1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 272: Kinh biến

      Edit: minhhy299

      Mục lão gia nhìn : "Con thích ấy?"

      Mục Thiên Dương dừng lại lát, nặng nề gật đầu: "Dạ. ~ "

      Mục lão gia , Thiên Dương và Uyển Tình. . . . . . Ông có cách nào nhận loại xếp đặt này nha! Đây là nguyệt lão nào sắp xếp?! Nhưng mà kết hôn lại rất có lỗi với Uyển Tình! Mục lão gia suy nghĩ lâu, buồn bực: Tính tình Thiên Thành kia còn có thể xứng với Uyển Tình, Thiên Dương quá dày dặn kinh nghiệm rồi, căn bản hợp nổi! Uyển Tình còn trẻ như vậy……

      Rối rắm như vậy, ông lại đột nhiên nhớ tới: Thiên Thành và Thiên Dương. . . . . . Là sống hơn năm. . . . . . Ách, kỳ cũng phải hợp như vậy, cái sắp xếp này vẫn có thể nhận. . . . . .

      Ở trong lòng Mục lão gia, Uyển Tình là tốt đến thể tốt hơn, mà như vậy, cần nghĩ cũng thuần khiết. Nhưng tại, đột nhiên cùng cháu trai mình có chân —— Mục lão gia lập tức tiếp thụ được, nhưng ông cũng nhìn vừa mắt với Uyển Tình như vậy, dù sao Mục Thiên Dương giải thích ràng nguyên nhân, hơn nữa bộ dạng giống Tiểu Hương như vậy. . . . . .

      Mục lão gia thở dài, : "Đứa Uyển Tình này sao, tự bản thân ta rất là thích. Mà quyết định của con, ta luôn luôn phản đối, cũng phản đối được. Nếu con muốn kết hôn với ấy, về sau là đối xử tốt với ấy. . . . . . ấy mệnh khổ, trong này còn có con làm hại, chỉ sợ ấy cũng dễ dàng đáp ứng con như vậy. . . . . ."

      Điểm này có chút chọc vào bên trong chỗ đau của Mục Thiên Dương. giật giật miệng, lên tiếng. Dù sao nghĩ kỹ, nếu đáp ứng, tựa như lúc ban đầu, lại bức lần! Chờ khi kết hôn, bức . ~ thành người của , có thể có cả đời để thương , trả lại từng sai lầm……

      thầm muốn danh chính ngôn thuận tốt với , đứng ở bên người . Cưng chiều vợ của mình là đạo lý chính đáng, chỉ cần tên của bản hộ khẩu của , tùy sắp đặt!. . . . . . Hừm!

      Mục lão gia đứng lên: "Con đưa ta ra ngoài, ta hôm nay gặp Uyển Tình, phỏng chừng ấy cũng dễ chịu. . . . . . Chờ ấy có kỳ nghỉ, con mang ấy đến nhà."

      "Dạ." Mục Thiên Dương đáp ứng, "Ông tại đâu?"

      "Ta quen biết hai bạn chơi cờ ở bên cạnh, tìm bọn họ họp mặt."

      Mục Thiên Dương nhìn phòng, nghĩ rằng có Thiên Tuyết ở đó, hẳn là gặp chuyện may, liền tự mình đưa ông qua.

      đường, Mục lão gia : "Chuyện kết hôn, chậm rãi . Uyển Tình còn đọc sách, ảnh hưởng tốt. Con muốn nhận định ấy, cũng cần nóng lòng nhất thời. Chờ ấy tốt nghiệp, qua hai ba năm lại làm, miễn cho người ta đoán."

      Mục Thiên Dương : "Hôn lễ qua vài năm lại làm, sang năm trước đăng ký giấy."

      Mục lão gia nghẹn chút: "Con còn chờ kịp ? !"

      Mục Thiên Dương : "Vậy , con đăng ký cho ông, mà đăng ký."

      "Con dám!"

      Mục Thiên Dương chua sót nở nụ cười, nghĩ đến Uyển Tình, trong lòng thực trầm trọng, cũng còn tâm tình đấu võ mồm.

      -

      Thải Nghiên ra sân bay, đột nhiên đám người hướng lại đây, vây kín kẽ hở, ngay cả nữ nhân đường giám thị đều bị chen chúc thấy bóng dáng.

      bị chen chúc có thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vừa định phát hỏa, chợt nghe mọi người bảy miệng tám lời hỏi: "Đinh tiểu thư, tấm ảnh mạng có phải hay ?"

      "Người cùng chỗ là ai?"

      "Mục tiên sinh từ hôn, có phải bởi vì biết chuyện và người khác chụp những tấm ảnh này hay ?"

      " chụp tấm ảnh như vậy, còn muốn gả cho Mục Thiên Dương, cảm thấy xứng sao?"

      "Đinh tiểu thư kế tiếp làm sao bây giờ?"

      ……

      Câu hỏi câu câu tiến vào trong đầu , câu bén nhọn hơn câu, nhưng hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì. Đầu óc rung động ông ông, lại vẫn là có hai chữ bay vào đầu —— tấm ảnh.

      Tấm ảnh gì?

      Vừa nghĩ đến tấm ảnh, đáy lòng liền lạnh toát, kinh hoàn mãnh liệt hỏi: "Tấm ảnh gì? !"

      "Ảnh lỏa thể của !" Có người , " chụp tấm ảnh này trước khi quen biết Mục Thiên Dương, hay là sau khi kết giao?"

      " ảnh chụp chỉ người nam nhân, Đinh tiểu thư đối với loại hành vi hoang đường này có cái gì muốn giải thích ? !"

      Thải Nghiên ngốc sửng sốt vài giây, lên tiếng thét chói tai: "A ——"

      đẩy mọi người ra, chạy trốn như nổi điên.

      Phóng viên theo đuổi bỏ, giống ruồi bọ đầu như đụng loạn, đoạt tắc xi người khác vừa mới đợi được, bối rối báo địa chỉ trong nhà.

      Lái xe quay đầu: " , . . . . . ."

      "Lái xe lái xe!" Thải Nghiên giậm chân, sụp đổ thét chói tai.

      Lái xe bỗng nhiên trừng lớn mắt, thấy đằng sau đám người đuổi theo, giẫm chân ga liền chạy ra ngoài.

      Thải Nghiên ngồi phịch ghế như bùn nhão, khóc ngừng. cơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì, hy vọng mình có thể lập tức chết biết bao.

      Ô tô đến cửa khu biệt thự Đinh gia, lại thấy đoàn phóng viên, thở hốc vì kinh ngạc, dám xuống xe. Nhưng phóng viên vây lại đây, vỗ cửa kính xe gào thét ở bên ngoài.

      Lái xe vô cùng sợ hãi, với Thải Nghiên: "Tôi thu tiền , nhanh xuống !"

      Người bên ngoài mở cửa xe ra, chụp Thải Nghiên ngừng, các loại thanh giống thủy triều kiểu vọt tới. Thải Nghiên ngồi dại ra, lát sau lao ra, cầm bao da vung vẫy giống như điên rồi, đường trốn vào cửa chính khu .

      Về nhà, nhìn thấy Đinh Chí Cương và Tiết Lệ Na, hư thoát quỳ rạp xuống đất, hô to: "Ba! Mẹ ——"

      Đinh Chí Cương và Tiết Lệ Na ngẩng đầu, yên lặng nhìn , vẫn nhúc nhích.

      Tóc Đinh Chí Cương rối loạn, âu phục bị rách, mặt còn có vết thương. Sau khi ảnh bị sáng tỏ, phóng viên tìm đến công ty, ông đường trốn trở về, cho nên thành bộ dáng chật vật này.

      Ở tivi còn phát tin tức, Thải Nghiên nghe được thanh của mình, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy tấm ảnh lên hình mình nằm gạch men, tấm ảnh có ít thân thể còn có thuộc về nam nhân, , hai cái. . . . . .

      Da thịt trắng bóng, giống như đót nóng thần kinh của , có cách nào khác tự hỏi, nổi điên vừa nhìn vừa vừa rống.

      Đột nhiên, Đinh Chí Cương lại đây, bỗng nhiên tát bạt tai.

      sợ run chút, dừng lại, dại ra nhìn ông.

      "Mày. . . . . . Mày con khốn này!" Đinh Chí Cương hét lớn tiếng.

      Thải Nghiên nhìn ông, bỗng nhiên điên điên khùng khùng nở nụ cười: "Tôi là con khốn? Ha ha ha. . . . . . Tôi chính là con khốn. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."

      "Đó phải !" Tiết Lệ Na lại đây, kích động lay lay , "Con cho mẹ, đó là giả! Con bị người hại! Con bị người ta hại, có phải hay ?!"

      "Đúng, có người hại con." Thải Nghiên nhìn , khóc lên, "Mục Thiên Dương. . . . . . Nhất định là Mục Thiên Dương! Nhất định là ta! ta vẫn hại con! ta hại con! ta thích Uyển Tình. . . . . . ta và Uyển Tình cùng chỗ, con nhìn thấy! Uyển Tình mới là con khốn! Đúng, Uyển Tình mới là. . . . . . bị Mục Thiên Dương bao dưỡng, mẹ, chúng ta phải cho phóng viên, ta bị Mục Thiên Dương bao dưỡng! Chính là như vậy. . . . . . như vậy, bọn họ phải phỏng vấn Uyển Tìn , quản con. . . . . . Tin tức mà, chính là dùng chuyện này hòa tan chuyện khác, con biết. . . . . ."

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 273: thầm đau

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      Đinh Chí đột nhiên bắt lấy tay của : “Mày tìm Uyển Đình?”

      Thải Nghiên nhìn ông: “Thế nào? Ba đau lòng? tới phiên ba đau lòng! tai nó giường Mục Thiên Dương đâu, ha ha ha ha…….Ba cho rằng nó là người tốt sao? Nó chính là đứa tiện nhân! Còn quyến rũ rể của mình, lên giường của đàn ông! Tôi ngủ với đàn ông sao? Nó cũng ngủ với đàn ông đó! Ai biết nó ngủ qua với bao nhiêu người! Tôi muốn tố giác nó, tôi muốn để cho toàn bộ thế giới biết….”

      Ba!

      Đinh Chí tát mạnh bạt tay: “Mày còn ngại chưa đủ dọa người! Mày tìm nó, xảy ra chuyện sao?” Ông muốn liếc mắt nhìn Uyển Tình cái, bị Mục Thiên Dương cảnh cáo, còn dám ! Giờ tốt lắm, Mục Thiên Dương nhất định giết chết ông……

      Đinh Chí lung lay thân thể, dám tưởng tượng kế tiếp phát sinh cái gì.

      “Thải Nghiên….” Tiết Lệ Na đột nhiên quát lớn tiếng, chỉ thấy Thải Nghiên ngã xuống đất ngất .

      -

      Uyển Tình ngủ đến quá trưa, cả người có chút dại ra, cơm tối mới ăn hai miếng ăn vô. Mục Thiên Dương nhàng khuyên : “Ăn thêm chút được ?”

      Uyển Tình giống như người máy, nghe lời cầm đũa lên đưa cơm vào miệng, nhưng mà giơ đôi đũa đưa vào trong miệng cũng chỉ dính được ít cơm.

      Thiên Tuyết nhìn đến muốn khóc, oán giận trừng Mục Thiên Dương. Trong lòng Mục Thiên Dương cũng giống như dao cắt, hai mắt nóng rực. cầm bát đũa của Uyển Tình, tự mình đút : “Đến, há mồm…..”

      Uyển Tình há miệng, dùng hết sức nuốt cơm xuống. Phần cơm kia của Mục Thiên Dương quá lớn, vội vàng : “Chậm chút chậm chút……..”

      Ai biết, Uyển Tình lại dùng hết sức nuốt xuống, nhai cũng chưa nhai miếng nào.
      Mục Thiên Dương ngơ ngác nhìn , qua vài giây, chỉ có thể để đút miếng cơm cho chút. Thấy ăn rất chậm, ánh mắt nhúc nhích, đút miếng mới ăn miếng, bỗng dưng nổi giận, đặt bát xuống bàn: “Em thành dạng này là cho ai xem?”

      hai!” Thiên Tuyết sợ hãi tiếng.

      Uyển Tình ngu ngơ bất động.

      “Em nghĩ rằng cái dạng nào của em cũng phải chấp nhận!” Mục Thiên Dương rống to, quăng mạnh cái bát: “Em ăn coi như xong!”

      hai…..” Thiên Tuyết hét lớn tiếng, phẫn nộ : “ muốn tiếp tục quan tâm, để em đến.”

      Mục Thiên Dương dừng chút, ôm mạnh lấy Uyển Tình, chôn mặt ở gáy của , rơi nước mắt.

      “Thực xin lỗi…..” khàn khàn , cổ họng nghẹn ngào đau. lát sau, hạ tay xuống, “ nấu cháo…….”

      thanh của khàn khàn, Thiên Tuyết sửng sốt vài giây mới nghe cái gì. Thấy nổi điên, lại đến phòng bếp, kêu bà Trương nấu cháo.
      Mục Thiên Dương bế Uyển Tình lúc lâu, thẳng đến lau sạch nước mắt, mới buông ra, hôn ở mặt chút: “ sai rồi, nên mắng em….. ăn vô cơm sao cả, chúng ta ăn cháo, chờ chút là tốt rồi.”

      “……..”

      Mục Thiên Dương cầm chặt tay , sâu vô lực. Sau lúc lâu, ôm lấy , đưa về phòng ngủ.

      Uyển Tình ngồi yên ở giường, giống như choáng váng. Mục Thiên Dương ngồi ở bên cạnh, cũng , si ngốc nhìn . Thẳng đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng dậy mở cửa.

      Thiên Tuyết bưng chén cháo đứng ở ngoài cửa, đưa cho : “ đừng điên.”

      Mục Thiên Dương nhận cháo, đóng cửa lại, đến bên giường, dùng thìa múc cháo, thổi nguội đút cho Uyển Tình: “Đến, ăn chút.”

      “………”

      “Uyển Tình, ngoan, em còn chưa ăn cơm tối, đói, ăn chút là tốt rồi…..”

      đưa thìa đến bên môi của , bất động hai giây, rồi xoay đầu, bắt đầu tìm kiếm.

      Mục Thiên Dương vội hỏi: “Em tìm cái gì?”

      “Điện thoại…..” Uyển Tình nhàng lên tiếng.

      “Chờ chút!” Mục Thiên Dương để bát xuống, tìm xung quanh chút, lấy di động của ra, “Cái này đúng ?”

      Uyển Tình vội vàng cầm lấy, dùng sức ấn. Tay có chút vô lực, suýt nữa cầm được.

      Mục Thiên Dương thấy xem lại cuộc trò truyện, hỏi: “Em muốn tìm cái gì? có động vào điện thoại của em, có người gọi tới.”

      Mục Thiên Dương biết muốn làm gì, bưng cháo lên, lại múc cháo đút : “Ăn chút được ? Em xem chút khí lực em cũng có.”

      Uyển Tình sửng sốt vài giây, mới mở cái miệng nhắn ra, từ từ ăn xuống. Tùy rằng chỉ ăn được miếng , nhưng mà cũng là ăn. rốt cuộc thở phào nhõm hơi, ngừng cố gắng đút , chậm rãi, cũng ăn được hơn nửa bát cháo.

      Lúc này, Uyển Tình há miệng. Mục Thiên Dương vừa thấy tuy biết có khả năng ăn no, nhưng mà cũng còn cách nào, chỉ có thể tạm thời buông xuống.

      tới gần , cầm tay : “Điện thoại của em?”

      Uyển Tình đè bàn phím, màn hình sáng lên.

      Mục Thiên Dương thấy lời nào, ôm lấy , cằm tựa vào vai , mặt dán vào mặt .

      Cứ như vậy qua hai giờ, vẫn im lặng. Mục Thiên Dương buông ra, bưng cháo ra khỏi phòng. vào phòng bếp, thấy trong nồi vẫn còn cháo, múc thêm chén cháo, tiếp tục đút .

      Dỗ nửa ngày, lãi chỉ đút được nửa bát nữa. Nhìn cháo còn lại, trong lòng sốt ruột, nhưng ăn, cũng có biện pháp.

      vào phòng bếp để bát xuống, quay lại : “ bôi thuốc cho em, lưng em còn máu ứ đọng, phải bôi thuốc.”

      vẫn lời nào, đành phải chủ động cởi áo của , vừa làm vừa nhìn vẻ mặt của . Thấy phản đối, mới yên lòng. Cởi xong, kêu nằm lên giường, cầm rượu thuốc xoa bóp cho .

      Uyển Tình đau đến nhíu mày, thường thường rên chút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ở đầu giường.

      Bôi thuốc xong, Mục Thiên Dương tắm, lúc quay lại vẫn thấy nằm ở chỗ cũ, rất bắt đắc dĩ. Xốc chăn lên, lấy áo ngủ mặc vào cho , sau đó ôm nằm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tràn đầy đau xót.

      Uyển Tình cầm di động, chậm rãi ngủ thiếp . cảm giác được điện thoại rơi xuống giường, nhìn thấy ngủ, lấy điện thoại ra, tắt đèn, im lặng ngủ.

      ngủ được, luôn luôn trợn tròn mắt trong bóng tối. biết qua bao lâu, người trong lòng vừa động. vội vàng hoàn hồn, thấy tỉnh, bật đèn ở đầu giường.

      “Làm sao vậy?” thấp giọng .

      Uyển Tình ôm lấy cổ của , hai mắt dại ra nhìn : “Ông đâu? Thải Nghiên đâu?”

      “Bọn họ về nhà.”

      “À…….” Uyển Tình lại nằm xuống.

      chuyện gì, cho nên lại tắt đèn nằm xuống. Qua hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của , kinh hãi, vội vàng đứng lên, bật đèn: “Uyển Tình?”

      “Thiên Dương….” Uyển Tình ôm lấy , hai mắt yết ớt vô lực, “Mẹ em biết phải ? Mẹ quan tâm em…….Mẹ gọi điện thoại cho em… Em nhìn thấy mẹ? Có phải mẹ xảy ra chuyện gì hay ?”

      có!” Mục Thiên Dương vội vàng , “Dì ấy biết. phải hôm qua em gọi điện thoại cho dì ấy sao? Còn chúc năm mới vui vẻ. Hôm nay có chuyện, tất nhiên gọi tới.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 274: Vui lên

      Editor: Ngân Hồ
      Beta: minhhy299

      "Bà ấy còn biết?" Uyển Tình hỏi.

      "Đúng, biết."

      Uyển Tình thở dài nhõm hơi, đột nhiên nở nụ cười, vội vàng cúi đầu cởi áo ngủ của mình.

      "Em làm gì?!" Mục Thiên Dương kinh hãi hỏi.

      Uyển Tình xoay người ngăn lại, lôi kéo quần áo của : " đừng cho bà ấy biết được ? Em biết có thể làm được, cầu xin . . . . . . Em cái gì cũng làm! Em chủ động, muốn làm gì em cũng có thể ——"

      "Uyển Tình!" Mục Thiên Dương thống khổ gầm , ôm mạnh lấy , "Em cần như vậy. . . . . ."

      Uyển Tình ngây người bất động, nghi hoặc hỏi: "Vậy muốn em làm cái gì?"

      "Em cái gì cũng cần làm."

      " --" Uyển Tình quát to tiếng: "Cầu xin , đừng để cho mẹ em biết, bà ấy chịu nổi . . . . . . ."

      Trong lòng Mục Thiên Dương đau xót kịch liệt, mạnh mẽ hôn , Uyển Tình ngẩn ra, vội vàng hôn trả lại, nhiệt tình như lửa. Mục Thiên Dương thở gấp tiếng, đẩy ra. nhìn , trừng mắt nhìn, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Thiên Dương……”

      "Uyển Tình. . . . . ." nâng khuôn mặt , trong mắt có đau xót và tĩnh mịch: "Có số việc, chỉ dùng thân thể, cũng trả hết được."

      Uyển Tình ngơ ngác nhìn , hiểu ý tứ của . còn cần dùng thân thể của , còn có thể sử dụng cái gì? Ngoại trừ thân thể, còn có cái gì? muốn cái gì? Muốn thế nào, mới bằng lòng giúp . . . . .

      Đột nhiên, lại hôn , đè xuống giữa giường, dịu dàng tàn phá bừa bãi……

      Ngày hôm sau.

      Uyển Tình mở mắt ra, thấy Mục Thiên Dương đứng trước tủ mặc quần áo. từ từ ngồi dậy, chăn từ người rơi xuống, để lộ ra bả vai trắng như tuyết. Mắt thấy sắp bị lộ, vội vàng kéo chăn che khuất.

      Mục Thiên Dương thắt xong caravat, tới bên cạnh hôn cái lên mặt : "Tỉnh rồi liền đứng dậy ăn sáng."

      Uyển Tình có chút dại ra.

      vuốt mặt của : "Yên tâm, mẹ em biết."

      Cuối cùng Uyển Tình cũng cử động, nhìn .

      "Ăn cơm ngon, cần suy nghĩ lung tung, thích em như vậy. Chờ khi trở lại mà em còn như vậy, tức giận." Mục Thiên Dương đột nhiên biết phải làm sao, đối tốt với , cái gì cũng nghe, càng phải hung ác với , mắng là được rồi.

      Uyển Tình vừa nghe, quả nhiên hơi thẳng người lên, suy sụp như trước.
      Mục Thiên Dương kéo khóe miệng, tim cũng thả lỏng xuống. xoay người muốn ra ngoài, lại thương tiếc . muốn cả đời phải như vậy, làm cho sợ. ngồi xuống, vuốt tóc , dịu dàng : " thích em cười…… làm nhiều việc như vậy, cũng muốn mỗi ngày phải nhìn thấy khuôn mặt như mướp đắng. Sau này cười nhiều chút, vui vẻ, cái gì cũng đồng ý với em."

      Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn .

      khổ sở cười tiếng, hôn lên trán : "Vui lên."

      ngang qua phòng ăn, Thiên Tuyết ăn cơm, : "Để ý Uyển Tình."

      " đâu vậy?" Thiên Tuyết hỏi.

      "Công ty." Mục Thiên Dương tới trước cửa, vừa đổi giày vừa : "Em khuyên bảo ấy chút, đừng để cho ấy suy nghĩ lung tung. Làm cho ấy ăn nhiều chút, đưa sách báo cho ấy xem, tránh cho ấy buồn lo vô cớ . . . . . Làm việc ngốc đáng."

      Thiên Tuyết chấn động, vừa lòng trừng mắt nhìn : "Còn phải tại ?! Cậu ấy bị tra tấn điên rồi!"

      Mục Thiên Dương nắm tay nắm cửa, đẩy cửa ra ngoài. Mùa đông trời giá rét, bên ngoài lạnh lắm.

      Thiên Tuyết lập tức tìm Uyển Tình, đẩy cửa ra, thấy ngồi ở giường ngẩn người, cười : "Uyển Tình, ăn sáng."

      Uyển Tình ngẩng đầu, quấn chăn quanh người: "Tớ . . . . . Tớ còn chưa mặc quần áo."

      Thiên Tuyết cười : "Vậy cậu mặc nhanh lên, mình chờ cậu."

      Uyển Tình ừ tiếng, chờ đóng cửa, mới đứng lên mặc quần áo.

      có thời gian để suy nghĩ lung tung, đánh răng rửa mặt rất nhanh, ra ngoài ăn cơm. Tối hôm qua ăn rất ít, quả rất đói bụng, lại nghĩ đến "Cảnh cáo" của Mục Thiên Dương, rất cố gắng ăn cái bánh bao và hai bát cháo. Thiên Tuyết khuyên ăn thêm trứng gà, sờ bụng, cũng chống đỡ, cắn ăn từng ngụm .

      Sau khi ăn xong, Thiên Tuyết mang tới phòng khách xem tivi. tivi có tiết mục văn nghệ tết Nguyên Đán, Uyển Tình nhìn lúc, cảm thấy có ý gì, Thiên Tuyết ở bên cạnh xem báo, mượn điều khiển từ xa thay đổi kênh. Đổi đổi lại, cũng có gì hay, cuối cùng dừng ở kênh kịch nghệ.

      Thiên Tuyết đột nhiên đứng lên, đưa báo cho xem: "Cậu xem."

      Uyển Tình cúi đầu, báo in ảnh chụp lớn về Thải Nghiên, bên cạnh viết tiêu đề kích thích: vị hôn thê cũ của Mục Thiên Dương tiếp xúc với khiêu dâm.

      cầm lấy tờ báo, xem từng câu từng chữ, ngẩng đầu hỏi Thiên Tuyết: " ấy với của cậu. . . . . . . phải hôn thê sao?”

      Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi ngược lại: " sớm phải! Cậu biết sao?"

      "Tớ. . . . . . Tớ cho là bọn họ hợp lại." Uyển Tình cúi đầu, tiếp tục xem báo : "Lần trước phải của cậu cứu ấy sao?"

      "Đoán chừng là do phóng viên viết lung tung." Thiên Tuyết bĩu môi, thèm để ý.

      Uyển Tình : " phải viết lung tung. của cậu cục cảnh sát đón ấy, tivi có chiếu."

      "Vậy sao cậu hỏi mình!" Thiên Tuyết cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.

      ". . . . . . ." nào dám?

      Thiên Tuyết ngừng lát, ném điều khiển từ xa may lại bấm vào kênh Những chú cừu vui vẻ. đưa mắt nhìn, vội vàng đổi, sau đó nhìn Uyển Tình : "Cậu rất sợ mình?"

      Uyển Tình trầm mặc lúc, : "Cũng chỉ có người trong nhà cậu mới sợ ta."

      "Cậu cũng cần sợ ấy!" Thiên Tuyết cầm tay : "Cậu càng sợ ấy, ấy lại càng vui."

      Uyển Tình há miệng thở dốc, muốn cái gì lại thôi. trả tờ báo lại cho Thiên Tuyết: "Cậu cho tớ xem cái này làm gì?"

      "Cậu đoán xem?"

      Uyển Tình cau mày, làm sao mà đoán được?

      Thiên Tuyết : "Cậu sợ ta đem chuyện của cậu cho mẹ cậu biết đúng ?"

      ". . . . . . "

      " tại được rồi, ta bây giờ ốc còn mang nổi mình ốc, có cơ hội cho mẹ cậu biết! Cho dù ta với người khác, người khác cũng tin. Hơn nữa cậu với ta có quan hệ chị em, để lộ ra chuyện cậu với nhà họ Đinh, làm chuyện này náo loạn lớn hơn, đối với nhà họ Đinh càng có lợi! Người có chút đầu óc làm vậy."

      Uyển Tình giật mình, nhìn : " của cậu làm?"

      Thiên Tuyết sững sờ, loại chuyện này bị lôi ra ánh sáng có chút bỉ ổi, đổ lên người trai có chút tốt lắm. Ai biết Uyển Tình có phải là thánh mẫu hay , lỡ như ghét trai ? Hơn nữa, cũng dám chắc có phải trùng hợp , vẫn là bởi vì, tin rằng trai cũng tham gia chuyện này, nhưng tham gia bao nhiêu, cũng dám khẳng định.

      : "Mình cũng biết. Nhưng mình cũng dám hỏi ấy, nếu cậu hỏi ? Khẳng định ấy cho cậu biết."

      Uyển Tình suy nghĩ lúc, lấy máy tính của Thiên Tuyết, mở web ra lên mạng.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 275: Chiếc nhẫn

      Edit: Xiu Xiu
      Beta: minhhy299

      Loại tin tức này, khẳng định khiến mạng thảo luận nhiều hơn. tìm tên của mình, ngoài vài trang web, cái gì cũng có. Hơn nữa mấy người… web kia còn phải , là khác tên trùng họ. Đinh Thải Nghiên, trong nháy mắt nhảy ra cả mấy chục trang, hơn nữa, đều là mấy con số thẫm màu đỏ nhảy liên tục, ảnh chụp và video cùng tồn tại!

      Uyển Tình thở dài nhõm hơi, quả nhiên là có chuyện gì, người gặp chuyện may là Đinh Thải Nghiên.

      Có lẽ phản ứng của có chút được tốt cho lắm, Đinh Thải Nghiên cũng phải người tốt đẹp gì, còn vài lần làm hại , cần đồng tình! Chỉ cần mẹ biết chuyện của là được rồi, chỉ sợ mẹ bị kích thích, làm ảnh hưởng đến thân thể.

      Hai giờ sau Mục Thiên Dương mới trở về, vào cửa liền hỏi: “Ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi.” Thiên Tuyết trả lời.

      Uyển Tình quay đầu nhìn , kéo kéo khóe miệng, lại được.

      vào trong phòng hỏi: “Uyển Tình, em lại đây.”

      Uyển Tình vội vàng theo sau. Vào cửa, thấy cởi quần áo, liền treo lên cho

      ngồi ở ghế bên cạnh bàn học, gọi : “Lại đây.”

      Uyển Tình qua, bị ôm lên đùi, hung hăng bế lên. nhìn , muốn cười, có chút cười nổi, cố gắng vài cái, bị búng trán: “Cười cũng cười nổi, khi muốn cười cười.”

      “…Được.”

      “Có phải gọi điện thoại cho mẹ ?” hỏi.

      có.”

      “Bà ấy biết chuyện của chúng ta, em muốn đánh liền đánh , hề nghĩ đánh xong rồi là xong. Chị em xảy ra chuyện, biết ?”

      “Biết.” Uyển Tình cúi đầu , ngẩng đầu hỏi : “Phải… Có phải hay …”

      “Là cái gì?”

      mạnh mẽ lắc đầu: “Em chỉ muốn hỏi… trách ấy sao?”

      liên quan đến , vì sao phải trách ta?” Mục Thiên Dương giật mình, bỗng nhiên còn : “Thế nhưng, lúc ấy chụp ảnh, còn ở bên cạnh … lừa gạt như vậy, bỏ qua cho ta. Em đừng giúp ấy cầu xin, ta phải gì tốt đẹp, đối với em còn tốt!”

      “Em cầu xin giúp ta!” Uyển Tình theo bản năng.

      “Vậy là tốt rồi.” cười.

      Uyển Tình đột nhiên hỏi: “ đối phó với ấy sao?”

      cần phải ra tay, chính ta cũng bị điên rồi. Sao, em muốn đối phó với ta?”

      “… Đâu có chuyện gì liên quan đến em.”

      “Mặc kệ .” ôm chặt , hôn cái lên gò má của .

      Uyển Tình nghĩ ngợi, : “Có lẽ trong đó có gì hiểu lầm. Nghe ảnh chụp có thể là giả, nếu vế sau phát ra ta bị oan… làm sao bây giờ?”

      Mục Thiên Dương im lặng lát, : “Em muốn hỏi cái gì?”

      “…Em cũng biết.”

      Đột nhiên hung hăng ôm chặt , cắn lỗ tai của : “ chưa từng ngủ với ta.”

      Uyển Tình chấn động, kinh ngạc, nhìn , có chút ràng.

      “Cái này…” Mặt đỏ lên, nghĩ rằng chuyện ngủ với ai đâu có liên quan gì đến ? Cái loại chuyện xấu xa này, cũng lấy ra mà được! đẩy chút, cả giận câu: “Đâu có liên quan gì đến em?”

      Mục Thiên Dương bật cười: “ ngủ cùng người phụ nữ khác, em lại giận dữ với ?”

      “Em…” Uyển Tình lập tức bị lại thấy sợ. cũng biết sao lại thế này, ràng khó hầu hạ như vậy, nhưng đôi khi lại kiềm chế được chính mình, đối nghịch với . giống như ở trong nội tâm cảm thấy chuyện này cũng có gì, cũng muốn trừng phạt .

      lau nước mắt lăn xuống: “Về sau em dám…” nhất thời như bị mất hết đầu óc, mới có thể sinh ra loại ảo giác này. Vận mệnh của ở trong tay , muốn xử trí thế nào, liền làm như vậy…

      trách em.” Mục Thiên Dương dịu dàng , lau nước mắt của : “Có số việc, hôm nay chúng ta hãy ràng.”

      “Chuyện gì?”

      “Thứ nhất, đối với em như thế nào, chính em hãy suy nghĩ cẩn thận chút, đừng thầm nghĩ ngợi lung tung, phải là tốt với em?”

      “…”

      “Thứ hai, chúng ta, tuyệt đối phải bao dưỡng hay là quan hệ bao dưỡng.”

      Uyển Tình run lên.

      ôm chặt : “Cho dù là bao nuôi, cũng là bao nuôi cả đời, phải gì khác.”

      Uyển Tình kinh ngạc nhìn , trong lòng rung động mãnh liệt.

      “Còn có… tiếp cũng tốt, nhưng cũng muốn , từ ngày gặp được em, chỉ ngủ với mình em thôi. biết em có ghét bỏ chuyện bẩn thỉu đó … nếu có, về sau cần ghét bỏ. Ngoại trừ lúc sau này nếu chia tay sạch còn quan hệ, nếu chạm vào người khác, làm bẩn em.”

      Uyển Tình cúi đầu, ràng mở to mắt, nước mắt lại khống chế được rơi xuống, cũng biết vì sao.

      Mục Thiên Dương cảm giác được nước mắt dừng mu bàn tay của mình, nâng mắt nhìn thoáng qua, bàn tay ôm lấy , bàn tay với vào trong cặp tài liệu, lấy ra chiếc hộp nhung. ôm , mở ra trước mặt , bên trong có hai chiếc nhẫn, lớn , đó khảm viên kim cương.

      đeo chiếc nhẫn to hơn vào tay trái của mình, lớn vừa vặn thích hợp, sau đó lại cầm lấy tay phải của , đeo nhẫn cho . Sau đó… đặt nhẫn của mình bên cạnh nhẫn của , hai chiếc nhẫn hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, ánh sáng tràn đầy, giống như đưa ra lời thề nào đó.

      nhìn lúc, ngẩng đầu hôn cái, để trán chạm trán , cúi đầu : “Có phần … chờ em hỏi. nếu em thích cái này, tùy lúc có thể vứt , gì…”

      Uyển Tình vừa động đậy, nhảy xuống từ người , thiếu chút nữa là té ngã.

      “Em…” Đầu ngón tay kia giống như bị lửa bao vây lấy, khiến dám nhìn : “Đêm nay có tiệc… em nghĩ nên quay về trường học sớm chút, còn phải thay đồ.”

      Mục Thiên Dương nhìn trong chốc lát, gật đầu: “ thôi.”

      Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương trở về thành phố A. Rốt cuộc cũng là vị hôn phu trước của Đinh Thải Nghiên, hơn nữa trước đây cố ý khiến người ta có gian để mơ màng, có thể thời gian đó ràng. cho phóng viên phỏng vấn chút, thực xin lỗi tâm hồn phỏng đoán to lớn của quần chúng vây xem.

      với Văn Sâm phải về thành phố A, Văn Sâm để người khác thả tin tức ra ngoài, chờ lên máy bay, lập tức bị phóng viên vây lại chặt như nêm. Đối mặt với vấn đề đó, nhíu mày, rên tiếng.

      Trở lại công ty, đưa cho thư ký thư thông cáo ra ngoài, đại ý là: chuyện gièm pha của Đinh Thải Nghiên bị làm sáng tỏ, là may mắn của Đinh Thải Nghiên, coi như là may mắn. Nếu muốn chấm dứt, Đinh Thải Nghiên, hề truy cứu, tương lai cũng có quan hệ gì với Mục Thị, Mục gia, Mục Thiên Dương.

      Chuyện này gây xôn xao dư luận, cả nước đều thảo luận, mỗi ngày đều bị phóng viên bao vây chặn đường, khiến đến công ty cũng thể, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà. Đinh Thải Nghiên bị bệnh tâm thần luôn từ đầu, trở nên uể oải, mỗi ngày đều sa sút… ta biết, ta xong rồi… Tương lai gì đó đều có…

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 276: thấy?

      Edit: minhhy299

      Chuyện của càng đào càng sâu, rốt cục liên lụy ra Chu Khải Quốc, rút giây động rừng, tập đoàn lợi ích khổng lồ bị thẩm tra, bao gồm ít cán bộ và xí nghiệp. . . . . .

      Ngắn ngủn hai ngày, phong vân biến sắc, chấn động cả nước, chuyện của ngược lại chẳng phải chịu chú ý, Nhưng mà vẻn vẹn chỉ là "Chẳng phải" mà thôi. ~ bên ngoài khu biệt thự, xí nghiệp Đinh thị, vẫn rất nhiều phóng viên chờ.

      Bởi vì từng tiến vào chính phủ công tác, hơn nữa vừa vặn tập đoàn lợi ích của Chu Khải Quốc bị vây, ở sau đó lâu bị điều tra. Tuy rằng rất nhanh bị bài trừ bên ngoài, nhưng liên tiếp phát sinh chuyện, đánh vào thần kinh cứng rắn của . . . . . . Ngay cả hận, đều có khí lực hận.

      Mục Thiên Dương ngồi chờ máy bay ở đại sảnh, thấy ID người gọi điện, nhíu mày cắt đứt. Rất nhanh, điện thoại lại chấn động, liếc, đáng để ý tới.

      Trước khi máy bay cất cánh, tắt máy, nhìn thấy tổng cộng hai mươi sáu cuộc gọi chưa nhận, nhịn được cười lạnh. nháo ra chuyện lớn như vậy, ngay cả cán bộ đều bị liên lụy ra, về sau ai còn dám cùng Đinh gia buôn bán? tại đường ra duy nhất của nhà bọn họ chính là rời khỏi thành phố A, bằng kết cục thảm hại hơn. trả thù, người khác cũng trả thù.

      Mục Thiên Dương bỏ di động xuống, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ngón tay, nhịn được lộ ra chút tươi cười. Cầm tay con, cùng con đến bạc đầu đấy. . . . . .

      Hơn giờ sau, máy bay đáp cánh ở sân bay thành phố C.

      Mục Thiên Dương ra khỏi sân bay, chào đón là A Thành của .

      A Thành bị phái đến công ty chi nhánh C làm việc, khi ở bên cạnh , vẫn cứ thỉnh thoảng làm lái xe của . Giao mật mã cho A Thành, thuận tay mở di động của mình ra, lập tức nhảy ra tin nhắn.

      Thấy người gởi là Đinh Thải Nghiên, nhìn cũng chưa nhìn muốn trực tiếp tắt . Gọi 26 cuộc điện thoại đủ, còn muốn cái gì?

      A Thành đột nhiên : "Tổng giám đốc, Đinh Thải Nghiên tiểu thư nhảy lầu."

      Mục Thiên Dương dừng lại lát, ngẩng đầu nhìn : "Cái gì?"

      "Đinh Thải Nghiên tiểu thư giờ trước nhảy lầu ở khách sạn trong thành phố A, bị đưa bệnh viện, bây giờ còn biết tình huống."

      Mục Thiên Dương mở tin nhắn ra cái, chỉ thấy ở viết: tôi thành quỷ cũng buông tha , lại càng bỏ qua ta.

      lạnh lùng cười, thu hồi di động: "Về Isabella!"

      Trở lại Isabella, thấy Uyển Tình và Thiên Tuyết ngồi sô pha, trong lòng ấm áp, bước qua ôm Uyển Tình: "Xem cái gì?"

      "Ôn tập." Uyển Tình cầm bìa sách cho nhìn, là tài liệu nền tảng của tiết học chuyên nghiệp.

      " xem bao lâu?" Mục Thiên Dương hỏi.

      Uyển Tình chần chờ chút, : "Vừa mới tan học lại đây."

      "Vậy em xem từ từ, quấy rầy em." Mục Thiên Dương vừa muốn đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy tay phải , cầm lại đây vừa thấy, chỉ thấy ngón tay trống , nhẫn tự tay đeo vào thấy bóng dáng.

      Tay run rẩy, hơi hơi sử dụng chút lực, tựa hồ muốn bóp nát . Ngay sau đó, cứng rắn thu hồi tay, dường như có việc gì rời khỏi.

      Uyển Tình bỏ g tayxuốn, nhìn nhìn đầu ngón tay, tiếp tục.

      Nửa giờ sau, Thiên Tuyết nhìn : "Cậu xem tờ kia đến nửa giờ."

      Uyển Tình hoàn hồn, vội vàng qua trang.

      Thiên Tuyết chuyển động con mắt, cười trộm : "Mình mệt, trở về phòng chơi điện tử trước lát."

      Uyển Tình vội vàng : "Cậu chờ thi xong rồi chơi lại được à? Cẩn thận rớt môn!"

      "Miệng quạ đen, mình nhiều nhất chỉ là cầm được học bổng!" Thiên Tuyết .

      Uyển Tình bĩu môi, người ngồi ở phòng khách, lát sau, dứt khoát cầm sách trở về phòng.

      vào phòng, thấy Mục Thiên Dương, sửng sốt chút, đến cửa phòng tắm, thấy chống hai tay bồn rửa tay, cúi đầu nhìn bồn rửa, bóng dáng cao lớn cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh. Tựa hồ cảm giác được đến, quay đầu lại, vẻ mặt căng thẳng và hai mắt đau đớn, cho thoạt nhìn giống như con thú bị bao vây.

      như vậy, làm Uyển Tình sợ hãi. há miệng thở dốc, biết gì.

      xoay đầu, nhìn chằm chằm gương hai giây, sau đó xoay người tới, sắc mặt trở nên ôn hòa bình tĩnh.

      Uyển Tình cảm thấy, kỹ năng nháy mắt biến sắc mặt này hơi trâu bò ×. . . . . .

      "Xem sách xong?" hỏi, đến bàn học.

      Uyển Tình ừ tiếng, thấy mở máy tính làm việc, đành phải ngốc ở bên. Muốn ra ngoài mà lại sợ mất hứng, đành phải tiếp tục. Nhìn trong chốc lát, bỏ sách xuống đến bên cạnh , lại biết muốn gì.

      Mục Thiên Dương quay đầu: "Làm sao vậy?"

      Uyển Tình vẫn biết cái gì, cách vách đột nhiên truyền đến thoáng mùi rau xào, thốt ra: "Em muốn ăn lẩu!"

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút, nghĩ em ném nhẫn của , bây giờ còn biết xấu hổ ăn lẩu! Bất quá, là muốn ném tùy tiện ném, cũng có cách nào khác chỉ trích . Phỏng chừng là kim cương . . . . . . Lần sau mua sáu ca-ra, hừ!

      đứng lên, cầm tay : " ra ngoài ăn?"

      "Được."

      sẵn sàng tạo ra nhu cầu cho , cho dù ném nhẫn, cũng cao hứng, nhịn được liền cúi đầu hôn chút.

      Còn có cả đời mà, gấp cái gì? ngày nào đó, vui vui vẻ vẻ nhận , vui vui vẻ vẻ cùng chỗ.

      Thiên Tuyết nghe muốn ăn lẩu, sợ bị người thấy, muốn . Mục Thiên Dương trừng cái, bỗng nhiên im tiếng, thấy Uyển Tình đứng cạnh như con dâu , nghĩ chẳng lẽ là Uyển Tình muốn ăn? Cái này đúng là mặt trời mọc phía tây nha! nhìn nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng phải là phía tây mà, hay là người ta té núi. . . . . .

      Nếu là chị dâu muốn ăn, Thiên Tuyết tự nhiên dám cái gì nữa.

      Gần đây bởi vì chuyện Đinh Thải Nghiên, Mục Thiên Dương cũng có phần bị truyền thông chú ý, cho nên phá lệ cẩn thận, lại tìm nhà hàng đáng tin cậy, vào từ cửa sau, ngồi phòng bao bí , bảo đảm bị người ta thấy.

      Lẩu rất ngon. Mục Thiên Dương nhớ tới lần đó mang các ăn thịt nướng, muốn gắp đồ ăn cho Uyển Tình đều được. tại có người ngoài, hơn nữa chỉ kém chưa " em", đương nhiên biểu tốt, vậy còn có cái gì thể làm?

      Vì thế, cả bữa cơm đều chiếu cố Uyển Tình. Cá phải đích thân chọn, thịt nóng chín cũng cho trước, đồ uống lạnh lập tức đổi nóng. . . . . .

      Uyển Tình có chút ngượng ngùng, vì thế cũng cho đĩa rau. vừa thấy, tuy rằng muốn vững vàng hơn, lại vững vàng chút, nhưng nhịn được cười lên tiếng, miệng nhếch cao lên đến ót, người mù đều biết vui vẻ bao nhiêu.

      Uyển Tình cúi đầu dám nhìn , đứt quãng lại cho gắp vài lần. liền vẫn bị vây trong trạng thái ngu ngốc cười ngây ngô. . . . . .

      Thiên Tuyết ăn no được bảy tám phần, đột nhiên : "Uyển Tình à. . . . . . mình đưa cho cậu đều là thịt, cậu cho sao tất cả đều là rau thế?"

      "Ách. . . . . ." Uyển Tình sửng sốt, "Thức ăn chay tốt với thân thể."

      Mục Thiên Dương cảnh cáo liếc mắt nhìn Thiên Tuyết cái, cúi đầu hỏi: "Còn muốn ăn cái gì?"

      " sai biệt lắm." Uyển Tình , "Còn có ít chưa nấu mà."

      Ăn xong lẩu, Uyển Tình và Thiên Tuyết trực tiếp trở về trường học, các ngày hôm sau còn có tiết học.

      Mục Thiên Dương đột nhiên trở thành người, trong lòng đầy buồn phiền có khó chịu. Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn tay, nhịn được tự giễu nở nụ cười. Cái này mà cầm tay con, cùng con đến đầu bạc chó má! Đều là cái nhân viên cửa hàng bán nhẫn kia lừa !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :