1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 405: Người đàn ông họ Bạch

      Viện trưởng xong, lệ nóng chảy dài: “Viện trưởng Thẩm lúc còn sống, liền , những người đó lúc sạch , con của chúng ta có thể lên trung học tất cả, thi đại học, giống như tại? Những người đó tâm đen tối, đứa trẻ cha mẹ đủ thương cảm, bọ họ cũng cần phải lừa gạt...”
      Từ Khả Vi suy nghĩ cũng là cái lý này, viện phúc lợi chủ yếu là cơ cấu của chính phủ, muốn quyên góp cho viện phúc lợi cũng thể trực tiếp, vẫn phải theo trình tự...
      “Được, được, những chuyện này nữa.” Viện trưởng lau nước mắt, đột nhiên nhớ tới việc, hỏi con trai của Viện trưởng Thẩm: “Tôi nhớ hai năm trước có người đến tìm, có phải là tìm tiểu Từ ?”
      Con trai Thẩm Viện trưởng vừa nghe cũng nghĩ tới: “Hình như thế!”
      Từ Khả Vi kinh ngạc hỏi: “Tìm tôi sao?”
      “Đợi chút, hình như tôi có ghi lại, để tôi tìm xem.” Viện trưởng xong bắt đầu lục tìm ngăn kéo, tìm hai quyển sổ ghi chép, lật chuyển lúc mới : “Sao có, là năm kia...?”
      Con dâu Thẩm Viện trưởng : “Nếu là tìm bà ấy, sợ là năm sáu năm thôi, hai năm trước tới, giống"

      “Đôi vợ chồng hai năm trước đều 70 tuổi, tôi cảm thấy rất giống.” Chồng bà .
      Bà lắc đầu: “Kia đúng là phải, đứa bé năm đó bị bỏ rơi rất béo, năm tuổi Khả Vi đến đây, cũng béo. Trước có đôi vợ chồng, khác tuổi Khả Vi là bao, có lớn hơn vài tuổi, tôi cảm thấy người phụ nữ có vẻ giống Khả Vi!”
      Từ Khả Vi nghe xong, trong lòng bắt đầu kích động.
      Viện trưởng vỗ đùi : “Đúng, tôi nhớ rồi, đôi vợ chồng đó xem ra cũng phải người bình thường, tôi tìm tiếp...”
      Từ Khả Vi thấy ông tìm kiếm, cũng quấy rầy, xoay người hỏi vợ chồng Thẩm gia: “Bọn họ những gì?”
      Hai người lắc đầu: “ nhớ rồi, CHÚNG ta cũng chuyện nhiều với bọn họ, là mẹ tôi và viện trưởng tiếp đãi.”
      Viện trưởng tìm lúc, rốt cuộc cũng lật được đến nơi: “Tìm thấy rồi, là năm năm trước rồi...” xong đưa cho Từ Khả Vi xem: “Người đàn ông họ Bạch, nữ họ Kim, lại vẫn để lại số điện thoại. Người phụ nữ bà ấy tên là Uyển Uyển, là đến tìm em , suy đoán có thể là họ Từ, ước chừng năm bị đưa tới. Chúng ta đối chiếu, liền thấy có vẻ giống cháu, lúc ấy vẫn liên hệ với cháu nhưng gọi được...”
      Từ Khả Vi hiểu ra, sau khi bà rời khỏi Đinh gia, tiết Lệ Na liền thay đổi điện thoại của Đinh gia, chính chỗ ở của bà ta, hai năm điện thoại, về sau vì phí tỉnh điện thoại cũng quay xong, tự nhiên liên hệ được.
      “Nếu cháu thử liên hệ xem?” Viện trưởng hỏi: “Bọn họ lúc ấy rất gấp gáp, cố ý đưa lại số điện thoại, là muốn để cháu liên hệ với bọn họ.
      Từ Khả Vi gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số gọi .
      Tâm tình của bà có chút phức tạp, nhi nhiều năm như vậy, khỏi muốn nghĩ vì sao cha mẹ lại cần bà, có đôi khi cũng oán hận. Nhưng thực lúc nghe có thể tìm được người thân, trong lòng vẫn nhịn được thấy kích động.
      Điện thoại vang vài tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc: “Thực xin lỗi, số máy bạn gọi ....”
      Từ Khả Vi vừa mới thấy khẩn trương, nghe thanh như thế, tâm lập tức ngã xuống đáy cốc. Bà than tiếng, để điện thoại xuống, lại gọi, còn bất to thanh lên. Để cho mọi người sau khi nghe được, bà cúp điện thoại: “Có vẻ có duyên rồi...”

      Mọi người vốn muốn an ủi bà câu: “ chừng là tìm đúng, phải người thân của bà.”, nhưng đến bên miệng, cảm thấy như vậy còn thê thảm hơn, cũng dám .
      Viện trưởng xé mảnh giấy , ghi lại số điện thoại và thông tin lên đó, rồi đưa cho Từ Khả Vi: “Có thể là tạm thời có chuyện gì đó, về sau liên hệ lại chừng lại được.”
      Từ Khả Vi gật đầu, nhận lấy tờ giấy nhìn viết ba chữ Kim Uyển Uyển, đầu óc hỗn loạn từng mảnh. Bà cố gắng hồi tưởng lại bản thân trước đây, đến nhi viện, ước chừng có chút trí nhớ lúc ở đồng ruộng lại. Bà vẫn đoán mình là đứa trẻ ở nông thông, những cái khác còn lại đều nhớ nổi, càng có bất ký trí nhớ nào về người chị.
      Khi đó vẫn còn quá , rất nhiều chuyện, đến khi bà ở tuổi này căn bản thế nhớ được. Nếu phải chuyện gì đặc biệt, chỉ sợ chuyện trước lúc mười tuổi bà cũng khó nhớ . Năm tuổi bà được đưa đến nhi viện, nếu trước đó có chị , hai người trong gia đình, phải nên có chút ấn tượng sao? Dù cho mơ hồ cũng được.
      Nhưng bà có, thậm chí cha mẹ cũng khó nhớ được.
      Đột nhiên điện thoại vang lên, bà cả kinh, tưởng rằng điện thoại gọi lại, cầm lên lại thấy là Đỗ Viễn Minh.
      ô tô đường dài đến đây, cũng cho lái xe biết, lái xe chờ lâu thấy người, sợ gặp chuyện may, đành phải gọi điện thoại cho Đỗ Viễn Minh, Từ Khả Vi nghe được thanh thân thiết của Đỗ Viễn Minh, cũng giấu diếm, hết những chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho ông nghe.
      “Thế nào gọi cho ?” Đỗ Viễn Minh : “Chừng nào em trở về?”
      Từ KHả Vi nhìn thời gian, đến sáu giờ, lúc này chắc là còn ô tô về thành phố A, hoặc là ở trong này đêm đợi đến ngày mai, hoặc là đến nhà ga xem còn vé .
      Vừa với Đỗ Viễn Minh, ông đồng ý: “Nếu xa, qua đó đón em, sáng sớm ngày mai khởi hành .”
      Từ KHả Vi đồng ý: “Như thế phiền cho lắm? Ngày mai vẫn còn làm nữa. lát nữa em đến khách sạn ở, sáng mai trở về, như vậy được ?”
      “Em mang theo thuốc đúng ?” Đỗ Viễn Minh thở dài: “Sức khỏe tốt, hai ba lần bỏ uống thuốc, sợ có ảnh hưởng. giờ qua đó, thuận tiện mang thuốc qua cho em, em uống xong, cũng là bớt lần, nên ảnh hưởng quá lớn. Nếu chờ đến ngày mai, giữ trưa em mới về, thế bỏ cả ngày rồi.”
      Từ Khả Vi ngẫm lại cũng đúng, phản đối nữa. Bà còn phải nghĩ cho Uyển Tình, giờ lại nghe có người thân, thể mang sức khỏe của bản thân ra đùa?
      Nhiều năm như vậy, bà nghĩ tới việc tìm người thân của mình, có lẽ từ giờ trở bà có thể thử lần.
      Nhìn thời gian, viện phúc lợi cũng nên ăn cơm chiều rồi. Bà với bọn họ :”Thời gian còn sớm, tôi trước. Chồng tôi lát nữa qua đây, tôi đặt phòng khách sạn trước, buổi tối tốt lành. Ngày mai trước khi , tôi lại tới nữa.”
      Con trai và con dâu viện trưởng Thẩm đưa bà ra ngoài, thuận tiện với bà nơi có khách sạn tốt. từ Khả Vi cảm tạ, ra cửa dọc theo bờ tường về phía trước. Trí nhớ loang lổ xuất , bà nhớ tới năm ấy mình khổ sở muốn về nhà thế nào.
      đến đường lớn, nhìn thấy người kéo xe, bà lập tức kêu chiếc, đến khách sạn gần đây. Mấy phút đồng hồ sau liền xuống trước cửa khách sạn, nhìn thấy chiếc xe tư gia xa hoa từ phía sau chạy qua, nhịn được sửng sốt.
      Bà nhớ đường từ thành phố A đến đây cũng nhìn thấy chiếc xe này, về sau ở bến xe bắt xe đến viện phúc lợi, chiếc xe cũng vẫn theo phía sau bà, cho nên bà để ý. giờ lại xuất , ma xui quỷ khiến khiến bà có cảm giác bị theo dõi.
      Nên là đến mức như thế ? Bà cũng phải nhân vật lớn nào.

      Chương 406: Thổ lộ

      Edit: minhhy299

      Sáng sớm, Liễu Y Y ăn mặc xinh đẹp muốn ra ngoài, Thiên Tuyết hỏi: "Cậu muốn gặp Sở Thiệu?"

      " có đâu. Hội nhóm trong trò chơi, chọn ngày gặp mặt."

      " ra là gặp bạn mạng?"

      Liễu Y Y gật đầu: "Có thể như vậy ."

      Thiên Tuyết sửng sốt, nghĩ rằng chẳng lẽ thích Sở Thiệu? Cẩn thận nghĩ lại, suốt hai năm, lúc trước là thầm mến nữa, từ thích biến thành thích cũng thực bình thường. Nhưng là bạn mạng đáng tin cậy đâu! Bao nhiêu biết, chính là bị bạn mạng lừa tài lừa sắc!

      Thân là bạn bè, Thiên Tuyết đương nhiên thể nhìn lầm đường lạc lối, tận tình khuyên bảo: "Tớ cảm thấy Sở Thiệu sai, cậu hẳn là suy nghĩ chút."

      Liễu Y Y hừ tiếng: "Lo lắng cái gì? Cậu ấy lại theo đuổi tớ!" xong ra cửa.

      Thiên Tuyết buồn bực hỏi Uyển Tình: "Chẳng lẽ chúng ta phải nhắc nhở Sở Thiệu đuổi theo ấy?"

      "Bọn họ hẳn là thích người khác xen vào việc của người khác, cậu cũng đừng thêm phiền."

      Thiên Tuyết lặng chút, cảm thấy cũng đúng. Chuyện hai người họ, chính mình xen vào làm gì chứ? Nhưng gấp mà! Vừa nghĩ tới Y Y muốn tìm bạn trai, còn có loại cảm giác phải gả con ! là quá quan tâm!

      Thiên Tuyết thở dài, nhớ tới chuyện Uyển Tình cũng muốn quan tâm, vội vàng lôi kéo đến Isabella. Cũng biết hai trở về chưa, nhiều ngày có tin tức như vậy, chẳng lẽ muốn vợ sao?

      Trong lòng Uyển Tình cũng có chút nhớ thương Mục Thiên Dương. nhận được điện thoại Mục Thiên Dương, nghĩ đến còn chưa có trở lại. Lúc này Thiên Tuyết kéo mình qua, liền nghĩ đến trở lại —— nhưng chưa liên hệ với mình, chỉ liên hệ với Thiên Tuyết.

      Thiên Tuyết nào có liên hệ với đây? mấy ngày hôm trước gọi điện thoại khuyên trở về: " muốn theo đuổi vợ, sợ dọa vợ chạy à?" Nhưng dám trở về, cũng lười trông nom, hôm nay chính là qua cải thiện cuộc sống.

      Vào phòng khách, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở sô pha xem tivi, cả kinh trừng lớn hai mắt: Nằm đó! Đây là có chuyện gì?

      Uyển Tình ngược lại chuẩn bị tốt tâm lý, biểu tình thản nhiên, chậm rãi thay dép lê qua. Mục Thiên Dương đường nhìn về phía mình, đáy lòng kéo kéo. Uyển Tình ngồi xuống bên cạnh , nhất thời cũng biết nên cái gì, dứt khoát liền xem tivi.

      Mục Thiên Dương nhìn bên mặt của , đưa tay nắm bả vai , thấy cự tuyệt, lại được tấc lại muốn tiến thước kéo thân mình vào lòng.

      Thiên Tuyết thấy bọn họ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn khó kìm ném căm phẫn trong lòng! cần phải kìm nén cái gì đây! Lão Tử quan tâm cho các người, sợ hãi tình cảm của các người tan vỡ, gấp đến độ cơm đều ăn vô, thấy đều ngủ được, kết quả các người vụng trộm hòa giải! Hòa giải liền hòa giải , còn tiếp đón tiếng—— đợi chút! Bọn họ có thể nghĩ tới mình hay ?

      ...... đương đều tìm chết! Trong mắt chỉ có đối phương, có tên những người khác, đều tìm chết!

      Thiên Tuyết phẫn nộ trở về phòng, đá cửa vang rung trời, làm bừng tỉnh Mục Thiên Dương và Uyển Tình.

      Mục Thiên Dương quay đầu nhìn thoáng qua, thấy phòng khách có người, quay đầu hôn trán Uyển Tình cái: "Đừng nóng giận được ?"

      Uyển Tình liếc nhìn cái, sắc mặt có hơi khó chịu, nhưng cũng : "Em cũng có đúng......"

      "Em làm sao đúng vậy?" Mục Thiên Dương gắt gao ôm , tựa như ngay sau đó trốn, "Đều là sai, em có sai ——"

      Uyển Tình đột nhiên đưa tay vuốt mặt của , bỗng dưng có lên tiếng.

      nghĩ đến bạt tai kia, có chút được tự nhiên, thầm muốn áy náy, thấy thừa nhận sai lầm, biết sao. buồn rầu rũ mi xuống, muốn thu tay lại, Mục Thiên Dương đột nhiên phát bắt được, hôn cái lên mu bàn tay , đồng thời hai mắt sáng quắc nhìn : "Tha thứ cho ?"

      Uyển Tình rút mạnh tay về, đánh cái lên mu bàn tay : "Em còn tức giận đấy!"

      "Đừng tức giận đừng tức giận, nổi cáu tốt với bạn thân!" Mục Thiên Dương lại ôm chặt , " biết tốt, chậm rãi sửa."

      Uyển Tình trừng mắt liếc cái, cũng muốn tiếp tục tức giận, thanh dịu lại hỏi: " trở về khi nào?"

      "Hai ngày trước trở lại, sợ em còn giận , cũng dám tìm em......" Mục Thiên Dương ủy khuất , " cũng chỉ chờ ở đây, chỉ sợ em tới."

      Uyển Tình hừ : "Em vốn còn tức giận. Nhưng ai giống , nóng giận quan tâm! Em biết cái gì quan trọng hơn, cho dù tức giận, cũng muốn có chừng có mực......"

      "Ừ." Mục Thiên Dương hôn hôn mặt , "Em hiểu hơn , cái đại ngu ngốc."

      Uyển Tình trừng mắt liếc cái, muốn đẩy ra . vội vàng ôm chặt, thỉnh cầu : "Uyển Tình, sai rồi! Em đừng......"

      " ôm em đau!" Uyển Tình dậm chân.

      vừa nghe, vội vàng buông ra, lát sau càng ôm lấy , bất quá cái ôm nỏi lỏng, hẳn là lại ôm đau nữa.

      Uyển Tình tức giận trừng cái, xấu hổ cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại buông ra, được tự nhiên : "Uyển Tình, em, em theo ." xong liền lôi kéo về phòng.

      Uyển Tình theo vài bước, nghĩ đến lại nhớ thương chuyện giường kia, nhất thời tức giận đến được. Còn sai rồi, bộ ăn khép nép, kết quả đâu? Chỉ là vì kiện kia!

      cắn chặt răng, muốn bỏ ra chạy trốn, bất quá nghĩ đến Thiên Tuyết ở trong phòng, gây ra động tĩnh bị nghe thấy nữa, dứt khoát cùng trở về phòng trước, cũng tin dám cứng rắn! Lúc này khác xưa, bọn họ tình cảm, nếu giống như trước, tuyệt cho cơ hội nữa!

      vào phòng, Mục Thiên Dương lưu loát khóa trái cửa, xoay người với Uyển Tình: "Chúng ta thương lượng."

      Uyển Tình thấy vẻ mặt ngưng trọng, lại có dục vọng, nghĩ là có chuyện đứng đắn, nhịn được khẩn trương lên: "Chuyện gì?"

      Mục Thiên Dương kéo đến bên giường ngồi xuống, chính mình xoay người quỳ trước mặt , làm hoảng sợ. vừa muốn nhảy dựng lên, tự tay ngăn chận chân của : "Uyển Tình, em hãy nghe !"

      Uyển Tình sửng sốt, thấy đứng lên nổi, đành phải ngồi yên, gật đầu: "Được, ."

      Mục Thiên Dương cúi đầu, hít sâu hơi lại nâng lên, đáy mắt mảnh thẳng thắn thành khẩn: "Uyển Tình, biết, em sợ thay lòng đổi dạ, sợ ngày thích em, cũng đối với em giống như bây giờ; sợ đến lúc đó cho công bố chuyện qua lại với em, để cho em có cách nào khác lại làm người......"

      Thân mình Uyển Tình run lên, nhìn vẻ mặt của có hơi hoảng hốt.

      Mục Thiên Dương cầm tay , trịnh trọng : "Em sợ cần em, lại thường sợ em quan tâm đấy? làm nhiều như vậy, vì là cái gì? Bất quá là em liếc mắt nhìn cái, vẫn ở lại bên cạnh . em, tại có cách nào vĩnh viễn, bởi vì chuyện đến ai cũng biết. Ít nhất tại, thực , thực em, cũng muốn vẫn em, vĩnh viễn em! Nhưng cần em cho cơ hội, đáp lại chút, để cho biết, em là đáng giá, cho dù vĩnh viễn nữa, cả đời, cũng thu hoạch được gì. Uyển Tình, cũng muốn em ."

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 407: Mở rộng cửa lòng.

      Trái tim Uyển Tình chấn động, mở to mắt nhìn , có chút thể tin được, tuy phải lần đầu tiên thể tâm ý, nhưng trắng trợn ra như thế, vẫn là lần đầu tiên.
      từng, cho dù thích như thế nào, , trong lòng đều chỉ cảm thấy bàng hoàng. Là tình là , ra đơn giản, nhưng đâu biết rằng lo lắng điều gì, cần điều gì?
      Lý Kỳ Lâm cũng Thiên Tuyết, kết quả sao? ta liền đặt lỗ lên trái tim của .
      so với Lý Kỳ Lâm tốt hơn, chỉ suông, bình thường đều đối xử tốt với , thậm chí còn đau lòng so với toàn bộ bạn trai, nhưng là vừa ghen ghét lên, lại làm cho khổ sở.
      biết còn có rất nhiều khuyết điểm.” Mục Thiên Dương : “ xử lý tốt vấn đề giữa chúng ta. mặt rất sợ mất em, cho nên chịu tin tưởng em, gạt em, trước khi gặp được em, rất nhiều năm chưa từng đương rồi.”
      Môi Uyển Tình hơi vểnh lên, hình như tin. từng gặp qua, liền có Triệu Mĩ Na và Đinh Thải Nghiên! Hừ, đàn ông dối đúng là ban ngày thấy ma, thà rằng tin tưởng đời có quỷ, cũng thể tin lời từ miệng của .
      Mục Thiên Dương thấy tin, thở dài : “Được rồi, cũng tới đây, ! Trước khi gặp em, chỉ đúng đắn đương đúng lần, là lúc học đại học. Cái này khẳng định em chưa từng nghe đến, những Đinh Thải Nghiê, Triệu Mỹ Na, cho dù là em biết đều là gặp dịp chơi mà thôi. thề, chỉ cần còn em ngày, loại chuyện gặp dịp chơi này tuyệt đối xảy ra lần nữa! Đến như có thể em bao lâu, mình cũng làm chủ được, còn cần em phối hợp phải sao?”
      xong, điềm đạm nhìn .
      Uyển Tình nhàng gật đầu. Người phụ nữ vừa nghe thấy lời thế, cho dù mất hứng, bởi vì đủ lời ngon tiếng ngọt, nhưng vừa lúc cho rằng tình cần hai bên ngang hàng, cùng trả giá, cho nên cảm thấy rất có đạo lý.
      Muốn lâu dài, chỉ dựa vào cố gắng của người là thể, người khác cho dù muốn cố gắng, cũng nên phối hợp tốt với người ta ? Nếu , dựa vào đâu muốn người khác mình cả đời? Lại cho dù nồng nhiệt thế nào, cũng thể tiêu hao, cần phải tính toán cho tốt.
      Đương nhiên, Uyển Tình cũng thích lời ngon tiếng ngọt, chỉ là tại, lúc mở rộng cửa lòng, muốn lời ngon tiếng ngọt, cảm thấy được đủ thận trọng rồi.
      Mục Thiên Dương nhận được tán thành của , tin tưởng lại tăng lên, tiếp tục : “Lần đó học đại học, lúc đó chuyện với bạn mấy tháng, nhưng vì bận công việc, thời gian mời ấy ăn cơm cũng có! ấy trách bỏ rơi ấy, liền ở bên bạn tốt nhất của .”
      Uyển Tình kinh ngạc, nhìn .
      gật đầu : “Lúc ấy cảm thấy được mình bị phản bội, nhất là khi người đó lại là bạn và bạn tốt nhất của mình, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, hận bọn họ, cũng hiểu được phụ nữ đều giống như ấy... nhưng giờ nghĩ lại, người phụ nữ nào lại chịu được bạn trai như vậy?”
      Uyển Tình gì, trong tâm lại nghĩ: tốt xấu gì mình vẫn xem qua vài bộ tiểu thuyết ngôn tình, Thiên Tuyết còn vẫn giáo huấn đạo lý, châm ngôn tình cho , nhưng là ... quả thực là học sinh tiểu học, quá thất bại...
      Đột nhiên Uyển Tình sản sinh loại cảm giác có thể được che chở là kỳ tích rồi.
      Mục Thiên Dương tiếp tục: “Em xem, trước khi gặp em, chỉ có kinh nghiệm lần đương như thế, vẫn lại là kinh nghiệm thất bại! Nhiều năm như vậy, cũng lớn tuổi... khụ, cho phép em chê già!”
      Uyển Tình bật cười.
      trừng mắt nhìn : “Tóm lại, nháo đến bây giờ, căn bản hiểu đường, em có thể cho cơ hội để từ từ học!”
      Uyển Tình nghe đến đó, tâm tình trở nên cực kỳ thoải mái, đặc biệt già, muốn cười. gì liếc cái: “Chừng nào mới học được?”
      ...” Mục Thiên Dương nhíu mày, khó xử : “ biết, em thấy rồi đó, cuối cùng có tiến bộ.”
      “Vậy về sau được quát lên với em. thanh quá lớn, em sợ hãi.”
      “Uhm, sai rồi, về sau gầm lên.”
      Uyển Tình nhìn giống như con chó đáng thương tội nghiệp, cực kỳ được tự nhiên, kéo : “ đứng lên rồi !”
      Mục Thiên Dương chấn động, lập tức thẳng tắp lưng, quỳ thẳng lên: “, xong rồi đứng, còn chưa đến chuyện quan trọng!”
      “Vậy mau !”

      “Em... em trước .” Mục Thiên Dương được tự nhiên : “Em còn có cầu gì, tất cả ra, đều đồng ý với em.”
      Uyển Tình hừ lạnh tiếng: “Đúng là em vẫn còn cầu, chỉ sợ đồng ý.”
      “Em làm sao mà biết? thương em như vậy, em còn nghi ngờ gì nữa?”
      Uyển Tình liếc cái, thở dài: “Được rồi, em nghĩ muốn , em và Quản Hạo Nhiên thể làm như quen biết! Em muốn nhận mẹ ấy làm mẹ nuôi, về sau liền muốn gọi ấy tiếng ! Em để ý đến ấy, phải quá lễ phép ? Mà còn chuyện nhận mẹ nuôi là do ấy đề xuất, lúc trước em cũng vì thái độ ái muội của ấy mà để ý đến ấy, ấy cái này phải là cho em biết chỉ coi em như em sao, về sau còn ý nghĩ an phận gì nữa?”
      Uyển Tình hơi xong, nhìn : “Em cực kỳ ràng rồi... lại muốn nghĩ lung tung, em cũng biết nên đối mặt thế nào, đều mở lòng mà hết, em cũng mở lòng hết. em cũng thích ...”
      Mục Thiên Dương nắm chặt tay , che dấu kích động.
      đúng, em rất sợ, sợ có ngày thích em, còn như hôm nay nữa. Khi đó, nhất định em sống nổi, trừ khi có bất kỳ kẻ nào biết được chỗ của em, ai biết em từng chịu nổi như thế nào... nhưng tình huống đó, cũng là sống bằng chết ?”
      có ngày đó.” Mục Thiên Dương .
      Uyển Tình ngơ ngẩn nhìn ra phương xa, đáy mắt rưng rưng: “Em rất muốn thích nhiều chút, giống như thích em như vậy, em biết, cho dù chuyện gì cũng phải công bằng. Em nghĩ muốn thích em nhiều chút, lâu chút, đương nhiên em cũng cần thích nhiều chút, lâu chút... nhưng là, em sợ hãi, có đôi khi lại như vậy, em cũng dám...”
      Mục Thiên Dương ôm đầu , ngừng hôn mặt : “Về sau chắc chắn , em cần sợ...”
      Uyển Tình cắn môi, muốn để cho mình phát khóc.
      Tay Mục Thiên Dương dừng lại, nước mắt của liền rơi xuống, rơi xuống đầu ngón tay của , như làm cháy tâm can . nhìn : “Uyển Tình....”
      Kêu tiếng, từ bỏ cúi đầu, tay sờ soạng ở chỗ túi tiền người, mò mẫm dưới, cái gì cũng chưa lấy ra, lại duỗi tay kéo tủ đầu giường, cầm chiếc hộp nhung hình trái tìm, chuyển qua bân cạnh .
      Uyển Tình nhìn động tác của , có chút sợ run.
      đưa chiếc hộp lên trước mặt , nhàng mở ra, lộ ra chiếc

      Chương 408: Cầu hôn

      Uyển Tình buồn bực, ta muốn làm gì? cúi đầu

      Mục Thiên Dương tha thiết : "Nếu chúng ta đều sợ hãi, bằng cho đối phương viên an thần, để em cần lo lắng ngày sau thay lòng đổi dạ, có thể yên tâm mà , cũng tránh cho lo lắng sợ hãi."

      Uyển Tình thể tin nhìn , đầu óc có phần thông? đây là . . . . . Cầu hôn?

      Mục Thiên Dương thấy vẻ mặt khiếp sợ của , dường như muốn lắc đầu, vội vàng cầm lấy bàn tay : " biết tại chuyện này thích hợp, em còn học. Nhưng mà . . . . .Nếu như vầy có thể để em tránh lo âu về sau có thể , dĩ nhiên phải làm! Hơn nữa chính cũng rất vui lòng, từ sớm nghĩ chờ tới khi em tốt nghiệp xong, liền kết hôn với em. Thậm chí, sau khi em tốt nghiệp trung học, Thiên Tuyết cho biết, tại sinh viên đại học cũng có thể kết hôn, nghĩ . . . . . .Vậy năm nay sao, chờ khi em hai mươi tuổi, lừa gạt hoặc trói lại, cũng phải đem em lĩnh chứng rồi !"

      Mắt Uyển Tình mở to, trong lòng tự : là đồ lưu manh!

      "Nhưng mà tại, dám xằng bậy, dĩ nhiên muốn em đồng ý tốt, để em cam tâm tình nguyện gả cho , hai chúng ta tình em nguyện, vui vẻ mới tốt. Nếu em đồng ý, ngay bây giờ chúng ta kết hôn. tại lưu hành cưới chui, lĩnh chứng, em muốn giả vờ độc thân, mang nhẫn cũng được, cũng giấu giếm giúp em, trong lòng hai chúng ta hiểu là được. Nếu em muốn, vậy trước đính hôn, chờ khi em tốt nghiệp, chúng ta mới công khai. Trước đó, biểu tốt, để cho mẹ em thích , yên tâm đem em giao cho , đến lúc đó em lấy thân phận thiên kim nhà họ Đỗ, hai nhà chúng ta lo môn đăng hộ đối, cũng có người phản đối. Về phần chuyện tình cảm vừa , em và Thiên Tuyết tốt như vậy, thông qua nó biết em cũng phải chuyện lạ, bỗng nhiên động tâm với em, đứng lên theo đuổi em, vài năm nay bỏ qua thói hư tật xấu, mọi người đều hùng khó qua ải mỹ nhân, cũng hoài nghi đến phương hướng tốt! Tóm lại, đến lúc đó cho em nở mày nở mặt trước mọi người, đường đường chính chính trở thành bà xã của Mục Thiên Dương !"

      Uyển Tình nghe được, nước mắt sớm tràn mi.

      Mục Thiên Dương chân thành đề nghị: "Uyển Tình, em gả cho ."

      Uyển Tình nức nở tiếng, vươn tay che miệng.

      Mục Thiên Dương thấy đồng ý, lòng treo ngược trung, dơ nhẫn cao lên: " tại em đáp ứng, chúng ta chính là đính hôn, tuy thể thông báo với mọi người, vẫn thể làm an lòng em, nhưng cam đoan, tuyệt đối có ngày đổi ý. Chỉ có em đổi ý với , có chuyện đổi ývới em. Hơn nữa, nếu em đồng ý với rồi, về sau lại đổi ý, đồng ý."

      Uyển Tình nhìn , nước mắt tràn đầy hốc mắt, nghẹn ngào : "Em đồng ya với có thể . . . . . . ."

      Mục Thiên Dương vội vàng gật đầu, trong lòng thở dài nhõm: "Chỉ cần em đồng ý gả cho , để cho làm cái gì cũng được!"

      Uyển Tình khóc : "Em muốn nhận được lời chúc phúc của mẹ, bà ấy vì em mà khổ sở cả đời, đương nhiên muốn bà ấy yên tâm mà giao em cho . Cho nên, tại em thể cùng vụng trộm kết hôn. Vậy theo như ý kiến thứ hai của , em tại đồng ý với , hai năm nay biểu rất tốt, gặp dịp chơi, cũng có chuyện xấu bị lôi ra ngoài! Chờ em tốt nghiệp, chúng ta mới từ từ công khai . . . . . Lúc trước rất chu đáo, bằng nghĩ cẩn thận như vậy, em cũng vậy cảm thấy đáng giá . . . . . . ."

      Uyển Tình tới đây, đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút hoảng hốt, Mục Thiên Dương nhìn , cũng quấy rầy. lát sau, nhìn , rất : " lặp lại lần nữa được ? Em thể tin được . . . . . . .Lúc ấy em bị ba ba bán cho , em còn nhớ khi đó . . . . . . . ."

      Mục Thiên Dương mạnh mẽ ôm lấy : "Năm đó qua. Khi đó biết phải đối với em như thế nào, phương pháp đúng chút. . . . .Em còn nhớ chị kia của em sao? Chúng ta vừa mới ở cùng nhau bao lâu, có lần chuẩn bị ra ngoài ăn cơm tối, phải lấy xe, em thiếu chút nữa bị ta chặt đứt tay . . . . . ."

      Uyển Tình hoảng hốt nhớ tới, nhi hoặc hỏi: " cái này làm gì?" Lúc và Đinh Thải Nghiên quan hệ còn nghĩ cách rời khỏi , sau đó lại đối xử tàn nhẫn với Đinh Thải Nghiên, cho nên với Đinh Thải Nghiên, còn chưa ăn giấm chua. Dù sao, với Đinh Thải Nghiên lúc đó quan hệ rất phức tạp, loại chuyện nhặt như ghen, tạm thời tới phiên Đinh Thải Nghiên, mà đối mặt với Đinh Thải Nghiên, cũng tới phiên ghen.

      " khi đó còn nghĩ, còn luyến tiếc làm tổn thương em, ta dựa vào cái gì? Trước kia căn bản quan tâm tới ta, khi đó nghĩ phải đòi lại công đạo cho em, cho nên mới bắt đầu tiếp cận ta, sau đó . . . . .Chuyện phía sau, cũng đều theo như kế hoạch phát triển. độc ác với ta bao nhiêu, em nhất định biết. ta đẩy em vào nước, hạ thuốc với em, toàn bộ đều giúp em đòi lại hết." Mục Thiên Dương xong, ôm lấy có chút chặt: "Em đừng sợ . . . . . độc ác với ai, cũng độc ác với em. Niệm tình Đinh Chí Cương là bố đẻ của em, sợ em đành lòng, cho nên đuổi bọn ra khỏi nước, cũng sao. Cái công ty nhà họ Đinh kia, cũng đưa vào Mục thị, nơi đó cũng có phần của mẹ em, tại kêu chuyên gia xử lý, sau này thông qua tổng giám đốc Đỗ bán cho nhà em sau đó để nó thành đồ cưới cho em hay là như thế nào . . . . . ."

      Uyển Tình nghĩ vì mình làm nhiều như vậy, lo lắng như vậy cẩn thận và lâu dài, ngẩng đầu hôn lên trán , thúc giục : " . . . . . hôm nay đến đây làm gì? cũng a."

      Mục Thiên Dương cười, lại lần nữa quỳ xuống, đem nhẫn giơ lên trước mặt : "Uyển Tình, em, em gả cho !"

      Uyển Tình nín khóc mà cười, e lệ vươn tay ra.

      Mục Thiên Dương sủng nịnh cười : "Bé con ngốc, tay trái."

      Uyển Tình lặng lúc, có chút vui, căm giận trừng mắt với , thu hồi tay phải, tay trái cũng vươn ra.

      Mục Thiên Dương có cách nào, sờ sờ cái mũi, rất sợ ba năm kiếm củi thiêu hết giờ. Cần ăn năn chút, phát tuy rằng tức giận, lại cũng thực tức giận, mới yên lòng. Lúc này lại trách cứ mình sơ sót, cầu hôn sao có thể để phụ nữ chủ động vươn tay? Hẳn là nên cầm lấy tay mới được! tại Uyển Tình chắc là mới phát , cho nên mới rụt rè như vậy.

      bất đắc dĩ cười tiếng, cầm lấy tay trái . Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, nghiêng đầu, muốn cầm lấy di động, phản ứng rất nhanh, vội vàng càm lấy tay , nhanh chóng đeo vào ngón giữa của , rất vừa vặn.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 409: Kinh hoàng
      Uyển Tình buồn bực liếc cái, cười hắc hắc, bưng mặt hôn cái: “Em đồng ý với , nhẫn cũng đeo, được đổi ý!”
      Uyển Tình hừ : “Em có bản lĩnh phản sao, trái lại là , nếu dám đổi ý, em cưỡng chế !”
      Mục Thiên Dương cười đến cực kỳ hạnh phúc, nắm tóc dài của khẽ quấn lên cổ: “Uhm, em liền dùng quyền cưỡng chế này .”
      Uyển Tình thả tóc trở về, xoay người cầm điện thoại, nhìn thấy màn hình điện báo biểu , nghi ngờ : “Chú?”
      Mục Thiên Dương lập tức đứng thẳng, dám lên tiếng. Uyển Tình tiếp điện thoại, kêu tiếng chú liền dừng lại, lát sau đứng vọt lên, điện thoại lạch cạch rơi tiếng mặt đất.
      Mục Thiên Dương cả kinh, vội vàng nhặt điện thoại của lên, rơi vỡ tan, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
      “Em....” Uyển Tình mờ mịt nhìn , nước mắt vừa mới cưỡng chế lại bừng lên: “Mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ rồi!”
      Mục Thiên Dương ngẩn ra, tâm dám động đậy, may là hành động quả quyết, đem nhẫn đeo lên rồi, lại phải chờ đến ngày tháng năm nào ! Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Uyển Tình, trán nhảy dựng lên, tâm giờ cũng căng thẳng, mẹ vợ ngàn vạn lần đừng gặp chuyện may, Uyển Tình rất dễ dàng gì mới đồng ý gả cho rồi!
      Trong lúc này, vẫn gấp gáp hơn so với , kéo ra cửa: “Đừng lo lắng, có việc gì! Chú em thế nào?”
      “Em...” uyển Tình nức nở tiếng: “Tại bệnh viện... em quên? Nhanh, gọi lại cho chú!”
      Mục Thiên Dương ấn vài lần xuống thấy di động sáng lên, vội la lên: “Đừng , trở về có thể thấy được, chúng ta lập tức trở lại!”
      Khi chuyện chạy tới phòng khách, lập tức gọi Thiên Tuyết, chút về tình huống xảy ra. Thiên Tuyết cũng gấp gáp, thấy Uyển Tình nước mắt đầy mặt, khóc đển đỏ mắt, vốn biết là Mục Thiên Dương cầu hôn nháo, còn tưởng rằng tình huống cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có thể chân tay luống cuống chạy xuống khuyên nhủ.
      Mục Thiên Dương gấp đến độ xoay quanh, gọi điện thoại réo người đặt vé máy bay về thành phố A, lại bảo người qua đón bọn họ. Gặp Uyển Tình hoang mang lo sợ, : “Thiên Tuyết, đưa điện thoại cho UYển Tình, điện thoại của ấy bị rơi hỏng rối, để ấy gọi cho Đỗ tổng.”
      xong, lấy di động của mình gọi cho Đỗ Viễn Minh, Uyển Tình vội vàng đón lấy, vài tiếng nhưng nghe được giọng lại phải Đỗ Viễn Minh.
      Đỗ Viễn Minh ở bệnh viện, gấp đến chịu được, đột nhiên nhìn thấy dãy số xa lạ, chính mình nào có tâm tư để ý đến, trực tiếp ném di động cho lái xe.
      Lái xe nghe UYển Tình vài câu mới biết đối phương là ai, Uyển Tình từng gặp qua , vội hỏi chuyện gì xảy ra, lái xe nghĩ muốn cho Đỗ Viễn Minh là gọi, Đỗ Viễn Minh lại tưởng là công việc, vội la lên: “ giờ tôi rảnh!”
      “Tôi lập tức quay lại!” Uyển Tình xong liền cúp điện thoại, đứng dậy phải về với Mục Thiên Dương.
      Lái xe vài tiếng, muốn bọn họ ở thành phố A, trở về nơi nào tìm người?
      Mục Thiên Dương đưa Uyển Tình và Thiên Tuyết xuống lầu, chính mình lái xe ra. quá lúc, A Thành liền đuổi đến. A Thành tới cùng là quen tay, mà còn nóng vội, tự nhiên đưa xe cho A Thành. Sau đó lại thay chỗ ngồi của Thiên Tuyết, chính mình tự an ủi UYển Tình.
      A Thành vừa lái xe vừa : “ giờ có vé máy bay trở lại thành phố A... đến tối mới có”
      Mục Thiên Dương nhịn được rống to: “Chuyện làm sao bây giờ?”
      Thiên Tuyết nheo mắt, đành lòng liếc nhìn A Thành cái, A Thành ngoan ngoãn ngậm miệng, .
      Mục Thiên Dương ngừng lát, cũng hiểu được như vậy tốt lắm, sân bay cũng phải A Thành mở ra, mắc mớ gì đến cậu ta.
      “Làm sao bây giờ?” Uyển Tình hỏi: “Có tàu ?”
      “Kia còn bằng lái xe.” Mục Thiên Dương , vỗ vai : “Đừng nóng vội, chúng ta tới sân bay trước.”
      phải có vé máy bay sao?” Uyển Tình thào .
      có cách.” Mục Thiên Dương xong liền gọi điện thoại: “Âu lão đại, có cách nào cho máy bay tư nhân đến ?” Vừa chuyện, vừa hạ quyết tâm trong lòng, mua chiếc máy bay, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!”
      Âu Kỳ Thắng nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn máy bay làm gì?”
      “Việc gấp, phiền rồi, còn , nhờ giúp chuyện.”

      Âu Kỳ Thắng dừng lát: “Cậu cùng dừng vài phút, tôi hỏi chút.”
      Thừ dịp vài phút này, Mục Thiên Dương lại gọi cho Mục Thiên Thành, bảo mau tìm ra bệnh viện của Từ Khả Vi, bị thương có nghiêm trọng , xe đến cửa sân bay chờ .
      Sau khi cúp điện thoại, bên kia Âu Kỳ Thắng có đáp lại: “Hôm nay có, trực thăng có được ? Muốn vài chiếc, nếu quá nhiều, liên hệ với quân khu.”
      Mục Thiên Dương: Em , có thể liên hệ quân khu, bỗng nhiên Mục Thiên Dương cảm giác chính mình kết giao với người bạn này thế nào cũng đáng giá.
      “Trực thăng , chiếc...” So với Âu Kỳ Thắng, là người bình thường, ta cũng ngông cuồng rồi.
      Mục Thiên Dương cúp điện thoại được lúc, di động của Thiên Tuyết lại kêu lên, muốn xem có phải là giáo viên gọi hay , mới nhớ tới hôm nay là thứ bảy, cầm lấy điện thoại lại thấy chuỗi dãy số, vội đưa cho Uyển Tình: ‘Là chú cậu.”
      Uyển Tình nhận lấy, đỗ Viễn Minh hỏi: “Uyển Tình cháu đến đâu rồi? Chú và mẹ cháu ở thành phố A, chúng ta ở Vĩnh Ninh, giờ ở trong bệnh viện huyện Vĩnh Ninh.”
      “Vĩnh Ninh?” Uyển Tình lờ mờ, Vĩnh Ninh là ở đâu? Làm sao bọn họ lại vào trong đó? Sau đó lại phát , Vĩnh Ninh này có chút quen tai, giống như từng nghe qua ở nơi nào.
      “Trước kia mẹ cháu lớn lên ở đây, thể dài được! Trước tiên cháu phải lo lắng, mình trở về cũng tốt? Chú gọi bạn bè ở thành phố C đưa cháu về, sau đó có người ra đón cháu.”
      “Cháu...” mục Thiên Dương nghe bên cạnh tai , nghe vậy liền để đưa di động cho mình, sau đó với Đỗ Viễn Minh: “Đỗ tổng, là tôi, Thiên Dương, Em tôi vừa mới liên hệ với tôi, tôi đưa Uyển Tình qua.”
      Đỗ VIễn Minh sửng sốt, cảm thấy được làm sao thích hợp, chỉ có thể đáp lại, thế nhưng vẫn phái người đến sân bay thành phố A.
      Mục Thiên Dương và Uyển Tình, Thiên Tuyết vừa đến sân bay, Mục Thiên Thành cũng gọi đến với : “Mẹ Uyển Tinhf ở trong bệnh viện thành phố, ở...”
      biết rồi...” Mục Thiên Dương bình tĩnh ngắt lời : “Cậu khẩn trương đến Vĩnh Ninh, nhìn xem có chuyện gì xảy ra, sau đó đến.”
      Mục Thiên Thành sửng sốt, nghe tiếng cúp điện thoại, cảm thấy chính mình đúng là bị ấy ghét bỏ rồi. Người nào điều tra tin tức còn nhanh hơn ?
      Mục Thiên Dương cúp điện thoại, thấy đám người Âu Kỳ Thắng, lên bắt tay, ta đón sân bay. Thiên Tuyết và Uyển Tình cố được như vậy, đặc biệt là Uyển Tình, từ đầu khi thấy bọn họ, cứ theo chân họ thôi.

      Chương 410: Trực thăng

      tới trực thăng ở phía trước, Âu Kỳ Thắng : “Yên tâm, lái xe được huấn luyện, đều là cao thủ”
      Mục Thiên Dương hỏi: “Có thể thẳng tới Vĩnh Ninh ?”
      “Ở đâu?” Âu Kỳ Thắng cau có
      Thuộc hạ của lập tức giải thích: “Đó là cái trấn , mấy năm trước có người ở bên kia từng hoạt động”
      Âu Kỳ Thắng gật đầu, có người động tới, mặc kệ là địch hay là bạn, bị bọn họ biết, nhất định người của bọn họ ở bên kia đến, liền : “Yên tâm, lập tức gọi người ở bên kia chuẩn bị”
      Mục Thiên Dương lời cảm ơn, vội vàng lên máy bay.
      Vĩnh Ninh tương đối lạc hậu, muốn tìm mảnh đất trống để đậu máy bay cũng được. Bên trong thị trấn hồi trước có sân rộng, nhưng mấy năm trước bị chính phủ bán cho địa chủ để xây nhà lầu. Mục Thiên Dương trong lòng trầm mặc chút, chính mình trước đây muốn đến đây để phát triển, nếu tốt rồi.
      Cuối cùng cũng tìm được bãi tập của khu nhà trung học, học sinh trung học thứ bảy vẫn học, đúng giờ tan học, bốn phía đều là người.
      Mục Thiên Dương đâu quản được nhiều chuyện như vậy, phất phất tay ý bảo hạ cánh, sau đó mang theo đám người Uyển Tình hướng bệnh viện mà . Sau khi bọn họ ra khỏi trường học, máy bay cũng rồi, nhìn thấy cảnh tượng ấy học sinh ở đây cứ ngỡ như mình vừa trải qua giấc mộng.
      Vừa ra đến cửa trường, Mục Thiện Dương liền gọi chiếc xe ba bánh ( thấy có xe taxi), dắt theo Uyển Nhi lên xe, bỏ quên luôn A Thành cùng Thiên Tuyết phía sau.
      A Thành cùng Thiên Tuyết cũng giận, liền gọi chiếc xe nữa, sau đó A Thành nhìn Thiên Tuyết : “ Tiểu thư đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi cho Đỗ tổng?”
      Thiên tuyết vội đưa cho , gọi cho Đỗ Viễn Minh, bên kia liền nghe máy, A Thành thẳng vào vấn đề: “Tiểu thư Uyển Tình đến, phiền ông cho người đến bệnh viện đón ấy”
      Trường học cách bệnh viện rất gần, gần đến Đặng Tam Luân người lái xe cho rằng họ đưa cho quá nhiều tiền, bởi vì chỉ chưa đến 5 phút. Sau nghĩ lại là họ vội đến bệnh viện, phỏng chừng có người sắp mất, lại đặc biệt ăn mặc rất chỉnh tề. Đến cửa bệnh viện, còn chờ bao nhiêu tiền, Mục Thiên Dương liền đưa 100 đồng, câu: “Làm phiền rồi” sau đó mang theo Uyển Tình vào.
      Người tài xế cầm tiền tiền tay có phần run rẩy, xoay người liền lái xe chạy , vừa : “Phù hộ cho người nhà được bình an”, mặt sợ người nhà đuổi theo đòi lấy lại tiền thừa.
      Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình vội vàng vào bệnh viện, nhìn quanh khắp nơi, căn bản biết bên nào. Đúng lúc này, lái xe của Đỗ Viễn Minh nhận được điện thoại của A Thành ra, thấy bọn họ, vội chạy tới, đem bọn họ tới chỗ Từ Khả Vi.
      Uyển Tình vừa vừa : “Mẹ tôi thế nào?”
      “Vẫn còn phẫu thuật…”
      Uyển Tình vừa nghe, lảo đảo chút, Mục Thiên Dương vội vàng ôm lấy : “Bình tĩnh, có chuyện gì đâu”
      Uyển Tình sao có thể lo lắng, nàng lại càng rảo bước chân nhanh hơn. Người tài xế cũng vội vàng chạy phía trước dẫn đường, Mục Thiên Dương cũng chỉ có thể chạy theo. Đến phòng phẫu thuật, gặp Đỗ Viễn Minh gấp gáp hỏi: “Chú, mẹ cháu thế nào rồi?”
      “Đừng lo lắng, có việc gì, có việc gì!” Đỗ Viễn Minh có chút bối rối, hiển nhiên cũng là trong lòng cũng lo lắng.
      Mục Thiên Dương nhìn bức tường của bệnh viện có phần cũ kỹ, hoàn toàn có phần kém so với bệnh viện thành phố lớn, lo lắng phương tiện chữa bệnh ở đây cùng bác sỹ cũng được tốt, nhịn được mà người đổ mồ hôi, hỏi Đỗ Viễn Minh: “Có cần điều bác sỹ từ nơi khác đến ?”
      Uyển Tình cả kinh, nhìn thoáng qua Đỗ Viễn Minh rồi lại nhìn .
      Đỗ Viễn : “Bệnh viện địa phương quá xa, từ đây đến đó ít nhất giờ mới tới được. Thành phố cũng quá xa, tuy rằng có mời người đến đây, nhưng phẫu thuật dường như cũng muốn đến. Chờ qua cơn nguy hiểm, liền chuyển qua bệnh viện thành phố, để cho bọn họ phụ trách mọi tình huống đường”
      Mục Thiên Dương gật gật đầu, thở dài nhõm hơn, thuận tay cũng vỗ vai Uyển Tình cho an tâm.
      A Thành cùng Thiên Tuyết theo sát sau đuổi tới, Thiên Tuyết tới giúp đỡ Uyển Tình, A Thành ở nơi này biết phải làm gì, thông báo với Mục Thiên Dương: “Tôi đến phòng cảnh sát giao thông xem xét chút” rồi ra ngoài.
      A Thành vừa ra bệnh viện, vừa vặn Mục Thiên Thành tới. Con xe thể thao của Mục Thiên Thành vừa mới dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào xe xấp cứu. A Thành kêu gọi cùng , Mục Thiên Thành hỏi: “ như thế nào?”
      Đường cao tốc chạy tồi, tiến vào thị trấn, liền bị lạc đường.
      A Thành đành phải hỏi người dân, cuối cùng hai người cũng tới được phòng cảnh sát giao thông, cảnh sát thấy khí chất 2 người bọn họ, cùng với chiếc xe thể thao của Mục Thiên Thành cũng dám chậm trễ, vừa nghe mục đích họ tới đây, trong lòng có chút chột dạ. Vẫn chưa tìm được chiếc xe gây chuyện. Thị trấn này đèn xanh đèn đỏ tổng cộng chỉ có 2 cái, thực chất là làm bài trí, chi là có camera.
      Nhân chứng cũng chỉ thấy chiếc xe ở xa, có ai biết chiếc xe cuối cùng chạy trốn đường nào?
      Đỗ Viễn Minh sợ cảnh sát Vĩnh Ninh ma cũ bắt nạt ma mới, gọi điện thoại riêng về thành phố A cầu giúp đỡ. Chuyện này lộ ra nhiều điểm kì lạ, trong lòng có chút sơ hãi, dám khinh thường.
      Cảnh sát Vĩnh Ninh có chút sợ hãi, nghĩ đến đụng phải đại nhân vật. Cho tới bây giờ vẫn chưa có gì tiến triển, lại thấy hai cái người khí chất bất phàm này đến hỏi, có chút biết như thế nào.
      Đúng lúc này, có điện thoại thông báo tìm đươc xe rồi, đám người vội chạy ra, Mục Thiên Thành cùng A Thành theo sau.
      Ô tô gây án bị vứt ngoài bãi sông thượng ngoài thành phố, cửa xe bên cạnh chỗ ngồi lái xe hơi mở, hai lốp xe phía trước ở trong nước
      Cảnh sát đỗ xe bên dùng loa gào to: “Khẳng định có người ở bên trong, cần tiếp sát trường quá, đừng phá hỏng dấu chân xung quanh”
      Mục Thiên Thành ra bên ngoài quan sát, bên dưới đất đều là đá cuội. Liếc mắt đến chiếc xe, ngẩn ra, nhất thời thở dốc vì kinh ngạc. Nhìn về phía A Thành, gặp sắc mặt A Thành cũng thay đổi. Chính cũng biết cái gì. A Thành cầm điện thoại gọi về cho Mục Thiên Dương.

      Ở bệnh viện, bác sỹ mới từ phòng phẫu thuật ra, Đỗ Viễn Minh cùng Uyển Tình lập tức lên, bác sỹ khó xử : “Có thể…. được”
      Thân thể Uyển Tình rung lên cái, kích động gào to: “ cái gì?”
      Bác sỹ : “Bị thương nặng như vậy, bản thân lại…….dù cho ở bệnh viện lớn… cũng khó qua hết hôm nay…mọi người vào thăm !”
      Uyển Tình quát to tiếng, nhào vào phòng phẫu thuật.
      Mục Thiên Dương đúng lúc này nghe được di động vang lên, cũng nhìn là ai, liền tắt máy. A Thành thấy nhận máy, nhìn về phía bãi sông thượng, với Mục Thiên Thành: “Nơi này còn chuyện của chúng ta, quay về bệnh viện”
      Trong bệnh viện, Uyển Nhi quỳ rạp bên giường bệnh, vốn định ghé vào mẹ mà khóc lớn, nhưng người bà lúc này toàn là máu, hô hấp mỏng manh, mí mắt hơi động, cũng dám chạm loạn vào, quay đầu về hướng bác sỹ, : “Các người mau cứu mẹ tôi…Các người vì sao cứu?:”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 411: Xe của

      Từ Khả Vi nghe được thanh của , run rẩy mí mắt, mở mắt ra, ánh mắt có tiêu cự, miệng bà giật giật, muốn kêu Uyển Tình, lại thể lên tiếng.
      Mục Thiên Dương và Thiên Tuyết thấy, vội vàng nhắc Uyển Tình, Uyển Tình nhìn lại, cầm tay của Từ Khả Vi: “Mẹ... con là Uyển Tình!”
      Từ Khả Vi chậm rãi nhìn về phía , lại mơ hồ thấy Mục Thiên Dương ở sau lưng , nhớ tới mấy ngày trước nằm viện, đến bệnh viện thăm bà. Bà đưa ánh mắt chuyển qua người Uyển Tình, nhép nhép miệng, có hơi sức được nên lời, gấp đến độ nước mắt chảy xuống.
      yên lòng về Uyển Tình! Đáng tiếc tại, muốn dặn dò mấy tiếng, cũng được. Bà đau quá, toàn thân đều thống khổ, có phải cả đời này, bà sắp hết hay ?
      Uyển Tình! Uyển Tình! Uyển Tình mà bà thương nhất đời, cốt nhục của bà... bà nhìn Uyển Tình, mang theo lo lắng vô cùng, liền như vậy mất hơi thở.
      “Mẹ!” Uyển Tình hét lớn tiếng, thể tin được.
      Bác sĩ qua, kiểm tra chút, nhắc nhở mọi người: “ rồi.” Đồng thời báo thời gian.
      Uyển Tình thể tin được, ngu ngơ vài giây, nằm úp sấp thi thể của mẹ khóc lớn lên, tiếng hô “Mẹ”, ruột gan như đứt từng khúc, khàn cả giọng.
      Đỗ Viễn Minh ngồi xổm ở bên kia, nắm lấy cánh tay của Từ Khả Vi, yên lặng rơi lệ.
      Thiên Tuyết và Mục Thiên Dương thấy, trong lòng cũng chịu nổi, cổ họng hai người vô cùng khó chịu, Thiên Tuyết nghe Uyển Tình khóc lên, chính mình cũng nhịn được mà khóc.
      Trong phòng bi thương thảm thiết, Mục Thiên Thành và A Thành lén lút tới, biết người quy về trời, hai người cũng có chút hoảng hốt, sửng sốt giây lát, muốn chuyện với Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương khoát tay đẩy bọn họ ra ngoài, muốn đến bên cạnh Uyển Tình an ủi . Nhưng vươn tay ra, thấy cả người run rẩy, nghe được tiếng khóc của , lại dâng lên cảm giác thành lời.
      Mục Thiên Thành có phần gấp gáp, còn chưa kịp gì, cảnh sát đến.
      Từ xa cảnh sát nghe thấy tiếng khóc, liền đoán được người bị thương chết. tới cửa vừa thấy vẻ mặt bi thương của tất cả mọi người, lời chuẩn bị bị dừng giây lát, thanh ra cũng rất : “Xin hỏi, ai là Mục Thiên Dương?”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, quay đầu : “Vâng.”
      Cả người cảnh sát toát mồ hôi, biết lai lịch của và chồng của người chết, thanh có phần run rẩy: “Chúng ta phát chiếc xe của bờ sông, đoán chừng là bị thương tổn do va chạm... Ách, xem đâm chết bà Từ, mời, mời theo chúng tôi về điều tra.”
      Mục Thiên Dương thể tin trừng to mắt, Thiên Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, Đỗ Viễn Minh ngẩng đầu lên, Uyển Tình ngừng khóc, đột nhiên ưỡn thẳng lưng.
      Mục Thiên Dương quay đầu nhìn , thấy lưng thẳng lên, lên tiếng : “Uyển Tình, ...”
      Uyển Tình mạnh mẽ nhào vào thi thể của Từ Khả Vi hô to: “Mẹ...”
      Mục Thiên Dương nhìn chiếc nhẫn lam bảo thạch tay , dưới chân lảo đảo, bị cảnh sát đưa rồi. ra ngoài cửa, nhìn thấy Mục Thiên Thành và A Thành, còn : “Chăm sóc UYển Tình.”
      Thiên Tuyết bất giác phản ứng kịp, muốn đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Mục Thiên Thành, vội vàng hỏi: “Có phải sai ở đâu rồi ?”
      Mục Thiên Thành xoa bóp tay : “Trước tiên cứ chăm sóc tốt cho Uyển Tình, hai người bọn em, ấy cần em, bên ấy .”
      Thiên Tuyết quay đầu nhìn UYển Tình, phát tiếng khóc của giờ và trước đó có chút khác biệt rồi, vừa rồi chỉ là thương tâm, giờ... khác rồi...
      Uyển Tình khóc lâu, ôm lấy thi thể của Từ Khả Vi muốn buông ra, sau cùng vẫn là Đỗ Viễn Minh khuyên : “Người chết, nên sớm nhập thổ vi an chút, cháu như vậy, ngược lại để mẹ được thanh thản đâu.”
      Uyển Tình choáng váng, chỉ có thể thả người ra.
      Đến lúc này, thư ký của Đỗ Viễn Minh cũng đến, bố trí nơi nghỉ ngơi cho Uyển Tình, thi thể tạm thời nhập vào nhà xác, quyết định đợi đến ngày mai khi Uyển Tình bình tĩnh rồi lại .
      Uyển Tình mơ mơ màng màng vào khách sạn, nằm giường, phát Thiên Tuyết đỡ mình, nhớ tới lúc ở bệnh viện nghe được câu kia, đột nhiên liền đẩy ra.
      Thiên Tuyết sửng sốt, đắp kín chăn cho , chắc chắn : “Trước kia mình có chút vô liêm sỉ, nhưng đến giờ này phút này, ấy chắc chắn làm tổn thương cậu dù chỉ chút!” Dừng lát, nghĩ đến xe của mình xuất ở nơi hẻo lánh này, chắc chắn phải trùng hợp: “Cậu phải tin tưởng ấy.”
      Uyển Tình nhắm mắt lại, cuộn tròn người, hai tay ôm đầu gối, lam bảo thạch phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
      Thiên Tuyết nhìn thấy nhẫn, sửng sốt lát, thầm nghĩ đây là ý gì? Tự nhiên nhìn ra được đây là đồ tốt, chỉ sợ là ấy đưa...
      Uyển Tình khó ngủ cả đêm, ngủ nổi, cũng tỉnh, vẫn nằm mơ, vừa thực vừa ảo, quấy đến thể an giấc. Trời còn chưa sáng, liền đứng lên, khoảnh khắc sợ sệt, ra cửa. Bên ngoài rất im ắng, chỉ có chút ánh đèn, lung tung tới, tìm được cầu thang, tiếp tục xuống.
      Người ở trước khách sạn ngủ thiếp , ra cửa lớn, nhìn đường phố im ắng, sợ run đứng bên cạnh cửa.
      Cửa phòng là hai gian, Thiên Tuyết ngủ bên cạnh , tinh thần hoảng hốt, ra ngoài lúc đó mà lại phát . Tối hôm qua tâm tình của Thiên Tuyết cũng rất loạn, lâu mới ngủ, vừa ngủ được chút, thêm động tác của lại nhàng, hoàn toàn bị đánh thức.
      Mãi đến khi gió lạnh ở ngoài cửa thổi qua, Thiên Tuyết bỗng bừng tỉnh, phát cửa phòng để mở, Uyển Tình giường, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa gọi Uyển Tình, mãi đến khi nhìn thấy người mới yên lặng.

      Thiên Tuyết qua, thấy ngơ ngác, cũng tiện quấy rầy, chỉ có thể đứng bên cạnh , mãi đến khi trời dần sáng, bốn phía bắt đầu có động tĩnh, Thiên Tuyết mới khuyên trở về phòng.
      Uyển Tình : “Mình muốn nhìn mẹ mình.”
      Thiên Tuyết dừng lát, giọng khuyên nhủ: “Trễ chút được sao? Trời vừa sáng, người ở bệnh viện còn chưa làm, cậu trở về phòng nghỉ ngơi chút, hôm nay nhiều chuyện, cái gì cũng cần cậu, cậu phải giữ vững tinh thần.”
      Uyển Tình gật đầu, theo trở về phòng, định lên giường, cả đầu lại mơ màng ngủ mấy tiếng.
      Thiên Tuyết cũng theo ngủ lúc, tiếng xe bên ngoài dần vang lên. Tối hôm qua mặc nguyên quần áo ngủ, váy người có nhiều nếp nhắn, kéo hai lần rồi thôi, trực tiếp rửa mặt súc miệng.
      Uyển Tình vẫn chưa tỉnh, cố ý để ấy ngủ lâu thêm chút, ra tìm Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên thành. Hai người kia cũng dậy, hỏi Uyển Tình thế nào, xong lại hỏi Mục Thiên Thành: “ ấy sao rồi? Sao xe của ấy lại ở đây?”
      “Chiếc xe mấy ngày trước bị mất.” Mục Thiên Thành : “Có người thấy lái xe mặc bộ đồ đen, tóc ngắn màu đỏ, mang kính mắt của nữ! Cảnh sát vớt chiếc xe ở dưới sống tìm thấy tóc giả, giống như của người phụ nữ đó, chắc là cải trang... có thể là mưu sát, phải ngoài ý muốn.”
      Đỗ Viễn Minh : “Lúc ấy ở cửa khách sạn, ven đường ít người, lái xe xe, chú vừa vặn quay lại, mà Từ Khả Vi hề đứng ở ngoài, cực kỳ ràng là cố ý muốn đâm bà ấy. Chú quay đầu chỉ lo cho Khả Vi, cũng thấy xe trông như thế nào. Xe của cháu chú vẫn quen nhìn, như vậy vừa vặn nhận ra, cũng quá trùng hợp rồi.”

      Chương 412: Ai tin?

      Edit: minhhy299

      "Ông có ý tứ gì?!" Thiên Tuyết bất mãn hỏi.

      Đỗ Viễn Minh chút, giải thích: "Chỉ sợ là có người muốn châm ngòi hai nhà chúng ta. của muốn giết người, chắc chắn ngốc đến dùng xe của mình?" Ông xoa xoa trán, đầu óc cũng loạn, trật tự chuyện đều có chút phân chia . Từ Khả Vi và ông kết hôn còn đến năm...... Chẳng lẽ ông khắc vợ?

      Mục Thiên Thành nghe vậy, con mắt híp lại, đầu óc lập tức động đứng lên.

      Thiên Tuyết tạm dừng, nghĩ Đỗ Viễn Minh mất vợ, trong lòng khẳng định cũng rất khó chịu, vừa mới trong lời hẳn là lời vô tâm, cũng có nhằm vào Mục gia. quay đầu hỏi Mục Thiên Thành: " hai đâu?"

      "Còn ở trong cục cảnh sát, luật sư ngày hôm qua ra, chờ xác định có hiềm nghi, thả ra."

      Thiên Tuyết nghe xong, đột nhiên trầm mặc xuống dưới. Chỉ cần chưa làm qua, ai hoài nghi cũng quan hệ, chắc chắn trong sạch. Nhưng Uyển Tình sao? Cho dù biết hai trong sạch, nhưng cái này là xe của hai, chỉ sợ trong lòng vẫn có khúc mắc.

      Cả ba người đăm chiêu, thư ký của Đỗ Viễn Minh, lái xe cũng lên, tới hỏi lịch trình hôm nay của Đỗ Viễn Minh.

      Đầu óc Đỗ Viễn Minh mảnh hỗn loạn, nửa ngày mới : "Trước liên hệ nhà xác linh tinh được rồi. Chuyện này cảnh sát còn tra, biết có thể khám nghiệm tử thi hay , phải gọi điện thoại đến cảnh sát cục hỏi chút, nếu thành vấn đề...... Sắp xếp hết thảy cũng phải hỏi trước Uyển Tình. Ừ...... Còn có, gọi điện thoại cho Thiến Thiến, kêu nó trở về."

      Tuy rằng Đỗ Thiến và Từ Khả Vi bất hòa, nhưng người chết, như thế nào cũng là thân phận "Con ", phải trở về. Mặt khác cũng là cho Uyển Tình mặt mũi, càng thể làm cho bên ngoài đoán lung tung!

      Thư ký gật đầu, tính nhẩm thời gian Newyork chút, quyết định lập tức thông báo cho Đỗ Thiến, đồng thời xuất phát làm những chuyện khác.

      Thiên Tuyết hỏi: "Các người ăn gì chưa?"

      Hai người lắc đầu.

      lập tức an bài: "Vậy họ mua ít , còn phải làm việc cả ngày, thể có tinh thần. biết trong khách sạn có cái gì, nếu như có, mua ít sữa đậu nành ở bên ngoài, hộp đựng , nếu có bánh mới ra lồ và bánh kem càng tốt, nếu mua sữa, nhớ phải xem hạn sử dụng."

      Đầu óc Mục Thiên Thành ông chút, thầm ,tự nhủ khi nữ nhân cẩn thận là khủng khiếp, lập tức mặc niệm lời ở trong lòng lần.

      Thiên Tuyết hết với , rồi với Đỗ Viễn Minh: "Cháu xem Uyển Tình tỉnh , nếu tỉnh, kêu cùng ăn."

      Đỗ Viễn Minh liếc nhìn cái: " làm phiền cháu."

      " khách khí."

      Thiên Tuyết trở lại phòng, thấy Uyển Tình còn ngủ, cho dịch dịch góc lưng, có đánh thức . Ngồi vài phút, phỏng chừng Mục Thiên Thành lấy lòng bữa sáng trở lại, lại tìm . vào phòng, phát Đỗ Viễn Minh có ở đây, muốn toilet, vốn có hỏi.

      Mục Thiên Thành : "Cảnh sát kêu Đỗ tổng hiệp trợ điều tra, còn hỏi an bài hậu như thế nào, phỏng chừng khám nghiệm tử thi."

      Thiên Tuyết sửng sốt, để hộp sữa cùng hai khối bánh ở bên, lưu cho Uyển Tình, sau đó cau mày ăn này nọ, lo lắng lo lắng hỏi: "Khám nghiệm tử thi có thể giống trong《 Bằng chứng thép 》như vậy hay ?"

      "Loại nào?" Mục Thiên Thành thấy qua TV kia.

      Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy khẩu vị, hút sữa hai cái mới cảm thấy thông thuận hơn: "...... Mở bụng ra."

      "Đây là tai nạn xe cộ, trọng điểm là ngoại thương, về phần nội tạng bị thương, trước lúc giải phẫu bác sĩ khẳng định ghi lại, cảnh sát chính là lại xác định lần, bọn họ nghiệm xong rồi, người nhà mới chuẩn bị tốt hậu ."

      Thiên Tuyết phát cáu, đúng là muốn thi thể của Từ Khả Vi bị phá hư: "Vậy đừng cho Uyển Tình biết, khẳng định thích mẹ mình chết còn muốn bị người nghiệm đến nghiệm ."

      "Đó là đương nhiên." Mục Thiên Thành trầm mặc lát, đột nhiên hỏi, "Em đối với chuyện này có ý kiến gì ?"

      "Cái nhìn gì?" Thiên Tuyết hỏi cái gì.

      bình tĩnh : "Vừa rồi Đỗ tổng , nếu như là hai chúng ta giết người, tổng ngốc đến dùng xe của mình, lời này nhưng ra . Nhưng xe hai đánh mất, tai nạn xe cộ lại có thể là mưu sát. Nếu trước tiên có thể giả thiết, người trộm xe của hai bán cho những người khác, hung thủ hoặc thuê hoặc mua, vừa mới chạy đến chiếc xe này......"

      "Đây cũng quá trùng hợp !"

      "Xác thực. Cho nên khả năng lớn hơn nữa chính là hung thủ trộm xe! Từ phương diện nào đến xem, đều khó có khả năng là hai giết người, mà muốn giết, cũng khả năng lưu lại chứng cớ chỉ về chính mình. Hung thủ lộ ra cái sơ hở lớn như vậy ——"

      "Cố ý." Thiên Tuyết khẳng định .

      "Nhưng mà có người tin sao?"

      "Ba người thành hổ, mặc kệ chúng ta tin hay , truyền ra, tự nhiên có người tin!"

      "Vấn đề căn bản truyền ra đấy." Mục thị và Đỗ thị cũng phải ngồi , huống chi lúc trước Mục Thiên Dương còn tìm Âu Kì Thắng mượn máy bay, lại liên lụy tiến cái Âu thị và Long Diễm Minh, ai cho phép truyền ra?

      Thiên Tuyết suy tư lát, nghi hoặc hỏi: " rốt cuộc muốn cái gì?"

      "Nếu truyền ra, liền tình huống trước mắt, có thể có người tin hay ? Cho dù tin, có thể sinh ra khúc mắc trong lòng hay !"

      Thiên Tuyết chấn động: "Uyển Tình!"

      "Đúng!" Mục Thiên Thành gõ chút cái bàn, "Chỉ có chị dâu ! Chị dâu càng họ, càng chú ý, chẳng sợ cuối cùng trả lại trong sạch của họ, trong lòng vẫn khả năng có vướng mắc! Mà tình huống tại, cho dù trong sạch, chị dâu có nguyện ý nghe vẫn là việc đâu."

      "Là ai?" Thiên Tuyết kinh hỏi, "Ai cùng bọn họ qua được ——" dừng mạnh lại, bởi vì nhớ tới người.

      Mục Thiên Thành cũng nhớ ra cái, đồng thời lên tiếng với : "Đinh, Thải, Nghiên......"

      Hai người cũng dám tin tưởng, trầm mặc xuống dưới. lâu, Thiên Tuyết mới : " phải nhảy lầu sao? phải xuất ngoại sao?"

      Mục Thiên Thành nghĩ chút: "Xuất ngoại phải là thể trở về được, nhưng nhảy lầu...... lúc ấy thành người thực vật, vừa xuất ngoại lập tức tỉnh ——" chút.

      Thiên Tuyết vội hỏi: "Như thế nào?"

      "Nếu là vừa xuất ngoại liền tỉnh, bị thương nặng hơn nữa trải qua điều trị hơn năm, cũng có thể động."

      Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc.

      "Cho dù động đậy, còn có thể mua giết người."

      " nhanh tra!" Thiên Tuyết , "Muốn , Uyển Tình khẳng định trách đến người hai."

      Mục Thiên Thành giữ lại ý kiến: "Vậy cũng nhất định. Thù nhà Đinh Thải Nghiên này, nửa là họ gây ra, bản thân tình nguyện đổi người khác."

      " ngược lại tra trước !" Thiên Tuyết gấp đến độ đá , lại lo lắng Uyển Tình, hốt ha hốt hoảng cầm bữa sáng trở về phòng.

      Uyển Tình tiếp tục ngủ giờ mới tỉnh, nhưng người cũng có nghỉ ngơi tốt, chính là bên ngoài rất ầm ỹ, đều là thanh xe cộ.

      Thiên Tuyết đỡ đứng lên: "Cậu rửa mặt đánh răng trước, sau đó ăn chút gì."

      "Mẹ tớ......"

      "Chú Đỗ toàn bộ nghe lời ý kiến của cậu, cậu vẫn là ăn trước ít đồ . Chuyện của dì, đương nhiên cậu phải lên tinh thần để an bài hoàn mỹ."

      Uyển Tình gật đầu, hậu của mẹ, đương nhiên thể có chút qua loa. Nhưng là, mẹ mất...... Nước mắt của quét chảy xuống.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 413: Thu xếp tang lễ

      Uyển Tình còn chưa ăn xong điểm tâm, Đỗ Viễn Minh trở lại từ cục cảnh sát, thư ký liên hệ xong với nhà tang lễ chạy đến báo cáo: “Chỗ tiểu thư gọi được điện thoại.”
      Đỗ Viễn Minh sửng sốt, giọng điệu thiện cảm mà : “Cứ tiếp tục gọi.”
      gọi mấy lần rồi...”
      Đỗ Viễn Minh nhíu mày: “Được, cậu làm chuyện khác .” xong, chính mình lại cầm lấy điện thoại gọi lần, cho dù là điện thoại ở nơi ở cũng ai nghe, nhịn được oán hận mắng: “Lại điên ở nơi nào rồi”
      Mới vừa ném di động xuống, Uyển Tình và Thiên Tuyết qua rồi. Ông vội vàng đứng dậy, thấy vẻ mặt bi thương của Uyển Tình, dịu dàng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
      Uyển Tình gật đầu: “Cháu muốn xem mẹ...”
      Đỗ Viễn Minh vừa nghe, hốc mắt cũng nóng lên, vỗ về lưng , đỡ cùng nhau ra cửa. Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành cũng khẩn trương đến nhà xác của bệnh viện. Nhà xác của bệnh viện nơi này có chút cũ nát, vốn là nơi liêu, bây giờ lại càng vắng vẻ hơn. Thế nhưng tất cả mọi người đều thương tâm, thể cảm giác được gì.
      Người của Từ Khả Vi được khử trùng qua, mặt nhìn thấy vết máu, cả người lẳng lặng nằm trong quan tài ướp lạnh, lông mi và làn da đều có hạt sương.
      Uyển Tình cảm thấy nghĩ ra tại sao bà lại ở đây, lại gục xuống xác chết khóc lâu. Mọi người biết cần phải trút giận, hề lôi kéo , mãi đến qua quãng thời gian mới kéo dậy, phát nửa người cũng đều lạnh lẽo rồi.
      “Dì thích cậu như vậy.” Thiên Tuyết nức nở , những có ai mất người thân mà thương tâm? cũng biết nên khuyên như thế nào.
      Đỗ Viễn Minh đỡ Uyển Tình: “Chú biết cháu nỡ, chú cũng nỡ. Nhưng người chết, nên sớm nhập thổ vi an chút, đây mới là tốt cho bà ấy, thể tôn kính với bà ấy, cháu đừng thương tâm, nghỉ ngơi , chúng ta cùng thương lượng xem thu xếp hậu như thế nào.”
      Uyển Tình gật đầu, quay đầu muốn nhìn lại cái, quan tài đóng lại rồi. Hít sâu hơi, quay người ra ngoài, cả người lạnh đến phát run.
      Thiên Tuyết quay người muốn gọi Mục Thiên Thành cởi áo xuống, kết quả thấy chút màu, đành phải xoa xoa cánh tay của Uyển Tình.
      Đỗ Viễn Minh kêu thư ký tìm quán trà, khi xuống xe ở cửa quán trà khi đó, Thiên Tuyết thấy ở phía đối diện có bán quần áo, lặng lẽ với Mục Thiên Thành: “ mua chiếc áo khoác hoặc khăn lụa cho Uyển Tình, ấy lạnh, chú ý nhan sắc!”
      Mục Thiên Thành lập tức chạy , Đỗ Viễn Minh và mọi người lên quán trà.
      Mới vừa ngồi xuông, Mục Thiên Dương liền mang chiếc khăn lụa màu đen vào, Thiên Tuyết lập tức quàng thêm cho Uyển Tình.
      Trùng hợp Uyển Tình lại hắt xì cái, vội vàng mượn chiếc khăn lụa, cảm ơn.
      Đỗ Viễn Minh liếc mắt nhìn Thiên Tuyết cái, chắc là Mục Thiên Thành phải người đàn ông cẩn thận như vậy, chắc chắn đây là chủ ý của , ông nhất thời rất cảm động, Đỗ Thiến theo kịp được phần mười của tốt rồi.
      muốn nghĩ đến việc đó, ông réo người mang trà lên, Uyển Tình vừa vươn tay, thấy ngón tay mang nhẫn, hơi ngừng lại, lặng lẽ xoay chiếc nhẫn lại, nắm lam bảo thạch ở trong lòng bàn tay.
      phải ... phải ...

      cầm trà lên, nhàng uống ngụm...
      Đỗ Viễn Minh : “Chậm nhất là ngày mai chúng ta trở về thành phố A , bên kia liên hệ tốt rồi, trở về có thể thu xếp tang lễ. Trình tự cơ bản đều có chuyên gia xử lý, chắc là bại lộ ra. Bên kí có vài nghĩa địa công cộng rất tốt, đến lúc đó chúng ta cùng chọn cho mẹ cháu nơi tốt đẹp.”
      Đột nhiên Uyển Tình hỏi: “Mẹ là muốn quay lại nhi viện ? Có qua ?” Nơi Vĩnh Ninh này, trước đây từng nghe bà qua, cho nên rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận.
      Khi đó thấy mẹ ký gửi tiền bạc, còn với mẹ, khi lớn lên kiếm được tiền, chuyện này làm thay mẹ. Về sau liền thôi, tiền sinh hoạt cũng đủ, hai năm gần đây liền tốt hơn, nhưng dựa vào Mục Thiên Dương, mẹ dựa vào Đỗ Viễn Minh, là có tiền, nhưng phải của mình, nhớ ra là chuyện, nhớ tới cũng thể mượn hoa dâng phật được.
      “Xem qua rồi.” Đỗ Viễn Minh đau đớn kịch liệt cúi đầu: “Nếu bà ấy trở lại cũng có chuyện như vậy, nếu phải chú muốn tới đón bà ấy...”
      Uyển Tình có chút hoảng hốt, đần độn hỏi: “Sao lại thế?”
      Đỗ Viễn Minh liền kể lại chuyện hôm trước lần, Uyển Tình khóc ròng: “Này chẳng lẽ là ý trời...”
      Mục Thiên Thành nghe xong, trong đầu liền nối lại các việc lần: kẻ trộm - ra ngoài – tai nạn xe cộ.... chỉ sợ, đến Vĩnh Ninh, cũng gặp chuyện may, nhưng quả là như vậy, hung thủ ràng cho thấy sắp xếp mưu đồ chu đáo, chính là muốn đưa người vào chỗ chết! Đến như tới nhi viện, chỉ sợ là nhất thời nảy sinh ý xấu với Từ Khả Vi. Camera bên này đều có, hy vọng cảnh sát có thể liên tưởng đến chi tiết Từ gia bị trộm.
      Thiên Tuyết đưa tờ khăn giấy cho Uyển Tình, Uyển Tình vừa lau nước mắt vừa : “Lễ tang đơn giản thôi ạ, cần quay lại thành phố A, làm luôn ở đay cũng được. Mẹ lớn lên ở đây, bất hạnh cũng ở đây... bà cũng biết quê hương của bà ở đâu, liền là làm ở nơi này , an táng ở nơi này, coi như lá rụng về cội. Mời mẹ nuôi qua nơi này là được, những cái khác đều cần, mặc khác... bên nhi viện cũng nên thông báo tiếng...”
      Đỗ Viễn Minh gật đầu, thư ký sau lưng ông nhớ kỹ. Trước tiên liên hệ với bên an táng, nhà tang lễ, đều là sửa đổi khẩn trương từ thành phố A tới đây.
      “Mẹ nuôi của con, gọi điện thoại giúp chú .” Đỗ Viễn Minh : “Cháu vẫn nên về nghỉ ngơi trước, có việc lại tìm cháu quyết định.”
      Uyển Tình gật đầu.
      Buổi chiều, Đỗ Viễn Minh lại hỏi Uyển Tình: “Bên này có thể chôn dưới đất, cháu xem... chôn hay hỏa táng?”
      Truyền thống của Trung Quốc là thổ táng, rất nhiều người quan niệm muốn sau khi chết bị đốt thành tro.
      Uyển Tình im lặng giây lát, : “Hỏa táng, cọc gỗ bị sâu đục hư hỏng, mẹ từng , mẹ muốn cho côn trùng cắn!” Mấy năm trước Từ Khả Vi sợ chính mình chết, lúc ấy từng với Uyển Tình, đừng nhốt bà ở nơi chật hẹp đen tối, chậm chạp tan ra...
      xong chuyện này, viện Phúc lợi nhận được tin đến tìm Uyển Tình, ai cũng dám tin, hôm trước còn thấy người ràng hôm sau chết, ôm đầu khóc rống cùng Uyển Tình.
      Buổi tối, Quản Vận Phương đến, thương tổn của Quản Hạo Nhiên còn chưa tốt lên, nhưng nghĩ là việc cũng , liền ngồi xe lăn qua.
      Quản Vận Phương ôm lấy Uyển Tình, khóc ròng : “Mẹ con con sao lại khổ như vậy!”
      Uyển Tình ôm bà, so với buổi chiều còn khóc lợi hại hơn. giờ, có mẹ, chỉ có Quản Vận Phương được miễn cưỡng tính là nửa người mẹ, đáng tiếc, kết nghĩa này còn chưa nhận chính thức, tuy lúc trước với Đỗ Viễn Minh là mẹ nuôi, lúc này vẫn gọi là dì Quản.
      Quản Vận Phương có tâm tư để ý điều này, liền tính bà so với Uyển Tình thành thục, trầm ổn hơn rất nhiều chuyện, nhưng đột nhiên người mất , vẫn thể tiếp nhận được.
      “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.” Quản Hạo Nhiên thấy Uyển Tình gầy chút, chắc là do hai ngày này, sợ bi thương mà ăn uống được gì, liền khuyên nhủ: “Uyển Tình đủ thương tâm, mẹ đừng khiến ấy càng thêm bi thương, tốt cho sức khỏe.”

      Chương 414: phải


      Quản Vận Phương sửng sốt, Uyển Tình và Từ Khả Vi vài năm nay sống nương tựa lẫn nhau, Từ Khả Vi chính là sinh mạng của Uyển Tình, quả thực nên khơi dậy thương tâm của ! Bà vội vàng lau nước mắt, với Uyển Tình: "Đừng khóc, còn sớm nữa, hãy nghỉ ngơi tốt."

      Trước tiên đem Quản Hạo Nhiên vào phòng, Quản Vận Phương yên lòng, lại xem Uyển Tình, cuối cùng ngủ cùng với Uyển Tình. Uyển Tình cả đêm cuộn vào trong ngực bà, ôm cổ bà, giống như đứa trẻ con, đem bà trở thành mẹ của mình.

      Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Quản Vận Phương cảm giác có vật gì đó làm đau cổ mình, dời tay Uyển Tình khỏi cổ mình, thấy tay đeo chiếc nhẫn, mình bị đá quý nhẫn đâm!

      Uyển Tình tỉnh lại, giống như đứa chui vào lòng bà: "Mẹ . . . . . . ."

      Tim Quản Vận Phương quặn đau, mạnh mẽ ôm vào lòng. Uyển Tình mất nửa ngày mới tỉnh lại, thối lui : "Con nhớ . . . .mẹ quá . . . . ."

      "Bà ấy sinh con nuôi dưỡng con, con đương nhiên nhớ bà ấy. Nhưng nên quá thương tâm, nếu sinh bệnh, bằng mẹ con sao có thể yên lòng? Con phải sống tốt, mới làm bà ấy thất vọng."

      Uyển Tình im lặng lúc, lại chui vào trong lòng bà, mất vài phút mới đứng lên.

      Quản Vận Phương sờ cổ, tạm thời hỏi .

      Sau khi ăn sáng, lại về chuyện lễ tang, ngày chọn xong, là ngày mai. đến quy trình mai táng, Mục Thiên Dương được rửa sạch hiềm nghi ra từ cục cảnh sát, phía sau còn có Văn Sâm, A Thành, đám người luật sư.

      Chuyện này, lo lắng nhất là cách nhìn của Uyển Tình, nhưng ban giám đốc lo lắng nhất là ảnh hưởng phía sau nó, cho dù rửa sạch hiềm nghi cũng an tâm. vừa căm tức đám người kia chỉ biết nghĩ đến lợi ích, lại thể phát hỏa. Gọi cuộc điện thoại cho Mục Thiên Thành, đám người tiến đến khách sạn, Mục Thiên Thành đứng ở cửa chờ , vừa vừa cho biết bên trong làm gì.

      xua tay bọn Văn Sâm bọn họ cần cùng: "Có thể trở về trở về , có việc thông báo với mọi người."

      vào phòng, mọi người ngẩng đầu, nhìn chút. Hô hấp Uyển Tình có điểm tốt, nhìn thấy thần sắc phức tạp.

      nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, khiêm tốn vào : "Xin chào, tôi họ Mục, là bạn của giám đốc Đỗ."

      Mọi người gật đầu.

      Uyển Tình : "Làm phiền mọi người, ngày mai kính xin mọi người dành ra chút thời gian."

      "Đứa trẻ ngốc, chúng ta tự nhiên đến. Cháu nên quá thương tâm, nghỉ ngơi tốt."

      Mọi người an ủi vài câu, lục tục rời , cuối cùng chỉ còn lại Uyển Tình, Đỗ Viễn Minh, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Thiên Tuyết.

      Mục Thiên Dương đến trước mặt Uyển Tình ngồi xuống cái ghế băng, : "Chờ bác hạ táng, em cục cảnh sát nhìn chút, manh mối và chứng cứ đều ở đó."

      Uyển Tình nắm lấy nhẫn tay, ngón cái ấn bảo thạch lên lòng bàn tay, làm đau .

      Mục Thiên Dương thấy như vậy, giống như muốn đem nhẫn rút ra, hơn nữa nhìn thấy ngọc bích quen thuộc, trong lòng có chút gấp gáp. Nhưng vướng Đỗ Viễn Minh ở bên cạnh, dám kéo .

      Lúc này, thư kí Đỗ Viễn Minh tới, gọi Đỗ Viễn Minh: "Giám đốc . . . . . . ."

      Đỗ Viễn Minh ngẩng đầu, lông mày nhăn lại.

      Thư kí khó xử nhìn thoáng qua điện thoại tay, dừng khẩu hình : "Tiểu thư."

      Đỗ Viễn Minh lập tức đứng dậy: "Các ngươi bồi Uyển Tình, ta ra ngoài chút."

      ra ngoài cửa, ông tiếp nhận di động, xuống dưới tầng 1 mới mở miệng: "Này?"

      "Ba?" Đỗ Thiến lười biếng hỏi: "Nghe người tìm con?"

      Đỗ Viễn Minh trầm giọng hỏi: "Con mấy ngày nay đâu, điện thoại gọi được!"

      "Con Las Vegas." Đỗ Thiến kiên nhẫn .

      Đỗ Viễn Minh dừng chút, giọng dịu xuống: "Thua tiền?"

      "Vâng. Ba vạn. Đôla." Đúng lúc về nước tiêu hết!


      Đỗ Viễn Minh nghĩ đến sinh nhật của , cảm thấy xử tệ với , cũng có trách , : "Dì của con gặp tai nạn xe cộ, trở về tham gia lễ tang . Ngày mai hạ táng, con xem có thể về nhanh chút ."

      Đỗ Thiến sửng sốt, chết? nửa ngày mới : "Nga, con lập tức sân bay."

      Uyển Tình ở trong phòng, Đỗ Viễn Minh vừa , Mục Thiên Thành liền thuận thế đóng cửa. Sợ Đỗ Viễn Minh lập tức trở lại, cậu và Thiên Tuyết dám rời , nếu để người khác nhìn thấy Mục Thiên Dương và Uyển Tình đơn độc ở cùng chỗ . . . . . tại, chỉ có thể làm phiền.

      Mục Thiên Dương nắm lấy tay Uyển Tình, thấy đem nhẫn đeo ngược vào trong, cúi đầu đem trán đặt lên tay : " phải . . . . . ."

      Uyển Tình nhíu mày, cảm thấy phiền chán.

      Mục Thiên Dương thấy lời nào, sợ hoài nghi mình, ngẩng đầu giải thích: "Xe của bị trộm! Ngày đó chuẩn bị trở về thành phố C tìm em, A Hoa cho ạnh biết xe bị mất. vội vã muốn gặp em, cũng kịp trách cứ cậu ta, cho nên lên taxi đến sân bay . . . . . . ."

      Cơ thể Uyển Tình run lên, khóc : "Em theo bản năng tin là , sâu trong nội tâm cho rằng là bị hại . . . . . .Nhưng mà, em vừa nghĩ tới nếu , em liền sợ hãi."

      " phải !" Mục Thiên Dương vội là lên.

      Uyển Tình phảng phất như nghe thấy: "Em biết nên làm cái gì bây giờ! Nếu quả , em còn tin , em phải xin lỗi mẹ sao? Hơn nữa ngày đó -- . . . . . ."

      " lúc đó nhảm!" Mục Thiên Dương đương nhiên biết muốn cái gì, hối hận ngừng. lúc ấy sao lại động kinh mà những lời đó? tại quả là lấy đá đập chân mình.

      "Nếu phải là , đương nhiên tốt. Nhưng là, vạn nhất sao? Em vừa nghĩ nếu , sau khi giết mẹ em, còn chạy đến chỗ em cầu hôn, lời ngon tiếng ngọt gì đều , em đồng ý với -- "

      "' có . . . . . ." Mục Thiên Dương thống khổ : " lúc đó ở cùng chỗ với em, làm sao làm chuyện xấu được?"

      Uyển Tình sửng sốt, bỗng nhiên a tiếng: "Loại chuyện như thế này, còn cần tổng giám đốc Mục phải làm sao?"

      Mục Thiên Dương nhìn , nắm tay chặt, đột nhiên biết nên ứng đối như thế nào. đây là muốn định tội ? Xứng đáng! xứng đáng!

      Thiên Tuyết và Thiên Thành đứng bên nghe được gấp gáp muốn , lại dám lung tung.

      Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, ánh mắt tất cả đều là yếu ớ và bất lực: "Em có thể tin tưởng sao? cho em biết, em có thể tin tưởng ! Em sợ . . . .Em sợ em xin lỗi mẹ . . . . Hơn nữa đó là xe của ! Em vừa nghĩ tới xe của dính máu mẹ của em, bất kể có phải hung thủ hay , em đều khó chịu . . . . Thiên Dương . . . . . . cho em biết, em phải làm sao bây giờ?"

      Mục Thiên Dương ôm vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu , cái gì cũng chưa , chỉ để co dựa vào mình.

      Mục Thiên Thành khụ tiếng: "Hai người đủ, giám đốc Đỗ trở lại."

      Uyển Tình vội vàng đẩy Thiên Dương ra, nức nở : "Em bây giờ phải chịu tang . . . . . . . Mang trang sức châu báu tay thích hợp . . . . . ."

      Thân mình Mục Thiên Dương thoáng cái, vươn tay muốn cầm tay . giơ tay lên, từ từ tháo chiếc nhẫn ra, nhưng biết đặt xuống chỗ nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :