1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 455: Tiêu cực

      buông ra, nằm lại lên gối, nghĩ muốn càng mùi này xa chút: “ mình em ngủ được... Em buồn ngủ quá, là ngủ được...” xong khó chịu đến khóc lên.

      “Được được, trở về.” Mục Thiên Dương vội : “Ngoan, tắm rửa cái là lên...”

      “Uhm...”

      Mục Thiên Dương lần mò mặt , nghĩ muốn hôn cái, nhưng lại cảm thấy mùi người mình có thể làm ôn nhiễm , đành phải buông ra.

      tắm trận, đến giường, toàn thân đều là mùi vị sữa tắm thanh mắt. uyển Tình lập tức nhào lên, hít sâu hơi, giống như bạch tuộc tám chân ôm lấy : “Em cảm thấy rất lạnh...”

      ôm em, lạnh nữa...”

      “Uhm...” Uyển Tình buộc chặt lấy cánh tay của , nhắm mắt lại. Ru rú ở trong lòng , rốt cuộc chậm rãi ngủ thiếp , đêm ngủ ngon.

      Sau khi có chuyện này xảy ra, Mục Thiên Dương từ chối những xã giao đúng đắn, thậm chí tiệc rượu cũng tham gia, chỉ tham gia mấy loại tụ hội chút.

      Mỗi lúc trời tối, Uyển Tình đều phải ôm lấy mới có thể ngủ ngon, ngày cũng dám rời khỏi , tổng công ty có việc nhất định phải trở về, đều là ngày làm rồi tối quay lại.

      Uyển Tình cực kỳ chịu hành hạ, bài học càng ngày càng nghe hiểu, bài tập càng ngày càng làm. đối với bài vở cực kỳ coi trọng, muốn học giỏi, lấy chứng minh phụ kỳ vọng của Từ Khả Vi, nhưng học được, trong lòng gấp gáp, trở nên cực kỳ phiền toái, biết Mục Thiên Dượng bận rộn, lại dám phiền , sợ mất kiên nhẫn.

      Thiên Tuyết nguyện ý giúp , nhưng tập trung tinh thần được, từ việc lấy ra bài tập thể làm gì khác?

      bắt đầu cam chịu.

      Sáng hôm đó, Mục Thiên Dương quay lại thành phố A, khi rời còn ngủ. Sau khi , liền tỉnh lại, sau đó ngồi ghế sofa cả ngày.

      Buổi chiều trở lại, nhìn thấy ngồi ở đó, qua hỏi: “ học à?”

      muốn ?” Uyển Tình nhìn ra ngoài cửa số, vẫn nhúc nhích.

      Mục Thiên Dương dừng lát: “Làm sao thế? cho biết.”

      “Em sao.” Uyển Tình quay đầu nhìn : “ nơi nào thế?”

      “Họp.”

      “Quay lại thành phố A?” Đột nhiên Uyển Tình cảm thấy rất thống khổ, trả giá vì , nhưng sợ có ngày, mệt. sợ hãi ngày nào đó đến, nhất định bị vứt bỏ. muốn thâm minh đại nghĩa chút, hiểu chuyện chút, khuyên : “ cần mệt như thế, em sao, nhìn chạy tới chạy lui, em đau lòng.”

      đau lòng? cảm thấy đáng, kích động ôm vào lòng: “ sao cả, có thể mỗi ngày nhìn em, là vui vẻ lớn nhất rồi.”

      Uyển Tình nhàng nhìn : “ , có thể hay ... có thể hay ...”

      “Có thể hay cái gì?”

      “Có thể hay ngày cảm thấy mệt?”

      “Em suy nghĩ cái gì?” Mục Thiên Dương cúi đầu thở dài, lôi trở ra. lôi kéo về phòng, mở ra ngăn kéo bàn trang điểm, bày ra nhẫn cầu hôn: “Muốn đeo hay ?”

      Uyển Tình vươn tay, muốn để cho khổ sở.

      đeo vào cho , hỏi: “Muốn hay , chù nhật trở về cùng , chúng ta cùng kết hôn?” Khi chuyện, tay nắm tay có chút run rẩy, tiết lộ tâm tình khẩn trương.

      Uyển Tình khẽ chau mày: “Cùng tốt nghiệp , dù sao giờ có kết hôn cũng khác là mấy.” nghĩ muốn tốt nghiệp trước, nếu thành tích có chút vấn đề, cảm thấy chính mình làm việc đàng hoàng.

      Mục Thiên Dương ngừng lát, gật đầu: “Được, nghe lời em.”

      Cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Uyển Tình muốn rớt lớp, cực kỳ cố gắng đọc sách. Nhưng sau khi thành tích có rồi, treo ba lớp, cực kỳ để tan vỡ.

      Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết đều an ủi : “ sao, lớp học trì hoãn lâu như vậy, rớt cũng là bình thường, học kỳ sau thi lại là được.”

      Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng, mang theo sách quay lại thành phố A.

      muốn ở trong nhà của mình và Từ Khả Vi, nhưng còn tĩnh dưỡng sức khỏ, Mục lão gia lại là trưởng bối, lại cóNgô Nhã từng làm cho thấy ngột ngạt, làm gì cũng được tự do bằng ở nhà liền tính gả xong, làm con dâu cũng phải con , cũng phải chuyện gì cũng có thể làm theo ý mình.

      ở nhà muốn ngồi ngồi, muốn nằm nằm, ở nơi đó lại được.

      Có thể ở trong phòng của , nhưng muốn cả ngày đều phiền muộn ở đó.

      Mục lão gia nhìn ra tinh thần của sa sút, để Thiên Tuyết đưa giải sầu. và Thiên Tuyết cùng dạo, sau cùng dạo đến cửa hàng hoa của Quản Vận Phương.

      Quản Vận Phương thấy , kinh hãi : “Cháu làm sao thế? Sao lại gầy như vậy?” xong nhìn Thiên Tuyết.

      Thiên Tuyết im lặng giây lát : “Lúc trước sinh bệnh.”

      “Sao cho dì biết?” Quản Vận Phương vội vàng kéo ngồi xuống: “Thương tâm đứa này! Cháu phải xem chút, cần đùa với sức khỏe của mình.”

      “Cháu sao.” Uyển Tình .

      Quản Vận Phương thở dài, gầy thành như vậy, sao lại có chuyện gì, bà xoay người hỏi Thiên Tuyết: “Nó ăn gì sao?”

      “Ăn ạ.” Thiên Tuyết , còn gọi cả chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày đều ăn thứ tốt.

      Quản Vận Phương còn biết quan hệ của và Mục Thiên Dương, quyết định kết hôn trước, cũng nên với bà... may mắn là chưa báo. cho rằng Uyển Tình ở quê nhà, : “Ngày mai chuyển đến chỗ mẹ nuôi này, mẹ nuôi làm cơm cho con ăn!”

      Thiên Tuyết vội vàng : “ giờ Uyển Tình ở nhà cháu!”

      Quản Vận Phương sửng sốt: “Sao lại xấu hổ như thế?”

      có gì xấu hổ cả.” Thiên Tuyết : “Ông nội cháu thích ấy, đau lòng vô cùng, kêu chuyên gia dinh dưỡng đến cho ấy.”

      Quản vận Phương nghe xong, hơi cứng lại, từ từ gật đầu. Bà phải là chuyên gia dinh dưỡng, nghĩ lại sau khi xảy ra chuyện của Từ Khả Vi, Mục gia đối với Uyển Tình có chút kỳ lạ. Bà đoán ra, nhưng nghĩ lại những gì đối với UYển Tình, hẳn là thiệt tình, liền dặn dò : “Vậy cháu ở lại nhà của Thiên Tuyết, nếu muốn lại tới đây?”

      Uyển Tình đật đầu : “ Quản đâu ạ?”

      “Quay lại thành phố A làm rồi.”

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn Thiên Tuyết, Thiên Tuyết lắc đầu, nghe đến.

      Quản Vận Phương giải thích : “Là công ty mới, bạn của nó mở ra.”

      tồi.” Thiên Tuyết cười có chút xấu hổ: “Công ty mới phát triển, sau này là nguyên lão nòng cốt, tiền đồ rộng mở.”

      Uyển Tình cười ảm đạm, có công việc là tốt rồi, cũng xem như việc làm, bớt áy náy.

      Nghỉ hè ở Mục gia hai tháng, Uyển Tình thoải mái đứng dậy, người nào giống như vậy mà có thể vui vẻ ra mặt chứ? Thế nhưng chỉ là vui, thậm chí có phần tinh thần sa sút.

      Mục Thiên Thành mời đến hội quán leo núi, , Mục lão gia du lịch ở Hải Nam, cũng có hứng thú, về sau ôm tiểu thuyết xem, nhìn thấy nghiện có phần mất ăn mất ngủ.

      Chương 456: Tình , kỳ rất

      Edit: minhhy299

      Mục Thiên Dương khuyên ăn cơm ngủ, cảm thấy bốc hỏa. Mục Thiên Dương biết tâm tình tốt, dám quá cứng rắn, chỉ có thể dịu dàng khuyên bảo. đối với càng ngày càng thương, chuyện đều cẩn thận. Nhưng như vậy, Uyển Tình lại cảm thấy áy náy.

      dành nhiều thời gian cho , có cùng, hơi cảm thấy an tâm, nhưng lại lo lắng công việc của , cuối cùng khuyên đừng kiểm soạt mình. Nhưng công tác, cho dù chỉ trong chốc lát, đều cảm thấy khó chịu, muốn cả đời .

      Nghỉ hè rất nhanh liền qua, Uyển Tình trở lại trường học, đầu tiên là thi lại.

      Thiên Tuyết trước tìm giáo viên lấy đề, chọn nửa đề tham khảo khác cho ôn tập. Lúc thi, thầm than Thiên Tuyết là lợi hại, nhưng lâm thời có ít đề nghĩ ra, bỗng nhiên phát trí nhớ gần đây kém cỏi, tâm tình liền phiền chán.

      Cuối cùng thi đỗ như thế nào biết, cảm thấy chính mình cần thi lại lần thứ hai, nhưng dám với Thiên Tuyết, sợ hãi phụ mảnh vất vả của ấy.

      Sau lại có kết quả, cư nhiên vẫn là điểm cao. Nghe được người ta đồng dạng thi lại "Thi lại là giao tiền liền qua", trong lòng liền buồn bực : nếu về sau vẫn nợ môn, có phải có thể vẫn lấy tiền mua trở về hay ? Tuy rằng có tiền, nhưng Thiên Dương có rất nhiều! Nếu dùng tiền mua điểm, đại học này học có ý nghĩa gì?

      lại vui. Phát hỏa chút với Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương chẳng những tức giận, ngược lại đối tốt với bằng mọi cách

      khóc mạnh, ôm : "Thiên Dương...... Em cảm thấy mình đáng ghét!"

      "Em đáng ghét." Mục Thiên Dương , "Em vui, nghĩ loạn."

      " biết!" Uyển Tình thống khổ . Thiệt nhiều chuyện, đều thể với ; rất nhiều tâm tình, chính đều náo loạn ; có các loại lo lắng và sợ hãi, rất nhiều phiền chán và thống khổ, nhưng hết được.

      Chậm rãi, phát và Mục Thiên Dương, lại bị vây cái vị trí chờ đúng. luôn chấp nhận , lấy lòng , nhưng vẫn là cảm thấy đơn, còn có cảm giác an toàn.

      muốn tìm càng nhiều, đồng thời lại sợ hãi tốt, chỉ muốn thoát khỏi hết thảy.

      Trước lễ quốc khánh, Mục Thiên Dương hỏi muốn ra ngoài du lịch, giải sầu hay . nghĩ đến lại muốn phiền toái , làm cho quan tâm, quyết đoán lắc đầu.

      Sau đó chậm rãi nghĩ, cảm thấy chính mình cần giải sầu chút. Nhưng muốn phiền toái bất cứ người nào, nghĩ chính mình ra.

      Tối hôm đó, nằm ở giường, đột nhiên làm quyết định, tới thập phần đột nhiên. Nhưng chính là quyết định này, làm cho tâm tình tốt lên, cảm thấy chính mình lại có sức sống, mùa hoa trước mắt.

      muốn ra ngoài chuyến, có lẽ vài ngày, có lẽ mấy tháng...... Cũng có lẽ, nhiều năm.

      "Thiên Dương."

      " đây." Mục Thiên Dương ôm eo của , nhàng thở dài. Sao cảm giác an toàn như vậy chứ? luôn luôn ở đây nha, vì sao cả đêm phải kêu nhiều lần?

      Uyển Tình xoay người ghé vào người , cúi đầu hôn môi , mềm như cánh bướm. Hôn lát, Mục Thiên Dương cũng có chút chịu nổi. muốn lâu, lâu chạm qua ! Mỗi ngày buổi tối ôm , vốn liền đủ khảo nghiệm con người, tại còn chủ động......

      "Thiên Dương...... Em muốn...... Muốn." , nghĩ tới chính mình có ngày chủ động đòi hỏi . Nhớ tới từng màn , cảm thấy thẹn cả người đều phát run.

      A...... quả nhiên là nữ nhân biết xấu hổ......

      Mục Thiên Dương trầm mặc chút, xoay người đặt dưới thân, mềm hôn môi lên. Có lẽ, đó cũng là phương pháp giảm bớt áp lực của ......

      đêm này, dịu dàng mà dài lâu, thở gấp và than , ở trong phòng quanh quẩn hồi lâu. chiếm được thỏa mãn lâu, cũng nhận được thả lỏng về thể xác và tinh thần.

      Buổi sáng ngày hôm sau, hai người cùng nhau tỉnh lại. Uyển Tình ôm lấy chăn, vai trần bên ngoài, cười ngượng ngùng với Mục Thiên Dương, mặt nhiễm hai đóa đỏ ửng.

      Mục Thiên Dương liếc nhìn cái, trong lòng hơi hơi rung động: " mặt có chút huyết sắc, là đẹp mắt, về sau phải vui vẻ hơn."

      Uyển Tình gật đầu, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, nâng khuôn mặt nhắn lên đòi hôn.

      cũng vui vẻ đứng lên, cúi đầu chụt môi cái: "Sớm biết rằng như vậy có thể làm cho em thoải mái, cố kỵ cái gì."

      Uyển Tình giận liếc cái, đưa tay đẩy ra: "Còn làm!"

      "Ừ, em cũng sớm học chút."

      "Biết rồi."

      sung sướng ra ngoài, vừa rời khỏi, ý cười mặt Uyển Tình liền hạ dần xuống.

      ngồi giường hồi lâu, dần dần ra khỏi giường. Mặc quần áo tử tế, lấy di động ra, nhẫn đính hôn cũng gở xuống, tính cả chiếc nhẫn lúc trước, vòng tay chỉ đỏ, móc di động đưa, còn có thẻ tín dụng cho, chi phiếu, toàn bộ đặt cùng nhau, sau đó lấy giấy viết thư cho .

      Viết viết, dừng lại, sau đó tiếp tục viết, sau đó khóc.

      Viết xong, xem nội dung thư lần, đột nhiên biết mình viết cái gì. Giống như rất loạn...... Rất loạn...... phải khoa tiếng Trung sao? Viết phong thư vậy mà trước sau mâu thuẫn.

      cầm lấy giấy muốn xé , lại ngừng lại. Xé tờ này , còn có thể lại viết lại sao? cũng thể rời để lại chữ, phải để yên tâm. Tờ giấy này, có thể làm cho yên tâm sao?

      "Thiên Dương. Cho dù em trở lại, chúng ta cũng đều tốt!" Đột nhiên, cảm thấy có cùng nhau hay chính là chuyện , quan trọng là, vô luận ở thế giới người góc nào, đều phải sống vui vẻ.

      Nguyên lai tình , kỳ rất bé.

      -

      Mục Thiên Dương đến công ty xử lý xong chuyện, rất nhanh về nhà. Phỏng chừng Uyển Tình đúng lúc ăn cơm, phải về ăn cùng . Xe chạy đến cửa tiểu khu, nhìn thấy Thiên Tuyết, dừng lại, gọi lại: "Như thế nào mình em?"

      "Uyển Tình lại học!" Thiên Tuyết thở dài.

      Lại? Cái chữ mấu chốt này dễ nghe, Uyển Tình nào có thường xuyên trốn học? Mục Thiên Dương khó chịu nghĩ. Nhớ tới đêm qua triền miên, có điều ngộ ra: "Phỏng chừng ngủ ." Nhất định là mệt nhọc.

      Sau khi lên lầu, phát Mục Thiên Thành đến đây, nằm nghiêng ở sô pha xem tivi. Mục Thiên Dương trừng mắt liếc cái: "Uyển Tình ngủ, em có thể giọng chút hay ?"

      "Hả." Mục Thiên Thành lập tức tắt tiếng TV.

      Mục Thiên Dương kéo kéo caravat, rót ly nước cho Uyển Tình bưng vào. lát sau, tiếng bịch truyền đến, cái ly tan nát.

      Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết liếc mắt nhìn nhau cái, chờ giây lát, có nghe thấy thanh , nghi hoặc qua. Cửa đóng, hai người nghe lén lát, có nghe đến thanh, lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy Mục Thiên Dương nắm tờ giấy, suy sút ngồi ở giường.

      Hai người vì sao, ánh mắt Thiên Tuyết nhìn chung quanh, nhìn đến đống này nọ bàn kia, vội vàng đẩy cửa ra chạy vào: "Làm sao vậy?!"

      Bả vai Mục Thiên Dương rung động, hung hăng hít hơi đưa giấy cho , lấy lại đây vừa thấy, mặt tràn ngập chữ viết ngoáy ——

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 457: Chờ em mười năm

      Thiên Dương, em rồi. Em chỉ tạm thời rời thời gian, khôn cần tìm em, em muốn bị tìm được.

      yên tâm, em chỉ ra ngoài chút, muốn giải sầu, bởi vì gần đây em rất vui vẻ. cũng mệt chết , em sợ nếu còn như vậy, sớm hay muộn cũng hủy chúng ta. đủ mệt mỏi rồi, em cũng mệt mỏi đủ…..Chúng ta cần nghỉ ngơi.

      Em rất muốn đợi em với. Em cảm thấy em theo kịp , có phải bởi vì kém mười năm hay , cho nên kém thứ gì đó? bảo em tại kết hôn, em rất sợ hãi. Từ lúc mười bảy tuổi gặp , em còn là chính em.

      Em muốn mình xem thế giới bên ngoài, nhưng mà, em lại xác định khi nào mình trở về….Có lẽ, em vĩnh viễn cũng trở lại.

      Thiên Dương, tại em rất mâu thuẫn. Có lẽ em chút là tốt rồi……..

      …….

      Em muốn vui vẻ ở cùng chỗ với . cần lo lắng cho em, em làm chuyện điên rồ, em sống tốt, kiên cường sống sốt như mẹ em.

      Thiên Tuyết xem xong, nhìn Mục Thiên Dương biết nên cái gì, phát Mục Thiên Thành đứng ở sau mình, đưa tờ giấy cho .

      Kỳ Mục Thiên Thành thấy nội dung, cầm tờ giấy, đặt ở chiếc bàn ở bên cạnh.

      hai…..”

      họ…..”

      Hai người đồng thời mở miệng, rồi sau đó sửng sốt, sau đó đồng thời thở dài. Tại sao có thể như vậy?

      Mục Thiên Thành trầm mặc lát, sau đó đột nhiên xoay người ra ngoài.Thiên Tuyết nhìn Mục Thiên Dương trầm mặc, cũng theo, thấy muốn ra ngoài, vội vàng hỏi: “ đâu vậy?”

      nhìn xem chị dâu có mua vé máy bay hoặc vé xe lửa .”

      “Tốt! nhanh !”

      đến giờ, Mục Thiên Thành quay lại, vội vàng chạy đến trước mặt Mục Thiên Dương: “Chị dâu…..Chị ý ở nhà ga! Mua vé xe lửa buổi tối ngày mai Côn Minh!”

      Mục Thiên Dương mạnh đứng lên, chạy hướng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đột nhiên dừng lại, sau đó suy sụt ngồi xuống: “ ấy cần tìm ấy…..Như vậy ấy vui……”

      “Vậy cậu ấy mình Côn Minh!” Thiên Tuyết kêu lên, “Cậu ấy mình!”

      Mục Thiên Dương suy nghĩ lát, với Mục Thiên Thành: “Em gọi người theo ấy………Đừng để ấy gặp chuyện may, muốn tùy lúc có thể biết tin tức của nấy. ấy muốn giải sầu, để ấy thôi……” Chỉ cần ấy vui vẻ là tốt rồi.

      Thiên Tuyết thở dài nhõm hơi, như vậy cũng tốt. Uyển Tình ngốc này, cũng muốn nghĩ, cậu sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hai. Bất quá, cậu muốn ở mình, để cho cậu ấy mình thôi, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn của cậu ấy.

      …..

      quảng trường nhà ga, Uyển Tình vừa mới mua được vé xe bỏ vào ví tiền, ngẩng đầu nhìn những chiếc xe, bước đến chiếc xe đối diện.

      Mua tấm vé này, bất quá là tạo thành loại biểu giả mà thôi. sợ Mục Thiên Dương tìm , nghĩ nhất định tìm . dùng chứng minh thư để mua tấm vé, khiến cho tra, sau đó bản thân lên ô tô đường dài cần giấy chứng nhận.

      Nhưng mà, nơi nào đây?

      Uyển Tình nhìn loạt chiếc xe ô tô được sắp xếp, mỗi chiếc xe viết tên địa danh.

      nhìn thấy cái tên Vĩnh Ninh, bước qua.

      muốn thăm mẹ, là buổi tối ngày mai, Thiên Dương phát lên xe lửa, khẳng định tìm thôi? ngừng lại, quyết định tạm thời , quay đầu nhìn những cái tên xa lạ, vẫn biết đâu.

      Đột nhiên, nhìn thấy từ ngữ quen thuộc, giống tên___Thái Bình.

      Nó thực là Thái Bình sao?

      Uyển Tình đeo lên balo, lên cái xe đó.

      ……

      Lúc ăn cơm giữa trưa ngày thứ hai, Mục Thiên Dương hỏi Mục Thiên Thành: “ tại ấy ở nhà ga?”

      “Ách….Hẳn là ở .”

      “Cái gì gọi là hẳn là ở?” Mục Thiên Dương hờn giận.

      Mục Thiên Thành chột dạ giải thích: “Hôm qua chị dâu ấy mua vé ở nhà ga, nhưng em tìm được người ở gần đó, có thể là trụ ở nhà trọ nào đó, chứng minh thư đăng ký có tác dụng . Khụ…..Dù sao buổi tối chị ấy cũng lên xe hỏa, lát nữa em xem, nhất định có thể nhìn thấy chị ấy.”

      với chú.”

      “Nhưng mà___”

      tìm chiếc xe.” Tìm chiếc xe mà Uyển Tình chưa thấy qua xe, ngô, còn phải chuẩn bị kính viễn vọng, bãi đỗ xe cách nơi kiểm vé rất xa!

      Thiên Tuyết nghe xong lời của bọn họ, yếu yếu lên tiếng: “Em cũng muốn …..”

      thôi…..” Mục Thiên Dương .

      Buổi chiều, Mục Thiên Thành tiếp tục tìm người, Uyển Tình đến nơi có tên “Thái Bình”, tự nhiên là tìm thấy.

      Mục Thiên Dương tức giận vô dụng, sớm tiến đến nhà ga, đợi đến quá trưa, mắt thấy chuyến xe hỏa Uyển Tình mua vé bắt đầu kiểm vé, vẫn thấy xuất .

      Trước lúc xe lửa chạy 15 phút, Uyển Tình vẫn chưa có xuất , Mục Thiên Thành sợ nhìn đồng hồ, chạy tới nơi kiểm phiếu hỏi, Uyển Tình căn bản có tới.

      Mục Thiên Dương tiếp tục chờ, thẳng đến xe lửa chạy, mới hết hi vọng, thể nề hà cười: “ ấy cố ý…… ấy muốn tìm được ấy.”

      “Làm sao bây giờ?” Thiên Tuyết hỏi.

      Mục Thiên Dương trầm mặc lát, : “ Vĩnh Ninh! ấy muốn xa nhà, tổng yếu tạm biệt với mẹ mình!”

      Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Thiên Tuyết: “ trễ thế này, đưa Thiên Tuyết về trường học trước , ngày mai em ấy còn học.”

      “Em lo lắng, cho em cùng các .” Thiên Tuyết khẩn cầu .

      Vì thế, ba em chạy suốt đêm đến Vĩnh Ninh. Mục Thiên Thành đề nghị tới khách sạn tra tư liệu những người ra vào, nhưng vẫn tra được tin tức của Uyển tình. Sáng sớm hôm sau, ba người tới nghĩa địa, trước mộ vẫn và những đồ cúng mà Mục Thiên Dương và Uyển Tình mang tới mấy hôm trước, hẳn là chưa từng tới.

      Mục Thiên Dương lo lắng, lại hỏi thăm viện phúc lợi, vẫn có tin tức gì, trong nháy mắt, cảm giác vô lực lan tràn toàn thân, ngay cả trái tim đều muốn ngừng đập.

      Thiên Tuyết khổ sở hỏi: “Cậu ấy quyết tâm để chúng ta tìm được sao?”

      Mục Thiên Thành lời nào, chỉ vụng trộm nhìn Mục Thiên Dương. tại khó chịu nhất tất nhiên là Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương lấy ra tờ giấy Uyển Tình lưu lại, chữ viết ngoáy hỗn độn, lực bút lúc lúc nặng, cho thấy tâm tình khi viết thư. Khi đó, hết sức thống khổ ?

      Mục Thiên Dương khép tờ giấy lại: “Đưa vườn mộ.”

      Sau khi đến đó, Mục Thiên Dương xuống xe, : “ lên mình, hai đứa ở chỗ này.”

      Thiên Thành và Thiên Tuyết muốn xuống xe, nghe vậy đành phải ngồi trở lại.

      Mục Thiên Dương đến trước mộ của Từ Khả Vy, đứng đó lúc lâu rồi quỳ xuống: “Mẹ, thực xin lỗi, con đánh mất Uyển Tình…..” Dừng lát, biết cái gì, lấy bức thư ra, đọc lại lần những gì Uyển Tình viết, “ ấy vĩnh viễn suy nghĩ chu đáo, lần này cũng vậy, chỉ dẫn con phương hướng sai lầm tìm ấy. khi như vậy, để cho chút, thẳng đến khi ấy vui vẻ. Con chờ ấy……..Con lớn hơn ấy mười tuổi, con chờ ấy mười năm.”

      chiếm lấy sinh mệnh của , để cho ấy mình du lich .

      “Mười năm sau, nếu ấy quay trở lại, cho dù phải quật ba thước đất con cũng phải tìm ra ấy!”

      Chương 458: Say xe.

      Uyển Tình ngồi xe bus rời khỏi thành phố C lâu dừng lại, làm cho kinh ngạc thôi -- cái địa phương gọi là Thái Bình này ngờ lại cách thành phố C gần như vậy sao? ở đây hai năm, thị trấn lớn gần đây phần lớn nghe qua, "Thái Bình" dễ nhớ như vậy tại sao lại chưa nghe qua?

      lát sau, mới nghe người xe là kẹt xe. nhõm thở dài hơi, : "Phải bao lâu nữa có thể đến ạ?"

      " kẹt xe mất năm sáu giờ mới đến, bây giờ lại kẹt xe biết phải bao lâu, chỉ sợ tối mới đến nơi."

      Mặc kệ trời tối hay tối, tình huống bình thường cũng phải mất năm sáu giờ mới đến được,địa phương kia hẳn là cách thành phố C rất xa, Uyển Tình thoáng yên tâm.

      Kẹt xe ngăn nửa giờ còn thông, trong lòng Uyển Tình sinh ra loại cảm giác lo âu sợ Mục Thiên Dương đuổi theo. Thế nhưng lấy hiểu biết của đối với , nhất định gọi người có liên quan trước kiểm tra giấy tờ chứng nhận của . Dù sao ra ngoài, rất nhiều việc cần đến chứng minh thư.

      Lại đợi mất 10 phút, xe rốt cuộc cũng chuyển động. Uyển Tình ôm lấy ba lô, yên tâm dựa vào ghế ngồi. đường nhìn phong cảnh, bất tri bất giác rời xa thành phố ồn ào, xe bus bỗng nhiên dừng lại, Uyển Tình nhìn thời gian, mới có bốn giờ, phải phải năm sáu giờ mới đến sao?

      Lúc này lại nghe người lái xe hô: "Muốn toilet nhanh !"

      Uyển Tình cau mày, thấy tất cả mọi người đều xuống xe chạy tới bên kia, có lẽ nơi đó là toilet. Có lẽ phải mất mấy giờ nữa mới tới nơi, vì để ngừa vạn nhất, cũng chạy tới.

      Toilet rất cũ kĩ, cũng rất bẩn, sợ tới mức lui ra, ngẩng đầu nhìn những người khác, có vài người thấy cũng thể trách, có vài người nhíu mày, có vài người ngoài miệng ghét nhưng vẫn cởi quần . . . . . . nghi hoặc, ở đâu thế này?
      được, xoay người rời , vừa vừa nhìn bốn phía tòa nhà, bộ dạng thực cũ nát, cùng địa phương Vinh Trữ kia sai biệt lắm, nhìn cái này cũng huyện thành người bình thường ở ?

      Cảm giác dạ dày có chút đau, sờ sờ bụng, mới nhớ tới mình có ăn sáng, cũng có ăn trưa. Nhìn quanh nơi này, cũng có nơi nào bán đồ ăn vặt, chỉ có thể nhịn.

      Trở lại xe, lại thấy có người bê đồ ăn vặt và nước uống có ga lên xe bán, chần chừ chút, dám đụng vào túi nhựa đựng đồ ăn vặt và bánh bích quy -- căn bản chưa từng nghe qua nhãn hiệu này, thoạt nhìn rất cũ, lỡ như quá thời hạn hoặc bản thân nó có vấn đề sao? Cở thể đủ phá, Thiên Dương mất nhiều cồn sức bồi bổ cho , nên ăn bậy này nọ, về sai còn muốn sinh Bảo bảo!

      Cpp chỉ mua lọ nước khoáng, bình thường thường xuyên uống nhãn hiệu này, cố ý nhìn chút ngày sản xuất, giống như là hàng nhái.

      Sau đó xe tiếp tục chạy, tầm mười phút sau dừng lại, có người xuống xe, lại có người lên xe. Uyển Tình thấy đại đa số mọi người nhúc nhích, nghĩ là còn chưa tới. Nhìn bên ngoài, hình như là xe đứng đợi.

      Ngay lúc xe chuẩn bị , phía dưới truyền đến tiếng la: "Bác tài đợi chút!"

      Ngay sau đó bóng dáng cao lớn lên, nhìn trái nhìn phải, đến vị trí Uyển Tình. Uyển Tình lúc này mới phát , người ngồi bên cạnh mình lúc trước .

      Thấy đối phương cao lớn uy mãnh, sợ hãi nhích vào bên trong.

      "Từ Trọng, nghỉ à?" Có người hỏi.

      "Ừ." Người bên cạnh lúc sau mới trả lời, giống như tâm tình tốt.

      Uyển Tình liếc trộm cái, thấy ta để tóc húi cua, để lộ bộ mặt hào phóng, mày rậm mắt to, mười phần sáng sủa, chiều rộng bả vai làm cho người ta hoài nghi là Schwarzenegger! ta có khuynh hướng bạo lực chứ? Uyển Tình càng nhích sang ben cạnh.

      Đầu tựa lên kính thủy tinh, xe xóc mạnh, trực tiếp đem đầu văng trở về, bịch tiếng rất to, làm đau đến mức phải kêu lên.

      Người ngồi phía sau oán giận: "Ai nha, đường bên này nhiều ổ ! Lấy nhiều tiền như vậy tu đường, vẫn là tu thành cái dạng này . . . . . . ."

      Uyển Tình thế mới biết tình hình giao thông thay đổi. Mười phút trước tiến vào đường cao tốc, tại . . . . . Nhìn ra đường bên ngoài, đường nước bùn cũng phải a! Mắt thường cũng có thể thấy những ghồ ghề này!

      vuốt cái trán đau đớn, khóc ra nước mắt. Phát người bên cạnh giống như nhìn mình, lặng chút, xoay qua, đối phương lập tức xoay đầu lại.

      buồn bực, tiếng hét vừa nãy, có phải tất cả mội người đều nghe thấy hau ?

      Uyển Tình ngồi vững vàng, bắt lấy cái ghế dựa phía trước cân bằng chính mình. Kết quả xe vẫn ngiêng trái nghiêng phải, lên cao xuống thấp nhảy lên hảy xuống, suýt nữa đem bay ra ngoài! Hướng cửa sổ bên kia đập vào sao, nhiều lắm chỉ bị đau, hướng lối đập phải sao, đập phải lên người đàn ông tên Từ Trọng kia.

      Bộ dạng Từ Trọng nhưng ra sao, có lúc còn vươn tay đỡ chút, giống như rất sợ thực bay ra ngoài. Có hai lần xe quẹo rất mạnh, trực tiếp đụng phải người ta . . . . .Đau quá! Cùng cửa thủy tinh khác nhau mấy!

      " có lỗi . . . . . . " Uyển Tình giọng , dạ dày đau xót, hơi thở hướng ra bên ngoài, nghĩ muốn phun!

      dùng tay che miệng lại, cảm giác nhịn được muốn phun. Sợ chính mình thực phun ra, vội vàng lấy tay đè lên ngực, đem cảm giác này đè xuống, cảm thấy xe thăng bằng, liền lấy chai nước suối uống hai ngụm.

      Thở hổn hển, thoải mái chút, nghỉ ngơi hồi, nhìn vào đồng hồ, cách trước hết năm sáu giờ còn có hai giờ nữa, lại xoay xe nữa chứ? Vậy khẳng định lại xay xe . . . . . .

      Uyển Tình lấy balo ra, muốn tìm có gói to gì để mình có thể nôn . Sớm biết tình hình giao thông như vậy, vừa rồi nên xuống xe! Dù sao cũng ra ngoài chút mà thôi, tới chỗ nào cũng được sao lại tới đây, cần gì phải chịu loại tội này?

      Đúng lúc này, dạ dày lại trận, dịch axit trực tiếp tuôn ra khỏi cổ họng, vội vàng che miệng lại, tay kia sực soạng trong balo, tìm thấy gói to, chỉ có khăn tay. Nhưng khăn tay dùng được . . . . .

      Từ Trọng nhìn cái, đứng lên : "Có người say xe, cho tôi hai cái túi to."

      Lái xe đưa túi to, chính là chuẩn bị cho người say xe, Uyển Tình lên xe chú ý tới.

      Từ Trọng cầm gói to trở về, đưa cái cho : "Đây, nôn vào trong này."

      Uyển Tình cũng cần khách khí, vội vàng cầm lấy phun ra. Cả ngày chưa ăn này nọ, chỉ toàn nôn ra nước.

      Từ Trọng nhíu mày, thấy nôn đến thiên hồn địa ám, tiếp tục giúp đỡ -- Đưa khăn tay cho , chờ bình phục lại chút, , lại giúp ninh nước sôi.

      "Cảm ơn . . . . . ." Uyển Tình suy yếu , ôm nước uống hai ngụm.

      Nôn ra xong, cuối cùng cũng thoải mái. nhìn túi đựng, nhưng biết phải làm sao, bên cạnh cũng có chỗ nào để ném, chỉ có thể cầm ở tay.

      Từ Trọng hỏi: "Chưa ăn gì à?"

      Uyển Tình muốn quan tâm tới người xa lạ, phải tự kỉ nhưng cũng biết mình xinh đẹp, sợ người khác đến gần. Nhưng người ta vừa nãy mới giúp mình, cũng như vậy, liền đáp: "Vâng . . . . . . . ."

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 459: Tôi là cảnh sát nhân dân

      “Nếu say xe, vẫn nên ăn chút gì cho thỏa đáng, nếu nôn mãi đến lúc nôn nữa, càng khóc chịu.”

      Lần đầu tiên Uyển Tình say xe, nếu đường này thối nát như vậy, cũng .... Ai, sớm biết như vậy, thà rằng lúc trước, nhiều lời vô ích, về sau nhớ kỹ là được. Thế nhưng, lúc này có cách nào khác lý giải Từ Trọng , càng khó chịu hơn, chỉ có thể gật đầu.

      Nhưng rất nhanh, liền lĩnh hội đươc.

      đứt quãng khạc ra, lại nhả được gì, phun ra đến sau cùng, tất cả dạ dày đều co rút, ban đầu cảm thấy nhổ ra được là nước chua, ra phải, sau cùng nhổ ra mới là chua xót, chua xót giống như muốn ăn mòn xuống tới tận yết hầu!

      Hóa ra say xe là thống khổ như vậy... Uyển Tình muốn nghĩ nữa, có việc gì tự dưng lại nghĩ ra đây chịu tội? Muốn giải sầu, Lệ Giang, Tây Tạng, Cổ Lãng... Những thắng cảnh du lịch này, chắc chắn khiến phải khổ sở vì say xe như vậy

      Thế nhưng, tại đều muộn rồi, còn có cách nào khác.

      Uyển Tình quay mặt về bên cửa sổ, còn sức lực để nôn ra, chỉ cảm thấy dạ dày căng lên. Mỗi lần xe run rẩy, đầu của lại đụng cái vào cửa sổ, vừa mới giờ lại đau, tại hoàn toàn sao cả, ngay cả đầu ngón tay cũng muốn động đậy.

      Từ Trọng nhìn va chạm như vậy, lại biết hỗ trợ thế nào, về sau cầm lấy bao giấy lấy ra, đụng vào vờ vai .

      Uyển Tình quay đầu, khuôn mặt nhắn trắng xanh.

      “Dùng cái này lót ở cửa sổ.”

      Uyển Tình gấp gáp lấy qua lót ở giữa trán mình và cửa sổ, quả nhiên bớt đau hơn nhiều.

      “Nhanh đến thôi, yên tâm .”

      Uyển Tình ừ tiếng, này là lời dễ nghe nhất trong cuộc đời .

      Thế nhưng, Từ Trọng chỉ lừa , căn bản nhanh. Lại quá nửa giờ xe mới dừng lại, lại nôn lần. Trong nửa giờ này, đối với vô cùng lâu, nhưng vẫn cực kỳ cảm ơn .

      Người xe lục tục xuống xe, Uyển Tình ngồi nhúc nhích, mãi đến khi những người khác sạch, chung quanh vô cùng yên lặng, nghe được người hỏi: “ còn sao?”

      Uyển Tình mở mắt ra, phát xe chỉ còn và Từ Trọng, khỏi có chút sợ hãi.

      Từ Trọng lại để ý đến , trực tiếp xuống xe.

      Uyển Tình cũng thu lại đồ đạc, tay cầm túi mình vừa nôn ra, xuống xe nhìn vòng, giống như xóm nghèo, cả thùng rác cũng có.

      Ném nơi nào bây giờ, đứng ở giữa đống xe tắt máy, mùi xăng dầu nồng nặc

      Mắt thấy Từ Trọng ở đằng trước, vội vàng đuổi theo, cũng chưa quen ai, theo , biết nên hướng nào.

      Quẹo chỗ, ra cửa lớn nhà ga, đến chỗ đường cái, đường cái hai bên có rất nhiều xe máy, cũng là có người hỏi đâu.

      Uyển Tình làm sao mà biết muốn đâu?

      dừng bước lại, mờ mịt nhìn về bốn phía, nghĩ thầm rằng: nên tới nơi này, nên xe lửa, đến Vân Nam, tới chỗ đó khẳng định là cảnh đẹp ý vui, chỉ cần hưởng thụ hoặc là thương xuân bi thu là được rồi, cần suy nghĩ chuyện ăn, mặc, ở, lại... cái loại thăng địa du lịch đó, nên có đều có, duy nhất cần so đo chỉ là giá cả.

      Nhưng nơi này... xem ra giống như kiểu khách sạn cũng ? Đêm nay nghỉ ở đâu đây? Đến đâu ăn gì bây giờ? Tiệm cơm sạch hay ? Muốn trở lại thành phố C, phải chuyến xe thiên địa ám quẻ kia sao?

      Uyển Tình muốn khóc, đây chính là tự tạo nghiệt thể sống.

      Đứng vài phút, bên tai truyền đến thanh: “ làm sao thế?”

      Uyển Tình mạnh mẽ xoay người, nhìn thấy Từ Trọng.

      Từ Trọng nhìn thoáng qua túi lớn tay : “ vẫn cầm cái kia làm gì?”

      “Tôi, tôi biết ném ở đâu.” Uyển Tình oan ức , đây là chỗ khỉ nào, cả thùng rác cũng có.

      Từ Trọng hiểu , rất nhiều người quen ngốc ở thành phố lớn, sau khi trở về tìm thấy thùng rác, cũng có thói quen ném rác lung tung. thở dài, nhìn bốn phía, duỗi tay về phía : “Đưa tôi .”

      Uyển Tình thấy duỗi tay, mạnh mẽ lui lại.

      Lúc này Từ Trọng mới nhớ tới diện mạo của mình, người thưởng thức có vị đàn ông oai hùng, người thưởng thức hung thần ác sát! Phẫn uất trong lòng hừ tiếng, lấy ra giấy tờ người mình: “ cần sợ, tôi là cảnh sát nhân dân!”

      Uyển Tình sững sờ tiếp nhận chứng minh cảnh sát, lại đoán là xã hội đen đấy.... có chút xấu hổ, nhìn đó viết hai chữ Từ Trọng, tự chủ được nhìn chữ “Từ” kia lâu.

      Hóa ra cùng họ với mẹ, đột nhiên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, đối với hình tượng thô kệch của cũng sợ hãi nữa. đưa trả chứng thư cảnh sát về cho , do dự chút đưa túi kia cho .

      cầm theo túi lớn về phía bến xe, Uyển Tình nghi ngờ nghĩ chẳng nhẽ cứ thế ném , tiếp theo nghĩ đến là cảnh sát, khẳng định là làm loại chuyện đó.

      Từ Trọng chỉ là đem đồ bỏ vào trong wc của bến xe, sau khi ra thấy vẫn đứng đó, lại nghi ngờ hỏi: “Sao còn chưa ? Nhà ở đâu?”

      Uyển Tình : “Tôi phải người ở đây, tôi tới du lịch.”

      Từ trọng sửng sốt: “Nơi này phải khu du lịch.”

      “Tôi... tôi chỉ là tùy tiện lên xe.”

      Từ Trọng nhìn vào ba lô của , đột nhiên nghiêm túc hỏi: “ muốn mình vào núi?”

      “A?”

      , người phụ nữ nổi điên muốn làm gì?” Từ Trọng : “Nhìn ngồi xe nôn ra như thế, thân thể với tố chất vô cùng kém thành dạng gì nữa, còn muốn người xách ba lô lên núi qua đêm?”

      “Tôi phải...”

      núi có hổ biết ?”

      Uyển Tình kinh ngạc trừng to mắt: dọa trẻ con sao?

      Từ Trọng nhíu mày: “Thực hiểu nổi những người các !” xong muốn .

      Uyển Tình gọi lại: “ hiểu lầm rồi, tôi biết gì, thế nhưng có thể cho tôi biết, nơi này có khách sạn nào tốt ?”

      Từ TRọng sửng sốt: “ vào núi?”

      “Tiến vào núi làm gì?”

      Từ Trọng gì, ra biết nơi này còn có khu rừng nguyên thủy.

      “Muốn tìm khách sạn ở?”

      “Uhm!” Uyển Tình gật đầu dưới tình thế cấp bách, mắt thấy tối rồi, lại nôn hết ra, tất nhiên phải tìm chỗ nghỉ chân.

      ở trong này lại quen biết ai, người tiếp xúc duy nhất chỉ có , chỉ có thể nhờ hỗ trợ. Lúc trước còn dám có ý nghĩ này, nhưng là cảnh sát, hẳn phải là người xấu rồi? Mà còn lại cùng họ với mẹ, có cảm giác muốn coi là thân nhân, hiểu sao cũng thấy rất tin tưởng rồi.

      Từ Trọng nhíu mày, có phần muốn trợ giúp. Người phụ nữ này quá đẹp, sợ phải là người tốt! Thế nhưng, cảnh sát nhân dân vì nhân dân, điểm ấy cũng phải do người ta, cẩn thận bị trách cứ...

      xoay người: “ theo tôi...”

      Uyển Tình vội vàng đuổi theo , cũng kịp quan sát chung quanh thế nào, tới mười phút, Từ Trọng liền mang đến trước nhà nghỉ .

      Chương 460: Ông chủ khách sạn

      Ngô! thoạt nhìn cánh cửa giống như cánh cửa nhà trọ cho sinh viên ở C đại, biết bên trong như thế nào! Mục Thiên Dương mang đến ở khách sạn, luôn rất tốt.

      Từ Trọng đứng ở cửa, hô tiếng: “Dì Chu, có người dừng chân!”

      “Đến đây____”

      Cổ họng vang dội rống lên tiếng, vài giây đồng hồ sau, người phụ nữ mật mạp mặc áo lông ra, nhìn đến Từ Trọng, vẻ mặt tươi cười: “A, là đồng chí cảnh sát!”

      Từ Trọng cười hiền hậu, chỉ vào Uyển Tình hỏi: “ ấy muốn ở khách sạn.”

      Người phụ nữ béo liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, rồi lại nhìn : “Bạn ? Rốt được nha!”

      Sắc mặt Từ Trọng lập tức nghiêm túc: “ phải! Dì nên lung tung!”

      “Tốt tốt tốt……Dì lung tung!” Người phụ nữ béo cười thầm, xoay người , “ theo tôi!”

      Uyển Tình nhìn bà cười, đầu đầy hắc tuyến, có loại cảm giác sau khi xoay người tuyên truyền ra ngoài.

      Từ Trọng : “ với dì ấy thôi, tôi vào. Người ở trấn tôi đều biết, tất cả mọi người rất nhiệt tình, có ít người cần để ý.”

      Uyển Tình gật đầu: “Cảm ơn, làm phiền .”

      Từ Trọng nở nụ cười, xoay người . Uyển Tình nhìn bóng lưng cao lớn của , nghĩ rằng hẳn là người tốt___loại đàn ông như vậy rất tốt.

      Uyển Tình vào trong phòng của khách sạn, người phụ nữ béo đứng ở đó đợi , thấy đii vào, cười : “Còn đưa tiễn? Người trẻ tuổi chính là rất nhiệt tình! Quen biết từ khi nào? thế rồi mà cũng mang về nhà……..”

      Uyển Tình nghĩ, quả nhiên nhiệt tình. thản nhiên : “Bao nhiêu tiền ngày?”

      Người phụ nữ mất hứng, tưởng là vui, : “Hai mươi!” thách, tốt xấu cũng là người quen mang tới, tiểu tử kia lại là cảnh sát! Lần trước còn uy hiếp bà, nếu thu phí loạn mang bà đến cục cảnh sát!

      Uyển Tinh nghĩ, tiện nghi. Bất quá vừa thấy những cơ sở thiết bị, sàn nhà ngay cả gạch hoa cũng có, trực tiếp là nền xi măng, giường được trải chăn trắng nõn, nhưng mà phòng cũng rất , có cái tủ cũ nát, giá hai mươi cũng phải?

      “Bây giờ trả tiền luôn sao?”

      “Trả tiền cọc trước!” Người phụ nữ , “Tôi lấy sổ để cho đăng ký.”

      Uyển Tình ừ tiếng, ngồi xuống giường. Đợi lát, chủ khách sạn mang cuốn sổ cũ quay lại. Uyển Tình đăng ký, giao hai trăm đồng tiền đặt cộc, hỏi: “Làm sao có thể ăn cơm?”

      “Phố đối diện, có khách sạn của ông chủ Văn.” Người phụ nữ chỉ về phía trước thông qua cửa sổ đối diện, “Ông chủ Văn từng học ở Đông Phương, cái gì cũng đều làm qua! Tôi đoán là người từ thành phố lớn đến, có thể bào ông ấy làm bít tết, chỉ cần ra tiền thôi!”

      Uyển Tình cười cười, lấy xong chìa khóa, đeo chiếc balo có năm vạn đồng tiền, vẫn luôn mang theo!

      phải động kinh, chỉ sợ khi dùng thẻ bị Mục Thiên Dương phát , cho nên mới rút tiền mặt mang theo….Hi vọng bị người mưu sát hại tính mệnh!

      đến khách sạn của ông chủ Văn ở đối diện, bảng hiệu có được sơn hình thành chữ “Khách sạn của ông chủ Văn”. Uyển Tình biết gì, trực tiếp vào, thấy mấy người vây quanh bàn tính tiền. tìm vị trí ngồi xuống, lập tức có người hỏi: “Xin hỏi ăn gì?”

      “Vừa say xe, muốn ăn chút.”

      “Ông chủ, vừa say xe, muốn ăn . Rất được, ông có muốn tự mình làm hay ?”

      Uyển Tình gì nhìn menu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, thấy người đàn ông nhìn mình, vội vàng cúi đầu.

      do dự có nên dời hay , phải biến thái chứ?

      bưng ly trà lại: “Say xe, uống cái này thoải mái hơn.”

      Uyển Tình vội vàng bưng lên uống ngụm, biết là cái gì, nhưng mà xác thực thoải mái, nhịn được uống ngụm.

      phải là người địa phương?” hỏi .

      Uyển Tình sửng sốt, mới nhớ tới mình vừa uống đồ của người lạ đưa! mạnh nhớ tới Đinh Thải Nghiên, nghĩ đến đêm khủng bố kia, nếu lúc ấy người cứu là người xấu, như thế nào?

      vội vàng : “Tôi quen với Từ Trọng!” Từ Trọng biết tất cả người ở trấn , cho nên những người này chắc cũng biết chứ? Cho dù là hắc điếm, cũng xuống tay với .

      lặng chút, thấp giọng : “Ông chủ của chúng tôi hình như có cừu oán với Từ Trọng, nên nhắc tới, cẩn thận ông ấy cho vào đồ ăn của rất nhiều hạt tiêu!”

      “Ách…..”

      tránh ra, sắp xếp lại bàn rồi quay .

      Uyển Tình cầm ly trà, nghĩ rằng mở cửa buôn bán, hẳn là làm xằng bậy ? Chẳng lẽ lại chuyên môn hãm hại người khác? Có lẽ dám làm đâu………

      Rất nhanh, ông chủ tự mình bưng vài món ăn tới, Uyển Tình nhìn thấy xanh xao, mới nhớ tới bản thân căn bản có chọn món! Nhưng mà, màu sắc nhàng khoan khoái, mùi nhợt nhạt, làm cho người ta muốn động đũa! hít sâu hơi, cầm lấy đôi đũa, bỗng ngẩng đầu hỏi: “Nơi này đại khái phải trả bao nhiêu tiền?”

      “Nhiều nhất tám mươi.” Người đàn ông .

      Uyển Tình yên tâm, bắt đầu ăn cơm. Đồ ăn rất ngon, chẳng lẽ học ở Đông Phương? Vì sao phải phương thức của Sơn Đông? Ách….. suy nghĩ cái gì? Ăn cơm!

      Khi Uyển Tình vào quán, bởi vì chứng say xe, nên có khẩu vị. Nhưng những đồ ăn này lại rất hợp khẩu vị của , cư nhiên ăn hai chén cơm. Ăn xong, ông chủ chạy tới, vội vàng xuất ra ví tiền chuẩn bị trả tiền.

      Ông chủ ngồi xuống đối diện , hỏi: “ cảm thấy thế nào?”

      “A?” Uyển Tình nhìn ông, “Ăn rất ngon!”

      ! Ngon cỡ nào?”

      “Ukm…..Tốm lại rất hợp khẩu vị, đặc biệt hợp khẩu vị của tôi. Đối với số người có lẽ hơi phai nhạt, nhưng đối với tôi phi thường thích hợp. Cám ơn ông! Đối với đầu bếp mà , làm cho món ăn trở nên hoàn hảo khó, khó là ở chỗ làm vừa lòng khách hàng, khắc chế tâm tư biểu tay nghề của bản thân!”

      rất tốt!” Người đàn ông cảm động , “Bữa cơm này miễn phí!”

      “A?”

      “Có lời khẳng định của , so với tiền càng đáng giá! Huống chi là lời khẳng định của mỹ nữ!”

      “…….” Từ Trọng đúng, người nơi này rất nhiết tình. Uyển Tình đột nhiên cảm thấy, tâm tình rất tốt, có lẽ đến nơi này lựa chon đúng đắn.

      Ông chủ Văn có chết cũng thu tiền, Uyển Tình bất đắc dĩ, đành phải ăn chùa, quyết định về sau thường xuyên đến đây ăn, tổng khiến cho ông chủ kiếm lại__ông ấy tổng có khả năng lúc nào cũng lấy tiền? Cho dù ông ấy thu, vẫn còn bà chủ? Nhìn ông ấy còn trẻ, hẳn là cón vợ rồi.

      Quay lại khách sạn ngủ đêm, tuy rằng giường ở khách sạn rất cứng, nhưng nơi này rất yên tĩnh, hơn nữ say xe nên rất mệt nhọc, đêm nay ngủ rất trầm, giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

      Lập tức tới chỗ ông chủ Văn ăn cơm, trong tiệm cơm có rất nhiều người. Người phục vụ còn nhớ , rất nhiệt tình. Giờ này là giờ đông khách nhất của khách sạn, người phục vụ với , rau xào phải đợi lát, có thể lựa chọn những món ăn khác trước___bên cạnh có mấy bất tô đựng thức ăn, sườn sào chua ngọt, thịt bò cải củ, thoạt nhìn tệ.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 461: Rời khỏi trấn


      Uyển Tình thấy nồi đậu hoa, lựa chọn cái kia, đồng thời muốn muốn chén xương nấu bí đao. Tuy đủ tinh xảo, nhưng vẫn có mùi vị, ăn hai bát cơm, bỗng nhiên cảm giác thịt mình gầy xuống dài trở lại. Ưm, dáng vẻ mập mạp, uhm, cần ghét bỏ mới tốt...

      Nghĩ đến Mục Thiên Dương, trở nên vui vẻ, lại ăn thêm nửa bát cơm. Kết quả ăn có chút chống đỡ được, giao phó toàn bộ rồi quay lại khách sạn, chỉ có thể ở trấn lại tiêu cơm.

      Trấn hơi lạnh, đường phố trống trơn, trong cửa hàng cũng có người nào, quán hoa quả bên đường chỉ có ông chủ quán, tới vòng, dọc theo đường cũ trở lại, trở lại khách sạn có việc gì, khóa cửa lại kiểm kê hành lý mình mang theo.

      chỉ cầm theo bộ camera và chiếc điện thoại, điện thoại bị rơi mất, ngoài nhìn thời gian cũng xem được gì, nên mang theo laptop, giờ nhàm chán.

      Sau đó đột nhiên phát chính mình giặt nổi quần áo, chụp lấy cái ót của mình: đầu óc gì thế! Thiên Dương mình cẩn thận, kết quả xa nhà, lại còn ngây ngốc ở ngoài mấy tháng thậm chí vài năm, mang theo quần áo thay đổi theo mùa còn chưa , ngay cả đồ tắm rửa cũng mang.

      Nhìn năm vạn đồng 1kg mua, thừa dịp bây giờ còn có tiền bạc!

      Uyển Tình , phân tiền khó làm hùng hảo hán, tiền bạc dùng xong có thể về.

      Cầm nghìn đồng ở người, đến những cửa hàng ở đây mua quần áo, trấn cửa hàng đồ hiệu nào, đều là quần áo nhãn hiệu lung tung, chất lượng tốt, kiểu dáng tồi tệ, thế nhưng miễn cưỡng có thể tìm được vài bộ mặc tạm.

      Tiệm giặt quần áo ở đây cũng có, đem quần áo thay ra, nghĩ muốn giặt, khách sạn cũng giặt sạch, trực tiếp mang đến tiệm quần áo.

      Sau đó bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh sau này.... năm vạn đồng đủ tiền, năm vạn này vẫn lại là tài sản mà Từ Khả Vi để lại, khoong mang theo thẻ của Mục Thiên Dương, cho nên ngoài năm vạn này, còn tiền. giờ đến nơi có danh tiếng gì, thứ gì đó đều tiện nghi, trái lại cần quá lo lắng... nhưng nhỡ đâu thay đổi đến Lệ Giang, Tam Á gì đó, tiêu tiền như nước chảy rồi...

      thể quá tiêu tiền như nước, ngẫu nhiên cũng có thể ở lại chỗ nào đó làm công... Ưm, cái chủ ý này sai, cơ bản có thể gửi ngân hàng.

      Uyển Tình thấy được, lại là đêm ngủ ngon. Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Mục Thiên Dương, cùng với , hay mất ngủ, rời khỏi , lại ngủ ngon...

      Ai! Thiên Dương, có hận em ?

      -

      Lúc trước Uyển Tình cảm thấy trấn quạnh quẽ, lại ngày rời giường, tám giờ sáng, lại phát mấy người đường cái, mới mơ hồ mới nhớ tới ở đây đều có thời gian cố định.

      chạy đến văn phòng khách sạn lớn uống sữa đậu nành, sau đó cũng hứng trí bừng bừng tập hợp. Người đường chen lấn, vui vẻ, đường còn bán cao da chó, thấy ly kỳ.

      Qua vài ngày, phát chỗ có mấy người kia bán gì đó, mới mạnh mẽ qua...

      đến thôn ở trấn bên cạnh, phát thủy tú Sơn Minh, hoàn cảnh bị ô nhiễm và phá hoại chút nào, nhịn được cầm camera chụp lên.

      Có người thấy cũng coi như thấy gì, nơi này có rừng rậm nguyên thủy, rừng rậm lớn như vậy, nhưng miệng mọi người thường như thế. Rừng rậm tài nguyên phong phú, thường xuyên có người đến thăm, mọi người nhìn được hơn, hiếu kỳ về .

      Uyển Tình biết nơi này là bảo tàng phong phú, còn tưởng rằng chỉ là trấn bình thường, bao xa liền tới, cho nên cảnh đẹp tốt, ngược lại cảm giác thấy nhàm chán.

      Chỗ này cứ như vậy thôi, nên rời , nghĩ thế.

      hỏi thăm cách rời khỏi trấn và tuyến đường – nghĩ muốn say xe, hi vọng có thể có lựa chọn khác. Hỏi mới biết được, đường thủy bên này cũng cực kỳ phát đạt, nhưng tới thị trấn mới có thể ngồi thuyền, sau đó nơi khác. Mà đến thị trấn, có thể thông xe chỉ có tới cái đó thôi.

      Còn có con đường là thông hướng dặm, so với thông ra đường thị trấn càng thối nát.

      có cách nào, Uyển Tình lại ở đây trúng hai ngày, là tìm thấy chơi đùa, mới kì kèo mè nheo lưng ba lô, dẫn theo hành lý đến thị trấn.

      chuẩn bị tốt cho công tác say xe, trước đó uống thuốc say xe, cũng thiếp sau đó. Nhưng là còn chưa tới nhà ga, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, chắc là nhân tố tâm lý ?

      Sau khi lên xe, cảm giác cực kỳ chen lấn, có người ôm trẻ , có người đỡ người già, có người cầm theo gà vịt...

      Uyển Tình nhìn thoáng qua người đỡ bà lão, nghĩ thầm, xe này xóc như vậy, người già lên có vấn đề gì chứ?

      nhìn xung quanh, biết nên ngồi đâu, đột nhiên thấy người quen mắt ngồi ở tận phía sau, vội vàng chen lấn qua: “Từ Từ cảnh sát?” Oa, cái này gọi lại hảo pháp quái, giống như tv kêu cảnh sát, lập tức đổi giọng.

      Từ Trọng nhìn : “ rồi hả?”

      “Uhm.” Uyển Tình cười, tháo balo xuống: “Tôi có thể ngồi đây ?”

      “Có thể.”

      Uyển Tình lập tức đến vị trí cạnh .

      Từ Trọng : “ muốn say xe sao, tốt nhất nên ngồi chỗ đằng trước.”

      Uyển Tình sửng sốt: “Ngồi phía trước phải dễ say hơn sao?”

      “So với đằng sau còn tốt hơn.”

      “A...” Uyển Tình đứng lên, tiếng cảm ơn, đến phía trước tìm chỗ ngồi. Tìm vòng, lại quay trở về: “Ngồi hết rồi....”

      “Chờ bọn họ đến rồi đổi lên , xe này chỉ tới thị trấn, rất nhiều khoảng cách ngắn, đường có thể xuống.”

      “A...” Uyển Tình ôm túi ngồi xuống, Từ Trọng lại bảo đến bên cửa số, tốc độ xe rất nhanh, gió cũng rất lớn, khiến tóc thổi lung tung rồi. thử vài lần điều chỉnh cửa sổ mở hơn, bên bớt gió, bên nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      Tới lúc bởi vì say xe, thể xem được nữa, tại phát tất cả đều là cây cối.

      “Kia là gì thế?” hỏi Từ Trọng.

      Từ Trọng giải thích với , hai người tán gẫu đứt quãng. Nhưng qua lúc, có chút mệt mỏi rã rời, lại ngừng chuyện, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.Dần dần, Uyển Tình cảm thấy có chút thoải mái, miệng lưỡi khô hanh, nhưng lại động đậy. Về sau cảm giác có chút say xe, đường có người xuống xe, liền đổi đến chỗ đằng trước. Từ Trọng giúp tiếng, mọi người vẫn để chỗ ở cạnh cửa sổ cho .Mới vừa ngồi xuống, liền nghe được có người hỏi: “Từ Trọng, đây là bạn cậu à?”


      Từ Trọng : “ biết, các người nên lung tung, người ta xẩu hố.” “Đúng đúng đúng, thực xin lỗi mỹ nữa.” Người nọ vội vàng với Uyển Tình.Uyển Tình lắc đầu, người thoải mái, lại phải chuyện.

      từ từ nhắm hai mắt lại ngủ, ngẫu nhiên mở mắt ra uống chút nước, rốt cuộc cũng đến thị trấn, lại có nôn ra, xem ra thuốc say xe đúng là có công dụng.

      Chương 462: Cái kia vẫn có tới

      Sau khi uống xe, khỏi nhà ga, nhìn người đường và xe lui tới bên ngoài, biết nên phương nào.

      Từ Trọng từ trong ga ra, nhìn cái liền lên phía trước, vội vàng gọi lại: "Cảnh quan, xin hỏi nơi này có chỗ du lịch ?"

      Từ Trọng dừng lại: " muốn du lịch?"

      "Ừ...... Nếu có."

      "Sao tới nơi này du lịch?" Từ Trọng gãi gãi đầu, "Nhưng ra có mấy chỗ, bất quá đại đa số chính là trưng bày ít di sản văn hóa, có phát triển du lịch, chỉ có địa phương là thu vé vào cửa, bên trong có thể chơi đùa."

      "Ở nơi nào?" Uyển Tình hỏi.

      Từ Trọng chỉ vào đường phía trước: " đến ngã ba quẹo tay phải, sau đó thẳng dọc theo đại lộ, thấy cửa chùa......" Thấy mờ mịt, : " có thể tìm xe ba bánh, kêu họ mang , kêu địa phương kia......"

      Uyển Tình nghe xong, biết thế nào, vội vàng lấy giấy bút ra: "Có thể lặp lại lần nữa được ?"

      Từ Trọng lại lần, dứt khoát lấy vở của qua giúp viết, vừa viết vừa : " này có cái miếu, có cái gì điện La Hán, còn có thuyền hải tặc. Có văn miếu khác, miếu Quan Công, ở cái phố khác, cái phố kia lưu lại thời kì Minh Thanh, chính phủ ở xin bảo hộ, phỏng chừng về sau chữa trị xinh đẹp, tại đổ nát có gì hay xem."

      "Đủ." Uyển Tình vui vẻ , chỉ cần có này nọ xem là tốt rồi.

      Từ Trọng trả vở lại cho , đột nhiên còn : "Ngoài thành còn có hai gò đất, tuy rằng trưng bày di tích, bất quá có người trông nom, hoang phế được."

      Uyển Tình cầm vở: "Có bản đồ ?"

      " có. Nơi này chỉ là tiểu thị trấn."

      "À, tôi đây kêu xe ba bánh mang tôi ."

      Từ Trọng dừng chút, muốn cái gì lại chưa . Xe ba bánh liền xe ba bánh , ai kêu là người bên ngoài. Kỳ lúc học trung học ở trong này, địa phương này đều là tới rồi.

      Uyển Tình lập tức vào chỗ xe ba bánh chờ người thu vé, hai đồng là vào cửa, vòng xung quanh có gì vui. Có hai địa phương còn liên quan với sách lịch sử, nhưng trừ bỏ chụp ảnh, lại có cách chơi khác. Loại phong cảnh này, làm sao so với được với núi Phổ Đà chứ?

      cong miệng lên, quyết định tìm chỗ ở trước.

      Phương tiện của thị trấn phong phú hơn trấn , thuận miệng vừa hỏi, chỉ biết vài cái khách sạn sai, còn có cái khách sạn ba sao! Uyển Tình quyết đoán vào chỗ, buông hành lý, ăn cơm trưa, phải đến ngồi xe buýt thị trấn.

      Thị trấn chỉ có hai đường xe buýt, đổi lấy đổi , mỗi đường đều ngồi mấy chuyến, nhớ diện mạo thị trấn sai biệt lắm, ngày hôm sau phải đến văn miếu Từ Trọng , miếu Quan Công. Bên trong có chút cũ, có người, cảm giác rất lạnh thanh, bất quá này nọ vừa thấy chỉ biết có khỏang năm.

      Bên ngoài phố cổ Minh Thanh vô cùng bẩn, phố cổ trấn cổ giống quanh Thành phố C, phỏng chừng mọi người cũng còn ý thức được đây là văn vật, liền tự nhiên mà ở đất vậy. đường có bán đồ ăn vặt, Uyển Tình mỗi dạng đều mua chút đến ăn, hương vị rất tệ, hẳn là đặc sắc mỹ thực.

      Kế tiếp vài ngày, Uyển Tình đeo ba lô chạy khắp nơi ở trong thị trấn, đến gò đất ngoài thành nhìn qua, bốn phía gò đất bụi cỏ có người cao như vậy, sợ tới mức dám tới gần.

      Bên cạnh có con sông, là nhánh sông Trường Giang, rất nhiều người chơi ở bờ sông, cũng chạy tới, tản bộ dọc theo sông, bắt chước mọi ném đá cuội sông.

      Nước sông trong vắt có thể thấy được đáy, ngẫu nhiên còn có thể thấy con cá bơi lội qua. xem đến lần, muốn bắt, bắt lấy. Sau lại nghĩ, vẫn là chụp ảnh tốt lắm, liền cầm máy chụp ảnh chờ, cũng rốt cuộc đợi đến. Bất quá có sếu trắng dừng bãi sông, xa xa bấm máy, nghĩ về sau cho Mục Thiên Dương xem, cho biết nhìn thấy ràng sếu trắng!

      Tiếp theo lúc dạo phố trong thành, nhìn đến cửa hàng trà sữa Chiêu Công, nhớ tới cấp ba tốt nghiệp làm công ngày, nhất thời hưng trí lên, liền nhận lời mời vào. rất xinh đẹp, phù hợp cái "Hình tượng khí chất tốt" kia, lại có phương diện này kinh nghiệm, tự nhiên bị mướn người.

      Cửa hàng trà sữa đường ở cùng đường với khách sạn, mỗi ngày tới làm, người cùng làm việc hỏi nghỉ ngơi ở đâu, tên khách sạn. Mọi người tự nhiên nghĩ đến ở nơi đó, liền nghĩ đến nhà ở chỗ khách sạn kia.

      cũng giải thích, nghiêm túc làm việc, tuy rằng tiền ở khách sạn còn nhiều hơn tiền lương mỗi ngày, nhưng làm rất vui vẻ.

      Trong cửa hàng cầu công nhân lấy nụ cười phục vụ khách hàng, giữ nghiêm quy định cửa hàng, dần dần, bình thường cũng trở nên rất thích cười. Ngẫu nhiên tan tầm, theo bạn cùng làm tìm kiếm mỹ thực quanh mình, nhắc tới bạn bè tốt nhất của - Thiên Tuyết, đó cũng là cái ăn hàng!

      Nghĩ đến Thiên Tuyết, trong lòng cảm thấy xin lỗi. Hẳn là cấp Thiên Tuyết cũng lưu phong thư, đó là bằng hữu tốt nhất a......

      rời Thành phố C là mùa thu, bất tri bất giác, mùa đông tới rồi. có quần áo mùa đông, cầm tiền lương mua với đồng nghiệp, hai bộ quần áo trực tiếp xài tiền lương hết rồi.

      Đồng nghiệp chéo lưỡi: "Cậu thực bỏ được!"

      Uyển Tình cười : " có mặc thôi, dù sao tháng sau còn có thể có tiền lương."

      Sau đó ngày lâu, khi Uyển Tình ra ngoài phát tuyết rơi, vừa thấy thời gian, tới nơi này đều nhanh đến ba tháng, thời gian quá là nhanh nha!

      Sau khi đến cửa hàng trà sữa, lại bắt đầu công tác ngày. Hôm nay đến phiên thu ngân, lúc kiểm kê tiền mặt, vị đồng nghiệp vỗ bụng lại đây: "Hai chúng ta thay đổi , tôi là khó chịu, muốn động."

      " làm sao vậy?" Uyển Tình hỏi.

      Đồng xấu hổ : "Cái kia đến đây...... Trời lạnh, đặc biệt thoải mái."

      Uyển Tình lặng chút mới hiểu được lại đây, : "Xin phép."

      "Hôm nay là 24, ngày mai là 25, hai ngày này bận nhất, cực kỳ đủ nhân viên làm việc."

      Đúng vậy đấy, đêm bình an, lễ Giáng Sinh đến đây, đối diện cửa hàng trà sữa còn có rạp chiếu phim, phụ cận vài KTV, đến lúc đó khẳng định rất nóng náo loạn.

      Uyển Tình và thay đổi công tác, để ghé vào bàn thu ngân nghỉ ngơi, chính mình quét tước vệ sinh, làm trà sữa. Sau đó, bỗng nhiên nhớ tới kiện —— cái kia! Sau khi rời khỏi Thành phố C, cái kia giống như vẫn có tới!

      Uyển Tình choáng váng đổ kem trong tay, đồng nghiệp hoảng sợ, vội vàng hỏi: " làm sao vậy?"

      Uyển Tình bối rối gở tạp dề xuống: "Tôi có việc, hôm nay làm!"

      " đùa giỡn cái gì? Hai ngày này thể nghỉ ngơi!"

      "Tôi......" Uyển Tình đứng ở trung tâm của ngôi nhà, biết nên làm cái gì bây giờ. Vừa vặn lúc này người chủ đến đây, vội vàng xin chủ nửa ngày.

      Chạy khỏi cửa tiệm, dừng mạnh lại, với mình: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Chậm chút, chậm chút......" Khả năng có Bảo Bảo rồi đó, thể hoảng, bằng đụng vào làm sao, ngã đáng làm sao.

      Uyển Tình hít sâu mấy hơi, bắt chiếc xe taxi, bệnh viện huyện.

      Hẳn là có ? Mặc dù có dùng bao, nhưng có phương pháp tránh thai là trăm phần trăm thành công. Gần đây khẩu vị cũng tốt lắm, tuy rằng có ói, nhưng có thể là ói ra, bởi vì có ít phụ nữ có thai cũng ói, cũng có lẽ là thời gian tới, có ít người nôn nghén có vẻ trễ......

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 463: mang thai, ba tháng!

      vào bệnh viện, trong lòng Uyển Tình vừa kích động vừa khẩn trương. muốn Bảo Bảo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại vô cùng cẩn thận. Đăng ký, kiểm tra……Trước khi có kết quả, đầu óc mảnh hỗn loạn, cái gì cũng kịp tự hỏi, chỉ có thể cẩn thận che chở bụng.

      Kết quả xét nghiệm cuối cùng phải buổi chiều mới có, Uyển Tình gọi điện về khách sạn về muộn hai giờ, sau đó tự hỏi buổi trưa ăn gì.

      Tuyệt đối thể ăn linh tinh! Thức ăn ở bên ngoài khẳng định vệ sinh, có dầu mỡ.

      Uyển Tình đột nhiên trách cứ bản thân, vì sao phát sớm chút? Ba tháng đầu mang thai là quan trọng nhất, kết quả lại chăm sóc tốt cho Bảo Bảo. Bảo Bảo, con trăm ngàn nên trách mẹ, mẹ phải cố ý, về sau mẹ chăm sóc con tốt, mang con quay về tìm ba ba……

      Uyển Tình muốn ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng mà tại thể tự làm, do dự nửa ngày, bụng bắt đầu đói, thể đến tiệm cơm. Bên ngoài bệnh viện có mấy nhà, nhìn thấy có người đóng hộp mang vào bệnh viện, hẳn là mang tới cho bệnh nhân ăn. Dám bán cho bệnh nhân, khẳng định là làm cẩn thận.

      muốn qua, lại nhìn thấy người đàn ông đỡ phụ nữ có thai tới quán bên cạnh. lặng chút, đổi lại ăn mỳ___ăn giống người phụ nữ đó , có bảo đảm!

      Khi ăn mỳ Uyển Tình vụng trộm quan sát đôi vợ chồng kia, người đàn ông rất tốt với vợ mình. tưởng, nếu Thiên Dương biết mang thai, khẳng định cũng đối tốt với . Thiên Dương nhất định rất vui vẻ, hình như rất muốn có con. thích nhất là con , hi vọng sinh con , sau khi sinh con , lại sinh cho bé trai……..

      Nếu mang thai, tuyệt đối thể lưu lạc bên ngoài, phải quay về ngay lập tức, muốn ba Bảo Bảo nhìn thấy Bảo Bảo trưởng thành. Ngô, mình ngồi xe rất vất vả, từ nơi này đến C thị mất mấy giờ, mình rất an toàn, có thể kêu Thiên Dương tới đón , nhất định rất vui vẻ.

      Tâm tình Uyển Tình rất tốt, chỉ chờ kết quả kiểm tra. Bất quá tin tưởng mình mang thai, ngờ ông trời thực quan tâm , lập tức trả lại đứa bé cho cô___

      Đầu đột nhiên oanh động, nhớ tới chuyện quan trọng!

      Lần trước khi sinh non bác sĩ như thế nào? Trong vòng nửa năm thể có thai! tại có đứa bé này___

      Uyển Tình vuốt bụng, trong đầu lộn xộn, hình như khi mang thai đứa bé này, cũng chưa có được nửa năm. Vậy……

      ! muốn sinh! Muốn sinh! Đây là con của ! Con của và Thiên Dương!

      Uyển Tình cơ hồ gấp đến độ dậm chân, làm sao bây giờ? Bác sĩ trong vòng nửa năm thể mang thai? Nhưng mà tại lại mang thai làm sao bây giờ? Nếu cho Mục Thiên Dương, Thiên Dương vui vẻ hay lo lắng? Tuy rằng rất hy vọng có con, nhưng có thể vì màng cần đứa hay ?

      nhớ tới trước kia từng đọc qua quyển sách, trong sách nam chính vô cùng nữ chính, nữ chính mang thai nhưng đứa lại gây nguy hiểm cho sinh mệnh của nữ chính, tự tay đổ thuốc phá thai cho nữ chính………

      Lúc ấy khóc.

      Thiên Dương có thể đối với như vậy hay ? có thể cần con của bọn họ hay ?

      Uyển Tình còn hưng phấn, thất hồn lạc phách trở về bệnh viện. Ngồi lâu ở hành lang bệnh viện, bác sĩ mới tới, chậm chạp vào văn phòng, vuốt bụng ngẩn người.

      “….. mang thai.”

      Lời của bác sĩ kéo suy nghĩ của quay về, vội vàng hỏi: “ bao lâu?”

      “Ba tháng.” Bác sĩ khẽ nhíu mày, khảu khí rất đồng ý, “Vì sao đến sớm chút? tại chỉ cần mang thai vài ngày là có thể kiểm tra được, cư nhiên ba tháng mới phát !”

      “Tôi…….” Uyển Tình chột dạ cúi đầu, do dự lát hỏi, “Đứa có khỏe ?”

      “Phải siêu mới biết được.”

      “Nga. Bây giờ có thể siêu sao? lát tôi còn có việc, sợ là kịp?”

      “Yên tâm, rất nhanh, theo tôi.”

      “Đợi chút!” Uyển Tình kêu lên, “Tôi có việc muốn hỏi ngài.”

      “Chuyện gì?”Hai tay Uyển Tình đặt ở bàn, khẩn trương , “Sau khi mang thai bao lâu thể sảy thai? Tuyệt đối thể thể sảy!”Bác sĩ chau mày, nhìn : “Chuyện này có tuyệt đối. tại, chỉ cần người đó muốn, khi nào cũng có thể phá!”

      Uyển Tình kinh hãi.

      “Như thế nào? muốn phá thai?” Bác sĩ càng cả kinh hơn , nghiêm túc , “Tiểu thư, thể chất của rất khóc có thể chịu đựng, xác định muốn phá thai chứ? Nếu phá thai, về sau có khả năng có cơ hội là mẹ nữa.”

      “Tôi…” Uyển Tình biết giải thích như thế nào. mới muốn phá thai, nhưng mà, chẳng lẽ lại sợ ba Bảo Bảo bắt phá thai? Mọi người có thể Thiên Dương là tra nam hay ? Ngô, rất oan ức……Đột nhiên, hỏi, “ có cơ hội làm mẹ là ý gì?”

      “Chính là có thể mang thai, là rất dễ dàng!”

      “Vậy……Vế sau tôi còn muốn sinh làm sao bây giờ?” muốn sinh nhiều con cho Thiên Dương, tốt nhất là có cả trai và , tốt nhất là có cả đứa mang họ của mẹ……..

      Bác sĩ vừa định chuyện, cửa ban công đột nhiên bị mở ra. người phụ nữ tóc xoăn xõa ra, thở hồng hộc: “Bác sĩ, tôi tới báo cáo!”

      Bác sĩ với Uyển Tình: “ chờ chút!” Sau đó cúi đầu cầm lấy báo cáo ở bên cạnh, hỏi người phụ nữ tóc quăn, “Đinh Uyển Tình đúng ?”

      Uyển Tình sửng sốt, : “Tôi mới là Đinh Uyển Tình.”

      Bác sĩ cũng sửng sốt, phẫn nộ nhìn : “ phải Chu Hiểu Hoa?”

      “Tôi mới là Chu Hiểu Hoa.” Người phụ nữ tóc quăn .

      Bác sĩ trầm mặc lát, xoay người với Chu Hiểu Hoa: “ mang thai, ba tháng.”

      Chu Hiểu Hoa trừng lớn mắt: “Ba tháng? Có thể phá thai sao?”

      Bác sĩ: “……..” Vì sao vừa nghe thấy mang thai, hỏi phá thai rồi?

      Uyển Tình liếc mắt nhìn mặt bác sĩ uất giận cái, giọng với Chu Hiểu Hoa: “Tốt nhất cần, thể lực của rất khó chịu đựng, phá cái thai này, khả năng cả đơi cũng thể có thai.”

      Chu Hiểu Hoa sửng sốt, sau nửa ngày : “Vậy………Tôi cần lo lăng nữa.” Sau đó lấy báo cáo của bác sĩ quay .

      Bác sĩ thở dài, trừng mắt nhìn Uyển Tình: “ phải kêu Chu Hiểu Hoa?”

      “Tôi…..Tôi khi nòa tôi gọi là Chu Hiểu Hoa?”

      Bác sĩ căn răng: “Vừa mới hỏi , gật đầu!”

      “Vừa nãy tôi ngẩn người……” Uyển Tình yếu ớt .

      Bác sĩ nghẹn uất, thiếu chút nữa hộc máu.

      Uyển Tình bĩu môi: “ nên hung với phụ nữ có thai……”

      Bác sĩ trừng mắt liếc nhìn cái, đứng lên: “ theo tôi siêu !”

      “Nga.” Uyển Tình nghe lời đứng lên, thấy tóc ngả màu, phải sáu mươi cũng năm mươi, quyết định so đo với .

      Sau khi nằm giường, Uyển Tình nhìn qua dụng cụ kiểm tra và nhân viên chăm sóc, lại nhìn bác sĩ ở bên cạnh: “Bác sĩ……”

      “Uh?” Bởi vì chuyện vừa rồi, sắc mặt bác sĩ có điểm tốt.

      Uyển Tình giọng hỏi: “Bác sĩ, phải thể chất tôi khó chịu đựng chứ?” cảm thấy hẳn là rất dễ dàng mới đúng. Nhìn xem, vất vả make lần love, còn đeo bao cao su, cư nhiên có thể mang thai. A! Khôn đúng! Vừa này là nhầm sang đứa của người khác, xét nghiệm của bản thân còn chưa xem!

      Chương 464: Song bào thai.

      Uyển Tình cấp bách ngồi dậy: "Tôi mang thai phải ? !"

      "Nằm xuống!" Bác sĩ nhíu mày: " cũng mang thai, ba tháng."

      "Oh." Uyển Tình nằm xuống, thở dài nhõm, sau đó lại khẩn trương, sinh non đến nửa năm lại mang bầu, có ảnh hưởng ?
      lúc lo lắng, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chuẩn bị siêu cho . lúc sau, hai vị bác sĩ đồng thời phát ra tiếng than sợ hãi, vị nữ bác sĩ thao tác dụng cụ cười với Uyển Tình: "Là sinh đôi đấy."

      "Cái gì? !" Uyển Tình kích động, lại ngồi dậy.

      Vị bác sĩ nam đặt tay lên vai đè xuống: "Nằm nằm . . . . . ." Sau đó với nữ bác sĩ: "Nhìn cẩn thận chút."

      Uyển Tình ngây người, sinh đôi? vậy chăng? cách khác, cái đứa có duyên kia, trở lại? hỏi: " là sinh đôi sao?"

      Nữ bác sĩ : "Đúng vậy. ba tháng rồi, có thể nhìn thấy rất ràng."

      "Đó là nam là nữ ạ!" Uyển Tình nóng lòng hỏi.

      Nữ bác sĩ cười: "Cái này bây giờ nhìn tới, về sau mới xem được, theo quy định cũng chưa thể cho biết được."

      "Oh . . . . . . . ." Uyển Tình xấu hổ cười: "Vậy nó có sao ? , bọn nó có sao ?

      "Tốt lắm, có vấn đề gì."

      Uyển Tình nở nụ cười, tren mặt tản ra ánh sáng của người mẹ. có Bảo bảo, còn là sinh đôi. Ngô, tốt nhất là nam nữ, như vậy Thiên Dương vừa có con trai lại vừa có con , nhất định cao hứng.

      nở nụ cười hì hì, bác sĩ già nhìn cái, : "Vui vẻ sao? Ông xã của khẳng định cũng vui vẻ."

      Uyển Tình tươi cười bỗng dưng cứng đờ.

      Trong lòng lão bác sĩ giật mình, xong, chẳng lẽ tình cảm hai người tốt? Nhớ lại vừa mới hỏi chuyện phá thai, hơn nửa là . . . .

      Uyển Tình trầm mặc lát, mỉm cười : "Kia đương nhiên, ấy cháu nhất."

      Lão bác sĩ cảm thấy nụ cười của thực chua sót, nghĩ là an ủi mình, trong lòng vô cùng thông cảm.

      Siêu xong, Uyển Tình lại cùng bác sĩ trở về văn phòng. Bác sĩ với vài điều cần chú ý tới, hỏi: "Sinh đôi rất nguy hiểm sao?"

      " còn muốn lưu sao?" Bác sĩ nghiêm túc, ra bất mãn: "Cháu có thể tưởng tượng tốt lắm, cháu mang thai là sing đôi! tại chỉ có thể sinh , bao nhiêu người nghĩ muốn lần được sinh đôi còn được đây."

      "Cháu muốn lưu, cháu muốn hỏi chút, thời gian nào là thể sinh non. tuyệt đối là thể lưu, ít nhât là rất nguy hiểm, nếu lưu lại có khả năng khiến cả người cũng mất mạng!"

      Bác sĩ nghi hoặc khó hiểu nhìn .

      chột dạ, nửa ngày sau mới : "Cháu . . . . .Cháu đối với cái này hiểu lắm, lần trước nhìn thấy người bạn của cháu ấy . . . . . . .Ai, bác giúp cháu ." cũng biết thêu dệt chuyện như thế nào, dứt khoát thôi ăn quịt vậy.

      Bác sĩ thở dài: "Cháu qua thời gian sinh non, làm cái loại giải phẫu này bụng chửa nên từ 35 đến 50 ngày, cháu tại hơn ba tháng, hơn nữa --"

      "Hình như còn thiếu hai ngày." Uyển Tình lẩm bẩm .

      Bác sĩ nhất thời đen mặt, có chút bất đắc dĩ gầm : "Chúng ta tính theo thời kì rụng trứng! Cháu hơn 100!"

      "Nga . . . . . ." Uyển Tình tiếng .

      Bác sĩ thở hổn hển hơi, đối với bất đắc dĩ, bé này hiểu được rất ít a, nhịn được phổ cập thêm chút tri thức cho : "Thời gian càng lâu, lại càng nguy hiểm, cháu lại là sinh đôi, lại càng thêm nguy hiểm! Hơn bốn tháng là tuyệt đối thể ấn theo phương pháp đẻ non, bởi vì đứa lớn, phải phá thai, phá thai kì cũng khác sinh con , rất tàn nhẫn."

      "Bốn tháng sao?" Uyển Tình sửng sốt, vậy còn hơn tháng. lại ở đây nán lại tháng, đủ bốn tháng lại gọi Thiên Dương tới đón , đến lúc đó sinh cũng được."

      "Cháu rốt cuộc nghĩ cái gì?" Bác sĩ .

      Uyển Tình lắc đầu, đột nhiên lại hỏi: "Bác sĩ, cái kia . . . . . cháu lúc 5 tháng sinh non . . . . . Có thể có ảnh hưởng hay ?"

      Bác sĩ trừng .

      cảm giác được bác sĩ giống như rất phản cảm việc phá thai, vội vàng : "Là tự mất ạ! Ông xã cháu cũng thương tâm rất lâu, cháu cũng muốn sống . . . . . ."

      "Mất mất, cái phôi thai mà thôi, cần tìm đến cái chết!" Bác sĩ nghiêm túc .

      Uyển Tình biết gì, bác sĩ này kì quái, thế nhưng có thể cảm nhận được bác sĩ này là người tốt, khỏi yên tâm. Nhưng nhớ tới lúc trước có bác sĩ nội trong nửa năm được mang thai, trong lòng khỏi sợ hãi. Bác sĩ này giống như là người định hướng, tuy rằng phản đối phá thai, nhưng cũng rất quan tâm mình, nếu để cho ông biết, ông phản đối hay khuyên sinh đứa ?

      Lúc này bác sĩ : "Tháng năm sao? Thời gian này có chút gần, cháu nên cẩn thận chút, cái này đối với thân thể tốt. Cháu là con biết tự bảo vệ mình! Cơ thể của mình mình phải tự để ý, đối với lời của đàn ông phải mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, lúc nên chạm vào tuyệt đối cho chạm vào, chạm vào cũng phải làm tốt biện pháp . . . . . ."

      Uyển Tình đỏ mặt, bác sĩ khoa phụ sản đến việc này, có phải chưa bao giờ xấu hổ hay , chỉ cho rằng truyền thụ tri thức? xấu hổ cắn môi, lại có chút khẩn trương hỏi: " thê sinh sao ạ?"

      "Có thể, thế nhưng đối với có thể có tổn hại, hơn nữa cháu còn . Trong nhà lời thành vấn đề, vậy sinh , cần ỷ vào tuổi còn trẻ, sau khi sinh lại bồi dưỡng tốt, miễn cho để lại di chứng. Theo các nhân ta đề nghị cháu sinh non, mấy tháng trước cháu mới lưu sản, lại lần nữa về sau rất khó có thể hoài thai, cho dù mang bầu, bởi vì tử cung bị tổn thương, cũng có thể hình thành thói quan sinh non, khi đó cháu hoài niệm song bào thai này."

      Uyển Tình có điểm muốn khóc: " tại cháu hoài niệm đứa con trước . . . .Bác bác sĩ, bác yên tâm, cháu sinh!"

      "Vậy đúng rồi. Cháu có bệnh án, lại là sinh đôi, phải cẩn thận làm đầu, về sau phải định kì kiểm tra, đừng vì tiết kiệm tiền mà làm!"

      "Yên tâm, cháu ." Nhà họ Mục thiếu nhất là tiền, Thiên Dương biết, khẳng định ước gì mỗi ngày đều biết tình huống của đứa , làm sao có thể thiếu đây?

      Trong lòng Uyển Tình làm phen quy hoạch, trước từ chức, sau đó thể đến quán rượu, thuê phòng ở làm cơm ăn, dưỡng thai tốt, tháng sau gọi điện cho Thiên Dương.

      Hôm đó Uyển Tình trở lại quán trà sữa, thế nhưng vụng trộm tìm ông chủ từ chức. Ông chủ có chút kinh ngạc, mới đến bao, tại sao lại từ chức?

      Uyển Tình làm việc sai, người xinh đẹp, cười ngọt ngào, dẫn tới sinh ý trong quán cũng tốt lắm, ông chủ tự nhiên luyến tiếc để , vẫn hỏi có phải tiền lương hài lòng hay .

      lắc đầu: "Tôi là có việc, phải từ chức, tôi có thể làm xong trong tháng này. Nhưng tháng sau tôi khẳng định tới, ông phát tiền lương tôi cũng có biện pháp."

      Ông chủ sửng sốt, hai ngày nay bận rộn, thể làm gì khác: "Quên , lần khác chúng ta lại tiếp, phát tiền lương cho ."

      Qua lễ giáng sinh, Uyển Tình lại với ông chủ, ông chủ vẫn tha, Uyển Tình đưa ra giấy xét nghiệm, ông chủ nở nụ cười: " nên sớm chuyện này! Được rồi được rồi, đứa quan trọng! tại đạt cầu, tháng này tiền lương lấy cả tháng cho ! Ôi chao, mới bao nhiêu tuổi a? Nhìn ra kết hôn."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :