1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 465: Phản ứng mang thai



      Uyển Tình cười : “ phải ông xem qua chứng minh thư sao? Đủ 20 đó?”

      là trẻ.” Ông chủ cảm thấy quá trẻ, nhưng thấy bình thường cực kỳ quy củ, có thói quen tốt, cũng dám đoán, cũng dám hỏi loạn.

      Nếu ông chủ hôm nay có thể , Uyển Tình cũng tiếp tục ở lại, sau khi tính tiền lương liền rời . Sau đó tìm người xem nhà cửa, phải tìm khu nhà thoáng mát cho tháng.

      Um, có nên thuê bảo mẫu nấu cơm cho mình ? Nhưng ở nơi hẹp này, tìm đâu ra người tốt như má Trương đây?

      Nếu giờ lại gọi điện thoại cho Thiên Dương?

      Xong rồi, lại như vậy, Thiên Dương có thể đánh hay , có thể hận hay ? Mà ràng còn để lại thư như vậy, tại là bởi vì mang thai gọi đến đón mình, giống như cực kỳ quá đáng. Nhưng là cũng thể mang thai con của rồi còn quay lại, vậy càng quá đáng hơn.

      Trong lòng Uyển Tình thở dài, phiền toái hẳn ra, cảm giác về những ngày đau khổ bất đắc dĩ kia lại dâng lên, vội vàng dừng lại, lệnh cho chính mình cần suy nghĩ nhiều. Thế nhưng dễ dàng mới mang thai, tuyệt đối thể miên man nghĩ nhiều, tâm tình muốn tốt chút, có số việc cũng cần để ý đến!

      vẫn là nên thuê nhà trước , liền nghĩ tháng sau liên hệ với , cần nghĩ khác!

      Bảo bối, hai đứa nghe nè, mẹ chăm sóc tốt cho các con, thông suốt phóng khoáng, các con nhất định phải ngoan ngoãn, biết ?

      Uyển Tình để cho trung tâm giúp mình thuê nhà cửa, muốn nơi yên tĩnh, tầng trệt cần rất cao, cần vượt qua tầng 4...”

      xem nhà cửa nơi này đều rất thấp, chắc là có nơi nào có thang máy, chỉ có thể thang bộ, cho nên mới cầu đối với tầng trể. Kết quả người ở trung tâm môi giới nhà lại đưa ra dạng nhà dân, phải nhà chung cư!

      Lần này càng ít , tìm mãi cũng thấy thích hợp.

      Lại ở khách sạn hai ngày, cảm thấy thể ăn rau ở khách sạn, có chút lo lắng cho phát triển của bảo bối. Lại lần muốn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, kết quả lại xoắn xuýt phen, ràng nghĩ muốn, thành thành cùng tháng sau.

      Lúc này, nhận được điện thoại của người ở trung tâm: “ Đinh, xin chào, còn cần phòng cho thuê sao? giờ chúng tôi có căn nhà tồi, nội thất trang trí xong, giá có phần cao mà phải là nhà chung cư. Thế nhưng yên tâm, dưới lầu vào cửa cần chìa khóa, mà đối diện là đồn công an, tuyệt đối an toàn!

      Đồn công an? Trong đầu Uyển Tình lên gì đó, lại bắt được, nên xem trước.

      Sau khi đến bên kia, nhìn cảnh huy ở đồn công an, mới nhớ tới phải Từ Trọng cũng là cảnh sát sao?

      có thời gian nghĩ nhiều, theo người môi giới lên lầu nhìn lần, đứng ở cửa sổ, xa xa có thể nhìn thấy nhánh sông ở bên thành phố, có thể thấy những người trêu đùa bãi sông.

      gật đầu: Được. Chủ yếu là nội thất cũng thoải mái, chỉ cần mua bộ bát đũa là có thể tự nấu cơm được. Đệm ga cũng phải mua bộ, cái khác cần đổi. Um, sau khi chuyển nhà vẫn nên mời người giúp việc hỗ trợ chút, chính mình cần quá mệt mỏi, nên suy nghĩ vì bảo bối



      Tuy Uyển Tình chỉ tính toán ở tháng, nhưng nhà cho thuê đòi ký hợp đồng năm, tiền thuê nhà đưa theo quý, hoàn toàn sao cả, dù sao đều là tiền trinh, sau khi Thiên Dương đến, để cho thanh toán, cần quan tâm. giờ chỉ cần thoải mái chăm sóc bản thân là được rồi.

      Mỗi ngày Uyển Tình đều tự mình chợ mua đồ ăn, sau đó làm bữa cơm, ăn cơm xong xem ti vi, hoặc ra ngoài bộ, ngẫu nhiên đến nơi bán đồ cho trẻ sơ sinh.

      Sau vài ngày, bắt đầu có phản ứng mang thai, tuy chỉ là rất cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn sợ hãi thôi, vội chạy đến bệnh viện.

      Bác sĩ an ủi: “ nghĩ cái này là gì? Trước kia vẫn nôn, là do may mắn. giờ chắc là cũng nôn quá vài ngày, ăn ngon ngủ ngon là được.”

      Uyển Tình vẫn lo lắng: “Bọn chúng có thể tốt ? Có nên xem cho tôi lần ? Máy móc lần trước, có phải thể nhìn thấy chúng?”

      Bác sĩ gì, thấy thần kinh như vậy, liền làm cái kiểm tra toàn thân cho , phản ứng chúng tôi dù xót tiền nhưng cũng cần giúp đau lòng.

      Uyển Tình thấy bảo bối sao, mới hoàn toàn yên tâm.

      Sau khi trở về lại nôn rất ít khoảng hai tuần, sau đó nôn nữa.

      Như thế nào nỗn nữa? Có phải bảo bối sao rồi ? Uyển Tình bị dọa lại chạy đến bệnh viện.

      Bác sĩ gì, trực tiếp cho làm kiểm tra, sau khi lấy báo cáo mang đến cho : “Bảo Bảo cực kỳ khỏe mạnh, về sau ói ra, bọn chúng trưởng thành thực yên ổn. Qua lúc, cảm giác được bọn chúng động đậy trong bụng .”

      vậy ?” Uyển Tình vui vẻ mở to hai mắt: “ phải thần kỳ sao?”

      “Đó là tương đương thần kỳ.” Bác sĩ gật đầu, có chút kính sợ, sinh mệnh gì đó, rất thần kỳ!

      “Còn có, về sau cần chạy đến đây quá nhiều, tháng đến lần là được.”

      Uyển Tình xấu hổ cười cười, phải biết bảo bối bình an mới yên tâm.

      Bác sĩ hỏi: “Chồng sao cùng? Giấy chứng sinh sao? Tôi thấy tuổi như thế, phải có giấy chứng nhận kết hôn chứ?”

      Uyển Tình sửng sốt, : “Gần đây chồng tôi rất bận, hai tuần nữa ấy đến đây, giấy chứng sinh và giấy chứng nhận kết hôn thành vấn đề, có chồng là được.”

      Bác sĩ cười cười, cần phải nhiều lời nữa, chỉ sợ có giấy chứng sinh, đến lúc đó lại phiền toái. ra chuyện này, tự nhiên biết, ông cũng cần lo lắng.

      Uyển Tình bĩu môi, lần mò bụng rời khỏi bệnh viện. Nửa đường qua, liền wc ở bệnh viện.

      Wc ở đây có chút đơn sơ, treo túi xách ở góc tường, nhà cầu xong nghĩ muốn lấy giấy, trực tiếp lấy tay kéo khóa kéo, kết quả sờ tới, xoạch tiếng, có thứ gì đó trực tiếp từ bên trong rơi xuống WC.

      sửng sốt phen, cúi đầu vừa thấy...

      Điện thoại!

      “A...” ảo não than tiếng, đây là di động Thiên Dương mua cho , dùng hơn ba năm, trải qua trắc trở, rốt cuộc cũng sống thọ và chết tại nhà rồi.

      còn gì để .

      Đúng là wc bệnh viện là từ xưa, căn bản có cách nào khác để nhặt, chỉ có thể đáng tiếc tiếng, chậm chạp vẫy tay tạm biệt.

      Uyển Tình nghĩ đến vẫn còn phải gọi điện thoại cho , gọi đến đón mình, rời khỏi bệnh viện liền mua điện thoại mới.

      Lập tức muốn quá năm nay, bán điện thoại làm khuyến mãi, Uyển Tình nghe được bọn họ nhiệt tình giới thiệu, sửng sốt: “Qúa năm rồi sao?”

      “Đúng thế, hôm nay 25 tháng chạp rồi!”

      Uyển Tình sờ hai má, 25 tháng chạp rồi, biết? Gào khóc, khẩn trương mua di động, gọi cho Mục Thiên Dương, bảo bảo lập tức được bốn tháng, cũng qua năm, cần níu kéo, trở về cùng thôi!

      Chương 466: Liên hệ

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình thực sảng khoái mua di động, cũng mua số điện thoại mới. Sau khi đến bên này liền thay đổi dãy số, lại đổi cái cũng còn khác biệt. Về nhà, thuần thục điện thoại mới chút, liền gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, mở danh bạ ra, !

      ?

      A——

      Uyển Tình kêu thảm tiếng, ở trong danh bạ di động kia nha! tại chạy đâu tìm?

      đứng lên, có loại xúc động đến toilet bệnh viện, nhưng cũng chắc chỉ có thể liếc mắt cái? có khả năng thực vớt lên nha? Hơn nữa tại ở đó hay còn nhất định đâu.

      lại ngồi xuống, ngã xuống giường, vuốt bụng : "Bảo Bảo, mẹ ngốc, các con nên ghét bỏ mẹ......"

      Kêu rên trận, Uyển Tình đứng lên, bắt đầu nhớ số điện thoại. Nhưng dãy số Mục Thiên Dương ngay từ đầu chính là trực tiếp lưu trong máy , cho tới bây giờ cố ý nhớ qua, suy nghĩ nửa ngày, duy nhất có thể nhớ kỹ dãy số trong nhà là mình và Từ Khả Vi. gọi qua, nghĩ bên kia căn bản có người, cũng khả năng có người bắt máy, kết quả nghe được giọng nữ ngọt ngào: số điện thoại bạn gọi tồn tại......

      cắt số à? Uyển Tình suy sụp để điện thoại di động xuống, chuyển động đầu não nghĩ hết thảy biện pháp có thể liên hệ với Mục Thiên Dương. Sau lại nghĩ đến có thể liên hệ mạng, phải có QQ sao? phải thêm sao? Có thể để nhắn lại hoặc là gửi bưu kiện nha!

      Uyển Tình vội vàng ra ngoài.

      rất ít lên mạng ở trong này, lúc trước khi làm với đồng nghiệp qua hai lần, mơ hồ còn nhớ vị trí. Internet cách đây biên có chút xa, ra ngoài ngồi xe buýt qua —— kỳ phụ cận chỗ ở cũng có Internet, chỉ là biết.

      Xem TV xe buýt trong chốc lát, thiếu chút nữa qua trạm. Sau khi xuống xe theo trí nhớ, phát nơi này cư nhiên là cái phố Internet, đứa mười mấy tuổi lui tới thiệt nhiều. Lúc trước khi đến sao chú ý tới? Chẳng lẽ đây phải là địa phương lúc trước đến?

      Ai, mặc kệ, có thể lên mạng là tốt rồi. Uyển Tình tùy tiện tìm nhà vào, khởi động máy lên QQ, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới tài khoản và mật mã. sợ mình nghĩ ra, tại thế kỷ 21 thông tin phát triển này cư nhiên liên hệ được người muốn liên hệ, thân mồ hôi đổ ra.

      Sau đó tìm được Mục Thiên Dương trong đống người, phát mình chưa phân nhóm cho là rất xin lỗi , liền xây dựng cái phân nhóm mới tên "cha của Bảo Bảo", sau đó kéo vào, mở ra cửa sổ chuyện phiếm.

      Nên như thế nào đây? Uyển Tình dừng lại. Do dự nửa ngày, bấm từng phím từng phím ra câu: Thiên Dương, em có Bảo Bảo.

      Ách, giống như quá trực tiếp. Xóa !

      Thiên Dương, em ở ×××, tới đón em được ?

      Ưm, là thỉnh cầu, như vậy có thể quá biết xấu hổ hay ?

      vẫn là tự mình trở về !

      Uyển Tình đóng QQ đứng lên, hai bước rồi, lại cảm thấy vẫn là cần mạo hiểm. người mang hai Bảo Bảo ngồi xe đò đường dài, vạn nhất có chút ngoài ý muốn, đừng khai báo với Thiên Dương, chính hù chết trước.

      lại ngồi xuống, lại bắt đầu viết nhắn lại. muốn gửi , nhớ tới Mục Thiên Dương giống như lên QQ nha! QQ này của tuy rằng lịch sử lâu, nhưng vài năm này cũng chỉ lên được vài ngày!

      thở dài, gửi email! Sau khi mở hòm thư ra nhớ tới, cũng dùng tài khoản này, làm sao nhận được thư đây? bình thường tuy rằng mỗi ngày dùng mail, nhưng phải cái này nha! Về phần là cái nào, biết......

      Phiền não. Uyển Tình ngồi yên, buồn bực nửa ngày, nhớ tới còn có Thiên Tuyết!

      kích động thiếu chút nữa lật tung bàn phím, muốn tìm Thiên Tuyết chuyện phiếm, đột nhiên cửa truyền đến trận xôn xao, quay đầu vừa thấy vài cái người mặc đồng phục cảnh sát đến. Trong Internet có chút hỗn loạn , Uyển Tình có hơi lí do, sau đó lại thấy cái cảnh sát vào cửa, bởi vì dáng người rất cao lớn, thiếu chút nữa đụng vào khung cửa —— là Từ Trọng.

      Uyển Tình nhìn bọn họ, thấy bọn họ bắt lấy nam sinh lên mạng: "Chứng minh thư đâu? Vị thành niên dám ra đây lên mạng?! Còn mau về nhà, mẹ cậu kêu cậu về nhà ăn cơm!"

      Uyển Tình: "......"

      lát sau, Từ Trọng thấy được , lặng chút tới: " phải đến du lịch?"

      "Phải" Uyển Tình vội vàng đứng lên.

      "Như thế nào còn ở nơi này?"

      "Cảm thấy nơi này rất tốt, liền lưu lại."

      Từ Trọng hơi gật đầu, hỏi: "Trưởng thành sao?"

      "Thành."

      Từ Trọng nhìn chằm chằm .

      cho nên.

      Từ Trọng bất đắc dĩ : "Chứng minh thư cho tôi xem chút."

      Uyển Tình vội vàng xuất ra chứng minh thư, Từ Trọng nhìn thoáng qua, hỏi: "Nhà ở trong này?"

      "Ở thành phố A." Uyển Tình thấp giọng .

      Từ Trọng nhíu mày: "Nơi này có thân thích?"

      Uyển Tình lắc đầu.

      Từ Trọng : " là đến du lịch?"

      "Sớm chút về nhà , con nên chạy loạn ở bên ngoài, người trong nhà lo lắng." Từ Trọng tiếng, liền xoay người thăm dò chứng minh thư của người khác, thấy còn đứng, , " có thể tiếp tục, lên xong rồi nhanh rời ."

      Uyển Tình ngồi xuống, để lại cho Thiên Tuyết dãy số điện thoại của mình liền ly khai. ra cửa, Từ Trọng đuổi theo đến: "Cái Đinh kia...... chờ chút." Chỉ nhìn chứng minh thư cái, còn có nhớ kỹ tên.

      Uyển Tình dừng lại, quay đầu nhìn .

      tới, để ý chút mũ: "Về sau đừng tới nơi này lên mạng, nơi này chứng minh đủ, hợp lệ. Cái phố phía trước kia rất nhiều Internet, tất cả đều muốn chứng minh thư mới có thể lên, vào trong đó an toàn."

      Uyển Tình sửng sờ gật đầu, tiếng cám ơn.

      Từ Trọng nở nụ cười, lại chạy vào trong Internet.

      Uyển Tình ngồi xe buýt trở về, đường nhớ tới tại lễ mừng năm mới, Thiên Tuyết khả năng bề bộn nhiều việc, hoặc là có giải trí khác. Vạn nhất mấy ngày nay lên mạng làm sao bây giờ? Hơn nữa QQ thường xuyên động kinh, vạn nhất đánh mất tin tức làm sao bây giờ? Thiên Tuyết phải thu được tin nhắn của .

      bỗng nhiên nhớ tới còn có thể viết thư, gửi thư bưu điện chậm, có thể dùng chuyển phát mà, hai ngày là tới!

      Để lại lời cho Thiên Tuyết, lại viết thư, chắc chắn thu được chứ?

      đến cửa tiểu khu hỏi làm sao chuyển phát, sau đó tìm . Địa chỉ Isabella ở thành phố C và của trường học cũng biết, bởi vì khi lắp mạng dùng hai cái địa chỉ kia nhận hàng. Nhưng tại lễ mừng năm mới, bên kia khẳng định có người, vậy chỉ có thể kí Mục gia. Địa chỉ Mục gia lắm, chỉ có thể viết cái đại khái, dù sao biệt thự thực nổi tiếng, chuyển phát hẳn là biết.

      Uyển Tình hơi hơi thở dài, sợ đưa đến, quyết định nhiều kí mấy phần. Tổng công ty và công ty chi nhánh của Mục thị cũng kí, địa chỉ hai cái địa phương này vẫn ràng lắm, chuyển phát viên : " có thể lên mạng tra chút."

      vui vẻ, lập tức dùng điện thoại bọn họ tra được địa chỉ công ty Mục thị và nhà lớn Mục gia, sau đó lần nữa điền đơn chuyển phát. Điền xong rồi, dán tem, vừa lòng nở nụ cười.

      trả tiền cái này còn muốn chạy, chuyển phát viên đen mặt: " kí cái gì vậy?" Cái này xong rồi, gửi khí à?

      Uyển Tình sửng sốt, xấu hổ : "Gửi thư, chờ chút!" Sau đó lại cầm lấy bút, viết lên tờ giấy trắng: Thiên Dương, em là Uyển Tình, em muốn trở lại, tới đón em được ? Điện thoại của em......

      Lưu lại tốt điện thoại, nghĩ chút, lại lưu lại địa chỉ tại. Đúng lúc này, nội dung quen thuộc phát lên trong TV sau lưng : tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Mục thị......

      Uyển Tình vội vàng quay đầu, nhìn mặt Mục Thiên Dương chợt lóe mà qua. Bên cạnh còn theo Văn Sâm và Mục Thiên Thành, mấy người bị đám người vây quanh, vội vàng quýnh lên thượng xe.

      Chuyển phát viên cười hỏi: " gửi thư đến công ty ta à? Hay là gửi cho ta?"

      Uyển Tình có nghe đến thanh của , bởi vì MC TV "...... Mục Thiên Dương và vị hôn thê......"

      thoáng như sấm sét giữa trời quang, thế này mới nhớ tới vừa mới có nữ nhân xinh đẹp mới theo ngồi vào trong xe. Mặt của có, tất cả đều là tin tức nữ nhân đó. Nguyên lai đây là tin tức giải trí, nữ nhân đó là là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Paris của Trung Quốc, cũng phải ngôi sao diễn viên bình thường.

      "Theo phỏng đoán, hai người khả năng kết hôn vào ngày tháng năm."

      Tin tức chấm dứt.

      Uyển Tình đánh rơi bút trong tay. hoang mang lo sợ xoay người, chuyển phát viên kêu mấy lần liền mới hoàn hồn.

      " viết xong chưa?"

      "Thực xin lỗi...... Tôi gửi." Uyển Tình khóc lên, lấy lại phong bì viết địa chỉ và đầy phương thức liên lạc với mình, bối rối nhét vào trong túi mình, "Tôi gửi nữa......"

      "......" Chuyển phát viên có chút bất mãn.

      lấy ví tiền ra, rút trăm đồng ra, nhét vào trong tay đối phương: "Thực xin lỗi...... Cái này bù lại tổn thất của các ......"

      đứng lên, ôm bụng rời , đến đường cái, vừa vừa với chính mình: " cần khổ sở...... Nhất định là hiểu lầm...... Là hiểu lầm...... Mày đừng khóc, cần thương tâm, Bảo Bảo cảm giác được. Nhất định là tin tức sai rồi...... như vậy...... ......"

      rồi trận, phát mình cũng về nhà, lại lộn trở về, có hơi tìm thấy đường.

      Kỳ thể trách . lúc chưa mình khi nào trở về, vạn nhất cả đời quay về, chẳng lẽ cầu chờ cả đời? Đó là có khả năng! Vậy rất ích kỷ!

      Nhưng là...... như thế nào năm cũng chờ được chứ?

      , như vậy, phần kia qua được khảo nghiệm thời gian như vậy sao? Mới bốn tháng, kết hôn với người khác!

      "Thiên Dương...... Có phải em sai rồi hay ? Em nên ký thác hi vọng nửa đời sau ở người của ." Uyển Tình ngồi xuống bên đường, ôm cột điện ven đường khóc, "Em rời chẳng lẽ là đúng? Miễn về sau thương tâm...... Hay là...... Cũng do cảm thấy mệt mỏi? Thiên Dương...... Ô ô......"

      biết qua bao lâu, người truyền đến tia cảm giác mát, ngẩng đầu, nhìn bông tuyết bay bầu trời. nhớ tới mùa đông năm ấy, cũng là tuyết rơi, mua đôi bao tay dày cho , tự mình mang cho ...... Lúc ấy hiểu, tại lại biết, đó là . Nhưng mà, vì sao ngắn như vậy, ít như vậy......

      "Bảo Bảo!" Uyển Tình dồn sức vịn cột điện đứng lên, vuốt bụng, "Các con có việc gì chứ? Mẹ sai lầm rồi, mẹ nên thương tâm, nên ngồi ở chỗ này. Mẹ trước tiên về nhà, các con nên tức giận được ? Các con tốt, mẹ chỉ có các con......"

      Bầu trời tối dần, vừa khóc hai mắt đẫm lệ mông lung, có chút thấy đường. Hơn nữa biết mình tới chỗ nào, chung quanh xa lạ. do dự nên đâu, đột nhiên thấy bóng đen từ phía trước tới, sợ tới mức dám động.

      Vì sao đường người đều có? Đây là nơi nào? có phải gặp được kẻ bắt cóc hay .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 467: Chờ đợi

      Uyển Tình lòng nhắc tới cổ họng, tay sờ tới sờ lui trong túi sách, nghĩ rằng nếu xảy ra vạn nhất, gọi 110. Nhưng trong túi sách của nhét đống phong thư phải chuyển phát, sờ hết đồ vật này đến đồ vật nọ , lại còn đau tay , nghĩ đến tình hình ngay lúc đó, trong lòng càng đau.
      ô ô nức nở khóc lên, nghĩ rằng chết quên !
      Người ở đằng trước nghe thấy tiếng khóc của , dừng chút tới. Uyển Tình phát , lui lại bước, sau đó cảm giác có loại an toàn truyền tới, mạnh mở mắt ra: “Từ…..Từ Trọng?”
      Từ Trọng nhíu mày hỏi: “ làm sao vậy? Tối rồi vẫn chưa về nhà?”
      Uyển Tình nhìn , oa tiếng khóc lên, giang tay ôm lấy .
      Từ Trọng ngẩn ngơ, thể động đậy: “ …… làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì? Có phải bị người ức hiếp hay ? phải sợ, tôi là cảnh sát, cho tôi biết!”
      “Ô ô…….” Uyển Tình càng khóc càng lớn.
      Đầu óc Từ Trọng mảnh hỗn loạn, cuống quit đẩy ra, đỡ ngồi xuống ven đường. Uyển Tình ngồi, đường rất ẩm ướt.
      Từ Trọng đợ vài lần mới phát ngồi, đành phải hỏi: “ rốt cuộc làm sao vậy? phải ra chứ?” có điểm phát cáu, chỉ biết khóc giải quyết được việc gì!
      Uyển Tình khóc thút thít : “Tôi tìm được đường……”
      Từ Trọng:…….Quên , xem ở phần là khách đến du lịch! Bằng hai mươi tuổi tìm thấy đường, khinh bỉ chết !
      lôi kéo cánh tay đứng lên: “Ở con phố nào biết chưa?”
      Uyển Tình lắc đầu.
      “Tên tiểu khu?”
      có tiểu khu.”
      Từ Trọng gì sửng sốt lúc lâu, lại hỏi: “Xung quanh có kiến trúc như thế nào? Cửa hàng gì?”
      Uyển Tình rút hai cái, : “Đồn công an.”
      Từ Trọng: “……”
      Hai người đứng lát, Từ Trọng nắm ống tay áo của lên trước, qua con phố, liền thấy được đồn công an. Từ Trọng thở dài: “Tốt lắm, thấy đồn công an, nghỉ ngơi ở đâu?”
      Uyển Tình ngẩng đầu nhìn lát, chỉ về phái đối diện đồn công an. Từ Trọng kéo qua, tựa như dắt đứa trẻ lạc đường.
      tới cửa, Uyển Tình lấy chìa khóa ra mở cửa, Từ Trọng mới dừng lại: “Tốt lắm, đừng khóc. Nếu cần cảnh sát nhân dân giúp gì, ngày mai tới đồn cảnh sát tìm tôi___ách, tại còn việc gì ?” Có phải gặp phần tử hợp pháp hay , muốn báo án gì?
      Uyển Tình lắc đầu: “ có việc gì, cám ơn…….”
      “Uh.” Từ Trọng vừa nhả ra khí, xem ra chỉ là lạc đường, “Vế sau nếu lạc được, chỉ cần người nào đó hỏi chút, trong thành rộng, địa hình cũng phức tạp, cơ bản đều có thể biết đến.”
      Uyển Tình gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn, làm phiền .”
      Sau khi về nhà, Uyển Tình nấu rất nhiều món ăn phong phú, rất gắng ăn nửa bát, rồi ăn vô. muốn bản thân được khóc, ảnh hưởng đến Bảo Bảo, lại an ủi mình đó là hiểu nhầm, Thiên Dương bạc tình như vậy.
      Ngủ sớm, nửa đêm bị đói tỉnh lại. Do tình huống gần đây, trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đứng lên tùy tiện ăn hai món, sờ sờ bụng, sâu kín : “Sợ cái gì? Chu dù quan tâm mình, tự mình cũng có thể nuôi! Mẹ gặt nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn kiên cường, mình có khả năng bị đánh bại!”
      xong, lật chăn lên, nằm xuống giường ngủ.
      mơ mơ màng màng, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
      nhắn tin cho Thiên Tuyết, nếu Thiên Tuyết nhận được, khẳng định cũng liên hệ với ? Chuyện đính hôn của Thiên Dương là hay giả, vừa hỏi liền biết.
      Nghĩ như thế, lại an tâm. Bắt đầu ngày hôm sau, khắc cũng ngừng nhìn điện thoại, xem nó khi nào gọi tới.
      Đợi vài ngày có phản ứng, an ủi mình: lễ mừng năm mới, Thiên Tuyết hẳn là ở Mục gia. Nhà của cậu ấy cũng có mấy tính, laptop ở trường học hơn phân nửa mang về, nhất định đặt ở Y Toa Bối Lạp. Mà mật mã tài khoản của cậu ấy đều trực tiếp lưu ở máy tính, nếu đổi máy liền dùng đến những tài khoản đó. Khả năng gần nhất cậu ấy lên QQ, chỉ chờ cậu ấy quay về trường học mới nhận được tin nhắn.
      Uyển Tình cảm thấy như vậy, tâm tình thư giãn ít, mình chuẩn bị lễ mừng năm mới.
      Mở tủ bát, phát có thước, cũng có dầu. khẽ nhíu mày, kiểm kê lại những thứ ở trong nhà thiếu, liệt cái danh sách rồi tới siêu thị. Chỉ là thước và dầu, khiêng được, đành phải nhờ xe Tiểu Tam Luân mang về nhà giúp.
      Sau khi tới cửa, cũng thể biết xấu hổ kêu người ta mang lên lầu giúp, chỉ có thể mang đồ từ xe xuống, rồi mang ít lên lầu. Chuyển những vật trước, chậm rãi qua hai ba lần, chỉ còn lại lo dầu và túi gạo. thở dài, xách lọ dầu lên trước, người đến trước mặt .
      vừa ngẩng đầu liền thấy, trợn to mắt: “Cảnh sát Từ?”
      ở tầng mấy?” Từ Trọng hỏi, và đồng ở đối diện, thấy tới lui chuyển đồ, chỉ xách hành lá cũng mất chuyến. Khí lực của nữ sinh yếu vậy sao?
      “Lầu 3.”
      Từ Trọng vác túi gạo lên vai, lại lấy lại lọ dầu từ tay : “Dẫn đường.”
      Uyển Tình nghĩ tới Bảo Bảo quan trọng nhất, cũng khách khí với , lập tức chạy lên phía trước dẫn đường. vào nhà, Từ Trong đặt gạo và dầu vào phòng bếp, nhìn bàn rất nhiều đồ ăn và thịt, hỏi: “ mình?”
      Uyển Tình dừng chút, vốn muốn chuyện này với người xa lạ, miễn dẫn sói vào nhà, những nghĩ đến là cảnh sát, liền gật đầu.
      Từ Trọng : “Vậy nên mua nhiều như vậy, có thể tách ra để mua.”
      “Tôi cũng muốn tách ra, nhưng mà ngày mai và ngày kia siêu thị làm.”
      Từ Trọng vừa nghe, vừa định siêu thị mở, có thể mua ở tạp hóa, quầy bán đồ ăn vặt……Nhưng lúc sau mới nhớ tới, đây là lễ mừng năm mới các cửa hàng cũng ngừng hoạt động trong thời gian lâu, tại chuẩn bị tốt cũng bị đói bụng. Bất quá vẫn nhắc nhở tiếng: “Lễ mừng năm mới ở chợ vẫn bán đồ ăn, bất quá phải sớm chút.”
      Uyển Tình gật đầu: “Cảm ơn.” biết, trước kia cũng phải làm chuyện nội trợ?
      “Tôi đây.” Từ Trọng ra ngoài, tới trước của quay đầu lại hỏi, “ phải là cãi nhau với người trong nhà chứ? Lễ mừng năm mới cũng quay về……..”
      Uyển Tình trầm mặc chút, : “Nhà tôi có người……..”
      “?” Từ Trọng trừng lớn mắt.
      “Mẹ tôi qua đời, ba ba cũng……..Cho nên tôi mới để giải sầu.”
      Từ Trọng lăng lăng gật đầu, chỉ ra bên ngoài: “Lễ mừng năm mới bên kia có người trực, có thể chơi. Cái kia………Vừa nãy đồng nghiệp của tôi đều nhìn thấy , tôi tiếng với bọn họ là tốt rồi, cần để ý, cũng khôn cần sợ, chúng tôi là cảnh sát.”
      Uyển Tình cười: “Tốt.”
      Ngày giao thừa, Uyển Tình ăn cơm xong ra ngoài dạo chút. Lịch sử của thị trấn dày hơn thành phố chút, phỏng chừng văn hóa cũng đậm hơn thành phố ? Lớp học của bạn từ nông thôn đến, kể các loại náo nhiệt của lễ mừng năm mới nơi đó, thành phố thể so sánh được. Ở thành phố vừa đến lễ mừng năm mới, mọi người làm việc đều về quê, đường cái còn có xe, buồn tẻ.
      cảm khái phen, đến dưới lầu, thấy đồn cảnh sát ở đối diện vẫn có bóng người, nghĩ đến những lời của Từ Trọng, do dự chút, nhưng qua.
      Sờ sờ bụng, yên lặng : cần thêm phiền toái, vẫn là nên về nhà xem chương trình cuối năm.

      Chương 468: ngày tháng năm.

      Qua năm, điện thoại Uyển Tình thủy chung vẫn vang lên. Ngẫu nhiên cũng chỉ có quảng cáo hoặc tin tức, khiến kích động đến mức tim nhảy ra ngoài, nhưng đều thất vọng.

      Uyển Tình nhìn cửa sổ, cắn môi. tại thèm nghĩ đến khả năng gì nữa, chỉ biết chờ đợi. Đợi cho đến khi nào đây? Tết cũng qua rồi, Thiên Tuyết còn chưa quay trở về trường học sao? Chẳng lẽ tin nhắn thực bị mất?

      vẫn chờ, vẫn chờ, đợi cho đến ngày tháng ba, trong ấn tượng của ngày khai giảng trễ nhất, vẫn có ai liên hệ với .

      lại chờ đợi nửa tháng, hết hi vọng. lại tự lừa mình dối người, có lẽ bọn họ đều ghét ! Cũng muốn để ý tới ! Muốn lấy người phụ nữ xinh đẹp có danh tiếng có tài! Đó mới là người phụ nữ xứng đôi với Mục Thiên Dương . . . .. . .

      mình Uyển Tình kiểm tra sản phụ, đột nhiên nghĩ lại để ý tới Mục Thiên Dương! Quản ta làm cái gì? ta cần , cũng cần ta! có hai đứa con, đứa thuộc về , đứa thuộc về mẹ , sau khi sinh ra, đứa họ Đinh, đứa họ Từ, có quan hệ gì tới ta.

      nghĩ kĩ bảo hộ tốt đứa của ta, cùng ta sống tốt, nhưng ta nghĩ như vậy, cũng có cách nào. Trái tim đau đớn, liền quyết định chính mình nuôi!

      Bác sĩ rất quen thuộc với , rất quan tâm tới , các loại dặn dò rất đúng chỗ. Đứa trẻ rất nhanh được bảy tháng, vẫn mình khám phụ khoa, bác sĩ nhịn được hỏi: "Chồng của cháu đâu?"

      Miệng Uyển Tình hơi mấp máy, hỏi: "Nếu như có ông xã sao?"

      Bác sĩ lặng lúc, quát lên: "Hố đồ!" Ông nhìn thoáng qua bụng của , thở dài: "Được rồi được rồi, cháu chê ta phiền đúng ? Ta hỏi, tại bụng lớn, thể để mình được, gọi người nhà cùng tới."

      Bác sĩ có chút bất đắc dĩ, xem tâm tình rất tốt, đối với đứa trẻ cũng rất chờ mong, hẳn phải mình ? Sớm biết nên hỏi ràng, tuy rằng ông phản đối phá thai, nhưng phụ nữ mình nuôi con rất vất vả? Nếu mình, ông tự nhiên đồng ý cần. Làm việc để ý tới kết quả thôi, người phụ nữ mang đứa , tương lai thế nào? Đương nhiên, nếu có nghị lực lớn như vậy, cũng có thể đỡ được gáng nặng này, ông vẫn duy trì . . . . .

      Uyển Tình rời khỏi bệnh viện, trở về chậm rì rì. ngang qua cửa đồn công an, sửng sốt, vào: "Xin hỏi Từ Trọng có ở đây ?"

      Mọi người nhìn mặt , ngây ngốc chút: "Từ Trọng tên này có diễm phúc lớn!

      Nhìn đến bụng, lung lay chút: Tên Từ Trọng này ngờ lại làm lớn bụng người ta! Vi phạm pháp luật, đánh ngay!

      đám hẹn mà gặp chỉ tay về hướng, Uyển Tình lễ phép cảm ơn, hướng cửa tới, tìm được Từ Trọng. Từ Trọng ở trong phòng làm việc, cắn bút xem hồ sơ, nghe được giọng của quay đầu vừa thấy, hai mắt bị bụng bỗng nhiên gồ lên của hấp dẫn.

      Ba tiếng, hồ sơ rơi xuống đất.

      Uyển Tình lặng lúc, xấu hổ : "Tôi nghĩ muốn nhờ cố vấn việc, có rảnh ?

      Từ Trọng ngẩng đầu, nhặt hồ sơ lên, để cho ngồi xuống, lại rót nước cho . Nhìn thấy đồng nghiệp ở ngoài cửa thăm dò, qua đem người đá văng ra xa.

      Mọi người đều dạng dấu hỏi, bất đắc dĩ : " cho phép đoán mò!" Bọn khốn khiếp kia trong đầu nghĩ cái gì? Đóng cửa, ngồi đối diện với Uyển Tình, hỏi: " muốn cố vấn chuyện gì?"

      Uyển Tình cầm lấy cái cốc, cái cốc đựng nước sôi nóng hổi hổi. cúi đầu uống ngụm, giọng : "Muốn sinh đứa trẻ, có phải nhất định phải kết hôn ?"

      Từ Trọng sửng sốt, cúi đầu nhìn bụng , bị cái bàn chặn lại. hỏi: " mang thai?"

      "Ừ."

      "Tôi . . . . Tôi còn tưởng rằng béo lên." rất xinh đẹp, lại từng giúp vác đồ, đồng nghiệp đều cho rằng bọn họ có quan hệ. Là có quan hệ, quan hệ giữa cảnh sát và công dân được sao? Đầu óc của đám người kia . . . . .Ai!

      Ngẫu nhiên bọn họ gặp ngang qua ở đường, gần đây cơ thể hơi vụng về, liền đoán mang thai. Nhưng vẫn cho rằng đầu óc đám người kia dơ bẩn, nghĩ rằng người ta mình ở, làm sao mang thai? Càng muốn béo lên! Kết quả . . . . là mang thai?

      "Cảnh sát Từ?" Uyển Tình ngẩng đầu kêu tiếng.

      "Có thể sinh xong lại kết hôn. . . . .Chồng . . . . .Hoặc là bạn trai , ta ở đây sao?"

      Uyển Tình biết phải trả lời thế nào, dừng chút bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: "Dù sao chính là muốn kết hôn là được rồi?"

      "Đó là đương nhiên, kết hôn có cách nào vào hộ khẩu." Từ Trọng : "Còn có giấy khai sinh. Đây là thai đầu của ?"

      Uyển Tình lẳng lẳng gật đầu: "Có vấn đề sao?"

      "Nhìn bụng của rất lớn, muốn sinh chứ? Cũng cần cấp, sinh xong lại làm, phạt tiền."

      Uyển Tình gật đầu: "Cảm ơn." mới lo lắng chuyện phạt tiền đâu, đứa bé muốn vào hộ khẩu . . . . . Chẳng lẽ phải tìm Mục Thiên Dương sao? ta có vợ chưa cưới, lại hồi phong ba!

      Uyển Tình trải qua Đinh Thải Nghiên, Đỗ Thiến, trong lòng mười phần phản cảm loại quan hệ phức tạp này. Nếu phải về đối mặt với vợ chưa cưới của Mục Thiên Dương, thà rằng trở về! thầm nghĩ muốn yên lặng mà sống, nghĩ muốn dính lứu tới thị phi!

      Uyển Tình cũng biết phải làm sao bây giờ, sau khi về nhà, lên mạng chút, tìm tên của Mục Thiên Dương. Kết quả cho ra các tin tức đều có chữ "Kết hôn", "Vợ chưa cưới", "Trâu Tranh"

      Đúng rồi, Trâu Tranh chính là nhà thiết kế được vinh dự tham gia thời trang Paris! Vợ chưa cưới tại của Mục Thiên Dương!

      Uyển Tình nhìn đến phiền, đóng di động, cũng xem tin tức của nữa.

      ngày tháng năm nào đó, sáng sớm Uyển Tình an vị ngồi xem TV, muốn nhìn xem tin tức giải trí có truyền bá chuyện kết hôn hay . Kiểu như, ngày kết hôn? Hi vọng truyền bá, hi vọng hết thảy là hiểu lầm, là truyền thông nghĩ sai rồi!

      Uyển Tình lại đợi cho tới trưa, lại đợi đến buổi chiều, nhịn được, đứng lên xem Internet. Lần này tìm mạng lưới chính quy, vội vàng mở máy tính, vừa mới đánh ba chữ Mục Thiên Dương, phía dưới liền tự động đưa ra loạt lựa chọn, mà cùng là" trực tiếp hôn lễ của Mục Thiên Dương".

      Trực tiếp?

      Uyển Tình cười lạnh tiếng, ngờ lại có trực tiếp? Lại rầm rộ như vậy? ta thực Trâu Tranh?

      mở video, rất nhanh thấy được hình ảnh. Hình ảnh có thể thấy được rất nhiều ngôi sao quen mặt, còn có ít đại lão thương trường. Sau đó nhìn thấy Thiên Tuyết và ông Mục, hai người đều có dáng vẻ vui mừng.

      Thiên Tuyết mặc váy dài hồng nhạt, máy quay dừng người lúc, vẫn có người giới thiệu về , là em của chú rể, thiên kim duy nhất của nhà họ Mục, ba người đàn ông nhà họ Mục thương bao nhiêu, thậm chí tính ra giá trị của thân thể . . . . .

      Uyển Tình có chút mờ mịt. Có loại bi thương và đau đớn, theo tứ chi lan ra.

      Bỗng nhiên, hình ảnh Mục Thiên Dương xuất . Sắc mặt Mục Thiên Dương cũng vui mừng, thậm chí có chút lãnh khốc. Uyển Tình thấy trước ngực đeo hoa, nghe được người ta giới thiệu về , cả kinh tắt video! thích nghe, thích nghe lấy người phụ nữ khác!

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 469: Từ Trọng, người tốt.

      khóc rời khỏi tiệm net, đến đối diện khách sạn ngồi rất lâu, rốt cục bi thương như thế nữa, mới kéo thân thể trầm trọng rời .
      đến chỗ ở dưới lầu, đột nhiên cảm thấy bụng có chút đau, vội vàng dùng tay vịn chặt, sau đó xoay người đường.
      “Bảo bảo, bảo bảo... các con đừng nhéo! Ba ba cần chúng ta, ấy chỉ đùa thôi! ấy cần, nhưng mẹ cần!” gấp đến độ hoang mang lo sợ, chống tường rất nhanh về phía trước: “giúp tôi, cứu cứu tôi...”
      đưa tay vẫy xe, nhưng có xe nào nguyện ý dừng lại, gấp đến độ chỉ có thể dùng hai chân . Đồn ông an ở bên kia trong thấy, hô tiếng với Từ Trọng, Từ Trọng lập tức chạy tới, mọi người : “Còn phải con của , sao gấp như thế...”
      Lão sở trưởng hét lớn tiếng: “Đó là Từ Trọng thành ! Các người cũng đừng náo loạn!” xong nhìn bóng lưng của Từ Trọng có chút lo lắng, cái người đần này, mình người phụ nữ kia, thưng mang thai vị hôn phu, sợ ta sao?
      Từ Trọng chạy đến bên người Uyển Tình, đỡ lấy : “Làm sao vậy? Chạy loạn cái gì?”
      Uyển Tình bắt lấy , giống như tóm được rơm rạ cứu mạng: “Cứu tôi... con... nhanh đưa tôi bệnh viện!”
      Từ Trọng nhìn bốn phía, chắc là mọi người thấy như thế cũng nguyện ý giúp , lái xe kiêng kỵ. : “ chờ chút, tôi lấy xe.”
      Uyển Tình sợ hãi, muốn để cho , kết quả đưa tay ra bắt lại được, người khác chạy . bắt đầu sợ hãi, ra sức nhắc tới: “Bảo bối, các con phải ngoan ngoãn, chú Từ cứu chúng ta, ta là người tốt...”
      Còn chưa xong, Từ Trọng liền mở cửa xe cảnh sát ra.
      Uyển Tình ngồi xe cảnh sát đến bệnh viện, sau khi cấp cứu kiểm tra, có điểm gì nguy hiểm. nằm giường, bác sĩ mắng cho Từ Trọng trận: “ là chồng ấy? Người này làm đàn ông thế nào vậy?” xong ngắm chiếc mũ cảnh sát đầu : “Còn là cảnh sát sao. Đúng là đây là việc của cảnh sát sao? Còn hai tháng nữa là ấy sinh rồi, cho tới bây giờ còn chưa thấy đưa ấy khám thai?”
      Từ Trọng bị bác sĩ rống lên, hồi lâu kìm nén câu: “Tôi biết ấy, con phải của tôi...”
      biết ấy, đưa ấy tới bệnh viện?”
      “Tôi thấy ấy ở đường cái, hình như tốt lắm...”
      Bác sĩ cười lạnh tiếng: “A... đây là cậu lấy việc giúp người làm niềm vui? Trợ giúp nhân dân chúng tôi?”
      “...” Vốn là như thế.
      Từ Trọng vốn nghĩ là đưa Uyển Tình đến bệnh viện xong trở về đồn công an làm, bị bác sĩ mắng trận, lại nghe UYển Tình thiếu chút nữa sinh non, cũng dám tới. Đợi hai tiếng nữa, Uyển Tình nghỉ ngơi tốt, lại đưa Uyển Tình trở về.
      Vẫn đưa Uyển Tình đến cửa, cũng vội mà , ngồi xuống ghế sofa, cực kỳ nghiêm túc nhìn .
      Uyển Tình bị nhìn có chút hiểu ra sao, lắp bắp : “Cảm, cảm ơn . cứu mạng tôi và con tôi, là đại ân đại đức, tôi...”
      cần những tời này, nhấc tay thôi.” Từ Trọng .
      Vừa rồi bị bác sĩ mắng trận, phát việc cực kỳ nghiêm trọng. tuổi còn trẻ, thế nào biết bảo vệ chính mình? Mang thai, nên là vào lúc đứa trẻ có bố, mình rất nguy hiểm?
      giống như bác sĩ, nghiêm mặt giáo huấn: “Thiếu chút nữa là sinh non có biết ? Bác sĩ mang thai đôi, sức khỏe lại tốt lắm, nếu sinh non, con rất khó nuôi!”
      uyển Tình kinh ngạc, phần trước bác sĩ với , nhưng phần sau chưa hề . vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn !”
      Từ Trọng sửng sốt phen, vung tay lên: “ cần cảm ơn tôi! Tôi hỏi , chồng đâu? Nghe bác sĩ , vẫn mình khám thai, tới tận bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy chồng , ở nơi này mình sao? Người nào cũng có?”
      Uyển Tình cắn môi, lát sau, nước mắt lạch cạnh rơi xuống: “ ấy, chồng tôi, ấy cần tôi nữa... oa...”
      Từ Trọng sửng sốt: “Làm sao có thể? Vậy cũng quá có trách nhiêm rồi...” thấy khóc thương tâm, mấy chữ sau cùng rất .
      Uyển Tình còn nghe thấy, khóc đến lợi hại hơn. hề trách Mục Thiên Dương, chỉ có thể trách tự tạo nghiệt! Ví như động kinh chạy đến đây, cũng xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần ở đó, Trâu Tranh dù có lợi hại thế nào cũng thể đoạt được Thiên Dương. Chắc chắn là Thiên Dương tức giận với , cho nên mới cưới người khác...
      tìm ta sao?”
      “Tôi tìm.” Uyển Tình muốn gửi tin cho Thiên Tuyết, toàn bộ tin tức, cho dù đúng thế nào, Mục Thiên Dương còn chưa đến nửa năm cưới người khác khiến thương tâm. tiếp nhận khăn tay từ Từ Trọng, mắng: “Đàn ông các đều phải người tốt!”
      Từ Trọng: “...” Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi!
      “Người xấu... đều là người xấu!” Uyển Tình sờ bụng, dám khóc quá nhiều...
      Từ Trọng lẩm bẩm: “Còn phải phụ nữ các người hư hỏng...”
      ...” uyển Tình cứng lại, nhìn , nghĩ đến nề hà mình, lại giúp mình vài lần. Mà có mấy lần sợ hãi, đều là xuất , cho cảm giác an toàn, dựa vào đâu mà mắng ?
      im lặng, cũng khóc nữa, thở phì phì ngồi xuống, đứng dậy rót cho chén nước: “Cảnh quan, uống nước .”
      Từ Trọng bưng chén nước lên, lẩm bẩm uống vài ngụm, mạnh mẽ đặt cái chén xuống: “ biết ? Ngày tôi gặp đó, bị bạn tôi đá.”
      “A?” uyển Tình kinh ngạc nhìn
      Dường như kìm nén rất lâu, rốt cục có thể hết, giọng tuy thấp trầm nhưng cũng có chút kích động: “Chúng tôi quen nhau ở trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp tôi ở đây, ấy ở thành phố, chúng ta định năm nay kết hôn, kết quả ngày đó tôi tới thăm ấy, lại nhìn đến... ... ấy ở cùng với người đàn ông khác!”
      Bả vai Từ Trọng run rẩy chút, dường như cực kỳ chịu nổi. Uyển Tình cũng chấn kinh, đưa khăn giấy cho .
      Từ Trọng lại khóc, nhưng vẫn nhận lấy, nắm lấy trong tay tiếp tục : “Người đàn ông đó là con trai của thị trưởng... ấy cảnh sát như tôi có tiền đồ, cả đời chỉ biết sống bằng tiền lương, cũng tham quan, ấy theo tôi no ăn ấm...”
      Uyển Tình sửa đúng : “Là ăn đủ no mặc đủ ấm...”
      Từ Trọng sửng sốt, ngẩng đầu lườm cái, còn : “Tóm lại lúc ấy tôi thấy phụ nữ đặc biệt vừa mắt, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp! Bởi vì ấy rất được, kết quả ỷ vào mình xinh đẹp mà làm bậy! Tôi thực hối hận trước kia đối tốt với ấy như thế, tôi cho biết, nếu tôi phải cảnh sát, lúc ấy chắc chắn giúp , cho say xe choáng đến chết! Cũng giúp tìm nhà nghỉ, cho ăn ngủ đầu đường!”
      Uyển Tình há hốc mồm, hồi lâu sau khi dở khóc dở cười : “Từ Trọng, người tốt!” Có thể nghĩ đến thủ đoạn hư hỏng, hóa ra là thế này, còn tưởng rằng muốn trả thù xã hội, sau khi dâm ô giết luôn, sau đó vứt xác nơi hoang dã...
      “Được, người tốt ghét nhất bị mắc kẹt...” Từ Trọng .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 470: Hồng nhan họa thủy

      “Tôi .” Uyển Tình vội vàng , “Người bạn kia của , lại loại lời này, ta hoàn toàn xứng với . ta là may mắn của , cần cảm thấy tiếc nuối, đáng được tốt hơn.”

      rất thoải mái!” Từ Trọng có chút phẫn nộ, lại có chút ủy khuất, nhịn được kể khổ, “Nhưng mà tôi hai mươi sáu tuổi! họ của tôi hai mươi tuổi liền kết hôn, đến năm sinh em bé, tại đứa học tiểu học! có biết ba mẹ tôi có bao nhiêu nôn nóng ? Thím của tôi buôn bán, có tiền hơn nhà chúng tôi, luôn khinh thị cha mẹ tôi. Trong lòng ba mẹ tôi cũng rất khó chịu, vất vả tôi mới làm cảnh sát, để cho bọn họ mở mày mở mặt chút, lại đến chuyện kết hôn, có đứa , lại làm cho bọn họ mất mặt……”

      Uyển Tình biết an ủi như thế nào. Ở Thái Bình, xác thực lạc hậu chút, tư tưởng cũng rất truyền thống, giống như hai mươi tuổi đều sinh con, ở nơi nào có tuổi lớn chứ? yếu yếu : “Kỳ kết hôn sớm cũng phải chuyện tốt.”

      Trực giác cho Từ Trọng là từ thành phố lớn đến, nghĩ tới biết nông thôn, : “Nhưng ở chỗ của chúng tôi, đàn ông quá hai mươi tuổi, phải tìm đối tượng! Bằng bị là vô dụng, ngay cả vợ cũng lấy được! Ba mẹ tôi mong…..có cháu nội ôm, tuy rằng thỉnh thoảng trong lòng làm bất hòa với các thím, nhưng bình thường cũng tốt lắm, người gia được ôm cháu họ buông tay. tại cháu trai cháu lớn, cho người bế, bọn họ nghĩ tới phát nghiện, tìm khắp nơi được! Kết quả tôi chuẩn bị kết hôn, lại……Ô ô…….Phụ nữ các người rất xấu rồi!”

      Từ Trọng xong, cư nhiên khóc lên, chiếc khăn ở trong tay lúc trước bây giờ cư nhiên có tác dụng.

      Uyển Tình nghĩ tới đường đường là đàn ông lại khóc, vội la lên: “ là cảnh sát, đừng khóc, khó coi!”

      “Dù sao cũng có người thấy!” Từ Trọng quăng đổ chiếc bình. nhịn mấy tháng, mỗi ngày về nhà bị hỏi chuyện kết hôn, thống khổ kiềm chế được, kết quả tìm được người để kể nỗi lòng, có người có thể an ủi . tại đột nhiên phát tiết ra, rốt cuộc nhịn được.

      “Tôi…..Tôi phải người sao?” Uyển Tình hỏi.

      Từ Trọng cúi đầu, bả vai rút vài cái: “……. coi như phát được ?”

      Uyển Tình lặng chút, bất đắc dĩ : “…….Được rồi.” Sau đó lại đặt chiếc khăn tay bên cạnh. Vừa rồi ràng là khóc mà? Bất quá có thể nhìn thấy người cảnh sát nhân dân như vậy , coi như cũng đáng giá……..

      Từ Trọng khó đủ, bắt đầu xấu hổ, cúi đầu dám lên tiếng, nắm chiếc mũ : “Toilet ở đâu? Tôi muốn rửa mặt. Yên tâm, tôi chỉ dùng nước, cần cái khác!”

      “Ở bên kia.” Uyển Tình chỉ chỉ, cảm thấy có chút đói bụng, phải nấu cơm. lát sau, Từ Trọng từ trong toilet ra, đụng phải cửa chút. Uyển Tình nghe được thanh, vội vàng chạy ra, thầm nghĩ đừng đụng hỏng của tôi, đây phải phòng ở của tôi.

      Từ Trọng gãi đầu dám nhìn cô___cư nhiên khóc, rất mất mặt!

      Uyển Tình hỏi: “ có muốn ăn cơm ở đây hay ? Hôm nay thực rất cảm ơn , nếu , Bảo Bảo có chuyện may, tôi khẳng định sống nổi nữa.”

      Từ Trọng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn : “ nên luẩn quẩn ở trong lòng. thế giới có rất nhiều người khổ, nhưng bọn họ vẫn sống rất tốt.”

      Uyển Tình bị giáo huấn ngẩn ra, gật đầu: “Tôi , về sau luẩn quẩn ở trong lòng.”

      Đúng vậy, thế giới có rất nhiều người khổ, buồn cái gì? Ít nhất còn có ít tiền, đến mức chết đói. Chờ sau khi sinh đứa , cũng có thể kiếm tiền, chỉ cần cố gắng, ngày sau quá khổ. Chỉ cần địa cầu có tận thế, cuộc sống của nhất định cũng có tận thế, sợ cái gì?

      “Từ Trọng, cảm ơn .” câu, đánh thức .

      Từ Trọng xấu hổ qua bên: “Cảm ơn tôi làm gì. Hôm nay có tôi, dồng dạng cũng có người khác đưa bệnh viện. Chẳng qua tôi mang trước, sau đó gặp người khác thôi.”

      Uyển Tình cười: “ rất tốt.” Tâm tình tốt như vậy, lạc quan như vậy. Hơn nữa những lời này, rất hầm xúc.

      Từ Trọng bị lời của làm cho đỏ mặt, xoay người ra ngoài: “Tôi ăn cơm…….Quay về đồn xem xét, còn phải đánh xe qua nữa. Để lần khác , đứa của khi nào sinh? Muốn lưu số điện thoại của tôi hay , vạn nhất cần giúp đỡ, liền gọi điện thoại cho tôi, gọi tới đồn cảnh sát cũng được! Chúng tôi là cảnh sát, vốn nên phục vụ vì nhân dân.”

      Uyển Tình vốn muốn làm phiền , những nghĩ tới lâu nữa sinh, xác thực thể cậy mạnh, liền lưu lại số điện thoại của và sở cảnh sát.

      Từ Trọng còn : “ mình ở nên cẩn thận chút, cửa sổ cần phải đóng kỹ.” Dừng chút, “Bất quá đối diện là đồn cảnh sát, cũng có người có lá gan lớn như vậy.”

      Uyển Tình gật đầu, lúc trước thuê phòng này, là do khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất tốt, hai là rất an toàn! Tuy rằng kkhoong phải tiểu khu, nhưng mà gần sát đồn cảnh sát, bình thường còn an toàn hơn so với tiểu khu!

      Từ Trọng xuống lầu mở ra cửa ở dưới lầu, vừa vặn thấy người từ trong cánh cửa ra, vừa muốn mắng to___thật to gan, cư nhiên dám càn quấy ở trước đồn cảnh sát nhưng kết quả khi nhìn kỹ, dọa nhảy dựng: “Mẹ! Sao mẹ lại tới đây?”

      Nguyên lai vừa mới chui đầu là mẹ !

      Mẹ Từ là người phụ nữ gầy teo, chừng năm mươi tuổi, tóc nửa đen nửa trắng, mặt rất nhiều tàn nhang. Hôm nay mang theo mấy món ăn, con gà vào trong thành xem con trai, kết quả vừa đến đồn cảnh sát chợt nghe thấy mọi người chăm sóc người phụ nữ có thai, còn hỏi bà có phải muốn ôn cháu nội hay .

      có nghe thấy tiếng gió! Từ Trọng chưa ! Nhất thời trong lòng hai đạo nóng lạnh vận động___nếu được ôm cháu nội, đương nhiên vui vẻ; nhưng tiểu tử này lại với người trong nhà, là làm cái gì?

      Lại nghe người phụ nữ có thai đó ở đối diện, bà cảm thấy được bình thường! Bạn của Từ Trọng ở rất xa, nơi này lại có người phụ có thai……Nhất định là Từ Trọng lo làm việc, làm chuyện xằng bậy ở huyện!

      Mẹ Từ lập tức ném gà vịt ngô, chạy tới, trong lòng dâng lên ý tưởng muốn bắt kẻ thông dâm. tới cửa, thấy cửa khóa, cửa này rất cao cấp, cư nhiên còn có nhưng con số ở trước mặt, chẳng lẽ là khóa mật mã như người ta vẫn ?

      Mẹ Từ dám làm chuyện xằng bậy, ngay cả ấn chuông cửa như thế nào cũng biết, chỉ có thể kiễng mũi chân lên xem. Thấy Từ Trọng từ bên trong ra, bà lôi kéo Từ Trọng hỏi: “Nghe con giấu người phụ nữ có thai ở trong này? Sao con có thể làm Tiểu Diệp thất vọng!”

      Tiểu Diệp chính là bạn cũ của Từ Trọng. Từ Trọng vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng liền thoải mái. Vừa mới khóc hổi, thoải mái, kết quả mẹ lại đến làm phiền ………

      “Con chuyện chứ?”

      “Mẹ cần nghĩ linh tinh, con khi nòa là cái loại người này? Người ta có quan hệ gì với con, là con thấy ấy thoải mái, đưa ấy đến bệnh viện thôi.”

      Mẹ Từ nghe thấy như vậy, ngẫm lại cái tính ngốc nghếch của , cũng tin.

      Đêm đó, mẹ Từ ở lại kí túc xá của Từ Trọng, nghĩ tới nghĩ lui muốn có con dâu và cháu nội, mà Tiểu Diệp lâu thấy.

      Từ khi Từ Trọng giới thiệu bạn với bà, có tốt như vậy! Năm ấy vừa làm việc xong, dường như hàng tháng đều đến nhà bọn họ, sau đó chậm rãi tới nữa, phỏng chừng ngại đường tốt___một lần sau khi ngồi xe, kia đều say xe, nhìn người mà lòng đau. năm gần đây, lại thấy bóng dáng. Tháng sáu năm trước, Từ Trọng muốn kết hôn, còn muốn cầu hôn nữa, kết quả công việc quá bận đánh phải chậm lại hai năm. Khi lễ mừng năm mới trong thôn bọn họ có việc vui, lại nhân cơ hội này thúc dục lần, cư nhiên vẫn là vội!

      vội, nhưng là ba mẹ vội!

      Mẹ Từ trằn trằn trọc đêm, nghĩ đến Từ Trọng ngốc, sợ hãi con dâu chạy, ngày hôm sau liền đưng lên gọi điện thoại cho Từ Diệp. Chuyện này rất khó lường, Từ Diệp biết ăn như thế nào với mẹ Từ, ràng ác nhân cáo trạng trước, vu hãm Từ Trọng phụ ta, : “Vế sau tôi có quan hệ gì với Từ gia các người.”

      Mẹ Từ cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng chạy về phía đồn cảnh sát. Vừa lúc Uyển Tình ra cửa mua thức ăn, cẩn thận đỡ bụng. Bà vừa thấy, hẳn là đúng người, xông lên chất vấn: “ có nhận thức Từ Trọng nhà tôi hay ?”

      Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồn cảnh sát ở đối diện cái, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi bác là…..”

      “Tôi………” Mẹ Từ tức giận đến đau gan, muốn đánh chết , nhưng thấy là phụ nữ có thai, dám đánh , hai tay bóp vai chút, “Tôi bóp chết ……. là hồng nhan họa thủy!”

      Mẹ Từ có đọc qua sách gì, nhưng phim truyền hình lại xem qua ít, lúc quýnh lên, còn thốt lên thành ngữ thỏa đáng.

      Thời tiết tháng năm, Uyển Tình ăn mặc khá mỏng, chỉ bóp chút liền đau đớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      “Bác làm sao vậy?” Uyển Tình kêu lớn, vội vàng tránh né, “Bác là ai?” Nào có người nào vừa đến liền xông lên đánh người.

      “Tôi là mẹ của Từ Trọng!” Mẹ Từ chỉ vào , “ , quyến rũ Từ Trọng nhà tôi như thế nào? Ai nha, phải con nhóc mới đến thị trấn của chúng tôi sao? quyến rũ ông chủ Văn lấy tiền cơm của , bây giờ còn quyến rũ Từ Trọng nhà tôi!”

      “Tôi…..” Uyển Tình oan uổng muốn chết, nghe bà là mẹ Từ Trọng, tự nhiên thể bất kính, “Bác lung tung cái gì?”

      Mọi người xung quanh bắt đầu tập tụ, nghe xong những người khác nghị luận : “Tôi người phụ nữ này có vấn đề! Tuổi còn trẻ, mình mang đứa , lại thấy người đàn ông của ta xuất qua.”

      “Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, vừa thấy liền là người tốt!”

      Uyển Tình nghe xong, trong đầu cơn tức ứa ra. Tôi vừa muốn sống tốt, các người chớ chọc tôi? Ai chọc , mắng người đó! mắng, còn muốn mắng thay con !

      “Bạn của Từ Trọng nhà tôi đều bị làm cho tức giận bỏ ! trả lại vợ cho con trai tôi!” Mấy năm nay mẹ Từ tưởng con dâu, tưởng cháu nội tưởng đến điên rồi, nhất thời quên xây dựng tình cảm, xông lên muốn dánh người.

      Hoàn hảo Từ Trọng nghe thấy bên này có động tĩnh chạy tới, ngăn lại bà: “Mẹ! Mẹ làm gì?” Sáng tinh mơ, cũng ngại mất mặt!

      Tay của mẹ Từ đặt ở vai của , gất đến khó lên: “Con ! Sao con lại thế này? Con và Tiểu Diệp rất tốt,vì sao lại ở cùng chỗ với ta? Sao con lại khiến Tiểu Diệp thất vọng? Mẹ…..Mẹ cho con biết, mẹ tuyệt đối thừa nhận người phụ nữ này! Vừa nhìn thấy là biết ta đứng đắn!”

      “Mẹ, mẹ cần náo loạn!” Từ Trọng nóng giận rống lên tiếng, giọng với Uyển Tình, “ có lỗi, cho thêm phiền toái, mau vào nhà , tôi đây liền mang mẹ tôi .”

      Mẹ Từ mạnh đẩy ra: “Đứa con bất hiếu này! Cư nhiên rống mẹ mình, lại ăn với người phụ nữ bên ngoài! Con vẫn là cánh sát đó, con có Tiểu Diệp, con cùng chỗ với ta___” Mẹ Từ chỉ vào Uyển Tình, thấy mang thai, trong đầu rối rắm, “Bụng cư nhiên đều lớn như vậy!”

      Ôn uy, cháu trai, bà phải cần? Nhưng Tiểu Diệp là con dâu…..

      “Mẹ đánh chết con đứa lăng nhăng này!” Mẹ Từ chộp đánh Từ Trọng.

      Uyển Tình nhìn được. Từ Trọng là người tốt, mình thừa nhận chuyện lớn như vậy, rất khổ, mẹ còn khiến ngột ngạt như vậy___rốt cuộc có phải mẹ ruột hay mẹ kế?

      Uyển Tình dám kéo, chỉ có thể đứng bên kêu: “Các người cần như vậy.”

      Hoàn hảo, cảnh sát ở đối diện chạy tới, nài ép lôi kéo hai mẹ con Từ gia ra. Uyển Tình do dự lát, thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ, mắt lạnh đảo qua. Mọi người ngẩn người, tản ra.

      nghĩ chút, rốt cuộc cũng liên lụy bản thân, có cần qua xem chút hay ? Nghĩ tới hôm qua Từ Trọng phun mật vàng, rất đồng cảm, thể khoanh tay đứng nhìn, mang thai cũng phải qua.

      vào đồn cảnh sát, nghe thấy tiếng mẹ Từ mắng, Từ Trọng quát: “Con chia tay với Tiểu Diệp! sớm tách ra! Con có lỗi gì với ta!”

      “Con còn dám xạo! Mẹ gọi điện thoại cho nó?”

      “Mẹ tin ta, tin con? Con là con trai của mẹ!”

      Uyển Tình đứng trong đám người lát, mọi người phát ra , liền tránh đường. chau mày, coi là tiểu tam?

      vào, thấy Từ Trọng ngồi ghế như khối băng, mẹ Từ ngồi bên cạnh, nổi giận đùng đùng ấn thắt lưng, phòng chừng rất tức giận.

      “Vậy con , sao lại thế này? Vì sao lại tách ra? Tiểu Diệp có điểm nào tốt, vì sao con với nó lại tách ra!”

      Từ Trọng trầm mặc lát, giận dữ hét: “Con chê ta xấu! thế giới này ta là xấu nhất!” Tâm xấu! Ghê tởm chết!

      Mẹ Từ thở dốc kinh ngạc, đứng lên rống lớn: “Nuôi con! Sở trưởng, sở trưởng, ông mau khai trừ nó! Làm mất mặt quốc gia, đừng để nó ở đây……..”

      Sở trưởng ở bên thở dài, thấy Uyển Tình đến đây, thở càng mạnh. Ông cũng náo loạn, cũng hiểu chuyện này là thế nào! Bất quá Từ Trọng luôn luôn ở dưới mí mắt của ông, có phát thấy dấu vết gì; hơn nữa rất thà, sao lại làm loại chuyện này?

      Từ Trọng khổ sở : “Mẹ cần như vậy, mẹ muốn biết con cho mẹ, là Tiểu Diệp quan tâm con, ta ghét bỏ con, mẹ liền vui mừng.”

      Mẹ Từ sửng sốt.

      Uyển Tình thấy Từ Trọng như vậy, hiểu khổ sở.

      “Người ta có con trai của thị trưởng theo đuổi, con cái gì cũng có, mang ấy về nhà làm cho ấy say xe, dựa vào cái gì cưới ấy? ấy chê con có tiền, chê con ngốc, chê con biết thay đổi, chê con đần, chê con đời này nuôi sống được ấy, cho ấy được nhẫn kim cương.”

      “Từ Trọng, tốt lắm tốt lắm.” Sở Trưởng vừa nghe, cũng đau lòng lên, đành lòng nghe thêm, vội vàng khuyên nhủ, “Đừng tìm mẹ cậu phát giận.”

      Từ Trọng cúi đầu, gục xuống bàn khóc lên.

      Các đồng nghiệp muốn lưu lại cười nhạo , nhanh chóng rời .

      Mẹ Từ cũng an tĩnh lại, sửng sốt nửa ngày, qua lại đứng trước mặt : “ có việc gì! có việc gì! ta xem thường chúng ta, chúng ta còn chướng mắt ta đâu! Về sau tìm rất tốt, rất tốt…..” Đột nhiên thấy Uyển Tình, bà phen kéo Uyển Tình qua, “Ai nha, con thương tâm cái gì! Này……. này gọi là gì? Còn xinh đẹp hơn của Tiểu Diệp, vừa thấy liền biết là lương thiện.”

      Uyển Tình: vừa rồi tôi còn là hồng nhan họa thủy, quyến rũ ông chủ Văn quyến rũ con trai bác, cái gì lương thiện!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 471: giúp đỡ cho nhau


      Mẹ Từ đưa tay sờ bụng Uyển Tình, Uyển Tình nghĩ muốn tránh ra, lại thể, mẹ Từ kéo với Từ Trọng: “Con cũng lớn thế này, sao con sớm? Có cái gì khó mà , lại vẫn hại mẹ trách lầm con, cũng oan ức con người ta, còn oan ức cháu trai của mẹ... , bao nhiêu lâu rồi? Cháu trai được bao lâu rồi?”

      Uyển Tình vẫn ra lời, mẹ Từ lại xoay người đánh Từ Trọng: “Con cái đồ hồ đồ! Này là phải sinh thôi, còn gạt mẹ! Con chuẩn bị giấu diếm tới khi nào?”

      Từ Trọng ngẩng đầu: “ phải...”

      , khẩn trương đưa người ta trở về.” Mẹ Từ quay đầu với Uyển Tình: “Thực xin lỗi, mới vừa rồi chỉ là hiểu lầm.” xong lần mò cánh tay của : “Véo thôi? Mẹ phải cố ý, còn phải sợ thằng nhóc này học thói xấu sao? Con trở về ...” xong, xoa cánh tay của .

      Uyển Tình chống đỡ được, quay đầu nhìn Từ Trọng.

      Từ Trọng đứng lên, kéo mẹ ra, với uyển Tình: “Tôi đưa về.”

      “Mẹ cũng đưa về.” Mẹ Từ vội la lên: “Mẹ cầm theo gà vịt của nhà mình đến, gà đất, vịt già, đối với sức khỏe rất tốt, lập tức làm cho con ăn! Đúng rồi, con dâu mẹ là tên là gì?”

      Từ Trọng và Uyển Tình đều ngậm miệng, cũng gì, cũng là con dâu hay cái gì? Hai người trầm mặc , xoay người ra ngoài.

      Mẹ Từ nhớ đến cháu trai hưng phấn, cầm gà vịt đuổi theo.

      Từ Trọng ngăn được bà, đưa Uyển Tình đến đối diện dưới nhà, liền xoay người kéo bà . Bà nỡ xa cháu trai, muốn .

      Uyển Tình thấy chung quanh có người nhìn, : “Vậy hai người lên , thuận tiện ràng với dì.

      Từ Trọng sửng sốt, đồng ý rồi.

      Sau khi lên lầu, Uyển Tình rót nước cho bọn họ, mẹ Từ lập tức để ngồi xuống, đồng ý để cho chịu mệt. bắt đắc dĩ ngồi xuống : “Dì, dì hiểu lầm rồi, cháu và Từ Trọng phải là...”

      “Hai người ngồi , con đứng lên!” Từ Trọng lập tức đứng lên.

      Mẹ Từ rạo rực ngồi xuống: “Lúc này mới đúng, chính là đau lòng cho vợ, mẹ thấy bụng con dâu lớn như vậy, sắp sinh rồi?”

      Uyển Tình nghe bà , quay đầu nhìn Từ Trọng, trong mắt đầy nghi ngờ.

      Từ TRọng rót nước tới, mẹ Từ nắm tay Uyển Tình ân cần hỏi han, Từ Trọng : “Mẹ, phải mẹ định hầm gà cho Uyển Tình sao, Nhanh ninh , đến giữa trưa là ăn được.”

      Mẹ Từ vừa nghe, cao hứng đến điên rồi: “Đúng đúng đúng! Hóa ra tên là Uyển Tình, tên rất hay! Cháu mau ngồi xuống, có việc gì cứ với Từ TRọng, dì nấu cơm cho cháu.”

      Uyển Tình nghi ngờ nhìn Từ Trọng: “ làm gì thế?”

      Từ Trọng thỉnh cầu nhìn : “Chúng ta đến phòng chuyện được ?”

      Uyển Tình nghĩ ngợi chút, chẳng nhẽ muốn lừa gạt mẹ mình? Để mẹ vui vẻ? gật gật đầu, dẫn vào trong phòng mình.

      Từ Trọng lập tức : “ Đinh, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau ?”

      “ý của là?”

      “Tôi nghĩ... có thể giúp tôi lừa mẹ tôi được ? Tôi muốn để cho bà khổ sở, mà bản thân tôi cũng biết đến năm nào mới có thể tìm được bạn ... dối đứa bé này là con của tôi, chúng ta kết hôn giả , cũng xem như làm được việc tâm nguyện của ba mẹ tôi. Sau khi kết hôn, con của có thể có hộ khẩu, chúng ta cũng coi như giúp đỡ cho nhau rồi.”

      Uyển Tình có chút do dự, nghĩ tới gả cho ai khác ngoài Mục Thiên Dương, nhưng là có hộ khẩu rất quan trọng. mong đợi “Sau này hãy ”, “Sinh xong rồi ” luôn đáng tin, nhỡ đâu xong, con được làm sao bây giờ? Mà cũng là người lưu động, đến lúc đó lại có đống phiền phức, chỉ sợ có tiền cũng chưa chắc giải quyết được.

      “Nhưng... tôi vốn tính, sinh xong con liền rời .” Tuy nhiên có chút động lòng với hộ khẩu, nhưng vẫn do dự. hề muốn trói buộc ở cùng chỗ với người khác, theo bản năng lại vẫn cảm thấy về sau gặp lại Mục Thiên Dương. Nhưng nghĩ lại, kết hôn, hà tất phải vì mà thủ thân như ngọc?

      “Sau khi sinh con xong vẫn còn cần tĩnh dưỡng mà? Đến lúc đó cũng có thể ly hôn, sau khi chúng ta ly hôn, có thể rời .” Từ Trọng xong, sửng sốt phen: “Có phải lo lắng cho họ của đứa trẻ ?”

      đến đây, cũng bắt đầu khó xử, ba mẹ chắc chắn để cho đứa bé theo họ Uyển Tình.

      Uyển Tình sửng sốt, : “Cũng sao cả.”

      Từ Trọng gật đầu: “Cũng đúng, có thể đổi tên...” tới đây, đột nhiên ảo não cúi đầu, có chút xấu hổ: “ có lỗi, tôi quá gấp nên mới nghĩ thế, nếu đồng ý, coi như tôi chưa từng , tôi giải thích với mẹ tôi! có lỗi, tôi đường đột rồi!”

      “Tôi chưa đồng ý!” Uyển Tình vội vàng .

      Từ Trọng dừng lại, nhìn .

      Uyển Tình ngồi giường, tay sờ sờ bụng: “Nếu làm như thế, giúp tôi đại ân, tôi lại giúp được cài gì.”

      “Đối với là gì, với tôi mà , quả thực là cứu mạng.” Từ Trọng khổ sở .

      chỉ muốn nhanh qua tốt rồi, miễn cho ba mẹ thúc giục, mỗi lần về nhà bị người ta . Về sau ly hôn, mọi người lại muốn , liền để cho bọn họ , tốt xấu là như thế, con cũng có qua, mặc dù mọi người cũng biết là phải con của .

      “Nhưng có chuyện tôi cực kỳ lo lắng.” Uyển Tình : “Nơi này có hai đứa bé, chờ lúc chúng ta ly hôn, có thể để cả hai cho tôi sao?”

      “Có thể.” Từ TRọng : “Chúng ta cùng lắm năm là ly hôn, đến lúc đó đứa bé vẫn còn như vậy, tự nhiên để chăm sóc.”

      Uyển Tình gật đầu: “Lại còn có việc, về họ của chúng. Nơi này có hai đứa bé, có thể thương lượng với ba mẹ , đứa theo họ , đứa theo họ tôi?”

      “Theo họ ?” Từ Trọng lớn hơn.

      Uyển Tình cười: “ theo họ , ba mẹ phải ầm ĩ sao? Đến lúc đó chỉ sợ bị lộ. Dù sao cũng có thể đổi tên, tại họ nào cũng sao hết.”

      Từ Trọng kích động gật đầu: “Vậy quyết định như thế, tôi khẳng định bọn họ đồng ý!”

      tiếng chút!” Uyển Tình .

      Từ Trọng liếc mắt nhìn bên ngoài , xấu hổ cười: “Yên tâm , lỗ tai tôi rất tốt, có người tới biết liền.”

      Uyển Tình nhìn , đột nhiên cảm thấy chính mình rất xấu xa. Cùng giả kết hôn, chẳng những để cho con có hộ khẩu, lại còn để con mang họ mẹ, mà lại có gì trợ giúp với chứ? Chỉ có thể giúp trước mắt thôi, về sau ly hôn khi đó, con vẫn còn như thế, chỉ sợ khiến mang tiếng tốt.

      Uyển Tình nghĩ đến đây, còn muốn hỏi , ra ngoài tìm mẹ Từ rồi.

      Mẹ Từ nghe là thai đôi, cao hứng đến chịu được, lập tức gọi điện thoại về nhà. Uyển Tình bị buộc phải mấy câu với cha Từ, cha Từ chuyện có khẩu , nghe hiểu lắm, chỉ có thể đáp lời. Như vậy lại khiến cha mẹ Từ cảm thấy nhu thuận, vừa lòng với .

      Ngày hôm sau, ba Từ và thân thích của Từ Trọng lên đây, đống lớn người, Uyển Tình căn bản chịu hết được. Mọi người cảm thấy việc đột ngột, mẹ Từ lén cho bọn họ, bọn họ thổn thức phen, trước mặt Uyển Tình và Từ Trọng hỏi gì, nhưng lại với cha mẹ Từ: “Tôi cảm thấy Uyển Tình tốt hơn người Tiểu Diệp kia, Tiểu Diệp đều như thế, cái này có thể hay ...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :