đứa cùng với con đến viếng mộ.”

      “Nơi này đốt thu được sao?”

      thu được, chúng ta đều đốt như vậy. Nơi này của chúng ta có người từ Phúc Kiến gả tới, ngày lễ tết khi đốt vàng mã cũng phải đốt cho cha mình, bọn họ đều đốt ở chỗ này.”

      Uyển Tình gật đầu, thành tâm thành ý đốt cho Từ Khả Vy hai đống, yên lặng nhớ kỹ tình hình gần đây của chính mình, chuyện của đứa .

      Trăm ngày của đứa trùng vào dịp nghỉ dài hạn của ngày quốc khánh, trong thôn có vài người đến thành phố lớn để học tập cũng quay về, mẹ Từ Uyển Tình có vận khí tốt, vì để cho quen thuộc mọi người xung quanh, đưa nhận biết những người đó.

      Lần này chỉ chúc mừng trăm ngày của đứa , cũng là bù tiệc cưới của Uyển Tình và Từ Trọng, trong nhà chuẩn bị trước.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 474: Bà cố nội núi.

      Nông thôn làm tiệc rượu, ít có khách sạn, đều trực tiếp làm trong sân. Uyển Tình chỉ thấy bọn họ lấy đống gạch xây rãnh, hai cái lỗ, trong than tổ ong, liền bốc cháy hừng hực.

      Trong nhà mình nhân công đủ, hàng xóm xung quang đều đến giúp đỡ, ao trước cửa mỗi ngày đều ở đây rửa rau tắm cho gà vịt. Uyển Tình vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thất buồn bực -- những thứ này làm được, xin lỗi mọi người.

      Sau khi trở về, trước nhìn đến con -- diễn trò cũng phải diễn toàn bộ, nào có . . . . . . ? Sau đó cùng cha Từ thương thảo chuyện bữa tiệc, hỏi: "Mời người nào?"

      Cha Từ : "Tiểu đội của chúng ta đều mời, cán bộ trong thôn cũng mới, nhà họ Văn ở thung lũng còn có mời . . . . . ."

      Cha Từ còn chưa có xong, Từ Trọng : "Bọn họ mặc dù là đội khác, nhưng cách chúng ta gần, hơn nữa lần trước kết hôn đầu gỗ cũng mời chúng ta."

      Cha Từ liếc cái: "Ta là muốn để cho chính con mời! Con và mấy người . . . . . Tiểu tử kia cùng nhau lớn lên, hơn nữa lúc trước con đùa giỡn Thủy nha đầu quá, ta sợ bọn họ so đo đến, bằng để con ."

      Từ Trọng trầm mặc, phong lưu duy nhất trong đời : "Con tí nữa ."

      Cha Từ còn : "Miểu Miểu hôm kia trở lại, biết có ở nhà đây."

      Từ Trọng: =miệng=!

      "A, còn có lão thái thái ở đỉnh núi, ta suýt quên mất. Lúc trước đưa trứng gà liền quên, con nhanh lấy rổ trứng gà đưa qua đó. Đoán chừng bà ấy đến, nhưng rốt cuộc vẫn ở nơi này, cũng là hàng xóm, con làm dáng chút, rồi lại nhà họ Văn!"

      Trừ Trọng gật đầu, xoay người tìm mẹ Từ lấy trứng gà. Mẹ Từ nghe muốn nhà hị Văn, với : " bằng mang Uyển Tình cùng ! Uyển Tình mỗi ngày ở nhà, buồn hỏng rồi, để cho con bé ra ngoài chút." Hừ, để cho nhà họ Văn nhìn xem, bà có con dâu xinh đẹp, so với Miểu Miểu xinh đẹp hơn!

      Từ Trọng do dự chút, rồi đồng ý.

      Hai đứa trẻ ngủ, con trai tên mụ là Đương Đương, ngủ cực kì thoải mái, đâm mặt nhóc nhóc cũng tỉnh, con nhũ danh là Đinh Đinh, mỗi ngày ngủ thoải mái, cái mặt ưu sầu, vừa tỉnh dậy ôm mẹ.

      Từ Trọng tìm Uyển Tình, vừa được hai câu, Đinh Đinh tỉnh. Uyển Tình nghe cũng xa, phỏng chừng ra ngoài lâu, Đương Đương có khả năng tỉnh, liền ôm Đinh Đinh ra ngoài, để Đương Đương giao cho mẹ Từ chiếu cố.

      Ít đứa bé cần ôm, Từ Trọng cũng thở ra hơi. Bởi vì muốn ly hôn, dám thân thiết với đứa bé, tránh cho về sau tách ra khi đứa bé nhận thức, cho nên khi làm cha cần bắt chước cái gì cũng chưa bắt trước, cho nên cũng ôm đứa bé. tại mang theo trứng gà, nếu lại ôm đứa bé, phải đứa bay, chính là trứng vỡ!

      Hai người ra khỏi nhà, vài bước quẹo vào cái phòng ốc sau rừng trúc, ra khỏi rừng trúc, là đồng ruộng. Từ Trọng chỉ vào tòa gò núi đối diện, gò núi cái nhà: "Chúng ta trước nơi đó."

      "Đó là thân thích?"

      " phải. Có lão thái bà sống ở đó, nghe sinh ra nắm ấy đưa đến, phải người địa phương. Nhà bọn họ khá lợi hại, mặt sau còn có sân bay, ba năm mấy tháng lại có phi cơ trực thăng bay đến, biết làm gì. Năm trước ngọn núi có địa chấn, bên phái phi cơ trực thăng tới cứu viện, còn tìm nhà bọn họ mượn chỗ để đáp máy bay!"

      Uyển Tình kinh ngạc gật đầu, lần duy nhất tiếp xúc với phi cơ trực thăng là lúc Từ Khả Vi gặp chuyện may, lúc ấy Mục Thiên Dương tìm quan hệ mới có thể có. nghĩ tới ở địa phương nông thôn này cũng có , nhất thời cảm thấy lợi hại.

      Uyển Tình ôm đứa , theo Từ Trọng lên núi, cảm thấy mệt thở hồng hộc. Nhìn lại, căn bản cao, nhưng nghĩ tới lại tiêu hao nhiều sức như vậy.

      Từ Trọng thấy thở dốc, : "Nghỉ lát lại gõ cửa."

      Uyển Tình gật đầu, vuốt mặt Đinh Đinh, : "Đều do con." xong đáng giá ngôi nhà trước mặt, nhà được tường rào vây lại,cây tường vi leo lên bờ tường, nghĩ đến bên trong hẳn là vườn hoa.

      Lúc này, tay Đinh Đinh nắm lấy tóc . bị nắm đau, vội vàng mở tay bé của đứa ra, với Từ Trọng: "Em phải cắt tóc mới được, tóc dài bất tiện."

      Từ Trọng gật đầu: "Ừ, lúc trước nghĩ với em chuyện này."

      Uyển Tình thở dài: "Vừa mới bắt đầu nghĩ tới, sau lại bụng lớn có tiện."

      Chính lúc này, cửa mở ra, hai người vội vàng đứng lên. Bên trong người đàn ông dáng người cao gầy ra, Uyển Tình nhìn thấy sửng sốt, liếc mắt về phái cơ ngực của người này, trực giác cho biết người này có cơ ngực, thuộc loại hình to lớn cường tráng. Nhìn dáng vẻ của ta, so với những người nông dân nhìn thấy mấy ngày nay căn bản khác nhau, nhịn được có chút nghi hoặc.

      Người đàn ông hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"

      Từ Trọng giơ trứng gà lên: "Tôi là Từ Trọng của nhà họ Từ, đây là vợ của tôi, ngày mai là tiệc rượu mừng trăm ngày của con chúng tôi, muốn mời Kim nãi nãi ăn cơm."

      Người đàn ông lặng chút, tiếp nhận trứng gà: "Bà nội chúng tôi tuổi tác lớn, có chút ăn kiêng, lại cũng tiện, bà đoán rằng , tôi và em của tôi ."

      "Được, vậy sáng sớm mai mọi người đến, chúng tôi nên rồi." Từ Trọng cũng đoán được ta thế, khách khí vài câu, liền mang theo Uyển Tình rời .

      Lúc này, từ trong cửa lớn lại có người đàn ông cầm khăn lau tóc ra, xem ra là vừa mới tắm.

      "Làm sao vậy?"Dưỡng đứa , so với trong tưởng tượng của còn vất vả hơn nhiều.

      Người đàn ông đưa trứng gà cho ta: "Nhà họ Từ mới có cháu, mời phu nhân tiệc rượu trăm ngày."

      "Đừng đùa, nông dân như bọn họ cũng xứng mời phu nhân?"

      "Phu nhân ở nơi này, đừng có gây rối, ta chúng ta ."

      "Nga . . . . .Vậy trứng gà làm sao bây giờ?"

      "Gà nuôi trong nhà, tự nhiên yên tâm ăn."

      Tiếp theo Từ Trọng lại mang Uyển Tình đến thung lũng nhà họ Văn, thung lung Văn gia như ý nghĩa, ở bên trong là nhà họ Văn. Uyển Tình hỏi: "Văn lão đại có phải ở nơi này hay ?"

      "Ừ, cháu lớn của nhà họ Văn. Vợ của là thân thích của Kim nãi nãi, thế nhưng ly hôn."

      " . . . . . . . "

      Từ Trọng đến nhà họ Văn là yên, thế nhưng cũng phát sinh truyện gì, mời khách được câu trả lời thuyết phục, liền mang Uyển Tình về nhà. Uyển Tình cảm giác được cước bộ của có chút mau, giống như muốn trốn tránh, nhưng cũng hỏi.

      Ngày hôm sau mở tiệc rượu, ngồi mấy chục bàn, Từ Trọng và cha Từ tới lui mời rượu. Đứa bé tỉnh, Uyển Tình cũng ôm đứa bé ra gặp khách. Tình cảnh quá náo nhiệt, đầu Uyển Tình choáng váng, chỉ có thể cố hết sức chiếu cố tốt cho con. Cơm nước xong, khách nhân uống trà đánh bài, Uyển Tình ôm con trở về phòng, còn có đám người đến xem đứa .

      Phòng của nhà họ Từ chỉ xây nửa, còn lại nửa để phơi nắng, nhiều người lắm, trong phòng chứa nổi, mọi người liền dịch chuyển đến phòng phơi nắng, dùng sức truyền thụ quá trình sinh đẻ nuôi dưỡng trải qua cho Uyển Tình. Sau đứa bé lại ngủ, Uyển Tình bế đứa bé vòa phòng, tiếp tục giọng chuyện với mọi người bên ngoài.

      chuyện được lúc, Từ Trọng lên, mọi người thấy vợ chồng son, đều hiểu, từ từ tản ra. Mẹ Từ cũng cho rằng vợ chồng son ban ngày ban mặt muốn làm gì, cùng bác Từ Trọng lưu lại. Trò chuyện lúc, lúc này thang lầu truyền đến thanh , mẹ Từ biết có người đến, đến thấy, lặng lúc, liền quay đầu với Từ Trọng: "Miểu Miểu đến đây."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 475: Diểu Diểu

      Từ Trọng ràng đứng vào tốt, nghe vậy lảo đảo phen, cùng lúc đó, Từ nhìn cái, lại liếc nhìn Uyển Tình.

      Uyển Tình nhìn quanh vòng, Diểu Diểu này có vấn đề.

      Sau vài giây, có người phụ nữ ra. Uyển Tình thấy sau lưng ta chỉ có hai người đàn bà trung niên, Từ Trọng hẳn là có quan hệ gì chứ? Nếu là người trung niên, mẹ Từ cũng gọi thẳng tên.

      Uyển Tình đánh giá ta, thấy đắc biệt cao, chân còn giày cao gót, lúc này cũng được gần mét tám, có thể sánh vai với Từ Trọng. tóc dài tới eo, hơi uốn cong, cực kỳ mềm mại, miệng quét xuống nụ cười tao nhã, xem ra khí chất tồi.

      Uyển Tình nghĩ thầm, người này phải người bình thường, nghĩ nơi bé này còn có ngọa hổ tàng long.

      “Bạn học cũ, nghĩ ra cậu kết hôn rồi!” Diểu Diểu mở miệng, thanh thâm thúy. ta liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, ái muội nháy mắt với Từ Trọng: “Vợ rất được.”

      Từ Trọng xấu hổ cười: “ lâu gặp...”

      Diểu Diểu nhíu đôi mắt đẹp: “mới gặp lây, cậu bệnh hay quên rồi!”

      “Ách...” Từ Trọng lại xấu hổ: “Trước nămđó rất nhiều năm gặp rồi.”

      Diểu Diểu cong miệng: “ học bận rộn.” Sau đó nhìn Uyển Tình rồi hỏi : “Sao giới thiệu chút?”

      Từ Trọng vội vàng giới thiệu: “Đây là Uyển Tình, đây là bạn học từ tiểu học đến trung học của , Diểu Diểu.”

      , dưới lầu có người gọi mẹ Từ, muốn chuẩn bị làm cơm chiều, mẹ Từ vội vàng cùng ba người đàn bà khác xuống.

      Diểu Diểu tiếp: “ ra cũng là bạn học ở nhà trẻ.” xong cười: “Vận cậu cứt chó thế nào tốt, vợ cậu lại xinh đẹp như vậy”

      Từ Trọng gật đầu, hai tay đút vào túi quần: “Vận mình luôn tốt.”

      Diểu Diểu ngừng trận, nhìn cái, với Uyển Tình: “Tôi có thể nhìn đứa bé ?”
      “Có thể.” Uyển Tình vào trong nhà: “Còn ngủ.”

      Diểu Diểu lập tức nhàng... a tiếng, vào gian phòng vừa thấy hai đứa trẻ sơ sinh nằm song song ở giường, quay đầu với Từ Trọng: “Vận cứt chó, lần ôm hai đứa!”

      Từ Trọng hừ tiếng, nhìn chằm chằm mặt : “Còn là thai long phượng!”

      Diểu Diểu trừng to mắt, thở phì phì nhìn lúc, lại ép buộc cũng được gì, chỉ có thể khẽ cắn môi, hỏi: “Tên bọn trẻ là gì?”

      “Đinh Đinh .” Từ Trọng .
      “Đây là tên gì?”

      “Biệt danh.”

      Diểu Diểu cắn răng, hơi híp trong mắt, dáng vẻ muốn quất người.

      Từ Trọng giống như sợ , vội vàng : “Uyển Tình họ Đinh, cho nên con tên là Đinh Đinh, con trai liền thuận thế là rồi.”

      Diểu Diểu cười : “Nhà các người hài hước! Cậu sinh ra rất nặng, liền gọi là Từ Trọng, Uyển Tình họ Đinh, liền gọi là Đinh Đinh.”

      Uyển Tình kinh ngạc nhìn Từ Trọng, hóa ra tên của ...

      Diểu Diểu thấy vẻ mặt của , lôi kéo : “Chị cậu ta tên là Từ Khinh...”

      “Chị ấy sinh ra rất sao?” Uyển Tình sững sở hỏi.

      Tay Từ Trọng nghĩ muốn dạy dỗ Diểu Diểu, kết quả phát thích hợp, liền quơ quơ trong trung, sau đó đút trở lại túi quần, với Uyển Tình: “Chị ấy là thanh thoát, phải của nặng .”

      “A...” Uyển Tình cười trầm thấp, liếc bọn họ cái, cảm thấy giữa bọn họ có thân quen.

      Chính lúc này, con lại náo loạn. Đinh Đinh tỉnh trước, ưm hai tiếng, oa oa khóc lên, lát sau, cũng bắt đầu nháo.

      Uyển Tình vội vàng ôm lấy con, Từ Trọng thấy chỉ có mình ở bên cạnh Diểu Diểu, chỉ có thể đưa tay hỗ trợ. Thế nhưng dám, động vào tay đứa bé lại dám cầm lên.

      Uyển Tình sợ hãi Diểu Diểu nhìn ra điề lạ, với : “ sao, để cho chúng nằm là được rồi.”
      Diểu Diểu có chút co quắp: “Thực xin lỗi, tôi nên tiếng.”

      liên quan đến ”. Uyển Tình : “Bọn chúng đói bụng.”

      Diểu Diểu lập tức quan tâm hỏi: “Hai đứa trẻ, có đủ sữa ?”

      Từ Trọng vừa nghe, sắc mặt đỏ sậm.

      Diểu Diểu nghi ngờ liếc cái, Uyển Tình cũng nhìn cái, vừa ôm Đinh Đinh, vừa chuẩn bị giải nút thắt. Từ Trọng vội : “ ra ngoài trước!” xong bỏ chạy, còn thuận tay khép cửa.

      Diểu Diểu càng kinh ngạc, thấy vẫn còn nằm khóc giường, tay ôm qua: “Tôi bế cho.”

      Uyển Tình lo lắng liếc cái, thấy tư thế ôm của rất chuẩn, vội : “Cảm ơn.” Sau đó xoay người kéo áo ra đút sữa cho Đinh Đinh.

      Có Đương Đương ở bên cạnh khóc, Đinh Đinh cũng yên tĩnh được.

      Diểu Diểu ôm Đương Đương vỗ , với UYển Tình: “Tôi ôm nó ra ngoài, miễn cho đứa bé tay nghe thấy cũng khóc theo.”

      “Được.”

      Diểu Diểu liền ôm Đương Đương ra ngoài, Đương Đương ở trong ngực khóc dần. đứa khóc, đứa kia cũng khóc, Đinh Đinh bắt đầu yên tĩnh uống sữa.

      Bên ngoài, Từ Trọng đứng ở ban công. Diểu Diểu ôm đứa bé qua, hai mắt nhìn chằm chằm mặt . thây qqua, vội vàng ngăn cản phen, sợ mang con ra bên ngoài.

      “Cậu biết bế trẻ sao?” hỏi.

      Diểu Diểu đắc ý : “ họ mình có trẻ , mình từng ôm qua.”

      “Minh quên mất.” Từ Trọng xấu hổ .
      “Mình thấy cậu mới biết ôm.” Diểu Diểu để ý , quay đầu trêu đứa bé.

      Từ Trọng sửng sốt, quay đầu nhìn , có phải nhìn ra cái gì rồi .

      Hai người đứng sân thượng gì, qua lúc, Uyển Tình ra: “Được rồi, đưa cho tôi .”

      Diểu Diểu hỏi: “Đứa bé kia có cần tôi bế hộ ?

      cần, con bé ăn no là náo nữa rồi.”
      “Uhm.” Diểu Diểu gật đầu, thấy vào, đóng cửa lại, mới quay đầu với Từ Trọng: “Hai người vợ chồng hài hước, con cũng sinh, vẫn còn nhìn người ta cho con bú.”

      Từ Trọng vội la lên: “Mình.”

      “Ai, mình xuống.” Diểu Diểu : “Mẹ cậu nhìn mình, chừng nghĩ lung tung.”
      Khi ăn cơm chiều, Từ Trọng ngừng kính rượu, UYển Tình chỉ có thể ngồi ăn cơm. Diểu Diểu và hai người bạn học khác của Từ Trọng cũng ngồi cùng bạn, đùa hỏi bọn họ quen nhau thế nào.

      Từ Trọng liếc mắt nhìn Diểu Diểu cái, : “ ấy tới đây du lịch, mình gặp ấy ở xe, chỗ này tình hình giao thông tốt, ấy bị say xe.”

      “A... cho nên cậu liền làm hùng cứu mỹ nhân.” Diểu Diểu nhàn nhạt .

      Từ Trọng xấu hổ, cúi đầu nuốt cơm.

      “Con trăm ngày, năm trước quen sao?” Diểu Diểu hỏi: “Lúc cuối năm ngoái mình kết hôn, sao cậu đưa ấy tới?”

      ấy mang thai, ở trong thành phố, qua lại bất tiện.”

      Diểu Diểu gật đầu : “Đúng, say xe...”
      bạn học khác đột nhiên nhìn : “Mình nhớ cậu cũng say xe mà?”

      Diểu Diểu đá ta cái : “ giờ quá choáng váng nữa! Bên này nguyên nhân là do đường tốt, đường bên ngoài rất bằng phẳng, có cơ hội để choáng váng.”

      “Cậu ở Bắc Kinh, nơi đó đường tốt là đương nhiên.” Mọi người cười .

      Cơm nước xong, còn có người muốn nháo động phòng của Từ Trọng, Từ Trọng phụng phịu : “Con buồn ngủ, đừng nháo!” xong, nhìn cửa phòng.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 476: Nhớ lại mới tốt đẹp

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình xem qua, chỉ thấy Miểu Miểu và người nhà cùng rời .

      Buổi tối, Từ Trọng nằm mặt đất, lăn lộn khó ngủ. Đêm dài yên tĩnh, Uyển Tình nghe vẫn xoay người, hỏi: " và Miểu Miểu sao lại thế này?"

      Từ Trọng sửng sốt: "Em còn chưa ngủ? Ầm ỹ đến em?"

      "Còn sớm mà, nghe, mẹ bọn họ còn rửa chén."

      Từ Trọng thở dài, nằm ngang mặt đất, lôi kéo chăn người: "Miểu Miểu là mối tình đầu của ."

      "Em đoán là như thế này."

      "Miểu Miểu rất thông minh, là nghiên cứu sinh." Dừng chút, "Người cũng rất được."

      Uyển Tình vỗ đứa , khí lặng im chỉ chốc lát, mở miệng hỏi: "Vì sao chia tay?"

      Từ Trọng vừa vặn , lại dừng lại, trầm mặc nửa ngày: "...... Rất cao."

      "A?"

      "Bọn bắt đầu từ tốt nghiệp trung học. vốn thấp hơi , người nữ sinh rất nhắn, kết quả lớp 11 đột nhiên to con, bộ dạng cao hơn nữa! ...... Bọn liền chia tay."

      "A?!" Uyển Tình kinh ngạc nửa ngày, nhịn được cười rộ lên, cười đến là nhịn được, thanh nhàng xa.

      Từ Trọng nghẹn nửa ngày, chờ dừng lại mới lẩm bẩm : "Có cái gì buồn cười?"

      Uyển Tình ho khan hai tiếng: "Em thấy cao hơn ấy mà?"

      "Sau đó lại cao lên......" Từ Trọng rầu rĩ .

      Uyển Tình tiếp tục buồn cười, là nhịn được, người này quá khôi hài. vừa cười vừa hỏi: "Các người hợp lại?"

      " thi đậu Bắc Đại." Từ Trọng , " học lại năm, thi đỗ học viện cảnh sát."

      Uyển Tình yên tĩnh xuống.

      : "May mắn sớm chia tay. Bất quá khi đó Miểu Miểu mất hứng, về nhà cho của , họ , nam nhân nhà bọn họ đống lớn, người người thân thể khoẻ mạnh, đặt tại ruộng lúa cửa thôn đánh trận."

      Uyển Tình há mồm, chuyện.

      "Nắm tay bọn họ cứng quá......" đột nhiên cười tiếng, "Còn trẻ hết sức lông bông mà, vài cái bọn cả người là bùn, sau đó Miểu Miểu khóc chạy tới kéo bọn ra, mọi người trong hai tiểu đội bị kinh động......"

      " còn thích sao?" Uyển Tình hỏi.

      Từ Trọng dừng lại, xoay người đưa lưng về phía : "Còn cái này làm cái gì? Nhớ lại mới tốt đẹp."

      Uyển Tình cười, trong lúc đó bọn họ xác thực rất đẹp. Bọn họ thế này mới là mối tình đầu, mà và Mục Thiên Dương trong lúc đó...... có trí nhớ thuộc loại thanh xuân nên có. Thiên Dương...... đột nhiên rất nhớ , cũng hận .

      Từ Trọng ngày hôm sau muốn quay về thị trấn, tuy rằng thời tiết lạnh dần, nhưng hai người ở phòng tiện. Mẹ Từ nổi trận lôi đình với : " vất vả mới được nghỉ, cùng Uyển Tình, chỉ biết làm việc! Hai ngày nữa là Trung thu đấy, con dám ?"

      Từ Trọng lập tức dám rồi, vâng mệnh mang theo Uyển Tình dạo phố, chạng vạng còn muốn mang lên núi tản bộ, hô hấp khí mới mẻ.

      hôm ở đồng ruộng nhìn thấy Miểu Miểu, cái mỹ nữ cao học qua đại học này, cư nhiên kéo ống quần, mang theo hai đứa trẻ bắt tôm ở trong ruộng.

      Uyển Tình đầy ngạc nhiên nhìn , cảm thấy cái này là bất khả tư nghị. Vẻ đẹp gì mới được gọi là mỹ nữ đây, dám bị hạn chế như vậy mới là mỹ nữ chân chính.

      Miểu Miểu có chút xấu hổ.

      vốn là người bình thường, vì vậy mà xấu hổ, nhưng ai kêu Uyển Tình là vợ của Từ Trọng! Nữ nhân ghét nhất hai loại người nào? Bạn bây giờ của bạn trai trước, bạn trước của bạn trai nay! xấu xa như vậy, đối với Uyển Tình tuy rằng tính là chán ghét, nhưng trong lòng luôn có hơi thích.

      Hơn nữa Từ Trọng là người tốt nha, lúc trước quen , vụng trộm hỏi qua của , của có thể, đáng tin cả đời. Kết quả đảo mắt người này liền lấy cái lý do dở khóc dở cười chia tay với , làm tức giận nha...... Về nhà liền mắng của có ánh mắt!

      của cũng nổi cáu lên —— Ông đây nhìn người luôn luôn chuẩn, thằng nhóc Từ Trọng này động kinh, đập vỡ chiêu bài của ông đây nha! Vì thế hai em trong nhà thét to tiếng, tóm Từ Trọng đánh trận! Từ Trọng đến nay chỉ nghĩ bị đánh là vì bỏ Miểu Miểu, biết còn ngầm đắc tội của Miểu Miểu —— đó là cái người bụng dạ đen tối.

      Miểu Miểu từ trong ruộng đứng lên, rửa tay ôm đứa tới đây —— thấy Từ Trọng ôm cả người cứng ngắc, phỏng chừng là vừa bắt chước ?

      Từ Trọng đưa đứa cho , vừa vặn tự mình tạm nghỉ, sau đó nhìn hai chân trống trơn, móng tay cư nhiên sơn màu tím. quen nhìn nữ nhân khác sơn móng tay, lại cảm thấy khó chịu, nhịn được đưa mắt qua bên, : " mang giày cũng sợ cảm lạnh?"

      Miểu Miểu : "Ông ngoại tôi là thầy thuốc."

      Từ Trọng quay đầu với Uyển Tình: "Ông ngoại Miểu Miểu là bác sĩ trung y nổi tiếng ở chỗ chúng ta."

      Miểu Miểu : " có thời gian, mang Uyển Tình qua để ông ấy bắt mạch. Tôi cảm thấy ông ngoại tôi vẫn rất lợi hại, nữ nhân sinh con, cần bồi bổ chậm rãi, bồi bổ từ căn bản, xem trung y đáng tin hơn."

      Từ Trọng gật đầu.

      Miểu Miểu trả đứa lại : "Tôi trở về, ba mẹ tôi có lẽ chờ tôi ăn cơm."

      Từ Trọng lưu luyến nhìn rời .

      Miểu Miểu xách theo đôi giày xăng ̣đan, bước con đường phía trước sân cỏ, bỗng nhiên quay đầu : "Nghe Uyển Tình mới trở về bao lâu, còn chắc chưa tới ngọn núi nhìn qua? Tôi còn vài ngày mới , muốn cùng hay ? Tôi cũng lâu qua."

      Từ Trọng liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, với : ".

      Miểu Miểu xinh đẹp nở nụ cười chút, xoay người mang theo đứa rời .

      Uyển Tình thực hâm mộ , cảm thấy cổ khí chất tiêu sái, mà chính mình có. tán thưởng tự đáy lòng: " là càng xem càng xinh đẹp."

      Từ Trọng trầm mặc.

      Uyển Tình trừng cái: "Lúc trước đầu óc động kinh à?"

      Từ Trọng ủy khuất, quyệt miệng: "Chính là động kinh!" Thở dài còn , "Bất quá cũng hối hận, lợi hại như vậy, xứng với , sớm hay muộn ......" Chia tay.

      Uyển Tình : "Em cảm thấy phải người như vậy. Nếu phải, phải là xứng với , mà là xứng với ."

      Từ Trọng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn .

      xoay người trở về , hỏi: " vừa mới ngọn núi, là ngọn núi gì?"

      "À!" Từ Trọng lập tức với , bọn họ nơi này tuy rằng thể khai phá du lịch, tính là khu phong cảnh, nhưng là là khu bảo hộ tự nhiên."Bởi vì có khai phá, đường núi đều có, dễ lắm, bất quá có mấy cái địa phương mọi người thường xuyên chơi. Bình thường có người đến từ trung tâm trợ giúp du lịch, vào trong, bên trong khả năng gặp nguy hiểm. lần đầu tiên gặp em, liền nghĩ đến em là muốn vào núi qua đêm."

      " ra là thế." Uyển Tình bừng tỉnh đại ngộ, "Em thấy đường bán thảo dược rất nhiều, là vào núi lấy, chính là chỗ đó sao?"

      "Đúng vậy. Ngọn núi rất nhiều thuốc, cũng có động vật quý hiếm, thường xuyên bị săn trộm."

      Uyển Tình nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt lời , hỏi: "Có hổ?"

      "Ừ, thế hệ trước có người gặp qua, bất quá muốn rất nhiều năm có gì."

      Uyển Tình thở dài: "Em còn tưởng rằng làm em sợ."

      "Em cũng phải đào phạm, hù dọa em làm gì chứ?"

      "Cũng chưa có động tĩnh, vẫn là làm em sợ nha."

      Từ Trọng đến đây, tràn đầy buồn bực: "Hai năm trước có người nhìn đến dấu chân, nhưng chúng ta tưởng lúc trước quốc gia lừa muốn khai phá, tăng nhân lực bổ sung, cũng trông nom, nơi này của chúng ta là cái khu bảo hộ hàng đầu muốn đủ, cần nghĩ nhiều. Chúng ta sống ở đây nhiều thế hệ, luôn luon muốn nơi này tốt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :