1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 282: Bầu khí hài hòa

      Edit: minhh299

      muốn có biện pháp, để mẹ làm việc ở cửa hàng bán hoa, giảm bớt lui tới với bên kia. Như vậy, về sau nhìn thấy Quản Hạo Nhiên cũng có thể cần để ý.

      Uyển Tình khóc mệt mỏi, nhớ tới Mục Thiên Dương, đối với ý định gọi điện thoại cho hay có chút dao động. Vừa vặn xe điện ngầm ngừng lại, cũng quản đến chuyện đó, trước xuống sau. Nhìn thấy thời gian còn sớm, trực tiếp đánh xe đến biệt thự tư nhân của Mục Thiên Dương.

      Kỳ trong lòng vẫn là biết nên làm cái gì bây giờ. . . . . . Vạn nhất có ở đấy sao? Cho dù ở đấy, phải phản ứng ra sao đây?

      Sau khi đến biệt thự, cửa chính đóng kín chặt chẽ, Uyển Tình vòng quanh biệt thự hai vòng, lúc đầu phỏng chừng có ai. trở lại cửa chính ngồi xuống, lấy di động ra gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.

      Rất nhanh, Mục Thiên Dương liền bắt máy, thanh hơi có vẻ căng: "Ở đâu?"

      "Ách. . . . . ."

      Mục Thiên Dương nghe chần chờ, gấp rút : " rảnh sao? Chúng ta đây chuyện phiếm."

      Uyển Tình nghe lấy lòng trong giọng điệu của , đột nhiên cổ họng khó chịu: "Em ở cửa. . . . . ." vì sao phải như vậy? là Mục Thiên Dương, vì sao phải dùng loại khẩu khí này chuyện với ? tình nguyện như lúc đầu vậy, chịu là được, cái gì cũng cần nghĩ! Nhưng tại đối với tốt lắm, trái tim thay đổi, cầu cao, muốn còn là thân thể của . . . . . . phải sợ. . . . . .

      "Cửa?"

      "Cửa nhà ."Báo cáo tên khu vực.

      Mục Thiên Dương rất nhanh đua xe trở lại. Ô tô đứng phía trước Uyển Tình, nhảy xuống xe lại đây, tay kéo vào trong lòng, hung hăng ôm lấy. lâu sau, buông ra, hơi thở có chút đều: "Sao, mất hứng?"

      "Em với mẹ em." Uyển Tình dừng chút, "Vừa mới xem phim với Thiên Tuyết."

      Mục Thiên Dương hiểu được , lập tức gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: "Uyển Tình đêm nay cùng chỗ với , biết ?"

      Thiên Tuyết ăn kem ly đây, nghe vậy sửng sốt chút, ngụm kem ly trượt vào cổ họng, giật mình run rẩy: "Ừ, biết, tiết chế chút."

      "Chậc!" Mục Thiên Dương bất mãn phát ra thanh, lại cái gì cũng chưa . Tắt điện thoại, hỏi Uyển Tình: "Ăn cơm chiều chưa?"

      Uyển Tình lắc đầu.

      "Trong phòng có đồ ăn, ra ngoài ăn hay là kêu đồ ăn ngoài?"

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười: "Em mua rồi làm."

      Mục Thiên Dương sáng mắt lên, hung hăng hôn chút: "Mua ở đâu? đưa em , chờ em xe."

      Uyển Tình gật đầu, để mang mình đến siêu thị lớn, sau đó chờ ở bãi đỗ xe, lên lầu mua đồ ăn.

      Nhìn các loại nguyên vật liệu, Uyển Tình nhịn được nhíu mày. chỉ biết làm chút đồ ăn gia đình, ớt xanh xào khoai tây, cà chua xào trứng như vậy, hơi chút sa hoa chút lại được, ngay cả cá hương cà tím đều thuộc loại khó khăn. Nhưng cho người như Mục Thiên Dương vậy ăn, vẫn muốn nhiều học vài món ăn mới được. quá cao cấp quá tinh xảo, ít nhất phải khó khăn thêm nhiều chút, tên dễ nghe chút. . . . . .

      À, băng dày ba thước, tại cho dù mua thịt bò cũng khả năng làm thành bít tết, trước chấp nhận . Về sau có rảnh, có thể học chút, thấy tức giận liền bộc lộ tài năng —— lợi dụng thần thông cố gắng, lợi dùng là con ngốc! Hơn nữa hai người dây dưa, cũng nhất định đòi được tiện nghi, chừng cuối cùng biến thành cam tâm tình nguyện.

      Loại tình này có cách nào khác khống chế, chỉ có thể từng bước tính từng bước.

      Uyển Tình mua nguyên liệu nấu ăn và hoa quả, khi tính tiền, ràng phát Mục Thiên Dương ở đường thu ngân bên kia, dọa nhảy dựng.

      Mục Thiên Dương tựa hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú của , quay đầu nhìn thoáng qua, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó tiếp tục xếp hàng.

      Uyển Tình thấy xếp hàng, lại cái gì cũng chưa lấy, thầm nghĩ chẳng lẽ hoa mắt? Người này phải Mục Thiên Dương? kiên quyết phủ nhận kiện thần bí xuất , cho nên nguyên nhân chân hẳn là Mục Thiên Dương động kinh =p>

      Mục Thiên Dương hơn còn tới trước quần thu ngân, liền trơ mắt nhìn cầm hộp bao cao su cái giá bên cạnh quầy thu ngân…… Tính tiền, rời ……

      thiếu chút nữa quỳ, mẹ nó! quên chuyện OOXX chết à? !

      Uyển Tình hỗn độn tính tiền, cầm theo đồ đến bãi đỗ xe. đến bên ngoài thang máy, thấy Mục Thiên Dương đứng ở bên nhìn bức hình dán tường.

      :. . . . . .

      Mục Thiên Dương quay đầu, thấy đến đây, đưa tay lấy đồ tay qua, lôi kéo vào thang máy.

      Uyển Tình nhìn biểu tình sung sướng, : "Em trong kỳ sinh lý. . . . . . Là giữa tháng."

      Mục Thiên Dương sửng sốt, biểu tình cương cứng, cúi đầu gì nhìn lát, sau đó đưa tay hung hăng véo cổ chút.

      "A ——" Uyển Tình bất mãn trừng cái.

      rầm rì : "Lại có thể cho biết. . . . . ."

      Uyển Tình lẩm bẩm: " cũng phải biết. . . . . ."

      Mục Thiên Dương hoàn toàn ủ rủ. đây phải quá hưng phấn quên sao? Tuy rằng kiện kia phải mục đích căn bản, nhưng tốt xấu là phúc lợi, bị rót chậu nước lạnh, nội tâm lạnh lạnh ~

      Sau khi về nhà, Uyển Tình bắt đầu rửa tay nấu súp, Mục Thiên Dương xách mấy phần văn kiện ngồi ở bàn cơm, chú ý nhìn động tác "Hiền lành" của . Bởi vì là kiểu phòng bếp mở, cho nên tình cảnh này thập phần hài hòa, có loại bầu khí gia đình, để thập phần thỏa mãn. khỏi nghĩ, bên cạnh có vài tiểu quỷ phấn nộn ngồi nữa tốt rồi ~

      À, trước đó, phòng bếp tinh xảo như thế muốn lợi dụng, bàn bếp thần kì nha, bàn ăn nha, đều có thể để bảo bối lên, sau đó cho tận tình hưởng dụng!

      Nghĩ đến cái tình cảnh kia, Mục Thiên Dương liền nhịn được xôn xao. Nhìn Uyển Tình rửa rau cái, buồn bực nhìn chằm chằm bên hông mình: cái cây gậy gây rối! Người thân của đến, ngươi xôn xao cũng vô dụng!

      Tiếp nhận. . . . . . Tiếp tục xôn xao, làm cả tim gan xôn xao nha! À, chính là thân thích đến đây thôi, tí nữa hò hét , để lấy tay giúp ~

      Mục Thiên Dương nghĩ quá tốt, rốt cục cũng buồn bực như vậy, ngẩng đầu, thấy Uyển Tình cầm lấy cây dao lớn, cắt cắt, mắt lộ ra hung quang (đây là ảo giác của ). . . . . . Bắt đầu cắt thái!

      Nhìn thấy dao kia sáng loáng, người phát lạnh, nghĩ chắc năm sau, con bé kia dám cáu kỉnh với , hoàn toàn sợ , mà biểu tốt, mượn dao phay khoa tay múa chân lưng : "Tin em cắt nó hay ? !"

      A——

      Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, báo cho tiểu huynh đệ của mình: đừng xôn xao, cẩn thận cắt ngươi!

      Bất quá, vẫn rất chờ mong ngày nào đó, bộ dáng Uyển Tình uy hiếp người nhất định rất đáng —— người nào đó choáng váng vui sướng lên.

      Uyển Tình tính nấu nồi nước, mặt khác xào hai loại rau. Cắt đồ ăn xong, trở lại bên người Mục Thiên Dương, quyết định rim nóng xong lại xào rau.

      "Mệt mỏi?" Mục Thiên Dương hỏi.

      Uyển Tình lắc đầu, kế hoạch nấu cơm, hỏi: "Máy tính ở đây ? Em kiểm tra tư liệu."

      thanh mềm mại, hơi làm nũng. Mục Thiên Dương vừa nghe, tâm ngứa khó nhịn, ôm hôn cái, : "Ở phòng khách, tự mình lấy ."

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 283: Kém chút như vậy

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình vội vàng chạy tới phòng khách, vốn định tra cứu ngay tại phòng khách, nghĩ chút, ôm đến nhà ăn, ngồi ở đối diện kiểm tra. Mục Thiên Dương liếc nhìn cái, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu: “ muốn uống cà phê ?”

      “Sắp ăn cơm rồi, cần.”

      “Canh phải nấu hơi lâu, có thể phải mất lát.” Uyển Tình ngượng ngùng .

      “Vậy ly .”

      Uyển Tình cười, rót ly cà phê lại đây.

      Mục Thiên Dương : “Rất trễ, em có đói bụng ? Nếu đói, ăn những đồ ăn khác trước, canh có thể để tối nay.”

      việc gì. Lúc ra ngoài ăn rất nhiều đồ ăn vặt với Thiên Tuyết.” Uyển Tình lại ngồi trước máy tính.

      Mục Thiên Dương bỡn cợt : “Thế nào? làm được, bây giờ nước đến chân mới nhảy.”

      Uyển Tình hơi hờn dỗi liếc cái, bộ hợp tình hợp lý: “Cũng chắc chắn thể làm linh tinh!”

      Mục Thiên Dương nhìn , tâm tình được tốt, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của . biết biểu tình làm nũng tại của là giả bộ, nhưng mà cũng vạch trần , cho dù hai người thích nhau, muốn làm nũng, cũng thể hạ bút thành văn, nhất định phải trải qua luyện tập!

      “Tra cứu cái gì?” Hẳn phải là tra cách nấu ăn. Mấy năm trước Uyển Tình quá khổ, ở nhà chỉ có mình , nấu cơm thành vấn đề, hơn nữa cũng sớm ăn qua

      Lần này Uyển Tình có ý tốt: “Mua mấy cân hoa quả, em đoán lễ mừng năm mới cũng ở đây, bày nhiều chỉ lãng phí, em xem có thể làm thành đồ ăn ngọt hay .”

      “Dễ làm sao?”

      “Cách làm mứt lê và mứt táo rất đơn giản.”

      Mục Thiên Dương cười: “Chu đáo như vậy, ai cười được em nhất định rất có phúc!”

      Mặt Uyển Tình cứng đờ, ý cười ngưng ở mặt.

      Mục Thiên Dương phủi miệng, cúi đầu xem văn kiện, thêm nữa.

      Trái tim Uyển Tình nhảy bang bang, cúi đầu ngồi lát, rồi lấy quả lê.

      Mục Thiên Dương gia nhập vào thương trường nhiều năm như vậy, tham gia qua vô số bữa tiệc, ăn ít món, có thể so sánh, Uyển Tình làm đồ ăn mỹ vị. Nhưng nặng là ở chỗ, làm có hương vị của gia đình, hơn nữa trước mắt hai người ở chung rất hài hòa, độ ngon của món ăn càng phải !

      Uyển Tình làm cơm vừa đủ hai người dùng, nhưng món ăn lại đặc biệt nhiều. Hai món rau xào lòng, nếu lại thêm nồi canh kia, nhất định ăn hết. Nhưng gây ngạc nhiên là ăn hết rồi! chút canh cũng thừa!
      Uyển Tình ăn hơi no, nghĩ Mục Thiên Dương cũng kém mình nhiều lắm.

      Ngồi lúc, Uyển Tình : “Em rửa bát.”

      Mục Thiên Dương nhìn thu dọn bát, đột nhiên cảm thấy khí trong nhà còn kém chút gì đó, quyết đoán tới rửa bát: “Để rửa .”

      “A?” Uyển Tình suýt nữa quăng vỡ bát.

      Mục Thiên Dương lấy bát qua, tốt xấu mỗi lần tới chỗ ăn cơm cũng nhìn qua rửa bát, cẩn thận chút xảy ra lỗi.

      Uyển Tình biết trúng gió gì, đành phải giao đống này qua cho , sau đó chuẩn bị làm mứt lê. lát sau, Mục Thiên Dương rửa bát xong, lại ôm lấy hông của : “Còn có ăn no?”

      “Tối nay ăn khuya, ngày mai ăn cũng được.”

      Mục Thiên Dương cắn ở mặt cái, : “Cho miếng.”

      Uyển Tình cắt miếng lê, nhét vào miệng .

      ăn xong, tiếng ngọt, buông ra: “Bát để chỗ nào nhỉ?”

      Uyển Tình vừa thấy, giá để bát ngay ở đầu, chạy tới để bát vào tủ.

      Thừa dịp giải quyết nốt hậu quả lên lầu. lát sau xách văn kiện và áo khoác ngoài xuống dưới: “Đến, ra ngoài chút, tiêu hóa chút.”

      Uyển Tình qua, khoác áo lên vai , rồi nắm tay ra ngoài hoa viên dạo.

      Lung lay chậm rì rì vòng, Mục Thiên Dương đột nhiên : “Ba em chuẩn bị xuất ngoại.”

      “A?” Uyển Tình nhất thời phản ứng kịp, lát sau sắc mặt lạnh lại, “ liên quan tới em.”

      “Ừ, chỉ là muốn cho em tiếng.” thích, Mục Thiên Dương cũng cần tôn kính, gọi thẳng tên của mấy người kia, “Đinh Thải Nghiên còn chưa tỉnh, có thể cả đời cũng tỉnh. Tiết Lệ Na muốn tự sát, Đinh Chí Cương cứu bà ta. Bản thân Đinh Chí Cương còn phiền toái, lại bị Đinh Thải Nghiên náo loạn như vậy, đắc tội với ít người, đắc tội cũng dám hợp tác với ông ta nếu bị bắt vào tù làm sao bây giờ?”

      “Vậy bọn họ chuẩn bị làm gì?” Trong lòng Uyển Tình trăm vị tạp trần, nghe thấy mấy người đó thảm như vậy, cũng có cảm giác vui vẻ. Dù sao thời gian Từ Khả Vy chịu khổ cũng qua, trừ phi thời gian quay ngược lại, bằng cũng có cách nào vui vẻ.

      “Đinh thị phá sản, chỉ có thể bán.” Mục Thiên Dương cầm tay , “ chuẩn bị thu mua nó, áp giá đến thấp nhất. Tốt xấu nơi đó cũng có phần của mẹ em, năm đó có mang , tại lấy lại!”

      Uyển Tình dừng bước lại: “ thu mua của , liên quan gì đến mẹ em?”

      Tay Mục Thiên Dương nhéo nhéo mũi của : “Thời cơ chín muồi đăng ký dưới danh nghĩa của em, cho em làm phú bà.”

      “Em cần!” Uyển Tình thốt ra.

      “Đến trong tay chính là của , phần quan hệ với Đinh Chí Cương. đưa cho em, có đôi khi cần chấp nhận của em!” Sau khi bọn họ kết hôn, phỏng chừng bị ban giám đốc bắt ký hiệp ước trước khi cưới. Tuy rằng ly hôn, nhưng mà ban giám đốc an tâm! Vạn nhất ly hôn, người phụ nữ được nửa tài sản liền xong rồi.

      Uyển Tình rầu rĩ lời nào, lên lời.

      “Được rồi, chuyện này.” Mục Thiên Dương ôm , dỗ dành , “Mấy ngày em khai giảng, phải Newyork, em cần phải đến trường học trước, chính em sắp xếp .”

      Uyển Tình gật đầu.

      Lại dạo hai vòng, hai người trở về xem tivi. Sau đó Uyển Tình làm mứt lê, cho hơi nhiều đường phèn, hơi ngấy, bất quá vị lại hoàn hảo, Mục Thiên Dương ăn cổ vũ, ăn xong mãnh liệt ôm lấy hôn, miệng hai người cũng giống như mật, ngọt ngấy.

      Mục Thiên Dương thiệt tình nỡ buông ra, muốn triền miên đến chết nha! Nhưng hôm nay gặp được tình huống đặc thù, chỉ có thể chịu thiệt, ôm nửa chính là tự tìm khổ ăn: “Dọn dẹp chút, ngủ.”

      Uyển Tình rửa sạch bát lên lầu cùng , tắm rửa trước, ngơ ngác lát, thay quần áo, nhìn thấy bàn trang điểm có bó hoa hồng và hộp chocolate.

      Hoa hồng còn tươi, phỏng chừng là để ở nơi này từ buổi sáng.

      ôm lên ngắm chút, lại nhìn bản thân trong gương, đột nhiên nhớ tới câu: người còn đẹp hơn cả hoa! nhịn được bật cười, kết quả phát Mục Thiên Dương tắm xong lại đây, có chút xấu hổ.

      Mục Thiên Dương ôm từ phía sau, hôn cái ở mặt : “Thích ?”

      Uyển Tình cắn môi, rụt rè ừ tiếng.

      “Còn tưởng rằng chúng nó phải đơn qua đêm ở đây đấy, may mà em đến rồi…..” hôn lên mặt , “Đêm nay ăn rất nhiều, chocolate để ngày mai rồi ăn.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 284: khoa học.

      Edit: Asuna
      Beta: minhhy299

      "Ừ." Uyển Tình để hoa xuống: "Em, em thay quần áo."

      Mục Thiên Dương cười, chính mình cũng thay quần áo.

      Uyển Tình tìm áo ngủ tắm rửa, tắm xong vào phòng ngủ, nhìn thấy Mục Thiên Dương xem văn kiện ở đầu giường. Thấy tới, ném tài liệu, ôm chầm lấy người chuẩn bị ngủ.

      Tắt đèn ở cửa, Uyển Tình dựa vào trong lồng ngực , hai mắt ở trong bóng tối lóe lên tia rối rắm.

      Tay Mục Thiên Dương đặt lưng , sợ đến kì sinh lý khỏe, đặt tay lên bụng xoa xoa. Uyển Tình đột nhiên thở dài tiếng, rất , nhưng vẫn nghe thấy, lo lắng hỏi: "Sao vậy? thoải mái?"

      " . . . . " Uyển Tình cắn môi, đẩy tay ra: "Em . . . . .Cái kia em . . . . . có tới."

      Mục Thiên Dương dừng chút, lập tức ngồi dậy! Phản ứng đầu tiên lại là -- hỏng bét! Chưa đủ tuổi, thể kết hôn!

      o(0 □ 0)o

      Uyển Tình từ từ ngồi dậy, bị phản ứng của làm cho sợ hãi: "Thiên Dương, . . . . . ."

      "Muộn bao lâu? Tại sao cho biết?" Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm, đột nhiên biết nên làm cái gì bây giờ, đưa tay sợ chạm vào hỏng.

      "Ách . . . . . ."Lời này có điểm gì là lạ?

      Mục Thiên Dương cẩn thận đỡ nằm xuống, cơ thịt cả người căng thẳng, còn giả vờ bĩnh tĩnh : "Đừng lo lắng, ngày mai bệnh viện kiểm tra, có việc gì." xong ánh mắt liền chuyển qua bụng , trong lòng nhiệt huyết sôi trào: cuối cùng có thể làm ba, còn làm mẹ nó thể chạy thoát! Nghĩ nghĩ lại, cái miệng của liền cong lên, trông giống kẻ ngốc.

      Uyển Tình nhìn thấy biểu tình của , sửng sốt nửa ngày, thấy nhìn chằm chằm vào bụng mình, linh quang chợt lóe, biết hiểu lầm, chợt ngồi dậy!

      "Cẩn thận!" Mục Thiên Dương vội gọi, trái tim sắp nhảy ra.

      "Em . . . . ." Uyển Tình cứng lại, dám thẳng "Em mang thai", rất xấu hổ, ngộ nhỡ phải hiểu lầm như vậy? Rối rắm lúc để tìm từ, gục đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng: " muộn. . . . . .Cái này của em luôn chuẩn, dù sao còn mấy ngày nữa, còn chưa tới. Em . . . . .Vừa nãy ở trong thang máy là em đùa."

      Cuối cùng cũng câu này ra, Mục Thiên Dương hiểu, nhất thời hét lớn tiếng: "Đinh Uyển Tình!"

      Uyển Tình: " . . . . . ."

      Mục Thiên Dương buồn bực ôm đầu, ##%%&, trêu chọc rất vui sao? Mệt còn trông như kẻ ngốc!

      tại có thể ooxx, nhưng lại phấn chấn lên được, tức giận, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. , là thất vọng! ngờ lại thể làm ba! A . . . . . Ông trời ơi ông quá đáng, lại có thể đùa chuyện này!

      Ngẩng đầu, hai mắt như ngọn đèn nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình co người lại, sửng sốt vài giây, cực nhanh nằm xuống giả chết.

      Mục Thiên Dương nhào qua, lật qua, cởi hết quần áo.

      Uyển Tình nhìn loạt hành động lưu loát, tim đập nhanh. Rất dọa người, lấy cái đó mà trực tiếp làm luôn chứ?

      Uyển Tình chợt bắt lấy tay , dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm: "Thế nào? Em với cái kia tới, phải để làm chuyện này à?"

      "Ách . . . . ." Thực muốn chết, cứ như là tìm kiếm bất mãn vậy!

      ra Mục Thiên Dương là thẹn quá thành giận, thấy khuôn mặt cứng đờ, sợ làm bị thương, liền ôn hòa lên: "Khụ! Hôm nay. . . . ."

      Uyển Tình cắn môi, từ từ buông tay , khởi động thân mình ôm lấy : " từ từ thôi . . . . . ."

      Trái tim Mục Thiên Dương rung động, ôm chặt lấy , hôn lên trán , lát sau tìm đến môi , bắt đầu lưu luyến triền miên.

      Khoảng cách lần trước thân mật, biết bao lâu, nếu như là trước kia, đêm phải bốn năm lần chạy nước rút! Nhưng mà Uyển Tình trước đó lâu bởi vì ooxx mà phải khám đông y, đành phải tiết chế chút.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Uyển Tình là bị ngứa tỉnh. Mở mắt ra nhìn thấy Mục Thiên Dương ngồi ở bên cạnh, nhìn ở khoảng cách rất gần, cầm lấy tóc quét tới quét lui.

      bị ngứa khó chịu, vội vàng cướp tóc về: "Mấy giờ rồi?"

      "Chín giờ, em ngủ thoải mái." Mục Thiên Dương chui đầu vào cổ ngửi chút, bàn tay chợt dời xuống, nắm lấy bộ ngực mềm mại của .

      "Đừng làm bừa!" Uyển Tình kêu lên: " trễ thế này, em còn phải về nhà. Vào lễ mừng năm mới, ở nhà người khác quá lâu mẹ em ."

      Mục Thiên Dương lưu luyến buông ra, đứng lên, mặc áo ngủ vào trước, sau đó buộc tóc lên, hỏi : "Em cắt tóc được ? Tóc quá dài tiện."

      Mục Thiên Dương đưa tay nắm chặt, lúc mới biết mới chỉ là đoạn đuôi ngựa, tại dài tới thắt lưng.

      "Đừng cắt quá ngắn, lớn lên rất đẹp."

      "Ừ."

      "Tạo hình cũng được, đừng nhuộm màu."

      "Được."

      Mục Thiên Dương rửa mặt trước, sau khi ra, Uyển Tình mới vào. Mấy phút sau, ở phòng thay đồ thay quần áo, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến thanh, tới hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Ách . . . . . . ." Uyển Tình mặc áo ngủ, khép lại ngăn kéo bàn trang điểm: "Em, em qua phòng Thiên Tuyết lúc."

      Mục Thiên Dương nhíu mày.

      xấu hổ giải thích: "Cái kia tới . . . . ." xong bỏ chạy ra ngoài.

      Mục Thiên Dương lặng lúc, biểu tình mặt rất phong phú. may mắn -- may mà ngày hôm qua có tới; có xấu hổ -- người đàn ông; có bất đắc dĩ -- người ta tại sao còn xấu hổ hơn cả mình; còn có thất vọng -- chết tiệt có mang thai!!!

      Chậm chạp mặc quần áo lên người, đột nhiên nhớ tới cái gì, bước nhanh tới phòng Thiên Tuyết: "Hai em lâu ở nơi này, có cũng qua thời hạn chứ?"

      Uyển Tình khép lại ngăn kéo tủ quần áo, quay đầu lại lắc lắc: "Qúa thời hạn cũng có . . . . . ."

      " . . . . . . . ."

      Uyển Tình kéo góc áo nghĩ chút, chính mình mua có hệ số nguy hiểm rất cao -- lỡ như nửa đường ra càng nhiều sao? Bảo mua -- chậc, kim cương từ trời rơi xuống còn đáng tin hơn!

      "Cái kia . . . . .Lên mạng mua, chuyển phát!"

      "Được, giúp em." Mục Thiên Dương kéo tay : "Em lên giường nằm trước đừng để bị cảm lạnh."

      Uyển Tình trở về phòng nằm 2 phút, nghe được tiếng động của xe, đột nhiên cả kinh: CMN! Chính mua?

      hoảng sợ nhảy xuống giường, chạy ra nhìn thấy, quả nhiên xe chạy rồi, nhất thời hỗn độn trong gió. Giám đốc Mục, cái này có khoa học!

      Uyển Tình cào tóc, tiếp tục trở về nằm, đồng thời tự với mình, sau này lúc nào cũng phải mang bên người, để ngừa vạn nhất.

      Mười phút sau, điện thoại vang lên. Uyển Tình vừa thấy, là Thiên Tuyết gọi tới, đầu trống rỗng, thèm nghĩ tới chuyện phản khoa học này nữa.

      Vừa nghe điện thoại, tiếng Thiên Tuyết cười từ bên kia truyền tới, giống như ma bên tai.

      "Uyển Tình! Ha ha ha ha --"

      Uyển Tình có thể tưởng tượng bộ dạng giờ của , nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Vừa mới . . . . . Phốc --ha ha ha --"

      "Cậu mình tắt máy." Chắc là nhìn thấy chuyện cười gì đó, người cười chưa đủ ghiền.

      "Khụ Khụ!" Thiên Tuyết ho khan vài tiếng, làm chính mình bình tĩnh trở lại: "Vừa nãy trai mình gọi điện thoại tới . . . . Hì hì. . . . ."

      Uyển Tình: ( ⊙ o ⊙ )??

      Thiên Tuyết: " ấy hỏi mình cậu dùng loại băng gì . . . . . .Ha ha . . . . . . ."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 285: Giống như chúc tết à.

      Edit: Xiu Xiu
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình: ( o  )! !

      Thiên Tuyết: “Sau đó mình với ấy... mình biết... Khà khà... chắc chắn là ấy mua rất nhiều về...”

      Uyển Tình ngây người lại giây, liền cúp điện thoại rất nhanh. Mục Thiên Dương mua cái này cái nọ rất khoa học, chắc chắn thể mang bọc về được, nếu bị sét đánh!

      chút nghĩ ngợi liền bấm điện thoại gọi cho Mục Thiên Dương.

      “Ừ!” Giong của Mục Thiên Dương tốt lắm, biết gặp phải việc gì.

      Uyển Tình nhận ra, bởi vì bị sét đánh có vẻ nghiêm trọng, liên hồi: “Em bị nhiều, mua gói là được rồi!” ra cần nhãn hiệu kia, thế nhưng nó có loại , cất trong túi là có thể mang về rồi.

      Mục Thiên Dương dừng lại ba giây, vô tình cúp điện thoại.

      Uyển Tình chỉ có thể bất đắc dĩ cúp điện thoại, sau đó vùi đầu vào trong chăn, hận thể tìm đường chết cho mình.

      Mục Thiên Dương trở về rất nhanh, mở chăn ra ném cho túi lớn: “Lấy !”

      Uyển Tình vừa mở ra thấy, là nó. Xấu hổ ngẩng đầu, muốn cảm ơn tiếng, lại thấy bóng lưng của rời . lờ mờ cảm thấy được, cả người tản ra loại sát khí... Ách, là tốt, nên sám hối!

      Uyển Tình thay quần áo xuống lầu, Mục Thiên Dương như sát thần dọa người ngồi trong phòng khách, thấy đến, mặt chút thay đổi đứng dậy: “Trước ăn gì đó , sau đó đưa em về nhà”

      Uyển Tình gật đầu, gì cũng dám . Vốn thầm nghĩ cảm ơn, thế nhưng xem dáng vẻ này, vẫn nên lễ phép chút, nếu xoay người có thể bóp chết làm sao bây giờ? Ừ, nhất định phải giữ bí mật! Bên kia Thiên Tuyết... Hy vọng ấy càng biết nặng hơn mình.

      Thời gian này Uyển Tình hỗn độn.

      Bởi vì con Mục Thiên Tuyết kia căn bản biết nặng nha! Mỗi ngày đều gọi điện cho , mỗi lần đều ha ha ha, sau đó lại nhắc đến chuyện Mục Thiên Dương mua băng vệ sinh cho

      Có đáng thảo luận như thế sao? Uyển Tình có loại cảm giác khổ thể tả.

      “Khụ, cậu xong chưa?” Vui vẻ xong rồi, Thiên Tuyết chuẩn bị thảo luận chuyện chính.

      “Cậu quên chuyện này có được hay ?” Uyển Tình sắp tan vỡ rồi.

      “Dì làm à?”

      “Ừ!” Quản Hạo Nhiên quay lại thành phố C, trong cửa hàng có vài người làm thân thiết bận bịu, Từ Khả Vi thể quay lại làm.

      Thiên Tuyết cười hắc hắc: “Chờ mình gọi điện thoại cho cậu!”

      “A?”

      “Tới nhà mình ăn cơm!” Thiên Tuyết xong liền cúp điện thoại.

      Uyển Tình ngẩn ra, ngay sau đó Mục Thiên Dương liền gọi đến. do dự giây lát liền tiếp: “A lô?”

      “Có khỏe ?”

      Ám chỉ phương diện kia? Uyển Tình : “ tồi.”

      “Ngày nào rảnh , đến nhà bạn học chút?”

      “...” có xấu hổ hay !

      “Ông nhớ em, em thể ?”

      “Ông...”

      “Yên tâm, ông gì cả. Ông thích em, em thấy nên để ông thất vọng sao.”

      “Vậy,... Em có nên mua quà cho ông ? tại cũng nên chúc tết? Cuối cùng em cũng thể mang gì.”

      “Những cái này có , em cứ mang người tới là được.”

      “Ách... được rồi.”

      Dù sao Từ Khả Vi cũng ở đây, Uyển Tình quyết định cũng báo với bà nữa mà tự mình . và Mục Thiên Dương vẫn chưa với bà, nếu Từ Khả Vi hỏi, cũng chơi với Tiểu Tuyết.

      Đây phải lần đầu tiên đến Mục gia, nhưng giờ Uyển Tình thấy có chút khác biệt. và Mục Thiên Dương bị Mục lão gia phát , nghĩ tới liền thấy xấu hổ. cảm thấy lần này qua cửa, cũng nên mang theo chút quà để đền tội.

      Để Mục Thiên Dương chuẩn bị, tới cùng cũng phải tâm ý của , chỉ sợ trong lòng ông lại vui, nhưng chính cũng có tiền, cũng mua nổi cái gì...

      Uyển Tình nghĩ ngợi, vẫn dạo quanh phố, xem có thể tìm được thứ gì mà bản thân gánh vác được .

      dạo hồi lâu, nhìn thấy có bán len sợi, nghĩ tới trước khi nghỉ, lớp học có rất nhiều bạn đan khăn quàng cổ, thế nhưng trong phòng của chỉ có mình Lý Ức là ngày nào cũng mân mê, còn và Thiên Tuyết, Liễu Y Y chỉ cắm mặt vào máy tính.

      Uyển Tình nghĩ ngợi, bằng đan cho Mục lão gia chiếc khăn quàng cổ? Mục lão gia phải người quá cầu kỳ, chỉ cần ông có nhiều ý kiến với , mất vui. Chỉ là biết đan, biết có khó coi quá hay .

      Uyển Tình vào trong tiệm, chuyện với nhân viên cửa hàng, mua hai cuộn len chất lượng tốt, trở về nhà đan khăn quàng cổ.

      Xế chiều, hầu như đều luyện tập, lãng phí rất nhiều len, đến khi ngủ, cuối cùng cũng biết được cách đan chút. Uyển Tình hít sâu hơi, lại đan đoạn, vừa thấy được thành quả, tồi! Thời gian cũng ba giờ, sáng sớm thứ hai lại tiếp tục đan.

      Đan suốt hai ngày, cũng thấy kết quả. Ngày hôm sau đến Mục gia, ở nhà lật tới lật lui, lấy chiếc hộp, cất khăn quàng cổ vào. Ngày hôm sau, cầm hộp ra cửa.

      Mục Thiên Dương thể tự mình đến đón , phải vài vòng mới lên xe . tự mình lái xe, vừa thấy hộp tay , hỏi: “Thứ gì đấy?”

      “Quà cho ông.”

      Mục Thiên Dương nhíu mi: “ phải cần quan tâm sao? Tốn bao nhiêu tiền?”

      đắt.” Uyển Tình cười: “ tới 100 đồng.”

      Mục Thiên Dương thấy cái hộp lớn như vậy, bên trong lại đến 100 đồng, đúng là đoán được. Hỏi , lại ra vẻ thần bí, .

      Ô tô vừa mới tiến vào biệt thự, Thiên Tuyết mặc áo bành tô lông dê đứng ở phía trước, Mục Thiên Dương dừng xe: “Em ở đây làm gì?”

      Thiên Tuyết mở cửa xe ngồi lên: “Mẹ lại biết chuyện của hai người, Uyển Tình vẫn là bạn của em!” Ông có thể tiếp nhận vô cùng may mắn, còn tính cách của mẹ, chắc là...

      Mục Thiên Dương suy nghĩ cũng thấy đúng, khẩn trương với Uyển Tình: “Ngồi ghế sau !”

      Uyển Tình xuống xe đổi chỗ ngồi, Thiên Tuyết thấy ôm cái hộp, hỏi: “Cái gì đấy?”

      “Quà cho ông, thể xem được!”

      Thiên Tuyết muốn xem, nghe vậy chỉ có thể : “Hừ, thấy ngay thôi.”

      vào Mục gia, Mục lão gia và Mục Thiên Thành ở phòng khách chơi cờ, Ngô Nhã đứng bên tham chiến. Nghe thấy có tiếng người bước vào, Ngô Nhã đứng dậy: “Uyển Tình đến đây? Ông thắng vài lần rồi!”

      Mục lão gia ngẩng đầu, nhìn Uyển Tình rất phức tạp, giống như trước, chỉ là thuần túy thích .

      Uyển Tình có chút rụt rè, lập tức đứng lại dám tới. Thiên Tuyết kéo kéo , lôi qua: “Ông nội!”

      “Ông, ông nội...” Uyển Tình nhìn Mục lão gia: “Năm mới vui vẻ.”

      “Được!” Mục lão gia cười, cầm lấy cái lì xì bàn trà: “Đây, tiền mừng tuổi.”

      Uyển Tình liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương cái, Mục Thiên Dương gì, lại nhìn Thiên Tuyết. Thiên tuyết vội vàng lấy tiền mừng tuổi: “Ông cho cậu tiền lì xì, cậu tặng quà cho ông ? Mình muốn xem quá!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 286: Con dâu dự bị của trưởng nam

      Edit: minhhy299

      "Là cho ông!" Uyển Tình , đưa hộp trước cho Mục lão gia, sau đó mới cầm hồng bao.

      Mục lão gia nhận lấy hộp: "Ngồi chút . . . . . . Đều ngồi, Thiên Thành cất cờ , mọi người chuyện phiếm."

      Thiên Tuyết vội vàng ngồi bên cạnh ông, thúc giục ông mở hộp ra: "Mau nhìn xem, là cái gì?"

      "Sao có thể mở quà trước mặt mọi người?" Mục lão gia ngoài miệng như vậy, lại vui vẻ mở quà ra. Ông tốt xấu cũng gần đến 80 tuổi, cái gì chưa thấy qua? Vừa thấy là hàng đan len, trong lòng còn có chút sáng tỏ, lặng chút vội vàng cầm lên.

      Thiên Tuyết cũng cướp miếng, vừa thấy là khăn quàng cổ, nhớ tới vào mùa đông các trong tòa nhà chọc đều chọc gậy, kinh ngạc hỏi Uyển Tình: " phải là chính cậu đan chứ?"

      Uyển Tình ngượng ngùng : "Tớ biết ông thích cái gì, cái này dù sao còn thực dụng. . . . . ."

      "Tốt tốt tốt. . . . . ." Mục lão gia vô cùng vui vẻ, lập tức vòng khăn lên cổ , "Lần trước quàng khăn cũng là thời điểm bà nội con còn sống đây."

      Mục Thiên Dương nguyên bản giúp Uyển Tình chuẩn bị hộp trà, tại thấy lễ vật của chính rất được lòng Mục lão gia, cũng tính lấy ra nữa .

      Thiên Tuyết kéo khăn quàng cổ, thiếu chút nữa siết chặt cổ Mục lão gia, kết quả làm vẻ mặt thất bại ủy khuất: "Ông nội ông nội, sang năm con cũng cho đan cho ông, ông cần chỉ thích Uyển Tình ~"

      "Ta làm sao chỉ thích Uyển Tình ?"

      Mục Thiên Thành : "Em đan có thể mang sao? Đây là cái thục nữ mới có thể làm, cái con bé như em, đừng lãng phí len!"

      Năm ngón tay Thiên Tuyết chộp tới , thiếu chút nữa cào mặt thành cây hoa cúc. Nghiêng đầu sang chỗ khác, với Uyển Tình: "Cậu dạy mình!"

      " Tớ cũng ít có khả năng đó." Uyển Tình , "Đây là cái đan đầu tiên, ông chê là tốt rồi."

      Mục lão gia vừa nghe, vui mừng hớn hở: "Cái đầu tiên cho ta à? Đứa này chính là hiếu thuận, cái hồng bao vừa rồi kia đủ, tí nữa lại cho con cái!"

      Uyển Tình vừa muốn chối từ, Thiên Tuyết ở bên kia ồn ào : "Cái đầu tiên? Mình tin! Cái đầu tiên làm sao có thể tốt như vậy? Ta xem Lý Ức đan cái kia, mủi kim còn như bị sót ra, biết còn tưởng rằng là cái kia hình thức đâu! Mẹ, mẹ xem xem, đây phải tốt lắm sao?"

      Khăn quàng cổ còn mang cổ Mục lão gia, cũng mất mặt rất cẩn thận, để sát vào đưa mắt nhìn, gật đầu: "Đó là Uyển Tình khéo tay, mẹ cũng làm cái này, nhớ tới có hơi xin lỗi con và của con."

      "Xác thực tiếc nuối." Thiên Tuyết thở dài, "Mẹ nếu miễn cưỡng đan, đan như cái ban học kia chúng con, chúng con còn hiểu chuyện, có lẽ còn ngại xấu!"

      cười, nhịn được chọc đầu .

      cười hì hì, chạy đến bên người Uyển Tình: "Cậu nhất định phải dạy mình, mình thể để con mình về sau lưu tiếc nuối, cũng thể làm cho bọn họ ghét bỏ!"

      Mục Thiên Dương vỗ lên đầu cái: "Còn đến tuổi kết hôn muốn sinh con?"

      Mục lão gia và cũng , Mục Thiên Thành còn lại là cười . quay đầu thở phì phì trừng Mục Thiên Dương: "Tám lạng nửa cân!" Uyển Tình cũng đến tuổi kết hôn, còn phải nhớ thương?

      Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cái, sau đó nhìn chằm chằm cổ Mục lão gia—— dấm chua đổ ra! Cái đầu tiên lại có thể phải tặng !

      Thiên Tuyết lập tức thần giao cách cảm, trong lòng cười lăn lộn, lập tức quấn quít lấy Uyển Tình: "Cậu cũng đan cho mình cái! Chúng ta là chị em tốt, tại sao cậu có thể quên mình chứ?"

      "Sao lại đòi hỏi quà của người ta?" Mục Thiên Dương lập tức .

      Còn chuẩn bị dạy bảo gì đó, Mục Thiên Thành cũng nhìn ra móc, phe phẩy cái đuôi đến bên người Uyển Tình: " cũng muốn cũng muốn. . . . . ."

      "Em lại xem náo nhiệt gì? !" Mục Thiên Dương quát lạnh.

      Mục Thiên Thành cười hớ hớ : "Lúc trước ông còn để Uyển Tình làm con dâu em đấy! Nhưng Uyển Tình còn là , em tại sao có thể làm chuyện loại này? Em nhận ấy làm em làn được, em tặng quà hiếu kính trai quá phận chứ? Em ở bên ngoài phiêu bạc, đáng thương như vậy ~~~~"

      Mục Thiên Dương thiếu chút nữa nổi điên! Ngô Nhã còn ở đây, dám biểu lộ cái gì, vẻ mặt chính khí hạ lệnh : "Em nhanh cút về cho ! Em được ăn cơm trẻ, bao nhiêu tuổi rồi, đừng gậy họa cho đội bạn!"

      "Ai bao nhiêu tuổi rồi? Ai bao nhiêu tuổi rồi? !" Mục Thiên Thành bùng nổ.

      Bầu khí hoà thuận vui vẻ này, đúng là giống người nhà. Trong lòng Mục lão gia vẫn là có chút khó chịu, nhưng là thể trách móc nặng nề Uyển Tình, đưa tay vỗ vỗ đầu , xem như chuyện đó trôi qua. Uyển Tình cuối cùng thở dài nhõm hơi, tiếp theo nghĩ đến: ông có biết còn dây dưa với Mục Thiên Dương hay nha?

      Nghĩ cái kia, đột nhiên đau khổ bực bội.

      Sau cơm trưa, Mục lão gia để và Thiên Tuyết tản bộ. Lần này dạo hoa viên nhà mình, trong tiểu khu, mưu toan đụng phải người, khoe khoang khăn quàng cổ của mình chút. Kết quả buôn bán lời vòng liền đụng phải hai người trẻ tuổi, vẫn là biết, có ý nghĩa.

      Về nhà, gặp Ngô Nhã và em họ chuyện phiếm trong phòng khách. Bình thường cho dù mọi người ở nhà, đều làm cái này cái kia, nhưng bây giờ là tết lịch, Mục lão gia thích náo nhiệt, mọi người cũng có việc gì đều ngồi vào với nhau, xây dựng chút khí đoàn viên.

      Mục lão gia vòng rồi, nóng, cởi khăn quàng cổ xuống giao cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết thấy mẹ và hai sắc mặt tốt lắm, cố ý lên lầu, liền gấp tốt khăn quàng cổ để bên. Năm mới lớn này, nếu ầm ỹ lên, ở giữa dịu chút.

      Ngô Nhã thấy bọn họ trở về, lập tức gọi người bưng trà nóng và hoa quả đến, còn có tân làm điểm tâm.

      Mục lão gia bưng điểm tâm cho Uyển Tình trước, Uyển Tình cầm miếng: "Cám ơn ông."

      Buông gật đầu, ông uống ngụm trà, hỏi: "Các người cái gì?" Nếu Uyển Tình là cháu dâu tương lai, cũng cần xem thành ngoại nhân, cho dù chuyện nhà cũng còn quan hệ —— cháu dâu trưởng về sau là phải quản gia!

      Khụ, Mục lão gia nghĩ hơi xa. . . . . .

      Ngô Nhã thấy ông hỏi, cũng che giấu: "Ông tới chút , con bọn chúng chịu nghe! Sang năm ba mươi tuổi, con nhà người khác cũng đến nhà trẻ, kết quả hai người bọn chúng. . . . . . Ai, cái kết hôn, cái khác cũng kết hôn! Cái này có thể khiến người khác lo lắng sao?"

      Uyển Tình và Thiên Tuyết ngẩn ra, Mục lão gia ngược lại có biểu tình gì.

      Mục Thiên Dương : " đối tượng làm sao kết hôn? Để cho con và Thiên Thành kết hôn với nhau?"

      " mê sảng gì? !" Ngô Nhã quát lên.

      "Con phải chuẩn bị kết hôn sao? đính hôn rồi, kết quả náo loạn thành như vậy. . . . . . Con muốn rằng con có vận may của chúng ta, con thể kết hôn trước ba mươi tuổi, bằng hôn nhân tốt đẹp."

      "Những lời này tại sao có thể tin?" Ngô Nhã nhíu mày.

      Mục lão gia : "Chỗ Thiên Dương trước chậm rãi , chuyện lúc trước còn chưa có ổn định mà, lại làm việc này tốt. Về phần Thiên Thành, con thích mạo hiểm, tại cũng mạo nhiều năm như vậy, là xác định ra ."

      Mục Thiên Thành vội vàng đánh trống lãng: "Con còn chưa báo cáo với tổ chức đâu! Chờ con báo cáo tốt lắm, còn phải kế hoạch công tác về sau, đến lúc đó rồi sau."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :