1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 327: Bây giờ bắt đầu học.

      Uyển Tình vừa thấy Thiên Tuyết bọn họ vào cửa, nhịn được co rúm lại, yên lặng nhích lại chỗ tối, lại nhích lại càng gần, chỉ sợ Mục Thiên Dương đến chuyện với (biết có khả năng, nhưng mà chỉ sợ), cũng sợ Đỗ Viễn Minh đột nhiên kêu nhận thức.
      Trước công chúng, thể đối mặt với người Mục gia. Từ Khả Vy căn bản biết quen biết bọn họ, phải làm sao bây giờ? Làm bộ như biết? Vậy làm tổn thương lòng của đối phương! Thiên Tuyết đột nhiên lại đây, tránh kịp, đành phải hỏi: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
      Thiên Tuyết vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn hướng Từ Khả Vy: “Mẹ cậu nhận ra tớ, ô ô…..Tớ rất căng thẳng!”
      “Còn nữa.” Uyển Tình chau mày lại, “Cậu tới làm gì? tại tớ phải với mẹ như thế nào?”
      “Thực xin lỗi. Tớ chỉ muốn đến góp vui mà thôi, nghĩ tới chuyện này.”
      có việc gì.” Uyển Tình thở dài, đến đây, cũng thể quái . vòng đầu nhìn qua nhìn lại, đại khái có phương pháp ứng phó, “ và ông nội cậu trăm ngàn lần đừng tới đây.”
      “Yên tâm , có bọn họ sao tớ có thể nhàn.”
      “…….” Cậu còn biết cậu nhàn!
      Hai người trò truyện, lại có người đến gần, trưởng phòng này, là con trai của ông tổng, cháu trai của tướng quân, nhân viên nhà nước, người giàu có, đủ thể loại người tới. Khoảng 10 phút, xung quanh các liền có đông nghịt người vây quanh.
      Uyển Tình ứng phó loại trường hợp này tốt, may mà có Thiên Tuyết tiếp đón mỗi người, giảm cho ít áp lực. Chỉ lát sau, Đỗ Thiến cũng tới, dường như là cam lòng bị các đoạt nổi bật.
      ra đây là yến tiệc của nhà giàu, cảm tưởng của Uyển Tình chỉ có từ: mệt!
      hiểu vì sao những người này lại thích thú, tình nguyện trôi qua những ngày bình yên như trước đây, ăn xong cơm chiều tản bộ, xem tivi với mẹ. Trời ơi, nếu như sau này phải tham gia những loại yến hội như thế này? Vậy mệt lắm!
      Thiên Tuyết thấy trầm mặc ít , biết quen. Nhưng sớm hay muộn cậu ấy cũng gả cho của , cũng phải gia nhập vào giới phu nhân. phải có quan hệ với phu nhân quyền quý, giúp hai duy trì các mối quan hệ, có thể tinh thông, thường xuyên , nhưng nhất định phải biết.
      có thể qua lại với các vị phu nhân, dù sao khi những người đó còn là thiên kim tiểu thư có vòng luẩn quẩn của bản thân, Uyển Tình như vậy, có thể hòa nhập được. Nhưng trở thành chị em với Đỗ Thiến, chừng có lúc Đỗ Thiến lôi kéo , cũng thể luông cuống tay chân ?
      Lại , người như hai, năm bốn mùa biết tham gia bao nhiêu cái yến tiệc, đại bộ phận đều phải mang theo bạn . tại có thể mang theo thư ký của bản thân, chờ kết hôn, mang theo Uyển Tình, người khác hôn nhân của xuất vấn đề, có quan hệ ràng với thư ký. Nếu mang theo ai, người khác cũng lung tung, hơn nữa phân nửa đều Uyển Tình vô dụng, biết giao tiếp, ngay cả việc bồi chồng tham dự yến hội cũng làm được.
      Nếu cứ náo loạn như vậy, sớm muộn hôn nhân cũng có vấn đề. Cho dù haia sủng ái Uyển tình, cần này, nhưng Uyển Tình nghe được những lời đồn nhảm, có thể cảm thấy bản thân vô dụng hay ? Tính cách của Uyển tình, thích cất giấu tâm , nếu có người kéo phen, bị lạc ở ngỗ cụt của chính mình.
      Chỉ có hai người cùng tiến cùng lùi, đứng ở vị trí ngang hàng, tình cảm mới có thể lâu dài. Sau khi Uyển Tình gả cho hai, nhất định phải biết xã giao! Nhìn tính cách mềm mại của , chỉ cần thói quen là tốt rồi! Cho nên từ giờ bắt đầu phải học, vậy mới tốt.
      Thiên Tuyết cảm thấy, bản thân mưu tính sâu sa! Mục Thiên Dương có em nhưu , là có phúc!
      “Ngày mai cưỡi ngựa .” Trò chuyện, biết lúc nào chuyển đến đề tài này.
      “Tốt.” Đỗ Thiến đáp ứng, quay đầu về phía Uyển Tình , “Uyển Tình, cùng .”
      Uyển Tình vẫn đứng bên cạnh vách tường hoa, Đỗ Thiến cũng có ý tứ muốn biểu , lúc này đột nhiên đến , tất cả mọi người đều nhìn về phía , khiến cho được tự nhiên.
      “Em…..Em biết cưỡi ngựa.” Uyển Tình .
      “Vậy càng phải !” Đỗ Thiến , “Chị dạy em.”
      “Em…….” Uyển Tình vẫn do dự.
      Thiên Tuyết : “ , dù sao cũng chỉ chơi đùa thôi, cũng phải bắt buộc cưỡi.”
      Uyển Tình thấy mọi người nhìn chằm chằm bản thân, giống như bản thân thể đáp ứng, chỉ có thể kiên trì : “Được rồi.”
      Đỗ Thiến cười, ngửa đầu uống cạn sạch ly lượu vang.
      Sáng sớm hôm sau, phòng khách Đỗ gia. Chính thức trở thành nhà bốn người ngồi vây quanh bàn ăn điểm tâm, Đỗ Thiến với Đỗ Viễn Minh hôm nay dẫn Uyển Tình cưỡi ngựa.
      có thể tiếp nhận Uyển Tình, dẫn Uyển Tình chơi, tự nhiên Đỗ Viễn Minh vui mừng. Rốt cuộc là người nhà, vô luận xảy ra chuyện gì, chén nước đều phải được giữ thăng bằng. Tuy Đỗ Thiến thương lượng với Uyển Tình, ông thể chỉ nghe lời của Đỗ Thiến, còn phải hỏi ý kiến của Uyển Tình chút.
      “Chỉ có hai người các con? Uyển Tình con biết cưỡi ngựa sao?”
      biết.” Uyển Tình , “Chị Thiến chị dạy con.”
      Đỗ Thiến bổ sung : “Là mọi người cùng nhau chơi đùa, cơ bản đều là bạn học trung học của chúng con, cho nên biết cưỡi cũng sao, có thể ngồi bên chuyện phiếm.
      Đỗ Viễn Minh nhìn Từ Khả Vy: “Để bọn thôi.”
      Từ Khả Vy gật đầu, với Uyển Tình: “Con cưỡi qua ngựa, coi chừng chút, cần thể .” Rồi hướng Đỗ Thiến , “Uyển Tình nhờ con chiếu .”
      Đỗ Thiến hào phóng đáp ứng.
      Cơm nước xong, hai người lái xe đến trường đua. Hai người ngồi ở vị trí phía sau của ô tô, mỗi người bên, ai mở miệng chuyện. lát sau, Đỗ Thiết bắt đầu chuyện điện thoại với bạn, Uyển Tình cũng nhắn tin với Thiên Tuyết, ai cũng để ý ai.
      Đến trường đua thấy số người tới trước, trong đó có Thiên Tuyết. Lấy làm trung tâm, mọi người chuyện nhiệt tình.
      Đỗ Thiến vừa thấy, sắc mặt có chút khó coi. và Thiên Tuyết tranh đấu với nhau, phỏng chừng cả đời cũng kết thúc. tại lại có thêm Uyển Tình ở bên cạnh, cảm thấy lúc nào cũng có thể đau dạ dày!
      Hai người qua chào hỏi, hàn huyên vài câu rồi thay đồ cưỡi ngựa. Đỗ Thiến hỏi Uyển Tình: “ muốn sao?”
      Uyển Tình : “Tôi chờ lát rồi sau.”
      “Tôi đây!” Đỗ Thiến cười .
      Mọi người lục đục , cũng chỉ còn lại Uyển Tình và Thiên Tuyết.
      Thiên Tuyết vội hỏi: “Dì có chửi hay ?”
      “Vì sao phải mắng tớ?” Uyển Tình kỳ quái hỏi.
      Thiên Tuyết chỉ vào bản thân: “Tớ a, tớ lừa dì!”
      Uyển Tình thở dài: “Còn chưa nhắc tới đâu. lát nữa quay về, mẹ tìm tớ chuyện.”
      “Cần tớ giúp ?”
      Uyển Tình lắc đầu: “ cần! Tớ muốn nghĩ kỹ xem nên như thế nào.”

      Chương 328: Trận đấu

      Hai người trò chuyện, lại có người đến rồi. Bởi vì đa số các bạn học đều du học ở nước ngoài, cho nên gặp mặt đều hỏi thăm qua tình hình của đối phương. Cũng có người hỏi Thiên Tuyết: “Cậu học đại học C rồi à?”

      Mục Thiên Tuyết là thiên kim tiểu thư như vậy, , mà nán lại ở nước Pháp vài năm, sau đó mang theo khuôn cách thời thượng trở về, rất kỳ quái.

      Thiên Tuyết cười như hoa, cũng rất giả dối : “Mình luôn đường tầm thường, bởi vì các cậu đều xuất ngoại, nên mình nữa!”

      Sở Thiệu hỏi: “Hai người các cậu đều học tại đại học C?”

      “Đúng, là cùng lớp, còn ở cùng phòng!”

      “Hai người chắc là tình cảm tốt lắm.” Sở Thiệu cười cười: “Lớp chúng ta còn có những người nào khác ở lại nước ?”

      “Hình như là có.” người ©bạn học khác trả lời.

      Thiên Tuyết đột nhiên cười hì hì: “Có.”

      “Ai thế?” Sở Thiệu hỏi.

      “Ngồi cùng bàn với cậu!” Thiên Tuyết che miệng cười trộm.

      Những người khác cũng cười.

      Sở Thiệu gì, chắc chắn bọn họ lại mình bị dáng vẻ của Liễu Y Y hớp hồn. Thứ sâu xa! Các cậu hay liên quan! thở ra hơi, hỏi Thiên Tuyết: “ ấy ở đâu? Sao nghe thấy ai nhắc đến? hợp...”
      tại quá nhiều!” Thiên Tuyết : “Cùng chúng ta ở phòng ngủ, thi thoảng cũng chuyện.”

      Sở Thiệu bĩu môi: “ phải cưỡi ngựa sao? cưỡi ngựa !!”

      Thiên Thuyết quyết định ra ngoài cùng bọn họ, hỏi Uyển Tình. Uyển Tình thấp giọng : “Mình , cho tới bây giờ còn chưa cưỡi bao giờ!”

      “Có huấn luyện viên mà! Cho cậu chọn con ngựa dịu dàng nhất, có chuyện gì đâu!”

      Uyển Tình nghĩ ngợi, về sau chắc vẫn có loại chuyện này, vẫn nên học tốt hơn, trốn cũng tránh được mấy lần? Chắc là Đỗ Thiến chuẩn bị rất nhiều hoạt động để cho các tham dự, nếu mọi thứ đều tham gia, chỉ có thể làm truyện cười cho mọi người, cái này chắc là mục đích của Đỗ Thiến rồi!

      mới để người khác coi thường!

      Uyển Tình lập tức gật đầu, thay quần áo cùng Thiên Tuyết.

      Sau khi thay quần áo xong, mọi người đều chọn được ngựa tốt, có hai người chạy đến phía trước.

      Uyển Tình nhận được giúp đỡ của huấn luyện viên mà leo lên ngựa, sau đó chậm rì rì tới, trong lòng bất ổn. Thiên Tuyết ở bên cạnh chậm chạp theo sát, vẫn cùng . Sở Thieuejj biết phải gió gì, tất cả mọi người chạy, chạy, cũng chậm rì rì theo sát ở bên cạnh.

      Thiên Tuyết trừng mắt nhìn : “Cậu theo làm gì?”

      “Mình dắt ngựa dạo.”

      “...”

      Uyển Tình nhìn bọn họ cái, cưỡi ngựa của mình. Qua lúc, nhận ra chú ngựa cực kỳ nghe lời, mới thở dài nhõm hơi. Huấn luyện viên vẫn theo , cũng cần lo lắng, phát Thiên Tuyết cưỡi ngựa gần mình, cũng học bọn họ chuyện ở lưng ngựa: “Hai người học cưỡi ngựa lúc nào?”

      “Mình học lúc nghỉ hè khi tốt nghiệp sơ trung.” Thiên Tuyết : “Cảm giác thế nào?”

      Uyển Tình dừng lại : “Cảm giác phụ nữ đời Đường dễ dàng gì! Những ấy còn phải chơi bóng lưng ngựa!”

      “Ha ha ha...” Thiên Tuyết nhịn được cười to.

      Lúc này, đám người Đỗ Thiến cưỡi ngựa qua, lúc đến gần các dừng lại. Đỗ Thiến nhìn Uyển Tình: “ cưỡi rất tốt! cưỡi nhiều rồi?”

      Uyển Tình ngượng ngùng : “Tôi vừa mới học.”

      “Khiêm tốn cái gì? Tôi nhìn thấy tư thế của cực kỳ tiêu chuẩn!”

      “Tôi vừa mới học.”

      “Chúng ta cũng đánh cuộc gì, mới vừa học cũng có thể chơi gần đây thôi!”

      Uyển Tình cắn môi: “Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi, vẫn là thể, tôi sợ bị ngã.”

      “Sao lại mạnh mẽ như vậy?” Đỗ Thiến nhíu mày.

      Thiên Tuyết bất mãn : “Tôi thấy cố ý có! Uyển Tình đều ấy thể, cứ muốn so với ấy, nếu ngã gãy cổ, có phải rất vui vẻ ?”

      ...” Đỗ Thiến cứng lại: “Tôi và em tôi chuyện, xen vào gì hả? Đây là gia giáo nhà họ Mục sao?”

      Thiên Tuyết cười lạnh tiếng: “Uyển Tình là bạn học của tôi, mà cầu của lại uy hiếp đến tính mạng của ấy, tôi sao lại thể can thiệp? Hoặc như vậy , người “chị” lòng dạ khó lường, có thể kêu người mới vừa học cưỡi ngựa như Uyển Tình tham gia đấu với , ràng là hề để ý đến tính mạng của ấy, ác độc đến mức khiến cho người ngoài như tôi cũng thể nhìn thêm được nữa!”

      ...” Đỗ Thiến phát mọi người nhìn, giống như có tâm tư, được rồi, muốn để cho Uyển Tình ngã gãy cổ! Nhưng là, Mục Thiên Tuyết đúng là lo quá nhiều chuyện rồi!

      Thiên Tuyết hừ : “Còn hỏi gia giáo nhà tôi, nên hỏi gia giáo nhà mới đúng.”

      “Mục Thiên Tuyết!”

      “Như thế nào?” Thiên Tuyết ngẩng đầu lên: “Làm khó người mới còn có bản lĩnh gì nữa? Có bản lĩnh so tài với tôi!”

      Đỗ Thiến cắn răng: “So so!”

      Uyển Tình sợ chuyện may xảy ra, vội vàng : “ cần đâu!” Nếu thực bị ngã, người nào chịu trách nhiệm đây?

      câm miệng cho tôi!” Đỗ Thiến mắng .

      Uyển Tình cứng họng, nhớ tới ấy vừa mới kêu mình thi đấu, nếu là loại hoạt động khác, còn có thể là muốn xấu mặt, nhưng cưỡi ngựa nguy hiểm như vậy, ràng là muốn gặp chuyện may. ta bất nhân, tôi cũng bất nghĩa, việc gì phải khách khí? Uyển Tình ràng mặc kệ ta, với Thiên Tuyết: “Cậu đừng...”

      Thiên Tuyết cắt ngang : “Yên tâm , mình sao.”

      Thiên Tuyết kêu nhân viên ở trường đua ngựa đến làm trọng tài, những bạn học khác cũng sợ gặp phải chuyện may, đều khuyên đừng tham gia. Nhưng như thế Đỗ Thiến cũng phục, muốn phải có trận đấu, kết quả tới cuối cùng, trận đấu liền bắt đầu.

      đám người nhìn các , sợ người nào bị ngã, có người lá gan tiểu nhân mượn cớ rời trước, chỉ dợ có chuyện gì xảy ra liên lụy đến mình.

      Sau cùng, hai người so nhau lúc, Thiên Tuyết thắng, quay đầu ngựa lại cười ha ha. Đỗ Thiến tức giận đến cắn răng, xoay người, vừa xuống khỏi lưng ngựa liền rời . Sau khi thay đổi quần áo cùng Uyển Tình xong rồi ra ngoài, xe cũng lái rồi.

      Uyển Tình thở dài, nhìn Thiên Tuyết: “Làm sao bây giờ?”

      Đột nhiên Thiên Tuyết cảm thấy hơi có lỗi với : “Mình đưa cậu trở về ...” Từ Khả Vi vừa kết hôn với Đỗ Viễn Minh, chị em mới gây nhau bất hòa, ảnh hưởng đến khí của gia đình... Ai, đều là bản thân mình quá kích thích rồi.

      “Thôi, mình gọi xe về.” Nếu như bị Đỗ Thiến nhìn thấy, có lẽ càng tức giận hơn.

      Thiên Tuyết nhếch miệng: “Cậu giận mình hả?”

      có.”

      “Thôi, chắc chắn là cậu giận mình!” Thiên Tuyết rầu rĩ : “Cậu đừng để bản thân mình tủi thân? Cho dù là vì ai, cậu cũng được nén giận, nếu thế ta càng làm khó cậu hơn! Làm khó cậu xong tiếp tục làm khó dì rồi! Gia giáo của chú Đỗ rất nghiêm, nếu như ông ấy biết, Đỗ Thiến chịu nổi đâu!”

      “Nhưng bọn họ cũng là ruột thịt.”

      “Kia cũng là...”

      Uyển Tình về nhà mình, nửa đường liền nhận được điện thoại của Từ Khả Vi: “Con đến đâu rồi?”

      “Con... Con về rồi, ở đường.”

      “Thiến Thiến sao lại trở về mình? phải hai đứa cãi nhau rồi chứ? Chú Đỗ con tức giận lắm.”

      Uyển Tình cho rằng Đỗ Viễn Minh giận mình, bất mãn : “Cũng phải con sai.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 329: cần quan tâm đến nó.

      “Rốt cuộc làm sao vậy?” Từ Khả Vi vội hỏi, nếu con bị ăn hiếp, lập tức ly hôn!

      Uyển Tình nghĩ tới mẹ vừa mới kết hôn, thể để bọn họ có bất hòa, nên có chuyện gì.

      Từ Khả Vi : “Vậy con trở về rồi sau.”

      Uyển Tình về đến biệt thự, chỉ là xuống xe qua cánh cửa vào trong nhà, lại lãng phí ít thời gian.

      Từ Khả Vi đợi ở cửa, dắt vào: “Thiến Thiến con và Mục….Chính là Thiên Tuyết! Chuyện của con bé ấy phải là còn phải con sao, con bắt đầu học gạt mẹ? Thiến Thiến các con ức hiếp nó, con liên kết với người ngoài ức hiếp người nhà.”

      Uyển Tình nghĩ, ai mới chính là người nhà của ?

      “Dượng như thế nào?”

      “Dượng của ngươi mắng nó, nên bỏ mặc con trở về mình.” Từ Khả Vi thở dài, “Nếu có chuyện gì quan trọng, con cũng đừng làm khó xử dượng. Rộng lượng chút đừng so đo, còn lại để mẹ lo.”

      Uyển Tình gật gật đầu. vào phòng khách, gặp Đỗ Viễn Minh và Đỗ Thiến ngồi sô pha thở hồng hộc, Đỗ Viễn Minh nhìn thấy trở về, quan tẩm hỏi: “Con sao chứ?”

      Uyển Tình lắc đầu.

      Đỗ Viễn Minh trừng mắt Đỗ Thiến: “Đều là do con! Còn xin lỗi Uyển Tình?”

      Đỗ Thiến tức giận đến hai tay phát run, chết cũng chịu .

      Uyển Tình : “ cần, con sao.”

      Đỗ Thiến mạnh đứng lên: “ cần giả làm người tốt!”

      “Con cậm miệng cho ba!” Đỗ Viễn Minh rống to.

      Ông ta vừa rống, ba người phụ nữ ở trong nhà sợ tới mức dám lời nào. Ông bắc đắc dĩ nhu nhu trán, nhìn về phía nhà ăn chỉ: “Ăn cơm!”

      Từ Khả Vi do dự chút, rồi với Uyển Tình và Đôc Thiến: “ ăn cơm .”

      Uyển Tình theo sau bà, ngồi vào chỗ của mình bàn ăn, chờ Đỗ Thiến. Sau đó, phòng khách truyền đến thanh, nhưng thanh dần dần hướng về phía lầu – Đỗ Thiến tức giận đến cơm cũng ăn.

      Đỗ Viễn Minh vỗ bàn chút, với hai người: “ cần quan tâm đến nó!”

      Hai người chậm rãi cầm đũa bát, rầu rĩ ăn. Đỗ Viễn Minh thở dài, sợ hai người chịu ủy khuất, tự mình gắp rau cho hai người, rồi nhìn về phía Uyển Tình : “Có chuyện gì, con cho dượng biết. Con bé từ bị ta chiều hư, thường thường hiểu chuyện.”

      Uyển Tình cân nhắc lát : “ có việc gì, chỉ là hiểu lầm.”

      “Ai…….” Đỗ Viễn Minh cảm thấy bản thân già.

      Ăn cơm xong, Từ Khả Vi khuyên Đỗ Viễn Minh xem Đỗ Thiến: “Tục ngữ cây làm chẳng lên non, hai người chúng ta cùng , ràng ai đúng ai sai? Từ lúc đầu, tất cả mọi người đều trách Thiến Thiến, ngược lại càng khiến cho con bé oán hận chúng ta .”

      “Nhất định là do nó! sinh còn biết sao?”

      “Nếu là sinh, càng phải chị dạy con bé!” Từ Khả Vi , “ càng ồn ào con bé càng hận em, đến lúc đó gia đình này thể giữ được….”

      “Tốt lắm tốt lắm, vừa kết hôn nên những lời xui xẻo.” Đỗ Viễn Minh vội vàng , “Em an ủi Uyển Tình, nếu con bé bị ức hiếp, em xin lỗi giúp , trả lại công bằng cho con bé, nó đừng giận .”

      Từ Khả Vi gật đầu, phòng Uyển Đình chuyện, hỏi chuyện xảy ra lúc trước.

      Uyển Tình nghĩ, chuyện Đỗ Thiến lôi kéo bản thân đua ngựa là thể . Vạn nhất mẹ cũng hiểu là Đỗ Thiến muốn hại mạng của , chừng lập tức náo loạn muốn ly hôn với dượng.

      “Chị ấy với Thiên Tuyết cùng tới trường đua ngựa. Hơn nữa lúc vừa học cưỡi ngựa xong, chị ấy bảo con cưỡi ngựa, con , sau đó, lại cùng với Thiên Tuyết, chị ấy cảm thấy con có thành kiến với chị ấy…..Con mới có đâu! Là do chị ấy nghĩ nhiều! Lúc đầu con muốn , lại có thói quen, sau đó Thiên Tuyết khuyên mãi, lại có thói quen hay với Thiên Tuyết, cho nên mới .”

      Từ Khả Vi nắm tay : “Vậy về sau con đừng quá thân cận với người khác trước mặt con bé, miễn cho đụng tới mặt mũi của nó. Mẹ đoán về sau nó thường xuyên mang con ra ngoài tham gia hội, nhất định là nghĩ cái gì cũng muốn áp con đầu, tốt nhất cái gì con cũng , có thể làm cho con xấu mặt liền rất tốt!”

      “Mẹ….” Mẹ minh! Nhất định là như vậy, đúng trăm phần trăm!

      “Mấy ngày nữa hai đứa phải học, đứa ở Mĩ, đứa ở C thị, cũng còn có bao nhiêu cơ hội như vậy. Về sau nghỉ đông con trở về mừng năm mới, trùng với kỳ nghỉ hè của nó, lúc đó nghỉ hè con ở bên đó làm thêm! nhìn thấy, tìm con phiền toái? Về phần lúc nhìn thấy, con cũng đừng tranh với nó, con bé gọi con , con tận lực ít , bằng nó lại nghĩ con dựa vào nó để quen biết người khác, só sánh ganh đua với nó, trong lòng càng nhớ kỹ con, Đỗ gia có nhiều tài sản đến đâu, cũng đều là Đỗ gia, phải của con, con cần để bản thân lạc hướng. ”

      Uyển Tình gật đầu: “Con ràng. Nếu mẹ , về sau con tránh chị ấy là được, ở bên ngoài cũng lấy thân phận tiểu thư Đỗ gia cho mình, vẫn là Uyển Tình của trước kia.”

      “Vậy đúng rồi.” Từ Khả Vi thở dài nhõm hơi, “Nhưng mà cần khách khí để bản thân chịu ủy khuất.”

      “Vâng.”

      “Tốt lắm, chuyện này mặc kệ trước. Phỏng chừng ngay từ đầu dượng của con cũng muốn huyên náo đến thoải mái, chắc chắn khuyên nó.”

      “Vâng.” Tuy rằng thoạt nhìn Đỗ Viễn Minh hướng về bản thân, nhưng Uyển Tình vẫn giữ câu trước kia, cha con ruột vẫn luôn là ruột thịt, tuyệt đối cho rằng Đỗ Viễn Minh vì bản thân và Từ Khả Vi trách móc nặng nề Đỗ Thiến.

      “Tiểu Tuyết là xảy ra chuyện gì?”

      Đến đây! Uyển Tình giữu vững tinh thần: “Ban đầu con biết thân phận của cậu ấy. Cậu ấy là người ngay thẳng, vẫn luôn giúp đỡ con, thực nhìn ra là thiên kim tiểu thư! Đến lúc con và cậu ấy trở thành bạn tốt, mới biết được chuyện của trai cậu ấy với Thải Nghiên. Con muốn mẹ lo lắng, cũng sợ mẹ ngăn cản con với cậu ấy trở thành bạn bè, cho nên mới dám cho mẹ biết…….”

      Từ Khả Vi nhu nhu đầu, nhớ tới Đinh Thải Nghiên xuất ngoại, cũng lo lắng phương diện kia, nhưng mà vẫn nhịn được hỏi chút: “Vậy lúc con tới nhà của con bé đó, có gặp Thải Nghiên hay ?”

      “Có gặp. Thải Nghiên ở trước mặt của bọn họ dám lỗ mãng, liều mạng giả làm chị em tốt với con!”

      Từ Khả Vi cười lạnh tiếng: “Núi cao còn có núi cao hơn! Hai người mẹ con bọn họ, cũng chỉ dám ra oai trước mặt hai chúng ra thôi. Ai, cũng là do do mẹ vô dụng….”

      cần vậy! mình mẹ mang theo con, còn phải đấu tranh với bệnh tật! Rất kiên cường! Mẹ là tấm gương của con!”

      “Quỷ linh tinh…….”

      Đến buổi tối hai người mới nhìn thấy Đỗ Thiến. Đỗ Thiến có xin lỗi Uyển Tình, còn tuyên bố: “Ngày mai con quay về trường học.”

      Đỗ Viễn Minh hờn giận nhíu nhíu mày: “ phải là tháng chín mới khai giảng sao?”

      “Chỉ còn vài ngày, còn rất nhiều chuyện phải làm.”

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, : “Con cũng nên trở về trường. Đại học năm thứ hia trở thàng đàn chị, chuẩn bị phải đón tân sinh, nên sớm chút. ” Tốt nhất là trước Đỗ Thiến, miễn cho ta nghĩ lưu lại muốn lấy lòng Đỗ Viễn Minh.

      Đỗ Viễn Minh nhìn hai người, cảm thấy cũng có đạo lý, kêu thư ký chuẩn bị vé máy bay cho hai người, lại hỏi Uyển Tình: “Con cái với nha đầu Mục gia kia là học cùng trường, có muốn cùng với nó hay ?”

      “Có thể rất phiền toái hay ?”

      “Con gọi điện hỏi con bé đó chút, nếu cùng, dượng thư ký xác định hành trình với Mục gia.”

      Chương 330: Vội vã thấy ?

      Sau khi ăn xong, Uyển Tình trở về phòng gọi điện thoại, Từ Khả Vi với : “Buổi sáng mới vì quá thân thiết với Thiên Tuyết mà đắc tội Thiến Thiến, còn cùng đến trường làm Thiến Thiến càng mất hứng.”

      Uyển Tình suy nghĩ thấy cũng đúng, vội hỏi: “Thế làm sao bây giờ?”

      “Làm bộ gọi qua là được, với Mục gia là có việc, thể cùng đến trường. Còn có, con đừng thân thiết với bé ấy quá! Trong trường học sao, nhưng trừ phi có chuyện quan trọng, cần đến nhà nó! Ba con và hai mẹ con nhà kia đắc tội với nhà bọn họ, ai biết được có thể bọn họ có mang thù hay ?”

      “Mẹ.”

      “Con đừng thích nghe! Đừng nghĩ Thiên Tuyết là tốt, những người khác trong nhà nó cũng phải ngồi chỗ! tại con là tiểu thư của Đỗ gia, Mục gia và Đỗ gia đều làm ăn buôn bán, thương trường đều là ngươi lừa ta gạt, ai biết Mục gia có thể lợi dụng con để đối phó với chú Đỗ hay ?”

      Uyển Tình im lặng giây lát, thấp giọng trả lời: “Con biết rồi.”

      Nhưng vẫn gọi cho Thiên Tuyết cú điện thoại, Thiên Tuyết cũng nghĩ tới vấn đề mà Từ Khả Vi lo lắng, vẫn đồng ý là nên học trước. Uyển Tình khỏi nghi ngờ: “Người khác đều nghĩ tới, tại sao mình lại nghĩ đến?”

      Hai ngày sau, Uyển Tình mình máy bay đến thành phố C, Từ Khả Vi đưa . Đỗ Thiến trễ ngày, Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi đều ra tiễn, khiến ta có chút đắc ý, nhưng cũng thể nào thích Từ Khả Vi.

      Đỗ Viễn Minh thấy có lỗi, Từ KHả Vi còn an ủi ông: “ sao, con thể ngay lập tức tiếp nhận được mà.”

      “Em ngại là tốt rồi.” Đỗ Viễn Minh cầm tay bà, đột nhiên cười : “Nếu bọn rồi, chúng ta cũng xuất phát hưởng tuần trăng mật thôi!”

      Từ Khả Vi đỏ mặt : “Lại còn tuần trăng mật cái gì...” đều bằng này tuổi rồi.

      -

      Chạng vạng, Uyển Tình cầm thẻ đến căn tin ăn cơm, được nửa đường, nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương.

      “Tới Y Toa Bối Lạp.” Mục Thiên Dương .

      Uyển Tình sửng sốt: “... đến rồi?”

      “Ừhm hừ ~”

      “Em, em lập tức tới ngay.”

      Mục Thiên Dương cười: “ cần phải gấp, đường cẩn thận chút.”

      “Ừhm.” Uyển Tình cúp điện thoại, nhìn cặp lồng cơm tay do dự chút, nghĩ muốn trở về phòng ngủ trì hoãn chút thời gian, liền trực tiếp xe đạp đến. Sau khi đến Y Toa Bối Lạp, khóa kỹ xe, cầm cặp lồng cơm lên lầu. Mở cửa, phát Mục Thiên Dương đứng ngay cửa khiến bị sợ nhảy dựng lên.

      liền quăng cặp lồng cơm đập tới: “ đứng ở chỗ này làm gì? Dọa chết người rồi!”

      Mục Thiên Dương cầm tay , túm lấy cặp lồng cơm, đoán là bên trong có gì ngon, mở ra lại thấy có gì1

      “Em làm sao mà biết chuẩn bị mời cơm? Mang cặp lồng đến là muốn ăn xong còn mang về sao?” Mục Thiên Dương vừa vừa đặt cặp lồng sang bên.

      “Em ăn cơm, liền gọi điện thoại bảo đến đây, em liền đến luôn. Trở về phòng rất xa, có biết trường học của em lớn thế nào ...”

      “Ừhm, hiểu rồi...” Mục Thiên Dương vuốt cằm: “ phải vì em vội vã muốn gặp , cho nên cả cặp lồng cơm cũng kịp cất.”

      ...” Mặt Uyển Tình đỏ lên: “ phải thế!”

      “Em lại gạt hả?” Mục Thiên Dương xoa mũi : “, ăn cơm.”

      Uyển Tình thay dép lê trong tình thế cấp bách, theo vào nhà ăn. bàn có năm món ăn, mặn chay phối hợp, nóng lạnh đều có, nghi ngờ hỏi: “ làm à?”

      “Em gây khó khăn cho rồi!” Mục Thiên Dương : “Gọi đồ ăn bên ngoài!”

      Uyển Tình cười, ngồi xuống đối diện với .

      bất bình : “Em ngồi xa như thế làm gì?”

      Uyển Tình theo dõi , thấy được vẻ mặt của , cực kỳ tình nguyện ngồi xuống bên cạnh , nửa làm nũng nửa thỉnh cầu : “Vậy được động tay động chân, bản thân em mới có thể ăn được.”

      Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt lại: “Ăn bữa cơm mà thôi, em nghĩ đâu rồi à? Đầu óc thuần khiết như vậy, nhìn dáng vẻ là cần phải trừng phạt rồi!”

      hai chữ “trừng phạt” cực kỳ mờ ám, Uyển Tình nhịn được đỏ mặt: “ ràng là ! Em mới... hừ! Dù sao hãy ăn cơm !” xong liền gắp mấy món trong bát của : “Mau ăn !”

      Mục Thiên Dương cảm thấy quá đáng , nhịn được cúi người hôn lên mặt cái.

      Uyển Tình kinh hãi: “Ôi chao, ai, ôi...” Như thế nào mà vừa mới xong phạm phải rồi? lên án nhìn .

      gắp cho miếng thịt bò, cúi đầu cười : “Mau ăn .”

      Vẻ mặt của rất bất bình.

      “Em ấy...” cưng chiều thở dài: “ kỳ nghỉ hè thấy đâu, em hôn cái để bày tỏ nhớ nhung, lại còn cho hôn em nữa sao?”

      Uyển Tình cứng họng giây lát : “ phải hai ngày trước mới nhìn thấy sao?” trong hôn lễ của mẹ

      “Vậy mà cũng được?” bất mãn thở dài.

      Uyển Tình chép miệng, hoàn toàn biết trả lời thế nào.

      “Được, đùa em nữa, mau ăn cơm .”

      Hóa ra lại đùa ! Uyển Tình càng thêm buồn bực rồi.

      Cơm nước xong, Uyển Tình rửa chén. Mục Thiên Dương rửa hoa quá, Uyển Tình nghi ngờ hỏi: “Má Trương ở đây à?”

      “Ừhm, bà ấy xin nghỉ nửa tháng, cuối tuần mới đến.”

      “Hoa quả kia là... mua?”

      “Chẳng thế sao?” rửa quả nho nhét vào trong miệng .

      Uyển Tình vội vàng cắn miếng, sau đó nhổ vỏ ra. Tiếp theo Mục Thiên Dương lại chầm chậm lột vỏ rồi đưa cho .

      Uyển Tình nhíu mi, sau khi nuốt xong lại : “ mặc kệ em , em còn rửa bát.”

      Mục Thiên Dương đột nhiên đặt cằm lên vai , nhàng dùng răng nanh cắn lỗ tai của cái: “Em còn nhớ hay , có lần chúng ta ở trong phòng bếp...”

      Uyển Tình mạnh mẽ cả kinh, xoay người muốn đẩy ra: “ đừng!”

      Mục Thiên Dương vội vàng kéo , tiếp xúc chặt chẽ với : “Bảo nối, phải thẹn thùng...”

      “Em thích!” Uyển Tình lớn tiếng .

      Mục Thiên Dương dừng lại, chậm rãi buông ra: “Thực xin lỗi...”

      Uyển Tình sửng sốt trong giây lát, xoay người tiếp tục rửa bát.

      Mục Thiên Dương tiếp tục rửa hoa quả, sau khi rửa xong liền cắt táo và lê thành từng miếng, cắt xem ra có chút khó coi.

      Uyển Tình nhìn thoáng qua, thấy theo con dao trong tay , từng mảng trái cây được gọt sạch vỏ, còn có hột cũng được lấy .

      Mục Thiên Dương thấy, nhịn được có chút chột dạ. lát sau lại ôm lấy eo của , thấp giọng : “Đừng giận có được ?”

      “Em nổi giận!” Uyển Tình vô thức thốt ra.

      nghĩ tới lại dùng loại giọng điệu lấy lòng này chuyện với , gần như ăn khép nép rồi. chẳng qua chỉ theo bản năng muốn nhớ đến màn kia mà thôi, cũng phải là nổi giận. muốn tức giận mà , quá nhiều chuyện tức cũng xong rồi. Những chuyện này đều qua, tức giận cũng chẳng có ích lợi gì?

      do dự chốc lát, thấp giọng : “Nếu muốn làm trong này... vậy làm .” biết tình cảnh của mình, tốt nhất là có thể để cho cả đời. Luôn luôn từ chối, có thể khiến mệt mỏi, cho nên thi thoảng theo lời , thậm chí chủ động lấy lòng ...

      ở phương diện khác, tự nhiên mà cứ như vậy, nhưng duy chỉ có chuyện này... làm được! luôn luôn bài xích theo bản năng, nhưng với , đây là lúc vô cùng quan trọng?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 331: Em mới có lo lắng đâu.

      Mục Thiên Dương nghe xong lời của , lặng chút. Sau đó chuyển thân thể của qua, cười cười: “Quên . tại em tình nguyện, làm cũng có thụ vị. Bất quá em nhớ kỹ em nợ lần, chờ đến ngày nào đó em coi chuyện này là nước lũ hoặc thú dữ, quay trở lại cho !”

      “Thực có ý như vậy sao?” Uyển Tình nhịn được nhíu mày.

      “Em cứ ?” Mục Thiên Dương cắn cái ở mặt .

      Uyển Tình sợ tới mức trốn tránh, kéo ra ngoài.

      “Chao ôi, hoa quả.”

      “Quay về lại ăn!”

      Uyển Tình nóng lòng vội vàng dừng lại, ngăn cản cước bộ của : “Em !”

      “Vì sao?” quay đầu hỏi.

      “Đụng phải người làm sao bây giờ?”

      Mục Thiên Dương lặng chút, buồn bực được, nâng tay lên vân ve tóc của , giống như đứa bé cáu kỉnh.

      làm sao vậy?” Uyển Tình kêu to.

      Làm sao? thể quang minh chính đại ân ái, mất hứng, hừ!

      Đột nhiên, nhìn , hai mắt phát ra ánh sang. Uyển Tình vừa thấy, sợ tới mức chạy trốn. phen bắt được , sau đó ôm lấy, quay trở về phòng.

      thể ân ái, vậy làm !

      _____________Ta là đường phân cái tuyến_____________

      Uyển Tình nhắm mắ ghé vào ngực của Mục Thiên Dương, nhớ tới hỏi: “Sao lại tới đây?”

      “Còn tuần mới khai giảng, mình ở nơi này khổng phải rất đơn sao?”

      Uyển Tình mở mắt ra, tin cười : “ như vậy là vì em?”

      “Em cứ ?” cúi đầu hỏi, hôn lên thái dương của . cái công ty, còn cần mỗi ngày tự mình đến giám sát.

      Uyển Tình muốn thảo luận vấn đề này, nhắm mắt lại: “Buồn ngủ quá…..”

      “Ngủ .” Mục Thiên Dương xong, đột nhiên hối hận. Ni mã mới làm lần a! được ngủ! Ô ô ô…Lời ra, ra ngoài tắm, chỉ có thể để cho ngủ. Hừ, ngày mai bù sau!

      tuần tiếp theo, Mục Thiên Dương đều ở nơi này. Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết vẫn muốn tới đây, Uyển Tình ở trong này, muốn chơi đùa cùng với ! Ngay cả Mục lão gia cũng muốn đến góp vui, nhưng toàn bộ bị Mục Thiên Dương cảnh cáo được đến, muốn thế giới chỉ có hai người.

      Bất quá thế giới của hai người trôi qua tốt như vậy. Mỗi ngày ăn cơm bên ngoài, Uyển Tình ngấy, bản thân muốn nấu cơm. Mục Thiên Dương đương nhiên giơ hay tay tán thành, thích ăn cơm do Uyển Tình làm, còn có cảm giác như vợ chồng.

      Kết quả lúc tan tầm kích động chạy về nhà, vẫn là cơm bên ngoài!

      Mục Thiên Dương cũng ghét bỏ, dù sao cũng là do Uyển Tình chọn, phải là tùy tiện gọi, làm làm. Bất quá vẫn rất nghi hoặc: “ phải tự mình làm sao? Có chuyện gì vậy?”

      Uyển Tình : “ đường mua thức ăn, gặp vị bạn học. Sau đó em nghĩ, vạn nhất mang theo đồ ăn bị người ta nhìn thấy, em phải giải thích như thế nào? Nếu ở cùng Thiên Tuyết sao, tại ở mình, giải thích được.”

      “Nga….” Mục Thiên Dương uống hớp nước, có chút phải tư vị. Rốt cuộc đến khi nào mới có thể quang minh chính đại ở cùng chỗ?

      “Em quay về giống như ăn trộm……” Uyển Tình thở dài, nhìn , “Ngày nào a?”

      Ánh mắt Mục Thiên Dương sắc bén: “Làm sao? Muốn đuổi ?” thâu tâm đào phế vì ai? lương tâm!

      Uyển Tình ủy khuất thuyết : “ rồi, em cũng quay trở về trường học, bằng ở trong này ra ngoài cũng dám.”

      “Em….” Mục Thiên Dương thành tâm tích tụ, đè lại dạ dày.

      làm sao vậy?”

      “Dạ dày đau!” tức giận thuyết.

      “A?” Uyển Tình hoảng sợ, “ ngồi xuống trước, tôi rót nước cho !”

      uống đây…….” tay phải là nước?

      “Đây là đá, tốt đối với dạ dày, em rót chén nước nóng cho !”

      Uyển Tình rót chén nước sôi, Mục Thiên Dương uống ngụm, nằm ở sô pha, Uyển Tình ngồi ở bên cạnh nhu dạ dày cho . nhìn mặt của , đột nhiên có cảm giác có thỏa mãn.

      “Uyển Tình…..” Mục Thiên Dương khom người, ôm vào trong lòng, hôn lên trán chút.

      làm cái gì?” Uyển Tình đẩy ra đứng lên, “Cẩn thận lại đau.” thoải mái còn thành , đau là xứng đáng!

      “Tê___” Mục Thiên Dương đột nhiên hút hơi khí, ngồi xuống.

      “Làm sao vậy?” Uyển Tình vội vàng hỏi.

      “Đau……..” Mục Thiên Dương cắn chặt răng, đứng lên, “ phải mua thuốc.”

      Uyển Tình nóng lòng hỏi: “Có phải rất nghiêm trọng hay ? Có muốn em với hay ?”

      Lúc nào cũng sợ người thấy, còn muốn với ? lắc đầu: “ việc gì. Em ở trong nhà, lập tức trở về. Yên tâm, còn có sức mua thuốc, tuyệt nghiêm trọng.”

      Uyển Tình gật đầu: “Vậy đường cẩn thận, đừng lái xe.”

      Mục Thiên Dương đột nhiên quay đầu, giữ mặt của hung hăng hôn, lát mới buông ra.

      Uyển Tình thở hồng hộc nhìn : “ sinh bệnh lại còn…….”

      vui!” hừ tiếng, ấn dạ dày ra cửa.

      Uyển Tình sửng sốt lát, mở máy tính lên mạng, tra sách dạy nấu ăn.

      Nửa tiếng sau, Mục Thiên Dương còn chưa quay về, nhịn được gọi điện thoại hỏi: “Vì sao còn chưa quay về, có phải rất nghiêm trọng hay ?”

      lấy thuốc.”

      “Nga……” Uyển Tình dừng chút, đột nhiên cảm thấy bản thân quá khản trương, “Tôi treo đây.”

      “Uh.” Mục Thiên Dương đột nhiên kêu lên, “Uyển Tình_____”

      “A?”

      “Đừng lo lắng.”

      “Em, em mới có lo lắng đâu!”

      Mục Thiên Dương cười rộ lên, rất vui vẻ. Cầm thuốc trở về, Uyển Tình cố ý nghiêm mặt lạnh lung, nguyện ý biểu ra bộ dạng quan tâm , nhìn vui vẻ trong lòng.

      cố ý đặt thuốc ở bàn trà, ngồi ở bên xem tivi, nửa ngày động đậy.

      Uyển Tình ngồi chiếc ghế sô pha đơn khác, cầm vở ghi chép cách dạy nấu ăn ở mạng. Sau nửa ngày, ngẩng đầu hỏi: “……. có việc gì sao?”

      “Uh.”

      uống thuốc xong?”

      “…….Còn chưa uống.”

      “Vì sao còn chưa uống?”

      Mục Thiên Dương có hứng thú nhìn . cứng lại, vội vàng cúi đầu, tiếp tục cầm bút viết lên vở.

      Mục Thiên Dương nhịn được buồn bực: “Em em quan tâm làm sao?”

      ….” Uyển Tình ném mạng quyển vở qua.

      Quyện vở dày đụng vào trán của , đẩy ngã lên sô pha.

      Uyển Tình thở phì phì đứng lên, chạy trở về phòng.

      Mục Thiên Dương nhặt quyển vở lên, phủi phủi. Mở vở ra nhìn chút, nhìn thấy đó viết số món ăn, rồi đến nguyên liệu cách nấu, nhìn tới mới nhớ ra là thực đơn. sửng sốt, nhìn chằm chằm thực đơn thoạt nhìn toàn những món ăn thanh đạm trong vài giây, rồi mạnh đứng dậy nhìn lên màn hình máy tính của , nhìn thấy dòng chữ tìm kiếm: bệnh đau dạ dày nên ăn gì…….

      này!” Tầm mắt Mục Thiên Dương nhìn về hướng trong phòng, rồi đến, gặp Uyển Tình ghé đầu vào giường làm con rùa đen rụt đầu. nhanh đến, nào vào người của , ép tới khi Uyển Tình kêu to thành tiếng,


      Chương 332: Đại trượng phu náo loạn cái tính tình gì.

      làm sao?” Uyển Tình bất mãn hỏi.

      “Đây là cái gì?” Mục Thiên Dương đưa vở tới trước mặt .

      Uyển Tình ngẩng đầu vừa nhìn thấy, nên lời.

      Mục Thiên Dương gấp quyển vở bất mãn : “ rang em rất quan tâm , vì sao thừa nhận?”

      Uyển Tình nghe dùng khẩu khí chất vấn, vui, cắn răng : “Vì sao em phải thừa nhận?”

      như vậy, đây là viết vì ?” Mục Thiên Dương cười giống như con mèo ăn vụng thành công.

      “Em…..” Uyển Tình phát bị buộc dây, tức giận muốn đứng lên.

      Mục Thiên Dương hung hăng ôm vào lòng, dựa đầu vào cổ chút: “Mạnh miệng cái gì? cũng cưới em.”

      “Là em mạnh miệng làm sao?” Uyển Tình thẹn quá thành giận, xoay người đánh , “ vui vẻ? đắc ý? Buông…..”

      buông!” Mục Thiên Dương xấu xa , “ muốn ôm em. Đừng tại buông, về sau cũng , cả đời cũng !”

      Mục Thiên Dương kêu đau tiếng, chậm rãi buông ra, tay giơ lên sờ lỗ tai của bản thân, vừa sờ liền thấy ít máu.

      Uyển Tình ngồi đối diện , hai tay còn dừng ở trung, vừa thấy mười ngón, có chút máu ở móng tay, xem ra là cẩn thận làm bị thương.

      Mục Thiên Dương sờ sờ lên mang tai, nhíu mày nhìn : “Đến mức này sao?”

      Uyển Tình chột dạ cúi đầu: “Em, em lấy khăn….”

      “Uh.”

      Uyển Tình vội vàng vào phòng tắm lấy khăn đến, tỉ mỉ lau cho , chỉ thấy vết cào, từ sau lỗ tai kéo đến trước cổ, mặt và cổ cũng có, Uyển Tình chột dạ thôi, lại nhìn vẻ mặt của , đen đen, giống như rất vui.

      Uyển Tình buông khăn mặt, tìm băng cá nhân đến. Nhìn vết thương phân bố đồng đều, biết dán như thế nào. Dán đoạn sao? Ngày mai còn phải làm, có thể làm hoang mang hay ? Nếu dán… ảnh hưởng tốt? Cân nhắc chút, quyết định dán! Vừa bắt đầu đưa tay lên, Mục Thiên Dương liền đưa tay ngăn lại. cứng lại, ngầy ngừng thuyết: “Thực xin lỗi…….Em, em phải cố ý.”

      Mục Thiên Dương xoay đầy, nhìn miệng vết thương của bản thân qua gương ở bàn trang điểm, hai mắt tối đen.

      Uyển Tình đứng lên, ra khỏi phòng. Ánh mắt chợt lóe, ngồi nhúc nhích.

      lát sau, Uyển Tình quay lại, tay mang theo cốc nước cùng túi thuốc. đưa cốc nước cho , nhận, đành đặt ở chiếc tủ đầu giường, sau đó chậm rãi mở túi thuốc ra, đưa cho : “….uống thuốc trước .”

      “Để ở đấy .” Mục Thiên Dương thản nhiên .

      Trong lòng Uyển Tình cứng lại, nắm thuốc nhúc nhích.

      Mục Thiên Dương quay đầu nhìn , tức giận : “Rốt cuộc em được tự nhiên chuyện gì? Em tình nguyện đả thương , cung chịu thừa nhận quan tâm chút? thích em như vậy…..”

      Uyển Tình chấn động, nghĩ tới ra chữ “Thích” kia lúc này.

      “Em nghĩ rằng rất có kiên nhẫn với em phải ?” cười lạnh tiếng, “Nếu em tưởng lạt mềm buộc chặt, cũng phải có chừng mực! chừng ngày nào đó có kiên nhẫn!”

      Uyển Tình đột nhiên tức giân đến phát run, nghĩ là cao thủ tình trường sao? Lạt mềm buộc chặt cái gì, có chừng mực? ra từng nghĩ, nhưng mà làm sao? cũng muốn làm cho cả đởi tốt với bản thân, nhưng mà làm sao? Mỗi lần suy nghĩ, tình cảm mà mình theo đuổi có đáng giá hay , có kết quả hay ? Vạn nhất , rồi lại sao? nên tiếp tục kiên trì ý tưởng ban đầu, chạy chốn khỏi , hay là đáp lại tốt với như làm với , giành cơ hội để được hạnh phúc……

      “Em luôn muốn qua vui vẻ chút.” Mục Thiên Dương khổ sở thuyết, “Lời có thể khiến cho vui vẻ, em muốn …….”

      Uyển Tình đột nhiên đưa thuốc đến trước mặt , dọa nhảy dựng.

      kích động giật sợ giây truyền cổ mình xuống, kể cả chiếc vòng tay cổ tay cũng dùng sức kéo ra, ném toàn bộ đến trước mặt , khóc lớn : “Em cần những thứ này! quá khó hầu hạ! như thế nào, em mới mặc kệ nghĩ như thế nào! Em muốn , chờ em có cơ hội, em nhất định phải !”

      Mục Thiên Dương sửng sốt nửa ngày, mới mạnh nhảy dựng lên, hét lớn: “ biết phải như thế nào với em? có điểm thực xin lỗi em sao? nuông chiều em, em liền được nước lấn tới?”

      Uyển Tình giận dữ đánh về phía , khiến đổ nhào lên giường, cầm thuốc vào trong tay, sau đó nhét thuốc vào miệng : “ hỗn đản!”

      Mục Thiên Dương xoay người ngăn lại, phù phù phun hết những viên thuốc trong miệng xuống sàn nhà: “Em…..”

      Uyển Tình sâu kín nhìn : “Em tổ chức sinh nhật cho , vui vẻ, em cần làm…..Bây giờ, lại trách em làm vui vẻ….Mục Thiên Dương, rốt cuộc muốn em làm như thế nào?”

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn .

      “Là em suy nghĩ nhiều có phải hay ? Là em chỉ là món đồ chơi của , muốn như thế nào liền như thế đó…….Là em đáp ứng được nhu cầu của , đoán được khi nào cần em lấy lòng, khi nào cần. Em sai lầm rồi, em đủ cố gắng, về sau coi lời của …..”

      “Đừng!” Mục Thiên Dương thống khổ cúi đầu, hung hăng ôm lấy , “Là sai, bệnh thần kinh. mới hay giỡn với em, em muốn như thế nào liền như thế đó…..Về sau đùa em, được ? Uyển Tình….”

      Uyển Tình ngơ ngác nhìn trần nhà, lời nào.

      Mục Thiên Dương vô cùng hối hận, cẩn thận nhặt lên vòng cổ và vòng tay, nghĩ muốn đeo lại cho , Uyển Tình giơ tay đoạt vòng cổ, cứng lại, hối hận thôi ôm lấy : “Uyển Tình…… rất thích em, bằng lo được lo mất như vậy. Em đừng tức giận được ? Về sau có phát điên, em liền đánh , mắng , tuyệt đối đánh lại! Được ?”

      Uyển Tình cầm vòng cổ, lên tiếng.

      Tay chân Mục Thiên Dương luống cuống, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn: “Vừa rồi em đánh qua ! Nếu em tin tình cảm của đối với em, em dám đánh sao? Còn phải em đoán được , biết luyến tiếc hung em, mới dám động thủ động cước với !”

      …..” Uyển Tình vừa tức giận vừa chột dạ. Là thế này phải ? dám động thủ động cước với , là vì tin tưởng tình cảm của đối với bản thân?

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Mục Thiên Dương tức giận hỏi, “Chỉ có em mới được nổi giận với , lại cho phép nổi giận với em?”

      ……” Uyển Tình thể tưởng tượng được trừng lớn mắt, “ đại trượng phu náo loạn cái tình tình gì?”

      “Ai kêu em thích ?”

      Uyển Tình cứng lại, đột nhiên dám đối mặt với . vừa chữ “Thích” này ra, càng càng thuận miệng……

      Mục Thiên Dương cũng phát . Chữ này cũng khó mở miệng như vậy, chỉ cần có bắt đầu, về sau đơn giản, có thể thường xuyên . Nhưng ba chữ khác……Vẫn rất khó mở miệng!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 333: mua thức ăn?

      nắm tay , mở lòng bàn tay của ra, lấy chiếc vòng cổ từ bên trong ra, Uyển Tình đột nhiên di chuyển tay, trong lòng quýnh lên, hung hăng ôm lấy : “ tuyệt đối buông tay em! Em ngoan ngoãn để cho thích, khóa em lại!”

      điên rồi!” Uyển Tình thốt ra.

      “Phải, vì em điên!”

      Uyển Tình ngẩn ra, nhìn muốn lại thôi. Mà cư nhiên dám chống lại ánh mắt của , chỉ có thể di chuyển ánh mắt về phía khác. Uyển Tình mở lòng bàn tay ra, gỡ chiếc nhẫn ở chiếc vòng ra, đeo vào tay mình. Mục Thiên Dương vừa nhìn thấy, kích động ôm chặt , hung hăng hôn chút lên lỗ tai của , sau đó lấy chiếc vòng tay đeo cho .

      tức giận?” cẩn thận hỏi.

      Uyển Tình tránh ra: “ uống thuốc.”

      Mục Thiên Dương lặng chút, lớn tiếng đáp ứng: “Uh!” sau đó vui vẻ chạy ra ngoài, chạy được vài bước lai quay trở lại, do dự nhìn , “ uống như thế nào?”

      “Cái gì làm sao?” Uyển Tình hỏi.

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua những viên thuốc bị văng khắp phòng: “Này đó làm sao bây giờ?”

      Uyển Tình gì trở mình xem thường cái: “Thuốc rơi mặt đất đại biểu bệnh tốt, thể nhặt lên uống lại, khiến bệnh tái phát!”

      “A……” Nhưng thuốc này phải là rơi, là do em. Mục Thiên Dương nghĩ, chiếu theo cách của , có muốn ném xuống toàn bộ hay , quên ….

      lấy túi thuốc khác uống! Uống ít thuốc, sớm tốt chút.”

      “Nga.” Mục Thiên Dương ngoan ngoãn tới phòng khách lấy thuốc, lúc quay lại thấy ngồi xổm sàn nhà nhặt thuốc, lập tức giúp tay.

      Uyển Tình đẩy ra: “ uống thuốc, để em làm.”

      đành phải bưng lên cốc nước để đầu giường lúc trước, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó phát vấn đề nghiêm túc: còn chưa kết hôn, là chồng mà thể chấn cương! Về sau bị quản chặt sao?

      quay đầu nhìn , thấy nhặt thuốc ở dưới sàn xong, lại lên giường nhặt. Nhìn bộ dạng hiền lành của , cảm thấn vấn đề phu cương là rất nghiêm túc, tại ra dáng người chồng, có tư cách gì cương a? Trước tiên nên suy nghĩ biện pháp trở thành “Chồng ” của ! Về phần phu cương, coi như tại vì tương lai, cứ coi như mây bay ….

      Sáng hôm sau, Uyển Tình rời giường làm điểm tâm. Mục Thiên Dương qua xem, thấy mở tủ lạnh tìm đông tây, phỏng chừng có nguyên liệu nấu ăn gì, : “ cần phiền toái, ra ngoài ăn.”

      “Ai biết có ăn hay ?” Uyển Tình tìm ra số thứ, nhưng biết làm như thế nào. Trực tiếp nấu canh tương chua, ra có thể ăn hết, nhưng còn Mục Thiên Dương? có trứng ốp la, thịt hun khói, them ít ra xanh tốt xấu? Nhưng khoảng mười ngày rồi vú Trương có ở nhà, trong tủ lạnh còn gì.

      “Vậy em nấu, ăn.” Mục Thiên Dương hôn ở mặt cái, “ phải sợ em mệt sao?”

      Uyển Tình do dự, dạ dày đau, vẫn là nên ăn linh tinh tăng them bệnh tình: “Này nấu tốt, vẫn nên ra ngoài ăn, nhớ đừng ăn những món nhiều mỡ hoặc quá cay! Dạ dày còn đau ?”

      đau.” Mục Thiên Dương mỗi lần nghe quan tâm bản thân, trong lòng nhin được kích động, ôm lấu liền hôn.

      Uyển Tình vội vàng đẩy ra, xấu hổ hỏi: “ làm sao vậy?”

      Mục Thiên Dương dùng chop mũi cọ cọ mặt : “Mỗi lần nhìn em quan tâm , liền nhịn được muốn hôn em.”

      Uyển Tình đỏ mặt, vội vàng đẩy ra: “ còn thay quần áo? Muộn giờ làm rồi.”

      là lão bản, cần phải đúng giờ.”

      “Lão bản càng phải làm gương!”

      “Được rồi, tất cả nghe theo em.” Mục Thiên Dương lại hôn chút, rồi quay về phòng thay quần áo.

      Uyển Tình bước nhanh theo sau, tìm quyển vở viết cách dạy nấu ăn hôm qua, ghé vào bên cạnh viết tiếp, vừa viết vừa nó: “ lát nữa tới công ty tìm bảo mẫu tạm thời, làm cho họ nấu cơm cho chúng ta vài ngày, kỳ em có thể mua thức ăn, cũng có thể nấu. có bệnh, nên ăn đồ ở bên ngoài.”

      Mục Thiên Dương : “Mấy ngày nữa vú Trương quay trở về, vẫn là cần thuê thêm người. Vài năm nay vú Trương làm được sai, lại rất tốt với em, cũng để lộ ra bên ngoài chuyện của chúng ta. Tạm thời gọi người tới, vạn nhất tuận thủ đạo đức nghề nghiệp, lung tung ở bên ngoài làm sao bây giờ? Nếu để vú Trương biết, trong lòng vú ấy cũng vui, về sau cũng tận tâm như vậy nữa.”

      Uyển Tình sửng sốt, cảm thấy rất có lý.

      Mục Thiên Dương sắp xếp lại văn kiện của bản thân, qua khép vở của lại: “Đừng viết, sao. Buổi tối cùng Dưỡng Sinh ăn cơm? đặt vị trí trước, bị người thấy.”

      Uyển Tình đẩy tay ra, xé xuống trang vừa mới viết: “Tự em mua.”

      Mục Thiên Dương sửng sốt: “ phải em sợ người thấy sao?”

      “Còn biện pháp khác sao?” Uyển Tình lườm cái, “Lát nữa lại em quan tâm .”

      Mục Thiên Dương chột dạ cứng lại: “Cũng đừng mang thù được ?”

      “Em mới mang thù đâu……” Uyển Tình nhìn thoáng qua miệng vết thương mặt , lại chột dạ được tự nhiên, “ cũng đừng để ở trong lòng. quá tốt với em, ngược lại em lại biết đối với như thế nào….”

      “……..”

      “Thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” thấp giọng , “ cần cố ý làm cho em, cũng đừng lại đùa em.”

      “Uh.” Mục Thiên Dương hôn lên trán của chút, “ làm đây?”

      Uyển Tình gật đầu, cùng ra khỏi phòng với . vào phòng khách, để vào túi thuốc vào cặp của : “Ăn cơm xong nhớ phải uống.”

      “Nhiều như vậy làm gì?”

      “Vạn nhất buổi tối phải xã giao, quay về trễ? Đúng rồi, trong thời gian uống thuốc thể uống rượu, mấy ngày này phải kiêng rượu!”

      Mục Thiên Dương yên lặng thả hai túi thuốc ở bàn: “Buổi trưa về nhà.”

      lát nữa em mua thức ăn.”

      “Em chơi tốt rồi, đừng mua thức ăn. Gọi điện thoại cho vú Trương, kêu bà ấy trở về trước!”

      “Kia sớm nhất cũng phải ngày mai, còn hôm nay sao?”

      Mục Thiên Dương suy nghĩ chút, lấy tờ giấy ở trong tay của : “Em muốn mua những thứ này?”

      “Uh.”



      mang về cho em!” .

      “A?”

      được?”

      “…….”

      Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay ra cửa. Lúc nay Uyển Tình mới định thần, ý của là….. muốn mua thức ăn? Nga mua thức ăn!

      -

      Mục Thiên Dương vào công ty, nhân viên theo thói quen chào hỏi: “Tổng giám đốc…..ách, buổi sáng tốt lành!” Mặt tổng giám đốc bị làm sao thế?

      Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn , giống như chưa tỉnh, đột nhiên với thư ký tới: “Thông báo với mọi người họp.”

      Thứ ký lẳng lặng gật đầu, nghĩ rằng tâm tình của tổng giám đốc tại nhất định tốt, cho nên chuẩn bị tìm ống dẫn khí nén!

      Ngạc nhiên là, khi họp tâm tình của Mục Thiên Dương rất tốt, có làm khó dễ bất luận kẻ nào, thậm chí có người phạm sai lầm, cũng mắng, chỉ “Lần sau cẩn thận”

      Chương 334: Công nghiệp chuyên về phẫu thuật



      "A? Tổng giám đốc nuôi mèo?"



      "Ừ, nghĩ tới khó nuôi như vậy." phải sao? con mèo hoang , rất độc ác, chậc!



      Quản lí cảm thấy, tổng giám đốc gần đây rất lạ. Như lần trước khi nhân viên tụ họp, mọi người cùng nhau đánh Golf. Bọn họ thấy tay tổng giám đốc đeo sợi dây màu đỏ, theo bản năng hỏi: "Năm mệnh của tổng giám đốc à?"



      Tổng giám đốc cũng nể mặt, nhìn thoáng qua sợi dây màu đỏ, kín đáo cười : "Ừ."



      Cái nụ cười kia thiếu chút nữa làm đui mù mắt bọn họ! Tổng giám đốc luôn luôn cười, nghĩ tới khi cười lại nghiệt như vậy, đẹp trai như vậy!



      Nhưng sau đó lại nghĩ, tổng giám đốc căn bản phải năm mệnh! đem chuyện này cho người của tổng công ty bên kia, tổng công ty bên kia cũng gặp phải tình huống đồng dạng như vậy. Mọi người đều cảm thấy sợi dây màu đỏ kia có ý nghĩa rất đặc thù, nhưng có ai biết, nên bị liệt vào đại án thứ nhất của công ty chưa được giải quyết.



      Mục Thiên Dương đem chuyện của công ty an bài tốt, liền lấy tờ giấy Uyển Tình dùng mua thức ăn. Mang theo đồ ăn trở về, đắc ý đối với Uyển Tình : "Đồ em muốn, giống nhau ít!"



      Uyển Tình giống như gặp quỷ nhìn , theo vào phòng bếp.



      đem hai cái túi đầy nguyên liệu nấu ăn đặt lên bàn: " nghĩ tới nặng như vậy, bà chủ gia đình dễ dàng: "



      Uyển Tình mở túi ra, đem nguyên liệu nấu ăn giống nhau lấy ra: " tự mình mua?"



      "Ừ.Em trước sửa sang lại chút, tôi lại mua mấy cân hoa quả: "



      "Đừng -- "Uyển Tình kêu lên, "Hoa quả em mua: " Muốn gặp tai nạn chết người à! mua thức ăn? bị phóng viên chụp được chứ? nghĩ rằng quá nửa là kêu thư kí mua, làm sao tự mình được?



      "Mua khi nào?" Mục Thiên Dương hỏi.



      "Lúc ăn điểm tâm." Áp lực như núi đè lên Uyển Tình.



      "Sợ bị người hỏi, còn mua?" Mục Thiên Dương trách cứ: " dạo phố chơi là tốt rồi, bà chủ gia đình gì đó cần mua."



      Uyển Tình : "Tôi ở trường học cũng từng mua hoa quả ăn!"



      "Ở đây giống trường học của em. . . . ."Lúc xảy ra chuyện trách , chính lại . . . . .



      "Yên tâm, tôi sớm nghĩ đến đối sách! Tôi còn mua bó hoa, nếu có người quen nhìn thấy, thăm bệnh

      Mục Thiên Dương:. . . . . .

      Uyển Tình đột nhiên phát trong túi mua đồ có hộp bảo hộ, lặng lúc, phẫn nộ cầm lên dể lên người Mục Thiên Dương: " trừ bỏ chuyện này, có thể nhớ chuyện khác hay ?"

      Mục Thiên Dương yên lặng đem hộp bảo hộ cất : "Tôi thay quần áo."

      Uyển Tình thở phì phò trợn mắt nhìn cái, thò tay từ kệ rút ra con dao lớn, làm sợ tới mức phải bỏ chạy.

      Uyển Tình: . . . .

      Mục Thiên Dương trở về phòng thay quần áo, thuận tiện tìm cách đặt thứ cần vào đúng vị trí, lại trở lại phòng bếp: "Có muốn tôi hỗ trợ hay ?"

      Uyển Tình : " đừng gây thêm phiền phức!"

      Mục Thiên Dương cảm giác trái tim của mình bị chèn vào con dao, máu chảy ròng ròng. phiền phức như thế nào? Phiền phức như thế nào?!

      đứng ở cửa yên lặng lát, xem việc ngừng, trong lòng rất băn khoăn: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, để cho tôi làm, cũng có ai biết."

      Uyển Tình liếc cái, cảm thấy cũng có đạo lý. Có người muốn tìm ngược, mình ngược chút phải thực xin lỗi nổi khổ tâm của ta sao? Vì thế đưa khối đậu hủ cho , sau đó từ bàn lấy ra con dao: "Cắt thành khối !"

      Cái gì gọi là: "Cắt thành khối ?"

      Mặt Mục Thiên Dương đầy nghi hoặc tiếp đến, tay cầm đậu hủ, tay cầm dao, suy nghĩ nửa ngày, đem cái thớt gỗ cầm đến, đặt đậu hủ lên , bắt đầu cắt thành từng miếng , cắt xong nghĩ muốn cầm đặt vào trong mâm, kết quả nghĩ rằng lại bóp nát!

      vụng trộm nhìn thoáng qua Uyển Tình, may là phát , nhanh tay đưa đống bóp nát kia vào thùng rác! Kết quả do dùng quá nhiều sức, cả đống bị bóp nát trong lòng bàn tay. nhìn chút, đành phải đưa tay đến vòi nước, dùng nước rửa sạch . Cuối cùng nghĩ chút, dùng xẻng xúc khối đậu hũ, đem đặt vào trong đĩa.
      Uyển Tình đúng lúc quay lại, xem thành quả của , tạm được, cũng quá tệ.

      Mục Thiên Dương nhìn , biểu tình như muốn tranh công.

      Uyển Tình biết nên khen ngợi như thế nào, bất đắc dĩ phải lấy dao trong tay , lại nắm lấy nửa khối đậu hũ còn lại bàn, dùng lòng bàn tay của mình làm cái thớt gỗ, cứ như vậy cắt xuống!

      "A --" Mục Thiên Dương kêu to, tay -- ! Bàn tay bà xã tương lai của !

      Uyển Tình nhấc dao lên, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

      vội vàng cúi đầu nhìn xuống tay , có chảy máu?!

      Uyển Tình cố nén ý muốn cười to, lại giơ dao lên, rất nhanh cắt khối đậu hũ thành mảnh , sau đó mở vòi nước, đem dao và tay mình rửa sạch

      Mục Thiên Dương trợn mắt nhìn như chuông đồng, miệng há to đến mức có thể nhét vào quả trứng gà. Nhìn đến bàn tay non mịn như quả trứng gà của Uyển Tình, hoàn hảo tổn hao gì, mới hồi phục lại tinh thần. Chuyên nghiệp giống như công nghệ phẫu thuật vậy. vẫn nên kiếm tiền tốt. Về phần nhà bếp, vẫn nên giao cho Uyển Tình thôi!

      "Cái đó . . . .Tôi xem tài liệu."


      Uyển Tình gật đầu: "Cơm xong rồi tôi gọi ."

      "Ừ. . . . . ." Mục Thiên Dương ỉu xìu trở về phòng, nghe được tiếng cười của . Dám cười tôi, buổi tối em biết lợi hại của tôi! được, phải giấu hai hộp bảo hộ này vào trong phòng tắm, làm cho biết mình phải người có thể giễu cợt!

      Sau bữa cơm trưa, hai người cùng nhau ngủ trưa. Sau khi tỉnh lại, Mục Thiên Dương lôi kéo Uyển Tình ooxx. Uyển Tình tức giận hỏi: " phải làm sao?"

      khoác mà biết ngượng: "Tôi ngã bệnh, phải nghỉ ngơi."

      Uyển Tình muốn : biết xấu hổ!

      Mục Thiên Dương tiếp tục cởi quần áo của , xiết chặt cổ áo: "Sinh bệnh, nên tu thân dưỡng tính, cần lãng phí tinh lực."

      Mục Thiên Dương sửng sốt lúc, bất đắc dĩ đành phải thả ra."Tôi tĩnh dưỡng nửa ngày, buổi tối sau."

      Uyển Tình há mồm, biết nên cái gì.

      chống đầu nghiêng người nằm bên cạnh, tà mị cười : " lời nào, coi như em đáp ứng rồi."

      " có biết xấu hổ hay hả?" Uyển Tình tức giận, nhào lên áp đảo , nhéo hai lỗ tai của hung hăng chà xát vài cái. lát sau, đột nhiên thu hồi hai tay, chột dạ xuống giường: "Tôi lấy dứa! Trước khi ngủ, có thể ăn!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 335: Nem rán

      Editor: Xiu Xiu

      Trời ạ, sao lại động thủ với rồi? Càng ngày càng sợ , càng lúc càng to gan hơn, cái này phải chuyện tốt!
      Mục thiên Dương cũng rất vui vẻ, Uyển Tình càng ngày càng thân thiết với , xem ra, kết hôn cần bên tình nguyện, nên chuẩn bị cầu hôn cho tốt mới được. nắm chắc, nhất định đồng ý.
      Hai người vui vẻ lại được tự nhiên qua vài ngày, mỗi ngày mua đồ ăn, phụ trách việc nấu nướng, nghiễm nhiên là đôi vợ chồng . Đáng tiếc là thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, Thiên Tuyết gọi điện thoại đến: xuống máy bay rồi! Đến phòng rồi!
      Uyển Tình vội vàng quay lại trường học, phát vài ngày cứ thế mà chú ý thời gian, nhịn được nghi ngờ: ở bên cạnh Mục Thiên Dương, vui vẻ như thế sao?
      , quá cưng chiều rồi. Đột nhiên có chút lo lắng, mình có thể bị làm hư ?
      Lấy Thiên Tuyết làm cái cớ to lớn, Mục Thiên Dương rất dứt khoát bố trí hoạt động cho buổi tối: “ ăn lẩu trước, náo nhiệt! Lại xem phim, vẫn lại là náo nhiệt! sợ phá hủy tâm tình mấy ngày nay của Uyển Tình.
      đêm náo nhiệt, quay lại thành phố A, má Trương cũng quay lại, Thiên Tuyết biết chuyện Uyển Tình nấu cơm cho Mục Thiên Dương, nếu quấn lấy rồi.
      Trải qua năm cuộc sống đại học, Thiên Tuyết rèn luyện ra được sức sống ngoan cường, nửa đêm đói bụng, trực tiếp mượn mì tôm của Lý Ức ăn đến no căng bụng. Nếu trước đây, ăn loại đồ ăn tốt cho sức khỏe này, nghĩ đến liền ghê tớm! Thế nhưng tại, đồ ăn của căn tin lấy ra được sâu bên trong, có thể bỏ nó ra rồi tiếp tục ăn...? năm này thay đổi cỡ nào?
      Ăn no căng mì tôm, Thiên Tuyết cảm thán với cái lồng cơm: “Mình là dễ nuôi, ai lấy được mình là quá hạnh phúc rồi!”
      Uyển Tình gì, dễ nuôi rồi hả? Mấy ngày trước thèm xuống bếp là cái gì chứ?
      Lý Ức : “Cậu chỉ mới ăn no mì tôm mà thôi!”
      Thiên Tuyết phục: “Ăn mì tôm còn chưa đủ dễ nuôi à?”
      “Đừng cậu cùng phòng với mình!” Uyển Tình .
      Lý Ức: “Đồng ý Uyển Tình!”
      Thiên Tuyết phục, muốn đọc diễn văn, Liễu Y Y ở bên cạnh lại cho ra câu sâu xa: “Lúc mình đặt cơm nguội vào lò vi sóng, liền cảm thấy người nào trong tương lai cưới được mình cũng cực kỳ hạnh phúc...”
      Ba người sửng sốt, sùng bái giơ ngón tay cái với ...
      Chủ nhật, Thiên Tuyết dạo phố với UYển Tình, trong lúc vô ý nhìn thấy cái quán hàng góc sáng sủa, sạp dựng thẳng mấy biển hiệu viết tay, viết hai chữ “Nem rán”. chiếc bàn thấp bên cạnh, có vài người ngồi ăn. Thiên Tuyết nhạy cảm biết được, nhất định là thứ đó ăn rất ngon, liền lôi Uyển Tình qua.
      Nem rán ba đồng chiếc, tới trước ăn phần. Ăn được miếng, Thiên Tuyết với ông chủ: “Cho cháu hai phần!”
      Ăn xong, mỗi người đóng gói phần, chậm rì rì đến Y Toa Bối Lạp.
      Mục Thiên Dương còn chưa trở lại, hai người chẳng qua chỉ là cải thiện thức ăn. Má Trương muốn ăn cái gì, các yên vị ở trong phòng khách lên mạng. Cuối cùng, bắt đầu ăn nem rán.
      Vừa ăn Thiên Tuyết vừa cảm thán: “Lớp vỏ là mỏng, mình trước đây toàn ăn vỏ dày thôi!”
      Uyển Tình nghe thế liền đánh hai chữ nem rán vào trang web tìm kiếm, sau đó vừa tìm vừa lột vỏ nem ra xem bên trong có gì.
      Thiên Tuyết hỏi: “Cậu giải phẫu nem làm gì thế?”

      “Mình tìm cách làm.”
      Thiên Tuyết sáng mắt lên: “Chủ ý này tồi! Mình giúp cậu! Mình muốn ăn lắm, nếu được, mình cho cậu năm sao khen ngợi.”
      Uyển Tình gì, thiên kim đại tiểu thư này bị nem rán thuần hóa rồi.
      -
      Chắc là di chứng do hồi trước nấu cơm cho Mục Thiên Dương, hoặc là tự nhiên bồi dưỡng hứng thú nấu ăn, Uyển Tình cần suy nghĩ liền quyết định làm nem rán! Thậm chí cảm thấy, ngoài nem rán, còn có thể làm cái khác.
      tra xét cách làm, đến thư viện mượn vài quyển sách dạy nấu ăn, lại tham khảo má Trương, sau khi làm hai lần, thành công rồi!
      Thiên Tuyết nếm thử, nhớ mãi quên. Ngày hôm sau tan học, lập tức kéo đến Y Toa Bối Lạp, để tiếp tục làm, sau đó ngồi trong phòng khách chờ. Chờ mãi, cửa lớn mở ra, Mục Thiên Dương cầm túi hành lý tới.
      ...” Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn : “Sao gọi gì quay lại rồi?”
      “Mỗi tháng đều trở lại, cần phiền như thế.” Mục Thiên Dương mang hành lý về phòng, tìm vòng, thấy Uyển Tình, lại hỏi: “Chị dâu em đâu?”
      “Chị dâu ở đây...” Thiên Tuyết xoắn xuýt, có nên là Uyển Tình làm nem cho ? có thể đả kích mỹ vị của ? Hoặc là tiêu diệt ?
      “Đến đây, đến đây...” Đúng lúc này, thanh của Uyển Tình truyền đến.
      Thiên Tuyết mặc kệ mình, trông mong ngóng chờ. Mục Thiên Dương quay đầu, nhìn UYển Tình mặc váy trắng, tạp dề màu đỏ, bưng cái khay đầy chạy tới.
      “Ách...” Uyển Tình mạnh mẽ dừng lại: “Thiên, Thiên Dương, trở lại?”
      “Uhm.” Mục Thiên Dương nhìn bát của : “Cái gì thế?”
      “Của em, của em!” Thiên Tuyết vươn tay: “Mau cho mình!”
      Uyển Tình ngồi bên cạnh , đưa nem rán cho , nhìn Mục Thiên Dương, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, sách, nửa tháng thấy, biết đối mặt thế nào với !
      “Ăn quá ngon rồi!” Thiên Tuyết lên tiếng, phá tan bình tĩnh của hai người.
      Mục Thiên Dương hỏi: “Thứ gì đó?”
      “Nem rán, Uyển Tình cố ý làm cho em!”
      Sắc mặt Mục Thiên Dương đột nhiên đen lại, liếc nhìn cái. Uyển Tình hiểu ra sao, nghĩ thầm: người ta mới cố ý đó.
      Thiên Tuyết cảm giác được trận khí lạnh, ngẩng đầu vừa thấy, phát là từ người mình. đảo mắt vòng, nhất thời liền hiểu chuyện gì xảy ra, đưa nem rán qua: “, nếm thử ?”
      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua thứ ở trong bát, nghĩ đến là Uyển Tình làm, rất muốn ăn thử.... Nhưng là, là cố ý làm cho nha đầu naỳ! khó chịu! che tờ báo ở trước mặt mình: “Em ăn , ăn!”
      Thiên Tuyết liếc mắt nhìn hai người bọn họ cái, mình ăn.
      Ăn xong, nhìn Uyển Tình: “Còn nữa ?”
      “Còn.” Uyển Tình đứng dậy
      “Tự mình được!” Thiên Tuyết vội , mang bát chạy vào nhà bếp. lát sau ra, phát vị trí ngồi của Mục Thiên Dương thay đổi, ngồi cạnh Uyển Tình, nhịn được ở trong lòng: Xoay chuyển càn khôn....
      cầm cái đĩa cho Uyển Tình: “Cậu cũng ăn !”
      Uyển Tình nhận lấy, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương, ăn hai miếng, mỗi lần nhét vào trong miệng, đều phát cố ý lẩm nhẩm đọc báo. đưa người lại gần , gắp miếng đến bên môi . Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, cố ý để ý đến. lại để đến gần hơn, làm nũng đẩy cánh tay , khóe miệng cong lên, há mồm ăn.

      Chương 336: Ngày nghỉ dài

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình cười, lại gắp cái cho .

      dứt khoát để báo xuống, ôm chậm rãi hưởng thụ, ăn đến hơi thỏa mãn, mới hỏi: "Nghĩ như thế nào bắt đầu làm này nọ?"

      Uyển Tình liếc mắt nhìn Thiên Tuyết cái, Thiên Tuyết cả kinh: Cậu nhìn mình làm gì nha? Cũng phải mình gọi cậu làm! Cậu phải làm nem rán ở phía trước, mình chấp nhận ăn thử ở phía sau đấy!!!

      Trong lòng Mục Thiên Dương rất thích, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Thiên Tuyết cái. Thiên Tuyết lập tức : " hai! Thời gian học kỳ này của chúng em rất nhiều! Thứ Sáu ngờ sắp xếp khóa nha ~"

      "Phải ?" Mục Thiên Dương nhíu mày, tin tức này là tốt, có nhiều thời gian ngày OOXX...... Nhưng mà! thể toàn bộ dùng để OOXX nhỉ? Các nghỉ ngắn hạn, Thiên Tuyết có thể cần phải xen vào, nhưng bồi Uyển Tình tốt ha! Nếu vẫn làm ổ ở nhà, chỉ biết OOXX, Uyển Tình nhất định cảm thấy rất đủ săn sóc!

      "Thứ Năm cũng chỉ có tiết nửa ngày!" Thiên Tuyết , "Đáng tiếc tại nửa ngày cuối, nếu nửa ngày tốt rồi, chính là nghỉ liên tục ba ngày rưỡi —— A mua điểm, em cảm thấy em sa đọa! Trường học sắp xếp thời khoá biểu!"

      "Được tiện nghi còn khoe mẻ!" Mục Thiên Dương trừng cái.

      Thiên Tuyết cười hắc hắc: "Kỳ em sợ nhàm chán ~"

      "Nhàm chán đến kêu Uyển Tình làm đồ ăn ngon cho em?"

      Thiên Tuyết suy sụp cúi đầu. Sao như vậy nha, dẫn dắt đề tài rời , sao còn bị dẫn trở lại? hai tâm tư quá , Uyển Tình làm tốt cho em ăn hay sao? Dù sao cuối cùng cũng là tạo phúc cho thôi!

      Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn Uyển Tình: "Sao em nuông chiều em ấy?"

      "Kỳ là em tự muốn làm." Uyển Tình yếu ớt , ngượng ngùng để Thiên Tuyết chịu tiếng xấu thay cho người khác.

      Mục Thiên Dương kẽ nhíu mày, nghĩ cố ý giúp đỡ Thiên Tuyết, càng thêm cao hứng.

      Uyển Tình cong miệng: "Cũng biết gần đây sao lại thế này, muốn luyện nấu nướng, ước chừng là nghiện nhỉ ~"

      Câu cuối cùng rất , chỉ có Mục Thiên Dương nghe thấy. hiểu được chuyện thời gian trước xuống bếp, có chút xấu hổ, ho tiếng: "Thích làm liền làm , đừng quá mệt."

      "Ừ." Uyển Tình gật đầu, thân thiết hỏi , " muốn ăn cái gì? Em làm cho ."

      "Cái gì cũng được sao?"

      "Thôi nha. bắt chước em."

      Thiên Tuyết nhớ tới đề tài tốt ngày đó thảo luận ở phòng ngủ, dài thở dài: "Chúng ta đều sai rồi, của em mới là hạnh phúc!"

      "Em cái gì?" Mục Thiên Dương nhìn .

      nhún nhún vai: "Uyển Tình biết em cái gì."

      Mục Thiên Dương liền nhìn chằm chằm Uyển Tình: "Nó cái gì?"

      Sắc mặt Uyển Tình khẽ hồng lên: "Cậu ấy cái gì, làm sao em có thể biết?"

      Mục Thiên Dương đưa tay nhéo nhéo mặt của : " thành ......" cũng đoán được đại khái. làm tốt cho ăn, Thiên Tuyết hạnh phúc, hừ hừ hừ, cái này còn có cái gì ? ( kỳ ngươi ! Chữ quan trọng trong đề tài của Thiên Tuyết các là"Đám cưới tương lai " đấy! )

      -

      Quốc khánh nghỉ dài hạn, Mục Thiên Dương quyết định mang Uyển Tình Maldives. Kết quả Uyển Tình nhận được điện thoại Từ Khả Vi, muốn đến núi Phổ Đà. Uyển Tình lý do cự tuyệt mẹ của mình, đành phải cự tuyệt , buồn bực cả đêm chuyện với .

      Ngày hôm sau quay về trường học, Thiên Tuyết với Uyển Tình: "Tối nay cậu có thể đến núi Phổ Đà, trước theo giúp ta !"

      "Đùa giỡn cái gì đấy?" Uyển Tình , "Mẹ ta tối 30 , làm sao có thời gian?"

      "Cậu với mẹ cậu tối 30 có tiết! Mình tra mạng, bồi dưỡng trước hai ngày thứ Năm và thứ Sáu nghỉ. Chúng ta vốn có lớp thứ Sáu, hai tiết buổi chiều thứ Năm kia có thể chạy thoát, vậy coi như chính là chín ngày liên tục...... đúng! Ngày 28 là thứ Sáu, nếu cũng chạy thoát ngày 27 kia, chính là......" Thiên Tuyết líu ríu bắt tay vào tính toán, kích động , "Má ơi, nghỉ liên tục 11 ngày! Cậu hoàn toàn có thể cùng mình nghỉ ít ngày trước, sau đó lại cùng dì đến núi Phổ Đà nghỉ dài hạn!"

      "Cậu cần chuyện trốn học như lông hồng như vậy được ?" Uyển Tình rối rắm.

      "Vậy cậu trông nom của mình? Cậu xem bộ dáng ấy khổ sở, cậu đau lòng sao? Mình đều đau lòng!"

      Uyển Tình do dự chút, cảm thấy trốn học cũng là có thể làm, nghĩ nghĩ : "Chờ trường học thông báo nghỉ xuống, tớ lại với mẹ ."

      Hai ngày sau, thông báo nghỉ xuống, giống như Thiên Tuyết , các trốn hai tiết sau thành mười ngày ngày nghỉ, dám trốn bốn tiết chính là mười ngày! Uyển Tình cảm thấy cái này quá tàn bạo rồi!

      mang tâm tình áy náy gọi cú điện thoại cho Từ Khả Vi, cuối cùng thảo luận giữa trưa mùng , buổi sáng Từ Khả Vi và Đỗ Viễn Minh ngồi máy bay đến A.

      Khoảng thời gian hai ngày tiếp theo, Mục Thiên Dương quyết định đến suối nước nóng. Uyển Tình kháng nghị, hung tợn : "Số lượng được, chất lượng bổ sung!"

      Cái gì vậy?! Uyển Tình xấu hổ và giận dữ đánh .

      rầu rĩ : "Vậy ở nhà , em và là tốt rồi."

      Uyển Tình trầm mặc lát, được tự nhiên : " sắp xếp , đừng để mẹ em phát là tốt rồi."

      Mục Thiên Dương cười, vui vẻ : "Vậy suối nước nóng!"

      "Em cũng dám trốn học. Em muốn lên xong tiết buổi chiều thứ Năm ư lại , tốt nhất tìm chỗ nào gần, thứ Bảy dễ trở về học bù, dù sao chỉ có nửa ngày, nán lại cũng được cái gì."

      Mục Thiên Dương hôn : "Theo ý em. Cũng thể tắm suối nước nóng mỗi ngày, buổi chiều thứ Năm chúng ta qua, buổi sáng thứ Bảy trở về."

      Buổi chiều thứ Năm, chính lái xe mang Uyển Tình và Thiên Tuyết đến suối nước nóng.

      xe, Thiên Tuyết bất mãn với Uyển Tình: "Vì sao cậu trốn tiết? Trốn học, chúng ta có thể buổi chiều ngày hôm qua, chơi nhiều ngày nha, có cái gì tốt?"

      Uyển Tình bĩu môi: "May mắn trốn, vừa rồi thầy giáo điểm danh."

      "......"

      "Cho dù chạy thoát, ngày hôm qua cũng được nha, tối hôm qua có tiết!"

      "Đó là tiết môn tự chọn!"

      Uyển Tình gì nhìn , thấy " biết hối cải", đành phải nhìn Mục Thiên Dương lái xe phía trước: "Thiên Dương, trông nom cậu ấy, cậu ấy luôn trốn học ~"

      "Này!" Thiên Tuyết kinh hãi, "Mình nào có ‘luôn trốn học’? Mình chỉ là đề nghị cậu trốn mấy tiết vô dụng này mà thôi! , em là vì nha! Nhiều hơn hai ngày nghỉ có gì tốt?"

      Mục Thiên Dương mới mặc kệ đấy, chỉ nghe Uyển Tình làm nũng với mình, nội tâm nhiệt huyết sôi trào, Uyển Tình gì nghe nấy: "Ừ, cắt giảm sinh hoạt phí của em ấy!"

      "Hừ!" Thiên Tuyết khinh bỉ bọn họ, cắt giảm liền cắt giảm, gởi ngân hàng đều bảy con số, cũng đói chết.

      Mục Thiên Dương cũng đúng lúc nghĩ tới vấn đề này, với Uyển Tình: "Cắt giảm tiền của em ấy thực tế, em xem về sau để bà Trương làm đồ ăn ngon cho em ấy, em cũng đừng làm."

      "Cái này được!" Uyển Tình lập tức đáp ứng, "Mang sushi cũng cho cậu ấy ăn." Buổi sáng làm sushi, dùng hai hộp giữ mới, chuẩn bị buổi tối ăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :