1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 377: Bò bít tết

      Mục Thiên Thành nghi ngờ hỏi: “Lần trước chơi bóng phải cậu mang theo Chu Linh sao? Sao, cần ta nữa hả? Còn cậu, gần đây phải quen với Triệu Mỹ Na sao, chia tay rồi à? Qúa là tốt...”
      “Khụ, đột nhiên mình nhớ tới ba mình bảo về ăn cơm, mình trước!”
      “Mình cũng nhớ ra có chút việc, trước đây...”
      Tất cả mọi người chạy, trong lòng Mục Thiên Thành cười lạnh: “Nghĩ muốn bắt nạt em mình, muốn chết hả!”
      Xoay người, lấy lòng cười: “Em , sao lại trở về mình, chị dâu đâu?”
      Thiên Tuyết : “ ấy có chuyện tới được? Sáng sớm đến trường học, tận hưởng thế giới hai người!”
      “ÔI, như vậy chắc để chúng ta có cháu chứ?”
      Thiên Tuyết sửng sốt, thận trọng nhìn : “ chừng... muốn kết hôn với Uyển Tình, qua nửa tháng nữa là Uyển Tình tròn hai mươi tuổi, tuổi đủ rồi, nếu thể dùng thủ đoạn bình thường bức hôn ấy, chỉ có thể có con mới cưới được rồi.”
      Mục Thiên Thành rùng mình cái: “Qúa tàn bạo rồi!”
      Ngày hôm sau,, và Thiên Tuyết đến thành phố C, với Văn Sâm là ra ngoài chơi. Vừa lúc, giờ hình tượng của trong lòng Văn Sâm mê hoặc, Văn Sâm chút nghi ngờ .
      Trước kia vẫn cảm thấy người này có chừng mực, giờ càng ngày càng trở về, tuyệt đáng tin. Văn Sâm tuyệt vọng với , cực kỳ ổn trọng với bản thân, xem như góc bù, bù cho !
      Mục Thiên Thành đến thành phố C, nghĩ thảo luận nấu ăn với Uyển Tình. Uyển Tình vội vàng học, nào có để ý đến ?
      liền thừa lúc má Trương ra cửa mua đồ ăn, chính mình mân mê trong phòng bếp. Lúc má Trương trở về, phát đoan chính ngồi trong phòng khách, nhưng phòng bếp bừa bãi đống nửa sống nửa chín nguyên liệu nấu ăn, xem ra vô cùng thê thảm.
      Má Trương nghĩ, hai vị tiểu thư giờ học, cậu chủ làm việc, cam đoan việc này chỉ có thể là cậu hai...
      vào phòng khách, với Mục Thiên Thành: “Cậu hai, cậu muốn ăn gì, có thể cho tôi bieets1” Bà nghĩ, nhất định là sáng sớm nay cậu hai thích cơm, nên mới tự mình làm
      Mục Thiên Thành gật đầu, trong lòng buồn cực độ. Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể nấu lẩu sao? nhìn má Trương, cảm thấy chủ ý học với bà vẫn là hư hỏng, nên thôi.
      Uyển Tình muốn lên lớp, thể vẫn đợi đến chủ nhật, rất nhanh lại bay về thành phố A, tuần sau lại tới nữa, rốt cuộc có thể cùng Uyển Tình nghiên cứu cách làm bò bít tết.
      xấu hổ để cho má Trương thấy, dưới lầu liền thuê phòng , chuyên chạy tới nấu cơm, thuận tiện còn có thể qua đêm.
      Uyển Tình rất vừa lòng, sợ chuyện làm bò bít tết bị lộ, như vậy đúng là rất tốt!
      Lần đầu tiên làm bò bít tết, Uyển Tình làm tốt công tác chuẩn bị, mượn ba cuốn sách của thư viện, mở mười mấy trang web, sau đó chọn chọn lựa lựa, dùng vở ghi lại chút. Hôm nay là lần đầu tiên làm, cứ thế đơn giản xuống tay.
      Mục Thiên Thành nhìn sổ của , quyết đoán cũng lấy sổ của mình ra.
      Uyển Tình nhìn cái, quan tâm.
      Mục Thiên Thành viết xong, bắt đầu xem xét làm bò bít tết.
      lát sau, Uyển Tình nhìn bò bít tết của , nghi ngờ hỏi: “ làm gì đó.”
      “Bò bít tết trái tim.”
      Uyển Tình sửng sốt phen: “Vậy cắt thành hình ngũ giác làm gì? Hình trái tim, phải ngôi sao, là hình quả đào!”
      “Ách... quả đào có vẻ khó cắt, trước cứ cắt hình ngôi sao ngũ giác thôi! Dù sao hình dạng gì cũng chỉ là trang trí, bản chất là thịt bò là được!
      Uyển Tình nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, thế nhưng em cảm thấy hình ngôi sao càng khó cắt.”
      Mục Thiên Thành vặn vẹo phen. Hình trái tim quá ái muội, vừa thấy là biết làm cho người trong lòng ăn, mới muốn bị người khác biết.
      Uyển Tình phải biết rằng cách nghĩ của , có thể chắc chắn : “ sớm bị lộ rồi.”
      là làm cho Mục Thiên Dương ăn còn điên cuồng như ấy, kia phải làm vì Văn Sâm, còn là ai?
      Mục Thiên Dương đến công ty từ sáng sớm, sau ba giờ giải quyết xong công việc, rất sớm trở về chỗ ở, phát Uyển Tình ở đây, Thiên Tuyết cũng ở đây, Mục Thiên Thành cũng thế...
      Chắc là bọn họ chơi rồi...
      Nhưng Mục Thiên Dương nhìn thấy , trong lòng có chút khó chịu, ý thức được loại tâm tình này là đúng! nên có cuộc sống của mình, nhất định phải 24 giờ ngồi trong nhà chờ , mà còn đâu chút mới có lợi...
      Mục Thiên Dương điều tiết tâm tình cho tốt, bắt đầu bình yên chờ đợi. Vẫn đợi đến giờ ăn cơm trưa, má Trương hỏi khi nào ăn cơm, nhìn thời gian, do dự chút gọi điện thoại tìm . Nhỡ đâu cảm thấy bản thân gấp gáp làm bị thương tình cảm rồi...
      Chắc là ở bên ngoài chơi rất vui, muốn ăn cơm trưa mới về ? Vậy để cho vui vẻ là tốt rồi...
      Giờ phút này dưới lầu, Thiên Tuyết nhìn hai bò bít tết trước mắt mình, ...
      nhìn thoáng qua Mục Thiên Thành ở đối diện, cúi đầu nhìn ipad, xem ipad!
      Mục Thiên Thành khổ sở nhìn bò bít tết, đó là và Uyển Tình phí cả buổi trưa mới làm được. Nhưng Uyển Tình ràng là làm lần đầu tiên, làm nhiều lần, vì sao còn tốt hơn của .
      “Thiên Tuyết!” tiếng.
      “A!” Thiên Tuyết hoảng sợ: “Để làm gì?”
      “Em xem, cái nào tốt hơn?”
      Thiên Tuyết liếc cái, phải hỏi vô nghĩa sao?
      Mục Thiên Thành cầm lấy dĩa ăn, do dự chút nào, quyết đoán hướng về phía món của Uyển Tình.
      Thiên Tuyết thở dài: “Chính còn ...”
      Mục Thiên Thành phẫn hận nhìn , rơi dĩa ăn xuống, trực tiếp lấy tay bốc, sau đó cho vào trong miệng.
      Thiên Tuyết thể tin nhìn : “ thể ăn hết của Uyển Tình?” Uyển Tình làm cơm trưa cho bọn họ
      , Uyển Tình bê đồ ăn ra, vừa thấy tướng ăn của Mục Thiên Thành, sững sờ : “... rất đói sao?”
      “Hô...” Mục Thiên Thành ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Chị dâu , em quả thực là thần!”
      “Vị thế nào?” Uyển Tình quan tâm hỏi.
      “Ăn ngon!” So với làm, quả thực là quá ngon rồi! Hu, rất cảm động!
      Uyển Tình nhìn thoáng qua bên kia, đừng bản chất là bò bít tết, ngôi sao cũng chẳng ra hình, chắc là hương vị cũng ra gì, để cho ấy ăn phần của mình, hơi...
      Uyển Tình xoa tay vào tạp dề, đem toàn bộ thức ăn ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm.
      Mục Thiên Thành ăn xong miếng, chuẩn bị vươn tay ăn miếng tiếp theo. Uyển Tình vừa thấy, vội vàng đưa tay bưng lên.
      “Chị dâu ...”
      “Thiên Tuyết còn chưa ăn...” Uyển Tình thả miếng lên đĩa ăn của Thiên Tuyết, sau đó chính mình cũng ăn miếng, còn lại hai miếng đưa cho .
      lập tức ôm chén ăn ngấu nghiến như hổ đói.

      Chương 378: Thiên Thành và chó được vào

      Uyển Tình còn ôm ấp hi vọng, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu nếm thử xem thế nào?”
      Thiên Tuyết lịch cắt miếng, giống như ở nhà hàng Tây, ăn hồi lại : “Lần đầu tiên như vậy là rất được rồi.”
      tính lần đầu tiên?”
      “Hương vị thiếu chút nữa, thịt hơi già, ăn lâu nuốt được...”
      “Em đúng là ở trong phúc mà biết phúc!” Mục Thiên Thành giận dữ, bất bình thay Uyển Tình: “Ngon, ăn ngon!”
      Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn lướt qua miếng làm cháy sém: “Em hiểu rồi, cho dù là cái gì đối với cũng ngon!”
      Mục Thiên Thành lệ rơi!
      Thiên Tuyết đả kích , cơm nước xong, lại sai rửa bát. Mục Thiên Thành : “ còn giúp chị dâu rửa rau nhé, em làm cái gì, em chỉ biết ăn!”
      Thiên Tuyết sửng sốt, có chút xấu hổ, đành phải rửa chén.
      Tuy rửa bát bao giờ, nhưng vẫn thường rửa cặp lồng cơm của mình, làm cũng phải khó. Mà Uyển Tình nấu cơm có thói quen, sau khi nấu xong đem hết những đồ dùng như thớt, dao gì đó rửa , thậm chí lau cả bếp. Cho nên bát rửa, chỉ có 8 cái, những cái khác ngoài cái chảo ra, còn gì.
      Sau cùng, tự nhiên rửa sạch , còn gọi Mục Thiên Thành xem.
      Mục Thiên Thành nghĩ đến mỗi lần làm xong cơm đều rửa chén lúc lâu, nhưng lại rửa sạch ơi là sạch, trong lòng có chút phục: “Này là thiên phú của nữ sinh, có gì đắc ý?”
      “Đúng! Người nào giống sinh ra kém cỏi, còn chăm chỉ!”
      “...” ! thích đàn ông quả nhiên là đúng, vừa gặp nữ sinh chỉ có kinh ngạc mà thôi...
      Ba người nghỉ ngơi lúc, ăn nước quả, điện thoại của Mục Thiên Thành vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua, lập tức ngồi thẳng người: “Là !”
      Thiên Tuyết lập tức điều chỉnh thanh ti vi .
      Mục Thiên Thành nhận điện thoại: “ họ...”
      “Uyển Tình và Thiên Tuyết ở cùng với em à?”
      “Ách... ở đây.”
      “Em dẫn hai em ấy đâu thế? Khi nào về?” Mục Thiên Dương nghĩ, thể gọi điện thoại cho Uyển Tình, có thể trực tiếp gọi cho Mục Thiên Thành, dù sao hống cậu ta cũng lãng phí cái gì.
      “Uhm, lập tức trở về.”
      Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt: “Ấp a ấp úng, cậu đem các ấy làm chuyện xấu đấy chứ?”
      “Em nào dám, hahaha...”
      “Cậu chột dạ rồi.” Người em này lòng muốn pha trò, mình lại biết: “Đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.”
      “A....” Mục Thiên Thành yếu kém đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.
      Thiên Tuyết vừa ăn quả nho liển nhổ vỏ ra: “Phi...”
      “Em làm gì?” Mục Thiên Dương rống to.
      “Chúng em ở dưới lầu.”
      “Cái gì?”
      “Ngồi dưới lầu B, nhà họ thuê.”
      Mục Thiên Dương cúp điện thoại, tới phút đồng hồ xuống, thấy ba người ngồi, giận dữ hỏi: “Ở đây? Ăn cơm trưa chưa?”
      Thiên Tuyết và Thiên Thành nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nhớ nhóm người này mỗi lần đều nhìn làm gì biết, bất đắc dĩ trả lời: “Ăn.”
      Mục Thiên Dương ôn hòa với , cười cười, lại hung ác liếc mắt trừng Mục Thiên Thành: “ lầu có cơm, cậu mang các ấy lên, ở trong này ăn cái gì? Ăn trái cây?”
      “Chị dâu làm cơm!” Mục Thiên Thành .
      Mục Thiên Dương ngừng trện, buồn bực, cực kỳ khó chịu hỏi: “Làm cái gì?”
      “Là tảng thịt bò!” Thiên Tuyết cười hì hì . Uyển Tình học làm thịt bò chắc chắn là vì , nếu biết, tức giận nữa.
      Uyển Tình còn muốn cho bất ngờ, sợ tiếp tục hỏi, vội vàng chỉ vào Mục Thiên Thành : “Là họ muốn ăn!”
      Mục Thiên Thành kinh hãi: Chị dâu sao có thể hãm hại mình?
      Mục Thiên Dương quả nhiên muốn giết cậu ta, cả giận : “Cậu khẩn trương cút cho tôi!” xong, liền mang theo Thiên Tuyết và Uyển Tình lên lầu.
      Mục Thiên Thành định vé máy bay hôm sau, buổi tối vẫn ngủ ở đây. Cơm chiều nghĩ muốn lên ăn cơm, kết quả Mục Thiên Dương mở cửa, oan ức chỉ có thể trở về ăn cơm thừa.
      Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương và Uyển Tình tới gần giữa trưa mới xuống giường, Thiên Tuyết ở trong phòng khách với học: “Buổi sáng họ có tới.”
      tới liền rồi. Ba ngày hai bữa lại chạy loạn sang đây, chắc là vài ngày nữa lại tới.”
      Thiên Tuyết cảm thấy đúng: “Đúng thế.”
      “Làm tấm biển treo ở cửa, viết: “Thiên Thành và chó được vào!””
      Uyển Tình liếc cái: “Đó là em của !”
      “Hừ!”
      Sau cơm trưa, Mục Thiên Dương vụng trộm nhìn Thiên Tuyết: “Ngày mai mang Uyển Tình qua đây.”
      “để làm gì à?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.
      “Sinh nhật ấy.” Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn : “Em còn nhớ!”
      Thiên Tuyết sửng sốt phen: “Ai em nhớ? Qùa em còn mua rồi, đợi mười hai giờ tối mai đưa cho ấy, sinh nhật vui vẻ!” xong oán thầm: Em cần phải nhớ kỹ sao? Em nhớ cũng sao, nhớ mới được!
      Mục Thiên Dương thở ra, vỗ đầu : “Ngày mai tan lớp nhớ mang ấy đến đây, tối được lộ ra cái gì, chúng ta cùng chúc mừng ấy.”
      “Ngày mai ấy có lớp, cả ngày!”
      “Cả ngày?”
      Thiên Tuyết gật đầu: “Sáng sớm có hai tiết, thế nhưng muốn ngủ nướng, buổi chiều, bốn tiết chật kín, buổi tối cũng có... chỉ có thể đợi lớp buổi tối kết thúc... thế nhưng trước kia chưa từng như vậy, tìm được lý do tốt.”
      “Buổi tối là lớp gì?”
      “Lớp phụ?”
      phải thứ ba và thứ năm sao?”
      “Là của em, phải của bạn ấy!”
      phải các em đăng ký cùng lớp sao?”
      “Đó là kỳ trước rồi! Kỳ này Uyển Tình chọn thực phẩm dinh dưỡng vệ sinh và kế toán cơ sở, vừa thấy là ấy muốn làm vợ hiền mẹ đảm! Còn em chọn văn học tình Trung quốc cổ điển và điện ảnh mỹ học.
      Mục Thiên Dương : “Uhm, vừa nghe là thấy em muốn xa xỉ lãng phí!”
      “...”
      Mục Thiên Dương buồn bực, nên sớm chuyện với Thiên Tuyết, nếu có thể chúc mừng cho Uyển Tình vào chủ nhật trước. Vừa lúc ngày hôm qua Mục Thiên Thành cũng ở đây, mọi người cùng nhau vui vẻ.
      Làm sao bây giờ?
      Lớp buổi tối của đến 9 rưỡi? Chẳng nhẽ bảo trốn học?
      ....
      Ăn xong cơm trưa, Thiên Tuyết trở lại phòng ngủ, ở máy tính vẽ photoshop
      Uyển Tình thúc giục : “Nên học rồi.”
      “Lập tức là tốt, cậu giúp mình.”
      Uyển Tình lấy thư giá sách của , theo loạt thư cầm rút ra, bởi vì kẹp chặt, lập tức cầm chắc, đánh rơi máy tính của .
      “A...” Thiên Tuyết quát to tiếng, vội vàng lấy sách ra, phát màn hình đen. giật giật chuột, phản ứng, bắt đầu ấn loạn.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 379: Tớ ! Trúng độc!

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình lặng chút hỏi: "Đánh hỏng rồi?" Rất dễ vỡ sao?

      "Có khả năng nào? Bị cúp điện?"

      Liễu Y Y : "Chỗ này của tớ cũng chưa cúp, chỗ cậu làm sao có thể cúp?" Laptop còn sạc pin!

      "Hỏng rồi!" Thiên Tuyết vỗ lên màn ảnh, đinh đinh đinh đinh ~~~ khúc quân hành trong hôn lễ vang lên, đóa hoa hồng bay ra!

      "Tớ ! Trúng độc!"

      Uyển Tình lui về phía sau từng bước, nhìn hoa hồng nở rộ, từ phía ra loạt tiếng : ILOVEYOU......

      Phía dưới cũng xuất hai hàng hán tử:

      Mục Thiên Tuyết, em nguyện ý làm bạn của ?

      ×× khoa máy tính ban ×××

      Uyển Tình : "Độc của người này cũng quá khác biệt."

      Thiên Tuyết sửng sốt lát, ngửa mặt lên trời rống to: "A a a a —— gánh lấy trách nhiệm ——"

      Uyển Tình:......

      Liễu Y Y nhắc nhở: "Thứ nhất, cái này phải trúng độc, là có người hack máy tính của cậu; thứ hai, tuy rằng hack máy tính của cậu, nhưng người ta mảnh thiệt tình, là theo đuổi cậu; thứ ba, các cậu nên học."

      Phanh!

      Thiên Tuyết cái bàn vỗ: " ta đầu óc có bệnh sao? Theo đuổi người nào liền hack máy tính của người đó! Chỉ số thông minh của này, theo đuổi được nữ nhân mới là lạ!"

      "Tớ cũng hiểu được." Liễu Y Y .

      Thiên Tuyết nhìn : "Lúc đó cậu chẳng phải khoa máy tính sao? Còn có thể trộm số hiệu, còn hack qua máy tính của Lý Ức, cái này có thể hack ? Giúp tớ hack trở về!"

      Liễu Y Y trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Được!"

      Thiên Tuyết lập tức tránh ra, muốn xem hack máy tính, bên ngoài có người gõ cửa: "Thiên Tuyết, Uyển Tình, học ——"

      "Đến đây!" Thiên Tuyết đủ thời gian xem, vỗ vỗ vai Liễu Y Y, "Ngắn gọn dể hiểu chút, đừng vô nghĩa với ta! Tớ học trước, trở về lại cảm tạ cậu."

      Liễu Y Y khoát tay: "Cậu ".

      Thiên Tuyết và Uyển Tình chạy xuống lầu, cưỡi xe ra cổng ký túc xá nữ, thấy mọi người lui tới cái phương hướng, tò mò qua xem, thấy nam sinh tiểu bạch kiểm ngại ngùng ôm bó hoa hồng đứng dưới tàng cây ở cách đó xa.

      Đầu óc có hơi đau, hiểu sao nghĩ đến đóa hoa hồng máy tính kia. Hít sâu hơi, lái xe về phía trước, ngang qua cái cây kia, nam sinh đột nhiên lao tới, phù phù tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, giơ bó hoa hồng lên trước mặt : "Thiên Tuyết...... ......"

      Thiên Tuyết thiếu chút nữa đụng vào , quẹo cái chính mình lại muốn rơi xuống, lung lay hai cái nhảy xuống xe, trong cơn tức giận ném xe xuống đất: " có bệnh à!"

      " ——" nam sinh cứng lại, tay ôm hoa hồng có chút co rúm lại. nhìn Thiên Tuyết, hốc mắt lập tức liền đỏ, giống như thực ủy khuất, " là ××× khoa máy tính......"

      "Nguyên lai chính là hack máy tính của tôi!" Con chó này! muốn mắng thô tục!

      "......" Mặt nam sinh đỏ lên, " thổ lộ...... em thích ?"

      " thích!"

      Nam sinh ngẩn ra, nâng cao hoa: "Vậy em thích hoa ?"

      " thích!!!"

      Nam sinh ủy khuất, giống như muốn khóc: "Vậy em thích ?"

      ", hề, thích!" CMN! Cái này là loại đặc sắc gì đây?!

      "Nhưng là thích em......"

      Thiên Tuyết thiếu chút nữa bị tức chết, hít sâu hơi hỏi: " thích tôi cái gì?"

      "......" Nam sinh nửa ngày được, tìm đáp án đại chúng, " thích em dịu dàng, có tài hoa!"

      "Cút mẹ ! Mắt chó nào của thấy đến tôi dịu dàng? Tôi đương nhiên là có tài hoa, tài hoa thi đỗ được đại học C sao? đứng lên, đứng lên!"

      Nam sinh bị mắng hồn bay ngoài năm dặm, lăng lăng đứng lên. Thiên Tuyết đá chân, đá hoa tay ngả lăn, bó hoa rơi ra, từng cánh hoa hồng giống như mưa rơi xuống từ bầu trời.

      Người chung quanh kinh hô tiếng, tại đây trong tiếng kinh hô, Thiên Tuyết ném người qua vai, thành công quật ngã người đó, sau đó vỗ vỗ tay, dịu dàng hỏi: "Này, tôi học quyền đạo của taekwondo, karate, Judo, các loại chung ~ còn cảm thấy tôi dịu dàng, có tài hoa sao?"

      Nam sinh đứng lên, hoảng sợ lui từng bước, lại từng bước.

      Lúc này, có người chạy tới: "×××, máy tính cậu bị hack!" xong, nhìn thấy Thiên Tuyết phía trước, hoảng sợ lui bước: Cái gì đây! Nữ nhân này hung dữ, khoa tiếng Trung cư nhiên dám hack ngược lại khoa máy tính bọn họ! Dám coi như xong, trọng điểm là thành công đấy! Đây là đả kích che đậy!

      Nữ sinh hack được máy tính của nam sinh......

      Khoa tiếng Trung hack được máy tính của khoa máy tính......

      Nữ sinh khoa tiếng Trung hack được máy tính của nam sinh khoa máy tính......

      CMN! Quá nghịch thiên!

      Lúc này, điện thoại người này vừa vang lên, bắt máy: "Cái gì?! Máy tính trong phòng ngủ chúng ta đều bị hack!"

      Tiếp theo ——"Cái gì?! Máy tính cả tầng đều trúng độc! Cái, cái gì...... Nam sinh trong phòng ngủ đều......"

      nghiêng đầu sang chỗ khác, hoảng sợ nhìn Thiên Tuyết.

      lát sau......

      Người này và người nào đó thổ lộ cùng chạy trốn giống như con thỏ chấn kinh.

      Đám người vây xem lại ngưỡng mộ mà kinh sợ nhìn Thiên Tuyết Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nhặt sách của mình lên, nâng xe của mình dậy, học.

      Những người khác phục hồi tinh thần lại, cũng đều tiến đến học, đến quá trưa đều thảo luận: nữ sinh nào đó vừa mới đóng cửa lầu, lại là cái Mục Thiên Tuyết kia đấy, cư nhiên hack máy tính của người ta! Balabala...... Nữ nhân này quả thực là ông trời phái tới đả kích người! Có tiền như vậy, xinh đẹp như vậy, có tài hoa như vậy, có võ thuật, có thể hack máy tính...... MN! Chúng ta sống!

      Cuối cùng kết luận, Mục Thiên Tuyết phải là người!

      Thiên Tuyết cũng rất căm tức, mấy tiết đều ở trong cảm xúc nôn nóng, hoàn toàn biết mình lại bị mọi người sùng bái. Chuyện này rất phiền, ai gặp được ai biết! Hơn nữa, cảm giác, cảm thấy mình quên cái chuyện quan trọng gì......

      Sau khi tan học nhận được điện thoại Mục Thiên Dương, rốt cục nhớ tới mình quên cái gì. Chết tiệt nam sinh khoa máy tính, hại thiếu chút nữa quên chính !

      Nhận điện thoại, nghe Mục Thiên Dương : " kêu Thiên Thành đến, nhiều người náo nhiệt hơn. Chờ sau khi Uyển Tình học, em lại đây chuyến, xem chuẩn bị có đủ hay , có cái gì cần cải biến . Sau đó trước khi tan học trở về, đón đến!"

      "Được!"

      " ở bên cạnh em sao?"

      "Ừ hừ ~"

      "Khụ, nếu hỏi em, em đừng ."

      "Yên tâm !" Thiên Tuyết cười, " thể tưởng được còn rất ngây thơ."

      Mục Thiên Dương bỗng nhiên, thanh lạnh lùng : "Em ngứa da?"

      "Dám uy hiếp em? Em muốn mật báo!"

      "Khụ...... sai lầm rồi còn được sao? Nhanh lại đây!"

      Thiên Tuyết cúp điện thoại, Uyển Tình quả nhiên hỏi: "Cậu gọi điện thoại với ai?"

      "Là trong hiệp hội." Thiên Tuyết , "Muốn tổ chức chơi xuân."

      Uyển Tình nghĩ đến năm trước chơi xuân ra đoạn mối tình đầu, còn nghĩ đến biểu tình mới vừa , trong lòng nhảy dựng: "Cậu vừa muốn đương?"

      " bừa cái gì?"

      "Lần này xem đúng giờ đấy!"

      "Lần trước mình cũng quá kém cỏi mà! Chính là người trong giang hồ, thân bất do kỷ, hai người đương tốt, bị lời của người nhàn rỗi phá hủy."

      Chương 380: Từ Khả Vi đến đây

      Uyển Tình dừng chút, được cũng đúng, thế nhưng giờ... Uyển Tình đột nhiên : “ giờ mọi người biết thân phận của cậu, chắc là... chuyện linh tinh, nhưng chân tâm ý cũng nhiều...”
      ra nam sinh vừa rồi có vẻ chân tâm ý, xem như vậy cũng phải có tâm từ chơi đùa, nhưng... Ai... đáng tiếc thanh niên tốt của Tổ quốc!”
      Uyển Tình nén cười, này đúng là trọng tâm bình luận.
      Hai người trực tiếp đến căn tin ăn cơm chiều, sau khi ăn xong trở về phòng ngủ, hàng xóm hai bên đều mở cửa, thấy các trở về, toàn bộ đều qua, hỏi: “Thiên Tuyết, kỹ năng máy tính của cậu lợi hại thế hả? Lần trước máy tính của mình bị hỏng, dùng 50 đồng sửa, sớm biết thế tìm cậu rồi?
      Thiên Tuyết nhớ tới người nam sinh gọi điện thoại kia, trong lòng nháy dựng lên: Nằm máng! Liễu Y Y, gọi cậu nhanh thoát như thế, phải bạo lực rồi!
      quay đầu lại, Liễu Y Y ở đây, thế nhưng hơn nửa trở về rồi.
      Thiên Tuyết lại lắm tình hình, bạn học khác cũng , biết đến bạn học nào liền cho bạn đó.
      Hóa ra, “Thiên Tuyết” đen hướng người nam sinh máy tính thổ lộ, chỉ là man hình màu đen, bật nhạc, thế nhưng mở đầu chỉ là chữ cút, sau đó chuyển nhạc buồn...
      Ngay sau đó, người nam sinh kia cũng bắt đầu bật nhạc buồn, khiến phòng ngủ thành mảnh bi thương...
      Thiên Tuyết tóm lấy cổ mình, nghĩ đến tình hình kia liền cảm thấy có trận gió lạnh lưng.
      Liễu Y Y này đúng là trốn thoát tốt!
      , Liễu Y Y mang theo cặp lồng cơm trở lại, thấy người đứng ở cửa liền sửng sốt.
      Mọi người hứng khởi, đột nhiên thấy , cũng ngẩn người, hỏi Thiên Tuyết: “Mình nhớ, hình như Y Y học hệ máy tính?”
      Thiên Tuyết rơi lệ: “Đúng rồi?” Nhất định phải trả lại trong sạch cho tôi, tôi mới hung tàn như thế?
      “Máy tính là Y Y hách!”
      “Các người cảm thấy mình thần thông quảng đại như thế sao?” Thiên Tuyết : “Có chuyên tấn công đó!”
      Thế nhưng tại chắc là có ai tin rồi, trọng điểm là bản cũ Thiên Tuyết truyền ra, mà Liễu Y Y vốn có cảm tình tồn tại gì, chắc là cũng lật nổi cành hòa.
      Thiên Tuyết cảm thấy chính mình chiếm được phong đầu của Liễu Y Y, Liễu Y Y sao cả, vốn muốn làm náo động, nếu phải vì bạn bè, cũng hack. Thế nhưng nghĩ muốn chỉnh phòng ngủ của nam sinh, chỉ là khi đó viết số hiệu điện thoại vang lên, viết sai chỗ, sau đó liền phát ra vận hành rồi...
      Kết quả tại rất vừa lòng.
      Đột nhiên Uyển Tình cảm thấy đối mặt với hai bạn cùng phòng như vậy, mình là quá vô dụng, các ấy đều lợi hại như thế, có tài...
      Thiên Tuyết ôm mặt , hung hăng chen lách: “Làm sao có thể? Cậu cũng rất có tài? Cậu nấu ăn rất ngon, biết đan khăn quàng cổ, làm vòng tay...”
      Uyển Tình tặng quà cưới cho Từ Khả Vi và Đỗ Viễn Minh là chính mình tự làm, , là vòng đồng tâm, ... thế nên lúc hết năm lấy vòng đồng tâm treo ở nhà, đây đều là nối nghiệp học được từ lúc kết vòng tay cho Mục Thiên Dương.
      Uyển Tình : “Những thứ này có ích lợi gì?”
      “Dùng tốt phải sao? Mình biết, chắc là học cả đời cũng được?”
      Liễu Y Y gật đầu: “Với mình mà quá khó khăn rồi, cậu nấu gì thế?”
      Thiên Tuyết giơ ngón tay: “Nem rán, sushi, bò bít tết, chân gà coca, bánh trẻo rán, bánh bao đậu... trước mắt còn học tập nghiên cứu phát triển, mình thấy cuộc đời này quá có lộc ăn rồi!” đây chính là chị dâu của , có thể ăn cả đời!
      Liễu Y Y nuốt nước miếng, nhìn Uyển Tình.
      Uyển Tình cười : “Có dịp làm cho cậu ăn.”
      “Được á!”
      “Y Y cậu cũng thích!” Mục ăn hóa tìm được tri , vội vàng thảo luận với Liễu Y Y.
      Uyển Tình nhìn các : “Mình học rồi.”
      Mục ăn hóa vẫy tay với : “ , trở về sớm chút!”
      “Hết lớp trở lại, đâu đâu!”
      “Ai, cậu cứ ở lớp, mình tìm cậu!”
      “Cậu tìm mình làm gì?”
      lát nữa mình đến thư viện, tiện đường tìm cậu, nghe xem giáo viên gì.”
      “Được.” Uyển Tình số phòng học, cầm sách vở, nắm chìa khóa rồi ra cửa.
      Ra cửa sớm, phòng học cũng xa, tự nhiên cần xe đạp, chậm rì rì tới. lúc Thiên Tuyết tìm , các lại chậm rì rì trở về, coi như giảm béo.
      đến lầu dưới giáo học, nhìn thoáng qua thang máy, còn ở lầu 4. chẳng muốn đợi, trực tiếp bò lên , dù sao phòng học cũng ở lầu ba! Leo đến lầu hai điên thoại của vang lên, là Từ Khả Vi.
      Mắt chợt lóe lên – a, sinh nhật
      Mới vừa khai giảng, trước hai ngày lại vội vàng làm bò bít tết, dính với Mục Thiên Dương, hôm nay lại chuyện khóa trình với Thiên Tuyết chiếm hết cả não, liền quên mất! Vừa thấy điện thoại của Từ Khả Vi, lập tức nghĩ tới, là sinh nhật mình.
      Miệng lầm bầm, Mục Thiên Dương lại gì? Hừ, hơi quá đáng, thích chỗ nào chứ?
      Tiếp điện thoại, hô: “Mẹ!”
      “Sinh nhật vui vẻ!”
      “Cảm ơn mẹ!” Uyển Tình cười
      “Ăn trứng chim ? Ăn mỳ ?”
      “Ăn ạ!”

      Bình thường ăn, sáng sớm hôm nay Thiên Tuyết muốn ăn mì, co cũng ăn, trứng chim cũng là Thiên Tuyết mua, mỗi người cái. Tuy trước tiên cũng biết là sinh nhật, nhưng cũng ăn rồi.
      Đột nhiên sửng sốt, Thiên Tuyết chắc là nhớ chứ? Vì sao ?
      Trong đầu có ý nghĩ chợt lóe lên., nhưng Từ KHả Vi lại cắt ngang ý nghĩ của : “ giờ ở đâu, cùng bạn bè chúc mừng sao?”
      “Ách, ạ, còn chờ mua đồ ăn vặt mời bọn họ ăn.”
      tại mẹ ở thành phố A.”
      “A...” Uyển Tình kêu lên tiếng: “Sao mẹ lại qua đây? Mẹ phải...”
      Từ Khả Vi có lỗi : “Vừa mới nhớ tới sinh nhật con, vội quá, chút nữa quên mất, có lỗi với con.”
      “Loại chuyện này làm gì?” Uyển Tình trực tiếp xoay người xuống lầu: “Mẹ ở đâu, khi nào qua, tới làm gì thế?”
      Nghe Từ Khả Vi , hẳn là tới thành phố A trước, sau đó mới nhớ đến sinh nhật của , tự nhiên phải tới vì sinh nhật
      “Quản đại ca của con bị tai nạn xe cộ, mẹ đưa dì Quản đến.”
      “Quản đại ca?” Uyển Tình thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mình , sao ta lại xuất rồi? Trong lòng có chút phiền, bị Mục Thiên Dương biết, lại là trận thoải mái, nhưng vẫn quan tâm chút: “Sao có thể bị tai nạn? Có nghiêm trọng ?”
      “Khi đó qua đường có chiếc xe vượt đèn đỏ, đụng phải cậu ta. Cẳng chân bị gãy, cũng nghiêm trọng lắm, nhưng thể làm được.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 381: Dò vết

      Uyển Tình đáp lại hai tiếng, nghi ngờ hỏi: “Sao mẹ lại cùng dì Quản tới?”
      “Hôm trước dì Quản bảo đến đó xem, lúc ấy bà ấy gọi điện cho Quản Hạo Nhiên, đột nhiên xảy ra tai nạn xe , mọi người sợ hãi! Mẹ thấy bà ấy gấp đến độ hoang mang lo sợ, ràng nên đưa bà ấy qua!”
      “Uhm.”
      tại Hạo Nhiên ở nơi nào, vừa mới đột nhiên nhớ tới là sinh nhật con, dì Quản mới bảo con qua, chúc mừng sinh nhật cho con!”
      “Được.” Uyển Tình chau mặt ủ rũ trả lời, thực muốn gặp Quản Hạo Nhiên, nếu như bị Mục Thiên Dương biết được, lại biết xảy ra chuyện gì, nhưng thể gặp mẹ mình.
      Từ Khả Vi địa chỉ của Quản Hạo Nhiên, Uyển Tình nghe thấy quen tai, cẩn thận suy nghĩ, là cùng khu với nhà A Thành.
      cảm thấy càng nguy hiểm, nếu vận khí tốt đụng phải A Thành... oh my god, hư hỏng, vạn lần cần như thế!
      Uyển Tình đến nơi, còn may là đụng phải A Thành. Quản hạo Nhiên và ta ở cùng tòa, hai người thuê hai căn hộ khác khu. A Thành thuê nhà đơn, Quản Hạo Nhiên cùng bạn học công tác ở Mục thị thuê phòng đôi,...
      Uyển Tình yên tâm, nếu như vậy mà còn đụng phải, là muốn vong .
      vào phòng khách, thấy chiếc bánh ngọt bàn, đồng thời ngủi được mùi rau, chắc là nấu gì đó.
      “Thọ tinh đến đây!” Quản Vận Phương cười .
      Uyển Tình có chút xấu hổ, thấy bà tuy cười, nhưng giữa trán giấu được mệt mỏi, cũng đẹp như trước kia, chắc là lo lắng cho Quản Hạo Nhiên. Uyển Tình tự nhiên thể bày tỏ quan tâm, liền hỏi: “ Quản thế nào rồi?”
      “Còn ở trong bệnh viện, chân thể lại, phải thời gian nữa mới xuất viện.”
      Uyển Tình gật đầu, có phần biết gì.
      Quản Vận Phương hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
      “Nếm qua rồi. 5 giờ chúng con tan học, trực tiếp liền ăn cơm rồi.”
      “Ăn sớm như thế, tại là bảy giờ, chắc là nhanh đói lắm? Dì hầm gà trong bếp, lấy chén cho con uống nhé!”
      “Chị cho nó làm gì?” Từ Khả Vi : “Hạo Nhiên còn chưa ăn cơm, đều là vì chờ nó mà trì hoãn, vẫn là đưa cơm cho Hạo Nhiên trước rồi hãy !”
      “Chị xới cơm cho nó!” Quản Vận Phương lập tức đứng dậy đến phòng bếp.
      Từ Khả Vi quay đầu nhìn Uyển Tình: “Chúng ta cùng xem Hạo Nhiên ? lúc rồi trở về cắt bánh ngọt cho con!”
      Uyển Tình gật đầu, hỏi lại: “ Quản giờ có thể ăn bánh ngọt sao? Nếu chúng ta mang bánh ngọt đến bệnh viện luôn, để ấy ăn cùng?”
      Từ Khả Vi nghĩ chút: “Hỏi dì Quản ?”
      Quản Vận Phương do dự chút rồi đồng ý. Con trai xảy ra tai nạn xe cộ, bà loại cảm giác xấu, vậy mượn Uyển Tình đến thay đổi khí .
      Bệnh viện cách bên này xa, ba người ngồi xa, chừng mười phút đồng hồ liền đến.
      Uyển Tình ngửi được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhớ tới mấy năm trước chăm sóc Từ Khả Vi ở trong viện, lạnh đến rợn cả người, giống như ngày này lại đến đây. vội nắm chặt tay Từ Khả Vi, hỏi : “Con làm sao thế?”
      Uyển Tình thấy bà yên lành đứng trước mặt mình, sắc mặt khỏe mạnh hồng nhuận, tâm tình dần dần bình tĩnh lại: “Gần đây sức khỏe của mẹ thế nào? Có thường xuyên kiểm tra ?”
      Từ Khả Vi sửng sốt, sáng tỏ tâm của , vỗ về đầu : “ rất tốt, yên tâm .”
      vào phòng bệnh, thấy Quản Hạo nhiên ở giường, cùng người thanh niên tầm trạc tuổi ngồi bên cạnh, hai người chuyện phiếm.
      Ba người qua, người thanh niên đứng lên, Quản Hạo Nhiên cũng quay đầu, nhìn thấy Uyển Tình, nhịn được hếch thân thể: “Uyển Tình? Sao mẹ lại tới đây?”
      “Đến xem con.” Quản Vận Phương trả lời, đặt hộp cơm ở ngăn tủ bên giường: “Đói rồi hả? Hôm nay là sinh nhật của Uyển Tình, nghĩ muốn chúc mừng nó, cho nên chờ nó đến.”
      Quản Hạo Nhiên vội vàng nhìn UYển Tình: “Sinh nhật em? Sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới rồi?”
      Uyển Tình há miệng thở dốc, cảm thấy tuổi tác của mình nhanh kỳ quái, cắn môi trả lời.
      Người đàn ông ở đối diện cười : “Tuổi của con thể hoir1”
      Uyển Tình hờn giận ướt mắt nhìn ta.
      Quản Hạo Nhiên hỏi: “Mọi người vẫn biết nhau mà?” Lập tức giới thiệu
      Người đàn ông này là người cùng phòng và cộng của , Uyển Tình lễ phép gọi tiếng tiền bối, tiền bối thấy quan hệ của bọn họ phải ít, tiện ở lại quấy rầy, đành từ biệt rời .
      Quản Vận Phương : “Uyển Tình muốn mời các con ăn bánh ngọt, ở lại .”
      Tiền bối đành ở lại.

      Sau đó Quản Vận Phương kêu Quản Hạo Nhiên ăn cơm, ta cảm thấy mình mình ăn, mọi người vây quanh, có phần được tự nhiên, nhưng lại có cách nào. Quản Vận Phương nhớ người bạn này của , sau khi tan tầm liền tới đây chăm sóc , nên chắc cũng chưa ăn cơm, cho nên mang theo phần. Sau khi tan tầm ta có ăn bánh mỳ lót dạ, tại đói bụng, cũng từ chối, liền ăn cùng Quản Hạo Nhiên. có người làm bạn, cần xấu hổ nữa.
      Uyển Tình thấy chân băng bó, còn có băng gạc vẫn còn vết máu và thuốc, trong lòng run lên, có chút sợ hãi quay mắt .
      Người đàn ông ăn cơm rất nhanh, Quản Vận Phương và mẹ còn chưa được mấy câu, Quản Hạo Nhiên và bạn học của ta ăn xong rồi.
      Quản Vận Phương thu dọn, mọi người tiếp tục chuyện phiếm, hàn huyên hồi, bác sĩ tới kiểm tra, đồng thời Uyển Tình nhận được điện thoại của Thiên Tuyết. và Từ Khả Vi tiếng, rồi ra hành lang nhận điện thoại.
      Thiên Tuyết hỏi: “Cậu ở đâu thế? Mình tìm thấy cậu?”
      “Ách... mình học.” Uyển Tình : “Mẹ mình đến, mình ở với mẹ.”
      “A?” Thiên Tuyết sửng sốt, dì đến đây? trai tỉ mỉ chuẩn bị toàn bộ phải là bị ngâm nước nóng rồi sao? “Dì bà ấy... làm sao có thể qua... Vội tới mừng sinh nhật cậu sao?”
      Uyển Tình nhìn thoáng qua phòng bệnh, dám đến Quản Hạo Nhiên, trả lời ừ.
      “Sao cậu cho mình biết?” Thiên Tuyết hỏi: “Mình cũng muốn chúc mừng sinh nhật cậu"
      “Mình cũng vừa nhận được điện thoại của mẹ, chưa kịp cho cậu.”
      “Khi nào cậu về? Đêm nay có trở về phòng ngủ ?”
      “Có.”
      “Vậy cậu về sớm chút, phòng ngủ đóng cửa tốt đâu!” Thiên Tuyết cảm giác như bị hỏng đầu óc, vậy phải làm sao bây giờ? Vẫn là nên trước cho trai ! Cúp điện thoại, muốn gọi cho , lại biết thế nào, nên liền đến Y Toa Bối Lạp.
      Uyển Tình trở lại phòng bệnh, sau khi gặp bác sĩ, mượn dao cắt bánh ngọt.
      Bên trong có hai ngọn nến, số 2, số 0, người tiền bối kia : “Hóa ra là 20 tuổi.”
      Uyển Tình nghĩ đến nến, nghĩ muốn cắt bánh ngọt luôn, Từ Khả Vi cũng như thế. Nhưng Quản Hạo Nhiên và Quản Vận Phương đồng ý, sau cùng vẫn là cắm nến, còn gọi ước nguyện.

      Chương 382: May mắn phải của

      nhắm mắt lại ước ba điều, sau đó thổi tắt nến, sư huynh : “Chắc chắn có ước nguyện liên quan đến Hạo Nhiên!”
      Uyển Tình tức giận trừng mắt nhìn , đột nhiên cảm thấy ta đáng ghét! Chỉ mong sao con dao nhựa tay biến thành dao , có thể cắm đao vào trái tim của ta! Giật mình cái, bị chính mình làm cho hoảng sợ, sao có thể bạo lực như thế? Nhất định là vì ở trong bệnh viện.
      Quản Hạo Nhiên cũng trừng mắt nhìn ta cái, thấp giọng : “Cậu uống rượu à?”
      Người đàn ông xấu hổ sờ mũi, dám lung tung.
      Uyển Tình cắt bánh ngọt, trước tiên đưa cho ta, ta cũng dám nhận, vội vàng đưa cho Quản Vận Phương.
      Uyển Tình cắt cho bọn họ mỗi người miếng, thấp giọng : “Thế nào chỉ có năm cái đĩa?”
      “Vừa vặn thích hợp?” Quản Vận Phương .
      Uyển Tình nhìn thoáng qua giường bệnh và người nhà bên cạnh, Quản Vận Phương sửng sốt, cũng đúng, tuy biết, nhưng tốt xấu gì cũng cùng phòng.”
      Từ Khả Vi : “ coi như hết!”
      Đương nhiên chỉ có thể như thế, chỉ là, vừa mới chuyện với người ta, bởi vậy có chút xấu hổ.
      Bạn học kia ăn xong bánh liền , Quản Vận Phương nhìn thời gian chín giờ, sao nhanh quá vậy? Bà hỏi Uyển Tình: “Vài giờ nữa trường học đóng cửa?”
      Uyển Tình thành trả lời: “ Đóng cửa khá trễ, thế nhưng còn xe nữa.”
      “Chúng ta về trước !” Quản Vận Phương đè ép áp đảo Quản Hạo Nhiên, dặn dò: “Mẹ đưa dì con trở về, lại tới, con có việc gì gọi ý tá nhé!”
      Quản Hạo Nhiên : “Mẹ cần đến nữa đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi, con sao.”
      “Mẹ là mẹ con, con nghe mẹ!”
      “...”
      Uyển Tình và hai người kí đáp taxi đến cửa khu nhà Quản Hạo Nhiên, vừa lúc thấy xe bus, Uyển Tình vội vàng tạm biệt: “Đó là chuyến xe cuối, con trước.”
      Từ Khả Vi kéo : “Gấp gáp cái gì?” Vừa dứt lời, chỉ thấy xe luôn..: “Vậy bắt xe về !”
      Uyển Tình : “ xa mắc lắm.”
      Quản Vận Phương cười: “Cháu vẫn tiết kiệm như thế! Thân phận giờ khác rồi, nên tiêu cũng phải tiêu, tiết kiệm quá cũng tốt!”
      Uyển Tình cười cười, thấy có xe taxi qua, : “Cháu ngồi xe về vậy!”
      “Mẹ đưa con về!” Từ Khả Vi lo lắng.
      cần, cũng phải xa lắm.” Uyển Tình vẫy xe taxi: “Sau khi con về đến phòng gọi cho mẹ!”
      Từ Khả Vi gật đầu : “Chắc là mai mẹ về rồi, ngày mai con qua đây ăn cơm trưa ! Nếu là mai được chứ?”
      “Chắc là được, vừa lúc trước giữa trưa cũng có lớp.”
      “Kếu bạn con cùng , Thiên Tuyết ấy.” Quản Vận Phương
      Uyển Tình sửng sốt, gật đầu: “Được, cháu với bạn ấy.” Trong lòng lại nghĩ: “ thể để cho Thiên Tuyết tới, nếu để cho Thiên Tuyết tới biết có liên quan đến Quản Hạo Nhiên, chắc là cho Mục Thiên Dương!”
      Nghĩ vậy, Uyển Tình phiền toái xoa ngực. Trở lại phòng ngủ, gọi điện cho Từ Khả Vi cuộc điện thoại, rồi sau đó phát thấy Thiên Tuyết và Liễu Y Y ở đây, cho rằng hai xuống lầu dạo rồi.
      đun nước tắm rửa, giặt được nữa, nghe có người gõ cửa
      “UHM?” cả kinh: “Ai đó?”
      “Mình.” Liễu Y Y : “Điện thoại của cậu kêu đấy, Thiên Tuyết gọi.”
      cùng cậu à?” Uyển Tình lấy khăn tắm che ngực, kéo cửa ra, nhận điện thoại: “Cảm ơn.”
      vừa trò chuyện vừa đóng cửa lại, nghĩ là khuỷu tay đụng phải tường, điện thoại bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống bồn cầu.
      “Ai nha...” Uyển Tình kinh hãi, thốt ra câu thô tục: “Năm máng!”
      Liễu Y Y nghe thấy tiếng, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
      “Điện thoại của mình rơi xuống bồn cầu rồi...” Uyển Tình ngồi xổm trước bồn xầu, vô cùng xoắn xuýt, loại ngồi chồm hổm này, nghĩ cũng dám...
      Liễu Y Y im lặng ở bên ngoài: “Để mình gọi cho Thiên Tuyết, giúp cậu tiếng...”
      “Uhm.” Uyển Tình ngồi chồm hổm rất lâu, sau cùng quyết định mặc kệ, tiếp tục tắm rửa.
      Tắm rửa xong ra ngoài, Liễu Y Y : “Thiên Tuyết bạn ấy lập tức quay lại.”
      Uyển Tình sửng sốt, lập tức đoán được Thiên Tuyết ở bên kia với Mục Thiên Dương rồi...
      vội vàng mượn điện thoại của Liễu Y Y gọi cho Thiên Tuyết: “Cậu đến đâu rồi?”
      Thiên Tuyết ngồi xe ba bánh, nhìn thoáng qua bên ngoài: “Sảnh bán di động.”
      Gợi lên chuyện thương tâm của ...
      “Cậu tắm rửa xong rồi?”
      “Uhm, chờ mình ở cổng bắc , mình lập tức qua đó.”
      Thiên Tuyết sửng sốt, xem ra đoán được có bất ngờ rồi...
      Uyển Tình thay quần áo, từ trong ngăn kéo lấy chiếc điện thoại cũ ra, ra ngoài.
      tới cổng bắc, Thiên Tuyết thấy di động của , sửng sốt phản ứng kịp: “May mà rơi xuống phải điện thoại mình đưa.”
      “...”


      lát sau đến Y Toa Bối Lạp, vừa vào cửa liền nghe bịch tiếng, vô số ruy băng rơi đầu mình, Mục Thiên Thành hét lớn: “Happpy birthday!”
      Uyển Tình kinh ngạc, mở mắt ra, thấy Mục Thiên Dương ngại ngùng đúng ở bên cạnh, trần nhà có rất nhiều bóng bay màu hồng nhạt, toàn bộ đều là bối cảnh, để cho khuôn mặt lạnh lùng của có thêm vài phần dịu dàng.
      qua, Mục Thiên Dương hỏi: “Nghe điện thoại của em bị rớt?” xong thấy di động tay , nhịn được cười tiếng: “Xem ra em chỉ có thể dùng di động đưa cho!
      Năm trước Đỗ Viễn Minh mua di động mới cho , ba tháng rớt mất, thế nhưng cực kỳ may mắn phải cái của .
      “Em cầm cái này làm gì?” nghi ngờ hỏi.
      “Sáng mai có việc, mẹ em bảo em giữa trưa ăn cơm với mẹ, em sợ mẹ gọi được cho em.” Uyển Tình xong, lập tức mượn điện thoại của Thiên Tuyết gọi cuộc cho Từ Khả Vi, tình huống, để bà lo lắng.
      Cúp điện thoại, xem xung quanh trang trí vo cùng ấm áp lãng mạn, hoa tươi, bóng bay, đèn mày... bàn có sâm panh, bò bít tết, salad.. đương nhiên có cả bánh ngọt, xem ra tốn ít tâm tư... đột nhiên im lặng, có chút chân tay luống cuống.
      Mục Thiên Thành thấy và Mục Thiên Dương gì, giống như cũng khí thoải mái, liền hỗ trợ hóa giải im lặng: “Bóng bay là thổi...”
      Thiên Tuyết đá cái: “ ràng là dùng bơm hơi!”
      cũng thổi!”
      ngậm miệng lại!”
      Mục Thiên Thành ngoan ngoãn ngậm miệng.
      Uyển Tình ngẩng đầu cười: “Cảm ơn mọi người.
      dám nhận dám nhận...” Thiên Tuyết và Thiên Thành lập tức lui về sau, thầm nghĩ: bảo chúng ta đến cho thêm náo nhiệt, ra là hoàn toàn cần, các người hai người tốt hơn!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 383: Hát

      Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình: “Ăn bánh ngọt rồi hả?”
      “Uhm.”
      “Sinh nhật vui vẻ cũng có người rồi hả?”
      Uyển Tình muốn “Còn thiếu của ”, nhưng ra miệng vẫn là từ “Uhm”.
      Mục Thiên Dương lại hỏi: “Bài hát sinh nhật cũng có người hát rồi?”
      Uyển Tình vừa muốn “Uhm”, lại thấy đúng, vội : “Chưa có!”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, thẳng tắp nhìn .
      Thiên Tuyết bật cười: “Hát !”
      Mục Thiên Thành phụ họa: “Hát !”
      Uyển Tình vội vàng : “Em phải ý này.”
      Mục Thiên Dương lại đột nhiên khụ tiếng, giống như hắng giọng.
      Ba người ngừng thở, rời mắt nhìn : Muốn hát, hát rồi...
      Mục Thiên Dương lấy hơi, há miệng thở dốc, lại đóng lại, ủ rũ : “Mọi người cùng hát .”
      “Em cho!” Mục Thiên Thành tiến lên đấm đá .
      Thiên Tuyết cũng trộn hai chân.
      Mục Thiên Dương nhất thời đứt gân não, cư nhiên để bọn họ bắt nạt mình, hơn nữa còn rất phối hợp tránh vài cái. Sau đó thấy đúng, lão tử có đúng là Mục Thiên Dương ! Há có thể để cho bọn họ muốn làm gì làm, còn làm trước mặt người phụ nữ của !
      quyết cứu lại uy nghiêm của mình, hét lớn tiếng: “Dừng tay cho !”
      “...” Đá đến nghiện, tiếp tục đá.
      “Dừng chân!” Mục Thiên Dương quát chói tai, nhận ra đúng , lại quát tiếng: “Muốn bị đánh phải ?”
      Hia người lập tức dừng lại, rất nhanh liền trốn sau lưng Uyển Tình.
      Mục Thiên Dương mặt đầy vạch đen nhìn Uyển Tình.
      “Coi như quên , ăn gì !” Mục Thiên Dương còn tâm tình làm gì để chúc mừng, mất hứng rồi.
      Bốn người theo thứ tự ngồi xuống, Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, ôn nhu : “Tuy nếm qua rồi, nhưng trễ thế này, nên là đói bụn, coi như ăn khuya , ăn thêm chút?”
      Uyển Tình khó xử gật đầu.
      Mục Thiên Dương vui vẻ, lập tức cắt bò bít tết cho .
      hỏi: “Bò bít tết ở đâu thế?”
      Thiên Tuyết : “Mua! thể là ấy làm!” Thế nhưng mua xong làm là được.
      Mục Thiên Dương chưa bao giờ hận em mình như thế, ước chừng trong tay có dao, cũng rất có dũng khí tiểu lý phi đao nó cái – thở phì phò, trực tiếp trát lên ót của !
      Thiên Tuyết thấy sắc mặt có sát khí, lập tức rụt cổ, nắm hai lá xà lách che ở trước mặt: “Em sai rồi... sai rồi...”
      Mục Thiên Thành đồng tình nhìn , rau quả có thể đỡ đạn sao? Lập tức xách cái khay dựng trước mặt , Thiên Tuyết tức giận muốn đá .
      Uyển Tình cười đến đau bụng, Mục Thiên Dương thấy vui vẻ như vậy, liền đại nhân đại lượng tha thứ cho hai người kia.
      từ từ cắt thịt bò cho , mỗi miếng cắt miếng , Uyển Tình liếc cái, mím môi, cười đến hai má cũng hồng lên. Mục Thiên Dương cũng cúi đầu mỉm cười, cắt càng ra sức, thậm chí trực tiếp cầm dĩa đút cho .
      Uyển Tình e lệ ăn vào.
      Hai người đột nhiên quên mất, bên cạnh còn có người đó!
      Mục Thiên Thành cảm thấy được: Nhiều lúc muốn nhìn người ta chúc mừng nhau đúng là sai lầm, aaaa hâm mộ và ghen ghét,... cũng muốn cùng Văn Sâm ăn cơm... gào khóc gào khóc... nếu Văn Sâm cũng giống như chị dâu dịu dàng e lệ thích biết bao... nước miếng của cũng chảy ra rồi...
      Thiên tuyết lại nghĩ: Làm gì thế, biết trong căn tin cho phép đút cơm cho nhau sao?
      Mắt mày lại, chịu nổi? Đột nhiên Thiên Tuyết đứng dậy, tím áo Mục Thiên Thành, chén đĩa ding dang hai tiếng, khiến hai người ở đối diện tỉnh táo lại, nằm máng! Tình huống gì đây? Nơi này chỉ có hai người bọn họ!!!!
      “Bọn em ăn no rồi, xuống trước.” Thiên Tuyết , kéo Mục Thiên Thành .
      ầm! Cửa lớn đóng lại, người Uyển Tình chấn động cái.
      khí lặng im, hồi lâu, Mục Thiên Dương mới cầm lấy dao nĩa, tiếp tục cắt... cắt từng miếng, đặt trong đĩa của , thấp giọng : “Má Trương ra ngoài, hôm nay chắc là về...”
      “A...” uyển Tình cúi đầu, tiếp tục ăn thịt.
      Ăn lúc, đột nhiên Mục Thiên Dương nhớ tới: “Bánh ngọt!” Qúa mười hai giờ rồi! ăn trước rồi!
      “Đáng tiếc là em ăn rồi...” có phần thất vọng : “Ăn miếng , như hình thức .”
      Uyển Tình lấy khăn lau miệng: “ sao, em có thể ăn. Vừa mới rồi bánh ngọt hơi , mỗi người miếng , ra cũng nhiều.”
      Mục Thiên Dương sửng sốt, quay đầu nhìn : “Mọi người?”
      “Ách...” Uyển Tình xoay tròng mắt, biết giải thích thế nào, cầm lấy dao: “Em cắt sao?”
      “Đương nhiên là em cắt.” Mục Thiên Dương có vẻ đăm chiêu nhìn , đoán mò chuyện vui. đứng lên, từ phía sau ôm lấy : “Đừng nóng vội, thổi nến trước !”
      dùng 20 cây nến cắm lên, sau đó nắm lấy eo của , bên tai : “Sinh nhật vui vẻ...” xong, hôn lên mặt .
      “Cảm ơn...”

      “Chúc em sinh nhật... vui vẻ...” Mục Thiên Dương thấp giọng hát lên, sau khi hát xong khụ tiếng, hắng giọng cái, tiếp tục hát: “Chúc em sinh nhật vui vẻ... chúc em sinh nhật vui vẻ...”
      Uyển Tình nghe, từ từ cười rộ lên, càng cười càng lớn, hai vai cũng rung lên...
      Mục Thiên Dương dừng lại, liếm môi khô khốc, cảm thấy cực kỳ được tự nhiên. bấm cái vào thắt lưng của : “Em dám cười ?”
      “Em rất vui.” Uyển Tình .
      “Vậy em cười .” Mục Thiên Dương để cằm vào vai : “Nến sắp cháy hết rồi, ước nguyện ...”
      Uyển Tình nhắm mắt lại: “Thứ nhất, mẹ khỏe mạnh trường thọ; thứ hai, nhà mới hòa thuận, thứ ba...”
      Thứ ba là cái gì, giấu ở trong lòng . Mục Thiên Dương dán sát lên người cũng nghe được, tâm tình rất trầm trọng, nhịn được cảm thấy tủi thân.
      Uyển Tình thổi nến, vỗ vỗ lên tay eo . buông ra, lấy phần bánh ngọt có hai chữ Uyển Tình đưa cho . vừa thấy, trong lòng rất vừa lòng, nhìn trái nhìn phải biết ăn thế nào, sau cùng lè lưỡi liếm hết hai chữ kia...
      Uyển Tình trừng mắt to, hai má hồng lên: “ đánh ghét!”
      Mục Thiên Dương mạnh mẽ ôm , miệng dính đầy bơ đổ vào miệng . lúc này, hai người thiếu chút nữa dấy lên ở phòng khách.
      Hai người từ từ tách ra, bơ bị ăn sạch , cũng biết là ai ăn luôn. Mục Thiên Dương nhìn cái, tiếp tục ôm chặt , vùi đầu hôn lên cổ : “Nguyện vọng thứ ba của em có liên quan đến à?”
      Uyển Tình cười khẽ mà : “ ra liền linh rồi.”
      Mục Thiên Dương ngẩng đầu cười, cũng phải gì đó...
      ôm ngồi xuống, bưng bánh ngọt lên đút cho .
      ăn hai miếng, cau mày : “Ăn nhiều béo lắm.”

      Chương 384: giấu diếm

      Uyển Tình tức giận trừng mắt nhìn , đẩy vai cái.
      cúi đầu cười rộ lên, lấy dĩa chấm miếng đút cho : “Ăn ngon ?”
      “Ngon.” Uyển Tình gật đầu: “Là nhà ăn cao cấp làm ra rồi?”
      “Uhm,” Mục Thiên Dương nhíu mi: “Ăn ăn, đừng chuyện liên quan.” Tự dưng đến nhà ăn, lúc nữa phải lại hỏi bao nhiêu tiền chứ?
      Uyển Tình ôm vai , nhàng : “Em nghĩ, về sau đưa em đến nhà hàng ăn, bò bít tết và bánh ngọt em đều thích.”
      Mục Thiên Dương ngo ngẩn nhìn , đặt dĩa ăn xuống, giữ đầu hôn lên. Chậm rãi hôn , dần dần tăng thêm sức, lại phát hề kháng cự, liền quyết định ở trong phòng khách... khụ khụ!
      Đưa tay tiến vào trong áo khoác của , hướng đến trước ngực...? Xúc cảm này... Mục Thiên Dương nhìn : “Sao em mặc áo lót?”
      Uyển Tình vùi đầu vai , dám nhìn : “Vừa rồi ở phòng ngủ tắm rửa... liền muốn lập tức đến gặp ... liền...”
      Mục Thiên Dương hiểu ra, này là chuẩn bị phúc lợi cho ! nhất thời miệng lưỡi khô khốc, nhịn được nuốt nước miếng, lập tức hóa thành sắc lang, điên cuồng công phá.
      Hai người từ phòng khách đến phòng ngủ, Uyển Tình thiếu chút nữa bị bẻ gẫy eo. Sau khi cảm thụ hết lần này đến lần khác, trong đầu trống rỗng, đột nhiên cảm thấy hư khồng. Trái ngược với kích tình vừa rồi, giờ cảm thấy rất vô lực, sợ bắt được .
      nhớ tới vừa mới buột miệng ra, trong lòng khóc chịu đến được. Lần trước giáo huấn, cũng dám hỏi?
      Tới cùng là đâu? Người nào tổ chức sinh nhật cho ? là Từ Khả Vi sao? Nế là, có những người khác, vì sao thể với ?
      hiểu sao nhớ tới Quản Hạo Nhiên, biết Từ Khả Vi quen biết với Quản gia, nếu Từ Khả Vi và đám người Quản Hạo Nhiên cùng tổ chức sinh nhật cho , cũng thấy quái lạ.
      Nếu như thế, cứ thẳng là được rồi, vì sao còn muốn gạt ? muốn tin tưởng , vì sao lại cho cơ hội để thể ?
      Mục Thiên Dương hít sâu hơi, từ giường đứng lên, lướt tay qua phần lưng nhẵn mịn của , vẫn hoạt động ở phía dưới...
      “Uhm.” Uyển Tình uốn éo người, chậm rãi rơi vào trong lòng “Thiên Dương....”
      “Mở ra chút...” Mục Thiên Dương khàn khàn .
      Uyển Tình làm theo, ngón tay liền vào, Uyển Tình lại bắt đầu rên ngâm.
      Mục Thiên Dương chậm rãi điên cuồng, vẫn cứ để cho hư thoát trong tay mình, qua thân thể của , để cho chính mình dâng lên cảm giác muốn đánh phá.
      giống như mê muội ôm lấy , ở trong phòng tới lui, rồi sau đó lại vào phòng tắm, bắt đầu càng kịch liệt điên cuồng.
      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước và tiếng kêu ái muội, qua gần hai giờ mới dừng lại được.
      Phòng tắm giờ phút này, là mảnh hỗn độn. Trong bồn tắm lớn còn nước hơn nữa, hoa trôi dập dềnh, mà bọn họ vẫn đứng trước bồn rửa tay.
      Hai người lõa lồ đứng cùng chỗ, Uyển Tình dường như đứng vững, thở hồng hộc : “Thiên Dương, sao thế?”
      Mục Thiên Dương gắt gao ôm lấy , đột nhiên có chút hối hận, sao lại điên cuồng với như thế? giọng khàn khàn: “Qúa em, nhịn được... Có làm em đau chỗ nào ?”
      ... dọa đến em rồi.”
      “Thực xin lỗi...” Mục Thiên Dương đỡ thân thể , đột nhiên cả kinh: “Shift!”
      “Sao thế?”
      Mục Thiên Dương dừng lát, : “ mang bao...”
      Uyển Tình sửng sốt: “ tại là kỳ an toàn.”
      “Uhm, rửa cho em.”
      -
      Ngày hôm sau, hơn 10 giờ Uyển Tình mới tỉnh, hốt ha hốt hoảng mua thẻ điện thoại, sau đó liền chạy tìm Từ Khả Vi, Từ Khả Vi thấy có mình , hỏi: “Thiên Tuyết đâu?”
      “Bạn ấy có việc!” Uyển Tình nhìn: “Dì Quản ở đây sao?”
      “Đến bệnh viện đưa cơm rồi.” Từ Khả Vi : “Buổi tối mẹ về.”
      “Nhanh vậy sao?”
      nhanh rồi.” Từ Khả Vi : “Nếu về, chú con chắc đến đây mất!”
      Uyển Tình cười: “Chú Đỗ nhớ mẹ à?”
      “Con, đứa này, gì thế?”
      “Chúng ra cùng dì trở về sao?”
      “Uhm.” Từ Khả Vi thừa dịp thời gian này liền dặn : “Dì Quản ít cũng phải ở đây hai tháng, con có thời gian cứ đến đây xem thế nào. Mẹ cảm giác thấy con và Quản Hạo Nhiên liên hệ...”
      “A...ách...”
      “Con đừng bịa lý do!” Từ Khả Vi liếc nhìn cái, buồn cười : “Mẹ biết tính của con, chắc muốn quá thân với ai. Thế nhưng Hạo Nhiên là con trai, tuổi của các con cũng cách nhau nhiều, nếu muốn phát triển quan hệ đường, mà lại thân quá cũng tốt! Con làm thế nào, tùy con. Đừng mẹ giữ, là mẹ quen nhìn nam sinh và nữ sinh quen nhau! Con ở phương diện này là rất tốt!”
      Uyển Tình cười: “Kia là người ta rộng rãi, duy trì ranh giới quan hệ tốt, lại có như thế nào. Con ngu ngốc khoản xã giao, học nhiều năm như vậy, có mấy người bạn.”
      Từ Khả Vi thở dài: “Cũng cần buồn, con trọng chất nặng lượng, cùng ai thành bạn bè, đều là cả đời, thời khắc nguy nan có thể giúp con, thể sánh bằng người khác.” Điểm này Từ Khả Vi rất yên tâm.
      Uyển Tình xấu hổ cười, biết như thế nào.
      “Nhưng dì Quản ở trong này, ngẫu nhiên là vẫn muốn con thay mẹ đến xem thế nào. , dì Quản là người tồi. Mẹ và chú Đỗ khi kết hôn, dì ấy vẫn đối với mẹ như trước, căn bản khác gì, người như thế rất tốt.”
      Uyển Tình hiểu ý của bà: “Mẹ và dì Quản cũng là bạn cả đời rồi.”
      “Chắc là thế.” Từ Khả Vi : “Thường thường cảm thấy chỉ hận gặp nhau sớm hơn.”
      Từ Khả Vi rồi, Uyển Tình cảm thấy chính mình lâm vào vấn đề nan giải. Quản Hạo Nhiên còn hai tuần mới xuất viện, lần thăm viếng nữa tiện. có thể cho Thiên Tuyết, bảo ấy cùng , hai người cũng biến mất cùng xuất , Mục Thiên Dương nghi ngờ gì cả.
      Nhưng là... nhỡ đâu Thiên Tuyết giúp giữ bí mật?
      Sau khi Uyển Tình suy nghĩ, quyết đoán trốn môn kế toán cơ sở! Tiết học này vào buổi tối thứ năm, Thiên Tuyết phải học môn văn học tình cổ điển Trung Quốc, nghe trước lớp đó còn có điện ảnh, chắc là Thiên Tuyết trốn học!
      Uyển Tình cùng ngày cùng cùng nhau ra cửa, sau khi đến phòng học, mỗi người ngả, mỗi người lớp riêng. Quay người lại nhìn thấy, Uyển Tình liền chạy ra bên ngoài trường học, mua hai cân hoa quả, đến bệnh viện.
      Tại bệnh viện ngồi lại tiếng, liền lấy lí do muốn quấy rầy Quản Hạo Nhiên nghỉ ngơi rồi về. Thời gian vừa đúng, hai lần chạy bị Thiên Tuyết phát .
      Phiền toái chính là, lần thứ ba Quản Hạo Nhiên xuất viện, Quản Vận Phương giữ , cho phép . Cái gì muốn quấy rầy Quản Hạo Nhiên nghỉ ngơi? Quản Hạo Nhiên ở phòng ngủ, ở phòng khách, làm sao ảnh hưởng?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 385: Hùng hài tử

      Editor: Xiu Xiu

      Uyển Tình chuyện phiếm với bà, vừa lo lắng suông, mãi đến chín giờ, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho , hỏi sao vẫn chưa về, lập tức lấy cớ bạn học có việc chạy về.
      Chạy về trường học, nửa đường mua hai quyển sách, với Thiên Tuyết là ra ngoài mua sách rồi.
      Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi: “ phải cậu hẹn với ấy sau lưng mình chứ? Biết hai người gần đây như keo như sơn nhé, cần phái giấu mình, cần giấu, mình rất biết điều!”
      mua sách!” Uyển Tình : “Cậu đừng lung tung ở trước mặt ấy, nếu ấy lại đoán mò...”
      “Ok...ok”
      Ngày hôm sau lên lớp chuyên ngành, lớp chỉ có vài nam sinh thảo luận về lớp phụ tối qua, có người chọn khóa vẽ anime, nhìn tiết vẽ vua Hải tặc, vô cùng lên mặt!
      “Lớp kế toán cơ sở của mình rất khổ, là viết bút ký! TMD giảng viên là muốn giao bút ký, tính nửa điểm!”
      Uyển Tình trái tim đập mạnh, TMD thế mà phát lớp học mình như thế?
      Thiên Tuyết thấy bất thường, có vẻ đăm chiêu nhìn thoáng qua, hỏi nam sinh kia: “Cậu học cùng khóa với nhóm người Uyển Tình chọn?”
      “A?” Nam sinh quay đầu lại: “Đinh Uyển Tình, cậu cũng chọn kế toán cơ sở, sao mình thấy cậu?”
      Uyển Tình trấn tĩnh : “Mình cũng thấy cậu?”
      “Là sao? Vậy có phải mỗi tiết cậu đều ? Hai lần trước mình , chừng nào cậu đưa bài khóa cho mình mượn nhé?”
      “Được.”
      Lúc này có nữ sinh quay đầu lại hỏi: “Tối hôm qua mình thấy cậu ra cổng trường? Khi đó cũng 6 giờ rưỡi, cậu đến lớp tối qua à?”
      Uyển Tình đưa mắt nhìn Thiên Tuyết, cười nhạt: “Uhm, tối qua có việc, thế nhưng nữ sinh mình quen ở hệ lịch , cũng chọn môn đó, nhớ rất bài ghi của mình.”
      Sau khi tan học, và Thiên Tuyết xe đạp trong trường, hai người đều gì.
      Thiên Tuyết thể cảm giác trong lòng là cái gì, rất quái dị, loại chuyện bị lừa gạt này, quả thực là rất tệ! vẫn cảm thấy mình và Uyển Tình như hình với bóng, là bạn bè tốt nhất, hề có bí mật gì. Nhưng giờ khắc này đột nhiên phát , các trước kia chặt chẽ đến khăng khít, đến... hoàn toàn gian riêng tư, có lẽ Uyển Tình cũng cần...”
      “Mình cảm thấy mình có tư cách hỏi cậu gì cả, nhưng là... giữa chúng ta còn có bí mật sao?
      Uyển Tình khẽ cắn môi dưới: “Cậu yên tâm, mình làm gì cả.”
      Thiên Tuyết hít sâu hơi, giống như đột nhiên hiểu cái gì, có chút áp lực mà : “Có phải cậu nghĩ mình là cơ sở ngầm của trai mình ? Mình... được rồi, xác thực mình cũng xem như cơ sở ngầm của ấy, khó trách cậu muốn gạt mình...”
      “Có phải nếu có chuyện gì mình cho các cậu, các cậu liền nghĩ là mình làm chuyện xấu ? Nghĩ là mình và người đàn ông khác làm chuyện xằng bậy , phản bội ấy hả?”
      ấy cũng chính là lo lắng chuyện này!” Thiên Tuyết hỏi: “ ấy nghĩ gì cậu còn hiểu sao? Nếu có gì, sao cậu lại muốn gạt ấy? Giấu giấu diếm diếm may để bị biết được còn như thế nào?”
      Uyển Tình nhăn mày, khó hiểu hỏi: “Cậu có vẻ chắc chắn mình làm chuyện ra người! Chẳng lẽ mình là dáng vẻ thành ?”
      “Thôi, mình chẳng muốn với cậu!” Thiên Tuyết dừng lại, nhìn : “Cậu sợ mình chuyện này cho ấy?”
      Uyển Tình cắn chặt răng, có chút bực mình mà : “Mình gặp Quản Hạo Nhiên rồi!” Cậu , , mình cũng tin cậu dám .
      “Cái gì?” Thiên Tuyết hô lên tiếng, vẫn dám mách lại, chỉ có thể hỗ trợ che giấu.
      ấy xảy ra tai nạn xe !” Uyển Tình kể lại mọi chuyện cho : “Bởi vì ta mà cãi nhau với cậu hai lần, làm sao còn dám ? Có thể biết biết , miễn cho ấy vướng mắc trong lòng.”
      “Nhưng là...” Thiên Tuyết xoắn xuýt: “Cậu muốn mình giấu giúp?”
      có!” Uyển Tình lên xe đạp: “Cậu giúp mình , bản thân mình đúng là biết mở miệng thế nào.”
      “...” Mình , mình mới làm vật hy sinh, Thiên Tuyết nhảy lên xe đạp, đuổi theo: “Ngày mai mình phải về thành phố A, ngày sau cậu và mình xui xẻo!”
      “...Được”
      Buổi tối đến Y Toa bối lạp, Thiên Tuyết nhìn thấy Mục Thiên Dương, có phần chột dạ. Nằm máng nằm máng... gạt sao? Uyển Tình có thể là quang minh chính đại, nhưng chịu nổi quản mấy chuyện xấu của Quản Hạo Nhiên, nhỡ cẩn thận biết được, có thể để ý đến tình cảm hay ? Nhưng là, bán đứng Uyển Tình sao? Nhỡ đâu lại nổi điên, ngược người ta thương tích đầy mình, ruột gan đứt từng khúc, có phải quá vô tình ?
      Em , các người nhau, còn lăn qua lăn lại tôi làm gì chứ? Lão tử kẹp ở giữa ứng xử là khó.
      Thiên Tuyết buồn bực, cũng biết đối mặt với trai như thế nào.
      Uyển Tình quanh minh chính đại, giống như chưa từng làm chuyện xấu gì, cùng Mục Thiên Dương lời ngon tiếng ngọt... A , còn thêm cả mắt mày lại.
      Thiên Tuyết vừa thấy, ràng trở về phòng. Xem ra là vì quấy rầy bọn họ, là tránh cho mình lộ ra dấu vết gì.
      Vẫn là chờ sau khi thấy Quản Hạo Nhiên rồi sau. Chẳng qua về sau đều cùng Uyển Tình, có ấy ở đây, dù bị biết, cũng có thể làm chứng, chứng minh Uyển Tình trong sạch.
      nghĩ ngợi, có người tới gõ cửa. mở cửa, là Mục Thiên Dương, tâm lại nhảy lên: biết rồi hả?
      Mục Thiên Dương vào trong phòng: “ vào, chuyện với em.”
      “Để làm gì?” Thiên Tuyết nhìn thoáng qua bên ngoài: “Uyển Tình đâu?”
      “Nấu cơm.”
      lại bắt người ta nấu cơm cho !”
      “Sao? Ghen à?” Mục Thiên Dương nhàng sờ tóc : “Có bản lĩnh tìm người đàn ông nấu cơm cho em!”
      “hừ! Em muốn tìm được, để phản đối!”
      “Trước tiên là phải tốt, nấu cơm chỉ là kỹ năng phụ thôi. Em dám tìm đầu bếp nhà hàng, xem dạy em thế naò!”
      dám xem thường đầu bếp!”
      liền khinh thường thế nào?” Mục Thiên Dương chẳng muốn chuyện vô nghĩa với , lời đơn giản bạo lực, đẩy vào, khóa cửa lại: “Có chuyện có thể cần em hỗ trợ.”
      !” Thiên Tuyết ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, cảm thấy chính mình quá khốn khổ, chừng ngày mai cũng xảy ra tai nạn xe : “Mỗi ngày cho các người phiền , bản thân em cũng có thời gian đường rồi!”
      Mục Thiên Dương liền nổi giận: “ ngược lại muốn cho chuyện với em, nhìn em ?”
      “Em thứ gì chứ?” Thiên Tuyết với , khẩu khí bất mãn: “Chuyện mấy trăm năm vẫn dùng để , muốn niệm em cả đời à? Cuối cùng thể lấy nổi chồng!”
      Đặc biệt sao, lần thất bại trong tình liền bị ấy niệm, hẳn thầm đến khi già, thầm phụ nữ như bao giờ biết ?
      Thiên Tuyết nghĩ vậy, rùng mình trận, vội vàng phất tay: “Được, muốn gì?”

      Chương 386: Trách móc trẻ con

      “Khi nào em dánh thời gian cho chút, có chuyện cần em cho ý kiến, đến lúc đó chúng ta chuyện, đừng cho Uyển Tình biết.”
      “A?” Thiên Tuyết nhìn : “ muốn làm gì?”
      Mục Thiên Dương ho tiếng: “ tại được, em có thời gian tới đây chút, đừng cho Uyển Tình biết?”
      Thiên Tuyết nghĩ ngợi: “Đại khái là muốn thời gian nào?”
      hai giờ ?”
      “Thứ năm... thứ năm buổi tối bọn em học cùng lớp.” Thiên Tuyết xoắn xuýt đứt ruột.
      Em ! Chuyện của chị đều muốn giấu diếm đối phương, cái này tôi nên gì cho đúng, ai cũng muốn nhờ lừa người kia! nháo đến sau cùng đánh nhau, hai người các người đánh lẫn nhau, nhất trí tới đánh tôi ! Tôi đây phải là người nữa sao?
      Muốn hay giờ còn bán đứng nữa?
      Thiên Tuyết nghĩ ngợi, vẫn là lại thôi.
      Chủ nhật, và Uyển Tình đến thăm Hạo Nhiên, vào tiểu khu, : “Chẳng lẽ công ty bọn họ đều ở đây? Lát nữa chúng ta đến nhà A Thành ăn cơm!”
      Uyển Tình gì nhìn : “Tới cùng cậu thích cơm của A Thành như thế nào?”
      Thiên Tuyết chép miệng, uy hiếp : “Cẩn thận mình với mình!”
      Uyển Tình tuyệt nữa.
      Tới nơi ở của Quản Hạo Nhiên, mở cửa gặp bạn học ở cùng.
      “ Sư huynh.” Uyển Tình : “Đây là bạn học của em, Quản sư huynh cũng quen, chúng em đến thăm ấy.”
      “Biết biết...” Sư huynh nhìn thấy đại mỹ nữ có chút khẩn trương: “Mục Thiên Tuyết!”
      Vốn Uyển Tình cũng đầy đủ là mỹ nữ, nhưng lần đầu tiên gặp mặt người ta chỉ nhìn Quản Hạo Nhiên, ở trong lòng liền trực tiếp quy về Quản Hạo Nhiên, nên hề có chút nào khẩn trương.
      Thiên Tuyết nghe thế, có chút xoắn xuýt. lại biết tên qua chuyện kí.
      Uyển Tình và Thiên Tuyết vào phòng ngủ của Quản Hạo Nhiên, ngồi giường, cầm sách xem mặt trời ngoài cửa sổ, sắc mặt có phần trắng nõn.
      Thiên Tuyết thấy chân của bó thạch cao, chịu để tâm cười rộ lên: “Người đàn ông tiêu sái, bị thương cũng phải thế này!”
      Quản Hạo Nhiên: ....
      Uyển Tình đẩy , nhảy dựng lên, giận dữ : “Sao, đau lòng à?”
      “Mình...” Thiên Tuyết gì nhìn , muốn đá ra khởi cửa sổ.
      Thiên Tuyết cũng phát mình sai, ảo não im lặng, rất muốn quất chết chính mình: Cậu đây là thêm phiền, nếu xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến Uyển Tình, cậu tự sát tạ tội !
      Quả nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Quản Hạo Nhiên, lại phát thấy ánh mắt nhìn có chút hiền hòa, có hy vọng và thương. phải ta nghĩ là Uyển Tình thích ta chứ?”
      “Dì đâu?” Uyển Tình hỏi.
      “Ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Quản Hạo Nhiên khom người, đặt sách xuống, với bạn học: “Cầm hai chiếc ghế vào đây .”
      Thiên Tuyết vội vàng : “ cần, cần, nhìn còn sống là bọn em an tâm rồi, quấy rầy nghỉ ngơi, bọn em ra ngoài!”
      Quản Hạo Nhiên để ý tới lời của có gai, ôn nhu cười: “ quấy rầy, có chút phiền chán, bọn em chuyện phiếm với .”
      Thiên Tuyết vừa nghe, thể , đành phải ở lại.
      Trong lòng sư huynh kia cho rằng Uyển Tình và Quản Hạo Nhiên là đôi, hàn huyên được vài phút, lại gọi : “Mục sư muội, chúng ta rửa hoa quả ăn ?”
      Thiên Tuyết trừng mắt nhìn : “Tự ăn tự rửa!”
      Sư huynh bị ác khẩu sợ tới mức cứng lại: “, nghĩ muốn lấy cho mọi người ăn.”
      “Vậy rửa , cảm ơn !” mới để Uyển Tình và Quản Hạo Nhiên ở chung với nhau.
      Sư huynh nghi ngờ nhìn bọn họ, rửa hoa quả. Ăn hoa quả, Quản Vận Phương trở lại. Hai bên hàn huyên vài câu, Quản Vận Phương : “Các cháu ngồi , dì nấu cơm.”
      Thiên Tuyết sáng lên ngọn đèn trong đầ, với UYển Tình: “Cậu giúp dì !”
      Uyển Tình bị Quản Hạo Nhiên quét mắt đến, có chút chột dạ, vội vàng đồng ý, chạy trốn khỏi phòng.
      Thiên Tuyết hài lòng thở ra, quay đầu nhìn Quản Hạo Nhiên, cầm lấy miếng táo cắn, gì.
      Quản Hạo Nhiên bị nhìn đến da đầu run lên, thuận tay lấy quyển sách đầu giường mở ra.
      Sư huynh nhìn, chẳng nhẽ bọn họ tay ba? Ai, xem ra đại tiểu thư quả nhiên chướng mắt với mình! Quản Hạo Nhiên dáng vẻ đẹp đẽ, liền có vận khí tốt, chẳng những có bạn xinh đẹp như Uyển Tình, còn có đại tiểu thư xem trọng ...
      Khi ăn cơm trưa, Quản Hạo Nnhiên vẫn ăn ở giường, bàn , mọi người ăn rất vui vẻ. Thiên Tuyết hoạt bát lại có lễ phép, Quản Vận Phương cũng rất thích. Sư huynh càng thích hơn! Có thể tiếp xúc gần gũi Mục Thiên Tuyết như vậy, cho dù chướng mắt với mình, nhưng cũng rất đáng! Nhìn cái, đây chính là thiên kim đại tiểu thư nha.
      Cơm nước xong, Thiên Tuyết kéo Uyển Tình ! Vừa vào thang máy, nhịn được quở trách: “Nhìn xem xem... Minh cái gì chứ! Về sau cậu đừng đến đây! Quản Hạo Nhiên nhìn cậu, ràng có ý đồ! Cho dù cậu có ý gì, nhưng cậu hay đến đây thăm ta, ta hiểu lầm làm sao bây giờ? được đến nữa!”
      Uyển Tình thở phì phì nhìn : “Còn nữa, đều là cậu, cậu gì chứ? Trước kia ấy như vậy, đều là do câu của cậu!”
      Thiên Tuyết chột dạ , dám lên tiếng nữa, mãi đến khi ra khỏi thang máy mới : “ thể chỉ vì câu của mình, mà có thể khơi mào tâm tư có chút gì của ấy? Câu của mình chỉ như chất xúc tác thôi, , xúc tác cũng phải... là chọc thủng tầng cuối cùng! Vốn dĩ ta có ý, chẳng quà là chưa gì! May mắn là mình đả kích, cậu có thể mượn cơ hội trốn tránh ta. Nếu mà cậu tiếp tục gặp ta, để cho phần tâm tư này của ta càng thêm trầm trọng... haha, đến lúc đó kìm lòng đậu, làm ra gì đó, mình xem cậu sao cho trai mình công đạo! Nếu cẩn thận “thúc giục hóa” cậu, cậu lại chảy nước mắt tung ra cảm kích đoạn tình cảm say đắm vô vọng ấy, vẫn lớn mật phản kháng mình?”
      Uyển Tình buồn bực : “Cậu còn nữa! ràng là lỗi của câu, cậu lại đẩy hết lên người mình?”
      Thiên Tuyết dừng lại, được tự nhiên : “Được, mình sai, thế nhưng mình cũng sai, cậu thực nên cẩn thận với ta...”
      Uyển Tình muốn Quản Hạo Nhiên ép buộc , nhưng há miệng thở dốc, cảm thấy như vậy cũng giống như có chút thiên vị ta, đến lúc đó càng khó . thở dài, phiền não : “Đều là cậu, chỉ gây phiền phức cho mình!”
      Thiên Tuyết bĩu môi, ra sức bóp chặt má mình: “Gào khóc... a,... đau quá!”
      “Cậu làm gì thế?”
      “Trừng phạt bản thân lung tung...”
      Uyển Tình liếc cái, lôi kéo về đằng trước, xem như tha thứ cho .
      Thiên Tuyết lập tức cười lên: “Chúng ta sang bên kia , nhìn A Thành có ở nhà , phải cậu nhớ món cá chần nước sôi của ấy sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :