1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 395: Mong là ai cũng chưa dùng

      Năm trước chuyện của Tống Lâm, hại đến người khác, ngược lại hại chính mình.
      Vốn dĩ được trường học tiến cử đến thực tập tại Mục thị, rất đắc ý, lại thêm Quản Hạo Nhiên là nhân viên chính thức của Mục thị, còn muốn gần quan được ban lộc, có thể cùng Quản Hạo Nhiên bồi dưỡng tình cả, kết quả vì quá hẹp hòi, đường làm quan rộng mở lại tự bỏ đá xuống giếng, khiến tiền đồ của mình còn.
      Đừng tiền đồ còn, tất cả những sinh viên được cử thực tập ở Mục thị, đều bị Mục Thiên Dương từ chối. Về sau là hiệu trưởng tìm hai lần, mới miễn cưỡng bỏ qua hiềm khích trước kia, thế nhưng Tống Lâm ở hệ ngữ, hệ đó người cũng được. Mà tại là 4 tháng, thực tập vẫn chỉ là thực tập, cũng muốn ký hợp đồng với ai, hiệu trưởng sợ đến tháng 6 cũng ký, tháng 7 cũng cũng ký,... giờ sứt đầu mẻ trán.
      Vốn Tống Lâm cũng là sinh viên giỏi, từ việc lần này, trường học có ý kiến với , bắt đầu tiến cử vào công việc tốt, tại đến công việc vớ vẩn cũng có. Tìm hệ làm, tìm nghề, đều theo ý .
      ra cũng trách trường học, tuy chuyện của xử lý khiêm tốn, nhưng khỏi để lộ phong phanh, cũng có thể là Mục Thiên Dương cố ý để lộ tin tức, tại những công ty hơi lớn chút, cũng thể vào thực tập.
      đau đầu, hoặc là về nhà làm nhân viên công vụ, hoặc là học nghiên cứu, vẫn còn có thể báo danh trong các trường ở thành phố C, trong tỉnh đều phải châm chước tới, sợ Mục Thiên Dương vẫn muốn trả thù.
      Trong lòng rất hận, nhưng lại dám biểu ra ngoài, sợ bạn học chung quanh phát thể đến Mục thị làm việc là vì .
      Ngày hôm qua nghe Quản Hạo Nhiên bị Mục thị đuổi việc, lập tức liền chạy tới hỏi, biết có phải vì mình , kết quả giống như được ảnh hưởng lớn như vậy, vừa mừng vừa lo. Lại nghe Thiên Tuyết muốn tới, vẻ mặt của liền trở nên đặc sắc: “Các và Mục Thiên Tuyết...”
      “Đương nhiên được rồi.” Sư huynh : “Mẹ Hạo Nhiên và mẹ Uyển Tình quen biết nhau, vẫn còn tính nhận Uyển Tình làm con nuôi! Mục sư muội và Uyển Tình sư muội như hình với bòng, nghe Hạo Nhiên bị thương, còn qua nhìn cái!”
      Sư huynh nhớ tới lần trước nhờ Thiên Tuyết, tại có kết quả? Sợ sau này Quản Hạo Nhiên biết, trách nhiều chuyện, quyết định thăm dò: “Hạo Nhiên, lát nữa, Mục sư muội tới, mình với ấy phen, để ấy với ấy!”
      Quản Hạo Nhiên vội la lên: “Cậu đừng gây phiền toái! Làm việc cho giỏi ! Cẩn thận lại làm hết cả việc của mình.”
      “Sao có thể? Cậu xấu hổ để mình !” Dù sao cũng rồi.
      Quản Hạo Nhiên thở dài: “ cần, mình hỏi trưởng phòng, là tổng giám đốc tự mình hạ lệnh, cậu cầu ai cũng có tác dụng!”
      Sư huynh sửng sốt, trừng to mắt, nhờ sư muội, sao lại thế này?
      Thiên Tuyết nghe đến đó, vội vàng hoảng sợ đóng cửa lại.
      Người ở bên trong nghe được tiếng, biết Quản Vận Phương trở lại, dừng chuyện. Tống Lâm nghĩ muốn lấy lòng Quản Vận Phương, với bọn họ: “Dì trở lại, em ra xem.”
      Chạy đến, nhìn thấy Uyển Tình và Thiên Tuyết, cả kinh, nhìn Quản Vận Phương.
      Quản Vận Phương cười : “Cháu đến lúc nào? luôn sao?”
      Tống Lâm vừa nghe, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, theo lời bà : “ Đúng ạ... Cháu, trường học còn có việc, quấy rầy dì nữa.” xong liền vội .
      Quản Hạo Phương nhìn hoa bàn, cầm lên muốn ném vào thùng rác, vừa lúc sư huynh ra, vội kêu lên: “Dì hạ thủ lưu tình! bó hao này phải mấy trăm đồng đó!”
      Quản Vận Phương cười lành : “Dì mở hàng bán hoa, thứ này mà đáng mấy trăm đồng, mấy đồng là nhiều.
      Sư huynh cả kinh: “ thể thế , Tống Lâm sao có thể ngại mấy đồng đó... Mà còn, cháu thấy nó được bó rất đẹp.”
      Quản Vận Phương : “Dì chưa nó là hàng nhái, chỉ là có ánh mắt, gì đó mà cũng mua!”
      “...” Dì đây là dì đúng, thương nhân quá giảo hoạt, như thế nào có thể trách Tống Lâm? Thế nhưng nghĩ đến bà có cửa hàng bán hoa, chỉ có thể sờ mũi, quay đầu với Uyển Tình và Thiên Tuyết: “Các sư muội đến lúc nào, sao bảo ?”
      Thiên Tuyết : “Chúng em đến cùng dì, vừa gặp nhau ở dưới lầu.”
      Sư huynh thở ra, vỗ ngực mình: “Làm sợ nhảy dựng, , khóa cửa, sao các em có thể vào?”
      Uyển Tình và Thiên Tuyết cực kỳ gì, hỏi: “ Quản thế nào rồi?”
      đẩy ta xuất viện!”

      Hai người gật đầu, sợ Quản Hạo Nhiên vẫn ở giường, theo vào, lúc chờ, hai người có vẻ đăm chiêu, gì.
      Quản Hạo Nhiên ra, hai người hỏi thăm sức khỏe vài câu, còn nhận thức kết nghĩa. Uyển Tình nhiều, Thiên Tuyết sợ nhắc đến chuyện đuổi việc, người há chẳng sướng ru.
      Uyển Tình gọt vỏ táo, sau khi cắt thành miếng, móc hạt ra, đưa cho bọn họ ăn. Thiên Tuyết dừng thở, nhân tiện cầm quả táo cắn, Uyển Tình liền hỏi Quản hạo Nhiên: “ bị của Thiên Tuyết đuổi việc rồi à?”
      “Khụ khụ...” Thiên Tuyết ho khan, cầu xin tha thứ nhìn .
      Quản Hạo Nhiên nhìn Thiên Tuyết cái, cũng hiểu được xấu hổ: “ thể nào, công ty lớn còn có chế độ công ty lớn, sợ các sư huynh xằng bậy nên mới như vậy. Công tác cũng ổn định, đáng vì mà đắc tội.”
      Uyển Tình nửa tin nửa ngờ, tiếp tục hỏi.
      Sư huynh cảm động vạn phần: “Cậu suy xét cái gì cho mình? Thừa lúc Mục sư muội ở đây, cầu xin ấy phen? , cho hay...”
      “Tới tới tới, ăn táo .” Thiên Tuyết vội vàng đưa táo cho : “Yên tâm, em biết thồi, em biết với em!”
      “Đừng.” Quản Hạo Nhiên : “ còn muốn nghỉ ngơi hai ba tháng. Công ty lớn như vậy, cũng thể để chức vị của bỏ trống, vẫn nên để khỏi hẳn rồi sau.”
      Thiên Tuyết : “Cũng được. Đến lúc đó, bên kia có chức vị gì, em cũng giúp tiếng. Chào hỏi qua, ít nhất cũng bị người ta gì.”
      Quản Hạo Nhiên nhịn được cười lên: “ phải nhờ quan hệ rồi!”
      Thiên Tuyết vung tay lên: “Vàng sợ lửa!”
      Sư huynh gãi đầu, cảm thấy có phần kỳ quái, cơm nước xong lặng lẽ hỏi Thiên Tuyết: “Em có với em chưa?”
      “Còn chưa có. Gần đây tâm tình ấy tốt, em dám làm phiền. Vừa mới nghe thế, em chỉ có thể ngăn cản !” Thiên Tuyết liếc cái: “ có thể vào Mục thị, năng lực cũng tồi. Liền là có phần sơ ý lơ là, về sau phải chú ý, nếu lên chức quan hệ, bị người ta chèn ép là xong rồi.”

      Chương 396: để cho biến mất

      “Haha...” sư huynh xấu hổ sờ đầu: “Hệ máy tính của bọn đều là trạch nam, hiểu đạo lý đối nhân xử thế kia! Hạo Nhiên xem như có vẻ toàn diện phát triển rồi.”
      Thiên Tuyết sửng sốt : “Em quên mất, các ăn cơm kỹ thuật, cũng cần quá để ý!” Thế giới trạch nam thay đổi, huống chi đây là trạch kỹ thuật, tuyệt đối đói chết.
      Quản Hạo Nhiên ở bên kia đơn độc ở cùng Uyển Tình, Uyển Tình hỏi: “lúc trước phải có xin phép công ty sao, sao lại bị từ chức?”
      Quản Hạo Nhiên nhìn chằm chằm : “Làm sao em biết?”
      “Lúc bị thương, nghe được dì chuyện với mẹ em.”
      “A...” Quản Hạo Nhiên nhàng thở ra, rất sợ là bạn học của cầu cạnh Thiên Tuyết.
      Uyển Tình lại hỏi: “Hợp đồng của tới kỳ hạn, bọn họ phải là vi phạm sao?”
      “Có bồi thường theo hợp đồng.” Quản Hạo Nhiên thở dài: “Điểm tiền bạc đó đối với công ty lớn mà tính là gì cả.” Công tác tốt có, đúng là rộn lòng, thế nhưng nghĩ đến thời gian nghĩ ngơi rất dài, cũng đủ thời gian tìm công việc khác, cho nên cũng phải cực kỳ sầu não.
      “Có phải đắc tội với ?”
      “Chắc là , kết thù oán với ai cả.”
      Uyển Tình cười: “Nhỡ đâu biểu của quá tốt, có người đố kỵ?”
      “Cho dù biểu tốt thế nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng đến mức như thế. Công ty như vậy, chắc chắn có quy luật của nó, mà còn bồi thường rồi, cũng bị tổn hại gì. Em đừng với Thiên Tuyết, để ấy được tự nhiên.”
      uyển Tình gật đầu cười, trong lòng lại thấy khó chịu, tới cùng là Thiên Dương có đứng sau toàn bộ chuyện này , hay là chỉ là nghĩ nhiều?
      đường trở về, hỏi Thiên Tuyết: “ cậu có phải biết mình đến thăm Quản Hạo Nhiên ?”
      “Làm sao có thể?” Thiên Tuyết : “Mình lại với ấy, có thể chỉ là trùng hợp thôi.”
      Uyển Tình liếc nhìn cái, nguyện nghi ngờ , lại rất nhanh bỏ qua bên.
      Thiên Tuyết cũng nhìn cái, nghĩ muốn lừa , trong lòng có chút khó chịu, cảm giác dạ dày cũng đau.
      Hai người trực tiếp đến Y Toa Bối Lạp, Mục Thiên Dương ở đây. Uyển Tình trở về phòng đọc sách, nhìn hồi, Mục Thiên Dương quay lại, tay cầm gì đo liền ném rồi đến hôn : “ chơi sao?”
      thích chơi.” Uyển Tình lật trang sách, cũng ngẩng đầu lên.
      Mục Thiên Dương cảm giác được cảm xúc của , nghi ngờ hỏi: “Em làm sao thế?”
      Uyển Tình đặt sách xuống, xoay người nhìn : “ còn nhớ Quản Hạo Nhiên ?”
      Mặt cứng đờ, xoay người thay quần áo, ấp úng : “Trí nhớ tồi như thế, em có chuyện gì cứ thẳng.”
      Uyển Tình : “Mẹ ấy vẫn cực kỳ quan tâm em, gần đây quyết định nhận em làm con nuôi, cũng với mẹ em, mẹ em cũng đồng ý.”
      Mục Thiên Dương xoay người nhìn .
      cúi đầu : “Về sau, ấy là nuôi rồi.”
      Đột nhiên Mục Thiên Dương biết nên phản ứng thế nào, làm mọi chuyện sau lưng thôi , còn nhận thân nữa! tới cùng có nghĩ đến cảm nhận của hay , gì, rất nhanh kéo cà vạt và đồng hồ người xuống.

      Uyển Tình cũng nữa, biết thế nào. Quá nhiều chuyện, muốn được?
      Mục Thiên Dương đóng cửa tủ quần áo, xoay người : “Em cũng biết từ chối sao?”
      “Vì sao phải để ý?” Uyển Tình hỏi: “ muốn em đảm bảo như thế nào mới có thể so đo?”
      có thể so đo sao?” Mục Thiên Dương nhịn được rống to: “ ràng em đồng ý với liên hệ với ta, kết quả em còn nhận người ta thành nuôi, chuẩn bị cả đời đều liên quan đến sao?”
      Uyển Tình tức giận đến phát run: “Em liên hệ đến ta sao? Cho dù em liên hệ ta, cũng chịu buông tha cho ấy? Căn bản cần biết chuyện gì, liền đuổi việc ta! Ai biết còn có thể làm ra những chuyện điên rồ thế nào nữa?”
      Mục Thiên Dương sửng sôt, cười rộ lên: “Hóa ra hôm nay em vì ta mà chạy đến bênh vực kẻ yếu sao? Công ty của tôi, tôi muốn đuổi việc ai đuổi người đó, còn cần hỏi em sao? phát rồ? Em liên hệ ta sao? Em liên hệ ta, làm sao biết ta bị đuổi việc hả? Mỗi ngày em đều chạy đến tìm ta, đừng tưởng em tôi biết!”
      Uyển Tình ngẩn ra: “Qủa Nhiên sớm biết... Thiên Tuyết cho ?”
      liên quan đến nó!” Mục Thiên Dương : “Nếu muốn người khác biết, trừ khi đừng có làm! Em dám đến gần ta,tôi liền xử lý cậu ta!”
      Uyển Tình nhảy dựng lên: “Sao thể lý như thế? Vì như thế, em mới dám cho biết! Mà cũng phải em muốn, là mẹ em...”
      “Lại là mẹ em!” Mục Thiên Dương cắt ngang lời : “Em luôn coi bà ấy là cái cớ! Có tin để cho bà ấy biến mất khỏi thế giới này ?”
      Uyển Tình ngẩn ra, chấn kinh, hét lớn: “ dám!”
      “Em xem tôi có dám hay ?” Mục Thiên Dương cũng cực kỳ tức giận, rống lên với .
      Uyển Tình giơ tay phất thẳng lên mặt , tát cái, khí liền yên lặng trong nháy mắt.
      Muc Thiên Dương ngẩn ra, lúc phản ứng kịp, Uyển Tình chạy mất.
      -
      Uyển Tình chạy về phòng ngủ, Thiên Tuyết liền đến rồi.
      Thiên Tuyết nghe đươc bọn họ cãi nhau, nhìn thấy Uyển Tình chạy , tự nhiên dám chạy đến bên ngoài phòng Mục Thiên Dương, ở phòng khách cũng dám ngốc, cho dù được tự chủ lắm. Nghe người khác cãi nhau cũng tốt, đợi ở phòng mình, tuy nghe đươc thanh cãi nhau nhưng ràng lắm.
      có chút lo lắng, có thể Uyển Tình trách mình hay ? đưa khăn tay cho Uyển Tinhf: “Cậu đừng khóc nữa?”
      Uyển Tình nhận lấy khăn tay, oan ức : “Mình có cách nào ở chung với ấy?”
      “A? Cậu muốn chia tay sao?”
      Uyển Tình sửng sốt, nghĩ tầm, bọn họ cũng phải kiểu quan hệ nhau bình thường, ở đâu ra chia tay? Nhiều lắm chỉ là kết thúc quan hệ? Nghĩ vậy, càng thấy ủy khuất: “ ấy đúng là gian ngoan...” xong liền ghé vào người Thiên Tuyết.
      Thiên Tuyết thấy như thế, chắc là biết chính là người tiết lộ tin tức, mà bắt đầu chuyên chú an ủi .
      ấy lại nguyền rủa mẹ mình... muốn để mẹ mình biến mất khỏi thế giới này...”
      “Sao có thể?” Thiên Tuyết kinh hãi: “Trừ khi ấy cần cậu nữa, nếu làm thế? điểm là muốn ngất trời, là cần cậu chắc? ràng sợ cậu cần ấy?”
      Uyển Tình khóc cả đêm, Thiên Tuyết khuyên ít, cảm thấy được Thiên Tuyết đúng, về sau lại nhớ tới mình đánh ấy, nhịn được toát mồ hôi lạnh.
      Quan điểm của cực kỳ mộc mạc, cho dù ai đúng ai sai, động thủ là đúng. Mà Mục Thiên Dương là người đàn ông cao cao tại thượng, lại tát , cho dù ai thấy, cũng khiến cảm thấy mất mặt ? Cho dù sai, nhưng điểm này đúng là sai rồi.
      Nghĩ đến tháng sau là sinh nhật của , cũng muốn náo loạn, nhỡ đâu đến lúc sinh nhật còn kết thúc đươc, vậy có lỗi với .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 397: Này là chân tình

      Uyển Tình có qua có lại, Mục Thiên Dương đối với tốt, cũng đối tốt lại với , sinh nhật khi đó, Mục Thiên Dương tận tâm tận lực, đương nhiên thể khiến ngột ngạt.
      Tổng hợp các nguyên nhân , sáng sớm hôm say, lại trở về Y Toa Bối Lạp, quyết định giải thích trước, tranh thủ hòa hảo, hòa hảo rồi từ từ đạo lý, tính tình Mục Thiên Dương mà nổi giận đúng là có cách nào lý lẽ với ! Này là giáo huấn máu chảy đầm đìa rồi! có thể ra miệng, có thể thấy được thời điểm động kinh chín trâu cũng kéo được!
      Uyển Tình nhớ nhớ lại, tâm tình cực kỳ ủy khuất, còn có chút tỉnh táo lại càng thêm oan ức... ràng là sai...
      vào phòng, phát ở đây, Uyển Tình dừng lại giây lát, đoán là có thể đến công ty rồi.
      Thân là giám đốc, Mục Thiên Dương tự nhiên cần giống những người làm khác, bình thường có thể muộn, về sớm, bỏ bê công việc... Nhưng chủ nhật cũng có thể làm.
      Uyển Tình thấy chăn gối giường gấp lại, qua, nắm chăn lên, thuận thế ngã lên giường, sau đó ôm chăn vào ngực, giống như là ôm .
      lát sau, mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn xuống vị trí của hai chiếc gối, cái là vị trí của gối đầu, cái, nằm bừa bãi giường, thế này có phải nghĩa là cũng ôm lấy gối của để cảm nhận tồn tại của hay ?
      Uyển Tình lấy gối của qua, hung hăng ôm ấp trước ngực, nước mắt ào ào chảy xuống: “ nổi điên được sao...”
      “Thiên Tuyết! Chị dâu !” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Mục Thiên Thành.
      Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng ném gối đầu, lung tung lau nước mắt.
      Mục Thiên Thành gầm lên vài tiếng, chạy đến gõ cửa bên ngoài: “Chị dâu , chị dâu , oa... có ở đây?” xong liền luôn.
      Uyển Tình vội vàng vào WC rửa mặt, khi ra ngoài nghe được gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “Em và chị dâu mau qua đây? Chị dâu ở đây, thế nào ai trả lời ?”
      Mục Thiên Thành vừa mới xong, chỉ thấy Uyển Tình đỏ mắt ngồi xuống đối diện , sợ đến mức ngồi thẳng người: “Cái kia... thấy rồi, em qua đây rồi chúng ta cùng ăn cơm trưa...”
      Cúp điện thoại, hỏi Uyển Tình: “Chị dâu làm sao thế? Ai bắt nạt em rồi? Em cho biết, báo thù giúp em!” xong liền xắn tay áo.
      Uyển Tình nghĩ ngợi đến là Mục Thiên Dương bắt nạt mình, liền cảm thấy ủy khuất vô cùng, trả lời: “ của .”
      Mục Thiên Thành sửng sốt, từ từ hạ tay áo xuống, lui đến sofa: “Thanh quan khó quản việc nhà, chuyện các người xen vào được.”
      Uyển Tình trừng mắt nhìn, lại bắt đầu gạt nước mắt.
      Tuy Mục Thiên Thành đàn ông, nhưng thấy phụ nữ khóc cũng chịu nổi, cực kỳ tự nhiên đưa khăn tay cho : “Em cũng đừng khóc, họ sáng sớm lôi từ trong chăn ra, bảo đến chăm sóc em, có thể thấy được ấy đau lòng em thế nào?”
      Uyển Tình sửng sốt: “ ấy quay lại thành phố A rồi hả?”
      “Uhm, 8 giờ là rồi.”
      Uyển Tình im lặng.
      Mục Thiên Thành biết suy nghĩ gì, sợ nghĩ nhiều, vội vàng hỏi: “Em làm sao thế? Em và ấy...”
      Uyển Tình nghĩ muốn hỏi chuyện của mình và Mục Thiên Dương, lên tiếng tính toán : “Lúc 8 giờ còn ngủ?”
      Mục Thiên Thành sửng sốt, rầm rì : “Hôm nay là chủ nhật, ai ngủ nướng chứ?”
      Uyển Tình vò khăn tay trong tay, phát thể dùng được nữa, trực tiếp ném vào thùng rác, lần nữa, rút tờ khác ra, nhớ tới vừa mới , hỏi: “ ấy gọi tới?”
      “Đúng!” Mục Thiên Thành : “ ấy bảo đưa em chơi.”
      Uyển Tình hừ lạnh: “ gọi đến giám sát em, để em chạy lung tung có?”
      “Ách, có, ấy bảo đưa em và Thiên Tuyết ra ngoài chơi cho thanh thản.”
      Uyển Tình tin.

      Thiên Tuyết tới sau, nghe Mục Thiên Thành , với : “Mặc dù ấy đúng, nhưng cậu đừng nghi ngờ ấy, cậu cũng đúng rồi. Sáng sớm ấy rồi, chắc là sợ cậu vẫn giận, dám xuất trước mặt câu, cho nên chỉ có thể trốn , gọi họ đến đưa chúng ta chơi, là muốn để cậu vui vẻ trở lại thôi... cậu xem mắt cậu sưng lên rồi, cực kỳ thương tâm, chứng tỏ ấy cực kỳ hiểu cậu.”
      Uyển Tình nghe xong, còn nghi ngờ nữa, ngẩng đầu : “ dạo siêu thị , mình làm bò bít tết...” trước kia học được rồi, làm lại thành vấn đề, lần sau có thể yên tâm làm rồi.
      Thiên Tuyết và Thiên Thành sững sờ gật đầu, theo mua đồ ăn, giữa trưa liền ăn bò bít tết và cơm, lần này làm ngô hầm, còn có rượu đỏ tuyết lê làm đồ ngọt.
      Sau khi ăn xong, Thiên Tuyết và Thiên Thành thỏa mãn ngồi ghế sofa, là ăn quá ngon.
      Uyển Tình rửa sạch nhà bếp, bắt đầu làm bánh ngọt.
      Thiên Tuyết và Thiên Thành giúp được gì, cực kỳ sáng suốt ngồi trong phòng khách quấy rầy , miễn giúp đỡ lại gây phiền.
      Thiên Tuyết ăn đào, thở dài: “Gặp được Uyển Tình, là quá có lộc ăn, ấy lấy ấy, em đoạn tuyệt em với ấy.”
      Mục Thiên Thành ăn quả đào, nghi ngờ hỏi: “ giờ bọn họ vẫn cãi nhau sao? Mộng tưởng của em quá thực tế, vẫn nên nghĩ biện pháp giúp họ hòa giải trước .”
      Thiên Tuyết lườm cái: “ quên tháng sau là sinh nhật của ấy rồi hả? Uyển Tình làm bò bít tết, lại làm bánh ngọt... Tuy chúng ta ăn rất vui vẻ, nhưng cho cùng chỉ là chuột bạch thôi...”
      “Em ấy học làm vì ấy sao?”
      “Cái này còn cần hỏi sai? Thiên Tuyết lườm cái: “Hôm qua bọn họ cãi nhau rất to, ấy chuyện suy nghĩ gì, em còn sợ Uyển Tình chạy mất, thế nhưng xem tình hình bây giờ, vẫn còn ở đây.”
      Mục Thiên Thành : “Này là chân tình!”
      Thiên Tuyết....
      Mục Thiên Dương quyết định bắt mẹ vợ
      Thái độ cẩn thận mọi chuyện của Uyển Tình như vậy, cái gì cũng để cho mẹ biết, muốn chịu đựng thêm vài năm nữa mới thấy ánh mặt trời... liền tính là năm nay kết hôn, kia cũng là vụng trộm, đường đường là Mục Thiên Dương...
      Còn có trước kia động kinh muốn có con rồi mới cưới, cư nhiên đâm thủng bao cao su, có khi giờ mang thai rồi! Nếu Uyển Tình bóp chết ... kết hôn có thể giấu diếm, mang thai thể giấu được. Nếu đến lúc đó Uyển Tình nháo muốn phá bỏ, lên cơn mất...
      Vì phòng nhỡ đâu, chỉ có thể tác động từ Từ Khả Vi, để bà ấy chuẩn bị tâm lý trước, lúc và Uyển Tình công khai nhau, bà ấy cũng quá kinh ngạc...
      Lúc này Mục Thiên Dương viện cớ mời Đỗ Viễn Minh ăn cơm, trước thể làm quen, sau đó bồi dưỡng cảm tình, sau cùng có thể cưới con rồi....

      Chương 398: Bệnh có biến

      "Ngẫu nhiên gặp nhau." Từ Khả Vi mỉm cười . Gần đây có hai hội đấu giá, bà bồi Đỗ Viễn Minh , gặp được Mục lão gia và Ngô Nhã, liền chuyện vài câu.

      Mục Thiên Dương : "Cháu nhiều lần nghe được ông nội và mẹ cháu chuyện phiếm, người có khí chất, ánh mắt rất độc đáo."

      Từ Khả Vi ngượng ngùng cười: "Đó là ông cụ quá khen rồi."

      "Đúng rồi, nghe con người muốn nhận mẹ nuôi? Xin chúc mừng!"

      Từ Khả Vi sửng sốt: "Làm sao cháu biết?"

      "Uyển Tình và Thiên Tuyết là bạn học, cháu có qua đó, nghe ấy qua."

      "Cháu ở đó?" Từ Khả Vi hơi kinh hãi, Đỗ Viễn Minh cũng nhíu mày liếc cái.

      cười như gia súc vô hại : "Vâng. Cháu thường xuyên công tác ở thành phố C, ở bên kia thuê phòng trọ, cách trường học các ấy xa, Thiên Tuyết thường xuyên mang ấy đến đó chơi."

      "Nga . . . . . . Có thể gây phiền toái đến cậu hay ?" Từ Khả Vi cảm thấy người nao nao, lời này có vấn đề gì lớn a, tuy rằng cũng cảm thấy thỏa đáng, nhưng tình bạn giữa Uyển Tình và Thiên Tuyết bà biết , cho nên cũng cảm thấy có cái gì cần hoài nghi. Nhưng biểu tình của Mục Thiên Dương . . . . . . biết nên như thế nào.

      " có. Con tuổi trẻ rất hoạt bát, cháu rất thích." Mục thiên Dương cười càng sáng lạn hơn, cũng khiến người ta cảm thấy phát lạnh.

      Từ Khả Vi cảm thấy dạ dày còn chống đỡ được, câu này dễ gây hiểu lầm a!

      Cơm nước xong về nhà, bà cùng Đỗ Viễn : "Giám đốc Mục này, là lạ."

      "Em đừng coi thường cậu ta." Đỗ Viễn : "Cậu ta ăn tươi nuốt sống, hôm nay khác thường như vậy, phi gian tức trộm( gian trá tức trộm: đại loại vậy)! Em về sau nếu gặp phải Mục lão gia tử và Ngô nữ sĩ, cũng cẩn thận chút."

      Từ Khả Vi tuy rằng có tiếp xúc qua thương trường vài năm, nhưng cái đẳng cấp này đủ Đỗ Viễn Minh nhét kẽ răng, hơn nữa lại là nhiều năm trước, đến tại hoàn toàn thể để làm kinh nghiệm mà dùng. Nghe Đỗ Viễn Minh như vậy, bà cho rằng Mục Thiên Dương là tên trứng thối gian trá ác độc, rất trịnh trọng gật đầu, lại hỏi: "Vậy chuyện Uyển Tình làm sao bây giờ? Nó và thiên kim nhà họ Mục là bạn thân."

      Đỗ Viễn Minh trầm ngâm lát: " cần cho nó biết. Nha đầu nhà họ Mục kia cũng tệ lắm, hơn nữa hai đứa chúng vẫn còn ."

      Đỗ Viễn Minh an ủi bà vài câu, chính mình thư phòng, nhịn được sứt đầu mẻ trán -- Mục Thiên Dương cậu ta muốn làm gì?!"

      Ông cầm lấy điện thoại, định gọi cho Mục Thiên Dương, nhưng lại biết phải mở miệng như thế nào. Do dự lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, ông nhìn vào, là Đỗ Thiến, vội vàng nghe.

      Đỗ Thiến buồn bực hỏi: "Ba . . . . .Người chưa ngủ sao?"

      "Còn chưa, có việc gì à?"

      "Vâng. Con muốn hỏi, ba ba gần đây có rảnh ?"

      Đỗ Viễn Minh sửng sốt: "Gần đây bề bộn nhiều việc."

      "Phải . . . . ." Giọng Đỗ Thiến có chút thất vọng.

      Đỗ Viễn Minh cười rộ lên: "Thế nhưng có bận rộn chăng nữa, ta cũng để trống mấy ngày gần đây! Sinh nhật của bảo bối, ta làm sao có thể quên?"

      Đỗ Thiến lặng lúc, kêu lên: "Ba! Người dọa người nha!"

      "Ha ha ha . . . . . .Cho mở mang tầm mắt, ai bảo con tưởng ."

      Đỗ Thiến hừ tiếng, hỏi: "Vậy ba ba qua đây sao!"

      "Thời gian của ta để trống rồi, đương nhiên đến."

      Đỗ Thiến yên tâm: "Vậy ba ba ngủ sớm chút, con cũng phải học."

      Đỗ Viễn Minh sửng sốt, đáp ứng rồi, cảm thấy khỏi chua sót, ông và Đỗ Thiến sao lại trò chuyện như vậy? Chẳng lẽ con bé vẫn hoài nghi Uyển Tình là con ruột của ông? Xem ra lần này qua đó, phải với nó mới được.

      Đỗ Viễn Minh lập tức gọi cho thư kí, bảo sắp xếp hành trình cho mình, chuẩn bị vé máy bay, vừa mới giao việc xong, nghe được người hầu cuống quít kếu mình. Ông cả kinh, trực giác cho biết Từ Khả Vi xảy ra chuyện, chạy xuống dưới lầu thấy Từ Khả Vi ngã ở thảm. giống như bị ngất.

      "Sao lại thế này?!" Ông chạy tới.

      "Phu nhân muốn làm thức ăn khuya cho ngài, đến nơi này, đột nhiên té xỉu.

      Đỗ Viễn Minh vội vàng ôm lấy người: " gọi lái xe lái xe tới đây!"

      Nhanh chóng đưa người tới bệnh viện, trải qua cứu giúp, Từ Khả Vi rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy Đỗ Viễn Minh lo lắng ngồi ở bên cạnh, bà hỏi: "Em làm sao vậy?"

      "Bác sĩ còn kiểm tra." Đỗ Viễn : "Trước tiên cứ ở bệnh viện đêm, ngày mai có kết quả."

      Từ Khả Vi đáp ứng: " có lỗi, khiến cho lo lắng."

      Đỗ Viễn Minh cầm tay bà: " có việc gì. Em ngủ giấc tốt, đừng lo lắng, có việc gì."

      Sáng ngày hôm sau, bác sĩ tổ chức thành đoàn thể xuất ở phòng bệnh, trước bắt tay với Đỗ Viễn Minh, sau đó y sĩ trưởng mới đến bệnh tình của Từ Khả Vi. Đỗ Viễn Minh nghe xong hiểu lắm, thẳng: " vào trọng điểm!"

      Bác sĩ nhìn nhau, khổ sở : "Thận của phu nhân Đỗ bắt đầu mất công năng, chỉ sợ lâu sau thể sử dụng được. Chúng tôi tiến hành trị liệu bằng thuốc cho bà ấy, nhưng biện pháp tốt nhất, vẫn là nên tiến hành ghép thận."

      Đỗ Viễn Minh vừa nghe, nhìn về phía Từ Khả Vi, Từ Khả Vi khổ sở, biết phản ứng làm sao. Bác sĩ rồi, bà với Đỗ Viễn Minh: "Đừng cho Uyển Tình . . . . . .Em muốn nó lo lắng."

      "Ừ." Đỗ Viễn Minh đáp ứng, lại an ủi bà: "Yên tâm, em sao hết, tìm bác sĩ giỏi nhất, em cũng cần lo nghĩ gì, cứ dưỡng bệnh tốt là được. Chờ em tốt lên rồi, em có thể nhìn thấy Uyển Tình kết hôn, sinh con . . . . . . ."

      Từ Khả Vi nở nụ cười, cười rồi lại khóc: "Vốn là muốn cùng làm bạn vượt tuổi già, nghĩ rằng . . . . . . .Còn chưa tới năm, khiến đau tim."

      " tại em khiến đau tim, về sau khiến em đau tim."

      Mục Thiên Dương mưu mời Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi ăn cơm, mời nhiều lần, lộ ra chuyện gian tình của và Uyển Tình . . . . . . . ., chuyện tình !

      cuộc điện thoại, biết được Từ Khả Vi sinh bệnh, lập tức liên lạc với vài vị bác sĩ nước ngoài nổi danh, sau đó lại chạy tới bênh viện thăm.

      Đỗ Viễn Minh làm, trong bệnh viện chỉ có người hầu ở bên. Từ Khả Vi tinh thần sai, trừ bỏ mặt có chút ưu sầu, còn lại nhìn cũng bình thường, giống như sinh bệnh. Mục Thiên Dương khỏi hoài nghi, có phải bác sĩ làm quá lên .

      Từ Khả Vi nhìn thấy rất kinh ngạc, giải thích: "Cháu nghe Đỗ phu nhân dinh bệnh, cho nên đến thăm."

      "Phiền toái ngài rồi."

      "Người gọi cháu Thiên Dương là được rồi." Cháu muốn gọi người là mẹ, người gọi cháu là ngài cháu rất sợ hãi!

      Từ Khả Vi ngoài ý muốn liếc cái, : "Ta gọi cháu là Mục tổng nhé."

      "Vậy cháu gọi người là bá mẫu(bác ) nhé."

      " . . . . . . . ."

      Mục Thiên Dương ngồi lên giường bệnh, hỏi bệnh tình của bà, bà chút phòng bị với , thế nhưng vẫn trả lời, sau đó liền uyển chuyển muốn đuổi người.

      Mục Thiên Dương giống như nghe hiểu, cầm lấy quả táo gọt, bên tiếp tục chuyện, phát bà cũng để ý mình, trong lòng có chút buồn bực. Tiếp theo gọt quả táo đẹp, rất buồn bực, chỉ có thể cúi đầu chậm rãi gọt xong quả táo, bởi vì quá khó nhìn, cũng dám đưa Từ Khả Vi ăn, để sang bên.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 399: Tôi chăm sóc ấy

      Từ Khả Vi cả kinh, cho dù so đo chuyện gọi thẳng tên Uyển Tình (ngày đó bà ăn cơm thấy chuyện nhắc thẳng tên Uyển Tình có gì đó lạ, tuy nghĩ lại kêu tên gọi là gì chứ, nhưng nghe ra thấy có chút thân mật, thích hợp), vội vàng : “Nó còn biết! có chuyện gì lớn, cần cho nó, miễn để nó lo lắng....”
      “A....”
      Từ Khả Vi nghe tùy ý, sợ vô ý có ý cho Uyển Tình, cực kỳ trịnh trọng thỉnh cầu: “Làm phiền Đỗ tổng giữ bí mật giúp tôi, ngàn lần cần cho ấy biết.”
      “Đó là đương nhiên, tôi cũng muốn để con bé lo lắng.”
      “...” Đỗ tổng! Tiểu học ông học ngữ văn giỏi sao? Cái này lại có nghĩa khác!
      Từ Khả Vi ở bệnh viện ba ngày, mỗi ngày Mục Thiên Dương đều chạy tới an ủi, đuổi cũng .
      Từ Khả Vi lén hỏi Đỗ Viễn Minh: “Có phải ta có chuyện gì muốn cầu xin hay ?” Chính là bà có chút ảnh hưởng gì, xum xoe với bà, cũng chỉ là có chuyện cầu cạnh Đỗ Viễn Minh.
      “Gần đây có mấy dự án hợp tác.” Đỗ Viễn Minh xong, trong lòng ông nhịn được nhíu mày, mặc dù có hợp tác, nhưng cho dù cái gì cũng là hai bên cùng có lợi, vui vô cùng, nay Đỗ Thị cũng có dự án nào cực kỳ hấp dẫn Mục Thiên Dương.
      nên ứng phó thế nào với ta?”
      quyết định hợp tác với cậu ta, tới nay đều ảnh hưởng gì.”
      Từ Khả Vi gật đầu, nếu là đối tượng hợp tác, tự nhiên thể đắc tội. Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương trở lại, thái độ của bà tốt hơn rất nhiều, muốn chuyện gì, bà liền chuyện cùng , hơn nữa cũng đuổi người.
      Mục Thiên Dương thấy bà như vậy, còn tưởng rằng là công phu phụ người, rốt cuộc cũng bị dáng vẻ tiều tụy của mình đả động đến.
      “Ngày hôm qua chuyện điện thoại với Thiên Tuyết, có hỏi qua chuyện của Uyển Tình. Gần đây, ấy bị sốt, nghe thường đến nơi mẹ nuôi.” Mục Thiên Dương xong, trong lòng nôn ra máu: Lão tử vẫn để ý tên Quản Hạo Nhiên kia!
      đột nhiên nhớ tới, Quản Hạo Nhiên có khi là em cùng cha khác mẹ của , vẫn thể đuổi cùng giết tận rồi. Mà còn có liên hệ thân thiết với Từ Khả Vi, vừa hạ thủ với cậu ta, giống như có phần bằng mặt bằng lòng. Thôi, trước cứ để cậu ta dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương của cậu ta tốt lên, cậu ta phải trở về Mục thị, trở về nhân lời mời của công ty nào cũng được. Để ý đến cậu ta làm gì, nên để cho cậu ta chịu thử thách chút mới đúng!
      Từ Khả Vi nghe được tin tức của Uyển Tình, tuy là cực kỳ ràng, nhưng Mục Thiên Dương quen con bé, mà còn nhắc đến mẹ nuôi, bà đương nhiên tin tưởng là gọi điện thoại , cũng tin tưởng Uyển Tình sống tốt, nên an tâm.
      Mục Thiên Dương dịu dàng hỏi: “Bác nuôi nấng Uyển Tình mấy năm nay, cực kỳ vất vả ?”
      tồi, Uyển Tình hiểu chuyện, cũng phải cực kỳ vất vả.” Từ Khả Vi nghĩ đến chuyện nghiệt duyên với Đinh Chí Cương có hận đúng. Mà Uyển Tình tuổi còn bị ép đuổi , người khác là ánh mặt trời hoa quỳnh. lại muốn quan tâm những chuyện người thường thể quan tâm... là cực kỳ khiến người khác thương tiếc. Bà : “Uyển Tình mới vất vả, bác thường cảm thấy có lỗi với nó... mấy năm nay, nhất định được vui vẻ nhiều.”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, tâm can cũng có chút đau đón. vốn là vui vẻ, lúc trước tác oai tác quái, còn nghi ngờ gì nữa mà chính là xát muối vào miệng vết thương của . trôn tráng trong lòng bàn tay, hung hăng nhéo đầu mình, ngẩng đầu : “ luôn luôn khiến vui vẻ.” Về sau, khiến chăm sóc tốt, cho vui vẻ.
      Đột nhiên Từ Khả Vi nhớ tới đính hôn với Đinh Thải Nghiê, lập tức cảm thấy mối quan hệ phức tạp, sửng sờ gật đầu cái, lại đem lời này để vào trong lòng. Bà đột nhiên lo lắng, mấy ngày nay đến đây ân cần như vậy, có thể là muốn trả thù hay ? Người của Đinh gia chạy mất, chỉ có thể trả thù bà và Uyển Tình rồi.
      Bà thăm dò hỏi: “Mục tổng, vì sao ngày nào cậu cũng chạy đến đây? Tôi nhớ lúc trước cháu đính hôn với Đinh Thải Nghiên, bác cho rằng... chắc là cháu muốn gặp bác và Uyển Tình.”
      “Bác và những người đó liên quan gì đến nhau?” Mục Thiên Dương : “Lần đầu tiên khi Uyển Tình đến nhà cháu, cả nhà cháu có ấn tượng rất tốt về ấy, khi đó, cháu và Thải Nghiên hề đính hôn, cũng biết ấy là em của Thải Nghiên. ấy và Thải Nghiên khác nhau. Cháu lớn thế này rồi, tự nhiên biết được ai tốt ai xấu, cũng đem hận thù của mình trút lên người khác.”
      Từ Khả Vi nghe thế, mà còn với thái độ nghiêm túc, dường như phải do người tin, cũng chầm chậm yên tâm rồi.
      Mục Thiên Dương trước khi còn : “Bác yên tâm, Uyển Tình và Thiên Tuyết là bạn tốt, cháu chăm sóc ấy giống như chăm sóc Thiên Tuyết.”
      Từ Khả Vi sửng sổ, vốn nghĩ là khách sáo, nhưng nghe trịnh trọng như thế, ánh mắt ngập tràn thành ý... tự chủ được tin rồi... nếu Mục gia đồng ý với Uyển Tình, cho dù bà chết, cũng cần quá lo lắng?

      Bởi vì Từ Khả Vi sinh bệnh, đỗ Viễn Minh sớm hủy bỏ hành trình đến thăm Đỗ Thiến. Thư ký giục ông hai lần, nhưng lúc đó Từ Khả Vi ở bệnh viện, ông chỉ có thể xem , tiếp theo liền bận đến quên cả thời gian, cùng nhớ tới, lại qua sinh nhật Đỗ Thiến rồi.
      Đỗ Thiến vẫn nhận được điện thoại của ông gọi qua, cũng dám gọi điện thoại đến hỏi. dần dần cảm thấy được, Đỗ Viễn Minh thích mình, sợ hãi dám xác định, cũng cố chấp hỏi.
      Ngày sinh nhật đó, chính mua bánh sinh nhật, cắm nến lên, theo buổi sáng bắt đầu. nghĩ, Đỗ Viễn Minh nhất định đến, trước cho , là vì muốn cho bất ngờ.
      Đợi đến lúc trời tối đen, an ủi chính mình: “Ông ấy tới sau khắc nữa thôi... đây là bất ngờ...”
      an ủi chính mình, cũng cho Đỗ Viễn Minh cơ hội. Nếu hôm nay ông đến, ông thể trách được nếu hận thù mẹ con nhà kia.
      Nhìn thấy đồng hồ tường điểm mười giờ 55 phút, vô thức cười lạnh, chính mình cắm nến lên, miễn cưỡng cười: “Đỗ Thiến... sinh nhật vui vẻ.”
      Thổi tắt ngọn nến, nước mắt của Đỗ Thiến rơi xuống, đồng thời, đồng hồ tường gõ vang mười hai giờ. mạnh mẽ ném bánh ngọt , hét lớn: “Đỗ Viễn Minh! Con hận ba!”
      Ông thề son sắt trước kia hề có quan hệ với mẹ con nhà đó, Đinh Uyển Tình phải con của ông, kết quả... ông lại quên mất sinh nhật của , nếu phải vì mẹ con nhà kia, ông quên được sao?
      cầm điện thoại gọi về trong nhà, người giúp việc nhận điện thoại, hỏi: “Ba tôi đâu?”
      “Tiên sinh bệnh viện rồi!”
      Người giúp việc
      “Ba sinh bệnh rồi hả?” Đỗ Thiến kinh hãi, hiểu lầm ba rồi! Tiếp theo lại cả kinh, ba có bệnh, Từ Khả Vii sao lại cho biết? Chẳng lẽ bệnh của ba rất nghiêm trọng, mẹ con nhà kia muốn độc chiế gia sản, rống ro: “Sao ai cho tôi biết?”
      phải tiên sinh, là phu nhân.” Người giúp việc : “Mấy ngày hôm trước phu nhân té xỉu ở trong phòng khách, bây giờ còn chưa xuất viện, mấy ngày hôm nay tiên sinh đều ở bệnh viện chăm sóc bà ấy, bận đến mức chợp mắt được, khiến người ta thương tiếc.”

      CHƯƠNG 400: phải mình theo đuổi Uyển Tình

      Đỗ Thiến nắm lấy điện thoại run rẩy, phẫn nộ lại càng sâu hơn, cắn răng hỏi: “Bà ta sinh bệnh hôm nào?”
      Người giúp việc nghĩ ngợi, ra thời gian chính xác.
      Là ngày gọi điện thoại cho ba... Từ Khả Vi cố ý, bà ta cho ba đến xem ! muốn nghĩ oan uổng cho người tốt, lại xác định: “Tầm mấy giờ?”
      Người giúp việc hỏi để làm gì, vẫn thời gian đại khái, đồng thời chi tiết chút, ví như Đỗ Viễn Mình từ thư phòng lầu lao xuống.
      Đỗ Thiến nghĩ lại, trực giác nghĩ là Từ Khả Vi biết được Đỗ Viễn Minh muốn tới Mỹ, nên dùng loại phương thức bỉ ổi này để giữ ông lại!
      Hơi quá đáng!
      “Tiểu thư, có việc gì muốn tôi chuyển đến cho tiên sinh ?”
      cần.” Đỗ Thiến thốt ra, thanh chuyện cực kỳ tiết chế, nhưng nếu có người nhìn thấy vẻ mặt của bây giờ, liền biết có bao nhiêu khó chịu: “ cần cho ba biết tôi gọi điện thoại về, ông ấy chăm sóc dì cực kỳ vất vả rồi, để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
      Cúp điện thoại, quay đầu nhìn đồng hồ tường, trầm nở nụ cười.
      Trước ngày hôm sau học, người đàn ông Mỹ tìm đến tận cửa. Đột nhiên nhớ tới lần trước nhờ ta làm việc, vội hỏi: “ trở lại rồi? Ảnh chụp đâu?”
      Người đàn ông đưa ra túi văn kiện, cười : “Đều ở trong này, xem là cần đúng ?”
      Đỗ Thiến vội vàng mở túi văn kiện ra, lấy ảnh chụp ra xem, hết tấm này đến tấm khác, vừa lòng mà : “Có thể, cảm ơn rồi.”
      “Tiền đặt cọc còn lại...”
      “Chờ.” Đỗ Thiến xoay người vào phòng ngủ, lấy trong két sắt ra 5000 đô la tiền mặt đưa cho : “Tính đến trở lại, chuẩn bị rồi.”
      Người đàn ông biết là sinh viên gần đây, thời gian này bận học, cũng chậm trễ , nhận lấy tiền rồi tạm biệt: “Đỗ tiểu thư về sau có chuyện gì có thể liên hệ với tôi.”
      “Đó là đương nhiên.” Đỗ Thiến đưa , lại vội học, mà gọi điện thoại cho công ty hàng , đặt vé máy bay về nước.
      ...
      Mục Thiên Dương quay lại thành phố A vài ngày cũng chưa trở về, tuy trước kia cũng là thường có chuyện gì đó, nhưng Uyển Tình cảm thấy lần này có chút khác biệt. ước chừng là cãi nhau, sợ vẫn tức giận ? ra, cũng tức giận, vậy người nào cũng được cho người nào tốt!
      Nhưng là, điện thoại sao cũng gọi cuộc? Tin nhắn cũng cái, Uyển Tình nhìn điện thoại, do dự có nên gọi cho trước .
      Thiên Tuyết ở bên cạnh : “Muốn gọi gọi .”
      “Dựa vào đâu mà bảo mình gọi?” Uyển Tình để điện thoại xuống, cũng phải là sai.
      “Được, được, được... gọi gọi, mười giờ, chúng ta ăn cơm .”
      Uyển Tình gục xuống bàn, tiều tụy vì bệnh mà : “ muốn ...”
      “Mình rồi mang về! Y Y có ?”
      “Muốn!” liễu Y Y lập tức cầm cặp lồng từ giá sách đưa cho : “Canh cá, khoai tây nấu thịt, cám ơn!”
      “Uyển Tình sao?” Thiên Tuyết lấy cái túi lớn bỏ ba hộp cơm vào.
      “ Giống Y Y .”

      Thiên Tuyết làm tư thế ok, cầm theo cặp lồng ra cửa. Quá hơn mười phút liền cầm hộp cơm trở lại, ở ngoài cửa ký túc xác nhìn thấy bóng lưng nam sinh cực kỳ quen mắt, nghĩ ra là ai, tò mò qua, đến gần mới nhớ ra là Sở Thiệu!
      Tập trung nhìn, đúng là ta.
      phải Sở Thiệu đến Úc xem chuột túi sao? Làm sao có thể xuất ở đây?
      lần nhìn liền cho là mình hoa mắt, lại vẫn ra sức dụi mắt. sở Thiệu vừa quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ ngốc của , vui mừng chạy đến: “Mục Thiên Tuyết, khéo, muốn tìm cậu!”
      “Cậu tìm mình làm gì?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi: “ phải cậu ở ÚC sao?”
      “Về rồi?”
      Thiên Tuyết kinh hãi: “ phải cậu đến tìm Uyển Tình chứ?”
      “A?”
      “Cậu theo đuổi Uyển Tình của chúng ta từ nước ngoài đến tận đại học C sao?”
      Sở Thiệu hết chỗ , kia đều là chuyện từ hồi thiếu niên rồi? nhịn được minh oan cho chính mình: “ phải mình theo đuổi Uyển Tình.”
      Thiên Tuyết sửng sốt phen, trừng mắt: “Vậy phải cậu theo đuổi mình chứ?” tốt xấu gì cũng học Trung văn, những lời này của nghe ra liền thấy có vấn đề, phải theo đuổi Uyển Tình, đó chính là theo đuổi người khác!
      “Mình... Khụ!” Sở Thiệu ngả phen, cực kỳ bất đắc dĩ : “Làm phiền cậu gọi Liễu Y Y hộ mình.”
      “Ai cơ?” Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay dung lượng não của có phần đủ dùng.
      Sở Thiệu cực kỳ kiên nhẫn giải thích: “Bạn cùng phòng của cậu, trước kia ngồi cùng bàn mình, mỗi ngày kiến tạo quan hệ kia ... Liễu Y Y!”
      Thiên Tuyết sửng sốt phen, cười ra tiếng, thiếu chút nữa đau sốc hông: “Cậu chờ nhé! Cậu... người ta là hòa thuận, các cậu là đánh nhau...”
      Mặt của Sở Thiệu biến sắc trong nháy mắt, đầy vạch đen.
      Thiên Tuyết và Liễu Y Y tiếp xúc với nhau, càng thích Liễu Y Y, lại nghĩ tới Uyển Tình từng là Liễu Y Y thầm mến Sở Thiệu, nhìn thấy dáng vẻ của Sở Thiệu, tự nhiên lấy vì bọn họ tu thành chính quả rồi. Tuy tới đột nhiên, điểm dấu hiệu cũng có, nhưng thiệt tình cảm thấy cao hứng vì Liễu Y Y, cực kỳ vui vẻ chạy về phòng ngủ, mùi cá và đồ ăn vẩy ra từ trong cặp lồng, biến thành văng đầy túi.
      “Qủy đuổi theo cậu à!” Uyển Tình nhìn thấy bốn phía cặp lồng đều dính dầu mở, có phần ngao ngán.
      Liễu Y Y trực tiếp lấy khăn rửa bát, mặt nhăn lại hỏi: “Cậu nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy là bị quỷ đuổi theo sao? Chắc là nửa đường nhặt được tiền thôi?”
      “Mình thấy là bị trúng gió rồi.” Uyển Tình thả giấy vệ sinh, cũng lau dầu mỡ bên ngoài cặp lồng.
      Thiên Tuyết chống nạnh thở hổn hển mấy hơi, cả giận : “Hai người các cậu đúng là có lương tâm, bản cung thiên tân vạn khổ mua cơm cho hai người, các người cảm kích thôi, lại còn...”
      “Nghỉ ngơi chút .” Uyển Tình rót nước cho : “ cần bản cung bản cung, tất cả tự xưng là bản cung đều có kết cục tốt.”
      “Đúng thế.” Liễu Y Y .
      Thiên Tuyết ê phen, tay vung ra ngoài cửa: “Dưới lầu có người tìm cậu!”
      “Mình?” Liễu Y Y sửng sốt.

      “Là cậu, mau xuống lầu đón tiếp !”
      Liễu Y Y nghĩ chút, người nào lại tìm , nhịn được hỏi: “Là ai thế?”
      “Ai bảo cậu chọc mình, mình đâu!”
      “Cậu gạt mình chứ gì?” Liễu Y Y hừ tiếng, mở cặp lồng ra chuẩn bị ăn cơm.
      “Ôi uy, đàn ông đó, chừng là đào hoa, cậu sao lại vội thế?” Thiên Tuyết lôi ra, cước đá tung cửa: “Lão nương còn nóng nảy, là hoàng đế còn chưa vội thái giám vội!”
      Uyển Tình cười rộ lên: “Vừa mới rồi vẫn còn bản cung, tại thành thái giám rồi.” Dừng lát: “Hóa ra phải bản cung, là tự cung.”
      “Mình , cậu...” Thiên Tuyết chỉ vào , run rẩy quơ quơ ngón tay: “Cậu nhớ kỹ cho mình, sớm hay muộn mình báo thù, hai người vô lương tâm, sớm biết thế để các cậu chết đói.
      Uyển Tình để ý tới uy hiếp của , hỏi: “Ai tìm Y Y thế? Có thể mời cậu ấy ăn cơm ?”
      thế .” Nếu là có JQ, khẳng định là muốn mời, nếu có,... tin!
      “Phần cơm kia của Y Y ai ăn, chúng ta giúp ấy giải quyết thôi?”
      Thiên Tuyết trừng : “Hai ngày nay sao cậu ăn nhiều như thế?”
      Uyển Tình thờ dài: “ Quá bi phẫn, nên muốn ăn.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 401: Càng hoàn

      Buổi chiều sau cùng kết thúc lớp học trở về, Liễu Y Y ở phòng, chuột và bàn phím của vẫn ở tình hình lúc chưa rời , xem ra vẫn chưa trở về mà buổi chiều cũng có lớp, nhất định là ở cùng Sở Thiệu.
      Thiên Tuyết nhịn được với Uyển Tình, hiểm cười suy đoán: “Bọn họ, chắc là đêm nay trở lại ? Gào khóc oa, Y Y đúng là có võ, cậu xem bọn họ lên giường, là ai áp đảo ai? Cuối cùng sao mình lại nghĩ là Sở Thiệu chỉ có thể ở dưới chăn lờ mờ khóc.”
      Uyển Tình: “....” Đặc biệt sao, phải cậu lại mơ mộng về mình và cậu như thế chứ? Sau đó người cắn chăn chắc chắn là mình...
      Uyển Tình buồn bực .
      Trời đất chứng giám, Thiên Tuyết còn hề mơ mộng thế, đoán là vậy .
      Chính là chuyện vui vẻ, Liễu Y Y trở lại.
      Liễu Y Y mang theo kính đen dày, nhìn có vẻ thảm hại.
      Nếu bạn thấy như vậy thảm, đó là chưa thấy thứ thảm hại hơn!
      người mặc quần áo thể thao của trường học phát, bộ.
      Áo khoác màu trằng và quần dài xanh đen, cho dù dáng người tốt thế nào mà mặc lên đều là thùng nước! Y Y vốn có phần mượt mà, cứ như vậy nhìn như là mập mạp... mặt khác, khụ khụ... chân còn dép lê.
      Phụ nữ xấu vẫn thích ăn mặc, còn có thể lấy lại chút ít, mang váy đẹp, đeo lens và dán lông mi giả. như vậy... Thiên Tuyết cảm thấy tâm tình đẹp đẽ của mình đều bị giẫm cho cước quá nhanh, để cho thu dọn lại hình tượng...
      Cũng trách ấy được? Liễu Y Y là oán chết rồi. Động tác nhanh có gì, vấn đề là cho biết dưới lầu là Sở Thiệu! Nếu , chắc chắn trang điểm xinh đẹp chút, ai biết là Sở Thiệu chứ? phải Sở Thiệu còn để ý đến ăn mặc làm gì?
      Liễu Y Y oán chết rồi!
      “Sở Thiệu tìm cậu làm gì thế?” Thiên Tuyết yếu kém .
      “Ai biết được? Động kinh , lôi kéo mình dạo phố cả buổi trưa, muốn để mình xấu mặt đó! Trời nóng, mình còn dám cởi áo khoác.”
      Thiên Tuyết gật đầu, thành phố C ướt át nhiều mưa, khí hậu coi như hợp lòng người, tháng bảy tháng tám ở trong phòng ngủ, thi thoảng còn phải mặc áo khoác tất, nếu lạnh! Nhưng này là bên trong! Đứng dưới mặt trời, cho dù giờ là tháng tư, người cũng chịu được.
      Thiên Tuyết cho rằng, Liễu Y Y dám cởi áo khoác, là vì tự tin với dáng người mình, ra cảm thấy tồi, tuy nhiều thịt hơn và Uyển Tình chút, nhưng còn chưa tới tình trạng béo phì, dùng từ mượt mà hình dung vô cùng chính xác.
      Liễu Y Y thở phì phì, đột nhiên cởi áo khoác.
      Thiên Tuyết vừa thấy, kinh ngạc ôi mẹ nó! Bên trong quần áo thể thao của Y Y chỉ mặc chiếc áo mỏng, có mặc nội y, dám cởi ra là vì...
      Thiên Tuyết cảm thấy việc này quá lừa gạt rồi, nếu Liễu Y Y và Sở Thiệu đều có hảo cảm với đối phương, như vậy lừa Y Y cũng như lừa Sở Thiệu.
      Người đàn ông là sinh vật bên ngoài, Sở Thiệu chắc là vì cách ăn mặc chật vật này của Y Y mà dám theo đuổi chứ. Nếu vẫn muốn theo đuổi, nhưng nhìn ra được mặt tốt đẹp...
      Liễu Y Y lấy mấy bộ quần áo từ trong tủ quần áo, vẻ mặt ủy khuất vào trong WC.
      Thiên Tuyết nắm tóc, nhìn Uyển Tình.
      Uyển Tình : “Nếu chúng ta giúp ấy xinh đẹp chút, để gặp Sở Thiệu lần?”
      “...”
      Sau hai phút, Liễu Y Y ra khỏi WC, thay chiếc áo phông dài tay rộng thùng thình, nửa người dưới mặc quần bò, cầm quần áo thể thao tay, lấy đầu bút máy bắt đầu chải đầu: “Sở Thiệu mời chúng ta ăn cơm chiều”
      Thiên Tuyết sửng sốt: “Chúng ta? Còn có mình và Uyển Tình?”
      “Uhm.” Liễu Y Y oán chết , cực kỳ cố gắng cầm cái lược giống như viên thuốc thay đổi kiểu tóc, thay đổi đôi giày vải, đứng thảng tự nhiên lại làm người ta nghĩ đến từ duyên dáng kiề, khiến Uyển Tình và Thiên Tuyết sáng mắt lên.

      Uyển Tình và Thiên Tuyết cũng đứng dậy thay quần áo, các chỉ là tùy tiện thay, chỉ cần mặc đồ ngủ là được rồi. Thế nhưng, cùng Liễu Y Y, vẫn là ưu thế mỹ nữ cực kỳ ràng, làm hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt.
      Lần này Liễu Y Y oán chết cả hai người các , có việc gì làm sao phải xinh đẹp như thế làm gì? biết đời có rất nhiều người xấu sao?
      Liễu Y Y soi gương, chậm rãi cầm kính mắt của mình, cầm nửa, lại đeo lên, xoay người với các : “ thôi.”
      Sở Thiệu ở dưới lầu chờ bọn họ, biết gọi điện thoại cho ai, chuyện rất vui vẻ. Thiên Tuyết gọi tiếng, quay đầu, vẻ mặt ngừng lại, đáy mắt quét lên vui vẻ, sau đó ánh mắt dời khỏi người Y Y.
      Thiên Tuyết nghĩ: “Nhất định là tình hình của Y Y lúc trước quá tồi, tính giờ lần xem để gột rửa mắt! Ai nha, sau này cũng đúng, liên quan gì chuyện rửa mắt! Tẩy mắt phải là nên nhìn và Uyển Tình sao....
      Như vào cõi thần tiên, Sở Thiệu đưa các về phía trước, sau đó hỏi: “Các cậu muốn ăn gì?”
      “Chúng ta là chủ.” Liễu Y Y .
      Sở Thiệu nhìn , bất đắc dĩ : “người nào chúng ta cũng cần tiền bạc, vẫn là để cho mình làm phong độ thân sĩ , nên cướp đoạt với đàn ông!”
      Ba người trừng , sao cả nhún vai, ánh mắt tự chủ rơi xuống mặt Y Y, Y Y vội vàng bỏ qua bên.
      Khi ăn cơm, Thiên Tuyết hỏi Sở Thiệu: “Cậu chạy về nước làm rồi? Bị trường học khai trừ rồi sao?”
      Sở Thiệu vội vàng nhìn lén qua Liễu Y Y, nghe vậy trừng qua, nghĩ muốn lấy ra: “Cậu có thể ăn dễ nghe được ? Nguyền rủa mình có gì tốt với cậu chứ?”
      “Mình vui vẻ!”
      “...”
      “Được rồi được rồi, đùa chút thôi, chúng ta dù gì cũng là bạn học cũ mà? phải luôn như thế sao? , cậu tới đây làm gì?”
      Ánh mắt rơi vào người Y Y, mắt mù, não ngu đều biết thích Y Y rồi. Nhưng Thiên Tuyết cảm thấy, có khả năng nào ta vì theo đuổi Y Y mà từ ÚC chạy về đây, chắc là có chuyện khác ? Đến tìm Y Y chỉ là nhân tiện, vẫn là chuyện khác, nhưng chỉ có mình biết thôi.
      Mà chuyện này, chắc chắn phải chuyện của Sở gia. Sở gia cắm rễ ở thành phố A, lợi hại hơn ở kinh thành, dù cho có chuyện, chỉ có thể ở nhà, rảnh mà chạy loạn. Mà Sở gia kéo dài quân số qua 3 giới quân chính thương, nếu là có chuyện gì, Thiên Tuyết sớm nghe thấy, nay hề thấy gì, cực kỳ ràng là cậu ta động kinh chạy về.
      Sở Thiệu : “Gần đây quen mấy người bạn, nghĩ muốn kết thân mở công ty, trong nhà mình bảo mình tham gia chính trị, mình thích, nên vụng trộm muốn làm nên nghiệp trước, lúc tốt nghiệp nếu có thể phát triển, bọn họ cũng thể ngăn cản mình được.”

      Chương 402: 8 tuổi liền thắng qua Đổ Vương

      Edit: minhhy299

      Thiên Tuyết cả kinh: "Cậu muốn mở công ty?! Cậu...... Cậu để cho tớ chậm rãi trước!"

      Sở Thiệu lên tiếng thôi, bỗng nhiên nổi tiếng! Đây là cái Sở Thiệu lúc trước kia sao? ràng là ngôi sao dâng lên trong thương giới!

      Tuy rằng còn có bắt đầu, nhưng khí thế và ý nghĩ quyết định hết thảy đấy!

      Uyển Tình nghi hoặc liếc mắt cái, nhưng ra chuyện. Hoàn cảnh trưởng thành của và bọn họ bất đồng, có nhiều chỗ vẫn là biết . Bạn học cũ của thay đổi, năm hai chạy về từ trường học nước ngoài muốn mở công ty, còn được bạn bè quen biết gần đây khuyến khích, nhất định phải điên rồi!

      Đổi thành Sở Thiệu, ngược lại cảm thấy thực bình thường, thay đổi này quan hệ tới bối cảnh của , mà là bản thân khí chất của biểu làm cho người ta cảm giác. quần áo lụa là, làm cho người ta cho rằng làm ra phen nghiệp.

      Thiên Tuyết chậm lại đây sau hỏi: "Cậu làm sao quen biết bạn bè? Có thể tin được ?"

      "Tin được." Sở Thiệu , "Đều là sinh viên học, có chút là vừa tốt nghiệp hoặc là tốt nghiệp hai ba năm, đối với gây dựng nghiệp đều có nhiệt tình, hơn nữa rất có tài. Tớ chủ yếu ra tiền và phương pháp, bọn họ ra kỹ thuật. Yên tâm, tớ vẫn có mắt nhìn người, bằng cả lớp mấy chục cá nhân, cũng chỉ cần giao du với bọn họ."

      "Lời này tớ thích!" Thiên Tuyết .

      Sở Thiệu cười, lại "Dịu dàng thắm thiết" liếc mắt ngắm Liễu Y Y cái.

      Thiên Tuyết nhịn được lấy chiếc đũa chọc khuỷu tay cái, lại đây, thấy ánh mắt trêu tức của , nhịn được đỏ mặt lên. Bất quá lát sau, ánh mắt lại như có việc gì ngắm qua......

      MN! Cậu rốt cuộc nhìn cái gì đấy? Thiên Tuyết và Uyển Tình cũng nhịn được nghi hoặc, sớm biết rằng cậu như vậy, chúng tớ đến làm bóng đèn đâu!

      Bữa cơm này ăn được, Liễu Y Y thực vừa lòng. Sau khi ăn xong trời còn chưa có tối, Sở Thiệu kêu các chơi, vừa thông suốt thương lượng sau, bốn người kì bài phòng.

      Sở Thiệu muốn đánh mạt chược —— đây là tinh hoa quốc gia đấy, ở ngoại quốc có mạt chược tịch mịch. Nhưng Thiên Tuyết các bình thường ở phòng ngủ đấu bài địa chủ và bài hoa tương đối nhiều, cho nên ba phiếu đối với phiếu, quyết định chơi bài. Nếu đồng ý, các ba cái đấu địa chủ, đồng ý, liền bốn người đánh ván bài hoa.

      Sở Thiệu dám cùng các đối nghịch sao? Cũng nghĩ xem nữ nhân có bao nhiêu khủng bố, đành phải đồng ý.

      Thiên Tuyết tự nhiên cùng Uyển Tình làm người đối diện, làm cho hai người bọn họ bồi dưỡng gian tình! Đương nhiên, Thiên Tuyết còn tồn hơi tâm tư cẩn thận: mười đấu chín thua mình và mười đấu chín thắng tổ hợp của Uyển Tình, rốt cuộc như thế nào?

      Cuối cùng kết cấu là —— Sở Thiệu và Y Y phối hợp có kẻ hở, đường đánh tới J chỉ dùng hai giờ!

      Sở Thiệu nhìn trời tối rồi, lo lắng an toàn của các , hỏi: "Các cậu muốn trở về hay ?"

      " được! Nào có thắng xong rồi ?!" Thiên Tuyết tràn đầy oán niệm.

      "Liền thắng cậu mấy đồng tiền......" Tuy rằng đều cũng là người có tiền, nhưng bọn nghĩ bồi dưỡng mình thành con nghiện cờ bạc, vả lại muốn chơi happy chút, ngay tại dưới đề nghị của Liễu Y Y ( tự nhiên Sở Thiệu phụ họa lợi hại nhất, ai dám thích Liễu Y Y, kéo nhân đạo hủy diệt! ), chạy thiệt nhiều cửa hàng thay đổi mấy trăm xu, sau đó ván liền thắng thua vài cái......

      "Kia được! Tớ và Uyển Tình liền thắng ván, hai người các cậu cấu kết với nhau làm việc xấu! Tớ muốn tách các cậu ra, thắng được tiền!"

      "Các cậu ít chơi cái này." Sở Thiệu , "Ma lực của cái này lớn hơn bài hoa nhiều."

      Uyển Tình đột nhiên hỏi: "Nghe Australia rất nhiều sòng bạc, cậu chơi chứ?"

      "Sòng bạc là thú vui của bọn tớ thôi, có thể đánh, nhưng thể xem."

      "Nhưng vào khẳng định đánh." Thiên Tuyết .

      "Tớ đánh hồi, cuối cùng thắng khối, ha ha!"

      Bắt đầu kiếm vàng, Uyển Tình và Liễu Y Y luân phiên thắng, Thiên Tuyết và Sở Thiệu được, toàn bộ đứng sang bên. Thiên Tuyết gặp qua bản của Uyển Tình, tự nhiên cảm thấy Liễu Y Y cũng thực lợi hại, Sở Thiệu: "Xem ra cậu ngốc! Vừa mới thắng nhiều như vậy, đều là công lao của Y Y!"

      "Ừ, tí nữa tớ đưa toàn bộ thẻ tiền của tớ cho !" Dù sao thích thu thập thẻ tiền.

      Liễu Y Y trừng cái: "Toàn bộ đánh đầu cậu!"

      "......" Sở Thiệu buồn bực. Lão Tử tốt xấu là chàng đẹp trai, em cần động thủ thương tổn , chỉ cần dùng tài hùng biện thương tổn , còn có... công lý hay ? Chẳng lẽ con nhóc kia thi hành "Đánh là thân, mắng là "?

      Mấy ván kế tiếp, đều là Uyển Tình thắng, đại khái tâm tình Liễu Y Y bị ảnh hưởng tới. Sở Thiệu vừa thấy, bắt đầu báo vừa mới tên kẻ thù mới: "Người lão luyện ngồi cùng bàn, được sao? Thiên Tuyết có thể , vận khí của Uyển Tình tốt!"

      "Đúng vậy đấy...... Uyển Tình vừa mới bị tớ liên lụy." Thiên Tuyết thở dài.

      " vận khí cũng thực lực!" Liễu Y Y .

      "Cậu có thể có cái thực lực gì?" Sở Thiệu , "Đều là tớ vừa mới dạy xong, trừ phi cậu là thiên tài!"

      "Cậu vừa như vậy, tớ thực cảm thấy các cậu là thiên tài!" Thiên Tuyết , "Cậu qua sòng bạc ở Australia mà, kết quả vừa dạy dỗ đồ đệ, thắng cậu, còn ở nơi này đánh hay!"

      ván này, hai người bọn họ cùng đánh rốt cuộc, kết quả vẫn là thua, Uyển Tình thắng.

      Sở Thiệu liếc mắt nhìn Y Y cái: "Cậu còn phải thua? Ván dưới cậu có thể thắng sao?"

      "Thắng thế nào?" Liễu Y Y ngẩng đầu, ngạo nghễ liếc cái.

      Trái tim Sở Thiệu cứng lại, thiếu chút nữa thốt ra: thắng để cho tớ làm bạn trai cậu ...... orz......

      Liễu Y Y chơi đùa, cũng nhiều lên: "Đừng nhìn tớ, khi tớ 8 tuổi thắng Đổ Vương ở Macao!"

      "Đùa giỡn cái gì?" Sở Thiệu chỉ biết là đánh người lợi hại, biết còn có thể hay giỡn.

      " , ta tên Bạch Đông Minh, mở sòng bạc Song Sát với vợ ta, trước kia ở đối diện nhà của tớ."

      "Khoát lát à, Đổ Vương Macao làm sao có thể ở đối diện nhà cậu?"

      "Tớ đây biết cái gì chứ?" Tiếng vừa dứt, thắng. Sau đó liên tục phát lực, đè ép Uyển Tình xuống, mọi người tin tưởng quen biết Đổ Vương.

      Chơi đến 10 giờ rưỡi, bốn người rốt cục quyết định rời , Sở Thiệu hấp tấp đuổi các về trường học, chỉ sợ các bị giam bên ngoài.

      "Cậu làm sao bây giờ?" Thiên Tuyết hỏi, "Cậu nghỉ ngơi ở đâu?"

      "Tớ ở khách sạn, còn lại vài ngày thương lượng mở công ty với người ta đấy!"

      "Được được được, mở nhớ báo chúng tớ thăm!"

      "Đó là đương nhiên."

      Trở lại phòng ngủ, Thiên Tuyết khẩn cấp hỏi Y Y: "Sở Thiệu kia thoạt nhìn rất thích cậu đấy, cậu có ý kiến gì ?"

      Y Y : "Cậu ấy trước kia ràng thích Uyển Tình."

      Thiên Tuyết sửng sốt, các ba hòa bình hai năm, nhưng trăm ngàn đừng vì chuyện đó mà đánh nhau! Vừa định giải thích điều gì, Uyển Tình muốn mở miệng : "Cậu ấy thích tớ? Vậy làm sao cậu ấy nhìn cậu lâu nha? Chỉ kém đưa tay nựng mặt cậu."

      Y Y nhíu mày: "Cậu ấy phỏng chừng là chê tớ béo!"

      Uyển Tình có thể bị nghẹn lời, Thiên Tuyết lập tức phun ra câu: "Phỏng chừng là cảm thấy béo ủn ỉn đáng !"

      Liễu Y Y buồn bực, cũng phải con nít ba tuổi!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 403: Kẻ trộm ghé thăm

      máy bay, Đỗ Thiến nhìn ảnh chụp trong tay, cơ bản đều là ảnh Uyển Tình và Mục Thiên Dương ở cùng nhau.
      Đầu năm nay với Đỗ Viễn Minh, ông tin, mời thám tử tư chụp ảnh Uyển Tình. ngóc, biết được ảnh hưởng của Mục Thiên Dương và Đỗ Viễn Minh ở thành phố A, ở những thành phố khác cũng có chút tiếng tăm. Nếu mời thám tử trong nước, cực kỳ an toàn, cho nên mới mời thám tử Mỹ.
      Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương dù lợi hại, cũng chưa vươn móng vuốt đến tận Mỹ, cho dù có, cũng thể tùy tiện khống chế thám tử.
      Thảm tử đến thành phố C, giúp chụp ảnh cần, quả nhiên như dự tính.
      Vốn dĩ muốn đưa những ảnh chụp này cho Đỗ Viễn Mình, để ông xem con của ông là cái dạng gì! Hoặc là đưa cho Từ Khả Vi, để bà ta biết con bà ta làm chuyện tốt gì sau lưng bà ta...
      Nhưng là về sau lại nghĩ, Uyển Tình là con bọn họ, tới cùng cho dù ta có làm sai, vẫn là còn chưa đoán được?
      Suy nghĩ đường, rốt cuộc cũng nghĩ cẩn thận! Này là bọn họ hợp mưu làm chuyện tốt, giới thiệu Uyển Tình cho Mục Thiên Dương, để Uyển Tình có người chồng cường thế, tương lai sáng lạn!
      Có người chồng Mục Thiên Dương này, cho dù ở Đỗ gia được đồng nào, cũng là buôn bán lời! Đỗ Thiến khỏi oán hận Đỗ Viễn Minh bất công, lại đưa thứ tốt nhất cho Uyển Tình!
      nghĩ tới chính mình gả cho Mục Thiên Dương, nhưng lại cho phép Uyển Tình được gả vào chỗ tốt! Cho dù chồng tương lại của lợi hại hơn Mục Thiên Dương, nhưng tồn tại của Mục Thiên Dương vẫn là uy hiếp lớn!
      muốn để bọn họ được như ước nguyện...
      Cúi đầu nhìn ảnh chụp của hai người, là ban công tầng lầu, Uyển Tình mặc tạp dề, bưng chén đĩa đút gì đó cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương đứng sau , hai tay ôm lấy eo của , cười đến vô hại.
      “Các người hạnh phúc...” đỗ Thiến thào , nhưng khiến cho bọn họ tiếp tục hạnh phúc nữa! nghĩ đến cách của mình, nhịn được cười rộ lên vui vẻ.
      Buổi sáng, Từ Khả Vi ở nhà nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của bảo an gọi đến: “Bà Từ, nhà bà bị kẻ trộm cậy cửa, vừa mới báo nguy, bà có muốn đến xem ?”
      Từ Khả Vi kinh ngạc, lát sau nhớ đến bên kia cũng có vật gì quá đáng quý, nhưng quá nhiều đồ dùng riêng tư bởi vì hề đáng giá mà bình thường cũng dùng đến, liền mang qua, chính bà có gì, bà nhớ Uyển Tình có quyển nhật ký, loại này mà vứt , nhiều tiền bạc đến mấy cũng mua nổi, đau lòng ?
      Bà vội vàng : “Tôi lập tức quay lại!”
      Từ Khả Vi thay đổi quần áo ra khỏi cửa, vốn nghĩ muốn tự mình qua, nhưng trong nhà lái xe phải đưa qua, bà đành phải đồng ý. nghĩ muốn thu hút chú ý của người khác, lúc đến gần nhà còn khoảng nữa liền xuống xe, bắt xe ba bánh qua.

      Khi đến bên kia, cảnh sát chuẩn bị rời , thấy bà trở về, lại ở lại lúc: “Bà xem có mất thứ gì ?”

      Từ Khả Vi vội vàng nhìn lại căn nhà lần, ngăn kéo tủ cũng bị lật đến loạn, giống như có mất gì.
      Cảnh sát nghe mất, thở ra : “Nhìn nhà cửa này của bà giống như có ai ở, chắc là trộm cũng tìm thấy thứ gì.”
      Từ Khả Vi gật đầu, đưa bọn họ , lại cùng bảo an, hàng xóm hàn huyên lúc, sau đó mới đóng cửa thu dọn.
      Phòng của Uyển Tình bởi vì có sách, bị lục đến loạn vô cùng, sách đều để lung tung, vứt mặt đất. bà nhặt hết quyển này đến quyển khác, cất vào ngăn kéo, nhìn thấy mấy tấm hình rơi ra, ảnh ngày trước tham gia tiết mục thiếu nhi. Vốn dĩ là tiểu mỹ nhân phấn nộn, bị các giáo viên hóa trang thành mặt giống như mông khỉ.
      Bà nhớ Uyển Tình múa xong về nhà, còn nhào vào ngực bà mà khóc. Mà ảnh chụp là Uyển Tình, môi đều cười. Từ Khả Vi thu dọn lại ảnh, lại phát trang nhật ký bị xé nát, mỗi tờ đều bị xé kẹp trong vở. Bà thậm hận kẻ trộm đúng là tâm can ngoan độc, trộm thấy có thứ gì tốt liền bắt đầu phá hoại, kết quả nhìn lúc lại phát , có thể là tự Uyển Tình xé. Bởi vì mảnh giấy, mấy từ ba ba hay xuất .
      Tâm can Từ Khả Vi chua chát, ghép mấy mảnh giấy lại, nhìn thoáng qua phần sau còn có hơn mười trang xá. Lau lại mảnh giấy lại thấy, đó viết: “Xé là có thể như chưa xảy ra sao? Hành động buồn cười! Về sau vẫn là cần biết loại này, xóa cũng nhanh chút!
      Từ Khả Vi mạnh mẽ khép quyển vở lại, che miệng khóc lên.
      “Uyển Tình...” Bà khàn khàn hô tên con , lát sau, vào phòng bếp tìm cái túi rác, ném quyển vở vào, lại lấy ra những trang còn lạnh, kiểm tra, cẩn thận làm rơi mảng giấy ở bên trong.
      Thậm chí, bà vẫn lật chuyển quyển album ảnh, nhỡ đâu có ảnh của Đinh Chí, cũng lấy .
      Sau khi thu dọn phòng của Uyển Tình, bà mới thu dọn phòng mình, phòng của bà có gì để dọn, chỉ là lật lại trong nháy mắt liền xuất rất nhiều thứ cũ, hóa đơn nằm viện, tiền gửi...
      Từ từ! Biên lai gửi tiền.
      Từ Khả Vi muốn vứt , cầm lại thấy, Viện phúc lợi nhi đồng Vĩnh Ninh. Đầu óc Từ Khả Vi vang lên tiếng, bà quên mất, phúc lợi viện đó nhiều năm liên hệ?
      Bà lớn lên ở đó, mãi đến mười tám tuổi mới độc lập. Chính phủ bên kia quản chuyện nữa, phúc lợi trong viện rất kém, đều dựa vào đóng góp của người hảo tâm. Cho nên sau khi bà kiếm được tiền, cho dù ngày như thế nào, thi thoảng lại gửi ít tiền về... mãi đến sau khi sinh bệnh, bà mới dám xài tiền bậy bạ, cũng quên mất.
      Từ Khả Vi mở hết tờ biên lai này đến tờ biên lai khác, đột nhiên rất nhớ viện trưởng viện phúc lợi, lại lấy điện thoại ra gọi, có người nghe máy: “Vâng?”
      “Xin chào!” đột nhiên Từ Khả Vi có chút khẩn trương: “Tôi tìm viện trưởng Thẩm.”
      “Viện trưởng Thẩm?” Đối phương sửng sốt: “Người đó? Viện trưởng Thẩm VÀO NĂM TRƯỚC.”
      ? đâu rồi hả?” Từ Khả Vi suy nghĩ, viện trưởng Thẩm mới 70 tuổi thôi, nên về hưu rồi sao: “Bà ấy về hưu sao?”
      Đối phương ngừng lại, thở dài : “ phải về hưu, là qua đời... con trai và con dâu của bà ấy vẫn làm việc ở đây, có việc bà có thể tìm bọn họ.”
      “Tôi... cần.” Từ Khả Vi đặt điện thoại xuống, lo nghĩ, Vĩnh Ninh xa nơi này, đường dài ô tô ba tiếng là đến, liền quyết định qua xem, ít nhất cũng đến quét mộ cho viện trưởng.
      -
      Ba giờ sau, Từ Khả Vi đứng ở cửa viện phúc lợi.

      Chương 404: Tảo mộ


      Xa cách hơn 20 năm, bên ngoài viện phúc lợi tu sửa qua, phòng ở so với trước kia cao hơn mấy tầng, tường ngoài đắp gạch men sứ, sân chẳng những có cây, còn có các loài hoa. So với trong trí nhớ của bà gạch tàn ngói vỡ tốt hơn nhiều, nhưng so sánh với thành phố lớn, vẫn còn vẻ lạc hậu già cũ.

      Bà nhớ , thời điểm bà mang thai Uyển Tình, viện trưởng gọi điện thoại cho bà, chính phủ cấp tài chính, đem viện phúc lợi tu sửa lần nữa, tu sửa rất đẹp, còn gọi bà trở về xem. Nhưng khi đó bà lại có phương tiện, lần sau trở về. Cái sau này, nghĩ phải qua hai mươi năm . . . . . .

      Từ Khả Vi nghĩ đến lão viện trưởng từ ái hay cười, nhịn được làm ướt hốc mắt. Bà lau khóe mắt đến chỗ bảo vệ, bảo vệ gặp người, lập tức đứng dậy, nhưng nhìn bà quần áo và khí chất nhã nhặn giống người khác, há miệng lạ biết gì.

      "Tôi muốn gặp viện trưởng của các người." Từ Khả Vi , dùng khăn tay lau chút khóe mắt: "Tôi trước kia ở nơi này lớn lên."

      Bảo an gật đầu, bên chỉ dẫn bà vào văn phòng viện trưởng, bên nghĩ: nhìn bộ dạng người này giàu sang, chẳng lẽ là phát tài, muốn tới đây đóng góp viện phúc lợi?

      Văn phòng viện trưởng vẫn ở vị trí giống như hai mươi năm trước, nhưng thiết bị tốt hơn nhiều -- cũng chỉ là tốt hơn hai mươi năm trước.

      Từ Khả Vi đến cửa phòng làm việc, nhìn thấy ông lão hơn năm sáu mươi tuổi và người phụ nữ chừng hai ba mươi tuổi giúp đứa trẻ rửa tay. người đứa trẻ đầy tro bụi, mặt đầy nước mắt, thút tha thút thít có người đánh nó.

      Từ Khả Vi nhớ tới mới trước đây, bà và người khác đánh nhau. Bà tới nơi này sớm, ước chừng năm tuổi. Nhưng chuyện trước đây bà có ấn tượng, trí nhớ bắt đầu từ lúc tới viện phúc lợi, bà khóc tìm mẹ, đứa bé tới trước với bà, mẹ bà cần bà, nếu bà cũng ở đây.

      Bà đương nhiên cùng đối phương đánh nhau, sau khi đánh xong, mình chạy ra cửa viện phúc lợi, đeo túi tiền thủ công, dọc theo tường viện phúc lợi ra ngoài, nghĩ mình cứ vậy trở về nhà. tới lui, gặp chiếc xe gỗ kéo than đá, bà nghĩ lên, có thể trở về nhà nhanh hơn chút.

      Sau đó, là viện trưởng tìm bà trở về, cũng giống như trước mặt vậy, giúp bà rửa mặt rửa tay, dịu dàng an ủi bà, buổi tối còn mang bà ngủ cùng.

      Từ Khả Vi nhớ lại chuyện trước đây, kinh ngạc được gì, người trong văn phòng nhìn thấy bà, nghi hoặc hỏi: "Vị này là, có chuyện gì sao?" Là tới tìm đứa ? Hay muốn nhận nuôi?

      Từ Khả Vi phục hồi lại tinh thần, cúi đầu lại khóe mắt: "Tôi họ Từ, trước kia ở trong này lớn lên. buổi sáng có gọi điện thoại đến."

      "Nga --" người phụ nữ bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi nghe điện thoại!"

      Bên cạnh là ông lão là viện trưởng bây giờ, lập tức mời bà vào, bắt chuyện với bà sau khi ngồi xuống, rồi khuyên nhủ bé trai khóc: "Đừng khóc nữa, tiểu Kiệt à bọn họ ngoan, ta và giáo phạt bọn họ. Con cũng nên ngoan ngoãn a, về sau cần cùng người khác đánh nhau, có người bắt nạt con, con nên với viện trưởng và giáo viên . . . . . . ."

      Mất vài phút dỗ dành đứa tốt, viện trường gọi người đem cậu dẫn , rồi ngồi xuống chuyện với Từ Khả Vi.

      Viện trưởng này từ rất sớm ở chỗ này làm giáo viên, có dạy qua Từ Khả Vi, chính là Từ Khả Vi có ấn tượng. Hai người chuyện với nhau, đều nhớ tới chuyện cũ, cảm khái rất nhiều chuyện trải qua, . Viện trưởng tự nhiên hỏi bà mấy năm nay như thế nào, Từ Khả Vi trước mặt ông, cũng coi như trước mặt người nhà, cũng đem chuyện mấy năm nay khái quát qua vài ba câu .

      "22 tuổi kết hôn, lúc 23 tuổi sinh được đứa con . Chồng học đại học, kết quả lúc học đại học có con, còn sinh con, sau đó có người tìm tới cửa, chúng ta liền ly hôn. . . . . . Tôi mình mang theo con sau lại sinh bệnh, cuộc sống dư dả, cho nên cũng gửi tiền đến nơi này được."

      "Chúng ta còn để ý đến tiền này sao?" Viện trưởng : "Tiền ngươi gửi, tốt xấu gì cũng gửi bức thư chứ? Ta và Thẩm viện trưởng đều sợ ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng sợ hỏi tốt, sợ ngươi cho rằng chúng ta đòi tiền . . . . .Ai, Thẩm viện trưởng lúc , vẫn còn nhớ thương tới ngươi."

      "Con cũng nhớ tới người . . . . . ."Từ Khả Vi hỏi: "Bà ấy an táng ở chỗ nào? Con muốn thăm bà ấy."

      ", ta trước dẫn con xem bà ấy."

      Từ Khả Vi gật đầu, theo ông đến kí túc xá của nhân viên, tìm được hai vợ chồng họ Thẩm nấu thuốc cho mấy đứa . Gần đây phát sinh cảm cúm nghiêm trọng, trường học hết lòng tin vào trung dược, có việc gì liền nấu chút thuốc cho mấy đứa trẻ uống, để tăng cường hệ miễn dịch.

      Từ Khả Vi ngửi thấy mùi thuốc, kí ức lại quay về. Bà trước đây cũng vậy, viện phúc lợi làm gì có tiền mua thuốc? Vừa đến mùa ăn mặc thêm chút, hoặc là nếu phát có đứa trẻ nào có dấu hiệu bị cảm, Thẩm viện trưởng lập tức chiếu theo phương thuốc cổ truyền lên núi hái thuốc, cầm lấy nấu, sau đó cho mỗi đứa uống chút. Mới đầu có người thích uống, sau lại uống hết, bởi vì bình thường có đồ tốt ăn, còn đem đó là đồ ăn kẹo vặt.

      A, khi đó đáng thương.

      Con trai và con dâu Thẩm viện trưởng so với Từ Khả Vi lớn hơn, con dâu cũng là nhi ở nơi này, mới trước đây mang theo mọi người chơi đùa. Tuy rằng hơn hai mươi năm thấy, mới đầu còn lạ, nhưng nhắc tới trước kia, rất nhanh thân thiết lại.

      Mọi người thấy thời gian còn sớm, trực tiếp mang Từ Khả Vi tảo mộ, đường vừa vừa chuyện.

      tại thị trấn xa xôi cũng đề xướng hỏa táng, tuy rằng Vĩnh Ninh bên này đất an táng vẫn còn rất nhiều, nhưng Thẩm viện trưởng lấy tiền lương từ quốc gia, tự nhiên hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia. Con trai và con dâu bà đồng ý nhưng có cách nào.

      Từ Khả Vi nhìn thấy hình bia mộ hình ảnh Thẩm viện trưởng tươi cười, vừa dâng hương vừa nghĩ: mình nếu như chết, cũng hỏa táng, tất cả trần về trần, đất về đất . . . .

      Đột nhiên trận gió to thổi tới, cơ thể bà run lên, mở mắt ra nhìn bia mộ, nhìn thấy nụ cười của Thẩm viện trưởng so với vừa nãy còn lớn hơn, nhịn được toàn thân nổi da gà, thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Từ Khả Vi hít sây, cúi đầu : "Thẩm viện trưởng . . . . . Con tới muộn." Hồi tưởng lại quan tâm của Thẩm viện trưởng đối với mình, bà nhịn được thêm chút chuyện của mình, vẫn ngắn gọn, nhưng so với viện trưởng đương nhiệm nhiều thêm vài câu: "Năm trước lần nữa kết hôn, chồng tại rất tốt, Thẩm viện trưởng người cần lo cho con. Con của con học đại học, sau này con mang nó đến thăm người . . . . . . ."

      Quét mộ xong trở về, Từ Khả Vi hỏi tình huống kinh tế của viện phúc lợi, : "Chồng của con tại làm buôn bán, với ấy duy trì viện phúc lợi, chắc chắn ấy đồng ý."

      "Đừng!" Viện trưởng vội vàng ngăn cản, nhìn cách ăn mặc của bà liền biết chồng của bà phải vừa mới phất lên, đoán chừng nghiệp làm ăn rất tốt: "Con nếu có chút tâm, cho bọn chút này nọ là được, đừng để chồng con làm lớn. Phía tham lam! Nếu bị bọn họ biết, cuối cùng dùng người bọn , có được bao nhiêu . . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :