1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 347: Kẻ lừa đảo

      Công ty cách đây rất gần, đến nửa giờ Uyển Tình bọn họ đứng ở dưới Offices. Mục Thiên Thành dừng xe xong, mang các lên lầu, vừa vừa : “Bây giờ là thuê văn phòng. họ mua nơi để làm việc, phỏng chừng khoảng hai năm mới chuyển được.”
      Uyển Tình với chuyện này hiểu biết, có loại hoảng hốt, có cảm giác “NB tốt, có tiền tốt.”
      Thang máy dừng lại, ba người nối đuôi nhau ra, chưa được mấy bước liền thấy tường viết mấy chữ vàng lớn___ công ty khoa học kỹ thuật điện tử Mục thị.
      Nguyên lai là công ty có tên mới! Uyển Tình nhớ tổng công ty gọi là “Tập đoàn Mục thị.”
      Ba người vào, thấy văn phòng rộng rãi sáng ngời, giống như phòng triển lãm. Nhân viên rất nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng có người đứng lên bưng nước trà ngang qua, Mục Thiên Thành giải thích: “Bên kia là phòng uống trà.”
      Lại vài bước, Mục Thiên Thành với nhân viên nữ: “Tina, tổng giám đốc có ở văn phòng ??”
      Tina ngẩng đầu, cười híp mắt lại: “Ở, nhưng mà họp.”
      Thiên Tuyết và Uyển Tình sửng sốt, nhìn lướt qua văn phòng ở sau lưng, cửa có tấm bảng điện tử, viết chữ “Văn phòng tổng giám đốc”. Nếu như đoán sai, kia chính là thư ký của tổng giám đốc. Hai người nhìn lướt qua ngực của ta, quả thực có cỡ 36-D lớn như vậy, nhưng mà____nhưng mà nhìn thân thể của ấy, hẳn là ít hơn 150 cân……
      Hai người trừng mắt hung tợn liếc nhìn Mục Thiên Thành cái, Thiên Tuyết còn đánh cái lên lưng của , vội vằng tới, đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc.
      Văn phòng rất lớn, sau lưng là bức tường thủy tinh, lấy ánh sáng rất hài hòa. Khu vực bên trái chính là phòng họp . Mục Thiên Dương họp với các giám đốc. gian được mở ra rất ưu việt, ai dám lén lút tiến vào, tuyệt đối trốn được!
      Mục Thiên Dương phát có người vào, tùy ý liếc mắt cái, tiếng nhịn được dừng chút.
      Khi Uyển Tình vừa vào cửa còn nghe được thanh của , tuy rằng lớn, nhưng biết là . Đột nhiên dừng, nhìn qua theo bản năng, thấy nhìn bản thân,vội vàng quay đầu .
      Mục Thiên Dương cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, tiếp tục họp.
      Ba người ngồi xuống sô pha, Mục Thiên Thành kêu thư ký pha cà phê mang vào, rồi chỉ vào mô hình kiến trúc bàn trà: “Đây là công ty sau này.”
      “Danh sách thiết kế sao?” Thiên Tuyết hỏi, hiểu kiến trúc. Có những tạo hình kiến trúc, làm cho người ta được lời nào, rất hoàn hảo, rất uy nghiêm, là hình dáng của công ty lớn.
      biết, chỉ là muốn cho các em chút, sợ hai đứa hỏi.” Sợ quấy rầy đến phòng họp bên cạnh, bọn họ chuyện rất .
      “Thiết! Muốn nhiều chuyện!” Thiên Tuyết còn nhớ chuyện lừa gạt bản thân, lòng tràn đầy khó chịu, dùng chân đá .
      Mục Thiên Thành vội vàng né tránh, thấp giọng : “Em làm sao vậy?”
      “Chính biết!” Đôi mắt đẹp của Thiên Tuyết nhíu lại, lóe ra tia lửa giận, “Nữ thư ký vô cùng nóng bỏng……”
      “Khụ….” Mục Thiên Thành vừa uống ngụm cà phê, thiếu chút nữa phun ra. vui cái gì nha? Nên tức giận hẳn là Uyển Tình mới phải? nhìn về phía Uyển Tình, thấy hai gò má tức giận, quả nhiên tức giận.
      Nữ thư ký 150 cân, ngực lại lớn như vậy cũng có tính uy hiếp. Mục Thiên Thành nghĩ, khẳng định phải tức giận vì thư ký!
      Vậy tức là giận mình .
      nuốt nước miếng, sợ cáo trạng với Mục Thiên Dương, đến lúc đó bản thân bản chịu khổ! Trong lòng khỏi bất an, nhắm mắt lại, ngửa người ra đằng sau, hưởng thụ ánh nắng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào.
      Uyển Tình và Thiên Tuyết nghĩ rằng cách vách họp, cũng im lặng, vừa uống cà phê, vừa xem cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
      Mười phút sau, Mục Thiên Dương họp xong, các giám đốc tự động rời , khi qua bọn gật đầu mỉm cười, cho dù biết Uyển Tình và Thiên Tuyết, nhưng mà mấy ngày nay Mục Thiên Thành thường xuyên đến, mọi người đều biết thân phận của , người có thể nghênh ngang cùng đến với , tự nhiên cũng dám chậm chễ.
      Chờ tất cả mọi người ra ngoài, Mục Thiên Dương cũng ngồi xuống sô pha: “Buổi chiều học?”
      Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành sửng sốt, quay đầu nhìn Uyển tình. Uyển Tình gì quay đầu trừng bọn họ: ấy lại hỏi tớ!
      Mắt Thiên Tuyết trợn trắng: hỏi cậu chẳng lẽ hỏi tới?
      Uyển Tình: ấy có gọi tên của tớ.

      Mục Thiên Dương thấy các trừng mắt to mắt , cư nhiên có trả lời bản thân, có chút vui: “Chẳng lẽ các em trốn học?”
      “Làm sao có thể đâu?” Thiên Tuyết vội vàng cười , quay đầu với Mục Thiên Thành, “ họ, chúng ta ra bên ngoài thăm quan !”

      “Tốt!” Mục Thiên Thành đứng lên.

      “A?” Uyển Tình sửng sốt, vì sao bỏ lại ?
      Mục Thiên Dương nhíu mày: “Nhanh chút trở về!” Để mình Uyển Tình ở lại văn phòng với , người ở bên ngoài nghĩ như thế nào?
      Mục Thiên Thành nhin khôn g được hỏi: “Bao lâu được?” biết đại ca định làm gì! Vạn nhất rất kịch liệt, bị đụng phải tốt!
      Mục Thiên Dương trừng : “Vậy cậu cần trở lại.”
      Mục Thiên Thành có điểm ủy khuất. Vì sao lại hung như vậy? Là mang Uyển Tình tới nha_____
      Chờ văn phòng chỉ còn lại hai người, Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, Uyển Tình được tự nhiên cúi đầu. bất đắc dĩ cười, qua cầm tay : “Vì sao lại nghĩ đến đây?”
      Uyển Tình vừa nghĩ tới nguyên nhân, tuyệt đối thể ! Bằng đắc ý!
      đáng thương nhìn : “ thể tới sao?”
      đương nhiên hoan nghênh!” Tay Mục Thiên Dương xoa bóp mặt , “Cư nhiên bán manh_em biến xấu!”
      Uyển Tình bật cười: “ cũng biết ‘bán manh’?”
      “Khụ…… cũng già.” mới với vụng trộm chú ý weibo của và Thiên Tuyết đâu, học được mấy từ mới cũng có gì.
      Uyển Tình ngã vào lồng ngực , nhịn được trọc : “Em cũng dám cười ?”
      “Đừng____” Uyển Tình vội vàng kêu lên, “Bị người nghe thấy……”
      Mục Thiên dương đành phải buông tha , ôm vào ngực, cúi đầu hôn lên thái dương của . Uyển Tình nheo mắt lại, phát mặt trời có điểm trói mắt, đưa tay ra che. Đột nhiên nhớ tới đối diện cũng là Offices, vội vàng đẩy ra đứng lên.
      “Làm sao vậy?”
      Mặt hồng kéo kéo quần áo: “Đối diện thấy….”
      phải em sợ bị người thấy?” Mục Thiên Dương cười. Thấy biểu tình kinh hoàng của , biết là hiểu sai, nhịn được trêu trọc .
      “Anh_____” Uyển Tình cứng lại, có điểm tức giận.
      Mục Thiên Dương qua, tay ôm lấy , ngồi ở sô pha.
      làm gì?” Uyển Tình khẽ .
      Mục Thiên Dương cúi đầu hôn , nuốt sống thanh của . Cùng lúc đó, tay chạy ở người .

      Chương 348: Làm thế nào để quên ?

      Uyển Tình tim đập nổi trống, bên ngoài có thể còn đám người, lỡ như có người tiến vào đây sao? đưa tay đẩy ra, nhưng hoàn toàn có khí lực để đẩy .

      Mục Thiên Dương chỉ là muốn trêu chọc chút, ai mà biết đẹp như vậy, khiến cho dừng lại được. Cảm giác được run rẩy, biết cũng động tình, cắn răng cái, tay trượt đến bên hông , cởi bỏ quần của .

      " . . . . . ." Uyển Tình : " nên . . . . . ."

      "Đừng sợ, làm." khàn khàn , kéo khóa quần của , đưa tay vào trong.

      "Ừ . . . . . ."Uyển Tình cứng đờ, dùng sức đẩy vài lần, nhưng được, chỉ có thể đem mặt chôn hoàn toàn vào ngực , cơ thể vì động tác của mà run run.

      Mục Thiên Dương ôm chặt , vừa hôn lên lỗ tai , vừa vẩn vê nơi mềm mại của . Đầu tiên là cách lớp quần, lát sau, thế nhưng đưa tay vào, trực tiếp tiếp xúc với đóa hoa của .

      "Thiên Dương . . . . . ." Uyển Tình khẽ gọi tiếng, năm chắt lấy cánh tay của : " nên . . . . . . ."

      Mục Thiên Dương ngăn chặn môi của , đem đầu lưỡi vào miệng .

      Cơ thể Uyển Tình run rẩy ngừng, nguyên nhân chủ yếu là bị dọa! Đây là văn phòng, cửa cũng chưa khóa, có người tiến vào sao . . . . . . .

      Mục Thiên Dương cảm giác được run rẩy, đầu ngón tay ướt át đến mức trước đây chưa từng có, nghĩ là loại tình huống này quá mức kích thích. nhanh chóng động thủ. Uyển Tình sợ mình kêu to, lúng túng đẩy ra, cắn lên bả vai của .

      Mục Thiên Dương cảm nhận đau đớn, liền hỏi: "Rất kích thích sao?"

      "Ô ô . . . . . . . .." Uyển Tình tức giận vung quả đấm đánh .

      cười ngực chấn động, tăng nhanh động tác ở tay. Uyển Tình ngâm tiếng, quả đấm buông xuống, gắt gao nắm lấy áo . lát sau, thân thể cứng đờ, kịch liệt run rẩy đứng lên . . . . .

      Mục Thiên Dương hôn lên môi , nhiệt liệt hôn mút, ngón tay vẫn động, kéo dài khoái cảm của .

      "Ô . . . . . . . ." lúc sau, mới buông ra. nức nở tiếng, hàng lệ rơi xuống ghế sofa.

      Mục Thiên Dương vội vàng hôn , rút tay ra, để cho nằm xuống ghế sofa

      " . . . . . . ." Uyển Tình ai oán nhìn , cơ thể vẫn còn run rẩy. đẩy ra, khổ sở : "Tại sao có thể làm như vậy. . . . . lỡ như có người . . . . . . ."

      "Yên tâm, đây là văn phòng của , có người xông vào được." Mục Thiên Dương dịu dàng , nhìn thoáng qua quần áo lộn xộn của , rút hai tờ khăn giấy: "Đừng khóc, lau giúp em."

      " cần!" Uyển Tình đẩy ra.

      Mục Thiên Dương lặng lúc, sau đó chỉ vào cánh cửa cách đó xa: "Bên kia là toilet, ôm em qua đó."

      Uyển Tình chịu, sợ lại . . . . bất đắc dĩ phải : "Được rồi, sao dám chọc em tức giận nữa? sợ buổi tối bị em đạp xuống giường sao?"

      Uyển Tình vừa nghe, bất mãn đẩy chút, cũng phản đối nữa. ôm vào phòng, chính mình lại lui ra ngoài. Uyển Tình nhìn qua gương, hai má đỏ hồng, rất muốn tìm cái động chu xuống.

      Đem chính mình sửa sang lại tốt, ra ngoài phát đứng ở cửa, cảnh giác: " ở trong này làm gì?"

      "Rửa tay . . . ." Mục Thiên Dương xấu hổ cười, cũng dám nhìn , lập tức vào.

      Hai má Uyển Tình giống như bị thiêu cháy, đưa tay bấm lên hông cái, cơ thể chấn động, cưng chiều liếc cái, cũng dám kích thích .

      trở lại sopha, bưng cốc cà phê uống ngụm, cửa ban công đột nhiên mở ra, làm sợ tới mức suýt nữa làm rơi cái chén tay.

      Ta giết ngươi! phải phòng làm việc của ai dám xông vào sao?

      Uyển Tình ngẩng đầu, Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết trở lại.

      Mục Thiên Thành nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại kéo rèm cửa?" Tiếp theo liền cười mập mờ: "Nga --- --------- Đường ca đâu rồi?"

      Uyển Tình muốn tranh cãi vô ích, nga cái đầu ngươi! Ngân dài như vậy làm gì? buông cốc cà phê xuống, biết phải trả lời như thế nào. Cúi đầu dùng khăn tay lau vết cà phê rơi xuống.

      Thiên Tuyết huých Mục Thiên Thành, giọng cảnh cáo: "Đừng lung tung, cẩn thận cả thu thập ."

      Mục Thiên Thành nghĩ cũng đúng, tính tình Mục Thiên Dương hoàn toàn là khác thường ai bằng! Vì an toàn của mình mà suy nghĩ, ngoan ngoan kéo khóa miệng lại, tỏ vẻ thèm nhắc lại.

      Lúc này, Mục Thiên Dương từ trong ra, nhìn thấy hai người nọ, trong lòng cả kinh: may mà trở về trễ, nếu sớm vài phút liền xong đời! Khụ, đương nhiên biết, bọn họ có khả năng trở về sớm như vậy. Nhìn thoáng qua đồng hồ, 15p, vẫn là rất thích hợp . . . . . .

      "Hôm nay ở bên ngoài ăn cơm ?" Mục Thiên Dương giống như có việc gì hỏi, vụng trộm nhìn thoáng qua Uyển Tình, thấy tức giận, nghĩ rằng khi trở về phải hảo hảo hò hét!

      Rời khỏi công ty đụng phải Quản Hạo Nhiên. Thiên Tuyết biết ở trong này thực tập, nhưng có tiếp tực lưu lại trong công ty hay biết. Vừa mới thăm, theo lý cũng nên hỏi thăm, nhưng vừa thấy A Thành, toàn bộ tâm tư đều qua đó, sau đó quên mất . Lúc này đột nhiên nhìn thấy, có chút phát mộng.

      Uyển Tình cũng mộng, sao lại quên ở trong này công tác a? Đến lúc tốt nghiệp, gọi điện thoại cho , ở Mục thị được tuyển chính thức rồi, muốn mời ăn cơm. Lần đầu tiên cự tuyệt vì có thời gian, lần thứ hai vì muốn chuẩn bị quà kết hôn cho mẹ, sau đó gọi tới . . . . . .

      Quản Hạo Nhiên nhìn thấy cũng ngạc nhiên, nhìn thấy hàng bốn người bọn họ, lui sang bên.

      Thiên Tuyết còn có chút thẫn thờ, nhìn thấy : "Em, em đại biểu trường học đến thăm --- ---"

      Uyển Tình vừa nghe, chợt túm lại!

      "A --" Thiên Tuyết kêu tiếng, đuổi kịp: "Làm sao vậy?"

      Uyển Tình giọng : " ta cũng phải biết cậu là ai, cậu giải thích làm gì?"

      " ta làm sao biết?" Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.

      "Lúc mẹ mình kết hôn, mẹ của ta làm phù dâu!" Cho nên, mẹ của ta cho ta biết người nào cũng kì quái.

      Thiên Tuyết ồ tiếng, cũng kinh ngạc: "Sau này mình cũng cần giải thích. ta giống như lung tung?"

      "Mình làm sao biết?"

      "Các ngươi là . . . . . . . ." Thiên Tuyết thấy Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành tiến vào thang máy, chỉ có thể giọng thầm. đoán rằng Quản Hạo Nhiên là cây kim đục khoét trong lòng Mục Thiên Dương, cho nên dám lung tung. Nhưng là biết như vậy tại sao còn để trong công ty?

      Thang máy đóng, Mục Thiên Thành liền chất vấn Thiên Tuyết: "Tên tiểu tử kia là ai? Mục Thiên Tuyết ơi Mục Thiên Tuyết, đến chỗ nào cũng có người em biết? Vừa mới chỗ kia người, tại chỗ này người, em còn dám em có bạn trai!"

      "Đương nhiên phải bạn trai! Như thế nào, chỉ cho phép ——"

      Thiên Tuyết muốn "Chỉ cho phép có bạn trai, mà cho phép em có bạn trai", nhưng nghĩ lại chia tay với "bạn trai", cũng nhẫn tâm vạch vất sẹo của , chỉ có thể sang chuyện khác.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 349: Hoài nghi (3/3)

      Edit: minhhy299

      Mục Thiên Thành lại hỏi: "Chỉ cho phép cái gì?"

      " có gì. A Thành là chúng ta gia lái xe thôi, vừa mới cái kia là học trưởng trường chúng ta, em nhận thức bọn họ kỳ quái nha! Nếu muốn là quen, Uyển Tình có vẻ quen bọn họ đấy! A Thành lúc trước vẫn lái xe cho cậu ấy, học trưởng và cậu ấy quen biết trước khi vào đại học, mẹ bọn họ là bạn bè, coi trọng cả —— ách......"

      nhìn Mục Thiên Dương và Uyển Tình, dám , yên lặng thối lui đến bên. Ô ô ô, phải cố ý......

      Mục Thiên Thành vừa thấy, má ơi, khí sao có hơi quỷ dị vậy? cũng dám chuyện.

      Tâm tình Uyển Tình hiểu có hơi áp lực, ngắm Mục Thiên Dương vài lần, thấy biểu tình lãnh khốc, cũng biết vui hay giận, cũng dám trêu chọc , cả đêm lời nào.

      Mục Thiên Dương dễ chịu, nghĩ xem trọng Quản Hạo Nhiên, cả người mất hồn, để ý tới chính mình......

      Vốn bắt đầu cảm xúc, bữa cơm ăn xong, cảm xúc cũng tới, sắc mặt càng ngày càng kém. Về nhà, cả người muốn oán khí tận trời.

      Thiên Tuyết và Thiên Thành nhìn đều sợ hãi, vụng trộm chuồn mất, trượt xuống. Mục Thiên Dương rốt cục có thể phát tiết, trừng đến người Uyển Tình, nhớ tới phía trước bởi vì chính mình đụng chạm cãi nhau 2 lần, thiếu chút nữa ầm ỹ đến tình cảm vất vả thành lập lên sụp đổ, cho nên cũng dám xằng bậy, ủ rũ phát cáu chút có, lôi kéo thấp giọng hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?"

      " có gì." Uyển Tình trả lời, cẩn thận liếc mắt nhìn cái, thấy sắc mặt có hơi đen, trong lòng cũng có chút sợ. Hít sâu hơi, thử hỏi, "Muốn tại tắm rửa sao? Em pha nước cho ."

      Mục Thiên Dương đẩy mạnh ra, dọa nhảy dựng. cho nên nhìn .

      cười lạnh tiếng: "Em chột dạ cái gì?"

      "Em......"

      "Nhìn thấy ngay cả hồn cũng bị mất!" oán hận cắn răng, rời khỏi phòng. chịu nổi loại bộ dáng này của , trong lòng có quỷ ai tin đây?

      Uyển Tình ngu ngơ vài giây, nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, vừa chạy ra phát phòng khách có người, tìm khắp phòng bếp toilet vòng, khẳng định ra ngoài......

      phiền chán thở dài, trở lại phòng, vô lực ngã xuống giường.

      lát sau, điện thoại vang lên leng keng vài tiếng, vội vàng đứng lên, vừa mở ra thấy, là cái tin nhắn: em và ấy cùng chỗ?

      Uyển Tình sửng sốt, vừa thấy người gửi: Quản Hạo Nhiên!

      Tay run lên, có ý tứ gì? kinh hồn táng đảm nhắn tin trả lời, gõ chữ nửa ngày, hỏi: cái gì?

      có gì. Quản Hạo Nhiên trả lời lại rất nhanh.

      Uyển Tình thở dài nhõm hơi, nhưng thoải mái này chỉ có ngắn ngủi vài giây. bỗng dưng cả kinh: hỏi cái gì? đoán được cái gì?

      Bỗng nhiên, tiếng chuông điện báo vang lên. lặng chút, chậm rãi cầm lấy điện thoại, nhìn người gọi là Quản Hạo Nhiên, tuyệt muốn nhận. Nhưng điện thoại luôn luôn vang, do dự chốc lát, chỉ có thể bắt máy: "A lô?"

      "Uyển Tình......" Quản Hạo Nhiên dừng chút, " lâu liên hệ với em rồi, gần đây có khỏe ?"

      "Rất tốt."

      "Hôm nay em......"

      "Em và Thiên Tuyết chơi."

      "Ừ, cũng nghĩ vậy." Quản Hạo Nhiên , "Chuyện của dì, nghe mẹ , các em ở bên kia có khỏe ?"

      "Rất tốt, lễ quốc khánh chú Đỗ còn mang bọn em đến núi Phổ Đà chơi đấy."

      "Đúng vậy rất tốt."

      "Ừ. Dì Quản thế nào?" Nhắc tới Quản Vận Phương, Uyển Tình có hơi chột dạ. Quản Vận Phương tốt với mẹ lắm, hai năm trước nhà các cũng toàn dựa vào tiền lương bà cung cấp mà sống, mà còn chưa có có gọi điện thoại cho Quản Vận Phương. Quản Hạo Nhiên ngược lại thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ —— đương nhiên, đó là trước lúc mẹ quyết định gả cho Đỗ Viễn Minh, gần đây tránh gọi, phỏng chừng là muốn làm cho người cảm thấy nịnh bợ ai.

      Đối lập chút, khỏi nghĩ, chính mình có đôi khi có thể quá nhen tức giận hay ? Có lẽ, người ta chỉ là ân cần thăm hỏi của bạn bè bình thường chút mà thôi, giao tiếp bình thường, duy trì quan hệ bình thường......

      "Bà rất tốt. Nghe dì thường xuyên tìm bà chơi, bà nhưng ra thường bảo chiếu cố em."

      "Em, chính em có thể tự chiếu cố mình."

      Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Uyển Tình quay mạnh đầu, thấy Mục Thiên Dương đứng ở cửa, hít vào hơi, sắc mặt trắng bệch.

      Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn . chỉ rời vài phút mà thôi, bọn họ liền gọi điện thoại! Mệt còn cảm thấy tức giận bỏ chạy ra ngoài rất để ý kịp cảm thụ của , cũng quan tâm có thể cười mình hay , liền ba ba về. cái mặt mũi gì cũng để ý, nhưng sao?

      rốt cuộc giấu làm bao nhiêu chuyện?

      qua, vươn tay về phía .

      Uyển Tình nhìn , nghe Quản Hạo Nhiên hỏi: "Em và Thiên Tuyết khi nào rãnh? Sau khi làm việc, còn chưa mời các em ăn cơm xong. Các đàn em khác sớm bắt chẹt N lần, chỉ có các em chút cũng chưa ăn, đều có chút ngượng ngùng......"

      "Em...... Thực xin lỗi, em muốn ngủ."

      Quản Hạo Nhiên sửng sốt: "Sớm như vậy?"

      "Ừ, bye bye!" Uyển Tình cúp mạnh điện thoại, nhìn Mục Thiên Dương vươn tay, chần chờ nửa ngày, để điện thoại lên tay . Nhất thời, cả người cảm thấymột loại tuyệt vọng trước nay chưa có, thống khổ cúi người, chôn mặt trong khuỷu tay.

      Vẻ mặt Mục Thiên Dương tang thương, mở nhật ký cuộc gọi của ra.

      Uyển Tình muốn gặp Từ Khả Vi, xóa nhật ký cuộc gọi cùng . Mà Quản Hạo Nhiên còn chưa có xóa qua, bởi vì vốn bao nhiêu, nếu xóa , bị Từ Khả Vi phát cuộc gọi là 0, vậy phiền toái lớn —— tuy rằng Từ Khả Vi kiểm tra điện thoại , nhưng muốn phòng ngừa vạn nhất.

      Lúc này, Mục Thiên Dương vừa thấy, số lần với Quản Hạo Nhiên trò chuyện cao hơn gấp đôi !

      Cho là như vậy liền cao hứng sao? ! Cái này bình thường! Lấy số lượng gọi điện thoại cho , số liệu của còn chưa đủ tháng! Mà Quản Hạo Nhiên cũng là hai ba ngày đầu đều thường xuyên liên hệ...... Đương nhiên, vẫn là số lượng tháng!

      Cho nên, có thể cao hứng được sao?

      ràng có xóa!

      Nhìn kỹ thời gian, tốt lắm, cư nhiên chỉ có sau lễ quốc khánh. Nhất thời, trong lòng liền nghẹn hơi, cũng còn thăm dò thời gian cụ thể của Quản Hạo Nhiên, lại vừa lật tin nhắn...... Ha ha, tin nhắn của là 0, Quản Hạo Nhiên cũng có mấy cái.

      ném điện thoại lên giường: "Em ra xóa này nọ, còn có cái gì biết?"

      Thân mình Uyển Tình phát run, trong lòng thực ủy khuất, cũng thực nổi cáu . ngẩng đầu, vẻ mặt nước mắt: "Em em và ấy cái gì cũng có, tin sao?"

      " tin." Mục Thiên Dương cắn răng phun ra vài từ.

      Uyển Tình cứng lại, cười lạnh tiếng: "Em đây có gì cần ......"

      Mục Thiên Dương nhìn khuôn mặt bi thương cảu , đáy lòng run lên, ý nghĩ sợ hãi mất còn hơn hết thảy, tiến nhanh đến ôm lấy : " có việc gì...... Trước kia coi như xong, về sau em đừng liên hệ ta nữa được ?"

      Chương 350: Chỉ có thích là đủ

      “Ha……” Uyển Tình cười ha hả, “ đúng là rộng lượng?”
      “Vậy em muốn như thế nào?” Mục Thiên Dương kích động buông ra, “Em biết để ý , vì sao còn muốn liên hệ với ? Em qua đêm ở núi với ta, cho dù có phát sinh cái gì, trong lòng vẫn khó chịu! Rốt cuộc đối với em có chỗ nào tốt, để em báo đáp lại như vậy? đến Mục thị thực tập, em có biết có bao nhiêu muốn hủy ? Nhưng sợ em khó chịu, sợ em tức giận, sợ em khinh thường ……. chỉ có thể nghĩ ra tồn tại, trơ mắt nhìn ta thành chính thức, ký hợp đồng, bị nhân viên của coi trọng! Em nghĩ rằng và em tại sao phải chịu đựng này đó?”
      biết em và ta thể giữ liên lạc, bằng mẹ em có thể nghi ngờ…… tại sao muốn bức em?”
      “Em____” Mục Thiên Dương tức giận kiềm chế được, “Em cứ phải liên hệ với phải ?”
      Uyển Tình thương tâm nhìn : “Vì sao tin em?”
      phải tin em, chỉ sợ mất em.”
      “Nếu mà đây là cách mà thích, em cần.”
      Mục Thiên Dương ngẩn ra, bỗng dưng nhảy dựng lên rống giận: “Đinh Uyển Tình! Tự tôn của có phải rất xứng đáng bị em giẫm lên hay ?” Lời hay ý tốt đều hết, đến giờ lại cần!
      Mục Thiên Dương tức giận hai mắt đỏ bừng, giữ lấy , đặt lên giường. cho phép thoát ly khỏi , cho dù hận , cũng muốn cột vào bên cạnh mình!
      Uyển Tình rống to: “Mục Thiên Dương! buông______”
      “Em dựa vào cái gì bảo buông em ra?” Mục Thiên Dương ấn bả vai của , “Em , em dựa vào cái gì?”
      Uyển Tình đá mạnh cước, có phòng bị, đột nhiên bị đá đâu, cả người bị đá văng. Uyển Tình thừa cơ lăn xuống giường, đứng lên chạy ra ngoài.
      “Em đâu vậy?” Mục Thiên Dương kêu lớn.
      Uyển Tình chạy tới cửa, thiếu chút nữa té ngã. Vừa rồi giãy dụa, khiến cho dép lê ở chân của rơi cái. chống vào khung cửa, quay đầu liếc nhìn cái, mạnh nắm lên chiếc dép còn lại ném ! Dép lê đánh vào ngực , sửng sốt.
      Thừa dịp này, Uyển Tình chạy nhanh ra bên ngoài. Còn thuận tay cầm đôi giày vải mang theo.
      Mục Thiên Dương đuổi theo ra đến, vừa lúc cửa bị đóng lại. tức giận đến cả người phát run, đột nhiên dừng bước.
      Vì sao phải đuổi theo ? khỏi hỏi bản thân.
      Hôm nay lại yếu thế, về sau vô pháp vô thiên!
      Nhưng vài giây đồng hồ sau, vẫn là đuổi theo, nhìn thang máy xuống đến lầu .
      ấn thang máy mãnh liệt, lát sau thang máy mở ra, nhưng vào. vẫn ấn cái nút, nhìn thang máy mở khép mở khép, sau mấy lần, xoay người lại.
      biết ai đúng ai sai, muốn thừa nhận bản thân có lỗi! Nhưng lo cho an nguy của , cầm điện thoại di động muốn gọi cho , lại hạ tay được.
      Lần này quyết được cúi đầu trước, bằng càng ngày càng kiêu ngạo!
      ném mạnh điện thoại xuống giường, lại thấy điện thoại của . Tốt lắm, tại cần rối rắm. đặt mông ngồi ở giường, cúi đầu nhìn chiếc dép lên của .
      Cư nhiên dám ném dép vào người !
      Mục Thiên Dương oán hận cắn răng, tưởng tượng thấy đau mắng chút, lát sau lại thống khổ cúi đầu. Vì sao để cho bản thân quá đáng chút……..Vì sao?
      Qua mười phút, tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Thiên Tuyết, bình tĩnh hỏi: “Uyển Tình trở về phòng ngủ sao?”
      “A?” Thiên Tuyết nghi hoặc, “ phải cậu ấy ở chỗ ….”
      ấy vừa mới trở về.”
      “Nga……” Thiên Tuyết cảm thấy lạ, “Cậu ấy còn chưa quay về, làm sao vậy?”

      “……. có việc gì.”

      “…….” có việc gì mới là lạ!

      Mục Thiên Dương nữa, cúp điện thoại, nằm ngửa lên giường, nhìn trần nhà.
      Uyển Tình lúc này, cánh đến trăm mét, ngay tại dưới lầu. Sau khi chạy ra ngoài, thấy thang máy có người dùng, sợ đuổi kịp , liền chạy tiếp cầu thang bộ. Chạy mấy tầng, đau lòng có khí lực, liền ngồi xuống, mình vụng trôm khóc.
      đột nhiên minh bạch việc: Chỉ có thích là đủ.
      Sau khi khóc khô nước mắt, nhớ tới nên tìm chỗ ngủ, tại cũng chỉ có thể quay về trường học. Buông đôi giày vải ôm trong ngực ra, phát vì tình thế cấp bách cầm nhầm của Thiên Tuyết. Chân Thiên Tuyết lớn hơn chân , đeo vào có áp lực, vì thế chậm rãi đeo, từ từ xuống lầu.
      xuống bằng thang bộ, sau đó bộ về trường học, trước kia chưa từng , rốt cuộc bao lâu, cũng biết nữa.
      Dù sao, Mục Thiên Dương lo lắng cho , cách mười phút lại gọi cho Thiên Tuyết lần. Vừa rồi Thiên Tuyết còn tưởng giỡn, hò hét cũng nên dỗ trở về, nghĩ tới thấy người, vội hỏi: “Sau hai người lại thế này?”
      Mục Thiên Dương phiền chán : “ ấy về đến nơi em gọi điện thoại cho .”
      Thiên Tuyết cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Uyển Tình.
      Mục Thiên Dương nghe thấy tiếng chuông. Nhìn cái tên lên màn hình, mới thở dài nhõm hơi, bất đắc dĩ nghe: “ ấy mang theo điện thoại…….”
      Thiên Tuyết ngẩn ra, rống to: “Mục Thiên Dương! Rốt cuộc làm gì ngươi ta vậy? Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, em liều mạng với !”
      Cúp điện thoại, gấp đến độ xoay quanh.
      Lý Ức và Liễu Y Y đều ở phòng ngủ, Liễu Y Y chơi game, nghe vậy chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cái. Lý Ức ở trong toilet tăm rửa, nghe ràng, đặc biệt cái tên phía trước, hoàn toàn biết cái gì.
      Thiên Tuyết suy nghĩ hai phút, rời khỏi phòng ngủ, vừa chạy xuống lầu, vừa gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: “Cậu ấy khi nào? bao lâu rồi?”
      “Hơn hai mươi phút ……” Mục Thiên Dương có khí lực .
      “Hơn hai mươi phút?” Thiên Tuyết thở dốc kinh ngạc, “ đường cũng nên đến nơi rồi!”
      cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu.
      nghĩ ra cửa trường học đón người, nhìn thấy người trở về sớm chút, yên tâm sớm chút. Trường học của các lớn, mất 10 phút mới đến cổng trường học, đợi lát liền nghĩ: cửa trường của các nhiều như vậy, vạn nhất cậu ấy cửa khác sao?
      lập tức chạy quay lại, chạy đến dưới lầu ký túc xá, thở hồng hộc. Liếc mắt nhìn ánh điện sáng ngời cửa ký túc xá, gọi điện thoại cho Liễu Y Y: “Y Y, Uyển Tình trở về chưa?”
      “Chưa về.”
      “Nga, cảm ơn…..” Thiên Tuyết cúp điện thoại, quyết định chờ ở chỗ này.
      ngồi ở chỗ quản lý, thất hồn lạc phách đợi, rốt cuộc nhìn thấy Uyển Tình có hồn vía từ bên ngoài trở về, mạnh tiến lên: “Uyển Tình___”
      Uyển Tình ngẩng đầu: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
      Thiên Tuyết ôm cổ : “Cậu làm tớ sợ muốn chết!”
      Uyển Tình sửng sốt, cậu ấy biết chuyện gì xảy ra? Là Mục Thiên Dương cho cậu ấy?
      Nhất thời, trong lòng Uyển Tình biết có tư vị gì. Vì sao phải làm như vậy? Vì sao còn muốn cai quản ………

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 351: Rùng mình

      Editor: Xiu Xiu

      “Chúng ta lên !” Thiên Tuyết phát có người nhìn các , buông Uyển Tình ra, lau nước mắt, lôi kéo lên lầu.
      Dọc đường , hai người đều chuyện. Trở lại phòng ngủ, Lý Ức tắm rửa xong ra ngoài, tò mò hỏi Thiên Tuyết: “Vừa rồi cậu gọi gì thế?”
      có gì.” Thiên Tuyết .
      Lý Ức thấy sắc mặt của Thiên Tuyết cũng tốt, xấu hổ hỏi. Mấy hôm trước vừa quen bạn trai, trong tình cuồng nhiệt. Bạn trai thuê trọ ở bên ngoài trường học, thay quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ, có lẽ đêm nay quay lại. Nghe hề phát sinh quan hệ với bạn trai, nhưng biết là hay giả. Thế nhưng, cho dù là , loại tình huống này xảy ra khi mới quen được tuần cũng hơi nhanh.
      Thiên Tuyết có tâm tình châm chọc người khác, rót cho Uyển Tình chén nước, hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ : “Cậu muốn tắm rửa ? Mình đun nước.”
      “Uhm.” Uyển Tình cầm chén, có chút ngây người.
      Thiên Tuyết đun nước, lôi kéo xem phim, chưa gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương! mới gọi! Hừ, luôn miệng thích người ta, kết quả bắt nạt người ta đến trốn khỏi nhà! Hơi quá đáng!
      Nhưng sau mấy phút, Mục Thiên Dương gọi đến rồi. Thiên Tuyết tức giận : “Quay lại!”
      Mục Thiên Dương : “Em hỏi ấy nơi nào, lâu như thế.”
      Thiên Tuyết sửng sốt, che di động với Uyển Tình: “Vừa rồi cậu đâu à? Nửa giờ nữa gọi điện thoại...” Từ Y Toa Bối Lạp xe sang đây, chỉ mất vài phút.
      Uyển Tình vừa nghe, mạnh mẽ cướp điện thoại, phẫn nộ hỏi: “ nghĩ tôi và đâu?”
      Mục Thiên Dương dừng lát: “ có ý gì khác, chỉ lo lắng cho em...”
      “Tôi tin !” Uyển Tình cười lành, trả cho .
      Mục Thiên Dương tức được: “Đinh Uyển Tình! Em có lương tâm hay ?”
      “Tôi có được chưa?” Uyển Tình cúp điện thoại.
      Thiên Tuyết nhìn , nhàng vỗ vỗ vai : “Chúng ta để ý người đàn ông đó...”
      “Cảm ơn.” Uyển Tình nghĩ ở phe mình, còn nghĩ đến tình hình vừa rồi ở bên cạnh mình, cảm động đến tột đỉnh.
      -
      Uyển Tình mang di động theo người, Mục Thiên Dương có cách nào gọi trực tiếp cho , chỉ có thể gọi cho Thiên Tuyết. Nguyên ngày, Thiên Tuyết muốn giúp , buồn bực, lại có cách gì, chỉ có thể ngoan độc : “Em có tin đến trường học bắt bọn em ?”
      “Nếu cần ấy nữa, cứ việc đến.” Thiên Tuyết sợ .
      Mục Thiên Dương cứng lại, vẫn dám .
      Suy nghĩ đêm, lại gọi điện cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết từ chối còn chưa xong, lại sâu xa: “Chuyện giữa ấy, cho dù là ai cũng hiểu.”
      Thiên Tuyết sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng. Vấn đề giữa người với nhau, người ngoài sao có thể ràng, chỉ có thể đưa di động cho Uyển Tình, Uyển Tình nhận, cũng giúp được .
      Mục Thiên Dương xoay xoay di động của Uyển Tình, suy nghĩ giây lát : “Em hỏi ấy, sợ mẹ ấy gọi điện thoại, ấy nghe được à?”
      từ từ...” Thiên Tuyết , lát sau với : “Em với ấy, nhưng ấy vẫn tiếp.”
      Mục Thiên Dương phẫn nộ cúp điện thoại, lúc này, đau lòng đến mức khí khái hùng đều mất hết, nếu chịu nghe máy, nhận sai...
      Phiền toái ném di động xuống, nghĩ là ném như thế, lại ném di động xuống đất, vội vàng chạy đến nhặt lên, phát màn hình tối đen, sợ nó bị hỏng, thử khởi động máy, có lên, nhưng đủ pin.
      Muốn tìm sạc nạp điện cho , nhưng là có, vậy tắt máy . Nếu lúc này mẹ gọi tới, cũng dám tiếp, nhưng để nó kêu cũng thêm phiền, nên tắt máy .
      Điện thoại này dùng hơn hai năm, từng muốn đổi cho , còn nếu lo lắng đổi điện thoại bị mẹ nghi ngờ, cứ để lại, lúc về nhà rồi đổi lại. Nhưng phiền, đổi.
      Nghĩ đến, sau khi đến Đỗ gia, Đỗ Viễn Minh đổi cho co chiếc điện thoại thời thượng hàng hiệu nhưng vẫn dùng chiếc này.
      quen dùng nó, lại muốn đổi. Nhiều quần áo như vậy, vẫn chỉ thường xuyên mặc có vài bộ, trong máy tính có vài phần mềm , dùng quen bản cũ, cũng muốn cập nhật.
      người phụ nữ rất bảo thủ, thích thay đổi. Nếu có thể được thích, nhất định vẫn thích như vậy...
      Lúc buổi chiều, Mục Thiên Thành đến tìm , hai ngày này làm, Mục Thiên Thành cho rằng túng dục quá độ nên nghỉ ngơi, vốn tính toán tới cười trận, như quả là túng dục quá độ, trai cũng mệt chết...
      Kết quả vừa vào cửa, thấy khuôn mặt đen sì, Mục Thiên Thành cũng dám trêu chọc , yếu đuối đứng bên xem kênh động vật thế giới, dám quấy rầy.
      Sau khi xem xong, Mục Thiên Dương vẫn dựa vào sofa nhìn trần nhà, Mục Thiên Thành vô cùng nghi ngờ, gủi tin nhắn hỏi Thiên Tuyết. Thiên Tuyết cho : “Cãi nhau với Uyển Tình, em cũng tại sao, dù sao Uyển Tình rất tức giận! Em đứng ở bên này, nếu sợ, có thể khuyên ấy!”
      “Em nham hiểm!” Mục Thiên Thành trả lời, dám xui chịu chết.
      “Em lập tức tới đây.”

      “A....a....a....” Mục Thiên Thành vui vẻ khép điện thoại lại, với Mục Thiên Dương: “Thiên Tuyết ấy qua bây giờ.”

      Mục Thiên Dương mạnh mẽ ngồi thẳng người, dừng vài giây, rất nhanh liền trở về phòng.
      Mục Thiên Thành nghi ngờ: “ XẢY RA CHUYỆN GÌ?”

      Mục Thiên Dương về phòng tắm rửa, cạo sạch râu, thay quần áo, sau đó lại hối hận, lộng lẫy như vậy làm gì? nên suy sút để cho xem... biến thành như vậy, khẳng định nghĩ là để ý đến ...

      Vì thế, người đàn ông thành thục sắp ba mươi tuổi, động kinh trở nên ngây thơ.... hung hăng xoa lên quần áo của mình mấy lần, tóc cũng bị vò loạn...

      ra ngoài, chẳng những quần áo người giống như dưa muối, tóc loạn, cằm còn dính băng dính cá nhân.

      có cách nào, vì theo đuổi phụ nữ, xuống tay ngoan độc với mình, đành phải lấy dạo cạo râu quét hai phát, khổ nhục kế, chỉ cần dùng là được.

      Mục Thiên Thành thấy, sợ tới mức ngã người xuống. vốn ngồi sofa, vừa ngã liền ngửa cả người ra sau.

      Mục Thiên Dương dường như phát tồn tại của , tiếp tục ngồi đọc báo.
      Mục Thiên Thành lắp bắp : “, ... cằm chảy máu!” Làm bản thân thảm như thế làm gì?

      Mục Thiên Dương để ý, mãi đến khi giọt máu rơi tờ báo, mới nhíu mày, khép báo lại, rút tờ khăn giấy ra che cằm.

      Chương 352: Đều phải hỏng mất

      Edit: minhhy299

      Có thể cắt quá sâu hay ? hủy dung chứ?

      lúc Mục Thiên Dương suy nghĩ hỗn loạn, cửa chính mở ra. bỗng nhiên đứng lên, xoay người, vừa vặn Thiên Tuyết mở cửa tiến vào. Giấy vệ sinh bị máu dính lên mặt , Thiên Tuyết vừa thấy, cảm thấy như vậy vô cùng buồn cười, nhịn được bật cười.

      Mục Thiên Dương mặt có chút đen, trong lòng lại có thể dâng lên tia cảm xúc ủy khuất. yên lặng tháo khăn tay mặt xuống, sâu kín nhìn cửa chính.

      Thiên Tuyết tiến vào, đóng cửa, đứng cạnh cửa đổi giày.

      kinh hãi: "Uyển Tình đâu?"

      "Ở trường học."

      ". . . . . ."

      Thiên Tuyết đồng tình liếc nhìn cái, thay giày lại đây: "Em trở về lấy di động giúp cậu ấy."

      "Kêu chính ấy tới lấy!" Mục Thiên Dương hét lớn tiếng, phẫn nộ ngồi sô pha.

      Thiên Tuyết nhún nhún vai: " rống với em có ích lợi gì? Cậu ấy lại nghe thấy." lấy di động của mình ra, "A, muốn rống lần nữa hay , em ghi lại cho đây?"

      Mục Thiên Dương bỗng nhiên trừng .

      hơi hơi bị dọa, cất tốt di động, chỉ chỉ về phía phòng : "Vậy em lấy điện thoại của cậu ấy ~"

      Mục Thiên Dương phiền chán tựa đầu chôn trong lòng bàn tay, Thiên Tuyết nghỉ hẳn là có gì khác thường, liền lấy di động.

      Mục Thiên Dương suy nghĩ trong lòng vòng, chờ lúc ra hỏi: " ấy hai ngày này thế nào?"

      "Tạm được sao." Thiên Tuyết nhìn , "Mặt sao lại thế này?"

      "Dao cạo râu hỏng rồi!" Mục Thiên Dương buồn bực . Cái này chảy máu trắng!

      Thiên Tuyết vốn muốn cầm di động bước , tí nữa còn có tiết học đấy. Nhưng nhìn thê thảm như vậy, có hơi ngượng ngùng, quyết định vẫn là cố chút chuyện tay chân, bồi lát.

      ngồi qua, Mục Thiên Dương lại : "Em còn trở về?" Em vẫn nên chạy nhanh trở về nha! Nhanh đưa dì động cho Uyển Tình, có thể gọi điện thoại cho ấy!

      bình tĩnh : "Di động có pin, nhanh cầm lại sạc, vạn nhất mẹ ấy gọi điện thoại cho ấy làm sao bây giờ?"

      Thiên Tuyết nhìn thoáng qua di động trong tay, có chút hiểu ra gật đầu, đứng lên: "Vậy em ."

      Mục Thiên Dương kiên nhẫn phất phất tay, ước gì có pháp thuật, có thể lập tức biến hóa đến bên người Uyển Tình. Chờ vừa ra khỏi cửa, lấy di động của mình ra. Tuy rằng biết nhanh như vậy, nhưng chỉ cách 5 phút, liền nhịn được gọi cuộc điện thoại, sau đó là 3 phút, 2 phút, 1 phút. . . . . . Càng gọi ngừng ngừng!

      Mục Thiên Thành vì di động cảm thấy đau lòng! Lượng công việc lớn như vậy, thực vất vả cạch cạch ~

      "Khụ!" ho tiếng, ", nghe và chị dâu cãi nhau?"

      Mục Thiên Dương chậm rãi chuyển tầm mắt qua người , lạnh lùng nhìn .

      Mục Thiên Thành cảm thấy da đầu run lên: "Là Thiên Tuyết cho em. . . . . . Chúng em là quan tâm ."

      Mục Thiên Dương vẫn lạnh buốt nhìn .

      được tự nhiên giật giật, kiểu ánh mắt ai oán này của hai. . . . . . quỷ dị!

      "! Nếu vấn đề quá khó giải quyết, phải đúng bệnh hốt thuốc!" Bằng , cắt mình vạn đao, gọi trăm cuộc, cũng cứu giúp được chuyện gì nha!

      Mục Thiên Dương vừa nghe, tắt điện thoại: "Đúng rồi, sáng nay nhận được điện thoại của Thành phố A, Văn Sâm sinh bệnh, công ty có người chủ trì đại cục. tại được, em thay trở về , hiểu điện thoại cho ——"

      còn chưa xong, Mục Thiên Thành liền vội hỏi: "Sao lại sinh bệnh ? !"

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút, gì nhìn : “Em còn quản cậu ta làm cái gì?"

      Mục Thiên Thành ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, tức giận : " gạt em?"

      cũng ăn hơn. . . . . . Nghe là bao tử xuất huyết, phỏng chừng là uống rượu ."

      Mục Thiên Thành lập tức , ngay sau đó người xông ra ngoài cửa.

      Lại qua 10 phút, Mục Thiên Dương rốt cục đả thông điện thoại Uyển Tình. Nhưng mà. . . . . . Uyển Tình trực tiếp tắt máy, sau đó đưa tên vào sổ đen %>_<%

      Mục Thiên Dương vẫn liên lạc với được, gấp đến độ miệng vết thương đều nhiễm trùng , còn chạy tới bệnh viện nhìn chút. Sau khi trở về, lên QQ mình cần mấy trăm năm nhắn tin cho , gửi email, vẫn hồi .

      CMN đây là đơn phương chia tay sao?

      Mục Thiên Dương muốn điên rồi. Lại như vậy xuống, vết thương cằm đều phải khỏi hẳn . . . . . .

      Ngay tại thời điểm chân tay luống cuống, di động ra!

      Mục Thiên Thành xảy ra tai nạn xe cộ!

      Hai ngày trước, nghe Văn Sâm sinh bệnh, lập tức chạy về thành phố A. Chạy đến chỗ Văn Sâm ở, thấy cái nữ nhân tóc dài xõa vai, dáng người lồi lõm, dung mạo xinh đẹp, môi hồng răng trắng. . . . . . ( nơi này tỉnh lược vạn từ hình dung và quá khen ngợi ) trong phòng.

      Nữ nhân coi như xong, ở trong phòng coi như xong, chỉ là sao ta còn giúp đỡ Văn Sâm nữa! Văn Sâm nằm ở giường, đắp chăn, nửa người mảnh vải, về phần nửa người dưới. . . . . . nhìn thấy! Bất quá cảm giác, cảm thấy có mặc %>_<%

      Sắc mặt Văn Sâm tiều tụy, tựa như thời điểm từng bị đêm bảy lần . . . . . . Mục Thiên Thành cảm thấy mình muốn chết.

      Nữ nhân xinh đẹp giúp đỡ Văn Sâm uống nước sôi, đột nhiên phát trong phòng hơn người, muốn đứng lên, Văn Sâm giữ chặt phen, để ngồi bên cạnh mình, mí mắt cũng nâng chút: "Bạn cùng phòng. . . . . . cần phải quan tâm ta."

      " phải ở mình?" Nữ nhân hỏi.

      Văn Sâm dừng chút: " ta vừa chuyển lâu, phỏng chừng quên cái gì đấy."

      "À. . . . . ." Nữ nhân mặc kệ , tiếp tục đút uống nước.

      Mục Thiên Thành thấy tay nàng chạm vào thân thể xích lõa của Văn Sâm, cảm thấy vô cùng chói mắt. hít sâu hơi, quađặt cái chìa khóa tay ở tủ đầu giường: "Tôi quên trả lại cậu cái chìa khóa. . . . . ."

      "Ừ." Văn Sâm cúi mắt, nhìn .

      Mục Thiên Thành lại liếc mắt nhìn sâu cái, xoay người rời .

      Nữ nhân thấp giọng : "Bạn của sao lễ phép như vậy? Nhìn sinh bệnh, cũng quan tâm chút. . . . . ."

      Mục Thiên Thành rống giận trong lòng: ta CMN chính là trở về quan tâm ta đấy! Đều là Tiểu Tam này ở trong này!

      Mục Thiên Thành buồn bực rời , nhưng sau lại vẫn là nhịn được gọi cú điện thoại cho Văn Sâm. Vốn là muốn hỏi thân thể chút, kết quả còn có mở miệng chợt nghe thấy thanh của nữ nhân kia, Văn Sâm giọng dỗ , Mục Thiên Thành nghe vào trong tai, nhịn được mồm miệng ác độc : "Động tác của cậu đúng là mau! sớm cấu kết rồi chứ?"

      "Có chuyện gì sao?" Văn Sâm lạnh như băng hỏi.

      Mục Thiên Thành dừng chút: "Tình cảm mười năm, cậu liền đối với tôi như vậy?"

      ". . . . . . Chúng ta muốn chấm dứt rồi, nên làm khó tôi."

      Mục Thiên Thành đột nhiên thỏa hiệp : "Làm bạn bè bình thường được sao?"

      " tiện." Văn Sâm , "Về sau đừng tới tìm tôi. . . . . ." Làm bạn bè bình thường? Đó là tìm ngược thân đấy! rốt cuộc có tôi hay ?

      Văn Sâm suy nghĩ tình hình bọn họ làm bạn bèbình thường, kia căn bản có cách nào gặp mặt giống như người có việc gì khác. Nhưng Mục Thiên Thành nghĩ tới, chỉ cảm thấy cái này hơi quá đáng! Người có tài vài ngày, liền muốn đến làm cùng nữ nhân, cư nhiên còn " tiện"

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 353: Người nhà thể có việc

      Mục Thiên Thành trong cơn tức giận, mua chiếc xe thể thao mới ở A thị, trực tiếp “Chạy” về C thị! Chạy đêm tới nội thành C thị, tốc độ chút cũng giảm, ngang qua ngã tư đường, gặp chiếc xe chạy ngang vượt đèn đỏ, mạnh phanh xe lại, nhưng căn bản kịp, vẫn là đụng vào nhau!
      Tiếp theo, các xe ngang qua hai bên cũng phanh kịp mà đụng phải nhau, đường bị tắc nghẽn.
      Tai nạn giao thông tổng cộng liên lụy đến năm chiếc xe, ba chiếc xe tai nạn sau thực rất vô tội. May mắn là, toàn bộ xe bị xảy ra tai nạn, trừ bỏ hai chiếc xe đâm vào nhau đầu tiên ngươi trong xe bị thương nặng, những người khác cũng chỉ là vết thương , ai tử vong.
      Cảnh sát giao thông vầ xe cứu thương đến cùng lúc, Mục Thiên Thành chưa có hôn mê, chỉ là được thở bằng túi oxi động đậy. Mấy năm nay, mạo hiểm gì còn chưa trải qua, so với điện ảnh Hollywood còn hành động nhiều hơn, cho nên dù có bị thương nặng vẫn có thể bảo trì độ cảnh giác cao, trung tâm mở 200 mã, hoàn toàn có thể tránh hết thảy động tĩnh, chướng ngại, thể hoài nghi kỹ thuật; loại lực va chạm này, với tính gì, hôn mê mới tốt, hôn mê mới bình thường!
      Nhưng mà, xác thực chạy siêu tốc, hộ chiếu của ….. có mang người! Xong đời!
      Mục Thiên Thành bị giải cứu ra, cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, chất lỏng ấm áp chảy từ khóe mắt xuống, chảy tới khóe miệng, tinh ngọt thôi. xong, bị vỡ đầu! cảm thấy bản thân sắp hôn mê, tuổi lớn, có biện pháp……
      Mục Thiên Thành thừa lúc thanh tỉnh cuối cùng, dọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: “…..Em bị đâm xe…….”
      xong, liền hôn mê bất tỉnh. Điện thoại còn chưa tắt, cảnh sát giao thông lập tức nhặt lên, gọi Mục Thiên Dương đến bệnh viện.
      Mục Thiên Dương biết tình nghiêm trọng như thế nào, vạn nhất náo loạn quá lớn, cần phải vận dụng quan hệ xã hội. Loại tình này, vốn giao cho Văn Sâm là thích hợp nhất, cần lo lắng để lộ tin tức, hơn nữa tận tâm tận lực làm coi như là chuyện của mình, nhưng tại……. thích hợp nhất!
      Mục Thiên Dương lắc cái đầu hai cái, vẫn liên lạc được với Uyển Tình, tim của sắp héo rũ. còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đến bệnh viện trước. Đến bệnh viện mới biết tình hình được, chỉ có bị thương, có tử vong, mới thở dài nhõm hơi. Chỉ cần gây ra mạng người, tin tức tiết lộ cho phóng viên, chỉ cần dưỡng thương tốt là được.
      Kết quả lát sau cảnh sát giao thông đến tìm , tình náo loạn lớn!
      Còn nhiều hơn nữa, chiếc xe hơn 400 vạn của Mục Thiên Thành đụng vào chiếc xa hơn 200 vạn của người ta. Muốn đúng sai, xác thực Mục Thiên Thành chạy xe tốc độ quá cao, nhưng đối phương vượt đèn đỏ, hai bên đều có sai, cho nên ai cũng đừng nghĩ trốn! Xem tình huống, khẳng định bọn họ thắng, đối phương có cơ hội ăn vạ! Nhưng mà…….Mục Thiên Thành vận khí tốt, đụng phải cục trưởng! Là vị quan!
      Nếu như đoán sai, nhất định là tham quan, mọi người lớn lên ở quốc gia này đều hiểu được.
      Cho nên, đối phương hung hăng áp chế tin tức, cảnh sát, phóng viên đều bị chặn lại, ai giám đến phỏng vấn. Nhưng mạng dường như rất nóng nảy, chỉ có chiếc xe 400 vạn đâm chiếc xe 200 vạn cũng đủ để mọi người tưởng tượng phen, huống chi còn có người bóc ra thân phận của cục trưởng.
      Ngược lại, ở bên Mục Thiên Thành có vẻ an toàn, còn chưa có người phát ra thân phân của , nhưng chỉ nhìn xe, cũng biết có lai lịch.
      Mục Thiên Dương đau đầu, cũng bất chấp nhiều như vậy, gọi điện thoại cho Văn Sâm trước. Văn Sâm còn chưa khỏi bệnh, tuy rằng làm, nhưng có hăng hái như trước kia, rồi đột nhiên nghe thấy Mục Thiên Thành bị tai nạn xe cộ, tim bị dọa ngừng đập.
      tốt! Trong nháy mắt liền theo tôi gây ra án mạng? biết phân biệt nặng sao, rốt cuộc là nghĩ gì? Văn Sâm gấp đến độ lồng ngực ngừng phật phồng, tiếng cũng trở nên bối rối: “Tình huống tại thế nào? Người khác có chuyện gì ? Chiếc xe là như thế nào?”
      “Người có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da. Xe tôi ràng lắm……, nghe là xe mới.”
      “Có bao nhiêu mới? Tốt nhất là chủ tịch biết. Vạn nhất TV và tin tức đưa tin, chỉ cần có ảnh chụp của cậu ấy, chỉ nhìn xe, chủ tịch cũng biết là cậu ấy.”
      “Uh!” Mục Thiên Dương thiếu chút nữa quên Mục lão gia, “Nhất định được để ông nội biết!” Lão nhân gia mà biết bị dọa dậy nổi.
      “Lát nữa tôi dò hỏi. Bên c thị, A Thành có vẻ hiểu biết chuyện nhà của tổng giám đốc, để cho cậu ta ra mặt xử lý, bên này tôi sắp xếp tốt, để xem tình huống có qua hay .”

      “Tốt!” Đầu óc Mục Thiên Dương cũng mau chóng khởi động lên, vừa gọi A Thành tới đây, bảo cậu ta xử lý tất cả công việc, vừa liên hệ với Âu Kì Thắng.
      Âu Kì Thắng là lão đại ở C thị, cái cục trưởng là gì với . Nếu cái cục trưởng kia muốn lấy quyền áp người, khiến cho Âu Kì Thắng hộ trợ xoay chuyển. Tóm lại, sống chết của tham quan mặc kệ, người trong nhà phải bảo vệ chu toàn.
      Cục trưởng bên kia, ngay từ đầu là muốn thu thập Mục Thiên Thành. Ở xem ra, phỏng chừng là người nào giàu có thôi, khẳng định thu thập tốt. ra, khẳng định có đám người đến trước cửa, sau đó ác độc để lại số!
      Mục Thiên Dương đương nhiên để người nhà bị ức hiếp, hơn nữa rút giây động rừng, nếu Mục Thiên Thành bị nhúng chàm, cả tập đoàn cũng bị thả xuống nước theo, phỏng chừng là nhiều năm cũng thể yên tĩnh lại! đương nhiên để cảnh tượng đó xuất người mình!
      Vì thế thừa dịp cục trưởng còn chưa rục rịch, cấu kết với Âu Kì Thắng, hai người cùng nhau vận dụng quan hệ tay, áp chế chuyện lần này, thuận tiện hất nước bẩn lên người cục trưởng.
      Lần trước hai người bọn họ là sụp đỏ trưởng phòng, liên quan đến trưởng phòng Chu là lợi ích của tập đoàn, tại muốn làm cái cục trưởng cấp bậc thấp, quả thực quá dễ dàng! Bất quá vẫn là rút giây động rừng, người ta là cục trưởng nho nhưng quen biết với những người cũng phải đơn giản, vì thế chỉ cầu cho đối phương đừng đến cắn bản thân.
      Chờ cục trưởng phản ứng kịp, muốn vận dụng quan hệ báo thù, mạng lưới quan hệ của bị Âu Kì Thắng trực tiếp hoặc gián tiếp lôi , toàn bộ đồng minh và chỗ dựa bị thu mua! tại muốn báo thù cũng có biện pháp, mọi người trước mặt đều là thuyết khách của Âu Kì Thắng, khuyên quên .
      cũng chỉ có thể quên .
      Bên Mục thị, phóng tin tức chủ nhân của chiếc xe 400 vạn là người nước ngoài, về phần những điều khác, để mọi người đoán . Mọi người đoán đoán lại, lại bị người dẫn dắt sai hướng, đoán ra là Mục Thiên Thành. Mục gia và tập đoàn Mục thị tại việc lần này, hoàn toàn bị ảnh hưởng.
      Thành quả ràng nhất chính là, ba ngày sau, Thiên Tuyết và Uyển Tình cũng biết Mục Thiên Thành xảy ra chuyện gì, còn chú ý tin tức mạng, đoán là họa nhân của Lý Thế Dân……
      Thời gian Mục Thiên Thành tỉnh lại khá sớm, chuyện thứ nhất là hỏi xe của , bị Mục Thiên Dương chửi bới chút.
      dám tiếp nữa, ngoan ngoãn nằm ngày. Ngày hôm sau đứng lên, cân nhắc, Văn Sâm chắc lo lắng cho bản thân ? Đương nhiên điều kiện kiên quyết là cậu ấy biết chuyện xảy ra, biết họ có cho cậu ấy biết …….

      Chương 354: Có cần mua thảm hay ?

      Mục Thiên Thành,Uyển Tình hỏi Mục Thiên Dương: “ cần làm việc sao?”
      “Cảm ơn ý tốt của cậu! Nếu phải cậu gặt rắc rối, tôi cũng ở đây?”
      “Khụ! phải đại hội ở A thị cần chủ trì sao? ở đây, kia……?”
      “Văn Sâm làm tốt lắm, cần tới cũng được.”
      Mục Thiên Thành sửng sốt, chần chừ hỏi: “ ấy….. ấy biết em bị thương?”
      “Biết.” Mục Thiên Dương giống như vô ý trả lời, trong lòng lại vui sướng khi người gặt họa.
      “Vậy ấy……” Mục Thiên Thành buồn bực, tâm độc ác! Biết bị thương, cư nhiên đến nhìn !
      “Tưởng cậu ấy tới thăm em.”
      “Ai cần tới xem!” Mục Thiên Thành rống giận, rống ngực có điểm đau, “Thiên, Thiên Tuyết đâu? Em xảy ra chuyện lớn như vậy, nó đến thăm em, có lương tâm!”
      Này tuyệt đối là giận chó đánh mèo!
      cho nó biết.” Mục Thiên Dương , “ tại tất cả mọi người đều săn lùng em, em nhịn xuống tĩnh mịch thời gian, hai ngày nữa nó tới.”
      “Nga…….” Mục Thiên Thành rầu rĩ vui đáp ứng, đột nhiên nhớ tới Mục lão gia, “Ông nội đâu? đừng cho ông biết!”
      “Yên tâm, vị kia nhà em nghĩ đến trước rồi.”
      “A?” Mục Thiên Thành biểu tình phi thường ngốc.
      Mục Thiên Thành cải chính: “ sai rồi, là vị trước kia của em.”
      Mục Thiên Thành trầm mặc, trong lòng dần dần ấm áp, ngọt. Xem ra, vẫn quan tâm cậu…..Hắc hắc……..
      Hai ngày này Mục Thiên Dương bận chuyện của , cũng chưa có thời gian liên hệ với Uyển Tình. Đương nhiên, Uyển Tình cũng biết liên hệ với bản thân, bởi vì chỉ có thể gọi cho Thiên Tuyết mới gián tiếp biết được tin tức của .
      Thiên Tuyết phát Mục Thiên Dương gọi tới đây, ngay từ đầu cũng “báo cáo” với Uyển Tình, qua hai ngày cảm thấy chuyện nghiêm trọng mới cho Uyển Tình. Uyển Tình còn tưởng rằng còn thường xuyên gọi tới, nghe vậy cũng cả kinh.
      có thể gọi tới hay ?” Thiên Tuyết hỏi, “Cậu nha! Cáu kỉnh cũng có chừng mực thôi! ấy phiền, về sau cũng để ý cậu, cậu làm sao bây giờ?”
      Uyển Tình : “Kia vừa vặn! Tớ liền tự do!”
      “Cậu___Cậu đúng là bỏ được!” Thiên Tuyết cảm thấy đáng giá vì Mục Thiên Dương, “Tớ cho cậu biết, cậu là bạn của tớ, ấy là hai của tớ, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, tớ giúp đỡ cậu! Tớ cũng đau lòng cho ấy, cậu dám làm tổn thương trái tim ấy, tớ liền đứng về phía ấy!”
      “Tùy cậu!” Uyển Tình thở phì phì .
      Thiên Tuyết bất mãn, uy hiếp : “Tới gọi điện thoại cho ấy, cậu bị bệnh. Nếu ấy còn quan tâm cậu, cậu được lại làm bộ làm tịch, lập tức gặp ấy!”
      cho phép!” Uyển Tình ngăn lại, “ ấy có thể có việc, cậu nên quấy rầy ấy. Tớ, tớ còn muốn bình tĩnh chút…….”
      “Cậu bình tĩnh mấy ngày rồi! muốn bình tĩnh đến lúc ấy còn nhiệt tình với cậu? Cậu thấy đủ , ấy tốt với cậu chỗ nào? Kiễn nhẫn và nhiệt tình cũng có điểm dừng, cậu lại tức giận, cũng đủ rồi, tổng muốn nhượng bộ chút…..”
      “Cậu hiểu.” Uyển Tình , “ ấy tin tớ, tớ biết đối mặt với ấy như thế nào.”
      ấy tin cậu như thế nào?”
      Uyển Tình dừng chút, nhớ tới chưa cho tình huống cụ thể, chỉ lắc đầu: “Quên …..”
      “Cậu nếu ra! Tớ nghĩ biện pháp cho cậu! Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, chừng tớ có thể tìm được phương pháp giải quyết cho hai người?”
      “Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt……” Uyển Tình nhìn , “Cậu giải quyết được, cậu cũng đừng quan tâm.”
      Thiên Tuyết: “…..” Tôi ! biết phải như thế nào!

      Mục Thiên Dương hoàn toàn phiền chán.
      Uyển Tình trở lại chỗ ở, cũng có tìm , sợ từ nay về sau tới tìm sao?
      Đúng, sợ, còn ước gì đâu! Sợ hãi là ! Người đáng ra phải sợ, nên là ! sợ các loại phản ứng của , sợ tức giận, sợ vui, sợ để ý đến …..
      Cốt khí giá trị mấy đồng tiền? cần, đô đô đô gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: “ họ của em xảy ra tai nạn xe cộ, ở bệnh viện xx, em và Uyển Tình đến chút!”
      Nhìn thấy người là tốt rồi! Muốn mua mấy tấm thảm giấu ở trong phòng hay ? Nếu còn tức giận, liền đơn giản nhất quỳ ____
      Đình chỉ! Tuy rằng cố khí đáng tiền, nhưng thể hoàn toàn quăng! Mấy tấm thảm, vẫn là chờ đến lúc có giấy hôn thú , thân phận phải xứng với quyền lực……
      Mục Thiên Dương thay quần áo, tinh thần phấn chấn, sờ sờ mặt mình trước gương, suy nghĩ có cần cạo râu hay ……Cuốn cùng vẫn quyết định quên ! Chậm chạp, rất tiết tháo!
      trực tiếp đến bệnh viện, phát hiên Văn Sâm tới đây.
      Sáng nay Văn Sâm vừa tới, Mục Thiên Thành thấy liền giả bộ đau. Văn Sâm biết có gì đáng ngại, tình huống của Mục Thiên Dương đều qua, hơn nữa sinh mệnh của vốn rất mạnh, loại thương này vốn như cơm bữa, đến mức nằm ba bốn ngày thể động đậy.
      Văn Sâm cũng vạch trần , yên lặng nhìn biểu diễn, muốn uống nước, liền rót nước cho, muốn ăn hoa quả, liền gọt táo, muốn đùa giỡn lưu manh người , cũng để tùy ý.
      Mục Thiên Thành náo loạn nửa ngày, phát kháng nghị, cảm thấy có ý nghĩa. Đánh quyền vào bông vải, hời hợt, còn đánh cái rắm? phải bị thương, đến nhìn bản thân ? Nhất thời, muốn tranh thủ đồng tình của , đẩy ra: “Em sao…..Chỉ đùa .”
      biết.” Văn Sâm thấy náo loạn, cũng phối hợp náo loạn, ngồi xuống bên.
      Mục Thiên Thành có điểm kỳ quái nhìn : “ cài gì?” Biết còn chơi tới tôi? Đợi chút, người này có điểm kỳ quái……
      Văn Sâm thản nhiên thản nhiên liếc nhìn cái: “Nghĩ muốn cái gì , cần thiết diễn, em diễn trò rất khó coi.”
      Mục Thiên Thành sửng sốt, được tự nhiên mắng tiếng, sau đó đưa tay túm lấy , muốn hôn .
      Văn Sâm vội vàng dựa vào tường, để cho bản thân áp lên vết thương của , đương nhiên cũng khiến cho thực được: “Đây là bệnh viện, đừng làm rộn.”
      Mục Thiên Thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang cười, cầm tay buông: “ có ý gì?”
      Văn Sâm bất mãn nhíu mày, lão tử đến đây, cậu còn hỏi có ý gì? muốn rút tay về, Mục Thiên Thành phát , có chết cũng buông! Rút vài lần, bất động, bất đác dĩ : “Em muốn như thế nào liền là như thế đó……Về sau đừng dọa .”
      Mục Thiên Thành vừa nghe, lập tức ngồi xuống, vừa là đau lòng, vừa nóng vội: “Em phải cố ý……Kia, người kia là ai? “Bạn bè” ?” Hai chữ bạn bè có điểm kì quái, vốn muốn là “Bạn ”.
      “Em .” Văn Sâm lườm cái, “ phải qua với em?”
      Mục Thiên Thành buồn bực : “Em lại chưa thấy qua.”
      Văn Sâm cười : “Kia về sau biết rồi?”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 355: Tiết tháo

      Mục Thiên Thành nhìn thấy vẻ mặt này của , nghe thanh của , dương như trấn an mèo con nghe lời, mặt cảm thấy mất mặt, tức giận : “ cố ý ?”
      mới ác liệt như thế!” Văn Sâm Khinh thường , cư nhiên dùng khổ nhục kế.
      là ngoài ý muốn... Em tưởng là em chết cũng tới xem cái.” Sớm biết là dùng khổ nhục kế có tác dụng, trong khoảng thời gian này cần thống khổ như vậy rồi. đột nhiên hỏi: “Về sau làm sao bây giờ? làm sao đối mặt với người trong nhà?”
      sau!.” Văn Sâm thở dài: “Kỳ vọng của ba mẹ đối với rất lớn, nhưng mặc kệ em, em lại nổi điên rồi.”
      Mục Thiên Thành cảm động : “ liền là vợ quản nghiêm của em...”
      “Cút!” Văn Sâm đỏ mặt, mạnh mẽ rút tay lại. Em em, tới cùng ai công ai thị. Vì sao người nào đó nhìn có chút khí chất, làm việc giống hệt như đứa trẻ con.
      Mục Thiên Thành lập tức bắt lấy tay : “Nếu chúng ta cùng tìm đối tượng, kết hôn giar1”
      “Con sao?”
      “Này... thể sinh được, sau đó ly hôn?”
      “...” gì.
      Mục Thiên Thành cũng biết gì, chuyển hướng đề tài : “ tại có phải cực kỳ xấu hay ?”
      Văn Sâm nhìn thoáng qua băng gạc quấn đầu : “Vẫn được, có việc gì là tốt rồi.”
      “Uhm... Cạo sạch đầu của em rồi....” Mục Thiên Thành kéo tay , liếc mắt cái: “ có ai...”
      Văn Sâm bắt đắc dĩ thở dài, ngồi xuống, Mục Thiên Thành kéo lại gần, ôm lấy cổ , từ từ hôn lên môi . Văn Sâm nghĩ đây là bệnh viện, nghĩ muốn đẩy ra, nhưng lại muốn thương tâm,. Chính là do dự, nghe được có người mở cửa, vội vàng lui đầu về sau, xoay người thấy Mục Thiên Dương.
      Mục Thiên Dương thấy bọn họ nắm tay, còn thấy tư thế vừa rồi, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của Văn Sâm, nhưng nhìn vẻ mặt ai oán của Mục Thiên Thành, cũng biết bọn họ vừa làm gì. có phần biết gì, đây là bệnh viện đó!
      Văn Sâm buông Mục Thiên Thành ra, đứng lên: “Tống giám đốc...”
      Mục Thiên Dương nhắm mắt, làm bộ như phát ái muội giữa bọn họ: “Đến lúc nào?”
      “Vừa mới,...” Văn Sâm được tự nhiên khụ tiếng: “Tôi đến công ty xem sao.”
      “Uhm.” Mục Thiên Dương tránh ra.
      Văn Sâm liếc mắt nhìn Mục Thiên Thành cái: “ trước.”
      ...” Mục Thiên Thành nỡ.
      lát lại tới.” Văn Sâm .
      Mục Thiên Thành yên tâm, để .
      Mục Thiên Dương lườm cái, khoanh tay ngồi ở bên cạnh, gì.
      Mục Thiên Thành nhìn chằm chằm cửa lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ hỏi: “ làm gì thế?”
      “Đến xem em.”
      nhìn em sao?”
      “Người đàn ông cần lề mề!”
      “...” Tôi thảo! Tôi liền lề mề như vậy? Mắc mớ gì đến .
      Mục Thiên Thành cũng để ý , nằm giường. thiếu Văn Sâm rất nhiều, về sau nên như thế nào đây? Nếu học nấu cơm, mỗi ngày làm bữa sáng cho ?
      Hai em mỗi người đều phát ngốc, biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
      ?” Tiếng Thiên Tuyết truyền đến.
      Mục Thiên Dương mạnh mẽ đứng lên, nhìn chằm chằm cửa, Thiên Tuyết cũng chạy vào, hai người đụng nhay.
      “A...” Thiên Tuyết đánh vào ngực , mũi cũng bị lệch.
      Mục Thiên Dương đẩy ra, nhìn Uyển Tình ở đằng sau.
      “Hu hu hu...” Thiên Tuyết tủi thân, có tồn tại cảm giác chứ? đâu có đụng vào cọc gỗ, là người sống sờ sờ mà quan tâm chút...
      Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, có việc gì lui qua bên: “Vào .”
      Uyển Tình vào, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu sao chứ?”
      Thiên Tuyết buông tay đè lên mũi ra: “Chảy máu sao?”
      , nhưng đỏ lên.”
      Thiên Tuyết bất mãn nhìn Mục Thiên Dương cái, nhìn Mục Thiên Thành: “Thế nào mà băng thành như vậy, có phải cực kỳ nghiêm trọng ?”
      “Em tới sớm chút, cũng rất nghiêm trọng...” Mục Thiên Thành cong môi, nghĩ vậy mà chính mình gặp rắc rối, lại vẫn hại họ bận rộn mấy ngày, cũng thể trách quan tâm đến mình, lập tức : “ sao, chỉ là thương ngoài da, tĩnh dưỡng là được.”
      Thiên Tuyết nhíu mày: “Có phải lâu rồi ? Con rùa biển mạng phải chứ?”
      “Rùa biển? ràng là chim trống!”
      “...”

      Uyển Tình im lặng đứng bên, gì, nghe bọn họ trò chuyện, yên lòng.
      Đột nhiên, Mục Thiên Dương giữ chặt tay , kinh ngạc, quay đầu nhìn . nắm chặt tay , kéo đến bên cạnh mình. Thiên Tuyết quay đầu nhìn bọn họ.
      Mục Thiên Dương : “Em chăm sóc cho họ em .”
      “Các người...” Thiên Tuyết muốn , bệnh viện là nơi công cộng, trắng trợn dẫn người như vậy, tốt lắm đâu?
      Mục Thiên Dương để ý đến , mang theo Uyển Tình ra ngoài phòng bệnh.
      Uyển Tình ra sức muốn tránh , nắm chặt rời, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Thấy thái độ của kiên quyết, trong lòng khỏi có tức giận, hạ giọng hỏi: “Tới cùng là em muốn phải như thế nào?”
      Uyển Tình thấy có y tá qua, vội vàng đem lưng dán ở tường: “Xe ở đâu, tách ra .”
      Tay run rẩy, buông ra: “Ra cửa chờ .”
      Uyển Tình gật đầu, trước tránh ra, đến cửa chờ giây lát, lái xe qua, nhìn bốn phía sau đó chui vào.
      Mặt chút thay đổi lái xe, trực tiếp trở về Y Toa Bối Lạp.
      Hai người trước sau vào phòng, Uyển Tình nhìn thoáng qua , từ từ kéo khăn lụa cổ xuống, quấn ở trong tay gì.
      Mục Thiên Dương đứng ở trước cửa sổ, nhìn bên ngoài im lặng lâu, đột nhiên xoay người tới, để bổ nhào ngã xuống giường.
      Uyển Tình lẳng lặng nhìn , hề có phản ứng.
      nắm cổ tay đến phát run, biết nên làm sao. đều có thể cần tự tôn, nhưng thể cứ lạnh như băng như thế này, ít nhất nên tin tưởng chút, cho biết, làm cái gì cũng đáng...
      Uyển Tình lẳng lặng nhìn trần nhà, trong mắt . Trong lòng áp lực vô cùng, có cách nào để hít thở, cả người mãnh liệt rút nút thắt quần áo , lột bỏ quần áo của , cúi đầu hôn lên cổ .
      giống như cá chết, chỉ bất động, tàn sát bừa bãi hồi rồi dừng lại, buông ra chậm rãi ngồi dậy: “ chuyện!”
      Uyển Tình giật giật khóe môi, từ từ đứng lên, kéo quần áo lên: “Muốn em gì?”
      “Cái gì cũng được...” mình có cách nào diễn tròn vai.
      Uyển Tình dừng lại, khổ sở chảy nước mắt, : “Em nghe lời , về sau liên hệ với ta...”
      Mục Thiên Dương mạnh mẽ quay đầu, cả giận : “Đây là em muốn ?”
      phải muốn em như thế sao?”
      “Em...” Mục Thiên Dương cứng lại: “Em !”

      Chương 356: Rối rắm nha......

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn . Sau vài giây đồng hồ, đứng lên ra ngoài. Mục Thiên Dương đột nhiên tiến lên, đuổi đến trước khóa trái cửa. Chỉ nghe răng rắc răng rắc vài tiếng nổ, mỗi tiếng vang chút, trái tim Uyển Tình đều run rẩy theo chút.

      Mục Thiên Dương quay đầu trừng mắt , giận kềm được: " kêu em , em liền ? !"

      Uyển Tình ngẩn ngơ chút, gần như hỏng mất quát: "Em đây nên làm cái gì bây giờ? rốt cuộc muốn em làm như thế nào, em đoán được! Em và ta gọi điện thoại, anhmất hứng, em em gọi, vẫn mất hứng! bảo em , em liền , lại mất hứng...... Em rốt cuộc nên làm như thế nào? cho em biết ...... vì sao tin em, vì sao?"

      Mục Thiên Dương nhìn khuôn mặt nhắn tuyệt vọng sụp đổ của , đáy lòng trận co rúm. Nếu dứt khoát phải đối với như vậy, lại bức thành bộ dáng này. Nhưng mà, biết nên làm như thế nào sao? chẳng lẽ chỉ là lỗi của mình ?

      "Em thể sử dụng trái tim sao? Em luôn đoán, em dùng lý trí đoán! Tình cảm của em đâu? đối xử với em như của riêng , em lại giao cho nan đề...... Em bất quá là ỷ vào thích em!"

      Uyển Tình hét lớn: "Em có kêu thích em! Chẳng lẽ bởi vì câu thích của , em nên cho muốn làm gì làm sao?"

      "Em......" Mục Thiên Dương thể tin nhìn , "Nguyên lai tình cảm của , đối với em là loại gánh nặng?"

      "Vậy nghĩ em làm sao bây giờ?" Uyển Tình phẫn nộ hỏi lại, " quên ngay từ đầu đối với tôi như thế nào? ! phải nghĩ đến, thích của là ban ân, tôi hẳn là mang ơn, quên hết thảy từng làm với tôi? Nhưng mà, nếu phải , tôi thống khổ giống như tại vậy!"

      Mục Thiên Dương suy sụp ngã ngồi ở giường, hai tay ôm đầu, giống như con thú bị vây khốn.

      Hóa ra…… Hóa ra đây là ý nghĩ trong lòng .

      đột nhiên vô cùng hối hận, vì sao muốn để ý nhiều như vậy? ở bên cạnh tốt rồi, vì sao còn muốn cầu xa vời? Kết quả, vừa ra khỏi miệng chính là lời sắc bén, đâm vào vỡ nát......

      Uyển Tình giật mình cái, thể tin được chính mình cái gì. Vì sao loại lời này? đối với đủ tốt, vui, cũng là bởi vì , bởi vì thích ...... vì sao thể nhẫn nhịn lần? Vì sao nhắc tới loại lời này?

      lui đến góc tường, cuộn thành đoàn, giống động vật bị thương.

      Hai người bọn họ đều tự phong bế chính mình, ràng chỉ cách khoảng vài bước, lại giống như ở hai cái thế giới bất đồng.

      biết qua bao lâu, ánh sáng trong phòng muốn yếu dần , nhưng hai người đều có động.

      Mục Thiên Dương suy nghĩ lâu, nếu như vậy, tốt nhất hào phóng chút, để rời . Nhưng làm được, vô luận như thế nào cũng buông tay được. Chỉ cần có thể lưu lại , làm cái gì đều được. Nhưng tại loại tình huống này, nhưng biết làm như thế nào để lưu lại. muốn hận như thế, vô luận làm như thế nào, đều khả năng làm nên chuyện gì......

      Uyển Tình tuy rằng hận từng sở tác sở vi*, thỉnh thoảng cũng kháng cự tình cảm của , nhưng đồng thời lại hiểu được đối tốt với mình. muốn đáp lại, muốn đền đáp, nhưng chịu nổi luôn bức mình. Mà thương tổn , làm cho cảm thấy chính mình thực quá đáng. đúng, bất quá là ỷ vào thích , bằng dám la to với ......

      * Sở tác sở vi: Hành động thực

      Nhưng mà tin . Thích quang minh chính đại có ích lợi gì đâu? nâng niu trong lòng bàn tay cả đời, lại cả đời đề phòng ? Vậy có ý tứ gì? cũng muốn thích , nhưng dạng này của , lúc nào cũng khắc khắc tra tấn lòng của , làm cho thích nổi.

      tình nguyện giống như ngay từ đầu vậy, dùng cường quyền áp chế , chỉ cần nghe lời, liền vừa lòng. Nhưng tại, làm như thế nào cũng vừa lòng! cảm thấy mệt mỏi quá......

      Điện thoại đột nhiên vang lên, đầu tiên là của , sau đó là của , thay phiên vang lên vài lần, bọn họ đều có nghe.

      Mục Thiên Dương ngẩng đầu, phát trong phòng mảnh hắc ám, bóng dáng cuộn mình ở chân tường, chỉ có thể nhìn thấy thứ hình dáng đại khái. bình tĩnh nhìn tốt lát, dứt khoát im lặng nhìn . ngồi xổm nơi đó, vẫn nhúc nhích, hình như là ngủ.

      ngủ?

      Mục Thiên Dương chân tay đứng lên, mở đèn lên, muốn thừa dịp ngủ, ôm lên giường. Kết quả mới vừa qua hai bước, Uyển Tình liền ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn .

      Trong lòng cứng lại, ngừng mạnh lại, biết có nên tiếp tục hay .

      Uyển Tình dời mắt, cũng biết đối mặt với như thế nào.

      ràng muốn đánh vỡ trầm mặc, đều nguyện ý yếu thế trước, nhưng chính là mở miệng được.

      Cốc cốc cốc...... cửa truyền đến tiếng đập cửa.



      "Uyển Tình, , các người có hay ?" Thiên Tuyết lớn tiếng hỏi, lại đập gõ cửa, dứt khoát vặn nắm cửa, phát bị khóa trái, biết có người bên trong, "Tối nay có tiết đấy, Uyển Tình nên học."

      Mục Thiên Dương qua mở cửa, Thiên Tuyết kinh ngạc chút, nhìn vào bên trong, thấy Uyển Tình ngồi chồm hổm mặt đất, lo lắng hỏi: "Các người có việc gì chứ?"

      "Mấy giờ rồi?"

      "Sáu giờ." Thiên Tuyết , "Sáu giờ rưỡi học. Các người ăn cơm chưa?"

      "Em xem phòng bếp có cái gì?" Mục Thiên Dương thấp giọng , đóng cửa lại, xoay người đến bên người Uyển Tình, " học trước ."

      Uyển Tình nghe được thanh dịu dàng, đột nhiên muốn khóc. vừa rồi có phải sợ mất hay ? Sợ rốt cuộc nhìn thấy , nghe được ? Nguyên lai, cũng là thích .

      nhìn , đưa tay muốn kéo thân thể đứng lên, lại đột nhiên thối lui, làm cho tay đưa đến giữa trung chỉ có thể cứng đờ.

      Mục Thiên Dương vừa thấy, sửng sốt hai giây, vội vàng đến nắm tay , lại lùi về. Lúc này, đổi lại tay cứng đờ.

      ......

      Đây quả thực là ông trời chọc ghẹo người! Tay Mục Thiên Dương hơi hơi nhoáng lên cái, có thu hồi, hai mắt đau thương nhìn . Uyển Tình do dự nữa, đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay , cầm chặt, nâng dậy.

      "Em......" Mục Thiên Dương há miệng thở dốc, "......"

      "Thực xin lỗi." Uyển Tình .

      Mục Thiên Dương ngẩn ra: "Đây phải là lỗi của em."

      " nhận điện thoại của , chính là lỗi của em." Uyển Tình hít sâu hơi, "Nhưng về sau có thể tin tưởng em hay ?"

      Mục Thiên Dương vội vàng gật đầu, ôm mạnh lấy : "Thực xin lỗi...... Về sau đừng để ý tới ...... Em tùy tiện mắng như thế nào cũng được."

      Uyển Tình ôm chặt, khóc lên. luôn như vậy, có phần tâm này, lại làm được. Thân phận của , sớm hình thành thói quen cao cao tại thượng của , sao tha thứ cho người khác giương oai đầu của ? Nếu dám rống , lại biết có bao nhiêu phẫn nộ......

      rất sợ .

      Hơn nữa giữa bọn họ, giống như vĩnh viễn chờ đúng vị trí. phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Bọn họ thiếu giao tiếp, hai bên vẫn rất rụt rè, có nhiều ý muốn chưa ra lắm?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :