1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 257: Nhìn thấy

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      Lại đợi lúc, xung quanh có ít người xuống xe hít thở khí, các ở trong xe khó chịu, cũng xuống xe theo. đường trống trải, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, có chút lạnh.

      Uyển Tình vừa ôm cánh tay lên, liền có cái áo từ đằng sau phủ lên người . nhìn lại, thấy Quản Hạo Nhiên cởi áo của bản thân phủ lên người của , vội vàng cự tuyệt: “Em sao! Ở trong túi em có áo choàng, em phủ thêm là tốt rồi!”

      sao.”

      cần!” Uyển Tình kiên quyết trả lại cho , thấy cũng kiên quyết, dứt khoát đưa cho Thiên Tuyết, sau đó tự mình mở cửa xe lấy áo choàng ra khoác lên người bản thân.

      Thiên Tuyết vừa thấy, trả áo lại cho Quản Hạo Nhiên, bản thân cũng cầm áo choàng khoác. Hừ, còn có thích ta như vậy!

      Đứng lúc, chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển, mấy người lên xe. vất vả mới có thể thông đường, Quản Hạo Nhiên chuẩn bị tăng tốc, chiếc xe Porsche đột nhiên từ phía sau vượt qua. Quản Hạo Nhiên hoảng sợ, thiếu chút nữa lệch tay lái.

      Thiên Tuyết cả giận : “Porsche có gì đặc biệt hơn người? Em….”

      muốn nhà của mình cũng có, kết quả phát ……là xe của nhà nha!

      Sắc mặt Uyển Tình trắng bệch, nhìn thấy Porsche, nhưng biển số xe vẫn còn ở trong đầu , đó là……..

      Thiên Tuyết vỗ vỗ vai của , lấy chai nước khoáng đưa cho : “Uống nước .”

      lát sau Uyển Tình mới lấy lại tinh thần, cầm lấy chai nước uống ngụm. Thiên Tuyết sợ lộ ra sơ hở, lại tìm đồ ăn vặt ra ăn. Nhưng mà cả người có chút trống rỗng, căn bản là mất hồn mất vía.

      Quản Hạo Nhiên phát ra bất thường của , quan tâm hỏi: “Uyển Tình làm sao vậy? Sắc mặt tốt lắm, có phải sinh bệnh hay ?”

      Thiên Tuyết lén lút nhéo tay của , vội vàng ngẩng đầu cười: “ có việc gì…….Em đột nhiên nhớ ra em còn có bài tập chưa làm, suy nghĩ đáp án, quay về lại làm tiếp…...”

      Quản Hạo Nhiên gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. vừa vui vẻ ăn vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt mơ màng, người phát lạnh từng trận.

      Hi vọng …… có nhìn thấy……

      Trở lại trường học, các từ chồi lời mời ăn cơm của Quản Hạo Nhiên. Ở xe chút, hai người liền chạy nhanh về phòng ngủ. Phòng ngủ có người, xem thời gian này, hẳn là ăn cơm tối.

      Uyển Tình ném này nọ, tay chân luống cuống cởi áo khoác, chuẩn bị thay quần áo.
      “Chiếc xe kia, trừ của cậu ra, còn có ai lái ?”

      Thiên Tuyết vô lực thở dài: “Xui xẻo, nhất định là ấy! Trừ ấy ra, chỉ có thể là họ và ông nội, nhưng nếu như là bọn họ, lúc kẹt xe lên tìm chúng ta.”

      Sắc mặt Uyển Tình trắng nhợt, nhớ tới cảnh Quản Hạo Nhiên khoác áo cho mình, lắp bắt hỏi: “ có khả năng ấy cũng bị chặn ở đó ?”

      “Chắc chắn bị chặn lại! Nếu bị chặn lại làm sao có khả năng vượt xe của chúng ta! Hẳn là ở cách đó xa…….” Thiên Tuyết có lỗi nhìn , “Thực xin lỗi, nếu đề cập đến vấn đề chơi tốt rồi.”

      Uyển Tình thay chiếc áo khoác khác, cả người lạnh lẽo ngồi xuống: “Có thể là ấy có phát …..tớ nghĩ……chúng ta vẫn nên ăn cơm trước …..”

      “Thẳng thắn có thể khoan dung, kháng cự càng nghiêm khắc! Nhiều nhất ấy trách mình, làm khó dễ cậu.” Thiên Tuyết hơi lo lắng, đàn ông ghen thường lý. Nếu như là chuyện khác, chắc chắn trách Uyển Tình, nhưng lần này……..

      thở dài, kéo Uyển Tình rời khỏi phòng ngủ.
      đạp xe đạp chở Uyển Tình, vì giảm bớt chú ý của mọi người, có lái chiếc xe sang trọng lấp lánh kia. Nhưng mới trước đó lâu các mới tuyên bố mình là gay, tại cùng xe, tất cả mọi người đều nghĩ hai nhau, quay đầu nhìn lại cũng thiếu. Chỉ là, tâm trạng của hai người rất nặng nề, tự nhiên có phát giác.

      Đến Isabella, hai người liền chạy lên lầu.

      vào phòng khách, tầm mắt dừng lại ở valy hành lý, Mục Thiên Dương ngồi ở sô pha hút thuốc, hai người liền ngây người. Xem ra, vừa mới trở về, chiếc xe kia là của .

      Thiên Tuyết đột nhiên lên tiếng gọi: “ hai! hút thuốc?”

      Mục Thiên Dương dừng động tác chút, quay đầu nhìn , hơi thở tàn bạo đầy người.

      Trong nháy mắt, và Uyển Tình dám lên tiếng.

      Mục Thiên Dương dụi điếu thuốc, đứng lên, lời trở về phòng ngủ.
      Thiên Tuyết vội vàng đẩy Uyển Tình: “Nhanh , Cậu trăm ngàn lần đừng phản kháng, chủ động chút, hai câu mềm mại là tốt rồi. Dù sao cậu và Quản Hạo Nhiên cũng có gì, còn có mình làm chứng mà.”

      Uyển Tình gật đầu, thay đeo dép lê vào phòng ngủ, thấy Mục Thiên Dương tựa lưng vào đầu giường. nhàng đóng cửa, khóa lại, qua, tay chân có chút luống cuống: “Thiên Dương….”

      Mục Thiên Dương từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi mơ hồ run lên, chuyện.

      Uyển Tình đứng đó lúc lâu, thấy còn mặc vét, thắt caravat, nhất định là thoải mái, liền chậm rãi ngồi lên giường, đưa tay tháo caravat giúp . Vừa mới kéo ra, liền đưa tay đẩy tay ra, xoay người đưa lưng về phía .

      Uyển Tình cứng nhắc lát, thu hồi tay, đứng dậy khỏi phòng ngủ.

      Thiên Tuyết ngẩn người ở trong phòng khách, thấy ra, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

      Uyển Tình lắc đầu, xách vali hành lý của Mục Thiên Dương, phát bên cạnh có cái túi lớn, lấy mâý gói đồ ăn vặt từ bên trong ra. đưa đồ ăn vặt cho Thiên Tuyết “Của cậu.” xong liền kéo vali về phía phòng ngủ.

      Vừa vào phòng, phát Mục Thiên Dương ngồi ở ghế, sợ tới mức ngẩn ra.
      Ngực Mục Thiên Dương kịch liệt phập phồng, dường như rất tức giận. Uyển Tình nhìn thấy vậy, sợ hãi, thiếu chút nữa xông ra khỏi cửa, nhưng cuối cùng vẫn lấy lại lý trí, đóng cửa lại vào.

      buông valy, bắt đầu sắp xếp hành lý.

      Mục Thiên Dương nhìn , cũng lén lút nhìn trộm vài lần, cuối cùng sau khi sắp xếp được nửa vali đứng dậy, đứng ở trước mặt : “ ấy là học trưởng học năm thứ tư, là con trai của bà chủ nơi mẹ em làm việc……”

      toàn bộ mọi chuyện với Quản Hạo Nhiên cho biết, có chút nhớ lắm, chỉ có thể nghĩ đến đâu đến thế nào, trình tự điên đảo, năng lộn xộn.

      “Em lừa ……..” Uyển Tình xong, rốt cuộc biết gì nữa, thấy chuyện, quỳ lên mặt đất, cầm chắc tay của , gấp đến sắp khóc, “Em đều là ! đừng có trách em được ? Cùng lắm …..Về sau em làm gì đều hỏi qua , tất cả mọi chuyện đều báo cáo với ……..”

      Mục Thiên Dương đột nhiên lườm , dám lên tiếng.

      hít sâu hơi, kéo caravat: “Cởi quần áo!”

      Cả người Uyển Tình run lên, nhanh chóng đứng lên cởi quần áo. Rất nhanh, cởi hết quần áo người mình. Trong phòng mở điều hòa, lạnh đến mức cả người nổi da gà, ngừng phát run.

      Mục Thiên Dương nhìn lướt qua, thấy da trắng non tỳ vết, bình tĩnh ra mệnh lệnh: “Lại đây.”

      Uyển Tình cứng ngắc qua, bị ôm đến giường. cúi đầu, bắt đầu kiểm tra từ cổ của .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 259: Gặp lại

      Edit: Xiu Xiu
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Dương hừ lạnh tiếng: “Từ em mang họ Mục, loại quan hệ này em nghĩ là muốn cắt đứt cắt đứt được sao? Nếu em dám qua lại với ta, cắt chân em.”

      !” Thiên Tuyết ngẩn ra, mạnh mẽ đẩy bả vai , chạy ra cửa.

      “Thiên Tuyết!” Uyển Tình muốn đuổi theo, lại sợ Mục Thiên Dương đồng ý.

      Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay: “Giám sát chặt nó! cho phép nó qua lại với Quản Hạo Nhiên!”

      Uyển Tình nhép nhép miệng, nghĩ muốn xin xỏ giúp. Nhưng nghĩ lại, bình thường cưng chiều Thiên Tuyết thế nào, giờ lại mắng ấy như vậy, còn đập bể ly, làm sao có thể khuyên được đây?

      rồi, Mục Thiên Dương lập tức mua vé máy bay trở về thành phố A. Lúc máy bay đáp xuống thành phố A là chín giờ tối, chút nghĩ ngợi, liền bắt taxi đến cửa hàng bán hoa. Tới đó, mới phát ra cửa hàng bán hoa đóng cửa rồi. Sau vài phút ngu ngơ, tỉnh táo lại, trở về biệt thự.

      Sáng sớm hôm sau, lại trở lại, cửa hàng bán hoa vừa mới mở cửa, Quản Vận Phương và Từ Khả Vi đều bận rộn.

      vào trong cửa hàng, Từ Khả Vi niềm nở: “ chàng này, muốn mua hoa sao?”

      trưng ra bộ mặt lạnh, nhìn về phía bà. Từ Khả Vi lập tức cảm giác được áp lực, có chút được tự nhiên, cần đoán cũng biết được địa vị xã hội của cao thế nào.

      Đột nhiên Mục Thiên Dương nhớ tới bà là mẹ của Uyển Tình, đó chính là mẹ vợ tương lai của mình sau này! Nên kính trọng! lập tức cong người, sắc mặt dịu chút. Thế nhưng chưa từng làm chuyện lấy lòng người khác bao giờ, kể cả khi đối mặt với Mục lão gia, cũng luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bây giờ cũng cảm thấy quen.

      Trong đầu buồn bực nhưng vẫn cắn răng thể , dù sao hôm nay cũng phải đến ra mắt mẹ vợ, coi như biết ... dù sao vốn cũng tính nịnh nọt.

      “Cháu muốn tìm bà Quản.” lễ phép .

      Từ Khả Vi thấy đột nhiên kính trọng mình, càng thấy quen, vội vàng lùi lại vài bước, xoay người gọi Quản Vận Phương: “Chị Phương, có người tới tìm chị!” xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Mục Thiên Dương, cảm thấy kỳ lạ: Người này nhìn có vẻ tầm thường, làm sao có thể liên quan đến chị Phương? Chẳng lẽ là khách hàng gì đó?

      Quản Vận Phương từ nhà trong ra, thấy Mục Thiên Dương, liền ngẩn ra, hai tròng mắt đờ đẫn lúc lâu, ngơ ngác : “Gia Hào...”

      Hai tròng mắt của Mục Thiên Dương hơi híp lại. Tuy nghe được bà gì, nhưng lại đoán được...

      Quản Vận Phương mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, làm sao có thể là Mục Gia Hào? Mục Gia Hào chết hai mươi năm rồi!

      Bà tháo găng tay nilon ra, hai tay xoa xoa lên chiếc tạp dề, qua: “Xin chào, có gì cần giúp đỡ sao?”

      Đối mặt nhìn , bà cười nhạt, trong lòng lại có thể rất bình tĩnh. Bà cũng muốn đoán xem là ai, dù sao, nếu tới tìm bà, tự giới thiệu...

      Mục Thiên Dương đưa danh thiếp ra, chuẩn bị dùng tay đưa tới. Sửng sốt lúc, thế nào vẫn là đưa bằng hai tay, thể tôn trọng.

      Quản Vận Phương vừa thấy, cũng dùng hai tay nhận lấy, nhìn thấy dấu hiệu của Mục thị đó, trong lòng bà lại nghĩ về chuyện cũ. Bà sớm nên nghĩ đến, người giống ông ấy, chỉ có thể là con ông ấy...

      “Cậu...” Quản Vận Phương buông tay xuống: “Có chuyện gì cần ?”

      “Có tiện chuyện chút ?”

      “...Tôi vừa mới mở cửa, vẫn còn bề bộn nhiều việc.”

      “Tôi ngại chuyện ở trong này.”

      Lông mày Quản Vận Phương nhíu lại, cởi tạp dề xuống, đưa cho Từ Khả Vi: “Tôi ra ngoài chuyến.”

      Mục Thiên Dương lái xe đưa bà đến quán trà gần đó, tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

      Quản Vận Phương cầm ly trà uống được vài ngụm, thấy chậm chạp mãi vẫn gì, chỉ có thể mở miệng trước: “Cậu có chuyện gì?”

      “Tôi thực muốn nhìn thấy bà!” Mục Thiên Dương . Mới trước đây từng hy vọng xa vời bà trở thành mẹ của mình, dù sao cũng từng có cảm tình và khát khao ấy, điều này khiến biết phải đối mặt với bà như thế nào.

      Quản Vận Phương nghe thấy thế, nhớ tới đứa bé của năm đó, so với bây giờ, thấy thực còn đáng , nhịn được mắng trong lòng: “Nhóc con.” Bà cầm ly trà lên, ngạo nghễ uống ngụm, lạnh lùng : “Cậu có thể coi như tôi tồn tại.” Bà chưa từng thiếu nhà bọn họ gì cả!

      “Lúc trước bà và ba tôi....”

      Động tác của Quản Vận Phương bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại tiếp tục dùng trà.
      “Bà là tình nhân của ông ấy.” Mục Thiên Dương .

      “Cậu đừng lung tung!” Quản Vận Phương sắc bén nhìn : “Ba cậu chết nhiều năm như vậy, đừng hủy danh dự của ông ấy!”

      Mục Thiên Dương cười: “Chuyện xấu đó của nhà chúng tôi, ai chẳng biết chứ? Chẳng qua là cho tới bây giờ, vẫn ai dám nhắc đến mà thôi.”

      Quản Vận Phương sửng sốt, nhịn được có chút đau lòng: “Cậu vất vả rồi...”

      Lúc trước Mục gia gặp biến cố lớn, Mục Gia Hào, Mục Gia Uy lần lượt qua đời, khi đó, dường như ai cũng đều cho rằng Mục gia sụp đổ, tránh được có người vui sướng khi người khác gặp họa. Về sau, Ngô Nhã lại thêm dầu vào lửa bỏ trốn với người khác, tuy người biết việc đó nhiều, nhưng truyền mười, mười truyền trăm, trong giới thương nhân thiếu những dị nghị.


      Chỉ là về sau khi Mục lão gia ổn định lại công ty, chẳng những sụp đổ, ngược lại còn trở thành vương quốc buôn bán tiêu biểu, cũng thành công ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Vài năm nay, Mục Thiên Dương lãnh đạo công ty lại càng như thế chẻ tre, cho dù là kẻ nào ở trước mặt đều phải nịnh bợ vài phần, còn ai dám đến chuyện năm đó?

      Nhưng là, đến có nghĩa là biết. Mục Thiên Dương bây giờ vẫn còn trẻ, phía dưới còn có người em trai, người em , ba người bọn họ mới đúng là thể diện của Mục gia sau này, chỉ cần người tốt, liền thân bại danh liệt. ràng là có tiền bạc, nhưng đủ để phú quý luôn ở dưới chân, người khác ở trước mặt mình nịnh bợ, ai biết được ở sau lưng lại ghét bỏ như thế nào?

      “Bà có đứa con?” Đột nhiên Mục Thiên Dương hỏi.

      Nếu bà là tình nhân của ba , vậy chắc chắn là chuẩn bị kỹ càng, hỏi ra vấn đề như vậy, Quản Vận Phương cũng ngạc nhiên.

      “Sao, nghĩ muốn an bài vị trí cho nó ở Mục thị sao?”

      “Con trai của bà làm việc tồi.” Mục Thiên Dương dụi thuốc, cầm ly trà lên uống: “Có thể mang lại giá trị cho tôi, tôi tự nhiên dùng đến.”

      “Có thể được Mục tổng để ý, là phúc của nó!”

      “Tôi điều tra về bà. Bà và chồng kết hôn chưa được năm ly hôn, dường như là mình mang theo đứa con. Nếu là chưa cưới sinh con, cũng có ai nghi ngờ cả. Khi cha tôi chết, vì sao bà mang cậu ta đến Mục gia?”

      “Tôi hiểu ý của cậu?”

      “Bà sợ khi ra cậu ta là con của Mục gia, có gió to sóng lớn sao? Vài năm đó có vẻ bà rất khổ sở vất vả, nếu bà đến Mục gia, mặc kệ có phải hay , Mục gia cũng đưa cho bà chút tiền.”

      Quản Vận Phương im lặng lát, uống vào ít trà, : “Mục tổng... Tôi là ba của cậu, năm đó ông ấy rất coi trọng tôi. Nếu như về sau, khiến nhà cậu xảy ra vui, là tôi đúng. Tôi và ông ấy thù địch gì, còn đến mức sau khi ông ấy chết , tôi còn phải làm hư hỏng thanh danh của ông ấy... , ba cậu là người đàn ông tốt.”

      “Lấy bản lĩnh của bà, có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho ba tôi, lại muốn rời khỏi Mục thị, nhưng cũng có thể đến công ty lớn khác để nhận chức chứ? Tội gì phải ở lại đây mở cửa hàng hoa ? Lại , vài năm gần đây, cửa hàng bán hoa của bà mới buôn bán lên, trước đây đều là thu nhập lặt vặt, cũng đáng để nghĩ đến.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 260: Cảm mạo.

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      “Cậu hiểu phụ nữ.” Quản Vận Phương , “Cậu cái loại công tác này, thể chăm sóc tốt con của tôi.”

      Mục Thiên Dương quơ quơ ly trà, trong lòng đột nhiên dâng lên chút phiền chán: “Tôi có thời gian tán gẫu với dì nuôi con như thế nào!”

      “Vậy cậu muốn tán gẫu với tôi cái gì?” Quản Vận Phương cười hỏi.

      “Cậu ta phải là?” trực tiếp hỏi.

      Quản Vận Phương sửng sốt: “Tôi cậu cái gì?”

      “Dì hiểu được.” Mục Thiên Dương nhìn bà, “Tôi biết quan hệ của dù và ba phải tầm thường. Nếu như lúc trước bọn họ thực ly hôn, dì vào cửa, đến cuối cùng hơn phân nửa tôi nhận dì……”

      Quản Vận Phương cười: “Cảm ơn.” Những lời này coi như là lễ vật tặng bà khi gặp lại.

      “Vậy cậu ta có phải hay ?”

      Quản Vận Phương nghĩ nghĩ, lập lờ nước đôi: “Có phải hay quan trong lắm sao? Cho dù nó là, năm đó tôi quay lại cầu chỗ tốt, tại cũng , nó xâm phạm lợi ích gì của cậu.”

      Mục Thiên Dương mạnh đứng lên, ngực ngừng phập phồng. muốn cho bà, đứa em ngốc muốn theo đuổi con trai bà! Những lời như thế, ra khỏi miệng như thế nào? Vạn nhất phải sao?

      Nhưng mà, nếu , vạn nhất lại phải đâu?

      Quản Vận Phương lời nào, tiếp tục uống trà, quyết định cho biết đáp án chính xác.

      đá ghế chút, ra ngoài: “Nếu như vậy, tôi coi như cậu ta phải! Chứng cứ phạm tội của cậu ta tay của tôi, đừng trách tôi giết chết cậu ta!”

      -

      Sau khi Thiên Tuyết quay về trường, muốn tìm Quản Hạo Nhiên thổ lộ, Uyển Tình khuyên can mãi kéo lại.

      Ngày hôm sau, đầu Uyển Tình có chút choáng váng, hơn nữa hai chân giống như lời của Quản Hạo Nhiên , vô cùng đau đớn, phòng chừng dăm ba bữa thể khôi phục.

      Khi học, mê man mấy tiết, lúc trở lại phòng ngủ chút khí lực. Thiên Tuyết hoài nghi sinh bệnh, muốn mang bệnh viện. lắc lắc đầu: “Chỉ là hơi mệt……Tớ muốn động, ngủ chút là tốt rồi. Đều là do tối hôm qua cậu huyên náo khiến tớ ngủ ngon.”

      Thiên Tuyết vừa nghe, có chút chột dạ. Ngày hôm qua quá tức giận thôi, lôi Uyển Tình hàn huyên rất nhiều giờ. Hơn nửa cả buổi chiều, cậu ấy và ở trong phòng ngây người lâu như vậy, khẳng định OOXX qua…. .Ép buộc liên tục như vậy, có điểm thoải mái là bình thường.

      Thiên Tuyết đưa thuốc cho uống, sau đó cho ngủ, nghĩ rằng như vậy hẳn là có vấn đề. Đến muộn giờ ăn cơm, cũng còn chưa tỉnh. Thiên Tuyết qua nhìn , phát phát sốt, tất cả đều sợ ngây người, vội vàng cùng Lý Ức đưa tới phòng y tế.

      Uyển Tình là do lạnh mà cảm mạo, tiêm mũi, tiếp tục quay về ngủ.

      Thiên Tuyết muốn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, nhưng nghĩ tới hôm qua cãi nhau lớn như vậy, coi như xong. chạy đến căn tin mua cháo cho Uyển Tình, Uyển Tình có khẩu vị, ăn vài hớp lại thôi.

      Lúc nửa đêm, Uyển Tình lại đói lả, nghĩ tới nghĩ lui, dường như trong phòng ngủ có cái gì có thể ăn được. Hình như Lý Ức và Liễu Y Y có mì ăn liền, nhưng sinh bệnh, vẫn là nên ăn. Hơn nữa, cắt điện, có cách nào đun nước sôi………

      mơ mơ màng màng ngủ tiếp, ngày hôm sau tỉnh lại, phát Thiên Tuyết học xong hai tiết rồi quay lại. Thiên Tuyết lên giường đút ăn cháo, ăn ngụm, cái vị gì đều có, vội vàng ngẩng đầu: “Có thể có chút thịt sao?”

      Thiên Tuyết lặng chút, bật cười: “Muốn ăn thịt, đó là tốt rồi?”

      “Cảm mạo mà thôi, cậu nghĩ mình bệnh bao lâu?”

      “Ưm, vậy cậu uống cháo trước, lát nữa tới chỗ của dì____dì của cậu ở đó, với bà làm các món ăn ngon cho mình.”

      Uyển Tình gật đầu, uống cháo. Uống hết nửa, cảm thấy có vị, lại uống nữa.

      Thiên Tuyết nhìn thấy vậy, dù sao cũng lót được dạ dày rồi, cuối cùng cũng ép nữa: “Chúng ta ra ngoài xem có cái gì ăn ngon ?”

      Uyển Tình thay quần áo, uống thuốc xong, nhìn trong gương, thấy mình có huyết sắc, : “Đưa son của cậu cho tớ.”

      phải cậu trang điểm sao?” Thiên Tuyết lục má hồng ra. Kỳ cũng thường xuyên dùng, nhan sắc là cơ bản, nhưng đột nhiên giống như Uyển Tình, lúc mặt có huyết sắc hay là muốn bôi chút.

      Uyển Tình vội quay đầu, nhìn : “Cậu giúp tớ .” biết hóa trang, phỏng chừng bôi thành mông con khỉ.

      Thiên Tuyết bôi ra tay chút, sau đó nhành thoa lên mặt , vỗ vỗ hai cái, thành phấn hồng tự nhiên.

      Lý Ức ở bên cạnh sợ hãi than: “Mĩ phẩm của cậu sai nha!” Tiếp theo nhìn hộp phấn hồng, tò mò hỏi, “Thoạt nhìn rất tốt, là hàng hiệu?”

      “Làm sao có thể?” Thiên Tuyết cười, “Sản phẩm mua mạng! Chỉ là kỹ thuật của sơn trại chúng ta cường đại, phỏng chừng chỉ người có dùng qua sản phẩm mới biết được thiệt giả!”

      Lý Ức ngẫm lại cũng phải, đây là sản phầm mang tầm quốc tế, hộp phấn hồng như thế này phải tiêu hết tháng sinh hoạt phí cả tháng của các cậu ấy! Chắc hẳn chỉ là mô phỏng theo thôi.

      Uyển Tình cố ý mặc chiếc áo khoác màu đỏ, tôn lên da nhìn có tinh thần hơn chút.

      Thiên Tuyết : “Môi của cậu rất trắng, muốn tô chút son hay ?”

      Uyển Tình nhớ tới Mục Thiên Dương thích, lắc đầu: “ có việc gì, tớ cắn chặt là tốt rồi.” xong liền luân vừa bậm vừa cắn môi.

      Thiên Tuyết nhìn kinh hãi: “Cậu đừng cắn nát.”

      Đến Isabella, hai người mới nghe Mục Thiên Dương quay về thành phố A. Uyển Tình nhíu mi, nghĩ sớm biết vậy sửa soạn bản thân, môi của cũng sắp bị cắn nát rồi.

      Bà Trương nghe Uyển Tình sinh bệnh, làm mấy món khẩu vị . Cơm nước xong, Uyển Tình mệt mỏi rã rời, nhìn Thiên Tuyết : “Tớ ngủ, khi học gọi tớ.” Ba giờ chiều các có tiết học.

      Thiên Tuyết gật đầu. Đến lúc phải , phát ngủ say, liền luyến tiếc đánh thức . phải chỉ là trốn học sao? Trốn học và nghỉ học, dù sao cũng là học!

      Vì thế, mình Thiên Tuyết học. đường đến phòng học, ngang qua phòng máy tính, cước bộ chậm chút, nhớ tới Quản Hạo Nhiên, sửng sốt vài giây, gọi điện thoại cho .

      “Alo?” thanh của Quản Hạo Nhiên truyền đến.

      “Em là Thiên Tuyết.”

      “Uh? Làm sao vậy?”

      ở đâu?”

      “Vừa tan học.”

      “Em tìm .” Trong lòng Thiên Tuyết kích động, “ ở nơi nào?”

      Quản Hạo Nhiên sửng sốt: “Có chuyện gì sao?”

      “Đương nhiên có chuyện!” Thiên Tuyết , “ ở đâu?”

      Quản Hạo Nhiên chỗ của mình, Thiên Tuyết vội vàng qua, thấy tựa vào xe đạp đọc sách.

      Quản Hạo Nhiên thấy tới, gấp sách lại, nghi hoặc: “Vì sao chỉ có mình em?”

      Thiên Tuyết sửng sốt: “ hi vọng là mấy người?”

      phải em và Uyển Tình luôn rời sao?” cười, “Sao vậy, em trốn học?”

      Thiên Tuyết cắn cắn môi, : “Trốn học sao? tin là trách được!”

      tại mới là năm thứ nhất!”

      “Vậy sang năm thứ hai bắt đầu trốn học?”

      Quản Hạo Nhiên nghĩ lại, xấu hổ thuyết: “Hình như cũng là năm thứ nhất……..Ưm, ngày 11 tháng 11.”

      “Nhớ ràng như vậy?” Thiên Tuyết nheo mắt lại, “Có chuyện gì đặc biệt sao?”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 261: Thổ lộ.

      “Lễ độc thân.” bất đắc dĩ , “Trường học có tiệc tối, toàn bộ phòng ngủ đều chơi, tiết học buổi tối là tiết học phổ biến, dứt khoát bỏ tiết. Đúng rồi, em tìm có chuyện gì?”

      Thiên Tuyết thấy có người nhìn về phía này, : “Đổi chỗ khác rồi ?”

      !” Hai người chạy xe đạp về phía căn tin. tại căn tin có mấy người, ngồi ở đây chuyện sợ bị làm quấy rầy.

      Quản Hạo Nhiên mua cho ly trà sữa, mua cho mình lon nước có ga.

      Thiên Tuyết vừa cắn ống hút trà sữa, vừa liếc nhìn chung quanh. Đáng ghét! Đến nơi luống cuống, vì sao dám thổ lộ?

      Quản Hạo Nhiên nghi hoặc nhìn , cũng gấp, tự mình chậm rãi xem sách.

      Thiên Tuyết uống hết ly trà sữa, dừng sức hút trân châu phía dưới, hút tới hút lui được, thanh biến thành to. Thấy Quản Hạo Nhiên ngẩn đầu nhìn , cảm thấy xấu hổ dừng lại.

      .” Quản hạo Nhiên bỏ sách xuống, “Là chuyện gì mà khó mở miệng như vậy.”

      “Chuyện thổ lộ, dễ dàng như vậy sao?” Thiên Tuyết lẩm bẩm.

      Quản Hạo Nhiên sững sốt, có chút giả bộ ngớ ngẩng nhìn : “Em cái gì?”

      Phải , bất cứ giá nào! Thiên Tuyết nắm chặt tay , nhìn : “Quản Hạo Nhiên , em thích !”

      “Ách…….” Quản Hạo Nhiên phản xạ có điều kiện muốn rút tay về.

      nắm chặt lấy: “Cho em làm bạn ! làm bạn trai em cũng được!”

      “Chuyện này ……Có khác nhau sao?”

      có!” Thiên Tuyết kiên định , “Cho nên, đồng ý được rồi!”

      Quản Hạo Nhiên trừng lớn mắt, ngây người lúc lâu, dùng sức giật tay mình ra: “Em …..Buông tay ra trước.”

      “Em buông……….”Thiên Tuyết tùy hứng .

      “Quân tử động khẩu động thủ.”

      muốn em động khẩu?”

      “Ách…..” Quản hạo Nhiên gì.

      Thiên Tuyết sửng sốt hiểu ra vừa rồi mình cái gì, mặt đỏ thu tay lại. khí trở nên trầm mặc, hỏi: “ nghĩ như thế nào? Khi mà em thổ lộ. Đồng ý , , em thích mập mờ!”

      Quản Hạo Nhiên nhịn được cười lên tiếng: “Em thổ lộ, thấy qua có người kiêu ngạo giống như em vậy…..”

      Thiên Tuyết cứng lại, sắc mặt ửng hồng: “Như thế nào? Rất nhiều người thổ lộ với sao?”

      “……..Vậy có.”

      Thiên Tuyết còn nhìn vài lần, hỏi: “ đồng ý rồi?”

      !” vội vàng .

      Thiên Tuyết mặt suy sụp: “ cự tuyệt em?”

      “Xin lỗi.”

      “Em đủ xinh đẹp? Thành tích học của em tốt. phẩm đức được, có cá tính, có vị trí ?”

      “Em đều có!” Quản Hạo Nhiên , “Loại tình này, phải vẻ ngoài có thể quyết định được.”

      Thiên Tuyết thở phì phò chu miệng lên, lát sau ngả bàn.

      Bị cự tuyệt, nhưng ra thấy khó qua, nhưng trong lòng cảm thấy bị đè nén? Chẵng lẽ hông có lực hấp dẫn? tự nhận thấy bản thân cần dung mạo có dung mạo, muốn thân hình có thân hình, cho dù có tài hoa, tốt xấu gì cũng học trường C, cũng phải hề nội hàm…..Cho dù có Mục thị lảm hậu thuẫn, cũng phải bị xua như xua vịt mới đúng, như thế nào lần đầu tiên lại bất lợi như vậy? (đương nhiên, hoàn toàn quên Quản Hạo Nhiên rất khó theo đuổi, đến nay còn chưa có người thành công).

      Quản Hạo Nhiên nghĩ làm tổn thương đến , chân tay có chút luống cuống: “Thiên Tuyết? Em hãy nghe , phải em tốt, thay vào đó….”

      “Em sao!” Thiên Tuyết ngẩng đầu, thở phì phì hỏi: “Vì sao thử kết giao với em? ra em có tiềm lực cổ! đúng, so sánh như vậy đúng! Dù sao, cùng em qua lại, khẳng định có rất nhiều thu hoạch ngoài ý muốn!”

      Quản Hạo Nhiên có chút đâm chiêu hỏi: “Ví dụ như?”

      “Ví dụ như…..”Thiên Tuyết ngẩng người, tuyệt thể cùng em chỗ có thể bớt phấn đấu ba mươi năm” ?

      nghĩ nghĩ, ba mươi năm được , vậy……..

      cùng em chỗ có thể bớt phấn đấu ba trăm năm!”

      Phốc----

      Quản Hạo Nhiên thiếu chút nữa văng lên: “Em….. em là tu tiên?”

      “Có ý tứ gì?”

      “Cùng em chỗ, bớt tu luyện ba trăm năm, là có thể thành tiên?”

      Thiên Tuyết suy nghĩ chút gật đầu: “Đúng! bớt tu luyện ba trăm năm, là có thể thành tiên!”

      nhịn được cười lên tiếng: “Anhn làm người phàm là được…..”

      “Được rồi!” hít sâu hơi, “ đồng ý đồng ý, em cũng yếu ớt như vậy, càng phải lấy chồng được! đến phần , em cho biết, nhà em gia thế tồi, cùng em chỗ, có thể bớt phấn đấu ba mươi năm! tại có hối hận hay ? Bất quá muốn quay đầu, nhưng mà em mặc kệ, hơn nữa tuyệt giao với ! Bởi vì như vậy, xứng làm bạn với Mục Thiên Tuyết em !”

      Quản Hạo Nhiên lắc đầu cười: “Thiên Tuyết, em quá ngây thơ rồi. Tuy rằng mọi người em giả mạo em Mục Thiên Dương, nhưng biết, em là . Em có thể giả bộ, nhưng che giấu được khí chất người; em hiền hòa, có ngạo khí của người bình thường, thấy nhìn vừa mắt, chướng mắt chuyện gì, liền cuồng vộng có tự cao tự đại có….. Cũng chỉ có người nhà Mục thị mới có, mới có thể bồi dưỡng ra người như vậy ? Bằng , em có thể có khí chất cao quý, bản thân cũng kêu ngạo tự đại.”

      Thiên Tuyết sờ sờ lỗ tai, có chột dạ, cũng có nhíu mày, giống như nghe đến chuyện của người khác.

      “Nếu muốn lợi dụng em, có thể cho rằng biết, sau đó lừa em xoay quanh, cuối cùng ở Mục thị có thể tự mình muốn gì làm.”

      Thiên Tuyết cười: “ tự tin! nghĩ có thể lừa được em sao?”

      biết. Nhưng mà….. muốn lừa gạt em.”

      “Vì sao? Có đường tắt vì sao ?”

      “Em là bạn Uyển Tình, nghĩ thương tổn đến em.Hơn nữa, có chuẩn bị đường tắt! nghĩ tự mình cố gắng, nhìn những người đầu cơ trục lợi , có ai đến cuối cùng được.”

      Này cũng chỉ là cuồng ngạo thôi! Bất quá Thiên Tuyết để ý tới cuồng ngạo, chỉ quan tâm lời trước đó : “ thích Uyển Tình?” Bằng nhìn mặt mũi Uyển Tình!

      Quản Hạo Nhiên trằm mặt , : “Đại khái …….”

      Thiên Tuyết đỗ vỡ hít hơi, lạnh lùng cảnh cáo: “ thể thích cậu ấy!”

      “Vì sao?”

      Thiên Tuyết dừng lại lát. Tự nhiên thể tình hình thực tế, giả giả cười: “Bởi vì em thích nha! Nếu thích cậu ấy, phá hư tình bạn của chúng em!”

      Quản Hạo Nhiên cười: “ còn có loại cảm tình này với em.”

      “Thưởng thức?”

      “Nếu bàn về thưởng thức, thưởng thức em có vẻ nhiều.”

      “Di, đây là thổ lộ sao? Cẩn thận em và tuyệt giao nha~”

      Quản Hạo Nhiên bất mãn liếc : “Xác thực , xếp em vào nhóm em .”

      em cái gì ái muội nhất!” Thiên Tuyết hừ tiếng.

      “Vậy-----em là người tốt, chỉ là……”

      làm người tốt càng chán ghét!” Thiên tuyết kêu lên, “ làm bị thương tấm lòng của em! Mời em ăn cơm !”

      “Được!” nhịn được cười.Tính cách như vậy, đáng , nhưng tấm lòng của động, tình chỉ có thể đối đãi với như em .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 262: Xin lỗi

      Edit: minhhy299

      Thiên Tuyết cơm nước xong mới nhớ tới, Uyển Tình còn ngủ tại Isabella đấy! Trong lòng kêu tiếng hỏng bét, vội vàng đuổi qua, Uyển Tình còn chưa tỉnh. thở phào nhõm, lay người dậy.

      Uyển Tình mơ mơ màng màng đứng lên, đầu còn có chút mơ hồ: " đến tiết học?"

      "Ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết xấu hổ cười, cầm di động bên cạnh, " tan học……"

      Uyển Tình vừa thấy, năm giờ! Kinh hãi: "Cậu sao gọi tớ?"

      "Mình cũng mà." Thiên Tuyết , "Mình cũng ngủ chút, chưa ngủ nữa. . . . . . tại mới tan học mà, mình muốn lắm, ồn ào trận lại đây đấy!"

      "Cậu lại có thể trốn học!" Uyển Tình bắt lấy cánh tay , "Chính cậu trốn coi như xong, vì sao gọi tớ dậy? Thầy giáo điểm danh làm sao bây giờ?"

      "Yên tâm tốt lắm. Buổi sáng mình đưa căn cứ chính xác công khai của trường y cho lớp trưởng, chút đến cậu cậu cũng có chuyện, ngược lại là mình. . . . . . Nhưng thảm!"

      Uyển Tình sợ run chút, giống như dỗi: "Cậu xứng đáng!"

      Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người nào đó nghe trở về thành phố A vào: "Ở nháo cái gì?"

      Thiên Tuyết nhìn thấy , tức giận xoay đầu, để ý tới.

      Uyển Tình vội vàng : " trở lại?"

      "Ừ." Mục Thiên Dương ném thẻ lên máy bay lên ngăn tủ, nhíu mày hỏi, "Lúc nào rồi, còn ngủ?"

      "Em lập tức dậy liền." Uyển Tình đẩy đẩy Thiên Tuyết. Thiên Tuyết đứng lên, cầm quần áo đưa cho .

      Mục Thiên Dương tới hỏi: " học?"

      Hai người lời nào, nhìn thoáng qua Uyển Tình, thấy sắc mặt có chút tốt, quan tâm đơn giản hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Hừ!" Thiên Tuyết đột nhiên đẩy ra, cũng quay đầu lại ra ngoài.

      Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày, hỏi Uyển Tình: "Em làm sao vậy? Ban ngày ban mặt ngủ thấy cái gì, có phải thân thể thoải mái hay ?"

      Uyển Tình thành trả lời: "Có hơi cảm mạo."

      Mục Thiên Dương sờ sờ cái trán : "Vậy lại nghỉ ngơi lát."

      " được, ngủ ngày." Uyển Tình sợ lúc này cũng quên phải làm chuyện nào đó, bài xích theo bản năng.

      " vừa xuống máy bay, đúng lúc mệt chết , em theo nghỉ ngơi với ."

      Uyển Tình do dự lát gật đầu.

      cởi áo khoác nằm giường, ôm , thương hôn hôn: "Thiên Tuyết còn nghe lời chứ? Có tìm Quản Hạo Nhiên hay ?"

      Uyển Tình dừng lại lát, xác định : "Hẳn là . . . . . ."

      Mục Thiên Dương suy tư lát chỉ biết ngủ, khẳng định cũng ràng hướng của con bé kia, vội hỏi: "Bệnh bao lâu?"

      "Ách. . . . . ."

      "Hai ngày?"

      ". . . . . . sai biệt lắm."

      "Sao gọi điện thoại cho ?" Mục Thiên Dương nhíu mày, ôm chặt . gọi thôi , con bé kia cũng gọi! Thực tức giận với ? Nhưng phải vì sao?

      Hai người nằm mấy giờ hiếm có, đứng lên ăn cơm chiều.

      Thiên Tuyết uống liền mấy hớp canh, cái khác cơ hồ nhúc nhích.

      Mục Thiên Dương hỏi: "Sao ăn?"

      Thiên Tuyết tiếp tục ăn canh, nhìn cũng nhìn .

      Uyển Tình đoán ăn thứ gì đó, trong lòng đột nhiên cả kinh —— chẳng lẽ là ra ngoài tìm Quản Hạo Nhiên ? dám hỏi, sợ Mục Thiên Dương phát hỏa.

      Mục Thiên Dương ước chừng cũng đoán được khả năng này, nhắp mím môi, chuyện. Sau khi ăn xong, trở về phòng cầm laptop Uyển Tình ra, với Uyển Tình: "Em ở trong này chơi máy tính. Thiên Tuyết, em theo !"

      Uyển Tình lo lắng nhìn bọn họ, Thiên Tuyết ngược lại sao cả, theo vào phòng. đến trước bàn học ngồi xuống, trực tiếp ngồi lên giường.

      Mục Thiên Dương hỏi: "Uyển Tình sinh bệnh, sao cho biết?"

      "Hừ!" Đầu về phía bên phải.

      Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nhéo nhéo sau gáy: "Em muốn giận tới khi nào ?"

      "Hừ ~" Quay đầu sang bên phải.

      "Ai. . . . . ." Mục Thiên Dương tới, ngồi bên cạnh , ôm lấy đầu bỗng nhiên hơi xoa tóc.

      "A —— buông ra!" Thiên Tuyết quát to tiếng, giương nanh múa vuốt đẩy ra.

      " sai rồi còn được sao?" Mục Thiên Dương xin lỗi, " biết em lo lắng cái gì. cam đoan với em, hôn nhân đại của em, chỉ xét duyệt, bất an sắp xếp! Em có thể người ta muốn người ta, nhưng thể sai người. Em là em , đương nhiên hy vọng em hạnh phúc, nhưng cho phép em nhầm đường."

      "Chẳng lẽ Quản Hạo Nhiên là sai sao?" Thiên Tuyết nổi giận đùng đùng chất vấn.

      " ta đương nhiên là sai." Mục Thiên Dương , " tại biết như thế nào giải thích với em, bất quá ngày nào đó giải thích."

      "Bởi vì Uyển Tình?"

      " phải." Mục Thiên Dương buồn cười , " còn dễ giận như vậy."

      "Ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết giả cười chút, dễ giận mới là lạ! dễ giận nhất.

      Mục Thiên Dương có chút xấu hổ, phụng phịu : "Tóm lại, ai đều được, thể là ta! Cho dù em và A Thành cùng chỗ, cũng phản đối ——"

      "Ai muốn cùng ta chỗ?" Thiên Tuyết kêu to, " cái gì vậy? Làm sao có thể kéo lên người ấy?"

      Mục Thiên Dương dừng chút: "Mở ra cái cách khác mà thôi."

      Thiên Tuyết hoài nghi nhìn , muốn lại thôi hỏi: ". . . . . . hoài nghi em và ấy chứ? nên lung tung, ấu chính là tài xế mà thôi!"

      Mục Thiên Dương liếc nhìn cái: "Em vì vậy xem trọng ta chứ?"

      "Em. . . . . . Em là loại người này sao?" Thiên Tuyết vừa vội vừa giận, " làm sao ghép em và ta thành đôi vậy? Chúng tôi cái gì cũng có!"

      Mục Thiên Dương nhíu mày: " có vốn có, vội vã chối bỏ làm gì?"

      "Em. . . . . ." Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, biết giải thích như thế nào.

      "Vậy em đến phòng ta làm gì?"

      " bừa gì đó? !" Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy dựng lên.

      bất mãn liếc : "Ngày đó Uyển Tình gặp chuyện may trong thang máy, buổi tối em tìm ta mà?"

      Thiên Tuyết vừa nghe, nới lỏng ít, được tự nhiên ngồi xuống: "Ai kêu đá ấy? như thế nào kiện kia em cũng có trách nhiệm, tổng thể để người ta bị phạt mình. . . . . ."

      "Cho nên em đưa lên cửa kêu ta đá em?"

      "Làm sao có thể? Em cũng phải đồ ngốc!"

      "Vậy em làm gì?"

      Thiên Tuyết kiên nhẫn hỏi: " làm sao vậy? Bức cung à? Em còn có riêng tư hay ?"

      "Riêng tư có thể có? Nhưng em như hoa như ngọc, nửa đêm chạy tìm nam nhân độc thân tuổi còn trẻ thể lực cường tráng, dù sao cũng nên hỏi hỏi ràng chứ?"

      "Cái gì như hoa như ngọc, cái gì tuổi trẻ thể lực cường tráng, là lạ sao đó?" Thiên Tuyết chịu nổi kêu to, "Hơn nữa cái quan tâm này của cũng tới quá muộn ? mấy tháng! Nếu có cái gì, cũng vãn hồi được!"

      "Có cái gì?!" Lông mi Mục Thiên Dương nhảy dựng. đương nhiên biết tính cách kia của con bé, khẳng định là trong lòng băn khoăn vụng trộm an ủi chút. Chẳng lẽ đúng là xảy ra cái gì?

      " có rồi!" Thiên Tuyết , "Em đưa bình rượu thuốc cho ấy. . . . . . Đó là nên thôi. Bộ dạng người ta đẹp trai, tuổi lại trẻ, tìm việc gì, lại có thể vội tới làm lái xe của , còn phải chịu đánh chửi. . . . . . Em, em giúp tích đức!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :