1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 277: Dây chuyền vui vẻ

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      Trong lòng Mục Thiên Dương vô cùng phiền chán, đột nhiên nhớ tới việc quan trọng, lập tức lái xe đến “Nhân gian đêm”.

      Chuyện lần này tuy rằng là người bắt đầu, nhưng mục đích chủ yếu của vẫn là Đinh Thải Nghiên. Đối với Chu Khải Quốc, vốn có tính tới, nhưng mà tính lỗ vốn lớn như vậy.

      rốt cuộc là người làm ăn, việc gì cũng phải cân nhắc lợi nhuận, cần nghĩ cũng biết như vậy có lời, cho nên đối phó với Chu Khải Quốc như vậy là đủ rồi. Nhưng Long Diễm Minh bên kia, đối đầu với Chu Khải Quốc vì lợi ích hợp tác với tập đoàn, muốn dọn sạch chướng ngại của chính mình, vì thế liền mượn lực lượng cách mạng từ .

      Tùy rằng thầm nghĩ việc kinh doanh vô cùng đơn giản, nhưng cho Long Diễm Minh nửa cái ân tình, chỉ có lợi chứ có hại, cớ sao làm?

      Vài ngày kế tiếp, cũng có nhìn thấy Uyển Tình. Mỗi lần trở lại Isabella, cho dù ở đấy, đều ở được bao lâu liền trở về trường. Cho đến chủ nhật, Uyển Tình đến đây ngủ lại, muốn hung hăng hung hăng - lâu có làm, khó chịu……

      Lúc ăn cơm, Thiên Tuyết : “Em muốn ngồi xe lửa về nhà với Uyển Tình.”

      “Vì sao lại là xe lửa?” Xe lửa vừa chạy chậm vừa chen chúc, ngồi máy bay tốt hơn chứ?

      “Bởi vì Uyển Tình muốn xe lửa! Em chưa bao giờ , nên muốn cùng với cậu ấy.”

      Mục Thiên Dương trầm mặc lát, : “Được rồi…… mua vé xe lửa chưa?”

      “Trường học có bán, rất thuận tiện.”

      “Mua phiếu giường nằm .”

      Uyển Tình : “Em ngồi ghế là được rồi, dù sao cũng lâu lắm.”

      “Học sinh phải giảm nửa giá?” Mục Thiên Dương , “Vốn từ thành phố C đến thành phố A cũng đắt, giường nằm cũng có đáng bao nhiêu tiền.”

      Uyển Tình cắn đũa chút, thấp giọng : “Để em xem…..có liền mua.”

      Mục Thiên Dương liếc nhìn cái, đột nhiên có chút tức giận. như vậy, phải là bằng mặt mà bằng lòng với sao? mua vé ghế ngồi rồi có vé giường nằm, còn có thể thế nào? tức giận : “Tùy em!”

      Thiên Tuyết yên lặng lời nào, thầm nghĩ: vì sao lại có cảm giác như đôi vợ chồng già?

      Buổi tối, khi tiến hành OOXX…..

      Mục Thiên Dương quấn khăn tắm đến bên giường, Uyển Tình tắm trước , mặc áo tắm dài, che kín kẽ hở. xốc chăn lên chui vào, vừa sờ lên đùi của , hoàn hảo, có mặc quần. biết đêm nay muốn làm gì, nhận thức này khiến vui trong lòng chút.

      Làm từng bước từng bước, độ ấm bên trong tăng cao, tiếng thở dốc tăng thêm. Mục Thiên Dương xé mở cổ áo tắm của , chiếc dây chuyền lộ ra….

      Trước kia có. thích đeo trang sức, mua cho nhiều như vậy, trước kia còn vì lấy lòng mà đeo lên, sau đó lại theo con đường bình dân của Thiên Tuyết, lại mang nữa. Mà chưa từng , nên càng kiêng nể gì, ngay cả quần áo từng cái từng cái bị đổi, rất ít mặc quần áo hàng hiệu mua.

      Nhìn ánh sáng phát ra từ chỗ dây chuyền, chiếc nhẫn kia thập phần quen mắt, nghi hoặc nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng nhịn được lộ ra tươi cười. Giương mắt nhìn , thấy cúi đầu, mặt vì trêu chọc mà ửng hồng, trông rất đẹp mắt.

      Trong lòng vừa động, buông dây chuyền ra, ôm hung hăng hôn cái: “ còn tưởng rằng em vứt bỏ……” Khi chuyện, tay xoa thứ mềm mại trước ngực .

      “Ừm…..” Uyển Tình ngẩng đầu rên rỉ thở dốc, yếu ớt tựa đầu vào ngực , “Mang tay tốt lắm……có số người hỏi.”

      Mặc dù đeo nhẫn, có hàm nghĩa gì, nhưng bản thân chiếc nhẫn rực rỡ hoa lệ, đại bộ phận lớp học đều là nữ sinh, khó mà đến hỏi này nọ…… ứng phó được, nên giấu là tốt nhất.

      “Em đeo là tốt rồi!” Tâm tình Mục Thiên Dương kích động, thanh cùng động tác cũng nhịn được run run theo, “Hứa với , được tháo xuống!”

      “Ừ.” Uyển Tình nhàng đáp ứng.

      càng cao hứng thêm, hung hăng ôm lấy : “Uyển Tình….”

      Uyển Tình được tự nhiên. bị ăn hết, cơ thể trần truồng như vậy……

      Đột nhiên, buông ra, mạnh mẽ ngăn chặn , lần nữa vào!

      “A….” Uyển Tình khẽ rên tiếng, nghĩ bất ngờ như vậy.

      Mục Thiên Dương hung hăng hôn : “Uyển Tình….”

      rất vui, biết làm cái gì bây giờ, thầm nghĩ gắt gao ôm lấy , khiến hòa vào cơ thể của mình. lần lần hôn , thấp giọng gọi tên , dịu dàng mà giữ lấy. Giống như chỉ có như vậy, mới thể cảm thụ được tồn tại của , giống như bọn họ bao giờ rời nhau…….

      Ngày đó sau khi thi xong, Thiên Tuyết và Uyển Tình kéo vali tới Isabella.

      Vì kỳ thi lần này, các luôn ở trường học, Mục Thiên Dương lại rất lâu có thân thiết với Uyển Tình. Trở về vừa thấy, người đến, trái tim bắt đầu nhộn nhạo.

      Ừm, kỳ nghỉ. Ở nhà thân thiết hai ngày trước, sau đó mới đưa các tới Bất Dạ Thành chơi, tiếp theo là đến khu vui chơi gần đó chuyến, tại tuyết rơi, cảnh sắc ở khu vuidạo chơi rất đẹp! Sau đó, mang các về nhà…….

      Mục Thiên Dương thở dài, nghĩ tới toàn bộ ngày nghỉ thể ở cùng chỗ với Uyển Tình, có chút buồn bực.

      ra vẻ bình tĩnh qua, hai con nhóc kia mê mẩn xem ảnh.

      “Còn đứng đó làm gì?” nhìn Thiên Tuyết , “Về phòng của mình chuẩn bị , rồi sang giúp Uyển Tình chút.”

      Thiên Tuyết ấn bàn phím mở cửa, cũng ngẩng đầu : “Xe lửa ngày mai chạy lúc ban đêm, còn đâu mà chứ?”

      Mục Thiên Dương ngơ ngác.

      Uyển Tình nhìn chằm chằm màn hình máy tính bất động.

      Vài giây sau, Mục Thiên Dương nhảy dựng lên, rống: “Em cái gì?”

      Thiên Tuyết nên ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”

      “Ai kêu em mua vé xe ngày mai?” Ngày mai ! Ngày mai ! Kế hoạch OOXX của làm sao bây giờ? Kế hoạch du lịch của làm sao bây giờ? rốt cuộc có phải trai ruột của đấy, có nghĩ tới hay ?

      Thiên Tuyết hiểu ! Mua vé xong, cảm giác có chỗ nào đúng, nhưng vẫn chìm đắm trong cảm xúc kích động vì “Rốt cuộc có thể xe lửa”, nên nhớ ra được. ra, quên mất tồn tại của

      yếu kém cúi đầu, rụt cổ. phải cố ý, chỉ quên thôi. Hơn nữa rất nhiều người mua vé, có thể mua được là tốt rồi, biết rất nhiều người Trung Quốc tham gia vận động gọi là “Lễ hội mùa xuân” sao?

      Uyển Tình ngẩng đầu: “Chúng ta sửa là được rồi, mấy ngày nữa .”

      Thiên Tuyết vội vàng phụ họa: “Đúng vậy! Sửa lại!” xong thấp giọng hỏi Uyển Tình, “Vé xe lửa cũng có thể sửa sao?”

      Uyển Tình gật đầu cái, nhìn trộm Mục Thiên Dương, có hơi yên.

      Mục Thiên Dương hít sâu hơi, lôi kéo tay , về phía phòng ngủ. Vào phòng, đặt dựa vào cửa, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn : “Em…….”

      Uyển Tình dám nhìn , chôn đầu vào lồng ngực của , hai tay vòng ôm lấy : “Em phải cố ý!”

      dừng chút, sắc mặt dịu , giọng vào bên tai của : “Đến sớm chút?”

      “Uh…..”

      “Xe lửa ngày mai chạy mấy giờ?”

      “Bảy rưỡi tối.”

      Mục Thiên Dương căn răng cái, hung tợn : “Đêm nay em đừng muốn ngủ!”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 278 : khám bác sĩ

      Edit: Asuna
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Dương ép buộc Uyển Tình đến tận sáng mới ngủ, giữa trưa tỉnh lại, lại ăn sach lần nữa, sau đó thu dọn giường chiếu, tự mình đưa và Thiên Tuyết ra ga xe lửa.

      Sau khi đến nhà ga, muốn mua vé cùng với các . Nhưng tại là thời gian nghỉ của sinh viên, làm gì còn vé dư cho ? đành phải trơ mắt nhìn hai người .

      Thiên Tuyết rất phấn khích, đứng lúc liền bắt đầu nhìn đông nhìn tây. Khi vừa lên trong xe rất náo loạn, chờ yên tĩnh lại hơn tám giờ, nhìn xung quanh, cảm thấy có gì thú vị, muốn nhìn bên ngoài, trời tối rồi, càng thú vị.

      Uyển Tình kêu nghỉ ngơi, ngồi hồi, chuyện với sinh viên bên cạnh. Uyển Tình cũng bị sinh viên bên cạnh bắt chuyện, thẳng đến ba giờ sau, hai người mới ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, phát bên ngoài có tuyết, Thiên Tuyết liên tục kêu sợ hãi, lấy máy ảnh ra chụp ảnh. Hai bên là núi, mặc dù là mùa đông, cây Tùng Bách lại tương đối tươi tốt, bông tuyết bay tán loạn, phong cảnh rất đẹp. chỉ Thiên Tuyết, cũng có rất nhiều người chụp ảnh.

      Vừa mới đến giữa trưa xe lửa đến thành phố A, tối hôm qua Uyển Tình gọi cho Từ Khả Vi, lúc này Từ Khả Vi chắc là làm cơm tối tốt chờ các . thấy người nhà họ Mục đến đón Thiên Tuyết, Uyển Tình liền hỏi có muốn đến nhà mình , Thiên Tuyết cầu còn được liền đồng ý.

      Hai người ngồi xe, nửa giờ sau đến nhà, Từ Khả Vi nấu món cuối cùng.

      Từ Khả Vi nhìn Thiên Tuyết rất hoan nghênh, cơm nước xong còn gọi ở lại đây vài ngày, Thiên Tuyết do dự lúc sau đó liền đồng ý, thế nhưng có chỉ ở đây đêm, ngày mai trở về nhà.

      Đến ngày mai, Từ Khả Vi muốn làm, Uyển Tình có chút uể oải phấn chấn, giống như sinh bệnh.

      Thiên Tuyết lo lắng hỏi: "Có phải do mình lấy chăn của cậu ?"

      Uyển Tình lắc đầu: "Tướng ngủ của cậu rất tốt."

      "Vậy con bị cảm lúc trường học phải ?" Hai mắt Từ Khả Vi như chim ưng nhìn : "Có phải sớm bị cảm hay , sao với mẹ?"

      " phải." Uyển Tình : "Chỉ là có chút thoải mái, con cũng biết sao lại như vậy. Mẹ làm , tí nữa con bệnh viện xem."

      Từ Khả Vi sợ , đứa này rất thông minh biết xây dựng kế hoạch, cả ngày chỉ biết nghĩ tiết kiệm tiền như thế nào! Bà nhìn Thiên Tuyết : "Tiểu Tuyết, cháu giúp dì giám sát nó, nếu nó , cháu liền gọi điện thoại cho gì!"

      Thiên Tuyết vỗ ngực cam đoan: "Dì yên tâm, ăn cơm xong cháu liền mang ấy !" đùa à, có thể giám sát sao? Có chuyện hay xảy ra, giết mới là lạ?

      Từ Khả Vi được lúc, Thiên Tuyết liền giục Uyển Tình đến bệnh viện. Uyển Tình : " thoải mái uống chút thuốc, có kháng thể sau này dễ bị cảm. Mình uống thuốc, nếu ngày mai còn như vậy ."

      Thiên Tuyết thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh , thế nhưng cũng hiểu được cũng đúng.

      Buổi chiều có rất nhiều nắng, Thiên Tuyết có chút tò mò với cảnh vật xung quanh, để cho Uyển Tình mang dạo phố. đường trở về, thấy sắc mặt Uyển Tình tốt. Thông thường, người bị cảm khi phơi nắng tốt hơn nhiều, vì thế kéo tới bệnh viện.

      Bác sĩ đưa thuốc, hai người về nhà. Thiên Tuyết gọi điện thoại cho trai Mục Thiên Dương, chỉ chơi chỗ này chỗ nọ, chuyện Uyển Tình bị cảm. Dù sao sau khi uống thuốc tốt, là muốn ăn mắng -- người kia chính là người như vậy, chừng Uyển Tình bị cảm là do ooxx với ta, còn trách đến đầu người khác . . . .

      Kết quả là Uyển Tình uống thuốc xong cũng tốt lên. khó chịu, tuy rằng đây phải bệnh nặng gì, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác "Còn bằng chết". khỏi nghĩ, nhưng người mắc bệnh nan y như thế nào?

      Nhưng khi đối mặt với Từ Khả Vi, có kiên cường như vậy, còn chủ động hỏi: "Mẹ, mẹ có phương thuốc cổ truyền nào ?"

      Từ Khả Vi : "Phương thuốc cổ truyền mẹ có, bằng đổi sang thuốc trung ? Mẹ có con khi làm việc, quá cực khổ, gián tiếp hại con, đến khi sinh con ra cơ thể yếu ớt, mấy năm trước lúc con phát triển, lại có những chuyện hao tổn sức lực, chuyện này chỉ có thể dựa vào thuốc đông y điều trị. Con xem đông y chút, trước chữa khỏi cảm mạo, sau đó lấy thuốc chậm rãi điều trị.

      Thiên Tuyết ở bên cạnh nghe, như nghĩ tới cái gì.

      Uyển Tình : "Mẹ càng càng mơ hồ."

      "Mơ hồ cái gì!" Từ Khả Vi : "Đứa này phải chú ý đến thân thể chút, sau này khi con sinh con , bồi dưỡng cơ thể tốt, chịu khổ là mình. Lúc tuổi còn trẻ có khả năng nhìn thấy, chờ khi con già , chỉ biết đau đớn."

      Uyển Tình nghe xong, lời nào. Việc sinh con dám tưởng tượng, về phương diện khác lại đau lòng Từ Khả Vi, có lẽ Từ Khả Vi lúc tuổi trẻ chú ý, già mới phát thân thể tốt . . . . .

      Thiên Tuyết : "Dì phải làm, ngày mai con đưa Uyển Tình đến xem Đông y."

      Từ Khả Vi nhớ tới lời vừa . . . , có chút lúng túng, cười : "Chúng ta đều là phụ nữ, có mấy lời có chút ngượng ngùng. Ta lớn tuổi, có mấy lời cần phải nhắc nhở các con." xong lại nhìn Uyển Tình: "Con lớn như vậy, tại ăn được nghỉ được là tốt, là vì đặt nền móng cho tương lai. Mẹ thấy Thiên Tuyết khỏe mạnh hơn con, cần chú ý cơ thể mình.

      "Được rồi, được rồi, con biết!" Uyển Tình càng thêm ngượng ngùng, muốn nghe.

      Từ Khả Vi thở dài, cũng nhiều lời nữa: "Con nên xem chút sách, chừng hiểu hơn lời ta."

      Bà vẫn phải làm, chuyện Đông y, vẫn là để Thiên Tuyết với Uyển Tình. Uyển Tình ở gần đây tìm được cái phòng dược khá lớn, đông y nơi đó danh tiếng khá tốt.

      Lão trung y ở phòng làm việc đằng sau, đó là cái gian rất , Uyển Tình và Thiên Tuyết vào, mỗi người ngồi cái ghế, sau đó lão trung y hỏi Uyển Tình thoải mái linh tinh . . . ., sau đó bắt mạch.

      Nửa ngày qua . . . . .

      Lão trung y cúi đầu viết phương thuốc, Thiên Tuyết hơi phấn khích hỏi: "Có thể nhìn giúp cháu chút ?" cảm thấy rất mới mẻ.

      Lão trung y hỏi: " làm sao mà thoải mái?"

      Thiên Tuyết nghĩ : " thể , ông bắt mạch giúp cháu! Cháu cảm thấy rất tốt, nhưng bên trong biết, ông xem mạch giúp cháu chừng có."

      Lão trung y lặng lúc, nhìn đến ánh mắt của mất hứng, căm giận : " nghĩ ta thành cái gì? bệnh cũng có thể thành có bệnh?"

      Thiên Tuyết nguyên do.

      Lão trung y đưa phương thuốc cho Uyển Tình: "Người trẻ tuổi . . . . Chú ý tiết chế."

      "A?" Uyển Tình mờ mịt.

      Thiên Tuyết cũng mờ mịt, lát sau hiểu được, muốn , lão trung y lại giải thích cho Uyển Tình --"Chuyện sinh hoạt nên biết tiết chế!"

      Uyển Tình: . . . . . . .Để cho tan thành mây khói .

      Cầm phương thuốc ra ngoài lấy thuốc, Uyển Tình có cảm giác muốn khóc, vẻ mặt như mướp đắng. Thiên Tuyết dám chọc , lặng lẽ từ tay rút tờ danh sách đưa cho người ta bốc thuốc, sau đó người đó hỏi: " hầm thuốc hay ?"

      Uyển Tình vẫn lời nào, cảm thấy người mình viết chữ "Túng dục quá độ", muốn tìm cái hố chui xuống

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 279: Cảm tình do dự

      Edit: Xiu Xiu
      Beta: minhhy299

      Thiên Tuyết đành phải réo người mang thuốc đến, nơi này có dụng cụ sắc thuốc, so với về nhà còn thuận tiện hơn. Nhớ tới lúc các ở trường học, dì quản viên dưới lầu hay sắc thuốc, hương vị đó... cả tòa nhà đều có thể ngửi thấy! Các cũng là ngửi được mới biết trường học còn có người bị bệnh phải uống thuốc Đông ý.

      Sắc thuốc là quá trình, tuy là bài tập máy móc nhưng cũng cần hai giờ, hai người có cách nào khác ngoài việc ở trong này đợi chờ vô ích, liền dạo phố trước.

      Uyển Tình gì, Thiên Tuyết vừa vừa an ủi: “ sao... Về sau tiết chế chút... Ách, cậu kêu ấy thu liễm chút .”

      Uyển Tình cúi đầu khóc nấc lên.

      Thiên Tuyết gấp đến độ tay chân luống cuống kêu đừng khóc: “Tất cả mọi người đều nhìn.”

      Uyển Tình lau nước mắt, ngồi xuống. Thiên Tuyết đành phải ngồi cùng . Uyển Tình ngồi lúc, ngẩng đầu lên: “Tớ sao.”

      Thiên Tuyết vỗ vai , cũng gì.

      Thời gian sai khác lắm, hai người trở về lấy thuốc. Thuốc được bọc trong bọc , vẫn còn nóng. Thuốc này cho bốn ngày, nếu là mùa hè, cầm về nhà còn phải để vào trong tủ lạnh, giờ là mùa đông cần lo lắng.

      Về đến nhà, thừa dịp thuốc vẫn còn nóng, Uyển Tình cầm túi rót vào trong chén, chuẩn bị uống.

      Vốn nghe thuốc Đông y đắng ơi là đắng, trước kia cũng uống, nhưng uống qua cũng còn ấn tượng gì cả. Dù sao lúc ấy có thể uống hết, giờ khẳng định cũng thành vấn đề. Trước uống hớp , thiếu chút nữa là nôn ra: “ đắng!”

      Thiên Tuyết ở bên vừa tò mò vừa mang theo chút hưng phấn: “ vậy à? Là hương vị gì? Mình cũng chưa uống qua...”

      Uyển Tình gì, đưa chén cho : “Cậu thử xem!”

      Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: “Thuốc như thế nào có thể cướp lấy mà uống được?”

      “Thuốc đông y uống chết, cậu coi như đồ uống .”

      “...”

      Uyển Tình hít sâu hơi, chuẩn bị hớp uống hết, đắng ơi là đắng. Nhìn Thiên Tuyết, nghĩ muốn mình chịu khổ : “Cậu nếm ngụm , có thể bảo vệ tốt thân thể.”

      Thiên Tuyết cũng quá tò mò đó là hương vị gì vậy, liền nhận lấy uống ngụm , thiếu chút nữa vứt cái chén .

      “Phi phi phi!” Thiên Tuyết vội vàng chạy rót nước uống: “Cậu đừng uống, đắng muốn chết, mình bảo trai liên hệ với thầy thuốc tốt, chắc chắn để cậu uống khổ sở như thế!”

      Uyển Tình nếm qua nhiều khổ sở như vậy, cũng nên lời, cái này có tính là gì? Ngẩng đầu lên, hớp uống hết.

      Thiên Tuyết kinh ngạc, thiếu chút nữa là té ngã, nhìn vô cùng sùng bái.
      Uyển Tình thè lưỡi, nước mắt cũng sắp trào ra: “ là đắng...” xong liền uống nước lọc, uống ngụm lớn, sau đó ăn viên đường.

      Thiên Tuyết đồng tình vỗ vai : “ sao sao, thuốc đắng dã tất.”

      Mỗi ngày đều xem Uyển Tình uống thuốc, chỉ nhìn chịu nổi, huống chi là người uống? Sau khi về nhà, gọi điện cho Mục Thiên Dương, ra chuyện sức khỏe của Uyển Tình tốt, sau đó mắng trận, nếu có thể kiềm chế, như vậy sao?

      Mục Thiên Dương đối với loại tình cảm hòa hợp này giữa và Uyển Tình hết sức hài lòng, dù sao cũng là em quan tâm chị dâu như vậy, quan tâm đến mức muốn đối địch với người trai này rồi. Nhưng là vị thầy thuốc kia nhất định là lang băm rồi? mười ngày nửa tháng mới ăn mặn lần, còn chưa đủ tiết chế sao?(Nhưng mà ăn uống rượu chè qua độ nha!)

      Bởi vì nhạc đệm , sau khi Uyển Tình khai giảng, bắt đầu bị Mục Thiên Dương bắt uống thuốc bổ. Đương nhiên, đây là sau này hãy .

      Sau khi Uyển Tình khỏi bệnh, Thiên Tuyết gọi điện thoại cùng Mục gia chơi. sợ nhìn thấy Mục lão gia xấu hổ, thế nào cũng chịu . Thiên Tuyết chỉ có thể thôi, bảo trai bố trí lại, dù sao ông nội biết chuyện này, cũng còn chỉ là bạn học của nữa rồi.

      Uyển Tình đến cửa hàng bán hoa hỗ trợ mẹ. Quản Hạo Nhiên lên lớp, đoán chừng lễ mừng năm mới cũng về, cần lo lắng đụng mặt , nếu dám .

      Sợ Mục Thiên Dương biết lại nổi giận, gọi điện báo cáo phen. Mục Thiên Dương ừ tiếng, xem như biết, sau đó : “Chú ý giữ sức khỏe.”

      “Ừ.”

      Mục Thiên Dương dừng chút: “Về sau có muốn gì, có thể với ... chưa hẳn đáp ứng em.”

      Đây phải lần đầu tiên những lời này nữa, trong lòng Uyển Tình khẽ rung động, từ từ nhớ lại đối với mình tốt như thế nào, trong lòng có chút cảm động. Nhưng cũng dám giống như , e sợ chính mình phải trả giá, vừa thu lại tay, chính mình trở thành chuyện cười.

      là Mục Thiên Dương, thích thích, thích thôi, người nào cũng ngăn được , còn có toàn bộ thế giới. Nhưng khác, nếu ngây ngốc chấp nhận trả giá, sau cùng có thể chỉ còn hai bàn tay trắng. Giữ lại trái tim, còn có thể giữ lại chính mình, bằng có bao nhiêu đáng thương...

      há miệng thở dốc, muốn hỏi có tính toán gì , nhưng hỏi tới, chỉ có thể nhàng mà ừ tiếng.

      Cho dù muốn cùng kết hôn như thế nào? Làm sao có thể ly hôn. cứ dây dưa với nhau như vậy, rời khỏi , có khả năng có được cuộc sống mới, bất kỳ ai biết việc này của , đều khinh thường . đối tốt với , cũng phải là cảm nhận được, cho nên tốt nhất là tiếp nhận . Nhưng mà trừ khi cả đời đều thay đổi, nếu kết cục của cực kỳ thê thảm.

      biết nên làm gì bây giờ... bước tính bước . Dù sao tại thích , tốt nhất vĩnh viễn cũng nên thích !

      -

      Từ Khả Vi kêu Uyển Tình ở trong tiệm, trở về làm hàng tết. Uyển Tình thấy loại hành động này có phần qua sông đoạn câu, xấu hổ nhìn Quản Vận Phương.
      Quản Vận Phương cười : “Ngày 14 sắp đến, đến lúc đó rất bận.”

      Uyển Tình sửng sốt nhớ đến lễ tình nhân, đột nhiên lại nghĩ đến Mục Thiên Dương. có bố trí gì chứ? Thế nhưng với , cũng muốn quản, liền đồng ý.

      Khi trở lại nhà, liền nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương: “Thứ tư tuần sau, có thể đến đây ? Chúng ta ăn cơm.”

      Thứ tư tuần sau... Lễ tình nhân.

      Trái tim Uyển Tình, hiểu sao lại bắt đầu lung lay dữ dội. Cho dù muốn giữ gìn nó như thế nào, nhưng vẫn thể chịu nổi sức công phá của .
      “Em đồng ý với dì Quản, hôm đó đến giúp việc ở cửa hàng hoa.”

      “...”

      “Cái kia... Em thể làm khác.” Ngày đặc biệt như vậy, đồng ý rồi lại thoái thác, phải ràng cho mẹ và dì biết là chơi sao?

      sao.” Mục Thiên Dương : “Nếu em rảnh gọi điện thoại cho ... Ngày đó luôn rảnh.”

      Luôn rảnh? là luôn chờ ? Uyển Tình há miệng thở dốc, đột nhiên gì, hồi lâu mới... a tiếng.

      Thứ tư, Uyển Tình đến cửa hàng bán hoa từ sáng sớm tinh mơ, dọc đường thấy ít người ôm hoa hồng và sô la rồi. ngày khủng bố.
      vào cửa hàng hoa, thấy người đàn ông mặc áo lông ngắn đưa lưng về phía , sửng sốt cái, chần chừ lên tiếng: “Xin chào...”

      Người đàn ông xoay người, Quản Hạo Nhiên!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 280: Đáp xe nhường đường

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình khẽ nhíu mày, làm sao có thể trở về? Còn trở về đúng vào ngày đặc biệt như vậy! Trời, chắc chắn là Mục Thiên Dương phái người theo dõi , bằng ….

      rùng mình cái, cảm thấy vừa mới bình yên được mấy ngày lại bắt đầu nổi gió.

      Quản Hạo Nhiên quan tâm hỏi: “Vì sao lại run vậy? Có phải bị cảm hay ?”

      có, có thể là vừa từ bên ngoài vào, nhiệt độ chênh lệch hơi lớn.” Uyển Tình bước nhanh sang bên sửa lại bó hoa, tránh .

      Quản Hạo Nhiên cười nhợt nhạt, xoay người làm việc.

      Đến trưa, hai người ràng ở cùng nhau trong gian tới 20 mét vuông, nhưng lại cố ý tránh nhau, nên cũng quá câu.

      Lúc ăn cơm trưa Uyển Tình mới biết được Quản Hạo Nhiên trở về vì lễ mừng năm mới. Mặc dù chỉ làm việc tạm thời……À , nhưng mà vì là thực tập, nên vẫn có ngày nghỉ. Ngày mùng bảy tết lịch, nghỉ ngơi trước, rồi hôm qua mới quay về, nghỉ lễ xong lại quay về làm.

      Quản Vận Phương hỏi Uyển Tình: “Nó ở trường học có tốt ?”

      Uyển Tình cười: “ Quản là nhân vật quan trọng ở trường chúng cháu, tất cả mọi người đều biết.”

      Sắc mặt Quản Hạo Nhiên hơi đỏ lên.

      Quản Vận Phương cười : “A, con còn biết xấu hổ?”

      “Mẹ……” Quản Hạo Nhiên bắt đắc dĩ, làm sao lại có người mẹ như vậy đây! nhất định là được nhắt từ thùng rác, tính cách này cũng quá chênh lệch!

      Quản Vận Phương để ý đến , tiếp tục hỏi Uyển Tình: “Nó có chăm sóc tốt cho cháu hay ?”

      Uyển Tình gật đầu: “ ấy giúp cháu rất nhiều. Chỉ là bây giờ ấy phải làm việc, cháu cũng muốn làm phiền ấy, hơn nữa cũng có khó khăn gì.”

      “Vậy là tốt rồi.” Quản Vận Phương vui mừng gật đầu, lại nhìn Quản Hạo Nhiên, “Làm đàn rất đắc ý nhé?”

      Quản Hạo Nhiên lười trả lời.

      Buổi chiều, và Uyển Tình rốt cuộc cũng chuyện với nhau. Uyển Tình cố ý tránh né , nhưng mà cũng có chủ động chuyện. đành phải khơi mào câu chuyện, hỏi chút chuyện trong trường học, câu nào Uyển Tình cũng đáp, khí hòa hợp.

      Quản Vận Phương và Từ Khả Vy ở bên cạnh bàn bạc, Quản Hạo Nhiên trở lại, tốt xấu có thể giúp tay, ba ngày sau là lễ mừng năm mới, Từ Khả Vy làm hết hôm nay là nghỉ, sang năm mới lại tới. Hơn nữa ở trong cửa hàng cũng có nhân viên làm việc tạm thời, giống như trong nhà Từ Khả Vy chỉ có hai người, có thể làm việc đến ngày cuối cùng của năm.
      Lúc này, Uyển Tình nhận được điện thoại của Thiên Tuyết, kêu ra ngoài xem phim.

      “Hai chúng ta xem phim?” Uyển Tình xong lại hỏi chút, “Cậu có biết hôm nay là ngày bao nhiêu ?”

      Hôm nay ra ngoài toàn gặp những đôi tình nhân! nam nữ = tình khác phái, hai người đàn ông = đồng tính luyến ái, hai người phụ nữ…….Vẫn là tương đương với đồng tính luyến ái! Bình thường như hình với bóng cũng coi như xong, hôm nay dạo phố cũng có gì để , nhưng xem phim với nhau hơi quá mức!

      “Lễ tình nhân thôi!” Thiên Tuyết hung tợn , “Mình thấy có đôi có cặp ghê lắm sao, thể để bọn họ coi thường mình, mình cũng muốn ghê tởm bọn họ, cho nên hai chúng ta cùng !”

      “…….Cậu cứ ở trong nhà ra khỏi cửa, nhìn thấy bọn họ.”

      “Tớ chỉ nghĩ liền ghê tởm! Nếu cậu giúp tớ, tớ chỉ có thể mình đóng hai vai, vừa xem phim vừa trò chuyện vui vẻ với chỗ trống bên cạnh, rồi làm số động tác đối với khí!”

      “Ách……..” Trong đầu Uyển Tình tưởng tượng chút cảnh tượng kia, như đinh đóng cột, “Tớ cùng với cậu!”

      Nếu cậu ấy thực làm như vậy, phỏng chừng tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều nghĩ rằng cậu ấy trò truyện với bóng ma, sau đó đưa cậu ấy đến bệnh viện .

      Dù sao trong cửa hàng trừ Từ Khả Vy, còn có nhân viên tạm thời khác, tại Quản Hạo Nhiên cũng trở về, cũng sao. Hơn nữa cũng muốn ở cùng chỗ với Quản Hạo Nhiên, cảm giác người gắn bom nổ chậm. Trong những lời mà Mục Thiên Dương với , cho dù có phản ứng chậm, nghĩ bởi vì vậy mà tức giận, nhưng mà ở cùng chỗ với người đàn ông, chắc chắn phát hỏa!

      Uyển Tình thấp giọng với Thiên Tuyết: “Chỉ có hai chúng ta?”

      “Yên tâm , ở thành phố C cũng dám ra ngoài với ấy, nơi này người biết ấy rất nhiều, tại lại ở nơi đầu sóng ngọn gió, ai muốn dẫn theo ấy!”

      “……” Biết Mục Thiên Dương , Uyển Tình thở phào nhõm hơi, xoay người với Từ Khả Vy: “Mẹ, tiểu Tuyết mời con xem phim.”

      Yên tĩnh ba giây, toàn bộ mọi người trong cửa hàng nhìn .

      hoảng sợ: “Sao, sao vây?”

      “Tiểu Tuyết?” Từ Khả Vy hỏi.

      Uyển Tình gật đầu: “Đúng ạ.”

      Từ Khả Vy nhíu mày, có chút tin: “ đương sao?”

      “Ách…….”

      “Mẹ phải ràng, có cái gì thể ? Bạn trai bạn trai, vì sao lại Tiểu Tuyết?”

      Quản Hạo Nhiên ở bên cạnh sáng quắc nhìn Uyển Tình, Uyển Tình có cảm giác được, bất đắc dĩ : “ là Tiểu Tuyết! Mẹ nghĩ bạn trai là đồ bỏ à, tùy tiện là có thể kiếm được?”

      “Con đứa này! Đó là bạn trai của con, so sánh cái gì?”

      “…….Con có bạn trai!” Vì sao mẹ tin con? Con đáng tin vậy sao?

      “Tương lai cũng được! Có thể so sánh với đồ bỏ sao?”

      “……”

      Quản Vận Phương và người nhân viên khác ở bên cạnh cười cười, Quản Hạo Nhiên cũng có chút buồn cười.

      Từ Khả Vy thấy bọn họ cười, có chút xấu hổ, với Uyển Tình: “ thôi thôi, xem xong phim trực tiếp về nhà!”

      Uyển Tình buồn bực muốn chết, bất đắc dĩ tháo tạp dề ra rời .

      Bên ngoài cửa hàng bán hoa có thể bắt tắc xi, vừa lên xe, liền nghe thấy có người kêu: “Uyển Tình!”

      Vừa quay đầu lại liền thấy Quản Hạo Nhiên chạy tới. vừa thấy vậy, trong lòng hiểu phiền chán: “Làm sao vậy?”

      “Em và Tiểu Tuyết hẹn ở quảng trường Vanda?”

      “……Phải.” Uyển Tình có chút để ý đến .

      Dường như cảm giác được, : “ cũng hẹn người bạn học ở đó.”

      vừa nghe thấy, cơ mặt giãn ra ít, quay đầu hỏi : “Bạn ?”

      dịu dàng cười, có phủ nhận, cũng có thừa nhận.

      Uyển Tình đoán được hơn phân nửa, tâm tình rốt cuộc trầm tĩnh lại, thấy những đôi nam nữ dạo bên ngoài, vẻ mặt phấn chấn.

      Quản Hạo Nhiên khỏi buồn bực! Biết có bạn , khiến cho vui như vậy sao? Khi biết có bạn trai, lại rất áp lực!

      phiền chán thở ra hơi, nghĩ rằng bản thân nên xuống xe mới đúng. giằng co hồi lâu! Kết quả, vẫn ngồi cùng xe với Uyển Tình tới quảng trường Vanda.

      Thiên Tuyết nhìn thấy bọn họ cùng tới, vẻ mặt ngưng trọng, có chút tức giận: “Hai người…….”

      Quản Hạo Nhiên vội vàng : “Chúng ta tiện đường, đến tìm người bạn học.” xong nhanh.

      Thiên Tuyết nhìn bóng lưng vội vã của , quay đầu trừng mắt Uyển Tình cái: “Vì sao cậu lại cùng chỗ với ta?”

      Uyển Tình oan uổng: “Cùng đường mà thôi.”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 281: Từ chối

      Edit: Xiu Xiu
      Beta: minhhy299

      Thiên Tuyết chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Nội tâm cậu sao lại thực tế như vậy chứ?”

      “...”

      “Ai! Quên ! Về sau mình muốn nổi giận với cậu, chắc chắn là do cậu tự chuốc lấy!” Biết tính tình thối tha của trai như thế, Quản Hạo Nhiên lại nằm trong sổ đen, mà còn vẫn lui tới, đúng là!

      Uyển Tình nghe nhắc đến Mục Thiên Dương, nhớ tới ngày nào đó muốn ra ngoài ăn cơm, hỏi: “ trai cậu hôm nay ở đâu?”

      biết! Cậu muốn biết, gọi điện thoại cho ấy là được?”

      Uyển Tình theo trực giác muốn trốn tránh, : “Chúng ta vào thôi!”

      Sau khi xem phim xong ra, trời còn chưa tối, Thiên Tuyết kêu Uyển Tình đến Mục gia, Uyển Tình . Thiên Tuyết nghĩ ngợi, bỡn cợt hỏi: “Cậu có phải với mình ? Mình , hôm nay làm sao mà ấy có thể tìm cậu? Đêm tình nhân vẫn còn khuya khoắt kéo cậu ăn, hôm nay sao có thể buông tha được? Hai người hẹn thời gian lúc nào?”

      “Ách...” Uyển Tình thấy chờ mong như thế, cũng khó mà cho được. Mà còn Mục Thiên Dương hôm nay vẫn rảnh, tại chắc là ở thành phố A rồi? Chỉ cần gọi điện đến, là có thể lập tức “hẹn”. (A? Sao có loại cảm giác sặp gặp may vậy?)

      Thiên Tuyết tin Uyển Tình được, nhưng tin Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương kia là người đàn ông trầm, làm sao có thể buông tha cơ hội gặp nhau ngày hôm nay được? Thế nhưng bọn họ là tình huống đặc biệt, có khả năng ra ngoài dạo phố, càng thể ban ngày ban mặt ra ngoài dạo phố, chắc là hẹn vào buổi tối rồi.

      “Vậy cậu nhanh về nhà chuẩn bị , mình làm trễ giờ của cậu nữa, ấy lại chém mình!” Thiên Tuyết .

      Uyển Tình chép miệng, giải thích, Thiên Tuyết ngồi yên xe taxi nghênh ngang rời . Uyển Tình cầm điện thoại, biết nên làm thế nào, còn muốn dễ chịu, hôm nay lấy lòng chắc chắn là coi như làm ít công to, nhưng ngày mai Từ Khả Vi nghỉ, đêm nay chắc là hơn nửa đêm mới về nhà được, biết dùng lý do gì để đêm nay về nhà ngủ?

      Uyển Tình thở dài, xoay người đến bến tàu điện ngầm. Cuối cùng gọi ? Gọi hay ? Bằng liền gọi điện thoại, gặp mặt?

      được vài bước, đằng sau có người đuổi theo: “Uyển Tình?”

      Uyển Tình dừng lát, do dự chút, tình nguyện quay đầu, thấy Quản Hạo Nhiên đuổi theo, nghĩ thầm: Bạn ta đâu?

      “Tiểu Tuyết đâu rồi?” Quản Hạo Nhiên hỏi.

      “Ừ, về nhà rồi.”

      “Em cũng phải về rồi à?”

      “Ừ.”

      “Chúng ta cùng , cũng phải về.”

      Uyển Tình : “Em trực tiếp về nhà, đến cửa hàng bán hoa, tiện đường đâu?”

      Quản Hạo Nhiên sửng sốt, : “ đưa em về trước, khuya rồi, mình em về an toàn.”

      Uyển Tình liếc cái, buồn cười : “Mới sáu giờ, cũng phải mười giờ.”

      Ánh mắt của sáng quắc nhìn , lời nào.

      Trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng xoay người về phía trước.

      Quản Hạo Nhiên đuổi theo, cùng sóng vai tới. Uyển Tình cúi đầu, muốn bỏ qua tồn tại của . Thâm tâm nhảy loạn, có loại dự cảm tốt.

      Im lặng vào bến tàu điện ngầm. Chung quanh có quá nhiều đôi tình nhân, tất cả bến tàu điện ngầm như tỏa ra màu hồng nhàn nhạt. Mắt thấy tàu tới, quay người nhìn Quản Hạo Nhiên: “ cần đưa em về, cực kỳ an toàn.”

      Quản Hạo Nhiên nhìn trong giây lát, đột nhiên vươn tay: “Uyển Tình...”

      Uyển Tình lui bước về sau, cảnh giác nhìn .

      Sắc mặt Quản Hạo Nhiên cứng đờ, tay xấu hổ dừng lại giữa trung, lát sau lại tiến về phía trước bước, nhàng cầm tay : “ trở về vì em, hôm nay muốn cùng em lúc, em...”

      Uyển Tình mạnh mẽ rút tay về, thanh có chút bén nhọn: “ thể!”

      ...”

      Quản Hạo Nhiên nhìn giây lát, có điều ngộ ra gật đầu: “ hiểu là quá vội vàng. Loại chuyện này nên từ từ hơn, ám chỉ trước cái gì cũng khiến em chuẩn bị ... Thế nhưng lòng, đây là lần đầu tiên động tâm với con , cũng biết theo đuổi người khác như thế nào. Hôm nay là đường đột, em cần để trong lòng, chờ em chuẩn bị tốt.”

      Uyển Tình ra sức lắc đầu.

      nở nụ cười, tay vỗ vai : “Đến rồi. Vẫn nên để đưa em về, có ý gì khác, chỉ muốn nhìn em về nhà an toàn.”

      Uyển Tình khẽ ngăn tay, từ chối ý tốt của : “ có lỗi... Em muốn chuẩn bị...”

      “Cái gì?”

      Đột nhiên Uyển Tình nhớ đến Tống Lâm, : “Em xứng với !”

      Ngoại trừ kết hôn với Mục Thiên Dương, thể kết hôn với bất kỳ ai khác. Ngoài Mục Thiên Dương ra, ai có thể qua lại với !

      “Em đây là có ý gì? còn cảm thấy xứng với em!”

      Đột nhiên Uyển Tình nở nụ cười: “Em có chỗ nào tốt? Ánh mắt của có vấn đề rồi!” xong, liền nhảy lên tàu.

      Quản Hạo Nhiên sửng sốt, vừa định đuổi theo, tàu chạy rồi.

      theo vài bước, thấy bóng lưng cao ngạo của Uyển Tình, tự chủ được dừng bước lại, lát sau, di động của vang lên, lấy ra, là Uyển Tình gọi đến. vội vàng nghe máy: “Uyển Tình...”

      thanh của rất lạnh, mang theo bất cứ độ ấm nào: “Cho tới giờ em đều chưa từng nghĩ đến chuyện cùng . Nếu phải mẹ em làm thêm ở nhà , em cũng quen biết , quen biết cũng gần gũi ! Nếu em làm gì khiến hiểu nhầm, em xin lỗi.”

      Quản Hạo Nhiên bỗng chau mi lại: “Em muốn cắt đứt quan hệ sao?”

      “...”

      Quản Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ: “Uyển Tình, em quá kích động rồi. chỉ là ấn tượng tốt với em... Ok, tại chuyện đó nữa. Nhưng , người khác cũng theo đuổi em, em như vậy được.”

      “Người khác theo đuổi em, em liền trực tiếp từ chối, phải người đầu tiên theo đuổi em!”

      “...”

      “Mẹ em và dì Quản quan hệ rất tốt, em muốn gây chuyện với , khiến cho hai người ở chung được tự nhiên. Nhưng em nhẫn tâm từ chối , còn có thể nghĩ là có cơ hội! Giống loại tính cách này của , ôn hòa có lễ độ, chu đáo, có phải là chủ ý này !”

      Uyển Tình cực kỳ chán ghét loại tính cách này, hời hợt qua lại sao, nhưng lúc muốn liên lụy thể thẳng thắn từ chối, cho nên thanh cũng trở nên bén nhọn hơn.

      “Người khác hoàn toàn muốn có liên quan với , như vậy chỉ khiến người khác khó xử! Cứ như vậy, hi vọng lúc chúng ta gặp lại, chỉ có thể dừng ở mức quen biết, nên như thế nào là thế vậy, em muốn làm mẹ em lo lắng.”

      Quản Hạo Nhiên cúp điện thoại. Bé con, chuyện thế nào lại khiến người khác đau đớn như vậy? tức giận, lại nghi ngờ tính cách của mình có vấn đề. Ôn hòa có lễ độ sao? lại khiến người ta khó xử sao? thổ lộ bị từ chối thôi , còn bị giáo huấn trận là thế nào? Quả nhiên thể nhìn vẻ ngoài, Đinh Uyển Tình miệng lưỡi bén nhọn vốn dĩ chẳng hiền lành chút nào...

      Uyển Tình dựa vào vách tàu điện ngầm, cúi đầu khóc lên.

      cũng muốn kịch liệt như vậy, nhưng tính cách của Quản Hạo Nhiên, nếu dứt khoát, ta còn có thể bám tiếp lấy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :