1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 415: Về sau liền xấu hổ

      Mục Thiên Dương thấy nắm hai chiếc nhẫn, bỗng dưng ôm lấy , mang theo khóc nức nở : “Em đừng trả lại cho ... Em đồng ý ...”
      “Em trước cầm cho Uyển Tình.” Thiên Tuyết đành lòng : “Lễ tang ngày mai, vẫn còn phải nhặt tro cốt, bị người khác thấy tốt, để sau khi an táng, Uyển Tình lại mang lại, tìm thời gian nào đó bái dì , tiếng với dì... nếu như về sau, đừng để cho Uyển Tình khó làm người, về sau ấy chỉ có mình , che chở cho ấy ấy phải làm sao?”
      Uyển Tình rơi lệ, đưa nhẫn vào trong tay Thiên Tuyết, với Mục Thiên Dương: “Cứ như vậy .”
      Sau cơm trưa, UYển Tình nghỉ ngơi ở trong phòng, Quản Vận Phương ở cạnh . Thiên Tuyết nhân cơ hội tìm Mục Thiên Thành, đụng phải Mục Thiên Dương ở nơi đó. Mục Thiên Dương muốn ra cửa, nhìn thấy nhíu mày: “Em chăm sóc cho Uyển Tình sao?”
      “Mẹ nuôi ấy ở đây.” Thiên Tuyết : “Chúng ta tuổi trẻ, đôi khi có giá trị, cho dù , ra cũng được tin tưởng, vẫn là để cho dì ấy khuyên là tốt rồi.”
      Mục Thiên Dương nghĩ thấy cũng đúng, vỗ vai : “Hai ngày này vất vả cho em rồi, bên kia trường học xin phép chưa?”
      “Xin rồi, tạm thời tin tuần, nơi này mai này là xong rồi, đến lúc đó về thành phố A trước, còn lại lại tính sau.”
      Mục Thiên Dương gật đầu, bởi vì muốn đến cục cánh sát xem tình hình tiến triển thế nào, liền vội vàng rời . Thiên Tuyết nhìn thấy bóng lưng tang thương của , khổ sở thở dài: “ nghĩ tới cầu hôn rồi, lại còn xảy ra chuyện như vậy, là làm việc tốt rất khó.”
      “Cũng phải đúng sao?” Mục Thiên Thành
      “Gọi điều tra chuyện, tra được thế nào rồi?”
      “Hiển nhiên.”
      ta?”
      Mục Thiên Thành lắc đầu: “ Còn hồi phục chắc là năm rưỡi nữa mới tốt lên, Đinh ChíCương vừa mới mở siêu thị ở bên kia, họ Tiết kia đều thường xuyên túc trực bên con , ba người coi như bình thường, hề ra ngoài làm chuyện xấu.”
      “Vậy là ai?”
      “Tất cả mọi người đều nghĩ cái này!” Mục Thiên Thành thở dài: “ cũng bảo điều tra chuyện này, vấn đề là điều tra thế nào? Hung thủ chủ mưu giết người có dấu vết cực kỳ ràng, cải trang thành mỹ nữ xinh đẹp, dọc theo đường đều nhìn được khuôn mặt của ta, người gây ra tai nạn xong lại ném hết quần áo và tóc giả , chắc là lúc chúng ta chưa tìm được xe, người ta cũng chạy mất! Đúng rồi, còn ném đôi giày size 39, có mấy người đàn ông size đó?”

      “Là đàn ông?”
      chừng là cố ý để lại, cho nên tại cũng chưa biết hung thủ là nam hay nữ!”
      Thiên Tuyết cảm thấy được quá khủng bố: “Hẳn phải là sát thủ chuyên nghiệp chứ.
      Mục Thiên Thành trợn trắng mắt, thế nhưng cảm thấy quá đúng, vỗ vai : “Sát thủ chuyên nghiệp thủ đoạn cao minh hơn rất nhiều, đừng nghĩ lung tung. Hung thủ này tuy chuẩn bị nhưng cũng có vận may tốt, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này, camera có, cảnh lực cũng đủ... trước tiên bắt được người đó, tại đối tượng tình nghi cũng chẳng có, liền tính là tìm được dấu vân tay, DNA ở xe cũng biết được so sánh với ai”
      Mục Thiên Thành xong liền thấy phiền toái, DNA trong nước đầy đủ, tìm được hung thủ quá phí thời gian rồi.
      -

      Sáng sớm hôm sau, mọi người đến nhà tang lễ, bởi vì phải xuất phát từ nhà mình, cho nên lúc tung tiền giấy, phóng pháo tập tục đều bỏ bớt . Thậm chí vì muốn để cho nhân viên khách sạn và những khách hàng khác phản cảm, bọn họ còn lên xe mới đeo tang.
      Uyển Tình và Đỗ Viễn Minh để tang, Uyển Tình là hiếu nữ, mang màu trắng, có tay nữ, Mục Thiên Thành mua chiếc khăn lụa đen cho , ra ngoài khi đó khoác ở vai, vừa lúc ngăn cách.
      Đỗ Viễn Minh là chồng, phải vãn bối, mang lụa đen. Mục Thiên Dương cũng muốn mang, nhưng có thân phận gì.
      Bởi vì khách khứa có mấy, lễ truy điệu bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh. Cảm xúc của Uyển Tình tốt, làm đứa con đọc diễn văn, cũng chỉ được mấy câu.
      “Cả đời này của mẹ, có thể là lang bạc kỳ hồ. Nhưng bà ấy hận vận mệnh bất công, mà luôn sống rất tích cực... có lẽ bà thể cho tôi được hưởng thụ vật chất tốt nhất, nhưng lại cho tôi giáo dục tốt nhất. cám ơn mẹ từng tôi như thế, giáo dục tôi... bà là tấm gương tốt của tôi! Hai mươi năm mưa dầm thấm đất, huyết mạch tương liên, tôi cần tận lực học tập, toàn bộ của mẹ đều để lại cho tôi. Sau ngày hôm nay, chẳng những con sống vì chính mình, cùng sống vì mẹ nữa, cho dù gặp nhiều khó khăn, con cũng ngã quỵ, con kiên cường giống như mẹ...”
      Uyển Tình cúi đầu, nước mắt rơi lên tờ giấy. Mãi đến khi Từ KHả Vi rồi, mới hiểu được, những thứ bà cho , quá nhiều...
      Đến giờ, di thể được đưa hỏa táng.
      Giữa trưa, Đỗ Viễn Minh chuẩn bị cơm ở khách sạn, hạ táng xong cũng là sáu giờ chiều, cơm nước xong mọi người về khách sạn trước nghỉ ngơi.
      Đỗ Viễn Minh tìm Uyển Tình, thấy Quản Vận Phương và Thiên Tuyết ở đây, : “Toi muốn chút chuyện với Uyển Tình.”
      Nghe ý ông muốn chuyện riêng, Quản Vận Phương mới nhìn Quản Hạo Nhiên, Thiên Tuyết tìm , hai người đều rời . Mục Thiên Dương và Quản Hạo Nhiên ở phòng bên cạnh, hai người qua phát họ ở cùng phòng, Mục Thiên Thành cũng ở đây, trong lòng hai người đều hồi hộp: Sao lại ngồi hết đây>? phải gặp chuyện may chứ?
      Ba người nghi ngờ nhìn lại, Thiên Tuyết : “Chú Đỗ Tìm Uyển Tình có việc.”
      Mục Thiên Dương hơi nhíu mi, giống như vô ý : “Về sau thân phận của Uyển Tình ở lại Đỗ gia cũng có chút xấu hổ rồi...”
      Quản Vận Phương vừa nghe, với Quản Hạo Nhiên: “Về sau chúng ta nên quan tâm đến ấy hơn chút, Tuy chưa chính thức kết nghĩa, nhưng thoản thuận qua, thể để ý đến nó.”
      “Đó là đương nhiên.” Quản Hạo Nhiên : “Con chỉ sợ Đỗ tổng có chỗ sắp sếp cho ấy, Uyển Tình là người trưởng thành rồi, mắt thấy liền muốn kết hôn, ấy nổi tiếng, người nào cưới cũng là được mặt ngoài mặt trong, có điều, cho dù gia thế đúng, năng lực của bản thân cũng tối, cũng cần lo lắng.
      Ba em Mục gia nghe, trong lòng oán hận mà : thông suốt thao thao bất tuyệt làm gì? Muốn tự mình đề cử à? Nghĩ đến thôi nhé! Uyển Tình còn có Mục gia chăm sóc.
      Quản Hạo Nhiên bổ sung thêm: “ cần lo lắng, lại cứ lo lắng, Dì Từ ở đây, tất nhiên để Uyển Tình chịu oan ức. Nhưng Đỗ tổng thay đổi, ông ấy muốn tốt cho mình, lại nhất định là cần Uyển Tình, con sợ Uyển Tình biết nhìn người.”
      “Mẹ cũng sợ!” Quản Vận Phương , sợ là Đỗ Viễn Minh muốn gả Uyển Tình vì đám cưới thương nghiệp, cho dù muốn phản đối chỉ sợ bị hỏi lại là nó có tư cách gì phản đối.
      Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, trái lại hy vọng ta có thể nhúng tay, ít nhất nể mặt mũi Thiên Tuyết. thế nhưng, chỉ sợ Thiên Tuyết cũng gặp phải đám hỏi thương nghiệp sao, còn có thể quản người khác sao?

      Chương 416: Đỗ Thiến trở về

      Edit: minhhy299

      Thiên Tuyết : "Uyển Tình hồ đồ! Làm sao muốn giản lược hết thảy chứ? Hẳn là làm lớn mới đúng! Làm cho mọi người đều biết, về sau Đỗ Viễn Minh dám xằng bậy, ít nhất còn muốn ngẫm lại người khác ông như thế nào!"

      Mục Thiên Dương há miệng thở dốc, muốn "Về sau em giúp nhiều hơn ", xem như cho thấy lập trường bảo vệ Uyển Tình của mình, cũng làm điềm báo cho quan hệ công khai tương lai. Nhưng đến bên miệng, lại cảm thấy có hơi đột ngột. Quản Vận Phương và Quản Hạo Nhiên cũng phải đồ ngốc, bọn họ là quan tâm Uyển Tình, nghe xong lời của chỉ sợ nghĩ nhiều.

      Mục Thiên Thành lại : "Vậy về sau em giúp đỡ Uyển Tình nhiều chút ! có việc gì mang chơi trận, nên lúc nên phách lối phách lối chút, làm cho bên ngoài biết có . chỉ sợ quá mềm mại, có tiếng tăm gì, đến lúc đó có người biết , chỉ có thể mặc người chém giết."

      Quản Vận Phương : "Kết thân với Viễn Minh, nhiều lợi ích xảy ra trước mặt, ai lại để ý cái này? Đến lúc đó Uyển Tình càng khó làm người! vốn phải thiên kim trong giới thượng lưu, cần đối với như vậy."

      Thiên Tuyết cảm thấy bọn họ đều có đạo lý, nhìn Mục Thiên Dương, thấy ngón tay có hạ xuống gõ đầu gối, xem ra đầu óc chuyển động.

      Mục Thiên Dương nghĩ, may mắn Đỗ Viễn Minh vẫn là người thanh liêm chính trực —— vợ chết mười mấy năm mới có mùa xuân thứ hai, bình thường cũng có chuyện xấu gì, cũng ngăn được ham muốn. Người như vậy, ít nhất có tâm tư xấu xa với Uyển Tình, bằng còn phải lo lắng Uyển Tình có thể gặp được chuyện càng ghê tởm hơn hay !

      Về phần hôn , còn có cái gì lợi ích lớn hơn đám hỏi với Mục thị sao?

      Bọn họ ở trong này lo lắng đống, Đỗ Viễn Minh cho dù ngờ chuyện này. Ông có tình cảm với Từ Khả Vi, đối với Uyển Tình cũng rất quan tâm.

      Lúc Từ Khả Vi còn sống, ông muốn tính kế hôn của Uyển Tình, tại Từ Khả Vi vừa mới chết, đống lớn chuyện tình chờ ông xử lý, ông cũng đột nhiên nghĩ vậy. Hơn nữa Uyển Tình trưởng thành, rất nhiều chuyện cũng cần người trông nom, lại có cái Đỗ Thiến chưa kết hôn, phỏng chừng ông cũng chỉ có thể làm ngoại nhân......

      Ông tại tìm Uyển Tình, chỉ là muốn cùng Uyển Tình chuyện: "Thiến Thiến muốn về đây."

      Tính thời gian, Đỗ Thiến bay từ Newyork đến thủ đô trước, sau đó từ thủ đô đến thành phố A, lại từ thành phố A ngồi xe lại đây, khoảng 5 giờ tới. Đến lúc đó là lúc chôn cất, tự nhiên phải tiếng với Uyển Tình. Dù sao...... tính tình Đỗ Thiến tốt, lúc trước hợp với các mẹ con.

      Uyển Tình nghe xong, quả nhiên có chút kinh ngạc, quên người này. Nghĩ lại, trong lòng còn có chút kinh ngạc. Mẹ đều nhiều ngày rồi như vậy, Đỗ Thiến thiệt tình phải vội về chịu tang, cho dù gấp ngày đêm, cũng quá 24 giờ, sớm nên đến! Kết quả lại đợi đến hôm nay đưa tang, còn cố tình chọn tại lúc chôn cất kia đến, là làm cho người ta chán ghét!

      Đỗ Viễn Minh cũng nghĩ đến vấn đề lúc đó, tự nhiên phải giúp con chuyện: "Thiến Thiến hai ngày trước tham gia hoạt động trường, có ở Newyork, di động lại liên lạc được, ngày hôm qua quay về nhà trọ mới nhận được điện thoại của chú, ngay sau đó trở lại. Bất quá Newyork cách nơi này quá xa, vẫn có chút đuổi kịp."

      "Có thể trở về tốt rồi." Uyển Tình cũng quan tâm ông hay giả, thái độ của mình cứ mãi như thế, " mảnh tâm ý của chị, mẹ biết."

      , trong lòng có chút ghét bỏ Đỗ Thiến, nhưng nghĩ nếu hiểu chuyện, cũng làm hỗn loạn lễ tang của người khác?

      5 giờ, mọi người bắt đầu chuẩn bị xuất phát, Đỗ Viễn Minh liên hệ Đỗ Thiến lần rồi, muốn ở đường cao tốc. Mọi người đợi đến mười phút, quả nhiên thấy phong trần mệt mỏi tới rồi.

      Trời muốn tiến vào đầu hạ, thời tiết có chút nóng, Đỗ Thiến mặc cái váy màu đen liền áo, cổ thắt cái khăn hoa màu tối, coi như trang trọng.

      Nhưng Đỗ Viễn Minh vẫn chê ăn mặc "Tươi đẹp", lại bởi vì quần áo có tay áo, phù hiệu chỗ tay áo chuẩn bị tốt đeo được, để cho thay quần áo.

      Đỗ Thiến gần đây trở nên có hơi cẩn thận, thời điểm gọi điện thoại đặt vé máy bay nghĩ đến hạng mục công việc chú ý khi vội về chịu tang, là chuẩn bị vài món quần áo. Lập tức có câu oán hận, muốn đến phòng thay đổi bộ.

      Dọc theo đường , tâm tình của có chút phức tạp. Để vội về chịu tang Từ Khả Vi, ý đương nhiên vui, cũng phải mẹ ruột của ! Nhưng giờ phút này nhìn thấy Đỗ Viễn Minh, thấy sắc mặt ông tang thương, già hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, cũng nhịn được khổ sở lên. Còn nghĩ đến thời điểm mẹ mình chết......

      Trong lúc nhất thời, đủ loại cảm tình dâng lên trong lòng, khóc lên. Thừa lúc khóc, lôi kéo tay Uyển Tình, : "Nén bi thương thuận theo biến cố bất ngờ......"

      Uyển Tình nhìn , có hơi có quen, cứ thế gật gật đầu.

      Đỗ Thiến lập tức buông ra, quay đầu kéo Đỗ Viễn Minh: "Cha, người cũng đừng quá thương tâm."

      Đỗ Viễn Minh vỗ vỗ lưng của : "Con cũng vậy."

      xong, mọi người bắt đầu giao hủ tro ra.

      Mộ Từ Khả Vi gần sát với Thẩm viện trưởng, viện trưởng đương nhiệm : "Khả Vi và viện trưởng, cũng coi như có tình cảm mẹ con, như vậy cũng đơn."

      "Về sau đến xem mẹ, cũng thuận tiện nhìn xem bà." Thẩm viện trưởng .

      Uyển Tình nghe xong, nhìn thoáng qua Mộ Bia bên cạnh, thầm nghĩ về sau đến tảo mộ, tế phẩm đều phải mang phần nhiều. Thẩm viện trưởng nuôi lớn mẹ của , các bà có tình cảm mẹ con, mình và bà cũng có thể tính có tình cảm bà cháu......

      Trong lòng đám người Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương, cũng nghĩ kém như vậy nhiều lắm.

      Rồi sau đó chôn cất tro cốt, Uyển Tình khóc chết sống lại, cuối cùng thiếu chút nữa ngất xỉu. Mục Thiên Dương lo lắng thôi, cũng quản mọi người nghĩ như thế nào, chen chúc mở mọi người ôm lấy : " về trước ! Để bà nghỉ ngơi tốt!"

      Ôm người thể lực sống như vậy đương nhiên là giao cho nam nhân, nhưng nam nhân ở đây, chiếu theo tuổi tác của Đỗ Viễn Minh, viện trưởng, từ núi ôm xuống có hơi gian nan. Mà Quản Hạo Nhiên ngồi xe lăn, vẫn là đừng làm khó . Còn lại cũng chỉ có Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành, Mục Thiên Dương đoạt trước, vậy còn cái gì? Tuy rằng đại tổng giám đốc làm này có điểm gì là lạ, nhưng trường hợp bi thương mà hỗn loạn, mọi người cũng có để ý nhiều lắm.

      Mục Thiên Dương liền đường ôm Uyển Tình từ núi đến đường cái, lúc bỏ vào trong xe, thấp giọng bên tai : "Uyển Tình, tỉnh lại chút, em còn có ."

      Uyển Tình ưm tiếng, nước mắt mê mắt, ào ào dính vào áo : "Thiên Dương......" gắt gao túm ống tay áo của , run run giống như con mèo .

      Mục Thiên Dương luyến tiếc thả xuống, lấy lại bình tĩnh, quay đầu kêu Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, ấy có điểm gì là lạ, em tới với ấy."

      Thiên Tuyết vội vàng chạy lên, an ủi Uyển Tình.

      Đỗ Viễn Minh muốn sắp xếp mọi người ăn cơm, Mục Thiên Dương : "Tôi xem ấy được, để Thiên Tuyết cùng quay về khách sạn nghỉ ngơi ."

      Đỗ Viễn Minh gật đầu, sắp xếp mọi người lên sau xe.

      Đỗ Thiến mắt lạnh nhìn hết thảy, trong lòng cười lạnh trận: các người phải rất thân mật ở Thành phố C sao? Còn cùng xây dựng tổ ấm tình ! tại sao lớn mật chút chứ, giả xa lạ làm gì?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 417: Ông thể khuyên

      Đỗ Viễn Minh bố trí xong cho những người khác, thấy lạnh lùng đứng ở bên, kêu lên: “Thiến Thiến?”
      Đỗ Thiến cả kinh, hoàn hồn : “Ba?”
      ăn cơm rồi.” Đỗ Viễn Minh nghi ngờ : “Con nghĩ cái gì thế?”
      ... cảm thấy Uyển Tình rất đáng thương.” Thương cảm nhưng cũng có chỗ đáng hận! ta và Mục Thiên Dương cũng biết phát triển đến trình độ nào, giờ lại biết xấu hổ khóc trước mộ phần của mẹ, cũng biết Từ Khả Vi ở dưới đất thấy thế nào.
      Nghĩ tới đây, trận gió lạnh thổi tới, Đỗ Thiến rùng mình cái, quay đầu nhìn nghĩa trang, giữa trời chiều có hàng loạt bia mộ đứng chết lặng, có vẻ trầm thê thảm, sợ tới mức khẩn trương lên xe, trong lòng vô cùng loạn.
      Mục Thiên Dương cũng lấy cớ ăn cơm, cùng Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về khách sạn.
      Uyển Tình khóc đến bất lực, Mục Thiên Dương thấy mấy ngày nay đều gầy ít, đau lòng thể hết. nghĩ muốn khuyên đừng quá thương tâm, nhưng người chết là mẹ , làm sao có thể thương tâm?Khuyên như thế, có vẻ có tình người, người khác có thể nhưng .
      Để Thiên Tuyết cùng , đến nhà tắm nhéo khăn mặt, cho lawu mặt, nhàng : “Có đói bụng , có muốn ăn gì ?”
      Uyển Tình dựa vào người Thiên Tuyết, hồi lâu phản ứng.
      Mục Thiên Dương nóng vội, lại dám biểu ra ngoài, tay cầm lấy tay , khẽ gọi: “Uyển Tình?”
      Uyển Tình giật giật, nâng mí mắt liếc cái, lắc đầu : “ đói bụng...”
      Sao có thể đói, mấy ngày nay đều ăn ít, chuyện cũng còn sức?
      Mục Thiên Dương khó mà , giờ chắc là rất khó nuốt, nghĩ : “Vậy em nằm trước , trễ giờ ăn khuya, bảo khách sạn làm cho em ăn ít cháo, hai ngày nữa chúng ta trở lại thành phố A, chờ em ở đó nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đến cục cảnh sát, chủ yếu để em hiểu biết xem chuyện tiến triển thế nào.”
      Uyển Tình nghe xong, thân thể chấn động mạnh cái, thẳng lưng : “Em sao, ngày mai .” , não như bị say, người kịch liệt nhoáng cái, như sắp ngã xuống.
      Mục Thiên Dương ôm cổ , hổn hển quát: “Em tốt chỗ nào?”
      Thiên Tuyết vội vàng : “ tiếng chút, thôi.”
      Uyển Tình nức nở tiếng, ôm khóc lên. há miệng thở dốc, nhạ nhàng : “Đừng khóc, quát em, chỉ là lo lắng cho em mà thôi.”
      Uyển Tình trách quát mình, liên tục khóc vài phút, buông ra : “Em muốn ăn cơm, muốn ăn cháo!”
      Mục Thiên Dương sửng sốt : “ lấy bây giờ, em đừng khóc nữa!”
      chạy xuống dưới lầu, kêu người trong khách sạn làm mấy món ăn , nấu nồi cháo, sau đó mang lên lầu cho Uyển Tình, Thiên Tuyết cùng ăn.
      và Thiên Tuyết cùng khuyên, Uyển Tình chậm rãi ăn hai bát, lại gặm bắp ngô, ăn no có chút chống đỡ được. vừa thấy, yên tâm ít, nhưng nghĩ đến trễ nữa ăn khuya.
      Uyển Tình tùy ý, cũng còn nhiều tâm tư để ý đến, hỏi: “Bên cảnh sát điều tra thế nào rồi?”
      cũng lắm, ngày mai qua xem là biết.”
      Uyển Tình gật đầu, xoay người ôm lấy di ảnh của Từ Khả Vi, vừa muốn khóc lên.
      Thiên Tuyết nhìn, thể khuyên nổi. Muốn khuyên cũng khuyên, tiếp tục thương tâm vì mẹ mất, có thể khuyên thế nào? Chỉ có thể ở bên .,
      Uyển Tình ôm ảnh chụp ngây ngốc lâu, mãi đến khi Đỗ Viễn Minh trở lại. khom người, Thiên Tuyết lo lắng nhìn, : “Mình sao, chỉ là mẹ...” Đó là mẹ, dừng chút, yết hầu nghẹn ngào, chuyển giọng : “ khó quá, mẹ là bị làm hại, nếu bà ấy chết già, chết bệnh, tính toán tuổi thọ, cũng như giải thoát, mình cũng thế này...”
      Thiên Tuyết vỗ về vai , nhìn mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương : “Em yên tâm, chuyện này nhất định giúp em!”
      xong, Đỗ Viễn Minh và Quản Vận Phương cùng gõ cửa. Uyển Tình kịp chào hỏi, khổ sở : “Em nghĩ ra, mẹ đắc tội với ai?”
      Mọi người vừa nghe, liền hiểu khổ sở cái gì, cũng biết khuyên thế nào, Mục Thiên Dương nhân cơ hội này ngày hôm sau cục cánh sát, tất cả mọi người đồng ý rồi. Đêm đó cũng chỉ là khuyên nhủ Uyển Tình, Uyển Tình nghĩ vẫn còn phải tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẹ, người trở nên kiên cường ra, còn thương tâm như thế nữa.
      Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều cùng Uyển Tình đến cục cánh sát, liền cả Đỗ Thiến cùng ngoại lên.
      Mấy ngày nay cảnh sát tập trung tâm tư điều tra chuyện này, toàn bộ tư liệu đều để bừa bãi bàn. Nhìn thấy đám người tới, bọn họ có tâm tư, sợ hãi hung thủ ở trong đám người này, cho nên đối với tiến triển của việc được tường tận, những chỗ mấu chốt lại càng lược bỏ, tới. Lại bởi vì tai nạn xe có ảnh chụp đầy máu me, bọn họ đưa cho Uyển Tình xem.
      Uyển Tình nghe bọn họ về mọi chuyện đâu vào đây, chuyện nhà cửa mất trộm cũng điều tra, chuyện này lúc trước nghe lắm, chỉ nghe Đỗ Viễn Minh ra lần, giờ vừa nghe, cũng thấy có vấn đề rồi.
      Từ Khả Vi và Đỗ Viễn Minh sau khi kết hôn đều ru rú ở trong nhà, bình thường ra cửa cũng có tài xế đưa , cơ hội xa cũng có, nghĩ muốn mưu sát cũng khó. Mà nhà cửa mất trộm, như là nguyên nhân khiến ra ngoài...
      Uyển Tình càng nghĩ, tâm tình càng trầm trọng. và Từ Khả Vi sống rất đơn giản, cư nhiên lại gặp loại chuyện này, khiến khỏi hoài nghi thế giới.
      Có phải vì theo Mục Thiên Dương , nên mới liên lụy người khác, mà chọc tới ai, mới khiến người đó làm hại mẹ mình. Chẳng lẽ, kế tiếp là , lại có thể, là người mà Đỗ Viễn Minh đắc tội?
      Co nghĩ ra, chỉ cảm thấy nếu cùng Mục Thiên Dương ở chỗ, vẫn là và Từ KHả Vi sống cuộc sống bình thường, nhất định có họa sát thân.
      Uyển Tình nghe cảnh sát , tại đều thấy vô cùng phiền phức. Bởi vì hoàn toàn là biết ai làm, đối phương lại ngụy trang rất tốt, Từ Khả Vi cũng có đắc tội ai, càng có khả năng tra khảo 1 3 triệu dân Trung Quốc.
      Mọi người nghe xong, lặng yên tiếng động. Đỗ Viễn Minh và Quản Vận Phương liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương cái, Mục Thiên Dương vô cùng căm tức trong lòng, nghĩ muốn hét lớn tiếng: So với ai ở đây, tôi càng muốn bà ấy sống tốt.
      Uyển Tình cũng nhìn cái, tới cùng là tin tưởng , nhịn được có chút đồng tình, bị nghi ngờ vào án mưu sát, chỉ sợ công ty chịu ảnh hưởng, đồng thời phát tình thế nghiêm trọng: Trộm xe của Mục Thiên Dương tới đâm bà ấy, có ý gì đây?
      sợ hãi, sợ có chuyện gì đó thể khống chế được xảy ra.

      Chương 418: Chuyện cần con làm còn nhiều.

      Cảnh sát có tiến triển thông báo với Uyển Tình và Đỗ Viễn Minh, đương nhiên, nếu bọn họ phát cái gì cũng nên thông báo, giúp mọi ngươi nhanh chóng phá án.

      Uyển Tình nghĩ rằng: chờ tĩnh tâm lại, muốn đem người mà mình và Từ Khả Vi quen biết tìm tòi lại lần, từng bước từng bước ghi tạc trong đầu, lần lượt bới ra, tin tìm thấy ai khả nghi!

      Buổi chiều hôm đó, bọn họ sau khi tạm biệt người của viện phúc lợi, quay trở về thành phố A.

      Ở bên cạnh ngây người vài ngày, cấp dưới của Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương đến đây ít, đều lái xe tới, xe cũng đủ dùng.

      Rời khách sạn Quản Vận Phương đến phòng Uyển Tình, trong phòng chỉ có Uyển Tình và Thiên Tuyết. Bà lặng lẽ với Thiên Tuyết: "Tí nữa chúng ta ngồi cùng xe với Uyển Tình, lại an ủi nó."

      Thiên Tuyết gật đầu, lại cảm thấy bà giống như có chuyện muốn lén , cho nên khi an bài xe để cho Mục Thiên Thành lái xe cho các .

      Sau khi ô tô , Quản Vận Phương mới bắt đầu chuyện với Uyển Tình: "Gì biết con khổ sở, nhưng muốn tỉnh lại đứng lên, chuyện kế tiếp con phải làm còn nhiều lắm."

      Uyển Tình mờ mịt nhìn bà.

      Quản Vận Phương : "Từ ngày gặp chuyện may đó trở , cứ bảy ngày cúng lần, đốt chút tiền giấy cho mẹ con, tổng cộng phải đốt bảy lần. Kế tiếp tháng, con phải nhớ chuyện này. Nhưng con thể luôn luôn ở nhà mà? Con còn học, ngày nào con trở về trường?"

      "Con . . . . . . ."Lông mày Uyển Tình nhíu lại, cực kì khó xử. muốn là muốn xin tháng để ở nhà, nhưng nghĩ loại tập tục này, có mấy người coi đó là tập tục xấu, vì vậy mà xin nghỉ nhất định bị ăn mắng. Mà Từ Khả Vi nhất định cũng muốn xao lãng việc học tập của mình, chính cũng vậy, cũng muốn như thế.

      Quản Vận Phương vỗ lên tay : "Vậy con với dượng của con , để cho ông nhớ kĩ, chuẩn bị. Con chậm nhất là qua đầu tuần phải trở về trường học, học tập làm đầu. Mẹ con khẳng định cũng muốn con bỏ bê sách vở, con thi lên đại học, bà ấy rất hãnh diện. Sau này, con trở về, an vị máy bay trở lại, cũng lỡ bao nhiêu thời gian, chính là muốn đến trước mộ."

      Uyển Tình gật đầu, nước mắt như mưa rơi xuống.

      "Còn có di vật của mẹ con, lúc con kiểm kê cẩn thận chút, nếu để cho người ta con cầm vật gì quý trọng này nọ, chán ốm!"

      Uyển Tình liên tục gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính.

      "Mặt khác, con về sau chuẩn bị làm gì? Giám đốc Đỗ chung quy cũng phải cha ruột của con, ông ta lại có con , về sau làm sao ở chung, con nên cân nhắc chút."

      Uyển Tình gật đầu, cảm thấy chính mình có thời gian thương tâm. Nhiều chuyện như vậy, cái làm tốt, khiến mình bị hãm hại.

      Bởi vì có Mục Thiên Dương, băn khoăn trong lòng cũng phải lớn. tin tưởng phát sinh ra bất cứ truyện gì, Mục Thiên Dương đều ở bên che chở . Có cái núi lớn này để dựa, rất nhiều chuyện đều cần lo lắng, số chuyện cũng cần lo lắng mười phần, cần sợ đầu sợ đuôi.

      tại, chỉ cần cùng Đỗ Viễn Minh, Đỗ Thiến bình an vô là được rồi.

      Thiên Tuyết sợ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, : "Cậu muốn học, ở nhà thiếu gì thời gian, nghỉ mới trở về, coi như tôn trọng người già, nếu nhà họ Đỗ cho sắc mặt tốt, cậu trực tiếp quay về địa phương trước kia!"

      Trong lòng Mục Thiên Thành cũng đồng ý, ước gì Uyển Tình và nhà họ Đỗ phủi sạch quan hệ, miễn cho đến khi Uyển Tình và họ kết hôn, nhà họ Đỗ tự giữ thân phận chít chít méo mó!

      Quản Vận Phương có dứt khoát như bọn họ, dù sao thân phận tiền tài của Đỗ Viễn Minh còn đó, duy trì loại quan hệ mặt ngoài này, cũng có lợi ích của nó chứ?

      Bà nắm lấy tay Uyển Tình: "Tốt xấu gì cũng là người nhà, mẹ con và giám đốc Đỗ tuy rằng kết hôn lâu, nhưng con tại xoay người bước , hoặc là càng thêm nhiệt tình, cũng thỏa đáng. Làm tốt bổn phận của con , ông ta là trưởng bối của con, cũng coi như là cha con, con nên tôn kính tôn kính, nên hiếu kính hiếu kính, nhưng thể lướt qua Đỗ tiểu thư! Nếu như vậy, bọn họ còn muốn đâm chọc, con cũng đừng ủy khuất chính mình!"

      Uyển Tình cảm thấy như vậy cũng đừng níu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể như thế, liền gật đầu, cảm kích : "Gì à, cảm ơn người . . . . . . ."

      "Đứa bé ngốc." Quản Vận Phương thở dài, đem ôm vào trong ngực, đau lòng : "Về sau tốt rồi. Nửa đời trước khổ, nửa đời sau khổ tận cam lai, con nhất định tìm được người thương con."

      chưa dứt lời, lại nới Uyển Tình càng khó qua. Từ Khả Vi cả đời, cũng chưa từng khổ tận cam lai đâu?

      Trở về thành phố A vừa vặn gần tối, Đỗ Viễn Minh vẫn mời mọi người ăn cơm. Ba em nhà họ Mục cũng được mời ở lại ăn tối mới , Mục Thiên Thành nghĩ đến vài ngày gặp Mục Văn Sâm, muốn đến nơi ở của Văn Sâm. Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết còn ngẩn người, cũng có cẩn thận nghĩ buổi tối ngủ ở chỗ nào.

      Mục Thiên Thành nghĩ chút, trong nhà còn biết Thiên Tuyết trở về, liền hỏi: " tại nên đâu?"

      Thiên Tuyết sửng sốt, : "Chỗ ông nội nên khai báo tốt, cũng phải khai báo hết, chỗ mẹ cũng giải thích tốt, em về nhà."

      Mục Thiên Dương gật đầu, tự nhiên cũng muốn chuyện này với Mục lão gia, nhưng tại cũng có tâm tình, liền dẫn bọn họ biệt thự của mình.

      Mục Thiên Thành : "Biệt thự kia của , hai năm có người ở, tại lại có người thu dọn, làm sao mà ở được?"

      Mục Thiên Dương nghĩ lúc rồi : "Vậy nơi đó của cậu ."

      " . . . . . . . ."

      Mục Thiên Thành ở thành phố A mặc dù có cái biệt thự, nhưng bởi vì mấy năm trước Văn Sâm chịu ăn cơm bao(trai bao), muốn đến chỗ của , liền cho người khác thuê. Sau bởi vì Văn Sâm mua phòng ở, mỗi ngày đều đến chỗ ở của Văn Sâm, ngoài miệng như đúng rồi: "Em chịu ăn cơm mềm của , vậy để cho ăn cơm của em !"

      Cho nên, đến chỗ ở của tức là phải đến chỗ ở của Văn Sâm, Mục Thiên Thành cảm thấy có chút buồn bực.

      Lúc này thời gian còn sớm, lúc ba người bọn họ đến, Văn Sâm còn chưa có trở lại, còn ở công ty tăng ca. Lúc trước Văn Sâm chuyến Vĩnh Ninh, trở về muốn công ty vận hành bình thường, còn muốn tránh để lộ ra tiếng gió, càng muốn trấn an các thành viên ban giám đốc nghe được tiếng gió . . . . . bận rộn trở thành con quay.

      Mục Thiên Thành vì Văn Sâm mà bất bình: "

      Mục Thiên Dương há miệng, biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát giải thích nữa, thở dài tiếng, nằm ở sofa.

      Mục Thiên Thành thấy vẻ mặt ưu sầu của , biết lại vì Uyển Tình mà phiền lòng, cũng sâu kín thở dài, nhìn Thiên Tuyết : "Nha đầu, chúng ta thu dọn phòng khách."

      Phòng ở nơi này rất lớn, người già nhà Văn Sâm rất nhiều, vì sợ người nhà đến thành phố A vui chơi đủ chỗ ở, cho nên mua bốn thất hai sảnh căn phòng lớn, trừ thư phòng và phòng chủ nằm, vẫn còn hai gian phòng cho khách.

      Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết sửa sang lại phòng tốt, vừa vặn Văn Sâm trở về. Văn Sâm lặng lúc, chợt khôi phục tinh thần, rất tẫn trách hướng về phía Mục Thiên Dương báo cáo công việc.

      Mục Thiên Dương lại vì lo lắng cho Uyển Tình, cũng biết trách nhiệm của mình, lập tức giữ vững tinh thần, hai người đến thư phòng họp, họp lúc đến ba giờ.

      Hai người hồn nhiên biết thời gian trôi qua, thẳng đến khi điện thoại của Mục Thiên Dương vang lên. Mục Thiên Dương thấy là Uyển Tình gọi tới, với Văn Sâm: "Cứ như vậy , ngày mai đến công ty tiếp." xong, vừa nghe di động, vừa trở về phòng khách.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 419: Vội vã làm hôn trong vòng trăm ngày.

      “Thiên Dương...” Uyển Tình áp tiếng khóc truyền đến.
      “Làm sao vậy?” Mục Thiên Dương vội hỏi.
      “Em rất khổ sở...” Uyển Tình khóc ròng : “ đến giúp em...”
      MỤC Thiên Dương sửng sốt, : “Được, cùng em, em ở đâu? ngủ à.?”
      “Em ngủ, nhưng là ngủ được.”
      sao, cùng em.” Mục Thiên Dương , đau lòng: “Em còn có , biết ?”
      Uyển Tình nằm trong chăn, nắm điện thoại, nước mắt rơi đầy xuống gối, trong giây lát : “Có thể cần ? Em sợ bị người khác nghe thấy...”
      Mục Thiên Dương ừ tiếng, giọng : “Ngủ , ở bên cạnh em.”
      Uyển Tình cũng ừ tiếng, trong bóng tối, bắt đầu yên tĩnh, cái gì cũng nghe thấy, lại thấy sợ hãi, mạnh mẽ kêu lên: “Thiên Dương...”
      “Uhm...”
      đừng có cần em...” Uyển Tình khàn khàn : “Em chỉ còn thôi...”
      cầu hôn, em nhớ sao?” Mục Thiên Dương : “Em mà sợ, chúng ta liền tổ chức hôn lễ trong vòng trăm ngày này, nếu phải đợi ba năm nữa.”
      Uyển Tình tim lặng giây lát : “Em muốn thế... em cảm thấy có lỗi với mẹ...”
      “Chúng ta cùng nhau.” Mục Thiên Dương vội : “ em với mẹ nuôi tiếng ?”
      cần!” Uyển Tình sợ ãi, mẹ vừa mất, dám tưởng tượng tại phải công khai như thế nào. cảm thấy bị nhiều người chỉ trỏ, cho dù là Quản Vận Phương, chắc chắn cũng thất vọng về ...
      “Kia chờ em.” Mục Thiên Dương : “Đừng lo lắng, còn rất em, thể vứt bỏ rm, cần em nữa, chờ khi đến kiếp sau , em cần nữa, đợi đến lúc đó vẫn còn trẻ, cho nên người lo lắng là ...”
      Uyển Tình gượng cười, nức nở : “ già... sao lại mình già, trẻ hơn rất nhiều người, đàn ông bốn mươi tuổi mới đâm hoa, bây giờ chỉ chồi.
      “Chỉ cần thể sánh bằng tuổi trẻ của em, liền là già.”
      Uyển Tình lau nước mắt, cảm thấy đầu óc có chút khổ sở: “Thiên Dương, đầu em đau...”
      “Ngoan, nhắm mắt lại, cần nghĩ nữa, đừng khóc....”
      “Uhm,,,” Uyển Tình nghe lời nhắm chặt mắt lại, vẫn có chút nức nở.
      Mục Thiên Dương thấy thanh của dần thấp xuống, gì nữa, hô hấp cũng giảm xuống, sợ quá lớn tiếng quấy rầy .
      Uyển Tình chỉ nghĩ đến Từ Khả Vi, biết qua bao lâu, mông lung kinh ngạc lại kêu lên theo bản năng: “Thiên Dương...”
      ở đây.” Mục Thiên Dương : “ ở bên đừng lo lắng, ngủ .”
      Uyển Tình sửng sốt : “ cũng ngủ , đừng thức đêm, em sao.”
      “Uhm, em ngủ trước .”
      Uyển Tình dừng lát, nghĩ muốn gác điện thoại, chắc chắn ngủ, : “Ngủ ngon.” Sau đó cắt đứt điện thoại.
      Mục Thiên Dương nghe thanh đô đô, trong lòng đờ đẫn lúc, ngón tay giật giật, lại dám gọi lại. Nhỡ đêu bị Đỗ gia nghe thấy, chỉ sợ là phong ba. Nhưng kế tiếp lại ngủ được, ngồi cạnh cửa sổ cả đêm.
      ...

      Ngày hôm sau Uyển Tình tỉnh lại, 10 giờ, đầu óc vẫn trướng đau, hỗn loạn muốn động đậy. Nhưng hồi nghĩ lại ở Đỗ gia, thân phận của mình xấu hổ, lại giữ vững tinh thần.
      Xuống giường liền phát điện thoại lung tung ở trong chăn, chần chừ lát, lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
      Mục Thiên Dương ngốc suốt đêm, mãi đến bình minh mới tỉnh, lúc này họp ở công ty, tinh thần tốt. nhưng người quen cường thế, chút mệt mỏi đó vẫn chịu được, cho dù ai cũng đừng mớ tưởng ra vẻ ở dưới mí mắt . Bởi vậy các trưởng phòng đều giữ vững tinh thần ứng phó.
      Điện thoại vừa kêu, Mục Thiên Dương tiếp nhận, mọi người thở ra hơi.
      Uyển Tình : “Em rời giường rồi.”
      “Uhm, ăn sáng chưa?” Mục Thiên Dương nhàng , cũng để ý người chung quanh thấy thế nào, hết sức chuyên chú gọi điện thoại.
      “Còn có, em lập tức .” Uyển Tình mềm yếu : “Chủ nhật em quay lại trường... ở nhà bất tiện, mấy ngày nay liền gọi điện thoại cho rồi.”:
      “Uhm. Nếu có chuyện, vẫn nhớ đến tìm .” Mục Thiên Dương nghĩ muốn hỏi: “Muốn bắt đầu quay lại trường học luôn ?”
      Uyển Tình sửng sốt phen: “ tiện, em sợ...”
      sao.” Mục Thiên Dương lập tức nghĩ cách: “Trước để cho Thiên Tuyết trở lại, ấy cũng như em thể trì hoãn lớp học, cùng trở về vào chủ nhật, để trở về, đến lúc đó bọn em cùng , có theo bọn em hay , cũng liên quan.”
      Uyển Tình đồng ý, còn đốt bảy đều muốn trở về chuyện, mới : “EM ăn cơm rồi.”
      “Uhm, ăn nhiều chút, em gầy quá.”
      Người duwois nghe câu như thế, tinh thần chấn động: “Tổng giám đốc có bạn rồi hả? Lại vẫn là tâm, nếu sao quan tâm gầy hay ?
      -
      Khi Uyển Tình xuống lầu, Đỗ Viễn Minh và Đỗ Thiến bàn cơm, xem ra bọn họ cũng chưa rời giường lâu. Đỗ Viên Minh ăn bánh mì, kêu Uyển Tình: “Mau tới đây ăn cơm.”
      Uyển Tình qua, kêu tiếng chú, lại nhìn Đỗ Thiến, Đố Thiến cầm quyển sách tiếng , ràng nghe thấy tới cũng ngẩng đầu, muốn chào hỏi cũng được, chỉ có thể ngồi xuống ăn cơm.
      Đỗ Viễn Minh liếc nhìn Đỗ Thiến, hình như có bất mãn, nhưng mí mắt Đỗ Thiến cũng muốn nâng. Đỗ Viễn Minh ăn xong bánh mì, ngồi uống nước chanh. Đỗ Thiến lật trang sách, ngẩng đầu hỏi: “Ba đến công ty à?”
      có việc gì, cần .” Ông nghĩ Uyển Tình quá đơn, tính ở nhà cùng , thuận tiện thương thảo vài việc, như di vật, quay lại trường...
      Đỗ Thiến nghe ông thế, trong lòng có chút bất mãn, trong ấn tượng của , Đỗ Viễn Minh cho dù có bệnh cũng phải đến công ty, có bao giờ thế này? Càng đừng trước ở Vĩnh Ninh vài ngày, công ty có chuyện gì, ai tin? Chỉ sợ việc chồng chất như núi rồi! tại thế, tất cả đều là vì Đinh Uyển Tình!
      Từ Khả Vi rồi, vẫn còn bớt việc! Đỗ Thiến hung hăng lật trang sách, xoay người lên lầu.
      Đỗ Viễn Minh nhíu mi, nhưng động tác , thể ra cảm xúc tốt, ông cũng sao. Nếu khuyên Uyển Tình câu là đừng để trong lòng, là phải an ủi người khác, mà còn khiến người ta ngột ngạt. như vậy phải là tốt.
      Cơm nước xong, Đỗ Viễn Minh hỏi Uyển Tinhf thời gian quay lại. Uyển Tình quyết định của mình, Đỗ Viễn Minh : “Trước đây chú đặt vé máy bay cho cháu, muốn chú cùng ? Cháu gầy quá, chú tìm bảo mẫu cho cháu, ở bên kia chăm sóc đời sống của cháu.”
      Uyển Tình lắc đầu: “ cần, còn yếu ớt như thế, Thiên Tuyết chăm sóc cháu.”
      Đỗ Viễn Minh sửng sốt, bất giác : “Cũng đúng, còn có con bé ấy...”

      Chương 420: Cáo trạng

      Uyển Tình dừng lát, : “Chú, mẹ rồi, muốn thu dọn gì đó của bà ấy ? Chú cứ ở như thế, chỉ sợ điềm xấu.”
      Đỗ Viễn Minh : “ có điểm xấu hay may mắn gì, chỉ là còn người, những thứ còn sót lại, làm cho người ta thương cảm.”
      Vốn dĩ ông nghĩ để cho kiểm kê di vật, giờ phút này tới đây, cũng trì hoãn, lập tức đưa lên lầu.
      Phòng ngủ của ông và Từ Khả Vi, Uyển Tình chỉ vào hai ba lần, giờ phút này thấy, vẫn khó chịu. thở dài tiếng, với Đỗ Viến Minh: “Phòng này, cháu vào được hai ba lần, nhớ dáng vẻ lúc đó của mẹ... trong đầu khó chịu, chú và mẹ ở đây lâu như vậy, chỉ sợ càng khó chịu?”
      Đỗ Viễn Minh thở dài tiếng, sờ sờ gương bàn trang điểm: “Cũng phải đúng sao? nỡ thu lại, nhưng nhìn rồi lại ngủ , mà còn... tới cùng cũng là đồ sở hữu của mẹ cháu, bà ấy mất , chỉ có thể để lại cho cháu.”
      “Mẹ có gì đáng giá cả...” Uyển Tình : “Chỉ là, cháu muốn ném .”
      xong, bắt đầu thu dọn quần áo của Từ Khả Vi.
      Từ khả Vi ở đây hơn nửa năm, chính mình cũng có nhiều đồ, chủ yếu là quần áo mới. Uyển Tình lưu luyến với mấy thứ này lắm, kêu người giúp việc bỏ vào trong thùng, tạm thời cất .
      Quả thời gian vứt , Đỗ Viễn Minh có lẽ bận tâm mặt mũi của , cũng có thể nỡ nhưng chỉ sợ Đỗ Thiến muốn để lại đồ đạc của người chết ở trong nhà. Qua thời gian, ấy lén lút kêu người ném , cũng để cho Đỗ Viễn Minh đỡ khó xử...
      Mặt khác có ít trang sức bên người của Từ Khả Vi, Uyển Tình nghĩ chúng đáng giá, chính mình lại thể tham , liền muốn, trong mắt Đỗ Thiến chắc cũng là đồ bỏ , tỉ mỉ cho vào chiếc hộp, chuẩn bị cầm lại nha cũ, đó là nhà của , chỉ cần bị trộm, để lại bao lâu cũng được.
      Đỗ Viễn Minh xem, trang sức đều cất , đưa cho : “Cái này ...”
      Uyển Tình dửng sốt, chần chừ vươn tay ra, mở ra nhìn thoáng qua : “Những thứ này phải của mẹ...”
      “Ai phải?” Đỗ Viễn Minh nghĩ tới chuyện, coay người mở tủ sắt đầu giường, cầm ra quyển sách lớn như cái hòm: “Cía này cũng là của mẹ con, gì đó của bà ấy, đều đưa hết cho cháu. Cái khác thôi, những thứ này thể cầm, vốn dĩ định là cho bà ấy, bà ấy nhận rồi...”
      Uyển Tình nghe ông thấy được nghiêm trọng, nhịn được chau mày, tiện nghĩ muốn nhìn kỹ những thứ ông . Nếu đắt, liền thu lại . Vốn tưởng rằng là kim cương bảo thạch gì đó, nghĩ lại là ngọc...
      cũng biết nhìn ngọc, thấy cái này trong xanh sáng biếc , chắc là phỉ thúy rồi. Xã hội này, phụ nữ kết hôn đều là đàn ông mua nhẫn kim cương trứng bồ câu, tự nhiên cho rằng nó là kim cương châu báu.
      Thế nhưng, đây là bộ phỉ thúy, chiếc vòng cổ, đôi hoa tai, đôi vòng tay, hạt châu nhiều như vậy, lớn tương đồng, ánh sáng cũng sai, cũng biết, cũng hiểu được này phải chuyện đơn giản, nghĩ đến hẳn tiện. Đăck biệt là phỉ thúy kia vừa mắt so với kim cương càng đẹp hơn, liên tiếp bị đả kích, mạnh mẽ khép lại, đưa cho Đỗ Viễn Minh: “cháu thể!”
      “giữ , vốn là chú và Từ Khả Vi chuẩn bị lễ vật kết hôn cho cháu.”
      “Vâng, phải .” Uyển Tình vừa nghe, có chút nỡ buông ra, nếu là vậy, tiền bạc Đỗ Viễn Minh bỏ ra, chú ỷ nhất định là từ Từ Khả Vi mà ra, mà còn, cái này chắc là đắt ? Uyển Tình lấy lại chủ ý.
      “Cứ giữ .” Đỗ Viễn Minh : “Đều là người nhà, đổi phòng mà thôi.”

      Uyển Tình nghĩ cũng đúng, liền nhận tạm thời, cũng đặt trong phòng mình, cho dù là đáng giá gì đó, tuyệt đối mang ra ngoài. Đến như về sau thế nào, vẫn là về sau . Nếu có giá trị gì đó, mang ra ngoài.
      Nghĩ như vậy, có áp lực tâm lý gì, đưa phỉ thúy và mấy thứ đồ trang sức gì đó về phòng mình.
      Lúc vào cửa, bị Đỗ Thiến nhìn thấy, đỗ Thiến thấy ôm đống hòm tơ lớn , từ đến lớn nhìn quen, cần đoán cũng biết là trang sức.
      Đỗ Thiến nhất thời kinnh hãi, nếu là kim cương, biết được bao nhiêu tiền. Mà Từ Khả Vi mang đều là ngọc, so với Kim cương cũng còn đáng giá hơn.
      Lúc này Đỗ Thiến nhịn được, lại muốn tìm Đỗ Viễn Minh chuyện, lại biết, có Đỗ Vễn Minh cho phép, Uyển Tình sao có thể lấy được gì.
      đến bên ngoài phòng Đỗ Viễn Minh, gặp người hầu ra ngoài, sửng sốt, lôi kéo người hầu hỏi: “Đinh Uyển Tình cầm gì thế?”
      Người hầu vừa mới dọn WC, nghe được ràng, nhưng liếc mắt vụng trộm, cho : “Là trang sức để lại của phu nhân, tiên sinh bảo tiểu thư mang .”
      Đỗ Thiến rầu rĩ hỏi: “Là trang sức gì?”
      “Lúc trước hay để bàn, đều là đồ bình thường mang theo, hình như có chút vòng cổ, hoa tai, ...” từ KHả Vi lớn tuổi, thích hợp đeo kim cương, thêm nữa sức khỏe tốt. đỗ Viễn Minh liền chọn ngọc cho bà, bình thường ở nhà chỉ đeo chiếc vòng, thi thoảng đeo chiếc ngọc bài cổ, người hầu đều thấy.
      Đỗ Thiến cảm thấy tốt, hai chiếc vòng ngọc kia chỉ sợ là giá trị trăm vạn, nhớ đâu là phỉ thúy cực phẩm, mẹ ruột ở dưới đất khóc lên.
      Người hầu tiếp: “Về sau tiên sinh lại lấy thêm chút trong két bảo hiểm, lúc trước là tiểu thư cần, về sau lại chỉ mong được nhận lấy!”
      Người hầu bĩu môi, dáng vẻ đáng ghét. vừa mắt với Từ Khả Vi, cảm thấy vốn dĩ bằng mình, dựa vào đâu mà được làm bà chủ? Về sau Từ Khả Vi lại tự mình xuống bếp, cảm thấy mình bị đoạt công lao, càng vừa ý.
      Dù sao hận thù, chỉ là hâm mộ ghen ghét, nhịn được cáo trạng với Đỗ Thiến. Người chết, cũng được thương cảm, chỉ cảm thấy điềm xấu, muốn rửa sạch hết những thứ liên quan đến Từ Khả Vi ra ngoài, kết quả bây giờ còn đặt ở khố phòng, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, liền nhịn được lại tiếp.
      Đỗ Thiến vừa nghe, kêu lên: “Ném hết, ném hết, đều ném hết, giữ làm gì, chiêu hồn sao?”
      tức giận đến mức hét lớn, người hầu hoảng sợ, lại kịp khuyên can, Đỗ Viễn Minh và UYển Tình từ trong phòng ra ngoài.
      tay người hầu còn cầm đồ rửa mặt và trang điểm của Từ Khả Vi, chuẩn bị ném , Đỗ Viễn Minh vừa thấy liền đoán được các gì, trầm giọng hói: “Ầm ĩ cái gì?”
      Đỗ Thiến liếc mắt nhìn Uyển Tình, rất bình tĩnh : “Nghe quần áo của dì vẫn để ở nàh kho? Mọi người mất, lưu trữ để lại điềm xấu, ném !”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 421: Quyết tuyệt

      “Con biết cái gì!” Đỗ Viễn Minh giận dữ.
      Người chết, ném vài thứ vốn là bình thường, nhưng ông và Từ Khả Vi khác, lập tức xử lý sạch , giống như đuổi người khác , để cho Uyển Tình tự xử thế nào, ông sợ Uyển Tình nghĩ nhiều, nghĩ tới co của mình lại tới cản trở, Đỗ Viễn Minh tức giận muốn đánh người.
      Đỗ Thiến tức giận nhảy dựng lên: “Ba đưa cho mẹ ta cái gì, còn mẹ con sao? Mẹ con chết nhiều năm như vậy, ba để lại cho bà ấy được bao nhiêu? tại trong cái nhà này, còn có hình bóng của mẹ con sao?”
      Mẹ của rồi, Đỗ Viễn Minh cũng thương tâm nhiều năm, giờ bị như thế, chế giễu giống như ông vô tình vô nghĩa, đuôi mắt ông sáng lên như muốn nứt ra: “Con... con cút về phòng cho ba1”
      người chết mười mấy năm, người mới chết vài ngày, còn có gì đó ở đây sao, đó là vì sao? Lại năm trước cưới Từ Khả Vi vào cửa, tự nhiên thể chuyện gì đó khiến người ta ngột ngạt...
      Đỗ Viễn Minh đau lòng, người con ông tự mình nuôi lớn, sao lại thể thông cảm cho ông, cả ngày chỉ khiến ông ngột ngạt...
      Lúc này, càng thêm buồn bã.
      Đỗ Thiến xoay người vọt vào phòng Uyển Tình, Uyn Tình và Đỗ Viễn Minh giật mình, vội vàng chạy tới, thấy cầm hộp châu báu giường, mở ra, nhìn thấy phỉ thúy lưu quang dật thải, tức giận đến mức toàn thân phát run: “Đây là gì? Đây là gì?”
      Đỗ Viễn Minh : “Đó là di vật của dì con.”
      Đỗ Thiến cười lạnh: “Họ Từ kia có bản lĩnh mua thứ đồ này sao>? Còn phải là tiền của ba, đây là của Đỗ gia, dựa vào đâu mà cho ta?”
      “Con câm miệng lại cho ba!” Đỗ Viễn Minh muốn đánh người: “Đó là mẹ kế của con!” Lại còn họ Từ, ông nghĩ mình muốn thừa nhận đứa con giáo dục như thế.
      “Cho tới bây giờ muốn thừa nhận.” Đỗ Thiến .
      Đỗ Viễn Minh mạnh mẽ tiến lên, nghĩ muốn tát cái. Đột nhiên Uyển Tình xoay người chạy ra khỏi phòng, Đỗ Viễn Minh sửng sốt phen, tạm thời buôn Đỗ Thiến ra, đuổi theo: “Tình Tình, cháu đâu thế>?”
      Uyển Tình để ý đến ông, đường chạy vào nhà kho, đem mấy chiếc rương vừa mới cất kéo ra.
      Đỗ Viễn Minh vội vàng ngăn cản: “Tình Tình cháu muốn làm gì? Mau để lại !”
      Uyển Tình đẩy tay ông ra, kéo rương ra, đưa thùng vào phòng khách, đùng đùng mở ra, đem quần áo bên trong lôi ra, cắn răng xé từng bộ , tiếng vải tinh xảo bị xé thành hai nửa.
      nổi điên làm gì?” Đỗ Thiến chỉ vào : “Đó là tiền của Đỗ gia, muốn xé là xé sao?”
      Uyển Tình ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, trầm hỏi lại: “Tôi thích như thế đấy, dù sao cũng giữ lại, tôi xé làm sao?” xong tiếp tục xé.
      Quần áo được may rất tốt, cngx phải cái gì cũng xé được. Đến sau cùng, hoàn toàn còn sức lực, liền ôm lấy quần áo, ảo não nhét vào trong thùng rác.
      Đỗ Viễn Minh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy như thế, chấn động nên lời.
      đương nhiên là có tính cách của mình. Lúc trước mới vừa cùng Mục Thiên Dương quen biết, vận mệnh của và Từ Khả Vi đều ở trong tay Mục Thiên Dương, dám tranh luận với , tại chỉ còn mình , làm sao lại sợ Đỗ Thiến? Cho dù Đỗ gia có bản lĩnh, còn có Mục Thiên Dương, ai sợ ai còn chưa biết được.
      Mặt Uyển Tình lạnh lùng, sau đó chùi nước mắt, lên lầu.
      Đỗ Thiến cũng bị làm cho kinh ngạc, sửng sốt phen, lại muốn chuyện, Uyển Tình vừa mới đến bên người , tay đẩy ra.
      Đỗ Thiến lảo đảo cái, hô to: “ làm gì?”

      Uyển Tình chạy vào phòng, nắm châu báu trang sức giường, dùng sức ném vào người : “Cho đấy, đều cho , của Đỗ gia gì đó, chướng mắt tôi!”
      Đỗ Thiến nhìn đống châu báu lao về phía mình, tay nghĩ là muốn bắt lây. Tất cả đều rất đáng gí, quẳng liền bị hủy, chỉ có Đinh Uyển Tình quê mùa mới hiểu nên có thể ném . Nhưng bắt được, còn bị vòng cổ đập vào đầu.
      Uyển Tình cầm lấy những di vật đáng giá tiền của Từ KHả Vi, ra khỏi phòng, thấy Đỗ Viễn Minh lên đây, dừng lại, mở ví tiền ra, lấy tấm chi Phiếu Đỗ Viễn Minh cho đưa lại ông, cả chìa khóa biệt thự cũng bỏ xuống, toàn bộ ném vào trước mặt Đỗ Thiến: “Tôi cũng cần.”
      xoay người xuống lầu, nhìn Đỗ Viễn Minh, Đỗ Viễn Minh kéo tay : “Cháu làm gì thế?”
      Uyển Tình tránh ông ra, khóc ròng : “Cảm ơn chú... mẹ mất rồi, cháu hợp ở lại đây,,, cháu đây.” xong gạt nước mắt chạy .
      Đỗ Viễn Minh sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi ra khỏi cửa mới tỉnh lại, giơ tay lên tát Đỗ Thiến.
      Bốp! Cùng với tiếng thét chói tai, Đỗ Thiến bị ngã, trong tay vẫn ôm phỉ thúy của , ngẩng đầu, thể tin nhìn Đỗ Viễn Minh.
      Đỗ Viễn Minh hét lớn: “Sớm biết con như vậy, lúc sinh ra con nên bóp chết con rồi! Cái gì ba cũng nghĩ cho con, nhưng con chưa từng nghĩ cho ba? Uyển Tình có gì khiến con e ngại, con thể ở chung được sao?”
      Toàn thân Đỗ Thiến run rẩy, nước mắt từng hạt rơi xuống: “Ba đánh con vì ta... còn sao con phải e ngại...”
      Đỗ VIễn Minh cho dù đánh chết cũng hối cải, : “Con nghĩ rằng ba có con làm người thừa kế được phải ? Con đừng nghĩ quá, ba chỉ cần cưới người trẻ tuổi, thừa dịp giờ sinh đứa em trai cho con vẫn còn kịp! Ba Đỗ Viễn Minh còn chưa đến năm mươi tuổi, giờ sinh con trai, vẫn có thể bồi dưỡng nó thành tài!”
      Đỗ Thiến ngồi dưới đất, bị ông luân phiên oanh tạc, người trở nên u mê, ngơ ngác ra lời.
      Đỗ Viễn Minh dạy dỗ xong, lại nghĩ tới người hầu, lập tức sa thải mấy người giúp việc làm việc ở đây mười mấy năm. Nếu có bà ta huyên thuyên sau lưng , cũng bất hòa thế này.
      -
      Uyển Tình ôm di vật của Từ Khả Vi, khóc trở lại nàh cũ. Bảo về ở khu nhà chào hỏi , thấy khóc, quan tâm hỏi chuyện xã giao xảy ra chuyện gì.
      lắc đầu, cái gì cũng chưa , mình về nhà.
      Trong nhà trống vắng đến đáng sợ, đồ dùng trong nhà đều phủ vải trắng, Uyển Tình ngồi im lát, xốc vải lên, bởi vì mấy ngày trước Từ Khả Vi về thu dọn xong, có bụi bẩn gì.
      Uyển Tình ngớ ra giây lát, mới suy nghĩ cẩn thận là có chuyện như vậy, trong lại lại thấy khổ sở.
      Cố nén bi thương thu dọn lại nhà cửa, nhìn thời gian, giữa trưa, cũng có khẩu vị gì. Nhìn bố trí trong phòng, dường như đây mới là nhà của ...
      Đúng là... mẹ mất..
      Uyển Tình sửng sốt, tìm tấm ảnh mấy năm trước, khi đó mẹ còn chưa gả cho Đỗ Viễn Minh...
      Uyển Tình nhìn ảnh chụp mà ngơ ngẩn cả người, đứng dậy ra cửa, đến tiệm chụp ảnh kêu người ta phóng to ra, muốn lấy làm di ảnh!

      Chương 422: Đeo gai

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình ôm di ảnh về nhà, nhận được điện thoại của Thiên Tuyết. Thiên Tuyết lập tức phải về Thành phố C, Chủ nhật rồi trở về đón .

      Uyển Tình nghe được thanh của , đột nhiên trở nên thực yếu đuối, rất muốn cho chuyện gì xảy ra. Nhưng là, nếu như , chắc Thiên Tuyết lập tức tới tìm ? Uyển Tình nghĩ đến đây, cũng dám .

      Cúp điện thoại, Uyển Tình ôm đầu gối ngồi ở sô pha, yên lặng khóc lên. Nhìn căn phòng quen thuộc, lại có hương vị quen thuộc, ngay cả Từ Khả Vi...... Đều biến thành tấm ảnh......

      hướng về vách tường rơi lệ, cảm giác độc bất lực lan tràn, muốn cắn nuốt ý chí con người. cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Mục Thiên Dương, dừng chút lại cảm thấy rất phiền toái. Giờ phút này , muốn phiền đến bất luận kẻ nào đâu......

      biết qua bao lâu, ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong phòng, nhà hàng xóm truyền đến tiếng đứa khóc nỉ non và tiếng quở trách của người lớn. Uyển Tình chậm rãi đứng lên, nghe được thanh ô tô truyền đến từ đường, cảm thấy chính mình hẳn nên tỉnh lại.

      Tinh thần của suy sụp, tự mình đau khổ, hận thù người khác. Bị Thiên Dương biết, Thiên Dương lo lắng; bị Đỗ Thiến biết, Đỗ Thiến vui vẻ...... Chính là bị mẹ dưới đất biết, mẹ cũng an lòng mà . Vậy cần gì phải chà đạp chính mình?

      Uyển Tình lau nước mắt, tìm chỗ treo ảnh chụp Từ Khả Vi lên, đồng thời chuẩn bị cái lư hương nho ở phía trước, chỉ cần ở nhà, đều phải thắp hai nén hương.

      Nơi nơi sửa sang lại chút, lại lấy đồ ăn trong bếp ra, còn tìm được nửa bình nước rửa chén phía dưới tủ bát. Uyển Tình vệ sinh bát đũa lần, cũng lau sạch bàn ăn và dầu mỡ.

      Nhìn sạch hết thảy, xoa xoa tay ướt sũng tạp dề, xoay người rời khỏi phòng bếp. Cởi tạp dề, cầm lấy ví tiền, vừa ra ngoài, vừa với ảnh chụp của Từ Khả Vi: "Mẹ...... Con mua thức ăn......" xong, thanh có hơi nghẹn ngào.

      Mua hết đồ ăn trở về, thấy Đỗ Viễn Minh ở cửa nhìn xung quanh, Uyển Tình ngu ngơ dừng lại. Đỗ Viễn Minh thấy cầm theo đồ ăn, cũng là ngẩn ngơ, nhíu mi : "Con đứa này......"

      Uyển Tình cắn chặt răng, qua mở cửa, : "Chú nếu chê, tiến vào ngồi chút ."

      Đỗ Viễn Minh thở dài tiếng, nháy mắt cảm thấy chính mình vừa già mười tuổi, bất đắc dĩ vào, nhìn thấy ảnh chụp của Từ Khả Vi, còn trong phòng bố trí sạch , khổ sở : "Tình Tình, con như vậy......"

      "Con muốn chú khó xử." Uyển Tình .

      Đỗ Viễn Minh nhìn , sửng sốt lát, lại quay đầu nhìn Từ Khả Vi tường, nức nở : "Chú phải với mẹ con thế nào......"

      "Mẹ hiểu." Đỗ Thiến đối với như vậy, tuy rằng Đỗ Viễn Minh có làm cái gì, thậm chí còn giúp đỡ , nhưng Đỗ Thiến được ông nuôi lớn, muốn có cách nào xem ông làm người tốt. loại phỏng đoán, người Thiên Dương kiêng kị, làm sao có thể quản tốt cái Đỗ Thiến? Đỗ Thiến đối với như vậy, giống như là ông ngầm đồng ý.

      "Tình Tình......"

      "Chú muốn lưu lại ăn cơm chiều ?" Uyển Tình đứng lên, "Con làm được tốt, chú đừng để ý."

      "Con ——" Đỗ Viễn Minh ngẩn ra, nghĩ đến mình rốt cuộc vẫn là trưởng bối của , lớn tiếng , "Con ngồi xuống!"

      Uyển Tình chậm rãi ngồi xuống.

      Đỗ Viễn Minh : "Chú biết con chịu nổi ủy khuất, về sau cũng để Thiến Thiến làm càn trước mặt con, nhưng con nổi cáu như vậy là thế nào? Mẹ con có thể yên tâm sao?"

      Uyển Tình nén lệ, ủy khuất : "Con muốn tiếp tục ở lại nơi đó, mẹ mới lo lắng! Chú, con sợ cho chú biết, lúc trước nếu Đỗ Thiến là bộ dáng này, mẹ con tuyệt đối gả cho chú! Mẹ con nghĩ đến ấy chỉ là tạm thời được tự nhiên, còn là người tốt, ai biết ấy...... Quên , mẹ rồi, con vừa vặn tìm lý do chuyển ra, cũng miễn phá hư quan kệ cha và con của chú và ấy. Con biết chú nghĩ mọi chuyện đều tốt, nhưng ấy mới là con ruột của chú......"

      "Chú dạy tốt Thiến Thiến......"

      "Cái đó liên quan đến chú." Uyển Tình xoa xoa nước mắt, " ấy chỉ là bất mãn đồ đạc của mình bị cướp thôi. ấy và mẹ thân, cảm thụ của con sâu. Nhưng nếu tình cảm tốt của ấy và mẹ, trong lòng con đúng là thoải mái."

      Đỗ Viễn Minh khẽ chau mày, ngẫm lại cũng là đạo lý này, nhất thời lại có chút đau lòng cho Đỗ Thiến. Rốt cuộc là con ruột của ông, nếu trong lòng nó nghĩ như vậy, ngược lại ông xử lý tốt......

      Ông lại khuyên nửa ngày, Uyển Tình vẫn chịu cùng ông trở về. tại trong lòng thoải mái, chuyện cũng đeo gai cả người, hỏi: "Chị Thiến sao? Con về, ấy làm sao bây giờ? Chú để ý tới cảm thụ của ấy, hay là để ý tới cảm nhận của con?"

      Cái này nghiêm trọng! Đỗ Viễn Minh đột nhiên cảm thấy phải dễ bắt nạt như vậy, bị người ta bắt nạt, chính là có phản kích. Nếu người đối phó, chỉ sợ cần kế hoạch gì, há miệng là có thể làm người khác rối loạn trận tuyến.

      Đỗ Viễn Minh khuyên được, cũng dám tiếp tục khuyên trở về chịu cơn giận của Đỗ Thiến, chỉ có thể tự mình rồi. Về nhà, lập tức đóng gói Đỗ Thiến lên máy bay, còn gọi người tự mình áp giải, cần phải đưa đến Newyork mới yên tâm.

      Đỗ Thiến nguyên bản cũng hối hận, đúng là sợ ông cưới người trẻ tuổi, sinh em trai, nhận thức cho tới nay của ——tài sản Đỗ thị đều là của —— bị khiêu chiến! tự nhiên có cách nào nhận loại thay đổi này, nghĩ cũng nên nhượng bộ thích hợp chút......

      Kết quả Đỗ Viễn Minh đuổi !

      chịu nổi, lúc đổi máy bay ở Bắc Kinh, thừa dịp người bên cạnh chú ý, bỏ chạy. Về phần chạy đến nơi nào, có người biết.

      vừa lên máy bay, Đỗ Viễn Minh bắt đầu đón Uyển Tình. Ông có tình cảm với Từ Khả Vi, ngay bảy ngày đầu, ông muốn cùng Uyển Tình tế lễ. Xem Uyển Tình lập lại di ảnh, giống như muốn mình tế lễ, ông cảm thấy thực xin lỗi Từ Khả Vi, tự nhiên muốn đón người về.

      Uyển Tình hiểu cái này, nhưng trong lòng cảm thấy cái địa phương kia tế lễ bảy ngày tốt, nghe Đỗ Thiến rồi, liền cùng ông quay về Đỗ gia. Dù sao, sau khi tế xong cũng quay về Thành phố C, về sau chỉ cần muốn, là có thể nước giếng phạm nước sông.

      Kết quả vừa về tới nhà, Đỗ Viễn Minh liền nhận được điện thoại, Đỗ Thiến chạy! Đỗ Viễn Minh đều có ý muốn giết người, sao đời này liền sinh cái hại cha nó như vậy! Lập tức có biện pháp, chỉ có thể gọi người quan sát sân bay, nhà ga ở thành phố A, sợ hãi trở về làm rối.

      Nếu trở về, vừa ra đứng liền bắt được, thể lại náo loạn đến trước mặt Uyển Tình. Chờ Uyển Tình trở về trường học, lại chuyện với .

      Đầu ngày thứ bảy đó, Uyển Tình thờ cúng trong biệt thự với ông trước, tiếp theo nhận được điện thoại của Thiên Tuyết, Thiên Tuyết trở lại, chuẩn bị trở về nhà tế lại lần.

      Nghe hôm nay hồn trở về, tiềm thức cảm thấy, Từ Khả Vi thân thiết với hơn nhà cũ các , hẳn là quay về bên kia mới đúng.

      Đỗ gia lái xe đưa đến chỗ hẹn với Thiên Tuyết, Thiên Tuyết gặp , ưu sầu : "Cậu chú ý tốt chút, gầy thành cái dạng gì? Thương tâm nữa cũng phải ăn cơm chứ!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 423: Tiếp tục quá độ

      “Mình ăn.” Uyển Tình
      Thiên Tuyết thở dài: “Từ từ tẩm bổ .” xong liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau: “Cậu có thể ra ngoài bao lâu?”
      Uyển Tình hờn giận : “Mình còn theo quy tắc nhà ông ấy, cho dù là cha ruột, mình cũng là người trưởng thành rồi.”
      Thiên Tuyết sửng sốt, Uyển Tình chưa từng gây như thế, chẳng lẽ có chuyện gì thoải mái? Suy nghĩ, trong lòng liền toát mồ hôi dầm dề, chẳng lẽ Đỗ Viễn Minh giống như mấy cha dượng trong tiểu thuyết, bản chất cầm thú ra rồi?
      được, nhất định phải cứu người khỏi bể khổ.
      “Xảy ra chuyện gì?” quan tâm hỏi.
      có chuyện gì.” Uyển Tình cũng muốn nghĩ đến: “Mình thu dọn chút, nghĩ muốn mua ít đồ vào trong đó đốt.”
      “Mình cùng.” Thiên Tuyết kiêng kị gì cả, lại đây là chị dâu của , đều là người thân, có gì phải kiêng kỵ.
      Uyển Tình với lái xe, lúc để Thiên Tuyết đưa mình trở về, để ông tới, sau đó cùng mua hương nến về.
      Thiên Tuyết hy vọng Uyển Tình được tốt, cũng cháy cực kỳ thành tâm, vừa đốt vừa : “Dì, dì hãy phù hộ Uyển Tình, đây là con đốt thay con, người tới, tâm là ở đây...”
      Uyển Tình sửng sốt, nhìn thoáng qua, lấy tiền giấy ở mặt thêm hai tấm, lửa cháy lớn hết cả, giấy bịu bay đầy trời, hai người đều đầy đầu tro.
      Thiên Tuyết : “Dì nghe thấy được, dì đồng ý rồi, muốn con rể tới ?”
      Uyển Tình còn chưa trả lời, liền nhận được điện thoại của Quản Vận Phương, nghe thấy bà quan tâm mình, mình ở trong này, Quản Vận Phương sửng sốt: “Dì tới ngay đây.”
      Cúp điện thoại, cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết có chút thất vọng: “ thể tới,” thế nhưng nhất định nghĩ là ở Đỗ gia có chuyện rồi, lát nữa cùng Dì Quản mới tốt, cũng biết là đáng tiếc rồi.
      Quản Vận Phương cũng cầm theo hương nến tới, chiếc túi rất lớn, bảo vệ cũng nhìn ra.
      Uyển Tình vừa thấy, thầm thở dài nhõm hơi, vô ý quên chuyện này, chờ bà tỉnh lại rồi sau, giờ tiếp thu được.
      Quản Vận Phương nghĩ tới hai nữ sinh lại làm loại chuyện này, nhịn được trách cứ. Uyển Tình : “ở Đỗ gia đốt rồi, cháu chỉ muốn đến nơi đây chút, mẹ sống ở đây lâu hơn, nhỡ đâu mẹ quay lại bên này?”
      Quản vận Phương cũng thấy đúng, có thể Từ Khả Vi trở lại nơi này, giọng : “Đốt xong rồi, chúng ta ra thôi, thể có người ở trong nhà.”
      Uyển Tình khóa cửa lại, đến cửa hàng bán hoa với Thiên Tuyết, vừa vừa hỏi: “Quản đại ca thế nào rồi ạ? Cửa hàng buôn bán tốt chứ ạ?”
      “Cũng được.”
      “Vậy bao giờ trở lại thành phố C?”

      trở về rồi, dù sao công việc cũng có, bằng ở nhà nghỉ ngơi, nhà cửa bên kia cũng rút tiền, có thể tốn ít tiền bạc, dì còn có thể tự mình chăm sóc, có thể kiếm tiền.”
      “Dì vất vả rồi...” Uyển Tình xong, liếc mắt nhìn Thiên Tuyết cái.
      Ánh mắt Thiên Tuyết lăn lông lốc chuyển động, có chút chột dạ, đâu có chuyện gì liên quan đến , đó là do Mục Thiên Dương động kinh! Hơn nữa, dù sao cũng phải dưỡng thương, nghỉ ngơi cho tốt rồi trở về được sao...
      Uyển Tình có ý trách cứ, chỉ là việc này do Mục Thiên Dương làm, tự nhiên nghĩ đến thôi, biết hienejj tại Mục Thiên Dương có để ý hay , nhỡ đâu lại để ý, liền vội vàng chính là trở ngại chứ giúp được gì.
      Ba người tới cửa hàng bán hoa, thấy Quản hạo Nhiên, uyển Tình hỏi Quản Vận Phương, Quản Vận phương ở nhà. Uyển Tình xoay người kéo Thiên Tuyết cái: “Cùng nhìn xem!”
      .” Thiên Tuyết được tự nhiên : “Mục bó hoa với giỏ trái cây!”
      Quản Vận Phương buồn bực : “Còn hoa gì nữ, cháu muốn dì nổi giận sao, cũng phải để ý như thế.”
      Thiên Tuyết nhất thời có ấn tượng tốt với bà.
      Quản Vận Phương đưa chìa khóa cho Uyển Tình: “Chắc là cậu ta mở được cửa, chính cháu tự mở .”
      Uyển Tình đồng ý, lôi kéo Thiên Tuyết cùng , Thiên Tuyết thấy ngựa quen đường cũ hỏi: “Cậu tới nhiều lần rồi?”
      “Uhm.”
      “Xong rồi, mình mà biết, khó trách ấy để ý như thế.”
      Uyển Tình hơi nhíu mi, ngừng bước chân lại.
      Thiên Tuyết đỡ phía sau lưng , tiếp tục về phía trước: “Được rồi, kia trước đây, mình cầu hôn rồi mà, sao còn tin tưởng cậu? Đúng rồi, nhẫn mình để ở phòng cậu ở Y Toa Bối Lạp, ở ngăn kéo trong bàn trang điểm.”
      “Uhm.” Uyển Tình dờ dờ tay, nhớ tới dây hồng cũng lấy xuống, giống như để ở trong ví tiền: “ cậu lấy lắc tay sao?”
      “Yên tâm, chuyện của cậu, ấy đều để ý.”
      Quản Hạo Nhiên bây giờ nghĩ gì đến Uyển Tình, bị từ chối rất nhiều, tự nhiên cũng thể lừa dối bản thân là mình còn có cơ hội. Mà công việc còn có, tương lãi còn biết thế nào, hiểu được sứt đầu mẻ trán, kia lại vẫn có tâm tình phong hoa tuyết nguyệt sao? Đừng tự theo đuổi người khác, liền là người khác theo đuổi cũng khiến thấy phiền.
      Uyển Tình và Thiên Tuyết đến thăm , như bạn bè bình thường ân cần thăm hỏi, đáng nhắc tới.
      Mãi đến khi đưa UYển Tình quay lại Đỗ gia, Thiên Tuyết mới nhớ tới: “Cậu có chuyện gì ở đó?”
      Uyển Tình : “ có.”
      “Cậu đừng gạt mìh!”
      Uyển Tình giờ xốc lại tinh thần, nhưng rất nhiều nơi đều hoảng hốt, cũng biết nhìn ra ở đâu, bất đắc dĩ : “Còn phải Đỗ Thiến sao?” Đem trò cười chuyện ngày đó ra, cuối cùng bổ sung: “Mình cũng bị tức điên rồi, dựa vào đâu chịu để ta bắt nạt? Mẹ mình vừa mới mất, nào có người nào hiểu chuyện như thế?... Tuy mình cũng có chút hiểu chuyện.”
      Thiên Tuyết cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Mình ủng hộ cậu làm như thế, cậu nào có cách khác, người khác chỉ nghĩ cậu dễ bắt nạt! Chị dâu của mình, sao có thể để người khác bắt nạt? Chỉ là nghĩ tới cậu nổi giận như thế, mình phải bảo mình cẩn thận rồi, ngàn lần đừng chọc vào câu?”
      “Cậu cười mình à?”
      “Mình cười bào giờ?” Thiên Tuyết oan uổng, sao lại hiểu người khác, trong lúc người ta đau xót mà lại cười: “Mình đâu có?”
      Uyển Tình cũng chỉ là chơi, để ý, giận dữ : “Dù sao cũng côi như trở mặt rồi, chắc là dần dần, chú Đỗ cũng để ý mình, chế giễu...”
      Thiên Tuyết gật đầu, lúc mới : “Thế nhưng phỉ thúy rất đáng giá, trọn vẹn mà , cái đó... Tuy mình biết, cũng biết là thấp đâu, chú Đỗ có thể đưa cho cậu... chặc chặc, nguy hiểm.” Nào có khẳng khái như thế, phải là cố ý chưa?
      “Cực kỳ quý sao?” Uyển Tình nghi ngờ
      “Chắc chắn là quý hơn kim cương! Người nghèo mới chơi kim cương, kẻ có tiền đích thực mới chơi phỉ thúy!”

      Chương 424: Tốt

      Uyển Tình bị nghẹn, nghĩ rằng chính mình quả biết hàng. Thế nhưng nghĩ đến trong tích tắc đó ném Đỗ Thiến, vẫn rất thích. Cho dù biết giá trị bao nhiêu vẫn ném!

      Thiên Tuyết về nhà, lập tức cáo trạng với Mục Thiên Dương. Mà Mục Thiên Dương ở thành phố C, hai người chuyện qua điện thoại. Vừa nghe đến phỉ thúy, lông mày Mục Thiên Dương liền nhíu lại: "Giám đốc Đỗ là bỏ được, tăng tới ba trăm ngàn, tới năm trăm ngàn, cũng bị tranh mua."

      "A?" Thiên Tuyết kinh hô: "Em đoán trăm ngàn, còn tưởng rằng như vậy là đắt!"

      "Đó vốn là của ông nội, bởi vì giám đốc Đỗ tìm quà tặng cho mẹ Uyển Tình, nhìn mặt mũi của Uyển Tình, để cho ông nội sang tay ông ta."

      "Vậy chúng ta mua trở về!" Thiên Tuyết tài đại khí thô .

      "Tất nhiên là phải mua trở về!" Mục Thiên Dương : "Sớm hay muộn gì cũng dùng giá gốc thậm chí là thấp hơn so với giá gốc để mua trở về! Lúc đầu chính là nhìn mặt mũi Uyển Tình, nếu ông ta lấy tỷ đến chúng ta cũng bán, tại lại có thể khi dễ đầu Uyển Tình, nghĩ rằng sau lưng ấy có người sao?"

      Thiên Tuyết bị hoảng sợ, nghĩ rằng người này bị chọc giận, khuyên nhủ: "Được rồi, Uyển Tình có việc gì. Uyển Tình cũng phải con cừu , ngay cả cũng sợ, những người khác làm sao có thể bắt nạt ấy?"

      "Ừ." Mục Thiên Dương nghĩ đến điểm đó cũng rất vừa lòng: "Sau này phải lợi hại hơn mới được."

      Thiên Tuyết hết chỗ để , nên chuẩn bị thu dưỡng bà xã dũng mãnh , sau đó ở phía sau thu dọn cục diện rối răm sao? Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, sao lại cảm thấy mình mới lớn lên thành cái dạng dũng mãnh, sau đó để cho người ta thu dọn cục diện rối răm? Trời ạ, A Thành là nhân viên, thu thập được sao?

      Đột nhiên, Thiên Tuyết nhoáng cái nhảy lên giường . Ta . . . . . .Ta vì sao lại nghĩ đến ta?! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! A a a a a
      ------

      Ngày hôm sau, Uyển Tình và Thiên Tuyết cùng nhau quay trở về thành phố C, Đỗ Viễn Minh tự mình đưa Uyển Tình , nhờ cậy Thiên Tuyết : "Phiên toái cháu chiếu cố Uyển Tình."

      Thiên Tuyết lúm đồng tiền như hoa: "Uyển Tình là bạn học của cháu, nên như vậy." Hừ, tôi càng muốn đối lập với đứa con đáng tin cậy của ông!

      Qủa nhiên, Đỗ Viễn Minh cảm thấy cả người thoải mái. Đỗ Thiến! Đều là Đỗ Thiến! Nó và Uyển Tình vẫn là chị em, kết quả so ra còn kém hơn bạn học người ta!

      Thiên Tuyết thấy bộ tư thế đau dạ dày của ông, trong lòng liền thoải mái, nghĩ muốn bắt nạt chị dâu của ta, cũng phải nhìn ta, trai của ta, họ ta, ông nội ta có đồng ý hay !

      Trong lòng Uyển Tình có khúc mắc với Đỗ Viễn MInh, ông tức là ngầm đồng ý Đỗ Thiến bắt nạt tôi, ít nhất"con dạy cha đẻ của mình", dù sao nhớ tới cảm thấy thích hợp. Thế nhưng tụ họp cũng có lúc phân ly (thực ra là hảo tụ hảo tán: nhưng để vầy hay hơn), vẫn câu: "Chú , bảo trọng."

      Đỗ Viễn Minh cũng bảo chú ý cơ thể.

      Xuống máy bay ở thành phố C, tim Uyển Tình bỗng nhiên nặng trĩu. Vừa nghĩ tới học, liền cảm thấy đau đầu. Tuy rằng chỉ mới qua tuần, nhưng giống như qua tháng, sợ rằng theo kịp, treo khoa. nhất thời cảm thấy, mình cũng muốn đeo bức họa Conan ở tường, lấy này "Đeo conan, đeo khoa khó khăn" . . . . . .

      ra sân bay, nhìn xe tới đón các , Thiên Tuyết chạy tới mở cửa xe: "Uyển Tình, mau!"

      "Đến đây." Uyển Tình bước nhanh tới, chui vào trong xe, thấy được Mục Thiên Dương, dừng chút, cảm động đến rưng rưng mà cười: "Thiên Dương . . . . . . . ."

      Mục Thiên Dương cầm tay , đem kéo đến bên cạnh, hung hăng ôm chút: "Có khỏe ?"

      "Tốt . . . . . . ." Uyển Tình nức nở , cũng ôm chặt .

      Thiên Tuyết nhàng đóng cửa xe, lên phía trước xe, nhìn thấy lái xe là A Thành, nghĩ đến cái gì mà thu hồi cục diện rối răm, nhịn được mặt đỏ lên, quy củ thắt chặt dây an toàn, chút cũng dám lôn xộn. Tại sao tự nhiên lại đem loại tình này nghĩ lên người ta . . . . . .

      Mục Thiên Dương buông ra, lấy khăn tay lau nước mắt của : "Còn có , về sau có ai có thể bắt nạt em nữa."

      Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu lên liếc cái về phía Thiên Tuyết, biết nàng lại cáo trạng, gật đầu: "Em cũng vậy nghĩ có , mới dám lớn tiếng như vậy."

      Mục Thiên Dương cười , lại ôm vào ngực, đưa tay sờ cằm : "Về bảo bác Trương bồi bổ cho em."

      Về trước Isabella, bác Trương vẫn đối với rất tốt, biết có mẹ, nhìn ánh mắt lại càng đau lòng, thế nhưng trong lúc đó cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ với cố chủ(chủ thuê), có nhiều lời. Uyển Tình cảm thấy như vậy tốt lắm, đúng là sợ lại có người đến khuyên đừng quá thương tâm, khẳng định khiến khóc.

      Uống lấy hai bát canh bác Trương làm, Mục Thiên Dương chỉ vào tủ quần áo với : "Mua cho em vài bộ quần áo trắng trong thuần khiết."

      Uyển Tình gật đầu, hôn lên mặt cái: "Em về trường học trước bổ túc vài khóa, mấy ngày nay . . . . . . ."

      "Lại đây ăn cơm!" Mục Thiên dương nghi ngờ gì : "Bài học vội, từ từ đến, tại mới tháng tư, cách cuộc thi cuối kì còn sớm. Em lại chỉ bỏ lỡ tuần, hoàn toàn có ảnh hưởng."

      Uyển Tình đáp ứng, thu thập vài bộ quần áo màu trắng rồi trở về trường học.

      Liễu Y Y gọi điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, vừa quay đầu lại, thấy trở về, vội vàng cúp điện thoại qua đó. vốn rất ít khi chuyện, cái khác cũng am hiểu, khuyên nhủ lại càng , há miệng lại biết phải cái gì, liền nắm lấy tay Uyển Tình : "Cậu trở về tốt rồi, mình có giúp các cậu mấy bài học, ghi chép cũng nhiều lắm, nghe được cái gì viết cái đó."

      "Cảm ơn." Uyển Tình nhớ tới trước khi Sở Thiệu còn ở nơi này, hỏi: "Sở Thiệu đâu? Công ty ta thế nào?"

      " lắm, hình như mở." Liễu Y Y : "Cậu . . . . . .Cậu có khỏe ?"

      "Hoàn hảo."

      "Vậy là tốt rồi." Liễu Y Y biết an ủi người ta thế nào, chậm rãi buông tay ra: "Buổi tối ăn cơm với nhau chứ?"

      Uyển Tình nhớ tới đồng ý với Muc Thiên Dương , hỏi: "Cậu chưa có đến nơi trai Thiên Tuyết ở ?"

      Liễu Y Y sửng sốt. Uyển Tình và Thiên Tuyết chuyện cũng lảng tránh , tuy rằng ngắt đầu bỏ đuôi, nhưng sớm nghe Uyển Tình và trai Thiên Tuyết có chân

      Đây là muốn công khai sao? Liễu Y Y lông mày hơi co lại, mẹ vừa mới chết, muốn công khai, lại tiếp có điểm . . . . . Nhưng tin rằng Uyển Tình phải loại người như vậy, mặt đổi sắc : " có đâu."

      "Vậy buổi tối cùng ăn cơm?"

      "Được." Liễu Y Y cười nhạt hỏi: " phải cậu biết nấu ăn, chính là ở nơi đó làm sao?"

      "Đúng vậy a. Thế nhưng gần đây có chút chuyện, chờ thêm thời gian nữa, mình làm cho cậu ăn."

      "Ừ, mình chờ đấy." Liễu Y Y gật đầu, lại hỏi Thiên Tuyết: "Được đó? Phải nơi đó của trai cậu đó!"

      "Đừng là nơi đó của trai mình, chính là nhà họ Mục ta đều là Uyển Tình làm chủ, đừng hỏi mình!"

      Uyển Tình cau mày, nhịn được đánh nàng cái. nàng trốn chạy, liếc cái về phái Liễu Y Y, cũng chê cười .

      Buổi tối, mang theo Liễu Y Y đến Isabella, Mục Thiên Dương vừa thấy, lặng lúc, nhìn Uyển Tình, lại nhìn Thiên Tuyết, vờ ngờ ngẩn hỏi: "Đây là . . . . . . . .."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :