1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 92: Hợp mưu

      Mục Thiên Dương thể tưởng được có lương tâm như vậy, cười búng vào cái trán bướng của cái, đến gần Thiên Tuyết hơn mới trả lời .

      Thiên Tuyết nghe xong, nhịn được thở dài: "Mẹ con người ta đủ đáng thương , còn khi dễ như vậy?"

      "Theo như nhu cầu, khi dễ ấy khi nào? Ở người ấy tốn tiền cũng phải là số lượng ."

      "Vậy thích ấy sao?"

      Mục Thiên Dương trầm mặc.

      " thích ai? Chị hay là em?"

      Mục Thiên Dương vỗ chút, xoay người bước . Thiên Tuyết cúi đầu nở nụ cười, cần em cũng biết! Đợi thời gian, sợ là bất kì ai cũng nhìn ra được. Chỉ hy vọng, cái đương kia cũng nhìn ra được!

      chiếc xe chạy như bay, Đinh Thải Nghiên nhìn thần sắc Mục Thiên Dương bất động như núi, do dự vài lần mở miệng: "Thiên Dương. . . . . ."

      "Ừ?" Mục Thiên Dương liếc nhìn cái, thần sắc chút gợn sóng, còn chút ôn nhu.

      "Vừa rồi. . . . . ." Đinh Thải Nghiên cân nhắc chút, " có cảm thấy, em đối với em mình. . . . . . tốt lắm hay ?"

      Mục Thiên Dương cười: " tin tưởng em đối với rất tốt. Giữa hai em có cái ân oán gì, ngoại nhân sao biết được? Rốt cuộc là em hay là ấy, đều thể nhìn mặt ngoài được? cần để ý cái nhìn của người khác, mình thẹn với lương tâm là tốt rồi."

      Đinh Thải Nghiên thở phào nhõm hơi, vui vẻ gật đầu. Thiên Dương tin tưởng , đứng ở bên là tốt rồi.

      Mục Thiên Dương nhìn phía trước, đáy lòng cười lạnh lùng. Nữ nhân ngu ngốc!

      Ô tô cách Đinh gia càng ngày càng gần, khuôn mặt Đinh Thải Nghiên bỗng lộ ra vẻ u sầu. Chuyện kia qua lâu như vậy, lúc ấy Mục Thiên Dương còn muốn , nhưng lúc sau, vẫn tỏ vẻ gì. . . . . .

      Ô tô dừng trước cửa biệt thự Đinh gia, Đinh Thải Nghiên bổ nhào tới, dán môi Mục Thiên Dương bắt đầu hôn. Trước kia được, Mục Thiên Dương dường như tùy ý . Nhưng gần nhất, càng ngày càng sạch , trừ bỏ Uyển Tình, cư nhiên muốn đụng tới bất luận kẻ nào. Vì thế, có lệ vài cái, đẩy ra: "Đừng nháo, cần phải trở về, trễ thế này. . . . . ."

      "Vậy cần trở về!" Đinh Thải Nghiên làm nũng.

      "Ngoan, ngày mai còn phải làm." Mục Thiên Dương chịu đựng khó chịu trong lòng hôn chút, "Mau vào , cũng trở về nghỉ ngơi ."

      "Vậy được rồi. . . . . ." Đinh Thải Nghiên tha , lại hôn mặt cái mới xuống xe.

      Thẳng đến khi vào cửa, Mục Thiên Dương mới lái xe rời . Rời khỏi biệt thự khoảng cách, lập tức dừng xe lấy khăn tay chà lau miệng mình. Nửa ngày sau, tức giận ném khăn tay : "Đinh Uyển Tình! Em là làm muốn điên rồi!"

      Đinh Thải Nghiên cả đêm ngủ [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 93: Uyển Tình, con trở về cho mẹ!

      "Nhưng lão thái gia thích con sao? Ngày hôm qua giống như ông ấy ở có đấy, con thấy ông."

      Tiết Lệ Na định liệu trước vỗ vỗ tay : "Mục lão thái gia thích tranh chữ cổ, bắt đầu từ ngày mai, con tìm hiểu tri thức ở phương diện này là tốt lắm rồi, đăng kí vài khóa học, đến cửa hàng đồ cổ, bán đấu giá nhìn xem. Nhìn thấy các cụ, liền tán gẫu này đó, khẳng định có tác dụng như so sánh trực tiếp với chính phẩm! Đồ vật có tiền đều có thể mua, nhưng cái khó phải chính là tìm người có thể chuyện phiếm!"

      Đinh Thải Nghiên thụ giáo gật đầu: "Con đây cũng hỏi thăm mẹ Mục Thiên Dương thích cái gì, bắt đầu từ nơi này."

      Tiết Lệ Na lắc đầu: "Cái nữ nhân kia đầy đầu óc quan niệm đều là dòng dõi, trừ phi ba con lên mấy bậc thang, bằng có chút khó khăn."

      "Vậy quên , con trước thu phục lão gia tử!"

      "Đúng! Dù sao ở nhà bà ta chuyện có trọng lượng gì, chờ lão thái gia cùng Mục Thiên Dương đều đồng ý, bà ta muốn phản đối cũng phản đối được." Tiết Lệ Na bưng cháo lên uống ngụm, ăn uống gì mà để xuống, "Họ Từ còn ở đó sao?"

      "Dạ ở đó! Đó là phòng ở khi ly hôn ba ba cho bà, bà ta muốn lưu lại cho Uyển Tình làm đồ cưới, bệnh thành như vậy đều luyến tiếc bán!"

      Tiết Lệ Na lông mày nhíu chặt, có chút đăm chiêu.

      Thải Nghiên nghĩ bà vô duyên vô cớ hỏi lên, vội hỏi: "Mẹ có tính toán gì ?"

      "Ta nghĩ đến muốn , phải loại người như vậy. Cách đây ba năm bị ba con phụ lòng, bà ta thà tự hại mình, nhưng tuyệt đối có tìm ba con! Cái loại tính cách này của bà ta, phỏng chừng tình nguyện chết cũng cầu ba con hỗ trợ! Mẹ nghĩ, ba con có phải hay vụng trộm mà cho Uyển Tình tiền, mà bà ta biết?"

      Thải Nghiên nghĩ nửa ngày, lắc lắc đầu: " Con cảm thấy có khả năng đâu? Chuyện lớn như vậy, nhiều tiền như vậy, Đinh Uyển Tình sao giấu diếm được?"

      " được! Mẹ phải tìm bà ta! Nếu bà ta biết, liền cùng bà ta đàm phán tốt chút. Nếu bà ta biết cho bà ta biết. . . . . ." Tiết Lệ Na cười đắc ý, "Nếu là như vậy, bà ta phỏng chừng tức chết đó?"

      Thải Nghiên cảm thấy có lý, cùng bà ăn nhịp với nhau. Buổi chiều sau khi tỉnh ngủ, liền bà cùng tìm Từ Khả Vi.

      Từ Khả Vi nghe thấy chuông cửa vang lên, còn tưởng rằng là Uyển Tình trở lại. Thầm nghĩ đứa này như thế nào tự mình mở cửa, chẳng lẽ đường trở về thuận đường mua đồ ăn?

      Tối hôm qua Uyển Tình gọi điện thoại trở về, là chơi đùa quá muộn có xe buýt về nhà, đành phải ở lại nhà Tiểu Tuyết. Bà tuy rằng lo lắng, nhưng là thể quản chặt quá, liền đồng ý.

      Mở cửa ra, lại nghĩ rằng thấy hai người đời này nhất muốn nhìn thấy nhất! Từ Khả Vi lập tức đóng cửa, Tiết Lệ Na cùng Đinh Thải Nghiên đồng thời đưa tay, đẩy cánh cửa ra, tự tiện vào.

      Hai người mời mà đến, Từ [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: Cút

      phải về nhà a. . . . . .

      Thế nhưng, tại còn kịp rồi. Ai biết trong nhà xảy ra chuyện gì, mẹ biết cái gì?

      A Thành nào dám mình đưa , lấy điện thoại ra gọi cho Mục Thiên Dương: "Tổng giám đốc, tiểu thư ấy. . . . . . ấy muốn về nhà."

      " ấy làm sao vậy?"

      " khóc."

      Mục Thiên Dương híp mắt lại, để công việc trong tay xuống: " có chuyện gì?"

      " lắm." A Thành sợ , "Vừa mới tiểu thư đột nhiên đến ga ra, ầm ĩ muốn ta đưa về nhà, tôi. . . . . ."

      "Đưa điện thoại cho ấy."

      "Vâng!" A Thành lập tức cầm điện thoại nhét vào trong tay Uyển Tình, "Là tổng giám đốc."

      Uyển Tình khóc nghe điện thoại: "Alô. . . . . ."

      "Phải về nhà?"

      "Ừ. . . . . . Thiên Dương, cầu cho tôi trở về . . . . . . Ô ô. . . . . ."

      "Chờ trở lại."

      "Tôi . . . . . ." Uyển Tình khóc rống, "Tôi muốn lập tức trở về!"

      "Vì sao? khắc cũng thể chờ?"

      "Mẹ gọi điện thoại cho tôi. . . . . . Tôi biết xảy ra chuyện gì. . . . . ." Uyển Tình đứt quãng , "Nhưng bà ấy giống như rất tức giận."

      Mục Thiên Dương bực bội kéo kéo cà-vạt: "Đừng khóc! Trở về , có việc gọi điện thoại cho !"

      "Cám ơn, cám ơn. . . . . ."

      "Nhớ kỹ!" Mục Thiên Dương lại dặn, "Có việc gọi điện thoại cho ! là Mục Thiên Dương, có chuyện gì giải quyết được."

      Uyển Tình sửng sốt chút, đáy lòng quỷ dị lướt qua loại cảm giác kêu là an tâm, giống như chuyện có chuyện gì đều có. Nhưng tiếp theo nghĩ đến, chính là có . . . . . . Mới có chuyện.

      Uyển Tình vọt vào nhà, thấy Từ Khả Vi lẳng lặng mà ngồi sô pha, bỗng dưng dừng lại cước bộ. biết xảy ra chuyện gì, nhàng đóng cửa lại, bước qua.

      "Quỳ xuống!" Từ Khả Vi đột nhiên lên tiếng.

      Uyển Tình sửng sốt chút, lập tức quỳ xuống.

      Lúc này, hốc mắt Từ Khả Vi hơi ươn ướt, lại vội vàng : "Đừng quỳ!"

      Uyển Tình đầu gối cong nửa, nghe bà như vậy, liền đứng lên ngồi vào bên người bà: "Mẹ, làm sao vậy? Con làm sai cái gì?"

      Từ Khả Vi nhìn , trong lúc nhất thời khóc rống lên, kềm chế được.

      "Mẹ, người đừng làm ta sợ!"

      Từ Khả Vi lắc đầu: "Uyển Tình. . . . . . Là mẹ xin lỗi con."

      "Mẹ. . . . . ." Uyển Tình đột nhiên ở trước mặt quỳ xuống, "Mẹ, là lỗi của Uyển Tình! Người cần như vậy. . . . . ."

      Từ Khả Vi kéo lên, đau lòng vuốt ve tóc : "Con phải rất thích ba con sao?"

      "Cái gì?"

      "Bằng con vì sao thường xuyên tìm ? Để mua quần áo, mua di động cho con. . . . . . Lại còn cho chuyển trường nữa!"

      "Cái này.
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 95: cần tạ ơn, muốn tình

      day day trán, khó khăn , "Cái này là bồi thường của với Uyển Tình. . . . . . Mấy năm nay, cho mẹ con hai người cái gì. Vốn, trước khi Uyển Tình mười tám tuổi đều phải cho phí nuôi dưỡng, nhưng lúc trước. . . . . . Là tiền duy nhất cho. Cái này, căn bản đủ. Hơn nữa, công ty là chúng ta cùng nhau thành lập, cũng chia phần kia cho em. . . . . . Những thứ này cũng còn . . . . . . Khả Vi, thực xin lỗi. . . . . ."

      Uyển Tình kéo dừng lại cánh tay Từ Khả Vi: "Mẹ, ông ta nợ chúng ta, là người quá mềm lòng, biết lấy, chúng ta vì sao phải trả lại?"

      "Uyển Tình. . . . . ."

      "Cùng lắm tôi về sau lấy của !" Mắt Uyển Tình nhìn Đinh Chí Cương đầy hận ý.

      Đinh Chí Cương xấu hổ cúi đầu, trong lòng trầm trọng thể hô hấp.

      "Mẹ. . . . . . Hôm nay ngay trước mặt người, con liền cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ cha con!"

      "Uyển Tình!"

      "Uyển Tình!"

      Từ Khả Vi cùng Đinh Chí Cương đồng thời mở miệng.

      Từ Khả Vi thở dài: "Quên . . . . . .Ông ta rốt cuộc là ba con, thái độ làm con . . . . . thể tuyệt tình như vậy."

      " Ông ta phải!" Uyển Tình hai tay nắm thành quyền, nặng nề đặt đầu gối, " Ông ta phải. . . . . ." Nếu mẹ biết ông ta làm cái gì, mẹ như vậy .

      Từ Khả Vi ôn nhu cầm tay Uyển Tình, chậm rãi gỡ nắm tay của ra: "Uyển Tình, cần như vậy. Tuy rằng làm sai rất nhiều, nhưng đối với con coi như tồi. Làm người phải biết cảm ơn, cho dù làm hết trách nhiệm của người làm cha, nhưng rốt cuộc mang người vào thế giới này. . . . . ."

      "Mẹ. . . . . ." Uyển Tình trong lòng đau đến rỉ máu, cơ hồ hỏng mất, "Người. . . . . ." Vì sao? Vì sao mẹ lại tốt như vậy. . . . . .

      Đinh Chí Cương hốc mắt nóng lên, đưa tay muốn chạm vào Từ Khả Vi, Từ Khả Vi mắt lạnh : "Ông ."

      run rẩy thu tay lại, nhìn thần sắc Uyển Tình thống khổ, nghẹn ngào : "Thực xin lỗi. . . . . ."

      "Cút!" Uyển Tình khàn khàn phun ra chữ.

      "Uyển Tình. . . . . ." Từ Khả Vi khó chịu nhìn Uyển Tình, ôm vào ngực. Đều là bà tốt, chuyển trường liền chuyển trường , làm gì phản ứng lớn như vậy, hại Uyển Tình thành như vậy.

      Vào ban đêm, Uyển Tình cùng Từ Khả Vi ngủ cái giường. Uyển Tình : "Học kỳ sau con liền chuyển trường học lại, người cần lại tức giận."

      "Mẹ có giận con." Từ Khả Vi . Chí Cương cẩn thận suy nghĩ chút, chuyển chuyển trường đều sao cả, quan trọng là ... Uyển Tình."Uyển Tình, Tiểu Tuyết kia, là bạn học của con ở trường học mới sao?"

      "Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy giống như con là học sinh chuyển trường, gia cảnh bình thường, hình như là bởi vì có thân thích làm việc ở trường học, mới chuyển đến chỗ đó học."

      Uyển Tình muốn bạn tốt mình sáng tạo ra là ở trong lòng Từ Khả Vi là hình tượng con nhà giàu, vạn nhất hoài nghi
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: Xuống dưới

      Bị mẹ con kia nháo trận, Từ Khả Vi quên chuyện phỏng vấn, chờ nhớ tới đến, qua vài ngày .

      Trong lòng Uyển Tình rất băn khoăn, cảm thấy là mình hại mẹ mất việc. Từ Khả Vi ngược lại sao cả, an ủi lần hai, tìm lần nữa, nhưng có để ở trong lòng nhiều. Uyển Tình tại nghỉ, mỗi ngày đều ôm sách ôn tập, bà vừa lúc có thể chiếu cố , làm cho lo cho việc khác.

      Tiếp theo, Từ Khả Vi phỏng vấn vài lần, cuối cùng cửa hàng bán hoa tư nhân làm công.

      "Cửa hàng bán hoa kia chỉ có người là bà chủ, người tốt lắm. Tiền lương ban đầu hai ngàn, ngày lễ ngày tết có tiền thưởng, còn bao ăn ở nữa!"

      "Có thể mệt chết hay ?" Uyển Tình hỏi.

      Từ Khả Vi cười: "Yên tâm ! Trồng cây thôi mà, hưởng thụ sao!"

      "Vậy mẹ muốn chuyển vào trong đó ở sao?"

      ". Để con ở nhà mình mẹ yên tâm, chờ con khai giảng mẹ chuyển qua. Về sau mỗi tháng con nghỉ, mẹ trở về."

      "Rất xa?"

      "Cũng xa, ngồi xe buýt khoảng giờ, nhưng giữa trưa thể trở lại, mẹ phải nấu cơm trưa." Từ Khả Vi thở dài, "Vốn là thử lung tung, ai biết trúng, trong lòng ta là muốn chờ con học tìm thêm."

      "Có cơ hội phải bắt lấy, con cũng phải chiếu cố mình." Uyển Tình ngồi ở giường, cùng bà xếp quần áo mới vừa phơi, "Mấy ngày nay con coi mẹ tôi giống như con nít, cái này cần làm cái kia cũng cần làm ——"

      "Mẹ phải còn tốt sao? Con lên cấp ba rồi nên học cho tốt ——"

      "Từ sớm đến tối, đều chóng mặt rồi! Ngẫu nhiên nghỉ ngơi chút, làm việc nhà chút, xem như vừa làm vừa chơi vậy!"

      Từ Khả Vi trìu mến sờ sờ : "Tuy rằng mẹ hi vọng con thi đại học, nhưng con cần có áp lực, thi đến đâu tính đến đó."

      "Yên tâm tốt lắm."

      Sau khi Từ Khả Vi làm, mỗi ngày bảy giờ sáng đồng hồ xuất môn, chín giờ tối trở về. Sau khi trở về cơ hồ làm được cái gì, rửa mặt phen, liền lên giường ngủ.

      Làm việc mêt mỏi gì, nhưng hết ngày tinh thần cũng bị hao mòn, nằm giường vài phút là ngủ say, cả đêm đều ngủ rất sâu.

      Uyển Tình vẫn còn lo lắng thân thể bà ăn tiêu, liền khuyên đừng trở về, nên ở lại nơi đó. Bằng mỗi ngày sớm về muộn, thấy mà đau lòng.

      Từ Khả Vi : "Còn tuổi mà quan tâm vớ vẩn gì ! Rốt cuộc ta là mẹ con, hay con là mẹ ta? Con còn như vậy, so
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :