1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 387: Con thích ấy

      Buổi chiều thứ năm ăn cơm tối xong, Uyển Tình chuẩn bị đến lớp, nhận được điện thoại của Quản Vận Phương hỏi: “Đêm nay cháu có qua đây ?”
      Uyển Tình sửng sốt, cười : “Mấy ngày hôm trước mới qua, hôm nay cháu đến ạ, quấy rầy mọi người, ngại quá...”
      “Có gì mà ngại! Dì ở đây quen ai, mỗi ngày lại chăm sóc Hạo Nhiên, chỉ chờ cháu đến giải tỏa nỗi buồn.”
      “Vâng... lát nữa cháu đến.” Uyển Tình cúp điện thoại, với Thiên Tuyết: “Dì bảo mình qua...”
      Thiên Tuyết cũng chuẩn bị lát nữa tìm Mục Thiên Dương,, lịa : “Cậu , mình nghĩ, cậu tránh việc xui xẻo thúc giục, bằng tìm cơ hội ràng với ấy.”
      Từ khi Quản Hạo Nhiên xảy ra tai nạn, liền gọi người ta là “Thúc giục xui xẻo”, Uyển Tình nghe cũng bất đắc dĩ. ra, Thiên Tuyết chỉ vì nguyên nhân này mới gọi người ta là “thúc giục xui xẻo”, cũng bởi vì ta thất bại khi chống lại của Thiên Tuyết, Uyển Tình cũng có kết quả, nên mới gọi như thế.
      “Mình qua rồi.” Uyển Tình .
      “Vậy lại ? Lần trước là bao lâu rồi hả? Gần đây cậu thường xuyên xuất , ta nghĩ cậu thay đổi sao?” Thiên Tuyết ngừng lại, yếu kém : “Lại ngày đó mình còn gây phiền cho cậu..”
      Uyển Tình liếc cái: “Về sau bình tĩnh chút, có ngày lại hại chính mình.”
      “Mình đối với chuyện của mình rất bình tĩnh. Chỉ có chuyện của các cậu, mình sợ có trắc trở... mình có tâm lý bóng đen với chuyện các cậu cãi nhau rồi.”
      Uyển Tình thở dài, nhặt gì đó ở chỗ ngồi: “Mình trước, nếu lớp của mình điểm dnah, giúp mình nghe chút, viết qua bài cho đỡ buồn bực.”
      “Mình ! Cậu còn có thể quá đáng hơn nữa .” Thiên Tuyết kêu to: “Mình giúp cậu lừa gạt, cùng cậu phạm tội, cậu vẫn còn...”
      “Được rồi...” Uyển Tình vội : “Mình mượn bọn họ!”
      Bên kia, Quản Hạo Nhiên, Quản Vận Phương vừa cúp điện thoiaj, cầm nước sôi vào phòng. Quản Hạo nHiên ngồi giường, trước người có chiếc bàn , bàn là laptop, hết sức chuyên chú đánh chữ.
      Quản Vận Phương đưa nước cho : “Uống thuốc.”
      “Cảm ơn mẹ.” Quản Hạo nHiên dừng lại, tiếp lấy nước, lấy thuốc trong ngăn kéo ở đầu giường.
      nghỉ ngơi cho tốt, lại làm cái gì thế?”
      “Thừa dịp có thời gian, viết chút quy hoạch.”
      Quản Vận Phương nở nụ cười: “Hôm trước ràng thấy con chơi game.”
      Quản Hạo Nhiên ế phen, bất đắc dĩ : “Cái gì cũng thể gạt được mẹ, thế nhưng mẹ yên tâm, con chỉ ngẫu nhiên giết thời gian, thuận tiện nghiên cứu chút, dù sao công ty chúng ra khai phá phương diện này... cũng mê muội tất cả ý chí...”
      “Từ trước đến nay con đều có chừng mực, mẹ lo lắng.” Quản Vận Phương cười : “Thế nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi.”
      “Uhm.” Quản Hạo Nhiên thấy bà ngồi bên giường, nghi ngờ hỏi: “Mẹ còn có việc gì sao?”
      Quản Vận Phương cười : “ lát nữa Uyển Tình qua đây.”
      Quản Hạo Nhiên sửng sốt, mắt ánh lên vui vẻ, đụng phải ý cười trong mắt bà, mặt liền có chút túng quẫn.
      “Con thích con bé ấy?”
      “Mẹ...” Quản Hạo Nhiên bất đắc dĩ.
      “Uyển Tình là tốt, mẹ nó cũng vì nó mà phiền chuyện đại cả đời, sợ nó tìm được đúng người. Nếu là con, có khi mẹ nó lại yên tâm.”
      Quản Hạo Nhiên túng quẫn : “Uyển Tình thích con.”
      “Sao con biết nó thích con?”
      ấy từng .” Quản Hạo Nhiên có chút chua xót.
      “Con đều muốn được theo đuổi.”
      Quản Vận Phương biết là có bao nhiêu khó khăn. Lúc trước bà cũng gấp gáp với chuyện cả đời của Quản Hạo Nhiên, nhưng nghĩ đến Uyển Tình, cưỡng cầu, để bọn chúng tự nhiên phát triển. Kết quả phát triển... ràng là hai người rất có khả năng, có thể ở cùng nhau, bà khỏi cảm thấy đáng tiếc.
      Nhưng đáng tiếc là đáng tiếc, vẫn có ý muốn tác hợp. Hôm nay sở dĩ lời này, là gần đây có Tống Lâm đến thăm Quản Hạo Nhiên, bà thích ta! Mà bạn học của Quản Hạo Nhiên cũng mờ mịt với bà, Tống Lâm từng bắt nạt Uyển Tình, bà càng thích! Vì thế, bà nóng vội đến chuyện cả đời của Quản Hạo Nhiên, để giữ lại những thứ mình muốn!
      , nghe thấy chuông cửa vang lên, Quản Vận Phương biết là Uyển Tình đến, vội vàng mở cửa.
      Uyển Tình mang theo cân hoa quả, Quản Vận Phương có chút bất đắc dĩ: “Đều cần mang linh tinh đến! Cháu lại mang nữ, lần sau gọi cháu đến nữa!”
      Uyển Tình cười : “Được ạ!”

      Quản Vận Phương sửng sốt: “ phát ra cháu còn có lúc nghịch ngợm!”
      Uyển Tình cười cười, theo lẽ thường hỏi thăm tình hình của Quản Hạo Nhiên.
      Quản Vận Phương : “Ở bên trong, cháu xem , dì rửa nho cho.”
      Uyển Tình vào, có chút xấu hổ chào hỏi với Quản Hạo Nhiên: “ bận sao?”
      , chơi trò chơi.” Quản Hạo Nhiên vội vàng đóng cửa sổ màn hình: “Như thế nào mà tối nay lại tới? Em học sao?”
      “Tối nay có lớp.” Uyển Tình
      “Lúc đó đầy đủ, em chạy tới chạy lui mệt? Về sau chủ nhật đến , có thể chơi lâu hơn, ăn cơm trưa và cơm tối.”
      “Đến đây luôn làm dì phiền mất, dì chăm sóc mệt chết rồi!”
      Quản Hạo Nhiên dừng lại, khàn khàn : “Hai mẹ con đều dễ đàng.”
      thành tài, dì cũng coi như khổ tận cam lai rồi.”
      “Em và dì Từ cũng càng ngày càng tốt.”
      Quản Vận Phương chậm cháp rửa nho rồi vào, còn chưa được hai câu, nghe bên ngoài có người trở về, giống như chỉ người, vội vàng ra, liền thấy là bạn học của Quản Hạo Nhiên đến thăm.
      Bà vội mời mọi người vào, đưa tới phòng. Mọi người nhìn thấy UYển Tình, nhịn được sửng sốt. uyển Tình nhìn thấy bảy tám người con trai cao lớn tới, cũng trố mắt.
      “Hạo Nhiên, tiểu tử nhà cậu ốm giường cũng đẹp trai như vậy!” Mọi người qua vỗ vai , có vỗ đầu... cũng chỉ dám chụp lên vai, nửa người dưới dám chụp lấy.
      Quản Hạo Nhiên nhìn thấy bạn, cũng cười vui vẻ.
      Quản Vận Phương lại ra ngoài rửa hoa quả, mọi người đùa lúc, nhìn Uyển Tình, ái muội hỏi: “Ai vậy?”
      “Sư muội.” Quản Hạo Nhiên : “Con của bạn mẹ mình...Các cậu cũng gặp rồi?”
      “Đương nhiên gặp rồi” Hai năm trước náo mà: “Thế nhưng, hai năm trước là sư muội, giờ vẫn là sư muội sao?”
      Quản Hạo Nhiên cảnh cáo liếc mắt nhìn bọn họ cái: “Ăn cái gì !”
      Bạn học ở cùng và những người kia đều nghĩ và Uyển Tình thành đôi lâu, vẫn thấy kết quả, như kiểu xem tiểu thuyết lâu vẫn khó dừng lại. lập tức : “Là bạn của Hạo Nhiên!” Em cậu, loại chuyện này phải đơn giản sao, mọi người cùng nhau ...
      “A...” mọi người quả nhiên ồn ào, ái muội nhìn Uyển Tình: “Tiểu sư muội thẹn thùng!”

      Chương 388: Chi phí kết hôn

      “Em” Uyển Tình nhắc được chữ, nghẹn được nên lời.
      Quản Hạo Nhiên thấy vẻ mặt đúng, vội la lên: “Em làm sao thế?”
      “Em có bạn trai rồi!” Uyển Tình kêu to, hai mắt phẫn hận đảo qua bọn đàn ông này: “Em chỉ tới thăm bệnh mà thôi...”
      Hoa quả tay Quản Vận Phương lăn xuống đất, vội hỏi: “Sao lại thế này?”
      Uyển Tình bụm mặt chạy, chỉ nghe thấy tiếng hu hu khóc.
      Quản Vận Phương quay đầu nhìn thanh niên trong phòng, bọn họ biết mình gây họa, xấu hổ dám ở lại, nhao nhao rời , sau cùng chỉ có đầy sỏ gây nên chính là bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng hối hận ngừng: “Thực xin lỗi... Mình nghĩ đến...”
      sao...” Quản Hạo Nhiên .
      Bạn cùng phòng vò tóc, thấy Quản Vận Phương ngồi xổm ở cửa nhặt hoa quả, Quản Vận Phương nhân cơ hội kêu ra bên ngoài hỏi chuyện.
      Bạn cùng phòng xong, vội la lên: “Dì, cháu cố ý đâu, cháu thấy bọn họ... Ai, Hạo Nhiên trách cháu chứ, cháu nên làm gì bây giờ?”
      sao!” Quản Vận Phương an ủi: “Cháu đừng để trong lòng, dì với nó.”
      “Vậy cám ơn dì rồi.”
      Quản Vận Phương thở dài, vào trong phòng tìm Quản Hạo Nhiên.
      Quản Hạo Nhiên nhìn chằm chằm máy tính, tay cầm chuột đến nóng bỏng.
      Quản Vận Phương biết chơi trò chơi, ngồi xuống nghế: “Chắc vì vậy mà tinh thần sa sút chứ?”
      Quản Hạo Nhiên liếc bà cái, khẽ thở dài, cũng biết nên làm gì.
      Quản Vận Phương : “Nếu Uyển Tình có bạn trai, con cũng đừng ôm ấp ảo tưởng, thu dọn lại tâm tình, nghiêm túc chăm chỉ tìm con dâu cho mẹ !”
      “Mẹ...” Quản Hạo Nhiên bất mãn: “Mẹ vừa mới bảo con theo đuổi ấy!”
      “Mẹ nghĩ là nó còn độc thân, đương nhiên bảo con theo đuổi nó! Nhưng người ta có bạn trai, con thể chen vào ! Cho tới bây gườ bọn con còn chưa có gì bắt đầu, đừng cho mẹ là con nó đến chết sống lại rồi! Những tâm tình của thanh niên, biết cái gì là tình ? cũng chưa qua, còn làm ra vẻ tình thâm ý trọng, đơn thảm thiết, kia phải con trai của Quản Vận Phương mẹ!”
      mặt Quản Hạo Nhiên ngượng ngùng, tâm tình xấu cũng dám có, gặp được mẹ như vậy, tới cùng là bất hạnh hay là hạnh phúc, có lệ rơi kích thích.
      -
      Khu Lan Đình.

      Trong phòng mới toanh, mặt đất cùng màu trắng với tường, hề có sắc thái hay trang trí gì, bốn phía cũng có đồ dùng gì cả. Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành đứng ở trước cửa sổ trống , Mục Thiên Thành phiền não : “Mấy tháng nay em cứ cảm thấy như quên chuyện gì, hóa ra là chuyện nhà cửa! Em cũng cảm thấy nên mua căn nhà trong khu này, về sau em ở lại thành phố A, còn mua nhà ở đây làm gì?”

      “Ai biết em phát điên cái gì?” Nhà này ở tầng 19, Mục Thiên Dương nhìn xa, nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, khá vừa lòng.
      ràng là bảo em mua!” Mục Thiên Thành nhảy dựng lên: “Em mặc kệ, mua cho em ! Em thiệt chỗ tiền này đâu!”
      chút tiền , coi như đầu tư, có gì thiệt thòi với thiệt thòi?” Mục Thiên Dương lườm cái: “Cũng đâu phải cậu có tiền, cần tính toán chi li giống như tiểu tức phụ?”
      “Tiểu....” Mục Thiên Thành cứng lại, thẹn quá hóa giận: “ mới là tiểu tức phụ!” Năm nay mua ba chiếc xe, chiếc bị tàn tật, lại lên hội quán leo núi, tiền bạc tiêu nhiều lắm rồi. tại hội quán leo núi là lỗ vốn, được xu nào! Nếu Văn Sâm phát tiêu hết tiền, sao lại khinh bỉ .
      !” Thiên Tuyết xem xong từng gian phòng, chạy tới: “ tồi, chừng nào mua, cũng chưa thấy gì!”
      Mục Thiên Dương cười: “Chuẩn bị chi phí kết hôn cùng Uyển Tình, còn gì nữa?”
      Thiên Tuyết cả kinh: “Kết hôn? cầu hôn rồi à?”
      quá nhanh rồi đó!” Mục Thiên Thành vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhưng vẫn cực kỳ cao hứng, giống như người kết hôn phải Mục Thiên Dương mà là . Ai, đời này có cách nào kết hôn, chỉ có thể nhìn người khác kết hôn cho nghiền thôi.

      “Còn chưa.” Mục Thiên Dương thở dài: “Trang hoàng nhà cửa rồi tiếp.”
      Nhưng Thiên Tuyết cực kỳ hưng phấn: “Vậy nhớ thể thiếu hoa hồng và nhẫn kim cương nhé! Vẫn còn phải quỳ xuống, dễ nghe, những thứ này phụ nữ đều thích! Đương nhiê, Uyển Tình cũng nhất định phải thế, cần quá khoa trương, nhưng phụ nữ ai thích lãng mạn chứ! cần điều động binh lực là được, đừng có ở đường cái hay cầu hôn trong phòng ăn, Uyển Tình thích điều đó, được tự nhiên. cầu hôn lén lút thôi, lúc chỉ có hai người, tự nhiên ngọt ngào, cho dù bị từ chối, cũng mất mặt!”
      Mục Thiên Thành kếu lên: “ ấy còn chưa làm gì, em rủa ấy bị từ chối.”
      “Em nào có? cắt câu lấy nghĩa.” Thiên Tuyết giận dữ, đá vào cẳng chân của .
      “Đừng náo.” Mục Thiên Dương : “Xem xong nhà cửa, chúng ta về trước !”
      Trở lại Y Toa Bối Lạp, Mục Thiên Dương ngồi ghế sofa, với Thiên Tuyết ở bên cạnh: “ nghĩ muốn giao chuyện trang trí nhà cửa cho Uyển Tình, nhưng lại muốn để ấy biết đó là nhà , em có cách nào ?”
      Thiên Tuyết cả kinh : “EM có thể có cách gì? Lại sao lại có ý như thế? Sau này bọn ở đó, tại cho ấy, cùng chuyển vào, sao ấy lại biết?”
      Mục Thiên Dương dừng lại, được tự nhiên giải thích: “... muốn cho ấy bất ngờ, nhưng lại sợ ấy thích người khác thiết kế... khụ, trước tiên cứ đưa chìa khóa cho em, hôm nào đưa ấy đến xem, sau đó hỏi ý kiến của ấy.”
      Thiên Tuyết sửng sốt, gật đầu: “Được.”
      Mục Thiên Thành tới gần: “Thiên Tuyết, cũng có nhà , năm trước bị em lừa mua, cũng là ở Lan Đình, còn chưa xem qua, mới tinh mới tinh...”
      muốn gì?” Thiên Tuyết cảnh giác nhìn , vẻ mặt của khiến người ta nhớ tới hồ lý.
      cũng ở bên này, về sau cũng cần, liền cho em !”
      “Được ạ!”
      bán cho em!”
      “Em cần.”
      “Em... em sao có thể như vậy? em ràng, tặng cho em em liền muốn?”
      “Vô nghiã!”
      Mục Thiên Thành cứng lại, lát sau tận tình khuyên bảo mà : “Tuyết Nhi, chúng ta đều là đứa trẻ ngoan, nên chiếm tiện nghi của người khác...”
      cũng phải người khác.” Thiên Tuyết : “ là người nhà của em...”
      “Nhưng là... em... Em nhẫn tâm chiếm tiện nghi của sao?”
      “Em cũng mua nổi!”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 389: Gài bẫy hãm hại A Thành

      “Vậy em với em mượn!” Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương: “Nếu gọi ấy đưa cho em, dù sao ấy cũng có tiền!”
      “Chính lại tiễn em!” Thiên Tuyết : “ có thể so với em cùng ? Em còn chưa phát ra tiền tài, dáng vẻ giống như ? mới trước đây còn gạt em, thương cảm là được? Để em hủy việc chia hoa hồng công ty cho , sau đó chờ hội quán leo núi của đóng cửa, em liền tin là lâm vào đường cùng

      Mục Thiên Thành nghẹn lời, buồn bực.
      Mục Thiên Dương cười rộ lên: “ nương nhà chúng ta thể lừa dối được.”
      Thiên Tuyết chân chó mà : “Đúng! Về sau con của em và Uyển Tình, nhất định là bé đáng ,người nào cũng nỡ lừa dối.”
      “Um...” Mục Thiên Dương thích nghe cái này: “Đó là tất nhiên.”
      Mục Thiên Thành trả thù Thiên Tuyết: “Con đều là phải gả ra ngoài! Em nguyền rủa con của dả được!”
      Mục Thiên Dương lại xoắn xuýt, con cũng bị tiểu tử nhà người ta bắt cóc! Cái này đúng là thể chịu được nữa! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Con của và Uyển Tình, nhưng con lại bị tiểu tử nào đó lừa gạt...
      Thiên Tuyết đá Mục Thiên Thành, dùng lời đáp trả em, em liền dùng hành động trả thù ! hừ : “Con của cả, đương nhiên hẳn là khó gả ra được! Nhưng cả có thể dạy nó hung tàn chút, nhìn thấy con trai nhà nào tốt, liền bắt lấy”
      ! Mục Thiên Thành thiếu chút nữa ngã quỵ. Con của đại ca hung tàn hay biết, nhưng người em này cực kỳ hung tàn, biết rồi!
      Mục Thiên Dương vừa lòng nở nụ cười, vỗ về đầu Thiên Tuyết: “Ngoan, cũng nỡ để em bị bắt cóc, nhìn được ai thích hợp, em liền dẫn về ...”
      Thiên Tuyết vui tươi hớn hỏ gật đầu: “Được ạ được ạ...”
      Mục Thiên Thành tiếp tục phá vỡ : “ biết xấu hổ"
      Thiên Tuyết lại giẫm
      Đúng lúc này, di động của Thiên Tuyết vang lên, vừa lấy ra nhìn, ánh mắt liền mạnh mẽ trừng lớn, cư nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho ?
      Mục Thiên Thành phát sắc mặt khác thường, bóng đèn trong đầu sáng lên, tới gần: “Điện thoại của ai?”
      ai cả!” Thiên Tuyết vội vàng che điện thoại.
      “Em đương rồi hả?” Mục Thiên Thành khẽ đổi sắc mặt: “Em cũng bị người ta bắt rồi hả?”
      Như vậy sao được? Cho dù lừa gạt, vẫn là bị lừa, Thiên Tuyết vẫn đáng như vậy... nỡ! Mặc kệ là ai, trước giờ ....
      hai lời đoạt lấy di động, Thiên Tuyết oa oa kêu to: “ làm gì thế, trả lại cho em, cả xem ấy!”
      Mục Thiên Dương muốn cứng rắn gọi Mục Thiên Thành trả lại điện thoại cho , Mục Thiên Thành vừa thấy màn hình báo, nghi ngờ : “A Thành?”
      Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt, nhìn Thiên Tuyết liếc mắt cái, : “Bấm nghe
      Mục Thiên Thành được cho phép, đắc ý dương dương nhìn Thiên Tuyết liếc mắt cái, sau đó nghĩ đến: “A Thành? A Thành đó sao? Qủa nhiên em léng phéng với ta!”
      Thiên Tuyết nhịn được trợn trắng mắt: “Em muốn léng phéng với ta, thiên lôi liền đánh xuống!” cũng buồn bực gọi điện thoại cho làm gì, chẳng lẽ là chủ nhật đến nhà ăn cá chần nước sôi quên thứ gì đó?
      Mục Thiên Thành oán hận cắn răng, đặt điện thoại lên bàn trà, ấn nút loa. Trong điện thoại truyền đến thanh của A Thành: “Tiểu thư Thiên Tuyết?”
      Thiên Tuyết nhìn thoáng qua hai người như hổ đói rình mồi, thanh thanh yết hầu, ừ tiếng.
      A Thành hói: “Có phải Uyển Tình đến bên tiểu khu xx này rồi ?”
      Thiên Tuyết nheo mắt, thẳng lưng, đó là khu nhà , cũng là của Quản Hạo Nhiên... người đổ trận mồ hôi lạnh, da đầu run lên mà : “ có.”
      A Thành ngừng lại, nghe thanh của có chút , chắc là bật loa, có lẽ bận? do dự chút : “ ở với ấy sao? Tôi vừa thấy ấy ra từ cửa lớn của khu nhà này?”
      , có thể nhìn lầm rồi hay ?”
      có, tuần trước cũng nhìn thấy ấy, lúc ấy liền cảm thấy lạ, vốn nghĩ muốn cho tổng giám đốc, nhưng lại sợ xen vào việc của người khác. Thế nhưng giờ, tôi sợ mình , nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng thực có lỗi với tổng giám đốc... thế nhưng... tôi nghĩ vẫn nên cho trước, miễn cho tổng giám đốc đa nghi.”
      Thiên Tuyết nhìn chằm chằm bàn trà, trong đầu như có ngàn con ngựa chạy qua, ngọn cỏ! Em , làm sao bây giờ? cũng có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Mục Thiên Dương rồi!
      A Thành thấy trả lời, xấu hổ : “Chỉ có chuyện này... tôi cúp máy đây... a tiểu thư Uyển Tình nhìn giống như khóc.”
      Thiên Tuyết rơi lệ, A Thành, đúng là...
      Đô đô...
      A Thành cúp điện thoại.

      Thiên Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng trấn an bản thân nhìn Mục Thiên Dương: “ ấy có thể nhìn lầm?”
      Mục Thiên Dương với Mục Thiên Thành: “Cậu điều tra xem có phải Quản Hạo Nhiên ở khu đó hay ?”
      “Quản Hạo Nhiên?” Mục Thiên Thành sửng sốt, lát sau mới nhớ ra, người này là em của bọn họ.
      Thiên Tuyết vội vàng : “Dừng lại.”
      Mục Thiên Dương nhìn , oán hận cắn chặt răng, thất vọng và phẫn nộ hỏi: “Sao lại thế?”
      Thiên Tuyết co rúm lại : “Là Quản Hạo Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ ấy ở bên cạnh chăm sóc ấy. Lúc đầu mẹ Uyển Tình cũng đến thăm, Uyển Tình vì vậy mà cũng phải đến. Về sau mẹ ấy thi thoảng cũng nên qua thăm, Uyển Tình liền... tóm lại, có gì cả, em cũng từng đến, Uyển Tình tuyệt đối trong sạch...”
      “Vì sao cho biết?”
      “Còn phải sợ nổi giận?” Thiên Tuyết giọng : “ cũng nghĩ lại trước kia mình làm gì... Uyển Tình cũng cực kỳ khó xử, ấy muốn ầm ĩ với !”
      Mục Thiên Dương hít sâu hơi: “Em về trước !”
      “A....” Thiên Tuyết đứng lên.
      Mục Thiên Dương lại : “Đúng rồi, chuyện nhà cửa...”
      Thiên Tuyết trừng to mắt, trang trí nữa sao? Muốn giận dỗi hay sao thế? lúc sóng yên biển lặng, lại gây , cưới được vợ rồi!
      Mục Thiên Dương : “Em là nhã cửa do Thiên Thành tặng em, em muốn trang trí, nhưng là được nên mới hỏi ý ấy! Toàn bộ nếu là ý của ấy, ấy thích... hiểu chứ?
      “Hiểu rồi!” Thiên Tuyết sững sờ trả lời, cả mình là người đàn ông si tình, nhất định ôm được mỹ nhân về.
      “Còn có... chuyện vừa rồi đừng cho ấy!” Mục Thiên Dương hít sâu hơi: “Coi như biết...”
      Thiên Tuyết sửng sốt, vẫn gật đầu, có phần ý tứ của là gì. Đại khái, cũng muốn cãi nhau với Uyển Tình ?
      -
      Uyển Tình trở về phòng ngủ trước Thiên Tuyết, lúc Thiên Tuyết trở về, bình tĩnh lại, cũng nhìn ra dấu vết vừa khóc.
      Thiên Tuyết nhớ tới A Thành khóc, nhịn được nghi ngờ xảy ra chuyện gì. Nhưng Mục Thiên Dương muốn để Uyển Tình biết chuyện gì cả, cũng thể hỏi. Xem ra, về sau thể để Uyển Tình đơn độc qua đó rồi, chắc chắn phải cùng mình, cho dù gì nữa.

      Chương 390: Lại vấn đề nan giải

      “Sớm như vậy trở lại, ngốc ở đó được bao lâu rồi?” Thiên Tuyết : “Tới tới lui lui đều trì hoãn đường, nửa giờ ở đó là tốt, về sau đến chủ nhật thôi, mình với cậu. Mà lớp của cậu nữa, giáo viên thấy nghỉ nhiều cũng tốt. Tuy là lớp tự chọn, nhưng đóng học phí rồi, chẳng nhẽ lại ?”
      Uyển Tình gật đầu: “ sau đí.” muốn nghĩ nữa.
      Ngày hôm sau, Quản Vận Phương gọi điện thoại cho , biết chuyện hôm qua, nên tức giận, chủ nhật qua đây chơi, thuận tiện mang bạn trai qua ăn cơm
      Uyển Tình : “Tuần này cháu có việc, cuối tuần sau ạ.”
      Quản Vận Phương sửng sốt: “Cháu vẫn tức giận sao? Cái đám nam sinh đó, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chúng ta liền nguyền rủa chúng tìm được vợ!”
      Uyển Tình bật cười: “Cháu giận, thế nhưng tuần này có việc, cuối tuần sau được ạ?”
      “được, vậy hẹn tuần sau, cháu muốn ăn gì, dì làm cho cháu! Đúng rồi, bạn trai cháu thích ăn gì?”
      ấy...” Uyển Tình nhanh chóng động não, dối: “ ấy rất bận, ấy... sợ là có thời gian, để cháu hỏi lại, xem có thể bố trí hay .”
      lát sau cúp điện thoại, Thiên Tuyết có vẻ đăm chiêu nhìn , Uyển Tình cả kinh : “Cậu nhìn mình làm gì?”
      Thiên Tuyết hỏi lại: “Cậu xem? Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì sao?”
      Uyển Tình dừng lại : “Cũng có chuyện gì, chỉ là gặp được Quản sư huynh và mấy người bạn của ấy, bọn họ hiểu chuyện, trêu đùa mình... Mình... mình liền có bạn trai, miễn cho bọn họ lung tung...”
      Thiên Tuyết sửng sốt: “Dì Quản bảo cậu mang bạn trai đến cho dì xem à?”
      “Uhm.”
      “Cậu lấy đâu ra bạn trai bây giờ?”
      “Lấy cớ mà thôi, mang đến đâu! Mình bạn trai mình bận!” Uyển Tình im lặng giây lát, lẩm bẩm : “Cũng thể mang qua , đúng là loạn mà?” xong lời cuối cùng, thanh của thấp hơn, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ đến tình huống kia, đúng là có chút nóng lòng muốn thử.
      “Cậu cười cái gì thế?” Thiên Tuyết đẩy cái
      : “Nếu mình giới thiệu với người khác cậu là bạn trai mình, mọi người bị dọa chứ?”
      “Cậu muốn giới thiệu rồi à?” Thiên Tuyết sáng mắt lên.
      Uyển Tình sửng sốt, buồn bã : “Này lại phải do mình.”
      “Đương nhiên là ấy vui rồi!” Thiên Tuyết : “Chỉ là thân phận giờ của cậu, vẫn thích hợp công khai!”
      Uyển Tình hỏi: “Công khai làm gì chứ? cậu ấy... cho dù kết hôn, người kia cũng thể là mình ? Mình nghĩ muốn theo ấy, nhưng lại có chút sợ ấy... Cậu xem, nếu chúng mình công khai, có ngày nào đấy ấy chán ghét mình, người khác nghĩ mình như thế nào? về mình như thế nào? Về sau mình đến nơi nào, người khác cũng đều bàn tán về mình, cười nhạo mình. Cho dù là mình thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng bị người khác chỉ trỏ xung quanh, cái loại cảm giác này...”
      Thiên Tuyết hung hăng ôm lấy : “Vì sao phải là cậu? Mục thị cũng cần đám cưới thương nghiệp gì cả, mình đủ vừa lòng với nghiệp, ấy cần gì phải hy sinh hôn nhân của chính mình? Lui vạn bước mà , mốn cưới, còn có mình và họ mình! Nhưng hình thức trước mắt, họ mình và mình đều tự do đương, chúng mình muốn thế nào cũng được, chỉ cần dẫn sói vào nhà, trong nhà có ai phản đối, sao có thể đến lượt lão đại trong nhà hy sinh hạnh phúc của mình?”
      Uyển Tình giật mình, biết đúng, nhưng tâm tư của Mục Thiên Dương.,... cũng có chút khó đoán. muốn lên cơn làm gì, chẳng lẽ còn trước, người khác cũng làm gì được . giờ, chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình, bắt nhốt lấy tâm tình của . Như vậy, khả năng cưới liền tăng thêm chút, cũng có thể cẩn lo trước lo sau về việc thương .
      Càng ngày càng hiểu chuyện, hai người muốn cùng chỗ, chỉ đơn giản là thích như vậy. Sau khi tin tưởng lần nhau, sao có thể vĩnh viễn bắt lấy tâm tư của đối phương, khóa học tình này của đúng là vấn đề nan giải.

      Buổi chiều sau khi tan lớp, và Thiên Tuyết cùng đến Y Toa Bối Lạp, Thiên Tuyết nhân cơ hội nhắc tới, Mục Thiên Thành liền tặng phòng .
      Uyển Tình tắc lưỡi: “Các cậu đúng là khủng bố!”
      Thiên Tuyết liếc cái: “ có gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng là kẻ có tiền!”
      Uyển Tình cau mày : “Mình cũng phải vì ấy có tiền...” giờ và Mục Thiên Dương ở cạnh nhau, mỗi người đều cố gắng bắt lấy tâm tư của đối phương, lại vẫn thực hề nghĩ đến phương diện tiền bạc kia, mà còn hận có tiền, nếu cũng có chuyện hôm nay.
      Thiên Tuyết xấu hổ cười: “Mình cũng có ý đó, được rồi được rồi, những chuyện đó nữa! Nhà cửa vẫn còn mới, hôm nào chúng ta xem ! Mình biết sửa chữa thế nào, cậu giúp mình nhé!”
      phải có công ty thiết kế sao? Mời bọn họ là được rồi!”
      “Vậy được!” Thiên Tuyết : “Chính mình ở nên mình muốn tự bố trí! Nếu lúc ở chỉ thấy lạnh lẽo như băng, có cảm giác ấm áp.
      Uyển Tình sửng sốt, gật đầu: “Cũng đúng, thế nhưng mình hiểu, chủ ý hư hỏng là của cậu, đừng trách mình!”
      “Được rồi, được rồi, có những lời này của cậu là đủ rồi!” Hô, bước đầu tiên thu phục được!
      Sau khi đến chỗ ở, phát Mục Thiên Thành cũng ở đây, Uyển Tình : “ họ đến đây à?”
      Mục Thiên Thành oan ức : “Chị dâu chào đón sao?”
      Uyển Tình sửng sốt, giải thích : “ có, Em nghĩ, phải mở hội quán leo núi sao, còn có Văn Sâm vẫn ở bên đó... có nhiều việc bận rộn ?”
      tới học làm bò bít tết...” Mục Thiên Thành chậm rãi .
      Uyển Tình thầm nghĩ, việc học làm bò bít tết này của cũng quá long trọng , mỗi tuần máy bay lần sang! Đột nhiên nghĩ đến ta đưa căn nhà cho Thiên Tuyết, lập tức cho ra kết luận: “Đây là loại xa xỉ lãng phí!
      Um, vẫn là Thiên Dương nhà tốt. Đến thành phố C hai năm, đều mua nhà cửa gì cả, mà ở trong này thuê căn, tháng cũng chỉ có 1000 đồng tiền thuê. Ngay cả xe cũng là mang từ thành phố A qua đây, có mua mới. Dáng vẻ giống như Mục Thiên Thành, vì ầm ĩ với Văn Sâm có thể mua lúc hai chiếc xe, còn va chạm làm chiếc hư hỏng, sau đó tự mình nhập viện...
      Càng so sánh, càng cảm thấy Mục Thiên Dương đáng tin, mà Mục Thiên Thành là vô cùng đáng tin! đáng tin giống người nào đó, thích đàn ông, mang tai họa cho phụ nữ, cũng coi như cống hiến lớn cho xã hội rồi!
      Nghĩ như vậy, Uyển Tình liền trở nên vui vẻ trong lòng. Khi Mục Thiên Dương trở về, liền thông suốt phóng khoáng chạy tới giúp cầm cặp xách.
      Mục Thiên Dương sửng sốt, nghi ngờ nhìn : “Em làm sao thế?” Trước kia chưa từng như thế.
      có.” Uyển Tình cười , người đàn ông đáng tin đáng được khen ngợi, muốn thưởng cho cái: “ muốn ăn gì, em nấu cơm.”
      Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm , nhìn em trai em sofa: xảy ra chuyện gì?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 389: Gài bẫy hãm hại A Thành

      “Vậy em với em mượn!” Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương: “Nếu gọi ấy đưa cho em, dù sao ấy cũng có tiền!”
      “Chính lại tiễn em!” Thiên Tuyết : “ có thể so với em cùng ? Em còn chưa phát ra tiền tài, dáng vẻ giống như ? mới trước đây còn gạt em, thương cảm là được? Để em hủy việc chia hoa hồng công ty cho , sau đó chờ hội quán leo núi của đóng cửa, em liền tin là lâm vào đường cùng

      Mục Thiên Thành nghẹn lời, buồn bực.
      Mục Thiên Dương cười rộ lên: “ nương nhà chúng ta thể lừa dối được.”
      Thiên Tuyết chân chó mà : “Đúng! Về sau con của em và Uyển Tình, nhất định là bé đáng ,người nào cũng nỡ lừa dối.”
      “Um...” Mục Thiên Dương thích nghe cái này: “Đó là tất nhiên.”
      Mục Thiên Thành trả thù Thiên Tuyết: “Con đều là phải gả ra ngoài! Em nguyền rủa con của dả được!”
      Mục Thiên Dương lại xoắn xuýt, con cũng bị tiểu tử nhà người ta bắt cóc! Cái này đúng là thể chịu được nữa! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Con của và Uyển Tình, nhưng con lại bị tiểu tử nào đó lừa gạt...
      Thiên Tuyết đá Mục Thiên Thành, dùng lời đáp trả em, em liền dùng hành động trả thù ! hừ : “Con của cả, đương nhiên hẳn là khó gả ra được! Nhưng cả có thể dạy nó hung tàn chút, nhìn thấy con trai nhà nào tốt, liền bắt lấy”
      ! Mục Thiên Thành thiếu chút nữa ngã quỵ. Con của đại ca hung tàn hay biết, nhưng người em này cực kỳ hung tàn, biết rồi!
      Mục Thiên Dương vừa lòng nở nụ cười, vỗ về đầu Thiên Tuyết: “Ngoan, cũng nỡ để em bị bắt cóc, nhìn được ai thích hợp, em liền dẫn về ...”
      Thiên Tuyết vui tươi hớn hỏ gật đầu: “Được ạ được ạ...”
      Mục Thiên Thành tiếp tục phá vỡ : “ biết xấu hổ"
      Thiên Tuyết lại giẫm
      Đúng lúc này, di động của Thiên Tuyết vang lên, vừa lấy ra nhìn, ánh mắt liền mạnh mẽ trừng lớn, cư nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho ?
      Mục Thiên Thành phát sắc mặt khác thường, bóng đèn trong đầu sáng lên, tới gần: “Điện thoại của ai?”
      ai cả!” Thiên Tuyết vội vàng che điện thoại.
      “Em đương rồi hả?” Mục Thiên Thành khẽ đổi sắc mặt: “Em cũng bị người ta bắt rồi hả?”
      Như vậy sao được? Cho dù lừa gạt, vẫn là bị lừa, Thiên Tuyết vẫn đáng như vậy... nỡ! Mặc kệ là ai, trước giờ ....
      hai lời đoạt lấy di động, Thiên Tuyết oa oa kêu to: “ làm gì thế, trả lại cho em, cả xem ấy!”
      Mục Thiên Dương muốn cứng rắn gọi Mục Thiên Thành trả lại điện thoại cho , Mục Thiên Thành vừa thấy màn hình báo, nghi ngờ : “A Thành?”
      Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt, nhìn Thiên Tuyết liếc mắt cái, : “Bấm nghe
      Mục Thiên Thành được cho phép, đắc ý dương dương nhìn Thiên Tuyết liếc mắt cái, sau đó nghĩ đến: “A Thành? A Thành đó sao? Qủa nhiên em léng phéng với ta!”
      Thiên Tuyết nhịn được trợn trắng mắt: “Em muốn léng phéng với ta, thiên lôi liền đánh xuống!” cũng buồn bực gọi điện thoại cho làm gì, chẳng lẽ là chủ nhật đến nhà ăn cá chần nước sôi quên thứ gì đó?
      Mục Thiên Thành oán hận cắn răng, đặt điện thoại lên bàn trà, ấn nút loa. Trong điện thoại truyền đến thanh của A Thành: “Tiểu thư Thiên Tuyết?”
      Thiên Tuyết nhìn thoáng qua hai người như hổ đói rình mồi, thanh thanh yết hầu, ừ tiếng.
      A Thành hói: “Có phải Uyển Tình đến bên tiểu khu xx này rồi ?”
      Thiên Tuyết nheo mắt, thẳng lưng, đó là khu nhà , cũng là của Quản Hạo Nhiên... người đổ trận mồ hôi lạnh, da đầu run lên mà : “ có.”
      A Thành ngừng lại, nghe thanh của có chút , chắc là bật loa, có lẽ bận? do dự chút : “ ở với ấy sao? Tôi vừa thấy ấy ra từ cửa lớn của khu nhà này?”
      , có thể nhìn lầm rồi hay ?”
      có, tuần trước cũng nhìn thấy ấy, lúc ấy liền cảm thấy lạ, vốn nghĩ muốn cho tổng giám đốc, nhưng lại sợ xen vào việc của người khác. Thế nhưng giờ, tôi sợ mình , nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng thực có lỗi với tổng giám đốc... thế nhưng... tôi nghĩ vẫn nên cho trước, miễn cho tổng giám đốc đa nghi.”
      Thiên Tuyết nhìn chằm chằm bàn trà, trong đầu như có ngàn con ngựa chạy qua, ngọn cỏ! Em , làm sao bây giờ? cũng có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Mục Thiên Dương rồi!
      A Thành thấy trả lời, xấu hổ : “Chỉ có chuyện này... tôi cúp máy đây... a tiểu thư Uyển Tình nhìn giống như khóc.”
      Thiên Tuyết rơi lệ, A Thành, đúng là...
      Đô đô...
      A Thành cúp điện thoại.

      Thiên Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng trấn an bản thân nhìn Mục Thiên Dương: “ ấy có thể nhìn lầm?”
      Mục Thiên Dương với Mục Thiên Thành: “Cậu điều tra xem có phải Quản Hạo Nhiên ở khu đó hay ?”
      “Quản Hạo Nhiên?” Mục Thiên Thành sửng sốt, lát sau mới nhớ ra, người này là em của bọn họ.
      Thiên Tuyết vội vàng : “Dừng lại.”
      Mục Thiên Dương nhìn , oán hận cắn chặt răng, thất vọng và phẫn nộ hỏi: “Sao lại thế?”
      Thiên Tuyết co rúm lại : “Là Quản Hạo Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ ấy ở bên cạnh chăm sóc ấy. Lúc đầu mẹ Uyển Tình cũng đến thăm, Uyển Tình vì vậy mà cũng phải đến. Về sau mẹ ấy thi thoảng cũng nên qua thăm, Uyển Tình liền... tóm lại, có gì cả, em cũng từng đến, Uyển Tình tuyệt đối trong sạch...”
      “Vì sao cho biết?”
      “Còn phải sợ nổi giận?” Thiên Tuyết giọng : “ cũng nghĩ lại trước kia mình làm gì... Uyển Tình cũng cực kỳ khó xử, ấy muốn ầm ĩ với !”
      Mục Thiên Dương hít sâu hơi: “Em về trước !”
      “A....” Thiên Tuyết đứng lên.
      Mục Thiên Dương lại : “Đúng rồi, chuyện nhà cửa...”
      Thiên Tuyết trừng to mắt, trang trí nữa sao? Muốn giận dỗi hay sao thế? lúc sóng yên biển lặng, lại gây , cưới được vợ rồi!
      Mục Thiên Dương : “Em là nhã cửa do Thiên Thành tặng em, em muốn trang trí, nhưng là được nên mới hỏi ý ấy! Toàn bộ nếu là ý của ấy, ấy thích... hiểu chứ?
      “Hiểu rồi!” Thiên Tuyết sững sờ trả lời, cả mình là người đàn ông si tình, nhất định ôm được mỹ nhân về.
      “Còn có... chuyện vừa rồi đừng cho ấy!” Mục Thiên Dương hít sâu hơi: “Coi như biết...”
      Thiên Tuyết sửng sốt, vẫn gật đầu, có phần ý tứ của là gì. Đại khái, cũng muốn cãi nhau với Uyển Tình ?
      -
      Uyển Tình trở về phòng ngủ trước Thiên Tuyết, lúc Thiên Tuyết trở về, bình tĩnh lại, cũng nhìn ra dấu vết vừa khóc.
      Thiên Tuyết nhớ tới A Thành khóc, nhịn được nghi ngờ xảy ra chuyện gì. Nhưng Mục Thiên Dương muốn để Uyển Tình biết chuyện gì cả, cũng thể hỏi. Xem ra, về sau thể để Uyển Tình đơn độc qua đó rồi, chắc chắn phải cùng mình, cho dù gì nữa.

      Chương 390: Lại vấn đề nan giải

      “Sớm như vậy trở lại, ngốc ở đó được bao lâu rồi?” Thiên Tuyết : “Tới tới lui lui đều trì hoãn đường, nửa giờ ở đó là tốt, về sau đến chủ nhật thôi, mình với cậu. Mà lớp của cậu nữa, giáo viên thấy nghỉ nhiều cũng tốt. Tuy là lớp tự chọn, nhưng đóng học phí rồi, chẳng nhẽ lại ?”
      Uyển Tình gật đầu: “ sau đí.” muốn nghĩ nữa.
      Ngày hôm sau, Quản Vận Phương gọi điện thoại cho , biết chuyện hôm qua, nên tức giận, chủ nhật qua đây chơi, thuận tiện mang bạn trai qua ăn cơm
      Uyển Tình : “Tuần này cháu có việc, cuối tuần sau ạ.”
      Quản Vận Phương sửng sốt: “Cháu vẫn tức giận sao? Cái đám nam sinh đó, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chúng ta liền nguyền rủa chúng tìm được vợ!”
      Uyển Tình bật cười: “Cháu giận, thế nhưng tuần này có việc, cuối tuần sau được ạ?”
      “được, vậy hẹn tuần sau, cháu muốn ăn gì, dì làm cho cháu! Đúng rồi, bạn trai cháu thích ăn gì?”
      ấy...” Uyển Tình nhanh chóng động não, dối: “ ấy rất bận, ấy... sợ là có thời gian, để cháu hỏi lại, xem có thể bố trí hay .”
      lát sau cúp điện thoại, Thiên Tuyết có vẻ đăm chiêu nhìn , Uyển Tình cả kinh : “Cậu nhìn mình làm gì?”
      Thiên Tuyết hỏi lại: “Cậu xem? Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì sao?”
      Uyển Tình dừng lại : “Cũng có chuyện gì, chỉ là gặp được Quản sư huynh và mấy người bạn của ấy, bọn họ hiểu chuyện, trêu đùa mình... Mình... mình liền có bạn trai, miễn cho bọn họ lung tung...”
      Thiên Tuyết sửng sốt: “Dì Quản bảo cậu mang bạn trai đến cho dì xem à?”
      “Uhm.”
      “Cậu lấy đâu ra bạn trai bây giờ?”
      “Lấy cớ mà thôi, mang đến đâu! Mình bạn trai mình bận!” Uyển Tình im lặng giây lát, lẩm bẩm : “Cũng thể mang qua , đúng là loạn mà?” xong lời cuối cùng, thanh của thấp hơn, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ đến tình huống kia, đúng là có chút nóng lòng muốn thử.
      “Cậu cười cái gì thế?” Thiên Tuyết đẩy cái
      : “Nếu mình giới thiệu với người khác cậu là bạn trai mình, mọi người bị dọa chứ?”
      “Cậu muốn giới thiệu rồi à?” Thiên Tuyết sáng mắt lên.
      Uyển Tình sửng sốt, buồn bã : “Này lại phải do mình.”
      “Đương nhiên là ấy vui rồi!” Thiên Tuyết : “Chỉ là thân phận giờ của cậu, vẫn thích hợp công khai!”
      Uyển Tình hỏi: “Công khai làm gì chứ? cậu ấy... cho dù kết hôn, người kia cũng thể là mình ? Mình nghĩ muốn theo ấy, nhưng lại có chút sợ ấy... Cậu xem, nếu chúng mình công khai, có ngày nào đấy ấy chán ghét mình, người khác nghĩ mình như thế nào? về mình như thế nào? Về sau mình đến nơi nào, người khác cũng đều bàn tán về mình, cười nhạo mình. Cho dù là mình thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng bị người khác chỉ trỏ xung quanh, cái loại cảm giác này...”
      Thiên Tuyết hung hăng ôm lấy : “Vì sao phải là cậu? Mục thị cũng cần đám cưới thương nghiệp gì cả, mình đủ vừa lòng với nghiệp, ấy cần gì phải hy sinh hôn nhân của chính mình? Lui vạn bước mà , mốn cưới, còn có mình và họ mình! Nhưng hình thức trước mắt, họ mình và mình đều tự do đương, chúng mình muốn thế nào cũng được, chỉ cần dẫn sói vào nhà, trong nhà có ai phản đối, sao có thể đến lượt lão đại trong nhà hy sinh hạnh phúc của mình?”
      Uyển Tình giật mình, biết đúng, nhưng tâm tư của Mục Thiên Dương.,... cũng có chút khó đoán. muốn lên cơn làm gì, chẳng lẽ còn trước, người khác cũng làm gì được . giờ, chỉ có thể làm tròn bổn phận của mình, bắt nhốt lấy tâm tình của . Như vậy, khả năng cưới liền tăng thêm chút, cũng có thể cẩn lo trước lo sau về việc thương .
      Càng ngày càng hiểu chuyện, hai người muốn cùng chỗ, chỉ đơn giản là thích như vậy. Sau khi tin tưởng lần nhau, sao có thể vĩnh viễn bắt lấy tâm tư của đối phương, khóa học tình này của đúng là vấn đề nan giải.

      Buổi chiều sau khi tan lớp, và Thiên Tuyết cùng đến Y Toa Bối Lạp, Thiên Tuyết nhân cơ hội nhắc tới, Mục Thiên Thành liền tặng phòng .
      Uyển Tình tắc lưỡi: “Các cậu đúng là khủng bố!”
      Thiên Tuyết liếc cái: “ có gì bất ngờ xảy ra, cậu cũng là kẻ có tiền!”
      Uyển Tình cau mày : “Mình cũng phải vì ấy có tiền...” giờ và Mục Thiên Dương ở cạnh nhau, mỗi người đều cố gắng bắt lấy tâm tư của đối phương, lại vẫn thực hề nghĩ đến phương diện tiền bạc kia, mà còn hận có tiền, nếu cũng có chuyện hôm nay.
      Thiên Tuyết xấu hổ cười: “Mình cũng có ý đó, được rồi được rồi, những chuyện đó nữa! Nhà cửa vẫn còn mới, hôm nào chúng ta xem ! Mình biết sửa chữa thế nào, cậu giúp mình nhé!”
      phải có công ty thiết kế sao? Mời bọn họ là được rồi!”
      “Vậy được!” Thiên Tuyết : “Chính mình ở nên mình muốn tự bố trí! Nếu lúc ở chỉ thấy lạnh lẽo như băng, có cảm giác ấm áp.
      Uyển Tình sửng sốt, gật đầu: “Cũng đúng, thế nhưng mình hiểu, chủ ý hư hỏng là của cậu, đừng trách mình!”
      “Được rồi, được rồi, có những lời này của cậu là đủ rồi!” Hô, bước đầu tiên thu phục được!
      Sau khi đến chỗ ở, phát Mục Thiên Thành cũng ở đây, Uyển Tình : “ họ đến đây à?”
      Mục Thiên Thành oan ức : “Chị dâu chào đón sao?”
      Uyển Tình sửng sốt, giải thích : “ có, Em nghĩ, phải mở hội quán leo núi sao, còn có Văn Sâm vẫn ở bên đó... có nhiều việc bận rộn ?”
      tới học làm bò bít tết...” Mục Thiên Thành chậm rãi .
      Uyển Tình thầm nghĩ, việc học làm bò bít tết này của cũng quá long trọng , mỗi tuần máy bay lần sang! Đột nhiên nghĩ đến ta đưa căn nhà cho Thiên Tuyết, lập tức cho ra kết luận: “Đây là loại xa xỉ lãng phí!
      Um, vẫn là Thiên Dương nhà tốt. Đến thành phố C hai năm, đều mua nhà cửa gì cả, mà ở trong này thuê căn, tháng cũng chỉ có 1000 đồng tiền thuê. Ngay cả xe cũng là mang từ thành phố A qua đây, có mua mới. Dáng vẻ giống như Mục Thiên Thành, vì ầm ĩ với Văn Sâm có thể mua lúc hai chiếc xe, còn va chạm làm chiếc hư hỏng, sau đó tự mình nhập viện...
      Càng so sánh, càng cảm thấy Mục Thiên Dương đáng tin, mà Mục Thiên Thành là vô cùng đáng tin! đáng tin giống người nào đó, thích đàn ông, mang tai họa cho phụ nữ, cũng coi như cống hiến lớn cho xã hội rồi!
      Nghĩ như vậy, Uyển Tình liền trở nên vui vẻ trong lòng. Khi Mục Thiên Dương trở về, liền thông suốt phóng khoáng chạy tới giúp cầm cặp xách.
      Mục Thiên Dương sửng sốt, nghi ngờ nhìn : “Em làm sao thế?” Trước kia chưa từng như thế.
      có.” Uyển Tình cười , người đàn ông đáng tin đáng được khen ngợi, muốn thưởng cho cái: “ muốn ăn gì, em nấu cơm.”
      Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm , nhìn em trai em sofa: xảy ra chuyện gì?

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 391: Về sau đường phải cẩn thận

      Thiên Tuyết và Thiên Thành lắc đầu: Chúng ta cũng biết ấy điên cái gì...
      Mục Thiên Dương đầy bụng nghi ngờ, với Uyển Tình: “Tùy tiện , có gì làm gì, em làm đều thích ăn...” xong còn ái muội nháy mắt cái.
      Khuôn mặt Uyển Tình đỏ lên, cầm theo túi vào phòng.
      Trong lòng Mục Thiên Dương: Trầm trọng bắt đầu, có việc gì mà ân cần, phải gian trá là trộm cắp, lại làm gì sau lưng rồi? Quản Hạo Nhiên bên kia... , hoàn toàn dám đoán, quá ngược rồi!
      được, thể để mình khó chịu, muốn thu thập Quản Hạo Nhiên rồi! Vụng trộm thu thập, ngày mai liền thu thập.
      Trong lòng đau đớn, mặt cũng dám biểu ra ngoài, thầm cân nhắc. Trước khi ngủ, Uyển Tình tắm rửa, kéo ngăn kéo của ra, tìm thấy hộp may vá, hơi trầm ngâm, lại kéo ngăn kéo của mình ra, lấy ra bao cao su, sau đó...
      châm ở giữa đâm xuống.
      Đó là chủ ý hư hỏng, mang thai thiên hạ đại loạn, bên kia làm sao Từ Khả Vi cho công đạo? có thể hơi sợ hãi, dám đợi lát nữa rồi....
      “Hí...” Mục Thiên Dương cảm giác ngón tay có trận đau đớn, vội vàng lấy kim ra, thấy đầu ngón tay có chút đỏ sẫm.
      nên làm cái gì bây giờ? thào tự hỏi.
      -
      Buổi sáng ngày hôm sau, Thiên Tuyết mang Uyển Tình xem phòng, hỏi Uyển Tình: “Cậu cảm thấy thế nào>?”
      “Được đó.”
      “Mình cảm thấy hơi .”
      Uyển Tình trợn mắt cái: “ tồi mà, cậu cho là biệt thự nhà cậu à? Nếu chỉ là nhà đơn thân, còn hơi lớn đó. Thế nhưng...” Uyển Tình cười ái muội: “Chờ cậu có bạn trai, hai người ở đây là được, thậm chỉ có đưa bé cũng được...”
      “Um, như vậy xem ra cũng thực dụng...” Có còn quả thực là quá hạnh phúc rồi? trai mình đúng là mưu tính sâu xa.
      Hai người ngồi chiếu trong phòng khách trống , cầm bút và vở vẽ loạn, nghiên cứu nơi này nên đặt cái gì, giấy lót tường màu gì, trần nhà treo đèn gì...
      Thiên Tuyết hứng trí bừng bừng, Uyển Tình trái lại có ý kiến nhiều, Thiên Tuyết : “Cậu thế nào mà cũng quyết định?”
      phải cậu cầm sao?”
      “Mình... đó là...” Thiên Tuyết buồn bực, phải muốn tích cực của sao? Thế nào chính mình lại tích cực mà vẫn là dáng vẻ ôn hòa chứ?” chỉ làm tính toán sơ bộ, cũng phải quyết định, trái lại chỉ là tham khảo thôi.
      “Mình cảm thấy chủ ý của cậu tồi!”
      được” Thiên Tuyết giận dữ: “Cậu nghĩ cho mình! Cậu hãy nghĩ là sau này cậu ở đây, sau đó nghĩ xem mình muốn trang trí thế nào, cậu biết như vậy rất có cảm giác thành tựu sao?”
      “Ách...” Uyển Tình cảm thấy được, chính mình cũng biết suy nghĩ thế nào, lại có khả năng có thể trang trí nhà cửa, nghĩ ra phương án trọn vẹn, là có thể cảm thấy mình rất cường đại, tài hoa hơn người, nhưng có chỗ thực thi, trở nên cực kỳ bức bách...
      “Đây là ý kiến hay!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng rống to, tiếp theo có bóng người nhảy vào.
      Hai người hoảng sợ, ngẩng đầu vừa thấy là Mục Thiên Thành.
      Sau khi rời giường là tìm các , vốn nghĩ là muốn thương lượng làm tảng thịt bò, kết quả là nghe được các chuyện, đoán là đến chỗ này, cứ tới đây thử xem, thuận tiện nhìn căn nhà của mình. Sau khi xem xong, tâm tư của liền lung lay, nhớ lại lừa dối Thiên Tuyết, vì thế lừa Uyển Tình .
      Thiên Tuyết xoa xoa trái tim, mắng: “ tìm đường chết ! Người dọa người, hù chết người có biết ?”
      Mục Thiên Thành vén trán: “ còn chưa các em, cửa cũng đóng, gặp cướp làm sao giờ? Dọa các em, mới nhớ được lâu!”
      Thiên Tuyết ném bút vào người : “Bảo an của khu này bất tài chắc, đâu có dễ gặp cướp được như vậy? Liền tính là, nơi này cái gì cũng có, ta trộm cái gì chứ?”
      “Ai ?” Mục Thiên Thành quét mắt vòng lên người các : “Hai đại mỹ nữ, nếu như bị bắt cóc, để cho của đổi lấy bằng cả Mục thị, ra cũng nháy mắt đâu!”
      Thiên Tuyết sửng sốt, hừ hừ, thèm cãi lại. Là sơ sót của , khu nhà này có rất nhiều hộ gia đình chuyển vào ở hoặc trang trí, lui lui lại ít người liên quan, các chỉ có hai đơn độc ở trong này, đúng là rất nguy hiểm.

      Uyển Tình chú ý đến nửa đoạn phía sau.
      nghĩ, nếu bị bắt có, ba năm vạn tiền chuộc, Mục Thiên Dương chắc chắn nháy mắt, ba năm chục vạn tiền chuộc hoặc là ba năm trăm vạn, chắc là chỉ do dự chút, nếu là hai ba ngàn vạn, liền bị nguy hiểm, nếu đổi thành Mục thị, vẫn là ngoan ngoãn chờ bị giết .
      Nghĩ như vậy, trịnh trọng báo cho bản thân: Về sau đường phải cẩn thận, ngàn vạn lần để bị người khác trói lại!
      Mục Thiên Thành còn muốn lừa Uyển Tình mua nhà, vội la lên: “Chị dâu , đừng nghe Thiên Tuyết, cẩn thận suy nghĩ, ở bên cạnh cũng có căn nhà , căn này cho Thiên Tuyết, căn kia cho em1”
      Uyển Tình trừng mắt, lập tức muốn từ chối.
      Mục Thiên Thành dùng tay ngăn cản: “ biết em muốn gì, muốn bán cho hai, hai còn chưa có nhà cửa, vừa lúc Thiên Tuyết có nhà ở đây, em liền bảo ấy mua căn kia, về sau còn có thể làm hàng xóm, phải rất vui sao?”
      Thiên Tuyết lấy bút vạch vào bắp chân của : “ cho phép lừa Uyển Tình, căn phòng ấy mấy chục trăm vạn đó!” Người này đáng giận, lại muốn lừa Uyển Tình để mình bị hố chính cũng phải có tiền, còn muốn so đo căn nhà , quả thực rất được rồi! Thiên Tuyết nhảy dựng lên, chẳng lẽ ta bị Văn Sâm phản xông rồi hả?
      với Thiên Dương là được rồi.,” Uyển Tình
      Mục Thiên Thành chau mày: “ ấy chỉ làm ăn lớn, sao có thể bàn với về căn phòng ?”
      mua, vì sao lại muốn bán?” Uyển Tình nghi ngờ nhìn : “ mua hai căn, đầu tư à?”
      hiểu cái đầu tư này?”
      “Vậy mua làm gì?” Thiên Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn .
      liếc cái, thấy nghi ngờ trong mắt Uyển Tình, lập tức giải thích: “Lúc ấy đứt gân não thôi, cho rằng ở lại đây, Uhm, liền là lúc năm trước, bọn em cũng biết...”
      Uyển Tình gật đầu: “Em biết...” Thất tình, xe hai chiếc, nhà cửa hai căn, hội quán leo núi thiếu chút nữa mở hai cái, xem ra Mục Thiên Thành bị mắc nợ, khó trách đường đường là Mục thiếu gia, lại muốn bán phá giá nhà mới!
      Uyển Tình đồng tình với , nhưng cũng tính giúp . Lạc đà còn gầy hơn ngựa, cũng nơi nào.
      Tuy biết chuyện của Mục thị, nhưng suy nghĩ chút, cùng là cháu, Mục Thiên Dương nắm quyền hành nhưng thể Mục Thiên Thành cũng có cái gì ? Mà công việc trước kia của ta, nghe tiền lương rất cao.

      Chương 392: Cả đời có được hay

      “Chị dâu , em đồng ý rồi hả?” Mục Thiên Thành hỏi
      Uyển Tình lắc đầu: “ có thể dự trữ tiền bạc tăng giá, nếu thiếu tiền dùng, có thể vay ngân hàng.”
      “Đây là vay thế chấp! Mượn nợ được!”
      Vay thế chấp mượn nợ được sao? Uyển Tình hiểu cái này, cũng hỏi, sửa lời : “Vậy liền cho người khác thuê, tiền lấy lại là đủ! Nếu vẫn thiếu tiền, có thể mượn Thiên Dương. Nếu tiện mở miệng, em có thể giúp !”
      Mục Thiên Thành cấp bách: “Em mấy đồng bạc đó với ấy làm gì? Em nhắc đến, chắc là sau khi ấy mua cũng đăng ký dưới tên em, đến lúc đó em có phòng rồi, có thể cùng Thiên Tuyết bắt đầu trang trí nhà cửa! Nhiều cảm giác thành tựu!”
      “Vẫn là cần.” Uyển Tình do dự . và Thiên Dương đều là đứa bé ngoan cần kiệm, xài tiền bậy bạ
      Mục Thiên Thành rơi lệ, chị dâu sao lại như thế, ngoan cố như vậy, cả còn có thể theo đuổi chị ấy, cũng coi như được lợi rồi! Sau đó nghĩ đến chị dâu vốn hề động tâm vì tiền bạc. là người tốt, ấy đối với cả chính là chân tình
      Đột nhiên Mục Thiên Thành vô cùng khinh bỉ chính mình, vì chút tiền nhà cửa ấy mà từ bất cứ thủ đoạn nào, quá xấu xa rồi! thể tiếp tục xấu xa nữa, nhà cửa này liền để lại . Trang trí lại cho đẹp, có việc gì có thể trốn Văn Sâm ở đây.
      -
      Buổi tối, Uyển Tình và Mục Thiên Dương nằm giường, bắt được tay , cắt móng tay cho , nhắc tới việc ban ngày: “ họ có vẻ cực kỳ thiếu tiền, còn bảo em với , cho mua nhà của ấy?”
      “Làm sao nó có thể thiếu tiền? Tiền nó gửi ngân hàng có khi còn nhiều hơn của ?”
      “A? thể nào?”
      “Mấy năm nay nó ở bên ngoài kiếm tiền thiếu, còn có hoa hồng của công ty chia cho nữa, cậu ta muốn khóc than, em bảo cậu ta đem bán cổ phần công ty .”
      Uyển Tình bật cười, lại biết đây chính là chiêu ngoan độc: “Em cũng biết ra lớn tiếng, hạt mưa , còn nghĩ tới. Cho dù trụ nổi, khẳng định là lại lén lút dùng tiền giải quyết cho ấy, cũng để người ta biết.”
      Mục Thiên Dương cười, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán : “Cũng là em hiểu .”
      Uyển Tình đổi tay : “ ấy còn , bảo mua nhà, đăng ký dưới tên em.” Uyển Tình dừng lại: “Em cần.”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, vuốt ve đầu : “Uhm, biết, em xem trước kia mua đồ đắt tiền cho em, ra sức tiêu tiền, giờ phải là làm như thế nữa sao? Dù sao kẹt lại chỗ em, em muốn mua cái gì, tự em quyết định.”
      Uyển Tình ngừng lại, thầm: “ như vậy... càng kỳ lạ...”
      “Có cái gì kỳ lạ? Em cảm thấy hai người là gì, mới có thể xài chung chi phiếu?”
      Uyển Tình chớp mắt, kia hình như là ... vợ chồng ? Trong lòng nhảy dựng lên, cúi đầu nghiêm túc chăm chỉ cắt móng tay cho , cũng dám tiếp nữa...
      Mục Thiên Dương lần mò tay lên mặt : “Uyển Tình...”
      “Uhm?”
      “Cắt móng tay cho cả đời có được ?”
      Uyển Tình ngạc nhiên, im lặng lâu mới : “ coi em như người hầu à?”
      đây cắt móng chân cho em, trao đổi đồng giá!”
      Uyển Tình gì.
      Mục Thiên Dương nháo : “Có được hay ?”
      được.” Uyển Tình giận dữ liếc mắt nhìn cái: “ coi em là lòng bàn chân, em liên quan.”
      thề, như thế.”
      “Hừ, em tin .”
      đây cũng đổi lại cho em.”
      “Chân thối lắm!”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, giận dữ hỏi: “Chân thối bao giờ?”
      Uyển Tình cười haha, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi : “Được rồi, là ... nếu , mỗi ngày em cho ăn ớt xanh, mỗi ngày bàn đều là đồ ăn cay!”
      Mục Thiên Dương cười, trong ngực chấn động, hung hăng ôm lấy : “Uyển Tình, càng ngày càng thích em.”
      Uyển Tình há miệng thở dốc: “Em cũng thế.” Như thế nào cũng thể nên lời, chỉ có thể ôm lấy .
      Tuần sau, và Thiên Tuyết nhìn Quản Hạo Nhiên, phát cảm xúc của có chút hạ xuống, cùng hỏi đến. Đại khái là bệnh lâu ngày, tâm trạng uể oải ?
      Hai người chào hỏi , theo lệ ân cần thăm hỏi vài câu, liền đến phòng khách chuyện phiếm với Quản Vận Phương.
      Quản Vận Phương hỏi Uyển Tình: “Bạn trai cháu đâu?”
      “Hôm nay là sinh nhật của bà ấy, ấy phải về nhà. Vốn bảo cháu , cháu mới cùng ấy qua lại được bao lâu, cháu !”
      “Về quê sao?

      “Uhm.”
      Quản Vận Phương muốn hỏi nhà làm gì, làm việc gì, nhưng nghĩ đến chính mình cũng có tư cách để hỏi, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cười : “Đối tốt với cháu chứ?”
      Uyển Tình đỏ mặt lên: “ tốt bàn đến.”
      Quản Vận Phương cười: “Cháu hiểu là được rồi! Con thôi, chỉ cần có người đàn ông đối xử tốt với mình là được. Nếu ta tốt với cháu, đừng tự làm mình tủi thân, mẹ cháu cũng muốn cháu tủi thân.”
      Uyển Tình nghe lời gật đầu.
      lát sau, vị sư huynh cũng ở đây trở lại. tay cầm theo đồ ăn, hóa ra là giúp Quản Vận Phương mua đồ ăn . Mặc dù Sư huynh có chút xấu tính, nhưng người vẫn cực kỳ thuần lương, bởi vì Quản Vận Phương ở đây, liền để phòng mình cho bà, chính mình ngủ phòng khách, hoặc là ngủ nhờ nhà bạn.
      Thấy Uyển Tình đến, có chút xấu hổ. Lần trước là chuyện xấu của gây ra. biết, bốn năm đại học, tình huống kia đều sai, ai biết lần này sai lầm rồi.
      Quản Vận Phương nhận đồ ăn cười cười: “Dì nấu cớm, cháu chuyện phiếm với các em nhé.”
      Sư huynh gật đầu, ngồi xuống cạnh ghế sofa, xấu hổ mà : “Ngày đó là xấu hổ...”
      Sắc mặt Uyển Tình còn còn chút oán hận, nghe xong liền dịu chút: “ sao, là em và Quản sư huynh ràng, cũng trách .”
      Sư huynh gật đầu, vẫn rất xấu hổ, ràng chỉnh thanh ti vi lớn hơn, mọi người xem tivi, miễn cho việc có chuyện gì để . thời gian lâu sau, đứng lên: “ đẩy Hạo Nhiên ra đây, lát nữa là ăn cơm trưa rồi.”
      Uyển Tình và Thiên Tuyết sửng sốt, ta có thể xuống giường được sao?
      Thạch cao chân Quản Hạo Nhiên rất cồng kềnh, ngồi xuống xe lăn, cả người đều có vẻ cồng kềnh. Ra cửa nhìn thấy Uyển Tình và Thiên Tuyết, cười, hỏi vài câu liên quan, xem ra cảm xúc cũng tệ lắm, vừa mới nhìn thấy mất mác, là hoa mắt sao?
      Sau cơm trưa, mấy người giúp Quản Hạo Nhiên xuống lầu phơi nắng.
      Cho dù có Thiên Tuyết cùng, Uyển Tình vẫn sợ bị người khác nhìn thấy. cũng biết trốn thế nào, vẫn cúi đầu, gì.
      Quản Hạo Nhiên nhìn, cho rằng vẫn tức giận về chuyện ngày đó, trong lòng cùng có chút bất đắc dĩ. Trước mặt những người khác, cũng biết giải thích với thế nào. Nhắc tới như vậy, càng khiến khó chịu rồi...
      suy tư lúc, quyết định vẫn nên chọn thời gian rảnh gọi cho , trước mặt đúng là có chút xấu hổ

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 393: Đuổi việc

      Phơi nắng mặt trời xong, Uyển Tình và Thiên Tuyết quyết định quay lại trường học.
      Chuyện xấu về sư huynh vẫn là chuyện được cất giấu trong lòng, trước khi cơm trưa có cơ hội , kết quả chỉ cố xấu hổ cho quên, về sau trước mặt Quản Hạo Nhiên lại hề . Nghe được các sắp , lập tức : “ muốn nơi XX đó, tiện đường đưa các em !”
      “Hay ăn cơm tối rồi hãy ” Quản Vận Phương .
      cần đâu ạ.” Uyển Tình : “Cháu và Thiên Tuyết muốn quay lại trường học xem phim, chậm thêm nữa hết chỗ mất, cuối tuần, chúng cháu có thời gian lại tới nữa.”
      Quản Vận Phương nghe thấy như thế, đồng ý.
      Hai người rời cùng vị sư huynh kia, sau khi vào trong thang máy, sư huynh sốt ruột : “Hạo Nhiên bị đuổi việc rồi.”
      Hai người sửng sốt, quay đầu nhìn : “Cái gì?”
      Sư huynh vội la lên: “ phải cậu ấy bị thương sao? Trước xin nghỉ lương, ai biết mấy ngày hôm trước đột nhiên hạ lệnh nhân , cần cậu ấy nữa. giờ cậu ấy... thất nghiệp rồi.”
      Trong lòng Uyển Tình cả kinh, trực giác nghĩ là Mục Thiên Dương. Nhưng suy nghĩ cũng thấy đúng, biết việc này, chắc là liên quan gì đến .
      Thiên Tuyết lại biết, nhất định là làm!
      Sư huynh nghĩ đến chuyện trước kia, có phần có lỗi với Quản Hạo Nhiên, nên nghĩ muốn giúp tay. Giờ phút này với các , cũng chỉ là do thân phận của Thiên Tuyết, với Thiên Tuyết: “Mục sư muội, tổng giám đốc của chúng ta phải là của em sao? Em xem có thể hỗ trợ Hạo Nhiên cầu xin được , tìm công việc tốt dễ dàng, Hạo Nhiên đến Mục thị, thêm thời gian thực tập nữa, hơn năm, biểu tồi. đoán nhất định là người hướng dẫn ghen tỵ năng lực với cậu ấy, liền nhân cơ hội này khiến cậu ấy bỏ chức”
      “Ách...” Thiên Tuyết khó xử : “Chuyện công ty em hiểu lắm, thế nhưng em tiếng với ấy.”
      “Vậy cám ơn em rồi!” Sư huynh cảm kích , nghe Mục Thiên Dương rất cưng chiều người em này, có ra mặt, nhất định thành vấn đề!
      Sau khi với , Thiên Tuyết hỏi: “Làm sao bây giờ?”
      Uyển Tình sửng sốt: “ phải cậu với cậu chứ?”
      Thiên Tuyết trợn trắng mắt: “Căn bản là ấy biết chuyện chúng ta đến đây, như vậy tự dưng chạy xin xỏ, phải chưa đánh khai sao?”
      “Kia...” Uyển Tình cũng biết làm sao bây giờ: “Đunngs là Quản sư huynh dễ dàng tìm được việc...”
      “Thôi, mặc kệ ta, công việc có thể tìm thêm lần nữa!”
      “Có thể tìm công việc tốt như thế, rất khó khăn đấy!” Mục Thị đúng là công ty lớn.
      Thiên Tuyết phòng bị : “Cậu vẫn đau lòng hả?”
      Uyển Tình thờ dài: “Mình sợ dì lo lắng, nếu cậu với cậu, cậu biết được từ A Thành ?”
      mình quất chết mình ấy!” Thiên Tuyết : “Mình như thế nào biết được từ chỗ A Thành? Mỗi ngày chạy đến nơi ấy xin cơm? Ôi, tiếp đó người bị đuổi việc phải là A Thành mới lạ!”
      Uyển Tình cắn môi, nhụt chí mà : “Thôi, chúng ta mặc kệ !”
      Thiên Tuyết vỗ vai : “Quyết định sáng suốt!”
      -
      Vừa được , Thiên Tuyết liền kéo Uyển Tình về chuyện trang hoàng nhà cửa. Vì để cho Uyển Tình gánh lên trách nhiệm, bắt đầu khoa trương đường , lúc muốn đem nhà cửa biến thành rừng tùng nhiệt đới, lúc lại muốn thành biến, nếu là nghệ thuật thủy triều.
      Uyển Tình chịu nổi, hỏi : “Cậu cảm thấy có thể ở lại nơi như vậy sao?”
      “Mình có cách nào, cậu lại giúp mình! Có lẽ kiếm công ty thiết kế, còn có thể cho mình hài lòng!”
      “Vấn đề này mình lại hiểu.” Uyển Tình nghĩ ngợi: “Hay là mình nhìn qua thiết kế của người khác thế nào? phải mạng có sao?”
      Thiên Tuyết nhăn mặt như mướp đắng, thiết kế cuar người khác có thể sử dụng dao? Trọng điểm chính là ý tứ của cậu! Nhưng còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
      Vừa thấy trang trí nhà cửa của người khác, Uyển Tình bất giác ra ý nghĩ của mình: Cái này tồi, cái kia cũng cực kỳ thích, nếu nơi này đổi thành cái gì cái gì tốt rồi! Đến như nhà cửa của người kia, còn thế nào thế nào...
      Thiên Tuyết sửng sốt, vội vàng nhớ kỹ, cứ như vậy rồi, thiệt tình có cách nào khác.
      Hôm nào đó, hai người lại nhìn đồ đạc trong nhà.
      Uyển Tình rất có sức mạnh, dù sao Thiên Tuyết kia, cái đầu cũng thay đổi liên tục, cũng chẳng muốn biết ý kiến của ấy. Tủ quần áo mình thích, liền sờ nhiều chút, thích cái giường nào, liền lăn vài vòng, thích ghế sofs nào, liền ngồi xuống.
      Thiên Tuyết nghĩ thầm rằng: “Cậu đáng như vậy sớm có được ? Lập tức nhớ kỹ những gì ấy chạm qua, toàn bộ đều dâng lên cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương lập tức chỉ thị xuống, chỉ chờ nhà cửa trang trí xong chuyển vào!

      Uyển Tình lại hỏi Thiên Tuyết: “Cậu có muốn nuôi cá ?”
      “A? Cá?” Thiên Tuyết lập tức gật đầu: “Cậu cảm thấy nuôi cá có gì tốt?”
      “Mình cảm thấy vẫn là cần chăm cá nhiệt đới ? Nhà cửa của cậu cũng lớn, cá cảnh nhiệt đới cần chỗ rất lớn. Mà còn bể chứa cá rất nguy hiểm, nghe có người cẩn thận đụng ngã bể cả, sau đó bị thủy tinh cắt vào động mạch chủ, liền... Cậu để bể cá cửa sổ là được. Mình đoán cho cậu nuôi cá, sinh mệnh của nó cũng có gì bảo đảm, nuôi mấy con rùa cũng được, dù sao rùa đáng hơn cá.”
      Thiên Tuyết thở phì phì trừng mắt nhìn : “ cần coi khinh mình!”
      Uyển Tình gật đầu: “Còn có thể chăm hai bồn hoa, xem ra có sức sống. Đến như phòng bếp... chắc là cậu cũng cần, liền chọn phòng bếp kiểu mới , thi thoảng làm nước trái cây cho mình, salad gì gì đó, cũng có khói dầu.”
      “Haha!” Thiên Tuyết lớn tiếng, cảm thấy chính mình đúng là nghề nghiệp học vấn, cứ vậy mà bị Uyển Tình xem rồi. Hừ, phải ở nhà nấu cơm sao? Có gì đặc biệt hơn người? thích những thứ này, nhất định gả cho người chồng toàn năng!
      Trở lại trường học, Uyển Tình nhận được điện thoại của Quản Hạo Nhiên. Vừa thấy màn hình lên, vô cùng may mắn là Thiên Tuyết toilet, về phương diện khác lại lo quấn quýt làm phiền mình.
      Nên là đến mức đó ?
      Hai người bọn họ tiếp xúc, tính là nhiều. có tiếp xúc, ở đâu ra cảm tình? Tương tư đơn phương cũng nên bị thời gian mài mòn.
      Uyển Tình nhận điện thoại, hai người hàn huyên vài câu, Quản Hạo Nhiên : “Chuyện hôm đó, xin lỗi.”
      qua rồi.” Uyển Tình : “Để bọn họ hiểu lầm, cũng thấy rất phiền ?”
      Quản Hạo Nhiên lại biết thế nào, hàm hồ ừ tiếng, phát nên tiếp, lại : “Kia sao, chỉ muốn tiếng xin lỗi với em.”
      Uyển Tình cười: “ sao, dù sao cũng ảnh hưởng đến em và bạn trai.”
      Quản Hạo Nnhiên cười : “Nghe em như thế, chắc hẳn bạn trai rất ưu tú?”
      “Uhm, chắc chắn là ưu tú hơn chút chút...”
      “Hôm nào mang qua nhìn chút , đừng che giấu, mẹ vài lần, sợ em bị người ta lừa! Nhìn bà ấy quan tâm em như thế, cũng nhịn được. Quả thực là coi em như con , nếu em nhận bà ấy làm mẹ nuôi !”
      Uyển Tình sửng sốt, vui vẻ mà : “Được!”

      Chương 394: Kết nghĩa

      nhận mẹ nuôi, theo lý em kết nghĩa nên có mập mờ gì cả? Hơn nữa ta lời này, phải cho thấy ta hề có ý nghĩ gì sao? Lời ngầm: xem em như là em !

      Vừa nghĩ như vậy, Uyển Tình tỉnh ngộ lại, chính là muốn cho thấy cái lập trường này hay là sợ chú ý tới?

      Uyển Tình cũng là con người rộng lượng, nếu cũng chấp mê nữa, cũng dùng mặt lạnh để tiếp đãi nữa. cười : "Dì đồng ý mới được."

      "Bà ấy sao đồng ý? Hành động cho thấy hết thảy." Lúc này Quản Hạo Nhiên gọi điện thoại cho Quản Vận Phương.

      Quản Vận Phương hỏi Uyển Tình: "Nghe con muộn bái ta làm mẹ nuôi?"

      Uyển Tình cười hỏi: "Vậy dì có nhận con ?"

      "Con trước kêu tiếng nghe chút, tốt ta nhận!"

      Uyển Tình chần chừ chút,: "Con phải hỏi mẹ của con trước ."

      "Cũng đúng!" Quản Vận Phương cười to: "Ta lập tức gọi điện thoại cho mẹ con, bà ấy đồng ý, ta làm cho bà ấy đồng ý mới thôi!"

      Quản Vận Phương cúp máy, thấy thời gian còn sớm, lập tức liên hệ với Từ Khả Vi. Từ Khả Vi nghe xong ý tưởng của bà, kinh ngạc : "Như vậy sao được?"

      "Sao lại được? Bà đây ghét tôi sao?"

      "Bà biết tôi có ý này!" Từ Khả Vi : " tại bà cũng rất chú ý chăm sóc tới con bé, chờ nó trở thành con bà, khẳng định bà cái gì cũng nghĩ phần cho con bé, tôi thấy gây phiền cho bà."

      "Tôi thấy phiền! Con bé Uyển Tình này, tôi vừa thấy liền thích. Vốn là còn muốn, con bé có thể trở thành con dâu ta tốt? Kết quả nó và Hạo Nhiên hình như bị điện giật."

      "Nó và Hạo Nhiên?" Từ Khả Vi cả kinh. Nếu như là Hạo Nhiên, bà ra cũng yên tâm, hiểu , con người Hạo Nhiên sai. Nhưng cái gì gọi là bị điện giật? Bà vội họi: "Con bé và Hạo Nhiên làm sao?"

      Quản Vận Phương thở dài: "Chính là như thế nào cả! Mấy ngày hôm trước bạn học Hạo Nhiên có ở đây, bọn họ mở ra chút vui đùa, nó liền nghiêm túc lên. Con bà bà hiểu chứ? Vẻ mặt nghiêm tức, nghĩa là có cái ý tứ kia."

      "Ách . . . . . . ."Từ Khả Vi đúng là hiểu , cũng hỏi nữa, ai biết Quản Hạo Nhiên có ý tứ kia ? Thế nhưng Quản Vận Phương chê cười , cho dù có ý tứ có ý nghĩa gì?

      Quản Vận Phương : "Tôi có được con dâu, bà phải giúp tôi có được đứa con này! Tôi vừa mới chuyện với Uyển Tình qua điện thoại, nó phải được mẹ ruột đồng ý, nếu nhận mẹ nuôi lung tung!"

      Từ Khả Vi cười: "Tốt!"

      Quản Vận Phương vỗ đùi: " như vậy là định rồi! Hạo Nhiên tại có phương tiện, chúng ta chờ bọn chúng lúc, cùng nhau ăn bữa cơm -- ôi chao? Hay là tôi cũng để cho Hạo Nhiên làm con nuôi của bà !"

      "Ai lại giống bà tùy tiện như vậy?" Quản Vận Phương : "Tôi bây giờ phải người, tí nữa cùng với lão Đỗ chuyện."

      Quản Vận Phương đáp ứng, sau đó lại gọi điện thoại cho Uyển Tình, mẹ bên kia đồng ý, đồng thời cầu qua đó chơi. Chắc là trở thành mẹ con, cho nên giọng điệu so với trước kia còn thiết tha hơn nhiều.

      Từ Khả Vi ngay sau đó cũng với Đỗ Viễn. Tuy rằng khi bà nghe Quản Vận Phương cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại nghĩ, bình thường Quản Vận Phương đối với Uyển Tình cũng rất tốt, nếu nhận là họ hàng danh nghĩa, nếu còn sống, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

      Mỗi khi bà nghĩ đến thân thể của mình, liền lo lắng sống được thêm bao nhiêu năm, nếu như mấy năm gần đây , Uyển Tình ở nơi này có thể bị khi dễ. Nếu như có Quản Vận Phương làm mẹ nuôi, bà có thể yên tâm chút, ít nhất Uyển Tình khi bị bắt nạt, có thể tìm mẹ nuôi! Đây là phương pháp ứng phó tiêu cực, phải biết rằng Quản Vận Phương là người bao che con cái. Nếu như Đỗ Thiến dám bắt nạt con bà, chọc giận bà , bà ấy có thể trực tiếp đánh tới cửa!

      Đỗ Viễn Minh nghe Từ Khả Vi xong, hoàn toàn nghĩ tới con đường khác hẳn.

      Quản Vận Phương ông gặp qua hai lần, cũng hiểu tính cách, nhưng đối với con trai bà được nuôi nấng từ lớn lên, gia cảnh so với nhà họ Đỗ mà kém nhiều lắm. Trực giác cho ông biết Quản Vận Phương là muốn cùng nhà họ Đỗ lôi kéo quan hệ, thuận tay lấy được vài chỗ tốt. Nhưng thấy Từ Khả Vi bình thường qua lại với bà ta rất tốt, hơn nữa cũng rất tin tưởng bà, ông cũng biết làm sao. Hơn nữa ông cũng biết bà ta, bằng đơn giản cho rằng bà là người tốt.

      Cho nên trước mắt ông chỉ có thể toàn lực ủng hộ Từ Khả Vi, về phần về sau bị lợi dụng, ông Đỗ Viễn Minh cũng phải ngồi !

      "Quan hệ kết nghĩa cũng thể qua loa." Ông : "Trước tìm người hợp bát tự, lại tìm ngày tốt, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, để cho Uyển Tình kính ly trà."

      Từ Khả Vi gật đầu, nghĩ đến thân phận địa vị của ông, tránh được giúp vài câu cho Quản Vận Phương: "Chị Phương là người tốt, trước kia có đối xử lạnh nhạt với em, tại đối với em giống như trước kia có gì khác."

      Đỗ Viễn Minh cười : "Em có thể coi trọng , ánh mắt tất nhiên thể kém."

      Từ Khả Vi nghe xong, nhịn được cười ông: " già còn tự kỉ!"

      " khen ngợi em."

      Từ Khả Vi mặt đỏ liếc cái, bỗng nhiên : "Trước kia ánh mắt của em cũng rất kém cỏi . . . . . . ."

      Đỗ Viễn Minh cười lạnh: "Em đó là đụng phải tiểu nhân, bằng cũng gặp rắc rối. Được rồi, tai em gả cho , cũng đừng nghĩ lung tung."

      "Em tất nhiên cũng muốn nghĩ lại."

      Bởi vì quyết định kết nghĩa, Uyển Tình và Quản Vận Phương thường xuyên liên lạc, Thiên Tuyết vốn nghĩ muốn khuyên bỏ chủ ý này, nhưng nghe Đỗ Viễn Minh chọn ngày cử hành nghi thức, chỉ có thể bỏ qua. Đây là chuyện của người ta, đừng , ngay cả cũng làm gì được!

      Chủ nhật đến, Uyển Tình chịu nổi Quản Vận Phương thúc giúc, tự nhiên muốn qua bên kia. Nếu như Thiên Tuyết hiểu chuyện, nên theo. Người ta nhận thức kết nghĩa rồi, theo làm bóng đèn à . . . . . Thế nhưng, quyết định vẫn nên mặt dày chút!

      Uyển Tình cũng thấy có cái gì được. Nếu Thiên Tuyết , cho dù có quan hệ kết nghĩa, cũng có chút chột dạ, chỉ sợ Mục Thiên Dương biết! Có Thiên Tuyết ở đây, ít nhất có thể làm chứng cho , có ở bên ngoài vượt giới hạn!

      Hai người bọn họ sáng sớm thứ bảy qua, ở cửa tiểu khu gặp được Quản Vận Phương mua thức ăn, liền cùng nhau theo.

      Quản Vận Phương rất hoan nghênh Thiên Tuyết, liên tiếp hỏi thích ăn gì. Thiên Tuyết vui tươi hớn hở : " biết, còn tưởng rằng gì muốn nhận cháu làm con nuôi!"

      "Cháu đáng , bản thân ta cũng rất muốn. Nhưng ta nhận nổi cháu!"

      Thiên Tuyết nghe xong, chỉ cười.

      Trở lại chỗ ở, vào cửa chỉ thấy bãi hoa hồng, Quản Vận Phương nhíu mày.

      Thiên Tuyết lén lút hỏi: "Ai tới?"

      Uyển Tình lắc đầu.

      Lúc này, trong phòng Quản Hạo Nhiên truyền đến giọng : "Có phải ta hại ngươi hay ?"

      Là giọng của phụ nữ, Uyển Tình và Thiên Tuyết sửng sốt.

      " có quan hệ tới em!" Đây là giọng của sư huynh: "Tống Lâm em nhanh ! Mục sư muội tí nữa tới, gặp phải tốt. kiện kia qua lâu như vậy, Quản Hạo Nhiên sớm bị đuổi việc!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :