1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 425: mình khó ngủ

      Các chưa bao giờ mang ai đến đây! đúng, là Uyển Tình chưa đưa ai đến đây, cũng dẫn ai đến.
      “Bạn học của bọn em!”
      Thiên Tuyết khoái trá giới thiệu: “Y Y cũng học cùng đại học, ở cùng phòng.”
      Mục Thiên Dương cưng chiều : “Duyên phận rất sâu.” Sau đó liếc mắt nhìn Liễu Y Y cái, nghĩ thầm, rằng bạn học của Thiên Tuyết đều là phú quý, Liễu Y Y này nhìn rất bình thường, biết là lai lịch gì, cũng tiện hỏi người ta, chỉ có thể vụng trộm điều tra.
      Liễu Y Y tới ăn cơm, Thiên Tuyết nghĩ đến bản chất tham ăn của , kêu má Trương làm vài món ăn sở trường.
      chuyện phiếm, Mục Thiên Dương cũng dám làm càn, dám làm gì với UYển Tình, mi mắt cũng dám nâng, chỉ sợ bị Liễu Y Y nhìn ra cái gì... Uyển Tình muốn công khai...
      Ăn cơm, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn gì, yên lặng cúi đầu ăn cơm, cảm giác tồn tại vô cùng thấp. Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn vài lần, trước kia đâu có như thế, cho dù ăn cơm cũng là mắt thanh thản nhìn trần nhà, hôm nay quỷ nhập vào người à>?
      Liễu Y Y cũng thấy đúng, trước kia có tiếp xúc qua Mục Thiên Dương, nhưng đường đường là tổng giám đốc, chắc là chuyện như thế này, nhưng tư thế này...
      bàn ăn cơm xong, Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết liếc mắt cái, trở về phòng, Thiên Tuyết kêu Y Y đến ghế sofa xem ti vi: “Nghỉ ngơi chút rồi quay lại trường, ai, mình đến phòng bếp xem có hoa quả gì ...”
      xong bỏ chạy vào nhà bếp, đường quẹo vào phòng Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương vừa đóng cửa lại, hỏi: “Sao lại thế?”
      Thiên Tuyết buông tay: “Là Uyển Tình mở miệng mời bạn ấy, em mới trêu chọc !”
      Mục Thiên Dương vừa nghe, càng hiểu: “Uyển Tình mời?”
      “Đúng thế.”
      Mục Thiên Dương khó hiểu nghĩ lúc : “ thấy bạn học này của em đơn giản, bọn em coi chừng chút.
      Thiên Tuyết thấy Liễu Y Y rất tốt, nghe thế vừa ý: “’Bọn em là bạn bef1”
      Mục Thiên Dương đâu thèm để ý, chỉ lo lắng: “ bắt nạt em và Uyển Tình chứ?”
      Làm sao có thể? Uyển Tình bắt nạt bạn ấy có.”
      Mục Thiên Dương trừng to mắt, ràng tin: “Làm sao Uyển Tình có thể bắt nạt người?”
      “Kia xem thấy thế nào! Người trong lòng Liễu Y Y thích ấy, lại cứ thích Uyển Tình, đây phải bắt nạt à?”
      MỤC Thiên Dương sửng sốt, biến sắc mặt: “Người nào?”
      “Được rồi, người ta sớm hối cải làm người khác, giờ trở về theo đuổi Y Y, hai người nhau, cũng coi như tu thành chính quả rồi, đừng động kinh, bạn của Uyển Tình, trừ em ra, chỉ sợ chỉ còn Y Y.”
      “hừ! Chần chừ!”
      Thiên Tuyết gì lườm cái: “ ám sảng ! Toàn tâm toàn ý đối với có gì tốt.”
      Mục Thiên Dương nhịn được véo cái: “Vẫn còn chào hỏi khách sao?” ám sảng như thế sao? Dù sao Uyển Tình có , người khác để ý...
      Thiên Tuyết le lưỡi, chạy tới nhà bếp, tìm được hoa quả, đành mang kem ra. Liễu Y Y từ chối tốt, ăn vui vẻ.
      Uyển Tình có nhiều khẩu vị như thế, lại đến nhà bếp. Khi trở về, gặp Mục Thiên Dương mở cửa phòng ra, dựa bên cạnh cửa, hơi kinh hãi, nhìn thoáng qua bên ngoài, để ý tới Liễu Y Y.
      Mục Thiên Dương nắm tay , kéo vào trong phòng, dịu dàng hỏi: “Em bảo ấy tới?”
      ấy quan tâm em...” Uyển Tình được tự nhiên
      “Em sợ ấy biết?>”
      ấy... ấy chắc biết từ sớm.” Uyển Tình xác định : “ ấy ít , ra ngoài lung tung, em và Thiên Tuyết có đôi khi hề kiêng dè.”

      Có thể cho ấy biết là vị hôn phu của em rồi hả?”
      dám!” Uyển Tình cảnh cáo kêu tiếng, khó xử : “Em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, mà chuyện của mẹ còn chưa biết ràng, em muốn từ từ.”
      “Uhm.” Mục Thiên Dương đau lòng hôn lên trán cái: “ cũng chỉ thế, đừng lo lắng, chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải thảo luận để cẩn thận.”
      “Uhm.” Uyển Tình đẩy ra: “Em ra ngoài, lát nữa học, ngày mai lên lớp rồi, buổi tối phải quay lại.”
      ngủ sớm chút, đừng nghĩ ngợi lung tung!”
      Uyển Tình đồng ý, buổi tối ở trường ngủ được. Lăn qua lộn lại đêm, ngày hôm sau học cũng có tinh thần. Buổi tối chạy đến Y Toa Bối Lạp, muốn đâu, trực tiếp tắm rửa rồi lên giường nằm.
      Mục Thiên Dương thấy đúng, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
      Uyển Tình quy đầu nhìn , chui vào trong lòng : “Em ngủ được... mình em ngủ được...” xong lại nức nở...
      Mục Thiên Dương vỗ về lưng : “Được, có ở đây, mình em ngủ được,, cùng em.”
      “Uhm” Uyển Tình buông ra, lau lệ.
      hôn , cũng tắm rửa, sau đó cũng để ý những chuyện đó, ôm ngủ.
      Uyển Tinhf lập tức chui vào trong lòng , hai tay quấn lấy , gắt gao ôm lấy cổ , giống đứa trẻ sợ hãi bị vứt bỏ.
      Mục Thiên Dương cong cổ, điều chỉnh tư thế thoải mái. Kết quả hai tay của buộc chặt cả đêm, nghĩ qua là lại bị ép thở nổi, sáng sớm ra, cổ đau nhức, soi gương thấy có vài chỗ bị móng tay bấm vào đến chảy máu.
      Mục Thiên Dương vặn vẹo: còn cách nào... tại ấy có cảm giác an toàn, làm cho người khác lo lắng...
      Mục Thiên Dương rửa mặt xong trở lại phòng, thấy Uyển Tình nằm thẳng giường, hai cánh tay lộ ra bên ngoài, mày nhíu lại. qua, đưa tay đặt vào trong chăn, tay từ từ vỗ về trán và lông mày của , dần dần, mày của giãn ra, người hướng về nơi ấm áp, kề mặt lên đùi , đưa tay ôm lấy .
      Mục Thiên Dương ngẩn ra, nhịn được than tiếng, đơn giản lại lên giường, ôm vào lòng. Trong lúc ngủ mơ điều chỉnh tư thế thoải mái hơn rất nhiều.
      Mục Thiên Dương đau lòng thôi, nhàng ôm lấy thắt lưng của , có lần hôn lên trán , em còn có , bảo bối.
      bao lâu, nghe thấy có người gõ cửa, thanh lớn, gõ hai tiếng dừng lại, đoán là Thiên Tuyết, kéo Uyển Tình ra, mở cửa.
      Thiên Tuyết đứng ở bên ngoài, nhìn thoáng qua giường: “Còn ngủ?”
      “Uhm, làm sao vậy?”
      “Làm sao vậy?” Thiên Tuyết bất mãn trừng : “ thể nhịn chút sao? luôn miệng ấy, giờ mới được vài ngày, thi thể của dì còn chưa lạnh...”

      Chương 426: Hung thủ mặt mày rạng rỡ

      Edit: minhhy299

      " lại có làm cái gì!" Mục Thiên Dương bên cảm thấy oan uổng, bên hiểu sao có hơi tức giận, gắng gượng , " ấy ngủ ngon......"

      "Cái kia......" Thiên Tuyết dừng chút, nghĩ cũng để ý cảm thụ Uyển Tình như vậy, nhất thời có hơi xấu hổ, "Muốn lên khóa......"

      Mục Thiên Dương quay đầu nhìn thoáng qua, muốn đánh thức Uyển Tình: "Em trước , để ấy ngủ thêm lát."

      Uyển Tình ngủ thẳng hơn mười giờ mới tỉnh, đứng lên thấy Mục Thiên Dương ở bên sửa sang lại văn kiện, ánh sáng chói lọi cách rèm cửa sổ cũng có thể thấy, tựa hồ giống như là trời vừa sáng, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đến mười giờ rưỡi rồi."

      Uyển Tình sửng sốt, vậy lớp thứ hai lên xong lượt rồi?

      Mục Thiên Dương tựa hồ biết suy nghĩ gì, qua vuốt vuốt tóc của : "Thiên Tuyết học, thấy em ngủ ngon, đánh thức em. Em ấy ghi chép tốt, em yên tâm ."

      Uyển Tình sửng sốt gật đầu chút, còn có chút muốn ngủ, bất quá xem thời gian này, vẫn là cần ngủ. người yếu ớt, thoải mái, xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi tốt. Mấy ngày gần đây, đều ngủ ngon, ngày hôm sau đần độn, có đôi khi giống cái xác hồn......

      "Thiên Dương......"

      "Ừ?"

      Uyển Tình sửng sốt, giống như lại có việc gì, chính là theo bản năng muốn gọi mà thôi. Trong sinh mệnh của , liền chỉ còn lại có sao? Nhận thức này, mang theo tia sợ hãi, vẫn là sợ có ngày tình cảm vỡ tan, đến lúc đó là chỗ dựa của !

      Uyển Tình hít sâu hơi, ôm chặt . đỡ phía sau lưng , giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Uyển Tình dừng trong chốc lát, buông ra: "...... muốn làm sao?"

      "Ừ, phải họp." Mục Thiên Dương lo lắng nhìn , "Em sao chứ?"

      "......"

      "Vậy đứng lên ăn chút gì." Mục Thiên Dương cầm lấy quần áo mặc cho , "Thiên Tuyết hẳn là nên đến ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa, các em lại cùng học. Thấy tinh thần em tốt lắm, thể suy sụp, phải thấy ánh mặt trời, rèn luyện."

      "Ừ." Uyển Tình chậm rãi mặc xong quần áo, , " cần phải quản em, nhanh làm , tự em có thể ."

      " biết." Mục Thiên Dương nựng nựng cái mũi của , "Cái này đuổi làm, sợ có tiền sài à?"

      Uyển Tình cong lên miệng: "Vậy cần nữa!"

      "Tốt, ở nhà với em."

      "Em giỡn!"

      Mục Thiên Dương cười, bế chút, còn muốn mặc quần cho , đẩy ra: "Em tự làm! nhanh làm, sắp mười giờ!" trễ thế này mới , nhất định là bởi vì ở nhà cùng .

      Mục Thiên Dương bất đắc dĩ, hôn hôn lên mặt : "Có việc gọi điện thoại cho ."

      Ra khỏi phòng, kêu bà Trương làm điểm tâm cho Uyển Tình trước, sau đó đến cửa thay giày da, mở cửa rời .

      cái kính viễn vọng ở xa xa, yên lặng nhìn động tác của , thẳng đến khi bóng dáng của biến mất, kính viễn vọng lại chậm rãi dời từ phòng khách về phòng của .

      Rèm cửa sổ bay bay trong gió , ánh sáng sáng ngời ở mặt bãi đến bãi . lát sau, rèm cửa sổ bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt đầy u sầu của Uyển Tình.

      Uyển Tình chớp măt, thích ứng ánh sáng chói mắt, lại chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa khuôn mặt nhắn lên, hít thở ấm áp ngoài cửa sổ.

      Kính viễn vọng chậm rãi buông, đồng dạng là sau mặt cửa sổ, lộ ra gương mặt có chút bàng hoàng của Đỗ Thiến.

      Đỗ Thiến cũng biết mình làm gì. tại ở trong khách sạn, khách sạn đối diện với Isabella, lúc trước bị mướn trinh thám Nước Mĩ chính là ở tại trong căn phòng này, chụp được ảnh Uyển Tình và Mục Thiên Dương cùng chỗ.

      xoay người ngồi lên giường, phát ngốc trong chốc lát, cầm lấy cái laptop da đen để lên giường mở ra, dùng bút bi màu đen viết loạn rất nhiều chữ ở , rất nhiều bị đồ thành đoàn đen, hoặc là bị gạch xóa, có chút lại bị khoanh tròn, bên cạnh vẽ sao năm cánh.

      Đây là phạm án ghi lại của .

      khắc lấy được ảnh chụp của Uyển Tình và Mục Thiên Dương kia, trong đầu lên vô số ý tưởng, tiếp theo giống như phủ định chính mình. phát mình luôn bày ra hoàn mỹ, đành phải dùng bút viết xuống, đều nhớ kỹ những gì nghĩ đến! Sau đó cùng nhau sàng chọn, vẽ xuống, xóa , lưu lại cái hoàn mỹ sứt mẻ kia.

      dùng biện pháp này, giết Từ Khả Vi.

      nghĩ, nhất định có người nghĩ đến .

      lật lại tờ trước, nhìn từng bước kế hoạch mình viết xuống trước đó, cảm thấy mình là lợi hại. thích thú tất cả những thứ này, chế định phương án trước, sau đó từng bước thực ......

      Đỗ Thiến hít sâu hơi, nén mạnh vở lên giường, chôn cả khuôn mặt ở trong lòng bàn tay khóc rống lên. biết mình làm sao vậy, cảm thấy như vậy là đúng, nhưng lại muốn ngừng mà được! Hơn nữa hận các !

      đứng lên, lại cầm lấy vở, lật nhanh đến tờ kia mới nhất, chỉ thấy mặt viết: tắt máy! Nhưng hai chữ tắt máy bị xóa , mặt sau lần nữa viết hai chữ "Đổi máy".

      Đây là chạy kế hoạch trốn ở sân bay thủ đô, sợ Đỗ Viễn Minh tìm , đương nhiên muốn tắt máy. Sau đó cần phải hoạch định kế hoạch lâu dài, còn cần liên hệ với người ta, liền mua điện thoại lần nữa.

      cầm lấy kính viễn vọng, lại đến bên cửa sổ, thấy Uyển Tình ngồi trong nhà ăn, ăn cái gì đó. cầm lấy di động, gọi cú điện thoại: " chuẩn bị sẵn sàng, lời tôi dạy cho , học xong chưa? Nhớ giọng điệu phải nóng nảy chút, tốt nhất mang chút sợ hãi...... Chờ chút tôi lại gọi điện thoại cho , tôi gọi là đánh, mới đánh, biết ?"

      Cúp điện thoại, lại nhìn Uyển Tình đối diện, nhìn nhìn, mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. thối lui đến bên giường, cầm lấy laptop nhìn thoáng qua, lại từ trong túi lấy ra sấp ảnh chụp, cười với ở Uyển Tình và Thiên Dương: "Các người muốn sống cùng nhau đến già sao? Tôi xem sau hôm nay, các người còn có thể tin tưởng đối phương !"

      Uyển Tình ăn xong này nọ, có hơi lười, quá muốn động. Lúc trước vốn định xem sách, lúc này cũng muốn xem, do dự chút, vẫn là làm khó dễ chính mình, trực tiếp chuyển đến sô pha xem tivi.

      Vừa mới 2 phút, điện thoại bên cạnh vang lên, tắt tiếng TV, nhận điện thoại, còn chưa há mồm, bên kia truyền đến thanh của người nam nhân vội vàng: "Mục tiên sinh! Người chết, chừng nào đưa nửa tiền còn lại cho tôi?! Tôi sợ bị cảnh sát tra được, muốn trốn chạy!"

      Uyển Tình sửng sốt, trong đầu thoáng chốc toát ra cái ý tưởng: ghi ! Báo nguy!

      nhìn nhìn xung quanh, phát này hai việc đều thông, nhưng lại muốn đả thảo kinh xà, chần chờ chốc lát, vội vàng nhìn điện thoại gọi đến, muốn tìm bút nhớ kỹ số điện thoại này! Sau lại sửng sốt, cái này đâu cần ghi chép lại chứ, điện thoại giúp ghi lại!

      vội vàng bấm loa ngoài, lại mở ra công năng ghi của di động, ghi lời của đối phương lại.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 427: Thứ ba

      Đối phương biết trúng gió gì, cư nhiên lại lặp lại những lời vừa :
      “ Mục tiên sinh! Người chết, chừng nào ngài chuyển nửa số tiền còn lại cho tôi….”
      Uyển Tình vừa nghe, vui vẻ, nghĩ rằng muốn làm chuyện xấu như vậy, cũng muốn thử! Sau đó cả kinh, phải là ghi chứ? vừa lục ra đoạn ghi hữu dụng sao?
      cũng nóng nảy, nghĩ đụng phải cái gì đó, bịnh tiếng, bên kia sợ tới mức cúp điện thoại.
      gian hoàn toản yên tĩnh, Uyển Tình nghe thanh đô đô đô trong điện thoại, lại nhìn lên điện thoại vẫn còn ghi , tay run lên chút, nhàng đóng, mở lại đoạn ghi lần nữa.
      thanh lắm, có điểm thất vọng, nhưng vẫn ngay lập tức gọi điện cho Mục Thiên Dương: “Thiên Dương! mau trở về!”
      “Làm sao vậy?”
      mau trở lại!” Uyển Tình vội tới muốn khóc, “Có người muốn hại ! , muốn hại chúng ta!”
      Mục Thiên Dương ngẩn ra, nghĩ rằng có phải Uyển Tình vì chịu đả kích mà bị chứng hoang tưởng hay ? Bất quá vẫn ngay lập tức quay về, quan tâm tới việc ở công ty.
      Đỗ Thiến ở đối diện nhìn những động tác liên tiếp của Uyển Tình, vốn là muốn nhìn bộ dạng bị đả kích lớn của , nghĩ tới lại phản ứng ngoài dự đoán của mọi người!
      lặng chút, mạnh tỉnh ngộ: ta có mắc mưu!
      cả kinh, buông kính viễn vọng, sau đó nghe được chuông điện thoại, vừa thấy cái tên màn hình, vội vàng nghe: “Alo?”
      “Lâm tiểu thư, tôi chuyện điện thoại xong….”
      ta phát !” Đỗ Thiến hung tợn , “ nhanh ! Tôi sợ cảnh sát lập tức tìm được !”
      Người đàn ông hoảng sợ: “Vậy còn số tiền____”
      “Chờ mọi chuyện qua , tôi đưa cho !” Đỗ Thiến cúp điện thoại, nắm túi du lịch bên cạnh, bỏ toàn bộ quần áo vào, sau đó cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai, chiếc kính râm, nhanh chóng rời khỏi phòng.
      Đến trước quầy lễ tân, cầm túi du lịch chạy ra ngoài, tùy ý nhảy lên chiếc xe công vụ, lắc lắc ngồi vào vị trí có người. Đốt nhiên nhớ tới cái gì, lấy ipad màu đen ra, mở đến cuối trang thấy đó viết: nếu thất bại, công khai ảnh chụp!
      thở dài nhõm hơi, hoàn hảo, hoàn hảo nghĩ tới biện pháp này, nghĩ ra đủ loại khả năng viết xuống. lập tức lấy hai bức ảnh chụp kia ra, cho vào túi giấy, sau đó đầu óc bắt đầu vận động, cầm lấy bút vẽ bức tranh lên ipad___
      muốn lập tức rời ! Trước khi cảnh sát phát ra , phải ngồi máy bay Mĩ. Mà trước khi nên máy bay, phải gửi những bức ảnh kia ra ngoài, gửi ở chỗ nào đây? Tuần san Bát Quái, phải, tuần san Bát Quái, ….Còn có đài truyền hình, tốt nhất là có thể đăng lên mạng…….
      muốn làm cho Đinh Uyển Tình vạn kiếp bất phục!
      Đỗ Thiến làm mọi chuyện xong, rốt cuộc an tâm tựa vào ghế.
      -
      Mục Thiên Dương về đến nhà, Uyển Tình ôm chân ngồi ghế sô pha, cả người thoạt nhìn giống như vô cùng kinh hách.
      “Uyển Tình?” Mục Thiên Dương lo lắng kêu tiếng.
      Uyển Tình mạnh quay đầu nhìn , nhảy lên ôm lấy : “Thiên Dương! Là !Là hung thủ! Hung thủ giết mẹ em, nhất định là !”
      Mục Thiên Dương cả kinh, vội vàng đỡ ngồi xuống, hỏi: “Sao lại thế này? Em cần nóng vội, chậm rãi .”
      Uyển Tình dừng chút, mở to mắt lo sợ bất lực : “ gọi điện thoại cho em, , muốn vu oan cho ! Em tin tưởng , chỉ cần có chứng cứ xác thực, bất luận kẻ nào , em cũng tin!”
      “Tốt tốt…… biết, em đừng vội.” Mục Thiên Dương thấy vú Trương đứng ở xa xa, vẫy vẫy tay về phía bà, “Lấy cốc nước cho tôi.”
      Vú Trương vội vàng mang lại, chậm rãi uy Uyển Tình, vừa uy vừa khuyên cần gấp, đồng thời với vú Trương: “Gọi điện thoại kêu Thiên Tuyết cùng Thiên Thành tới đây.”
      Uyển Tình cầm cốc nước uống hai ngụm, đột nhiên : “Báo nguy! Chúng ta cần báo nguy! Em ghi !” xong cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại báo nguy.
      Mục Thiên Dương vội vàng đoạt di động: “Em bình tĩnh chút, lập tức báo nguy, em đừng để rơi đồ.” xong liền mở ghi ra nghe lần, vẫn lắm, nhưng cơ bản nghe hiểu, nhịn được hận kẻ phía sau quá độc ác!
      May mắn Uyển Tình tin tưởng , nếu là tin? tìm ai khóc đây!
      lập tức báo cảnh sát, với Uyển Tình: “Em bình tĩnh lại trước, chút nữa cảnh sát đến đây. Ghi này, bọn họ hẳn là có thể xử lý chút, phân tích ra giọng của người là ai. thanh của mỗi người giống nhau, cũng giống như giấu vân tay của con người vậy…..”

      “Vậy có thể bắt được ?” Uyển Tình hỏi.
      “Uh, có thể.” Mục Thiên Dương hơi nhíu mi, vội vã hỏi như vậy, có bứt dây động rừng ? Nhưng muốn lo lắng, vốn có hỏi cái này, với , “Em nghỉ ngơi chút, gọi điện thoại cho Thiên Thành.”
      Uyển Tình gật đầu, ôm đầu gối lui lại ngồi lên sô pha. nghĩ mà sợ, ngờ hung thủ lại gọi điện thoại đến___ quá nhanh, nghĩ tới gọi điện thoại đúng là hung thủ, Mục Thiên Dương bình tĩnh hơn , cần nghĩ nhiều, trực giác cho rằng gọi điện thoại chính là hung thủ, đồng phạm hoặc kẻ chủ mưu, người hoàn hoàn khác!
      Uyển Tình cũng dám tin tưởng, lúc ấy cư nhiên lại bình tĩnh nghĩ như vậy, chẳng những hoài nghi Mục Thiên Dương, cư nhiên có thể nghĩ tới báo nguy, ghi việc! có vờ ngớ ngẩn, có phải ông trời thưởng cho hay , khiến cho hung phạm đền tội, lấy lại công đạo cho mẹ .
      Lúc sau, Thiên Tuyết tới trước, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, cảnh sát tới. cũng hỏi, dù sao cảnh sát cũng hỏi, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nghe.
      Cảnh sát hỏi chi tiết chân tướng việc, liên hệ với nhà mạng điện thoại, lấy rag hi của Uyển Tình, phải điều tra.
      Uyển Tình tưởng lập tức bắt được thủ phạm, tuy rằng biết có khả năng, nhưng vẫn hi vọng cảnh sát có thể lập tức cho biết hung thủ là ai. Kết quả cảnh sát cứ như vậy, có điểm thất vọng.
      Thiên Tuyết an ủi : “Đợi chút . tại tìm được manh mối lớn như vậy, khẳng định rất nhanh.”
      Mục Thiên Dương lại lại thong thả ở bên cạnh, như nghĩ tới cái gì.
      Thiên Tuyết phiền chán hỏi: “ cái gì? Đầu đều hôn mê! thấy Uyển Tình lo lắng sao?”
      Mục Thiên Dương dừng lại : “Thiên Thành có hai điểm rất quan trọng, thứ nhất, người gọi điện thoại làm sao biết số điện thoại ở đây? Thứ hai, lại đúng vào thời gian ở nhà, Uyển Tình nghe điện thoại……”
      Thiên Tuyết cũng sửng sốt: “Đúng vậy. Nếu thực làm chuyện xấu, cũng dùng điện thoại ở nơi này. Vấn đề làm, hung thủ làm sao biết? Trời ạ! Nếu biết số điện thoại ở đây, kia chẳng phải biết Uyển Tình ở nơi này, còn biết hai người____”
      Uyển Tình ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn bọn họ: “Làm sao bây giờ?”
      Mục Thiên Dương yên lặng lúc lâu, cầm di động lên gọi điện thoại: “Sở Duy! Cậu để ý giúp tôi chút, xem gần đây có ai phát ra ảnh chụp hoặc tin tức của tôi , giúp tôi tra xem có ai điều tra tôi hoặc vị hôn thê của tôi !”

      Chương 428: Là ai.

      "A?" Sở Duy nghe được đoạn trước rất ràng, ba chữ cuối như tưởng là mơ: "Vị hôn thê của cậu là ai?"

      Mục Thiên Dương cười, giọng : "Đinh Uyển Tình."

      "Nga . . . . . . . ." phải con nhóc người tình của cậu đó sao, thăng cấp lên thành vị hôn thê? May mắn lúc trước có nghe lời lão đại giải độc giúp ta . . . .. . . . . . Chậc chậc!

      " làm phiền rồi, bao nhiêu tiền tôi trả."

      "Hắc hắc, chuyện tin tức tôi giúp cậu ngó chừng, dù sao cũng câu thôi. Thế nhưng muốn điều tra cái khác, biết được chỉ có lão đại của chúng tôi, tôi cũng dám tự tiện điều dộng người."

      "Được, tôi gọi cho ta."

      " cần, cậu trước cứ chăm sóc . . . . .Khụ, chăm sóc tiểu tâm can của cậu , tôi với ấy tiếng là được. Nếu có vấn đề gì, cho cậu biết sau."

      Mục Thiên Dương tiếng"cảm ơn", rồi cúp máy, đến bên người Uyển Tình: "Đừng lo lắng, có việc gì."

      Uyển Tình lắc đầu: "Hung thủ nhất định biết chuyện của chúng ta . . . . có thể cho mẹ em biết ? Nghĩ muốn vơ vét tài sản của mẹ? Kia lúc mẹ . . . . . ."

      " !" Mục Thiên Dương ôm : "Chuyện này còn chưa có ràng, em cần nghĩ lung tung!"

      Uyển Tình hét lớn: "Em muốn lúc mẹ còn yên lòng!"

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, dường như hiểu nỗi lòng của , đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

      Uyển Tình bỗng nhiên trở nên rất phiền chán. Nếu mẹ biết chuyện của và Mục Thiên Dương, nhất định rất thất vọng, khẳng định là chết nhắm mắt! chừng, cùng lúc đó bị người khác mưu sát, về phương diện khác là vì biết chuyện của , yên lòng mới tránh được bị xe tông . . . . . .

      hại chết mẹ . . . .

      Uyển Tình khóc : "Là em hại chết mẹ . . . . . ."

      "Em nghĩ lung tung cái gì vậy?" Mục Thiên Dương khinh hãi: "Em quá mệt rồi, ngủ lát được ?"

      "Nhất định là bởi vì em . . . . . . ." Uyển Tình : "Là em hại chết bà . . . . . . . . ."

      "Em đừng nghĩ lung tung." Mục Thiên Dương rất luống cuống, thấy chỉ biết khóc, giống như hoàn toàn nghe được giọng của mình, sốt ruột nhìn về phía Thiên Tuyết.

      Thiên Tuyết cũng mang vẻ mặt ưu sầu, bao giờ gặp được loại chuyện này đâu? Qủa thực hữu tâm vô lực!

      Mục Thiên Dương muốn đánh ngất Uyển Tình nhưng lại nỡ, chỉ có thể ôm lấy , khổ sở : "Em đừng như vậy có được ?"

      Uyển Tình đẩy mạnh ra, đứng dậy trở về phòng. dám tưởng tượng, nếu trước khi chết mẹ biết chuyện của , có bao nhiêu khiếp sợ, bao nhiêu khổ sở! Nếu là như vậy, còn mặt mũi gì mà ở bên cạnh Mục Thiên Dương? cho dù hại chết mẹ, cũng để lại nhát đao trong lòng bà . . . . .

      Nhưng mà, nếu mẹ biết sao? luôn luôn lừa bà, luôn luôn lừa dối. . . . . Cho dù như thế nào, đều là đứa con bất hiếu . . . . .

      Uyển Tình ngã lên giường, hai mắt động nhìn lên trần nhà, tự trách, cắn nuốt lấy tâm trí yếu ớt của , làm cho muốn phá hủy chính mình.

      Mẹ chết, còn sống cõi đời này làm gì? chung quy vẫn là đứa con bất hiếu, mỗi ngày lừa gạt mẹ ruột của mình, biết xấu hổ lêu lổng với đàn ông, thậm chí, chiếc xe của người đàn ông đó còn đâm chết mẹ của mình!

      Mặc kệ vì nguyên nhân gì, xe của đâm chết mẹ là ! vì sao còn tin tưởng ? Cho dù tin tưởng , cũng nên tiếp túc lưu lại! Bởi vì mẹ bị xe của đâm chết . . . . . tiếp tục lưu lại, căn bản chính là bất hiếu!

      "A ----" Uyển Tình ôm lấy cái chăn bên cạnh, tê tấm phế liệt hét ầm lên.

      Mục Thiên Dương và Uyển Tình nghe thấy, chạy nhanh vào phòng, thấy nằm thẳng tắp ở giường, giật mình. Mục Thiên Dương vội vàng ôm lấy : "Em làm sao vậy?"

      "Người đáng chết là ta . . . . ." Uyển Tình thào khóc: "Người đáng chết là ta . . . . . ."

      Mục Thiên Dương bị biểu tình của dọa sợ. mấy ngày hôm trước có thương tâm như vậy, tại giống như chán đời! nhịn được nắm chặt lấy cánh tay , rống to: "Em ở đây lung tung cái gì vậy hả!"

      hét lớn như vậy, cũng có kêu đau, cả người giống như bị mất hồn, chỉ còn lại thể xác.

      Thiên Tuyết vội vàng đẩy ra: " bình tĩnh chút, ấy có cái gì đó đúng!"


      Mục Thiên Dương ngẩn ra, tay ôm lấy khuôn mặt Uyển Tình, nhìn thẳng vào hai mắt vô thần của : "Uyển Tình, em làm sao vậy? Em nhìn này, em đừng làm sợ, em nhìn này!"

      Thiên Tuyết nhìn thấy như vậy căn bản là làm nên chuyện gì được, đẩy : " gọi điện thoại hỏi xem án tử tiến triển thế nào rồi!"

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn : "Bắt được hung thủ rồi?"

      "Hẳn là bắt được rồi." Thiên Tuyết .

      Mục Thiên Dương vội vàng gọi điện thoại, cảnh sát thông qua số điện thoại, phát được hành tung của người đàn ông gọi điện cho Uyển Tình, đoán rằng buổi tối có thể bắt được người.

      Mục Thiên Dương cảm thấy đây đối với Uyển Tình phải là tin tức tốt, trở nên mười phần phiền muộn. Lấy việc liên quan đến người thân của mình, con người trở nên trì độn, cũng vậy, đầu óc lên những hình ảnh lung tung, lại hoàn toàn biết bước tiếp theo nên hành động như thế nào, biết mình cón có thể vì làm cái gì?

      Rốt cục, Mục Thiên Thành cũng đến đây, thở dài nhõm, nghĩ rằng Thiên Thành chung quy cũng bình tĩnh hơn mình, còn có thể hoàn thành việc.

      "Chị dâu đâu?" Mục Thiên Thành hỏi.

      "Ở trong phòng . . . . . ."Mục Thiên Dương nhu nhu cái trán: " biết ấy bị sao nữa . . . . . Tâm tình ấy có chút tốt."

      Mục Thiên Thành dừng chút, thầm trong lòng nhìn mặt của cũng có chút tốt: "Vậy để cho ấy nghỉ ngơi , cảnh sát như thế nào?"

      " bắt người. cảm thấy người gọi điện thoại phải là hung thủ, đây ràng là châm ngòi ly gián và Uyển Tình, nhất định là sau lưng có người sai khiến!"

      "Này cần hoài nghi! phải là loại người chỉ vì cầu tài, bắt cóc vơ vét tài sản cũng trộm xe của , tại mưu sát, gài tang vật dấu vết ràng như vậy, lại bắt đầu châm ngòi ly gián quan hệ hai người, nhất định phải là người quen của hai người, hơn nữa còn biết quan hệ của hai người, hoặc ít nhiều cũng có chút qua lại với các ngươi, hết sức muốn các ngươi tốt --"

      Mục Thiên Dương đột nhiên : "Đinh Thải Nghiên!" xong nghiến răng, ánh mắt lên tia ngoạn độc.

      " phải ta. Mấy ngày trước em có tra qua, ta tại vội vàng làm, cuộc sống tự lo còn khó khăn, hai cái người già kia càng , cho dù có tư tưởng trả thù, cũng tạm thời có tâm tư mà làm."

      "Vậy là ai?"

      "Vậy cần phải suy nghĩ cẩn thận. Có thể là người phụ nữ trước kia của hay , vốn là cho rằng vị trí Mục phu nhân ta cầm chắc rồi, đột nhiên lại xuất chị dâu , cản đường ta . . . . . . ."

      Mục Thiên Dương muốn là khả năng này. Nếu như là như vậy, gián tiếp trở thành hung thủ, lấy trạng thái tại của Uyển Tình tự trách mình, khẳng định càng trách , vậy bọn trong lúc đó . . . . Khả năng có tương lai . . . . .

      đột nhiên nhớ tới người, cách tay phát run đỡ lên trán, đè lên huyệt thái dương: "Triệu Mina . . . . . .Cậu điều tra thêm về ta . . . . . . . ."

      Lúc trước ở cùng chỗ với Đinh Thái Nghiên, Triệu Mina liền dám gọi người luân phiên thượng Đinh Thải Nghiên, sau đó chụp ảnh, ở lễ đính hôn của hai người họ đem tặng lễ vật này . . . . Hành vi độc ác như vậy, xác thực có khả năng . . . . .

      cần, trăm ngàn lần cần. chịu nổi Uyển Tình trách cứ . . . .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 429: Cảm xúc khống chế được.

      Thu thập tình báo, Mục Thiên Thành ở nước ngoài cũng tệ lắm, ở trong nước hơi gấp. Mục Thiên Dương trực tiếp bảo liên hệ với Long Diễm Minh, vừa liên hệ vừa nghĩ: tin cái tổ chức gián điệp này, những thứ này đều là đầu rắn... hừ hừ!
      Long Diễm Minh có mạng lưới tình báo của chính mình, tra được Triệu Mỹ Na vẫn còn khó, mới vài phút gọi điện thoại tới: “Hôm trước Triệu Tiết Na và quý công tử xuất ngoại cùng, hai người ở trong tình cuồng nghiệt, chừng ngày mai là cưới rồi.
      Tóm lại, Triệu Mỹ Na là người thức thời, chắc sớm quên Mục Thiên Dương, có khả năng bày ra vụ mưu sát kia để nhằm vào . Thiên kim đại tiểu thư vẫn là cực kỳ cầm được buông được, cùng Mục Thiên Dương quan hệ là nhìn trúng điều kiện bên ngoài của , khả năng là rất thích, nhưng đến nỗi sống chết lại, tại bị tơi vào vòng danh viện kinh thành, hẳn làm chuyện nhàm chán như thế.
      Nhưng Mục Thiên Dương bình tĩnh, nghe được người khác chạy ra nước ngoài, càng cảm thấy có thể là ta, người toát mồ hôi lạnh, người gặp dịp chơi, lần này tốt rồi, tự tạo nghiệt thể sống!
      Thiên Tuyết an ủi Uyển Tình ở trong phòng ngủ hồi lâu, đầu óc UYển Tình hãm nhập tử hoàn toàn, nhận định chính mình đáng chết, có lỗi với Từ Khả Vi, căn bản có nghe thấy lời .
      Uyển Tình lời nào, bắt đầu có tiêu cự nhìn về chỗ, về sau lại nhắm mắt lại, Thiên Tuyết biết tâm tư của , cho rằng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cũng thêm gì, qua lúc, phát im lặng, nghĩ là ngủ thiếp , thử gọi tiếng, thấy phản ứng, liền rời khỏi phòng,
      vào phòng khách, Mục Thiên Dương hỏi: “Uyển Tình thế nào?”
      “Ngủ thiếp rồi.” Thiên Tuyết mệt mỏi ngồi xuống.
      xem sao.” Mục Thiên Dương vội vàng chạy vào phòng.
      Thiên Tuyết thở dài với mục Thiên Thành: “Hy vọng sớm phá án xong chút, để ấy đừng suy nghĩ miên man.”
      -
      Mục Thiên Dương chạy vào gian phòng nhìn thoáng qua, thấy Uyển Tình ngủ giường, thở dài nhõm hơi, yên lặng ngồi cạnh vài phút, thấy ngủ yên, chính mình cũng bình tĩnh trở lại, người bình tĩnh, đầu óc liền sáng lên, lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại thảo luận với Mục Thiên Thành.
      Tâm uyển Tình bị giày vò, móng tay đâm sâu vào thịt, vẫn ngủ, chỉ là nhắm hai mắt mà thôi, nghe được ra ngoài, chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy.
      giống như u hồn đến bên cửa số, kéo cửa sổ ra, nửa người bên ló ra ngoài, gió thổi vù vù qua mặt, tóc cuồng loạn ở ngay trước mắt...
      cầm lấy song sắt cửa số, kiễng chân lên, người hướng ra bên ngoài, trọng tâm từ từ đặt ở trong phòng. Cánh tay run rẩy, nước mắt theo hai bên gò má rơi xuống, khóc ròng : “Thiên Dương....”
      biết, chỉ cần buông tay, nhảy xuống, đây là bao nhiêu tầng, hơn mười tầng? Tóm lại là hơn mười tầng, cao như vậy, nhất định chết, hoàn toàn được giải thoát. Cũng được nhìn thấy mẹ, có thể sám hối với bà, kiếp sau vẫn làm con của bà, cả đời lừa dối bà....
      Nhưng là, mẹ có thể muốn làm con của mình tiếp ? Nhất định là chỉ thấy thất vọng với mình, chắc chắn muốn nhận mình rồi!
      “Mẹ...” Trong đầu óc Uyển Tình trống rỗng, nhưng giống như nhiệm vụ gì đó còn chưa hoàn thành, lại vẫn thể chết được. từ từ ngẩng đầu, lui về trong nhà, lui đến góc tường, thân thể cuộn tròn thành cục: “Mẹ đừng trách con... về sau con nghe lời, nghe lời... mẹ đừng nhận con...”
      Ba em Mục gia ở bên ngoài, chỉ nghĩ là Uyển Tình ngủ thiếp , căn bản biết cảm xúc của biến hóa nghiêng trời lệch đất.
      Mục Thiên Dương lo lắng, đến giờ lại trở về phòng xem, thấy lui vào góc tường, hoảng sợ: “Uyển Tình!”
      Thiên Tuyết và Thiên Thành cùng nghe, cũng vội vàng chạy tới...
      Mục Thiên Dương ôm về giường, kinh hoàng hỏi: “ phải em ngủ sau? Sao lại dậy?”
      MỤC Thiên Thành nhìn thoáng qua vẻ mặt đờ đẫn của , lại nhìn cửa sổ rộng mở, gió thổi khiến bức màn lạnh run, trong lòng sợ hãi, với Thiên Tuyết: “Chúng ta ra ngoài trước.”
      Thiên Tuyết nhíu mày, cảm thấy có phần đúng, nhưng lại ra được.
      Sau khi trở lại phòng khách, Mục Thiên Thành với : “Gần đây giám sát chặt chẽ chị dâu chút, chỉ sợ ấy chịu nổi.”
      “Có ý gì?”
      “Hy vọng là nghĩ nhiều ...”

      Thiên Tuyết sửng sốt phen, mạnh mẽ trừng to mắt: “...” trong lòng cũng sợ hãi, dám ra, chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
      Mục Thiên Dương vẫn nghĩ đến những thứ này, thấy Uyển Tình mang vẻ mặt này chỉ là đau lòng và thương tâm, khổ sở muốn khóc.
      “Em đừng như vậy?” thống khổ : “Em vui cứ khóc hết ra, đừng kìm nén, chỉ đau lòng...”
      Uyển Tình dựa vào người , khí trầm lặng, ánh mắt híp lại, tất cả đều là mỏi mệt.
      “Thiên Dương... em mệt mỏi quá.”
      “mệt nghỉ .” Mục Thiên Dương thấy rốt cuộc cũng buông lỏng, thở dài nhõm hơi: “Còn có , em cần lo lắng, điều tra việc ràng.”

      Uyển Tình sâu xa nhìn , đột nhiên bưng mặt , ấn cái lên môi , giống như là xa nhau sau cùng.
      mệt mỏi quá... tâm tính thiện lương mệt.
      biết nhiệm vụ gì đó của chưa hoàn thành, vẫn chứ bắt được thủ phạm giết chết mẹ, xong xuôi chuyện này, còn gì lo lắng rồi...
      mệt mỏi quá...
      Mẹ... Con có thể tới tìm mẹ...
      Uyển Tình buông ra, chậm rãi nằm ở giường...
      Mục Thiên Dương ngẩn ra, có chút lo lắng nhìn : “Em... em ngủ giấc .” Đắp chăn cho , ra đóng cửa sổ lại, nghi ngờ nhìn qua, cúi đầu vừa thấy chân như nhũn ra.
      quay đầu nhìn cái, thầm tính là mình nghĩ nhiều, lập tức kéo cửa sổ lại, khóa lại, ngón tay hơi run rẩy.
      nên là có việc gì ? Chỉ là, cảm xúc hạ xuống mà thôi... chỉ là ra hóng gió mà thôi
      Trong lòng run rẩy, dùng sức nắm lấy bức màn, đột nhiên dám rời khỏi phòng.
      “Uyển Tình?” qua, ở bên tai : “Nếu em khó chịu, có vấn đề gì giải quyết được, có thể cho biết, mực ở bên cạnh em.”
      Uyển Tình nhìn cái, để lộ nụ cười trắng xanh: “Em biết... em biết rất em, em cũng cực kỳ ...” Nhưng là, thể có lỗi với mẹ được...
      Đây là lần thương ? Nhưng thấy gương mặt tái nhợt của , thể cao hứng nổi, ngược lại chỉ thấy lo lắng. Đột nhiên dám để rời khỏi tầm mắt của mình, đơn giản ngồi xuống bên giường, cầm tay , cảm thụ được mạch đập và ấm áp của .
      “Uyển Tình, em còn có ... em còn có .” Em đừng quên, ngàn lần đừng quên.
      biết qua bao lâu, Thiên Tuyết vào gian phòng, vỗ vai : “Nên ăn cơm chiều rồi.”
      hoàn hồn lại mới thấy lần này thực là Uyển Tình ngủ thiếp .

      Chương 430: Khồng cần lấy mẹ ra chế tôi

      Nhưng vẫn yên lòng, nhìn Thiên Tuyết : “Các người ăn trước , bồi ấy lát.”
      Thiên Tuyết gật đầu, ra ngoài ăn cơm xong lại quay lại: “Em ăn xong rồi, em ngồi với cậu ấy , nhanh ăn cơm .”
      Mục Thiên Dương chần chờ chút, buông tay Uyển Tình ra, có điểm muốn. Thiên Tuyết cọ xát, lại muốn khuyên , Mục Thiên Thành tới: “Có tin tức.”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, vội vàng ra ngoài, quên nhìn Thiên Tuyết : “Em đừng đâu, ở cùng ấy.”
      Trong lòng Thiên Tuyết lộp bộp, chẳng lẽ Uyển Tình luẩn quẩn trong lòng? Ngay cả hai cũng phát ?
      Mục Thiên Dương nghe có tin tức, càng yên tâm ăn cơm, vừa nghe bắt được người, liền với Mục Thiên Thành đến cục cảnh sát.
      Cảnh sát bắt được người gọi điện thoại cho Uyển Tình, lúc Mục Thiên Dương đến nơi, ta thú nhận. Trước kia là chuyên trộm ô tô, sau đó đồng lõa bị bắt, chạy, vày năm này, ô tô tiêu thụ tốt, liền đổi thành trôm xe máy với xe đạp điện.
      Trước đó lâu, có người ra tiền muốn trộm ô tô, sau đó lại bảo chạy chiếc xe đó đến phòng người ở.
      Đối phương là bạn của , rất nhiều năm gặp, là bạn bè, giao tình cũng thâm, chỉ là trước kia từng cùng nhau làm chuyện xấu, uống qua rượu, trước mắt mở công ty tình báo ở A thị, bình thường dốc sức theo dõi, điều tra Tiểu Tam.
      Có người mời trộm xe, bạn của làm, lại nghĩ tới . Sau đó lại bảo trộm hộ gia đình, kết quả nơi đó căn bản có người ở, gọi điện thoại vừa hỏi, bạn : “ có người ở là được rồi! Cậu làm loạn phòng đó lên chút, làm thành bộ dáng bị ăn cắp là được!”
      Chỉ hai lần trộm này, kết quả có được hai ngàn đồng.
      Mấy hôm trước, bạn của tìm , còn giới thiệu cho người phụ nữ họ Lâm, hai lần trước chính là làm việc cho ta. Lâm tiểu thư rất vừa lòng, lần này còn muốn thuê làm việc, bất quá muốn đích thân với .
      “Chính là ta bảo tôi gọi điện thoại, những lời này cũng là ta dạy tôi ! Tôi căn bản biết cái gì!”
      “Lâm tiểu thư” ra tay hào phóng, điện thoại còn chưa gọi cho vạn, gọi xong lại cho vạn. vừa thấy có người chết, hoài nghi liên lụy án mạng, nhưng mà chỉ vài lời là có vạn, cũng quản nhiều như vậy, liều mạng!
      Mục Thiên Dương vừa nghe họ Lâm, nghĩ nủa ngày cũng nghĩ ra mình có quen người phụ nữ nào họ Lâm! Chẳng lẽ nhân viên của công ty? Vụng trộm thầm mến bản thân, sau đó biến thái…….
      Cảnh sát tiếp tục hỏi người đàn ông kia: “Người phụ nữ đó như thế nào?”
      biết. ta đội mũ và đeo kính râm, cao khoảng 1m6, có vẻ gầy……..Nhìn có vẻ là người có tiền, cảm giác là người rất trẻ, khoảng hơn hai mươi chút…..”
      Cảnh sát đoán chỉ biết chừng đó, cũng hỏi , dù sao cũng thông báo cảnh sát ở A thị tìm bạn của ở công ty tình báo kia.
      Mục Thiên Thành vừa muốn mở công ty tình báo, kết quả vừa nghe việc này do công ty tình báo làm, nhất thời rất buồn bực, lập tức bỏ qua ý nghĩ này.
      Cảnh sát ở A thị làm việc rất nhanh, trinh thám bên kia nghe thấy thông tri của Đỗ Thiến và kẻ trộm xe, hoàn toàn có ý thức được nguy cơ, cho nên bị bắt dễ dàng.
      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành chờ ở trong cục cảnh sát, chỉ chốc lát sau là nhận được tin tức từ bên kia, bên kia thẩm vấn lần, vẫn là “Lâm tiểu thư” đội mũ và đeo kính râm, biết khuôn mặt như thế nào, nhưng nhắc tới chút: tóc của ta có chỗ ngắn, chỗ dài, hẳn là đội tóc giả.
      Mục Thiên Dương nhìn bầu trời tối muộn, phỏng chừng đêm nay cũng có tiến triển gì mới, về Y Toa Bối Lạp trước, đường với Mục Thiên Thành: “Trước cần cho Uyển Tình, tại ấy rất muốn bắt được hung thủ, kết quả như thế ấy khẳng định hài lòng.”


      Mục Thiên Thành: “Vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Phụ trách án mưu sát là Vĩnh Ninh, án trộm cướp là A thị…..C thị tuy bắt được thủ phạm trộm cướp, nhưng khẳng định điều tra án tử, hẳn là giao người cho A thị, chúng ta cần phải trở về trước mới được.”
      Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày: “ biết nên với Uyển Tình như thế nào. Vạn nhất bắt được hung thủ , ấy…..Ai, rất muốn chờ việc có kết quả lại cho ấy, nhưng khẳng định là ấy thể chờ, nhất định hỏi.”
      “Như thế. Bất quá phải về cũng là ngày mai, còn có cả đêm, cẩn thận suy nghĩ. Em có thể hiểu được tâm tình của chị dâu, nhưng mà tại cũng có biện pháp, hung thủ lại có khả năng đột nhiên chạy đến tự thú, tất nhiên phải cần chút thời gian.”
      “Nhưng mà ấy nóng vội.” Mục Thiên Dương mệt mỏi tựa vào ghé, đầu óc rối loạn.
      Vừa xong Y Toa Bối Lạp, liền nhận được điện thoại của Sở Duy, Sở Duy : “ phát có người điều tra cậu và bạn của cậu.”
      Mục Thiên Dương cảm thấy đầu óc càng loạn, rất hi vọng có người điều tra qua, vậy có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm kẻ tình nghi hoặc là hung thủ.
      Chẳng lẽ cuộc điện thoại vu oan kia chỉ là do Uyển Tình trùng hợp nhận được, cũng phải cố ý?
      “Công ty trinh thám chúng ta biết, xem có thể tìm ra manh mối trước cảnh sát hay .”
      Mục Thiên Dương dừng chút, : “Cảm ơn.”
      vào phòng, Thiên Tuyết khuyên Uyển Tình ăn, vén tay áo lên: “Để .”
      Thiên Tuyết cầm chén đưa cho , rời khỏi phòng. ngồi vào bên giường, chuyển bị uy Uyển Tình, Uyển Tình mệt mỏi hỏi: “Bắt được người sao?”
      “Uh, bắt được người gọi cuộc điện thoại kia.”
      Đáy mắt Uyển Tình lên chút ánh sáng, hi vọng nhìn .
      : “ là kẻ trộm xe, cũng tới nhà em trộm gì đó, hai việc này đều có người sai sử. tại cảnh sát căn cứ theo khẩu cung của bắt kẻ chủ mưu!”
      Uyển Tình rũ mắt xuống, trầm mặc hổi rồi hỏi: “Khi nào có thể bắt được?”
      “Yên tâm, rất nhanh. Em ăn gì đó trước , ngủ giấc tốt, sáng ngày mia mới có tinh thần.”
      Uyển Tình nhướng mày, khổ sở : “Em ăn vô……..”
      tại cái gì cũng muốn làm, muốn ăn, cũng muốn ngủ. cũng biết bản thân muốn làm gì, giống như có rất nhiều việc cần làm, nhưng lại muốn động, cái gì cũng muốn làm! chỉ muốn cứ mở to mắt như vậy, ngồi giống như búp bê vải, tùy ý bão táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, thẳng đến toàn than rỉ sắt, mốc meo……
      Mục Thiên Dương đau lòng : “ ăn gì rất đối bụng, dù sao em cũng phải ăn chút ? Em như vậy, dì rất an lòng……”
      đề cập tới Từ Khả Vy liền hoàn hảo, nhắc tới, Uyển Tình liền kích động, hét lớn với : “ cần lấy mẹ ra áp chế tôi! Tôi biết tôi làm cái gì! Tôi___” dừng chút, đột nhiên tù túng, đầu óc vòng vo nửa ngày biết cái gì, thào lặp lại, “Tôi biết tôi làm cái gì…….Tôi biết tôi làm cái gì……..Tôi biết……...”
      Mục Thiên Dương thấy như vậy, càng lo lắng thêm, nhưng lại dám lung tung, sợ kích thích đến , đành phải buông bát, nhàng ôm lấy : “Tốt tốt, ăn ăn, ngày mai lại ăn……”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 431: chương cực kỳ u buồn

      vuốt ve tóc , nhìn khuôn mặt biểu cảm của , mày nhăn lại càng sâu. ràng hai ngày trước còn tốt, lại vẫn mời bạn cùng phòng đến ăn cơm, mặc dù có bi thương, có mệt mỏi, nhưng có loại khí tức suy sút như hôm nay.
      Nhớ tới trước đây mà , hiểu , dịu dàng khuyên nhủ: “Uyển Tình, em cần tự trách mình, việc còn chưa biết ràng, cần đem sai lầm đổ lên người mình.”
      Kia quan trọng, Uyển Tình nghĩ, lừa Từ Khả Vi chính là , muốn chuyện, thân thể trượt xuống phía dưới, nằm giường.
      Mục Thiên Dương cực kỳ bất đắc dĩ, lo lắng, lại dám tiếp tục bức bách . nhặt thức ăn cầm ra ngoài, tắm rửa rồi lên giường, ôm vào trong ngực mới an tâm.
      Uyển Tình ngủ tốt, có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều, vẫn ngủ được, tỉnh táo cảm nhận được hai tay của ôm lấy mình, có loại cảm giác bị trói buộc, muốn tránh thoát , nhưng lại động, tùy ý để cảm giác tự nhiên vây lấy mình, trong lòng trở nên khó chịu.
      bao lâu, tâm tình của bắt đầu trở nên phiền toái, tay tóm lấy cánh tay của , nhưng có hất . Mục Thiên Dương ngủ say, cái đẩy này của , cảm giác chính mình hao tổn hết sức lực, với chỉ là gãi ngứa, thể đánh thức .
      Uyển Tình tóm lấy chút, phải dựa vào trong lòng , hai tay run nhè nhạ, bất động rồi, lát sau, hai tay nắm thành quyền đưa đến bên miệng, cắn chút, ra sức cắn. muốn phát cuồng, nếu cắn đau chính mình, chắc chắn thét chói tai, phát điên! rất muốn kêu phá chính yết hầu của mình, tốn hết khí lực, mãi đến khi cuộc sống héo rũ, cũng được yên nghỉ...
      Bỗng nhiên, thấy mình hoang dã, hoang vắng muốn đến chân trời, đứng ở giữa đường thét chói tai, mãi đến khi tàn hoa bay bay, giàn giụa trận mưa to đổ xuống, chậm rãi ngã xuống, số mặt trăng qua, quần áo thành tro, chỉ còn lại đống xương trắng...
      yên tĩnh lại, phiền toái nữa, buông quá đấm bị cắn đến hồng lên, nhàng bắt lấy áo của , tựa vào trong ngực an tâm ngủ thiếp ,...
      tìm được con đường cái kia, đến lúc đó liền khó chịu nữa.
      vừa mới an tĩnh lại, Mục Thiên Dương lại thức dậy, cũng tâm nặng nề, vừa mới mơ giấc mơ kỳ quái, đột nhiên liền tỉnh lại, cố gắng hồi tưởng lại lại nhớ nổi những gì xảy ra trong mơ.
      sờ sờ mặt Uyển Tình, đầu óc tỉnh táo, hé miệng muốn gì đó, lại nên lời, chậm rãi đóng lại.
      Trong bóng đêm, phát động tác của , đương nhiên cho rằng ngủ thiếp . mở to mắt nằm lúc, xoay người nằm nghiêng, nhàng ôm vào ngực, hôn nụ hôn lên sau tai .
      Uyển Tình nhướng mày, hô hấp dồn dập phen, tâm tình nóng nảy lại lôi ra, hung hăng cắn chặt răng, nghĩ ràng chính mình khó chịu lại thể quấy nhiễu người khác...
      Mục Thiên Dương cảm giác được biến hóa của , nghẹ giọng kêu lên: “Uyển Tình?”
      Uyển Tình nghĩ muốn thêm phiền toái cho , biết tâm tình của mình tốt, nghĩ muốn phát tiết ra ngoài, nhưng suy nghĩ cho như thế, thể làm phiền , thể...
      Mục Thiên Dương thấy trả lời, cho rằng nằm mơ, tay nhàng sờ lên trán , nghĩ yên giấc.
      Uyển Tình cảm nhận được dịu dàng của , trong lòng càng thêm khó chịu, cũng thể phát tiết, chỉ có thể nằm im cứng ngắc.
      Mãi đến khi ngừng tay, nằm xuống bên cạnh, mới mở miệng, trong bóng đêm thở ra hơi, hai hàng lệ chảy xuống...
      Hai người đều ngủ được, Mục Thiên Dương tệ, chỉ đơn giản là mất ngủ, lúc sau, đại não chống cự được mệt mỏi, tự nhiên ngủ .
      Uyển Tình lại gặp tình hình trước nay chưa từng có, chính cũng biết mình bị làm sao, muốn điên cuồng mà rống to lên, lại nghĩ muốn người khác cho rằng bị điên, thậm chí còn dám để cho Mục Thiên Dương phát ngủ, chỉ có thể để hai tay của quấn lấy cánh tay mình, dùng cách này để phát tiết hết những điên cuồng trong lòng.
      Sáng ngày thứ hai, Mục Thiên Dương tỉnh sớm, trong đầu óc có quá nhiều chuyện, đầu đau như muốn nứt ra. Đầu óc Uyển Tình hỗn loạn, còn chưa ngủ, ràng cảm nhận được nhất cử nhất động của , chỉ là chính mình muốn cử động. vẫn nằm, trong lòng khó chịu khiến thở nổi, mà dạ dày cũng bắt đầu đau lên từng cơn. Ngày hôm qua ăn cơm chiều, cơm trưa cũng ... chắc là đói bụng. Nhưng chính là như vậy, đều khong cử động, dường như chẳng muốn phát ra thanh.
      Mục Thiên Dương rửa mặt xong, nhìn thoáng qua cái, dịch chăn cho , thấy chau mày, lo lắng : “Sao em ngủ an ổn được?”
      Uyển Tình muốn : Em khó chịu
      Nhưng là, ví như hỏi sao lại khó chịu, khó chịu cái gì, lại ra được. liền là khó chịu, là khó chịu
      cảm thấy chính mình ngủ được, đơn giản chỉ là mở mắt ra.
      Mục Thiên Dương hoảng sợ, tay co rụt lại, dừng giây lát hỏi: “Đánh thức em rồi à?”
      Uyển Tình ngồi dậy, cảm giác cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là đầu và mắt, thế cho nên bắp thịt và các đốt ngón tay đều đau đớn ràng.
      Mục Thiên Dương thấy sắc mặt của so với ngày hôm qua còn khó coi hơn, khuyên nhủ: “Thời gian còn sớm, lại ngủ chút .”
      Uyển Tình lắc đầu, căn bản ngủ được, lại nằm nữa nổi điên.
      Mục Thiên Dương sửng sốt phen, nghĩ hôm qua ngủ quá nhiều, nên tồi, lại : “Vậy em rửa mặt , kêu má Trương làm điểm tâm, em muốn ăn gì?”
      Uyển Tình muốn muốn ăn, nhưng lại muốn làm phiền lòng, lại : “Thế nào cũng được.”
      Lông mi của nhíu lại, sao có thể thế? Nhưng nhìn dáng vẻ của , chắc là trong lòng khó chịu chuyện của Từ Khả Vi, cũng để ý những thứ này, ràng liền kêu má Trương chuẩn bị sữa và bánh mí, cháo và ít điểm tâm.
      Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đều ở đây, Mục Thiên Thành ngủ ở phòng khách, nghe được động tĩnh liền tỉnh dậy, kéo lại quần áo, thu lại chăn, Uyển Tình mơ màng ra.
      sửng sốt phen : “Chị dâu, sớm thế.”
      “Buổi sáng tốt lành.” Uyển Tình vô lực , di chuyển xuống ngồi ghế sofa, giống như nhận ra ngủ ở đây đêm.
      Mục Thiên Thành cuốn chăn nhét vào chỗ, nhìn cái hỏi: “Chị dâu,emị mất ngủ à?”
      Uyển Tình sửng sốt phen, rốt cuộc tập trung tinh thần nhìn , có phần , hỏi thế để làm gì, sao lại biết được?
      Mục Thiên Thành hàm ý thâm ý : “Dì rồi, em thương tâm là điều tất nhiên, nhưng nghĩ nhất định dì cũng hy vọng em sống tốt, sống thay cả phần bà ấy. Đột nhiên bà ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, nhất định vẫn là có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, ví dụ như nhìn thấy em kết hôn, sinh con, hay muốn tìm kiếm người thân trước kia của dì... việc này, cũng chỉ có em mới giúp dì hoàn thành được, có thể để dì thấy được ở thế giới bên kia. Nhưng nếu như em luôn thể làm được, phải là khiến dì...”
      Trong lòng Uyển Tình xúc động. Đúng thế, mẹ nhất định là có nhiều tâm nguyện. Có thể bà tự dưng bị chuyện như thế, những chuyện chưa làm xong vẫn ai làm, phải là để mẹ chết nhắm mắt sao? Nhưng là... nhưng là có động lực sống tiếp, toàn bộ đều bị hành hạ. Nếu mẹ trách , lại vẫn thương , nhất định muốn hỗ trợ bà hoàn thành tâm nguyện, có thể mẹ biết chuyện của và Mục Thiên Dương, nhất định muốn nhận nữa rồi... liền tính là sang thế giới bên kia, cũng thấy được mặt bà...
      Mục Thiên Thành thấy mặt xoắn xuýt, người uể oải dường như tiêu chút, trong lòng mới thả lỏng ra, nhưng đồng thời lại rung lên hồi chuông báo mãnh liệt: “ đúng là nghĩ đến cái chết, chắc chỉ là hôi chứng u buồn thôi chứ?
      Càng nghĩ càng cảm thấy như thế là xong rồi, muốn thăm dò vài câu, đột nhiên Mục Thiên Dương ra, thấy mặc quần áo đầy nếp nhăn, lại : “Em chưa rửa mặt à?”
      Mục Thiên Thành vội vàng tránh ra, lại hỏi: “Có thể cho em mượn bộ quần áo hay ?”
      Mục Thiên Dương phiền toái : “Bên trái tủ quần áo, tự tìm !”
      Mục Thiên Thành yếu kém chạy , đến mở tủ quần áo bên trai, lật đến bộ vẫn còn mác, chắc là mới, liền thay vào.
      Mục Thiên Dương ngồi xuống bên cạnh Uyển Tình hỏi: “Suy nghĩ gì thế?”
      Uyển Tình bị Mục Thiên Thành , khổi phục lại chút sinh tồn, quay đầu liếc cái, cũng kết những buồn khổ trong lòng với .
      Mặt nhăn như mướp đắng, nghĩ mãi cũng biết an ủi thế nào, cũng phải bác sĩ tâm lý, cứ lặp lại em còn có cũng có tác dụng gì... thở dài hơi, hung hăng ôm lấy , khàn giọng : “ cùng em...”
      Uyển Tình ưm tiếng, ôm khóc lên, lát sau, má Trương mang điểm tâm đến, vẫn muốn ăn, dường như có chút kén ăn.
      ràng mấy hôm trước ăn cũng tệ lắm, tuy nhớ đến chuyện của Từ Khả Vi khó ngủ, nhưng cũng đến nỗi thức trắng như tối qua, hơn nữa phiền toái muốn giết người.
      cảm thấy hình như mình có bệnh, có chút sợ hãi. tốt, mấy năm trước gian nan như thế, bọn họ nghĩ đến chết, thế nào mấy ngày này lại nghĩ đến, thể như thế, mạnh mẽ bắt lấy tay : “ThiÊN Dương, em muốn ăn cơm!”
      “Được, ăn cơm!” Mục Thiên Dương chỉ mong sao ăn nhiều chút, lập tức ôm đến bên cạnh bàn ăn, tự mình đút cho .
      Uyển Tình ăn hai miếng, liền cảm thấy ăn vào, trong đầu bắt đầu có hai người đánh nhau, người muốn tiếp tục suy sút, tìm lúc thích hợp chết, người muốn nhanh chóng kiên cường trở lại mà sống sót...
      cảm giác như mình bị say xe, mạnh mẽ cầm bánh mì lên gặm, gặm hai miếng lại lấy sữa uống.
      Mục Thiên Dương hoảng sợ: “Chậm chút, chậm chút, còn có rất nhiều.”
      Uyển Tình ăn vài miếng, cảm thấy yết hầu có phần ế, dạ dày cũng có chút khó chịu, nhìn bàn đầy thức ăn, có chút nào muốn ăn, thậm chí bụng căng lên chỉ muốn phun ra...
      vội vàng đặt xuống: “Em, em ăn nữa...”

      xong liền đứng dậy vào trong nhà.
      Mục Thiên Dương đuổi theo, nhanh chóng nhảy lên giường, nằm bên cạnh : “Em sao chứ?”
      Uyển Tình ưm tiếng, đẩy ra: “ sao, tối qua em mất ngủ, bây giờ còn mệt...” ngồi xuống bên cạnh: “Vậy em ngủ lát, ở bên cạnh em.”
      cần thế đâu.” Uyển Tình khổ sở : “Trì hoãn thời gian của , em cảm thấy có lỗi.”
      “giữa chúng ta vẫn còn những chuyện này sao?”
      “Em cảm thấy được ” Uyển Tình buông mắt xuống, tất cả đều là nước: “Nghĩ đến liền thấy khó chịu... yên tâm, em nghĩ ra.”
      Mục Thiên Dương ngẩn ra, ôm lấy vào lòng, hung hăng hỏi: “Ngày hôm qua có phải em muốn làm chuyện điên rồ hả? Em như thế sao yên tâm được?”
      “Em khống chế được chính mình...” uyển Tình kích động , mạnh mẽ khóc lên: “ là khó chịu biết ? Em cũng biết mình bị làm sao nữa, muốn ăn cơm cũng nuốt nổi...”
      Mục Thiên Dương im lặng, lát sau : “Chúng ta gặp bác sĩ.”
      Uyển Tình sửng sốt, biết bác sĩ gì. Có lẽ cần bác sĩ tâm lý, hi vọng chỉ là áp lực tâm lý quá lớn, chỉ là tạm thời, cũng có như thế nào...
      thở dài, dựa vào người : “Em muốn ngủ...”
      “Uhm.” Mục Thiên Dương đặt xuống, đắp kín chăn cho : “Vậy em ngủ trước , lát nữa xem điều tra đến đâu rồi, có kết quả với em.”
      Uyển Tình nhìn , ánh mắt nổi lên thần thái.
      giật giật khóe miệng, tồi, vẫn quan tâm đến chuyện của mẹ mình.
      rơi khỏi phòng, còn có chút lo lắng, dặn má Trương nhìn. Trở lại nhà ăn, muốn thảo luận vài chuyện với Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành : “Cảm xúc của chị dâu đúng.”
      Mục Thiên Dương lo lắng, vội hỏi: “Có cách nào sao? Ngày hôm qua giống như... vừa mới thừa nhận rồi...” Mục Thiên Dương đỡ trán, dám ra mấy chữ kia.
      Mục Thiên Thành : “Em thấy, có lẽ là chứng u buồn, tìm bác dĩ thử xem.
      Mục Thiên Dương từng nghe qua, có người mắt chứng này mà tự sát, hơn nữa có rất nhiều, vội gật đầu, trong lòng lo lắng, lại chạy về phòng nhìn qua, Uyển Tình lần này ngủ thiếp .
      Điên thoại vang, là Sở Duy gọi tới, vội vàng chạy nghe, Thiên Tuyết rời giường, liền gọi Thiên Tuyết đến trông .
      Sở Duy : “Tòa soạn có ít ảnh chụp, mình thu lại cho cậu rồi, giờ cậu ở đâu? Mình thấy mình nên tự tìm cậu?”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, muốn bại lộ chỗ này, nhưng nghĩ cẩn thận, thành phố C là địa bàn của Long Diễm Minh, nếu người ta muốn biết, chỉ mất vài giây. Đề xuất tại, chắc là quan trọng rồi, nên địa chỉ ra.
      Nửa giờ sau, Sở Duy mang theo phong thư lớn đến, vào cửa nhìn thấy cửa sổ bên ngoài phòng khahcs liền qua, Mục Thiên Dương còn muốn bảo đổi giày, thấy chạy tới trong nhà vệ sinh liền thôi.
      Sở Duy nhìn cửa sổ cười: “Qủa nhiên là chỗ này,” xong đưa phong thư cho Mục Thiên Dương.

      Chương 432: Chính là

      Edit: minhhy299

      Mục Thiên Dương ý tứ trong lời của , mở phong thư ra, vừa thấy ảnh chụp, hiểu rồi. Quay đầu nhìn chằm chằm cửa sổ, nhất thời thấy lạnh cả người —— có người giám thị ? Vậy chuyện và Uyển Tình......

      Chỉ là nghĩ đến khi làm tình bị người ta nhìn trộm, liền toàn thân thoải mái, lại càng dám tưởng tượng sau lưng cái này có mưu gì. Đột nhiên, hỏi Sở Duy: "Tòa soạn?!"

      "Yên tâm, phát ra."

      Mục Thiên Thành lấy ảnh chụp qua, lùi về bên cửa sổ nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn bên ngoài, có tòa nhà bị khóa, hỏi: "Đó là làm sao?"

      " khách sạn." Mục Thiên Dương lãnh .

      Mục Thiên Thành : "Ảnh chụp cho em, em qua nhìn xem!"

      Đỗ Thiến nếu gửi này đó ảnh chụp, phá án còn muốn phí chút khí lực, thậm chí rất khó tra phương hướng tìm hung thủ. Nhưng gửi ảnh chụp này......

      Mục Thiên Thành lập tức chạy tới khách sạn, đoán đại khái căn phòng, vừa vặn có người ở, chỉ có thể đến phòng cách vách xem.

      Góc độ đúng! muốn đổi phòng khác, nhân viên khách sạn có hơi do dự, ánh mắt nhìn đều thực cảnh giác. Rơi vào đường cùng, nghĩ tới cảnh sát, lập tức cung cấp manh mối này ra ngoài, sau đó ở dưới can thiệp của cảnh sát, xem từng phòng , rất nhanh tìm đến phòng góc độ hoàn toàn ăn khớp.

      Tiếp theo, kiểm tra phòng lúc vào ở ghi lại.

      Mục Thiên Dương căn cứ quần áo và Uyển Tình mặc ảnh chụp phán đoán là tháng 3, vì thế trước tra xét vào ghi chép ở tháng 3. Mục Thiên Thành lại tự mình đoán lúc Uyển Tình đón cú điện thoại kia, cũng có thể có thể ở bị người ta giám thị, bằng có khả năng vừa mới rơi vào tay , vì thế lại tra xét ghi chép vòng vào ở gần đây.

      Trước tiên ghi chép ở tháng 3 nhìn đến khách hàng ngoại quốc, Mục Thiên Thành đầu tiên nghĩ đến đúng là Đinh Thải Nghiên, khỏi hoài nghi mình tra xét sót cái gì. Chẳng lẽ ? Nhưng là và vợ chồng Đinh Chí Cương ràng cùng có nghi phạm liên hệ qua.

      Lại tra ghi chép gần đây, khách quen vừa mới chính là trả phòng ngày hôm qua, thời gian còn sau vài ngày Uyển Tình nhận điện thoại, tên đăng ký là "Lâm Tiểu Thanh", có dãy số chứng minh thân phận. Cảnh sát tra dãy số, là giả! Tốt lắm, chính là !

      Khách sạn là có camera theo dõi, tuy rằng trong phòng có, nhưng đại sảnh, hành lang, trong thang máy đều có. Mở camera theo dõi, nhìn đến nữ nhân che chắn cẩn thận, vẫn hữu ý vô ý trốn tránh cúi đầu. Tuy rằng nhìn tới mặt, nhưng cảnh sát vẫn kêu trộm xe tặc cùng trinh thám xã lão bản đến nhận thức, hai người cảm thấy là .

      Mục Thiên Thành thở dài nhõm hơi, bên gọi điện thoại kêu bạn bè nước ngoài hỗ trợ tra cái người ngoại quốc kia, bên kêu Mục Thiên Dương đến xem camera.

      Mục Thiên Dương vài năm này trừ bỏ Uyển Tình và Thiên Tuyết, căn bản nhìn nữ nhân khác, nhìn tới nhìn lui nhớ nổi có gặp qua hay .

      Mục Thiên Thành muốn đá : "Đây là chuyện vợ !"

      Mục Thiên Dương cũng phiền: " nhớ nổi...... Có thể lấy mũ và kính mắt ?"

      Cảnh sát tỏ vẻ kỹ thuật khó khăn: " ta thực thông minh, ngay cả mặt mày cũng chưa lộ quá, muốn vẽ lại cũng được. Bằng ngẫm lại người chung quanh các ngài, có ai giống hay ?"

      Mục Thiên Dương suy nghĩ, chính là thể nhớ được.

      Cảnh sát góp nhặt đống tư liệu, còn muốn chậm rãi sửa sang lại, có phát lại báo cho bọn họ, để bọn họ nhớ tới cái gì lại báo cáo.

      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành trở lại chỗ ở, vừa vặn ăn cơm trưa. Ăn xong cơm trưa, Mục Thiên Dương đứng ở bên cửa sổ, nghĩ đến nhất cử nhất động với Uyển Tình bị người ta giám thị, trong lòng thập phần phẫn nộ, đồng thời lại sợ Uyển Tình tự trách mình, trong lòng biến thành khó chịu thôi.

      Mục Thiên Thành ôm Laptop ngồi sô pha: " cần lo lắng, tại có manh mối, rất nhanh. Em liên hệ với bạn bè bên Nước Mĩ, rất nhanh có tư liệu cái người ngoại quốc kia. ta ở khách sạn nửa tháng, khẳng định có vấn đề."


      "Cũng nhất định là ta." Mục Thiên Dương tới, "Tra xét người khác ?"

      "Yên tâm, những người khác cảnh sát tra. Cái này bọn họ cũng tra, bất quá phải đến trình tự ngoại giao, chậm chút, mau như em." Mục Thiên Thành gõ bàn phím chút, kêu lên, "Có!"

      Mục Thiên Dương vừa thấy, gặp màn ảnh quét ra hé ra ảnh chụp, bên cạnh đống văn thuyết minh. văn của thành vấn đề, liếc mắt , nhíu mày: "Lại là trinh thám!"

      "Là trinh thám là được rồi." Mục Thiên Thành vừa quay về bưu kiện vừa , "Xem bộ dáng là có người mời ta làm việc, em lại làm cho người điều tra them tư liệu về khách hàng của ta, cái này phỏng chừng muốn chậm chút."

      "Ừ." Mục Thiên Dương lướt tình qua trong đầu lần, cảm thấy sai biệt lắm có kết quả, tâm tình thoáng yên ổn. muốn cân nhắc điểm gì, nghe được trong phòng có động tĩnh, phỏng chừng là Uyển Tình tỉnh, vội vàng chạy tới.

      Thiên Tuyết giúp đỡ Uyển Tình muốn phòng tắm, Mục Thiên Dương đưa tay tiếp nhận đến, hỏi: "Ngủ ngon ? Sắc mặt kém như vậy, có làm sao thoải mái hay ?"

      "Cậu ấy đói bụng." Thiên Tuyết , "Em chuẩn bị chút đồ ăn."

      "Ừ." Mục Thiên Dương đáp ứng tiếng, đỡ Uyển Tình vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho , "Chậm chút."

      Uyển Tình tiếp nhận bàn chải đánh răng, đưa tay muốn lấy nước, có chút bưng xong.

      Mục Thiên Dương vội vàng giúp đoan ngụ ở: "Để , em dựa vào em."

      Uyển Tình người thực yếu đuối, chính là có khí lực, vừa nghe lời phải dựa vào , uống nước trong tay , sau đó súc miệng. Súc vài cái, Mục Thiên Dương thấy lười biếng, ràng cầm tay chà giúp . Uyển Tình thuận thế tùng rảnh tay, cả người giao cho đùa nghịch.

      Mục Thiên Dương thở dài, vừa cưng chìu sủng nịch vừa bất đắc dĩ: "Sao lười như vậy?"

      "Hừ hừ......" Uyển Tình dùng lưng ở ngực thừa dịp thừa dịp, phun nước trong miệng ra, hỏi, "Hung thủ bắt được chưa?"

      "Còn có. Bất quá có tiến triển rất lớn, chờ em cơm nước xong cho em biết, chừng cần em hỗ trợ đấy."

      Uyển Tình nghi hoặc nhìn liếc mắt cái, lấy khăn mặt xoa xoa miệng mình, hai tay vòng lên vai , kiễng mũi chân hôn lên môi cái: "Để lo lắng, em tốt."

      "Ừ." Mục Thiên Dương nhàng bế chút, lại rửa mặt cho , thay đổi quần áo, mới ôm ăn cơm.

      Cơm nước xong, Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành cùng chuyện phát sinh trước đó. nghe được chuyện ảnh chụp, có hơi chịu nổi.

      Mục Thiên Dương ôm chặt : " có người thấy, đúng lúc chặn đứng, chưa có sáng tỏ."

      Trong lòng Uyển Tình có loại sợ hãi biết, bàng hoàng mà thống khổ: "Lúc này đây chặn đứng, tiếp theo sao? Ai biết chặn được mấy lần? Vạn nhất còn có nhiều cái khác bị nấp rồi làm sao bây giờ? chừng ngày kia, chúng ta còn trong giấc mộng, bên ngoài cũng bay đầy trời, mỗi người đều thấy được......"

      Thiên Tuyết quyết đoán : "Vậy so tốc độ! Chúng ta trước hết để cho mọi người đều biết cậu là bạn chính quy của ấy, hơn nữa chuẩn bị cưới hỏi, đến lúc đó ảnh chụp này lại tính cái gì đâu?"

      Uyển Tình có hơi hờn giận nhìn : "Mẹ ta vừa mới ——" dừng chút, "Tớ muốn bàn chuyện này nhanh như vậy."

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 433: Đối chiếu bút tích

      Thiên Tuyết có điểm xấu hổ, thấp thanh :p “Trách tớ ràng, Loại tình này, đột nhiên xảy ra, độ tin cậy cũng rất thấp. Trước lấy vài năm làm chăn đệm, từng bước , đến lúc đó ai gặp các người đều cho là tình thâm giống như biển, có tấm ảnh chụp chỉ càng chứng minh tình cảm tốt. Lấy nhân cách cùng năng lực của hai, ở trước khi công khai, cho dù có nhiều nhân muốn làm chuyện xấu đến mấy, cũng bị bóp chết từ trong trứng nước, căn bản gợi nổi sóng gió, cậu có thể yên tâm!”
      Uyển Tình vừa nghe như vậy, cảm thấy có đạo lý, quan trọng hơn là tin tưởng năng lực của Mục Thiên Dương, yên tâm ít.
      Mục Thiên Dương thấy như thế, cũng thở dài nhõm hơi, : “Em có thể đoán được là ai ? Có thể là người chúng ta nhận thức, nghĩ mãi mà nghĩ ra được. Có mấy người đặc biệt hoài nghi điều tra qua, có vấn đề.”
      Uyển Tình nhíu mày, tìm ở phía dưới bàn trà cái bút và quyển vở, vừa suy tư, vừa vết tên xuống vở.
      Nghĩ đến ai, liền viết xuống. Đương nhiên là bắt đầu từ những người thân cận bên người nhất, Thiên Tuyết, Quản Vận Phương đứng chịu mũi sào, tiếp theo dừng chút, bên phải viết xuống tên của Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành. Sau đó chậm rãi, bên trái chút xuất tên đám người Liễu Y Y, Lý Ức, bên phải cũng xuất tên đám người như Quản Hạo Nhiên.
      Tất cả bên trái là phụ nữ, bên phải là đàn ông.
      viết tên tất cả người có thể nghĩ ra, từng có tiếp xúc, từng có ân oán, hơi quen biết, có quan hệ gián tiếp….Viết xuống toàn bộ.
      Ba em nhà họ Mục nhìn những cái tên kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là danh sách hoài nghi? Vì sao có tên ba người bọn họ đầu tiên, chẳng lẽ hoài nghi bọn họ? Rất có thiên lý….Rất đau lòng……
      Uyển Tình viết kín tờ giấy, cắn ngón tay suy nghĩ nửa ngày, lấy bút bắt đầu gạch. Tên của Thiên Tuyết bị gạch đầu tiên, biết tại sao, thể hoài nghi Thiên Tuyết. Sở dĩ viết tên xuống, chỉ là vì rà xoát toàn bộ. muốn nhớ kỹ mọi người mà mình nhận thức, bảo đảm quên, mới có thể bắt đầu bài trừ………
      Liễu Y Y. Bút điểm điểm ở phía sau, tuy rằng có ân oán gì, tình cảm cũng sai, trực giác Liễu Y Y cũng phải người xấu, nhưng mà người có loại khí chất khiến cho người ta nắm được….Có bí mật! Uyển Tình đánh cái gạch chéo ở phía sau tên, ở nhóm hoài nghi đầu tiên.
      Kế tiếp là Lý Ức, có cừu oán, nhưng Lý Ức biết mẹ , đến mức…Trước mưu lược qua.
      Có Lý Ức, tự nhiên nghĩ đến Tống Lâm. Tống Lâm thôi……Tâm địa có điểm ác độc, chừng chính là ta, đánh cái dấu sao ngay bên cạnh.
      người Quản Vận Phương cũng có hơi thở của bí mật, nhưng dì ấy phải người xấu, đánh cái gạch chéo!
      ………
      Đỗ Thiến….Rốt cuộc đến tên Đỗ thiến, Uyển tình cầm bút điểm điểm phía sau, đột nhiên quay đầu nhìn Mục Thiên Thành.
      Mục Thiên Thành đột nhiên cả kinh: “Lâm Tiểu Thanh!” Tên này hình như rất giống!
      Uyển tình ném vở, kích động : “Tra ta! Nhất định phải điều tra ta!”
      “ Đỗ Thiến phải du học ở Mĩ sao?” Thiên Tuyết hỏi, “Mấy hôm trước phải ta quay về Mĩ học rồi mà?”
      Mục Thiên Thành vội vàng lấy điện thoại ra: “Điều tra thêm lịch xuất nhập cảnh của ra biết!”
      trình tự bình thường biết phải đợi bao lâu, Mục Thiên Thành gọi điện thoại cho bạn của , chuẩn bị liên hệ hacker xâm nhập vào hệ thống để xem.
      Hằng năm ở nước ngoài, nhận thức nhiều người ngoại quốc, thậm chí đồng nghiệp cũng có thiên tài về lĩnh vực này. Nhưng thể gọi cho những người đó, đó phải người Trung Quốc, vạn nhất bị lộ, trở thành tội nhân của dân tộc!

      Gọi điện thoại nửa ngầy, mới liên lạc được người đứng đầu hacker ở trong nước. Phỏng chừng phòng hệ thống cũng dễ công phá trong giây phút, ngồi xuống : “Đợi chút có kết quả. Đúng rồi, cảnh sát lấy được chữ kí của ‘Lâm Tiểu Thanh’ ở khách sạn, chúng ta có thể tìm bút tích của Đỗ Thiến để đối chiếu!”
      Uyển Tình : “Chúng ta quay về A thị! Đỗ gia khẳng định có sách vở linh tinh của ta, khó tìm!”
      Thiên Tuyết giữ chặt : “ cần gấp! Vạn nhất ta, cậu làm sao bây giờ? Cậu có nghĩ tới hay , ba ta ở giữ đóng vai trò gì, có biết việc làm của ta hay ?”
      Uyển Tình sửng sốt, như bị sét đánh: “Vậy làm sao bây giờ?” Đỗ Viễn Minh……Đỗ Viễn Minh…..Nếu ông ta biết chuyện này, …..
      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, mắt sáng lên: “Bạn học Lục! Chúng ta có bạn học Lục!”
      “Ở nhà của tớ.” Uyển Tình lăng lăng thuyết, “Vốn là gia đình tớ.” Nếu Đỗ Viễn Minh biết Đỗ Thiến là hung thủ, biết đối mặt như thế nào với mọi chuyện. Đỗ Viễn Minh là người ra vẻ đạo mạo sao? Ông ta cưới mẹ, chẳng lẽ có mưu gì?
      Uyển Tình cảm thấy bản thân lâm vào mê sảng cùng sợ hại trước nay chưa từng có. chỉ là Đinh Uyển Tình nho , ngay cả ba ruột cũng cần , vì sao muốn cuốn vào trong truyện phức tạp như thế, đối mặt với những nhân người đáng ghê tởm như vậy?
      “Của tớ ở nhà!” Thiên Tuyết buồn rầu thuyết.
      Mục Thiên Dương đứng lên: “Kia còn cái gì, quay về A thị!”
      lại về phía Âu Kì Thắng mượn máy bay, vừa đến A thị, và Uyển Tình đến thẳng cục cảnh sát, Thiên Tuyết và Thiên Thành tìm bạn học Lục.
      Lúc tốt nghiệp, mọi người đều bị bao phủ bởi ưu thương. Cả những người như Thiên Tuyết và Đỗ Thiến ưa gì nhau cũng đều viết mấy chữ ở sách đối phương.
      Chỉ là nghĩ tới, có ngày tràn đầy cảm xúc gì đó, được dùng đến. Thiên Tuyết còn nhớ lúc đó Đỗ Thiến ôm sách nhắn lại tình hình, Đỗ Thiến : “Thiên Tuyết, cho tớ viết cho bạn học Lục được ?”
      Là Đỗ Thiến ta muốn viết trước, sau đó mới đưa sách của bạn học Lục qua. Tình đến, bọn họ làm bạn bè cũng được vài năm, là Đỗ Thiến thỏa hiệp trước. Nhưng sau lại…..Giống như cải thiện, tốt nghiệp xong thành người qua đường.
      Lại sau đó, mẹ của Uyển Tình gả cho ba của Đỗ Thiến, các vô tình gặp lại…..
      Thiên Tuyết thở dài trong lòng, trăm ngàn phải là ta!
      Đưa bạn học Lục đến thẳng cục cảnh sát, bởi vì Mục Thiên Dương đánh tiếp đón trước, chuyên gia bút tích ở đó. tay cảnh sát có ít bút tích của Lâm Tiểu Thanh, kí tên ở khách sạn, kí tên ở công ty trinh thám, quan trọng là khi ta dạy kẻ trộm xe điện thoại viết xuống cả đoạn thoại đó!
      Kẻ trộm xe nộp đoạn thoại đó, đó có ít bút tích.
      sách nhắn lại của Thiên Tuyết, cũng có đoạn hai trăm chữ.
      cần chuyên gia xem xét, độ tương tự bút tích của “Đỗ Thiến” và “Lâm Tiểu Thanh” độ tương tự rất cao, người bình thường cũng có thể nhìn ra, quả nhiên bút tích rất giống.
      “Đây là người viết!” Chuyên gia bút tích .
      Cả người Uyển Tình nhoáng lên cái, oa khóc lên: “Tại sao là ta? Vì sao? Vì sao? Vì sao ta phải làm như vậy? Mẹ có làm gì có lỗi với ta!”
      Mục Thiên Dương chỉ có thể ôm lấy , trong đầu cũng hỏi vì sao, thậm chí suy nghĩ Đỗ Viễn Minh có biết hay ? Có phải sớm an bài hay ….Nghĩ nghĩ lại, sắc mặt tối tăm mảnh.

      Chương 434: làm gì được ta?

      Lúc này, Mục Thiên Thành nhận được cuộc gọi từ bạn của mình gọi tới, là từ ghi chép nhập cảnh tra được. Mục Thiên Thành bảo chụp xem, mở ra vừa thấy, quả nhiên là lúc Từ Khả Vi gặp chuyện may Đỗ Thiến thường xuyên xuất nhập cảnh . . . . .Nhìn đến cái cuối cùng, khép di độnglại, với cảnh sát: " ta ngày hôm qua còn ở thành phố C, chỉ sợ lúc này chạy trốn! ta học ở nước Mỹ, chừng chạy về nước Mỹ, nhanh chóng bắt ta!"

      Cảnh sát vừa nghe, lập tức bắt người, Mục Thiên Thành còn nhớ chính xác số hiệu của Đỗ Thiến, thuận miệng ra. Cảnh sát nghi hoặc, mặt đổi sắc chỉ vào Uyển Tình: "Là ấy ."

      Cảnh sát nhìn thoáng qua Uyển Tình, thấy như chịu kích thích lớn, cũng để ý, nhanh tìm được người quan trọng hơn. Sau hồi tra xét, buồn bực : "Người lên máy bay . . . . . ."

      "Cái gì? !" Mục Thiên Dương kêu to.

      Uyển Tình bị đả kích lớn, có chút thất hồn lạc phách, cho rằng lên máy bay hay cũng quan trọng, bởi vậy cũng có phản ứng gì.

      Thiên Tuyết cũng có chút nghi hoặc, trai của sao lại có phản ứng lớn như vậy?

      Mục Thiên Thành thấy được ghi chép xuất cảnh của Đỗ Thiến hôm nay, mới lập tức nhắc nhở cảnh sát tìm. Nếu phạm nhân chạy ra nước ngoài, tình cũng dễ như vậy! Bằng có nhiều tham quan như vậy, cũng có khả năng ở nước ngoài nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! hít sâu hơi, bình tĩnh : "Nhanh chóng kêu máy bay trở lại điểm xuất phát."

      Cảnh sát vừa thông suốt lại rối ren: "Máy bay hợp cách qua Canada, có khả năng quay trở lại điểm xuất phát, nhiều nhất là hạ cánh gần đó!"

      "Vậy hạ cánh, liên hệ với cảnh sát Canada để bắt người, bắt người về quy án!"

      " ta tại chỉ là người bị tình nghi. chỉ có chứng cứ là bút tích, rất khó định tội. Muốn bọn họ hỗ trợ, chỉ sợ có chút khó. Hơn nữa phải có lý do để hạ cánh, lý do này công ty hàng có khả năng . . . . . . . ."

      "Vậy máy bay có bom!"

      " . . . . . Vậy chúng ta bị trách phạt."

      " . . . . . . . ." Ta giết ngươi!"

      Cảnh sát ho khan tiếng: "Các ngươi trước hết hãy bình tĩnh, chúng tôi lập tức chuẩn bị tài liệu, xem có thể bắt ta hay ."

      Mục Thiên Thành muốn phát hỏa, chờ các ngươi đưa được tài liệu, ta ra sân bay Newyork! rất muốn liên hệ với sát thủ, phát bắn chết Đỗ Thiến!

      Muốn đến địa bàn người khác bắt người, liên quan đến ngoại giao. Giao thiệp của Mục Thiên Dương ở trong quan trường lại vươn tới trung ương, thế cho nên chuyện thiết lập có chút chậm -- mặc dù vòng tới vòng lui tìm được người, nhưng quá trình này làm tốn rất nhiều thời gian. Nếu như là bình thường tốn mất hai ba ngày cũng sao, nhưng tại hết sức khẩn cấp, ba giờ sau, Đỗ Thiến đến sân bay NewYork.

      Vừa thấy thời gian này, cũng cùng cảnh sát nước Mỹ liên hệ. Nước Mỹ từ trước đến nay thích chấp chứa tội phạm, để cho bọn họ tiếp xúc hòa thuận với Đỗ Thiến, Đỗ Thiến khẳng định biết chuyện bại lộ, chạy trốn coi như xong, chừng còn có thể tìm lý do hướng nước Mỹ tìm kiếm che chở, đến lúc đó cả đời trở lại, chạy đâu bắt người?

      Mọi người quyết định bàn bạc kĩ hơn, trước đó khiến Đỗ Thiến trở về nước, ở địa bàn của mình bắt người.

      Uyển Tình bây giờ hiểu được tình có bao nhiêu nghiêm trọng, đáy lòng sản sinh ra cảm giác phẫn nộ. Giết người đền mạng, đạo lý hiển nhiên, làm sao còn có nhiều quy định cứng nhắc như vậy?

      Quy định đâu chỉ như vậy? Đối với cảnh sát mà , Đỗ Thiến chỉ là người bị tình nghi, cho dù tại ta tự mình chạy tới tự thú, cũng thể ta là kẻ sát nhân, cũng phải điều tra ràng mới được, xác định có điểm gì đáng nghi ngờ, ta đích thực là hung thủ mà phải gánh tội cho người khác, mới có thể phán quyết.

      tại chứng cứ đủ, nhân chứng thấy mặt của ta, vật chứng thu thập được có vân tay ô tô, tóc giả bị ném xuống có tóc của người đó, cũng cần nghiệm ADN, nhưng cũng cần lấy DNA của Đỗ Thiến ra so sánh! Đối lập ra ngoài là ta, hơn nữa có ghi chép nhập cảnh và bút tích, là có thể tố cáo ta, sau đó chờ ta nhận tội hoặc là rửa sạch hiềm nghi.

      Nhưng bây giờ người lại có ở trong nước, muốn thu thập được DNA của ta là rất khó. Nhưng ra cũng có thể thu thập của Đỗ Viễn Minh, nếu như kiểm tra được DNA có quan hệ cha con, cũng có thể tố cáo ta —— Đỗ Viễn Minh có con ruột thứ hai, cho dù tạm thời có, Đỗ Thiến cũng là bị cáo có điều kiện phù hợp.

      Nhưng còn có vấn đề nghiêm trọng —— Đỗ Thiến tại ở nước Mỹ, cho dù xác định được ta là kẻ giết người, muốn bắt ta, cũng cần nước Mỹ phối hợp. Nước Mỹ và Trung Quốc trong lúc đó có điều lệ dẫn phạm nhân ở nước ngoài về xét xử, nó cũng có nghĩa vụ chuyển giao phạm nhân cho . Mà nếu Đỗ Thiến tìm lý do hướng nước Mỹ tìm kiếm che chở, ta có thể vĩnh viễn trở lại —— giống như rất nhiều tham quan trốn chạy.

      Trừ phi phái người ám sát, nếu cũng có biện pháp nào cả.

      Nhưng ám sát cũng có vấn đề —— công dân Trung Quốc chết ở trong nước, đó là chuyện bình thường, chết ở nước ngoài, vẫn là tử vong phi tự nhiên, được đưa lên tin tức, biến thành kiện quốc tế, đến lúc đó điều tra ra được chủ mưu . . . . . . Toàn bộ nhà họ Mục đều chơi xong.

      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành nóng nảy, còn làm gì được ta?

      Uyển Tình sắp hỏng mất, nghe hiểu lời mọi người , chỉ cảm thấy Đỗ Thiến muốn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật . . . . .

      Đúng lúc này, điện thoại của vang lên, chính lại nghe thấy, Mục Thiên Dương lấy ra cho , thấy là Đỗ Viễn Minh gọi tới, vội vàng với mọi người.

      Cảnh sát lúc này quyết định nghe lén, ai bảo ông là cha của người bị tình nghi.

      Mục Thiên Dương gọi thần trí Uyển Tình quay về, Uyển Tình nghe là Đỗ Viễn Minh gọi tới, liền kích động, Mục Thiên Dương vội vàng khuyên nhủ: "Bình tĩnh chút, cần để lộ chân tướng, miễn cho ông ta lại mật báo cho Đỗ Thiến, đến lúc đó liền bắt được!"

      Uyển Tình cảm thấy vô cùng oan khuất, con của ông ta giết mẹ của mình, vì sao mình thể gào thét với ông ta? mở điện thoại, nước mắt rơi xuống.

      Đỗ Viễn Minh giọng gọi hỏi: "Uyển Tình?"


      "Vâng . . . . . ." Uyển Tình cắn chặt răng, khắc chê tâm tư của mình.

      " làm gì vậy? Ăn cơm chưa?"

      "Còn chưa ạ . . . . muốn ăn . . . . . ."

      Đỗ Viễn Minh lặng lúc: " muốn ăn cũng phải ăn chút, đừng để cơ thể đói bụng, mẹ con ở dưới lo lắng . . . . . ."

      "Tôi cần ông giả vờ tốt bụng!" Uyển Tình bỗng nhiên rống to, cuối cùng cũng khắc chê được tâm tình của mình.

      Mọi người hoảng sợ, cảnh sát thậm chí còn buồn bực: nên bình tĩnh chút, lời khách sáo, thậm chí có thể để ông ta lừa Đỗ Thiến trở về, đến lúc đó liền . . . . .

      Uyển Tình nhớ tới lời dặn của mọi người, ưm tiếng, vứt mạnh chiếc điện thoại. làm được! Làm được!

      có thể thừa nhận nhiều như vậy, phải lúc nào cũng cũng có thể bình tĩnh để cư xử!

      Kia ràng chính là người nhà, cho dù là gia đình tổ hợp, cũng là người nhà! Vì sao như vầy? Bọn họ tại sao có thể như thế? Như thế nào xuống tay được . . . . . .

      Mục Thiên Dương ôm lấy , với cảnh sát: "Trời sắp tối, tôi muốn đem ấy về trước, có tiến triển lại liên hệ."

      "Được, chúng tôi mau chóng nghĩ biện pháp khống cáo Đỗ Thiến, đồng thời làm cho lãnh quán dùng lý do khác đem ta đuổi trở về."

      "Tốt."

      Ngày hôm sau, cảnh sát quyết định liên hệ với Đỗ Viễn Minh để nghiệm DNA. Đến nhà họ Đỗ Đỗ Viễn Minh muốn làm, chợt nhìn thấy đám cảnh sát tới cửa, còn tưởng rằng án tử của Từ Khả Vi có tiến triển, có chút kích động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :